Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi qua khung cửa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nó. Nó nheo nheo mắt, cố gắng thích nghi dần với ánh sáng ban mai sau một đêm dài chìm vào bóng tối vô tận. Nhưng lúc này, nó vẫn cảm thấy buồn ngủ, thậm chí nó còn muốn ngủ suốt phần đời còn lại..... vì nó thật sự mệt mỏi.
.
Nó đang ở đâu thế này? Đây là một nơi trắng xóa. Không phải bệnh viện.
Nó đứng một mình giữa một nơi trắng xóa, xung quanh chỉ là vài cái nến đang bay qua bay lại. Trên người nó vẫn là bộ đồ ngủ.
Bỗng đằng xa có một thứ ánh sáng làm nó chói mắt. Nó theo phản xạ, đưa tay lên che mắt rồi bước theo thứ ánh sáng đó. Dừng lại trước một chiếc cầu. Người đi trên cầu ai cũng cầm một cây nến, nó phát hiện ra trên tay mình cũng đang là một cây nến.
Cây cầu này dài vô cùng. Nó bước theo mấy vị trước mắt. Không gian im lìm, chỉ có tiếng bước chân và tiếng nước chảy ở bên dưới cầu.
- Con gái! – một giọng nữ trầm ấm, phát ra từ đằng sau nó.
Nó quay lại. Một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và quý phái đập vào mắt nó. Nhưng nó nhìn, có nét gì đó quen thuộc. Đôi mắt màu xanh ấy, mái tóc ấy đều giống mẹ nó.
- Mẹ! – bất giác nó gọi mẹ.
Người phụ nữ kia mỉm cười xoa đầu nó.
- Mẹ! Đúng là mẹ rồi – mắt nó rơm rớm rồi ôm chầm lấy mẹ - mẹ đừng đi nữa nhé, con nhớ mẹ lắm.
- Mẹ phải đi con ạ! – bà mỉm cười nhưng trong nụ cười có chút gì đó đau khổ.
- Không, con không cho mẹ đi. Con không muốn nhìn thấy bố với mụ đàn bà đó ở bên nhau – nó khóc òa.
Mắt mẹ nó cụp xuống, bà xoa đầu nó, hôn nhẹ lên trán nó.
- Bố con và mẹ không có duyên ở kiếp này.
Nó thôi khóc, ngẩng mặt lên nhìn mẹ.
- Vậy bây giờ mẹ đi đâu? – bất giác nó hỏi.
- Mẹ sẽ hóa kiếp – bà nhẹ nhàng nói.
- Con đi cùng mẹ, con không muốn ở đây nữa – nó lắc đầu nguầy nguậy.
Mẹ nó cười, xoa đầu nó một lần nữa rồi bước thẳng lên cầu. Chiếc cầu cùng mẹ nó dần biến mất trong thứ ánh sáng mờ ảo. Nước mắt nó tuôn trào, ngồi thụp xuống…
.
- Mẹ, mẹ! – nó nói mê man trong khi ngủ.
Ngồi bật dậy, nó thở dốc, thấy người mình đang nhễ nhại mồ hôi. Sao nó lại nằm trên giường? Quay người lại, nó thấy hắn đang nằm cạnh. Hôm qua hắn là người đặt nó lên giường sao?
Tay nó vô thức đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn. Ánh nắng chiếu vào tràn ngập căn phòng, càng làm hắn lung linh hơn trong nắng.
- Hình như em thích nhìn anh ngủ lắm thì phải? – hắn bất chợt lên tiếng.
Nó giật mình rụt vội tay lại. Nhưng hắn đã kịp nắm lấy tay nó kéo xuống hôn lên môi nó. Nó mở to mắt, không còn nói nổi lời nào.
- Nghe nói em bị vô sinh đúng không. Vậy để anh làm em hết vô sinh nhé! – hắn nói đểu đồng thời tay hắn lần mò vào người nó.
Nó giật mình. Sao hắn biết chuyện nó nói với bác gái nó bị vô sinh? Mặt nó đỏ như quả gấc. Sao lại nhục nhã thế này? Trời ơi, chết mất. Nó muốn độn thổ quá.
Bất chợt nó nhận ra, tay hắn đang sờ vào cái chỗ "không nên sờ".
- Đồ BIẾN THÁI….
+++++
Hắn ngồi ngoài ghế mà liên tục cười làm nó đứng trong bếp cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến lúc nãy nó nói hắn là đồ biến thái, hắn lại nhớ đến cái lần đầu gặp nó.
- Này! Anh cười gì cười lắm thế hả? – nó cầm cái đũa ra cốc vào đầu hắn.
- Cười mà cũng cấm à? – hắn lại cười to hơn.
Nó không biết nói thế nào nữa. Đúng là đồ cùn.
Mặt hầm hầm, nó đi vào bếp.
Hắn mỉm cười rồi đứng dậy đi theo nó vào bếp.
Một vòng tay vòng qua eo nó.
- Anh xin lỗi – hắn khẽ nói.
Nó cười nhẹ. Thực sự nó cũng muốn cho thời gian dừng lại, nó muốn mãi mãi được ở trong vòng tay hắn thế này. Nhưng nó lại không đủ dũng khí để đối mặt với những gì hắn đã làm với nó trong quá khứ. Liệu có phải nó cố chấp quá không?
Nó nới lỏng tay hắn ra rồi bước ra ngoài.
Mắt hắn cụp xuống. Nó vẫn chưa chịu chấp nhận tình cảm của hắn. Nếu như lúc đầu hắn không ghen tuông nhiều quá. Nếu như lúc đầu hắn tìm hiểu rõ. Thì đến bây giờ nó và hắn đâu có thế này.
Hắn lên lầu mặc quần áo rồi ra xe. Trong cái không khí như thế này, hắn ở nhà càng làm mọi việc thêm rối tung hơn.
- Anh không ăn tối à? – nó từ trong phòng tắm đi ra gọi to.
- Không, em cứ ăn đi, đừng đợi tôi – hắn lạnh lùng nói rồi đi mất hút.
Nhiều lúc nó không hiểu hắn là con người hay là bốn mùa của thời tiết nữa, thay đổi thái độ theo bốn mùa. Nó lắc đầu ngán ngẩm rồi vào bếp.
Hắn bước ra xe, thì thấy Laura đang tiến về phía nhà mình, bên cạnh là thằng bé Lin mà hắn gặp ở vũ hội lần trước. Sao thằng bé lại đi cạnh Laura? Hắn nhíu mày.
- Mẹ, đây là nhà của mẹ Alissa ạ? – bỗng thằng bé quay sang hỏi Laura.
Mẹ? Con? Chẳng phải thằng bé cũng từng xưng hô như thế với nó sao? Hắn dường như đã gần hiểu ra vấn đề, vội tiến lại Laura.
- Chào chị! – hắn lên tiếng.
Laura quay người lại theo phản xạ, và bắt gặp khuôn mặt điển trai của hắn.
- Ô! Chú này là bạn trai mẹ Aliss nè! Hôm con gặp ở bữa tiệc lần trước – Lin ngây ngô nói.
Hắn bật cười, cúi xuống bế Lin lên.
- Thằng bé này! Tí tuổi biết gì bạn trai, bạn gái – hắn véo mũi Lin.
Lin trề môi.
- Cháu không trẻ con. Cháu có bạn gái rồi – thằng bé dõng dạc tuyên bố làm cả hắn và Laura cùng bật cười – chú là bạn trai của mẹ Aliss đúng không? Vậy là con có bố nữa rồi.
- Vậy ngoài chú ra, mẹ cháu còn có ai khác làm bạn trai nữa không? – hắn hỏi ngẫu nhiên, cũng không biết tại sao tự dưng lại hỏi vậy.
- Không có – Lin lắc đầu – mẹ Aliss bảo chú là người con trai đầu tiên mà mẹ yêu!
Hắn tần ngần nhìn thằng bé. Không ngờ nó lại có thể tâm sự mấy lời sến như con hến này với một đứa trẻ chưa tròn 5 tuổi. Đúng thật là muốn đầu độc tâm hồn trẻ thơ đây mà. Hắn cười.
