wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
NƯỚC MẮT CỦA MƯA
Xuống Cuối Trang

Nghe dứt câu cậu lặng người một lúc, bàng hoàng, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi.

_Lí do?

Lý Phong do quay người ngược với cậu nên không thể thấy được sự ngạc nhiên vừa rồi, hiện giờ bản thân ông đang ngạc nhiên vì cậu tỏ ra điềm tĩnh quá mức.

_Nó là con gái của Dương Trung chủ tịch tập đoàn Dương Hoàng.

_Thì sao chứ?- cậu hỏi sau khi ông ta dừng được một lúc, vẫn là muốn xem thái độ của cậu thế nào.

_Trước khi chủ tịch quá cố qua đời đã giao quyền thừa kế lại cho cháu, Dương Trung chỉ thay thế tạm thời, nếu không có con thì tài sản hợp pháp đó được chuyển cho cô nhi viện, nhưng giờ thì hắn ta nói có hai đứa con, nếu một đứa bị giết thì một nửa cổ phần sẽ tiêu tan, một nửa còn lại thì tập đoàn đó sẽ bị ta đánh gục sớm thôi, giết đứa con gái chẳng phải dễ dàng hơn sao, mà nó và con còn có quen biết, quá thuận lợi rồi.

Ông ta nhếch mép cười, giết nó cũng là trừ đi hậu hoạ thằng con ông có thể vì nó mà quay về với chính nghĩa. Suy tính độc địa, một tên mà trúng quá nhiều đích.

Cậu im lặng, suy nghĩ một chút, cậu hiểu ông ta muốn cậu giết nó vì sợ giữa hai người có tình cảm, mối hận thù ngày càng trở nên sâu sắc hơn, ông ta luôn biết cách để cô lập cậu trong tội ác.

_Được.- cậu dứt khoát một từ rồi bỏ đi, để lại ông ta với nụ cười đắc chí.

Cậu đi về trại trẻ mồ côi An Bình, thẳng ra khu vườn đằng sau, đăm chiêu tựa lưng vào gốc cây rồi thả mình trượt dài, hỗn loạn, giằng xé…

Lại một lần nữa cậu cảm thấy mình gục ngã, tình cảm chi phối cậu quá nhiều, ngu ngốc quá kia chứ, sao lại nghĩ mình là một con người có tình cảm, cứ sống vô vị như trước chẳng phải là an toàn cho tất cả sao?

Cô bạn ấy vì cậu mà rồi sẽ lìa khỏi cõi đời này, giương súng bắn Bảo Ngọc ư, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm như thế, nếu nói mẹ quan trọng nhất với cậu thì Bảo Ngọc là người thứ hai, nó đã làm cậu cảm thấy mình được sống, dạy cho cậu biết giá trị của tình cảm là thế nào.

Nó rất đặc biệt với cậu, không, cậu biết mình không thể ra tay, nhưng mẹ, cậu mà không giết nó thì mẹ cậu sẽ chết, tính mạng của mẹ quan trọng hơn mà.

Cậu đưa tay ôm lấy đầu, đau khổ, dằn vặt, cậu nên làm gì và không nên làm gì, Bảo Ngọc hay là mẹ, cô bạn mới quen không lâu hay người đã sinh ra cậu, đắn đo, không thể đem hai người lên bàn cân mà so sánh được, vì bản thân cậu còn không hiểu cậu với nó là gì, có đúng như điều Lý Phong lo nghĩ hay không.

Ở bên người con gái ấy cậu thấy mình được sống, và vui vẻ sống, máu của cô ấy rồi sẽ nhuộm đầy tay cậu sao, không, nhưng tính mạng của mẹ cũng đang treo trên từng hành động của cậu, phải làm sao, tình cảm là con đường không lối ra, giờ đây, càng nghĩ cậy càng đâm đầu vào ngõ cụt.

Đôi tay xiết chặt trảng cỏ dưới chân, cỏ xướt vào da, ứa máu, mà cậu giờ như tê liệt, chẳng còn cảm giác đau nữa rồi, chẳng có sự lựa chọn, viên đạn nhất định rồi sẽ lao đi.


*


Hoàng Quân đang lững thững trên những con đường cũ, cơn mưa bất chợt ùa đến, mưa tắm mát bầu trời, tưới xanh tâm hồn cậu.

“Mưa sẽ bên anh mà!”- ý nghĩ lặp lại trong tâm trí, mưa đang bên anh đây Yun à, em rồi sẽ lại bên anh như mưa thôi, em có nghĩ anh vẫn đang nợ em lời giải thích không?

Hoàng Quân mỉm cười bước trong mưa, từng hạt nước trắng rớt trên đôi vai rộng, cậu đã tìm ra một con đường, nhờ có mưa.

Không biết lí do vì sao, những người xung quanh nó giờ đây cũng biết yêu mưa như nó vậy, họ yêu mưa hay là họ yêu hình ảnh của nó trong mưa, khó mà trả lời. Nguyên Khang đang ngả mình ngoài cửa sổ cho bụi mưa bắn vào, cảm giác khoan khoái lạ thường.

Còn Kỳ Lâm, cậu đang nghịch mưa với nó ngoài hiên nhà, cả hai người ướt sũng.

Các bạn có bao giờ trượt trên nền gạch ướt nước chưa? Yun và Kỳ Lâm đang chơi trò ấy đấy, tiếng cười trong trẻo, giòn tan…

Yun bắn nước vào Kỳ Lâm rồi nó bỏ chạy ra sân, Kỳ Lâm cũng đứng dậy, chạy theo thì
“Uỵch”- thân hình to lớn tiếp đất, đau nhói, cú trượt ngã quá ngoạn mục, ê ẩm cả người.

Yun đang chạy thì ngoái đầu lại, thấy Kỳ Lâm sóng soài trên nền mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu trượt ngã úp mặt xuống nền, chắc cục u lúc sáng giờ có anh em rồi, nhìn cái mặt nhăn nhăn của cậu mà nó không nhịn được cười.

Kỳ Lâm lồm cồm đứng dậy, lấy lại tinh thần rồi rượt nó vòng vòng ngoài sân, miệng oang oang.

_Em đứng lại đó cho anh xem.

_Không đấy, anh cứ đuổi đi xem kịp không, cẩn thận không ngã nữa đấy nhá.

Tiếng cười rộn rã sân nhà, không gian đang chuyển mình, một màu tươi vui, ấm cúng hơn.

Kỳ Lâm vớ được tay nó, cậu cười đắc chí.

_Anh bắt được em rồi nhá, thua chưa?

_Em thua, thua mà.

_Thôi vào nhà tắm đi không cảm đó.- Kỳ Lâm kéo nó lại, đẩy vào nhà.

Bước đến cửa, nó chợt khựng lại, quay ra sau nhìn cậu, ngại ngần.

_Nhưng em đâu có quần áo thay.- nó nhỏ giọng, Kỳ Lâm cũng luống cuống suy nghĩ.

_Hay mặc đỡ đồ anh đi, có gì anh nói Bảo Kỳ mang đến cho em.

Nó ậm ừ rồi vào nhà tắm, lát sau bước ra với gương mặt bí xị trong bộ quần áo thùng thình, dù nó không khiêm tốn về chiều cao nhưng mà bộ quần áo này thật sự là dư thừa rồi, cậu đúng là cao quá mà.

