Vy sờ trán Lam rồi rụt tay lại la toáng lên. Cô cầm ly nước chanh nóng Việt đưa múc một muỗng nếm thử.
"AAAAAA!"Cô la lớn."Mặn mặn...mặn chằn à!!!
"Sao? Anh chỉ bỏ có ba muỗng muối"[=)) Ba muỗng luôn!)
"Ba muỗng??? Trời ơi! Anh không nếm thử à?"
"Anh biết đâu. Em thúc anh pha nên anh múc xạ lụi..."
"Thôi thôi, đem đổ... đem đổ..."
Cô bực bội kéo anh ra khỏi phòng, xuống cầu thang đi thẳng tới nhà bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy ra một quả chanh cắt làm hai rồi vắt vào trong một cốc nước nóng, thêm vào một ít đường và một ít muối, khuấy đều lên.
"Thấy rõ chưa! Bỏ ít muối thôi. Làm gì cả muỗng muỗng, định cho người ta thủng bụng hở?!"
Cô liếc xéo anh một cái rồi quay trở lại phòng Lam, đặt ly nước chanh lên bàn, đỡ lưng Lam lên chiếc gối đã kê cho cao lên. Lam nhận ly nước chanh từ tay Vy khuấy khuấy rồi đưa lên miệng uống mấy ngụm.
"Tao định mua thuốc cảm cho mày nhưng mà ba má tao kiu là thuốc cảm không có tốt nên tao không có."
"Ờ,...!"Lam mệt mỏi trả lời.
"Hay là tao với anh Việt chở mày đi bác sĩ khám thử nha!"
"Thôi! Tao ở nhà nằm nghỉ là được rồi!"
"Mày nằm xuống nghỉ đi!"
Vy lại đỡ cô bạn nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cô. Điện thoại Lam phát nhạc inh ỏi trên bàn. Vy chộp lấy thấy Duy gọi thì bắt máy nói như hét:
"Anh đang ở cái chỗ quái nào đó? Vợ anh cảm nặng ở nhà đây nè!"
"Vy! Đưa điện thoại cho tao."Lam nói khẽ.
Ở Singapore, Duy lo lắng không yên, anh vừa nghe điện thoại vừa khoác vội áo. Anh phải mau chóng về nhà chăm sóc cho Lam mặc kệ cái hợp đồng dở dang kia. Cô ốm rồi. Nghe giọng Vy nói chắc là không phải chỉ là cảm xoàng. Anh lo cho cô quá.
"Anh...em không sao!". Lam cầm điện thoại nói nhỏ xíu."Em chỉ bị cảm một chút hà!"
"Em! Anh về ngay bây giờ!". Duy lúc này đã ở trong thang máy.
"Anh Duy...Anh đừng lo cho em. Em uống nước chanh nóng rồi. Bây giờ rất là khỏe!"
"Cái gì? Uống nước chanh nóng thôi à? Em nói Vy mua thuốc cho em uống...Uống thuốc sẽ khỏi ngay!"
"Em không thích uống thuốc đâu!"
"Ngoan nào. Anh giờ đang trên đường ra sân bay. Em nhớ phải uống thuốc đi đó.!"
Duy nói nhanh trong điện thoại xong, cúp máy ra ngoài đường gọi một chiếc xe taxi đi thẳng sân bay. Khi anh về tới nhà, bước vào phòng thì thấy Lam đang ngủ. Cô gầy đi nhiều, hai má xanh xao. Nhìn vợ yêu thở đều đều trên giường, anh có cảm giác khó thở, bức bối trong lồng ngực. Anh đã bỏ mặc cô cô đơn, buồn bã tới mức đau yếu như thế. Anh tự hỏi liệu anh đã là một người chồng tốt hay chưa. À không, phải nói anh là một ông chồng quá tệ, tệ hết sức tệ. Vợ yêu bị cảm anh còn không biết phải để người khác gọi cho anh. Anh sờ tay lên trán cô. Nóng ran! Lật đật mở điện thoại, anh bấm máy gọi cho bác sĩ riêng của mẹ anh.
Một lúc sau, trong phòng ngủ có một cô bác sĩ đứng tuổi đeo ống nghe khám cho Lam. Duy khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt anh đầy lo lắng. Vy ngồi bên ngoài mà căng mắt dòm vào trong. Lúc nãy Duy mắng cô một trận vì không mua thuốc cảm cho Lam uống. Hư hư! Cô bình thường bị cảm cũng có đời nào uống thuốc đâu. Bị cảm một cái là cô pha nước chanh nóng uống, không thì xông nồi lá đủ thứ, còn một cách rất là tốt nữa là cạo gió bằng đồng bạc. Hư hư! Anh ta mắng cô một trận làm đầu cô ong ong hết cả lên, Việt cũng nhân cơ hội hùa vào mắng cô nữa.
Cô bác sĩ ra hiệu cho Duy ra ngoài. Lúc đóng cửa lại, cô bác sĩ nhìn Duy cười rạng rỡ:
"Lam có thai được hai tháng rồi! Cháu cần phải chăm sóc vợ thật tốt đừng để cho vợ bị cảm lạnh như thế này..."Cô bác sĩ chưa nói hết Duy đã mở cửa đi nhanh vào trong phòng ngủ. Bác sĩ quay sang Vy đang đứng ngó nghiêng vào trong phòng, hỏi."Sang giờ cháu chăm sóc cho Lam đúng không?"
"Dza, là con.!"
"Cháu có cho Lam uống thuốc cảm không?"
"Dzạ, không có. Con chỉ pha cho Lam một ly nước chanh nóng và nấu cho Lam một tô cháo hành."
"Rất tốt! Phụ nữ có thai tuyệt đối không được uống thuốc cảm, thuốc có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của em bé. Cháu làm như thế là đúng. Ngày mai cô sẽ lại đến khám cho Lam."
"Dzạ, ô dzề!"
Tiễn cô bác sĩ về xong, Vy vào nhà liếc anh chàng Việt một cái sắt như dao cạo làm anh chàng thấy tình thế không ổn nhanh chóng đi vào trong phòng mình.