- Thôi nào, xuống đây. Mẹ bảo con gặp người lớn là không được nói linh tinh cơ mà – Laura bế Lin xuống, gắt nhẹ rồi quay sang hắn – chị muốn nói chuyện với em một chút.
- Vâng. Em cũng đang có chuyện muốn hỏi chị! – hắn mỉm cười.
++++
Hắn và Laura ngồi đối mặt với nhau. Hắn ngồi nhìn Lin đang chạy khắp chỗ này đến chỗ khác. Đúng là trẻ con.
- Chắc em cũng biết hoàn cảnh gia đình nhà chị thế nào rồi chứ? – Laura lên tiếng.
Hắn quay lại nhìn Laura, nhấp một ngụm cà phê rồi nói:
- Vâng!
- Vậy chắc em cũng hiểu con bé đã phải chịu nhiều nỗi đau. Chị không muốn nó có thêm tổn thương nào nữa – Laura nghiêm túc nói.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi nghe.
Một lúc lâu sau, khi không gian dần chìm vào yên lặng, hắn mới bất chợt lên tiếng.
- Lin…… là? – hắn nhíu mày.
- Là con của chị và Joe – bất giác Laura mỉm cười – thằng bé xinh chứ?
Hắn cũng đoán là con của Laura, chỉ là hỏi lại cho chắc thôi. Thì ra hắn đã làm tổn thương nó suốt bao lâu quá chỉ vì cái lí do ghen tuông vớ vẩn. Nó hận hắn như vậy, cũng đáng. Hắn tự cười khẩy chính mình.
- Mẹ! Con muốn gặp mẹ Aliss! – Lin chạy lại phía Laura nũng nịu.
Hắn mỉm cười, hình như thằng bé này thích nó hơn Laura thì phải.
- Để chú đưa cháu đến gặp mẹ Aliss nhé! – bất chợt hắn cúi xuống nói với Lin.
- Vâng! Được vậy thì tốt quá, cháu cảm ơn chú ạ - Lin lễ phép khoanh tay, cúi gập người xuống.
- Chậc, cái thằng bé này, như ông cụ non – hắn xoa đầu Lin.
- Bố cháu dạy phải lễ phép với người lớn – Lin trề môi.
- Thôi, lên xe, chú đưa đi gặp mẹ Aliss – hắn bế Lin lên rồi tiến thẳng ra xe.
Laura bật cười khi nhìn bộ dạng hai chú cháu ra xe.
++++
Chuông cửa vang lên khi nó đang làm bếp. Đặt đũa xuống, nó chạy ra mở cửa.
Mở cửa ra, trước mắt nó là Lin và hắn. Hắn cười nhìn nó. Lin nhảy xuống khỏi vòng tay hắn rồi chạy đến ôm chân nó.
- Mẹ Aliss – thằng bé quấn quýt lấy chân nó.
- Sinh nhật vui vẻ - bất chợt hắn đưa ra trước mặt nó một hộp quà, mặt hắn bỗng đỏ lựng.
Nó ngạc nhiên, hết nhìn hộp quà rồi lại nhìn hắn. Sao hắn biết hôm nay là sinh nhật nó?
- Sao anh….? – nó nói lấp lửng.
- Là con nói đó – Lin lanh chanh – con muốn dành cho mẹ một hộp quà bất ngờ.
Nó bật cười khi nhìn điệu bộ của Lin. Nó ngồi xổm xuống cho vừa với chiều cao của Lin.
- Hay quá ha! Ai cho con đi cùng với người lạ? – nó véo mũi Lin.
- Chú ấy đâu phải người lạ đâu! Chú ấy là bạn trai mẹ mà – thằng bé trề môi.
Hắn để ý hình như mỗi lần có gì không vừa lòng, Lin lại trề môi thì phải. Không biết cái điệu bộ đấy là ai dạy đây nữa, vừa nghĩ hắn vừa liếc sang nó.
- Bạn trai gì mà bạn trai – nó lại véo mũi Lin.
- Thằng bé nói đúng rồi còn gì nữa – lúc này hắn mới lên tiếng – không là bạn trai em sao em lại ở chung nhà anh? – hắn nói đểu.
- Đúng rồi – Lin chêm thêm vào.
Nó đứng lên, chống hai tay.
- Giỏi nhỉ, bây giờ còn biết bênh người khác nữa ha – nó nhìn Lin.
- Con chỉ nói sự thật, con không bênh ai cả! – thằng bé đáp trả.
Cả nó và hắn cùng bật cười với cái điệu bộ của thằng bé. - Mẹ ơi! Hôm nay sinh nhật mẹ, mình đi chơi đi! – Lin nảy ra ý tưởng.
Nó bế thằng bé lên rồi hỏi.
- Con muốn đi đâu?
- Đi công viên!
Nó cười, đúng là trẻ con.
- Ừ thì đi!
- Có chú này đi cùng không mẹ? – Lin chỉ tay về phía hắn.
Vì chưa biết tên hắn nên Lin chỉ gọi là chú này được thôi.
Nó tần ngần nhìn Lin, hình như thằng bé này cũng bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi.
- Con có muốn chú ấy đi không? – nó hỏi ngược lại.
Lin nhìn nó, nhanh chóng gật đầu. Nó thở dài, đúng là đi đâu hắn cũng được ưu ái hơn nó. Nó quắc mắt sang nhìn hắn.
Hắn cười rồi nhún vai tỏ vẻ không biết gì.
Được lắm, để xem thằng bé có chịu ở bên anh mãi không. Nó tự nhủ.
+++++
Những tia nắng chiếu xuống khuôn viên của công viên. Có một cơn gió nhẹ nối tiếp cơn gió lớn vừa thổi qua.
- Hôm nay chú Steven kiếm được bao nhiêu đồ chơi cho Lin nhé! – Lin ngồi trên cổ hắn lên tiếng.
Tay thằng bé còn đang cầm một đống đồ chơi.
- Lúc nãy nhìn chú bắn tên trông giống hệt hoàng tử đi săn vậy! – vừa nói Lin vừa làm động tác bắn cung tên.
Nó bật cười. Nhìn ba người lúc này giống như là một gia đình vậy.
- Ôi! Anh Steven! – một cái giọng chanh chua phát ra từ sau lưng nó và hắn.
Theo phản xạ nó và hắn cùng quay lại nhìn. Và đương nhiên chủ nhân của cái giọng này không lẫn đi đâu khác là Tracy. Bên cạnh còn có cả Amy cùng Ray.
Ray nhìn nó, nhưng nó không còn đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cậu sau cái ngày hôm qua nữa.
- Mẹ ơi! Ai vậy? – Lin kéo kéo tay áo nó.
- Ô! Đây là con của cô sao Aliss? – Tracy lanh chanh lên tiếng, trong giọng nói có chút mỉa mai.
- Cô làm gì ở đây? – hắn lên tiếng, mặt hắn lúc này không còn vui vẻ như ban nãy nữa.
- Em đi chơi cùng Amy và Ray mà – Tracy thản nhiên trả lời.
Nó quay sang Amy nhìn, có vẻ như cô không thích lắm thì phải.
Tracy nhìn Lin, thằng bé đáng yêu đến nỗi cô muốn ôm nó. Thực ra, Tracy là người rất yêu trẻ con, nhưng cái tính tình tiểu thư của cô thì lại chẳng thể hòa nhập được với đứa trẻ nào. Tracy cúi người cho bằng chiều cao với Lin.
- Cháu thích ăn kẹo không?
Lin là trẻ con, mà trẻ con thì đứa nào chả thích ăn vặt. Cậu bé nhanh chóng gật đầu, như sợ không gật đầu nhanh Tracy sẽ đổi ý. Tracy mỉm cười, nhanh chóng dắt tay Lin đi.
Hắn nhíu mày, không hiểu hôm nay Tracy ăn phải cái gì mà tự dưng lại tốt đột xuất vậy.
