- Alooo!!!!- Nó uể oải mắt nhắm mắt mở giọng còn ngái ngủ vơ vội chiếc chiếc dế yêu lên nghe , long thầm rủa kẻ đã phá hoại giấc ngủ của nó.( Zời bất hiếu wa)
-Con gái yêu! Ba đây. Con đã ngủ rồi sao? Ông Diệp Phong hỏi con gái.
- Ba hả? nó vội vàngbật dậy.
- Ưk. Con gái yêu ba có chuyện mún ns vs con.
- Ba cứ ns đi ak!
- Ba đã nhờ quản lí kim sắp xếp vé máybay cho con rồi. Mai con hãy về nước nhé! Ông nhỏ nhẹ bảo nó.
- Saooooo cơ? Sao con lại phải về nước? Nó hét toáng lên.
- Thì có việc quan trọng ba mới phải gọi con gái yêu của ba về chứ.
- Quan trọng lắm hả ba? Nó hỏi
- Ưk. Con cứ về nước đi rồi biết. thoy bye con gái iu nha. Con ngủ tiếp đi.Chụt. Ông thơm nó rồi dập máy lun ko để nó hỏi them câu nào.
Ba thật là. Nó nghĩ thầm rồi lại chùm chăn lên và ngủ tiếp.
Sáng hôm sau., nó ra sân bay sớm dặn dò quản lí kim vài việc rồi đi lên máy bay.
SÂN BAY NỘI BÀI 3pm
Từ trong sân bay bước ra một cô gái trẻ với mái tóc xoănbồng bềnh màu hạt dẻ , thân hình chuẩnkhông cần chỉnh. Kết hợp với đó là một chiếc váy voan màu hồng nhạt dài gần đầu gối và chiếc áo jeans lửng màu loang.Chân đi đôi giày hiệu john gallano hở mõm cũng màu hồng nhạt, chiếc túi xáh hãng lavin làm bằngda cá sấu. Cô gái đó đi đến đâu là người khác lại phải ngước nhìn đến đó. Không phải vì cô xấu hay cô quái dị mà là vì cô quá xinh. Bọn con trai thì nhìn cô với ánh mắt them thuồng, khao khát còn con gái thì ánh mắt ganh tị, gen gétvì sắc đẹp trời cho này.
- Tiểu thư! Già này đã mong tiểu thư vềquá trời. Ông wan gia chạy ra chỗ nó mừng rỡ nói.
- Ah! Bác Vinh. Cháuchào bác. Bác có khỏe ko? Nó cũng vui mừng ko kém. ( ah đối với người nhà thì nó rất thân thiện chứ ko lạnh lung đâu nhé!)
- Già khỏe. tiểu thư cũng khỏe chứ?
- Con khỏe lắm bác ah! Nó ns rồi quay một vòng cho ông vinh xem.
- Thoy ja biết rồi. Vềthôi tiểu thư lão gia đang chờ cô đấy. ông ns.
- Vâng. Ta về thôi bác.
Nói xong nó cùng ông vinh ra xe tiến thẳng về ngôi nhà thân yêu bao lâu xa cách của nó. Vừa đến cửa nó đã hét ầm lên:
- Pama!
- Ôi con gái yêu của ta. Ông Diệp Phong vừa nói vừa chạy raôm nó vào long.
- Pa! pa có nhớ con ko? Nó nũng nịu sà vào lòng ông.
- Tất nhiên rồi. Sao pa lại ko nhớ con gái cưng của ba chứ! Ông vừa nói vừa xoa đầu nó.
- Hi. Mami con đâu hả ba? ( tg: trời bh mới nhớ ra mẹ hả c?Nó: kệ ta)
- -Ah. Uhm… Uk thì mẹ con đi du lịch cùng mấy người bạn rồi. Ông ấp úng trả lời.
- Zậy hả ba. Thoy con đi nghỉ tí đã. Pye ba. Ns xog nó phi thẳng lên lầu.
Nó nhảy lên chiếc giường thân yêu đang định đánh mộtgiấc thì chợt nhớ đến con bạn thân chí cốt. Nó lôi con dế iu ra và bấm sau khi nghe một đoạn nhạc chờ cuối cùng cô nương nhà ta cũng nhấc máy:
- Alo! Hi bạn thân iu! Nnhor nói bằng giọng ngọt xớt.
- Mày thôi ngay cái giọng điệu đáy đi t nghe mà bùn nôn quá. Nó vừa nói vừa"ọe, ọe" vào trong điện thoại.
- Mày ý. Chỉ với màyt mới ns thế thôi màm ko bít trân trọng hả? Nhỏ nói nghe cóvẻ giận dỗi.
- Thôi tôi bít rồi cô nương ah. Nó nói như an ủi. Ah. Đố m bít t đag ở đâu đấy. Nó tỏ vẻ bí mật.
- Hỏi thừa. Japan chứ đâu.
- Ko. giờ này t ko còn ở Japan nữa.hi. nó hí hửng.
- M ko ở đấy thì ở đâu. Đừng nói với t là mày đag ở đất HàThành náy đấy nhé?Nhỏ hỏi.
- Chuẩn. haha. Bất ngờ ko. Nó cười tươi như hoa.
- Dóc tổ. Nhỏ như kotin.
