wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
Bệnh viện Việt Pháp

Vừa xuống xe, hắn lao như tên bắn vào bệnh viện, bất chấp những cái nhìn soi mói vào bộ dạng ko khác gì tướng cướp của hắn

- Quản gia Trần, bà tôi thế nào rồi

- Thiếu gia, cậu đừng lo, bà chủ tịch ko sao cả, nhưng bộ dạng cậu thế này …

- Mặc kệ tôi, tôi phải vào thăm bà …

Hắn đứng ở ngoài cửa cố làm ra vẽ chỉnh chu nhất, đang định bước vào thì nghe tiếng bà hắn gọi

- Minh đến rồi à, vào đi cháu

Hắn bước tới nắm lấy tay bà, khuôn mặt tiều tụy của bà lằm hắn xót xa

- bà ko sao chứ ạ, bà làm cháu lo quá

- cháu vẫn còn lo cho bà già này sao – bà Lan giận dỗi nhìn thằng cháu

- kìa bà …

- cháu bỏ đi biền biệt mấy năm trời, rồi xem bộ dạng của cháu nè, thật chẳng ra sao

- cháu xin lỗi …

- thôi, ko nói chuyện này nữa, lần này bà gọi cháu về vì muốn cháu làm cho bà 1 chuyện

...

Hắn bước ra ngoài, khuôn mặt đc che giấu dưới bộ râu rậm rạp khiến ko ai nhận ra vẽ bối rối của hắn vào lúc này, lòng hắn đang rất hỗn loạn … hắn đang mất dần phương hướng

- anh là Thiên Minh – 1 vị bác sĩ bước tới trước mặt hắn

- tôi có chuyện muốn nói với anh

- chuyện gì – hắn nói cộc lốc

Phớt lờ vẽ bất lịch sự của hắn, vị bác sĩ vẫn điềm nhiên nói

- bệnh tình của bà anh đang chuyển biến xấu đi, tôi e rằng bà ấy sẽ ko sống đc bao lâu nữa … tôi khuyên anh, trong thời gian này anh nên giúp người bệnh hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng … để bà ấy đc ra đi nhẹ nhàng

Những lời của vị bác sĩ như những mũi dao đâm vào tim hắn, người bà hắn hết mực yêu thương sắp rời bỏ hắn thật sao …

Hắn quả thật ngu ngốc khi bỏ mặc bà suốt thời gian qua, hắn chán đời bỏ bê công việc, bỏ bê tất cả mọi thứ, hắn quên mất người thân duy nhất của mình đang ngày càng già đi, rồi khi hắn nhận ra thì bà đã lâm bệnh nặng, ko sống đc bao lâu nữa, thì mọi chuyện đã sắp quá muộn, hắn đúng là 1 đứa cháu bất hiếu

- Thiếu gia, theo lời chủ tịch dăn, tôi đã đem đến cho cậu lí lịch những cô gái cậu sẽ xem mắt vào hôm nay, mời cậu xem qua

Lấy vợ, điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến từ sau sự ra đi của Thu Hương … thế nhưng đây lại là tâm nguyện của bà hắn … hắn cầm lấy tập hồ sơ rồi nhìn vào đó bằng ánh mắt chán chường
16 ly café, 4 ly nước ép, 2 ly rượu, ko biết bao nhiêu lần đi vệ sinh, khiến Minh xay xẫm mặt mày

Bao nhiêu ly nước bấy nhiêu cô gái, anh chàng sắp phát điên vì chuyện xem mắt này.

Dường như địa vị người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Thiên khiến ko ít các cô gái chú ý, ai cũng muốn nắm lấy cơ hội đc làm cháu dâu duy nhất của tập đoàn lừng lẫy này, thế nhưng khi đến gặp Minh thì cô nào cũng hoãng hồn vì bộ dạng của anh chàng

Mặc đồ vest đen ngòm, khuôn mặt với bộ râu rậm rạp, ánh mắt thì dường như muốn ăn tươi nuốt sông người ta,bấy nhiêu cũng đủ khiến các cô vừa trông thấy đã hồn xiêu phách tán vì sợ

Ăn nói thì cộc lốc, thái độ hung dữ, dù có ham mê quyền lực đến đâu họ cũng ko dám sống chung với 1 người như vậy

Thế là ngày xem mắt đầu tiên hoàn toàn thất bại

Minh trở về nhà khi trời đã tối khuya, tuy có nhà cao cửa rộng nhưng anh chàng vẫn thích ở cái nơi lụp xụp này hơn

Có nhiều lúc chán đời, anh chàng chỉ uống nước cho qua này, rồi ôm cái bụng đói meo đi ngũ, thật chẳng ai dám tin Hoàng Thiên Minh lại có những ngày như thế

Minh bước xuống bếp tìm nước uống thì thấy trên bàn cơm canh đã chuẩn bị từ lúc nào, cầm tờ giấy nhỏ lên Minh liền nhận ra tác phẩm này là của ai

" cháu thấy nhà chú ko khóa cửa mà chú lại đi đâu mất, biết chú ăn uống thất thường nên cháu nấu sẵn cơm cho chú đó, chú ráng ăn hết nha ^^ "