Để bàn tay của Lam trong tay mình, Duy ngồi bên giường lặng yên ngắm cô ngủ. Cô đang có thai...Anh cười. Ha ha! Vợ mình có thai rồi. Không bao lâu nữa anh sẽ được làm cha, sẽ có một nhóc suốt ngày gọi"pa pa". Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng ngực, trái tim anh đập nhanh và mạnh mẽ. Là con của anh và vợ yêu, không biết con sẽ giống anh nhiều hơn hay giống cô nhiều hơn ha! Anh nhất định sẽ yêu thương hai mẹ con, nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc hai mẹ con Lam tốt nhất có thể, tuyệt đối không bao giờ để Lam cô đơn một mình nữa. Anh hôn lên tay cô nói nhỏ:
"Lam! Anh yêu em!"
——oOo———
Lúc Lam tỉnh dậy, cô thực sự tá hỏa khi thấy trong phòng ngủ có bố mẹ Duy, bố mẹ Lam, ông bà nội Duy, có cả Duy nữa, anh đang âu yếm nhìn cô. Wow~~! Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Mà có chuyện gì sao cả ba mẹ cô cũng ở đây thế này. Mẹ Nga - Mẹ đẻ của Lam nắm lấy tay cô, vui vẻ nói:
"Ba với mẹ vừa từ sân bay tới đây? Nghe Duy báo con có thai ba con liền bắt mẹ phải tới thăm con ngay!"
"Con có thai?"Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Bà nội ngồi xuống giường, cười nói:
"Con nhỏ này thiệt là! Con có bầu mà cũng không biết sao? Hây dza, y như nội hồi mang bầu ba thằng Duy, nôn khan cả ngày mà cũng không biết gì, phải đợi mẹ chồng nói mới biết đó con!"
Ba chồng tâm lý ra hiệu cho ông nội và ba Lam ra ngoài, chỉ để lại anh chàng Duy cho chàng ta nghe bà và mẹ"truyền đạt kinh nghiệm". Dù sao những người phụ nữ đã làm mẹ chắc chắn sẽ có những kinh nghiệm quí báu cho hai vợ chồng trẻ.
Mẹ Dung giận dữ với con trai:
"Con tệ ghê! Vợ ốm nghén ở nhà mà con đi đâu để con bé cảm lạnh thế này hở???"
Duy ngẩn tò te. Lam mỉm cười. Cô rõ ràng bị cảm lạnh là do tối qua ra khỏi phòng mà đi chân trần dưới sàn nhà lạnh thêm nữa lại ngồi khóc tu tu trong toa let nhưng cô mặt kệ để cho anh bị mẹ Dung mắng, cho anh không bỏ cô đi ngày đi đêm nữa. Duy ngồi lên đầu giường, tay mân mê mấy sợi tóc của Lam.
"Con bé Vy giỏi ghê mẹ heng? Thấy Lam bị cảm lăng xăng pha nước chanh, nấu cháo, còn không cho Lam uống thuốc cảm nữa."Mẹ Dung cười rồi hỏi anh."Mà Vy Vy đâu rồi Duy? Cả thằng Việt cũng không thấy đâu. Mẹ mới thấy hai đứa nó chạy qua chạy lại đây mà?"
Duy đang hối hận vì đã mắng oan Vy, trong khi đáng lẽ ra anh phải cảm ơn cô hết lời nghe mẹ hỏi anh liền nhìn ra ngoài cửa rồi trả lời:
"Nãy con nghe hai người đó bàn tán đi Ngôi nhà ma quái gì đó, chắc chạy ra đó rồi!"
Lúc này Vy Vy đang la hét um sùm trong Ngôi nhà ma ở khu du lịch, chạy nháo nhào rớt cả dép. Còn anh chàng Việt thì đứng một góc mà ôm bụng cười.
@%*&=+-x:#!!!
Ở trong phòng, bà nội và hai mẹ nói rất là nhiều, nào là không được ăn đồ cay nóng lạnh mỡ, rồi nước dừa...gì bum xùm xùm làm hai vợ chồng ong hết cả đầu. Bà nội còn bắt Duy phải lấy giấy bút ghi lại những điều cần thiết và khó nhớ.
"Duy! Nghe nội nói đây!"
"Dzạ, nội nói đi!"
"Những ngày tới hai đứa bây không có được gần gũi!". Nội nghiêm túc nói.
"Nội nói gì kì, sao con không được gần vợ con là sao?"Duy hậm hực.
"Con khờ, đàn bà con gái mang bầu là kiêng cử không có được quan hệ. Bà nói rồi đó, hai đứa tụi con phải nghe lời người lớn biết chưa?"
"Hầy, ngày trước ông nội con còn bị đạp ra ngoài cửa nữa đó. Bà cố của con tối tối là vác gối sang ngủ với nội, tận 3 tháng 10 ngày sau khi nội sinh ba con nữa."
Bà nội nói xong nhìn hai mẹ cười, hai mẹ cũng bật cười ha ha trong khi Lam cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Duy kêu khổ trong bụng. Bây giờ em bé mới có hai tháng, hơn 7 tháng sau, rồi 3 tháng 10 ngày sau anh không được gần vợ, sắc... Anh sao có thể đợi lâu như thế chứ...
Nội và hai mẹ sau gần hai tiếng"tập huấn"cho hai vợ chồng trẻ chuyện bầu bì thì cười nói dắt díu nhau ra cửa. Duy leo lên giường nằm cạnh Lam, hai tay anh ôm cô vào lòng, thì thầm:
"Em có nhớ anh không?"
"Anh có nhớ người ta hông?"Lam không trả lời mà rút vào ngực chồng hỏi lại.
"Có! Anh nhớ em, nhớ lắm honey!"
"Nhớ em mà cả ngày hôm qua không có gọi điện cho người ta. Người ta nhớ anh phát khóc luôn nè!"
"Không được xưng"người ta"với anh? Em là vợ anh rồi, phải nói là pà xã nhớ ông xã lắm."Duy nói."Em khóc à? Là anh không tốt em cứ đánh anh đi."Anh kéo tay cô đặt lên má anh.
"Mà em hỏi nè, sao tối hôm kia em gọi cho anh không có được. Không phải là đang ở bên cô nào chứ?"
"Tối hôm kia?". Duy nghĩ một hồi rồi giải thích."À, tối đó anh uống rượu với đối tác say bét nhè, về đến khách sạn là anh ngủ ngay, điện thoại hết pin cũng không có sạc. Ngày hôm sau lại bận tối mắt...". Anh hôn lên trán cô, nói thầm vào tai:"Lam, anh nộp đơn xin từ chức rồi!"
"Sao cơ? Không phải anh rất yêu công việc sao?"
