8h sáng.
Bước vào cổng công ti với tâm trạng hồi hộp.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Quả thực là tôi cũng không
phải là người nhút nhát gì, nhưng là ma mới nên có chút bối rối.
Cái này thì ai cũng vậy mà. Lạ nước lạ cái! Bảo tôi thích nghi ngay
thì quả là...ác!!
Đúng là công ti lớn. Bước chân vào là đã cảm thấy máy lạnh phả đến
tận lỗ chân lông . Nhìn các nhân viên ở đây người nào người nấy
chỉn chu, lịch sự. Rồi tôi lại quay sang đối chiếu với mình: Áo
phông màu trắng đơn giản, quần jeans ống côn và đôi xuồng tầm 7
phân. Quả là có chút giản dị. Nhưng tôi vẫn thích đơn giản thế này
hơn. Ít nhất thì cũng không gây sự chú ý lắm. Nhỉ? Rồi tôi bước đến
phía đại sảnh, hỏi một cô trực điện thoại ở đó:
- Xin hỏi phòng tổng giám đốc ở đâu ạ ?
Cô gái trẻ nhìn tôi soi xét làm tôi có chút khó chịu. Chỉ là hỏi
đường thôi việc gì phải nhìn như thế chứ? Cho dù cô ta có xinh hơn
tôi đi nữa thì cũng không nên nhìn tôi với ánh mắt coi thường
ấy.
- Tầng 5. Đi thẳng rẽ trái.
Tôi đi thẳng không thèm cảm ơn. Tôi không muốn tốn calo với loại
người này. Họ đã không tôn trọng mình thì mình cũng không nên hoài
phí sức lực. Chí ít thì tôi cũng cần giữ sức cho cuộc phỏng vấn sắp
tới. Tuy là đã được gọi đi làm nhưng tôi nghĩ vị tổng giám đốc này
sẽ chất vấn tôi ra hồn đây.
Thang máy "ding" một tiếng rõ kêu rồi cửa cũng được mở ra để lộ
khung cảnh của tầng 5. Sạch sẽ. Tôi chỉ có thể kết luận như vậy. Cả
một tầng 5 rộng lớn này dành riêng cho vị tổng giám đốc tài hoa
kia. Có chừng 3 phòng. Phòng nào cũng rộng lớn, thoáng mát. Một
phòng làm việc, một phòng tiếp khách và một phòng... Cái này nhìn
gióng phòng ăn chơi quá. Tôi nghĩ không biết vị tổng giám đốc kia
đi làm hay đi chơi mà thiết kế cả một gian phòng này? Thôi vậy, tốt
nhất là tôi nên làm việc của tôi trước khi là tham gia vào việc của
người khác. Dù sao thì sau này tôi cũng sẽ là thư kí của tên tổng
giám đốc ấy. (quả thật trong lòng có chút bất mãn trước cách - làm
- việc của sếp.)
Đi thẳng và rẽ trái như lời cô nhân viên kia nói. Tôi đã đứng trước
căn phòng có ghi " Văn phòng Tổng Giám Đốc". Cũng hoành tráng ra
phết nhỉ?
Đang định gõ cửa thì trong phòng có tiếng vọng ra:
- Đừng!! - Giọng nói của một cô gái. Có chút nũng
nịu.
- Sao? Không thích à? - Tôi nghĩ tiếng này là của tên giám đốc
kia.
Rồi tiếp theo đó là những âm thanh có chút mờ ám khiến người ta gợi
nhiều liên tưởng. Họ đang làm gì trong ấy? Tôi có nên vào không?
Nếu họ đang.... Trời ơi! Nếu tôi vào đúng lúc họ đang cao trào thì
sao? Như thế thì ngại quá. Nhưng đây là nơi làm việc mà. Tôi cũng
đến đây để đi làm! Thôi đành phải đắc tội vậy.
Cốc cốc!!
Âm thanh lơ lửng trên không trung và rơi xuống trong yên
lặng.
1 giây, 2 giây, 3 giây...Không có động tĩnh gì.
A! Họ đã đến đoạn nào rồi mà không ra mở cửa cho
tôi?