- Hừ, dám tự ý xông vào nhà người khác, con bé này chán sống rồi, mai mà dám qua đây, tao chặt chân cho biết

Hắn làu bàu nhưng cũng ngồi xuống đánh chén cái "bàn tiệc nho nhỏ", có lẽ vì coi con bé đó là 1 đứa con nít nên anh chàng ko cảm thấy ghét nó như những người đàn bà khác

Vì sự phản bội của người yêu, nên Minh đã thất chí bỏ bê hết tất cả, sống những ngày tháng bần cùng, chơi với dân giang hồ … anh đã giũ bỏ tất cả mọi giàu sang để rồi trở thành 1 tên tướng cướp như bây giờ

Sau khi đánh chén no nê, Minh bước ra ngoài hít thở ko khí trong lành, đưa mắt nhìn sang nhà bên cạnh, Minh thấy đèn vẫn sáng, có lẽ con bé vẫn đang học bài

- Muốn cháy bóng đèn hay sao mà giờ này còn chưa ngũ

Anh càu nhàu rồi chợt phát hiện ra ko biết từ lúc nào anh đã cảm thấy quan tâm đến con bé hàng xóm đến vậy

…………

- Dẹp, dẹp hết, ko xem mắt xem miếc gì hết

Minh quát ầm lên, anh chàng quăng hết mấy bìa hồ sơ xuống đất

- Thiếu gia à, chuyện này …

- Tôi bảo ko là ko đừng có đưa mấy đứa con gái đó đên gặp tôi nữa, nghe rõ chưa

Anh chàng tức tối bước ra ngoài bỏ mặc người quản gia đang ngơ ngác ko biết phải làm sao

Nếu ko vì bà thì Minh sẽ ko bao giờ làm mấy chuyện này, mấy đứa con gái õng ẹo khiến anh muốn phát điên

Phóng xe về đến nhà, anh chàng chợt trông thấy bên nhà con bé hàng xóm có tiếng huyên náo, nhận ra sự có mặt của thằng Bảo mập và tay chân của nó Minh cầm điện thoại lên anh cất giọng có đôi chút quyền hành

- lâm hả ! cây mã tấu cậu định gửi tôi đến khi nào đây, qua mà lấy đi chứ

- ừh, có chuyện cần nhờ cậu đây mà, dẫn theo mấy thằng đàn em đến nhà tôi ngay đi, nhanh lên

Tắt máy, Minh bước qua nhà con bé hàng xóm

………

- Trời ơi, anh Tô à, con bé Thảo nó còn đang đi học kia mà, anh làm ơn nghĩ kĩ lại đi, chuyện kết hôn này là ko thể - Bà Liên khổ sở nhìn 2 cha con thằng bảo

- Bố à, con ko biết ! con muốn cái Thảo về làm vợ của con

- Đấy, bà thấy ko, thằng con trai tôi nó có chịu nghe đâu

Người đàn ông có thân hình đồ sộ, khuôn mặt béo ú ko khác gì thằng Bảo, 2 cha con nhà nó choán hết căn nhà bé tý của mẹ con Thảo

- Chị Liên à, tôi tin chị là người biết suy xét, nhà tôi có gì là ko tốt đâu, cái Thảo về làm dâu nhà tôi thì ko sợ khổ là chắc rồi, mà thằng con trai tôi lại rất yêu thương nó nữa, bà còn lo cái gì

- Anh Tô à, tôi biết anh tốt với gia đình tôi, nhưng bé Thảo còn nhỏ quá, nó chưa thể lấy chồng đc

- Nhỏ cái gì mà nhỏ - Lão Tô bất ngờ quát lên, bản tính xấu xa đã trỗi dậy nhưng liền ngay sau đó ông ta liền lấy lại cái lưỡi ngọt ngào giả tạo của mình – xin lỗi chị, cái Thảo cũng 18 rồi còn gì, tuổi đó đáng lý phải có 2,3 đứa con rồi kìa …
........................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen365.wap.sh chúc bạn online vui vẻ
........................
- Mẹ, con ko lấy thằng Bảo đâu, có chết con cũng ko lấy – Thảo ấm ức nói

- Anh thấy đấy, con bé nó cũng ko đồng ý kia mà

Đến đây thì cha con thằng Bảo ko thể chịu thêm đc, bọn họ liền lộ nguyên bộ mặt xảo trá của mình ra, lão Tô nói giọng đe dọa

- hừ, đúng là đc nước làm tới … tôi nói cho mẹ con bà biết, con Thảo đc thằng con trai tôi để mát tới là diễm phúc cho nó, khôn hồn thì biết điều lấy, nếu mẹ con bà còn muốn sống yên ổn thì cứ liệu mà làm, con Thảo sẽ là vợ con trai tôi, đám cưới sẽ diễn ra trong 2 tuần nữa

- ông lấy quyền gì mà ép mẹ con tôi, mẹ con tôi ko nợ nần gì nhà ông cả

Đến đây thì Bà Liên cũng chịu hết nỗi, bà gằn giọng nói thẳng vào mặt cha con lão mập

- hừ, bà tưởng tôi đùa bà chắc, ở cái đất Hà thành này có ai ko biết đến lão Tô này, muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời, còn bằng ko thì …