"Em ngốc". Anh bóp nhẹ mũi cô."Có vợ rồi phải yêu vợ chứ, anh giữ cương vị đó cũng hơn hai năm rồi. Bây giờ có rất nhiều người giỏi hơn anh, anh sẵn sàng nhường cơ hội cho họ phát huy khả năng của bản thân. Với lại, anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho em và con chúng ta."
"Vậy bây giờ anh thất nghiệp?". Cô nheo mắt hỏi.
"Đúng thế! Em phải nuôi anh rồi!"
"Còn lâu! Em còn phải nuôi con, anh tự túc đi."
"Em cứ thiên vị thế anh sẽ ghen tị với con luôn!!". Anh vờ giận dỗi.
"Hi!". Cô đưa tay xuống bụng, nói nhỏ."Con à, con coi ba ba của con ghen tị với con kìa. Ba ba không ngoan con ha!".
"Cái gì? Sao em lại nói anh không ngoan. Anh ngày bé toàn được nhận phiếu pé ngoan nha. Còn cái thằng Việt kia đánh lộn, đánh lạo, bắt nạt bạn bè toàn bị cô giáo đánh đòn."[=))...)
Anh cúi xuống thì thào trước bụng cô:
"Nhóc! Nhóc phải khỏe mạnh rồi mau ra đời vật tay với ba?"
"Anh thật là?". Cô đập cánh tay anh cái bộp."Con còn nhỏ xíu sao vật tay với anh được?"
"Hì!"
Anh ôm cô vào lòng. Hạnh phúc của cô cũng chính là hạnh phúc của anh. Anh và cô sắp có một gia đình đầm ấm và vui vẻ, với tiếng cười vô tư của trẻ con. Nếu anh còn mải lao vào công việc thì chắc chắn sẽ không có những phút giây ngọt ngào như thế này. Hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, phải biết hy sinh, lựa chọn và nắm giữ những gì mình cho là tốt nhất. Lam thích con trai, Duy lại thích con gái. Anh ra siêu thị vác về nhà cả đống đồ dành cho con gái từ quần áo, giày, tất,...cho tới đồ chơi, xe đẩy,...Anh còn dành thời gian để trang trí một căn phòng toàn màu hồng đẹp lunh linh cho em bé. Vy và Lam nhìn căn phòng mà không biết nói gì. Duy không còn tới công ty làm việc, anh chính thức trở thành một chuyên gia thiết kế phần mềm và chuyển sang làm việc tại nhà, thỉnh thoảng mới bay sang Mỹ khoảng 2, 3 ngày để giải quyết công việc. Hàng ngày, anh đều lái xe đưa vợ yêu đi làm, tan tầm lại đến đón cô về. Cô rất vui, cả ngày ríu rít bên anh. Bà nội và mẹ Dung ngày nào cũng đến mang theo rất nhiều đồ ăn dành cho bà bầu rồi bắt Lam ăn cho bằng hết. Cô nghĩ bụng cứ đà này chắc cô có nguy cơ béo phì mất thôi.
Việt và Vy trở lại thành phố K. Cô tất bật với quán rượu Một người còn anh điều hành Đại lý xe của ông nội đã được mở rộng qui mô kinh doanh. Dì Hương vẫn thường chê bai Vy, nói những lời khó nghe về cô làm anh mấy lần cãi nhau với dì, cả tháng không đến chào hỏi. Cô nàng Thảo rất hay gọi điện cho anh nũng nịu đòi anh chở đi làm hay đi sinh nhật, tiệc tùng với đủ lý do nhưng anh nói thẳng:"Anh không có rãnh!". Anh không có một chút cảm tình với cô nàng mặc dù cô nàng rất là xinh, đôi khi anh có cảm giác vẻ hiền thục, nhu mì của Thảo giả tạo sao đó. Mấy lần Thảo gọi điện lúc anh ở quán, làm anh phải chịu đựng đôi mắt sắt như dao cạo của Vy chỉa về phía anh.
Chuông điện thoại reo. Việt nhìn màn hình ngán ngẩm, anh bấm nút ngắt rồi tắt nguồn. Chưa kịp ngả lưng xuống giường làm một giấc, lại nghe tiếng chuông cửa kêu inh ỏi. Ai! Mười giờ đêm ai còn tới làm phiền, bực thật.
"Là em à? Thảo". Anh mở ổ khóa lạch cạch."Khuya rồi, em tới tìm anh có chuyện gì?"
"Anh Việt! Huuuuuuu!". Thảo ôm lấy cổ anh khóc rống lên."Anh Việt ơi! Ba má em cãi nhau, đập phá đồ đạc, đòi li dị. Em buồn quá không biết đi đâu liền chạy tới đây tìm anh. Huuuuuuuuuuu!"
"Em cứ bình tĩnh!"Anh cố gỡ tay Thảo ra, gỡ rồi lại bị ôm nhanh lại.
"Huhuhu! Anh mời em vào nhà một lát được không?"
"Ờ...được!"[Anh Việt, đừng có cho cô ta dzô nhà, cô ta đang dụ dỗ anh đó. Đừng để bị mắc lừa)
Thảo đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sa lông, mặt mày ủ rủ, khóc thút thít. Việt ngồi đối diện với cô, rót nước cam ra ly, đẩy về phía cô.
"Em uống nước đi!"
"Hu hu!"Thảo bưng mặt khóc."Giờ em phải làm sao? Mấy ngày nay ba mẹ em cãi nhau suốt, không khí trong nhà rất là căng thẳng. Em can ngăn ba đánh mẹ em còn bị ba tát cho mấy cái."
"Ba em thật tàn nhẫn!"Việt ghét nhất là hạng đàn ông đánh phụ nữ.
"Em đau lắm anh...Huuuuuuuuu!"
Anh nhìn vai Thảo run run bất giác thấy có chút thương cảm. Gia đình Thảo có nguy cơ tan vỡ chắc cô buồn ghê lắm. Anh đứng dậy bước tới ngồi cạnh cô, xoa đầu như với mọt cô em gái:
"Em đừng khóc nữa! Ba em trong lúc nóng giận không kìm chế được mới đánh mẹ và em. Nếu ông bình tĩnh trở lại, chắc chắn ông rất hối hận."Việt chậm rãi nói."Theo anh, em hãy cho ba và mẹ em thời gian, em phải tin ba em vẫn yêu mẹ em..."
