- Em làm gì vậy?
Hắn hỏi nhưng dường như không chờ câu trả lời vì ngay khi ấy hắn cúi xuống hôn cô. Ướt và ngọt. Giống như đang nhấp một chút Monteverdi, ban đầu thấy ướt và ngọt, sau đó để cảm nhận được hết vị ngon của rượu, cần phải thử thêm một chút nữa, giữ rượu trên lưỡi một lúc lâu, cảm nhận vị ngọt của nó lan tỏa, từ đầu lưỡi, rồi cuống họng, rồi lan qua ngực và đi toàn cơ thể. Cô hôn lại hắn, mạnh mẽ và không chút ngượng ngùng như thể cô chỉ đang uống 1 ly Monteverdi. Bất ngờ cô ngừng lại, nhìn hắn, thật lâu...
- Em đã luôn muốn được thoa nước hoa hồng vào tay chồng.
Hắn nghe rõ câu trả lời, rời tay mình khỏi hai tay cô, một tay hắn luồn vào mái tóc, đỡ đầu cô cao hơn để đón nhận nụ hôn, tay kia nhẹ nhàng mân mê những chiếc khuy áo của cô. Đôi tay được giải phóng của cô chỉ còn biết vòng ra sau lưng hắn, hắn hôn làm cô cảm thấy như mình đang đi giữa trận cuồng phong và cơ thể hắn là chỗ dựa duy nhất giữa trận cuồng phong ấy. Cơn mưa Monteverdi tưới rượu lên tấm thân trần của họ, và trận cuồng phong thật sự bắt đầu khi cô thấy mình ướt...sẵn sàng...và cô đón hắn vào.
Những cơn gió bão không ngừng rung giật, như muốn kéo cô và hắn ra khỏi nhau, nhưng cô vẫn ghì chặt lấy hắn, đón nhận tất cả từ cơn bão do chính cô và hắn tạo ra: sợ hãi, đau đớn, ướt át, và ngọt ngào.
Sáng hôm sau, cả hai rời nhà bố mẹ chồng cô sớm. Sau chuyện đêm qua, cô vẫn chưa dám nhìn vào mắt hắn, cô thấy xấu hổ, như đứng trước một cậu bạn mà cô thầm thích hồi cấp 3 vậy, cô ngồi cạnh vô-lăng , không dám nói gì lại càng không dám quay sang nhìn hắn. Hạnh phúc là gì, thật khó mà định nghĩa, đôi khi hạnh phúc là cảm giác ngượng ngùng như thế này sau một đêm giông bão, cô thấy mình hạnh phúc.
Vẫn luôn tồn tại hàng ngàn câu hỏi trong cô về cuộc gặp gỡ này, tại sao hắn cầu hôn cô khi cả hai gần như chẳng hiểu gì về nhau, tại sao cô lại đồng ý khi cô còn qúa trẻ, tại sao cô lại có nhiều cảm xúc lạ về hắn như vậy, tại sao cô lại đang nghĩ về hắn nhiều như thế này...Cô biết người ta chẳng bao giờ giải thích hết được tại sao, vì thế cô không cố tìm câu trả lời cho những câu hỏi tại sao nữa, cô chỉ muốn biết, lúc này hắn đang nghĩ gì.
- Em muốn ăn gì không? Hắn hỏi
Câu hỏi của hắn khiến cô quay sang nhìn, cô thấy hắn tựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng và khuôn mặt thật bình thản.
- Mình về nhà, em sẽ chuẩn bị bữa sáng- Cô trả lời, quay đầu không nhìn hắn nữa.
- Bữa sáng giống lần trước chứ?
- Vâng. Trứng rán.
Cô trả lời, không dấu được nụ cười trên khuôn mặt, câu hỏi của hắn khiến cô nhớ lại nhiều tháng trước, chỉ 12 tiếng sau lần đầu tiên gặp người này, mình đã chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy ăn, và mình cưới anh ấy, cũng nhanh như chuẩn bị một bữa sáng vậy.Đó là một buổi chiều muộn mùa đông, cô từ nhà bạn về, đang trên đường đi bộ ra bến xe buyt thì thấy một cô bé chạy qua, vừa chạy vừa khóc. Sau khi thấy cô bé vào nhà an toàn, cô mới yên tâm quay lại. Và khi ấy, cô gặp hắn. Hắn bị đánh bởi 4 gã thanh niên khác.
