Nó đứng yên, không nói cũng không chống cự... chỉ là quá bất ngờ... quá kì lạ ... nó tự hỏi"chuyện gì đang xảy ra vậy ?"... Tại sao người con trai này đang ôm nó mà nó không biết phải làm gì ... tại sao lại như thế ??... ĐÁP ÁN LÀ nó cần 1 ai đó để tựa vào, cần ai đó bên cạnh nó... cần ai đó đủ mạnh mẽ đễ cho nó điểm tựa... và đó chính là tên con trai này...
Hắn từ từ buông tay khỏi người nó, ánh mắt không lúc nào xa nó... giọng nhỏ nhẹ hỏi
- Cô không sao thật đấy chứ!?
Nó quay đầu đi, gạt nước mắt đã rơi trên má từ lúc nào không hay và tiếp tục im lặng
- Có gì thì cô cứ nói! ... giữ trong lòng phiền lắm - Thái Phong nói với vẻ đang trách móc nó
- Cậu... chở tui về được không! - nó suy nghĩ 1 hồi lâu rồi nói
Thái Phong ngạc nhiên rồi ậm ờ gật đầu - được
--
- Làm phiền cậu quá! - nó nói khi ngồi trên chiếc xe của Thái Phong
Nhìn và có vẻ lo lắng cho nó - không sao, nhà cô ở đâu ?
- Cứ đi đi, tui sẽ chỉ! - nó nói với giọng buồn không lí do
Thái Phong không nói gì và bắt đầu lái xe... Nó cũng không nói gì trong suốt quảng đường từ đỉnh đồi đến khi chân núi, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẽ mặt vẫn đi cùng nước mắt .Rồi thì...
- Tui không nghĩ là mình sẽ như thế này - nó lên tiếng
Ngạc nhiên và quay nhìn nó - Sao ?
- Chuyện hôm nay!... - nó chần chừ 1 chút rồi nói tiếp - đáng ra là rất vui, rất hạnh phúc... - nó nói như đứt quãng vì nghẹn lời - nước mắt rơi phải là vì quá mừng chứ không phải là vì quá đau như thế này...
Tên ấy nghe những gì nó nói và có chút lo lắng - Thế sao ?
- Tui không biết đây là lần thứ bao nhiêu tui khóc vì cậu ta... và cũng không biết cậu ta có biết điều đó hay không ? - rồi nó cười, nụ cười trong nước mắt
- Đừng khóc nữa!!... tui không quen thấy con gái khóc! - Thái Phong lúng túng
- Không quen thì cho tui xuống xe đi - nó tự nhiên nổi cáu
Ngay lập tức ... - được rồi được rồi! khóc tiếp đi... cô muốn khóc đến bao giờ cũng được - không biết phải làm sao
Nó bắt đầu suy nghĩ về sự việc hiện tại... và hỏi - Tại sao lại đối xử tốt với tui ? Tui với cậu chỉ mới gặp nhau 2 lần thôi mà... huống chi những cuộc gặp gỡ đấy cũng không vui vẽ gì! - nó trách hỏi Thái Phong
Tên đó lúng túng trước câu hỏi của nó - Tui... tui... tại tui thấy cô đáng thương nên giúp đỡ... đúng rồi... là vậy đó! - rồi cười -
-Đáng thương!?... - giận giữ
Nhận thấy nguy hiểm nên đổi thái độ liền - À! không... không... tui nói nhầm ... là đồng cảm... đồng cảm - cười chữa cháy
-... - nó im lặng quay đi
Được nước làm tới Thái Phong nói tiếp - Dù sao người ta nói 1 ngày gặp 3 lần cũng gọi là có duyên mà!? - cười - phải không!?
Nó quay qua nhìn rồi tỏ ý nghi ngờ - Cậu... - nhìn tên đó chằm - là Thái Phong!?
-Hả - hết hồn - à...ờ... sao cô biết tên tui ... - lái xe cũng không yên
- Trung Hiền nói! ... - giọng buồn
- Hắn còn nói gì nữa không - lo
- Không! ... sao cậu lo thế - giọng nói không cảm xúc
- À không!!.. - cười lớn - chỉ hỏi thế thôi!! đừng bận tâm
- Hôm nay!! ... - nó nói cứ ngập ngừng ... - đáng lẽ là tui sẽ đi xe của cậu ấy về... chúng tui sẽ nói chuyện... rất vui vẽ... rất là hạnh phúc... - tự cười mãn nguyện
-Vậy sao ra nông nỗi này ?
- Có lẽ là do tui... đã quá hấp tấp... không suy nghĩ... thật là ngu ngốc mà - tự trách bản thân
- Đừng tự trách mình nữa! Dù sao cô cũng không đến nổi nào mà... có lẽ nhất thời cậu ta chưa nhận ra thôi... phải không - an ũủ nó
- Không đến nổi nào!?? - nó lên giọng - vậy là tệ rồi... - lại ủ rũ tiếp
-Ấy!!... cô nghĩ đi đâu vậy... ý tui là... - vừa ngó nó rồi quay lại nhìn đường... - cô cũng đẹp mà!
- Không cần nịnh!! - nó cáu
- Nói thật đấy!... chắc là hôm nay cô ăn mặc như vậy nên chắc cậu ta không nhận ra ... nhưng nếu cô chịu khó 1 tí thì sẽ khác thì sao.?... con trai yêu bằng mắt mà (... là lúc Thái Phong quay nhìn phía trước để lái xe)
-Azz!! - tự nhiên la lên
- Gì thế!!... cô ... - lo lo
- Tui cứ nghĩ con gái chỉ cần cái đầu là đủ rồi... đẹp đâu được gì... - nó cúi mặt thất vọng
- Vậy cô được chưa!?? - gạ hỏi
Nhìn Thái Phong cảnh cáo - tui đã có bằng Quản trị kinh doanh rồi đấy!
-w0a! - ngạc nhiên - Thế... cô việc làm chưa ?
- Rồi!... sắp đi thử việc - nó nói
- Ở đâu thế!!...
Lại nhìn Thái Phong với ánh mắt không thiện chí - Có nhất thiết phải trả lời không!
- Nhân viên cấp thấp chứ gì!... được rồi nếu thấy ngượng thì đừng nói ra!... - nó ngộ nhận mọi chuyện
- NHÂN VIÊN CẤP THẤP - bất ngờ với câu trả lời của nó- mặt tui giống lắm à ?? - soi soi mặt cho nó xem
- Được rồi dc rồi mà!!... không nên tự ái! nghề nào chẳng là nghề!.. - nó phủ nhận
- Tui làm giám đốc đấy!! - tự nhiên phát cáu
-Đừng đùa nữa!... lo lái xe đi!- nó vờ không nghe
-Azz! cái cô này - vẫn ấm ức - mặt mũi thế này mà bảo là nhân viên cấp thấp thế nào được!... Azzz - điên lên đập vô lăng
Nhìn Thái Phong 1 hồi rồi ngó xung quanh xe rồi thốt lên tiếp - xe của SẾP cậu đấy à
- Ơ cái cô này!- cáu lên - đã nói tui là GIÁM ĐỐC xe này là xe của tui - chau mày tức giận
-Ờ..ờ...được rồi... điên với tin cậu ... - giọng nói phớt lờ tên đó
- Chắc tui điên chết mất!!!.... - vò đầu như ổ quạ
-hì!...hahahaha - nó cười lớn
Nhìn nó 1 hồi rồi cũng... hahahahah
2 người vui vẻ cùng nhau cười thật lớn trên xe... nó như trút được phiền muộn trong lòng... rất vui!... còn tên Thái Phong thì có 1 cảm giác ..."đứa con gái này... thật là... lạ mà!!"
----
- Tới đây được rồi! - nó bảo Thái Phong dừng lại
Ngó xung quanh - đây à ??
-Không!!... - rồi nói tiếp - tui muốn đi xe bus!
-Tui chở cô về được mà - nói như níu nó
Mở cửa bước ra rồi cuối chào... nói"CÁM ƠN NHIỀU""rồi nó cất bước đến trạm xe bus phía trước
- Ơ!... thật là... - hoàn toàn bất ngờ
----
Nó bước lên xe bus... đi lên tầng trên cùng ... chỉ có 1 vào người... cả nó thì chỉ có 3... nó ngồi xuống... nhấm mắt lại... cơn gió cứ ùa tới... ùa tới... nó cười... nụ cười thật khó khăn... gượng riệu ..."Nhất định sẽ làm được... hôm nay không được thì mai sẽ được... mai không được thì mốt sẽ được... mốt không được thì sau sau sau này sẽ được... MÌNH KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC MÌNH LÀ LÝ TỬ KỲ MÀ!! CỐ LÊNNNNNNN! CỐ LÊNNNNNN
nó hét lớn trong không gian nhỏ bé ... lấy đó là động lực lất đó để cố gắng và...... RENG...RENG...RENG...
tiếng chuông điện thoại chợt vang ... nó chần chừ rất lâu... rồi nó mâu thuẫn... nên hay không nên nghe... vì sao ư ... vì đó là Trung Hiền ... Rồi
TÍP... tiếng nhấn máy
- .... - nó im lặng
- Tử Kỳ hả ??... về nhà chưa ? hay đang ở ngoài ... Tử Kỷ... Alo ?... Tử Kỳ...
nó lưỡng lự ... - mình đây!
-ờ!... cậu về nhà rồi à ? - hắn hỏi
-ừ!... mình về rồi ... - giọng nó thật là... buồn buồn.. cũng vui vui...
- Vậy sao!... nghỉ ngơi sớm đi, chắc Kỳ mệt rồi
- Ừ... mệt rồi... - vô hồn
-Vậy... không làm phiền Kỳ nữa... bye nha!
- bye! - nó lại càng ... muốn khóc hơn
Nó ngước mặt lên ... ngăn cho dòng lệ không rơi... nhưng giấu sao được... đau lắm... đau ở đây này... nó nắm chặc tay ... nuốt nghẹn... rồi mĩm cười Sẽ không sao mà... tất cả... chỉ mới bắt đầu Sáng hôm sau...
BÍP....- Này! chuyến đi thành công chứ ?
BÍP.... - mọi chuyện không có vấn đề gì à ?
BÍP ... - Sao không nhất máy... chuyện gì thế ?
BÍP... Lý Tử Kỳ cậu điên rồi à... hay là có chuyện gì ?
BÍP .... nghe dc lời nhắn này thì gọi cho mình nhé!
BÍP ... này! có thật là không sao không... có chuyện gì thì nói đi!... Thất bại rồi à ?
