wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
SẼ ĐỂ E YÊU A LẦN NỮA
Xuống Cuối Trang

Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu phải làm sao đây. Lựa chọn sự ích kỷ chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của mình hay là trả cô về với người đàn ông cô yêu.

Thiên Minh khổ sở nghĩ, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên ly rượu cười buồn một mình trong quán bar. Cảm hấy chán nản cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cậu hấy một cô gái đang phủ phục bên quầy rượu. Một gã đàn ông bước đến gần cô mồi chài, cô gái đã say rượu liên tục xua tay nhưng vẫn bị gã đó ôm lấy đưa đi. Cô đã quá say không còn đủ sức phản đối nữa. Cô bước đi khập khễnh, mái tóc che phủ gương mặt dần dần được hiện ra, gương mặt khá quen thuộc với Thiên Minh nhưng cũng là gương mặt lâu rồi không gặp lại.

Cậu liên bước đến ngăn tên kia lại, trừng mắ hìn hắn rồi kéo cô gái lại phía mình. Gã này thấy ánh mắt đe dọa của Thiên Minh thì sợ hãi liền buông tay bỏ đi. Thiên Minh nhìn cô gái khẽ gọi:

- Trúc Diễm….

Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Trúc Diễm cố mở đôi mắt đang lừ đừ vì say của mình ngẩng lên nhìn rồi không kìm được cơn nôn, cô nôn thốc nôn tháo lên người cậu sau đó lịm đi.

Không còn cách nào khác, Thiên Minh đành đưa Trúc Diễm về nha. Giúp cô lau người rồi tắm rửa đi ngủ, cậu cũng khá mệt mỏi .

Khi Trúc Diễm mở mắt ra, cô vẫn thấy đau đầu nhưng cô vẫn nhớ rõ người đã giúp mình là Thiên Minh. Vón dĩ cô định im lặng ra về nhưng đi ngang qua một căn phòng có cửa khép hờ, gương mặt say ngủ của Thiên Mnh lọt qua khe cửa khiến cô dừng chân. Đã lâu rồi cô không gặp lại cậu, nhưng Trúc Diễm biết cậu vẫn luôn ngự trị trong trái tim cô. Không nén nỗi trái tim, cô khẽ đẩy cửa bước vào, tiến đến bên giường của Thiên Minh.

Gương mặt cậu không thay đổi chút nào, tuy nhiên trên mặt vầng trán khẽ chau lại chứng tỏ cậu có điều phiền muộn. Bất giác cô đưa tay xoa vầng trán cậu đánh an sự phiền muộn kia đi. Khi bàn tay ấm áp chạm vào gương mặt cậu như có một luồng điện chạy đến trái tim cô, khiến nó run rẩy. Cô muốn rút tay ra khỏi mặt cậu nhưng tay lại không nghe lời mà tham lam lướt nhẹ trên gò má cậu.

Đi đến bờ môi ngọt ngào mà cô hằng mong đợi, bất chợt cô khum xuóng hôn nhẹ vào bờ môi khát khao ấy rồi giật mình hoảng hốt đứng bật dậy lui về sau mấy bước. Trúc Diễm đưa tay lên che miệng ngăn cho tiếng nấc bật ra từ cuống họng, nước mắt khẽ rơi, cô đau lòng quay lưng bỏ đi.

Khi tiếng chân Trúc Diễm dần xa, Thiên Minh mới mở mắt thở dài.

Khi Thiên Minh vào thăm Đình Ân, cậu thấy cô đang ngồi gục đầu vào hai tay, dưới đất là mảnh gương đã bị vỡ. Cậu cảm thấy rất đau lòng. Cậu khẽ gọi:
- Đình Ân!

Nhưng Đình Ân không ngẩng lên mà nói:

- Em không muốn gặp ai hết, anh đi ra đi.

- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Lúc khác anh lại tới – Thiên Minh thở dài nói, có lẽ lúc này Đình Ân cần yên tĩnh, cho nên cậu không muốn làm phiền. Nhưng khi Thiên Minh quay lưng đi thì Đình Ân đã nói:

- Xin lỗi Thiên Minh! Em muốn chia tay với anh.

Từ sau khi chia tay với Thiên Minh, Đình  càng ít nói hơn. Khi về nhà, cô chỉ núp mình ở trong phòng không nói năng gì, càng khiến mọi người đau lòng.

Trong khi đó, những hợp đồng quảng cáo của cô từng cái từng cái lọt vào tayAnh Kỳ khiến Minh Thùy rất tức giận, nhưng dù cô nói thế nào Hiểu Đồng cũng không cho là Anh Kỳ hại Đình Ân. Hiểu Đồng đã nhờ Thiên Mnh giúp mình dò la nhiều việc, cô chờ mọi việc dò la xong mới quyết định.

Thế Nam thấy Đình Ân như thế thì đau lòng vô cùng, cậu quyết định thổ lộ nỗi lòng của mình với Đình Ân. Nhưng Đình Ân khẽ cười nói:

- Không cần phải thương hại em như thế.

Thế Nam nắm chặt hai vai của Đình Ân không cho cô tránh né, cậu nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Anh không thương hại em mà là thật lòng. Lúc hay tin em bị bắt cóc anh thấy lo sợ vô cùng đến không ngủ được. Đến khi nhìn thấy em trong biển lửa, anh mới biết mình rất sợ mất em. Anh ước gì người đứng trong biển lửa đó là anh chứ không phải em – Thế Nam một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Đình Ân và thốt ra ba chữ - Anh yêu em.

Đình Ân nghe thấy một cái gì đó vỡ òa trong tim cô, một vật chặn lấy cổ họng cô nghẹn đắng. Cô nhìn Thế Nam nước mắt tuôn rơi, môi run rẩy muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhưng ngay sau đó nụ hôn của Thế Nam ập đến vừa như cơn gió mạnh lại vừa như cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho cả người Đình Ân run lên, càng làm nước mắt cô rơi nhiều hơn.

Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra, cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:

- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình đứng lên mà không cần phải có bất kì sự thương hại nào cả, không cần ai dìu dắt che chở. Em không yếu đuối như vậy đâu.

- Anh đã nói, anh không thương hại em. Anh yêu em – Thế Nam nhắc lại lời bày tỏ của mình lần nữa.

- Thế Nam! Người anh yêu là Hiểu Đồng – Đình Ân khổ sở nhắc.

- Ly rượu đầu làm người ta nhớ, ly rượu cuối làm người ta say –Thế Nam xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đang đọng những giọt nước mắt của Đình Ân, cậu trầm giọng – Có lẽ hình ảnh của Hiểu Đồng đã in đậm trong tâm trí của anh, nhưng mà người con gái vì anh mà khóc, vì anh mà đợi chờ, vì anh mà đau khổ lại khiến anh khắc cốt ghi tâm.

Câu nói của Thế Nam khiến trái tim Đình Ân như vùa được ẩn trong làn nước mát lành êm dịu, nhưng cô đã không còn là Đình Ân như trước nữa rồi, cô đã trở thành một cô gái xấu xí với một gương mặt thẹo. Cô nhìn Thế Nam cười buồn khẽ lắc đầu:

- Nhưng mà Thế Nam, anh có nghĩ tình cảm của em với anh giống như bát nước hất đi, không thể lấy lại. Như gương vỡ không bao giờ lành hay không? Nếu như câu nói này trước đây anh nói ra, em chắc chắn sẽ thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện giờ em không đủ can đảm để đón nhận tình yêu đó. Em đã từ bỏ tình cảm em dành cho anh từ rất lâu rồi.

- Không sao cả - Thế Nam nhẹ nhàng đáp – Nếu như bát nước hất đi không thể lấy lại thì anh sẽ thêm nước khác cho đầy bát. Nếu như những mảnh gương đó không lành lại thì anh sẽ dùng những mảnh gương vỡ đó đi làm thành những chiếc gương nhỏ hơn, xinh đẹp hơn. Chỉ cần em còn chút tình cảm với anh, anh nhất dịnh sẽ nắm bắt nó để em lại tiếp tục yêu anh. Lần này là anh theo đuổi em, là anh đợi chờ em.