Cô còn nhớ rõ tiếng quát tháo đầy thách thức của bọn chúng khi chúng đánh hắn:
- Thằng này,mày muốn chết phải không?
- Anh, cho nó chết.
Rồi cô nhớ hai trong số bọn chúng khóa tay chồng cô, một thằng rút ra một con dao, cười nhếch mép vẻ doạ dẫm.
- Ai cho mày xía vào chuyện của bọn tao?
Cô lờ mờ hiểu ra câu chuyện, 4 thằng du côn định làm hại cô gái còn người kia vì ra tay giúp mà bị chúng đánh, cô phải làm gì đó. Và tất cả những gì cô có thể làm ngay lúc ấy là lấy cây còi cô mang trong túi ra, lấy hết sức, thổi thật to. Tiếng còi của cô làm mấy thằng du côn mất tập trung, có lẽ chúng nghĩ là bảo về tới, trong tích tắc ấy, hắn vùng mình thóat khỏi bị khóa tay, thằng cầm dao đã cố chém hắn nhưng bị hụt, lúc ấy cô chẳng biết làm gì, vẫn đứng trong bóng tối, huýt liên tục vài tiếng nữa. Cuối cùng thì tiếng còi của cô cũng đuổi được bọn chúng đi.
- Anh ơi, anh có sao không?
- Cảm ơn! Không sao.
- Anh bị chảy máu rồi.Tôi sẽ đưa anh về. Nhà anh ở đâu vậy?
- Gần đây... số 8.
Lần đầu tiên cô gặp hắn như vậy đấy, phải chăng là định mệnh?
- Anh có đau không?
- Chỉ có 4 tên đầu gấu đánh tôi thôi.- Hắn đã hài hước trả lời cô như thế, chắc lúc ấy hắn muốn nói chỉ có 4 tên đầu gấu đánh tôi thôi, cô nghĩ là tôi không đau sao?
- Là tôi hỏi thế. Tôi đã trông thấy chúng đánh anh, lại còn nhát dao ở cánh tay nữa. Phải băng lại thôi. Tủ thuốc ở đâu vậy ạ?
- Tôi cũng không rõ nữa,cô tìm giúp tôi được không?
- Sao anh lại không biết tủ thuốc nhà mình ở đâu?
Cô không quan tâm đến câu trả lời, tìm thuốc và băng bó cho hắn, vừa làm vừa như độc thoại:
- Tôi đã nhìn thấy cô gái, đã chạy theo cô ấy về nhà.giờ này cô bé đã ở nhà an toàn rồi.
- Tôi đến thì nhìn thấy mấy thằng đó đang đánh anh.Chẳng biết làm thế nào nên tôi đành thổi còi.
- Anh biết không, tôi luôn mang theo một chiếc còi khi phải đi ra ngoài vào buổi tối.
- Nếu tôi không đến kịp thì có lẽ anh đã lĩnh thêm mấy nhát dao nữa rồi.
- Vết thương này rất dễ để lại sẹo...Sau này anh có thể kể với các con của mình rằng bố đã chiến đấu để cứu một cô gái khỏi kẻ xấu...
- ...và chúng sẽ hãnh diện kể với bạn bè về điều đó.
Hắn đã nói gì nhỉ, thật may cô vẫn nhớ hắn đã nói gì:
- cảm ơn ! vậy tôi cũng phải biết tên người đã tránh cho tôi vài nhát dao chứ.
- !!!(ặc ặc không biết nên để NV nữ tên là gì)
Đó là cách mà hắn biết tên cô, còn cô, được hắn đưa cho một tấm card, khi ấy cô đã nghĩ gì nhỉ, à, lúc ấy cô nghĩ, đúng là nhà giàu, bày đặt đưa card.
- Tôi có phải đối tác đâu mà anh đưa card chứ. Tôi đi về đây. Chúc anh mau khoẻ, mong rằng chúng ta không gặp lại nhau trong tình huống như thế này nữa.
- Cô gái, cái còi đó sẽ không phát huy tác dụng lần thứ hai đâu.Bây giờ cũng muộn rồi đấy. Hãy ngủ lại nhà tôi đi.