BÍP... BÍP... BÍP... tất cả lời nhắn đấy được lưu vào máy nó sau khi quyết định tắt ngủm điện thoại sau cuộc nói chuyện với hắn ... Nó nhìn chiếc điện thoại một hồi rồi cũng buông tay và đi đến tủ quần áo ... mắt đảo 1 lượt xem xét... nó có vẽ phân vân... lưỡng lự... rồi giơ tay lấy bộ váy màu tím cà phía cuối tủ xuống... nó không hài lòng lắm... rồi đặc lại... nó phát cáu... 1 cách vô cớ! Khuôn mặt vẫn chưa giãn ra vì sự bực tức ... 1 lúc thì nó quyết định chọn chiếc váy này
Hôm nay là buổi thử việc đầu tiên! nó cần bình tĩnhvà phải đủ chính chắn để biết mình cần làm gì tiếp theo ... Đứng trước gương, nở nụ cười... 1 nụ cười đầy nghị lực ánh mắt sắc sảo... gióng như đã có 1 kế hoạch gì đó rất rất đặc biệt, cần phải thay đổi và cần phải vứt bỏ con người nó trước đây để bước vào cuộc chơi thực sự ... và nó đã làm thế.
IDEA
Nó đang đứng trước công ty, cầm chiếc điện thoại trên tay và bắt đầu nói ...
- Thư à! ... Giờ thì Kỳ biết mình nên làm gì rồi! - giọng điệu vừa chững chạc lại có chút lạc lõng khiến người khác vừa lo vừa sợ
Bước chân tự tin và ánh mắt rất kiêu kì thu hút hàng đóng ánh mắt nhìn về phía nó ... nó khác rồi!
-Xin hỏi! cô cần gì ạ - nữ tiếp viên bên ngoài nhanh nhẹn hỏi . Nó nở nụ cười rồi nói
- Không cần đâu, cám ơn
- Vâng!..
Giọng nói không có gì đặc biệt nhưng đủ để lại sự ngưỡng mộ lẫn lo sợ lộ rõ trên khuôn mặt cô tiếp viên . Tiếp tục bước đi, nó đến trước thang máy, nhấn nút bên cạnh và chờ... khuôn mặt lạnh như băng làm cho những người đứng cạnh nó phải có chút e dè... lạ thật!
TING... chiếc cửa từ từ mở ra
Ánh mắt - nụ cười - mùi hương ... là nó
----
Chiếc thang máy dừng lại ở tầng 15, nó nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt đảo xung quanh rồi lại bước tiếp, hướng về phía phòng ... Giám đốc
------
- Cho hỏi giám đốc có ở đây không ? - nó đến chỗ thư kí bên ngoài hỏi
- Giám đốc đang ở bên trong,có gì không ạ!
Nó đưa bộ hồ sơ trên tay cho cô ấy rồi nói - tôi là nhân viên mới, đến đây thử việc, cảm phiền cô đưa cho giám đốc - lời nói của nó vừa lạnh lại vừa có uy quyền... không biết lí do
- Được rồi! tui sẽ đưa cho giám đốc, cô ngồi đợi ở ghế 1 lát nhé! - nói rồi cô ấy đứng lên và đi vào phòng giám đốc
---
- Giám đốc! Có nhân viên mới đến, cô ấy nói là đưa bộ hồ sơ này cho giám đốc ạ! - đi đến bàn rồi nhẹ đặc đống hồ sơ ấy lên trên
-Được rồi! tôi sẽ xem xét, cô ra ngoài trước đi - nói rồi cầm hồ lên mở ra
- vâng! em xin phép! - lui ra ngoài
- Lý Tử Kỳ ? - đôi mắt mở to vì bất ngờ rồi nhanh chóng gọi ra ngoài - Thư ký Hà!... cho cô ấy vào đây
--------
- Giám đốc cho gọi cô vào trong
Lại cười! nụ cười như thể nó biết trước là sẽ có chuyện này ... - Cám ơn! - nói với cô thư ký - rồi bước đến trước cửa, nhẹ nhàng mỡ
----------
Nó đang đứng ngay cánh cửa ... không đi, cũng không nói gì... nhìn chằm vào tay giám đốc đó... Còn tên giám đốc thì đang hì hụi với đống tờ liệu chấp thành đóng bên cạnh, không biết nó đã vào từ lúc nào
Nó nhẹ nhàng bước tới... CỌC...CỌC...CỌC...tiếng bước chân làm hắn giật mình ... ngước lên... và ... chỉ biết nhìn nó... lòng không kìm nổi sự rung cảm kì lạ .
- Chào ... - ánh mắt ngó đến tấm biển trước bàn - Giám đốc Phạm - rồi lại nụ cười ấy... vừa đẹp lại vừa đáng sợ
Một chút thì hắn mới đủ bình tĩnh lại và đáp lời - Chào!.. Kỳ làm ở đây sao ?
Ánh mắt sắc lạnh lại kiêu kì nhìn chầm vào hắn nói không chớp mi - Rất tiếc là vậy!
Hắn cười phì - Hì... Kỳ ngồi đi! - chỉ về hướng ghế sofa phía trước
Nó nhẹ nhàng ngồi xuống... thật kiêu sa ... khiến hắn không khỏi ánh mắt tò mò lẫn thích thú nhìn nó .
Nó nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng hỏi
- Căn phòng cũng được đó chứ! rất đẹp
- ờ... ừ... - có chút gì đó mất bình tĩnh
- Này! giám đốc Phạm!- nhìn hắn giễu cợt - làm ơn đối xử tốt với Kỳ 1 chút!
Cười đáp và gật đầu đồng ý - Ừ! chỉ sợ Kỳ mới là người cần đối xử tốt với Hiền
- Làm việc vất vả nhỉ!! - nụ cười hé trên môi
- À...! vì công ty đang có 1 dự án lớn nên Hiền phải chuẩn bị phần báo cáo tổng thể nên ... - vừa nói vừa cấm cúi làm
- Giám đốc Phạm!! Nhân viên mới cần việc làm! - nó nhắc khéo hắn
- À!.. được rồi... được rồi - lúng túng - xin lỗi Hiền quên mất - cười trừ
-... - nó tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt lạnh vô hồn
- w0a! bằng giỏi luôn à ? thật tài đấy - khen nó
- Công việc là gì ? - tỏ ý không thích
- Được rồi... để xem... - xem xét quyết định
-...
- Phó giám đốc!? - hắn vừa vui nhưng cũng vừa ngạc nhiên
Khuôn mặt nó không chút biểu hiện, chỉ nói - Chỗ làm việc của Kỳ ở đâu ? - nó đứng dậy
Hắn đã nhận ra thái độ và cách nói chuyện của nó đã thay đổi nhưng cũng không rõ lắm... đứng lên và bước đến chỗ nó - để Hiền dẫn đi!
Nó cúi đầu tỏ ý khách sáo - Làm phiền rồi! - rồi lại lạnh tanh bước ra trước
------------
- Mọi người - hắn hô to khi ra ngoài
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó và hắn
- Đây là phó giám đốc mới! Lý Tử Kỳ, mọi người chào hỏi đi!
Tất cả đều có chung 1 vẻ mặt ... vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kị . Họ chỉ đứng lên cúi chào như thông lệ rồi ai lại về việc nấy
- Được rồi! đến phòng làm việc thôi ... - nói xong hắn đi trước
CACH ... căn phòng hiện ra trước mắt
Không quá cầu kì cũng không quá đơn giản nó khá hài lòng và lại lần nữa cúi đầu tôn kính
- Xin giúp đỡ nhiều
-Ừ!... ờ... - lòng có chút tự ái lẫn khó chịu - công việc thì tí nữa thư ký Hà sẽ nói rõ cho Kỳ ... Hiền... đi trước - nụ cười chợt hiền rồi tắt.. quay lưng và đi
CẠCH... cửa phòng đóng lại
Nó cười ... nụ cười đã vui hơn ĐÃ hiện lên trên khuôn mặt... - Cậu nhận đủ sự quan tâm rồi... giờ thì mình sẽ bỏ mặc cậu...
--------
- Lý phó à! (Phó giám đốc Lý) đây là công việc của cô hôm nay! cô xem qua đi nếu có gì thắc mắc thì hỏi tui! - bê chồng tài liệu hồ sơ cao cỡ nữa người cô ấy loạng choạng bước vào
Vội bước ra đỡ cô ấy... - Được rồi được rồi! chị cẩn thận đấy!!
- Không sao để tui mà!... - ôm mớ còn lại bỏ lên bàn
- Vất vã cho chị rồi - cười rồi cúi đầu
- Ấy ấy! Lý phó à!... cô không cần thế đấu - ấy này vội đỡ
- Nên mà! - nụ cười thân thiện
- À những tài liệu đựng trong bảng xanh là những thứ cần gấp cô tranh thủ dùm nhé! Trước 11 giờ phải xong đó
-Vâng! tôi sẽ cố gắng - rất tế nhị
- hihi! - tỏ ý quan tâm - Lý phó à! lúc đầu tui hơi có vẻ e dè cô, cứ nghĩ cô là người rất dữ lại lạnh lùng nên... hì hì bây giờ thấy lại khác... cô thật tốt tính quá!...
- chị quá lời rồi! dù sao cũng cám ơn chị rãnh sẽ nói chuyện tiếp! giờ thì tôi phải bắt đầu công việc rồi
- À ờ!... Lý phó cứ làm đi... tui làm phiền rồi/... tui xin phép - ngại ngùng lui ra
Nó nghĩ 1 lát rồi chợt cười phì... mình đâu đến nỗi nào. ..
để xem nào!... công việc là gì đây...- nó quay về bàn và bắt đầu công việc
-----
- Trợ lý Hà! tài liệu tổng kết về buổi triển lãm Greasrt tuần trước đâu rồi! - hắn gấp gáp hỏi
- À! tui giao cho Lý phó rồi... cô ấy đang làm hay sao ấy... giám đốc cần ạ
-À...- ngập ngừng - không! để tôi lấy cũng dc - rồi đến phòng nó
Đứng bên ngoài có thể nhìn vào qua khe kính ... hắn chỉ đứng đó nhìn... rồi tự cười... cũng chăm chỉ lắm chứ! -quay lưng và về phòng
--
2 tiếng sau
- Thư kí Hà à! tôi làm xong những tài liệu cô nói cần gấp này . - đến phía bàn thư kí
- À... Lý phó!... cô đưa vào cho Phạm tổng (Giám đốc Phạm Trung Hiền) dùm tui 1 chút... tui đang nghe điện thoại...