- Nhưng mà …- Đình Ân khẽ chớp nhẹ mi mắt xoay mặt đi nơi khác, bàn tay run rẩy ôm lấy phần má bị phỏng của mình, nước mắt lại rơi ra.

Thế Nam nắm lấy bàn tay đang che phủ vết sẹo bị bỏng của cô, từ từ xoay mặt cô lại ,nghiêng mình hôn lên vết sẹo trên mặt cô ,rồi nhìn cô với ánh mắt thiết tha cười nói:

- Đồ ngốc! Anh yêu con người của em, cho dù em có xấu xí hay già nua thì anh vẫn yêu em, hơn nữa vết thẹo này không thể làm lu mờ vẻ đẹp của em trong trái tim anh.

Lời nói vừa bông đùa vừa chân thật này đã phá tan bức tường mặc cảm của Đình Ân. Cô ôm chầm lấy Thế Nam bật khóc lớn, cuối cùng tình yêu thầm lặng của cô cũng đã có hồi đáp. Đính Ân vui sướng vùi người vào trong lòng ngực của Thế Nam. Thế Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi siết chặt, cảm giác hai trái tim cuối cùng cũng hòa chung nhịp đập, cuối cùng cũng có một cánh cửa.

Thiên Minh lặng lẽ khép cánh cửa phòng Đình Ân lại, cậu chọn cách buông tay. Chỉ cần Đình Ân được hạnh phúc, cậu sẽ rút lui. Khẽ cười đau khổ, Thiên Minh quay người lại định bỏ đi, nhưng bắt gặp Hiểu Đồng đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Cậu nhìn Hiểu Đồng không nói gì, lặng lẽ bước qua người cô. Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ đau buồn của Thiên Minh thầm thương xót, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định quay lưng lại lên tiếng:

- Thiên Minh! Em có chuyện muốn nói với anh.


Chương 37: Đối mặt.

Công viên vào buổi sáng chủ nhật thường rất đông người. Bé Phong cùng mẹ Trúc Diễm đi dạo chơi rất vui vẻ. Đang chơi vui vẻ, bé Phong chợt dừng lại khi thấy một cậu bé cười rất lớn được ba tung hứngchơi rất vui. Tuy mới đầy hai tuổi, nhưng bé Phong là đứa bé lanh lợi hiểu biết hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi. Cho nên khi thấy các bạn khác gọi “ ba…ba”, bé Phong cũng liên tục gọi theo. Rồi có khi bé Phong lại quay lại hỏi:” Ba đâu”. Chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng lại khiến Trúc Diễm và Hiểu Đồng bối rối đành nói dối ba đi làm xa .

Thấy bé Phong cứ nhìn hai cha con nhà đó vui đùa với gương mặt buồn bã, lòng Trúc Diễm quặng đau, thương con nhưng cô lại không biét phải làm sao để bù đắp cho con. Cô đành dỗ dành:

- Bé Phong muốn ăn kem không? Mẹ mua kem cho bé Phong nha.

Nghe nói tới kem, mắt bé Phong sáng lên, bé Phong liên tục reo:”Kem…kem…”Bình thường Trúc Diễm và Hiểu Đồng ít mua kem cho bé Phong ăn lắm vì sợ bé ăn lạnh sẽ bị viêm họng, chỉ thỉnh thoảng nhấp nháp được chút xíu của bé Đường mà thôi. Lần này có thể xem là một ngoại lệ vì muốn bù đắp nỗi mất mát của bé Phong.

Trong lúc mua kem, Trúc Diễm thả tay bé Phong ra để lấy tiền trả, rồi chờ lấy tiền thối, nào ngờ khi cô quay lưng lại thì không thấy bé Phong đâu. Cô hốt hoảng vội chạy đi tìm nhưng vừa chạy được mấy bước thì thấy bé Phong đang chơi tung hứng với một người đàn ông. Ly kem trên tay cô chợt rơi xuống. Cô đứng bất động khi nụ cười bé Phong vang vọng bên tai cô.

Cho đến khi tiếng bé Phong vang lên:” Mẹ Trúc Diễm” thì người đàn ông đó mới dừng lại và bế bé Phong từ từ tiến về phía cô. Trúc Diễm run run hỏi:

- Thiên Minh! Sao anh lại ở đây.

- Anh vừa đi ngang qua đây – Thiên Minh nhún vai trả lời .

Trúc Diễm vội bước đến bế bé Phong trong tay Thiên Minh rồi nói:

- Trễ rồi, mẹ con em về đây. Tạm biệt anh.

Nói rồi Trúc Diễm bế bé Phong đi thật nhanh không quay đầu lại. Nhưng cô chưa đi được bao lâu thì có bước chân sải nhanh về phía hai mẹ con họ Trúc Diễm cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng, lòng bàn tay cô đỗ rất nhiều mồ hôi, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này. Bước chân cuối cùng cũng bắt kịp hai mẹ con, một bàn tay đưa ra kéo hai mẹ con trở lại. Trúc Diễm mặt mày xanh xao quay lại hỏi:

- Có chuyện gì?

- Tại sao lại giấu anh? – Thiên Minh lặp tức hỏi.

- Ý anh là sao? – Trúc Diễm nhìn Thiên Minh nghi ngại.

- Tại sao lại không nói cho anh biết em đã có thai – Thiên Minh điềm tĩnh hỏi.

- Tôi có thai thì sao? Liên quan gì đến anh chứ? – Trúc Diễm bực tức hỏi.

- Nhưng anh là cha của nó – Thiên Minh kiên nhẫn nói.

- Nó không có cha – Trúc Diễm qua mặt đi nói, cô không dám nhìn cậu, cô sợ mình sẽ khóc, sợ mình không đè nén được tình cảm khi nhìn thấy cậu.

- Trúc Diễm! Em hiểu không có cha sẽ buồn thế nào mà, em nỡ để bé Phong bị gọi là đồ không có cha sao – Giọng cậu trầm ấm nẹ nhàng nói khiến Trúc Diễm run lên, cảm giác yêu thương tràn về. Nhưng cô hiểu, Thiên Minh không yêu cô, cô lắc đầu nói:

- Không cần anh quan tâm, tôi có thể tự tìm cha cho con mình.

- Cha dượng sao bằng cha ruột chứ, bé Phong là con của chúng ta.

“ Con của chúng ta” – bốn từ này vừa thốt ra lập tức làm trái tim Trúc Diễm mềm ra. Cô từng khao khát được ở bên Thiên Minh, sanh cho cậu nhưng đứa con dễ thương rồi cười nói vui vẻ cùng nuội dưỡng dạy dỗ con chúng ta nên người. Nhưng mà, Thiên Minh không yêu cô, thứ anh để lại cho cô chính là bé Phong. Cô luôn giấu giém việc này, cô sợ cậu biết được sẽ cướp đi tất cả tình yêu mà cô đành cho cậu.

- Bé Phong là con của em, anh không được cướp nó ra khỏi em – Cô giận dữ nhìn cậu nói.

- Anh không cướp bé Phong, an chỉ cướp mẹ bé Phong thôi – Thiên Minh cười nói đùa, nụ cười hạnh phúc khiến Trúc Diễm ngớ người ra, lời cậu nói có ý gì?

- Về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau nuôi dạy bé Phong thật tốt . Cả ba chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc – Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay bế bé Phong ra khỏi Trúc Diễm còn đang ngơ ngác.

- Nhưng mà….

- Bây giờ trong lòng anh chỉ có em và con thôi – Thiên Minh vừa nói vừa dùng tay còn lại kéo cô vào lòng mình. Lặng lẽ đứng yên để mặc Trúc Diễm với niềm hạnh phúc ập đến rơi đầy nước mắt. Thì ra cái hạnh phúc lâu nay cậu tìm kiếm đã có sẵn từ lâu.

Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đứng từ xa nhìn gia đình họ khẽ mĩm cười ấm áp. Hiểu Đồng khẽ dựa người vào lòng ngực Vĩnh Phong, hạnh phúc đó cô cũng muốn có.

