Thảo vội vàng thay đồ rồi bắt taxi đến công ty của Minh. Nó muốn nghe anh giải thích, tại sao anh làm như vậy, anh chuyện gì khó nói sao.
Nó muốn nghe anh nói rằng anh và cô gái kia ko có gì hết, tất cả đã là quá khứ và người anh yêu là nó
Thảo ôm ấp niềm hi vọng và tình yêu của nó đến gặp anh. Nó muốn đánh cược một phen với số phận.
Xe vừa dừng lại nó lập tức lao nhanh vào đại sảnh nhưng bước chân nó khựng lại khi trông thấy anh ôm ấp người con gái kia đi tới phía nó.
- Minh à, vợ anh lại đến kìa
Thu Hương nũng nịu trong lòng Minh, cô ta nở nụ cười đắc ý liếc nhìn Thảo. Đôi mắt đc tô vẽ cẩn thận của cô ta phát ra những tia nhìn giễu cợt xem thường.
Thảo mặc kệ cô ta tỏ thái độ gì, nó chỉ quan tâm đến Minh, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt ko có 1 tia gì là vui mừng khi gặp nó khiến trái tim nó bị bóp nghẹn, một nỗi lo sợ mơ hồ đè nặng tâm trí nó.
- mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi
giọng nói lạnh lùng của Minh như mũi dao băng giá cứa vào trái tim nó. Anh thậm chí còn ko liếc nhìn nó, cứ vậy ôm lấy eo Thu Hương đi thẳng
Đến mức này thì nó ko thể chịu đựng đc nữa, bao nhiêu uất hận, tủi hờn, tức tối đều bùng phát như ngọn núi lữa, nó thét lên
- anh đứng lại đó cho tôi.
Thảo cố nén nước mắt, nó bước đên trước mặt anh, giằng tay anh ra khỏi người Thu Hương. Đau khổ hóa thành tức giận, nhưng nó biết lúc này đây đầu óc nó hoàn toàn tỉnh táo.
- anh nói rõ cho tôi biết, anh và cô ta là quan hệ gì. Trợ lý của anh nói tôi phải tin anh, anh làm vậy là có lý do. Tôi tin anh nên mới đến đây, vậy đc anh ở đây, ngay lập tức nói rõ cho tôi biết chuyện này là như thế nào.
Minh lạnh lùng hất tay nó ra, anh nhếch môi cười nhạt
- cô lo nhiều chuyện quá rồi đó, nếu cô vẫn còn muốn làm phu nhân nhà họ Hoàng thì nên biết điều mà đi về nhà đi, đừng lo quản chuyện của tôi. ở đây ko đến lượt cô xía vào
Đoàng !!!
Thảo nghe như có sét đánh bên tai mình, nó lão đảo bước lui về phía sau, đôi mắt uất hận nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng, đã ko còn nét ôn nhu như ngày nào.
Ko nó ko tin, đây ko phải là sự thật, anh nhất định đang lừa nó. Lúc này đây nó bất chấp giữa bao nhiêu người, nhào vào lòng anh bật khóc, nó muốn níu giữ một chút hi vọng còn sót lại, 1 chút tự tôn chưa bị chà đạp, 1 chút tình yêu của nó …
- ko anh nói dối, là anh đang gạt em, anh đừng như thế có đc ko
Minh lạnh lùng đẩy nó ra, anh nghiêm nghị ko có 1 chút yêu thương nhìn vào gương mặt nhạt nhòa nước mắt của nó
- hình như cô đang hiểu lầm chuyện gì đó, quan hệ của chúng ta chỉ là danh nghĩa, thời hạn 1 năm cũng sắp kết thúc cũng sắp đến lúc cô rời khỏi nhà họ Hoàng, nhưng tôi thương tình cô nên để cô tiếp tục ở nhà họ Hoàng, tiếp tục làm bà chủ cao quý. Vậy nên cô cũng nên biết điều một chút, đừng cản trở tình cảm của tôi với Thu Hương. Cô ấy là người yêu bao năm nay của tôi.
Đau !!!
Nó cảm thấy đau như bị ai dùng dao xẽ thịt nó.
Nó đưa tay ôm lấy lồng ngực, nó khó thở bước lùi về phía sau. Khuôn mặt tái xanh vẫn còn đọng nc mắt.
Ngọn lữa hi vọng của nó lại 1 lần nữa bị lời nói lạnh lẽo của anh dập tắt, vậy ra nó là kẽ ngu ngốc, tin tưởng mù quáng vào tình yêu ko hề tồn tại.
Cái gì mà bà chủ cao quý
Cái gì mà thương tình.
Cái gì mà cản trở tình cảm của anh …
Tâm can nó đang bị rạch nát, trái tim nó vừa rớt xuống vực sâu ko đáy.
Đau khổ thất vọng đến dồn dập, Thảo bật cười, cười đến man dại, cười ra nước mắt
- ha ha ha … phải !! là tôi ngu ngốc, ngu ngốc nên mới tin anh … được rồi bây giờ tôi đang trả giá cho sự ngu ngốc của mình đây, ha ha cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp tôi tĩnh ngộ … tôi sẽ ko cản trở hai người nữa …
Dứt lời, nó chạy nhanh ra ngoài, nước mắt ko ngừng tuôn rơi, mắt nó hoa lên, tai nó ko còn nghe đc gì hết
"anh à, sao em thấy 2 con cá này gian quá"
‘hừ, gian như vậy người khác nhìn thấy mới sợ mà tránh xa em"
"Oái, vậy thì còn ai dám chơi với em nữa"
"Vậy càng tốt, em chỉ cần biết có mình anh là đủ"
"Oa, anh độc tài thật đó, chơi với anh chán chết"
"nếu em chỉ biết có mình anh thì quá tốt, như vậy em sẽ ko cần phải buồn vì người khác nữa, bởi vì anh sẽ ko bao giờ khiến em buồn phiền cả."
Thảo bật cười, cười trong đau đớn
Tất cả là giả dối là lừa gạt, hạnh phúc mà nó có đc chỉ là trò đùa, anh xem nó là trẻ con ko biết gì. Lời nói ngọt ngào, vòng tay yêu thương, cái nhìn ấm áp đều ko thuộc về nó. Nó ngu ngốc nên mới ảo tưởng, ảo tưởng rằng anh yêu nó.
Nó đau khổ bước đi lão đão trên con đường dài vô tận, bàn tay ôm chặt lấy lồng ngựực nơi có trái tim đang rĩ máu. Những hình ảnh ngọt ngào trước đây cứ hiện trong đầu nó càng khiến nó đau khổ hơn, nó ước gì tất cả chưa từng xãy ra.
Một cảm giác chơi vơi giữa biển cả đang nhấn chìm nó.
Nó biết mình đang chìm, nó sẽ chết, chết giống như hi vọng và tình yêu của nó.