-... ờ!... - nó không toan tính rằng chức vụ nó cao hơn thư kí nhưng vẫn bị sai như thế này rồi... nó dừng bước trước cửa 1 lúc.. suy tính gì đó và bắt đầu
CẠCH...
Những gì nó nhìn thấy là 1 người nam nhân, rất tuấn tú ... rất tài giỏi ... rất chăm chỉ đang nổ lực làm việc đến không mức không biết có người vào... Nó không muốn đánh thức giữa chừng con người này nên quyết định quay ra ... thì...
- Thư kí Hà...
Nó dừng lại...
- phiền cô cho tui 1 ly caffe cám ơn... - hắn nói mà không ngước nhìn cứ ngộ nhận nó là thư kí
Nó mĩm cười và bước ra . 1 lát sau ...
CẠCH!.... nó bước vào với ly caffe trên tay và quyển tài liệu vừa làm xong ... hắn vẫn chưa nhận ra ai đang vào, cắm cúi làm việc!... Nó đã đứng ở cạnh bạn làm việc của hắn... nhẹ đặc tách caffe xuống cùng đóng tài liệu cạnh bên, toan quay đi thì...
- Tử Kỳ ? - ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó - Tử Kỳ ? - ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó
Nó giật mình rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn hắn với khuôn mặt không cảm xúc, nhỏ nhẹ nói
- Phạm tổng vất vã rồi! đây là caffe và tài liệu ngài cần! tôi xin phép - nói xong nó cúi đầu và đi ra
Hắn muốn kêu nó lại nhưng... hình như không thể ... nó đã tạo khoản cách nhất định cho hắn mất rồi! ...
Lại bắt đầu công việc... nhưng ít ra thì tách caffe này cũng chứng tỏ nó cũng hoàn toàn không bỏ mặt hắn ... Hắn vừa uống vừa vơ tay lấy đóng tài liệu nó làm xem xét... có vẽ bất ngờ nhưng rất hài lòng - Tốt đó chứ - mĩm cười thích thú
------
Công việc có vẻ khá nhiều, nó đã làm quá giờ ăn trưa gần nữa tiếng mà vẫn chưa hay biết... Có vẽ nó rất quyết tâm với công việc này ... mãi mê làm cho đến khi
RENG...RENG... nó giật mình ... nhìn điện thoại... và ... TẮT...- nó mĩm cười, 1 nụ cười buồn ... nhìn đồng hồ trên điện thoại và đứng dậy - Đói bụng quá!
Nó bước ra ngoài, phòng không còn nhiều người lắm, nó lên tiếng hỏi - Mọi người đi đâu hết rồi ?
Nhân viên cuối phòng lên tiếng - Dạ họ đi ăn trưa rồi! Lý phó chưa đi ăn ạ!
Nó mĩm cười rồi nói - Ừ! giờ thì tôi đi ăn, cô dùng bữa chưa ?
- Vâng! em ăn xong rồi! chúc Lý phó ngon miệng - giọng kính nể
- Vậy... tôi đi trước - cười rồi bước ra ngoài
-------
Nó cũng lúng túng vì không biết phòng ăn nằm ở đâu, đi lòng vòng 1 hồi thì nó đến được sân thượng ... Nó toan quay về thì ... nó nhìn thấy 1 người ... đang hì hụi làm cái gì đó ở phía trước ... nên quyết định đi đến...Đến gần chỗ người đó thì nó mở to mắt vì ngạc nhiên
- ... Thái Phong ? - nó nói với vẻ kinh ngạc
Tên đó quay lại, tay cầm ổ samwich, tay cầm ly nước ngọt, miệng còn lắm lem tương đỏ và vụn bánh đang ngước mắt nhìn nó
- Gì thế!! - không ngờ là gặp Thái Phong trong phong cách này
Tên đó cố lắm mới thốt lên được lời - Là.. . là cô à ?
Nó cười tươi và nói - Không nhân ra à ?
- Cô xinh thật đấy! - mặt vẫn ngu ngơ
- Thật sao ?! - nụ cười vẫn nở trên môi nó - tui ngồi đây được không ?
Không chần chừ mà gật đầu ngay! - được chứ!
- Hì! cậu ăn ngon thật đấy - nó nhìn những thứ đang bày trên ghế xuýt xoa khen ngợi
-À... haha - cười ngượng - Tại... ở dưới đông quá nên tui mang lên đây ăn! haha
-Phòng ăn ở đâu vậy - nó ngại ngùng hỏi
-Phòng ăn ở tầng 25 (công ty này có tất cả 30 tầng)... cô!... - nhìn nó - chưa ăn à ?
Nói lúng túng - tui... tui làm việc quá giờ nên... mà không sao đâu - cười
Nhìn nó, nhìn xuống tấm thẻ nhân viên đeo trên người nó và nói - w0a! phó tổng cơ đấy ... vậy chắc là cô làm bên tên Phạm tổng rồi phải không! - có vẻ tiếc
- Ừ! tui làm bên bộ phận đó ... - cười với Thái Phong
-Tên đó bắt cô làm việc không cho ăn à ? - tự nhiên nổi cáu
- Không!!... không phải tại tui làm việc mãi nên quên mất giờ ... không phải do cậu ta đâu ..- nó cố biện minh
Khuôn mặt đã giãn ra không còn cáu nữa, hắn lấy miếng samwich trên ghế đưa cho nó và bảo - ăn đi! cô còn phải làm đến 5h chiều, không ăn sao chịu được .
- Không sao mà - từ chối
ỌC...ỌC... bụng nó phát ra tiếng
Nó quay mặt đi vì ngượng còn Thái Phong thì cười lớn
- hahaha vậy mà nói không đói sao ?... - rồi đặc bánh lên tay nó - Ăn đi
-... - không nói gì.. từ từ đưa miếng bánh lên và ăn
- hìhì! - Thái Phong nhìn nó cười - phải thế chứ! phó tổng mà bị bỏ đói ai coi chứ! - nói rồi tên đó lại ăn ngấu nghiến miếng bánh của mình
Mỉm cười đáp trả - Rảnh tui sẽ mời lại cậu!
Khuôn mặt tinh ranh nhìn nó nói - Này! nói thì giữ lời đấy!
- ok! ok! - lại tiếp tục ăn
-------
Ở phòng nhân sự...
- Tử Kỳ đi đâu rồi ? - hắn đi ngang phòng nó, rồi hắn quay sang hỏi nhân viên - Có thấy Lý phó đâu không ?
Cô nhân viên nhanh chóng trả lời - Dạ Lý phó đi ăn trưa rồi ạ!
Hắn ậm ờ rồi bước ra ngoài, lòng vẫn còn lo lắng và rối rắm ... - Cô ấy không có ở phòng ăn! đi đâu được chứ!?- nghĩ rồi hắn lại quýnh quáng đi tìm
----
Sân thượng......
-Này! nếu muốn thì cô có thể làm đơn qua bên tui làm việc - Thái Phong gạ mờ
Nhìn Thái Phong với ánh mắt nghi ngờ - Tại sao?
-À... ờ - lúng túng - Tui nói là nếu muốn thôi!... haha ... không có gì đâu - quay mặt đi vì ngượng
- Mặt cậu dính đầy bánh và tương kìa! - lấy khăn giấy trong túi ra
-Cầm lấy đi lau cho sạch - nó đưa khăn giấy cho Thái Phong
Nhìn khăn giấy -.... cám ơn...! - lấy và lau - hết chứ!
- Ở đây này! - nó chỉ lên mặt mình
- Đây à!? ...- vẫn chưa lau xong
Nó miem cười - Để tui
Thái Phong chỉ biết mở mắt nhìn
Nó lấy chiếc khăn khác và khẽ lau những vết bẩn trên mặt tên đó 1 cách nhẹ nhàng ... mỗi lần chạm mặt là mỗi lần tim tên đó như muốn nổ tung"Sao lại như vậy ? sao lại hồi hộp như vậy!... mình đã từng tán tỉnh rất nhiều cô gái sao mà... tim mình muốn rớt ra ngoài rồi!"
-Xong rồi - nó cười
Tự dưng một nguồn động lực lạ trong người tên đó trào lên và đột ngột nắm lấy đôi bàn tay nó ... nó hoảng hốt và cố gắng đẩy ra nhưng tên đó nắm rất chặt ... lúc này thì... Trung Hiền phía sau tiến đến .
- Bỏ tay cô ấy ra! - nhìn Thái Phong với ánh mắt sát khí
- Trung... Hiền... - nó ngạc nhiên
Thái Phong buông tay và đứng lên! - Liên quan gì cậu ?
hắn nhìn Thái Phong rồi nắm lấy tay nó nói - Đi thôi! Tới giờ làm việc rồi
Tên đó nhìn nó - nó nhìn hắn - hắn nhìn tên đó...
Nó dùng lực phẩy tay hắn ra ... và đứng lên nói - Xin lỗi! đến giờ thì tôi sẽ quay về làm việc... còn giờ thì tôi xin phép không thể nghe theo Phạm tổng
-... - khuôn mặt bất lực lẫn thất vọng lại quá kinh ngạc đã hiện lên ở Trung Hiền
-Hì! - Thái Phong cười phì - Phạm tổng lo cho nhân viên quá đấy
-... - hắn không thể làm gì cũng không thể nói gì .
Lần đầu tiên nó từ chối hắn!... lần đầu tiên nó không nghe lời hắn... lần đầu tiên nó bỏ mặt hắn... thế nào ?? cảm giác thế nào ?
Không khí có vẽ căng thẳng, chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù quanh đây... Hắn nắm chặt 2 nắm tay ... mặt vô cùng tức giận... nhìn nó với ánh mắt như thể muốn nói: CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ ? . Nó phá vỡ bầu không khí bằng cách lên tiếng
- Ăn thôi! sắp hết giờ rồi - nó ngồi xuống
Thái Phong cười tự mãn - Được rồi chúng ta ăn thôi!... đừng để ý những tên lãng vãng đang đứng đấy nữa - giọng châm chọc hắn
-... - hắn đã tức thật sự, 1 mạch bỏ đi không quay lại nhìn
-.... - nó ngồi im không thiết ăn nữa
Thái Phong thấy thế nên lo lắng - Gì thế ?
- Tui làm đúng không ?
-Chuyện gì ?
Nó cười rồi nói tiếp - Phải rồi! phải để cậu ấy thấy rằng cậu ấy cần mình! Công việc lại bắt đầu, không khí không mấy gì vui vẻ . Nó vẫn chăm chỉ làm không nghĩ gì đến việc vừa xảy ra, thậm chí nó còn toan tính điều gì đó rất bí mật ... nó đã trưởng thành rồi ...đã biết phải làm gì rồi .