Khi trở lại làm việc, Hiểu Đồng mới biết trong mấy ngày mình nghỉ đã xảy ra một trận xôn xao. Cô từ nhân viên tập sự được vào làm ở phòng kinh doanh. Rồi sau đó làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát. Đùng một cái có quan hệ với chủ tịch của tập đoàn sau đó tiến hành đám cưới với tỗng giám đốc tập đoàn nhưng buổi lễ bất thành. Bây giờ, cô vừa được thăng lên vị trí giám đốc phòng điều hành. Quả là một chuyện không tưởng. Rất nhiều tin đồn thổi xung quanh cô:

- Hình như buổi hôn lễ không thành là do bà chủ tịch không đồng ý.

- Nghe nói cô ta là con riêng của chủ tịch nên không thể cùng tổng giám đốc thành hôn được vì họ là hai anh em.

- Bậy nào, có người chính mắt nhìn thấy cô ta cùng chủ tịch ra vào khách sạn.

………………

Nghe những lời của mọi người nói, Mai Thi có phần bực bội. Tuy gặp Hiểu Đồng chưa lâu nhưng cô cảm thấy con người của Hiểu Đồng rất tốt, chính chắn, tuyệt đối kông có những chuyện như vậy. Khi cô phàn nàn tì Hiểu Đồng chỉ cười nhẹ bảo:” Mặc kệ họ, nói đã thì sẽ im thôi”

Vậy là bắt đầu từ hôm nay cô chính thức là giám đốc điều hành của tập đoàn. Hiểu Đồng biết cô được làm giám đốc ở cái tuổi còn quá trẻ này cũng là do bác Nguyên đã cất nhắc cô lên. Cô cũng không tiện từ chối tấm lòng của bác ấy, với lại cô cũng khá rành tính cách của bác ấy, chuyện gì ông đã quyết, tuyệt không thay đổi. Cô chỉ có thể cố gắng chinh phục họ bằng năng lực của mình mà thôi.

Nhưng cong việc của một giám đốc điều hành không phải là dễ, không phải cứ một sớm một chiều là có thể tiếp thu được, huống hồ, Hiểu Đồng vẫn chưa rành rẽ công việc của tập đoàn. Cho nên đêm nào co cũng thức khuya để đọc tài liệu. Vĩnh Phong thấy cô như vậy thì cảm thấy xót xa vô cùng. Cậu đem hết hiểu biết của mình nói cho cô nghe. Nhưng có rất nhiều việc ngay cả Vĩnh Phong cũng không nắm được, vì những việc đó là do Vĩnh thành phụ trách.

Nghĩ tới Vĩnh Thành, Hiểu Đồng thở dài. Cô biết mình có lỗi rất nhiều với cậu, đã phụ cả một tấm chân tình của cậu. Cô quả thật không dám đối mặt với cậu, thật may mắn là cậu đã ra nước ngoài công tác trước khi cô trở về làm việc.

Nhưng dù công việc cóvất vả đến mấy, chỉ cần được nằm trong vòng tay ấm áp của Vĩnh Phong cô lại cảm thấy hạnh phúc và mệt mỏi bị đánh lùi.

Nhưng điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến, Vĩnh Thành đã trở về. Hiểu Đồng bần thần không biết phải đối diện vói Vĩnh Thành như thế nào. Suy nghĩ mãi cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi điện thoại hẹn Vĩnh Thành ra nói chuyện. Nhưng trước khi Hiểu Đồng mở lời, Vĩnh Thành đã lên tiếng:

- Đừng xin lỗi, cũng đừng cảm thấy áy náy với anh. Cứ coi như là giữ lại cho anh chút thể diện có được không? Từ nay về sau chúng ta coi nhau như anh em. Chỉcần em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi.

Hiểu Đồng không biết nên nói gì, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc cần nói với Vĩnh Thành cái gì, vậy mà trước lời nói của Vĩnh Thành, những ý chuẩn bị trước đó đã bay đi mất rồi. Cô chỉ có thể bật khóc trước mặt Vĩnh Thành mà thôi.

Trước khi chia tay, Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng lặng lẽ nói:

- Hứa với anh em nhất định phải hạnh phúc bên cạnh Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng khe khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Vĩnh Thành đầy cảm kích và ăn năn.

Khi ra khỏi quán nước, Vĩnh Thành đã gọi điện cho Hạ Kanh nói vỏn vẹn có vài chữ: “ Em nói đúng, buông tay cũng là cách để yêu”

Hạ Khanh tiến vào trong quán bar với vẻ mặt lo lắng, khi cô nhìn thấy Vĩnh Thành ngồi yên lặng ở một góc tối đang hút thuốc, cô chưa bao giờ thấy cậu hút thuốc nhưng thấy cậu không sao thì mới thở phào nhẹ nhỏm rồi đi nhanh lại phía cậu. Cô không nói gì chỉ bước đến ôm lấy cậu, để cho đầu cậu ngã vào người mình chia sẽ nỗi đau buồn.

- Công việc có vất vả lắm không? – Ông Vĩnh Nguyên nhìn Hiểu Đồng đầy yêu thương và quan tâm như cô là con gái ruột của ông.

Hiểu Đồng mĩm cười nhưng không trả lời, nhưng bờ mắt có nhiều vết thâm chứng tỏ cô đã làm việc vất vả trong thời gian gần đây

- Bác xin lỗi! Chỉ là bác muốn cho con tất cả những gì còn lại của bác, không ngờ càng làm con vất vả thêm.

- Không đâu, con cũng quen dần rồi, không còn thấy vất vả nữa – Hiểu Đồng vội nói, cô không muốn phụ lòng tốt của ông Vĩnh Nguyên.

- Con và Vĩnh Phong sao rồi?

Câu hỏi quan tâm của ông Vĩnh Nguyên khiến Hiểu Đồng thấy xấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên, cô vội cúi đầu xuống che giấu.Thấy cô như vậy, ông Vĩnh Nguyên bật cười.

- Hai đứa định bao giờ làm đám cưới? – Ông Vĩnh Nguyên không muốn trêu cô nữa nên nghiêm túc hỏi.

- Chuyện này ….- Hiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn ông bối rối, hai tay cô chà vào đầu gối.

Ông Vĩnh Nguyên hiểu tâm sự của cô, ông liền vỗ vai cô nói:

- Con đừng lo gì hết. Có bác ở đây, bác không để ai ngăn cản hai đứa nữa đâu. Bà ấy rồi sẽ chấp nhận thôi, chỉ cần hai đứa mau sinh cho bác và bà ấy những đứa cháu nội thật dễ thương là được.

Bị ông Vĩnh Nguyên trêu, Hiểu Đồng càng thấy xấu hổ, cô mắc cỡ đến đỏ cả mặt kêu nhỏ:”Bác…”. Ông Vĩnh Nguyên chỉ cười.

Ông Văn Trác đích thân pha trà cho Hiểu Đồng uống khi hai người hẽn gặp nhau trong căn biệt thự của ông. Đây là một ngôi nhà bằng gỗ được xây dựng tỉ mĩ rất đẹp, hợp với tính cách bình lặng của ông, Hiểu đồng đã đến đây mấy lần nhưng vẫn chưa thấy quen.

- Lúc nghe tin con và Vĩnh Thành hủy hôn lễ ông khá ngạc nhiên, chẳng phải con đã đến tìm ông để huỷ bỏ giao kèo giữa chúng ta vì cậu ấy rồi hay sao – Ông Văn Trác nhìn Hiểu Đồng dò hỏi.

Lúc trước, khi cô quyết định kết hôn với Vĩnh Thành, không muốn làm tổn thương Vĩnh Thành nên cô đã đến gặp ông Văn Trác xin rút lại ý định chiếm lấy tập đoàn Nguyên Thành Phong. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cô làm tổn thương Vĩnh Thành.

- Vì Vĩnh Phong sao? – Thấy Hiểu Đồng không trả lời, ông Văn Trác hỏi tiếp. Hiểu Đồng khẽ gật đầu.

- Vậy còn mối thù của mẹ con ? – Ông Văn Trác tiếp tục gặn hỏi. Hiểu Đồng cắn chặt môi lại, lát sau có quyết định:

- Con cũng không biết nữa – Hiểu Đồng thở dài bất lực – Đối với bà ta, con vừa hận vừa thấy thương hại. Huống hồ con và Vĩnh Phong đã trãi qua quá nhiều đau khổ mới đến được với nhau. Bây giờ con chỉ muốn nắm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi này.

