wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
Sau khi thông báo rằng công ty có tiệc.... chao ôi!! phòng nào cũng rộn cả lên.... riêng có hai phòng là.... im lặng. ( tự biết luôn )

- Phải rồi... không phải lúc nào mình cũng muốn cậu ấy vui và hạnh phúc sao ?... Vậy thì cứ làm theo những gì cậu ấy muốn .... đứng xa... và chúc phúc!! ....

LÀm bạn là đủ rồi.... làm bạn... là quá lắm rồi.... làm bạn... là may mắn lắm rồi!!!... Tử Kỳ à!! mày phải mạnh mẽ lên... làm việc thật tốt.... như thế mới đúng!! - và nó cười... nụ cười cho sự cố gắng của nó.

------__

Phòng làm việc của hắn....

- Ngay từ đầu mình đã sai....

.......... Mình đã sai khi chấp nhận lời yêu cầu của cô ấy!!

......... đã sai khi thử đặt cô ấy vào trong tim.....

...và bây giờ là.....

.... đã sai khi yêu cô ấy....

không thể tiếp tục để cô ấy yêu mình nữa... mình sẽ làm khổ cô ấy.... Tất cả nên kết thúc... tình cảm đó... sẽ chấm dứt... từ bây giờ.

------

Thời tiết bỗng trở xấu.... mưa tầm mưa tã.... mưa dữ mưa dội... ôi mưa thật lôi thôi!! ... nói tóm lại là trời MƯA LỚN ....

Mưa thì mưa ... có ai quan tâm đâu.... không khí vẫn không mát được chút nào... nóng trong lòng nóng ra mà.....

Đồng hồ đã gần chỉ 5h.... giờ tan ca sắp đến....

Nó đang chuẩn bị những sổ sách tài liệu để tối nay thực hiện tốt nhiệm vụ được giao .... Hắn cũng thế, tất bật....

Liệu đó có phải là tất cả sự thật!!!!!..... Chấm dứt chăng!?

------

RENG ..RENG . RENG.........- đây là lúc tan ca.... xôn xao... ồn ào... hứng khởi hẳn lên.....

Nó cũng vừa kịp lúc.... xong tất cả nó tính về... nhưng... nó khựng lại... lại muốn nhìn về phòng hắn... muốn xem hắn về chưa.... muốn hỏi hắn rất nhiều điều..... Không thể.... Nó không nhìn... 1 mạch quay đi .... nhưng

- Tử Kỳ

Chân nó dừng lại.... niềm vui lan toả khi Trung Hiền gọi nó, mĩm cười quay lại

Khuôn mặt hắn.... lạnh như băng.... tiến đến nó - Gọi điện cho Thái PHong!!... bảo cậu ta về chuẩn bị!

Nó quá bất ngờ bởi lời nói đó.... - Tại sao là Kỳ gọi!...

- Kỳ là bạn gái cậu ta... Kỳ phải gọi chứ!... Huống hồ.. hai người phải làm việc với nhau theo lời của chủ tịch ...

-... ... ... Được... - nó quay đi ... tâm trạng không tốt lắm... cầm điện thoại ... gọi cho Thái Phong

"ĐIỆP ƠI LAN CẮT TÓC ĐI TU KHÔNG PHẢI VÌ ĐẦU LAN CÓ GHẺ..............!!! LAN CẮT TÓC ĐI TU CHO MÁT MẼ..~~~~ Ớ Ơ.... DA ĐẦU...."( nhạc chờ của Thái Phong )

- Thật là.... - nó quạo

Điện thoại cứ reo mãi.... nhưng cái xác"say xỉn"của Thái Phong vẫn không nhút nhít..... không thể bắt máy....

- Cậu ấy không nhất máy

-... Hiền sẽ thử liên lạc lại.... Kỳ về trước đi! - hắn lấy điện thoại lên và nhấn

Nó hiểu.... hắn không muốn làm việc với nó... đúng thôi!!.... nên vậy!!... nó cần thời gian... hắn cũng vậy

-Vậy... Kỳ về trước..... - nó cuối đầu nhẹ chào.... và quay đi

Hắn nhìn nó... tay từ từ bỏ điện thoại xuống ... mĩm cười... - Nên như thế!!

------

Buổi tối cũng đã đến... trời đã tạnh mưa... nhưng gió thì vẫn thổi mạnh..... Bữa tiệc... theo đúng kế hoạch vẫn diễn ra!

Quảng trường công ty idea 7.00 pm

Bữa tiệc đã bắt đầu từ sớm.....

Mọi người đều vui đùa vui vẻ....

Nó cố tình đến trễ để tránh hắn nhưng....... Vừa đặt chân đến bữa tiệc thì....

- Trung Hiền!!?....

Nó biết hắn thấy nó... nhưng hắn vờ như không biết... đi thẳng vào trong.... Nó cũng mặc kệ.... Chắc là không thấy mình....

Nó tiến đến phía chủ tịch để chào hỏi... thì tiếp sau đó là...

- Chào chủ tịch - Trung Hiền trịnh trọng cuối chào

Với bộ vest mau đen và chiếc cavạt đỏ rượu vang ... trong hắn như thể 1 người đàn ông phong độ nhất lúc ấy... ít nhất là trong mắt nó....

- Cậu tới rồi à!!... hôm nay Chung tổng có lẽ không đến! cậu thay thế nó thực hiện tốt công việc nhé!!À!... hôm nay Lý phó trong xinh lắm ... cậu đừng vì thế mà lung lây tinh thần đấy haha!! - Chủ tịch nói

-Vâng! - lại 1 cái cuối chào... lạnh đến phát sợ...

Hắn hoàn toàn không để ý đến nó... hoàn toàn không"lung lây"khi thấy nó.... một người đàn ông bình thường... ít nhất tim cũng đập nhanh hay phản ứng đại loại thế khi thấy nó.... Hắn.. hoàn toàn khong phản ứng...

Chủ tịch nhìn xung quanh ....và nói - Hai người theo tôi vào đây .

