wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG...
Xuống Cuối Trang

Nhưng rõ ràng nét cười thì vẫn đọng nguyên trong mắt cả hai người.

Một lúc lâu sau trong căn phòng đầy màu hồng của Tiểu Minh…

Từ khi nào trên giường đã xuất hiện hai vật thể một nam một nữ ôm nhau ngủ ngon lành.

Thật sự là rất mệt, trải qua bao nhiêu chuyện như thế đến giờ mới có được một giấc ngủ bình yên.

Vùi đầu vào ngực Hạo Du, Tiểu Minh thiu thiu ngủ, nắng tràn vào nhẹ vuốt ve đôi má cô khiến nó cứ mãi ửng hồng tươi tắn, hàng mi cong phủ trọn đôi mắt to tròn cũng như dày lên vì nắng. Tóc Tiểu Minh khẽ lay nhẹ.

Hạo Du nằm ngủ bên cạnh mà miệng lại cứ như đang cười. Tay cậu dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Minh, trong lúc ngủ cũng luôn có ý nghĩ phải bảo vệ, chở che người con gái mình yêu.

Gió bên ngoài cứ xì xào ghen tị với cảnh tượng ấy.

Cảnh tượng hai con người…

Bên nhau ấm áp, an lành và hạnh phúc…

CUỐI CÙNG MÌNH CŨNG THUỘC VỀ NHAU

Tối hôm ấy cả bố mẹ Hạo Du cũng đến nhà Tiểu Minh ăn tối. Một bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong sự ấm áp và vui vẻ, hai gia đình vẫn thân thiết như ngày nào, nhất là vì đôi Hạo Du – Tiểu Minh giờ tuy không phải vợ chồng nhưng lại còn quấn quýt nhau hơn trước nên các bậc phụ huynh thật sự rất hài lòng. Thậm chí đã ngấm ngầm chuyện…tương lai cho cả hai.

Ăn tráng miệng xong, nhân lúc bố mẹ hai bên ngồi nói chuyện, hai bạn trẻ của chúng ta liền “lẻn” đi chơi riêng.

Ra phía sau nhà, Tiểu Minh cùng Hạo Du ngồi trên chiếc tháp – nơi Tiểu Minh gọi là xứ sở riêng của mình, cùng nhau tận hưởng cảnh thiên nhiên tuyệt vời, xung quanh là cánh đồng cỏ bạt ngàn, phía trên là cả một bầu trời bao la cao vời vợi. Tiểu Minh tựa đầu vào vai một nửa yêu thương, khẽ buông rèm mi, tĩnh lặng thả mình vào bản giao hưởng bất tận của gió.

Hạo Du ngồi bên tay quàng qua eo ôm lấy Tiểu Minh, liên tục thơm lên tóc cô. Đèn bốn bên soi sáng khuôn mặt cậu, có lẽ chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng thỏa mãn” mới có thể miêu tả được.

Khung cảnh khi ấy thật lãng mạn làm sao…

Cứ ngồi bên nhau bình yên như thế, không cần nói gì, trái tim cả hai vẫn cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc ngày một trở lớn hơn.

Một lúc sau thôi dựa vào vai Hạo Du nữa, Tiểu Minh mới ngồi dậy ngước lên ngắm bầu trời đầy sao.

Có phải ông trời ưu ái hai người quá không nhỉ, mà sao hôm nay trên trời lại nhiều sao thế kia.

_Hạo Du, anh nhìn kìa, ngôi sao kia to chưa?
_Đâu, anh có thấy đâu?
_Kia kìa, vừa to vừa sáng, có phải sao Bắc Đẩu không nhỉ?

Tiểu Minh chỉ tay về phía xa xa, hào hứng nói, còn quay lại nhìn Hạo Du cười rất tươi.

Thì chợt thấy có vẻ Hạo Du chẳng để ý gì đến những gì mình vừa nói, chẳng phải cậu đang nhìn chăm chăm vào cô đó sao.

_Hạo Du, anh nhìn đi đâu, em đang chỉ sao cho anh xem kia mà. – Tiểu Minh giận dỗi nói.
_Anh đang ngắm sao mà.
_Sao đâu, sao trên mặt em chắc?

Tiểu Minh vẫn chu môi, phồng má.

Suýt thì làm Hạo Du chảy máu mũi đấy biết không?

Lại thơm lên tóc Tiểu Minh lần nữa, Hạo Du liền đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng:

_Ừ, em là ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ nhất.
_Anh nịnh em đấy à?
_Không, anh nói thật đấy, thề luôn.

Hạo Du nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại cười khì khì, ngay lập tức bị Tiểu Minh véo má một cái, rồi véo mũi một cái, rồi…

_Thôi thôi mà, anh thua, anh thua rồi.
_Xí.
_Nhưng mà anh nói thật đấy. Yêu em lắm.
_Đáng ghét.

Tiểu Minh lại nũng nịu, dụi đầu vào ngực Hạo Du như một con mèo con ngoan ngoãn, hai má lại có điểm ửng hồng.

Hạo Du ôm người yêu chân thật nói:

_Em yêu này, em hát cho anh nghe đi.
_Hát sao?
_Ừ, nhớ giọng hát của em quá. Nhớ lắm ấy.
_Vậy để em hát cho anh nghe.

Tiểu Minh nói rồi híp mắt cười, nụ cười tròn xinh duyên dáng, đôi môi hồng quyến rũ, hai má phúng phính. Nếu không phải vừa bảo cô hát, chắc Hạo Du đã ngay lúc này hôn Tiểu Minh một cái cho cô hết thở nổi luôn rồi.

Vậy là phải đợi cô hát xong đã.

_Anh đang nghe nè, hát đi em. – Hạo Du có phần nôn nóng.
_Ừ, em hát đây, nghe kĩ nhé.

“Thật khó để chìm vào giấc ngủ mỗi đêm
Vì em cứ mãi nghĩ về anh
Và cảm xúc đó đến từ sâu thẳm trong em
Em cố giấu những tình cảm mà em dành cho anh
Cố gạt chúng khỏi tâm trí em
Em không biết làm gì nữa
Nên em khóc…”

_Sao bài hát gì mà nghe buồn thế, thôi không phải hát nữa đâu.
_Vậy để em tìm bài khác.