- Tôi chưa đủ Mỹ để ngủ lại. Cảm ơn anh. Tạm biệt!
- Có nhiều phòng mà.
- Cảm ơn anh,tôi về đây.
- Vậy tôi đưa cô về.
- Anh hãy đi ngủ đi.Tôi sợ rằng anh còn không đứng dậy được nữa.
Cô đã từ chối lời đề nghị đó để rồi phải đối mặt với nỗi sợ hãi lúc ra về, trời tối cộng sự việc ban chiều xảy ra với cô gái làm cô chùn bước. Như là định mệnh vậy vì cô không hiểu sao mình lại ngủ lại, thay vì trong một căn phòng ấm áp, là ở ngoài hiên nhà hắn.
Các bạn đọc giả,,các bạn có nhận thấy những điều đặc biệt hay xảy đến với nữ nhân vật của chúng ta vào buổi sáng hay không, sáng hôm sau ngày đấy cũng vậy, nam nhân vật của chúng ta tỉnh dậy trước, bắt gặp nữ nhân vật ngay trước thềm cửa nhà mình.
- Chào buổi sáng.
- ...
- Tôi nhớ là mình đã mời cô ở lại và còn đề nghị đưa cô về. Tại sao cô từ chối và ngủ ở đây?
- Tôi phải đến trường, tôi xin phép đi đây ạ.
- Từ đây ra bến xe buýt cũng mất 15 phút, nếu không may cô sẽ phải chờ thêm 15 phút nữa. Tôi e rằng cô sẽ bị muộn.
- ...
- Vậy hãy vào nhà nấu giúp tôi bữa sáng. Sau khi ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô đi.
- Anh nói cũng đúng, nhưng tôi không biết nấu đâu ạ.
- Tủ lạnh nhà tôi cũng không có nhiều thứ đâu, trứng rán thì sao?
- Cái đó thì tôi biết.
Cô mỉm cười khi nhớ tới đây, từ ngày đó tới giờ cô vẫn không biết thêm nhiều món mới, vẫn là món trứng, nhưng chẳng sao, cô sẽ cố gắng làm tốt. Chất lượng hơn số lượng, cô nghĩ thế.
Đấy là lần đầu tiên, còn lần thứ hai cô gặp hắn là khi bố mẹ cô gái được hắn cứu mời cô và hắn bữa cơm cảm ơn của họ ở khách sạn Deawoo. Nhà họ không hiểu bằng cách nào đó đã tìm ra cả 4 thằng kia và hắn, nhưng tài mấy thì cũng không biết đến cô, cô được mời tới là do hắn, hắn bảo với họ là còn nhờ có cô nữa. Lần thứ ba, cô đến thăm cô giáo cũng ở Deawoo, thấy hắn đi cùng một cô rất xinh ở đấy, bình thường cô cũng chẳng để ý người ta đến khách sạn với ai, có xinh hay không, nhưng khi ấy cô cho rằng mình có biết hắn nên cho mình quyền được để ý một chút. Cô không biết là hắn cũng nhìn thấy cô vào chính ngày hôm ấy, khi cô cười đùa, nói chuyện cùng hội bạn ở sân khách sạn. Rồi sau đó, cô, vốn không phải thành viên ban đối ngoại của câu lạc bộ, đi xin tài trợ của công ty xây dựng, và gặp hắn.
Số lần họ gặp nhau trước lời cầu hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa vì cô biết mình yêu hắn. Anh ấy có yêu mình không? là điều duy nhất cô còn quan tâm, cô muốn có câu trả lời, câu trả lời cho câu hỏi mà cô đoán mình sẽ chẳng bao giờ dám nói ra.