- Vậy cũng tốt, một cô gái còn nhỏ như con không nên gánh mối hận thù quá sâu như thế - Ông Văn Trác gật đầu nhưng ông nhìn cô với ánh mắt lạnh nói – Nhưng Hiểu Đồng! Con như vậy thì khó đứng vững trên thương trường lắm. Bởi vì con quá mềm yếu không đủ nhẫn tâm, con phải biết, trên thương trường không có sự thương hại , nhất là với kẻ thù của mình. Cho nên dù con có rút lui, không có nghĩa là ông không tiếp tục chiếm lấy tập đoàn Nguyên Thành Phong.

Lâu lắm rồi, ba cha con của ông Vĩnh Nguyên mới có dịp ngồi xuống nói chuyện thân mật với nhau. Sau vài câu thăm hỏi, ông Vĩnh Nguyên quyết định nói:

- Ba biết mối quan hệ của hai đứa với Hiểu Đồng.

- Ba… - Cả hai anh em cùng kêu lên nhìn ông với ánh mắt lo lắng.

- Yên tâm, ba không có ý gì đâu. Vĩnh Thành con nói trước đi – Ông nhìn Vĩnh Thành ra lệnh.

- Ba … - Vĩnh Thành nhìn ông đầy tuyệt vọng nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định của ông cậu dành thở dài rồi nói – Chuyện đã đến nước này rồi, con cũng không có gì để nói – Rồi cậu quay qua nhìn Vĩnh Phong môi run run một cái rồi nói tiếp – Dù sao Vĩnh Phong cũng là em trai của con.

- Em xin lỗi! –Vĩnh Phong nhìn Vĩnh Thành đau buồn nói.

- Vốn dĩ ba định vài năm nữa sẽ rút chân khỏi công ty, chia đều số cổ phần của ba cho hai đứa. Nhưng bây giờ ba muốn sữa lại di chúc một tí – Ông Vĩnh Nguyên chợt dừng lại đưa mắt quan sát hai đứa con trai của mình. Vĩnh Thành im lặng, nét mặt trầm tư, còn Vĩnh Phong lại với vẻ mặt chẳng quan tâm đến điều này.

- Tại sao? – Một giọng nói vừa lạnh vừa đầy giận dữ vang lên sau lưng của ba cha con khiến họ thoáng giật mình. Bà Mai Hoa bước từng bước thật mạnh mẽ giáng xuống nền nhà với tất cả sự giận dữ của mình. Khi bà bước đến gần, bà liền nhìn ông Vĩnh Nguyên chất vấn:

- Là vì con bé đó phải không?

- Phải, bà nói không sai, chính là vì Hiểu Đồng – Ông Vĩnh Nguyên khẳng káp đáp lời bà không một chút e sợ, thể hiện quyền lực của một người đàn ông, một người chủ gia dình và là một ông chủ lớn của thương trường.

Bà Mai Hoa cảm thấy chới với, bà loạng choạng lùi vài bước ra phía sau, chẳng may gót giày cao gót của bà trẹo qua một bên khiến bà ngã xuống. Vĩnh Phong và Vĩnh Thành nhanh chóng đứng bật dậy đỡ lấy bà. Nhưng bà Mai Hoa không kiềm được cơn giận đang trào lên trong lòng bà, bà hét lên:

- Ông thật là quá đáng, sao ông có thể làm chuyện đó chứ. Sao ông lại vì một người đàn bà lăng loàn như bà ta mà đối xử với gia đình này như vậy.

Ông Vĩnh Nguyên nỗi giận đùng dùng sau câu nói của bà Mai Hoa, ông biết mình có lỗi với bà nhưng ông không ch phép bà sỉ nhục người đàn bà mà ông yêu thương nhất. Huống hồ chính bà đã làm cho bà Cẩm Du uất ức mà tái phát bệnh đến chết, bây giờ lại cò dám sỉ nhục, ông đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy quát lên:

- Bà im miệng lại cho tôi. Tôi cấm bà xúc phạm đến bà ấy.

- Ông…ông có tư cách gì mà cấm tôi chứ. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, bà ta là một người phụ nữ lăng loàn cướp chồng người khác, biết rõ ông có vợ con rồi mà vẫn bám lấy ông. Tôi đã nhẫn nhịn ông biết bao nhiêu năm nay rồi, vậy mà bây giờ ông lại muốn hai tay dâng cơ nghiệp mà cha tôi vất vả xây dựng lên dâng cho nó ư. Ông bảo làm sao tôi có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa chứ. Hiểu Đồng cũng như mẹ nó, hai mẹ con nhà đó toàn là những dâm phụ lăng loàn không biết nhục – Bà Mai Hoa đã đánh mất sự tôn nghiêm của bà trước mặt chồng con

- Bốp …

- Mẹ …- Vĩnh Phong và Vĩnh Thành cùng hét lên khi nghe mẹ mình sỉ nhục Hiểu Đồng nhưng rồi họ sững sốt nhìn về bàn tay đầy giận dữ vừa giáng lên mặt bà Mai Hoa.

Bà Mai Hoa cũng king ngạc cực độ, mắt đầy vẻ sửng sốt nhìn trừng trừng về ông Vĩnh Nguyên. Môi run rẩy lên lên như không thể tin được

- Ông

- Phải tôi nợ bà, năm xưa là do tôi hiểu lầm mẹ Hiểu Đồng bỏ rơi tôi đi lấy người giàu sang nên tôi chấp nhận lấy bà dù không có tình cảm. Nhưng bà có biết là năm xưa vì sao mà mẹ Hiểu Đồng phải đi lấy người chồng mà bà ấy không yêu hay không? Chính là do ba bà đã cố tình giăng ra cái bẫy *** hại nhà bà ấy, khiến ba bà ấy phải lâm vào cảnh nợ nần không lối thoát.

- Ông nói dối, tại sao ba tôi phải *** hạ nhà bà ấy chứ - Bà Mai Hoa lần nữa thấy kinh ngạc khi nghe ông Vĩnh Nguyên nói và bà muốn phủ nhận lời ông nói ra.

- Tất cả là vì bà

- Vì tôi ư? – Bà Mai Hoa thốt lên ánh mắt sa xầm xuống.

- Phải ! Cũng là vì tôi nữa. Năm xưa bà vừa gặp đã yêu tôi nhất quyết chỉ muốn lấy tôi, ba bà lại mến mộ tài năng của tôi, ông muốn giữ tôi bên cạnh ông làm công cụ đắc lực cho ông. Cố tình hại nhà bà ấy rồi cắt đứt liên lạc giữa tôi với bà ấy, khiến tôi hiểu lầm bà ấy thay lòng đổi dạ nên tôi mới đồng ý lấy bà. Cho nên không phải bà ấy nợ bà, mà là chính chúng ta nợ bà ấy.

Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cũng sửng sốt không kém bà Mai Hoa, không ngờ gia đình mình và gia đình Hiểu Đồng lại có nhiều ân oán và mâu thuẫn như vậy.

Bà Mai Hoa lắc đầu tỏ vẻ không tin, bà vừa lùi lại vừa nói:

- Tôi không tin, tôi không tin. Ông gạt tôi, ông gạt tôi – Nói rồi bà Mai Hoa quay người bỏ chạy.

Có những bí mật muốn dìm sâu vào trong bóng tối nhưng trong bóng tối cũng có ánh sáng của sự thật.

Lại lần nữa chiếc xe quen thuộc đỗ xập bên cạnh Hiểu Đồng khi cô vừa từ công ty bước ra. Cô không cần hỏi cũng biết vì sao, lặng lẽ bước vào bên trong khi cánh cửa được người tài xế mở ra. Hiểu Đồng im lặng suốt quảng đường đi, Vĩnh Phong gọi điện nhưng cô không bóc máy. Cô biết trước sau gì cũng phải thêm một lần đối mặt. Khẽ nhắm mắt lại, cô muốn bản thân thật bình tĩnh trước khi giáp mặt người đó.