Lão Tô cầm ly nước trong tay, hắn ném thẳng xuống đất khiên cái ly vở tan tành, ánh mắt hắn ánh lên cái nhìn của loài rắn độc

- bà hiểu rồi chứ, mấy người cứ liệu mà làm, 2 tuần nữa tôi sẽ qua đón dâu

- ko, tôi ko đi, mấy người ko có quyền

- tất nhiên ông ko có cái quyền đó rồi – giọng nói lạnh lẽo pha chút nĩa mai của Minh cất lên khiến những người có mặt trong nhà phải giật mình

- Mày … mày là thằng nào … Tô lắp bắp khi trông thấy người thanh niên có tướng ta hộ pháp, khuôn mặt râu ria xồm xoàm vừa bước vào

- Tao là Chồng con bé đó …
Thảo sửng sờ, mẹ nó thì hoảng hốt, còn cha con lão Tô thì choáng váng

- chú … !!

- ha ha … mày tưởng tao tin mày hả *** mày chỉ là hàng xóm nhà Thảo, từ khi nào mày thành chồng nó vậy

Thằng Bảo ôm cái bụng bự cười ngặt nghẽo, bất chấp thái độ coi thường của cha con nó, anh bước tới từ tốn ngồi vào ghế, dáng vẽ uy quyền

- sắp, Thảo là vợ chưa cưới của tao

- xời, thế mà cũng bày đặt tinh tướng, mày tưởng mày là ai mà dám tranh với cha con tao, bộ mày ko biết danh Tô mập nức tiếng Hà Nội này sao

- biết, Tô đại gia chuyên buôn bán tô chén bể nỗi tiếng HN, dạo trước còn bị bắt vì tội buôn lậu kia mà, ai còn lạ gì ông

Minh phớt lờ vẽ mặt đỏ bừng vì tức của lão mập, anh ung dung nói tiếp

- nhưng nói gì thì nói, ông mập đây cũng ko bằng 1 góc của thằng này, dám đụng vào người của tao thì quả là đáng khen

- mày là *** nào mà tao phải sợ

- hừ, mày ko cần biết, nhưng mày cứ thử đụng vào vợ chưa cưới của tao thì biết

- *** tao sẽ cho mày hối hận vì những lời vừa rồi, tui bay xông lên đập chết nó cho tao

Lão mập quát lên, rồi nhanh chóng lùi ra sau cho tụi đàn em làm việc, nhưng bọn chúng chưa kịp làm gì thì bất ngờ 1 toán 1 cầm mã tấu từ ngoài lao vào

- Anh Minh, tụi này đến giúp anh đây, thằng mập mày chán sống rồi mới dám đụng vào Hoàng Thiên Minh – anh 2 của tụi này

Lão mập nghe cái tên Hoàng Thiên Minh thì giật mình, đứng ko vững, lại thêm tụi thằng Lâm mã tấu khiến lão hoảng ra mặt

Lão nhìn sửng vào khuôn mặt đc giấu sau bộ râu đen ngòm, dáng vẽ thư thái bất cần của Minh khiến lão rùng mình

- Hoàng … Thiên … Minh

- Phải ! là tao

- Người thừa kế duy nhất tập đoàn Hoàng Thiên …

- Là tao – Minh đứng lên, anh bước về phía lão mập, trừng con mắt nhìn lão

- Làm sao tao tin mày chính là ..

- Mày cứ thử đắc tội, à mà ko mày đã đắc tội với tao rồi còn gì

Câu nói ko có tí ti nào đùa của Minh, công thêm ánh mắt ánh lên cái nhìn cương nghị khiến Tô sợ xanh mặt, hắn tin chắc kẻ đang đối mặt với hắn là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, ko có thằng ngu nào dám mạo nhận 1 tên tuổi lừng lẫy như vậy đc

- Con Thảo … là vợ chưa cưới của mày sao

- Đúng thế, mày con dám tranh với tao ko – Minh cười gằn

Ở cái đất Hà Nội này xét về gia thế, thì Tô đại gia con phải xếp sau 1 đại gia khác Hoàng Thiên minh chính là người đó, tiền và quyền lực của tập đoàn nhà họ Hoàng đủ sức đè chết bất cứ ai dám ngáng đường

Thật là ko may cho kẻ nào dám đắc tội với nhà họ Hoàng, và lão cũng ko muốn tán gia bại sản vì chuyện này

Lão Tô nuốt cục nước bọt nghẹn đắng, lão lắp bắp

- trừ khi con Thảo … thật sự … là vợ mày … bằng ko mẹ con nó sẽ phải trả giá… cho chuyện này …

- Bảo … về !

Lão quát thằng con quý tử của mình khiến nó nãy giờ đứng chôn chân phải ỳ ạch nhấc cái thân nặng hơn cả tạ chạy theo ông bố

Bố con nhà thằng Bảo vừa đi khỏi, Thảo liền thở hắt ra, nãy giờ con nhỏ nín thở lắng nghe câu chuyện, nó nhìn ông chú, người này thật sự lạ thiếu gia nhà họ Hoàng sao

- Cảm ơn chú đã giúp cháu, ơn này cháu ko biết lấy gì báo đáp, cháu biết chú là người tốt muốn giúp mẹ con cháu nhưng còn chuyện vợ chưa cưới chú ko cần phải làm thiệt đâu ạ

- Lần này có lẽ phải làm thiệt rồi – Minh nói mà mặt ko biểu lộ tý cảm xúc nào

- Là sao chú ???