"Anh Việt!"
Thảo giương đôi mắt đẫm nước nhìn anh rồi ôm chặt lấy cô anh khóc rống lên. [Không biết chị nì có dùng thuốc nhỏ mắt xịt lên không ta, sao thấy khóc giả giả sao á...)
Việt vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, anh chợt bất ngờ khi Thảo chạm môi cô lên môi anh, sau đó là tiếng la chói tai sau lưng: [=))...các bạn bít ai rùi chớ)
"Hai người đang làm cái gì đấy?"
Việt giật mình đẩy Thảo ra, quay lại thấy Vy đang đứng sững người ngay cửa. Anh nhất thời trống ngực đập thình thịch khi nhìn vào đôi mắt đau đớn của cô.
"Vy Vy! Không phải như em nghĩ đâu..."Anh vội đứng bật dậy, đi nhanh tới trước mặt cô."Em đừng hiểu lầm!"
"Ha ha! Anh là đồ bắt cá hai tay."Giọng cô lạc đi. Chính mắt cô nhìn thấy hai người bọ họ ôm ấp rồi hôn nhau trông tình cảm phết. Anh năm lần bảy lượt nói anh với cô gái đó không có quan hệ gì mà lại dẫn cô nàng về nhà ôm hôn thắm thiết như thế. Anh rốt cuộc coi cô là cái gì. Tại sao nói yêu cô, cả đời này chỉ yêu mình cô nhưng sau lưng lại tình cảm với người con gái khác. Dối trá, tất cả đều là dối trá.
Cô quay người chạy đi. Anh chạy theo nắm tay cô liền bị cô đạp mạnh một cái vào chân đau điếng. Lúc ra ngoài đường thì xe của cô đã mất hút trong dòng xe cộ đông đúc. Anh vào trong xe ô tô, phóng nhanh tới trước quán rượu Một người. Cửa khóa trái. Anh nhất định phải đợi cô, nhất định phải giải thích rõ với cô. Tất cả đều là hiểu lầm.
***
Vy ngồi phịch xuống bậc thang ở bờ kè sông Đăk La, quăng tòm tòm đá sỏi xuống dưới sông, xung quanh vắng tanh chẳng có ai qua lại. Bây giờ là hơn mười một giờ đêm thì có ma nào lạng quạng ở đây. Ban nãy, cô nhận được một cú điện thoại gọi vào máy bàn báo là"Nhà Việt có trộm đột nhập, Việt bị trộm đâm lén tình hình đang rất nguy kịch..."[Hừ! Ai dám nói anh Việt của Bơ nguy kịch,...) rồi cúp bụp làm cô lo lắng quáng quàng không biết chạy tới bệnh viện hay nhà của anh, cuối cùng phóng xe như bay tới nhà anh lại được chứng kiến một màn"tình tứ"như trên phim. Cô thầm cảm ơn cú điện thoại rỗi hơi chọc cô đó, nếu không có nó cô đã chẳng phát giác ra anh bắt cá hai tay. Đồ tồi. Đồ đầu heo, đồ đầu sói,...Anh đi chết đi...Cô lầm bầm. Nước mắt giàn giụa trên hai má.
Có tiếng bước chân lại gần, Vy quay lại. Bốn gã...À không là năm gã thanh niên trông có vẻ bụi bụi, có tên còn xăm lên cánh tay, chắc chắn không phải là người tốt. Cô nghĩ.
"Cô em! Sao lại ngồi đây một mình? Hô hô!"Một gã tóc dài hất cằm về phía cô hỏi.
"Tôi ngồi đây không có liên quan gì tới mấy người!"Cô trừng mắt.
"Wow! Cô em nhìn cũng dễ thương, rất có cá tính. Theo bọn anh đi chơi tối nay đi. Ha ha!"Một tên cao khều đứng cạnh một gã bự con có hình xăm không rõ là hình gì cười phớ lớ.
"Cô em, lại đây, lại đây!"
"Cô em dễ thương quá!"
"Hừ!"Vy trèo lên xe, đang định đút chìa khóa vào trong ổ thì một gã áo đỏ tới giựt phăng tung tung mấy cái thảy cho một gã khác tóc dài. Một gã bự con trèo lên ngồi lên xe, hai tay ôm lấy cô từ phía sau. Vy tung cùi chỏ cái bốp vào mặt gã , sau đó xuống xe đá mạnh vào người làm anh ta ngã nhào xuống đất. Bọn người này chắc chuyên đi cướp giựt, bắt nạt người khác. Hừ! Dám trêu ghẹo cô à, không có cửa đâu. Gã áo đỏ lăm le giơ cao chân định đạp cô, cô nhanh chóng né qua, quật cho gã ngã xuống đất, tiếp đó túm lấy tên tóc dài thụi một cú vào bụng. [Chị ác quá,...(=.=))
Vy đập đập tay, nhặt chìa khóa xe dưới đất.
"Em là Vy Vy?...???"Có tiếng nói phía sau lưng, Vy quay lại. Gã bực con có hình xăm trên tay nhìn cô dò xét.
"Sao anh lại biết tên tôi?". Cô ngạc nhiên hỏi.
"Woa, Vy Vy, đúng là em rồi. Anh là Tí Bum, cùng học võ với em ở nhà văn hóa thiếu nhi nè! Sau đó hai anh em mình đều tiếp tục học võ với thầy Nam. Em hông nhớ anh sao?"
"AAA!". Vy nghĩ ngợi một hồi rồi la lớn."Anh Quang con cô Sáu Xuân"
"Chín xá ccccc!!!"
Mấy gã bị cô đánh xúm lại, nói với anh Tí:
"Bạn anh hở? Trời, dữ quá!". Làm Vy có chút lúng túng. Thôi chết rồi, nếu là bạn của anh Tí chưa chắc đã là người xấu thế mà cô cứ lại cứ tưởng là đám du côn, đánh cho mấy cú.
"Ha ha! Giới thiệu với em!"Anh Tí chỉ từng người giới thiệu."Thằng nãy trèo lên xe chọc em tên là Vương, thằng áo đỏ này là Sang, thằng tóc dài kia là Quân, còn thằng cao khều đây là Tuấn. Ha ha!". Rồi anh quay lại nói với mấy người bị cô đánh,"Tụi bay lâu lâu bị đánh cho dãn gân cốt, cho chừa...!"