- Làm ơn đi! Tôi không muốn đứng ngoài này nghe
nữa.
Tôi lẩm bẩm khẩn cầu và...
Cửa bật mở. Không phải vị tổng giám đốc mà là cô gái kia. Trông mặt
cô ta vẫn còn đỏ hồng. Khuy áo có lẽ vừa cài xong nhưng tôi vẫn
nhìn thấy vết đỏ trên cổ. ánh mắt tránh né sự dò xét của tôi rồi
chạy qua tôi không quay đầu lại. Ôi! Không nghi ngờ gì nữa. Chắc
chắn là họ đã abcxyz rồi.
Điên mất. Ngày đầu đi làm đã phá hỏng "cuộc vui" của Tổng giám đốc.
Thật tuyệt vời.
Tôi bước vào trong căn phòng mát lạnh vẫn thoang thoảng mùi nước
hoa của cô gái kia. Tôi còn có cảm giác tiếng rên của cô ta vẫn
văng vẳng bên tai. Thật khiến người ta có chút không thích
ứng.
Thật bất ngờ. Tổng giám đốc này trẻ quá. Tôi không nghĩ là có thể
gọi người này bằng anh. Trông anh ta kìa, cà vạt thì nới lỏng treo
trên cổ (chắc chắn là vì cuộc vận động vừa nãy rồi). Không phải mĩ
nam nhưng có thể xếp vào hàng đẹp trai. Đôi lông mày rậm rạp và ánh
mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong đó, khuôn miệng hình
như lúc nào cũng khiến người khác có cảm giác anh ta đang cười,
sống mũi thẳng và cao. Phong thái ung dung. Nhìn rất nam tính và có
chút gì đó ma mãnh. Chỉ cần có thế và đống tiền đồ của anh ta cũng
không sợ cả đời này phải lấy một vợ. (T.T). Hèn gì cái cô nhân viên
vừa rồi nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Có lẽ con gái trong công ti
này bị anh ta hút hồn cả rồi. Liệu họ có biết anh ta vừa "ăn" một
nàng không? Xin đừng mơ mộng nữa. Tôi thở dài. Cũng may là tôi biết
bộ mặt thật của anh ta rồi. Đừng hòng tôi sùng bái anh ta.
Hứ!
Ý nghĩ này khiến tôi muốn cười.
- Cười gì thế?
Tôi giật mình sau câu hỏi này. Tôi đang cười à? Tôi cứ tưởng mình
đang có ý định thôi chứ? Mẹ kiếp. Rồi tôi quay ra làm vẻ mặt nghiêm
túc nói:
- Tôi là thư kí mới.
Anh ta chẳng thèm nhìn tôi, tay vẫn nghịch con chuột di đi di lại
rồi đáp bâng quơ:
- Tôi biết.
Thật là vô lễ.
- Cô ra đóng cửa vào đi!
Tôi giật thót mình. Đóng cửa làm gì? Đầu óc tôi có chút đen tối.
Như biết được ý nghĩ của tôi sau vẻ ngập ngừng, anh ta ngẩng đầu
lên nhìn tôi chằm chằm. (Thật làm muốn tim tôi rụng ra hay sao?),
rồi nở một nụ cười ranh mãnh:
- Cô đang nghĩ gì thế? Phòng này có máy lạnh.
Tôi không nói gì luống cuống chạy ra đóng cửa.
Xong xuôi, tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện anh ta.
Thời gian lại trôi qua trong yên lặng. Anh ta vẫn lách cách đánh
máy tính một cách chăm chú. Phải nhẫn nhịn, anh ta là sếp. Phải
nhịn!
Dường như biết được vẻ khó chịu của tôi anh ta lại nhếch môi lên
mỉm cười. Nhìn, tôi chỉ muốn lột cái bộ mặt ấy ra. Đáng ghét quá.
Rồi anh ta nhướn mày hỏi:
- Cô ngồi đây làm gì?
Sẹt!! Ầm.