Hắn bước đi... không dòm nó... như thể 2 người xa lạ.... Nó cuối mặt ...mĩm cười ủng hộ tinh thần... và đi theo hắn

Nó và hắn đều ngạc nhiên khi chủ tịch dẫn cả 2 vào một nơi khác , không phải là đám đông ở công ty ... ở đây yên ắng và sang trọng hơn nhiều....

-E hèm.... Hai người chú ý một chút... đây là nơi tôi thiết đã các vị khách quý.... 2 người đã biết công việc của mình là gì rồi chứ!!... Thế thì làm cho tốt...!! - rồi ông ấy đi ra chỗ khác

Nó lúng túng... nhìn xung quanh.... không biết nên mở miệng nói gì với hắn. Vì lúc này.... sự im lặng đang bao trùm không gian bấy giờ....

- Ngồi đi! có lẽ lâu thì họ mới tới - Trung Hiền

Nó bất ngờ.... nhìn hắn... rồi quay mặt đi.... ậm ừ và ngồi xuống

LẠi tiếp tục im lặng.....

- LÀm bạn không có nghĩ là không còn nói chuyện ... Kỳ cứ thoải mái! - Trung Hiền nói

-... ... ... Ừm... chỉ là không quen nên mới thế ... Hợp tác vui vẻ!!

Nó cười... đôi lúc làm hắn xấu hổ đỏ mặt phải quay đi.... - ừ!

- Đừng có nghiêm túc thế! thật tình Kỳ không quen đâu!! - nó nhăn nhó

-... .... Vậy...vậy sao.... - hắn lúng túng

- Đã bảo bạn bè mà... sao mặt cứ hầm hầm!!... coi chừng Kỳ oánh đó! - nó doạ hắn

Hắn cười phì.... - Được rồi!... không nhăn nữa!

Ít nhất thì không khí lúc này đã bớt căng thẳng hơn rồi... cả hai không còn ... khó chịu nữa.... vạch rõ ranh giới cũng tốt... nhưng... phải từ từ!

15 phút sau...

-Họ tới rồi! - Trung Hiền lên tiếng

-.. ờ....ờ!! - nó căng thẳng

- Cứ bình tĩnh!... mọi chuyện sẽ ổn , có Hiền rồi mà - rồi cười với nó.....

Nụ cười ấy... còn hơn để nó uống 10 viên thuốc an thần.... - Ừm!

Khi nhìn thấy người ngoại quốc...

-Tiếng anh của Kỳ ổn không!!?

-..Không... không ổn lắm... - nó nhăn mặt , lo lắng

- Vậy Kỳ chỉ cần đứng bên cạnh , Hiền bảo làm gì thì làm đó! được chứ!

-Được... - nó gật đầu không cần từ chối

------

Cuộc nói chuyện diễn ra rất suông sẽ... Lòng nó tự dưng dấy lên sự ngưỡng mộ đến lạ thường.... - Trung Hiền nói tiếng anh thật giỏi mà! - Nó nhìn hắn nói đến hoa cả mắt... nghe đến ù cả tai... vẫn vui đến lộ cả ra mặt... làm cho vị khách ngoại quốc cũng phải bật cười vì nét ngây thơ trên khuôn mặt nó....

Kết thúc cuộc nói chuyện là sự vui vẽ cả hai bên.... công ty có hợp đồng , còn nó thì có ... vui vẻ trong lòng... hắn thì toại nguyện vì giải quyết xong công việc

- w0a!!... xong rồi hả!! - nó cười ngại ngùng vì nãy giờ không giúp gì được cho hắn

- Kỳ thì nhẹ nhàng rồi!! - hắn lắc đầu chu choa

-Được rồi! được rồi.... LẦn này tới Kỳ!... - nó đáp lời

-Được không đấy! - tỏ ra nghi ngờ

- NHÌN! - nó cáu tiến đến chỗ vị khách người Hoa

Nó có thể nói tiếng Hoa rất thành thạo .... việc ngoại giao như thế không làm khó được nó... Duy chỉ có điều... nó quá ỷ vào tài năng của mình nên nói luyên thuyên

Vị khách ấy khá lúng túng với điều nó nói..... nên hỏi nhiều câu khiến nó ngập ngừng..... lúc ấy thì....

- Hiền giúp Kỳ!! - và hắn giúp nó giải thích lại hoàn toàn bản hợp đồng... giúp nó chữa lỗi trước mặt hai vị khách... giúp nó không bị ê mặt trước đông đảo mọi người...

Thực ra hắn biết tiếng Hoa... nhưng vì muốn nó trổ tài nên.... đành im lặng đứng sau.... giờ thì nó gặp rắc rối... hắn đương nhiên phải giúp rồi!.... Má lúc tuyệt vọng mà được người ta nghĩa hiệp tương trợ ngoạn mục như thế quả là........ - Cám ơn!!

- Kỳ không biết là Hiền biết tiếng Hoa nữa đấy!!!... - nó ngạc nhiên sau khi cuộc đàm thoại kết thúc thành công

Hắn chỉ cười và nói - Còn nhiều điều Kỳ chưa biết về Hiền nữa kìa

Giờ thì hắn thực sự trở thành người đàn ông hoàn hảo trong lòng nó rồi.... vừa đẹp trai , phong độ.. lại tài giỏi thông minh.... tính tình cũng không phải là khó ưa gì.... Nhưng..... Nó không thể có được người đàn ông này....

Những cuộc nói chuyện tương tự thế vì hợp đồng diễn ra đến chục bản.... gần 10h tối và họ thu được 23 bản hợp đồng các loại!!

- Ye!! - nó đập tay với hắn - Xong rồi!!! vất vã cho Hiền quá!

Hắn cười và nằm ngã ra ghế ... vẻ mệt mỏi

Đúng lúc đó chủ tịch tới... thấy thành quả của cả 2.... vô cùng khen ngợi.... - Hai người làm tốt lắm! sau việc này ta sẽ tặng thưởng xứng đáng..... Hai người có thể về rồi!!