"Xin lỗi Vy Vy!". Vương cười cười."Anh chỉ định chọc em cho vui!"
"Em xin lỗi! Em xin lỗi!"Vy nhìn ba anh chàng đang nhăn nhó cúi cúi đầu, tỏ vẻ"ngây thơ vô số tội".
"Thôi! Bỏ đi!"Anh Quân phất tay.
"Mà khuya rồi em ra đây là gì?". Anh Quang hỏi.
"À, dạo mát...dạo mát. Ở trong nhà ngột ngạt."Cô đánh trống lảng."À, anh Tí làm gì?Vợ con gì chưa?"
"Năm thằng tụi anh đều là công nhân xí nghiệp chế biến gỗ. Anh một vợ, ba thằng con trai nghịch như quỉ sứ. Trừ thằng Vương chưa vợ ra, thằng nào cũng có vợ con. Ha ha". Anh Tí nói tiếp."Muốn tới nhà anh chơi bây giờ hông?"
"Có!"
"Oke! Đi tụi bay."
Anh Quang chở Vy, bốn anh kia cũng đi lấy xe. Anh Quang thở dài nói với Vy.
"Haizzz, bà xã anh chơi hụi, cô ấy bị người ta giựt hụi chạy mất, mất bữa này rầu rĩ buồn thiu làm anh cũng buồn. Chút nữa nhờ em an ủi cô ấy mấy câu, đàn bà con gái dễ nói chuyện với nhau"
"Dzạ!"
Vy nhìn đồng hồ. Đã nửa đêm. Không biết Việt có đi tìm cô không nhỉ? Giờ đầu óc cô rất tệ, mệt mỏi, chán chường. Cô không muốn gặp anh. Cô cần thời gian để suy nghĩ về anh, về chuyện anh phản bội cô, về tất cả mọi chuyện. Hơn 12 giờ...Vy vẫn chưa về. Anh gọi cho cô nhưng cô tắt máy. Rốt cuộc cô đã đi đâu, làm gì? Không phải bực bội quá đi bar uống rượu rồi chứ. Có thể lắm. Vứt điếu thuốc xuống dưới đất, Việt vào trong xe, lái thẳng về nhà, anh quên mất là phải đưa Thảo về.
"Anh! Có đuổi kịp chị không anh?"Thảo chạy ra ôm chặt lấy cánh tay Việt khi anh bước xuống xe.
"Không!"
"Em xin lỗi!"Thảo cúi gằm mặt."Lúc đó, em..."
"Em lên xe đi! Anh đưa em về!"
"Không, em không về đó đâu". Thảo vùng vằng
Việt không nói gì kéo tay Thảo đẩy vào trong xe. Anh không muốn ở cùng cô nàng rắc rối này thêm một chút nào nữa.
"Anh làm gì vậy? Em không về!"
"Kệ em! Anh không quan tâm em muốn về hay không muốn về nhà!"Anh lạnh lùng lùi xe ra đường.
"Anh Việt! Em sợ ba lại đánh em!"Thảo la lên.
"Anh sẽ nói chuyện với ba em. Em đừng có lo!"
Việt lái nhanh trên đường rồi dừng lại trước nhà Thảo. Đang định mở cửa thì cô kéo tay anh lại:
"Không anh! Không cần anh vào đâu. Tự em sẽ nói chuyện với ba mẹ."
"Tốt!"
"Nhưng trước khi vào nhà, em muốn nói với anh một chuyện."Thảo ngập ngừng.
"Chuyện gì?"
"Anh Việt! Em yêu anh!"Thảo lí nhí nói, mặt đỏ ửng lên.
"Cảm ơn em!"
Việt nhìn Thảo lạnh nhạt nói. Lòng anh đang rối bời chẳng có thời gian đâu mà nghe người khác tỏ tình. Anh không muốn đùa giỡn tình cảm của bất kì cô gái nào nữa. Anh yêu Vy Vy, trong trái tim anh chỉ có cô, duy nhất một mình cô. Gặp được Vy Vy anh thực sự biết thế nào là yêu đương, nhớ nhung, cảm nhận được sự ngọt ngào khi hôn người con gái mình yêu. Anh yêu sao đôi mắt long lanh của cô, yêu đôi môi mềm mại của cô, yêu cái tính ương bướng nhưng dễ thương của cô. Anh không muốn mất cô một chút nào nhưng trong lòng anh bây giờ nhứt nhối, rối rắm, anh lo sợ cô sẽ không chịu nghe anh giải thích. Anh quá hiểu cô, cứng đầu cứng cổ, tính tình ngang như cua, lúc nào cũng khư khư cho là mình đúng, đôi lúc lại ngốc nghếch, ngây ngô như con nít làm người ta phải phì cười. Bất giác nhớ tới gương mặt cô với đôi mắt ngập nước khi nãy, anh thấy trái tim mình quặn thắt lại, đau nhói.
"Sao lại cảm ơn em?". Chăm chăm nhìn vào mặt anh, cô hỏi.
"Cảm ơn em đã dành tình cảm cho anh nhưng anh không sẽ bao giờ đáp lại tình cảm của em được!"
"Tại sao? Tại sao?"Thảo hét to lên."Tại sao anh lại không đáp lại tình cảm của em? Em không cần làm bạn gái chính thức của anh, chỉ cần anh cho em được ở bên anh."
"Không được! Anh không thể làm như thế! Anh đã có người yêu!"
"Nhưng em yêu anh!"Thảo thút thít khóc.
Việt chán nản mở cửa xe, đi vòng phía trước, sau đó kéo mạnh cửa xe phía bên Thảo, lạnh lùng nói:
"Giờ em có thể xuống xe được rồi!"
"Anh Việt!"Thảo lại ôm lấy cổ anh."Anh đừng buông tay ra! Xin Anh! Em không thể sống thiếu anh được. Em yêu anh ngay từ lần đầu tiên gặp anh."
Việt gỡ tay cô ra rồi đi nhanh vào trong xe. Mặc kệ cho Thảo đập cửa binh binh, anh phóng nhanh ra đường. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải sớm gặp được Vy.
Nhà Tí Bum nằm trong một ngõ hẻm đường Hùng Vương. Vy bước vào nhà thấy ấm cúng hẳn, mấy anh chàng lo quét nhà, trải chiếu nhốn nháo cả lên. Cô đi ra phía sau bếp thấy chị xã của anh Tí đang lúi húi cắt chả lụa, cô lại gần cầm lấy đôi đũa đảo đều chảo lòng xào nghệ trên bếp.