Tình cảm bị phản bội như 1 liều thuốc độc ngấm sâu vào trái tim của nó, ăn mòn ý chí sống còn của nó
Đau khổ khiến nó tuyệt vọng, nó muốn buông xuôi
Nó ko muốn phải đối mặt với sự thật
Thà rằng nó chết đi …
Tĩnh lại nó thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Trần nhà, tường và rèm cửa đồng nhất một màu trắng. giống như đầu óc nó lúc này : trống rỗng và trắng xóa
- tĩnh lại rồi à.
Duy vẽ mặt mừng rỡ nhìn nó, bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay lạnh giá của nó. Duy đở nó ngồi dậy rồi đem ly nước đến cho nó.
- Hôm qua có người đưa cậu vào bênh viện, cũng may họ đưa cậu đến đây nên mình và mẹ mới biết đc, phòng của cha ở bên cạnh, đợi cậu khỏe hơn rôi qua thăm ông ko.
- Uhm, cậu đừng cho cha biết mình ở đây nhé, ông ấy sẽ lo lắng
- Được rồi
- Duy à, cậu ra ngoại đi mình muốn ngũ
Thảo uể oải nằm xuống giường, nhưng nó lại bị Duy bắt phải ngồi dậy, cậu trùng mắt tức giận nhìn nó
- cậu ko cần phải tự hành hạ bản thân như vậy, cái thằng đó ko xứng để cậu phải làm như thế. Mình sẽ cho hắn biết tay vì dám đối xữ với cậu như vậy
- đừng ! Duy cậu ko cần phải làm như vậy đâu
Thảo vội vàng nắm lấy tay Duy, nó lắc đầu tỏ ý phản đối
- cậu còn muốn bảo vệ hắn sao, cậu thành ra như thế này là do hắn, hắn đáng phải nhận 1 bài học
- ko cần phải vậy, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, mình ko muốn nhắc lại nữa, với lại cũng phải cảm ơn anh ta vì đã cho mình một bài học kinh nghiệm
Nó cố nặn ra một nụ cười mà nó biết còn khó coi hơn cả khóc. Nhìn Duy bừng bừng tức giận vì chuyện của nó, Thảo cảm thấy an ủi ít nhiều vì ít ra cũng có người quan tâm nó.
- đc rồi, cậu đã muốn như vậy thì cứ như vậy. nhưng mình sẽ ko tha cho hắn đâu
Duy bất mãn ngồi xuống, vẽ mặt vẫn chưa hết tức giận. Cậu thật sự muốn bắm cái tên khốn kiếp ra thành trăm mãnh.
- Duy à, mình đi qua thăm cha đi, cậu ko cho mình ngũ thì đi qua với cha vậy
- ừh, vậy cũng tốt. Cười lên cái nào, mặt cậu như vậy mà có thể đi gặp cha sao.
Duy đưa tay bẹo má nó khiến nó đau điếng. Thảo nhăn mặt trừng mắt nhìn Duy.
- tý méc cha cho xem, anh trai bắt nạt em gái
- ha ha, méc đi.
Duy cười toe toét nhìn vẽ mặt tức giận của thảo mà đắc ý.
…
Thảo và Duy vừa bước vào phòng thì liền chứng kiến cảnh tượng khiến cả 2 sợ hãi
Các bác sĩ vậy quanh cha nó, đang ra sức cấp cứu còn bà Lệ thì cuống cuồng vừa khóc vừa nói
Một nỗi lo sợ vô hình đè nặng tâm trí của Thảo, trái tim đập dồn dập, nó bất giác cầm chặt lấy tay Duy, cùng cảm nhận bàn tay cậu ấy đang run lên.
- trời ơi, chồng tôi ! các bác sĩ mau cứu chồng tôi, ông ấy ko thể có chuyện gì đc
Sau một hồi cấp cứu, vị bác sĩ quay lại nhìn bà Lệ rồi lắc đầu
- chúng tôi rất tiếc thư bà, ông nhà đã ko qua khỏi.
Bà Lệ lão đão muốn ngã, bà liên tục lắc đâu, khuôn mặt thất thần hiện rõ
- ko … tôi ko tin …
Bà chỉ kịp nói vài tiếng rồi nghiêng người ngất xĩu. Duy nhanh chóng buông Thảo ra chạy lại đở lấy bà
- mẹ … mẹ tĩnh lại đi
Còn lại một mình, Thảo đứng bất động ở chổ đó, mắt nó đăm đăm nhìn về phía giường nơi người cha thân yêu của nó đang ngũ
Phải … ông chỉ là đang ngũ mà thôi !!
Nó vô hồn bước lại gần ông, nước mắt vô thức rơi xuống
- cha … cha chỉ đang ngũ thôi phải ko.
- Cha thật xấu, con gái đến thăm cha tại sao cha lại ngũ chứ, cha tĩnh lại mở mắt nhìn con đây nè, Thảo của cha đến rồi nè
Mặc cho nó ko ngừng nói chuyện ông Kiên vẫn nhắm nghiền đôi mắt, khuôn mặt phúc hậu vẫn còn in 1 nụ cười
- cha à, cha giận vì con đến muộn nên ko muốn nói chuyện với con phải ko. Con biết sai rồi, cha tĩnh lại nhìn con đi cha.
Thảo nắm lấy tay ông, áp mặt vào bàn tay đã ko còn hơi ấm ngay nào nữa.
- cha ơi, con sai rồi cha tĩnh lại nhìn con đi
Nó mất kiễm soát, vùng lên nắm lấy vai ông ko ngừng lay động
- cha, cha tĩnh lại đi, cha đừng ngũ nữa có đc ko
Thảo vừa khóc vừa la hét, nỗi đau tràn ngập trái tim nó. Nó ko muốn mất cha, nó ko muốn xa ông khi nó chỉ vừa đc nhận tình thương của người cha chỉ có mấy ngày. Ông ko thể chết, ông phải sống để bù đắp lại tất cả cho nó …
Thảo ko ngừng lay động ông, nó gào lên trong tuyệt vọng
- cha, cha tĩnh lại đi !!!!
Các vị bác sĩ có mặt trong căn phòng ai cũng đều đau lòng nhìn biểu hiện kích động của nó, có ai lại muốn sinh ly tử biệt kia chứ. Nhìn cô gái nhỏ bé không ngừng run lên vì đau khổ, ai nấy đều bật khóc thương tâm.
- cha cháu đã qua đời rồi, hãy nén đau thương đi cháu
1 vị bác sĩ bước đến an ủi nó, nhưng Thảo ko nghe nó hất tay ông ra rồi gào lên trong nc mắt
- ko cha ko chết, cha chỉ đang ngũ thôi, các người lừa tôi. Các người đi hết đi
Nói xong nó ôm lấy thân xác đã lạnh của ông rồi òa khóc
Bênh ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa, con mưa như cuốn trôi cái nóng của mùa hè, như đang cố gắng xoa dịu nỗi đau của ai đó
cậu buông tôi ra, tôi phải đến chổ cô ấy
Minh bất chấp sự ngăn cản của An lao về phái cửa, trông anh lúc này như 1 con mãnh thú điên cuồng sẵn sàng tấn công bất cứ ai ngăn cản anh lúc này.