Nó và hắn... cuối chào khách sáo Chủ tịch... và đi ra ngoài

__

Ngoài công ty.....

- Trời mưa rồi!!! - nó nhìn ra trời và thốt lên

- Kỳ có đi xe không!!

- ... .... Không!

- Lên xe Hiền chở về

-Không... không cần đâu!

Hắn nhìn nó với ánh mắt lạnh như băng... vẽ khó chịu

- ok!!... được rồi - tự nhiên có ma lực buộc nó đồng ý

_------

Trên xe...

Nó ngồi im thin thít...

- Thắt dây an toàn vào - hắn nhìn nó nói

- Ò ò.... - rối

- Ghé qua nhà Hiền 1 lát nhé!

- Nhà Hiền!???..... sao...sao cũng được

- Yên tâm... không lâu đâu... - hắn cười và lái xe đi

------

Nói thật nhá!! cảm giác đi trong xe của người mình yêu dưới mưa rất là ấm áp đấy.....

Người đàn ông đó.... lái chiếc xe hơi chở mình đi qua khắp các con đường.... mình thì ngồi bên cạnh.... nhìn người đó.... có cảm giác như là đang được che chở ... Tuyệt lắm!

- Tới rồi - hắn thắng xe lại

Nó giật mình... - ... ờ.!!!

Hắn cởi áo khoác ra....

- ực..... - nó nhìn thấy tái mặt ... suy nghĩ lung tung

- Cầm lấy đi.... vào nhà kẻo ướt!

Rồi hắn mở cửa chạy vào nhà mở khoá

Nó nhìn áo khoác.... 1 lát... và mở cửa chạy ra theo

------

Vấn đề ở đây là.... mưa mỗi lúc mỗi to.... truyền hình báo tin.... bão sẽ lên tớp cấp 4... moị người chú ý đừng đi lại nếu không cần thiết vì quá nguy hiểm...... LÀM SAO NÓ CÓ THỂ BẮT HẮN CHỞ VỀ VỚI KIỂU THỜI TIẾT NHƯ THẾ CHỨ!?.... và ... đó là câu trả lời cho

tình cảm của nó và hắn.... đã bước qua mức BẠN BÈ... vậy...chuyện gì đã xẩy ra.....
CẠCH.... - cánh cửa mở ra cùng với sự ngưỡng mộ khó tả của nó.....

- Ngồi đợi một lát! Hiền đi lấy đồ sẽ đi ngay .... - Nói ròi hắn đi vào phòng

- w0a!! đúng là nhà của giám đốc.... - nó nhìn xung quanh với sự ngưỡng mộ tha thiết....

Vì phải đợi nên nó không nghĩ là bản thân phải ngồi ngoan 1 chỗ.... Nó tỏ ra thích thú với cứ thứ gì thuộc về hắn......

nó thấy tivi... và tự nhiên ấn xem...... Điều nó không muốn nghe thì nó cũng phải nghe......

Tin báo khẩn....

Hiện nay theo đài khí tượng thông báo , cả khu vực thành phố đang nằm trong khu vực cơn bảo cấp 4 , một số khu vựt đã bị ảnh hưởng nặng.... Chúng tôi xin lưu ý với quý vị , Để đảm bảo an toàn , mọi người đừng nên ra ngoài lúc này và hãy ở nhà hay một nơi nào đó an toàn... tránh hậu quả không hay... Xin mọi người chú ý

RẦM.....nó quá hoảng loạn và làm rơi remote điều khiển đồ ti vi ....

Hắn vừa xong thì chạy ra.... - Gì vậy ?

Mặt nó toát mồ hôi... lo sợ ... ngập ngừng.... -Bão...bão rồi!!....

-Hả ??

Nó chỉ tay về phía ngoài trời

ẦM ẦM....sấm chớp , gió bão....

Hắn nhìn ti vi thì.... cũng cùng bản tin đó phát lên.......

Nó không nói gì hết..... chỉ ngồi im không nhút nhít... khuôn mặt khá căng thẳng

Hắn thấy nó như vậy... với cái đầu thông minh và óc phán xét nhanh nhạy... hắn đã biết nó đang lo lắng điều gì ...

-Không sao... trời ổn Hiền sẽ đưa Kỳ về

Nó quay nhanh đầu lại nhìn hắn..... vui mừng... nụ cười chưa kịp lên mà đã phải tắt vì.....

Thông báo... có lẽ cơn bão sẽ còn kéo dài... mọi người hãy chú ý cẩn thận đừng ra ngoài để đảm bảo an toàn.....

- Rồi xong..... - nó thốt lên với khuôn mặt bơ phờ không hi vọng

Lần này... không chỉ nó... mà hắn cũng thật sự rất ngại à lúng túng....

-Sẽ ổn thôi! đừng quá lo... - hắn chỉ còn biết nói thế để trấn an nó

------

Nó nhìn hắn......

Hắn nhìn nó............

3 phút sau

-Nhìn như thế không chán à! - Hắn lên tiếng

-.Không! - Vẫn cứ nhìn hắn

- Hiền không ăn thịt Kỳ đâu mà sợ! đừng coi chừng Hiền như thế!

- ai....ai nói Kỳ sợ.... ực!... Kỳ

- Đói bụng quá!! - hắn đứng dậy đi đến bếp

-Hả!?... .cái gì....? - nó vẫn còn chưa tĩnh...

- Từ tối đến giờ , vì hợp đồng mà chưa có gì vào bụng.... Kỳ không đói à.?- hắn lấy nước uống

-Đói ?.....- nó nhìn bụng mình.... cũng rên rên nãy giờ -..... đúng là chưa có gì vào bụng....

- Uống nước đỡ đi! - hắn cầm chai nước suối đưa cho nó

-Uống nước!?.... đói bụng mà uống nước à ?...

- Ngày nào chẳng vậy! - hắn thản nhiên trả lời và ngồi xuống soffa

Nó lườm hắn....

-Gì ? - để ý thấy đôi mắt nó cứ lườm mình

- Đúng là....!! chẳng có biết gì hết!!!... - nói xong nó đứng dậy

- LÀm gì đó!