"Em là ai vậy?"
"Dzạ, em chào chị, em là vy Vy". Vy cười toe."Em là bạn của anh Quang từ hồi còn học võ ở nhà văn hóa thiếu nhi!"
"À,...chị có nghe nói! A!!! Chị nhớ anh Quang có một tấm ảnh chụp lớp võ của ảnh. Có một cô bé tóc ngắn duy nhất. Là em đúng không?"
"Đúng rồi đó chị!"Vy reo lên."Lúc đó em mới đi học võ". Năm cô lên 7, ba cô dắt cô vào nhà văn hóa cho học võ. Cô thích lắm, ngày mưa hay gió gì cũng đi học. Lên cấp 2 chuyển sang học tại nhà thầy Nam, một võ sư từng đạt huy chương vàng karate Đông Nam Á và rất nhiều huy chương quốc gia.
"Anh Quang ảnh hay nói toàn bị cô bé đó bắt nạt."
"Đâu có đâu chị! Em thì bắt nạt được ai!"
"Linh!"Anh Quang xuống, chỉ chỉ dĩa gà luộc nói."Anh bưng mấy dĩa này lên nhan. Hai chị em làm lẹ rồi nhanh lên luôn!"
"Anh dọn chén đũa chưa đó?"Chị Linh hỏi.
"Có hết rồi em!"Hai tay ba dĩa, anh Quang bưng vù lên nhà trên đang ồn ào.
"Chị! Các cháu ngủ trong phòng hả chị?". Vy quay sang hỏi.
"Bà nội dắt qua nhà nội hết rồi, cách đây hai ba nhà thôi. Em coi, ồn ào vầy sao tụi nhỏ ngủ!"
Hai chị em bưng mấy món còn lại đặt lên chiếu rồi cũng ngồi xuống. Anh Quang khui bụp hai lon bia đưa cho bà xã và Vy mỗi người một lon. Bốn anh kia đang cụng lon vào nhau cốp cốp, cười ha hả. Vy cầm cục nem chua bóc lá cho vào miệng. Woa! Woa! Chua chua, mặn mặn, cay cay! Ngon tuyệt.
"Vy Vy, em hiện giờ đang làm gì?"Anh Quân vừa xé thịt gà chấm chấm vào chén muối tiêu vừa hỏi cô.
"Dzạ, em mở quán rượu ở đường Nguyễn Trãi."Vy cười.
"Ố hô!"Anh Sang cười to, choàng tay bá cổ anh chàng Vương nói với cả đám."Tụi bay, bữa nào tới đó nhậu đi! Chắc pé Vy sẽ giảm giá cho tụi mình!"
"Nhất trí!".
"Oke!"
"Nhưng mà quán của em mỗi lần chỉ có một khách vào uống rượu thôi!". Vy nói chen vào.
"Gì? Em bán quán kiểu gì vậy? Có một người dzô uống là sao?". Anh Quang quay sang Vy hỏi.
"Hì! Thì dzầy! Mấy anh thấy cái tên đó Quán rượu một người tức là chỉ có một khách thôi, ai tới trước uống rượu trước sau đó khi người đó về thì tới người khác lại dzô uống rượu. Đó là nguyên tắc của quán á mấy anh!"
"Xời! Sao lại có cái nguyên tắc đó, còn ai muốn tới nhậu nữa. Tụi anh toàn đi ba bốn người nhậu mới vui, ngồi một mình buồn hiu."Anh Tuấn lên tiếng.
"Nhiều người tới quán em nấu không có kịp, dzới lại trước đây có nhiều người thích không gian yên tĩnh, muốn uống rượu một mình nên em dẹp hết bàn ghế, ai dzô là tới thẳng quầy rượu luôn."
"Hờ! Cũng ngộ heng. Ha ha!"
Vy cũng cười rồi lại nhón tay lấy một cục nem chua. Wow! Ngon thật.
"Ạnh Quang, tối nay anh cho em ở lại nhà anh...ở lại đây...Em không về nhà đâu."Anh Sang nằm dài trên chiếu lảm nhảm."Con vợ em...nó suốt ngày ôm khư khư con bé con, nó không thèm để ý tới thằng chồng là em đây...Em không về...đâu...."
"Tụi bay khiêng nó về đi."Anh Quang lớn giọng ra lệnh."Cái thằng...chắc nó bị vợ nó lơ đẹp nên rầu rĩ...!"
"Ha ha! Em khuyên nó đi kiếm vợ pé mà nó không chịu!"Vương cười vang nói với Quang.
"Mày bày tùm bậy tùm bạ...Thôi, giao nó cho tụi bay. Nhanh về đi để tao còn đóng cửa!"
Sau khi bốn anh chàng kéo nhau về thì chị Linh và Ly lo dọn dẹp"bãi chiến trường". Vy khệ nệ bưng chồng chén cao ra bồn hí hoáy rửa. Sau khi úp ngay ngắn lên kệ, cô lau tay đi lên nhà trên. Bây giờ cũng hơn một giờ sáng rồi, phải về nhà ngủ một giấc mới được. [Hờ! Chị Vy Vy đi chơi đêm ghia thật! Các bạn nữ đừng có đi chơi khuya như dzậy nha! Bơ đây 9 giờ là nháo nhào lái xe dzề chớ níu không má lại la om xòm..."
"Vy Vy! Ở lại ngủ với chị nhan!". Chị Linh kéo tay vy vào trong phòng ngủ.
"Ơ...Thế còn anh Quang?"Vy hỏi.
"Lão ấy đang nằm khò khò trên ghế xếp ngoài phòng khách kìa. Kệ lão đi. Lão ngủ ở đâu mà chẳng được. Chị đắp chăn cho lão í rồi."Chị Linh bắt đầu treo mùng.
"Hi! Ảnh uống cũng dzữ heng!". Vy leo lên giường kê cái gối thẳng thóm rồi nằm xuống.
"Khỏi nói em ơi. Bữa nào mới lãnh lương là mấy anh em đều kéo về đây làm một trận. Chị dọn mệt nghỉ luôn."
"Hi! À, chị này, chị làm gì nhỉ?"
