Vừa vào cửa, câu hỏi lạnh như băng đã vang lên, dọa cô sợ hãi.
"Tử, Tử Tu......"Kinh hoàng, chột dạ, làm cho đầu óc cô trống rỗng, ấp úng tìm không ra một chữ đáp lại.
Mặt anh không chút biểu cảm, ngồi ngay ngắn ở phòng khách."Tối hôm qua em đi đâu? Anh gọi di động cả một buổi tối, em không tiếp."
"Em...... cùng Giai Kì thảo luận bản báo cáo, muộn quá...... Ở chỗ cô ấy ngủ một đêm...... Có lẽ...... Di động hết pin...... Anh cũng một đêm không ngủ sao?"Vẫn ở chỗ này chờ cô?!
Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, không nói một lời, nhìn thấy cô không ngừng lo sợ, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Một hồi lâu, anh thở dài một hơi."Em không về, anh có thể ngủ sao? Lần sau ở bên ngoài, gọi điện thoại báo cho anh biết."
"Em, em quên mất......"Hổ thẹn tràn đầy trong ngực, ánh mắt phiêu di chú ý đến bánh sinh nhật trên bàn, sửng sốt."Tử Tu, cái này......"
"Ngày hôm qua là sinh nhật em, không phải sao?"
Anh nhớ?! Một sự ngạc nhiên mãnh liệt lại làm cô khó có thể phản ứng.
Cô luôn nghĩ rằng, anh đã quên, cho dù nhớ, anh bận rộn như vậy, thời gian biểu ngày hôm qua cũng không có rảnh rỗi chút nào, cho nên đương nhiên nghĩ rằng...... nghĩ rằng anh sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng mà...... Anh lại làm, anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện để cùng với cô đón chào lễ sinh nhật 22 tuổi.
"Vì sao anh không nói cho em......"Nếu anh sớm nói...... có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra......
"Anh có nhắc em về sớm một chút."
"Không phải anh nói...... sinh nhật không quan trọng sao?"Cô thực sự cho rằng, anh không quan trọng ngày này.
"Anh chỉ nói là sinh nhật của anh không quan trọng."Anh đâu có nói sinh nhật của cô không quan trọng? Liên quan đến chuyện của cô, làm sao anh có thể nói không quan trọng? Nếu năm trước không có chuyện bất ngờ không thể xử lí được, anh có thể không ở bên cô sao?
Anh đem cô...... so với chính anh còn quan trọng hơn! Nghe ra ý này, nước mắt rốt cuộc khó có thể ức chế tràn trên hốc mắt.
Cô đã làm gì? Cô rốt cuộc đã làm gì?!
Người đàn ông của cô mệt mỏi, cô đơn trắng đêm chờ cô về, còn cô lại qua đêm trên giường một người đàn ông khác...... Cô phải đối diện với anh thế nào đây?
"Vâng, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...... Em cái gì cũng không biết......"
Tâm trạng vô cùng hoảng loạn, đau quá. Họ phải làm thế nào bây giờ?
"Được rồi, được rồi, chỉ là một lần sinh nhật thôi, không cần khóc như vậy đâu, sang năm bù lại là được rồi."Cuối cùng, anh an ủi cô như vậy.
Cứ nghĩ rằng anh sẽ giận một chút, nhưng không hề, chỉ là theo quán tính thở dài một hơi, nói rằng"Quên đi, không sao đâu"
Nhưng, nếu anh biết này đêm qua đã xảy ra chuyện gì còn có thể ngồi ở đây, bình tĩnh nói rằng:"Quên đi, không sao đâu"?
Không thể nào, cùng anh nhiều năm như vậy, cô rất hiểu anh. Tình cảm của Quan Tử Tu vô cùng trong sáng, không biết là cô hay anh, anh cũng yêu cầu phải tuyệt đối trung thành, không được không rõ ràng, chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, đương nhiên không có cách nào chịu được mối tình bẩn thỉu với kẻ bên ngoài.
Bởi vậy, tốt nhất cô chỉ có thể cả đời giấu anh, bằng không một khi bị anh phát hiện, bọn họ cũng xong luôn.