- Nấu đồ ăn!- nói vào mặt hắn... và đi vào bếp

------

Nhà bếp ...

- Để coi tủ lạnh Hiền có cái gì.... - nó dòm từ tầng trên... xuống tầng dưới... từ tần g dưới ngôi lên tầng trên....-

MUA TỦ LẠNH VỀ TRƯNG BẦY HẢ!?.. SAO CHẲNG CÓ CÁI GÌ HẾ T!

- Trước giờ nó vẫn thế thôi!! - hắn cứ bình thãn trả lời đến phát ghét ...

- Cứ ngồi đó ... và im lặng đi!! - nó lườm hắn 1 lần nữa và cảnh cáo

- Được... im lặng!! - và tiếp tục uống nước của mình

Phòng khách.... 15 phút sau

Hắn đang thãn nhiên ngồi xem ti vi.... thì...

- Khịt... Khịt....!! mùi gì thơm thế!!.... - và thế là hắn đứng dậy... đi theo tiếng gọi của mùi hương.... phát ra từ bếp...

Nhà bếp.....

- Nấu cái gì thế!!.... - hắn thình lình đứng cạnh nó

Nó giật mình... tức giận quát - Tránh ra!... đi uống nước đi

- Thì Hiền cũng cần biết Kỳ làm gì với cái Bếp của Hiền chứ!! - lí do hắn đưa ra để nó trả lời

- Vậy thì nghe cho rõ này.... Kỳ.... nấu.... cơm... trộn.... trứng.... và.... mì.... gói.... - nói từng lời từng lời 1 ...chậm rãi đến phát ...thèm vì đói....

Quả thật là nước không thể lắp đầy cái dạ dày được.... Bụng hắn kêu đói không ngừng.... nó nhìn hắn ... mặt vênh lên vì mình đang nắm chủ trận thế...

- Đói lắm à ?....

- Ực.... Không!! uống nước no rồi! - quay đi

- Có phải thơm lắm không - đến gần hắn... thổi vào chén cho mùi hương bay ra

-Ực....."không thể gục ngã như vậy được".. Ăn đi ... Hiền ra xem ti vi đây - bước đi đầy dũng mảnh

- Được!... vậy Kỳ ăn - nó đặt chén thập cẩm của mình lên bàn ăn

Hắn vẫn không 1 phút lung lây... không quay lại dòm nó...

- KỲ ĂN ĐÓ - nó cố ý nói lớn để hắn nghe

...- im lặng

- KỲ CẦM MUỖNG RỒI NÈ ....

... - im lặng lần thứ 2

-BỎ VÀO MIỆNG ĐẤY!!

...."quân tử không thể vì 1 chén cơm mà bán đứng hình tượng , nhịn!!!!"- ôi ý chí kiên cường thật

- ÙM!... NGON...WOÁ!....- nó nhữ mồi

... - im lặng tiếp

-"Cứng đầu vậy à ?.... được... mình dùng chiêu cuối cùng".... Hay là ăn chung đi... 1 mình Kỳ ăn không hết - nó nhỏ nhẹ nói...

- Vậy à!!.... - ngồi đối diện nó

Nó mở to mắt vì ngạc nhiên... mới thấy ở ghế soffa mà giờ... lại đang trước mặt mình

- Ăn đi.... Kỳ đang giảm cân!!

Nó sớt hơn 3/4 dĩa cơn cho hắn.....

- Thế thì ngại quá...

- Ăn đi!!... không thì Kỳ đem bỏ đấy.... -ép hắn

- Được rồi... nhưng... nhìn nó.... thấy sao sao... - lưỡng lự khi cần muỗng lên

- Sao là sao ?... ý là chê đó hả ?.... - nó cáu

Hắn không nói không rằng... ăn hết 1 lượt... ngốn nghiến... vẻ ngon miệng lắm... làm nó phải mĩm cười vui lấy - từ từ thôi!! nước nè!

Ông trời đang giúp nó se duyên.... lại 1 cơn mưa nữa ào tới... lại 1 lần nữa... hắn bên cạnh nó... 1 lần nữa... cho con tim ngụi lạnh của nó ... phải thức tỉnh.... thổn thức... vì hắn .

-Ngon không ? - nó nhẹ nhàng hỏi

- Nó rồi! cám ơn - lại lạnh lùng trước nó ....

Hắn không muốn lạnh nhạt với nó... nhưng cũng vì nó hắn mới làm như vậy..... Nếu quá thân thiết ... hắn sợ nó sẽ 1 lần nữa níu giữ hắn.... cả nó và hắn... đều không có kết quả.... vậy thì sao phải tiếp tục chứ!!

Nó thì rữa chén dĩa ... hắn thì ngồi xem ti vi.... Mưa thì mỗi lúc mỗi lớn hơn .... thực tế là nó không thể về lúc này được.... nhưng nếu chủ nhà như hắn cứ có thái độ kiểu đó.... thì lòng nó có ở lại cũng không yên....

Rữa chén xong... nó ra ngoài phòng khách... nhìn hắn hằng học bảo

- Này! Phạm Trung Hiền....

- Hả ?

- Tử Kỳ này nói được sẽ làm được, tui nói rằng 2 đứa mình là bạn thì sẽ là bạn... Hiền đừng tỏ thái độ như thế , thực sự là Kỳ thấy rất khó chịu

-... Vậy Kỳ muốn sao ?

- Muốn sao là sao!?... cứ bình thường đi! không thì coi chừng bầm dập với tui đấy - nó giơ tay hù doạ

Hắn e dè.... nhưng cũng vui vẽ chấp nhận - Định quay về Tử Kỳ bạo lực ngày xưa à.?

- Hiền!!.. muốn chết à!

-Không giỡn không giỡn!!.... xem tivi đi!! - hắn đưa tay lên đỡ rồi kéo nó ngồi xuống xem tivi

Nó... thấy hắn nắm tay mình... kéo ngồi xuống ghế... tự nhiên cũng... ngại ngùng.... ấp úng lung tung.....