Tiếng sét này lợi hại quá. Nó làm tôi tức điên lên rồi. Con người
ngồi đối diện như bức tranh tương phản. Anh ta hỏi tôi ngồi đây làm
gì? Anh ta chắc chắn là bị ngu rồi, nhân viên mới nào mà chẳng cần
chất vấn. Tôi hít thở thật sâu như hít luôn cái tức giận vào cho
ruột gan gặm nhấm. Thật là một cảm xúc "tuyệt vời".
- Anh không định hỏi gì tôi sao?
Như nhớ ra điều anh ta đã quên. Anh ta liền rời mắt khỏi màn hình
máy tính rồi chuyển sang nhìn tôi. Từ đầu đến chân tôi như bị ánh
mắt của anh ta "nướng" sạch sẽ, thật là khó chịu. Rồi ánh mắt cũng
chịu dừng lại ở... ngực tôi. Đồ biến thái, sói đói... tôi muốn ngắt
đầu anh ta để đá bóng. Tức chết đi được. Nếu không phải vì công
việc thì tôi nhất định cho anh ta một bài học.
- Cô tên gì?
Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?
- Tuyết Trinh!!
- Ồ! Nó có ý nghĩa gì?
Anh ta thích thú với cái tên của tôi?
- Tuyết trong từ bông tuyết, trinh nghĩa là trinh trắng... Một bông
tuyết trắng không tì vết và trong sạch.
Rồi anh ta có vẻ gật gù hiểu ra. Tôi vẫn chưa biết tên anh ta. Tấm
biển đặt trước bàn cũng đã giúp tôi giải đáp nghi vấn " Mạnh Tường
Quân". Tên nghe kêu muốn thủng cả màng nhĩ.
- Vậy... - Quân có chút ngập ngừng - Cô còn trong sạch
chứ?
Ôi! Tôi chết mất. Chắc chắn là tôi chết rồi. Tên biến thái này.
Không thể chịu nổi nữa:
- NÀY!! - Tôi hét lên làm anh ta giật mình bật cả người ra sau -
Anh là cái loại gì vậy? Anh hỏi thế là có ý gì? Đồ biến
thái!
Quân ngoác miệng ra cười nhìn thật đáng ghét. Tôi muốn đấm vào cái
bản mặt của anh ta. Con người này vô lại đến độ vô
đối.
- Thư kí Trinh! - Anh ta cố tình nhấn mạnh chữ Trinh ở cuối - Cô
nóng nảy quá rồi? Cô hiểu ý của tôi là gì nào?
- Anh... anh... có ý gì thì tôi nghĩ như vậy.
- Ồ!! Vậy sao? Cô đã có bạn trai chưa?
Vô lại! Vô lại!
Biến thái! Biến thái không chịu được.
- Anh là đồ thối tha.... - Quả thực tôi không tìm được câu chửi nào
khác ngoài câu này. Uất quá.
- Tôi quan tâm đến đời tư của cô không được sao? Cô cũng muốn tôi
hỏi còn gì?
- Về công việc...- Nói đến đây tôi liền khựng lại. Không đôi co với
hắn nữa. Chắc chắn hắn sẽ không quan tâm gì đến công việc
đâu.
Uổng công hôm qua tôi đã xem đi xem lại mấy cái giáo trình đau đầu
kia. Uổng công tôi đã sợ gặp phải một vị Tổng giám đốc nghiêm khắc.
Bây giờ thì hay rồi, vị này còn kinh dị hơn những gì mà tôi sợ. ÔI!
Tôi lo lắng cho tính mạng của mình sau này. Liệu tôi có ức quá mà
chết không?
Ngày thứ hai đi làm.
Tôi mệt mỏi chẳng muốn ra khỏi giường. Cứ nghĩ đến cái bản mặt của
Tường Quân là tôi muốn thổ huyết. Hắn ta là sếp tôi
đấy!