Thấy mặt nó hầm hầm cậu cũng không dám cười, nhưng đúng là nó ngộ quá mà, như người tí hon trong trang phục một gã khổng lồ ấy.

Thấy cậu tủm tỉm, nó vùng vằng.

_Cấm anh cười, anh kêu anh Bảo Kỳ mang quần áo qua cho em đi, uii, không biết đâu.- nói xong nó đi thẳng luôn lên lầu, ngượng không thể tả.


Chap 40

Nó bó gối ngồi trên giường, mặt hầm hầm, vơ lấy cái điện thoại mở nguồn lên, từ bữa tiệc nó khoá máy đến tận giờ. Không ngoài dự đoán, có hơn trăm cuộc gọi nhỡ của Hoàng Quân, vài cuộc của Nguyên Khang và Bảo Kỳ.
(mn chú ý, hôm trước Yun nói chuyện điện thoại với Nguyên Khang là điện thoại nhà Kỳ Lâm nhá!)

Ngoài những cuộc gọi nhỡ là rất nhiều tin nhắn của Hoàng Quân, trong đó có một tin nhắn làm nó chú ý nhất “lí do, em không muốn biết sao?”, đó là tin nhắn ngắn nhất trong số sms mà nó nhận được nhưng nội dung thì làm nó phải suy nghĩ nhiều.

Lí do, ừ, ít nhất nên có một lí do, để rồi nghe xong có dũng khí mà nguôi ngoai tất cả, nên như vậy chứ.

Nó bấm số tiến hành cuộc gọi, hành động từ lâu đã lãng quên giờ nhắc lại, thấy lòng có nhiều sự thay đổi, cảm giác mong đợi ngày xưa mất rồi…

Thấy số của Yun, Hoàng Quân vội vàng bắt máy, giọng mừng rỡ.

_Em nhận được tin nhắn của anh rồi hả?

_Chúng ta gặp nhau ở đâu? Hãy giải quyết một lần thôi!- giọng nói bình thản nhưng quá lạnh lùng.

Cậu thật sự hụt hẫng khi nghe được câu nói đó, Yun ngày xưa thật sự không còn sao, cố lấy bình tĩnh, cậu dịu dàng.

_Ở Trust em nhé! Anh sẽ cho em biết tất cả.- đôi khi một câu nói mà hai người hiểu hai nghĩa khác nhau.

Hoàng Quân nói ra câu ấy ý cậu là cậu sẽ cho nó biết vì sao cậu phải lừa dối nó, vì sao hai người phải xa nhau, và cho nó biết tình yêu trong cậu lớn lao đến nhường nào, còn nó chỉ chú trọng từ Trust, tin tưởng sao, nơi mà anh nói yêu nó, anh sẽ cho nó biết niềm tin mù quáng đến mức nào phải không?

Mặt nó lạnh tanh, không một biểu hiện cảm xúc, vẻ như các cơ mặt đều ngừng hoạt động, nó bước xuống lầu. Kỳ Lâm chìa ra cho nó một bộ váy trắng, toát lên vẻ tinh khiết dịu dàng, cậu hí hửng.

_Anh vừa mua đấy, đẹp không, tặng em làm quà xin lỗi nhé!- nó đưa tay nhận lấy, buông hai từ cảm ơn không chút cảm xúc, làm mặt cậu bí xị.

_Em sao vậy, không vui hả, đừng giận anh nha!!!

_Em không sao, em cần ra ngoài một chút.- nói xong nó vào thẳng nhà vệ sinh, chốt cửa.

Cứ mỗi lần nó nói nó không sao cậu lại cảm thấy bất an thế nào, sao chẳng bao giờ nó sống thật với cảm xúc của mình vậy chứ.


Quán cà phê Trust.

Không gian yên tĩnh và lãng mạn, quán theo phong cách lấy thiên nhiên làm chủ đạo nên có rất nhiều cây cảnh, dây leo, giữa trung tâm là một thác nước chảy róc rách, cảnh có đẹp mà lòng người nào có vui.

_Em không dùng trà sữa chocolate nữa sao.- Hoàng Quân lấy làm lạ vì nó gọi cacao nóng, thói quen cũng thay đổi rồi sao chứ.

_Anh vào chủ đề chính đi.- thái độ đó, rất lạnh.

_Anh là người thừa kế tập đoàn AT, điều đó giờ em đã biết đúng không?!

_Ừ, biết quá muộn, vì anh nói dối.- trước đây Hoàng Quân không hề cho nó biết chuyện này, Hoàng Quân mà nó yêu là một cậu con trai gia thế bình thường.

_Em đừng như thế mà, anh buộc phải nói dối, vì sự an toàn của em, có nhiều lần anh muốn nói nhưng không thể, vì em quan trọng với anh hơn.

Nó im lặng, nó quan trọng với anh, thật hay đùa vậy.

_Nhưng mà ba anh đã biết, ông buộc anh phải xa em, gia thế chúng ta không hợp nhau, ông ấy muốn anh quen một tiểu thư đài các nào đó để tiện việc khuếch trương tập đoàn, anh không có quyền từ chối vì ông mang sự sống của em ra đánh cược, anh đã đau khổ thế nào em biết không?

Tai nó ù đi, nó đang được nghe gì thế này, lại là vì mạng sống của nó sao chứ, bọn họ coi tính mạng con người rẻ mạt như vậy sao.

Hoang mang cực độ, nó đứng dậy, vụt chạy ra khỏi quán, mọi thứ tan nát cả rồi…Hoàng Quân hoảng hốt chạy theo.

Sao vậy, mọi thứ đều từ nó mà ra, trước mắt bây giờ là những mảng màu sáng tối bất định, con đường phía trước giờ không lối thoát.

Vòng tay ai đó vừa xiết chặt nó từ phía sau, mà sao chẳng vơi đi cảm xác đau đớn lúc này.

_Anh xin lỗi, xin em đừng như vậy mà.- cậu cũng đang đau, áp vào đôi vai nhỏ, cậu đang cố đưa tay với lấy một thứ quá xa, làm ơn, hãy cho cậu một hy vọng, làm ơn.

Nó còn không đủ sức để hy vọng lúc này, làm sao được, nó đã đau khổ khi cậu lìa xa, đau khổ khi biết cậu lừa dối, để giờ đây nỗi đau tăng thêm gấp bội khi biết được sự thật, cậu chẳng hề có lỗi, nó cũng không, trong chuyện này, ai mới là người có lỗi để mà yêu thương trôi xa đến vậy…

Mịt mù, hỗn loạn, trống vắng, xót xa nhất là cùng một vết thương mà phải đau quá nhiều lần.

_Yun à, chúng ta làm lại mọi thứ đi em, mọi vật cản đều không tồn tại nữa rồi, cho tình yêu của chúng ta thêm cơ hội đi em.- “chúng ta” cậu luôn muốn đại từ ấy tượng trưng cho hai người, cậu đang cố với lấy hạnh phúc, vòng tay xiết chặt hơn.

Nó nghe mà tim như thắt lại, đưa đôi bàn tay lên chạm vào tay cậu và…nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống, nó bước vài bước rồi dừng lại.

_Kết thúc tất cả đi anh, em nợ anh một lời xin lỗi, nhưng mà anh à, vật cản không còn tình yêu cũng có còn không? Em không đủ sức để vùi mình trong đau đớn nữa đâu, em xin lỗi.- giọng nói nghẹn ngào, quá nhiều cảm xúc.

Bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ bước đi, bàn tay cậu buông xuôi bất lực, cậu muốn níu tay người con gái ấy, nhưng sao không được, cậu còn yêu rất nhiều, không cam tâm, tình yêu không thể chết, cậu cho mình lòng tin rằng tình yêu lớn hơn tất cả, tình yêu sẽ hàn gắng mọi thứ. Đứng nhìn hình dáng ấy dần xa, thẫn thờ.

Nó bước đi những bước vô hồn, biết được lí do chẳng giải quyết được gì cả, chỉ làm tâm can thêm rối bời, hỗn độn, mạng sống của nó, sao biết bao người cố công níu giữ đến vậy, ai cũng tổn thương, nhưng khoảng cách giữa nó và cậu giờ không còn là tình yêu nữa rồi, quá muộn.

Gió lặng, cây ngừng đong đưa, nắng trải đầy vai, cảm giác muốn ngã.

Nó lê chân vào nhà Kỳ Lâm, ngồi trên ghế sofa, nước mắt dâng tràn, mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, yêu rồi hận, bây giờ là thế nào, cảm xúc tuôn trào thành dòng nước mặn đắng, ngập tâm tâm hồn héo úa.

Kỳ Lâm giờ không ở nhà, cậu vừa ra ngoài với hai angel còn lại, ở nhà không Yun thật sự rất chán.


8 pm

Khắc Minh tựa lưng vào tường, ánh mắt xa xăm, một suy nghĩ khó nắm bắt, cậu nuốt khan, bàn tay lướt trên phím điện thoại.

“Ra bờ sông với tôi nhé…”-không là một dấu chấm hay chấm cảm, cậu dùng dấu ba chấm, cậu muốn nói nhưng không được.

“Ừ”- đọc được dòng tin trả lời, cậu kéo xụp chiếc lưỡi trai xuống và ra khỏi nhà, vẫn là trang phục màu đen nhưng lần này cậu không mang khẩu trang, cậu muốn nó ghi nhớ hình ảnh này.

Suốt 3 tiếng qua nước mắt không ngừng rơi, thấy tin nhắn của cậu nó thoải mái đôi chút, đi ngắm sông cùng cậu bạn sẽ dễ thở hơn nhiều, nó cũng đóng cửa ra khỏi nhà….. Con đường như dài hơn.

Khắc Minh đang đứng hướng ra phía dòng nước, tâm trạng không khá hơn hôm trước là bao, tính mạng của nó đổi bằng sự sống của mẹ, họng súng sẽ chĩa về phía đó, sẽ bắn.

_Hôm nay gió mát nhỉ!- câu cảm thán đầy tâm trạng, kèm theo tiếng thở dài khe khẽ.- Hôm nay có tâm sự sao?

Cậu giật mình, giây phút này cậu không mong là đến nhanh như vậy, cậu vẫn chưa sẵn sàng.

_Từ nay, đừng xem tôi là bạn.- vẫn là những câu nói ngắn, giọng điệu lạnh lùng nhưng từ ngữ có đổi khác.

_Tại sao?- nó ngờ ngợ.

_Vì máu của cô rồi sẽ thấm đẫm tay tôi.- cậu vẫn đứng hướng ra sông và cất lời.

_....- nó im lặng.

_Hôm nay là chấm dứt tất cả, quen biết tôi là sai lầm.- cậu quay người, chĩa súng về phía nó, cạch cạch- cậu vừa lên đạn, vốn dĩ cậu là con người nhẫn tâm.

Nó nhìn khẩu súng, cười nhạt, hết rồi, tất cả đã hết, thật sự nó không hề có lấy một người bạn trên thế gian, cô độc, niềm tin mất mát quá nhiều, vẻ như Hoàng Quân sai lầm rồi, cậu đổi tình yêu lấy mạng sống cho nó, và giờ nó đổi mạng sống để có một người bạn nhưng kết quả luôn là con số 0.

_Cô đáng giá gia tài nhà họ Dương và vị thế đứng đầu thương trường, rất đắt.

Giọng nói lạnh lẽo bủa vây tâm trí, tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, giá trị mạng sống của nó có thể rất đắt nhưng mà sao như quá rẻ, nó tin cậu biết điều gì là sai khi nhìn cậu tự hành hạ mình trước nỗi đau của bé Thiện Mỹ, sai lầm.

Thứ nó quý giá, trân trọng là niềm tin luôn bị che lấp bợi điều nó sợ hãi nhất là sự phản bội, nỗi đau chất chồng nỗi đau, mất phương hướng…

Tuyệt Vọng.

Máu sẽ loang, sinh linh sẽ bị kết liễu, quỷ dữ đang khát máu.

Dòng nước bỗng dưng chảy cuồn cuộn, giông tố.

Khắc Minh giương súng lên chắc nịch, trong cậu giờ không còn Bảo Ngọc nào hết, hoá đá cả rồi, cậu bóp cò, cười nhạt, vọng lên trong suy nghĩ câu nói của nó “ Tôi tin anh không thuộc thế giới của quỷ”. Cô nghĩ thế là sai lầm, vì thật sự tôi là một con quỉ, không hơn.

Viên đạn lạ đi trong đêm đen, xé toạc tất cả, một vùng sáng, một con đường, một thứ tình cảm còn chưa định hình.

Viên đạn không có mắt hay tình cảm khi mà người bắn ra nó muốn mình vô tâm, viên đạn ghim vào, đau buốt, nó ngã, máu từ vết thương loang trên lớp vải trắng đau thương.

Thiên thần bị hạ bởi quỷ dữ, máu túa ra, tanh nồng.

Đã kết thúc.


Chap 41

Kỳ Lâm háo hức về nhà với suy nghĩ giờ này Yun đang đợi cậu, bước chân luôn cố gấp rút hơn, nhưng trái lại, nhà không có ai cả, cậu lên tiếng gọi rồi đi từ trước ra sau, chạy lên lầu, cậu nhẹ nhõm vì cửa phòng đang mở và sáng đèn.

Mỉm cười, cậu bước đến, căn phòng trống trơn, nỗi lo lắng tự đâu kéo đến dồn dập, Yun có thể đi đâu cơ chứ? Chẳng nhẽ còn chưa về nhà sao? Cậu bấm số gọi, có tiếng chuông điện thoại của nó vang lên đâu đó.

Kỳ Lâm đi theo tiếng nhạc, bước xuống lầu cậu nhìn thấy chiếc điện thoại màu trắng của nó nằm trên bàn. Đi đâu mà cả điện thoại cũng bỏ ở nhà vậy? Nỗi lo ngày một tăng thêm.

Nhấc nó lên cậu vô tình đọc được dòng tin nhắn mà nó chưa thoát.

“Bờ sông ư?”

Và cậu chợt sững người khi thấy người gửi là Khắc Minh.

Khắc Minh, con trai của lão Lý Phong sao? Cậu linh cảm có chuyện chẳng lành, mà làm sao hai người có thể quen biết nhau được, hắn ta luôn thu mình ở tầng thượng và nào có ai dám lên đó.

Thôi rồi, Yun không biết đó là chỗ riêng của cậu ta, hơn nữa cô nhóc lại chẳng biết sợ ai bao giờ, phải rồi, chiếc giày, nó đã làm rơi chiếc giày từ tầng thượng.