-----
Lin và Tracy đi ra khỏi cửa hàng bánh kẹo, nhanh chóng tiến về phía bốn người kia đang đứng. Tracy nhìn khuôn mặt háo hức của Lin, cô vừa vui lại vừa tức. Cô vui vì lâu lắm rồi cô mới có thể nắm tay một đứa trẻ thế này. Tức vì nghĩ đến đây là con của nó và hắn, cô lại không chịu nổi. Càng nhìn thằng bé, cơn ghen trong người Tracy càng tăng lên cao hơn. Cô bắt đầu không làm chủ được mình, cứ có chuyện gì liên quan đến hắn là cô lại mất kiểm soát. Cô điên thật rồi.
Đến gần chỗ nó và hắn, mắt cô dần tối lại rồi bất chợt ánh lên những cái nhìn sắc lẹm. Bàn tay đang nắm tay Lin của Tracy khẽ động đậy, cô cấu mạnh vào tay thằng bé. Lin cũng như bao đứa trẻ khác, cũng biết khóc khi bị đau. Và tất nhiên tiếng khóc của Lin thu hút sự chú ý của cả bốn người kia.
Tracy lúc này mới nhận ra là mình đã mất tự chủ, nhưng nét mặt của cô vẫn không thay đổi.
Nó thấy Lin khóc, vội vàng chạy đến ngồi xuống lau nước mắt, hỏi han thằng bé.
- Con làm sao vậy? – nó lo lắng hỏi.
Lin xòe bàn tay vừa bị Tracy cấu lên trước mắt nó. Chỗ bị Tracy cấu đang sưng vù và dần dần dỉ máu.
Hắn nhìn nó đang sốt sắng cho Lin, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng theo. Hắn đưa mắt lên nhìn Tracy, miệng cô đang nở một nụ cười nửa miệng. Mặt hắn trở nên nghiêm nghị hơn, hắn tiến lại, nắm lấy cổ tay Tracy.
- A…… anh Steven! – Tracy ấp úng nhìn hắn.
- Cô làm gì thằng bé? – hắn gằn từng tiếng.
- E…… em….. em không – khuôn mặt Tracy lộ rõ vẻ sợ hãi.
Hắn quay lại phía Lin, tay hắn vẫn giữ chặt cổ tay của Tracy.
- Lin, ai làm gì cháu thế? – hẳn hỏi Lin.
Tracy mở tròn mắt. Gì chứ? Hắn vừa xưng hô với thằng nhóc là gì? Không phải thằng bé là con của hắn sao? Không lẽ…?
- Là bà cô đó. Bà cô đó cấu con – Lin tức giận chỉ thẳng vào mặt Tracy.
Hả? Thằng nhóc này, gì mà bà cô chứ hả? Đường đường là một siêu mẫu nổi tiếng mà lại bị thằng bé này làm tổn thọ. Thật mất mặt mà. Tracy tự nghĩ, nghiến răng nhẫn nhịn.
Nó đứng dậy, tiến lại phía Tracy.
"C H Á T". Nó giang tay tát một cái như trời giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Tracy.
Tracy ôm bên má bị tát đang đỏ ửng, giương mắt nhìn nó. Khuôn mặt nó lúc này đã trở nên sắc lạnh, không một cảm xúc, không còn là khuôn mặt hiền lành hằng ngày nữa. Nó thực sự như biến thành ác quỷ. Bất giác Tracy rùng mình. Đứng đối mặt với khuôn mặt thế này, quả thực cô không dám.
- Cô….. – Tracy lắp bắp lên tiếng.
- Tôi nhớ là tôi đã từng nói, nếu cô động bất cứ cái gì của tôi thì sẽ thế nào rồi mà? – nó vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm lên tiếng – có vẻ như cô rất coi thường lời nói của tôi thì phải.
Amy khoanh tay cười, nó lúc này mới là con người cô cảm thấy thích. Ray và hắn không thể nào tưởng tượng nổi là nó lại làm thế nên chỉ còn biết tròn mắt đứng nhìn những gì đang diễn ra.
Tracy cũng bắt đầu tức giận hơn. Cô cười khẩy, nhìn thẳng vào mắt nó, mắt cô lại ánh lên những tia nhìn lạnh buốt người. Tracy ghé sát vào tai nó.
- Tao sẽ không bỏ qua vụ này đâu, hãy chờ đấy!
Dứt lời, Tracy bỏ đi luôn. Bên ngoài cổng công viên đã có xe chờ cô.
Bên ngoài cổng công viên đã có xe chờ cô. Bước lên xe, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tracy làm người tài xế không dám mở lời. Mãi một lúc lâu sau, không thấy Tracy nói là muốn đi đâu, anh lái xe mới đánh liều hỏi.
- Cô chủ….. đi đâu ạ?
- Về nhà – Tracy trả lời cộc lốc.
Thằng bé đó là con ai chứ? Sao nó lại xưng hô mẹ con với thằng bé đó? Còn hắn? Đó có phải con hắn không? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập đổ lên đầu Tracy.
- Anh tìm hiểu cho tôi đứa bé lúc nãy – bất chợt Tracy lên tiếng làm người lái xe giật mình phanh lại.
- Vâ….. vâng!
+++++
Nó ngồi bó gối cạnh cửa sổ, siết chặt gối ôm vào lòng, cả người nó khẽ đung đưa như đang ngồi ghế bập bênh. Một làn gió mơn man nhẹ nhàng nối tiếp cơn gió lớn vừa thổi qua, nó thoải mái thả hồn theo những chiếc lá bay, không gian xung quanh man mác nỗi buồn bâng quơ khó tả.
Nhiều cảm xúc khác nhau bất chợt ghé thăm nó lúc này. Nó nhìn vào khoảng không trống rỗng, đầu óc vẫn còn mộng mị. Theo một cách nào đó, nó lại nhớ về giấc mơ đêm hôm trước, nhớ đến khoảnh khắc mà nó đã van nài mẹ cho nó theo cùng sang thế giới bên kia. Nó cười nhạt, nhưng nụ cười lại chất chứa vô vàn nỗi buồn. Cũng phải, ở đây làm gì còn thứ gì để nó tiếc nuối nữa cơ chứ.
Điện thoại của nó khẽ rung. Quay sang vớ lấy cái điện thoại.
- Alo! Đây có phải số của cô Alissa không? – một giọng nữ trầm ấm vang lên bên đầu dây kia.
- Vâng! Tôi là Alissa đây? Bác là…..? – nó hỏi lấp lửng.
- Tôi là quản gia của cô Amy. Cô Amy đang yếu quá. Tôi thấy số của cô ở cuộc gọi gần đây nên gọi thử! – giọng bà quản gia có vẻ sốt sắng.
Không lẽ Amy lại lên cơn đau tim?
- Vậy bác chờ chút, tôi sẽ đến ngay – nó vội vàng nói rồi cúp máy.
Khoác tạm cái áo khoác ngoài, nó chạy vội xuống nhà.
+++++
Nó dừng xe trước một khu biệt thự khá rộng. Bước xuống xe, nó nhấn chuông cửa.
Một người phụ nữ chạy ra mở cửa.
- Cô là Alissa? – bà hỏi.
- Vâng! Amy sao rồi bác?
- Cô ấy đang ở trên phòng. Tiểu thư không chịu ăn uống gì cả, khuôn mặt xanh xao lắm – bà quản gia lo lắng nói.
Có vẻ như bà quản gia rất thân với Amy thì phải, nó nghĩ vậy.
- Vậy để tôi vào xem.
----
"Cạch…." Tiếng mở cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, vang vọng xuống cuối hàng lang. Trong phòng không một động tĩnh, dường như bước vào căn phòng giống như bước vào địa ngục vậy.
Bà quản gia đi phía trước nó. Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn tiếng bước chân của bà quản gia và nó. Tất cả được bao phủ bởi một màu đen, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt phát ra từ chiếc đèn ngủ.
Nghe có tiếng động, Amy khẽ cử động.