- cậu bình tĩnh lại Minh, cậu ko thể đi đc …
- cậu buông ra, mặc xác tôi, tôi phải đên bên Thảo, cô ấy đang cần tôi
Minh gào lên đầy tức giận, ánh amwts anh tràn ngập bi thương cùng phần nộ. Anh cố vùng ra bàn tay đang kìm kẹp mình của An. Lúc này anh ko quan tâm đến cái gì nữa, anh chỉ muốn đến bên Thảo, mặc kệ hết tất cả
- mấy cậu còn đứng đó làm gì, mau ngăn tổng giám đốc lại
An gắt lên ra lệnh, thật sự anh ko còn giữ nỗi con trâu điên cuồng này nữa rồi.
Mấy anh nhân viên có mặt ở đó liến xông lên ngăn cản Minh lại
- mấy cậu cút hết cho tôi, kẽ nào dám ngăn cản thì đừng trách tôi ác.
An cũng ko vừa, anh hét ầm lên
- ai dám buông, tôi trừ lương tháng này rồi đuổi việc người đó
Ách, bây giờ thì nên nghe ai đây, tổng giám đốc hay trợ lý của giám đốc
Nhưng lời đe dọa của trợ lý giám đốc có uy lực hơn, gì chứ công việc và tiền lương con quý hơn tất cả, tổng giám đốc có ác cũng ko bằng bị thất nghiệp ( =.= nghĩ đơn giản thế)
Vậy nên trong chống lát Minh bị 1 đống người vây quanh, mặc cho anh co to lực lưỡng thế nào cũng ko thể chống lại từng này người. Minh gầm lên phẩn nộ
- cút ra hết cho tôi !!!!!!!!
- Minh cậu nghe tôi nói đi, cậu ko thể đến đo lúc này đc. Thảo có thể đau khổ nhưng sau này cô ấy sẽ hiểu, còn hơn là đặt cô ấy vào nguy hiễm.
- Cậu biết lão Tô định dùng Thảo để uy hiếp cậu kia mà. Nếu ko dùng Thu Hương đánh lạc hướng hắn thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào cậu biết ko hả.
- Cậu mà đến đó lúc này thì công sức và sự hi sinh của Thảo sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Vì sự an toàn của Thảo, cậu phải bình tĩnh lại, cố nén đau lòng mà nghe tôi nói có đc ko
An xã ra 1 tràng nói ko kịp thở, lão sếp của anh đúng là yêu đến điên cuồng mà.
Dường như những lời An nói đã tác động đến Minh, cơn tức giận nhanh chóng xẹp xuống, anh cũng ko vùng vẫy kích động nữa. Trên mặt anh lúc này chính là sự đau khổ cùng bất lực
Phải, anh bất lực, bất lực vì bản thân ko thể bảo vệ đc Thảo – người con gái anh yêu sâu sắc.
Nhận thấy Minh đã bơt kích động, An thở hắt ra rồi bồi thêm mấy câu
- bây giờ là thời điểm quan trọng, đc ăn cả ngã về ko. Cậu ko nên vì chuyện này mà làm hỏng hết tất cả. Con cáo già kia sắp phải lộ diện rồi, lần này tuyệt ko thể để hắn chạy thoát. Còn về Thảo tạm thời chúng ta ko thể nói cho cô bé biết sự thật này đc, lão Tô lúc nào cũng cho người theo dõi mọi hành vi cử động của Thảo nên chúng ta cần chắc chắn thái độ của Thảo sẽ ko làm lão ta nghi ngờ.
- Biết rồi
Minh bất mãn sửa lại áo. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhắm mắt lại để cố trấn an bản thân
- tôi biết cậu ko muốn dùng cách này nhưng Minh ạ, đã đâm lao phải theo lao thôi.
- Nếu ko phải tên Trần A Vương kia cho biết lão Tô định dùng Thảo để uy hiếp cậu vận chuyển ma túy cho lão thì ko biết sự việc đã đến đâu rồi.
- Chết tiệt !!
Minh rủa thầm, Tô Đại chết tiệt, nếu ko phải tại con cáo già này thì hiện nay anh đã ở bên cạnh Thảo.
Anh ko thể để lão ta nắm đc điểm yếu của mình chính là Thảo cho nên đã lợi dụng Thu Hương đánh lạc hướng chú ý của lão.
Anh biết, với sự bảo hộ của tập đoàn Hoàng Thiên thì lão ta sẽ ko có cơ hội đụng đến 1 đầu ngón chân của cô bé. Thế nhưng một khi thế lực của hắn chưa đc trừ bỏ thì tính mạng của Thảo vẫn bị đe dọa. cô bé của anh sẽ ko có đc cuộc sống vui vẽ một khi Tô Đại vẫn còn đó.
Anh có thể bảo hộ cô bé cả đời nhưng mọi chuyện ko có gì là tuyệt đối, khi mà con cáo gì kia luôn rình rập 2 người
Thêm vào đó, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Anh cần phải diệt trừ tận gốc mối nguy hiễm này.
Trong cuộc chiến này, anh đã đặt cược cả hạnh phúc cùng vận mạng của mình vào trong đó vì thế anh ko đc phép thua cuộc.
Thảo, hãy chờ anh … !!
.
.
.
.
Sau tang lễ, Thảo trở về nhà Minh thu dọn đồ đạc
Quá nhiều nỗi đau đổ lên người nó cùng một lúc đã khiến nó trở nên trầm lặng, u uất. Nó ko khóc, ko gào thét hay tỏ bất cứ thái độ gì. Chỉ im lặng ko hề mở miệng nói nữa lời, cứ như vậy lặng lẽ như hồn ma.
Bây giờ nó ko còn gì
Cha đã mất
Mẹ cũng bỏ nó mà đi
Chồng cũng ko còn
Tình yêu thì đã chết.
Thảo đưa mắt ngắm nhìn căn phòng nó đã cùng anh sống chung 1 năm lần cuối, nơi tràn ngập kỹ niệm này đã ko còn dành cho nó nữa, hình bóng Minh giờ đây sẽ ko còn thuộc về nó. Nó sẽ quên anh, quên đi tất cả tình cảm ngọt ngào mà anh đã từng dành cho nó.
Nước mắt nó lại 1 lần nữa rơi xuống, nó thật ngốc nó đã dặn lòng ko đc khóc vậy mà nó vẫn khóc.
Thảo thu mình lại trong góc, nó mím chặt môi cố ngăn tiếng khóc nghẹn đắng. bờ vai gầy của nó run lên vì đau khổ.
Dù sao nó cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho nó biết thế nào là yêu, là đau.
Thảo lau khô nước mắt rồi lặng lẽ bước xuống nhà.
Nó ko ngờ bà Lan và Thu Hương đều ở phòng khách đợi nó.