- Kệ m. Tin hay ko thì tùy. Thui t ngủ đây. Pipi. Hẹn mai gặp. Nói xong nó cúp máy làm con bạn ngồi đấy với những dấu ?????
Còn nó thì đã yên vị trên giường rùi( đúng là heo mà). Đến lúc chị giúp việc lên gọi nó mới uể oải dụi mắt đứnglên phi vào nhà tắm.sau 30’ nó bước xuống nhà với mái tóc búi cao. Chiếc áolen sợi và quần soocjeans màu sáng. Nó chạy đến chỗ ba nó ôm ba nó một cái rồi ngồi về chỗ wenthuộc của mình. Nó cất tiếng hỏi pa:
- Dạo này bama vẫn khỏe chứ ah?
- Ah. Uk. Bama vẫn khỏe. Ông nói dối nó vẻ mặt thoáng chút lung túng. Nhưng nó đâu có bítvì nó đag mải ăn mà.
- Ba này. Bao jo thì mami đi du lịch về hả ba. Con nhớ mami quá. Nó ngừng ăn ngẩng mặt lên hỏi ông.
Ông không nói j đã lúng túng nay lại còn lúng túng hơn. Tay chân ông mềm nhũn. Ông ko bít phải nói sự thật đaulong này cho đứa con gái yêu quý nhưthế nào nữa.
- Ba! Ba sao zậy? nó ngây thơ hỏi ba mà nào đâu bít trong long ba nó đag thế nào.
Nghe nó hỏi ông jatjmình thoát khỏi những suy nghĩ riêng luýnh quýnh đập phải cái bát và " choang" cái bát vỡtan tành.
- Ba! Nó lo lắng chạylại gần ông. Ba sao zậy? có chiện j sao ba nói con nghe đi.
- Bảo Ngọc ah! Ông nhẹ nhàng gọi nó.
- Dạ. con đây ba. Có chiện sao ba? Mặt nó nhăn lại khi thấyhành động của ba nhưng cũng ko khỏilo lắng.
- Thật ra… thật ra. Ông ấp úng
- Thật ra làm sao hả ba? Có j ba cứ nói điba đừng úp mở nt nữa con hồi hộp lắm. Nó nhìn ba.
- Con phải thật bình tĩnh nhé. Ông bước gần tới nó.
- Vâng ba cứ nói đi. Nó gật đầu.
- Thật ra.. mẹ con kophải đi du lịch mà bà ấy… Đau lòng.
-… bà ấy có một khối u ở đầu bà ấy đang điều trị tại bệnh viện XY. Nhưng mẹ con bà ấy lại không chịu phẫu thuật. Bác sĩ bảo nếu bây giờ phẫu thuật thì vẫn còn 50% sống sót. Nhưng bà ấy sợ nếuca phẫu thuật ko thành công thì bà ấysẽ chết. Bà ấy sẽ ko được ở bên chúng ta nữa. Nên ta mới gọi con về đây để khuyên nhủ bà ấy. Ta biết chỉ có con mới khuyên được bà ấy thôi. Ông nói hết với tâm trạng bùn bã.
Còn nó nghe xong mà như sét đánh ngang tai. Nó ngồi thẫn thờ ở đấy miệng lắp bắp:
- Ba…… ba nói…. Saocơ? Mẹ con làm sao cơ? Có phải ba đang lừa con ko? P ko ba ba noi con nghe đi.
Nó khóc lóc nó ko mún tin vào cái sự thật này. Nhưng sự thật thì mãi mãi vẫnlá sự thật ko thể thay đỏi nổi.
- Ba. Những điều ba nói hoàn toàn là sự thật. Ba ko hề nói dối con đâu. Ông nhìn đứa con cưng mà lòng đau như cắt.
Nó đứng dậy chạy ra ngoài. Nó chạy thật nhanh. Gió khẽ lùa man mác. Mưa rơi rơi, từng hạt từng hạt rồi xối xả. Nó khóc nó vẫn khóc cho dù ba nó đang chạy theo kêu gào tên nó. Nó ko để tâm điều nó quan tâm bh là mẹ nó. Mặc kệ cho mưa xối vào mặt . Nó vẫn cứ chạy rồi nó vấp phải cục đá và nó ngã nhoài ra đất và ngất xỉu. Trong tiềm thức nó mơ thấy mẹ nó. Nó cảm giác thấy có một vòng tay ấm áp đagôm nó. Người đó koai khác chính là ba nó. Nó bật dậy sau một ngày sốt mê man bất tỉnh.
- Con tỉnh rồi sao? Con còn thấy khó chịu ko? Con có đói ko để ba kêu người nấu cháo cho con nghen! Ông phong ns lien hồi như sợ ai cướp mất lời.
- Mày dậy rồi ah? Mày làm mọi người lo lắng quá. Nhỏ Sam lên tiếng.Chị này xuất hiện nhanh dữ trời.
- Con ko sao đâu ba.Mày mới đến ah?Một jot nước mắt lăn trên khuân mặt thanh tú của nó.Thấy ba nó xanh xao nó ko khỏi đau lòng.
- Uh. Tao mới đến thì mày lại ra nông nỗi này. Nhỏ thươngxót nhìn con bạn.
- Ba ah! Con muốn đến thăm mẹ. Nó nói mà mặt buồn thiu.