Khi cánh cửa phòng ăn đặc biệt mở ra, trước mắt Hiểu Đồng vẫn là dáng vẻ sang trọng nhưng lạnh lùng đó, cũng vẫn gương mặt cao ngạo với đôi mắt sắc lạnh. Cô hít một hơi rồi ngồi xuống chiếc bàn trước mặt, mặt đối mặt với bà Mai Hoa. Vẫn là ánh mắt kiên định nhìn bà, nhưng lần này có phần nhún nhường, Hiểu Đồng im lặng chờ đợi bà Mai Hoa lên tiếng. Quả nhiên, bà Mai Hoa đã lên tiếng:

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Tôi hẹn cô đến đây để đưa cho cô cái này.

Hiểu Đồng đưa mắt nhìn bà Mai Hoa rồi nhìn theo hướng ta bà chỉ, một phong bì trên mặt bàn. Bà ta lại chơi trò này, dường như bà ta luôn nắm lấy điểm yếu của đối phương rồi mới tìm họ uy hiếp. Hiểu Đồng muốn biết lần này bà ta lại mốn lấy gì ra để uy hiếp cô. Nhanh nhẹn cuối xuống cầm lấy phòng bì đựng tài liệu trước mặt, cô xé rẹt ngay trước mặt bà mà không e dè một chút nào. Nhưng trong đó chỉ là một tờ giấy xét nghiệm AND mỏng manh và vài tấm hình của bé Đường. Hiểu Đồng biết bà ta đang muốn gì, cô nhướn mày nhìn bà ta cười khinh miệt hỏi:

- Vậy thì sao!

- Cô thật sự không hiểu ư? – Bà ta khẽ cười nhìn cô hỏi lại.

- Đúng vậy! Bé Đường là con của mẹ tôi với bác Nguyên. Nhưng bà nghĩ bà có thể dùng bé Đường uy hiếp tôi lần nữa sao?

- Vĩnh Phong có biết là Mễ Hiểu Đường là em cùng cha khác mẹ của nó không? Nó sẽ nghĩ sao khi biết được sự thật này – Bà Mai Hoa khẽ nói, một nụ cười đắc thắng ở trên môi.

- Vĩnh Phong có lẽ đã biết từ lâu rồi. Bà nghĩ Vĩnh Phong là đồ ngốc hay sao mà không đoán ra mọi việc. – Hiểu Đồng nhìn bà đáp, làm nụ cười đang ở trên môi bà Mai Hoa bỗng sựng lại trở nên ngượng ngạo. Từ sau khi biết rõ tất cả mọi việcvề ba mình và mẹ Hiểu Đồng, nhưng Vĩnh Phong không hề nhắc thêm một lời hỏi về bé Đường. Hiểu Đồng cũng không nói gì thêm nhưng cô biết Vĩnh Phong đã biết bé Đường là em gái của mình, nên có lúc cô bắt gặp cái nhìn chìu mến của Vĩnh Phong dành cho bé Đường.

- Vĩnh Phong không phải là đồ ngốc nhưng lí trí của nó đã bị cô làm mất rồi. Vậy Vĩnh Nguyên có biết không? – Bà Mai Hoa lại tiếp tục hỏi. Bà biết chồng mình vẫn chưa biết sự thật về bé Đường, nếu không mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây đâu.

Hiểu Đồng từ trước đến giờ vẫn không mốn cho ai biết được sự thật này. Lúc gặp ông Vĩnh Nguyên cô cũng chỉ bảo mình sống một mình. Có lẽ là do cô ích kỷ muốn độc chiếm bé Đường cho riêng mình mình, cũng có lẽ cô sợ mất bé Đường một khi nó biết được sự thật nó có một người cha vẫn còn sống.

- Vậy là Triệu Vĩnh Nguyên vẫn chưa biết đúng không? – Bà Mai Hoa khẽ cừi khi thấy Hiểu Đồng im lặng
gương mặt hơi tái – Cô có nghĩ một khi ông ta biết chuyện thì việc gì sẽ xảy ra không?

Bà Mai Hoa ngừng lại quan sát sắc mặt của Hiểu Đồng chuyển tù hơi tái sang tái xanh, đắc ý nói tiếp:

- Chắc chắn, ông ấy sẽ giành láy bé Đường trong tay cô.

Thật là một đòn giáng mạnh vào Hiểu Đồng, nhưng cô không tin ông sẽ làm như vậy, cô nhìn bà ấy nói:

- Tôi tin bác Nguyên sẽ không làm như vậy.

- Cô tin ông ấy – Bà cười hừ một tiếng rồi nói – Cô hiểu ông ấy được bao nhiêu? Thời gian cô ở bên ông ấy là bao nhiêu, cô cho rằng ông ấy là hạng người nào?

Thấy Hiểu Đồng im lặng, cắn chặt môi trầm tư, bà lên tiếng tiếp:

- Vậy thì để tôi nói cho cô biết. Tại vì sao mà gia đình cô tan nát, tại vì sao mà công ty của ba cô sụp đổ.

- Ý bà là gì? – Hiểu Đồng sửng sốt nhìn bà ta thăm dò.

- Để tôi nói cho cô biết kẻ chủ mưu thật sự đằng sau việcphá hủy công ty của ba cô, không phải là ông Vũ Triết mà chính là Triệu Vĩnh Nguyên. Chính ông ta là người bày ra tất cả để trả thù người đàn ông đã cướp mất người phụ nữ mà ông ta yêu thương.

- Bà vừa nói cái gì? – Hiểu Đồng run rẩy hỏi bà ta. Cô như ngời bị dao đâm từng nhát vào tim khiến nó đau khôn cùng, hàng ngàn mũi kim xuyên qua đầu choáng voáng. Đó là sự thật sao.

- Ngừơi đàn ông mà cô tin tưởng đó chính là kẻ hai lòng, ông ta *** hại gia đình cô xong rồi giang tay giúp đỡ cho cha mẹ cô, rồi từng bước từng bước chiếm lấy mẹ cô. Đúng là tấn trò hề của cuộc đời phải không? – Nói xong bà Mai Hoa cười rộ lên, nụ cười sởn tóc gáy khiến người ta khinh hãi.

Khi Hiểu Đồng bỏ đi, bà Mai Hoa ngồi như người không có hồn một mình, nước mắt bà lặng lẽ rơi. Bà đã dùng đến hạ sách này sao, chỉ vì bà không chấp nhận thua cuộc, không chấp nhận cái gia đình mà bà bỏ công gầy dựng trong chốc lát rơi vào tay Hiểu Đồng mà bà lựa chọn cách đê hèn này. Mọi chuyện sau này sẽ thế nào, bà không dám tưởng tượng ra, đột nhiên bà cảm thấy sợ hãi, thần trí sau cơn giận và cơn ghen bắt đầu tỉnh lại. Bà cảm thấy hối hận, bà muốn rút lại tất cả những lời mình đã nói nhưng đã quá muộn rồi.

Đột nhiên cánh cửa phòng của bà bị mở ra, một người bước vào nhìn bà nhoẻn miệng cười . Bà Mai Hoa sửng người kinh ngạc sau đó là hoảng sợ.

“ Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” – Hiểu Đồng không ngừng tự hỏi bản thân khi cô đang quỳ trước mộ ba mẹ của mình.

Cái sự thật mà bà Mai Hoa nói ra khiến cho toàn thân Hiểu Đồng thấy lạnh toát. Cô đã gạt bỏ nỗi hận đối với bà Mai Hoa vì Vĩnh Phong, nhưng mà đối với kẻ gây tan nát gia đình cô, *** hại cha cô, liệu cô có thể bỏ qua được không?

Khi biết giám đốc Giang và ông Vũ Triết là những kẻ gây ra sự tan vỡ hạnh phúc gia đình cô, cô rất hận họ, nhưng họ đang bị pháp luật trừng trị, nỗi hận trong lòng cô cũng nguôi ngoai. Nhưng mà tại sao khi biết người hại gia đình mình là ông Vĩnh Nguyên, Hiểu Đồng lại không thấy hận mà lại thấy đau lòng chua xót đến như thế. Có lẽ là do niềm tin của cô bị đánh mất khiến cô thấy hụt hẫng vô cùng. Cô phải làm sao, cô phải làm sao đây?

Một điệu nhạc êm ái vang lên, Hiểu Đồng biết là Vĩnh Phong đang gọi mình. Nhưng giờ phút này cô lại không muốn gặp cậu, không muốn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cậu, cô sợ…cô sợ…cô sợ mình sẽ bộc phát phẫn nộ, cô sợ mình sẽ lại làm tổn thương Vĩnh Phong.

Nhưng tiếng chuông điện thoại cho thấy sự kiên nhẫn của người gọi, dường như nghe đuọc giọng nói của cô mới có thể làm người đó thấy yên lòng. Cả thân thể và đầu óc Hiểu Đồng lúc này rất mệt mỏi, tựa hồ như không còn sức mà tiếng chuông càng làm lòng cô hoang mang hơn, một cảm giác khó chịu trong lòng ập đến, một nỗi bực tức trào lên, Hiểu Đồng giang tay ném mạnh chiếc điện thoại trong tay mình ra xa. Chiếc điện thoại rơi xuống vỡ ra thành nhiều mãnh văng tung tóe dưới nền gạch của nghĩa trang.

Nhưng khi tiếng chuông biến mất thì trong lòng Hiểu Đồng lại thấy hối hận vô cùng. Cô không biết bản thân mình muố gì nữa, vừa không muốn gặp mặt Vĩnh Phong , vừa muốn được ở bên cậu, muốn ở trong vòng tay cậu khóc lớn để vơi đi nỗi đau này.

Hiểu Đồng bước tới nhặt nhạnh từng miếng rời của chiếc điện thoại chấp lại, nhưng chiếc điện thoại dường như giận dữ vì hành động vừa rồi của cô nên chẳng thèm hoạt động lại. Hiểu Đồng đau khổ nhìn chiếc điện thoại rồi gục đầu xuống khóc.

- Hiểu Đồng! – Một tiếng gọi nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh, Hiểu Đồng ngẫng đầu nhìn lên, trước mặt cô là bóng tối mờ ảo. Nhung hiểu Đồng vẫn nhận ra người trước mặt mình. Cô ngạc nhiên nhìn ông hỏi:

- Ông, sao giờ này mà ông còn ở đây?

- Ông đến viếng mộ bà ấy , rồi hồi tưởng lại việc cũ nên quên mất thời gian – Ông Văn Trác cười buồn đáp, ông vẫn rất nhớ bà, luôn cảm thấy cô lỗi với hai mẹ con bà ấy.

- Ông đã tìm đuọc cháu gái của ông chưa ạ?

- Vẫn chưa – ông Văn Trác buồn rầu nói – Còn cháu, sao lại ngồi đây khóc như thế?

Ông Văn trác vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Hiểu Đồng. Thật kì lạ, mỗi khi thấy ông, Hiểu Đồng lại muốn tâm sự hết nỗi lòng của mình cho ông nghe, cứ như hai người họ là người thân thiết nhất của nhau. Rồi cô kể cho ông nghe mọi chuyện.

- Thật là oan nghiệt. Vậy con định thế nào với Vĩnh Phong?

- Con cũng không biết nữa, hiện giờ con đang rất rối trí – Hiểu Đồng lắc đầu đáp.

Nhìn trời sập tối rồi, Hiểu Đồng mới thở dài nói:

- Thôi! Ông cháu ta về đi.

- Để ông cho xe đưa cháu về - Ông Văn Trác liền đề nghị.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu rồi đi theo sau lưng ông. Đi ngang qua hai ngôi mộ. Cả hai chợt dừng chân, cả hai đều trào lên những cảm xúc đau buồn.

- Ba mẹ, con về đây – Hiểu Đồng khẽ nói.

Ông Văn Trác gần như chết sững, như vừa bị cái gì kích động, ông thở dồn dập rồi quay lại nhìn cô run run hỏi:

- Cháu vừa nói gì?

- Đây là ngôi mộ của ba mẹ con, con vừa chào tạm biệt họ - Hiể Đồng ngơ ngác đáp.

Như một cơn trấn động mạnh mẽ chạy qua người ông Văn Trác, đổ ập lên trái tim già yếu của ông khién ông đau đớn khó thở, ông đua tay lên ôm lấy ngực, ánh mắt sửng sốt nhìn Hiểu Đồng lắp bắp trong hơi thở rồi đột nhiên khụy xuống


Chương 38: Tình thân

Sau khi hốt hoảng cùng người lái xe đưa ông Văn Trác đi cấp cứu, cơn kích động đột ngột của ông Văn Trác bị đẩy lùi, Hiểu Đồng ở lại chăm sóc ông cho đến khi người nhà của ông đến.

Từ xa đã nghe tiếng bước chân vội vàng chạy đến, người bước vào là Hạ Khanh và Tuấn Kiệt, ông Tuấn Khanh đã đi công tác. Hai người họ nhìn Hiểu Đồng cảm kích, cô khẽ cười rồi xin phép cáo lui. Nhưng khi bước chân ra khỏi bệnh viện, Hiểu Đồng lại cảm thấy chới với. Cô nhìn trời bao la và đất rộng nhưng lại không biết mình nên đi về đâu.

Về nhà của cô hay là về nhà của Vĩnh Phong. Bất giác Hiểu Đồng thở dài khi nghĩ đến những cú điện thoại của Vĩnh Phong, chắc là Vĩnh Phong sẽ lo lắng cho cô lắm khi mà chẳng thể nào liên lạc được. Mải suy nghĩ, Hiểu Đồng lên xe taxi lúc nào không hay, chỉ đến khi người tài xế quay lại hỏi:

- Cô muốn đi đâu?

Hiểu Đồng mới giật mình rồi vội nói ra một địa chỉ. Cô muốn về nhà suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện. Bảo cô ngay lặp tức tha thứ, bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ, cô không thể nào làm được. Nhưng nếu bảo cô vì mối hận thù này mà rời xa Vĩnh Phong, cô càng không thể làm được.

Trải qua những chuyện tưởng chừng như sinh ly tử biệt, Hiểu Đồng hiểu rằng cô không thể mất Vĩnh Phong. Tâm hồn và thể xác cô đều trao cho cậu, vì cậu cô nguyện gác bỏ quá khứ chỉ nghĩ đến hiện tại và tương lai. Nhưng mà cái quá khứ quá ư đau đớn cứ bám lấy cô, thử hỏi cô phải làm sao đây? Ông trời thật khéo trêu đùa cô cùng Vĩnh Phong, hết lần này đến lần khác khiến cô và cậu đau khổ.

Hiểu Đồng triền miên với những suy nghĩ, không hay chiếc xe taxi đã thắng lại, người tài xế lần nữa quay lại thúc giục cô:

- Cô ơi, đến rồi.

Hiểu Đồng gẩng đầu nhìn ra ngoài mới hay trong lúc vô thức mình đã nói địa chỉ của nhà Vĩnh Phong. Hiểu Đồng đành xuống xe lặng lẽ đi vào trong.

Nhưng Hiểu Đồng vừa đi vào mấy bước dã nghe tiếng hét vọng ra:
- Tại sao chứ? Em có gì không bằng cô ta chứ, tại sao lúc nào trong mắt anh cũng chỉ có cô ta. Tại sao – Anh Kỳ gào thét xông vào Vĩnh Phong tra hỏi.

- Không tại sao cả, chỉ là người anh yêu là cô ấy – Vĩnh Phong nhẹ đáp, ánh mắt long lên mỗi khi nhắc đến Hiểu Đồng.

- Anh thích cô ấy cái gì, anh nói đi, em sẽ bắt chước cô ấy, em sẽ học tập giống cô ấy – Anh Kỳ không ngừng gào lên, trong giọng nói là tiếng khóc nức nở.

- Cho dù em có bắt chước giống cô ấy thế nào thì anh cũng không thể yêu em – Vĩnh Phong dứt khoát nói.

- Không thể yêu em, em không tin, nếu như cô ấy không xuất hiện, anh nhất định sẽ yêu em. Cho nên tất cả là vì cô ấy, chỉ cần cô ấy biến mất…

Anh Kỳ chưa kịp nói hết lời thì đã bị Vĩnh Phong giữ chặt lấy cổ tay bóp mạnh, cậu gằn giọng đầy giận dữ nói:

- Để anh nói cho em biết, cho dù cô ấy có biến mất, thì anh cũng chỉ yêu mình cô ấy, anh mãi mãi sẽ không yêu em đâu. Nếu em làm hại Hiểu Đồng, anh sẽ không tha thứ cho em. Chuyện lần trước của Đình Ân mọi người không truy cứu nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em vô tội.

Vĩnh Phong hất tay Anh Kỳ ra giận dữ đẩy cửa định bỏ đi, nào ngờ khi cậu mở cửa thì thấy Hiểu Đồng đang đứng bên ngoài, cô hết nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn sang Anh Kỳ. Lúc này Anh Kỳ đang hoàn toàn khỏa thân, cô ta thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì thoáng xấu hổ vội vàng nhặt đồ lên mặc lại.

- Em đừng hiểu lầm…..- Vĩnh Phong vội lên tiếng giải thích nhưng Hiểu Đồng đã phớt lờ cậu và bước vào trong nhà. Cô cúi xuống nhặt cái váy rồi đưa đến trước mặt Anh Kỳ nhưng Anh Kỳ chẳng những không cảm kích mà còn hung dữ giật lấy.

Có lẽ do quá xấu hổ cho hành động của mình, Anh Kỳ không nói thêm lời gì, chỉ giận dữ nhìn Hiểu Đồng rồi hậm hực đóng sầm cửa lại bỏ đi. Hiểu Đồng khẽ cười nhạt, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vĩnh Phong vội bước đến nhẹ nhàng ôm chặt cô, gục đầu vào vai cô nói:

- Anh và cô ấy không phải….

- Em biết, em đã nghe những lời anh nói lúc nãy. Em tin anh – Hiểu Đồng lại khẽ ngắt lời Vĩnh Phong rồi đưa tay ôm chầm lấy bờ eo cậu.

- Em đi đâu cả chiều nay vậy,anh tìm em rất lâu, khi không tìm được em thì cảm giác của hơn 2 năm về trước lại ùa vẽ khiến trái tim anh như muốn ngừng đập, anh rất sợ em lại rời xa anh như trước đây. Cả buổi chiều này anh sống trong tâm trạng phập phồng lo lắng không yên – Vĩnh Phong vừa nói giọng nghẹn ngào, vừa rơi nước mắt thấm ướt vai áo Hiểu Đồng.

Người ta nói:” Nước mắt là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ, không người đàn ông nào lại không chùn lòng khi thấy người yêu mình khóc” . Nhưng thật ra, nước mắt đàn ông mới là thứ làm tan chảy trái tim lạnh giá của phụ nữ, bởi vì “nam nhi thà đổ máu chứ không rơi lệ”. Khi Vĩnh Phong khóc, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu,cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của cậu!

- Em xin lỗi! – Hiểu Đồng khẽ nói rồi ôm chặt lấy Vĩnh Phong và kể lại chuyện ông Văn Trác đột nhiên bị ngất, cô dấu chuyện mình đã gặp bà Mai Hoa - ….Điện thoại em lại bị rớt vỡ tan nên không cách nào gọi cho anh được.

Vĩnh Phong không nói gì thêm, chỉ ôm chặt lấy cô, chỉ khi ôm cô trong vòng tay mình, trái tim cậu mới bớt sợ hãi . Chuyện mà ông Vĩnh Nguyên đã kể khiến cậu rất lo lắng, lo lắng có một ngày Hiểu Đồng biết được sẽ lại rời xa cậu. Vĩnh Phong đâu biết rằng, Hiểu Đồng vừa biết được một sự thật còn tàn khốc hơn nữa. Vùi mình trong vòng tay Vĩnh Phong, Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại, cô muốn quên đi sự việc ngày hôm nay.

Khi ông Văn Trác vừa tỉnh lại, ông liền đưa mắt tìm kiếm rồi kêu lên:

- Hiểu Đồng!

- Ông! Tụi con đây, Hiểu Đồng đã về mất rồi – Hạ Khanh tiến lại gần nắm lấy bàn tay già nua của ông nói.

- Mau…Tuấn Kiệt mau gọi người đến công ty lấy hồ sơ điều tra về Hiểu Đồng đem đến đay mau lên.

Nghe ông Văn Trác nói, Tuấn Kiệt và Hạ Khanh đưa mắt nhìn nhau khó hiểu nhưng rồi Hạ Khanh đưa mắt ngầm ý bảo Tuấn Kiệt đi mau, cậu khẽ gật đầu đi điện thoại. Ông Văn trác mới từ từ nằm xuống hít thở mạnh. Hồ sơ của Hiểu Đồng ông từng cho người điều tra, nhưng không ngờ cô lại chủ động đến tìm ông hợp tác rồi Hạ Khanh đi vào nên ông không nhìn đến hồ sơ đó nữa, nếu như lúc đó ông nhìn đến thì có lẽ ông không cần mất quá nhiều thời gian để đi tìm cháu gái mình.

Nữa tiếng sau, một người cầm hồ sơ đến cho ông Văn Trác, ông run rẩy đọc rồi rơi nước mắt, một niềm vui khó tả, cuối cùng ông cũng tìm thấy con gái duy nhất của con trai ông.Thì ra trước giờ cháu gái ông vẫn luôn ở gần ông. Duyên phận thật kì lạ, nó khiến con người không thể nắm bắt được càng tìm kiếm càng không thể có được, nhưng khi bình tĩnh lại, ta mới nhận ra nó luôn tồn tại bên cạnh ta.

Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu thì trong mắt ông Văn trác nổi lên một cơn lửa. Tất cả đều tại Triệu Vĩnh Nguyên, chính là hắn ta nên con trai ông mới đau khổ và chết, nếu không biết đâu cha con ông đã có dịp gặp lại nhau rồi. Chính gia đình họ đã gây ra nỗi đau khổ cho con trai và cháu gái ông. Nguyên Thành Phong, ông nhất định phải đạp đổ nó – ông Văn Trác bóp chặt những hồ sơ của Hiểu Đồng trong bàn tay gìa nua của mình, mắt nhắm ghiền đầy đau đớn, môi mím chặt đầy giận dữ.Lúc này sự tức giận và hận thù đã chiếm đầy trái tim của ông,nó buộc ông phải trở nên tàn nhẫn,tàn nhẫn để rồi có lúc nào đó phải hối hận!

Hạ Khanh và Tuấn Kiệt nhìn thấy ông mình như vậy cũng kinh hãi.

Vĩnh Phong cảm thấy từ hôm qua trở về Hiểu Đồng dường như có tâm sự, cô hay ngồi thừ im lặng như chìm vào một không gian tĩnh mịch. Khi ở bên cậu, có đôi lúc Hiểu Đồng như muốn tránh né, Vĩnh Phong nghĩ có lẽ cô hiểu lầm cậu và Anh Kỳ nên rất muốn giải thích nhưng cậu không biết giải thích làm sao, cậu sợ khi mình nói ra món nợ mà cậu nợ Anh Kỳ, Hiểu Đồng sẽ thay đổi cách nhìn về cậu.Vĩnh Phong rất phân vân, nỗi sợ hãi và ăn năn cứ đè nặng tâm trí cậu.Cậu phải làm gì đây?

Khi Hiểu Đồng trở về nhà mình thì chuông điện thoại bàn vang lên, cô vội nghe máy.

- Alô!

- Là tôi! – Tiếng bà Mai Hoa vang lên – Tôi gọi di động nhưng cô không nghe máy nên tôi đành gọi điện thoại bàn.

Hiểu Đồng khẽ cười, chắc chắn bà ta theo dõi cô nếu không làm gì cô vừa mới về nhà thì đã gọi điện thoại ngay được.

- Bà muốn gì?

- Chuyện tôi kể cô suy nghĩ tới đau rồi?

- Bà hỏi để làm gì? – Hiểu Đồng bực tức hỏi lại.

- Chuỵên em gái cô, cô suy nghĩ ra sao. Điều kiện của tôi chỉ có một, chấp nhận hay không chấp nhận là tùy cô. Nhưng tôi muốn cho cô biết, tôi sẽ dốc hết toàn lực và những mối quan hệ của mình để giành lấy bé Đường. Một khi có con bé, tôi sẽ đưa nó đi thật xa, sẽ không bao giờ để cô tìm thấy nó.

- Bà … - Hiểu Đồng giận run người, bàn tay nắm chặt ống nghe của cô như muốn bóp nát nó ra.