Nhưng quả thực không thể coi thường cách làm việc của anh ta. Làm
việc rất nhanh chóng và hoàn hảo. Nghe nói anh ta là con trai của
Mạnh An Dương - vị thiên tài trong giới kinh doanh. Tập đoàn Ánh
Dương của ông đã tạo được tiếng vang lớn khi là công ti đóng góp
nhiều nhất cho tỉ lệ xuất siêu của cả nước. Rồi còn chưa kể những
chi nhánh được đặt rải rác ở toàn bộ đất nước. Sản phẩm uy tín,
chất lượng... Đúng là thiên tài. Tôi nghĩ không biết ông ta có biết
mình cũng đã đào tạo được một người con trai tuyệt vời đến đáng
ghét không?
Thôi vậy. Vì "miếng cơm manh áo" hãy tiến lên!!!. (Mẹ tôi sẽ cắt
tiền tiêu của tôi nếu tôi bị đuổi việc).
Bến xe bus nhiều người đứng chờ quá. Tôi tặc lưỡi khi nghĩ đến cảnh
chốc nữa phải chen lấn xô đẩy nhau. Rồi trời lại đổ mưa. Hay lắm!
Tôi không mang ô mà xe bus cũng mất tăm mất dạng. Chỗ có mái che
thì đã bị người ta đứng hết rồi.
Đang khốn khổ kêu trời than đất thì một chiếc Lamborghini đỗ trước
mặt. cửa kính xe được hạ xuống để lộ khuôn mặt đáng ghét của Quân.
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét lên khe khẽ của đám con gái đứng
đằng sau. Mẹ kiếp, có gì để mà hét cơ chứ? À, có đấy. Tôi muốn hét
lên: Đồ biến thái!!!
Quân mỉm cười nói:
- Tôi có thể cho thư kí Trinh đi cùng.
Tôi đáp thờ ơ:
- Cảm ơn! Nhưng tôi không quen đi xe đắt tiền.
- Cô biết xe tôi đắt tiền sao?
Đồ điên. Hắn ta tưởng tôi là con ngu chắc?
- Vậy xe anh là đồ dởm sao?
Quân lại nhoẻn miệng cười rất phong thái. Tôi tưởng tượng đám con
gái đằng sau tôi sắp điên lên rôi. Làm ơn đi! Hắn ta là sói
đấy.
- Tôi sẽ xuống mở cửa xe cho cô.
Chưa cần biết tôi có đồng ý hay không thì cửa bên kia đã được Quân
mở ra. Dáng người cao lớn và rắn chắc của Quân được bao bọc bởi bộ
comple lịch thiệp. Phải rồi, hôm nay có cuộc họp mà. Nhìn anh ta
cầm ô tiến về phía tôi với bộ mặt đáng ghét mà tôi muốn cầm đồ nghề
đục khoét để làm lại khuôn mặt đó. Rồi Quân cúi người vẻ mời tôi
lên xe. Cái đồ vô lại này, định làm tôi mất mặt ở chốn đông người
hay sao?
- Hâm mộ chị ấy quá!
Tiếng của mấy nữ sinh cấp ba vang lên làm tôi nổi da gà. Tên
này....
Cuối cùng thì tôi cũng chịu bước vào xe. Quân còn đưa tay ra chắn
phía trên cho tôi khỏi bị cụng đầu vào thành xe. Tay sát gái này
biết đủ mọi cách để lấy lòng con gái. Tôi biết hết.
Quân ngồi vào xe. rồi quay sang tôi tươi cười:
- Có lẽ thư kí Trinh không quen với nội thất trên
xe!
Nói đoạn hắn ta nhoài người ra chỗ tôi khiến tôi muốn rụng tim. Tôi
hốt hoảng:
- Anh định làm gì vậy?
- Cài dây an toàn cho cô.
Rồi hắn đưa tay lấy đoạn dây an toàn cạnh tôi. Gần quá, khoảng cách
này gần quá đi. Tôi không thích. Mùi nước hoa đầy nam tính bay thấp
thoáng nơi cánh mũi tôi. Niêm mạc mũi đón nhận rồi kích thích thần
kinh khiến tôi như bay bay. Ôi!! tôi bắt đầu...ghét cái mùi nước
hoa này rồi đấy. Đang ngừng thở trước mùi nước hoa nguy hiểm kia
thì tôi thấy có gì đó là lạ. Cúi xuống thì bắt gặp Quân đang nhìn
chằm chằm vào ngực mình. Cơn mưa chết tiệt làm ướt chiếc áo sơ mi
trắng của tôi để lộ màu áo lót bên trong. Hay lắm. Tên biến thái
này lại lên cơn rồi, tôi đẩy mạnh hắn ra và gầm
lên:
- Tránh xa tôi ra!!