Nhưng mà, cô phải giấu thế nào đây? Cô không có kĩ thuật diễn suất cao như vậy, càng không có cách nào giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không thẹn với lương tâm mà đối mặt với anh, mỗi lần ánh mắt chuyên tâm của anh đều nhắc nhở cô: Cô phản bội anh, cô phản bội anh......
"rốt cuộc em làm sao vậy?"Ban đêm, Quan Tử Tu bị cô lăn qua lộn lại, anh khó có thể ngủ say, khẽ thở dài một tiếng, hỏi.
Từ sau đêm không về nhà tuần trước, cô thường không yên lòng, có khi nửa đêm cũng có thể bị ác mộng làm tỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hỏi cô mơ cái gì, cô cũng không nói.
Anh biết trong lòng cô có chuyện, nhưng không có cách nào dự đoán chuyện gì. Cô rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?
Cô nói dối anh, anh biết.
Ngày sinh nhật đó, thực ra anh đến trường học đón cô, không đợi được người, nhưng lại gặp Giai Kì, cô ấy nói cô đã đi về trước rồi. Cô căn bản không phải ở thư viện làm báo cáo, cũng không ở lại với Giai Kì một đêm gì cả.
Cho dù không gặp Giai Kì, lấy sự hiểu biết của anh với cô làm sao có thể nhìn không thấu nói thật hay nói dối? Cô không phải một người che giấu giỏi, mỗi lần làm truyện gì trái lương tâm, ánh mắt sẽ phiêu di, không dám nhìn thẳng vào anh, anh không nói ra, là vì không bỏ qua được bộ dáng sợ hãi của cô, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không ép cô.
Chỉ là, cô rốt cuộc đi đâu? Ở bên cạnh ai? mà vì sao phải nói dối anh?
Anh căn bản không muốn nghĩ đến những hướng kia, chỉ bởi vì với cô anh có trăm phần trăm tin tưởng, không truy hỏi, là vì tin cô sẽ có chừng mực, anh toàn tâm toàn ý yêu cô, cho nên cũng tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy.
Trước đây đã có rất nhiều lời ong tiếng ve truyền vào tai anh, về chuyện cô cùng một người đàn ông khác thường ở bên nhau, anh chỉ biết cười trừ. Khi họ cùng với nhau, thì thầm thị phi cho tới bây giờ cũng không thiếu, lời đồn đại càng nghe nhiều, có mấy câu có thể tin được? Mấy năm nay dắt tay làm bạn tình cảm không phải giả dối, trừ phi chính miệng cô nói với anh, bằng không mặc cho nghìn người chỉ trỏ, anh cũng sẽ mặc kệ.
Anh tin tưởng cô sẽ không làm anh thất vọng.
Dương Gia Chương mỗi ngày đều chờ cô ở cổng trường, cho nên muốn tránh cô cũng không tránh khỏi. Lúc đầu, cô hoàn toàn không thể tha thứ cho hắn.
"Cậu đã hại tôi làm chuyện có lỗi với Tử Tu, cậu còn muốn thế nào?!"
Hắn đáp lại cô:"Tôi chỉ muốn có một cơ hội để yêu cậu."
Đối mặt với sự cố chấp của hắn, trái tim cô mâu thuẫn, triệt để mất đi chủ kiến.
Đối với Tử Tu, lòng cô chỉ có thẹn thùng tràn đầy, khó có thể đối mặt anh, sự sợ hãi, lỗi lầm nhanh chóng làm cho cô thở không nổi, mỗi ngày như vậy thật thống khổ, dù tình yêu có sâu bao nhiêu cũng sẽ rút cạn sức lực của cô.
Còn với Dương Gia Chương, cô tuy rằng rất giận, rất oán, nhưng lại không cách nào đón nhận tình cảm đó, cô với hắn không có tình yêu. Người này ở bên cạnh cô, hàng ngày nghe cô tâm sự, từng rất nhẹ nhàng, rất tự tại, ở bên cạnh hắn cô không có áp lực gánh nặng gì, đó là điều Quan Tử Tu chưa bao giờ cho cô.