1 giờ trôi qua.... 2 giờ trôi qua... nó làm việc không lúc nào ngơi tay . Mặc khác, hắn lại lâm vào tình cảnh làm việc này không xong việc kia cũng không ổn, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về hành động của nó . Thỉnh thoảng bên ngoài lại nghe những âm thanh kì lạ như"TẠI SAO ? TẠI SAO ? TẠI SAO ?"hay là"KHỐN KIẾP! CÁI QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY"và cả"AZZZ! MÌNH ĐIÊN CHẾT MẤT"vang lên thê thảm từ phòng giám đốc ... tất cả vừa lo vừa sợ nhưng cũng không dám nói gì.
- Hết nước rồi! - nó nhìn cóc nước trên bàn đã cạn, đứng dậy và ra ngoài
Bên ngoài bàn tán xôn xao vụ việc vừa nãy, nào là"Phạm tổng chắc gặp cú sóck gì rồi"hay là"không phải! thần kinh căng thẳng đấy"thậm chí"Điên rồi đấy!"cũng được mọi người kết luận ... Nó không để ý nhiều, cũng chả muốn quan tâm vì khi nó bước ra mọi người lại dường như ngừng hẳn lời, e dè không dám nói .
-Xin hỏi! nước để đâu vậy ? - nó lên tiếng
Một cô nhân viên gần đó nhanh nhẹn đến cầm ly cho nó và nói - Lý phó để em! chị cứ vào phòng trước đi ạ
- LÀm phiền cô quá! cô chỉ cho tôi, tôi sẽ tự làm - mĩm cười nói với cô ta
- vậy... thì tuỳ Lý phó ạ! - cười ngượng - cô cứ đi tới rồi rẽ phải là đến thôi ạ
- Cám ơn! - đáp lời và bước đi
Nó đi một mạch đến chỗ để nước, không may là chiếc bình đã gần cạn ... nếu để đứng mà lấy sẽ không tài nói rót được, chỉ còn cách là nghiên bình... nhưng đây là bình lọc bằng sứ nên lại càng khó khăn hơn ... Nó chần chừ nhìn xung quanh một hồi để tìm xem có ai có thể giúp không thì lại hoàn tay trắng ... Đành thế, nó cầm chiếc ly toan quay đi thì ...
- Đưa đây! - Trung Hiền phía sau đi đến, lấy chiếc ly trên tay nó và đi đến bình lọc với khuôn mặt thật lạnh lùng nhưng lại rất ấm áp...
Nó quay mặt đi không nhìn ... né tránh hắn ... cũng như không muốn nhận lòng tốt của hắn lúc này
- Xong rồi! - đưa cho nó ly nước đã đầy rồi bỏ đi
Nó nhìn hắn quay đi ... rồi cuối nhìn chiếc ly và tự mĩm cười ... - Cậu biết giận rồi à ?
---------
Không ai biết nó đang dự tính điều gì, nhưng cả hôm nay nó đã làm cho hắn phải"suy nghĩ nhiều"về nó
Có thể thấy ... nó đang đi đúng con đường của mình . Cả buổi chiều phải tất bật với hàng đóng công việc, nó và bây giờ là hắn đã gạt đi những suy nghĩ không cần thiết để có thể bình tỉnh bắt đầu mọi thứ ... Phòng làm việc tất bật hẳn lên khi đồng hồ gần điểm 5.00, tiếng nói xì xầm, tiếng gõ máy lách cách, tiếng bước đi cọc cọc ... tiếng cười đùa khe khẽ!... làm nên một không khí hoàn toàn mới cho cả văn phòng vào buổi chiều tà.
RENG... RENG... RENG.... buổi làm việc hôm nay đã kết thúc, mọi người nhanh chong thu dọn và ra về ... Nó cũng thế, vất vã cả ngày rồi cuối cùng cũng hoàn thành đúng giờ ... thu dọn mọi thứ nó đứng dậy và ra khỏi phòng ... Trong tiềm thức của nó dù muốn hay không thì ... việc nhớ về hắn không phải một sớm 1 chiều từ bỏ được. Trong vô thức nó nhìn hướng về phòng làm việc của hắn... Nó đứng 1 hồi lâu ... do dự... không biết có nên vào xem hay không... rồi thì cũng quyết định
CẠCH...
Chỉ trong 1 giây từ lúc nó bước vào đến lúc nó nhìn hắn, hắn ta chỉ khựng lại ngước nhìn rồi lại tiếp tục công việc như thể việc nó bước vào đây là chuyện không hề liên quan đến hắn .Nó thoáng buồn... nhưng rồi cũng thôi . Nó chần chừ 1 hồi thì lên tiếng...
- Chưa về à ?
Ngước mắt nhìn nó - Tôi còn rất nhiều việc, Kỳ có thể về trước - rồi lại tiếp tục công việc
Nụ cười tự an ủi bản thân nó ... quay mặt đi ... không nói gì ... Hắn biết rõ nó còn ở đây nhưng cũng im lặng như thể nó vốn không tồn tại . Im ắng thật ... ngoài tiếng những trang giấy đang SOẠT SOẠT thì hoàn toàn không còn nghe được gì... nó không biết nói gì ... hắn không biết nên làm gì... cả 2 cũng không biết nghĩ gì ?
1 giờ đã trôi qua... bên ngoài chắc hẳn đã không còn ai ... bên trong thì quá lạnh lẽo ... Nó để ý thấy hắn đang mắc phải rắc rối gì đó ... nó có thể giúp hắn nhưng... làm sao mở lời ... Và đây là quyết định của nó
... nó đứng dậy
Hắn thấy ... nhưng vờ như không biết ..."muốn về rồi sao"
Nó nhìn hắn... rồi cười ... đi đến bàn làm việc của hắn ...
- Kỳ có thể giúp Hiền
Không suy nghĩ mà lập tức trả lời ngay - Không cần
-Nó cười phì như biết trước được câu trả lời rồi - Chỉ cần bỏ bớt phần chi phí tổng thể thay vào đó là ngân sách dự tính thì có thể hoàn thành rồi
Hắn khựng lại... không nhìn nó... mà nhìn vào màn hình máy tính... vẻ mặt kinh ngạc hiện ra..."đúng rồi!"...
- Vậy... mình đi trước ... - nó cuối đầu giọng nhỏ nhẹn có chút buồn... nói với hắn rồi quay đi
- Cùng về đi! - hắn lên tiếng
Khựng lại... quay đầu nhìn hắn
- Dù sao cũng xong rồi!... - hơi ngại ngùng - cùng về đi!
Nó mĩm cười - ừm
-------
Hai người đứng trên cùng 1 thang máy... nhưng cũng không ai nói chuyện với ai .Nó không tỏ ra quá lo lắng vào những gì đang xảy ra gióng nhừ"À! những việc này nhất định phải có"còn hắn thì... mặt rất điềm tỉnh không cứng nhắc ... nhưng trong lòng lại thế này"Rốt cuộc thì cô ấy đang nghĩ cái gì vậy ?"
TING TONG... Họ đang ở đại sảnh của công ty
Xung quanh không còn ai ngoài 1 số bảo vệ đang đi tuần
Họ tiếp tục đi đến khi ra khỏi cánh cửa công ty, Nó cuối đầu chào không nói gì và quay đi
Nhìn nó bước thì... - Hiền muốn nói chuyện với Kỳ - gióng như đây là lời mà hắn đã muốn nói từ rất lâu rồi, đến khi cảm xúc lên cao muốn trào ra thì mới có thề nói được
Nó dừng lại... quay nhìn hắn
----
Nó đang ngồi trên xe của hắn ... Cuộc nói chuyện diễn ra
- Có chuyện gì ? - nó
- Thái độ hôm nay của Kỳ là sao ?
Nó mĩm cười và nhẹ nhàng nói - Kỳ biết Hiền sẽ hỏi như thế ... nhưng Kỳ chỉ có thể nói 1 câu này thôi .. Kỳ không muốn là người phải quan tâm Hiền nữa!
- ... - nhìn nó
- Đã đến lúc ... thay đổi rồi! - nó nói với giọng chắc chắn
- ... ý của Kỳ là ? ... - hắn có chút hoang mang
- Thay đổi 1 chút... như thế nào ? Hiền không thích à!
- Kỳ đi hôi xa rồi đấy
- Ồ...!...- nó cười - có phải Kỳ không quan tâm Hiền như trước không ?
- ..... - trúng tim đen
- Có phải Kỳ không còn nghe lời không ?
- ... - PẶT nhát thứ 2
- Có phải... Kỳ không còn chú trọng tâm trạng của Hiền không ?
- ... -PẶT.. nhát thứ 3
- Có phải là bực tức lắm không ?
-... - khó chịu
- Có phải là không ngờ là Kỳ sẽ làm như thế không ?
- ...
- Có phải là tức giận lắm không ?
-...
- Có phải
- ĐỦ RỒI! - hắn quát lên trong cơn tức giận
- Nhìn hắn.. hoàn toàn không ngạc nhiên ngược lại còn thích thú
- Bạn thân của Kỳ ơi! ... - nhỏ nhẹ gọi - Phạm Trung Hiền người mà Kỳ đã rất thích thích thích... đã đến lúc phải buông tay rồi!...
Nhìn nó ...
- Đúng vậy! Kỳ mệt mỏi rồi ... dù làm cách nào thì mãi mãi Hiền cũng không bao giờ nhìn về Kỳ cả! thì tội gì Kỳ phải cô gắng...
Ánh mắt như không thể tin vào những điều đang nghe
- Hãy thử 1 lần vứt bỏ Hiền... - cười tươi - rồi thay vào đó là đứa bạn thân từ trước trước giờ vẫn là thế vào... có gì thay đổi đâu... - nhìn hắn vui vẻ nói - Không phải Hiền muốn vậy sao ? không ai ngăn cản Hiền và Thảo Yên nữa ... không ai ...
Vừa lúc ấy chưa kịp nói tiếp thì hắn đã phát điên vì tức giận, không biết lí do nắm chặt cánh tay nó là hôn ... Vừa lúc ấy chưa kịp nói tiếp thì hắn đã phát điên vì tức giận, không biết lí do liền nắm chặt lấy cánh tay nó và hôn ...
Nụ hôn quá bất ngờ, nó càng chóng cự hắn càng giữ chặt nó ... nó càng vùng vẫy thì đôi tay ấy càng xiết chặt
Đây là"ép hôn"chứ đâu phải là"nụ hôn"...