*******
Cuối cùng thì Tường Quân đáng ghét cũng vào phòng họp. Tôi thở phào
nhẹ nhõm. Cảm xúc có phần được yên ổn.Ở cạnh hắn tôi sớm muộn cũng
bị điên.
Đứng trước gương của wc, tôi kẻ lại chút cho lông mày. Bỗng nghe
đâu có tiếng nói:
- Biết chuyện gì chưa? Tổng giám đốc tuyển một đứa con gái rất rất
tầm thường làm thư kí riêng. Thật không giống với tác phong tuyển
thư kí của anh ấy tí nào.
Cái gì? Nếu tôi không nhầm thì họ đang nói tôi. Bọn họ là ai chứ?
Dám bảo Tuyết Trinh này kém cỏi sao? Nếu đem ra solo thì tôi tin
chắc họ cũng không thể bằng được một góc về cách làm việc và tư duy
sáng tạo của tôi. Hứ!
Tôi tiếp tục nghe nốt câu chuyện:
- Biết rồi. Chuyện này cả công ti ai cũng biết mà. Trước kia thì
toàn mỹ nhân giờ thì... Có lẽ tổng giám đốc muốn đổi khẩu
vị.
- Đúng đúng. Tôi tin chắc con nhỏ đó vào tròng của giám đốc ngay từ
lần đầu tiên gặp.
- Haha... Ngay cả tiểu thư An Kì nổi tiếng ngạo mạn còn chết cơ mà,
con nhỏ tép riu kia thì là cái thá gì?
Nghe đến đây ruột tôi nao nao lên và muốn tống toàn bộ bữa sáng ra
ngoài. Tôi phỉ nhổ vào vị tổng giám đốc ếch ộp của các người. Có
cho hắn khỏa thân rồi dâng đến tận miệng tôi cũng không thèm. Trời
ơi!! Từ nhân viên đến giám đốc, họ muốn làm tôi tức chết đây mà.
Dám so sánh tôi với cả cái cô An Kì gì gì đó, ít ra cũng phải cho
tôi nhìn mặt một lần rồi mới so sánh chứ. Mà thôi, cô ta rõ ràng là
kém cỏi hơn tôi, hồn xiêu phách lạc vì cái tên vô lại
kia.
Phải bơ đi mà sống thôi. Từ hôm nay tôi sẽ tu luyện "nhẫn nhịn thần
chưởng".
Đang sắp xếp lại đống tài liệu thì Quân vào. Tôi không thèm đếm xỉa
đến anh. Tiếp tục công việc của mình. Có lẽ điệu bộ này của tôi
càng gây chú ý cho anh ta. Tường Quân "ếch ộp" bước đến gần chỗ tôi
ngồi. Trong lòng tôi lại giấy lên sự bất an. Phải cẩn
thận.
- Thư kí Trinh bị mất cảm giác với thế giới xung
quanh?
- Xin lỗi! Tôi không hiểu cách nói của anh.
- À! Ra vậy...Tôi là sếp của cô, có thư kí nào khi thấy sếp mà
không chào? Không đi lấy một tách cà phê?
Lần này thì tôi cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn anh ta. Lại cái bản
mặt đáng ghét này. Tuy tôi không học võ nhưng chỉ cần anh ta cười
nữa thôi là tôi sẵn sàng cho anh ta ăn một quyền. Và... Anh ta đã
cười, trời ạ. Tôi không thể làm được điều mình đang
nghĩ.
- Tôi nghĩ tôi chỉ làm những việc của thư kí: Sắp xếp lịch làm
việc, tài liệu, hồ sơ cho anh. Đưa ra ý kiến khi anh làm
việc...