"Chính cậu cũng hiểu rõ rằng, cậu và Quan Tử Tu là đi không nổi nữa, vì sao lại phải tạo khó khăn cho chính mình?"Hắn nói.
"Cậu nghĩ rằng tôi và cậu trở thành như vậy là ai làm hại?"
"Tôi sao? Vịnh Tự, không cần lại lừa mình dối người, cho dù không có tôi, trong lúc đó vấn đề của hai người cũng rất nhiều, cùng hắn cậu căn bản là không vui vẻ, ở trước mặt hắn, cậu vĩnh viễn chỉ cảm thấy mình hèn mọn, thực ra, cậu đã sớm không còn yêu hắn, cậu lưu luyến, không muốn buông ra, chỉ là quá khứ ấm áp đã qua của tình yêu, như vậy vì sao không rời khỏi hắn, cho tôi một cơ hội? Tôi yêu cậu không ít hơn hắn, cậu cùng tôi mới có thể cảm thấy thoải mái, không phải sao?"
"Không phải...... Không phải như thế......"Cô cãi lại, thanh âm yếu ớt ngay cả chính mình cũng còn không thuyết phục được.
Mỗi câu hắn nói đó đều là sự thật, cô ở cùng Tử Tu quả thật áp lực thật lớn, cùng với Dương Gia Chương lại có thể trở lại làm chính mình, lộ ra nụ cười chân thật......
Có phải, tình yêu đã sớm phai mờ bởi khoảng cách quá xa kia, xa đến mức không còn có khả năng xuất hiện nữa?
"Rời khỏi hắn, được không? Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thương cậu nhiều hơn hắn."Dương Gia Chương nhẹ nhàng nói.
"Không biết, tôi không biết......"Rất loạn, trái tim u mê tìm không thấy lời nói, ngay cả chính cô cũng không trả lời được, làm sao có thể trả lời hắn?
"Nếu cậu không dám mở miệng, tôi giúp cậu nói với hắn -"
"Không cần! không cần cậu đi......"Cô kinh hoảng giữ chặt hắn.
"Vậy cậu quyết định thế nào?"
Cô suy nghĩ thật lâu sau đó hít sâu một hơi."Tự tôi sẽ nói."
Tối muộn, khi Dương Gia Chương đưa cô về nhà, trước cửa nhà, hắn đột nhiên kéo cô lại, ôm cô.
"Cậu, cậu làm sao......"Cô sợ tới mức lắp bắp, không thể động đậy.
"Đừng đổi ý, được không? Tôi rất sợ bây giờ cậu sẽ lùi bước......"
Cô đẩy hắn ra, nhíu mày."tôi sẽ nói rõ ràng với anh ấy, sẽ nói."Cô không có cách nào lừa gạt Tử Tu nữa, sau khi nói ra, dù cho kết quả có thế nào, cô cũng không có cách nào đoán trước, nhưng dù sao cô cũng không thể cùng anh nữa, với Dương Gia Chương có tình yêu hay không, cô căn bản cũng không biết rõ.
Tránh đi ánh nhìn chăm chú kịch liệt của hắn, cô cúi đầu, xoay người mở cửa. Phòng khách im lặng, Tử Tu có lẽ còn chưa trở về. Cô bật đèn, mở ra cửa phòng ngủ, đột nhiên trong phòng sáng bừng, đôi đồng tử nhất thời không thể thích ứng ánh sáng bất ngờ, nâng tay che luồng sáng lại, sau đó mới từ từ nhìn thấy người trong phòng.
Quan Tử Tu đứng bên cửa sổ, mặt không chút biểu cảm, chăm chú nhìn cô.
"Tử, Tử Tu......"Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy anh một thứ tội lỗi không lý do đang lên trong lòng cô, ngay cả giọng nói cũng yếu đi.
"Em căng thẳng gì thế?"Anh không nhúc nhích, ánh mắt cướp lấy từng tấc biểu cảm trên khuôn mặt cô.
"Uh...... ah?"