Phần 4
Ăn sáng xong, cô biết hắn sẽ chuẩn bị để đi làm ngay, nhưng như vậy thì nhanh quá, cô thấy tiếc thời gian, giờ thì cô đã hiểu thấy nhớ ngay cả khi ở bên là như thế nào. Cô vào phòng, thấy hắn đang chọn áo, cô đến gần, đứng cạnh, mở rộng cánh tủ còn lại, và lấy ra chiếc thích nhất, cái mà hắn đã mặc buổi sáng đầu tiên đưa cô về. Không nhìn hắn, nhưng cô đoán hắn đang cười, hắn treo chiếc định mặc lên giá, và ngay trước mặt cô, ngay lúc ấy, không lưỡng lự cởi chiếc áo phông mình đang mặt vứt lên giường. Hắn cầm lấy chiếc áo từ tay cô, vừa mặc vào người vừa nói:
- Cài giúp anh. Cô không nói gì, cô cười thầm bản thân, hắn bảo cô làm điều mà cô thực sự thích. Cô cẩn thận cài từng chiếc cúc áo, từ chiếc trên cổ cho tới chiếc cuối cùng. Khi cô định ngửa cổ lên nói với hắn thì hắn đã hôn cô rồi, lên trán. Bốn mắt nhìn nhau, cô xấu hổ, nhưng không phải vì nụ hôn trên trán, mà xấu hổ vì cô còn muốn nhiều hơn thế. Hắn vòng tay dưới hông cô, kéo cô về phía hắn, thật gần và thật chặt, hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn nhanh đến nỗi cô chưa kịp phản ứng gì, ít ra là hôn lại, cũng nhanh như thế, hắn buông tay khỏi người cô và một lần nữa lại làm cô hẫng. Hắn rất giỏi việc ấy, hôn rồi buông tay, cô nghĩ.
- Anh đi đây.
Cô không nói gì, đúng hơn là không biết nói gì, tận khi hắn ra khỏi phòng mới lí nhí một tiếng vâng.
***
Bar SeanP vẫn thế, vẫn đông khách đặc biệt là thanh niên của thế hệ mới, những người bận rộn và kiếm được tiền, nhưng hôm nay bar khác ngày trước một chút, bởi có một khách hàng mới kết hôn, là hắn. Hắn và hội bạn vẫn ngồi chỗ cũ, vẫn đồ uống cũ, nhưng câu chuyện chuyển từ những cô gái sang một cô gái, vợ hắn.
- Chú rể mới, uống đi nào
Cả hội cụng ly, uống.
- Chú rể mới, tao không hiểu sao mày làm thế.
- Lần trước chẳng nói rồi còn gì, tao thích thế.
- Thì tao không hiểu tại sao mày thích thế đấy. Bây giờ người ta chỉ lấy vợ vì quá già hay vì bố mẹ giục thôi...mày thì, trẻ và chẳng ai ép cả.
- Đừng nói là nhu cầu sinh lý nhá, mày hoàn tòan có thể có được điều ấy ngay cả khi không kết hôn.
- Nhìn đi- một gã nhìn ra quầy bar, ám chỉ hội bạn nhìn về phía các cô gái trong trang phục đúng kiểu đi bar buổi tối- tất cả đang chờ mày, như thể chỉ dành cho mày vậy.
Hắn chỉ uống và cười.
- Mày có biết điều tồi tệ là gì không, chú rể mới? Đừng nói đến chuyện mày chủ động làm quen, ngay cả khi một trong số họ chủ động đến làm quen với mày, mày cũng không thể dễ dàng chấp nhận...
- Sao lại không? Hắn cười trả lời
- Tại vì mày đã có vợ rồi hiểu không. Hầu hết họ khi cặp với mày đều nghĩ đến việc sẽ cưới mày, còn vợ mày, ôi tao không chắc...đại loại như đánh ghen, cãi lộn...
- Thuê thám tử theo dõi, mày chẳng còn tự do- một gã khác thêm vào
- Không khủng hoảng như thế chứ? Sao chúng mày biết? hắn cười.
- Chú rể mới, tự tin quá đấy, đàn bà, nhiều chuyện lắm. Hay...có gì đặc biệt hả?
- Có.
- Thế nào?
- *** .., và chuẩn bị bữa sáng, chọn áo sơmi...cả cài cúc áo nữa.
Tất cả rộ lên sau câu trả lời của hắn
- Đừng thế chế, chẳng giống mày tí nào.
- Cái đó thì cô nào chẳng làm được.
- Gilly không làm được...- một gã lỡ lời, tất cả im lặng.