-Có...có cái gì đâu mà coi!!!

- Cứ xem đi! đỡ hơn là không làm gì...

-.. ừ... cũng đúng....

Thế là... 2 người ngồi ti vi.... đã hơn 1 tiếng đồng hồ... mà vẫn cứ im lặng ngồi xem... không có gì biến động xẫy ra....Chỉ là thỉnh thoảng... mắt nó có liếc trộm hắn 1 chút.... Hắn thì đôi lúc"vô tình"nhìn nó....

Thực tế 2 người trưởng thành , nam thanh nữ tú... cùng ở 1 nhà dưới cảnh trời mưa tầm tã thế này mà không có chuyện gì xảy ra có đánh chết cũng không tin được..... Quả thật nó có xảy ra....

Bộ phim họ đang xem chán nản thì bổng nhiên...nam diễn viên chính bất ngờ hôn cô ta.....

.......

Khó xử thật mà.... hắn.... loạn đến mức không cầm nổi remote để chuyển kênh.... lo sợ nhìn nó....

Còn nó thì....

- Ngồi bất động như tượng đá.....

Trung Hiền vội cười đùa để dẹp bớt căn thẳng.... - Haha!... kênh này chắc bị gì đó... đừng xem nữa.... - Tắt ngủm ti vi

Nó quay qua từ từ... nhìn vào hắn....

- gì ?... - lo lắng

- Cái kiss đó.... - chỉ lên môi hắn

Hắn biết nó đang nói chuyện lúc trước hắn"Cưỡng hôn nó"

Tình cảnh này là con gái lo sợ mới đúng.... nhưng Trung Hiền vẫn cảm thấy khá bất an trước hành động của nó

- LÀ nụ hôn đầu tiên của Kỳ... .- Nhìn hắn - Hiền đã cướp mất nó....

Hắn thật sự là rất nóng.... nóng hết cả mặt... ngại đến mức muốn kiếm cái hố nào chuôi xuống quách nó cho xong.... Không dám nhìn thẳng vào mặt nó....

- Chán thật đấy .... Kỳ chờ mãi một nụ hỗn lãng mạng... và đẹp như trong phim vừa nãy.... Thế mà.... lại mất hết rồi....

Hắn.... nhìn nó....

Và từ từ.. đưa khuôn mặt mình tiến sát gần 9 bước ,( 9/10 đoạn đường )

..... nghiêng 1 góc 45 độ ( tư thể chuẩn bị cho kiss nè )

Nó thì nhìn hắn không chớp mắt... không tỏ ra ngạc nhiên hay lo lắng gì.... nó hoàn toàn không có cảm giác

Hắn biết là không thể.... tự ý lùi lại 1 bước ( 8/10 đ0ạn đường )... như muốn bỏ cuộc .

thì....

Nó tiến đến ....giảm bớt 2 bước còn lại..... bằng chính cái KHOÁ MÔI bất ngờ và lạ thường đó...

------

Nụ hôn ấy.... là nó chủ động đáp trả... không hiểu nó đang nghĩ gì nữa... tại sao lại làm thế ?... Trời mưa... đêm tối... 2 người độc thân.... ?mọi thứ còn đi VÀO BẾ TẮC... khi trong giỏ nó vô tình.... mang theo LỌ THUỐC cô hàng xóm giao cho nó hôm chủ nhật vừa rồi... Cái lọ mà....."em cho chồng em uống cái này... bào đảm GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC"...
Nó tiến đến ....giảm bớt 2 bước còn lại..... bằng chính cái KHOÁ MÔI bất ngờ và lạ thường đó...

Đôi mi từ từ nhắm lại....

Thật nhẹ nhàng..... thuần khiết ... đúng mức 1 nụ hôn cổ tích.... không hề ướt át ....

Cảm giác hoàn toàn khác với nụ hôn trước đó... thật là.... khó tả.

Nụ hôn bất ngờ đó chỉ diễn ra vỏn vẹn trong 3 giây... người mở đầu cũng là người kết thúc.... nó từ từ lùi lại... mĩm cười và nhìn hắn

- Vậy là hoà nhá!... coi như... Hiền và Kỳ.... chưa hề hôn nhau!

Nên phản ứng thế nào đây ?.... hắn quá đỗi ngạc nhiên trước lời nói của nó... chỉ im lặng..... nhìn nó .

- Đừng hiểu lầm.... có lẽ đó là cách chấm dứt tình cảm theo cách của Kỳ... hơi lạ phải không ?

-... .... Đúng là lạ!! - hắn e dè trả lời

Nó quay mặt đi....

- Gần 12h rồi!... Kỳ đi nghĩ đi.... Kỳ ngủ ở phòng Hiền... Hiền sẽ ngủ ở ngoài này .... - nói rồi hắn đứng lên, đến phòng và mở cửa

Nó biết hắn đang ngại.... làm gì được chứ!.... Nó đi theo hắn vào trong phòng

- Tối nay Kỳ cứ ngủ ở đây!

- ...ờ... - nó thích thú nhìn xung quanh

..... rồi hắn lẳng lặng ra ngoài trong khi nó đang nhìn mọi thứ

CẠCH.... - hắn đã ra ngoài , cẩn thận khoá phòng nó lại

Nó quay lại ... thì hắn đã không còn ở đây....

- Tốt thôi!!... mình nên nghĩ ngơi rồi....

Và nó tiến gần hơn đến chiếc giường..... lòng có 1 cảm giác gì đó rất lạ..... Nó ngồi xuống.... tay sờ soạn tắm chăn..... - Êm thật!!!

Mọi chuyện cứ tưởng như thế là kết thúc ....nhưng.... nó để quên túi xách ở ngoài..... nên mới xẫy ra rắc rối...

- Cô ấy để túi xách ở ngoài ?.... - hắn thấy túi xách nó đặt ở bếp

Hắn tính cầm vào đưa cho nó.... nhưng vì cầm không cẩn thận nên đồ trong túi rơi ra ngoài..... Hắn lượn lại... nhưng khi nhìn thấy lọ thuốc đó thì...