- Tôi tuyển thư kí là bao gồm tất cả. - Hắn ta dám nhảy vào mồm
tôi.
Không thèm đôi co với hắn nữa. Tôi đứng dậy và đi lấy một tách cà
phê cho vừa lòng hắn. Số tôi đúng là khổ khi phải vào làm tại cái
công ti quái gở này mà. Đang hậm hực như vậy thì có một bàn tay rắn
chắc kéo mạnh tôi lại. Trong phòng này, người làm việc này chỉ có
hắn ta thôi.
Tường Quân ép tôi vào tường rồi khóa người tôi lại. Ánh mắt lướt đi
từng nét trên khuôn mặt tôi khiến tôi toát mồ hôi hột. Hắn ...hắn
ta lại có điều gì bất ngờ dành cho tôi đây?
- Anh...anh định làm gì?
Quân nở một nụ cười. Hàm răng trắng đều lúc ẩn lúc hiện. Ánh mắt
nheo lại đầy vẻ đểu giả. Rồi ghé đến khuôn mặt tôi. khoảng cách này
còn gần hơn cả lúc ở trên xe. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực. Hắn ta nặng quá, cả người như đổ về phía tôi khiến tôi khó
thở. Khi mặt hắn chỉ còn cách mặt tôi một khoảng cách gần không đếm
được thì hắn mới nói:
- Cô....Rất thú vị!
- Còn anh rất đáng ghét.
Nét ngạc nhiên thoáng xuất hiện trên khuôn mặt Tường Quân khi tôi
nói câu này.
- Vậy sao? Cô có muốn biết tôi đáng ghét đến mức độ nào
không?
Ôi! Sao tôi lại thông minh thế này cơ chứ? Tôi chỉ ước mình bị ngu
lúc này để không phải hiểu câu nói của anh ta. Tôt gằn
giọng:
- Tôi không muốn biết. Buông tôi ra.
Bàn tay của Tường Quân bắt đầu đặt vào eo tôi làm tôi rụt người
lại. Tên biến thái này, tôi mà thoát khỏi anh là tôi không tha cho
anh.
Bà nó! Tại sao lại ôm chặt thế chứ?
Đôi môi của hắn bắt đầu đặt xuống môi tôi khiến tôi ú
ớ;
- N..ày...Tôi...
Câu nói của tôi bị môi anh ta nuốt trọn rồi. Trên đời sao lại có
loại người này?
Khó thở quá. Anh ta hôn kiểu quái gì vậy? Tôi sắp chết vì không thở
được rồi. Lưỡi của anh như con rắn trườn liên tục trong miệng tôi.
Phải làm sao để thoát ra đây? Đầu óc tôi trống rỗng, mắt hoa cả lên
chỉ nhận thức được nụ hôn của người đối diện. Quả không hổ danh là
cao thủ sát gái. Rồi tôi cắn mạnh vào môi anh ta. Máu tanh tràn
ngập vào miệng tôi.
- A!
Tường Quân khẽ kêu lên rồi rụt người lại. Đàng đời tên sói gian ác!
Nhân lúc hắn vẫn còn đau tôi làm luôn một cước vào chỗ đoạn tử
tuyệt tông khiến hắn kêu cái hự. Có vẻ như đau đến nỗi không chịu
được rồi. Nhìn khuôn mặt tím ngắt của hắn là bằng chứng tốt
nhất.
Mẹ ơi! Vui quá đi.
Quân ôm lây phần dưới rồi chỉ thẳng tay về phía tôi nói không lên
lời:
- Cô...cô...a!
Tôi cười đểu giả (học của hắn) rồi vênh mặt lên:
- Sao? Tôi chỉ trả lại anh thôi. Anh dám động đến tôi
hả?
Có vẻ đỡ đau hơn. Giọng nói của sếp đã trở lại bình thường rồi
kìa:
- Nếu tôi tuyệt giống thì sao? Cô chơi ác.
- Haha... Ai bảo anh trêu ghẹo con gái nhà lành. Cho anh chừa cái
tính đấy đi.
- Tôi luôn làm thế này với con gái. Cô có phải con gái
không?