- Ai vậy? – tiếng nói của Amy vang lên giữa không gian lạnh ngắt, khô khốc, tưởng chừng như đã bao lâu rồi cô không cất tiếng nói vậy.
- Tôi Alissa đây! – nó trả lời
Lúc này Amy mới từ từ ngồi thẳng dậy. Nó vội chạy lại đỡ cô.
- - Cô ngồi đi – Amy cười nhẹ, nụ cười có chút gượng gạo và mệt mỏi.
Nó ngồi xuống cái ghế cạnh giường.
Nhìn bao quát cả căn phòng, dường như trong căn phòng này, cái gì cũng đẹp và lộng lẫy. Nhưng chủ nhân của căn phòng hiện tại không hề lộng lẫy chút nào.
- Bệnh tim của cô lại tái phát à? – bất giác nó bật hỏi mặc dù nó biết chắc câu trả lời rồi.
Amy cười nhạt, tay cô nghịch nghịch cái chăn.
- Ừm. Hôm qua tôi đi khám, họ nói….. tôi chỉ còn có thể sống được 1 tháng nữa – Amy nói, mặt vẫn cúi gằm mặt.
- Cố gắng lên, biết đâu lại vượt qua được! – nó nắm tay Amy.
Amy cười rồi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm nó.
- Bạn tốt nhé!
Nó cười nhẹ rồi cũng nhẹ vỗ lên lưng Amy.
- Ừm, bạn tốt!
Mải nói chuyện với Amy, nó quên mất là giờ này hắn về. Không thấy nó ở nhà, kiểu gì hắn cũng nổi điên. Nó nhìn xung quanh tìm đồng hồ. Sao trong phòng không có đồng hồ?
Dường như Amy cũng đoán ra nó đang cần tìm cái gì.
- Cô tìm đồng hồ?
- Ừ….. ừm…. – nó ậm ừ.
- Tôi không treo đồng hồ.
Nó nhìn Amy, nó cũng biết tại sao cô lại không muốn treo đồng hồ. Chỉ còn một tháng nữa cô sẽ vĩnh viễn dời khỏi thế gian này. Cô sợ tiếng kim đồng hồ chạy qua những con số vô cảm đó. Cô sợ thời gian qua đi. Một cái gì đó tồn tại bao lâu để được gọi là quen thuộc? Cô đã sống với căn bệnh tim này từ khi còn nhỏ nhưng sao….. cô vẫn không thể quen được với nó? Nó dừng xe trước cổng nhà. Lững thững bước xuống, thực ra nó đang lo cho Amy. Không biết Amy có sao không?
Thấy nó về, hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Ngày nào mà nó chả đi vào giờ này.
- Em đi đâu đấy? – mặc dù biết hỏi cái này là hơi vô duyên nhưng hắn vẫn hỏi.
Nó lúng túng không biết nói sao. Sợ nếu nó nói sai hoặc nói dối thì hắn lại nổi khủng lên, lúc đó chỉ có chết nó chứ không chết ai. Nhưng chuyện của Amy thì không thể không nói. Không biết là hắn đã biết Amy bị bệnh tim chưa nhỉ?
- À ừm….. tôi đi thăm Amy!
- Amy làm sao à? – hắn thản nhiên vừa tu nước vừa hỏi.
- Anh chưa biết chuyện gì sao? – nó ngạc nhiên tròn mắt hỏi hắn.
- Chuyện gì là chuyện gì? – hắn hỏi lại.
- Amy bị bệnh tim. Anh chưa biết sao? – nó lại trợn mắt to hơn hỏi hắn.
- Bệnh tim? Ai nói với em vậy?
Lúc này thì nó đúng là bó tay hắn rồi. Hắn và Amy thân thiết vậy mà hắn còn không biết và quan tâm gì thì đúng là tên máu lạnh.
- Này! Đang nghĩ gì mà anh hỏi không trả lời thế? – hắn khua khua tay trước mặt nó.
- Không có gì! Anh ăn gì chưa? Để tôi đi nấu cơm – nó đặt cái túi xách xuống ghế, xắn tay áo rồi định đi vào bếp.
Bất chợt hắn kéo tay nó lại. Nó quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên không hiểu hắn định làm gì?
- Gì vậy?
- Không cần làm gì cả! Hôm nay anh đưa em đi ra ngoài ăn – hắn nháy mắt.
Ôi trời! Cái nháy mắt kia có nghĩa là gì đây? Nó tự hỏi, không biết hắn có ăn phải cái gì không nữa? Bỗng dưng tử tế với nó. Không lẽ, hắn định mời nó đi ăn rồi nhân tiện bỏ độc vào đồ ăn để khử nó luôn?
Nó lắc đầu, không thể nào. Vậy sao tự dưng hắn lại tốt thế?
- Thôi đi luôn đi. Anh đói lắm rồi! – vừa nói hắn vừa ôm bụng kêu đói như sắp chết.
Nó bật cười rồi không nghĩ gì thêm để hắn kéo ra xe.
+++++
Những chùm đèn neon tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo bao quát cả nhà hàng. Hắn kéo ghế cho nó ngồi xuống, đúng lúc người phục vụ bước đến đưa tờ menu.
- Em ăn gì? – hắn ngồi xuống đối diện nó rồi hỏi.
- Gì cũng được – nó cười nhẹ, nhún vai.
Nó để hắn gọi món, còn nó ngồi nhìn xung quanh nhà hàng. Hình như nhà hàng này được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển thì phải? Những chùm đèn, những cái bát, cái bàn cũng giống cổ điển. Đúng là rất sang trọng nhưng cũng không màu mè.
A….. sao đau bụng thế này? Không lẽ đến tháng rồi? Nó nhăn nhó ôm bụng, cố gắng chịu đựng để hắn không biết.
- Ừm…… tôi đi vệ sinh một lát – nó cười gượng rồi đứng dậy.
Vào trong nhà vệ sinh, nó ôm bụng. Chắc đúng là đến ngày thật rồi.
"Rầm….". Vì đau bụng quá nên loạng choạng thế nào nó lại va phải người ta. Nó chỉ còn cúi đầu xin lỗi rối rít rồi đi thẳng vào trong phòng.
Người phụ nữ nhìn nó, bà khẽ nhíu mày.
- Alissa……??
----
- Em ăn gì mà lại bị đau bụng đến mặt xanh lanh vàng thế kia hả?
Hắn đỡ nó lên giường nằm. Lúc nãy nó bước từ phòng vệ sinh ra mà hắn tưởng xác ướp bước ra chứ.
- Ai biết được! Tự dưng nó đau bụng dữ dội thế….. – nó vừa nhăn nhó vừa nói.
- Em đúng là hết thuốc chữa. Sao lúc đầu không nói cho anh?
Nó cười nhạt, mặt vẫn nhăn nhó vì đau bụng. Hóa ra là không phải đến ngày mà ăn lung tung nên bị vầy.
- Đau lắm hả? – hắn ngồi xuống đối diện nó, nâng cằm nó lên.
Không biết vì đau quá hay bị gì mà mắt nó đã rơm rớm nước. Nó gật nhẹ đầu.
- Để anh đi lấy thuốc! – hắn vội vàng chạy xuống nhà.
Lúc này nó cảm thấy nó giống một nàng công chúa vậy. Được hắn bao bọc từng tí một, nhưng nó thấy vui.
+++++
Những tia nắng nhỏ chiếu qua chiếc rèm cửa sổ, rọi vào mắt nó. Nó khẽ nheo mắt để thích nghi dần với thứ ánh sáng kia. Dần dần ngồi dậy, nó đẩy nhẹ tay hắn ra. Hôm qua hắn nằm cạnh nó suốt đêm sao? Nó tiến lại phía cửa sổ, mở toang cánh cửa ra để căn phóng hứng trọn những tia nắng ấm áp. Nhưng hình như trời sắp mưa thì phải? Bất giác nó có một dự cảm không lành.