Nhưng lúc này đối với hắn... nó vừa muốn hận ... nhưng lại không nở trách... Khoảnh khắc ấy quá bất ngờ và làm nó sợ hãi ... Sự tức giận của hắn mang cả vào trong nụ hôn ... nó cảm nhận được điều đó
Đôi tay cứng cáp mạnh mẽ ấy dần dần buông ra... nó phản kháng nãy giờ ..cũng đã dần nới lõng ... Hắn quay đi ...
Nó im lặng ...
...cảm xúc lẫn lộn đang dâng trào trong lòng nó... nụ hôn đầu của nó... người hôn nó là hắn... đúng với những gì nó mong ước ... nhưng ... không phải là như thế này ... Không thể thế này được!... Nó hoang mang, vừa giận lại vừa sợ hãi...Còn hắn, nét mặt giận dữ ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự hối hận và lo lắng ... muốn nói nhưng không thể cất lời ...
Đáng ra trong hoàn cảnh này nó phải"TÁT"hắn 1 bạt tay mới phải! nhưng ... nó lại tỏ ra rất bình tĩnh và nói
- Tôi về trước đây! - mở cửa xe và bước đi
- Mình vừa làm cái gì thế này!? - hắn hoang mang, tay run run nhìn theo nó
---------
Con đường trở nên dài hơn khi tâm trạng của nó lúc này lại rất rất xấu... mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng có giới hạn mà thôi ... và nó đã không thể vượt qua giới hạn đấy...
- ĐỒ XẤU XA!... - nước mắt nó ào ra như mưa đổ, cảm xúc đã lên tới tận cùng và nó phải như thế - XẤU XA... XẤU XA MÀ!... tại sao lòng cậu chỉ có cô ấy mà lại làm thế với mình ... Cậu làm như vậy là thương hại mình sao ?... nếu không thể yêu mình thì đừng bao giờ làm thế! ...Tại sao lúc nào người tổn thương cũng là mình ?... tại sao mình là người phải khóc chứ không phải cậu ?... tại sao tại sao! tại sao ?... - đôi chân mỏng manh của nó quỵ xuống mặt đường, chỉ biết khóc và hỏi"TẠI SAO ?"
--------
Tại ngôi nhà của nó ...
- Kỳ à!! cậu ổn chứ ?- Thư lo lắng khi thấy khuôn mặt vô hồn của nó
- Không sao... không sao...
- Này! đừng làm mình sợ nha! Kỳ à!... cậu bị gì vậy ? - lay lay người nó nhưng vẫn không phản ứng gì ngoài khuôn mặt không chút cảm xúc
PHỊCH ... nó nằm dài lên giường ... nhắm mắt lại... suy nghĩ điều gì đó... một hồi thì
- Thư à!...
- Ế! cậu tỉnh rồi à! - Thư vui mừng nhìn nó khi thấy nó phản ứng
- Cậu ta hôn mình đấy - vẫn nhắm mắt ...
- Trời ơi! - bất ngờ
Nó mĩm cười... nụ cười nhợt nhạt... - Mình muốn kết thúc!
- Kỳ điên à ?
- Không... mình không điên đâu - Khoé mi nó chợt động nước mắt...
- Cậu khóc à!? - lo lắng
Nó vẫn cười, dù nước mắt đang rơi... - Đây là lần cuối cùng mình khóc vì Hắn ... lần cuối cùng đấy!... lần cuối cùng... - càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn... mấy chóc đã thấm ướt chiếc gối dưới đầu nó
Nhỏ nhìn, cũng không biết nói gì ... vừa lo vừa mừng cho nó ...- Cậu cứ khóc đi! đến bao giờ cũng dc
----------
Trong lúc đó... tại nhà Trung Hiền
... lòng hắn cũng không lúc nào yên ... mọi thứ xung quanh đều làm hắn bực mình ... 1 cách vô cớ
XOẢNG...XOẢNG... hắn đã quăng vỡ 2 chiếc ly, nhưng cũng không thay đổi được gì!
Xoa trán trong tuyệt vọng... hắn cầm điện thoại... muốn gọi cho nó... nữa có thể nữa lại không! ... Quả thật, chưa bao giờ hắn dành quá nhiều thời gian như hôm nay để nghĩ về"đứa bạn thân"này ... Chắc nếu nó biết thì ... có thể coi đó là 1 món quà ... đền đáp cho nó . Lần này hắn không thể giận nó ... hắn đã sai trước ...
xin lỗi ?...
không thể!...
RENG RENG RENG... lập tức cầm điện thoại lên cứ ngỡ là nó gọi ... nhưng không phải
Rồi hắn chạy vội lấy tấm hình của hắn và Thảo Yên ra xem... ánh mắt như cầu cứu và hi vọng...
- Đừng bao giờ bỏ mặc anh!!! ... hãy luôn ở trong anh!
Vì sao hắn lại nói những lời như thế ?... Vì đang lạc lõng ... đang lo sợ... đang rối rắm... vì hắn không muốn hình ảnh"Tử Kỳ"một ngày nào đó sẽ thay thế"Thảo Yên". Hắn không muốn điều đó sẽ xảy ra vì ngay chính lúc này đây
hắn ... muốn rằng... Tử Kỳ... sẽ mãi mãi yêu hắn
Chính vì quá lo sợ nên đã phải nhờ Thảo Yên dẹp bớt tà ý trong hắn... vì lo sợ rằng hành động thiếu suy nghĩ của hắn đối với Tử Kỳ sẽ lại diễn ra ...
Một đêm thật dài!!... cho cả 2
---------
Ngay từ sớm nó đã đến công ty ...Không vì chuyện không vui hôm qua mà buồn bã, ngược lại nó rất tỉnh táo và đầy sức sống . Hình như qua từng ngày nó càng nhận thức rõ bản thân hơn... từng ngày nó càng hoàn thiện hơn... càng xinh hơn...
Việc đầu tiên không phải là đến phòng làm việc mà là ...
- Cho hỏi Chung tổng (Giám đốc Chung Thái Phong) đã đến chưa ? - nó hỏi cô thư kí của hắn
- Chung tổng chưa đến ... có gì không ạ!
- Không!...- tính quay đi thì lại quay lại - Cô nhắn dùm có Lý phó muốn gặp ...cám ơn
- Vâng! tui sẽ chuyển lời
Nó ủ rũ bước đi... thì
- Này! người đẹp .... - giọng nói Thái Phong vang lên
Nó ngước nhìn ngạc nhiên - ... .. ...
- Mới sáng sớm đã kiếm tui rồi à ?... nhớ tui sao ? - giọng chọc ghẹo
Trừng mắt nhìn hắn
- okey okey! không đùa nữa ... có việc gì cứ nói!
- Tui muốn nói chuyện với cậu -bước ra ngoài
- Được thôi! - vui vẻ đi theo
Ngoài hành lang...
-Mặt cô nghiêm chỉnh quá!... khó coi thật - Thái Phong
- Không giỡn nữa! tui có chuyện cần nhờ cậu giúp
-Nói đi!- nhìn nó
Nó tiến gần đến tai hắn thủ thỉ vào điều...
- Trời ơi! cô muốn tui thành TỘI NHÂN THIÊN CỔ SAO ?
- Nhỏ thôi!... đâu phải là cậu không giúp được... - nạt nộ tên đó
- Cô nhờ tui mà bộ dạng thế này hã ?
- Chứ cậu muốn sao ? - phát cáu
-Để xem...- đi 1 vòng quanh nó rồi phát ngôn - Muốn tui giúp cô cũng được nhưng...
- Nhưng sao - nhìn theo ánh mắt lấm la lấm lét của Thái Phong
Thái Phong cười tươi và tiến đến sát tai nó"ĐÁP LỜI RẰNG" - Nhưng sao - nhìn theo ánh mắt lấm la lấm lét của Thái Phong
Thái Phong cười tươi và tiến đến sát tai nó"ĐÁP LỜI RẰNG"
- Giờ thì chưa nghĩ ra...
- CÁI GÌ ?
-Đi thôi! không phải cô bảo tui giúp cô sao ? - đi trước
- Ờ...ờ...
---------
Giờ làm việc đã bắt đầu ... không khí như mọi ngày, ai làm việc nấy ... tất bật! Nó đã về phòng, tiếp tục công việc hôm nay ... những sổ sách và tài liệu càng ngày càng nhiều hơn, dường như là có ai đó đã cố tình ĐẨY cho nó . Mặc kệ! như thế cũng tốt ... không cần phải nghĩ nhiều nữa.
-----
Phòng Phạm tổng..
-Thư ký Hà! việc tôi giao cho cô, cô đã hoàn thành chưa ?
- Dạ thưa đã xong rồi ạ! tui đã làm theo lời Phạm tổng, đưa cho Lý phó toàn bộ sổ sách, tài liệu phải làm trong tuần này rồi ạ
-... Tốt! cô có thể đi ra - Giọng nói vẫn thế ... lạnh như băng nhưng lại rất có uy quyền
CẠCH.... cửa phòng đóng lại
-... Đừng suy nghĩ nhiều nữa! ... làm việc cho tốt đấy! - đó là lời hắn muốn nhắn đến nó ... thật là... nhẹ nhàng nhưng cũng thê lương
-------
Phòng Lý phó ... cứ cách 1 tiếng là thư ký Hà sẽ mang 1 đống hồ sơ mới tới... việc chồng việc nên thành ra thế này...
- ÔI TRỜI ƠIIII!... cái đầu của tôi ... - nó hét lên khi thấy đóng giấy cạnh mình mỗi ngày 1 cao lên không rõ lí do .
- Lý phó à ?... cô không sao chứ - Thư kí Hà lo lắng
-Tôi... Tôi sắp điên rồi... sao công việc hôm nay của tôi nhiều thế này.... ? - nó nằm gục trên bàn hỏi, giọng nói thì yếu ớt ... pha chút tuyệt vọng .
Cô thư kí e dè... nhưng rồi cũng nói - Lý phó à!... tui thấy cô cũng không phải là người hay làm mích lòng người khác... nhưng sao cô lại làm mích lòng Phạm tổng thế?...
- HẢ! - nó ngồi hẳn dậy vì kinh ngạc
- tất cả công việc ở đây là do Phạm tổng giao cho cô đấy ... - tỏ ra thông cảm - Hazzz!!... Lý phó à! ... hay là cô nên xin lỗi Phạm tổng 1 tiếng vậy!
- XIN LỖI!? - nó cáu giận
- Dù sao cậu ta cũng là cấp trên của mình!... nếu cô còn không có lời nào giải thích với cậu ta... tui e là tui còn phải mang nhiều công việc nữa vào đây cho cô đấy!!...