- Nhưng con phải ănj đi đã. Nếu ko thấy con xanh xao như thế này mẹ con sẽ ko khỏi lo lắng đâu. Ông khuyên nó.
- Nhưng….
- Ko nhưng j hết nếu con ko ăn ba sẽ ko để con ra ngoài đâu. Ông cương quyết.
- Đúng đó. Mày ngheba mày đi. Mày phảiăn cái j thì mới có sức chứ. Cả bác nữa,bác cũng phải ăn cáigì đi ah con thấy bác tiều tụy lắm. Nhỏ Sam khuyên nhủ cả hai cha con nhà nó.
- Uh. Mày kêu ngườilàm cho t tô cháo. Ba ba cũng ăn cháo luôn nghen. Nó quaysang hỏi ba.
- Uh. Ông gật đầu.
Thế là nhỏ Sam nhà ta chạy đi kêu người làm cháo cho nó. Ở trong phòng ko gian trùng xuống. Cả 2 cha con ko ai nói một lời nào chỉ hướng mắt ra cửa sổ nhìn xa xăm mỗi người vớ i 1 suy nghĩ riêng. 1 tiếng sau, nó cùng ba và nhỏ Sam đi đến bệnh viện. Vừa vào đến cửa phòng, nó đã chạy sà vào lòng mẹ khóc thút thít:
- Mẹ sao mẹ lại giấucon? Sao mẹ ko nói cho con biết hả me? Hĩ..huhu.
- Con gái yêu. Con về rồi đó sao. Mà sao con lại biết chuyện này….? Có..phải …? Bà Tố phương run run hỏi nó.
- Đúng. Chính tôi đã nói cho nó biết. ÔngPhong tiến lại gần bà.
- Chẳng phải rôi đã bảo ông đừng nói cho nó biết rồi sao? Bà nhìn ông khuân mặt tỏ rõ vẻ tức giận.
- Mẹ. Mẹ định giấu con đến bao giờ nữa ba nói cho con là đúng mẹ đừng trách ba nữa. Nó ngửa lên nhìn mẹ nó với hai dòng nước mắt.
- Mẹ xl! Mẹ chỉ ko muốn con phải lo lắng thôi. Bà đưa tay lau hai hang nước mắt của nó màkhông khỏi xót xa.
- Mẹ! mẹ hãy phỗ thuật đi. Nó nghiêm nghị nhìn thẳng vàomặt mẹ nó.
- Ko. Ko được đâu. Lỡ thất bại thì sao? Bà nhìn nó mắt dưng dưng.
- Sao mẹ lại nói gở như thế chứ. Nó nhìn mẹ giận giữ.
- Đúng rồi. Sao bác lại nói như thế chứ?Bác phải tự tin lên chứ vì quanh bác còn có rất nhiều người mà. Sau 1 thời gian im lặng cuối cùng chị sam nhà ta cũng lên tiếng.
- Đúng đấy bà ah. Ông Phong cũng ủng hộ.
- Nhưng mẹ có 1 điều kiện.
- Mẹ có điều kiện gì? Dù có phải nhẩy vào nước sôi lửa bỏng con cũng sẽ làm. Mắt nó ánh lên tia hy vọng.
- Ko nghiêm trọng như thế đâu mẹ chỉ muốn nhìn thấy concó một cuộc sống ấm lo hạnh phúc thôi. Bà bảo.
- Con vẫn đang sốnghạnh phúc bên bố mẹ đây mà. Nó ngâythơ (vô) số tội nhìn mẹ.
- Ko phải vậy. Mẹ muốn… Bà nói lấp lửng.
- Muốn gì hả mẹ?
- Có phải bác muốn nó lập gia đình ko ah? Nhỏ này thấu hiểu suy nghĩ của người khác ghê.
- Đúng vậy. Sao cháu hiểu ý của ta thế? Bà nhìn nhỏ tỏ vẻ biết ơn. Còn nó nó ngơ người ko nói được gì và ông phong cũng vậy. Ông ko ngờ điều kiện của vợ mình lại là thế. Sau 1 hồi nó bình tĩnh lại và bắt đầu hỏi:
- Có phải mẹ nói nhầm ko zậy?
- Ko đó chính là ý của ta. Nếu con đồng ý thì ta sẽ phẫu thuật còn ko thì thôi cứ để ta chết đi vậy. Bà cương quyết.
- Nhưng con mới có 17t thôi mà. Con vẫn chưa đủ tuổi kết hôn mà. Nó cố năn nỉ ỉ ôi.
- Điều đó con ko phải lo đâu.
- Nhưng con đã yêu ai dâu mà con cũng chưa có đối tượng để kết hôn nữa con biết tìm người ở đâu ra đây. Mẹ! Mẹ tìm điều kiện khác đi mà. Nó cầm tay bà nũng nịu.
- Ko được. Đó là tâmnguyện của mẹ và có lẽ cũng là tâm nguyên của cha con.Nếu con ko làm đc thì ta đành chết vậy.Bà nhìn ông Phong và ra hiệu.
- Pa! Pa ah! Nó quaysag ông.
- Ba nghĩ con nên làm theo lời mẹ. Ông nhìn nó bằng ánh mắt thông cảm vì điều kiện này thực tình ông cũng chưa muốn gả chồng cho nó vì nó còn quá bé bỏng mà.