Tiểu Minh thấy Hạo Du không thích, liền chiều ý cậu nghĩ ngợi tìm một bài hát khác. Đôi môi hồng vô tình lại chu lên khi cô suy nghĩ, một lần nữa làm trái tim Hạo Du đập loạn lên.

Thực ra là không cần phải hát nữa đâu mà. Tiểu Minh có nghe thấy tim Hạo Du đang gào lên như thế không?

_A, em hát nè.

“Em vẫn ngay bên cạnh anh đây thôi, mà sao dường như là quá xa.
Đã rất nhiều lần em cố nói ra nhưng con tim em thực sự quá sợ hãi anh ạ.
Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm…
Có một kẻ ngốc chỉ biết đứng nhìn…
Bởi vì anh có thể sẽ xa em nếu em thổ lộ những gì con tim em thật sự cảm nhận…ư…”

Tiểu Minh còn chưa hát xong bỗng bị ai đó…bịt miệng.

Hạo Du từ khi nào đã cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, dường như là đã không thể đợi thêm được nữa.

Mấy phút sau buông Tiểu Minh ra, Hạo Du liền bị “ai đó”…lườm:

_Em đang hát kia mà.
_Xin lỗi, nhưng tại vẻ mặt của em làm anh…không thể nào mà…kiềm chế được. – Hạo Du ngượng ngùng nói, nhưng mà rõ là đang sung sướng lắm kia kìa.
_Ghét thế không biết.
_Cho anh hôn cái nữa nhé, được không?
_Không.
_Đi mà.
_Anh là hư lắm đấy nhá.

Nói thế mà Tiểu Minh lại nhắm mắt lại là sao. Hình như là lại “thông đồng” với Hạo Du rồi.

Thế là dưới bầu trời cao lồng lộng với những ngôi sao sáng rực rỡ, có một đôi trai gái ngây ngất chìm trong những nụ hôn nồng nàn và đắm say…

Nhưng đúng lúc nhiệt tình yêu làm nóng cả khung cảnh xung quanh ấy, chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Tiểu Minh bỗng vô duyên vang lên.

_Ư…mẹ, em nghe đã.

Đang hôn đành dừng lại, Tiểu Minh vội nghe máy.

_Mẹ, con đây ạ.
_Mi Mi, hai đứa đang ở đâu? Giờ bố mẹ định đến viện thăm Đình Phong, hai đứa có đi không?
_Thăm Đình Phong bây giờ ấy ạ. Thôi để sáng mai con sang, trưa nay con cũng đến rồi mà, bố mẹ cứ đi đi ạ.
_Ừ, liệu mà về sớm. Tối nay phải về nhà đấy.
_Dạ.

Nghe mẹ dặn dò thêm vài câu nữa Tiểu Minh mới dập máy quay ra nhìn Hạo Du nhoẻn cười. Cứ tưởng lại được…hôn tiếp chứ, chỉ thấy Hạo Du vẻ mặt ngạc nhiên hỏi cô:

_Đình Phong sao mà bố mẹ em phải đến thăm thế. À mà nhắc đến anh ta… Đình Phong cho em biết anh đi du học à?

Nhắc đến Đình Phong Tiểu Minh không khỏi có chút không vui, nói:

_Dạ. Là anh ấy nói. Nói từ trước hôm anh đi một ngày, còn bảo em mau mau đến tìm anh nữa.
_Vậy à. Thực ra anh đã dặn Đình Phong không được nói với em.

Tiểu Minh thở dài:

_Nếu không phải lúc đó em vui mừng quá mà chạy đi chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh, giờ Đình Phong đã không phải nằm viện, lại càng không bị mất trí nhớ như thế.

_Nằm viện, mất trí nhớ?

Hạo Du ngạc nhiên đến mức không hiểu mình có nghe nhầm không nữa, còn mất bình tĩnh mà hỏi lớn.

Tiểu Minh lúc này chẳng nhìn Hạo Du nữa, hướng mặt lên những vì sao, cô lấy giọng chậm rãi kể cho Hạo Du nghe mọi chuyện. Trong khi kể còn chẳng thể kìm nén được cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt khiến lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Còn có lúc nước mắt rơi, Hạo Du ôm lấy Tiểu Minh ghì chặt vào trong lòng, nhè nhẹ lau chúng đi cho cô.

Rồi nghe Tiểu Minh kể xong, Hạo Du nói:

_Sáng mai đến thăm Đình Phong, cho anh đi với. Cả anh nữa cũng nợ anh ta.

Tiểu Minh sụt sịt mũi, tay tìm đến đan vào tay người yêu rồi sau đó mới liền gật đầu.

Một đêm trôi qua nhanh chóng. Bầu trời bảy giờ sáng trong vắt, phóng tầm mắt ra xa mãi mới nhìn thấy vài đám mây trắng điểm xuyết đơn độc tách rời nhau. Đâu đó đã có tiếng xe cộ đi lại.

Là sáng chủ nhật, trên đường tất nhiên lượng xe cộ đã bớt đi vài phần so với những ngày thường, Hạo Du lúc này đã chở Tiểu Minh từ nhà đến bệnh viện.

Gửi xe xong, Hạo Du tay xách túi sữa, rồi túi hoa quả đi bên Tiểu Minh thảnh thơi không cầm gì một mạch từ ngoài đi đến chỗ Đình Phong. Đi một lúc mới đến.

Có Tiểu Phần lúc này cũng đang ở đây.

Hai người bước vào mới biết Đình Phong vẫn đang ngủ.

_Tiểu Minh, bạn đến đấy à. Ơ, Hạo Du, sao…? – nhìn thấy Hạo Du, Tiểu Phần không thể không ngạc nhiên, tưởng rằng Hạo Du lúc này phải đang ở bên Đức chứ.
_Hạo Du không đi du học nữa, hi, về ngay sau tớ đó. Thế Đình Phong vẫn đang ngủ à? Mà sao có mình bạn ở đây.