"Chị có sạp vải ở chợ."Chị Linh trả lời cô rồi cũng lên giường nằm xuống, kéo chăn đắp hờ ngang bụng."Haizzzz, năm trước chị có chơi hụi, tháng nào cũng đóng tiền cho một bà bán đồ lót ở chợ. Ai dzè, tuần trước bả ôm tiền chạy mất tiêu. Mà không phải chỉ có một mình chị bị giựt hụi, các cô ở chợ phải nuôi mấy đứa con đi học đại học cũng bị lừa..."
"Thật không may chị nhỉ?"
"Haizzz!"Chị Linh thở dài."Nghe đâu là bà đó vay nóng của mấy người cho vay nặng lãi xong rùi tới hạn không trả được bị ép dzữ lắm. Chắc bà đó cũng có nỗi khổ tâm.!"
"Dzậy là chị không có buồn nhiều dzề chuyện đó?"
"Buồn làm gì em. Chuyện gì qua cũng qua rồi, dù sao chị cũng chỉ mất một số tiền nhỏ, có tiếc thì tiền cũng mất rồi."
"Chị nè!"Vy chống tay lên giường quay sang hỏi:"Sao anh Quang nói chị ngày nào cũng buồn buồn, rầu rĩ rầu rơ làm ảnh cũng buồn theo kìa!"
"Ảnh nói dzậy hở?"
"Dzạ, ảnh cứ tưởng chị buồn vì dzụ hụi kia!"
"Chị...chị buồn chuyện khác."Chị Linh ấp úng nói.
"Chuyện gì dzậy chị? Chị nói em nghe được hum?"
"Hì! Xấu hổ ghê cơ! Chị lại có em bé rồi. Trong khi các cô hay tới nhà tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình mà bi giờ..."Chị Linh ngượng nghịu mân mê cái chăn.
"AAA, chúc mừng anh chị!"Vy cười toe toét.
"Trời ơi, cái con nhỏ này. Chúc mừng gì chớ!..."
Hi hi! Tưởng gì hóa ra là chị ấy buồn buồn vị bị"vỡ kế hoạch". Vy cười thầm trong bụng. Anh Quang sẽ nói gì khi biết chị lại có em bé nhỉ? 3 hoàng tử 1 công chúa hay tới 4 hoàng tử lận đây nhỉ? Sáng, Vy dậy sớm ra đập anh Quang một phát rồi nói nhỏ vào tai tin tức nóng hổi. Ngay lập tức anh Quang chạy ngay vào trong phòng"rầm rì"gì đó bên trong. Một lúc sau, anh ra trước, chị ra sau, mặt hai người đều cười rất tươi.
"Vy Vy! Chị Linh sắp tới mà sinh con gái anh sẽ mở tiệc thật là to."Anh Quang cười vang nhà."Ha ha ha! Chừng đó nhất định em phải làm mẹ đỡ đầu cho con bé đó."[Đạo Thiên Chúa, các em bé chào đời khi đầy tháng đều được mẹ ẵm vào trong nhà thờ để cha xứ làm phép rửa tội, có cả mẹ đỡ đầu nữa cơ!)
"Dzạ, tất nhiên rồi. Hi hi!". Vy cười tít trong khi hai anh chị đang âu yếm nhìn nhau, chẳng chú ý tới cô nữa.
"Ba ba!"Một thằng nhóc dễ thương khoảng 4, 5 tuổi chạy lịch bịch vào ôm lấy chân Quang. Anh cười khì rồi cúi người nhấc bổng thẳng nhóc lên cho ngồi lên vai anh. Cô Sáu Xuân một tay dắt thằng nhóc anh, một tay bồng thằng nhóc em cũng bước vào nhà. Nhóc anh chạy tới ôm chị Linh. Cô nhìn Vy Vy một lúc rồi cười nói:
"A! Con là con mẹ Thanh đúng không? Hồi trước có học võ với thằng Quang nè...."
"Dzạ, con chào cô Sáu!"Cô Sáu chuyển sang sống ở thành phố K cách đây hơn mười năm. Nếu không gặp anh Quang, Vy chưa chắc đã nhận ra cô Sáu nếu tình cờ gặp lại cô. Hồi pé chỉ thỉnh thoảng mới thấy cô Sáu tới nhà văn hóa đón anh Quang, hai bà mẹ cũng thường đứng tám chuyện với nhau. Cô Sáu có trí nhớ tốt thật.
"Ờ, ba má con ở nhà vẫn khỏe chớ?"
"Dzạ, khỏe ạ.!"
"Ờ!"Cô Xuân cười với Vy rồi ngồi xuống ghế, đặt nhóc anh lên đùi, bực bội nói với anh Quang đang chơi đùa với thằng con trai:
"Mấy anh đêm qua la hét um sùm không cho ai ngủ hết! Ngày nào cũng như ngày nào, bia bọt, rượu chè, không chịu lo cho vợ cho con. Má bực anh quá!"
"Má! Gì mà ngày nào cũng như ngày nào!"Anh Quang không ngừng cù lét thằng nhóc làm nhóc cười rũ rượi.
"Anh liệu hồn. Nay mai mà còn nhậu nhẹt bê tha là má dẫn vợ con cùng với mấy đứa nhỏ về quê ở cho anh tha hồ mà bia với bọt!"
"Má!". Quang đặt thằng nhóc xuống đất rồi hớn hở chạy lại bóp bóp vai cho cô Xuân cười khì khì."Má! Linh có em bé rồi!"
"Cái gì?"Cô Xuân hết nhìn chị Linh đang đỏ mặt ngượng ngịu lại quay lại nhìn anh Quang."Ba thằng con trai còn chưa đủ hay sao mà còn định đẻ thêm một thằng nữa. Hai đứa định lập một đội bóng đá luôn chắc!"Vy nghe cô Xuân nói cười thầm trong bụng.
"Hì! Càng đông càng vui!"[Hơ, ...bùng nổ dân số)
Thằng bé em dễ thương chạy lịch bịch lại chỗ Vy, giơ tay giựt giựt cái dây móc điện thoại trong túi quần jean của Vy. Cậu nhóc cười toe mở miệng nói :"Gấu gấu gấu! Gấu con đẹp..."Vy ẵm thằng bé lên ghế rồi rút điện thoại tháo chú gấu ra, cô chìa ra trước mặt cậu nhóc nói:
"Cô cho con nè!"
"Wa!! Con...cảm...ơn....cô!"Cậu nhóc cầm lấy con gấu đặt vào lòng bàn tay nhỏ xíu rổi tụt xuống ghế chạy lại chỗ bà nội ti toe khoe với nhóc em.