"Em làm gì sai à? Mỗi lần em làm sai một việc gì đó mà không dám nói cho anh, em luôn biểu hiện như vậy. Lần này em làm gì sai mà phải nhìn anh sợ hãi như vậy?"
"Không...... Không phải...... Em......"Cô muốn nói thẳng ra, nhưng không phải trong trường hợp này! Cô sợ hãi nói năng lộn xộn, ngay cả nói cũng không thành câu.
"Không? Người vừa đưa em về là ai vậy?"Hai bàn tay dần nắm chặt thành nắm đấm, biểu cảm bình tĩnh lộ ra một kẽ hở."Bất cứ ai nói với anh, anh cũng luôn tin tưởng em, nhưng em lại để cho anh nhìn thấy hắn đưa em về nhà, khó khăn chia tay, ôm nhau tạm biệt, cuối cùng anh cũng hiểu rồi. Hạ Vịnh Tự, em quả thực dám!"
Cô co người lại, câm như hến.
Hôm nay cô gái này lại có thể...... Anh càng nhìn càng giận, thật sự rất khó tin cô có loại can đảm dám làm việc đó sau lưng anh.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn dùng lý trí khống chế tức giận."Cho em một cơ hội giải thích, nói đi!"
"......"Cô trầm mặc thật lâu, nói nhỏ đến mức không hề nghe thấy:"Em xin lỗi."
Xin lỗi? Côi nói xin lỗi anh?! Đó đồng nghĩa với câu"chính là sự thật"phải không? Anh không hề hiểu sai gì sao?
"Hạ Vịnh Tự!"Anh điên cuồng hét lên."Em dám nói lại một lần nữa!"
"Em xin lỗi, em xin lỗi...... Em không cố ý......"Bị anh quát, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt đều rơi xuống.
Cô còn có mặt mũi để khóc!
Mỗi lần cô làm sai việc gì, ủy khuất khóc lóc nói tiếng em xin lỗi, anh sẽ mềm lòng, cái gì cũng không tính toán, nhưng lúc này đây, một câu xin lỗi của cô có thể quên được sao? Anh làm không được!
"Em và hắn ta... tới mức độ nào rồi?"
Cô không trả lời được, hối hận nồng đậm khiến cô không dám ngẩng đầu, thế nào cũng nói không nên lời.
Đủ rồi, vẻ mặt này là đủ rồi!
Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra một số chuyện."Là đêm hôm đó? Là đêm em không về nhà đó?"
Trầm mặc của cô, có nghĩa là anh không nói sai.
Quan Tử Tu, mày thật là ngu ngốc! Cả thế giới đều biết hết, bây giờ mày còn không bỏ được bộ dáng khó xử của cô ấy, không thèm truy hỏi cứ ngây ngốc tin tưởng.
Lửa giận thiêu đốt lý trí, anh một quyền hung hăng đánh lên mặt bàn,"Phanh"một tiếng vang lớn, làm cô run sợ, hai mắt đẫm lệ hoảng hốt nhìn anh."Em phản bội anh!"
"xin lỗi, xin lỗi"
"Trừ câu xin lỗi, em không biết nói gì nữa sao!"Anh chưa từng dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với cô, nắm đấm dần lỏng ra, bởi vì nếu không như vậy, anh sợ chính mình sẽ không khống chế được mà bóp chết cô!
"Rốt cuộc anh làm chuyện gì có lỗi với em, em lại dùng đến cách nhục nhã như vậy báo đáp anh?"
Cô mở miệng xong lại ngậm miệng, không nói ra tiếng.
"Nói chuyện! Cho anh một lí do, nguyên nhân là gì khiến em ruồng bỏ anh, quyết tuyệt với anh?"
"Anh đừng hỏi nữa được không......"