Cậu suy nghĩ rồi tự trách bản thân sao lại lơ là quá như vậy, chắc hẳn giờ này em đang gặp nguy hiểm với cậu ta rồi. Kỳ Lâm guồng chân chạy đi, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, tâm trí cứ gọi tên Yun không ngừng.

“Em không được bị làm sao Yun nhé!!!”

Con đường rộng lớn trong tầm mắt giờ chỉ có hình bóng của Yun, cậu phải chạy thật nhanh….



*


Bờ sông

Gió thổi mạnh hơn, đứng cạnh bờ sông làm con người ta lạnh buốt, từ cõi lòng, một cơn đau tê tái.

Yun ngã xuống nền đất, mặt nhợt nhạt, chiếc váy trắng giờ lốm đốm đỏ, nó đưa tay chạm vào vết thương, máu tuôn ra lạnh ngắt, tanh nồng.

Khắc Minh thất thần, cậu đánh rơi khẩu súng khi viên đạn vừa ghim vào bả vai nó, cậu đã ngắm vô cùng chuẩn xác ấy vậy mà khi bóp cò tim lại rung lên, viên đạn chệch hướng.

Giây phút đó, giây phút đưa người con gái ấy đi gặp tử thần cậu chợt nhận ra một điều, đối với cậu người con gái ấy có vị trí quan trọng hơn một người bạn, cậu không muốn cô ấy phải chết, nhất là bởi chính tay mình.

Một con quỷ không có tư cách chạm vào thiên thần.

Từ khoé mắt, giọt nước trong veo tượng trưng cho nỗi đau ngút ngàn rơi xuống, cậu khóc, nó cũng khóc, hai trái tim cùng có quá nhiều nỗi đau nhưng giờ đây không còn cơ hội san sẻ cùng nhau nữa rồi.

Đã kết thúc, phải, chính cậu đã khép lại cánh cửa do nó mở ra, cậu từ chối cơ hội làm một người bạn và cơ hội cho mình được sống đúng nghĩa, tất cả đã hết thật rồi.

Khoảnh khắc viên đạn lao đi cậu tưởng chừng mình vỡ vụn, nhìn cô ấy đau cậu càng hận mình nhiều hơn, kẻ đáng chết phải là cậu kia, đôi tay này vươn đầy máu, tôi không đủ tư cách chạm tới em.

Sự yên tĩnh lúc này vô hình chung biến thành một con dao sắc nhọn cứa sâu vào tim cậu, đau đớn tột cùng, cậu có lỗi với nó, có lỗi với mẹ, giờ đây cậu chẳng còn biết phải làm gì khi ác quỷ thật sự đã được thiên thần cảm hoá.

Khắc Minh đứng im như một pho tượng, vô hồn.

Tiếng cây lá xô vào nhau, thiên nhiên cũng đang gào thét, khoảnh khắc đau đớn tưởng chừng là bất tận, Yun vẫn nằm đó, đôi mắt nó nhắm nghiền, cả thể xác lẫn tâm hồn đều đang rên rỉ.

Kỳ Lâm hốt hoảng chạy đến, cậu đau đến nghẹn thở, máu chảy ra rất nhiều, sắc mặt Yun ngày một tái dần đi. Cậu xiết lấy nó, không ngừng gào lên.

_Yun ơi, Yun, em tỉnh lại đi, em không sao chứ, đừng làm anh sợ mà?

Đáp trả lại cậu chỉ là tiếng nước sông chảy, nó quá mệt mỏi để có thể trả lời.

Kỳ Lâm quay về phía Khắc Minh, cậu đứng dậy, bàn tay xiết chặt.

_Tên khốn, ngươi vừa làm gì thế này…- cậu chuẩn bị cho Khắc Minh một trận với sự cuồng nộ đang bùng cháy mà có thể Khắc Minh cũng sẽ chỉ đứng yên để chịu thì có một hơi ấm luồn vào tay cậu.

Nó vươn bàn tay không còn chút sức lực ra giữ cậu lại, Kỳ Lâm mừng rỡ quên cả tức giận, cậu nắm chặt tay nó.

Đôi môi nhợt nhạt cố cất lời, câu chữ thều thào yếu đuối.

_Đừ..ng…a…an..h.- rồi nó lại ngất đi.

Cậu nghe mà tim như thắt lại, bế nó lên, cậu cố chạy thật nhanh. Em không sao đâu! Anh hứa!

Khắc Minh lặng lẽ nhìn theo bóng hai người dần khuất mà xót xa.

Cầu mong em bình an, không tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình, tôi không xứng đáng được sống.

Cậu gục xuống, cậu đang kẹt trong chính hố sâu mà bản thân tạo nên, vô vọng, cay đắng, chẳng thấy đâu là con đường, chính cậu đã đẩy nó rời xa, giữa hai người là những khoảng trống chẳng sao lấp đầy.

Yun ngả đầu vào người Kỳ Lâm, cảm giác an toàn không sao nói lên lời, nước mắt và máu, chúng hoà vào nhau rồi thấm sâu trái tim, thời gian cứ làm hình thành những vết xước không thể lành lặn.

_Đừng…cho..ai….biết….- nó cố gắng cất giọng, tay bấu vào áo cậu, bả vai nhói lên từng hồi.

_Ừ, em hứa với anh là không sao em nhé, em đừng ngủ, cố thêm chút nữa thôi.- cậu rất sợ, cậu sợ nó đau, sợ nó nhắm mắt lại thì sẽ ngủ một giấc dài, cầu xin trời cho em không sao.

Cậu đưa Yun về nhà và gấp rút gọi bác sĩ riêng đến, ông ấy bảo cậu đợi bên ngoài.

Áo cậu thấm rất nhiều máu của nó, đầu óc loạn cả lên, chân không ngừng bước tới bước lui, tâm tư cậu rối bời, đứng ngồi không yên, chờ đợi trong tình trạng Yun thế kia khiến cậu căng thẳng vô cùng.

10 phút…30 phút…hơn 1 tiếng trôi qua, ông bác sĩ bước ra mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu lao tới.

_Em ấy sao rồi, ổn chứ đúng không?

_Thưa cậu, hiện giờ cô ấy đã tạm ổn, viên đạn không ăn sâu nên không có gì nguy hiểm, tuy nhiên cô ấy ra rất nhiều máu nên cần phải bồi bổ, hiện giờ cô ấy vẫn đang mê man, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Nhưng có thể cô ấy sẽ bị sốt, cậu nhớ chăm sóc thật kĩ.

Cậu chăm chú lắng nghe và cơ mặt cũng giãn ra từ từ, cậu thở phào nhẹ nhõm, vậy là em vẫn bình an.

Cậu vào phòng, bước chân nhẹ nhàng cố không gây tiếng động, cậu ngồi lên giường ngắm nó, bình yên nhất là giây phút này đây.

Gương mặt xanh xao đi nhiều, em hẳn đã đau nhiều lắm, anh xin lỗi em nhé, cậu cúi người đặt nhẹ lên môi nó một nụ hôn thật ngọt ngào.

Cậu nắm đôi tay nó và chờ đợi, mau mau tỉnh lại nha Yun.

Điện thoại nó đổ chuông, dòng chữ Khắc Minh trên màn hình làm cậu tức tối.