Tôi khoanh tay lại nói:
- Tất nhiên rồi. Nhưng tôi không giống những người con gái
khác.
Quân không nói được gì chỉ biết rên rỉ vì đau. Được lắm Tuyết
Trinh! Tôi tự tung hô mình.
- Tổng giám đốc! Ngài có muốn uống cà phê nữa
không?
Tường Quân vội hét lên:
- Có, uống!
Tôi hài lòng bước ra ngoài lấy cà phê cho hắn. Và suy nghĩ xem có
nên đổ cả lọ đường vào tách cà phê thơm ngon kia không?
Khi cà phê đã được pha xong và tất nhiên là đường sẽ
nhiều hơn cà phê, tôi bưng vào phòng. Vừa mở bước vào thì đã nhìn
thấy một cảnh tượng nóng mắt. Tổng giám đốc yêu quý đang ôm hôn
cuồng nhiệt người con gái ngồi trên đùi mình. Tôi nghĩ là họ đang
hôn kiểu Pháp, tiếng kêu phát ra không to không nhỏ nhưng đủ để tôi
nghe thấy và cảm nhận từ từ. Dây váy của cô gái bị trễ xuống tận
bắp tay nhìn rất nóng bỏng. Bàn tay của Tường Quân "du lịch" trên
người cô ta khiên cô ta không ngừng rên rỉ. Thật là hạ lưu, dám làm
thế này cả ở nơi làm việc sao? Cứ nghĩ đến cái cảnh tôi vừa bị hắn
ta hôn là đã muốn nôn rồi.
Hai người này vui vẻ đến nỗi quên cả người thứ ba là tôi. Oa! Có
chút tủi thân khi là người thừa, nhưng tôi rất sẵn lòng phá hỏng
cuộc vui này.
- Cà phê của anh đây.
Tôi tưởng họ phải dính keo vào nhau rồi chứ? Ai ngờ lại buông ra
nhanh như vậy sau câu nói của tôi. Vị tiểu thư kia vội đứng dậy
khỏi đùi Tường Quân chỉnh lại dây váy rồi ho khan như để che giấu
sự ngượng ngùng. A! Cũng biết xấu hổ cơ đấy. Còn tên biến thái kia
thì chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, quần áo cũng không thèm chỉnh
lại. Chỉ đưa tay với lấy cốc cà phê mà tôi vừa đặt lên và uống. Kể
ra thì sức hồi phục của hắn cũng tốt ra phết đấy chứ? Vừa mới suýt
mất quyền làm bố giờ đã có thể lâm trận. Thật khâm phục và đáng
nể.
Vị tiểu thư kia nhìn tôi đầy dò xét. Lại cái ánh mắt này. Tôi ghét.
Chết tiệt! Tôi ăn mặc như thế này mà còn phải chú ý
sao?
- Cô là?
Tôi đáp gọn lỏn:
- Thư kí mới.
Vị tiểu thư ồ lên như phát hiện được điều gì lí thú lắm. Rồi cô ta
dùng đôi mắt được tô vẽ cẩn thận tiếp tục nhìn tôi theo nhiều hướng
phức tạp mà tôi không lí giải nổi.
- Cô không xưng hô với Tường Quân là giám đốc?
Thật phiền phức. Tôi chẳng muốn trả lời câu hỏi này và cũng không
muốn nói chuyện với cô ta nữa.
- Xưng như thế kia chẳng phải là ngắn gọn hơn sao? Dài dòng làm
gì?
Cô gái này bất ngờ sau câu trả lời thô lỗ của tôi. Đôi mắt được mở
to hết cỡ rồi lại nheo lại nhìn tôi:
- Cô quả là đặc biệt. Thảo nào mà Tường Quân tuyển dụng cô. Hôm nay
tôi đến đây cũng là để gặp cô. Tôi là An Kì.
Bàn tay trắng nõn nà đưa ra trước mắt tôi. Theo phản xạ tôi cũng
bắt lại bàn tay ấy. Cô ta là An Ki sao? Trông rất quyến rũ. Cô ta
cần gặp tôi làm gì? Theo tôi thấy thì cô ta muốn gặp Tường Quân hơn
là muốn gặp tôi.