"Vì sao không hỏi? Em nợ anh một lời giải thích!"Những gì có thể làm cho cô, anh đều đã làm hết vì cô, anh không thẹn với cô chút nào, thậm chí còn dùng tất cả sức lực của mình để cho cô an toàn dưới đôi cánh của anh, tất cả, tất cả anh đã đều làm hết, làm đủ mọi thứ để cho cuộc sống của cô an lành không phiền nhiễu, hôm nay nguyên nhân gì lại khiến cô muốn nhanh chóng thoát khỏi đôi cánh bảo hộ của anh, tìm hơi ấm trong vòng tay của một người đàn ông khác?
"Những việc anh làm còn chưa đủ sao? Cha mẹ em nói tính em trẻ con, làm việc không đủ chu đáo, không có cẩn thận, anh nói không sao, cho dù cả đời em không làm thành công được chuyện gì, anh cũng sẽ chăm sóc em. Những người bên cạnh anh đều hỏi rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng tại sao anh lại chọn lựa ở bên em? Vì hứa hẹn cho em một tương lai tốt đẹp, anh mệt mỏi đến mức ngay cả thời gian để ngủ cũng không có, cố gắng làm phong phú chính mình...... Tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì?! Ở trong mắt em, tất cả đều không đáng một đồng sao?!"
"Không phải! Anh làm quá nhiều, quá tốt......"Không chịu nổi sự bức hỏi của anh, cô xúc động thốt ra:"Chính bởi vì quá nhiều, quá tốt...... Toàn thế giới này đều nhắc nhở em, anh tốt như thế, vĩ đại như thế, điều kiện của chúng ta cách nhau rất xa, ngay cả bố mẹ em cũng nhắc nhở em như vậy, anh coi trọng em là phúc khí tám đời của em, vậy em còn than thở gì? Nhưng em chán ghét loại cảm giác bị bố thí này, sự tồn tại của em hình như là để làm nổi bật sự bất phàm của anh, ở bên anh, em đã bị đả kích đến mức ngay cả tự tôn cũng không còn, anh biết không? Em bây giờ thật không biết phải đối mặt với anh thế nào......"
Anh...... Đả kích cô?!
Không đoán được cô sẽ nói như vậy, Quan Tử Tu choáng váng.
Làm tốt tất cả mọi chuyện cũng chỉ là để bảo đảm cho cô một tương lai an ổn nhất, nhưng cô lại nói cho anh biết, anh dùng sự xuất sắc của chính mình khiến cô nhục nhã?
"Em đã rất cố gắng để xứng đôi với anh, nhưng mà em không làm được...... Ở bên cạnh hắn, em không cần lo lắng người ngoài đùa cợt nói em không xứng với hắn, không cần hèn mọn đi đón ý nói hùa hắn, cũng không có lúc nào cảm thấy tự xấu hổ, em cảm thấy...... rất thoải mái."
Sự xuất sắc của anh làm cô tự ti, mà một người khác lại làm cho cô thoải mái, đây là nguyên nhân khiến cô yêu thương người đó?
"Vì sao em không nói cho anh?"
"Em phải nói thế nào? Tình cảm ngay từ đầu đã không ngang nhau, anh luôn bảo em không được như vậy, không được như vậy, nhưng em là bạn gái của anh, không phải là con gái anh! Vì sao anh không nghe em nói? Vì sao không cho em tự quyết định chuyện của mình? Có đôi khi em còn nghĩ rằng anh thực sự không phải yêu em, đó chỉ là để thỏa mãn dục vọng muốn chiếm hữu trong tay thôi?"
Đó là bởi vì, anh biết chắc quyết định của cô là sai! Anh có thể nhìn cô đi vào con đường sai lầm cũng không ngăn cản, sau đó nghiêng ngả lảo đảo bị thương sao?
Dùng hết tâm tư để bảo vệ cô, suy nghĩ vì cô, kết quả là, tất cả những việc làm này của anh đối với cô là một loại tội lỗi? Còn có loại tổn thương nào nặng hơn những lời này không?
Cô nói, anh chỉ vì muốn dục vọng chiếm hữu.
Quan Tử Tu nhắm mắt lại, không còn gì có thể làm anh đau đớn bằng những lời đó.
"Xin lỗi,em biết em nợ anh rất nhiều, nhưng em thực sự không thấy vui, Anh có biết không, những thứ anh làm cho em, đều khiến em không thể hô hấp nổi......"