Cùng Hạo Du đi vào đặt nhẹ đống đồ mang theo lên tủ, Tiểu Minh vừa đến ngồi bên Đình Phong vừa nói.

Tiểu Phần buồn buồn đáp:

_Bố mẹ Đình Phong vừa về thôi, tớ bảo cứ để tớ ở lại trông. Còn Đình Phong đau quá, mãi đến gần sáng mới ngủ được.
_Đình Phong vẫn đau sao, hôm qua anh ấy bảo tớ là hết đau rồi kia mà?
_Ừm, vẫn đau chứ, sao mà hết nhanh vậy được.

Sau câu nói của Tiểu Phần, Tiểu Minh không nói gì nữa mà chỉ biết thở dài. Nhìn Đình Phong ngủ có vẻ mệt mỏi trên giường, Tiểu Minh thấy thật thương anh không sao chịu được. Mắt chăm chăm hướng vào anh phút chốc đã ngân ngấn niềm đau.

Vì Đình Phong vẫn ngủ nên cả ba cũng chỉ đối thoại vài câu qua lại, chủ yếu là tĩnh lặng ngồi nhìn nhau, nhìn “nhân vật chính” đang nằm trên giường đây.
Phải đến gần chín giờ Đình Phong mới tỉnh, nhìn thấy Tiểu Minh bên cạnh mà mắt sáng cả lên.

Nhưng đến lúc thấy có thêm một người nữa đang ngồi đó cách mình không xa, mắt Đình Phong bỗng lại trở nên tối tăm.

Nhận ra điều đó, đoán Đình Phong thấy Hạo Du là người lạ, Tiểu Minh vội nói:

_Đây là Hạo Du, bạn trai em.

Dường như mắt Đình Phong lại thêm mờ mịt. Nhưng mấy phút sau lại thấy anh cười cười, vẫn là nụ cười ngốc nghếch vô cùng:

_Bạn trai Tiểu Minh sao?
_Dạ vâng.
_Có tốt với Tiểu Minh không thế?
_Có ạ, anh ấy rất tốt với em.

Tiểu Minh hiền dịu cười với Đình Phong, tay khẽ đưa lên vuốt vuốt tóc cho “anh trai”. Rồi cầm lấy bàn tay Đình Phong, Tiểu Minh lại nói:

_Phong Phong, anh ngủ có ngon không?
_Có, ngon lắm, ngủ rất ngon.
_Vậy thì tốt rồi.

Đình Phong bây giờ cứ như con nít vậy, Tiểu Minh đau lòng nghĩ. Nhưng tự nhiên trong đầu lại cảm thấy đó cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Đình Phong có thể quên đi mọi chuyện trước kia, như thế cũng…đỡ khổ cho anh hơn.

Rồi không gian bỗng chìm trong sự yên ắng, không một tiếng động nào vang lên. Có họa chăng cũng chỉ là tiếng gió thổi lay lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Tiểu Minh ngồi đấy cứ nắm tay Đình Phong như vậy, Đình Phong thì không nói gì, Hạo Du, Tiểu Phần cũng chẳng lên tiếng.

Đến cả nửa tiếng sau.

_Tiểu Phần à, anh đói quá, anh muốn ăn.

Là Đình Phong. Tiểu Phần đứng bên cạnh anh vội vàng nói:

_Anh muốn ăn gì, ăn gì để em đi mua cho.
_Ăn cháo. Em với Tiểu Minh đi mua cho anh đi.
_Ăn cháo hả, được rồi, để em với Tiểu Phần đi mua cháo nhé. Hạo Du, anh ở lại đây với Đình Phong.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói vậy liền đứng lên ngay, tươi cười nói với Đình Phong xong cô lại quay ra nói thầm với Hạo Du ở đằng sau.

Rồi sau đó Tiểu Phần nhìn Đình Phong gật đầu, và cả hai nhanh chóng đi ra ngoài mua cháo.

Giờ chỉ còn lại Hạo Du với Đình Phong ở trong phòng. Hai người con trai ngồi đối diện với nhau.

Hạo Du nhìn Đình Phong có chút thương cảm cùng áy náy, dù sao cũng là cứu Tiểu Minh, cũng là lúc ấy muốn giúp mình nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này.

Thế rồi đang định lên tiếng bắt chuyện cho Đình Phong đỡ buồn, Hạo Du bỗng nghe Đình Phong nói:

_Hạo Du, đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt thương hại như thế…

[…]

Sau khi Tiểu Minh với Hạo Du đã từ viện trở về, Tiểu Phần ngồi bên Đình Phong mới lên tiếng hỏi:

_Nãy anh nói chuyện gì với Hạo Du thế?
_Có gì đâu.
_Anh cho Hạo Du biết sự thật à, sao anh không giấu cậu ấy?
_Hạo Du sẽ không nói cho Tiểu Minh biết, không cần phải giấu.

Đình Phong trầm giọng nói, nói xong vẻ mặt lại trở nên trầm ngâm.

Tiểu Phần cũng không tò mò hỏi Đình Phong nữa, cô lặng lẽ bổ cam Tiểu Minh vừa mang đến rồi bóc cho Đình Phong ăn tiếp. Nãy Tiểu Minh với Hạo Du còn ở đây cũng đã ăn mấy quả rồi.

_Em đút nhé.
_Ừ.

Đình Phong nhẹ gật đầu. Thực ra đó cũng là một việc khá là khó khăn với anh. Kể cả tay chân, Đình Phong cũng chưa cử động lại bình thường được.

Nhưng thế cũng là may mắn lắm rồi, nếu bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, thật sự bị mất trí nhớ, cuộc sống sẽ còn khó khăn đến mức nào chứ.

_Đình Phong.
_Ừ?
_Anh còn đau lắm không?

Đình Phong nhìn vào mắt Tiểu Phần, hồi lâu mới lại khẽ gật đầu. Làm sao mà không đau cho nổi chứ.

_Lúc mới đến Tiểu Minh nói với em anh bảo hết đau rồi.
_Ừ, không lẽ nói còn đau lắm.