Thảo đưa mắt nhìn 2 người, bà Lan vẽ mặt có vẽ giận dữ, còn Thu Hương … Nó nhíu mày, sao cô ta lại có vẽ đắc ý, kênh kiệu như vậy.
- Thảo, cháu mau ngồi xuống đây.
Ba Lan ra hiệu cho nó ngồi xuống rồi bà quay sang nhìn Thu Hương, anh mắt đầy vẽ tức giận
- Thu Hương, chắc cô biết đây là ai chứ. Nhà họ Hoàng chỉ có một mình Thảo là con dâu, cô ko có cửa bước chân vào nhà này nữa bước đâu. Đừng vọng tưởng
- Hừ, bà tưởng tôi là ai chứ, thứ nhãi nhép như cô ta mà có thể so với tôi sao, hơn nữa người Minh yêu là tôi, cô ta chỉ là đứa con gái anh ấy lấy về để đối phó với bà thôi, bà già ạ
Thu Hương khinh khỉnh nhìn nó rồi liếc mắt nhìn bà Lan. Trông thấy vẽ mặt tức tối của bà, cô ta càng đắc ý
- cô nói thế là có ý gì.
- Còn ý gì nữa, nhân đây tôi cũng nói luôn cho bà biết. cô con dâu đắc ý của bà chỉ là 1 kẻ lừa đảo, cô ta vì tiền nên mới kết hôn với Minh, còn anh Minh thì vì muốn bà yên lòng nên mới cưới cô ta, hoàn toàn ko có chuyện yêu đương thắm thiết gì ở đây cả. chỉ có bà ngu ngốc nên bị họ lừa thôi.
Thu Hương cười to, nếu ko phải cô biết sự thật này thì có lẽ cô đã chẳng có cơ hội quay lại với Minh.
Bà Lan hốt hoảng nhìn Thảo, bà ko tin những gì mình vừa nghe thấy.
- Thảo, cháu nói cho bà biết, rốt cuộc đã có chuyện gì hả, cháu và thằng Minh đang giấu diếm bà chuyện gì
- Cháu …
Thảo ngập ngừng, trong lòng nó tràn ngập lo âu, nó ko nghĩ rằng bí mật về cuộc hôn nhân của nó lại bị phanh phui vào đúng ngày nó ra đi, nó ko định khiến bà Lan thất vọng khi nó biết bà yêu quý nó đến mức nào
Nó đã sai lầm khi giúp Minh lừa dối tình cảm của bà, nó đã hi vọng Minh thực sự yêu nó, nó sẽ là vợ chính thức của anh và bản hợp đồng hôn nhân kia sẽ ko còn tồn tại nữa. Nhưng giờ đây …
- bà ko cần hỏi cô ta đâu, hôn nhân giữa cô ta và Minh chỉ là bản hợp đồng trong 1 năm, hết 1 năm cô ta sẽ đc anh Minh tài trợ cho ra nc ngoài học, còn bà sẽ đc giải thích rằng 2 người ko yêu nhau nên ly hôn. Sao bà thấy sao, bà nói tôi là hồ ly tinh nhưng đứa cháu dâu yêu quý của bà còn quỷ quyệt hơn tôi kìa, ha ha nhưng ko sao sắp tới bà sẽ có cháu dâu mới, là tôi đây ha ha
Những lời cay độc của Thu Hương khiến bà Lan choáng váng đứng ko vững, bà ngà xuống ghế, khuôn mặt còn đậm vẽ kinh hoàng, bà ko tin vào chính mình đang nghe, tất cả, tất cả mọi chuyện trong thời gian qua chỉ là giả, cháu bà và đứa cháu dâu bà hết mực yêu thương cư nhiên lừa dối bà trong 1 thời gian dài như vậy …
Bà thật ko dám tin …
- ha ha, thôi tôi về đây 2 người cứ từ từ nói chuyện, mà bà cũng nên chuẩn bị đồ cưới cho tôi đi là vừa vì ko bao lâu nữa tôi sẽ chính thức làm thiếu phu nhân nhà này ha ha
Thu Hương khoái trá cười to, cô ta cảm thấy bản thân mình thật thông minh, trước khi bị lão mập kia đá cô lại tìm đc bến đổ cho bản thân, ông trời quả thật rất ưu ái cô … từ nay sẽ ko còn ai dám coi thường cô khi cô trở thành phu nhân danh giá của tập đoàn Hoàng Thiên …
Trong phòng khách, không khí quỷ dị đến không ngờ, bà Lan im lặng ngồi trên ghế, khuôn mặt của bà vẫn còn đậm vẽ bất ngờ cùng thất vọng. Bà muốn tức giận mà gào lên nhưng ko hiểu sao bà chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, đến nói bà cũng ko muốn nói
- bà …
Thảo đứng bên cạnh, khuôn mặt nó đã tràn ngập nước mắt, nó thấy hối hận, vô cùng hối hận vì đã lừa dối 1 người như bà Lan
- cháu ko cần phải nói gì hết, cháu khiến ta vô cùng thất vọng.
- cháu xin lỗi bà ơi …
- ko cần nói thêm gì nữa, cháu và thằng Minh đã khiến bà trở thành trò cười, 2 đứa nghĩ sẽ lừa dối bà đến lúc nào hả ???
Bà Lan ko còn kiềm chế đc, bà gắt lên , đôi mắt bà tràn đây bi thương, thống khổ
- cháu đi đi… đi ngay đi … bà ko muốn nhìn thấy cháu … nhà họ Hoàng ko chứa thứ con dâu dối trá như cháu, đi … mau đi khỏi đây ngay lập tức …
- bà ơi, cháu xin bà hãy nghe cháu nói …
Thảo cuống lên khi trông thấy vẽ đau khổ cùng tức giận của bà Lan, nó ko muốn bà trở nên như thế … nó biết bà cảm thấy như thế nào khi biết đc sự thật này, nhưng thật sự nó ko muốn lừa dối bà …
- đi ngay đi và đừng bao giờ để tôi trông thấy cô lần nào nữa …
Bà Lan thô bao đẩy Thảo ra khỏi cửa, bà cố nén đau lòng để không phải nhìn thấy khuôn mặt kia, Thảo khiến bà quá thất vọng bà ko thể tha thứ cho việc làm này đc. Tại sao 2 đứa nó lại làm ra chuyện tày đình như thế, hôn nhân là thứ đáng trân trọng vậy mà chúng nó lại xem như trò đùa.
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt Thảo, nó ko thể làm gì chỉ có thể khóc, khóc cho đau khổ, khóc cho hối hận …
Bây giờ thì nó đã biết thế nào gọi là trả giá …
Minh trở về nhà lúc trời tối, anh quyết đinh hôm nay sẽ nói toàn bộ sự thật cho Thảo biết, anh ko muốn nhìn thấy cô bé chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa, bấy nhiêu là quá đủ cho cả anh và Thảo.