Anh khiến cho cô...... không thể hô hấp nổi.
Đến bây giờ anh mới biết rằng, thì ra cô luôn dùng tâm tình miễn cưỡng như vậy khi ở bên anh, từng cho rằng tình yêu sẽ tồn tại đến khi bạc đầu giai lão, cuối cùng mọi thứ lại biến anh thành người ép buộc còn cô thì phải nhẫn nhịn không dám kháng nghị.
Rất đau xót, nhưng anh không cười nổi, cũng không khóc được.
"Cho nên ý của em là ở bên hắn, em rất thoải mái, còn ở bên anh em chỉ cảm thấy thống khổ đến mức không thể hô hấp?"
"Tử Tu......"Cô không có ý kia đâu......
"Có phải không!"Mỗi quyền đấm lên trên tường, bộ dáng bây giờ của anh thật đáng sợ, cô run như cầy sấy nhìn tơ máu trên vách tường màu trắng.
"Tử Tu, anh đừng như vậy......"Chưa từng thấy anh không khống chế được cảm xúc như thế, cô nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi thút thít, không cho anh làm ra những hành vi tự ngược ấy nữa.
"Thì ra em còn có thể khóc vì anh."Ngón trỏ đón lấy giọt nước mắt sắp rơi xuống má phải của cô, cúi đầu cười khẽ, tiếng cười chua xót kia, càng khiến cô khóc nhiều hơn.
"Xin lỗi anh, em xin lỗi......"
"Em nghĩ rằng một tiếng xin lỗi thì huề nhau sao? Đã biết nợ anh rất nhiều, em muốn thế nào?"
"Em, em không biết......"Mấy năm nay, quả thật anh đã vì cô trả giá rất nhiều, giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống, chuẩn bị tất cả mọi chuyện...... Anh biết rõ cô không thể làm được những chuyện này tốt như anh, cho nên tất cả đều là anh xếp đặt...... Cô phải trả nợ anh thế nào đây?
Quan Tử Tu không nhìn vào sự mờ mịt thất thố của cô, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Cô kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh."Tử ..."
Không để ý tới sự kháng cự ấy, anh kiên định hôn sâu hơn, gần như mạnh mẽ đoạt lấy đôi môi đỏ mọng, lực đạo quá mạnh cắn vào môi cô một cái, anh cảm nhận được vị tanh của máu lan tràn trong khoang miệng mình.
"Dùng một đêm cuối cùng của em, sau đó chúng ta, không ai thiếu nợ ai nữa."Cuối cùng, anh nói như vậy. Cho tới bây giờ, anh chưa từng điên cuồng như thế.
Một đêm dài như vậy, anh gần như mất lý trí cùng cô điên cuồng dây dưa, mưa rền gió dữ chỉ có kích tình, giống như muốn làm tê liệt, muốn phát tiết, cũng giống như muốn ghi lại sức sống cuối cùng của tình yêu này.
Anh chưa từng đối đáp với cô như vậy, anh luôn quan tâm săn sóc cô, chưa bao giờ thô lỗ đả thương cô, nhưng một đêm này, anh kích cuồng nhiệt liệt ở trong cơ thể cô nhưng nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, chưa từng ngừng lại.
Cô làm anh tổn thương, rất nặng phải không?
Trong nháy mắt, cô tiếp nhận đau đớn, ôm chặt anh, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới có thể bù lại những lời nói tổn thương kia.
Cô lần nữa, lại một lần nữa nói xin lỗi, anh lần nữa, lại một lần nữa yêu cầu.
Mãi cho đến khi tia sức lực cuối cùng cũng không còn, anh xoay người nằm thẳng, đôi mắt trống rỗng không tìm thấy tiêu cự.
Trời... sáng rất nhanh
Tình yêu của họ cũng đã hết, không còn có ngày mai.
Anh xuống giường, nhặt quần áo lên từng chiếc mặc vào, độ ấm của đôi mắt từng giọt từng giọt biến mất, cho đến khi không còn cảm xúc gì, anh xoay người, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ, lạnh như băng nhìn cô.