Hắn uống nhưng không còn cười nữa. Hắn yêu Gilly, nhưng Gilly không là của hắn. Hắn-đẹp trai, hắn-con nhà giàu, hắn-không phải là không giỏi giang nhưng đứng trước Gilly luôn trở thành một thằng ngốc. Gilly thông minh, Gilly giàu có vì vậy Gilly tự tin, nếu những cô gái khác đỏ mặt trước hắn thì Gilly lại cười phá lên khi hắn nói thích cô, rồi bảo mình cũng thế. Cô giống như một cơn gió không bao giờ dừng lại, sống hết mình, cô bảo yêu hắn nhưng cô còn yêu nhiều thứ khác hơn, cô muốn đi thật nhiều nơi, với Gilly như gió, bay đi bất kỳ đâu, làm tất cả những gì mình thích mới là cuộc sống. Cô đi nhiều nơi, làm việc ở mọi nơi, và đó là khoảng cách lớn nhất giữa họ, hắn không thích thế, hắn không chắc Hà Nội có phải nơi tốt nhất hay không nhưng chuyển đến một thành phố khác để rồi lại chuyển đi làm hắn thấy không an toàn. Lần cuối họ gặp nhau, Gilly đã nói Mình yêu Hà Nội, nhưng nếu mình xa Hà Nội thì mình sẽ càng thấy nhớ và yêu hơn. Hắn biết Hà Nội là hắn, vì vậy hắn đã để cô đi, rồi chôn giấu mối tình đầu trong lòng suốt 4 năm qua, mặc cho hắn đã có thêm bao nhiêu bạn gái, nhưng hễ nhắc đến Gilly là chạm đến nỗi đau của hắn.
Hắn đứng dậy, không tỏ vẻ tức giận nhưng mấy thằng bạn thân thừa biết lý do.
- Tao về đây. Vợ đang chờ ở nhà. Như chúng mày nói đấy, đàn bà nhiều chuyện lắm.
Không ai cố giữ hắn lại, kể cả gã vừa nhắc tới Gilly. Đợi hắn đi rồi, gã mới nói với mấy thằng còn lại
- Nó còn chưa biết tin đã về.
- Tin gì?
- Gilly về Việt Nam rồi.
- Trời. chuyện quái gì đây. Nó chỉ vừa mới cưới xong, nếu cô ta về sớm hơn một chút...
- Thì sao nào, nghe nói về làm đại diện cho công ty, chắc là ở lâu dài, nhưng thế thì đã sao.
- Sắp có chuyện rồi đây- cả hội trầm ngâm uống tiếp, thi thoảng có nói sang chủ đề khác nhưng trong lòng ai cũng lo cho hắn.
***
Đó là một buổi chiều hè u ám, có lẽ trời sắp mưa. Hắn đang trên đường xuống garage thì thấy Gilly đứng ngay sảnh tòa nhà, phải mất một phút để hắn nhìn cô, chấn tĩnh rồi tiến lại
- Chào cậu
Gilly quay lại, nở nụ cười thật tươi như nó vẫn thế, quàng hai tay ôm lấy cổ hắn
- chào cậu. Nhớ cậu quá.
- Sao cậu lại ở đây?
- Chờ cậu thôi. Thông báo cho cậu tin mới nhất nhá.
- ừ, gì vậy?
- Mình sẽ làm việc ở đây. Hà Nội. Bất ngờ không, mình biết cậu sẽ vui như mình vậy.
Hắn yên lặng nhìn cô nói
- Đã lâu lắm rồi nhỉ, giờ chúng ta đi đâu đây, nhà cậu nhé?
- Gilly, mình đã không còn ở đó nữa.
Gilly hơi bất ngờ với câu trả lời, đúng hơn là với sự thay đổi.
- Vậy à? Vậy chúng ta sẽ đi uống gì đó gần chỗ mới của cậu chứ?
- Tất nhiên rồi, chờ mình lấy xe.
Hắn rối bời, hắn không nghĩ được nhiều, chỉ biết lái về phía Parkinson. Gilly đã trở về, Gilly sẽ ở lại, đảo lộn cuộc sống mà hắn đang có. Nếu 4 năm qua hắn học được cách quên cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, hắn không biết làm gì với chính mình, hắn không chắc liệu mình có còn yêu, 4 năm...một khoảng thời gian dài.
Họ đến Dazz, một quán ngoài trời trên sân thượng Parkinson, hắn gọi cà phê, còn Gilly, đã không còn gọi chanh leo như trước nữa, cô uống cocktail Ita, loại mới của quán mà hắn cũng chưa từng uống.