- Cậu ta bảo cô làm vậy à ?
- ... ừm... Lý phó à! cô phải cố lên!... tui ra trước ... - cuối mặt lui ra
Còn nó thì... càng lúc càng tức giận thêm... tay lâm lâm như đang kìm chế bản thân ... nó e là mình sẽ làm điều gì đó không hay tiếp theo nếu không nhịn được cơn tức giận này... và... quả là nó đã không nhịn được khi nhìn thấy đống giấy chất thành núi quanh nó...
- PHẠM TRUNG HIỀN....!!! - nó hét lên và xòng xọc xong ra ngoài tiến đến phòng hắn
------
Vừa bước ra khỏi phòng ... với Nộ khí hiện rõ trên khuôn mặt mình, nó không khỏi thu hút hàng đóng ánh nhìn từ mọi phía, lo sợ có ... nể phục có... và họ kết luận chỉ 1 câu"ĐÁNG SỢ THẬT"
- Lý phó à!! - ...cô thư kí muốn níu nó lại mà không được
CẠCH!... vừa mở ra rồi ... ẦM... cánh cửa đóng mạnh lại
Hắn ngạc nhiên, ngước mặt lên... dừng hẳn tay ... Còn nó thì với khuôn mặt tức giận, ánh mắt như muốn chém chết hắn... Dù là phòng có máy điều hoà nhưng lúc này thì cái nóng hừng hực toả ra từ người nó khiến hắn toát cả mồ hôi...
Nó tiến đến trước mặt hắn ...
... đập bàn cái ... ẦM ... và lớn tiếng nói
- CẬU MUỐN GÌ ĐÂY HẢ ?
-Hiền... Hiền... - hoảng hốt
- NGƯỜI BỊ HẠI LÀ TÔI CHỨ ĐÂU PHẢI HIỀN, CHUYỆN TỐI HÔM QUA... - nó có vẻ... ngại ngại - nếu vì nó mà trả đũa tôi trong công việc thì thật là QUÁ QUẮC MÀ! - trừng mắt cảnh cáo hắn
Hắn nhìn nó chóng nạnh **** mình LỚN TIẾNG như thế nên không thoát khỏi cảnh đổ mồ hôi hột lẫn sợ hãi ... chỉ biết thốt lên...
- Có chuyện gì bình tĩnh rồi nói ... đừng kích động quá!
- TÔI KHÔNG CẦN BIẾT!... ĐỐI VỚI MỘT PHÓ TỔNG NHƯ TÔI CÔNG VIỆC HẰNG NGÀY KHÔNG THỂ NÀO MÀ NHIỀU ĐẾN MỨC NHƯ THẾ ĐƯỢC ... CẬU MUỐN TRẢ THÙ THÌ TRỰC TIẾP NÓI VỚI TÔI ĐÂY NÀY, ĐỪNG BAO GIỜ LẤY VIỆC CÔNG TRẢ THÙ RIÊNG! - khuôn mặt nó cứ như đi đòi nợ ... dù bây giờ đã make up rất hoàn hảo rồi
- Chắc là hiểu lầm rồi...
- KHÔNG ĐÚNG À ?CON NGƯỜI HIỀN THẬT LÀ... XẤU XAAAAAAA ... (từ này vang ra cả ngoài phòng nên... xì xà xì xầm... ôi cái văn phòng nhiều chuyện)
Nhìn nó.... lòng nghĩ"Giờ mình có nói gì thì cô ấy cũng không nghe lọt tai... nếu đã vậy thì ..."...
- Tử Kỳ!... - nhìn nó với vẻ mặt rất thản nhiên và bình tỉnh như thể việc nó mắng hắn nãy giờ là hoàn toàn chưa xảy ra
- CÁI GÌ?
- Cô có thể về phòng và tiếp tục công việc của mình, việc cô lấy thời gian công để nói chuyện riêng cũng đã vi phạm quy định của công ty, tôi có thể đánh dấu lỗi của cô bất cứ lúc nào...
Nó trố mắt với thái độ và lời nói của hắn...
- Hơn nữa! đây là giai đoạn thử việc của cô, chắc cô cũng không muốn bị phê bình là thiếu nghiêm túc trong công việc chứ!...- nhìn nó không chớp mắt
- Tôi... - nó lúng túng... hạ giọng hẳn
- Cô hiểu vấn đề rồi chứ!?... cô có thể ra ngoài! - lại cuối xuống tiếp tục công việc đang làm dỡ...
Nó không nói được lời nào... vừa ấm ức vừa tức giận... nếu đang ở ngoài chắc... hắn không còn nguyên vẹn với nó... Quá"Bốc hỏa"nên nó bỏ ra ngoài ... vẫn là 2 tiếng CẠCH... ẦM..
Nhìn theo nó... rồi bật cười
- .. . Tử Kỳ à... cô cũng đâu có thay đổi ...
-----
Ôi!! dù lớn hay nhỏ thì bản tính nhiều chuyện vẫn ăn vào trong máu cả thôi ...
Nhìn nó mặt hầm hầm bước ra ... xong thẳng về phòng ...
Cộng thêm những thứ nghe được... nữa có nữa không (tức là tiếng có tiếng không... nghe không rõ... nói lớn thì nghe chữ lớn... chữ nói nhỏ thì chả nghe...) thế là đẩm ra đoán mò ... nào là
- ... Nhất định là họ có"gian díu với nhau"
- .... .Không phải! là Phạm tổng làm gì đó"Sai trái"với Lý phó đó
-... Hay là... Phạm tổng.... ghét Lý phó ?
-... Ôi!! chắc là tình cảm gặp rắc rối đấy...
- .... ÔI MẤY NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN QUÁ! - thư kí Hà lên tiếng - LÀM VIỆC ĐI!
---
Tức hắn bao nhiêu nó làm việc năng nổ bấy nhiêu... chẳng mấy chóc nó giải quyết gần 1/3 công việc (đây là công việc cả tuần mà (chủ nhật nghỉ)) .... Đồng hồ cứ quay quay quay.. nó cứ làm làm làm... thành ra... nó quên mất nó đang tức giận việc gì... đó chính là lí do"hắn"giao thật nhiều việc cho nó... để nó chuyên tâm làm không nghĩ lung tung nữa... . Nhưng mà....
-Azzzzz!!! - nó giơ hai tay lên tỏ ra uễ oải, nhưng rồi rất thoải mái vui vẻ nói - Xong được 1/3 rồi! ... - nhìn đồng hồ... - ăn cơm thôi...
Nó đứng dậy thì đá phải 1 chồng giấy dầy gần nữa chồng trên bàn, đó là đống tài liệu thư kí Hà mới đem cách đây nữa tiếng mà nó không để ý thấy ... nên
- ÔI TRỜI ƠI!! CỨ KIỂU NÀY THÌ CÓ TỚI NĂM SAU CŨNG KHÔNG LÀM XONG CÔNG VIỆC MẤTTTT - nó ôm đầu than thân trách phận, thành ra hận tên đầu sỏ => chính hắn
--------
Phòng ăn công ty....
- Sao ngứa lỗ tai thế này... mình đã làm sạch sáng nay rồi mà... - Hắn cứ gãi gãi tai, tỏ ý khóc chịu
Vừa mới nói xong thì...
RẦM... một khay phần ăn được đặc đối diện hắn... hắn ngó lên... hoảng sợ
Nó giương mắt nhìn hắn... rồi từ từ... ngồi xuống... Ôi cái ánh mắt hình viên đạn cứ nã vào hắn không 1 phút ngừng nghĩ .... Hắn nuốt nước bọt trấn an tinh thần ... rồi cấm cúi ăn ... không dám nhìn nó
Nó thì đâu để yên,... vừa ăn vừa"đâm bóng đâm gió hắn"... Nó nhìn cô nhân viên ngồi kế bên và cố ý nói
- Chén canh này nếu múc vừa phải thì sẽ không bị tràn ra... còn nếu mà CỐ Ý cứ thích MÚC THÊM ... đến lúc không còn chỗ nữa thì... nó sẽ TRÀN RA... và LÀM PHỎNG TAY MÌNH đấy (ý của nó là: Sức chịu đựng của nó có hạn... đừng ép nó... cứ dồn ép nó... thì đến 1 lúc nào không chịu được nó sẽ bùng nổ và sẽ đáp trả đấy)
-... ò...ò... - cô nhân viên e ngại
-... - đang ăn cũng nuốt không vào vì biết lời nói ấy là nó dành cho hắn
-Còn ly nước này nữa! .. Biết là nước ngọt có gas sẽ không tốt cho sức khỏe thì đừng cố uống... uống nhiều sẽ hại bản thân đấy. Uống nước suối tốt hơn ... (ý nó là: biết nó là nước ngọt có gas thì đừng có đụng vào... nếu càng tiếp tục"khiêu chiến"thì chỉ có hại mà không có lợi cho bản thân hắn)
- Ờ... ờ phải... tui ăn no rồi tui đi trước... - cô nhân viên biết là nó đang khiêu chiến với hắn nên vờ né đi . Còn hắn thì
- Khụ... Khụ... - ho vì bị ngộ độc lời của nó - nước... nước... - đang bị nghẹn
-Nước nè - nó mĩm cười đưa cho hắn ... ly nước ngọt
-Cám... cám ơn - lấy ngay mà không chần chừ vì đang nghẹn
- Nước NGỌT đấy - nó cố ý nói
-khụ.... khụ... khụ.... khụ.... - giờ thì thành sặc nước
- Phạm tổng! ăn thong thả! tôi đi trước - nó cười tươi vì vui rồi đứng lên đi
-------
Sân thượng...
- Này!... sao cô lâu thế - Thái Phong ngồi ở ghế đợi nó
Cười vui vẻ nói - Có chút việc... giờ thì xong rồi!
- Cô ngồi đi!
Mặt nó rất tươi tỉnh và hưng phấn... cười khúc khích không ngừng
- Chuyện gì vui thế!... - Nhìn nó
Tự nhiên ngừng cười... nhìn Thái Phong và nói - Chuyện sáng nay tui nhờ cậu!... không cần nữa!...
- CÁI GÌ!?... cô...cô có biết là cả sáng nay tui bỏ bê công việc để giúp cô không... cô - nổi đoá
-Xin lỗi!.... - nó hạ giọng - chuyện đó tui giải quyết xong rồi...
-AZZZ! cái cô này... - tự dưng đứng lên từ nổi điên
- Xin lỗi! thật ngại quá...