- Ba mẹ thật là muốn ép con đến bước đường cùng mà. Nó hết lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
- Bảo Ngọc! Bảo Ngọc! Bà Phương gọi với theo rồi chợt bà ngất đi.
- Bà nó ah.Bà làm sao vậy. Ông Phong lay lay bà.
- Bác àh. Nhỏ vừa gọi vừa bấm cái nútđỏ để gọi bác sĩ.
Ông bác sĩ nghe được tín hiệu liền chạy ngay lên. Khámcho bà một lúc rồi ông quay ra nói:
- Tôi đã bảo là không được làm chobệnh nhân xúc độngquá rồi cơ mà.
- Xl bác sĩ vì gđ tôi có chút chuyện nên… Ông ko nói được nữa.
- May mà ko sao xú động chút lên ngất đi thoi. Gđình cần chú ý hơn.
- Vâng.
Còn về phần nó nó vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì đã đâm sầm phải 1 người. Nó vội vàng đứng dậy xin lỗi rồi chạy đi lun để lại người đó ở lại ngơ ngác. Người đó thầm nghĩ con nhỏ chết tiệt mắt mũi đểđâu ko biết bực quá. Nói xong hắn bỏ về với bộ quần áo bẩn thỉu và mặc kệ cô người yêu đang mong chờ ở lại.
Vâng người đó chính là anh Gia Bảonhà ta. Còn nó nó chạy ra khuân viên của bệnh viện và ngồi đấu tranh tư tưởng. " Sao laj bắt mình lấy chồng cơ chứ, đk j ko ra laị đira cái đk đó thật hếtsức tưởng tượng mà……" Đang mải mê suy nghĩ thì chuông điện thoại của nó reo lên.
Nó bắt máy chưa kịp alo thì nhỏ Sam đã tuôn luôn 1 tràng:
- Mày đang ở đâu vậy? ****** ngất xỉu rồi nè. Sao mày lại bỏ đi như vậy chứ. Mày về ngay đây đi.
Nó thẫn người chạy vội về phòng bệnh. Nhìn mẹ nó nằm trên giường nó đau lòng chít đi được. Nó chạy lại ôm mẹ nó và thì thầm chỉ đủ mẹ nó nghe:
- Mẹ ơi con xl. Mẹ tỉnh lại đi mà con sẽđồng ý con sẽ đồng ý mà. Hĩx.. huhu..
Nó ôm mẹ nó một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đố các bạnnó đi đâu đấy?
Vâng nó đi gặp bác sĩ đấy ah. Cốc…cốc..cốc..
- Mời vào. Ông bác sĩ lên tiếng.
- Chào bác sĩ cháu làcon gái của bà La TốPhương. Nó gt.
- Uk. Có phải cháu muốn biết bện tình của bà ấy ko? Ông hỏi lun vào vấn đề.
- Dạ. Nó trả lời ngắn gọn.
- Thực ra khối u của mẹ cháu đã được 6 tháng rồi. Nếu để lâu khối u sẽ to lên khả năng sống xót sẽ là rất ít. Bây giờ phẫu thuật thì khả năng sống xót sẽ là 50%. Cháu lên khuyên nhủ mẹ cháu đi. Nếu ko sẽ rất nguy hiểm đó. Ông giải thích.
- Nếu bây jo phẫu thuật thì chắc chắn mẹ cháu sẽ sống phải ko ah? Nó nhìn ông đầy lo lắng.
- Đúng vậy, tuy chỉ có 50% nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức.
- Ko cần cảm ơn cứungười là trách nhiệm và lương tâmnghề nghiệp của chúng ta mà. Ông nhìn nó đầy thong cảm.
- Vâng. Bác làm việctiếp đi ah! Nó ns rồi bước vội ra ngoài quay về phòng bệnhthì mẹ nó đã tỉnh lại. Nó vội vã chạy tới:
- Mẹ tỉnh rồi sao?
- Con ah! Con có sao ko? Mẹ xl mẹ sẽ ko bắt ép con nữa đâu.Bà nhìn nó mắt rưng rưng.
- Ko. Là nỗi của con. Mẹ ah con đã………….- Con đã quyết định rồi. Con sẽ.. sẽ kết hôn. Vì thế mẹ hãy làm phỗ thuật đi mẹnhé. Nó ns trong haihang nước mắt.
- Con… con nói sao? Bà ngac nhiên. Cả ông Phong và nhỏ Sam cũng ko ngoại lệ. Tồi tệ nhất là nhỏsam, mồm thì há to mắt thì như muốn rơi ra ngoài lắp bắp hỏi như ko tin vào tai mình:
- Mày ns sao cơ?
- Tao sẽ kết hôn. Nó cương quyết trả lời.
- Con nói thật ha? Ông Phong và bà phương đồng thanhtập một.
- Vâng. Nét mặt nó nghiêm lại ko có j làlừa dối.
- Nhưng con chưa cóđối tượng ưng ý. Nónhăn mặt khi nghĩ về điều này.
- Nếu con đã đồng ýthì ko phải wan tâmvề vấn đề này đâu. Mẹ đã tìm được mộtđối tượng cho con rồi. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa giàu có tuyăn chơi nhưng lại rất thong minh._ Bà đắc ý nói về cậu con rể tương lai.
- Là ai hả mẹ?