Tiểu Phần chờ Đình Phong nói xong lại đút cam cho anh. Mắt cô tràn đầy đau xót. Đình Phong hẳn là đến lúc này vẫn còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm, nên mới không muốn cô lo lắng cho mình.

Thậm chí cả chuyện nói dối là bị mất trí nhớ…

_Đình Phong, vì sao anh muốn nói dối Tiểu Minh như vậy?
_Nhiều lý do.
_……

Thấy Đình Phong có vẻ không muốn nói, Tiểu Phần cũng thôi.

Đút hết cam rồi, Tiểu Phần liền lấy khăn giấy lau miệng cho Đình Phong, rồi lại lặng lẽ dọn dẹp.

Tất cả những việc này, không phải cần Đình Phong cảm kích, là Tiểu Phần thật lòng tự nguyện.

Chợt đang im lặng, Đình Phong lại lên tiếng:

_Lúc bị tai nạn cứ tưởng sẽ chết, nên trót nói với cô ấy những lời không nên nói. Giờ hóa ra vẫn còn sống đây sợ Tiểu Minh bận tâm nên…

“Nên mới bảo mọi người nói dối là mình bị mất trí nhớ”, Tiểu Phần không cần Đình Phong nói cũng tự đoán ra được phần còn lại. Trong lòng thật không khỏi xúc động quá mức.

Đình Phong vì sao…lại tốt đến như thế chứ. Lúc nãy bảo cô ra ngoài với Tiểu Minh, hẳn là lại dặn dò Hạo Du phải chăm sóc Tiểu Minh cho tốt đây mà.

_Đình Phong, anh tốt quá.

Tiểu Phần nhìn Đình Phong, lý nhí nói. Rồi thấy anh quay ra nhìn cô rồi lại quay đi, nhìn xa xăm.

Đình Phong là nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài kia mà nghĩ đến mình, nghĩ đến Tiểu Minh.

Trước kia Đình Phong không tốt, ít nhất là không được như bây giờ. Là người con gái đó đã làm thay đổi anh.

Coi như đó là món quà cô tặng anh đi, Đình Phong không nuối tiếc gì chuyện đã qua nữa. Mọi kỉ niệm sẽ cho vào một cái hộp đóng kín, sẽ đóng vai một người mất trí nhớ đến suốt đời.

Anh cũng đã quyết định sẽ sớm rời xa nơi đây.

Bất chợt Đình Phong quay ra nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần.

_Tiểu Phần, anh tốt như vậy em có muốn đi theo anh không?

Nếu Đình Phong hỏi Tiểu Phần câu này lần thứ hai, Tiểu Phần chắc chắn sẽ trả lời là “có” không một chút do dự. Nhưng anh đã không làm điều đó cho đến khi cô đến tiễn anh ở sân bay một tháng sau đó.

Sân bay X bốn giờ ba mươi phút chiều.

Bốn bề tấp nập kẻ đón người đưa, nhìn đâu cũng thấy cảnh tưởng một người đi, năm bảy người tiễn.

Chỉ riêng Đình Phong.

Đình Phong sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục nên quyết định đi ra nước ngoài, hôm nay anh đi chỉ có mình Tiểu Phần đến tiễn.

Lúc Tiểu Phần hỏi anh vì sao, Đình Phong đã nói: “Anh không muốn nhìn thấy mẹ khóc. Trước kia đã rất nhiều lần thấy mà lại cứ dửng dưng, bây giờ thì thật không muốn thấy chút nào.”

Còn lúc Tiểu Phần thắc mắc tại sao Đình Phong thậm chí còn không cho Tiểu Minh biết, Đình Phong đã nói: “Cũng không muốn nhìn cô ấy khóc.”

Cả hai câu trả lời lúc đó đều làm Tiểu Phần suýt thì rơi nước mắt.

Thực ra vẫn còn một câu hỏi nữa Tiểu Phần không dám hỏi, vì sao anh lại không cấm cô đi tiễn mình…

Đình Phong hôm nay mặc áo mơ mi đen, quần bò đen, giầy đen, đeo kính đen, xách valy đen đứng ở sân bay không khỏi khiến mọi người xung quanh hiếu kì nhòm ngó.

Đứng đối diện anh là Tiểu Phần thật sự không giấu nổi nỗi buồn sâu thẳm con tim, mặt cứ buồn rười rượi.

_Đình Phong, anh sắp phải đi rồi.
_Ừ, sắp đi rồi.

Đình Phong giọng đều đều đáp. Anh nhìn cô qua tấm kính đen, trong mắt cũng có hiện ra vài tia luyến tiếc.

Thực ra Đình Phong không nghĩ là Tiểu Phần sẽ từ chối mình như thế. Mà thôi, đi một mình cũng chẳng sao, Đình Phong không phải là người không biết cách tự chăm sóc bản thân, lo gì sang đó sẽ không sống được chứ.

Mà sao anh phải lo? Tiểu Phần chung quy lại cũng chẳng phải là người quan trọng với anh, sao mà Đình Phong lại có ý nghĩ Tiểu Phần không đi cùng thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình chứ, thật vớ vẩn.

_Thôi anh đi đây. Em về đi Tiểu Phần.

Đình Phong vừa nói vừa định xách valy đi thì lại thấy Tiểu Phần giữ tay mình lại:

_Đình Phong, còn hơn hai mươi phút nữa…anh ở lại một chút được không?
_Làm gì?
_Nói chuyện ạ.

Nghe Tiểu Phần nói vậy, Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.

Thực ra Tiểu Phần thấy Đình Phong đi nên vội vã nói vậy thôi chứ có biết nói gì với anh đâu.

Đứng nhìn Đình Phong mà Tiểu Phần buồn lại thêm buồn. Cô không nỡ rời xa anh chút nào. Một khoảng thời gian có thể coi là dài như vậy ở bên quan tâm, chăm sóc Đình Phong, anh chưa đi mà cô đã nhớ đến cồn cào ruột gan rồi.

Tiểu Phần thật sự không biết Đình Phong lên máy bay rồi, trở về nhà cô sẽ sống làm sao, sẽ nhớ anh không chịu nổi mất.