- Tôi là Tuyết Trinh.
Màn giới thiệu ngắn gọn của tôi kết thúc. Tôi đi về phía bàn làm
việc và ngồi xuống giải quyết đống tài liệu. Tường Quân thì im lặng
nãy giờ khiến tôi có hơi nghi không biết anh ta có phải bị cô nàng
mê hoặc đến độ thần kinh cần tĩnh dưỡng nữa không? À quên, như nhớ
ra điều gì đó, tôi vội nói:
- Tôi nghĩ phòng thư giãn của anh không làm gì?
Cả hai người quay ra nhìn tôi khó hiểu. Tường Quân nhìn tôi, cốc cà
phê tôi pha anh ta không uống nữa. Tôi biết ngay mà, haha, anh ta
mà nhá nổi cốc cà phê này thì tôi sẵn sàng đi bằng đầu cho anh
xem.
- Cô muốn sang phòng đó? - Tường Quân hỏi.
- Không. Nếu hai người muốn tâm sự thì nên dẫn nhau sang đó. Tôi
cần không gian để làm việc...cho anh.
Cái từ "cho anh" nghe mới chối tai làm sao. Tôi không biết nói gì
hơn vào lúc này.Vẻ mặt của An Kì quả là kì dị, mặt cô ta đỏ như gấc
chín. Hình như là tức giận rồi. Còn cái tên biến thái kia thì chỉ
nhếch môi lên cười nhạt. Cười cái đầu nhà anh ta.
- Cô không ngạo mạn quá chứ? - An Kì đanh giọng - Cô là nhân viên
mà dám đuổi sếp và khách của anh ấy ra ngoài sao?
Tôi làm vẻ vô tội:
- Tôi đâu có nói là đuổi hai người. Chỉ nhắc nhở thôi. Hai người
không thấy căn phòng kia sẽ rộng rãi và thoáng đãng hơn là cái ghế
giám đốc và cái đùi của anh ta sao?
Yearhhh!! Tôi phục tôi quá. Cái gì chứ chuyện đấu khẩu cô An Kì này
sẽ vẫn xếp sau tôi thôi. Ôi!! Tên biến thái kia, anh có tức không?
Bạn gái anh bị tôi chọc cho thổ huyết rồi kìa.
An Ki đỏ mặt tía tai bước đến chỗ Tường Quân. Lại giở cái trò nũng
nịu ra.
- Tường Quân! Anh xem thư kí của anh kìa. Thà cho em làm thư kí của
anh còn hơn.
Tường Quân kéo An Kì ngồi xuống đùi, hôn chụt một cái vào má cô ta
và dỗ dành (buồn nôn quá):
- Em có biết tính sổ sách không? Biết sắp xếp tài liệu không? Biết
vận dụng tư duy sáng tạo của mình không? Và... Em có biết pha cà
phê ngon như cô ấy không?
Ôi! Cà phê của tôi ngon? Hắn cố tình đây mà. Lần sau chắc chắc tôi
sẽ bỏ muối vào đó cho hắn ta biết thế nào mới là cà phê
ngon.
An Kì tiếp tục làm nũng, làm ơn đi tiểu thư ơi! Tôi sắp bị cô làm
cho phun cả túi mật ra rồi:
- Em không biết. Nhưng em biết làm cho anh vui.
- Thật sao?
Như biết được cảnh nóng sắp diễn ra tôi liền ho khan một tiếng. Cả
hai người không thoải mái lại quay ra nhìn tôi. Tường Quân mỉm cười
nói với An Kì:
- Tối nay chúng ta sẽ gặp nhau. Bây giờ anh có việc
rồi.
An Kì biết nguyên nhân là tôi mà cô ta bị đuổi khéo đi. Miệng thì
vẫn ngọt sớt như mật ong nhưng mắt cô ta đang liên tục bắn vào
người tôi. Haha, có thế chứ! Lườm tiếp đi. Tôi đang rất chờ đợi
ngày mắt cô ta bị...lác.