- Ah. Cậu ta tên ĐinhGia Bảo là con trai của tập đoàn Đinh Mạc cũng là chỗ thâm giao với nhà ta.
- Bác nói sao? Đinh Gia Bảo ư? _Nhỏ Sam hét lên khi nghe thấy cái tên.
- Uk._ Bà nhìn Sam toe vẻ ngạc nhiên. Cháu bít cậu ta sao?
- Ah. Vâng cháu có biết mặt cậu ta. Tuy đẹp trai nhưng lại wa ăn chơi. Cháu sợ…..
- Sợ j nói đi?_ Nó nhìn con bạn khó hiểu.
- Ừa thì t sợ m lấy anh ta về rồi ko chịu đựng được thôi. _Nhỏ ngây thơ trả lời.
- Cháu yên tâm bác nghĩ cậu ta rất tốt. Con thấy thế nào?_ Bà phương hỏi nó.
- Vâng. Vậy con sẽ tìm hiểu. _Nó nhìn bà.
- Được vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến trường Quý tộc để học cùngchồng chưa cưới của con. _Bà hí hửng. - Được vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến trường Quý tộc để học cùngchồng chưa cưới của con. _Bà hí hửng.
- Vâng. Con đã đồngý rồi thì mẹ phải phỗ thuật đấy._ Bh nó mới nha ra vấn đề.
- Được mẹ hứa. Con kết hôn rồi thì mẹ sẽ phẫu thuật._Bà rađiều kiện.
- Vâng. Thôi mẹ nghỉ ngơi đi. Con vềnhà chuẩn bị đây._ Nó ôm mẹ rồi đứng dậy bước đi.
- Bác ở lại nghe! Conđưa nó về. Nhỏ Samnói rồi cũng chạy theo.
Nó Vừa ra khỏi phòng bà Phương đã bảo ông Phong gọi điện cho ai đấy. Ông Phong gật gù làm theo.
- ………
- Cô Cẩm hả?
- ………….
- Uk. Con gái tôi nó đồng ý rồi. Con trai cô thì sao?
- …………
- Vậy thì nhanh lên nhé. Tôi ko chờ được lâu đâu.
- ………….
- Vậy chào cô nhé.
- …….
Sau cuộc nói chuyệnnày mặt mũi bà tươitỉnh hẳn lên. Thấy vợ mình như thế ông Phong cũng rất hài lòng và thầm cảm ơn những điều mà đứa con gái của mình đã làm vì mẹ nó. Còn về phần nó, nó đang ngồi trên chiếc Mazda MX-5 màu đỏ của nhỏ bạn. Mắt hướng xa xăm tay chống vào cánh cửa của chiếc xe. Mái tóc xoăn bồng bền bay trong gió. Nhìn nhỏ lúc này thật quấn hút, như 1 thiên thần vậy. Thấy con bạn thân im lặng nhỏ Sam lên tiếng phá vỡ bầu ko khí ngột ngạt:
- Mày định lấy hắn thật sao?
- Uk. Tao biết phải làm sao đây. Mắt vẫn nhìn xa xăm. Mày chuyển qua đấyhọc luôn cùng tao nhé_ Nó quay lại nhìn con bạn ánh mắt như van xin. Nhìn con bạn thê thảm quá làm nhỏ vừa thương vừa ko nhịn được cười:
- Haha..Mày đừng nhìn tao với con mắt đấy. Tất nhiên là tao phải sang học cùng mày rồi. Ai lại để mày phải học một mình chớ.
- Tao bít mà. Hi_ nó nở 1 nụ cười tươi. Chỉ có ở bên con bạnnày nó mới được cười nhiều như thế.
TẠI BIỆT THỰ NHÀ HỌ ĐINH.
- Saooooooo? Mẹ nói j cơ con có nghe nhầm ko zậy?_ Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai.
- Con ko hề nghe nhầm. Con sẽ kết hôn với con bé Bảo Ngọc_Bà Cẩm mẹ hắn lên tiếng giọng cương quyết.
- Mẹ ah! Nhưng con đâu có biết cô ta_Mặt hắn bí xị.
- Ko biết rồi cũng sẽbiết. Mai Bảo Ngọc sẽ chuyển đến học cùng con. Con liệu mà chăm lo cho con bé. Nó mà có mất một sợi tóc là ta sẽ ko tha cho con đâu_ Bà nhìn cậu con quýtử ánh mắt như muốn nói " Hãy chấp nhận đi"
- Mẹ! _ Hắn lay lay tay mẹ nũng nịu.
- Haha..Con đừng làm nũng nữa ta sẽ ko thay đổi quyết định đâu._Bà phá lên cười khi thấy hành động của con trai.
- Never . Con sẽ ko lấy cô ta đâu. Con chỉ yêu mỗi Linh Đan thôi._Hắn hét lên.
- Con hãy quên con nhỏ đó đi. Nó đã bỏ con theo thằng khácmà con vẫn còn nhớđến nó ư?_ Bà nhìn hắn ánh mắt giận giữ xen lẫn thất vọng.
-
- Ko bao giờ con quên cô ấy._ Hắn nhỏ giọng
- Nếu vậy từ nay con sẽ ko có tiền để chơi bời nữa. Ta sẽ khóa tất cả các thẻ của con. Con thấy thế nào?_ Bà nhìn hắn đắc thắng.