- Cái gì đây ?.... - hắn mở nắp ra, dùng mũi ngửi thử.... - Mùi nho tây ?.... được đấy! - và sai lầm lớn nhất là hắn dùng miệng để thử chúng ....

Và theo đúng dự tính , hắn gõ cửa phòng nó...

CỌC CỌC CỌC....

-gì vậy!!?.... - nó lên tiếng

- Kỳ để quên túi xách bên ngoài...

- Ờ!... đợi tí

Nó chạy ra mở cửa.... còn hắn thì...."sao đầu mình đau thế này!

- Túi xách đâu ? - nó hỏi hắn

-Túi xách...-hắn loạn choạng , đứng không vững.... và ngã xuống đất

- Trung Hiền!!.... Trung Hiền - nó lo lắng đỡ hắn vào phòng

"Sao cả người mình nóng rang lên .... có cảm giác khó chịu quá!"Hắn luôn nhìn chầm chầm nó với đôi mắt mơ màng....

Nó đỡ hắn đi rất vất vã.... chưa đặt được hắn lên giường nghĩ thì..... Trung Hiền tự nhiên dùng tay cởi nút áo sơ mi của mình.... vẽ rất khó chịu... nãy sinh ảo giác

"Không ổn rồi!..."

- Nè!!... Hiền làm gì vậy!?.... - nó sợ khi thấy hắn làm thế... cố gắng đỡ nhanh hắn tới giường

-Không biết!! Hiền thấy nóng lắm... như có con gì cắn... ngứa ngáy khó chịu ....

Hắn ngã quỵ ,úp mặt vào vai nó.....

- Trung Hiền!!... - nó đẩy hắn ra

- Tử Kỳ à.....!! - hắn thều thào và.....

- Á!....

Hắn dồn nó vào tường .... nắm chặt tay nó hai bên...cứ thế mà hôn nó ....

Lúc này hắn không biết bản thân mình đang làm cái gì nữa... chỉ là... thực sự... thực sự muốn có được người con gái này....

Trong ánh đèn mờ nhạt của phòng ngủ.... hắn cứ hôn nó thật mãnh liệt... thật ướt át... mặc xác nó có khó chịu và đang chóng cự bằng mọi cách....

Đôi môi nó như thể vỡ tan ra vì kiểu hôn thật"Hoang dã muốn ăn tươi nuốt sống nó"của hắn....

Hắn nới lỏng vòng tay... và bắt đầu hôn vào cổ nó.... miết dài đến đôi vai mền mại phía dưới....

- Trung Hiền à!!.... CẬU ĐIÊN RỒI HẢ!!.... THẢ TÔI RA~~~~....!!

Hắn không còn nghe gì nữa.. .. hôn hôn và cứ thế hôn nó

... Đôi vai nhỏ của nó như nhuộm đầy nụ hôn của hắn.... thật kinh tỡm.... và đáng sợ mà!!....

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.... thuốc chỉ mới bắt đầu có tác dụng.... giờ thì cả người hắn cứ lâng lâng 1 cảm giác khó tả.... nóng rang cả người.... sôi sùng sục trong lòng....

Hắn buông tay nó ra.... rời môi khỏi người nó....

Nó thì quá sợ hãi.... dùng tay chỉnh lại dây nơ áo của mình...và cố chạy ra ngoài phòng..... NHưng

Hắn không để nó đi.... Ôm chặt nó từ phía sau.... nhất bỏng lên... và quăng nó lên giường....

- TRUNG HIỀN!! CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG HẢ ??

Chiếc áo sơ mi của hắn đã không còn chỉnh tề nữa Trang phục của nó cũng vì ma lực của lọ thuốc đó... mà không nghiêm chỉnh nữa....

Nó chỉ là 1 cô gái.... nó không thể làm gì để hắn kết thúc chuyện này.... nó chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng....

-TRUNG HIỀN À! CẬU TĨNH LẠI ĐI... MỌI CHUYỆN ĐI QUÁ XA RỒI..........

LẠi một lần nữa.... hắn xiết chặt đôi tay nó.... vật ngã nó bằng những nụ hôn liên tiếp không dứt.....

Bờ môi này.... đôi vai này.... cánh tay này..... đã dần dần thuộc về hắn.....

Tưởng chừng TÊN DÃ THÚ này không ai có thể ngăn cản.... nhưng.... chính nước mắt của nó..... đã làm thức tỉnh con người hắn

Hắn dừng lại.... nước mắt nó đã vô tình rơi vào hắn... Ngước nhìn nó

Nó quay mặt đi ... mặc cho nước mắt cứ rơi không ngừng

Hắn bàng hoàn.... nhìn bản thân... nhìn nó .... rồi tự sợ hãi chính mình...... Hắn buông tay nó ra.... lằng đỏ trên tay nó vẫn còn hằn in dấu.... Đứng dậy.... và bỏ ra ngoài....

Nó thì nằm đó.... khóc không thành tiếng.... trách hắn.... sao lại đùa giỡn với nó như thế.....

- Đồ xấu xa.....!!!

Hắn vào tolet.... dùng nước xối mạnh vào mặt mình..... Nhưng .... những hình ảnh đó.... cảm giác đó.... tội lỗi đó.... vẫn không rữa trôi đi....

Nó ngồi dậy... chỉnh lại trang phục.... từ từ... bước ra ngoài... trong tâm trạng vô cùng tồi tệ..... Nó nhìn thấy túi xách của mình phía dưới.... Nó cuối xuống và nhặt lên.... Trong đó... ngoài những vật dụng của nó thì.... lọ thuốc ấy.... - sao lại có cái này ?.... không lẽ ?....

Nó biết những hành động vừa rồi... quả thật là không thể nào trách hắn.... lỗi là do mình bất cẩn.... lỗi là do mình không may mắn....... lỗi tất cả vẫn là do mình....

Hắn bơ phờ ...bước ra khỏi tolet.... nhìn thấy nó.... hắn vội cài nút áo đàng hoàng... xấu hổ quay đi....

- Hiền uống lọ này phải không!