Nhưng có một điều anh ko thể ngờ đến, khi về nhà anh lại nhận đc tin Thảo đã bị bà Lan đuổi ra khỏi nhà.
Minh choáng váng cả đầu óc, anh ko tin chuyện này vội lên phòng tìm Thảo nhưng căn phòng trống trơn đã thay anh trả lời tất cả
Một nỗi lo sợ đè nặng tâm trí anh, ngay lập tức anh đi tìm bà Lan để làm rõ thực hư. Anh ko tin bà Lan lại đối xữ với Thảo như vậy, bà rất yêu quý Thảo kia mà
Ko cần anh phải đi tìm, bà Lan đã đợi anh ở phòng khách. Minh vội lên tiếng, trong giọng nói ko giấu đc vẽ lo lắng, nôn nóng.
- bà, vợ cháu đâu rồi. Tại sao đồ đạc của cô ấy lại ko có trong phòng …
- ko cần tìm nữa, ta đã đuổi con bé dối trá đó đi rồi
- bà nói cái gì
Minh cảm thấy trời đất vừa sụp xuống, ko tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh định thần, cố gắng kiềm chế nỗi lo sợ hỏi lại lần nữa, vẽ ko thể tin hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú
- bà nói là bà đã đuổi cô ấy đi sao.
- Đúng thế.
Bà Lan lạnh lùng cất tiếng
- Tại sao bà làm vậy, dù cô ấy có làm sai chuyện gì bà cũng thể đuổi cô ấy đi mà ko nói cho cháu một tiếng. chuyện này thật hết sức hồ đồ, cháu sẽ đi tìm và đưa cô ấy về đây
Đầu Minh như muốn nổ tung ra, trái tim như bị bóp nghẹn vì lo sợ, Minh thật ko thể tin bà Lan có thể nhân lúc anh ko có ở nhà mà đuổi Thảo đi, anh cần phải đi tim Thảo ngay, anh sợ sẽ có chuyện ko hay xãy ra với Thảo, cô bé có thể đi đâu khi người thân ko còn ai, một người con gái yếu đuối sẽ ra sao khi ko có người bảo vệ. ko nhất định anh sẽ tìm đc cô bé, anh ko thể để xãy ra chuyện gì với người anh yêu đc.
- Minh, cháu đứng lại đó cho ta
- Bà còn muốn nói gì sao, bà đuổi người cháu yêu nhất ra khỏi nhà bà nghĩ cháu nên như thế nào đây
Nôn nóng muốn mau chóng đi tim thảo khiến anh mất hết bình tĩnh. Minh ko kìm đc mà gắt lên với bà Lan. Anh tức giận thực sự tức giận vì hành động của bà Lan, tại sao bà có thể làm như thế chứ, bà ko biết đuổi Thảo đi ko khác gì đang tra tấn anh sao.
- Cháu nghĩ nhà họ Hoàng này có thể chứa chấp 1 kẽ dối trá như con bé đó sao
Nhận thấy sự tức giận của Minh, bà Lan cũng ko nhân nhượng mà lên giọng, chỉ ko ngờ lại khiến cơn tức của Minh bạo phát, anh quát lên
- Bà ko đc nói về Thảo như vậy
- Tại sao ko, 1 đứa con gái vì tiền mà kết hôn như nó thì lấy tư cách gì bảo ta ko đc mắng nó.
- Bà nói cái gì – Minh cố gắng kiềm chế lữa giận, anh ko cho phép ai đc nói về Thảo như vậy bởi vì người đang nói chuyện với anh là bà nội của anh nếu ko là người khác anh ko biết mình sẽ tức giận quá mức sẽ gây nên chuyện gì
- Ta nói sai sao, chuyện này ta phải cảm ơn Thu Hương vì đã cho ta biết bộ mặt thật của con bé đó, nếu ko đến bây giờ ta vẫn mù mắt mà tin tưởng nó ngây thơ, trong trắng. một đứa vì tiền tài danh vọng như nó ko xứng vào cửa nhà này
Giọng nói của bà Lan ko che giấu sự mĩa mai, nhưng khuôn mặt bà lại lộ vẽ đau thương cùng thất vọng.
Từng lời nói của bà Lan chẳng khác nào lữa đổ thêm dầu, Minh tức giận nghiến răng nghiến lợi, 2 bàn tay nắm chặt. Lại là Thu Hương, người đàn bà ko biết liêm sĩ đó cô ta cư nhiên đến nhà anh, ko cần nghĩ anh cũng biết cô ta đã nói gì với bà, sai lầm lớn nhất của anh là nói ra chuyện bản hợp đồng hôn nhân với cô ta, nhưng anh ko ngờ bà anh lại có phản ứng như vậy khi biết chuyện này
- Cháu biết bà đang nói gì,phải ! giữa cháu và Thảo ban đầu là hợp đồng hôn nhân, nhưng dù ko có bản hợp đồng đó, người cháu lấy vẫn sẽ là Thảo, và yêu cũng chỉ mình cô ấy. hơn nữa cô ấy ko phải vì tiền mà kết hôn, cháu cứ nghĩ bà là người thông hiểu sự đời, biết nhìn ra ai thành tâm, ai giả dối nhưng hình như cháu đã lầm, bà khiến cháu vô cùng thất vọng.
Minh mất kiềm chế mà hét lên với bà Lan khiến bà tức giận đến bầm gan tím ruột, thằng cháu bà hết mực yêu thương lại vì 1 đứa con gái mà hét lên với bà, bà tức giận gằn từng tiếng
- Cháu dám dùng thái độ đó nói chuyện với bà, vậy đừng trách bà ko nể mặt. cháu có thể lấy bất kỳ ai nhưng tuyệt đối ko phải là con bé ấy, nó đừng mong bước chân vào căn nhà này dù chỉ là nữa bước
- Vậy bà cùng ko cần phải đe dọa, bởi vì ngoài Thảo ra cháu sẽ ko lấy bất cứ ai khác.
- Vậy cháu cũng ko cần bước vào cái nhà này nữa và cũng đừng mong nhận đc bất cứ thứ gì từ ta.
Bà Lan tức giận quát lên, trái tim bà ko chịu nỗi trước sự đã kích này,bà cố nén cơn đau trừng mắt nhìn Minh đầy thách thức, bà ko tin Minh dám trái lời bà. Nhưng đáp lại bà chỉ là nụ cười nhạt của Minh
Anh hừ lạnh
- Bà nghĩ cháu cần những thứ của bà sao,vậy cháu cũng nói cho bà biết đời này kiếp này cháu chỉ cần duy nhất một mình Thảo.
Minh cả người toát ra lữa giận, anh như con mãnh thú điên cuồng ko còn biết bản thân đang nói chuyện với ai. Đau thương, mất mát khiến anh mất đi lý trí, lần đầu tiên trong đời anh vô lễ tuyên chiến với người bà kính yêu của mình, bất chấp tất cả mọi thứ vì tình yêu. Lúc này đây anh chỉ biết mình cần Thảo và ko thể mất cô bé đc.