- Mẹ…..! Hắn ko nói lên lời. Được thôi. Lấy thì lấy dù sao thì cô ta cũng sẽ ko chịu nổi con quá 5 ngày đâu._ Hắn nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng.
- Tùy con thôi! Nhưng ta nghĩ con bé đó sẽ ko dễ đối phó đâu._ Nói xong bà bước đi để lại hắn đang đứng đơ như cây bơ ở đó. " Ko dễ đối phó ư! Đểxem cô là ai." _ Hắn nghĩ xong rồi lôi con dế yêu ra gọi cho 2 thằng bạn đến để bàn kế hoach tác chiến.
TẠI BAR DEVIL
- Kevil!!_ Way( Lập vũ) lên tiếng gọi.
- Anh Kevil. Em chờ anh mãi._ một nhỏ õng ẹo bước lại gần hắn.
- BIẾN_ Hắn hét lên. Nhỏ kia quê quá ômmặt khóc chạy đi.
- Sao? Có việc j hả?_ Vic( Thiên Nam) hỏi tay vẫy vẫy đuổi mấy ẻm chân dài.
- Uk. Bà ja bắt t kết hôn._ Hắn hậm hực nói.
- What?_Đồng thanhtập 1
- Mày phải lấy vợ sao?_ Đồng thanh tập 2
- Haha.._ Cả 2 người cùng cười.
- Cười cái j. T đấm cho giờ_ Hắn tức giận giơ nắm đấm lên.
- Ấy. Từ từ giận quá mất khôn._ vic cố nhịn cười chế giễu thằng bạn.
- Mày nói j?_ Hắn quắc mắt.
- Thôi. Vào vấn đề. Con nhỏ đó là ai? Sao nó lại chịu lấy mày?_ Sau 1 hồi đùacợt thì Way cũng lêntiếng.
- Sao t biết được. Bàgià t bỉu nó tên cái j Bảo Ngọc ý_ Hắn nóimà đang cố suy nghĩ cái tên của nó ( Cụ ơi chị ấy tên Diệp Bảo Ngọc ah!)… Àh..Àh.. nhớ rồi Diệp Bảo Ngọc.
- Diệp Bảo Ngọc_ Vicngạc nhiên.
- Uk.Mày biết nó hả?_Kevil hỏi.
- Ko phải chỉ là t thấy giống tên bà chị họ tao thui._ vic lắc đầu.
- Này đừng thấy người sang mà bắt quàng làm họ nghen._ Way cười cợt.
- Thằng này mày điên hả?_ vic nhìn hắn mặt ko mấy vuivẻ.
- Thôi. Mày mún bọntao giúp j?_ Way vẫn là người hiểu vấn đề nhất.
- Đuổi con nhỏ đó đi. Mai nó sẽ đến lớp chúng ta học đó._ Hắn vừa nói tayvừa mân mê cốc rượu vang.
- Mày mún đuổi nó cho dù nó có xinh đến nhường nào đi nữa._ Vic hỏi.
- Ừa. Có xinh t cũng ko cần. T mún tự do cơ.mới cả tao chỉ yêu có mình Linh Đan thui…_ Hắn cười cợt vẻ bất cần.
- Mày vẫn chưa quên cô ta sao?_ Vichỏi bằng giọng ko hài lòng cho lắm.
- Mày nói gì thế?_Hắn thôi xoay cốc rượu vang ngẩng mặt lên nhìn thằng bạn.
- Mày tự biết._Vic nhún vai
- Mày……._ Hắn tím tái mặt mũi nhìn thằng bạn.
- Thôi.Được rồi nếu đã vậy thì lại đây t có kế này…………
Sau khi nghe xong cả bọn cùng phá cười rồi cùng nâng cốc rượu vang mừng chiến thắng.Còn về phần nó, vừavề đến nhà nó đã phi ngay lên phòng lấy bộ quần áo hình mèo kitti đi tắm rồi lao lên giường nghĩ ngợi. Một lúc sau nó dần thiếp vào giấc ngu. Sáng hôm sau:
- Tiểu thư! Dậy thôi. _Ông Vinh quản gia kêu.
- Bác vinh để cháu ngủ chút nữa. _Nó vừa nói vừa lấy chăn phủ lên đầu
- Hôm nay tiểu thư phải đến trường mới mà. Dậy thôi cô Khánh Chi đag chờ tiểu thư ở dưới nhà đấy._ Ông thuyết phục.
- Hả……_Nghe xong nó bật dậy chạy vàonhà vệ sinh. 30’ sau nó bước xuống nhà.
- Hi! Mày đến lâu chưa?_ Nó hỏi nhỏ bạn với khuân mặt méo xệch.
- Cũng vừa được mùa quýt thưa tiểu thư!_ Nhỏ nói với giọng mỉa mai.
- Thôi mà. T biết rồi,vậy giờ chúng ta đi đc chứ. Hi._ Nó nhìn con bạn tỏ vẻ biết lỗi.
- Ko đc. Tiểu thư phải ăn sáng đi đã._ Ông Vinh cản nó.
- Con đến ăn ở canteen cũng đc mà bác._ Nó nhìn ông ánh mắt như muốn thuyết phục.
- Ko được. _ Giọng ông cương quyết._ Nếu tiểu thư ko ăn thì tôi sẽ ko dể tiểu thư ra khỏi nhà đâu.