.... .... hắn chỉ im lặng.... không lên tiếng.. .. đầu vẫn còn đau.. và loáng choáng

- Không có gì đâu... coi như chưa có gì xãy ra hết...

- Chuyện đó..

Nó gắng cười - KHông cần đâu....!!! tối nay... không có chuyện gì xãy ra cả

-.... - nhìn nó

- Ngủ đi! tối rồi ....

Nó quay đầu lại... đi vào phòng.... Hắn thì nhìn theo nó.... rất khó chịu... cảm giác rất có lỗi

- Kỳ khoá phòng lại đi... Tốt hơn là nên làm thế!!

Hắn bên ngoài căn dặn nó.....

Tối hôm đó.... đã hơn 2h sáng... hắn vẫn chưa thể chợp mắt.... Tác dụng của lọ thuốc ấy thì vẫn chưa tan hết... hắn đã rất khó chịu và khổ sở để giải quyết tất cả..... Người cứ lâng lâng và nóng khắp cả mình..... khó chịu ... khó chịu đến phát sốt..... hắn quằn quại ... nằm lăng dưới đất... thậm chí là còn dùng dây buộc tay chân mình lại.... mặc cho cảm giác đó hành xác bản thân....

Nó ... cũng không dễ dàng ngủ như thế được... thao thức cả đêm.... không biết làm sao cho đúng.... Nó vẫn lo lắng cho hắn sau những chuyện vừa xãy ra như thế.... tiếng gào thét của hắn ở bên ngoài.... đau đớn đến tận trong nó....

------

Đây có thể là chuyện đáng phải nhớ.... nhưng cũng là chuyện đáng phải quên đối với cả 2 con người này....

Ngày mai... là ngày Thảo Yên sẽ quay về.... mọi chuyện giữa nó và hắn sẽ ra sao ?.... Thái Phong có phải sẽ làm nó phải yêu mình không..... hay là lại lẳng lặng ở bên ũng hộ nó ?.....
SÁng hôm sau....

Nó mở cửa ra ngoài.... nhìn thấy hắn vẫn còn thíp ngủ trên ghế.... định không đánh thức mà tự ra về.... Nó không muốn gây thêm bất kì phiền phức nào nữa....

SAu đó.... mặt trời lên đã đứng bóng.... hắn tỉnh dậy cũng nhờ tiếng chuông điện thoại.... reo inh õi ỡ trên bàn.....

Hắn loạn choạng đứng dậy.... tháo hết những sợi dây trói quanh tay và chân , bước đến nhất máy....

-Alo!

- Suprise!!!

- Thảo Yên!!!

- Em về rồi đây!!!..... anh ra mở cửa đi!!

- Hả ?.... trước cửa hà anh!!?

- Chứ anh nghĩ là ở đâu ?

-Được...được rồi ...đợi anh tí

Hắn lo lắng nhìn vào phòng.... sợ rằng có cảnh.... không hay xãy ra nếu nó và Thảo Yên chạm mặt nhau trong hoàn cảnh này.... Nhưng.... không thấy nó đâu cả

Tiếng chuông cửa cứ réo liên tục.. hắn đành chạy ra và mở cửa

CẠCH.......

- eM...em về rồi à - hắn mĩm cười cầm va li cho nhỏ

- Ừm! về rồi!..... mệt quá!! - nhỏ vươn vai và đi vào nhà

-Vào nhà đi!

----

-Không có em ở nhà ... đồ đạc trong phòng anh bừa bộn quá!!- nhỏ đi xung quanh xem

-Thế.... thế sao!!... anh không để ý lắm

- Yên tâm! sau này sẽ không có chuyện đó xãy ra đâu.... Em sẽ quản lí anh...

Hắn cười nhìn nhỏ gật đầu - ừ!

- À! em có mua rất nhiều thứ cho đám cưới của hai đứa mình đấy, em lấy cho anh xem

-KHông cần đâu!.. em mới về... chắc mệt... nghỉ ngơi đi.

-..... Ờ... phải rồi.... mệt thật đấy... vậy tí nữa em lấy cho anh xem!

- Ừm!! - hắn cười với nhỏ

Thảo Yên nhìn hắn ... tỏ thái độ không vui...

-Này Trung Hiền!!

-Hả ?

- Sao về đến nơi anh chẳng khen em lấy được 1 câu nào thế!!!

-Khen ?.... à ờ... chắc vì trong mắt anh ...em lúc nào cũng xinh nên...

- Hì!... đùa thôi... em đi thay đồ đây.... em muốn ngủ 1 giấc ...

- ừm!

Nhỏ lấy vali đi vào phòng hắn... Còn hắn thì nhìn nhỏ... mĩm cười ... - Thảo Yên à! Em đã về thật rồi

Như mọi ngày.... hôm nay hắn vẫn phải đi làm... sau khi nói lời"tạm biệt yêu thương"với Thảo Yên... hắn lái xe đến công ty....

Nó thì ... không thể vì chuyện hôm qua mà bỏ việc... nó về nhà thay đồ.... đi làm từ sớm....

Nhắc đến Thái Phong thì khốn khổ thật.... CHÔN THÂN ở quán KARAOKE từ sáng hôm qua đến tận ban mai hôm nay mới chập chờn tỉnh dậy.... Đầu óc cứ quay như chong chóng.... ra đến quầy tính tiền thì....

- Thưa quý khách... của quý khách hết 3 triệu 175 nghìn ạ! - cô tiếp viên đưa hoá đơn cho tên đó

-CÁI GÌ!?.... tui... tui làm gì mà tới 3 triệu mấy ... - tự dưng hết chóng mặt... nhưng lại dẫn đến hiện tượng... choáng ván mặt mày

-Ở trong hoá đơn có ghi rõ... quý khách vui lòng xong đi ạ!!

- Hơ.... Hơ hơ.... 3 triệu thôi mà.... sao lại không có được... tui là giám đốc đấy - móc bóp ra....