_Đình Phong.
_Ừ?
_Anh…sắp đi rồi.
_Ừ.
_Anh đi…mạnh khỏe nhé.

Đình Phong lúc này còn chẳng thèm ừ, chỉ khẽ gật đầu một cái.

_Vậy thôi anh đi đây.
_Đợi…đợi đã Đình Phong…
_Sao nữa?
_Anh…anh sẽ trở về chứ?
_Không biết nữa.

Đình Phong nói rồi lại xách valy toan bước đi.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Thì Tiểu Phần lại níu anh lại:

_Đợi đã…
_Sao?
_Có thể…có thể…
_……?
_Có thể…cho em…ôm anh một cái…, được không?

Cuối cùng Tiểu Phần cũng nói được cái câu đã luyện tập mất bao nhiêu hôm… Mặt cô lúc này nhìn đáng thương quá, sắp vì không nỡ xa Đình Phong mà phát khóc rồi.

_Có được không? – Tiểu Phần đỏ hoe mắt nhìn Đình Phong chờ đợi.

Thế rồi Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.

Quả thật hai từ mừng rỡ không thể miêu tả được hết cảm xúc của Tiểu Phần lúc này.

Cô chợt nước mắt trào ra bước đến quàng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Rất chặt, phút chốc cứ ngỡ anh là của cô.

Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, nó vừa hạnh phúc, lại vừa buồn thương da diết.

Dường như nó đang cố hòa nhịp đập với cái vật thể cùng loại trong lồng ngực người con trai này, tiếc là của người ta, không loạn nhịp vì nó…

Không sao, Tiểu Phần đâu cần điều đó chứ.

_Đình Phong, anh qua bên đấy nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.

Vẫn áp mặt vào ngực Đình Phong chưa muốn buông, Tiểu Phần nói trong nước mắt.

Chỉ dám nói như vậy thôi, không dám hơn. Cô không phải là gì của anh, câu “Em sẽ nhớ anh lắm” chỉ dám giữ trong lòng mà thôi.

_Phải sống thật tốt nhé, thật tốt đấy…

Tiểu Phần vẫn vừa khóc vừa nói.

Ngốc quá đi, người con gái này…

Đình Phong cau mày, tay vẫn buông xuôi, tất nhiên không hề có ý định đưa tay lên…

_Ừ, anh biết rồi.


Tiểu Phần đến lúc này không nỡ buông…cũng đành phải rời anh ra. Cô ngước lên nhìn gương mặt người mình yêu, hai tay còn đưa lên chạm vào mặt anh. Cô cố ngắm cho thật kĩ, cố khắc ghi hết hình ảnh anh vào trong tim trước khi anh đi. Sợ nhỡ…nhỡ không còn được gặp lại anh nữa, sợ có gặp cũng chẳng còn được lúc nào gần gũi anh như vậy nữa. Nhưng chỉ thấy trước mặt toàn là nước.

_Nín đi. Có phải sẽ không quay lại đâu mà khóc.

Đình Phong tỏ vẻ khó chịu nói. Thực ra…không hiểu sao rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.

Lại xách valy định quay đi, Đình Phong chưa kịp nói gì bỗng lại từ xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình rất lớn:

_Phong Phong!

Quay ra thì ra…cô gái mình yêu.

_Phong Phong!

Tiểu Minh từ xa chạy lại, mặt nhăn nhó rất khó coi. Vừa chạy đến đã ôm chặt lấy Đình Phong rồi.

Tim Đình Phong nảy lên một nhịp.

_Phong Phong, anh đi sao…giấu em, anh… Ghét quá đi.

Tiểu Minh giận dỗi nói. Nhưng cô chưa khóc, ít nhất cũng không như cô gái kia, vậy mà anh cứ lo…

Đình Phong tay xoa xoa đầu Tiểu Minh, dịu dàng nói:

_Anh xin lỗi. Tiểu Minh ở nhà mạnh khỏe nhé. Anh sẽ nhớ em lắm.
_Phong Phong, anh sang đó rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa. Chú ý đến sức khỏe, ăn nhiều, cười nhiều nữa.
_Ừ, anh biết rồi, anh biết rồi.
_Bao giờ rảnh, nhớ về thăm bố mẹ, thăm em.
_Ừ, anh sẽ về, rảnh sẽ về ngay. – thực ra định sẽ không quay lại nữa.
_Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
_Anh cũng thế, sẽ nhớ em gái của anh lắm, sẽ nhớ lắm.
_Vậy thôi, anh đi đi, đi đi không muộn. Phong Phong, em rất yêu anh, anh trai, em gái rất yêu anh.

Đình Phong nghe Tiểu Minh nói… Thực cười không được, khóc không xong.

_Ừ, anh cũng thế, anh trai cũng rất yêu em gái. Vậy anh đi nhé.
_Anh đi.

Tiểu Minh lúc này mới rời Đình Phong ra, mắt cũng hoe đỏ. Bây giờ Đình Phong không còn lưu luyến gì nữa, xách valy cứ thế rời đi, không quay lưng lại đến một lần.

Tiểu Phần ở đằng sau…vẫn khóc.

Một lúc sau trong phòng chờ, Đình Phong nhận được tin nhắn của cô.

“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ yêu mà chỉ bởi chữ cần. Em mong một ngày nào đó trở về, anh sẽ nói anh cần em. Đình Phong, dù thế nào em cũng sẽ chờ anh.”

Có ai nhìn thấy không, Đình Phong trên môi nở một nụ cười?

Xem tiếp Chương 54

Tối hôm ấy cả bố mẹ Hạo Du cũng đến nhà Tiểu Minh ăn tối. Một bữa tiệc nho nhỏ diễn ra trong sự ấm áp và vui vẻ, hai gia đình vẫn thân thiết như ngày nào, nhất là vì đôi Hạo Du – Tiểu Minh giờ tuy không phải vợ chồng nhưng lại còn quấn quýt nhau hơn trước nên các bậc phụ huynh thật sự rất hài lòng. Thậm chí đã ngấm ngầm chuyện…tương lai cho cả hai.