- Thôi zô ăn đi mày. Đi sớm quá t cũng chưa kịp ăn nè. Đói ghê_ Vừa nói nhỏ vừa nhảy chân sáo đến bàn ăn. ( tg: zơichả ra dáng tiểu thưj cả_ sam: kệ ta. Thích chết hả?)
Thấy con bạn thế nócũng vui vẻ bước vào. Sau 20’ ăn uống, nó và nhỏ bạncùng bước ra chiếc xe Mercedes- Benz SLK màu xanh dương ( màu nó yêuthích áh) đang thịnhhành. Và nó là người cầm lái, chiếcxe lao băng băng trên đường. Trên xe là 2 cô gái đẹp với gương mặt thanh túvà nụ cười chết người duyên ko thể nào tả nổi. Gần đến trường thì bỗng " kitttttttt" nó phanh gấp. Cả 2 cô gái trẻ cùng dồn người về dằng trước. Đầu nó đập nhẹ vào chiếc vô-lăng, nó ngẩng mặt lấy tay xoa xoa trán. Nhỏ Sam thì véo má kiểm chứng xem mình dã " die" chưa. Tỉnh táo 1 chút rồi nhỏ hét lên:
- Mày lái xe kiểu j zậy? Định giết người hả?
- Có phải lỗi tại tao đâu tại có vật cản đấy chứ._ Nó nhăn nhó tay vẫn đang xoa xoa đầu và đếmsao.
- Nè 2 cô có sao ko? Lái xe cũng phải biết nhìn đường chứ._ 1 giọng nói hách dịch vang lên làm nó và nhỏ bạn thôi xoa đầu, quay sang nhìn người đang nói thì thấy có3 anh chàng rất chi là "handsome" đangnhìn nó khó chịu. Vâng đó chính là kevil, way, vic nhà ta đấy ạh. Nó ko nóij( đag mải ngắm trai đẹp thưa bà con) mắt thì nhìn chằm chặp mặt 3 tên đó.
- Nè! Ko nghe tôi nói hả? _ Hắn hét lên.
- Ơ! Gì…. Gì zậy?_ nó ngượng ngùng hỏi.
- Cô này hay nhỉ. Xém chút nữa đâm vào xe người ta mà ko xin lỗi hả?_ Way lên tiếng. Nó như nhớ ra j đó, khuân mặt trở lại vẻ hơi lạnh lung vốn có của mình và nó hét lên khiến mấy tên kia giật mình và nhỏ bạn cũng bừng tỉnh giấc mơ hám zai đẹp để quay lại thực tại :
- Mấy anh nói gì. Tự dưng ngáng ngang đường tôi ko đâm cho lật xe là phúc của mấy anh đấy.
- Này. Cô nói hay nhỉ. Bộ cô thích có tai nạn xảy lắm hả?_vic lên tiếng.
- Sặc. Mấy anh nói nghe hay nhỉ. Bộ lỗi là của tụi tui hả?_ Nhỏ Sam xen vô.
- Ko của các cô thì của ai. Trả lẽ nào của con milu kia hả. Haha…._ Kevil khinhbỉ cười cợt nói.
- Anh…._ Nhỏ Sam uất ức.
- Tôi làm sao?_ Kevilhỏi vẻ mặt đắc thắng.
- Ngu ngốc chứ sao. Bộ các anh chưa họcluật giao thông hả? Thế thì đến chỗ con milu bảo nó dậy cho. Có khi nó còn am hiểu luật hơn các anh đó. _ Nó nói sock rồi cười khinh bỉ._ Tránh cho tôi đi,đôi co với các anh mệt quá.
- Đúng. Nói chuyện với người ko am hiểu thật là nhọc quá._ Nhỏ Sam vừa nói vừa giơ tay đặt lên trán ra vẻ mệt nhọc lắm.
Nói xong nó lùi xe quay đầu chạy thẳng để lại 3 tên đẹp trai đag đứng đơ như cây bơ ở đó vs khuân mặt hết sức là tức giận. Hắn gầm gừ:
- Hừ.. con nhỏ chết tiệt để tôi gặp lại thìcô chết chắc.
Bên chỗ nó nó hắt- xì 1 cái rõ to:
- Trời ai nhắc tui vậy. Đúng là 3 tên đại xui xẻo mà._ Nó vừa nói vừa nhớ lại vụ vừa nãy mà không khỏi tức giận.
- Nhưng mà công nhạn 3 tên đó cũng đẹp trai mày nhỉ?_ Nhỏ Sam hí hửng.
- Đẹp cái khỉ mốc. Toàn cái lũ đười ươixổng chuồng._ Nó khinh bỉ nở nụ cười nửa miệng.. ( Trời đẹp trai vậy mà chị còn chê. Hix)
- Với mày ai chả là đười ươi_ Nhỏ Sam nhìn nó tỏ vẻ hiểu biết.
- Còn với mày thì tên nào cũng đẹp trai. Vì mày rất hámtrai mà. Haha…_ Nhỏchâm chỉa rồi phá lên cười.
- Mày…_ Sam tức giận ko nói lên lời.
- Mà cái tên có mái tóc màu hạt dẻ là chồng sắp cưới của mày đấy._ Nhỏ quaysang chờ xem phản ứng của nó.