"You raise me up…..". Nhạc chuông của nó lại vang lên. Đã gần hai năm qua nó vẫn không thay đổi nhạc chuông này.
- Alo!
- Tôi là quản gia của cô Amy đây! Cô ấy….. nhập viện rồi! – giọng bà quản gia hơi nghẹn lại.
"Đoàng….. đoàng….". Sao giữa trời nắng lại có sấm thế này. Mà cũng không hẳn là nắng, trời sắp mưa!
- Tôi sẽ đến ngay!
Nó cúp máy rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đây là một sự chào đón ngày mới không chút hứng khởi.
*****
- Cô ấy sao rồi!
Nó vừa nói vừa thở dốc.
- Vẫn đang cấp cứu – bà quản gia lo lắng chạy đến chỗ nó.
Nó ngồi xuống cái ghế cạnh đó, cúi gằm mặt, đan hai tay vào nhau. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Nó vội vàng chạy đến chỗ bác sĩ đang đứng. Bên trong, chiếc xe đặt Amy được đẩy ra. Khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần hằng ngày, lúc này được che lấp bởi một lớp khăn trắng. Nó quay lại nhìn bác sĩ.
- Cô ấy…..
Nó nhìn bác sĩ….. và cuối cùng….. chỉ nhận được cái lắc đầu. Cái lắc đầu ấy đã kết thúc mạng sống của Amy. Không thể nào, sao Amy có thể chết được chứ? Nó tiến lại phía chiếc giường. Nhẹ nhàng lật tấm khăn lên. Nó nhắm chặt mắt để ngăn những dòng nước mắt chảy ra.
Tạm biệt nhé........ bạn tốt!
++++
Ánh hoàng hôn khẽ buông mình xuống rực rỡ, sóng biển vỗ rì rào xô nhau vào lòng cát trắng. Bầu trời chứa những đám mây thẫm đen như chùm nho mọng nước lặng lẽ trôi qua. Những cơn gió đậm hương vị biển òa đến, nhanh chóng chào đón nó, cuốn lấy mái tóc mềm đang tung bay của nó. Nó ngồi thu người trên bãi biển ngắm hoàng hôn. Hôm nay là ngày mà Amy dời khỏi thế gian. Không ngờ cô lại đi nhanh như vậy! Nó nghĩ, sự đời thật phức tạp.
Một bàn tay khẽ đặt lên vai nó. Nó theo phản xạ, quay người lại. Đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên. Nó khẽ nhíu mày. Nó cảm thấy dường như nó đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải?
- Alissa! – người phụ nữ kia nói khẽ nhưng cũng đủ để nó nghe thấy.
- Bác biết tôi? – nó lấy tay chỉ vào mình.
- Alissa à! Mẹ đây! Con không nhận ra mẹ sao?
Mẹ? Mẹ nó đã mất rồi mà! Nhưng sao người phụ nữ này đúng là….. có nét gì đó rất giống mẹ nó. Không phải….. mẹ nó là một người vô cùng giản dị, còn người phụ nữ này….. nhìn thoáng qua chắc chắn là dân quý tộc.
- Hình như bà nhầm người rồi. Tôi đúng là Alissa nhưng mẹ tôi mất lâu rồi.
- Không! Là mẹ đây mà. Con không nhận ra mẹ sao Alissa? Mẹ là Sabrina mẹ của con đây mà!
Sabrina! Đúng là tên mẹ nó rồi. Không lẽ người này….. đúng là mẹ nó? Tỉnh lại đi Alissa, mẹ mày đã mất rồi. Chỉ là ảo giác thôi, ảo giác thôi. Nó cố gắng lắc đầu để xua tan cái nó nghĩ là ảo giác đấy đi.
- Alissa! Là mẹ thật đây! – bà Sabrina nắm lấy tay nó nói.
Khóe mắt nó có nước.
- M….. mẹ! – nó khẽ nói.
- Ừ! Mẹ đây! – bà ôm chầm lấy nó.
-----
Nó ngồi đối diện với bà Sabrina, tay nó vẫn còn hơi run vì không tin được người phụ nữ trước mắt này là mẹ mình. Quả thực, mẹ nó thay đổi nhiều quá. Bà thay đổi nhiều đến nỗi khiến nó không còn nhận ra mẹ mình.
- Mẹ bây giờ đang sống với ai? – lúc này nó mới hỏi được một câu.
- Mẹ lập gia đình rồi! – bà mỉm cười khẽ nói.
Nó cũng cười, nó mừng cho bà. Bà đã chịu cực khổ suốt tuổi thanh xuân. Bà đáng được có hạnh phúc.
- Bố con dạo này thế nào?
- Bố đang ở với bà Elena. Con cũng không biết tình hình dạo này thế nào nữa! – nó xoay xoay cốc cà phê.
- Sao con lại không biết? Mà…. bố con…… đang ở với bà Elena sao? – bà Sabrina khẽ nhíu mày.
- Vâng! – nó cười nhạt – chuyện dài lắm, con sẽ kể cho mẹ sau.
- Ừm! Thế bây giờ các con đang sống với nhau à?
- Không. Các anh chị đều lập gia đình hết rồi. Con….. – nó hơi ngập ngừng, không biết nên nói sao cho mẹ nó hiểu nữa. Nếu nói nó chưa lập gia đình thì cũng không phải. Nó và hắn đã làm giấy kết hôn và tháng sau sẽ tổ chức đám cưới – cũng vậy.
Trong lòng bà Sabrina như mở cờ. Thực sự thì trong ba đứa, nó là người được bà yêu quý nhất. Bây giờ lại biết tin nó đã lập gia thất thì tất nhiên bà không tránh khỏi vui mừng.
- Vậy mau đưa mẹ đi gặp chồng con đi!
Cái từ "chồng" bà Sabrina vừa nói ra làm nó cảm thấy hơi lúng túng. Từ lúc kí vào tờ hợp đồng đó, nó chưa bao giờ coi hắn là chồng cả. Chỉ coi là bạn đối tác thôi.
- Vâng! – nó cười rồi đứng dậy. Nó bước vào nhà, không quên kéo theo mẹ nó. Hình như trong nhà phảng phất mùi thơm thì phải. Giống mùi thức ăn! Không lẽ…… có trộm. Mà hắn đi đâu mà lại để trộm vào nhà không biết. Hay là….. hắn bị trộm đánh cho ngất xỉu luôn rồi. Ôi trời! Không thể nào, hắn khỏe như voi vậy, trộm nào mà vật được hắn. Nhiều khi trí tưởng tượng của nó cũng phong phú thật.
Bất chợt hắn từ đâu thò ra, trên cổ là chiếc tạp dề, tay thì cầm cái môi. Ôi trời! Nó vừa nhìn thấy cái gì thế này? Hắn đang nấu ăn sao? Đúng là chăm chỉ đột xuất. Không hiểu hôm nay hắn biết trước là mẹ hắn đến hay sao mà lại tỏ ra là một chàng rể "hiền" thế này?
- Anh đang làm gì vậy? – nó tròn mắt hỏi.
- Em không thấy hả? Anh đang nấu ăn cho "vợ yêu" mà!
Oẹ……. Nó thực sự đang cần một cái chậu để nôn. Gì mà "vợ yêu" chứ? Tên này hình như đầu hắn không ổn định thì phải. Nó nghĩ nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Vì nó biết còn một nhân vật ở đây chưa hiểu chuyện – mẹ nó. Nó cười gượng.
- Hôm nay em mời mẹ em đến ra mắt anh này!
Lúc này thì đúng là nó cảm thấy buồn nôn thật. Nó chưa bao giờ nói "em" "anh" thật mật như thế với hắn cả.
- Thế hả? – hắn vui vẻ nhìn ra phía sau nó.
Một người phụ nữ trung niên đập vào mắt hắn. Nhưng phải công nhận người phụ nữ này vô cùng đẹp. Khuôn mặt có phần giống nó.
- Cháu chào bác! – hắn cúi gập người xuống chào bà Sabrina – cháu là chồng của Alissa! – vừa nói hắn vừa vòng tay qua khoác vai nó.