Bà Liên nãy giờ quan sát người thanh niên kì lạ kia, lòng tự hỏi rốt cuộc cậu ta là người như thế nào mà có thể khiến cho Tô đại gia phải sợ ra mặt đến thế

- Cậu Minh, cảm ơn cậu đã giúp đở nhưng chuyện này mẹ con tôi có thể lo đc, cậu ko cần phải làm vậy đâu

- Rất tiếc, bây giờ mọi chuyện đã đi quá xa rồi, chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Hoàng, và quan trọng hơn hết, lão Tô sẽ vẫn ko buông tha cho mẹ con cô nếu Thảo ko về làm dâu nhà họ Hoàng

Mẹ con Thảo trố mắt ngạc nhiên, họ ko ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, dù biết người thâm hiểm như lão Tô sẽ ko bỏ qua mọi chuyện nhưng việc trở thành người nhà họ Hoàng thì …

- Cô biết lão Tô là người thế nào rồi đấy, dù cô có dọn nhà hay trốn đến chân trời góc biển nào, 1 khi đã đắc tội với hắn thì dù thế nào hắn cũng tìm ra cô. Mẹ con cô có thể suy nghĩ về việc này, nhưng tôi xin nói 1 điều rằng trừ khi Thảo trở thành vợ của Hoàng Thiên minh này thì mọi chuyện mới có thể kết thúc

- Chuyện này quả thật quá nghiêm trọng rồi cậu Minh ạ, tôi biết gia đình cậu là như thế nào, và lão Tô là người ra sao, tuy nhiên bé Thảo còn đang đi học, nó ko thể kết hôn đc

- Chuyện này cô có thể yên tâm, nói trắng ra đây là 1 cuộc giao dịch, sau khi cưới xong Thảo vẫn có thể đi học bình thường, tôi hứa sẽ ko xâm phạm đến cô bé, sau 1 năm gia đình tôi có thể tài trợ cho Thảo ra nước ngoài du học, như thế vừa có thể tránh đc lão Tô lại vừa có lợi cho thảo

- Thật sự tôi muốn biết, vì sao cậu lại làm thế - Bà Liên tỏ vẽ băn khoăn

- Cũng do hoàn cảnh, bà nội của tôi đang ốm nặng, nguyện vọng cuối cùng của bà là có thể thấy tôi yên bề gia thất, chính vì vậy tôi mới làm chuyện này

1 thoáng âu sầu trong đôi mắt Minh, anh cũng ko hiểu tại sao bản thân lại nói ra chuyện này, và tại sao anh lại chọn con nhỏ hàng xóm làm người đóng với anh vở kịch này, anh ko muốn lấy vợ nhưng lại ko dám làm trái lời bà

- Nếu cô ko an tâm về cháu, thì tôi sẽ nhờ luật sư soạn 1 bản hợp đồng ghi rõ mọi chuyện

Trái với thái độ cương quyết của Minh, bà Liên có vẽ do dự, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của đứa con gái duy nhất của bà kia mà

- Về chuyện này mẹ con cô cần thời gian suy nghĩ

Cha con thằng Bảo là người như thế nào ai cũng biết, 1 đại gia khét tiếng và cũng liên quan ít nhiều đến xã hội đen, đắc tội với chúng thì ko thể tránh khỏi kết cục bi đát

Nhưng còn cậu thanh niên tướng tá dữ dằn kia, dù là người thừa kế của 1 gia đình danh gia vọng tộc, nhưng liệu có thể tin rằng cậu ta ko giống lão Tô kia chứ

Các vị đại gia, xét cho cùng cũng giống nhau cả
- Thảo ơi, ko hay rồi, mẹ cháu bị tai nạn giao thông đang cấp cứu ở bệnh viện kìa, cháu mau đến đó đi

Tiếng cô Chi hàng xóm khiến Thảo giật mình, nó chạy từ trong nhà ra mà tim đập thình thịch, nó ko dám tin vào những gì nó vừa nghe thấy

- trời ơi, có thiệt ko cô Chi, mẹ cháu có làm sao ko

- mẹ cháu đang đc cấp cứu, thiệt là xui xẽo, cô và mẹ cháu đang qua đường thì Thằng Bảo, nó phóng xe đụng vào mẹ cháu, đúng là thằng trời đánh

tay chân con nhỏ rụng rời, nó luống cuống thay quần áo rồi chạy theo cô Chi vào bệnh viện, mối lo sợ đè nặng tâm trí nó

Mẹ nó mà có mệnh hệ nào thì …

Nó đợi ở phòng chờ ôm mặt khóc nức nở lòng cầu nguyện cho mẹ nó qua cơn nguy kịch

trời ơi tại sao tai họa cứ luôn giáng xuống gia đình nó

Mẹ ! người thân duy nhất của nó đang lâm nguy mà nó ko làm gì đc

Cũng tại nó nên mẹ mới bị thằng Bảo làm hại, thằng ******** đó thật quá độc ác

Cửa phòng cấp cứu bật mở, mẹ nó nằm trên chiếc băng ca với cái đầu băng trắng xóa, Thảo vội chạy đến nó ko kìm đc nước mắt khi nhìn thấy mẹ nó nằm thiêm thiếp với khuôn mặt xanh xao