_Cậu còn dám gọi đến sao, hãy mừng vì cô ấy đã ngăn tôi.- giọng nói mạnh mẽ đầy uy quyền.

_Tôi muốn biết cô ấy thế nào.- Khắc Minh đáp lời, giọng nói lạnh lùng thường trực có phần đổi khác.

_Nếu cô ấy có làm sao thì giờ này cậu sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng rồi.- Kỳ Lâm vẫn bực tức, nhưng chợt cậu nhận thấy Khắc Minh rất lạ nên cũng muốn cho cậu ta biết Yun không sao.

_Chăm sóc cô ấy cẩn thận, cảm ơn.- đây có được xem là sự gửi gắm không nhỉ?

Khắc Minh gác máy, Kỳ Lâm thoáng giật mình vì câu nói cuối cùng của cậu, giữa hai người ắt có nhiều điều cậu chưa biết.

Gió nhẹ hơn nhưng cảm giác lạnh lẽo và cô độc thì ngày càng mãnh liệt, dòng nước vẫn lặng lẽ trôi.

Rồi sẽ đi về đâu trên những con đường dài và rộng…khi mà con tim không thôi rỉ máu, khi mà giờ đây ánh dương như biến mất, cậu bỗng thấy mình quá vô dụng, chỉ biết làm đau người khác.

Đánh mất cô ấy là không thể tìm lại, cậu thực sự đã sai rồi, mảnh trăng soi bóng cậu cô đơn, lê thê từng bước mệt nhoài.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Chap 42

Kỳ Lâm xót xa ngồi bên cạnh nó, nhìn ngắm gương mặt nhợt nhạt không sức sống bỗng nhiên cậu thấy mình thật có lỗi, tại sao lại không để ý đến việc nó và Khắc Minh có quen biết nhau vậy chứ, hơn bất kì ai cậu biết mối nguy hiểm mà Khắc Minh có thể mang đến cho Yun là thế nào.

Nhưng vì sao viên đạn lại ghim vào bả vai? Vì sao thái độ của Khắc Minh lại như vậy khi cậu chuẩn bị xông vào đánh hắn ta? Sao lại muốn biết Yun có sao không và nhờ cậu chăm sóc ? Cậu có rất nhiều thắc mắc, có chăng là do Khắc Minh cũng như cậu, bị cái tính tình lạ lùng kia làm cho mất ăn mất ngủ…

Cậu suy nghĩ rồi tự cười một mình.

Đột nhiên cậu thấy tay mình nóng bừng , thật ra là Yun đang sốt, người nó nóng dần lên, mồ hôi rịn ra rất nhiều.

Cậu bối rối sờ lên trán nó, nóng quá làm sao đây, à, phải rồi, đi lấy nước lạnh đắp lên trán. Nhanh chân chạy xuống nhà, cậu luống cuống cho đá và nước vào cái chậu nhỏ rồi mang lên phòng.

Gương mặt căng lên lo lắng, cẩn trọng lau mặt, lau tay cho nó, ánh nhìn trìu mến yêu thương, cậu gửi tình yêu vào trong từng hành động của mình.

Chốc chốc cậu lại sờ trán nó kiểm tra, rồi thì đút nước cho nó uống, quá trình ấy sau gần 1 tiếng thì tạm dừng, cậu mừng rỡ khi nó ngưng sốt. Nó dần mở mắt.

Nó nhổm người muốn ngồi dậy, nhưng bờ vai đau nhức không cho phép.

_Em đừng ngồi dậy, nằm nghỉ ngơi đi, em ăn cháo không anh nấu nha!

Nó lắc đầu, cậu chiều ý đỡ nó dậy, bỗng, nó nghiêng người ôm lấy cậu, rúc vào thân hình khoẻ mạnh. Nước mắt cứ rơi không ngừng, mừng rỡ, khổ đau, nó cứ tưởng sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng từ thế giới này nữa chứ.

Cơ thể còn âm ấm của nó kề sát vào cậu, yêu thương ngập tràn, cậu vòng tay ôm trả, giây phút này đôi tim chạm nhau, một nỗi vui sướng khôn xiết.

Khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết nó vẫn nhìn thấy anh, vẫn là anh luôn có mặt khi nó cần nhất, vẫn là anh chăm sóc vết thương của nó, có thể kéo dài điều này mãi mãi được không, nó bằng lòng chấp nhận những nỗi đau miễn là có anh xoa dịu những nỗi đau ấy.

_Em nhớ anh lắm- một câu nói nhẹ nhàng, mềm mại vọng trong không gian, nỗi nhớ của một người vừa suýt soát khỏi cánh cửa từ thần có phải là điều kéo người ấy tồn tại.

Kỳ Lâm cứ ngỡ mình đang mơ, cậu vừa nghe được một điều thật tuyệt vời, nhớ nhung ấy đưa cậu bay tận thiên đường của hạnh phúc, người ta vẫn thường bảo những kẻ đang yêu là những kẻ đại ngốc, cậu là một ví dụ quá rõ ràng.

Cậu nhìn chằm chằm vào nó với nụ cười hiền.

_Ngốc ạ, anh ở đây chứ có đi đâu mà em nhớ!

Nó nhích người ra một chút, nhăn mặt vì đau, cậu lại cố xuýt xoa.

_Thôi nào, không phải cố đâu, hãy để như thế này chút nữa đi, anh muốn được ôm em.

Một vòng tay không bao giờ là quá nhiều cho tình yêu của cậu nhưng nó đủ để khiến cậu mong mỏi và hạnh phúc.

_Em có đau nhiều không vậy? - thấy cậu lo lắng nó cười xoà, cậu hỏi tiếp – Em…và Khắc Minh, sao hai người lại quen biết nhau?

_Tình cờ thôi, ở tầng thượng ấy ạ, cùng đi chơi vài lần…- nó nói đến đó lại ngừng làm dậy lên trong cậu cảm giác ganh tị mà thuật ngữ tình yêu người ta vẫn hay gọi là ghen.

_Đi chơi cùng nhau cơ à.

_Anh nghĩ đi đâu thế, cuộc sống của anh ta rất cô độc, có những điểm tương đồng trong nhau nên bọn em làm bạn.

_Nhưng tại sao em lại ngăn anh đánh cậu ta?

_Em biết anh ta không cố ý, đừng nhắc chuyện này nữa anh nhé, và cũng đừng cho ai biết em bị thương cả, như thế rắc rối lắm, em muốn có cuộc sống yên bình.- giọng nó hơi buồn, mất đi một người bạn thật khó chịu, nó không trách nhưng cũng không thể bình thường với Khắc Minh nữa.

Kèm theo đó là tiếng thở dài rất khẽ, mọi chuyện thật không dễ dàng.



*



Một ngày đẹp trời, gió và mây cùng vờn trên bầu trời rộng xanh biếc.

Khắc Minh ngồi trên chiếc xích đu ở trại mồ côi An Bình mà ngày trước Yun đã ngồi, cậu đang nhớ- một nỗi nhớ không dám gọi tên.

Cô bé Thiện Mỹ xinh xắn trong bộ váy hồng, tung tăng chạy giỡn trên khoảng sân lác đác vài chiếc lá bàng, bé chạy đến chỗ Khắc Minh, cười vui.