Nó nghiến răng ken két cố chịu đựng.
Bà Sabrina mỉm cười nhẹ. Thấy các con bà hạnh phúc như vậy bà cũng an tâm rồi.
- Vậy hai đứa đã tổ chức đám cưới chưa?
- Tháng sau mẹ ạ! – nó lên tiếng.
Bà Sabrina gật gù. Đúng là bà đã già thật rồi. Cũng đã ngần ấy năm trôi qua kể từ ngày bà rời khỏi ông Steven – bố của nó. Bây giờ các con của bà đều đã trưởng thành cả. Bà thầm cảm ơn bố nó vì đã nuôi các con bà đến tận bây giờ. Bà thật không xứng đáng làm mẹ.
++++
Những chiếc đèn neon tỏa ra thứ ánh sáng mập mờ. Căn phòng tối thui, không có lấy một ánh đèn, chỉ có những ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn đang treo trên tường.
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn lúc nào hết. Chính giữa gian phòng ấy, là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Làn da trắng trẻo, rèm mi dài và dày, sống mũi thẳng và đôi môi đỏ. Tất cả những điểm ấy đã đủ để làm cô trở thành nhân vật chính diện và là nhân vật đẹp nhất trong căn phòng lạnh lẽo này.
Dãy người hầu cúi gằm mặt, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Tracy. Người ai cũng run lên bần bật. Mà nghĩ cũng phải, chỉ cần đứng trong căn phòng này dù chỉ một giây thôi cũng đủ làm họ chết ngạt rồi. Căn phòng của Tracy luôn luôn bao trùm bởi một màu đen.
Cô hầu gái đang quỳ dưới sàn khóc nức nở. Cố gắng van nài Tracy tha tội.
- Cô chủ! Cầu xin cô, cô tha cho tôi.
Đáp lại lời cầu xin đó chỉ là một cái nhếch mép đầy diễu cợt từ Tracy.
- Đây là lần thứ mấy - Tracy vẫn nói bằng chất giọng hết sức bình tĩnh.
Nhưng dường như chính sự bình tĩnh đó càng làm cho cô hầu gái thêm lo sợ hơn.
- Dạ….. cô chủ….. tôi biết lỗi rồi….. cầu xin cô tha cho tôi – cô hầu gái vẫn cố gắng van nài.
Khuôn mặt Tracy trở nên biến sắc thật sự. Không còn là khuôn mặt điềm nhiên ban nãy nữa, thay vào đó là một khuôn mặt toát ra hàn khí thực sự.
- Tôi nhắc lại câu hỏi một lần nữa. Đây là lần thứ mấy? – giọng của Tracy lúc này đã lên cao hơn. Vẻ mặt thiên thần ban nãy bây giờ đã biến thành ác quỷ.
- L…. là lần thứ 3 – cô hầu gái lí nhí trả lời.
Lại một nụ cười nửa miệng nữa xuất hiện trên khóe môi xinh xắn của Tracy.
- Cô còn nhớ lần trước tôi nói gì với cô chứ? Người hầu không được phép có tình cảm với chủ nhân, nếu lỡ như có….. – Tracy tiến lại gần cô hầu gái, nâng cằm cô gái lên – sẽ bị chém.
Cô gái kia hoảng thực sự, luống cuống không biết nói gì.
- N…. nhưng…… chính anh David là người đã bảo tôi làm chuyện ấy mà!
- Vậy sao cô không từ chối? – lúc này thật sự Tracy đã nổi cơn thịnh nộ, cô gắt lên – chẳng phải cô cũng thích sao? Bây giờ có thai thì lại ăn vạ. Đúng là đồ đàn bà con gái không có sĩ diện.
Cô hầu gái vẫn cúi gằm mặt.
- Lôi nó ra ngoài! – Tracy hất mặt cho mấy người cận vệ áo đen bên ngoài lôi cô hầu gái ra.
Tracy quay lại chiếc ghế rồi ngồi xuống. Đúng lúc đó một tiếng súng bên ngoài vọng lên, kết thúc là một tiếng kêu thảm thiết của cô hầu gái. Đám người hầu rùng mình với tiếng súng và tiếng kêu đó, cũng cảm thấy thương tiếc cho cô hầu gái. Thật đúng là Tracy vô cùng dã man, dù sao thì người ta cũng đang mang trong mình một cái bào thai mà.
Trở lại với khuôn mặt bình thản ban nãy, Tracy cao giọng:
- Nếu ai muốn giống như cô ta thì cứ việc, tôi sẽ không ngại đâu!
Dường như dãy người hầu đã hiểu ra hàm ý mà Tracy muốn nói, vội đồng thanh đáp.
- Dạ!
Sau khi đám người hầu đi ra, David – anh trai Tracy mới từ trong tủ quần áo đi ra. Miệng cười cười.
- Công nhận em dã man thật đấy!
- Anh có biết là em giết bao nhiêu người rồi không? – Tracy vẫn tỏ khuôn mặt thản nhiên nói.
- Khoảng ba mươi, bốn mươi gì đấy.
- Ba mươi lăm người. Nếu cái tin em giết người này mà lọt vào tai công an thì anh biết hậu quả sẽ thế nào không? Em sẽ vào tù. Vì vậy làm ơn đừng có cặp kè linh tinh với người hầu trong nhà nữa. Con nhỏ lúc nãy nó có thai rồi đấy. Em không phải là bảo mẫu mà suốt ngày đi theo anh! – Tracy gắt lên.
- Ok ok, em nói một lúc nữa là cái phòng này ngập "nước mưa" luôn đấy
"Cốc…. cốc…. cốc….".
- Vào đi! – Tracy lấy lại khuôn mặt bình tĩnh ngồi ngay ngắn, chỉ kịp liếc cho David cái nhìn sắc lẹm.
David nhún vai cười rồi đứng ra bên cạnh Tracy.
- Cô Tracy, tôi đã tìm hiểu được người cô bảo tôi tìm – một anh chàng đeo kính đen, trông khá cao to bước vào.
Tracy xòe tay ra trước mặt anh chàng. Đặt lên tay cô một tấm ảnh và một phong bì, anh chàng cúi đầu rồi đi ra ngoài.
David đứng đằng sau giật lấy tấm ảnh.
- Ô ô! Ai mà khiến em gái anh để ý thế này? – David nhấn mạnh từ "để ý", cố tình trêu trọc Tracy.
- Không liên quan đến anh! – Tracy trả lời cộc lốc.
David lại nhún vai, anh quen với kiểu nói chuyện này của Tracy rồi. Nhìn lại xuống tấm ảnh, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh, thậm chí người này đã để lại ấn tượng "không tốt lành" cho anh.
- Đâ… đây không phải là…. – David lắp bắp.
- Anh quen nó à? – Tracy ngước lên, nhíu mày hỏi.
- Không phải quen mà là….. rất quen mới phải – David nhếch môi cười một nụ cười vô cùng đểu cáng.
- Là sao? Anh gặp nó rồi à? – cái nhíu mày của Tracy càng rõ nét hơn.
- Ừm! Nó từng đánh anh. Mà sao em có thù gì với con nhỏ này à?
- Anh cứ chờ mà xem – Tracy nhếch môi cười, ánh mắt sắc lại – sẽ còn nhiều trò hay đây!
-----
Nó ngồi ung dung trên ghế xem tivi. Ngoài trời đang mưa tầm tã.
Bỗng chốc căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Nó ngồi thu mình lại, khẽ rùng mình. Tay liên tục bấm điều khiển mà không dừng lại ở một kênh nào nhất định. Nó thở dài chán nản tắt tivi rồi nằm phịch xuống ghế. Tự nhiên hôm nay hắn biến đâu mất hút cả ngày không biết? Nó cũng buồn cười thật. Lúc hắn ở nhà thì cảm thấy khó chịu, lúc hắn không ở nhà thì thấy buồn. Chậc, không lẽ đầu óc nó có vấn đề rồi?