-Cô!... azzz ... thật là... - không biết làm gì
- Bất quá... đừng bỏ phí... tối nay tui đi với cậu
Tự nhiên dừng lại... thái độ hoàn toàn khác ... nhìn nó ...- Thế cũng được Đồng hồ vừa điểm 1h30 thì ... công việc lại bắt đầu ... Lại lách cách lách cách gõ máy ... lại soạt soạt soạt máy in... lại xì xà xì xầm bàn luận.... chỉ duy nhất âm thanh này là lạ nhất
- Á AAAAAAA!! CÁI GÌ VẬYYYY!... - nó vừa mở cửa phòng
Mọi hướng nhìn đều dồn về phòng nó ... và lại bàn tán xôn xao, lo lắng
... chỉ riêng căn phòng Phạm tổng ... vang lên...
- hahahahaha!....HAHAHA... HAHAHA ... muốn đùa à!... được thôi!...
Giờ thì ánh nhìn lại hướng nhiều hơn về phía hắn... nó cũng thế... ánh mắt đầy sát khí....
-----------
Phòng Phạm tổng ...
Hắn ngồi ung dung trên ghế... từ từ đếm...
- 1...
- 2...
- 3...
CẠCH... ẦM
- w0a!... - hắn vui vẻ nhìn nó
- MUỐN CÁI GÌ ĐÂY HẢ ?? - nó không biết trời đất gì nữa rồi... chỉ 1 lòng muốn trút giận
- Không!... - rất thoải mái nói - Chỉ là công việc đột xuất, nên cần phải làm thêm... Tôi cũng phải làm mà... Thấy không ?
- TÔI KHÔNG CẦN BIẾT!... NẾU KHÔNG MANG ĐỐNG TÀI LIỆU ĐÓ RA PHÒNG TÔI NGAY LẬP TỨC THÌ ... - ánh mắt hù doạ
- Thì sao ?... - phản ứng rất bình thường
- TÔI SẼ LÀM ĐƠN CHUYỂN QUA PHÒNG KHÁC! - giọng chắc chắn
- Hả ? ... - hơi kinh ngạc -"Giờ thì mình đang ở thế bị động... không thể để cô ấy đi được... phải có cách gì đó.. .. ."- hắn đâm chiu suy nghĩ gì đó
- Sao hả ?.... - nó lên giọng
- Được!... nếu cô muốn bớt công việc thì... CÙNG LÀM!
- CÙNG LÀM ? - nó kinh ngạc
- Giảm bớt là điều không thể .. với lại... những công việc đó chỉ dành riêng cho phó tổng ... nhân viên khác không thể xem qua cũng không thể giúp đỡ... Kỳ biết là tài liệu mật thì không thể công khai xem xét mà... đặc biệt là tài liệu của công ty... - dồn ép nó
- Vậy sao Hiền... - nó bức xúc
- Phạm tổng như Hiền thì... - nhìn nó nhếch mép cười - đâu nói là không được
Nó muốn nói mà không nói được, muốn la cũng không la xong... chỉ đứng đó tức không trút được
- Mang những tài liệu đó qua đây!... bên kia sẽ là chỗ làm việc... không thắc mắc gì chứ!?...
Nó nhìn hắn với vẽ câm tức rồi buộc miệng lớn tiếng nói: - KHÔNG CẦN! - một mạch bỏ ra ngoài
Tỏ ra rất bình thường... còn cười tự mãn nữa... - Để xem!
----
30 phút sau...
CẠCH... cửa phòng Phạm tổng mở
Hắn mĩm cười rất tươi nhìn người mới vào... - Mời!
-Grrr.... Tôi... Tôi đồng ý là vì không muốn tự chịu khổ 1 mình ... chứ hoàn toàn không có ý gì khác
RẦM... nó đặc mạnh chồng giấy tờ tài liệu xuống bàn ... mắt không hề nhìn hắn
- Mang qua đây! Hiền sẽ giúp Kỳ!... - hắn lên tiếng
Nó chần chừ 1 lát ... rồi quyết định bê 1 chồng tài liệu cho hắn...
RẦM....
- đó là những gì Hiền phải làm ... - thật lạnh lùng và quay đi
- Kỳ!...
Nó dừng lại..rồi mặc kệ, không để ý hắn... quay về bàn... và tiếp tục công viêc
Không khí trong phòng thật lạ.... cả hai đều chăm chỉ làm việc của mình ... không có tiếng nói nào vang lên... chỉ có"ánh mắt khe khẽ nhìn"... yên lặng...
... Ánh mắt bất ngờ gặp nhau... ngại ngùng... quay đi... Hắn chủ động, lên tiếng trước
- Xin lỗi!
- Không có gì phải xin lỗi!
- ... Vẫn là bạn!?
Nó im lặng... cái im lặng thật làm người ta phải suy nghĩ ..."Sau những việc đó... xin lỗi ?.... rồi bảo làm bạn!...(nó cười nhạt) ... hắn nghĩ mình là cái gì đây!?..."
- Kỳ có thể suy nghĩ!... Nếu không muốn thì ... - hắn không muốn ép nó
- Ừ!... vẫn là bạn - nó cười
Hắn mĩm cười đáp trả - Làm việc thôi!
Căn phòng này.... 1 ngồi nhẹ nhỏm 1 người đau... Hắn đã trút được nỗi lo... nó thì lại gáng cho mình 1 vết thương nữa ... Đến bao giờ thì con người nó... mới nhận được sự đền đáp chứ ?...
Thời gian trôi nhanh thật!... mặt trời đã buông xuống... cả 2 vẫn cậm cụi làm... và có 1 người đã thiếp đi lúc nào không hay...
LÀ bàn tay ấy đã khoác lên đôi vai nhỏ chiếc áo to lớn... ấm áp thật... nó mĩm cười... như 1 đứa trẻ...
TÍP TÍP ... tin nhắn điện thoại của nó... (chế độ run)
Hắn nhìn nó... nó vẫn ngủ.... nhìn chiếc điện thoại... và rồi cũng...
TÍP:"Này! người đẹp ... đừng quên cuộc hẹn đấy... không đến cô chết với tôi! .... Thái Phong!"
Đôi mày hắn chau lại... có cái gì đó tức tối... vì sao ?... Nhìn nó... Nhìn mẫu tin nhắn... và...
-------
Nhà Thái Phong...
- CÁI GÌ ?... cô ta dám không đi à ? Thật là.... - tự nhiên cau với cái điện thoại sau khi nhận được tin nhắn
"Tôi sẽ không đi, cậu đừng đợi"
-------
Phòng làm việc Phạm Tổng
- Mình vừa làm cái gì thế này... ?- hoang mang -"Tại sao lại tức giận ?...Tử Kỳ!... Bạn thân của mình vừa được một người con trai mời ... phải mừng mới đúng ... Tại sao ?.."- Nhìn điện thoại... lo sợ và bối rối nên
CẠCH.... hắn làm rơi điện thoại của nó xuống bàn... nên
Nó chòm chòm... uễ oải mở mắt ra... - Gì vậy ?
Hắn... lúng túng .. không trả lời
Nó ngó thấy áo khoác trên vai... nhìn hắn...rồi
- À!... Hồi nãy Kỳ ngủ quên... Hiền sợ Kỳ lạnh nên...
rồi nhìn điện thoại nó dưới đất...
- Không cẩn thân nên làm rơi thôi... - bất an
- ... Ờ!...- nó cuối xuống lấy điện thoại...
- Tối rồi về thôi ... - hối thúc nó khi thấy nó nhấn điện thoại kiểm tra
- ... Đợi... đợi tí... Kỳ có tin nhắn..
Vẻ mặt hoảng hốt lẫn nhìn về nó
- Tối rồi về thôi ... - hối thúc nó khi thấy nó nhấn điện thoại kiểm tra
- ... Đợi... đợi tí... Kỳ có tin nhắn..
Vẻ mặt hoảng hốt nhìn về nó
Nó mĩm cười... - Tin nhắn quảng cáo ấy mà! -rồi đứng dậy lấy túi xách
Tim như muốn nhảy thót ra ngoài... mặt mài trắng bệch... sau đó nhanh chóng lấy lại bình tỉnh... - Đi thôi!
-------
Trong thang máy....
- Hôm nay vất vã quá nhĩ ? - nó cười nói
- Hả!?... - giật mình - à...! xin lỗi về đống công việc đó ... Hiền
- Không sao... làm nhiều cũng tốt!... coi như cũng cố thêm kinh nghiệm
- ừ!... - quay đi
- Mai!.. là chủ nhật ... công ty được nghỉ phải không ?
- .... à .. đúng rồi! có chuyện gì ? - hắn từ từ quay sang nhìn nó
- Không!... chỉ là... - nó ngập ngừng - Mai đến nhà Kỳ ăn cơm ... được không!!.
- Hả ?- bất ngờ -.... được chứ!! - hắn gật đầu
Nó cười... - Vậy mai gặp!
Thang máy cũng đúng lúc mở ra... nó cúi đầu chào rồi đi nhanh về... nhìn đồng hồ lo lắng...có vẻ đang rất gắp
Tự dưng lòng hắn bất ổn ...
- TỬ KỲ À!... - hắn gọi to khi nó bước đi được một khoảng dài
Nó quay lại nhìn ... Hắn chạy đến chổ nó ... nhìn chằm nó .... với ánh mắt muốn nói điều gì nó... nhưng không thể nói được...
-"Không phải muốn ôm mình đó chứ!!!... .."- Nó lùi lại, mặt e dè
- Tối nay ... Kỳ có rãnh không ?
- Tối nay ?... Kỳ... có hẹn rồi
- À!... vậy à... haha! không có gì đâu... vậy để lần sau ... - hắn rối quá nên nói lung tung
- Vậy...! bye ... - nó quay đi
- ... bye... bye! - hắn đứng đó... cứ nhìn nó
"Càng lúc mình càng không hiểu nổi bản thân đang làm gì!
... tại sao mình lại không muốn Tử Kỳ gặp Thái Phong!? ... Tại sao mình lại tức giận và khó chịu như thế ?
... Nếu là bạn thân ... thì không thể nào có cảm giác đó được...
Không lẽ..."
- A AAAAA!!!.. .... - hắn hét lớn và quỵ xuống đất vì quá hoang mang và lo sợ... thật sự!
--------------
Nhà Hàng CLASSIFIED
Nó vẫn chưa biết buổi hẹn đã bị huỷ, nên đã đến nơi đợi Thái Phong...
- Cô đi 1 mình hay là có hẹn ạ - nhân viên phục vụ
- Tôi có hẹn!...- nói rồi nó bước vào bên trong
10 phút...
Rồi 20 phút...