_Anh nhớ chị Bảo Ngọc ạ?- sao cô bé thông minh thế chứ nhỉ?

Khắc Minh thoát khỏi những miên man, ánh mắt hiền nhìn cô bé, nhiều lần tiếp xúc cậu cũng giảm bớt phần nào nỗi ám ảnh cũ, giờ đây cậu và cô bé khá thân với nhau.

_Lên ngồi cạnh anh không!- Thiện Mỹ mỉm cười gật đầu, cậu đỡ cô bé lên ngồi cạnh mình, vuốt nhẹ mái tóc bé.

_Anh! Sao lâu rồi Thiện Mỹ không thấy chị Bảo Ngọc đến đây nữa vậy?

Câu hỏi vô tư của trẻ con đôi khi lại là hành động xát muối vào vết thương của người được nghe, cậu quặn lòng vì câu hỏi ấy, anh đã làm chị ấy bị thương, và làm tổn thương chị ấy nữa, sẽ không gặp lại nhau đâu, dòng kí ức được dịp hiện về, khoảnh khắc mà cậu chết lặng.

_Chị ấy giận anh rồi!- cậu ngước nhìn lên trời xanh tìm ánh nắng như hôm nào, nhưng hôm nay nắng tắt, cũng như lỗi lầm của cậu không còn cách sửa chữa.

_Anh hư quá, anh không xin lỗi chị ấy chị ấy sẽ không chơi với anh nữa đâu, chị sẽ không đến chơi với cả em, em nhớ chị Ngọc, chị ấy cười đẹp lắm, giống như thiên thần á!

Cô bé hồn nhiên nói lên suy nghĩ của mình, càng làm cậu khổ sở hơn, con đường tìm mẹ giờ gian nan hơn rất nhiều nhưng không thể phủ nhận một điều.

Nụ cười của Bảo Ngọc rất đẹp, cậu cũng nhớ nụ cười ấy, nó khiến cậu ấm lòng…nhưng mà cô ấy là thiên thần…

Giữa trắng và đen có một ranh giới phân định, giữa thiên thần và quỷ dữ ranh giới ấy càng lớn hơn gấp bội, đối diện với cô ấy đã khó, trở lại làm bạn càng khó hơn.

“Anh cũng như em Thiện Mỹ à, anh cũng nhớ Bảo Ngọc, nhưng anh không thể nói ra như em được”

Chiếc lá khô lướt chạy trên sân cùng gió, nhẹ nhàng.


Chap 43

Sáng dậy, Kỳ Lâm đã lăng xăng trong bếp, cậu cắt rau củ, rồi xoay qua khuấy khuấy cái nồi, rồi lại đi vắt nước cam, lấy đá cho vào, lại xoay qua nồi cháo nêm nếm.

Cậu cứ xoay vòng trong khuôn bếp làm mọi thứ rất thuần thục, ở nhà một mình thì cũng phải biết làm những việc này chứ, chỉ là tính cẩu thả của con trai cậu cũng có nên bếp không kém phần bừa bộn.

Chốc chốc cậu lại đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, mỉm cười khi nghĩ đến gương mặt Yun lúc ăn cháo chính tay cậu nấu, tự hào vậy chứ không biết.

Nằm lì trên phòng khiến Yun thấy khó chịu vô cùng, nó ngồi dậy, gỡ chăn ra nó vô tình dùng bên tay bị thương, cử động làm vết thương rỉ máu, nó có cảm giác như vậy, người cứ run lên, nó cố không nhìn sang bên.

Bước từng bước xuống nhà, đầu nó vẫn còn ong ong sau cơn sốt, chân bước mà như không, được một lúc sau thì đỡ hơn, nó bước khỏi bậc thang cuối cùng, xoay qua xoay lại tìm Kỳ Lâm.

_Anh ơi ! – nó cất tiếng gọi khẽ, lòng thoáng chút sợ cậu để nó ở nhà một mình.

Nghe thấy tiếng gọi thiết tha ấy lòng cậu vui như Tết, nhanh chóng tắt bếp rồi cậu chạy lên chỗ nó.

_Yun ngốc, chưa gì mà em đã mắt rưng rưng rồi, nhớ anh quá hả, hì hì.

_Em đau !!!- nó nhún bên vai bị thương, nhíu mày vì đau.

_Em đau thế nào, đưa anh xem, anh gọi bác sĩ đến nhé !- cậu lo lắng.

_Không sao đâu ạ, nó vừa chảy máu, hix.- đôi mắt to tròn ngấn nước, long lanh đáng yêu, Yun cũng có lúc mè nheo dễ thương thế này cơ.

_Em đừng luôn miệng nói em không sao, đừng cố chịu đựng, sống thật với cảm xúc của mình không có gì sai đâu, khi nào đau hãy cứ nói là em đau, có biết không ?! Được rồi, Yun ngoan vào ăn cháo nha, ăn xong sẽ quên đau luôn đó !

Kỳ Lâm cười tươi rồi kéo nó vào bàn ăn, cậu mang ra cho nó một tô cháo thịt, một ly cam vắt, giọng thao thao bất tuyệt.

_Em bị thương ăn mà cá vết thương sẽ để lại sẹo lớn lắm, xấu đấy, ăn thử đi, cháo tự tay anh nấu, và cả ly cam này nữa, hôm nay em bắt buộc phải uống đấy, phải bồi bổ cho nhanh lại sức.

Nó mỉm cười, nụ cười làm cậu ngây ngất, dịu dàng mà thu hút lạ thường, rồi nó múc một muỗng cháo, ăn chậm rãi, uống cả nước cam.

_Anh nấu thật đấy hả ?

_Ừ, sao, có ngon không?- cậu hỏi dồn, tâm trạng đang rất háo hức.

_Ngon lắm, nhưng không bằng em đâu, hi hi.- nó nheo mắt, tinh ranh trả lời.

_Em này. - cậu cười rồi đưa tay xoa đầu nó.

_Em nhớ anh Bảo Kỳ quá, cả anh Nguyên Khang.- nó đang ăn thì nói, mặt hơi xịu xuống.

Vừa dứt câu, chuông điện thoại nó vang lên, trên màn hình là dòng chữ Nguyên Khang, Kỳ Lâm là người nhìn thấy trước, cậu chẳng thoải mái gì cả đâu, sao lại thiêng quá vậy !

_Dạ, em nghe anh.

“Hôm nay mình đi chơi nha, anh muốn em thư giãn một chút và thực hiện lời hứa hôm trước nữa”

_Dạ…- nó chưa nghĩ nên trả lời thế nào- dạ được ạ !

“ Vậy tí anh qua đón em ha, hẹn gặp lại em !”

_Sao, cậu ấy nói gì vậy?- ngay khi nó vừa bỏ điện thoại ra, cậu chỉ đợi có thế.

_Anh ấy rủ em đi chơi anh à, em đồng ý rồi !

_Em đang thế này thì đi đâu được, ở nhà đi.- Kỳ Lâm giọng nài nỉ, cậu phần lo lắng, phần không muốn nó đi với Nguyên Khang, bản tính trẻ con thể hiện rõ quá.

_Em không đi anh ấy hỏi lí do thì biết trả lời sao, em đi chút là về thôi, anh không phải lo đâu.- nó cười trấn an cậu, rồi bước ra khỏi bàn ăn.