Nó phì cười với cái trí tưởng tượng phong phú của mình. Ngồi dậy định vào bếp làm cái gì đó ăn cho đỡ buồn thì tiếng chuông điện thoại reo. Nó vội vàng chạy lại nghe điện thoại.
- Aliss hả? Còn nhớ anh chứ cưng?
Một cái giọng đểu cáng vang lên ở đầu dây bên kia. Nó nhíu mày, sao tên này biết tên nó? Còn gọi nó là "cưng" nữa? Nhưng cái giọng này hình như nó đã nghe ở đâu đó rồi thì phải?
- Xin hỏi….. anh là?
- Sao quên anh nhanh thế cưng? Anh David đây! Em không nhớ đã từng đánh anh đến nỗi phải vào đồn à?
David? Không phải là tên người yêu cũ của Laura sao? Cái nhíu mày của nó càng rõ nét hơn.
- Anh muốn gì?
- Muốn gì à? Muốn em trả giá cho cái lần em đánh anh lần trước! – lúc này cá chất giọng đểu cáng lúc nãy của David không còn nữa mà thay vào đó là một cái giọng
xảo quyệt.
- Anh cần bao nhiêu? – nó đã không còn đủ kiên nhẫn để vòng vo với David nữa, nó vào thẳng luôn vấn đề chính.
- Anh sẽ hẹn em ở quán cà phê Paradise. Nếu cưng không đến sẽ có người phải bỏ mạng vì cưng đấy – David dập máy, kết thúc cuộc gọi là những tiếng cười vô cùng đểu giả của David.
Anh ta nói vậy là có ý gì? Không lẽ anh ta định bắt cóc Lin? Nghĩ vậy nó vội vàng gọi điện về nhà Laura.
- Alo! Aliss hả? Có chuyện gì không em? – giọng của Joe vang lên bên đầu dây bên kia.
- Lin đâu hả anh? – giọng nó gấp gáp khiến Joe hơi giật mình.
- Nó đang ở trường, hôm nay Laura đón nó. Có chuyện gì à?
- À! Không có gì. Thôi em cúp máy đây!
Tay nó run lên bần bật. Nó phải làm sao bây giờ?
Chưa kịp nghĩ thêm gì, nó vội chạy lên nhà thay quần áo. - Alo! Chị Laura hả? Chị đón Lin chưa? – nó vội vã hỏi.
- Chị chưa! Hôm nay chị bận làm nên đón muộn. Chị có gọi điện cho bảo vệ ở đấy trông Lin rồi! – Laura vẫn từ tốn nói.
- Vâng! Vậy để em đón Lin cho – nó cúp máy rồi ngó vào trong nhà trẻ.
Bên trong tối thui, không một bóng người. Đến bảo vệ cũng không thấy đâu. Điện thoại nó reo, là David gọi.
- Alo! Anh đã đưa thằng bé đi đâu rồi? – nó gắt lên.
- Cưng thông minh đấy! Muốn nghe tiếng thằng bé không?
David đưa điện thoại vào tai Lin.
- Mẹ Aliss! Cứu con – tiếng thằng bé khóc nấc lên làm nó phát hoảng.
Tiếp theo là tiếng kêu của Lin đến nỗi nó ở đầu dây bên này cũng phải sởn cả gai ốc.
- A… anh làm gì thằng bé vậy? Nếu anh dám đụng đến một sợi tóc của nó…… tôi sẽ không tha cho anh đâu – nó gằn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cưng à! Vậy thì đừng để anh phải đợi lâu nữa. Nhanh chóng mang đến cho anh 3 tỷ thì anh sẽ thả thằng bé ra – vẫn là cái giọng đểu cáng ấy, David nói đồng thời tay kia làm động tác bịt mồm Lin.
- 3 tỷ? Anh định giết người à? Tôi lấy đâu ra 3 tỷ mà đưa cho anh?
- Mày không có thì thằng chồng mày có. Bảo nó đưa đúng 3 tỷ nếu không thì đừng có trách thằng này ác!
David dập máy hơn. Cái thái độ của anh ta thay đổi như vậy càng làm nó hoảng hơn. Nó phải làm sao bây giờ? Không lẽ lại nhờ vả hắn lần nữa? Nếu còn chần chừ thế này, thằng bé sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nó luống cuống lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Nó nhất định không thể để cho những người mà nó yêu thương phải gặp đau khổ một lần nữa.
----
David tung tung chiếc điện thoại trên tay, miệng cười gian xảo. Xong vụ này, anh sẽ có một khoản tiền kha khá để tiêu xài mà không cần nhờ đến ông bà già. Anh chán cái kiểu suốt ngày phải nghe lời, phục tùng ông bà già một cách vô điều kiện. Vụ này đúng là phải cảm ơn đứa em gái dễ thương của anh rồi.
Lin nhìn cái người đàn ông trước mắt một cách đầy căm phẫn. Tên này dám tống tiền mẹ mình sao? Đừng hòng, đừng tưởng mình là người lớn mà có bắt nạt được tôi? Lin lẩm bẩm.
David nhìn sang Lin, thấy thằng bé đang trừng mắt nhìn mình, David vung tay tát mạnh vào má thằng bé. Lin vẫn không khóc, thằng bé không bao giờ chịu khuất phục trước ai. Và dĩ nhiên cái điệu bộ bướng bỉnh của thằng bé càng làm cho David điên tiết hơn.
- Mày nhìn cái gì hả? – David quát lên.
Má thằng bé đỏ ửng, mắt Lin long lên những ánh nhìn tức giận.
Bất chợt thằng bé đứng lên cắn mạnh vào tay David.
David vì không nghĩ thằng bé lại có những hành động quyết liệt thế này nên hét toáng lên khi bị Lin cắn một cái sâu hoắm vào tay. Nhân cơ hội đó, Lin chạy một mạch ra ngoài cổng.
David ở đằng sau vừa ôm tay, vừa chạy đuổi theo.
- Chặn nó lại! – David ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng bên ngoài.
Lại bị hai tên vệ sinh mặc áo đen xốc nách bế lên, thằng bé cố gắng cựa quậy thoát khỏi những cánh tay rắn chắc của hai tên vệ sĩ đứng hai bên. Nhưng hai tên vệ sĩ đứng hai bên chẳng những không xi nhê gì mà còn ném phịch Lin xuống trước mặt David một cách nhẹ bâng.
Đúng lúc đó, tiếng guốc từ ngoài cổng vang vọng vào bên trong. Một người con gái xinh đẹp đứng trước mặt Lin và David.
- Có chuyện gì vậy? – Tracy nhìn Lin trong khi hỏi David.
- Thằng ranh này nó cắn tao – dường như David thực sự tức giận, quát lên.
Tracy nở một nụ cười xảo quyệt.
"Xoạt…..". Những móng tay sắc nhọn của Tracy lướt qua khuôn mặt Lin, tạo thành một vết xước dài. Lin trố mắt nhìn Tracy. Vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, Tracy lên tiếng.
- Cái đấy là để trả cho những gì con mẹ thối tha của mày đã làm với tao!
- Mẹ Aliss không làm gì cô cả. Chính cô là người đã chia rẽ tình cảm của chú Steven với mẹ Aliss! – Lin vặn lại.
- Nói láo! – lại một cái tát nữa giáng xuống mặt Lin, lúc này khuôn mặt thằng bé đã không còn một chỗ nào lành lặn nữa cả, Tracy có lẽ đã thực sự tức giận khi nghe thằng bé nói vậy – nếu không có mẹ mày thì tao và Steven đã có thể trở thành một cặp.
- Này bà cô già, bà sẽ phải hối hận vì những việc đã làm với tôi ngày hôm nay – thằng bé nói với cái giọng điềm tĩnh như ông cụ non. Có vẻ Lin học được cái cách diễn xuất này ở Steven thì phải.
Lại một lần nữa Tracy bị thằng bé này "dìm hàng". Đường đường là một siêu mẫu nổi tiếng mà lại bị tổn thọ trước thằng bé này. Máu nóng trong người Tracy lại bốc lên. Cô cười khẩy rồi tiến sát đến chỗ Lin, nâng cằm thằng bé lên.