Tới lượt nhóc anh leo lên ghế ngồi cạnh Vy, hết nhìn cái móc chìa khóa có con sư tử lại nhìn cô cười một cái, hai mắt híp lại rất là đáng yêu. Vy cười khổ. Xong! Em sư tử mà cô rất thích lại sắp một đi không trở lại. Nhóc anh hí hửng nói.
"Cô cho con mượn con sư tử, con coi một chút được hông cô!"
Vy lấy chùm chìa khóa đưa cho nhóc anh. Nhóc anh mân mê con sư tử như một báu vật còn cười khì khì nữa. Lúc sau, cậu nhóc chỉ tay dzô con heo bông trong tủ kính, nói dõng dạc:
"Cô đổi con sư tử này cho con lấy con heo kia nhan cô!"
"Quang Anh! Không có đổi chác gì hết! Mau trả lại cho cô Vy!"Anh Quang quát thằng nhóc. Thằng nhóc lại đang làm trò đổi chác, mua bán đây. Cái gì cậu nhóc thích là mua cho bằng được, còn nhắm không có tiền mua là lại giở chiêu đổi chác ra.
"Con thích! Con đang đổi với cô, cô lấy con heo, con lấy con sư tử này!"
"Ba nói không được là không được. Trả lại cho cô mau! Không coi chừng ăn roi!"
"Quang Anh! Con trả lại con sư tử cho cô đi!"Chị Linh bế nhóc em từ tay bà nội, rồi lại dịu dàng xoa đầu nhóc anh."Chiều đi học về, mẹ dẫn con tới tiệm chú Sáu mua sư tử khác cho!"
'Con không thèm! Mấy con sư tử ở tiệm chú Sáu xấu. Con không thèm. Con thích con sư tử này."
Nhóc anh vén áo lên, giấu luôn con sư tử trong bụng làm anh Quang càng giận sôi người. Anh quát to:
"Quang Anh!!!"
"Anh Quang!"Vy Vy nhìn mặt Quang đang giận dữ, còn thằng nhóc thì cứ khư khư ôm sư tử, lấm lét nhìn anh mà phì cười. Cậu nhóc dễ thương, đáng yêu quá. Lại còn rất sòng phẳng nữa chứ, làm cô rất là thích cậu nhóc. Vy quay sang cậu nhóc, cười nói:
"Hi! Cô nói nè,...cô không có thích con heo đó, giờ phải làm sao đây?"
"Um...cô không thích heo..., dzậy..."Nhóc anh nghĩ ngợi, nhìn chăm chăm trong tủ...Mấy cái ly uống kia chắc cô lấy làm gì. Chai rượu nho của ba...híc...thôi không dám. Máy bay, siêu nhân của mình, oa...cũng không được. Tức thì cậu nhóc chỉ tay vào em mèo mướp đang nằm ườn trên cửa sổ sưởi nắng.
"Hay cô đem con mèo kia về nuôi!"
"Ha ha! Cô cũng không thích mèo! Cô sợ bị quào!"
"Con còn ngồi đó...mau trả lại cho cô!"Anh Quang giựt phăng con sư tử để lên bàn rồi dắt xe ra."Mau vào phòng lụm cặp táp rồi ba chở đi học. 7 giờ rồi!"Nhóc anh xịu mặt leo xuống ghế.
"Quang Anh nè!"Vy giữ cánh tay cậu nhóc rồi nháy mắt một cái:
"Bây giờ cô đố con một câu! Nếu con trả lời được cô sẽ tặng cho con con sư tử đây chịu hông nè!"
"Yee!"Cậu nhóc mặt tươi tỉnh hẳn lên.
"Um...!"Vy nghĩ ngợi rồi đố."Có một con sói đang đói đi tìm mồi cuối cùng cũng tìm được ba con lợn con nhưng nó lại không ăn thịt chúng. Tại sao?"
"..."
Cậu nhóc khoanh tay chống cằm, ra chiều nghĩ ngợi ghê lắm. Chị Linh từ trong phòng đi ra, cầm cái ba lô đeo vào lưng nhóc anh.
"Quang Anh! Con đi học nhanh đi! Ba đang đợi đằng trước kìa."
"Cô...cô ơi! Cô cho con 1 ngày suy nghĩ. Chiều con sẽ trả lời cô có được không ạ?"
"Được!"
"Cô nhớ đợi con về, đừng co đem sư tử đi mất!". Cậu nhóc vừa chạy vừa ngoái đầu lại nói.
"Ukie"
Cả buổi sáng, Vy ngồi trên phản nhà cô Xuân phụ cô với chị Linh gói bánh nậm. Hai người chọc cô cười quài. Thằng bé em chạy lăn xăn chơi bắn bi với mấy cậu nhóc trước ngõ còn nhóc em một tuổi rưỡi được đặt vào trong một cái nôi bi ba bi bô suốt ngày. Vy vui quá nên quên béng luôn cả chuyện của cô và Việt, hùa theo chị Linh tíu tít tám chuyện.
Chiều. Nhóc anh chạy bịch bịch vào nhà quăng cặp táp lên ghế, thấy Vy đang ngồi cạnh nôi cho nhóc em ăn liền chạy ngay lại ôm cổ cô, thở phì phì:
"Cô ơi! Con biết sao con sói không ăn thịt ba con lợn con rồi!"
"Con trả lời đi!"
"Là ba con lợn đất nên con sói không có ăn thịt được!"Cậu nhóc dõng dạc.
"Waaa! Quang Anh giỏi ghê ta!"Vy biết thừa cậu nhóc lên trường hỏi cô giáo. Cô cười tươi rói, đưa con sư tử ra."Con xứng đáng nhận được chú sư tử này!"
"Yee! Con cảm ơn cô!"
Cậu nhóc phấn khởi cầm lấy con sư tử rồi chạy đâu mất tiu. Vy vừa đút sữa bột cho nhóc em, vừa hát lên khe khẽ."I'm heart sick...Heal me. Be crazy. Cant let you go. Sad love song...Love gone..."Nhóc em ngồi trong nôi đập cái bóng nhựa bịch bịch vào thành, cười nắc nẻ làm Vy cũng cười theo.
"Cô hát hay quá đúng hông! Đây là bài Bad girl của Beast mà cô rất thích."Cô lúc lắc đầu hát tiếp"Down, down...we gotta down down down..."