"Em nói, anh luôn nắm mọi thứ của em trong tay, tùy tiện thay em quyết định, nhưng lúc này, là lựa chọn của chính em, bất kể kết quả tốt xấu thế nào, em tự làm tự chịu, không oán hận."
Anh dừng lại một chút."Cho tới bây giờ, sự dung túng của anh với em thật sự là sai lầm, không sao, nếu anh còn ở đây có thể giúp em giải quyết hậu quả, nhưng lúc này, anh không giải quyết được, cũng không có sức lực mà giải quyết. Là đúng hay sai, anh không biết, nếu em vui vẻ, anh chúc phúc cho em, còn nếu là sai lầm, cũng vĩnh viễn đừng đến nói với anh. Từ hôm nay trở đi, hai người hai hướng, tất cả mọi chuyện của em không còn liên quan đến anh nữa, anh cũng sẽ không can thiệp nữa."
"Tử Tu...."Cô nghẹn ngào."Anh... rất hận em sao?"
"Hận?"Anh khẽ cười."Anh rất yêu em, đã từng."
Đã từng......
Cho nên, bây giờ, không còn yêu nữa.
Cô hiểu rồi, nhắm mắt lại, nước mắt rớt xuống khóe mắt, tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út, trả lại cho anh.
Anh im lặng cầm lấy, nắm chặt trong bàn tay, cuối cùng cảm nhận được chiếc nhẫn ấm lên, anh kéo cửa sổ ra, không chút lưu luyến nào ném mạnh ra bên ngoài.
"Đi tìm vui vẻ của em đi, anh thành toàn cho em! Đời này, đừng xuất hiện trước mặt anh nữa."Đây là câu nói cuối cùng của anh với cô. Sáu năm sau
Tận cùng của một ngõ nhỏ u tĩnh có một cửa hàng bánh kem, bởi vì nơi này rất yên tĩnh cho nên hiếm có người đi đến đây, ngày thường chỉ có vài khách hàng thân quen, nếu không nữa thì chính là người không cẩn thận bị lạc đường tới đây.
Nhưng, nó lại vô cùng đặc biệt, bên trong đó trưng bày rất nhiều loại bánh đều được ra đời từ bàn tay thiết kế khéo léo của bà chủ, loại bánh này chỉ có ở đây, không có chợ nào bán cả, số lượng mỗi ngày, hình thức mỗi chiếc bánh cũng không đa dạng, nhưng vô cùng tinh xảo ngon miệng, bình thường những người ăn ở đây một lần thì chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.
Buổi trưa vừa qua, không có vị khách nào, một cô gái đứng ở góc tập trung tinh thần nhìn tạp chí trên bàn, ánh mắt thật lâu không động đậy.
Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, chiếc cửa kính bị đẩy ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, giương mắt thoáng nhìn qua quẩy thu ngân sau đó lợi dời đi chỗ khác.
"Tiểu Hạ, chị mua cơm hộp rồi, mau tới đây ăn."
"Chị Trịnh, chờ một chút."Đôi mắt lay động một chút rồi nán lại trên tạp chí, khao khát tham lam đọc từng chữ.
"Bài viết đó em đã xem hơn một tuần rồi, thuộc chưa vậy?"
"Còn chưa thuộc được."
"......"Ý của cô là thật sự muốn học thuộc sao? Chị Trịnh lắc đầu, quả thực không có biện pháp với cô ấy.
"Có thời gian xem chuyên mục y học nước ngoài, làm sao không dành ra chút thời gian nghiên cứu bánh kem hồng bổ sung vào thực đơn?"Lúc đầu người nào đó tiếng Anh chỉ là tạm được, vài năm đầu cô còn phải nhờ người phiên dịch nữa, vì đọc tạp chí này quá nhiều, mấy năm nay tiếng Anh của cô có thể nói là đột nhiên tăng vọt, có khi còn đọc đến mất ăn mất ngủ.
Làm ơn, cần học cái ngôn ngữ đó làm gì chứ!