- Mày nên nhớ, mẹ mày…… chỉ là loại gái làm tiền mà thôi.
Tuy còn bé nhưng ở nhà nghe bố mẹ nói chuyện nhiều nên Lin cũng hiểu được phần nào cái ý nghĩa của từ "gái làm tiền" là gì?
- Bà nói dối. Mẹ tôi không phải là người như vậy?
Tracy cười phá lên.
- Tin hay không tùy mày, nhưng nên nhớ…. nếu còn muốn sống sót thì phải nghe lời tao – Tracy hất mặt Lin sang một bên ròi hất tay cho bọn vệ sĩ bên ngoài – trói nó vào trong nhà kho.
Tracy quay lưng bước đi, đằng sau vẫn còn những tiếng gào thét của Lin.
++++
Nó ngồi trên ghế, đan hai tay vào nhau. Lòng nó bây giờ như có lửa đốt.
Hắn đi qua đi lại trong nhà. Nếu nói hắn không có đủ số tiền mà David yêu cầu thì không phải, nhưng hắn không muốn bị David lừa tống tiền trong mấy vụ vớ vẩn này.
- Em thử gọi lại cho hắn ta xem!
Nó luống cuống cầm điện thoại lên lần mò tìm số của David.
Bất chợt điện thoại nó rung, là David gọi. Hắn giật lấy cái máy từ tay nó rồi nghe.
- Giám đốc Steven nổi tiếng đây sao! Ồ ồ, xin chào xin chào?
- Anh là ai? – không thèm quan tâm đến lời chào hỏi của David, hắn vào thẳng vấn đề.
- Tao là ai mày không cần biết. Mày lập tức đưa 3 tỷ đến ngay chỗ đã hẹn, nếu không thì mày cũng biết hậu quả rồi đấy.
Hắn chưa kịp nói thêm câu gì thì David đã tắt phụt điện thoại.
- Mẹ kiếp – hắn buông câu chửi thề rồi ngồi phịch xuống ghế.
Thực ra hắn là người lo cho Lin hơn ai khác. Hắn rất quý đứa bé, mặc dù không phải là con hắn.
- Em gọi cảnh sát chưa? – hắn ngồi thẳng dậy hỏi nó.
- Tôi sợ…. gọi cảnh sát Lin sẽ bị nguy hiểm – nó rơm rớm nước mắt.
- Mà hắn là ai vậy? – hắn nhíu mày hỏi.
- Là….. David! – nó trả lời ngập ngừng, vì nó không muốn nhắc đến chuyện nó đã từng đánh David và chị nó đã từng là tình nhân của một tên khốn nạn như anh ta.
- Là ai? – hắn vẫn tiếp tục cái giọng đều đều ấy hỏi.
Nó quan sát phản ứng của hắn một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
- Tôi nói…… anh sẽ không nghĩ xấu chứ? – nó nghi hoặc dướn mày hỏi.
Hắn gật đầu.
- Đó là người yêu cũ của……
- Của em?
Nó chưa nói hết câu thì hắn đã chen ngang. Nó mở to mắt nhìn hắn. Ôi trời! Hắn nghĩ gì mà nó lại đi yêu một tên như anh ta chứ.
- Không! Của Laura – nó từ tốn trả lời.
- Vậy…. Lin là con của…? – hắn hỏi ngắt quãng vì hắn thấy vấn đề mà hắn hỏi có vẻ hơi tế nhị.
- Không! Lin là con của anh Joe và chị Laura. Anh không thấy thằng bé rất giống Joe sao?
Cả nó và hắn đều không nói gì nữa. Không khí trong phòng chẳng mấy chốc trở nên im ắng.
Có điện thoại đến, bây giờ đã là 12h, chắc là Laura gọi. Quả đúng như nó nghĩ, trên màn hình điện thoại hiện lên số của Laura. Nó vội vàng bấm nghe.
- E…. em có thấy Lin đâu không?
Nó quay sang chần chừ nhìn hắn. Nó biết thể nào Laura cũng hỏi câu này nhưng sao nó vẫn cảm thấy khó trả lời Laura.
- Lin….. bị bắt cóc rồi!
Nói xong câu trả lời, đầu dây bên kia trở nên vắng lặng, không một động tĩnh.
- Chị Laura, chị Laura….. – nó gọi mãi mà chẳng thấy gì.
Lúc lâu sau là một tiếng tút tút kéo dài. Nó thở dài rồi dập máy.
- Anh sẽ chuẩn bị tiền và mang đến cho chúng nó, em cứ ở nhà, có gì anh sẽ liên lạc về! – hắn nói rồi đứng dậy.
- Không! Em sẽ đi – bất chợt nó đứng dậy.
Vẻ quyết tâm của nó làm hắn thấy ngạc nhiên. Hiếm khi hắn nhìn thấy một Alissa quyết đoán như vậy. Hắn cười rồi xoa đầu nó.
- Ở nhà và làm việc đi ôsin. Anh không muốn vợ của anh bị thương đâu!
Dứt lời, hắn đi một mạch ra cổng.
Cái từ "ôsin" hắn nói ra lần này không những không làm nó cảm thấy bực mà nó còn thấy có điều gì đó vui vui đang nhen nhói trong lòng nó. Cái từ ấy đã lâu lắm rồi nó mới nghe được từ miệng hắn. Đúng là thời gian trôi đi nhanh thật, mới ngày nào nó gặp hắn mà bây giờ đã trở thành "vợ" của hắn rồi. Nhưng thực sự nó vẫn không thể nào đến được với hắn. Dường như có một sự ngăn cách nào đó khiến nó không thể chấp nhận tình cảm của hắn. Nó cười nhạt, cuộc đời nó đã quá đau khổ rồi, có lẽ nên dừng lại ở đây thôi. Hắn sẽ tốt hơn khi không có nó.
~.~*~.~*~.~*~.~*~.~
Hắn đứng trước cổng công viên – nơi mà David hẹn để giao hàng cả tiếng đồng hồ mà không thấy có một bóng người. Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ phải đợi ai thế này cả (trừ nó)
vậy mà phải đợi một tên bắt cóc bao giờ không?
Hắn hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn trời. Đã gần 2h sáng rồi, đường phố vắng tanh, không một bóng người. Không biết nó ở nhà ra sao rồi? Bất giác trong lòng hắn có dự cảm không lành.
Tracy dắt tay Lin xuống xe trước cổng công viên. Đập vào mắt là khuôn mặt hắn. Tracy vội vàng tống thằng bé trở lại xe rồi định nhảy lên xe luôn. Sao rõ ràng là bảo nó đến, vậy mà là hắn đến là sao. Đang định lên xe thì bất chợt một cánh tay siết chặt lấy tay cô, kéo giật lại.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi hắn.
Tay Tracy run lên bần bật. Sao cô lại rơi vào cái tình cảnh này chứ? Cái cô muốn đâu phải là thế này?
- Anh….. – Tracy lắp bắp nói.
- Tôi biết ngay là cô mà – vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, hắn lên tiếng.
Tracy sợ đến tái cả mặt mũi. Cô biết một khi hắn đã ra tay thì khó có thể sống nổi với hắn. Nhưng cô làm tất cả những chuyện này là vì ai chứ?
- Cô biết tôi sẽ làm gì với cô rồi chứ? – lúc này khuôn mặt hắn đã thay đổi sắc thái, trở nên sắc lạnh hơn.
- Em….. em làm tất cả những chuyện này là vì anh mà! Tại sao không phải là em? Tại sao nhất định phải là cô ta? – Tracy dường như đã mất hết kiên nhẫn, cô khóc nức nở. Tracy níu tay hắn – Em phải làm gì để anh yêu em chứ?
- Làm gì sao? Cách tốt nhất là cô cút khỏi cuộc đời tôi…. Có thể lúc đó tôi sẽ yêu cô thêm chút chút – hắn lạnh lùng nói.