Cô nhân viên e dè khi nhìn thấy bóp tiền Thái Phong....."PHÒNG KHÔNG CHIẾC BÓNG"

- E hèm.... chắc tôi để trong túi áo.... - lại tiếp tục sờ soạn khắp người , NHƯNG .... - đâu rồi ????

- BẢO VỆ!!... CÓ KẺ ĂN QUỊCH! -cô nhân viên nhấn nút gọi

-Ơ! không ...không phải.... tôi..tôi không có ăn quịch... tôi... tôi

Chưa kịp dứt câu thì có 2 bảo vệ to lớn đứng phía sau chụp tay Thái Phong

- Tôi gì mà tôi!!... đi theo chúng tôi đến đồn

- Em...em không ăn quịch đâu anh ơi!...chỉ là em quên mang tiền thôi!.... anh... anh hiểu hông ?

-Đến đồn rồi nói..... Những kẻ như cậu sẽ bị.... chặt GIÒ...

- Không!!! Không thể như thế được... tôi...tôi...tôi sẽ gọi người đến trã!!!.... đợi...đợi 1 lát

Và người may mắn được tên đó gọi đến trả nợ không ai khác ngoài .... Tử Kỳ

Công ty.....

Phòng làm việc của Lý phó

RENG RENG RENG..........

- Alo!

- Cứu!!~~~~

- Thái Phong!!!!? - nó giật mình

- Đừng nói nhiều nữa... cô mang 4 triệu đến đây CHUỘC TUI VỀ ĐI!!!

- 4....4 triệu.... cậu đi CASINO đấy à ?

- không....!! tui hát karaoke ấy mà.....

- HÁT GÌ MÀ TỚI 4 TRIỆU ?

- Cô nhanh tới đi... tui.... sắp bị chặt CHÂN rồi nè.... Tử Kỳ à... cô nể tình chúng ta giúp tui đi

- Ờ...ờ tui tới liền.. nói họ bình tĩnh .... tui tới liền

Nó thực sự lo lắng.... lập tức đến ngân hàng.... rút tiền.... và đến chỗ của Thái Phong

Trung Hiền thấy nó có vẽ vội vàng lắm... rời khỏi công ty lúc hắn vừa tới....

------

QUÁN KARAOKE ...

- Đây là 4 triệu... các người lấy đi và thả cậu ta ra.... - nó đưa tiền cho cô tiếp viên

-Được rồi...! Thã người

Vừa dứt lời thì 2 tên bảo vệ to con nhất bỏng Thái Phong quăng ra ngoài....

Nó chạy đến... đỡ tên đó... mặt lo lắng.... - Có sao không ?

Giờ thì Thái Phong cảm động thực sự..... - Cô lo cho tui à....

-Nói thừa!!!... cậu phải an toàn thì mới trả nợ được cho tui chứ!!

-Cô!!!... cứu tôi là vì muốn tôi trả nợ đấy à ?

- Chứ cậu nghĩ gì!!...đứng dậy , đi về!!- nó bỏ mặc Thái Phong... đi ra ngoài trước

KHi đứng lên ... hắn không quên tút lại mái tóc và trang phục... hất mặt bước ra khỏi quán

------

-Cà hôm qua cậu chôn chân ở quán này đấy hả..... - nó đưa mặt đến gần Thái Phong - còn có mùi rượu nữa...

-Thật ra.... Thật ra cũng vì cô thôi.... tui... tui nãn quá nên mượn rượu giải sầu....

-Azz! mới có 2 mươi mấy tuổi đầu mà bày đặt nhậu nhẹt bê tha!... thật là....

-Nói thì hay lắm!.... Nếu không vì cậu không đến thì tui đâu cần phải hợp tác với Trung Hiền... Nếu không vì cậu thì tui cũng đã không đến nhà cậu ta... và cũng không!

- Không gì ?

-...Không có gì hết.... đi về công ty!

Thái Phong vẫn thấy nó giấu mình cái gì đó...

Về đến công ty ....

Nó... vẫn không hề nói chuyện hay nhìn ngó gì hắn.... cứ lẳng lặng mà làm việc....

-Hello!!!

-Chào Chung tổng!... ngài đến đây có việc gì ạ!!...

- À!... tôi muốn tìm Lý phó có việc....

- Lý phó đang trong phòng ... ngài muốn tôi chuyễn lời hay

-Để tôi tự vào

- Vâng!!

------

CẠCH!.....

- Chào người đẹp!!!

- Thái Phong ???

- Bất ngờ phải không!!! ... tui biết cô đang bực bội... tui cố tình mang đồ ăn sáng cho cô này - đặt lên bàn nó 1 cái samwich nóng hổi

- Biết tui bực bội còn vào đây nữa....

-Ấy!!... cô nóng tính thế!... ăn đi!

-Đang giờ làm việc cậu qua đây làm gì

- Tôi hỏi ông mình.... thì biết cô và cái tên đáng ghét đó... đã hoàn thành xuất sắc công việc kí kết hợp đồng ... vì thế... hôm nay tôi cố tình đến chúc mừng đấy

-Không cần!!!

- Đừng khó khăn thế mà!!... ăn đi , ngon lắm đấy....

-Toi không đói!...

-... À! cô biết điều này chưa ?.... Thảo Yên... về rồi đấy!! Mới sáng hôm nay thôi...

Nó khựng lại... nhưng rồi vờ như ko có gì... -...Thì sao ?

-KHông phản ứng gì à ?...

- Tôi và Trung Hiền chỉ là bạn.... Thảo Yên về đây ... liên quan gì đến tôi

- Nếu đúng là thế... thì tui thực sự rất mừng.... Nhưng mà....

-Chuyện gì ?

-Tôi nói cho cô biết là tui và Thảo Yên là bạn chưa ?

Nó quay lại nhìn Thái Phong

- Trung Hiền còn chưa biết nữa mà ... tôi đã yêu cầu điều đó..... Vừa nãy... tự nhiên tôi có ý này rất hay....

- Ý gì ?

- Sao hôm nay.... cả 4 chúng ta không đi du lịch nhỉ ?
.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
723
XtGem Forum catalog