Kỳ Lâm còn bận suy nghĩ họ sẽ đi đâu, làm gì ngày hôm nay, Yun mà có sốt hay đau thì Nguyên Khang cũng đâu có biết mà chăm sóc, lo quá.

_Này, để anh đỡ em ! - Kỳ Lâm giật mình chạy đến khi thấy Yun cứ bước chầm chậm.

_Em có sao đâu mà, thật đấy, em tự đi được.- nó thật sự khoẻ hơn nhiều, chỉ tại cậu lo lắng quá thôi.

Nguyên Khang đứng chờ Yun ở cửa với nụ cười ấm áp của nắng xuân, ánh nhìn dịu dàng trìu mến, cậu mới gặp Yun cách đây không lâu mà sao nỗi nhớ quá dài, cậu chỉ muốn đến ôm trọn Yun vào lòng cho yêu thương thoả sức thể hiện.

Yun mỉm cười chào cậu, hôm nay là một bộ váy kín cổ, nó mặc như thế để cậu không thấy vết thương bên vai trái, mái tóc đen mượt xoã dài, vẫn là một tiểu thiên thần đáng yêu.

Kỳ Lâm đưa Yun ra tận cửa, vẻ mặt chỉ thể hiện chút sự lo lắng, cậu khoanh tay trước ngực, nói nhỏ vào tai Yun.

_Em cẩn thận nghe chưa, có đau là phải về liền đó !- cẩn thận cái gì thế nhỉ?

Yun gật đầu, cười nhẹ, đôi vai đau buốt và mỏi nhừ vẫn làm nó khó chịu lắm, nó đi về phía Nguyên Khang, rồi hai người lên xe đi thẳng. Để Kỳ Lâm đứng lại thở dài thườn thượt, để người con gái mình yêu đi với một người khác cũng thích cô ấy chẳng dễ chịu chút nào.

Định quay bước vào nhà, cậu lại ngán ngẩm lắc đầu rồi lấy xe đi tìm Bảo Kỳ, trước đây cũng vậy, cậu được mấy khi ở nhà, nhưng nếu ngôi nhà có Yun thì sẽ khác.

_Mấy hôm không gặp nhìn em xanh xao quá, em có ốm không vậy ? – Nguyên Khang tinh ý nhận ra, giọng ân cần, chu đáo.

_Dạ…có…chút chút thôi ! Em vẫn khoẻ mà !- nó gượng tươi cười để cậu không nhận ra.

_Vậy mà còn đi cùng anh, sao em không nói là em bệnh, hay ta về hôm khác lại đi nhé !- cậu dò ý nó, ánh mắt ấm áp nhìn nó âu yếm.

_Không sao đâu anh, đi chơi em sẽ khoẻ hơn đấy !

_Ừ, ta đến công viên trò chơi nhé !- Nguyên Khang chợt cười, cậu đạp ga nhanh hơn.

Công viên trò chơi ngày chủ nhật đông nghẹt người, đã thế hôm nay trời lại rất đẹp, người người, nhà nhà quấn quít bên nhau thật hạnh phúc, Yun ngẩn người ngắm nhìn hồi lâu.

_Yun ! Em nhìn gì thế ? – nó xoay qua cậu lắc đầu, khoé môi vẫn đang cười, cậu luồn tay vào tay nó, mỉm cười- Không cần phải ngưỡng mộ họ đâu, anh và em cũng có thể như thế mà !

Rồi như thế, bàn tay ấm của cậu kéo Yun đi qua hàng loạt con người, cảm giác luôn có một người ở bên rất dễ chịu. Mây giăng kín bầu trời tạo thành một không gian mát mẻ, một ngày tuyệt vời để dạo chơi.

Họ đến khu sở thú trước, Yun ngơ ngác ngắm nhìn từng loài động vật, nhìn con nào cũng đáng yêu cả, voi ăn mía này, hà mã ngâm mình trong nước này, ôi, con nào cũng dễ thương cả.

Đến chuồng công, tranh thủ lúc Yun ngắm mấy chú công đủ màu sắc khoe đuôi, Nguyên Khang lấy máy chụp hình ra ghi lại khoảnh khắc ấy, nụ cười hồn nhiên và rạng rỡ.

Cậu lùi bước để canh góc ảnh thật đẹp, cậu lùi thêm bước nữa thì giẫm phải chân một người, cậu chưa kịp quay lại xin lỗi thì người ấy đã cất giọng oanh vàng.

_Trời ơi là trời, con nào dám giẫm lên chân bà thế này, hư mất bộ móng mới làm rồi.- giọng the thé của người “con trai” ăn mặc loè loẹt ấy làm cậu sởn da gà, đồng thời cũng thu hút tầm nhìn của mọi người xung quanh.

_À không, cho tôi xin lỗi, không cố ý đâu ạ, anh có làm sao không ?!- Nguyên Khang nhanh chóng xin lổi bằng thái độ hoà nhã, lịch thiệp.

“Cậu con trai” ấy vừa há miệng định rủa xả cái “con” vừa giẫm lên chân mình thì mắt chữ a mồm chữ o đứng hình trước vẻ đẹp lãng tử hút hồn của Nguyên Khang.

Vội lấy lại vẻ “thục nữ” của mình, người ấy nhỏ giọng, chớp chớp mắt nhìn cậu, sự duyên dáng trái ngược hoàn toàn với lúc đầu.

_Ơ, sao lại gọi là anh ạ, em chỉ hơi đau chút xíu thôi anh.- chất giọng the thé ấy hạ tông trở nên dẻo ngọt lạ lùng, cậu thấy cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ôi đáng sợ.

Nguyên Khang đơ người không biết phải làm thế nào, loại người này lần đầu tiên cậu gặp, ôi sao thay đổi nhanh thế. Mọi người gần đó thì được dịp cười vì tình cảnh chàng hoàng tử gặp phải “ nàng công chúa dỏm”. Trong khi Yun vẫn còn chưa nắm bắt được sự tình, nó vừa mới quay ra thôi.

Thấy Nguyên Khang im lặng, người ấy được dịp lấn tới, tiến sát một chút, vuốt tay cậu, tấm tắc.

_Ôi, anh ơi, sao mà tay anh rắn chắc quá vậy.- đúng là bị quyến rũ từ cái nhìn đầu tiên mà.

Nguyên Khang giật mình rụt tay lại.

_Anh có chắc là không sao không ạ ?!- cậu nhích xa ra dè chừng, không biết người ấy còn làm gì.

_Gọi là em đi mà !!!

Nguyên Khang rối bời, sao lại có người như vậy cơ chứ. Lúc đó Yun bước tới, nó vừa nắm bắt được tình hình nên phải giải vây cho Nguyên Khang.

_Anh ơi, có chuyện gì vậy ạ !- nó ôm lấy cánh tay Nguyên Khang ra vẻ thân thiết.

_Anh gặp chút rắc rối với anh ấy em à ! - cậu như vớ được phao cứu sinh.

“Cậu con trai” kia tia Yun một lượt từ đầu đến chân, mặt chuyển sắc, ăn không được thì phá cho hôi.

_Anh à! Anh bắt cá hai tay hả? Anh bỏ rơi em, huhu.- người ấy vờ thảm thiết đến mà tội nghiệp, ai không hiểu còn tưởng là Nguyên Khang có vấn đề về giới tính nữa cơ.