Minh quay tức giận đùng đùng bỏ đi. Cánh cửa đóng sập trước mặt bà Lan, bà suy sụp ngã xuống ghế bất tĩnh nhân sự. Thằng cháu của bà, nó có thể vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả, kể cả người bà này, bà thật sự đã sai lầm rồi sao ???
Minh điên cuồng phóng xe, trong đầu anh lúc này tràn ngập hình bóng của Thảo, trái tim anh đập dồn dập vì lo sợ, anh sợ cô bé xãy ra chuyện gì đó, bao nhiêu lo lắng quay cuồng trong đầu anh. Minh nôn nóng nhấn ga tăng tốc
- Thảo, em đang ở đâu …
Gần như lật tung cả Hà Nội, nhưng nhiều ngày trôi qua vẫn ko tìm thấy bóng dáng của Thảo đâu.
Nỗi lo sợ bổng chốc biến thành ngọn lữa thiêu đốt tâm can. Anh nghiến răng tức giận.
- Thảo, em đã muốn trốn thì trốn cho kỹ đừng để anh tim đc em, nếu ko anh sẽ bắt em trả giá vì giám rời bỏ anh.
Lo lắng nhiều ngày biến thành lữa giận. Bàn tay bóp chặt Minh đấm thẳng vào tường, trên khuôn mặt anh tràn đầy đau khổ cùng tuyệt vọng, là tại anh, tại anh ko bảo vệ đc Thảo nên mới khiến cô ấy đau khổ mà bỏ đi như vậy, nếu có chuyện gì xãy ra với Thảo, anh ko thể tha thứ cho bản thân.
.
.
.
Rầm !!!!
Cảnh cửa bật tung, Minh như cuồng phong bảo tố xông thẳng vào nhà của Thu Hương khiến cô ta giật mình đánh rơi chiếc cốc.
Vừa nhìn thấy Minh, cô ta liền tươi cười niềm nở
- Minh, anh đến rồi đấy à, sao ko gỏ cửa để em ra mở, anh xem anh làm hỏng nhà em rồi.
Thu Hương nũng nịu sà vào lòng Minh, cô ta sung sướng đến mức ko trông thấy khuôn mặt u lãnh tàn khốc của Minh lúc này
Minh lạnh lùng hất ngã Thu Hương. Mắt anh nhìn cô ta đầy giận dữ, anh cười lạnh, nụ cười còn đáng sợ hơn cả tử thần
- Cô nghĩ tôi đến đây vì chuyện gì??
Thu Hương bất giác lạnh cả người, bàn tay ko ngừng toát mồ hôi cô ta cố lấy lại bình tĩnh nở nụ cười.
- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện của chúng ta sao ??
Minh bất ngờ túm lấy chiếc cằm khéo léo của Thu Hương, anh nghiến răng cô kiềm chế để ko bóp nát cô ta ngay lúc này, đôi mắt anh tràn đầy hận ý, bàn tay ko ngừng dùng lực khiến cô ta đau muốn chết mà vẫn phải cố cười mà chịu đựng.
- Tôi hình như đã đánh giá cô quá thấp, cô thông minh hơn tôi tưởng đấy Thu Hương
- Lá gan cô quả thật rất lớn nên mới dám đến nhà tôi mà nói xằng bậy, tôi hình như đã quá nhân nhượng cô rồi
Đôi mắt lóe lên cái nhìn đầy sát khí, Minh nhếch mép cười, khuôn mặt đẹp đẽ ko ngừng toát lên vẽ thâm sâu lạnh lẽo, không khí xung quanh bất giác hạ xuống mấy độ, quỷ dị đến ko ngờ
- Cô nghĩ tôi nên như thế nào đối với 1 người đàn bà như cô đây
- Anh đừng đùa nữa, ko vui chút nào đâu.
- Đùa ? có lẽ cần phải cho cô biết. đây mới chân chính là tôi
Minh hất tay khiến Thu Hương lão đão ngã về phía sau. Cô ta tức giận hét ầm lên
- Anh điên rồi, sao anh có thể đối xữ với người yêu như vậy hả, anh cho em là cái gì ???
- Yêu ?? cô tưởng tôi yêu cô sao
Cơn giận bao nhiêu ngày bỗng chốc bùng lên, Minh điên cuồng túm lấy cô ta. Tất cả là tại người đàn bà ko biết liêm sĩ này, vì cô ta nên Thảo mới rời bỏ anh. Thật sự anh chỉ muốn 1 phát bóp chết cô ta ngay tại đây … anh nghiến răng, gằn từng tiếng
- Một con đàn bà ko biết liêm sĩ như cô đáng để tôi yêu sao, chẳng qua cô chỉ là 1 quân cờ để tôi lợi dụng mà tôi, một khi cô đã hết giá trị thì tôi cần gì phải nương tay với cô nữa. chẳng qua tôi muốn lưu lại 1 ân huệ mà tha cho cô, nhưng ko ngờ cô còn dám mơ tưởng trèo cao đòi làm vợ tôi, cô khiến người tôi yêu rời bỏ tôi, cô nghĩ tôi nên xữ cô như thế nào đây
- Anh … anh … điên rồi … anh dám nói như thế với tôi sao … vậy thì anh đừng mộng tưởng lấy đc bằng chứng phạm tội của lão Tô từ tay tôi …
Minh khi thế ép người khiến Thu Hương nghẹt thở, rùng mình khi trông thấy vẽ mặt u lãnh như Diêm Vương hiện hình của anh, bàn tay vô thức toát mồ hô lạnh. Cô ta run rẫy cố cứu vãn tình thế, trong giọng nói ko che giấu đc sự sợ hãi. Minh bây giờ còn đáng sợ hơn cả thần chết
- Cô tưởng mấy thứ đó vẫn còn trong tay cô sao, chúng đã sớm nằm trong tay tôi rồi, chẳng qua cô ngu ngốc nên mới dựa vào mấy thứ đó mà uy hiếp tôi. Bây giờ cô chẳng còn tý giá trị gì thì tôi cũng nên sớm nói vĩnh biệt.
Minh nhếch môi cười lạnh lẽo, thỏa nãm nhìn khuôn mặt đã sớm ko còn giọt máu của Thu Hương. Một người như cô ta thì nên sớm nhận đc quả báo.
- Anh … anh định … làm gì …
- Tôi nghĩ, lão tô chắc sẽ vui mừng vì sự trở lại của cô. Mà có lẽ giờ này lão ta đang ở ngay dưới chân cầu thang ko chừng.