- mẹ cháu có sao ko bác sĩ

- bà ấy bị chấn thương ở đầu, ko nặng lắm nhưng có máu tụ nên tạm thời hôn mê, cháu có thể yên tâm, mẹ cháu sẽ sớm tĩnh thôi

Thảo nghe bác sĩ nói thế thì dường như trút đc gánh nặng, tự dưng nó cảm giác chân mình ko còn tý sức lực nào, nó ngồi bệt xuống

- cảm ơn trời đất đã thương lấy mẹ con

May là mẹ nó ko sao, nhưng chuyện thằng mập dám ám hại mẹ nó nhất định nó sẽ ko bỏ qua. Sự kiện này đã khiến nó dũng cảm hơn để đi đến 1 quyết định

……….

Thảo ký roẹt 1 cái vào bản hợp đồng hôn nhân giữa nó và ông chú Minh

- bản hợp đồng này có giá trị kể từ hôm nay, nhóc nên chuẩn bị mọi thứ từ bây giờ đi

- cháu biết rồi, nhưng chú phải hứa với cháu 1 chuyện

- chuyện gì ?

- chú phải giúp cháu cho thằng Bảo 1 bài học

Nó nói mà ko giấu đc vẽ căm tức trong lời nói, ông chú nhìn nó ngạc nhiên, rồi sau đó nở nụ cười khó hiểu

- có vẽ đã lớn hơn 1 chút rồi – Minh cười nhạt

- chú hứa nhé

- đc

Thế là bắt đầu từ ngày hôm đó, cuộc đời nó đã sang trang mới

- Hôm nay vào thăm bà tôi, liệu mà cư xữ, cứ gọi chú với cháu thì biết tay nghe ko

- Dạ biết rồi !

Miệng thì nói dạ nhưng con nhỏ đứn trân trối nhìn Minh khiến anh bực cả mình

- Nhìn cái gì mà nhìn, mà về thay ngay cái mắt kính to cồ đó ra, làm quái gì mà cứ mang nó riết vậy hả

Tiếng quát như sấm của Minh làm con nhỏ giật mình, nó cúi nhìn bộ dạng của mình

- Mang cũng có sao đâu .. mà chú cứ định để bộ râu đó đi thăm bà chú sao, nếu chú ko cạo râu thì cháu sẽ ko bỏ cái kính này ra đâu…

- Nhiều chuyện, mặc xác tôi còn cô nữa về thay ngay, cô có 5p để sửa soạn, nếu ko thì liệu hồn

Thảo nhìn ông chú như mếu, đây là người sắp trở thành chồng nó sao,

Chiếc Mercedes đen trùi trũi chở nó và ông chú đến thẳng bệnh viện, vừa bước xuống xe nó đã bắt gặp những cái nhìn tò mò về phía nó và Minh

Dù bị Minh dùng mọi biện pháp đe dọa nhưng nó nhất quyết ko bỏ cái kính ra, nên dù ăn mặc đẹp đẽ nhưng nhìn nó vẫn ngố ngố. Minh cũng đâu có vừa, anh chàng mặc đồ vest đen, khuôn mặt vẫn để râu nên chẳng ai nhìn ra đây chính là đại gia họ Hoàng

1 con nhóc ngố tàu và 1 đại gia tướng cướp đi cạnh nhau khiến ko ít người phải ngoái nhìn

……..

Bà Hoàng Lan chăm chú nhìn đứa con gái mà thằng cháu quý tử của mình vừa giới thiệu sẽ là cháu dâu của bà

Khuôn mặt ko trang điễm nhưng dù cố tình mang chiếc kính to cồ để trông có vẽ ngố ngố nhưng bà vẫn nhận ra rằng con bé này rất đẹp, 1 nét đẹp tự nhiên ko sổ sàng, hiền dịu mà trong sáng, nhưng nhìn con bé có vẽ trẻ con quá

- năm nay cháu bao nhiêu tuổi

- dạ … 18 ạ

- ồ vậy là đang đi học rồi

- dạ cháu đang học lớp 12 ạ

Câu nói ngây thơ của con bé làm bà giật mình

- trời đất, đang học cấp 3 sao

- Bà ơi, cô ấy đang đi học nên cháu định để vài năm nữa, cũng vì bà làm gấp quá cho nên …

- vậy mà cháu dám giấu bà, nếu ko có chuyện này chắc cháu cũng im luôn chứ gì

Bà Lan bật dậy lấy tay xĩa vào trán thằng cháu đầy vẽ yêu thương

Minh cười hì hì nhìn vào khuôn mặt hồng hào của bà mà lòng tự hỏi sao hôm nay bà có vẽ khỏe thế

- Minh năm nay cũng 27 tuổi rồi còn gì, mà bà thì ko sống đc bao lâu nữa, thôi cứ cưới đi, rồi cái Thảo muốn đi học hay ở nhà sao cũng đc