‘ kitttt’ chiếc xe lai 1lần nữa dừng gấp. Nhỏ Sam lại chúi người về phía trướcnhưng may mà lần này ko phải ngồi đém sao chứ ko nhỏđã giết sally nhà ta ùi. Nhỏ đag định**** cho con bạn 1 trận thì sally đã hét lên:
- Mày bảo sao tên đó là chồng chưa cưới của tao sao?
- Đúng ko sai. Nhưng mày có phải làm thế này ko?_ Nhỏ nhăn mặt.
- Ờ. Hi. T xin lỗi. Trờiđúng là oan gia ngõ hẹp mà. Hix._ Nó quay sang con bạn cười trừ.
Rồi chiếc xe lại lao vun vút trên đường.nó và nhỏ cũng đã đến trước ngôi trường. Chúng nó kokhỏi ngac nhiên vì ngôi trường này quá to và khang trang ( chuyện trường quý tộc mà). Nó phi xe thẳng vàotrong gara để xe. Trong này có đủ tất cả các thể xe từ ô tô thường cho đến những siêu xe. Nhưng cũng may là xe của nó ko đụng hàng ai ko chắc nó cho đi bán sắt vụn quá ( giàu ghê). Nó đi đến gần nhỏ sam rồi cả 2 cùng lên phòng hiệu trưởng. Nó gõ cửa và có 1 giọng nam trầm khan vang lên:
- Mời vào!
- Em chào thầy ạh!_ cả 2 đứa lễ phép chào thầy.
- Ôi! Chào 2 tiểu thư!_ ông cúi đầu chào nó.
- Thầy đừng gọi bọnem như thế._ nó khó chịu. Ở nhà đã vậy ở đây còn gọi nó thế chắc nó chết mất.
- Uk. Được rồi. _ Ônggật đầu vẻ miễn cưỡng.
- Chúng em học lớp nào hả thầy?_ Nhỏ Sam hỏi.
- Ak. 2 em học lớp 11A1._ Ông nói rồi quay sang bảo với cô giáo gần đó_ Cô Thy cô dẫn 2 em nàyvề lớp đi.
- Vâng_ Bà cô lễ phép gật đầu rồi tớichỗ chúng nó.
Chúng nó cũng cúi chào thầy hiệu trưởng và nối gót bà cô. Vừa đi chúng nó vừa quan sát. Ngôi trường này to qua sức tưởng của bọn nó. Chiều dài phải đến 1km chứ chả ít. Chiều rộng cũng phải 700- 800m chứ cũng ko vừa. Tòa nhà trước mặt cao tới 7 tầng được bao phủ bởi các lớp kính trong suốt.
Căng teen trường cũng rộng gấp mấy lần các trường khác. Chúng nó mải mê ngắm nghía mà ko bít rằng đã đứng trước cửa lớp từ bao giờ. Bà cô bước vào lớp ve mặt tươi tỉnh goccái thước xuống bànbà nói:
- Hnay lớp ta sẽ có them thành viên mới. Các em hãy giup đỡ các bạn nhé._ Quay qua bọn nó_ Các em vào đi.
Nó và nhỏ sam vừa bước vào thì cả lớp xôn xao hẳn lên:
- M ui! Thiên thần t có nằm mơ ko dậy?_NS1
- Ui. Đẹp ghê nhỏ đấy mà là bạn gái t thì hết biết_ NS@ mơ mộng.
- Thôi đi mấy bố. Xấu mà mơ tưởng._ Ns 1 chen zô.
- Mấy bà gen tị hả?_ NS3
- Ai thèm.._ Nhỏ hếch mặt lên tỏ vẻ xem thường.
Kệ những lời bàn tán chúng nó bước đến gần chỗ cô. Quay xuống lớp nhỏSam nở 1 nụ cười thiên thần còn nó khuân mặt lạnh tanh ko chút biểu cảm.
Nhưng ko vì thế màvẻ đẹp của nó bị phai nhòa điều đó càng làm cho nó có sức quyến rũ hơn. Hôm nay nhỏ Sam diện 1 chiếc váy màu xanh lá cây kếthợp với áo lưới màukem và chiếc túi sách clutch có kiểu quai dây xích màu trắng. Chân đi đoi giày cao gót cao 9 phân màu kem và mái tóc xoăn được buộc 1 ít kéo về đằng trước đã làm tôn lên nét đẹp dịu dàng thùy mị của nhỏ. Khác với Sam nó mặc một chiếc một chiếc áo pull lửng tím lệch vai + áo ba lỗ dài phía trong màu trắng + chiếc quần jeans loang rách te tua và chiếc túi chéo hiệu lavin màu đen làm bằng da cá xấu ( chiếc túi ngoại nó tặng).Chân đi đôi combat boots cao gót.. Mái tóc được tết kiểu xương ca kéo về 1 bên. Một phong cách tuy bụi bặm cũng ko kém phần nữ tính. Nhỏ Sam lên tiếng giới thiệu:
- Hi! Mình là Sam tên của mình là TrầnKhánh Chi. Mình là mem mới mog các bạn giúp đỡ_ Nhỏ cười tinh nghịch nóilàm cho trái tim baochàng đứt mạch máu.
- Chào. Tui là Diệp Bảo Ngọc mọi ngườicó thể gọi tôi là Sally. Rất vui được làm quen_ Vẫn giữ vẻ lạnh lung nó nói.