Ăn tráng miệng xong, nhân lúc bố mẹ hai bên ngồi nói chuyện, hai bạn trẻ của chúng ta liền “lẻn” đi chơi riêng.

Ra phía sau nhà, Tiểu Minh cùng Hạo Du ngồi trên chiếc tháp – nơi Tiểu Minh gọi là xứ sở riêng của mình, cùng nhau tận hưởng cảnh thiên nhiên tuyệt vời, xung quanh là cánh đồng cỏ bạt ngàn, phía trên là cả một bầu trời bao la cao vời vợi. Tiểu Minh tựa đầu vào vai một nửa yêu thương, khẽ buông rèm mi, tĩnh lặng thả mình vào bản giao hưởng bất tận của gió.

Hạo Du ngồi bên tay quàng qua eo ôm lấy Tiểu Minh, liên tục thơm lên tóc cô. Đèn bốn bên soi sáng khuôn mặt cậu, có lẽ chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng thỏa mãn” mới có thể miêu tả được.

Khung cảnh khi ấy thật lãng mạn làm sao…

Cứ ngồi bên nhau bình yên như thế, không cần nói gì, trái tim cả hai vẫn cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc ngày một trở lớn hơn.

Một lúc sau thôi dựa vào vai Hạo Du nữa, Tiểu Minh mới ngồi dậy ngước lên ngắm bầu trời đầy sao.

Có phải ông trời ưu ái hai người quá không nhỉ, mà sao hôm nay trên trời lại nhiều sao thế kia.

_Hạo Du, anh nhìn kìa, ngôi sao kia to chưa?
_Đâu, anh có thấy đâu?
_Kia kìa, vừa to vừa sáng, có phải sao Bắc Đẩu không nhỉ?

Tiểu Minh chỉ tay về phía xa xa, hào hứng nói, còn quay lại nhìn Hạo Du cười rất tươi.

Thì chợt thấy có vẻ Hạo Du chẳng để ý gì đến những gì mình vừa nói, chẳng phải cậu đang nhìn chăm chăm vào cô đó sao.

_Hạo Du, anh nhìn đi đâu, em đang chỉ sao cho anh xem kia mà. – Tiểu Minh giận dỗi nói.
_Anh đang ngắm sao mà.
_Sao đâu, sao trên mặt em chắc?

Tiểu Minh vẫn chu môi, phồng má.

Suýt thì làm Hạo Du chảy máu mũi đấy biết không?

Lại thơm lên tóc Tiểu Minh lần nữa, Hạo Du liền đưa tay ôm chặt lấy cô vào lòng:

_Ừ, em là ngôi sao sáng nhất, rạng rỡ nhất.
_Anh nịnh em đấy à?
_Không, anh nói thật đấy, thề luôn.

Hạo Du nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng lại cười khì khì, ngay lập tức bị Tiểu Minh véo má một cái, rồi véo mũi một cái, rồi…

_Thôi thôi mà, anh thua, anh thua rồi.
_Xí.
_Nhưng mà anh nói thật đấy. Yêu em lắm.
_Đáng ghét.

Tiểu Minh lại nũng nịu, dụi đầu vào ngực Hạo Du như một con mèo con ngoan ngoãn, hai má lại có điểm ửng hồng.

Hạo Du ôm người yêu chân thật nói:

_Em yêu này, em hát cho anh nghe đi.
_Hát sao?
_Ừ, nhớ giọng hát của em quá. Nhớ lắm ấy.
_Vậy để em hát cho anh nghe.

Tiểu Minh nói rồi híp mắt cười, nụ cười tròn xinh duyên dáng, đôi môi hồng quyến rũ, hai má phúng phính. Nếu không phải vừa bảo cô hát, chắc Hạo Du đã ngay lúc này hôn Tiểu Minh một cái cho cô hết thở nổi luôn rồi.

Vậy là phải đợi cô hát xong đã.

_Anh đang nghe nè, hát đi em. – Hạo Du có phần nôn nóng.
_Ừ, em hát đây, nghe kĩ nhé.

“Thật khó để chìm vào giấc ngủ mỗi đêm
Vì em cứ mãi nghĩ về anh
Và cảm xúc đó đến từ sâu thẳm trong em
Em cố giấu những tình cảm mà em dành cho anh
Cố gạt chúng khỏi tâm trí em
Em không biết làm gì nữa
Nên em khóc…”

_Sao bài hát gì mà nghe buồn thế, thôi không phải hát nữa đâu.
_Vậy để em tìm bài khác.

Tiểu Minh thấy Hạo Du không thích, liền chiều ý cậu nghĩ ngợi tìm một bài hát khác. Đôi môi hồng vô tình lại chu lên khi cô suy nghĩ, một lần nữa làm trái tim Hạo Du đập loạn lên.

Thực ra là không cần phải hát nữa đâu mà. Tiểu Minh có nghe thấy tim Hạo Du đang gào lên như thế không?

_A, em hát nè.

“Em vẫn ngay bên cạnh anh đây thôi, mà sao dường như là quá xa.
Đã rất nhiều lần em cố nói ra nhưng con tim em thực sự quá sợ hãi anh ạ.
Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm…
Có một kẻ ngốc chỉ biết đứng nhìn…
Bởi vì anh có thể sẽ xa em nếu em thổ lộ những gì con tim em thật sự cảm nhận…ư…”

Tiểu Minh còn chưa hát xong bỗng bị ai đó…bịt miệng.

Hạo Du từ khi nào đã cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, dường như là đã không thể đợi thêm được nữa.

Mấy phút sau buông Tiểu Minh ra, Hạo Du liền bị “ai đó”…lườm:

_Em đang hát kia mà.
_Xin lỗi, nhưng tại vẻ mặt của em làm anh…không thể nào mà…kiềm chế được. – Hạo Du ngượng ngùng nói, nhưng mà rõ là đang sung sướng lắm kia kìa.
_Ghét thế không biết.
_Cho anh hôn cái nữa nhé, được không?
_Không.
_Đi mà.
_Anh là hư lắm đấy nhá.