- Ko … ko … xin anh … xin anh … đừng đem em giao cho hắn, nhất định hắn sẽ giêt em …
Thu Hương vội vàng ôm lấy chân Minh, ko ngừng khóc lóc cầu xin đến thảm thương. Nhưng đáp lại cô ta chỉ là khuôn mặt lãnh khốc của Minh
- Nếu biết trước như vậy, cô lẽ ra ko nên đụng đến vợ tôi, đáng tiếc cô đã ko sớm nhận ra điều này
Minh lần nữa lạnh lùng hất cô ta ra, anh xoay người bước đi ko thèm để ý đến người đang khóc lóc thảm thiết kia. Vốn dĩ sau chuyện này anh sẽ để cô ta đc sống vui vẽ bên người em trai nhưng chính lòng tham đã giết chết cô ta. Cô ta khiến Thảo chịu oan khuất mà bỏ đi, thì chính cô ta sẽ phải trả giá cho tất cả.
.
.
.
Mấy ngày sau, trên mọi tờ báo đều đăng tải sự kiện Tô đại gia của đất Hà Thành bị công an bắt vì tội buôn bán ma túy, chiếm đoạt tài sản, lừa đảo … hàng loạt tôi danh đc nêu ra cùng những bằng chứng hùng hồn khiến Tô Đại phải chịu mức án tù trung thân, toàn bộ tài sản của Tô Đại đều bị niêm phong.
Nhưng điều khiến mọi người chấn động chính là việcTổng Giám Đốc tập đoàn Hoàng Thiên – Hoàng Thiên Minh bất ngờ từ chức, toàn bộ quyền hành đều giao lại chủ tịch tập đoàn là bà Nguyễn Kim Lan. Có nhiều người cho rằng sự ra đi của anh có liên quan đến việc mất tích của người tình là Thu Hương, nhưng cũng có người nói rằng anh ra đi là để tìm kiếm người vợ của mình.
4 năm sau …
Công viên Hyde Park
Một cô gái châu Á có khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen dài như thác nước lay động trong gió, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, trong tay ôm những bó hoa đủ màu sắc đang đứng bên cạnh đài phun nước. Những tia nước ko ngừng phát ra những tia sáng lung linh diệu kì dưới cái nắng của nước Anh khiến cho cô gái đứng bên cạnh càng toát lên vẽ đẹp diệu kì
Nụ cười như gió xuân khiến ko ít người phải đứng lại ngắm nhìn, cô bé mãi mê với công việc của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ko ngừng tươi cười mà ko hay biết tất cả những hành động, biểu hiện của mình đều rơi vào tầm mắt 1 người đàn ông cao lớn, khôi ngô, đôi mắt sáng như sao của người đàn ông lóe lên 1 tia vui mừng. Trên khuôn mặt đẹp đẽ nở một nụ cười đầy mê hoặc
- Cuối cùng anh cũng tìm đc em, cô vợ bé nhỏ ạ.
Minh bước nhanh về phía đài phun nước, anh cảm nhận trái tim mình đang đập liên hồi vì vui sướng, người con gái anh yêu cuối cùng cũng tìm lại đc, anh thề rằng sẽ làm tất cả để tìm lại cô bé đó.
- Tôi có thể mua hết số hoa này ko.
Thảo đang cúi người để nhặt bông hoa vừa rớt xuống thì bỗng giật mình, giọng nói này khiến tim nó đập loạn nhịp. ko thể nào, anh ko thể ở đây đc …
Tự trấn an bản thân, Thảo mĩm cười ngẩng đầu lên đang định trả lời thì nụ cười liền cứng lại trên khuôn mặt.
Là anh !!!!
- Chào em, đã lâu ko gặp !!
Minh nở nụ cười mê hoặc, anh nhìn biểu hiện của Thảo mà ko khỏi buồn cười.
Thảo đứng bất động, nói ko nên lời, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã luôn khắc sâu vào tim nó suốt bao năm qua. Đây là mơ, nhất định là mơ, anh ko thể nào có mặt ở đây đc. Nó tự nhéo mình 1 cái đau điếng, rồi nhìn Minh … anh ko biến mất vậy là thật sao … trời ơi
- Sao ?? ko muốn bán cho anh à
Minh mĩm cười, anh bước lại gần Thảo thì bổng nhiên Thảo vứt hết hoa ra sau rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn khiến anh vô cùng bất ngờ.
Vừa buồn cười lại vừa tức giận, Minh nhanh chóng đuổi theo, trong lòng thầm mắng cô bé ngốc này vừa trông thấy anh đã liền bỏ chạy, bộ trông anh đáng sợ đến thế sao.
Gặp lại Minh khiến nó vừa mừng vừa sợ, vừa yêu vừa hận, trong nhất thời nó ko biết phải làm sao chỉ duy nhất 1 ý nghĩ là chạy trốn, đã 4 năm trôi qua nó cứ nghĩ mình sẽ quên đc anh, nhưng nào ngờ khi vừa gặp lại, nó liền cảm thấy sự cố gắng của mình trong suốt thời gian qua đều vô ích, nó ko thể quên đc anh.
Với sự tài trợ của bà Lệ, cùng học bổng nó nhận đc, nó đã ở nước Anh này 4 năm, 4 năm ko ngừng học tập và làm việc, nó cố tìm quên, quên đi hình bóng Minh trong trái tim nó, nhưng rốt cuộc …
Thảo chạy vừa chạy đến 1 con đường nhỏ thì liền cảm thấy eo bị căng cứng, toàn thân nó bị kéo lại phía sau. Nó cố sức vùng vẫy thoát khỏi, nhưng vô ích. Cả người nó bây giờ đều nằm gọn trong cái ôm quen thuộc, ko cần nhìn nó cũng biết là ai …
- Buông ra, anh làm cái gì vậy hả. … mau …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị chặt lại, tất cả những gì nó định nói liền bị ai đó bá đạo nuốt lấy hết.
Minh cứ cuồng dã tham lam như vậy
Ban đầu chỉ là muốn kiểm chứng tính chân thật về sạu lại nghĩ phải trừng phạt Thảo. Nhưng sau lại bị sự nhớ nhung cùng sự ngọt ngào của đôi môi Thảo trong nháy mắt cướp đi lí trí. Theo bản năng anh càng hôn sâu hơn, thân hình rắn chắc cọ xát đè ép thân thể mềm mại của Thảo.
Nụ hôn bất ngờ khiến tim Thảo đập thình thịch, bên tai ù ù không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thân thể cuồng nhiệt bốc cháy như thể nó đang đặt mình giữa ngọn lửa. Nó nên giãy dụa, rất muốn giãy dụa, nhưng cả người run rẩy lấy không ra một chút khí lực nào, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên mơ mơ hồ hồ.Đau … trong mơ hồ nó chợt nhận ra đây là trừng phạt, ko phải hôn.
Mãi một lúc sau Minh mới buông Thảo ra, anh nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của Thảo, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ.
Sau nụ hôn mãnh liệt, Thảo lấy lại tinh thần bèn đẩy mạnh Minh ra, nó gào lên trong nước mắt, anh còn muốn gì nữa, anh hành hạ nó chưa đủ hay sao.