- Con tính 2 tuần nữa làm đám cưới bà thấy có đc ko

- 2 tuần thì lâu quá, thứ 7 tuần sau đi

- Có gấp quá ko bà – Minh nhăn nhó

- Gấp gì mà gấp đằng nào mà chả cưới, mà tụi bay có cần lo gì đâu mà để cho lâu

- Nhưng …

- Ko nhưng gì hết cứ thế mà làm

Bà Lan nói với vẽ cương quyết khiến Minh ko dám làm trái, anh đứa mắt sang nhìn Thảo. con bé cũng ngớ người

- em thấy sao hả Thảo

- cháu … a quên em thì sao cũng đc nhưng mà mẹ em …

- cháu ko cần phải lo, ngày mai bà sẽ qua nói chuyện với mẹ cháu, cứ vậy đi nhé

Thảo quá đỗi sửng sốt vì việc cưới hỏi nhanh như tên lữa này, nó cứ ngở phải 2, 3 tháng nữa mới làm đám cưới ko ngờ bà Lan lại quyết định nhanh đến thế, đằng nào thì nó cũng đã chấp nhận rồi, đành phải làm theo ý của bà Lan thôi

Minh và Thảo vừa đi khỏi bà Lan đã bật dậy khỏi giường, làm 1 động tác vừa như yeah vừa như tập dưỡng sinh ,mặt mày hớn hở chẳng có vẽ gì là người đang bệnh sắp chết cả, nếu ko có người quản gia ở đây thì xém chút nữa bà đã ko kìm đc mà nhãy cẩng lên vì sướng

- quản gia Trần

- dạ thưa bà chủ tịch

- ông lo chuẩn bị mọi thư cho chu đáo vào, ngày mai tôi sẽ sang nhà con bé Thảo, phen này thì thằng Minh có chạy đằng trời cũng ko thoát, thật ko uổng công mấy ngày qua tôi giả bệnh hà hà

- sau chuyện này tôi sẽ phải đi du lịch xã hơi mới đc hà hà

Nhìn cái vẽ yêu đời nhí nhảnh của bà Lan thật chẳng ai dám tin đây là 1 người phụ nữ đứng đầu 1 tập đoàn hùng mạnh năm nay đã qua cái tuổi 70
Thảo nghĩ học suốt 2 tuần khiến Duy rất lo lắng, cậu nhóc đã mấy lần tìm đến nhà nhưng lần nào cũng ko gặp, cánh cổng sắt vẫn cứ đóng im ĩm như trêu ngươi

Mãi cho đến hôm nay, khi trông thấy cái dáng nhỏ nhắn của Thảo, cậu liền phi xuống từ lầu 2 khiến mấy đứa bạn phải hét lên

- Thảo !!

Con nhỏ giật mình nhìn Duy bằng đôi mắt mở to, cái tên này từ đâu chui ra vậy ko biết

- làm gì mà như quỹ vậy, suốt ngày bất thình *** h xuất hiện

- đâu có, tại Thảo cứ ngẩn ngơ nên ko biết đấy chứ

- kêu tui có gì ko

- mấy ngày qua Thảo đi đâu vậy, làm Duy lo muốn chết

Duy vừa dứt lời thì vòng tay ôm con nhỏ khiến nó phản xạ theo bản năng thụi 1 cái ko thương tiếc vào bụng Duy

- trời ơi, bà chằn lữa làm cái quái gì vậy hả

- cậu đi chết đi, nếu còn dám lợi dụng để đụng chạm thì tôi cho cậu chết luôn đó

Mặt thảo đỏ bừng vì tức và quê, cái tên dâm tặc này thiệt đánh chết ko chừa mà, dám ôm nó ngay giữa sân trường thật đúng là chán sống rồi

Và tất nhiên, sự kiện vừa rồi khiến ko ít người xem nó là cái gai trong mắt

* Giờ ăn trưa *

- Rầm !!!

Thảo ngã lăn ra nền nhà vì bị 1 đứa con gái gạt chân khi đang bưng khay thức ăn về bàn, tiếng cười vang lên khắp nơi trong cantin, ai nấy cũng đang nhìn nó với ánh mắt đầy vẽ mĩa mai

1 cú ngã đủ khiến nó đau nhức toàn thân … cái kính của nó bị văng ra xa, toan đứng dậy thì nó bị 1 đứa con gái túm lấy tóc

- thế nào, mùi vị tắm trong thức ăn hay đấy chứ

- để tao giúp đở mày thoát khỏi đống bầy nhầy này nhé

Một đứa khác bước tới tay cầm 1 dĩa mỳ ý đổ thẳng lên đầu Thảo, con nhỏ có vùng vẫy thoát ra nhưng tay nó bị 2 đứa con gái giữ chặt và 1 đứa khác ngồi hẳn lên người nó, túm chặt lấy tóc nó

- Thế nào vui không ? con nhỏ nhà quê, mày tưởng mình là ai mà dám dở trò quyến rủ Duy

- Tôi ko là ai hết, mấy người càng ko có quyền đối xữ với tôi như thế này

Thảo gào lên, nó cố ngẫng mặt lên nhưng vô ích, 1 cảm giác tủi nhục tràn lên đè nặng lên ngực nó, sống mũi nó cay cay, từ bé đến giờ chưa có ai dám đối xữ với nó như thế này