Di động trong góc thực không đúng thời điểm vang lên, chỉ thấy hai mắt cô vẫn còn lưu luyến ở trên tạp chí, lấy tay sờ soạng cái di động bên cạnh, nhận điện tùy ý nói"alo", chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Hạ Vịnh Tự biến đổi, lại kích động nói:"Vâng vâng! Tôi lập tức qua đó."
Chờ cô cúp điện thoại, chị Trịnh quan tâm hỏi thăm:"Có chuyện gì sao?"
"Nhà trẻ gọi điện đến, nói Tiểu Tinh đang ở bệnh viện......"
"Tại sao có thể như vậy?"
"Nói là cả lớp bị ngộ độc thức ăn, bây giờ em phải vào bệnh viện ngay."
"Được rồi, được rồi, vậy em nhanh đi, tiệm bánh để chị coi được rồi."
"Cám ơn chị, chị Trịnh."Lấy cái túi xách, xoay người vội vàng đi được hai bước, lại dừng lại.
"Làm sao vậy?"
"Là.... Hạ Vịnh Tự ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử."Là bệnh viện kia......"
"Kia?"Nhìn thấy biểu cảm cảu cô, chợt hiểu ra."Trùng hợp vậy sao?"
"Bây giờ.... Làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ? Bệnh viện cũng không phải hắn mở, Mặc kệ đi!"
"Nhưng mà......"
"Hạ Vịnh Tự!"Làm lão bản nương hét lớn một tiếng:"Em làm gì vậy hả, con em ở bệnh viện, em không nhanh chóng qua đó đi, còn ở nơi này tranh cãi với chị mấy chuyện vớ vẩn ấy, rốt cuộc con em quan trọng hay là tên bạn trai đã chia tay lâu rồi không có liên quan gì quan trọng! Lời nói tuyệt tình đó đã là 800 năm trước rồi, bệnh viện lại lớn như vậy, đến cũng chưa chắc đã gặp, mà cho dù gặp, hắn cũng chưa chắc đã nhớ mình đã từng nói gì, sao em cứ để tâm vào mấy chuyện lặt vặt này vậy?!"
Một hơi quát lên một câu dài, Hạ Vịnh Tự bị mắng, ngoan ngoãn thấp giọng:"Em đi ngay đây!"
Nhìn thân ảnh kia biến mất trước mắt, chị Trịnh nhịn không được một trận lắc đầu thở dài.
Chưa thấy qua cô gái nào ngốc như vậy, thành thật như vậy, lại...... si tình như vậy, rõ ràng ngày ngày đêm đêm vướng bận người kia, cũng biết rõ người kia ở đâu, nhưng lại chỉ dám mỗi ngày sưu tập chuyên mục mà anh viết, chăm chú xem từng tiết mục phỏng vấn để quan tâm đến tình hình gần đây của anh, từng chữ từng chữ đọc hơn một ngàn lần để thỏa nỗi nhớ, cũng không dám tới gần nơi anh công chỉ cách đây có mười cái ngõ, cũng chỉ bởi vì một câu nói của anh trước khi chia tay:"Vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh."
Cô thật đúng là ngoan ngoãn theo lệnh, mặc cho nỗi nhớ dày vò, cũng không chịu vi phạm mong muốn của anh, hôm nay nếu Tiểu Tinh không có chuyện bất ngờ như vậy, làm cho cô bị sợ hãi bao vây ép cô tiến lên một bước, cô chỉ sợ cho đến chết cũng không dám đi tìm anh.
Cô luôn nói rằng: đáng đời mày, đây là những thứ mày phải chịu. Nhưng sáu năm đã qua rồi, ngồi tù cũng có thời hạn, huống chi là cô? Vài năm nay cô như thế nào, người ngoài đều nhìn rất rõ, có lẽ đã từng nợ anh, nhưng sáu năm từng chút từng chút, chẳng lẽ không đủ để bồi đắp đủ hay sao?
Cũng không biết, cô gái ngốc ngếch này có biết tranh thủ thời cơ nắm chắc đoạn hạnh phúc kia không?