- Anh đến đây làm gì, anh còn muốn gì ở tôi, tại sao ko chịu buông tha cho tôi, bây nhiêu còn chưa đủ sao
- Ko buông, đến chết cũng ko buông … em là của anh, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi anh
Minh túm lấy tay Thảo, kéo mạnh Thảo vào lòng, cánh tay anh gọng kìm vững chắc ôm chặt lấy mặc kệ Thảo đang ra sức vùng vẫy ko thôi
- Anh buông ra
- Ko buông, em là vợ anh, tại sao anh phải buông tha em chứ
- Tôi ko phải vợ anh, anh mau buông ra, tôi và anh ko còn gì để nói nữa
- Còn, còn rất nhiều … mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Anh hành hạ tôi khổ sở bấy nhiêu chưa đủ sao … mà còn …
Thảo chưa kịp nói hết câu thì 1 chiếc xe phóng vụt tới, dừng ngay bên cạnh nó và Minh. Ngay lập tức Minh bất ngờ bế bổng nó lên rồi chui vào xe.
- Đồ đáng ghét, anh làm gì vậy hả … mau mở cửa xe …
Thảo cố gắng gào lên thì khuôn mặt tươi cười của An liền quay lại nhìn nó
- Xin lỗi Thảo, anh ko thể giúp em đc. Thằng Minh sẽ giết anh mất.
- Im !!! lái xe đi
Minh ko nể tình mà gắt lên, anh ném cho An cái nhìn đầy đe dọa khiến An bất mãn vô cùng mà ko làm gì đc.
Chiếc xe phóng vụt đi.
Trong xe Thảo ko ngừng la hét nhưng vô ích, Minh cứ trơ ra như đá cho đến khi chiếc xe dừng lại trước 1 căn nhà gổ.
- Đây !! tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. còn lại là do cậu
An ném chìa khóa xe cho Minh rồi biến mất.
Thảo cố vùng ra khỏi bàn tay kìm kẹp của Minh nhưng ko đc. Anh thô bạo kéo nó vào nhà rồi khóa chặt cửa lại
- Anh định làm gì, mau thả tôi ra
- Em hét nãy giờ chưa đủ sao.
Minh bất ngờ xoay người ép nó về phía tường. Thảo bị giam cầm giữa anh và bức tường. nó bỗng nhiên cảm thấy có chút nguy hiễm … tình thế này khiến bao nhiêu sự dũng cảm của nó tan biến thành mây khói.
- Ngẩng mặt nhìn anh đây.
Giọng điệu ra lệnh của Minh khiến nó ko kìm đc mà run rẫy, nó ko hiểu sao mình lại nghe lời mà nhìn anh. Chỉ thấy đôi mắt của anh tràn ngập yêu thương cùng đau lòng
Là đau lòng sao …
- Em gầy đi rất nhiều
Minh đưa tay vuốt nhẹ gò má Thảo, trong giọng nói của anh tràn đầy tình cảm bị kìm nén
Thảo chợt nghe trái tim đập loạn nhịp. anh đây là quan tâm nó sao, ko phải nhất định là anh đang lừa nó … những lời anh nói với nó trước đây chưa bao giờ nó quên, anh ko hề yêu nó,… vậy cần gì nó phải vì sự giả tạo này mà cảm động. Thảo hất tay minh ra rồi nhìn anh bằng đôi mắt đầy oán hận
- Ko cần anh quan tâm, tôi ko cần sự quan tâm giả dối này của anh
- ko, anh ko lừa dối em, tất cả những chuyện trước đây là hiểu lầm, em phải nghe anh nói …
- ko tôi ko nghe …
Thảo đưa tay bịt lấy tai mình, nó ko muốn nghe bất cứ lời nào của anh nữa … cả người nó đầy mâu thuẩn, nó thật sự ko biết phải làm sao
Minh tức giận ép Thảo phải đối diện với chình mình
- em nghe cho rỏ đây, những lời anh nói với em ở công ty lúc đó hoàn toàn là giả dối, anh gạt em vì muốn bảo vệ em thoát khỏi bàn tay của Tô Đại, hắn muốn bắt cóc em rồi dùng em uy hiếp anh, cho nên anh mới lợi dụng Thu Hương để chuyển hướng chú ý của lão ta. Anh thật sự ko có gì với Thu Hương, người anh yêu là em, mãi mãi là em !!
Minh gần như ko thể kiềm chế đc mà gào lên, Thảo trông thấy anh kích động như thế thì liền ngẫn người, nó ko dám tin vào những gì mình vừa nghe đc. Anh nói anh ko yêu người con gái đó, tất cả mọi chuyện vì muốn bảo vệ nó sao … Đầu óc nó rối tung lên, ngay thời khắc gặp lại anh nó đã ko còn suy nghĩ đc gì hết.
- em phải tin anh, ngày em bỏ đi anh đã định nói tất cả với em, nhưng anh ko ngờ bà lại nhẫn tâm đuổi em đi, em có biết 4 năm qua anh đã khổ sở tìm em như thế nào ko. Tha thứ cho anh có đc ko Thảo.
Thảo ngước đôi mắt đầy lệ của mình nhìn anh. Nó có nên tin anh ko, tin tưởng mà tha thứ cho anh, tin tưởng người đã khiến nó đau khổ, tin rằng anh yêu nó … Trong đôi mắt của Minh ko hề có lấy nữa tia nhìn giả dối chỉ có sự chân thành cùng kiên định, ko biết sao khi nhìn vào đó lòng tin đã mất của nó lại trở về.
Thảo nhắm mắt lại, nước mắt ko ngừng rơi xuống. Nó cố gắng bình tĩnh cố ngăn cơn xúc động. làm sao đây nên tin anh hay là ko tin
Ko tin anh nó cũng đau khổ
Còn tin anh, liệu nó có bị anh lừa dối lần nữa ko.
Trốn tránh suốt 4 năm cũng ko thể ngừng yêu anh.
Vậy thì bây giờ nó nên làm sao
Yêu trong tuyệt vọng
Hay yêu trong hi vọng
Đằng nào cũng là yêu, vậy thì vì sao ko cho nhau cơ hội
Ko đc ở cạnh anh còn đau khổ hơn là bị anh lừa dối
Vậy thì …
Nó chấp nhận trả giá để tin tưởng anh !!!
Thảo khóc nấc lên, ngã vào lòng Minh, bao nhiêu oán hận cứ thế tuôn trào, nó đưa tay đánh anh ko thương tiếc.
Minh vội ôm chặt lấy Thảo, mặc kệ bản thân bị đánh đến bao nhiêu anh cũng chịu, anh chỉ cần giây phút này, đc ôm lấy người anh yêu, đc ở bên cạnh mãi ko xa rời.
- đồ đáng ghét, sao bây giờ anh mới đến
- anh xin lỗi … vợ yêu
Minh nhẹ nhàng đặt lên môi Thảo một nụ hôn, một nụ hôn có vị mặn của nước mắt, vị ngọt của hạnh phúc và sự nhớ nhung bị dồn nén.