- thả tôi ra

- còn già mồm à, để tao dạy cho mày biết thế nào là lễ độ nhé

- các người làm trò gì thế hả

Giọng phẩn nộ của Duy thét vang cantin, cậu chiếu cái nhìn phẩn nộ vào đám con gái đang hành hạ Thảo, Duy nghiến chặt răng bước nhanh tới

- Các ngươi thật sự muốn chết rồi, mau thả Thảo ra ngay lập tức

Dám con gái luống cuống trước cơn giận của Duy, bọn nó lập tức thả Thảo ra, mặt đứa nào cũng xám ngoét

Duy nén giận, đở Thảo đứng dậy, nhìn con nhỏ thảm thương khiến cơn hỏa khí bùng lên như muốn đốt cháy Duy

- Thảo ko sao chứ

- …

- Duy à … tụi này chỉ định đùa 1 chút cho vui thôi

- Đùa à, vậy mà đùa sao … đây là hành hạ chứ đùa gì

- Ko có mà Thảo sơ ý bị ngã tụi này chỉ định đở cậu ấy dậy thôi

Duy trừng mắt đầy giận dữ khiến đứa con gái im bặt, chưa bao giờ bọn nó thấy Duy giận đến mức này

Nắm chặt bàn tay, Duy cố gắng kiềm chế, cậu gằn từng tiếng đầy đe dọa

- nói cho các người biết, từ nay về sau ai dám bắt nạt Thảo thì tôi đừng trách Duy này ko nể mặt

Nói xong Duy nắm chặt tay Thảo kéo đi, từng bước chân sải dài đầy tức giận, ngay cả chính bản thân Duy cũng ko hiểu tại sao mình lại nỗi giận đến mức mất kiểm soát như vậy

Còn Thảo … ko hiểu sao nước mắt tủi nhục cứ tuôn xuống, nó cảm thấy mình giống như cỏ dại bị người khác vùi dập, bị xem thường … nổi đau đè nén khiến trái tim nó muốn nổ tung, từ trước đến nay nó luôn muốn đc sống yên ổn nhưng tại sao mọi chuyển xui xẻo cứ đổ ập lên người nó

- Thảo ngồi xuông đây, Duy đi lấy khăn cho Thảo – Duy ấn con nhỏ ngồi xuống chân cầu thang

- Ko cần đâu, bây giờ Thảo chỉ muốn về nhà thôi

- Đừng như thế, cứ ngồi yên ở đây đợi Duy

Sự ân cần của Duy khiến con nhỏ có cảm giác mình đang bị người khác thương hại, Duy vừa đi nó liền òa lên khóc như 1 đứa trẻ

Nó ko cần ai thương hại nó cả, dù bị làm nhục nó cũng ko cần …

Chiếc khăn ướt chìa ra trước mặt nó, Duy nhìn nó đăm đăm nhưng nó mặc kệ nó cứ khóc

- cậu đi đi … tôi ko cần thương hại tôi

- ko, Duy sẽ ko đi đâu hết, Duy sẽ ở bên cạnh Thảo

- ko cần

Thảo gắt lên, nó nhìn Duy bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước, vẽ oán trách hằn lên trên đôi mắt nó

Duy nhìn sửng vào khuôn mặt của Thảo, cậu hấp háy môi định nói nhưng dường như khuôn mặt kia đang hút hồn cậu.

Một ngọn lữa hừng hực trong lòng cứ hối thúc, ko kiềm chế đc Duy bất ngờ cúi xuống đặt nụ hôn cháy bỏng lên môi Thảo
Mắt Thảo trợn to hết cở, sự việc nhanh đến mức phải đến 5s sau nó mới định hình đc trong đầu

Duy đang hôn nó

Con nhỏ choàng tỉnh với ý nghĩ đó, nó gạt cơn choáng váng sang 1 bên, dùng hết sức đẩy Duy ra xa, định vung tay tát cho cậu ta 1 cái thì liền bị Duy giữ lại

- Thảo … thật sự … Duy

- Cậu là đồ tồi

- Thảo à hãy nghe Duy giải thích đi

- Cậu biến đi cho khuất mắt tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa

Thảo gào lên, bàn tay nó vẫn bị nắm chặt nó cố vùng ra nhưng ko đc, thật sự bây giờ tâm trạng nó rối bời, vừa tức, vừa hoảng loạn … nó vừa muốn đánh cho tên này 1 trận lại vừa ước có cái lổ cho nó nhãy xuống

Duy đã xúc phạm nó

nước mắt vèn mi, nụ hôn đầu của nó đã bị cướp 1 cách trắng trợn, càng tức hơn là cái tên này dám thừa lúc nó sơ hở …

Nó chiếu cái nhìn căm hận vào khuôn mặt bối rối của Duy, nó thề từ nay sẽ ko bao giờ nhìn mặt cái tên xấu xa này… Thảo giựt phắt bàn tay lại, nó chạy thật nhanh, cố ngăn cho giọt nước mắt đừng rơi xuống

Nó đã tin lầm Duy, nó tưởng có thể tin tưởng nhưng cậu ta cũng như những kẻ khác, luốn muốn lợi dụng nó

Duy đứng chôn chân tại chổ, đầu óc cậu trống rỗng cậu thậm chí ko biết mình vừa làm gì

Cậu đã hôn Thảo … 1 cách vô ý thức, cậu đã ko thể kìm nén cảm xúc của bản thân mình

Đưa tay đặt lên miệng, Duy vẫn còn cảm thấy dư vị của nụ hôn đó

Nụ hôn có vị của mì ý, cái mặn đắng của nước mắt … và sự sững sờ

Hình ảnh khuôn mặt giận dữ của Thảo vẫn còn in nguyên trong đầu Duy

Có lẽ lần này Thảo sẽ ko tha thứ cho cậu nữa rồi

…..