- Mình đã đến Nam Mỹ, rồi sau đó đến Tây Ban Nha. Bây giờ tiếng Tây Ban Nha của mình chỉ kém tiếng Anh một chút thôi.
Hắn cười:
- Mình thì chỉ biết tiếng Anh thôi.
- Chúng ta đều biết là tiếng Anh của cậu tốt mà, hơn mình ấy chứ.
- Đã lâu rồi, có lẽ giờ cậu giỏi hơn rồi.
- Thôi đừng tranh luận nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Thế nào, cậu có bạn gái rồi chứ?
Hắn bất ngờ vì sự xuất hiện của Gilly, hắn đã nhớ cô nhiều, nuối tiếc cũng nhiều, tiếc vì để cô đi, tiếc vì khi gặp lại đã không thể tỏ ra nhiều như đã nhớ. Không biết có phải vì nuối tiếc không mà hắn chỉ trả lời một tiếng Ừ. Câu trả lời chỉ là một phần sự thật, không, đó không phải là một phần sự thật, đó là một lời nói dối, hắn không cho Gilly biết hắn đã kết hôn bằng một tiếng ừ.
Gilly vờ lườm hắn:
- Cậu này, cậu không thể nói dối à. Ngay cả khi có rồi cũng cứ nói : mình luôn nhớ cậu, mình không có ai cả chứ- rồi cười.
- Mình luôn nhớ cậu. hắn nhìn thẳng vào mắt cô và nói câu ấy.
Gilly tỏ ra vui vẻ, nhưng cô tránh ánh mắt của hắn, cô biết là vì cô mà họ không thể tiếo tục ở bên nhau, chính cô là người ra đi, vì vậy cô chẳng có quyền gì khi yêu cầu hắn làm điều đó. Cô biết mình trở về làm hắn buồn nhiều hơn là vui, vì vậy cô tỏ ra vui vẻ, tỏ ra như không có chuyện gì mặc dù cô hiểu rõ hơn ai hết lý do cô trở về, vì cô nhớ hắn, đã đến lúc cô dừng lại, và cô muốn hắn là người ở bên.
Thang máy từ tầng thượng xuống chỉ có hai người, đó là khoảnh khắc quý giá trong buổi gặp gỡ ngày hôm nay, Gilly không muốn nó trôi đi vô nghĩa.
171615...1098...
Vẫn chỉ có hai người trong thang máy, cô quyết định, quay sang, hôn hắn. Đó là nụ hôn khó khăn, nụ hôn của xa cách, của nhớ nhung, nụ hôn của nuối tiếc. Mặc cho hắn không có phản ứng gì, Gilly vẫn quàng tay cô qua cổ hắn, hành động nhắc hắn nhớ lại quá khứ, hành động làm hắn quên đi mình đã kết hôn, quên đi họ đang ở trong thang máy, của Parkinson. Hắn nhớ Gilly rất nhiều, bất giác hắn vòng tay ôm lấy cô, dường như quên đi hiện tại, cứ để thời gian trôi đi, cứ để thang máy trôi đi
543.
Thang máy dừng lại, bất ngờ khiến hắn và Gilly chưa kịp buông tay ra khỏi người nhau, thậm chí nếu ai đó đứng chờ ngay trước thang máy còn có thể thấy họ hôn. Cánh cửa mở ra, cô đứng đó, thấy tất cả, chồng cô đang hôn ai đó mà cô không biết, ngay tại khu nhà của họ, cô còn thoáng thấy cánh tay hắn đặt trên người cô gái. Một giây để bao biện...người này không phải...một giây để bênh vực...anh ấy không hôn, là cô ta thôi...một giây để ngỡ ngàng, để đứng đờ người trước cảnh tượng ấy, để chờ đợi một lời giải thích.
Hắn muốn nói gì đó nhưng không thể, hắn biết mình sai, với cả hai người phụ nữ, vừa muốn giấu Gilly chuyện đã kết hôn, vừa muốn giải thích với vợ rằng không phải như thế, nụ hôn đó chỉ là nụ hôn trao cho người bạn cũ, nhưng chính hắn cũng không chắc liệu Gilly có chỉ là một người bạn cũ hay không. Hắn nhấc chân, định bước ra cửa, về phía cô nhưng Gilly giữ tay hắn lại: