Sáng sớm mùng một tết nguyên đán, tiết trời đúng là đặc biệt thật! Có gió khe khẽ thổi qua, mưa phùn lất phất bay trong không trung, nhiệt độ cũng vừa tầm, rất thích hợp để gia đình quây quần bên nhau ăn bữa sáng đầu năm, ấm cúng biết bao!
Thế mà...Haizz...Hai cái người kia vẫn còn ngủ được, đúng là phá hoại không khí!
-Hoa, mau chuẩn bị bữa sáng rồi lên gọi cậu chủ, cô chủ dậy đi!_Ông La ngồi đọc báo trên ghế, liếc nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ ăn liền lên tiếng phân phó cho người giúp việc.
-Dạ! Con đi liền!_Cô bé tầm 14, 15 tuổi đứng gần đó đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng của cô, cậu chủ, cô bé lễ phép gõ cửa, thấp giọng thưa:
-Cậu chủ ơi! Ông chủ gọi 2 người dậy dùng bữa sáng ạ.
-Ừ, ta biết rồi! Em xuống dưới trước đi!_Phong uể oải lên tiếng.
-Dạ vâng! Cậu chủ nhanh xuống nhé!_Cô bé nói thêm vài câu rồi lại nhanh chóng rời đi, tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Lúc này Phong mới nhăn nhó mặt mày, nghiêng người định ôm ai đó vào lòng, nào ngờ vị trí bên cạnh lạnh ngắt. Hôm nay Na của hắn dậy sớm vậy sao?
-Vợ yêu ơi!_Hắn vừa ngồi dậy vừa cất tiếng gọi. Hắn thích mỗi sáng gọi cô như thế, cảm giác thực hạnh phúc.
-............_Không có ai đáp lại hắn cả.
Có lẽ trong phòng tắm chăng. Hắn nghĩ thế rồi rời giường đi tìm cô, nhưng kết quả cũng chẳng khác là mấy. Cô không có trong phòng! Vậy chắc là xuống nhà rồi!
Hắn nhanh nhẹn thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới. Vừa đặt chân khỏi cầu thang, hắn đã hỏi đến cô rồi.
-Hoa! Cô chủ đang ở đâu?
-Dạ! Không phải cô ấy trong phòng với cậu ạ? Từ sáng tới giờ em chưa gặp cô ấy lần nào cả!_Bé Hoa đang sắp bát đũa, thuận miệng lên tiếng.
-Cái gì?_Không có ở đây sao? Mới sáng sớm này mà cô đã đi đâu? Sao không nói với hắn một tiếng?_Mau tìm cô chủ đi, nhanh chân lên!_Nói xong hắn chạy trở về phòng, lục lọi khắp nơi, thấy đồ của cô không có mất đi mới thở phào một hơi. Cô không có bỏ đi, vậy đi đâu rồi?
-Có tìm được cô chủ không?
-Dạ không có! Chúng tôi tìm khắp nơi rồi mà không thấy, chắc cô chủ đã ra ngoài rồi.
-Vậy còn không mau đi tìm, đứng đấy làm gì hả?
-Vâng...chúng tôi đi ngay đây ạ!_Nghe thanh âm hắn vừa bực bội vừa lo lắng, ai nấy đều run cầm cập, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của hắn. Từ ngày có cô chủ về đây, lần này là lần đầu tiên thấy cậu chủ tức giận như thế, thật đáng sợ!
-Ta thấy con lo lắng thái quá rồi đấy!_Ông La ngồi một bên quan sát nãy giờ mới lên tiếng.
-Cha làm sao hiểu được cảm giác của con!_Hắn vừa áp điện thoại lên tai vừa gắt lên. Càng lúc hắn càng có dự cảm không lành, hắn rất không thích cảm giác này. Hắn rất sợ cô lại xa hắn lần nữa. Hắn không cho phép cô rời xa hắn, không thể được!
Ông La chỉ đành lắc đầu bất lực. Đối với đứa con này, ông ta luôn là không có biện pháp! Nếu không có Lê Na ở đây, e rằng dù ông ta có kêu khản cổ chắc thằng nhóc này cũng không bước về ngôi nhà này nửa bước chứ đứng nói đến ở lại!
Cả một ngày, trong khi các gia đình khác vui vẻ đi chơi, thăm hỏi người thân bạn bè thì Phong và người làm lại chạy ngược chạy xuôi tìm Na. Hắn không tin cô lại xa hắn lần nữa. Tại sao hết lần này đến lần khác cô chỉ để lại vài câu, bỏ đi không để lại một chút tin tức gì, dù hắn có tìm thế nào cũng không ra? Hắn đã làm cái gì sai? Sao lại đối sử với hắn như thế?
-Anh Phong, sẽ sớm tìm ra thôi, anh về nghỉ ngơi chút đi! Để em tìm tiếp cho!_Vũ tiến đến vỗ vai Phong, cố gắng khuyên nhủ hắn. Cả ngày hôm nay hắn không có ăn gì cả, cậu sợ cứ như vậy hắn sẽ kiệt sức mất. Nếu chị mà nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, rồi lại trách cậu không quan tâm anh rể.
Mặc dù cậu cũng rất lo lắng cho chị nhưng cậu biết chị sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cậu tin chị. Nếu chị không muốn ai tìm thấy thì dù có tìm bao lâu cũng khó mà thấy được. Còn nếu chị muốn, nhất định chị sẽ về. Cậu sẽ bảo quản anh Phong thật tốt, không để cho cô gái nào đến gần cướp mất anh rể của cậu đi. Người này chỉ có thể là của chị cậu thôi! Mà dù cậu có cho thì anh cũng chẳng làm đâu, cậu biết anh cũng rất yêu chị mà. Chị cũng như thế, lần này chị đi nhất định là có lí do của chị, cậu không cần biết, chỉ cần ở đây chờ chị là được!
-Anh không sao! Ngoài mấy câu ấy ra, cô ấy có nói cái gì khác với cậu không?
-Không có! Nhưng chỉ cần chúng ta chờ, nhất định chị sẽ về mà!
Hắn chầm chậm đứng lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm:"Anh sẽ chờ! Nhất định anh sẽ chờ! Nếu em không về, anh sẽ chờ đến hết đời!"
Nhẹ nhàng nhắm mắt, hít thở để không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, mưa phùn từng hạt nhỏ tạt thẳng vào đau..rát..lạnh...Anh chờ em!
Lặng ngắm mưa rơi ngoài cửa xe, Na tựa đầu lên cửa kính, trước mắt liên tục hiện lên hình ảnh của Phong. Những khi hắn cau có, những lúc hắn tươi cười, lúc hắn dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, truyền hơi ấm ấm áp sang tay cô...Nhưng từ nay, chúng sẽ không thuộc về cô nữa rồi!
-Cô muốn đến đâu?_Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấp giọng lên tiếng.
-Cho tôi đến khu tập thể Z!_Ánh mắt cô vẫn rõi theo mưa rơi ngoài kia, vô thức đáp một tiếng.
Đó là nơi ông bà ngoại sống. Từ ngày cô tìm được ông bà, tháng nào cô cũng gửi tiền thay mẹ phụng dưỡng ông bà. Đã bao năm trôi qua, ông bà cũng không còn trách mẹ nữa rồi, chỉ tiếc là mẹ không còn sống để có thể đoàn tụ bên ông bà. Lần này cô đi xa, không biết bao giờ mới trở lại, tối nay đến thăm ông bà lần cuối rồi sau đó cô sẽ vào miền Nam sống, đợi qua một thời gian, khi tất cả đã chỉ còn là dĩ vãng, có lẽ cô sẽ quay về.
-Cảm ơn chú! Chúc chú năm mới hạnh phúc!_Cô xuống xe, nhận hành lí từ tay người tài xế.
-Chúc cô vui vẻ bên gia đình!_Ông ta cười lại với cô, rồi lên xe chạy đi.
Đứng trước khu nhà nơi ông bà đang sống, nước mắt cô không hiểu sao lại chảy ra. Đưa tay mạnh mẽ lau đi chất lỏng trên mặt, cô lớn tiếng gọi:
-Ông bà ơi, con về rồi nè!_Hành lí của cô cũng chẳng có bao nhiêu đồ, phần lớn để lại chỗ Phong hết rồi, nên cô chỉ mang theo một túi hành lí không lớn lắm, chạy nhanh đến căn hộ của ông bà.
-Cháu yêu của ông bà! Về rồi à? Nhanh vào đây!_Ông giúp cô mở cửa, bà nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô, kéo cô vào nhà không ngừng hỏi han.
-Ngoài trời có lạnh lắm không? Cháu đi đường có mệt không?
-Dạ không sao ạ! Con chỉ nhớ ông bà thôi!_Cô cười tươi, đem cả hai ông bà ôm một lần.
-Con bé này, chỉ được cái dẻo miệng thôi!_Ông lên tiếng trách yêu cô, nhưng ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Trước đây ông đã đối sử với con gái mình không đúng, giờ đây ông muốn đem tất cả những gì chưa làm được với mẹ nó để bù đắp lại cho cháu mình.
-Ông bà ăn tối chưa ạ?
-Không phải đang chờ cháu về cùng ăn sao? Nào ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để bà đi hâm lại thức ăn cái đã!
-Con giúp bà!
-Không cần đâu, cháu ở ngoài đó nói chuyện với ông đi!
-Vậy cũng được ạ!_Cô thưa một tiếng rồi ngồi xuống ông lấy cánh tay ông, nũng nịu như trẻ nhỏ_Ông đã dùng hết chỗ thuốc bổ con gửi lần trước chưa?
-Vẫn còn, lần sau không cần gửi nữa đâu. Cháu về thăm là ông bà vui lắm rồi, ông bà cũng già rồi, sớm muộn cũng phải chết, uống mấy thứ đó có lợi gì!
-Ông nói gì thế? Ông bà phải sống thật lâu bên con chứ, con không cho ông bà nói thế đâu!
-Được rồi, sẽ nghe lời cháu, sống thật lâu, sau này còn bồng chắt ngoại nữa chứ!
-Ông này, con còn chưa có lấy chồng mà!
-Sớm muộn cũng lấy thôi!
-Bà ơi ông trọc con! Con không chơi với ông nữa đâu!
-Trời ơi, cái con bé này.....
Tiếng cười nói tràn ngập khắp căn hộ, không khí gia đình ấm cúng, cô cùng ông bà dùng xong bữa tối rồi lại ngồi bên nhau tán gẫu, thi thoảng tiếp mấy vị khách đến thăm, cố gắng tận hưởng từng phút giây bên ông bà, bởi lẽ vài ngày nữa cô phải đi xa rồi, sẽ không thể thường xuyên về thăm ông bà như thế này nữa...và cũng không thể nhìn thấy những người cô yêu thương nữa rồi. Chương 12: Không anh.... Ở lại cùng ông bà vài ngày, cô quyết định lên đường. Đứng trong sân bay đông đúc, lặng nhìn cảnh gia đình người ta lưu luyến chia tay, trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Em đi nhé! Không có em anh vẫn phải sống thật tốt đấy!...
.....
Lúc cô đặt chân xuống máy bay đã là chạng vạng tối, tuy rằng rất mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ ngay nhưng với cô bây giờ, ăn mới là quan trọng nhất. Thế là cô sách túi hành lí vào một khách sạn gần sân bay, kêu đủ thứ ra ăn khiến người ta phải cảm thán không ngừng...bởi vì cô ăn quá nhiều so với thân hình của mình. Nhưng mà làm sao trách cô được, bản thân muốn ăn thì phải ăn chứ! Từ trước đến giờ cô không bao giờ là cái kiểu người vì giữ dáng mà ngược đãi bản thân, mặc dù cô cũng không rõ lí do gì rạo này mình lại ăn nhiều như thế.
Nghỉ ngơi hết một đêm, ngày hôm sau cô bắt đầu đi tìm việc. Với bằng cấp và trình độ của mình, cô tin rằng tìm việc không khó mấy. Nhưng mà lại vướng một điểm là kinh nghiệm làm việc của cô chưa đủ, khiến cô phải đi đến công ty thứ 9 mới được nhận vào làm. Cũng may công ty này có ông chủ là người trẻ tuổi nên không bảo thủ như mấy công ty trước, chỉ cần là người có bằng cấp đàng hoàng, đủ tiêu chuẩn là có thể vào làm việc.
Mà còn may mắn hơn nữa là ông chủ của công ty này lại là bạn học của cô bên Anh, anh ta hơn cô 5tuổi, ngoại hình dễ nhìn, tính tình thoải mái...cũng được coi là hàng công tử nhà già nhưng ít ra không"bột"là được rồi.
-Lili!_Cô đang đứng trước cửa công ty bắt xe về nhà thì một chiếc Limo đi đến trước mặt cô, người trong xe thò đầu ra tươi cười với cô_Có cần anh đưa về không?
-Không cần đâu, em tự bắt taxi về được rồi! Cảm ơn ý tốt của anh!_Cô nhìn người trước mặt, nở nụ cười xã giao coi như lấy lệ.
-Anh với em đâu phải mới quen biết ngày đầu, có cần khách sáo thế không? Thôi lên xe, anh mời em dùng cơm.
-Thật sự là không cần mà!_Cô ai oái đón nhận ánh mắt tò mò của đồng nghiệp xung quanh, nhăn nhó mặt mày cười gượng từ chối. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, ăn no rồi lăn ra ngủ thôi, làm gì có tâm trạng ra ngoài ăn với ai đó chứ! Hơn nữa cô với anh ta cũng đâu phải thân thiết gì, cùng lắm là có tham gia vài hoạt động tập thể với nhau thôi mà!_Xe đến rồi, em đi trước nhé! Bye..._Nhìn thấy có xe lại gần, cô vội vàng bỏ lại mấy câu chui vào trong, ôm ngực thở phào. Dù sao thì tránh được rắc rối nào thì nên tránh vẫn tốt hơn.
Anh chàng nọ nhìn theo chiếc xe chở cô xa dần, lắc đầu cười khổ. Vẫn biết cô bé này có nhiều người theo đuổi nhưng lại lạnh lùng không chấp nhận ai, vì sao vẫn muốn thử chút vận may thế này? Haizz...Không sao, dù gì cô cũng đang làm ở công ty mình, cơ hội còn nhiều, không việc gì phải vội cả.
-------
Lấy cớ kỉ niệm ngày cô lĩnh tháng lương đầu tiên, có người nhân cơ hội mời cô ăn cơm, nói rằng nếu cô không đi là không nể mặt. Thế nên cô mới miễn cưỡng đi cùng anh ta.
Tại một nhà hàng Pháp sang trọng:
-Em ăn gì?_Anh ta lịch sợ nhường cô gọi món.
-Anh chọn là được rồi!_Cố gắng cười gượng nói một câu, Na thầm khinh bỉ người ngồi trước mặt một câu. Tuy cô có tiền nhưng chẳng bao giờ vào mấy chỗ như này cả. Vừa đắt, lại ăn chẳng được bao nhiêu...lãng phí tiền của. Thà cô về nhà tự nấu ăn còn hơn!
-Vậy anh cho tôi hai phần gan ngỗng, thêm một chai vang trắng nữa!_Anh ta nói với người phục vụ rồi quay lại bắt chuyện với cô_Anh nhớ em nói nhà ở miền Bắc mà, sao bây giờ lại vào đây?
-Có chút chuyện xảy ra!_Cô nhàn nhạt trả lời, cơ bản là không muốn nói với anh ta về chuyện của mình.
-Em ở đây sống tốt không? Có khó khăn gì cứ nói, anh rất vui nếu có thể giúp em!
-Cảm ơn! Em sống tốt lắm, không có khó khăn gì cả!
Cô vẫn xa cách như trước, không cho ai bất kì cơ hội nào cả. Nhưng anh ta nhất quyết không muốn bỏ cuộc, tiếp tục tìm đề tài tán gẫu:
-Bây giờ em vẫn còn một mình sao?
-Ý anh là...?_Muốn hỏi cô chuyện đó, không lẽ định tản tỉnh cô sao?
-À..không! Anh chỉ muốn hỏi thăm tình hình của em thôi! Không phải em vẫn chưa có ai đấy chứ?_Anh ta bị cô nhìn thấu, vội vàng cười cười làm như chỉ là tán gẫu.
-Đã có!
Không nghĩ tới câu trả lời của cô lại như thế, nhất thời anh ta nói năng có chút không thông:
-Có..có rồi à? Anh có thể gặp mặt được không?
-Hiện tại không ở đây!
-Thức ăn của quý khách đây!_Đúng lúc này phục vụ mang đồ ăn ra, đặt trước mặt hai người, sau đó mở rượu rót vào hai li.
-Cảm ơn!_Cô gật đầu với người phục vụ, nâng li lên với anh chàng đối diện. Kì thực cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này thôi. Đối với những người có ý đồ với mình, tốt nhất cô không nên đi cùng họ thì hơn!
.......
Về đến nhà, Na đi nhanh xuống bếp, đem đồ ăn trong tủ ra nấu. Cô đói muốn chết vậy mà vừa rồi vẫn phải giả bộ lịch sự nhã nhặn ngồi ăn từng chút một. Thật đúng là...nếu không nể mặt anh ta thì cô đã không đi rồi! Lần sau đừng hòng!
-Xụt..xụt..xụt..._Cô ngồi trên ghế, vừa xem TV vừa ăn mì, vừa lấy tay quạt quạt miệng_A..nóng..nóng..nóng! Xụt....
-Hu..hu..hức...hu.hu..hu...hức...Mẹ ơi!_Đột nhiên cô nghe có tiếng khóc xen lẫn tiếng nấc phát ra ngoài cửa căn hộ của mình.
-Chuyện gì vậy nhỉ?_Cô nhíu mày đi ra mở cửa. Ánh mắt gián chặt lên người cậu bé tầm 5, 6 tuổi đang ngồi cuộn vào góc tường, khóc thút thít._Bi, em sao vậy?
-Chị..ơi! Hức...mẹ chưa về!_Cậu bé ngước đôi mắt to long lanh nước lên nhìn cô._Trong nhà tối lắm...em không dám vào!
-Hôm nay mẹ lại làm khuya nữa à?_Cô đỡ cậu bé đứng giậy, đi vào nhà mình.
-Dạ!_Cậu bé lễ phép trả lời, vì nó cũng biết Na nên rất biết điều đi theo cô vào trong.
-Em ăn tối chưa?_Cô đặt nó ngồi xuống ghế, vừa hỏi vừa tiện tay lau nước mắt cho nó.
-Dạ chưa!
-Vậy ngồi đây xem TV nhé, chị đi nấu cho em chút mì!_Cô xoa đầu nó một cái rồi đi vào bếp.
-Vâng!_Nó nhìn cô đi vào bếp rồi mới với lấy cái điều khiển trên bàn, chuyển sang kênh yêu thích.
Một lát sau, cô đi ra với một bát nghi ngút khói, tươi cười nhìn cậu bé kia đang ngồi yên lặng trên ghế chăm chú nhìn màn hình TV:
-Em xem cái gì vậy?
-Tài chính-kinh tế ạ!_Nó rất tự nhiên trả lời, không để ý đến ánh mắt cô nhìn nó đầy ngạc nhiên. Một đứa bé mới mấy tuổi đầu mà đã xem thức này rồi sao? Quan trọng nữa là có vẻ nó còn hiểu được nữa.
-Sao em lại xem cái này?_Cô đặt bát mì xuống trước mặt nó, không nén nổi tò mò hỏi một câu.
-Vì mấy thứ khác không thú vị ạ!_Nói rồi nó nhìn cô cười thật tươi, cảm ơn một tiếng mới bắt đầu ăn.
Cô không trách khỏi thắc mắc, nghiêng đầu nhìn cậu bé ăn. Thường thì ở tuổi này, thích xem những chương trình như vậy rất hiếm, mà hơn nữa, những đứa trẻ như thế lại rất thông minh. Cậu bé này lại cũng rất đáng yêu nữa, xem ra sau này số lượng con gái thầm thích nó phải nhiều lắm đây! So với Phong của cô, chắc là không kém đâu nhỉ? Nếu mà cô cũng có một đứa con như thế...
-Chị ơi!_Cậu bé thấy cô ngồi thất thần, nắm lấy áo cô kéo kéo.
-Gì vậy em?
-Chị sống một mình ạ?
-Ừ! Em muốn biết gì sao?
-Thế chị không sợ tối ạ?
-Tại sao phải sợ? Nếu em đã quen với nó thì em sẽ không cảm thấy sợ nữa đâu!
-Nhưng mà mấy đứa bạn em nói là ở trong bóng tối quá lâu sẽ bị ma bắt! (Thằng nào hù trẻ con vậy? Vô đạo đức!) Em sợ lắm!
-Là con trai thì không được sợ linh tinh như thế! Nếu em cứ vậy thì làm sao mà bảo vệ được những người em yêu quý?_Cô trìu mến xoa tóc nó.
-Vậy phải làm sao?_Nó nghiêng đầu, mở đôi mắt to tròn nhìn cô.
-Em có muốn học võ không?
-Có ạ! Chị dạy em ạ?_Mắt nó sáng long lanh, hấp háy nụ cười.
-Ừm!
-A..thích quá! Chị dạy em luôn đi!_Nó bỏ luôn đôi đũa trong tay, lôi kéo cô đến giữa nhà.
-Không cần vội, ngày mai cũng được mà!
-Không...ngay đi chị!
Nhưng một chuyện không ngờ đã xảy ra. Lúc nó kéo cô qua bậc thềm ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp, cô không để ý đã vấp phải, té ngã ra sàn nhà.
-Chị ơi chị có sao không?
-Không sao!-Cô cố cười để nó an tâm, kì thực cô thấy ở bụng rất đau.
-A...chị ơi, chị chảy máu rồi!_Nó hốt hoảng đỡ cô lên, lo lắng nhìn vào vết máu chảy ra từ chân cô.
Cô đưa mắt nhìn...chẳng lẽ...Không được rồi! Cô phải đến bệnh viện ngay!
-Bi, em lấy điện thoại ở ghế đến đây cho chị!
Nó nghe lời chạy đi, rất nhanh đã quay trở lại, đưa điện thoại cho cô:
-Chị ơi..!
Cô khó nhọc nhấn nút gọi cấp cứu. Nếu đúng như cô đoán thì cô đã có thai rồi. Nó là con của cô và Phong, cô không thể để mất nó được! Không thể được!
-Con ơi..Đừng đi nhé!_Cô thì thầm nói nhỏ với đứa con một câu trước khi ngất đi.
........
Khi cô tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Bi và mẹ nó. Thấy cô tỉnh, mẹ nó vội thả nó xuống, đi đến ngồi bên giường:
-Em không sao chứ?
-Chị ơi! Con..em..
-Yên tâm! Chỉ bị động thai thôi! Đứa nhỏ vẫn khoẻ!
-Cảm ơn con đã không ra đi!
Thấy cô mỉm cười, tay thì đưa lên xoa bụng, mẹ Bi không khỏi đồng cảm. Bản thân chị cũng giống cô, chỉ có điều vẫn may mắn hơn cô là còn có bố đứa trẻ bên cạnh. Nhưng điều ấy cũng không còn quan trọng nữa rồi, sau khi chị sinh vài tháng không phải anh ta cũng bỏ rơi chị sao?! Lũ đàn ông đáng ghét! Gây ra chuyện rồi không có gan gánh vác hậu quả! Nhưng lỗi cũng là một phần ở chị, vì đã quá nhẹ dạ mà tin anh ta!
-Em có muốn ăn gì không?
-Chị giúp em mua chút cháo được không?
-Được! Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài một lát rồi trở lại! Bi ở lại ngoan không được quấy rầy chị nghe không?
-Dạ! Con chào mẹ!_Bi dõng dạc đáp một tiếng. Chờ mẹ nó đi xa, nó mới chạy lại bên giường, nhìn cô đầy hối lỗi._Chị có đau nữa không? Em xin lỗi đã làm chị ngã!
-Không đau! Chị không có trách em đâu!
-Chị ơi! Vậy em bé không sao có phải không ạ?
-Ừm..em bé vẫn khoẻ!
-Vậy sau này em có thể làm anh của em bé không?
-Tất nhiên là được! Có người anh như em, chắc em bé vui lắm đấy!_Cô lại đưa tay đặt lên bụng. Đứa con của cô và Phong không bị sao cả, nó vẫn đang từng ngày tồn tại cùng với cô, tiếp thêm cho cô nghị lực sống!
.....
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày con của Na chào đời. Nhìn người ta ôm con trong tay, đi bên cạnh còn có chồng nâng niu,trong khi cô chỉ có một mình, lòng cô không khỏi thắt lại. Cô thấy tủi thân kinh khủng! Người ta nói phụ nữ sau khi sinh tâm lí có nhiều thay đổi, rất cần có người ở bên chăm sóc, vậy mà....Nếu không có Bi và mẹ nó quan tâm, có lẽ cô đã sớm mắc chứng trầm cảm rồi cũng nên!
-Em bé xinh quá! Chị cho em bế được không?_Vừa nhìn thấy con cô, Bi đã sán lại chơi đùa, thế nào cũng không rời.
-Con còn nhỏ, nhỡ làm rơi em thì sao?_Mẹ nó đứng bên nghe nó nói thế thì nhất quyết không cho nó được như ý.
-Con sẽ cẩn thận mà!_Mặt nó xìu xuống, ánh mắt lưu luyến nhìn em bé trong tay Na.
-Được rồi! Bi ngồi lên giường đi rồi chị cho bế em nào!_Cô ôm con ngồi lên, chừa ra một chỗ để cho cậu bé đi lên.
-Không được! Thằng bé này vụng lắm, em để nó bế ngộ nhỡ...
-Không sao mà chị! Trên giường còn có nệm nữa!
-Chị ơi đưa em!_Lúc này Bi đã ổn định chỗ ngồi bên cạnh cô, hai ta khum về trước chuẩn bị đón lấy em bé.
Nó ôm em bé thật cẩn thận, vẻ mặt chăm chú nhìn từng cử động của em bé, thỉnh thoảng lè lưỡi, nhăn mặt làm hề để em bé cười. Na thấy vậy, không khỏi vui vẻ. Sau này có Bi chơi cùng, chắc chắn con cô sẽ không phải chịu cô đơn như cô những ngày vừa qua nữa!
-----
-Còn dám nói tôi không có cha nữa không?_Một cậu bé tầm 4, 5 tuổi đang đánh túi bụi vào mấy cậu bé khác._Nói nữa đi, tôi đánh chết các người!
-Mày đánh đi! Dù thế nào thì mày vẫn là đữa không có cha!_Một trong số những cậu bé đang bị đánh, cố gắng tránh né, châm thêm dầu vào lửa.
-Nói này! Các người có cha thì hay lắm đấy!
-Minh Nhật! Đừng đánh nữa! Nếu để mẹ em biết em sẽ bị phạt đấy!_Thấy cậu bé đó ngày một hăng, anh nó đứng bên vội vàng chạy lại can ngăn.
-Nhưng chúng nó nói em không có cha!
-Không phải! Em có cha, cha em rất tài giỏi! Em không tin lời mẹ sao?
-Hừ..._Mịnh Nhật hừ lạnh một tiếng, quăng người trong tay xuống đất rồi bỏ đi.
-Sau này nếu không muốn bị ăn đòn nữa thì đừng có nhắc lại chuyện này. Nếu không tôi sẽ là người dạy cho các cậu bài học đấy!_Anh cậu bé bỏ lại vài lời với mấy đứa nằm trên đất, rồi cũng chạy theo.
-Đừng để bụng chuyện vừa rồi! Chúng nó không biết gì đâu!
-Anh Bi! Nói thật cho em biết đi, có phải em chỉ có mẹ không?
-Minh Nhật à! Em phải tin mẹ mình chứ!
-Đấy là mẹ nói! Thực chất từ khi chào đời đến giờ, em đâu có biết cha em như thế nào đâu? Thậm chí em còn không biết ông ấy có biết về sự tồn tại của em không nữa?
-Minh Nhật...
-Em không muốn nghe nữa! Anh về nhà trước đi. Nói với mẹ em lát em về!
Bi dừng chân, đứng nhìn bóng lưng đứa em ngày một xa dần. Nó hiểu cảm giác của Minh Nhật bởi chính nó cũng đã từng trải qua tình huống ấy. Nhưng rồi nó cũng hiểu được nhiều hơn, rằng không cần cha nhưng vẫn còn có mẹ, nó cũng sống rất tốt.
........
-La Minh Nhật! Con còn có mặt mũi về nhà sao?_Minh Nhật vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe tiếng mẹ nó sẵng giọng từ trong nhà phát ra.
-Con chào mẹ!_Nó uể oải khoang tay hướng mẹ nó cúi đầu_Con về phòng trước ạ!
-Đứng lại! Đánh bạn thương tích đầy mình mà con có thể làm như không vậy sao?
-Không phải con gây sự, là chúng nó kiếm chuyện!
-Chuyện gì thì con cũng không được đánh bạn như thế chứ! Ngày mai con đến lớp xin lỗi bạn đi!
-Con không làm!
-Mẹ nói con không nghe sao?
-Con không sai, con không xin lỗi!
-La Minh Nhật! Mẹ nhắc lại một lần nữa, ngày mai nhất định con phải đi xin lỗi các bạn. Nếu không đừng gọi mẹ là mẹ nữa!
-CHÚNG NÓI CON KHÔNG CÓ CHA!_Cậu bé lấy hết sức mà hét lên, viền mắt đã trở nên đỏ hồng, hốc mắt dường như đã ngập tràn nước.
Mẹ nó sửng sốt. Đứa trẻ này rất ít khi khóc, kể từ lúc đi nhà trẻ đến giờ cũng không có khóc. Thế mà giờ đây...
-Trong khi hàng ngày chúng được cha đưa đón đi học thì cha con ở đâu? Thực chất con chỉ là một đứa mồ côi, làm gì có người cha nào tài giỏi, phong độ như lời mẹ nói!...
-Minh..Nhật...
-CON KHÔNG TIN LỚI MẸ NỮA ĐÂU!_Nó lấy tay che kín tay lại, hét ầm lên rồi chạy thẳng vào trong phòng.
Tất cả mọi người đều lừa nó, ngay cả mẹ cũng lừa nó. Nó không có cha..đây là sự thật! Nó thực sự chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi!
Mẹ nó ngồi sững trên nền nhà, nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Nó không biết là mẹ nó đau thế nào đâu! Nó tưởng mẹ nó vui vẻ lắm à? Mẹ nó cũng muốn cha nó ở bên cạnh mẹ con nó lắm chứ...Nhưng mà...
Một lát sau:
-Mẹ...!_Minh Nhật nhẹ nhàng đi đến bên mẹ nó. Nó thương mẹ nó lắm!_Mẹ đừng khóc nữa! Con sẽ làm theo lời mẹ, ngày mai con sẽ xin lỗi..
-Mẹ xin lỗi con! Mẹ chỉ nghĩ đến bản thân mà không để ý đến cảm xúc của con!_Mẹ nó vừa khóc vừa ôm chặt lấy nó, giọng nói nghẹn ngoà_Tuần sau mẹ con ta sẽ ra Bắc, mẹ sẽ cho con gặp cha. Con có cha, không phải trẻ mồ côi..
-Con không cần đâu! Chỉ cần có mẹ là con đã mãn nguyện lắm rồi!
-Minh..Nhật..
-Con yêu mẹ...yêu rất nhiều!
-......._Hai mẹ con nó cứ thế ôm nhau khóc sướt mướt.
-Mẹ hư thật!_Rất nhanh lấy lại tinh thần, nói mỉm cười thật tươi, buông mẹ nó ra, đưa tay mạnh mẽ lau sạch nước mắt trên mặt đi, sau đó nó lại lau nước mắt giúp mẹ nó_Không khóc nữa, con sẽ giúp mẹ nấu bữa tối!
-Ừ..Con ngoan của mẹ..! Nào kéo mẹ lên đi!_Mẹ nó cũng cười thật tươi, dơ tay lên cho nó kéo.
-Ai..da..! Mẹ..nặng...quá!_Nó vừa kéo vừa nhăn mặt làm như khó khăn lắm ấy.
-Thằng nhóc này! Mẹ vậy mà nặng cái gì? Con trê mẹ mập chứ gì?
-Hình như tháng này mẹ bị lên cân rồi!_Nó xoa cằm nhìn mẹ nó từ trên xuống dưới một lượt rồi nhận xét.
-Nhóc con..ăn nó hàm hồ! Muốn ăn đòn phải không?
-Con chỉ nói sự thật thôi mà!
-Đứng yên đó cho mẹ...
-A..a.a..có ai không cứu với...!_Nó vừa chạy quang nhà vừa cười toe toét.
-Mau đứng yên đó..._Mẹ nó chạy ở phía sau cũng nhiệt tình không kém.
-Nếu mẹ không đuổi con nữa thì con sẽ đứng lại.
-Còn dám ra điều kiện với mẹ nữa hả? Hôm nay mẹ không cho con bài học không được rồi!....
-A...a.a...Cứu.ứu.u.u....
Bầu trời đêm hôm nay không có trăng, nhưng lại rất nhiều sao. Hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh giăng kín cả bầu trời..Lung linh...Rực rợ...Và yên bình...