1 tiếng rồi....
- Định không đến thật đấy à...- nó bắt đầu cáu, mang điện thoại ra gọi cho Thái Phong
---------
TING...TING...TING...
Tên đó nhìn vào màng hình di động... miệng chề ra... giọng khó chịu nói
- Định xin lỗi tui đấy à!!... hứ ... - rồi quăng bén điện thoại đi
-------
Nhà hàng....
- Ơ cái tên này!.... - nó bực mình khi không thấy nhất máy.
Khi tức giận thì người ta thường ăn nhiều đến mức lạ thường ... nên thành ra thế này đây...
- BỒI BÀN!.... mang hết mấy món này ra cho tôi! - nó bóc hoả gọi cả thảy 10 món trong thực đơn ra
- Vâng...! Vâng ... cô đợi 1 lát!... - nể sợ nó
- ÔI THẬT LÀ BỰC MÌNH MÀ!!.... - nó vò nát khăn giấy trên bàn
Thế đấy!... bữa tối của nó thật hoành tráng nhưng cũng không kém phần kịch tính ...
- Ôi no thật.... haha ... - nó cười hả hê sau hơn 1 giờ đồng hồ ngấu nghiêng cả món ăn đấy!
----------
Nó nhìn đồng hồ sau khi đã ra khỏi nhà hàng...
- 8h rồi à!... Dù sao mình cũng chưa muốn về... đi vòng vòng vậy
Thế nên nó cất bước đi... ung dung trên con phố... Tâm trạng đã thoải mái hơn... nhưng khi thoải mái... không có gì để nghĩ ngợi thì.... Hắn lại đâu đó tìm về tâm trí nó...
"Làm bạn cũng tốt ... không phải đau đầu suy nghĩ nhiều nữa... cứ như trước đây... vui vẻ nói chuyện... mình có lòng... thì ông trời sẽ không phụ mình... Không yêu cậu ta nữa thì cũng đâu chết chóc gì... phải rồi!... phải cười thật nhiều... vì từ bây giờ..."
- Mình... Lý Tử Kỳ ... sẽ mãi mãi... xoá tên hắn trong tim
Nó mĩm cười mãn nguyện: KẾT THÚC THẬT RỒI.... hahaha
Ai biết được kết thúc của nó lại là bắt đầu của hắn chứ.... Thật là ... Nhiều điều phải nghĩ cho nó... và cả hắn nữa... Vì sao à ?... Vì thế này đây...
---------
Nhà nó...
- Ôi căn nhà thân thương của mình.... mệt quá rồi - nó quăng 2 chiếc guốc CỌC...CỌC... rồi vẻ mệt mỏi, nằm lăn ra giường
Chưa được yên giấc thì...
BÍP BÍP... - Ai nhắn tin nữa đây.... - nó uể oải ngồi dậy lấy điện thoại... khi nhìn thấy danh tín người nhắn thì nổi đoá lên.
- Bắt mình đợi mà còn có gan nhắn tin cho mình nữa à! để xem cậu nhắn cái gì!!... - đùng đùng tức giận
- Trời ơi!!... còn mặt dầy hỏi mình như thế nữa hả!? ... Được ... để tôi xem cậu nói thế nào!!
- Ô i trời!... cô ta dám trêu chọc lại mình à!... háha... được... mình sẽ chơi với cô ta... - cáu
- Há!... dám nói thế nữa à!... mình ngồi ăn đến muốn BỘI THỰC .. còn cậu ta thì.... Azzz!!... thật la... - Bấm nút gọi liền không thiết nhắn tin nữa
-----
Nhà Thái Phong
- Há ha!... muốn nói chuyện à ? ...được!...
ALOOOOOO! - Thái Phong lớn tiếng
- Trời ơi.... - né điện thoại vì âm thanh quá lớn - ĐIÊN À!?
- Gì thế!?... ấm ức không chịu được nên gọi cho tui à ?
- Hứ!... Tui nói cho cậu biết... Nếu biết cậu là hạng người như thế thì tui đây cũng không thèm quen biết!
- Trời!... Được lắm!... cô cũng đừng tưởng mình hơn gì! cũng là người không biết giữ chữ tín mà thôi!... hứ
- CÁI GÌ ?.... cậu nói tui không biết giữ chữ tín... vậy cậu thế nào hã ... cũng đâu kém gì tui!...
-Haha!... cô cũng thật không biết đầu đuôi gì mà ngang ngược nói như thế!... cô hẹn tôi cho đã rồi bảo không đi thì tốt quá ha!
-Cái gì ?... cậu mới là người không biết trời đất lí lẽ gì... hẹn tui rồi lại không đến mới đúng!
- Cô có biết là mình đang nói gì không hã!?... cô bảo không đi nên tôi không đến ... cô còn dám nói là tui bắt cô đợi à
- Cái gì ?... tui... tui nói không đến hồi nào...
- Ã... giờ chối đấy à ... tin nhắn còn lưu trong mấy tui đây này...
- Tin nhắn ? ... - nó bàn hoàng nhớ lại sự việc...
"Công ty.!... Điện thoại.!... Trung Hiền....!!..."không lẽ. ....
- Không lẽ cái gì!... còn chối nữa sao!...
- Coi như tui xin lỗi!... BÍPPPP
-A lo!... alo?... ơ!... cái cô này.... ?... - Thái Phong
-----
Nhà nó...
- Tại sao cậu ấy làm vậy... ?... từ chối Thái Phong ?... không thể nào!!!... chắc mình vô tình nhắn mà không để ý... đúng rồi!... là vậy đó ... Trung Hiền sao có thể việc đó được... mình nghĩ quá nhiều rồi... đi ngủ thôi... mai còn thức sớm đi mua thức ăn nữa...
-----
Nhà Trung Hiền....
- Tử Kỳ là bạn thân của mình... từ trước đến giờ vẫn vậy... Sau này vẫn vậy.... Mãi mãi là như thế!... không thể nào thay đỗi được! - Hắn đang cố chấn tĩnh bản thân - Thảo Yên mới là người mình yêu... người mà mình sẽ cưới... sẽ là vợ của mình sau này... không ai thay thế được cô ấy cả... mãi mãi... mãi mãi là thế...! ok! giờ thì ngủ đi!..."
- Hắn nằm phẹp xuống giường... mặt quá bơ phờ
------
Sáng hôm sau... ngày thứ 4... trong 7 ngày! Một buổi sáng chủ nhật trong lành
Nó vương vai ngõm dậy... nhìn đồng hồ... vui vẽ bước khỏi giường... - BẮT ĐẦU THÔI
Việc đầu tiên sau khi nó thức dậy là... Vệ sinh cá nhân, Sau thì thay đồ...Xong rồi lấy túi xách ... và - ĐI CHỢ THÔI!
hÔM nay nó vui ra phết!... tinh thần cũng sản khoái hơn... cười rất nhiều... tung tăng đi chợ...
- Mình nên nấu món gì đây!?... Dù sao mình cũng mời cậu ta đến nhà dùng bữa... phải tôn trọng ý khác... gọi điện hỏi đã
-------
Phạm Trung hiền....
RENG....RENG... - Mới sáng sớm ai gọi thế!... - hắn đang lăn lê trên giường chưa tỉnh ... - nhíu nhíu cặp mắt nhìn điện thoại - TỬ KỲ ?... - tĩnh hẳn ra
- Alo ?...
- À!... Kỳ điện để hỏi Hiền muốn ăn gì trưa nay để Kỳ chuẩn bị ...
- Giọng nó nói cứ như là mới ăn"mật ong"xong vậy đấy... Đứa con trai độc thân nào nghe nó hỏi thế cũng mũi lòng... như được nhận tình thương ấm áp từ 1 người vợ. Hắn cũng không thoát khỏi cảnh đó nên hơi bất ngờ và... hoang mang
- Sao...sao cũng được... món nào cũng được... Kỳ cho ăn gì Hiền ăn đó!....
- Ok! Được rồi... vậy cúp máy nha! khi nào xong Kỳ gọi
-Ò...ò ò ò... bye bye
Ôi nhìn hắn này... khuôn mặt còn say"giấc ngủ"giờ đã tỉnh còn hơn uống 10 ly caffe đen nữa... Lòng có cái gì đó lâng lâng hạnh phúc... hớ hớ .... Nhưng rồi lập tức thế này đây
- KHÔNG ĐƯỢCCCCCCCCCCCCCCCC!!!- tự dưng hét to - Không thể thế này được... mình là khách nên cô ấy mới hỏi thế thôi... sao mà có thể có ý gì khác... há há!... đúng rồi... ngủ tiếp thôi... - nầm cái ẦM xuống...
----------
Siêu thị...
-w0a!... nhiều thật!... biết nấu cái gì đây.... Ăn gì cũng được à!... Heo chắc!?... - nó chề môi - Hay là cứ nấu như thường ngày vậy... Món canh... xào... chiên... hấp... - vừa đẩy xe vưa ngó các xạp rau củ... đi mãi lo nhìn nên...
RẦM ...!!!
- UI DA!....
Nó xin lỗi lia lịa... rồi - THÁI PHONG ?
- - ĐI đâu cũng gặp được cô!... bực thật! - vẫn còn tức chuyện hôm qua!
Xin lỗi nha!... tui không cố ý!...
-... Không sao...!! Hôm nay chủ nhật... cô nấu ăn ở nhà à - chú ý thấy đống thịt rau trong xe đẩy của nó
- À... đúng rồi!... tui nấu ăn ở nhà... tui có hẹn với Phạm tổng dùng bữa trưa
- Bữa trưa với Phạm tổng!!... - hắn lên giọng
- Ừm!... Giờ thì tránh ra cho tui đi nào... còn rất nhiều thức phải mua... tui sợ là mình làm không kịp
-Cô nấu nhiều món lắm hay sao mà phải gấp gáp thế...!! - gạ hỏi
- Phạm tổng nói cậu ấy ăn gì cũng được nên tui càng không biết làm sao... nên phải nấu thật nhiều món để tránh không hợp khẩu vị của cậy ấy
- Trời ơi!... cô!... vì cậu ta mà làm nhiều thế à...
Nhìn Thái Phong... nghi ngờ - Thì sao... Tui thiết đãi bạn thân của mình như thế là quá đáng à
- Vậy tui không phải sao!?
- Cậu á ... -dừng lại
- Ừ!... tui cũng là bạn cô mà
-Miễn bàn đi!.... - liếc xéo hắn rồi bỏ đi
- Ơ....! cô...
Việc chưa dừng lại ở đó đâu... Thái Phong đã quyết định theo dõi nó về tận nhà...