Những ngày sau đó, Thảo ở lì trong nhà ko đi đâu hết càng ko đến trường

Sự bận rộn khiến nó ít nhiều quên đi nụ hôn đó, nhưng nó cứ mãi ám ảnh con nhỏ dù nó đã cố tự an ủi bản thân rằng đó ko là gì hết …sự uất ức cứ đè nặng tâm trí nó

chỉ có những lúc ở bên ông chú râu ria nó mới tạm quên đi, Minh thật sự là 1 người tốt, kể từ khi mẹ nó xuất viện anh luôn quan tâm bà, dù tính khí vẫn luôn thất thường và hay cáu gắt

- chú ơi ! cái bếp ga bị hư hay bị làm sao ý, chú vào xem đi

- hư thì thôi, kêu gì mà kêu

Minh ung dung ngồi đọc báo, phớt lờ bộ mặt tức tối của con nhỏ

Thảo cũng ko vừa nó chạy đến giật phăng tờ báo ra, mặt hăm he đe dọa

- chú vào xem liền đi, ko hôm nay ko có cơm cho chú ăn đâu

- chết thì thôi

- trời ơi !!

Thảo ôm đầu kêu khổ, đúng là ko trông mong gì đc vào ông chú này hết mà, 1 mình nó xoay sở trong bếp, vô tình làm rớt cái chảo, nó hét lên vì giật mình

Minh ở ngoài nghe tiếng của con nhỏ thì liền chạy vào

- đúng là hậu đậu, ai khiến làm mấy trò này

- tại chú cả đấy, ai bảo chú ko chịu sửa cái bếp

- hừ

Minh tiến đến cái bếp ga, anh bật hoài mà nó ko bén lữa, đang loay hoay thì

- Phừng !!!!

Lữa bốc lên cao, rồi tắt ngóm, sau đó là 1 mùi khét khét bốc lên

Minh quay mặt lại, lấy tay sờ sờ bộ râu, Thảo che miệng cố nén cười, nhưng mà nó ko chịu nổi cuối cùng phải ôm bụng cười ngặt nghẽo

- ha ha … tiêu … đời … bộ râu rồi

khỏi nói cũng biết Minh nhà ta tức đến cở nào, anh chàng chạy vào nhà tắm soi gương thì hỡi ôi

gương mặt với bộ râu rậm đã cháy xém hết 1 nữa

- chết tiệt

Thế này thì phải từ bỏ cái bộ mặt tướng cướp này rồi, than ôi thời oanh liệt nay còn đâu

……….

Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh

Sự quấy nhiễu của cha con lão Tô và sự hối thúc của bà Lan khiến đám cưới của Thảo và Minh phải diễn ra nhanh

Ngày cưới nó cùng Minh đứng đến mõi chân để đón khách

Thảo len lén nhìn ông chú

Minh có vẽ điển trai của 1 người đàn ông đứng đắn và lịch sự chứ ko như kiểu đẹp trai baby của Duy

Bờ vai rộng nỗi bật trong bộ vest lịch lãm, mái tóc ngắn gọn gàng và khuôn mặt ko còn bị che khuất bởi bộ râu quá rậm, đôi mắt sáng nghiêm nghị, sống mũi cao và thẳng 1 nét đẹp khỏe mạnh và gợi cảm, xét từ đầu đến chân ko có điểm nào để chê

Chợt cha con lão Tô bước vào

- a cậu Minh, xin chúc mừng cậu cưới đc vợ đẹp

- cảm ơn nhã ý của ông chủ Tô, thật vinh hạnh cho vợ chồng tôi khi đc ông chiếu cố đến dự đám cưới

- ồ cậu đừng khách sáo, tôi có món quà này muốn tặng cậu

Lão Tô phất tay ra hiệu, đám đàn em nhanh chóng bưng 1 lãng hoa cúc trắng đến

- ha ha ! đây là thành ý của tôi mong cậu đừng chê, chúc cậu và cô Thảo đây hạnh phúc cho dù có ở cửu tuyền

Minh nhếch mép cười khinh bỉ

- món quà của ông thật có ý nghiã, vợ chồng tôi xin nhận, và xin hứa với ông 1 điều rằng tôi và Thảo sẽ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, đám hoa cúc này của ông chắc sẽ ko đợi đc đến lúc đó đâu

- hừ cậu khá lắm nhưng đừng vội mừng

Lão Tô tức tối bỏ đi, con thằng Bảo ko quên nhìn Thảo với đôi mắt thèm muốn

Cha con nó đúng là vẫn ko chịu từ bỏ
.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
1301
XtGem Forum catalog