- Lần này tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, hãy đưa em gái cô đi thật xa, không bao giờ để họ tìm thấy hai người nữa – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói rồi tắt máy không cho Hiểu Đồng nói thêm lời nào cả.

Hiểu Đồng nghe tiếng tút tút vọng lại bên tai như giáng mạnh vào tim cô, cô buông thõng tay để ống nghe điện thoại rơi thỏng xuống, cô ngã người xống đất như một cái xác không hồn. Cô rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi.

Ngay lúc đó chuông cửa reo lên, rất lâu rất lâu, Hiểu Đồng mới mệt mỏi ra mở cửa. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những người trước mặt mình.

Mấy ngày sau đó, Vĩnh Phong không còn thấy Hiểu Đồng và bé Đường trở về căn nhà đó nữa. Tìm kiếm khắp nơi, nhưng tất cả đều vô vọng, lần này cô biến mất ngay đến Trúc Diễm cũng không biết cô ở đâu. Vĩnh Phong mãi đi tìm cô không còn tâm trí đi làm, ông Vĩnh Nguyên cũng lo lắng, nhiều lần chất vấn bà Ma Hoa nhưng bà nhất quyết không nói khiến ông phát bệnh.

Tất cả công việc đổ dồn lên vai Vĩnh Thành, khiến cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ vài tuần mà người gầy rạc đi. Hạ Khanh nhìn thấy cậu như vậy thì rất đau lòng. Tuấn Kiệt thay thế Hiểu Đồng làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát vào quản lí trong tập đoàn Nguyên Thành Phong, Hạ Khanh cũng thường xuyên lui đến để tư vấn.

Nội bộ tập đoàn Nguyên Thành Phong lúc này bỗng nội loạn cả lên. Những hợp đồng vẫn chưa gỉai quyết xong khiến Vĩnh Thành điên cả đầu, đột nhiên những mặt hàng của tập đoàn bị phát hiện gây nguy hại, phải thu hồi lại tất cả và đền bù tổn thất rất nhiều, các công ty đang họp tác bỗng rút lui. Cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, các cổ đông chán nản lần lượt bán cổ phiếu và ra đi. Tập đoàn Nguyên thành Phong vốn mạnh mẽ, bỗng xuống dốc nghiêm trọng.

Ông Vĩnh Nguyên hay tin thì bỗng bị đột quỵ nằm bất tỉnh trên giường, bà Mai Hoa và Vĩnh Phong phải trở về công ty phụ giúp, nhưng càng không được gì.

Công ty bên nước ngoài cũng bất đầu chịu ảnh hưởng không kém, chắc chắn nội bộ công ty đã bị mua chuộc và phá hoại. Trước nguy cơ này, Vĩnh Thành bất đắc dĩ bán đi 10% cổ phần trong tay cậu và 5% của ông Vĩnh Nguyên để cứu vãn. Nhưng cậu không ngờ cổ phiếu của tập đoàn được một bàntay bí mật thu mua, và chẳng mấy chốc ngừơi đó đã xuất đầu lộ diện.

Người bước vào khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cô ăn bận rất sang trọng, trang điểm cầu kì, đeo trên người trang sức lấp lánh đắt tiền, mái tóc được búi cao trông cực kì quý phái, khoát tay với Tuấn Kiệt bước vào trong trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

Vĩnh Phong chết sững khi nhìn thấy iểu Đồng khoát tay Tuấn Kiệt bước vào. Hạ Khanh thống kê số cổ phiếu có được trong tay của tập đoàn Vĩnh Phát, cái ghế chủ tịch của ông Vĩnh Nguyên bị hất đổ bời vì trong tay ông chỉ còn 10% cổ phần. Ông đã giao cho Vĩnh Thành 10% trăm còn lại. Nhưng trong ba người, số cổ phần của bà Ma Hoa là cao nhất 15%. Nhưng tổng hợp lại thì họ chỉ có 45% cổ phần, còn 55% cổ phần đã lọt vào tay tập đoàn Vĩnh Phát và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn trao cho cháu gái thất lạc của ông là Hiểu Đồng. Toàn bộ tập đoàn to lớn Nguyên Thành Phong rơi vào tay Hiểu Đồng một cách dễ dàng.

Két thúc buổi bàn giao đó, Vĩnh Phong chỉ im lặng nhìn Hiểu Đồng không nói gì, cô cũng lạnh lùng khoát tay Tuấn Kiệt đi ra, đi ngang qua bà Mai Hoa cô khẽ cười một cái rồi nói thầm

- Bây giờ bà lấy cái gì mà cướp bé Đường ra khỏi tay tôi.

Bà Mai Hoa chết sững, bà không ngờ lời nói của bà đã khiến cho tập đoàn mà ba và chồng bà xây dựng chẳng mấy chốc sụp đỗ. Bà cảm thấy hối hận vô cùng khi Hiểu Đồng bước ra bà ngã xuống, những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt ngồi vào xe cùng Hạ Khanh, Hiểu Đồng đau khổ ngả người vào lòng Tuấn Kiệt khóc nức nở. Ánh mắt ngỡ ngàng của Vĩnh Thành, ánh mắt đau đớn oán giận của Vĩnh Phong khến tim cô đau nhói.

Sau khi cả ba người trở về, ông Văn Trác nhìn họ vui vẻ hỏi:

- Mọi chuyện thuận lợi chứ.

Hạ Khanh mệt mỏi gật đầu, cô thấy buồn khi nhìn vào gương mặt hốc hác của Vĩnh Thành. Tuấ Kiệt dìu Hiểu Đồng bước vào với gương mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe. Ông Văn Trác thấy cô như vậy thì phaiền não nhưng ông vẫn lạnh lùng nhắc nhở.

- Hiểu Đồng! Lần này con không được mềm yếu. Con phải biết, chỉ khi con đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những người con thương yêu nhất.

Hiểu Đồng cố sức gật đầu. Cô hiểu điều ông nói, chính cô là người cầu cạnh van xin ông giúp đỡ trong cơn tuyệt vọng.

Cô đã mất mẹ, người thân duy nhất của cô còn lại là bé Đường, nếu như ông Vĩnh Nguyên biết được sự thật bé Đường là con của ông ấy, liệu ông ấy có muốn cướp bé Đường như năm xưa ông muốn cướp mẹ cô mà bất chấp tật cả. Hiểu Đồng không dám nghĩ, cô thấy sợ hãi vô cùng, cô không thể mất bé Đường. Ngay lúc đó, ông Văn Trác đến tìm cô.

Hiểu Đồng đã khóc lóc quỳ xuống van xin ông, xin ông hãy bảo vệ bé Đường giùm cô. Ông Văn Trác khẽ vuốt đầu cô bảo:

- Con đừng lo, ta sẽ bảo vệ em con, không để cho ai động đến con và em gái con. Bởi vì con là cháu nội của ta.

Khi mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy khó chịu trong người, cô nhìn thấy những đĩa thức ăn thơm ngon trước mặt nhưng lại có cảm giác buồn nôn khó tả vội chạy vào tolet. Mọi người cứ nghĩ cô còn buồn vì việc vừa rồi nên không ai nói gì thêm.

Vĩnh Phong cầm ly rượu đưa lên cao, ly rượu sóng sánh trước mắt cậu, những ưu tư hiện rõ trên nét mặt cậu phản chiếu qua chiếc ly rượu. Uống cạn ly rượu, cậu quăng mạnh nó vào vách tường đầy giận dữ. Vĩnh phong không hận Hiểu Đồng đã cướp lấy công ty nhà cậu, nhưng cậu lại thấy giận, cậu rất giận, giận cô bỏ đi không nói. Giận cô tại sao lại giấu diếm sự thật mình là cháu ông Văn Trác, cậu đau đớn nghĩ:”Liệu có phải em trở về với anh vì mục đích trả thù hay không?”. Tình hình công ty, Vĩnh Phong đã nói hết cho Hiểu Đồng nghe để cô dễ dàng tiếp nhận vị trí giám đốc, không ngờ tiếp nhận chưa bao lâu, cô đã đẩy công ty đến tình cảnh kiệt quệ.

Lên Đầu Trang

TRANG 43




.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
398
Polly po-cket