Chap 44:

_Anh à! Anh bắt cá hai tay hả? Anh bỏ rơi em, huhu.- người ấy vờ thảm thiết làm ai không biết còn tưởng Nguyên Khang có vấn đề về giới tính nữa cơ.

Đôi mắt rưng rưng, cái miệng dẻo ngọt của người ấy làm Yun không thể nhịn cười, người ấy được gọi là trơ trẽn chứ nhỉ !

Yun và Nguyên Khang nhìn nhau, cậu mong nó giúp đỡ bằng ánh mắt khẩn thiết, nó không phản ứng gì cả, quay lại nhìn kĩ người ấy từ đầu đến chân.

Gương mặt khá là nam nhi, nhưng lại sơn móng tay, móng chân chỉ có điều không được đẹp cho lắm, áo hoa và một chiếc quần hồng, hix, trông cứ sợ sợ thế nào ấy, lấy lại bình tĩnh, nó nói đỡ giúp Nguyên Khang.

_Bắt cá hai tay sao được hả anh, em là bạn gái anh ấy đấy.- Yun nhà ta cũng lém lỉnh lắm ấy chứ.

Người ấy đơ ra, Nguyên Khang thầm mỉm cười.

_Huhu, sao anh nỡ phụ em mà đi theo con nhỏ này chứ, nó thì có gì hơn em, anh đã hứa hẹn với em biết bao nhiêu mà.

Đến đây thì Yun bắt đầu nghi ngờ chàng ta có dấu hiệu thần kinh không bình thường rồi.

_Anh ơi, sao lại ra thế này vậy?- nó đứng sát Nguyên Khang nói nhỏ.

_Anh đâu có biết, em tìm cách giúp anh với!- Nguyên Khang thầm thì, cậu cũng chẳng dám nói lớn.

_Nè, anh gì đó ơi, anh bình tĩnh lại cái nào, sao anh cứ bù lu bù loa lên như vậy.

_Anh cái gì mà anh, cùng phận con gái với nhau, cô và tôi cũng cùng cảnh ngộ mà thôi, hức hức.

Đột nhiên lúc đó có hai người trung niên, một nam một nữ hớt hải chạy đến, mặt căng thẳng lo lắng bỗng chốc giãn ra mừng rỡ, gấp gáp…túm lấy người kia, người phụ nữ bỗng khóc nức nở.

_Con ơi, sao con lại chạy lung tung như vậy chứ, con mà đi lạc mẹ biết làm sao mà tìm con đây hả?!

_Con có đi đâu đâu mẹ.- người kia cũng giọt ngắn giọt dài.

Trong cảnh hội ngộ tay bắt mặt mừng, nước mắt đầm đìa của gia đình họ, Yun, Nguyên Khang và mọi người được thể ngớ ra, đã nghi rồi mà, người đàn ông nhanh chóng phân giải.

_Cô cậu cho tôi xin lỗi, con tôi nó có vấn đề về thần kinh nên ăn nói có chút khác thường, mong hai người thông cảm cho, lúc nãy nó chạy đi làm tôi tìm mãi, thành thật xin lỗi.- trên trán ông những nếp nhăn xô vào nhau, chắc cũng gian nan quá nhiều.

_À, không sao đâu bác đừng lo.- Nguyên Khang ôn hoà.

_Cảm ơn cậu, tôi xin phép.- nói rồi ông đưa hai người đi.

Mọi người xung quanh chăm chú quan sát, xì xầm to nhỏ vài điều rồi lại tiếp tục ngày vui của họ, nhịp sống vẫn ồn ào náo nhiệt.

Sang khu trò chơi, Nguyên Khang vừa đi vừa cười làm Yun không khỏi thắc mắc.

_Nguyên Khang, anh làm sao vậy ?!

_À, anh đâu có sao, chỉ thấy hơi vui vì chuyện khi nãy, còn em thế nào, hôm nay em vui không ?

_Hôm nay em vui lắm, mà anh đừng nói anh vui vì cái người đó nha!- Yun nheo mắt ra vẻ nghi ngờ, tự nhiên nó thấy hơi mệt.

Cậu sao lại vui vì người đó được, cậu vui vì Yun xưng là bạn gái cậu kia, tình cảm bấy lâu nay cậu ấp ủ nhân cơ hội mà bùng lên rạo rực, cậu không định sẽ nói ra với Yun, cậu muốn bản thân sẽ âm thầm làm nó vui và hạnh phúc.

Nhưng ngay lúc này cậu muốn đưa tay nắm lấy một điều mới hơn, có thể đó là hạnh phúc, cậu muốn thử một lần xem ý Yun thế nào, một lời ngỏ có thể không?

Yun đang đi trước cậu vài bước, nhìn Yun từ phía sau cậu lại càng muốn ôm Yun thật chặt, để đôi vai mỏng manh của em có nơi nương tựa, Yun à, dù có thế nào anh vẫn sẽ ở bên em nhé!

Cậu bước nhanh hơn, chờ đợi một điều.

_Yun này, anh vui vì em nói em là bạn gái anh đấy, anh thực sự mong như thế, anh có thể luôn ở bên cạnh em, không bao giờ để em một mình, anh sẽ là một chốn bình yên cho em được không?!- cậu nói dịu dàng, từng câu chữ là rất nhiều hy vọng, yêu thương.

Nó bỗng thấy khó xử, ở bên anh nó luôn vui, anh luôn quan tâm, chăm sóc nó, ừ thì nó cũng có với anh một thứ tình cảm nhưng dường như đó không phải là tình yêu, hoặc là chưa đủ để yêu, nó ấp úng cả trong suy nghĩ, thật khó để trả lời, trong tim nó mỗi người có một vị trí riêng và khó mà thay đổi, người nó yêu là ai nó cũng chẳng rõ.

_Anh à, em tham lam lắm, yêu thương cho em chẳng bao giờ là đủ đâu anh!- nó cười hiền nhìn cậu, nụ cười chân thành và tuyệt dịu.

Cậu hiểu đó là một sự từ chối nhưng cậu chẳng thấy buồn hay đau khổ, vì nụ cười ấy xoa dịu tất cả, cậu yêu và muốn được yêu là cũng vì muốn bảo vệ nụ cười cho người con gái ấy, như đã nói, dù trong hoàn cảnh nào cậu cũng vẫn sẽ yêu, mong một cơ hội bên em dù là mong manh nhất.

Tình yêu đôi khi quá mong manh nhưng đôi khi lại mênh mông hơn tất cả, nó khiến con người bằng lòng hy sinh tất cả chỉ đổi lại một nụ cười.

_Anh biết em tham lam mà Yun ngốc.- cậu xoa đầu nó, rồi quàng vai nó bước đi.

Cái quàng vai của cậu chạm vào vết thương làm ó “á” lên một tiếng.

_Sao vậy, em bị gì sao, đau ở đâu à.- Nguyên Khang hốt hoảng ngó nghiêng đủ chỗ.

Yun đau điếng nhưng phải cố gắng tỏ ra bình thường, không sẽ lớn chuyện mất.

_Không, em có bị gì đâu ạ, ơ, đu quay kìa, lên đó chơi đi anh, chắc là cao lắm nhỉ.- và nó nhanh chóng chuyển đề tài sang cái đu quay cao tít.

_Ừ, ta đi thôi.

Lên Đầu Trang

TRANG 7



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
372
Old school Swatch Watches