Nói thế mà Tiểu Minh lại nhắm mắt lại là sao. Hình như là lại “thông đồng” với Hạo Du rồi.

Thế là dưới bầu trời cao lồng lộng với những ngôi sao sáng rực rỡ, có một đôi trai gái ngây ngất chìm trong những nụ hôn nồng nàn và đắm say…

Nhưng đúng lúc nhiệt tình yêu làm nóng cả khung cảnh xung quanh ấy, chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Tiểu Minh bỗng vô duyên vang lên.

_Ư…mẹ, em nghe đã.

Đang hôn đành dừng lại, Tiểu Minh vội nghe máy.

_Mẹ, con đây ạ.
_Mi Mi, hai đứa đang ở đâu? Giờ bố mẹ định đến viện thăm Đình Phong, hai đứa có đi không?
_Thăm Đình Phong bây giờ ấy ạ. Thôi để sáng mai con sang, trưa nay con cũng đến rồi mà, bố mẹ cứ đi đi ạ.
_Ừ, liệu mà về sớm. Tối nay phải về nhà đấy.
_Dạ.

Nghe mẹ dặn dò thêm vài câu nữa Tiểu Minh mới dập máy quay ra nhìn Hạo Du nhoẻn cười. Cứ tưởng lại được…hôn tiếp chứ, chỉ thấy Hạo Du vẻ mặt ngạc nhiên hỏi cô:

_Đình Phong sao mà bố mẹ em phải đến thăm thế. À mà nhắc đến anh ta… Đình Phong cho em biết anh đi du học à?

Nhắc đến Đình Phong Tiểu Minh không khỏi có chút không vui, nói:

_Dạ. Là anh ấy nói. Nói từ trước hôm anh đi một ngày, còn bảo em mau mau đến tìm anh nữa.
_Vậy à. Thực ra anh đã dặn Đình Phong không được nói với em.

Tiểu Minh thở dài:

_Nếu không phải lúc đó em vui mừng quá mà chạy đi chẳng hề để ý đến mọi thứ xung quanh, giờ Đình Phong đã không phải nằm viện, lại càng không bị mất trí nhớ như thế.

_Nằm viện, mất trí nhớ?

Hạo Du ngạc nhiên đến mức không hiểu mình có nghe nhầm không nữa, còn mất bình tĩnh mà hỏi lớn.

Tiểu Minh lúc này chẳng nhìn Hạo Du nữa, hướng mặt lên những vì sao, cô lấy giọng chậm rãi kể cho Hạo Du nghe mọi chuyện. Trong khi kể còn chẳng thể kìm nén được cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt khiến lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.

Còn có lúc nước mắt rơi, Hạo Du ôm lấy Tiểu Minh ghì chặt vào trong lòng, nhè nhẹ lau chúng đi cho cô.

Rồi nghe Tiểu Minh kể xong, Hạo Du nói:

_Sáng mai đến thăm Đình Phong, cho anh đi với. Cả anh nữa cũng nợ anh ta.

Tiểu Minh sụt sịt mũi, tay tìm đến đan vào tay người yêu rồi sau đó mới liền gật đầu.

Một đêm trôi qua nhanh chóng. Bầu trời bảy giờ sáng trong vắt, phóng tầm mắt ra xa mãi mới nhìn thấy vài đám mây trắng điểm xuyết đơn độc tách rời nhau. Đâu đó đã có tiếng xe cộ đi lại.

Là sáng chủ nhật, trên đường tất nhiên lượng xe cộ đã bớt đi vài phần so với những ngày thường, Hạo Du lúc này đã chở Tiểu Minh từ nhà đến bệnh viện.

Gửi xe xong, Hạo Du tay xách túi sữa, rồi túi hoa quả đi bên Tiểu Minh thảnh thơi không cầm gì một mạch từ ngoài đi đến chỗ Đình Phong. Đi một lúc mới đến.

Có Tiểu Phần lúc này cũng đang ở đây.

Hai người bước vào mới biết Đình Phong vẫn đang ngủ.

_Tiểu Minh, bạn đến đấy à. Ơ, Hạo Du, sao…? – nhìn thấy Hạo Du, Tiểu Phần không thể không ngạc nhiên, tưởng rằng Hạo Du lúc này phải đang ở bên Đức chứ.
_Hạo Du không đi du học nữa, hi, về ngay sau tớ đó. Thế Đình Phong vẫn đang ngủ à? Mà sao có mình bạn ở đây.

Cùng Hạo Du đi vào đặt nhẹ đống đồ mang theo lên tủ, Tiểu Minh vừa đến ngồi bên Đình Phong vừa nói.

Tiểu Phần buồn buồn đáp:

_Bố mẹ Đình Phong vừa về thôi, tớ bảo cứ để tớ ở lại trông. Còn Đình Phong đau quá, mãi đến gần sáng mới ngủ được.
_Đình Phong vẫn đau sao, hôm qua anh ấy bảo tớ là hết đau rồi kia mà?
_Ừm, vẫn đau chứ, sao mà hết nhanh vậy được.

Sau câu nói của Tiểu Phần, Tiểu Minh không nói gì nữa mà chỉ biết thở dài. Nhìn Đình Phong ngủ có vẻ mệt mỏi trên giường, Tiểu Minh thấy thật thương anh không sao chịu được. Mắt chăm chăm hướng vào anh phút chốc đã ngân ngấn niềm đau.


Vì Đình Phong vẫn ngủ nên cả ba cũng chỉ đối thoại vài câu qua lại, chủ yếu là tĩnh lặng ngồi nhìn nhau, nhìn “nhân vật chính” đang nằm trên giường đây.
Phải đến gần chín giờ Đình Phong mới tỉnh, nhìn thấy Tiểu Minh bên cạnh mà mắt sáng cả lên.

Nhưng đến lúc thấy có thêm một người nữa đang ngồi đó cách mình không xa, mắt Đình Phong bỗng lại trở nên tối tăm.

Nhận ra điều đó, đoán Đình Phong thấy Hạo Du là người lạ, Tiểu Minh vội nói:

_Đây là Hạo Du, bạn trai em.

Dường như mắt Đình Phong lại thêm mờ mịt. Nhưng mấy phút sau lại thấy anh cười cười, vẫn là nụ cười ngốc nghếch vô cùng:

_Bạn trai Tiểu Minh sao?
_Dạ vâng.
_Có tốt với Tiểu Minh không thế?
_Có ạ, anh ấy rất tốt với em.

Tiểu Minh hiền dịu cười với Đình Phong, tay khẽ đưa lên vuốt vuốt tóc cho “anh trai”. Rồi cầm lấy bàn tay Đình Phong, Tiểu Minh lại nói:

_Phong Phong, anh ngủ có ngon không?
_Có, ngon lắm, ngủ rất ngon.
_Vậy thì tốt rồi.

Đình Phong bây giờ cứ như con nít vậy, Tiểu Minh đau lòng nghĩ. Nhưng tự nhiên trong đầu lại cảm thấy đó cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Đình Phong có thể quên đi mọi chuyện trước kia, như thế cũng…đỡ khổ cho anh hơn.

Rồi không gian bỗng chìm trong sự yên ắng, không một tiếng động nào vang lên. Có họa chăng cũng chỉ là tiếng gió thổi lay lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ. Tiểu Minh ngồi đấy cứ nắm tay Đình Phong như vậy, Đình Phong thì không nói gì, Hạo Du, Tiểu Phần cũng chẳng lên tiếng.

Đến cả nửa tiếng sau.

_Tiểu Phần à, anh đói quá, anh muốn ăn.

Là Đình Phong. Tiểu Phần đứng bên cạnh anh vội vàng nói:

_Anh muốn ăn gì, ăn gì để em đi mua cho.
_Ăn cháo. Em với Tiểu Minh đi mua cho anh đi.
_Ăn cháo hả, được rồi, để em với Tiểu Phần đi mua cháo nhé. Hạo Du, anh ở lại đây với Đình Phong.

Tiểu Minh nghe Đình Phong nói vậy liền đứng lên ngay, tươi cười nói với Đình Phong xong cô lại quay ra nói thầm với Hạo Du ở đằng sau.

Rồi sau đó Tiểu Phần nhìn Đình Phong gật đầu, và cả hai nhanh chóng đi ra ngoài mua cháo.

Giờ chỉ còn lại Hạo Du với Đình Phong ở trong phòng. Hai người con trai ngồi đối diện với nhau.

Hạo Du nhìn Đình Phong có chút thương cảm cùng áy náy, dù sao cũng là cứu Tiểu Minh, cũng là lúc ấy muốn giúp mình nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này.

Thế rồi đang định lên tiếng bắt chuyện cho Đình Phong đỡ buồn, Hạo Du bỗng nghe Đình Phong nói:

_Hạo Du, đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt thương hại như thế…

[…]

Sau khi Tiểu Minh với Hạo Du đã từ viện trở về, Tiểu Phần ngồi bên Đình Phong mới lên tiếng hỏi:

_Nãy anh nói chuyện gì với Hạo Du thế?
_Có gì đâu.
_Anh cho Hạo Du biết sự thật à, sao anh không giấu cậu ấy?
_Hạo Du sẽ không nói cho Tiểu Minh biết, không cần phải giấu.

Đình Phong trầm giọng nói, nói xong vẻ mặt lại trở nên trầm ngâm.

Tiểu Phần cũng không tò mò hỏi Đình Phong nữa, cô lặng lẽ bổ cam Tiểu Minh vừa mang đến rồi bóc cho Đình Phong ăn tiếp. Nãy Tiểu Minh với Hạo Du còn ở đây cũng đã ăn mấy quả rồi.

_Em đút nhé.
_Ừ.

Đình Phong nhẹ gật đầu. Thực ra đó cũng là một việc khá là khó khăn với anh. Kể cả tay chân, Đình Phong cũng chưa cử động lại bình thường được.

Nhưng thế cũng là may mắn lắm rồi, nếu bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, thật sự bị mất trí nhớ, cuộc sống sẽ còn khó khăn đến mức nào chứ.

_Đình Phong.
_Ừ?
_Anh còn đau lắm không?

Đình Phong nhìn vào mắt Tiểu Phần, hồi lâu mới lại khẽ gật đầu. Làm sao mà không đau cho nổi chứ.

_Lúc mới đến Tiểu Minh nói với em anh bảo hết đau rồi.
_Ừ, không lẽ nói còn đau lắm.

Tiểu Phần chờ Đình Phong nói xong lại đút cam cho anh. Mắt cô tràn đầy đau xót. Đình Phong hẳn là đến lúc này vẫn còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm, nên mới không muốn cô lo lắng cho mình.

Thậm chí cả chuyện nói dối là bị mất trí nhớ…

_Đình Phong, vì sao anh muốn nói dối Tiểu Minh như vậy?
_Nhiều lý do.
_……

Thấy Đình Phong có vẻ không muốn nói, Tiểu Phần cũng thôi.

Đút hết cam rồi, Tiểu Phần liền lấy khăn giấy lau miệng cho Đình Phong, rồi lại lặng lẽ dọn dẹp.

Tất cả những việc này, không phải cần Đình Phong cảm kích, là Tiểu Phần thật lòng tự nguyện.

Chợt đang im lặng, Đình Phong lại lên tiếng:

_Lúc bị tai nạn cứ tưởng sẽ chết, nên trót nói với cô ấy những lời không nên nói. Giờ hóa ra vẫn còn sống đây sợ Tiểu Minh bận tâm nên…

“Nên mới bảo mọi người nói dối là mình bị mất trí nhớ”, Tiểu Phần không cần Đình Phong nói cũng tự đoán ra được phần còn lại. Trong lòng thật không khỏi xúc động quá mức.

Đình Phong vì sao…lại tốt đến như thế chứ. Lúc nãy bảo cô ra ngoài với Tiểu Minh, hẳn là lại dặn dò Hạo Du phải chăm sóc Tiểu Minh cho tốt đây mà.

Lên Đầu Trang




.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
282
Lamborghini Huracán LP 610-4 t