wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
Chap 16: Bảo vệ chồng tôi!
Không gian và thời gian như lắng động. Nó trôi chậm đi, hoặc thậm chí là ngừng lại hẳn.Màng đêm dày đặc cũng từ từ buông xuống qua tấm kính có rèm ngăn to hướng ra ban công của căn biệt thự.
Trong căn phòng có hai màu chủ đạo là trắng và đen này, thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia P&R đang yếu đuối khụy xuống bên vợ yêu của mình.
Một tên cầm đầu Mafia nắm trong tay biết bao nhiêu là sinh mạng của con người. Chỉ cần một cái hất đầu nhẹ, chắc chắn máusẽ đổ.
Nổi tiếng với cái dáng vẻ lạnh lùng, ngạo mạn và gương mặt điển trai, anh tuấn. Không ít các cô gái liền đâm đầu vào say mê anh, mặc dù họ biết dính vào Mafia, họ sẽ không có lối thoát.
Tập đoàn P&R là một tập đoàn lớn mạnh cả trong và ngoài nước. Các công ty chi nhánh của tập đoàn này đều theo chân P&R mà ngày một phát triển. Sẽ không ít người muốn lật đổ cái tập đoàn hưng thịnh này, nhưng... họ phải bước qua xác Minh Vũ.
Đằng Minh Vũ - con trai độc nhất của Đằng lão gia - sẽ không ngần ngại mà vì cha mình đi trừ khử chúng ngay lập tức. Những gì anh làm, không phải là chữ ''Hiếu'' cho cha mình mà chỉ là một chữ ''Ơn'' duy nhất.
Tổ chức Mafia P&R từ đó cũng phát triển theo. Người ta biết đến nó bởi Minh Vũ, một tên nổi tiếng có máu mặt là gan lì. Giết người như giết thú vật. Anh bất chấp tất cả để có được những thứ mình mong muốn. Nhưng nó luôn nằm trong khuôn khổ của giới hạn.
Vì anh biết rõ đâu là thời cơ và đâu là điểm dừng.
Thừa hưởng đôi mắt màu hổ phách từ mẹ và sự thông minh, nhan nhạy từ cha. Minh Vũ anh nắm gọn trong tay các thuộc hạ Mafia. Chỉ số mức độ tàn ác của anh còn gấp bội hơn cả Đằng lão gia, minh chứng rành rành cho câu nói: ''Con hơn cha là nhà có phúc''.
...
- Anh có cái này cho em!
Minh Vũ vội đứng dậy rồi quay mặt đi chỗkhác để khuất tầm nhìn của Đông Nhi. Đưatay quệt ngang đôi mắt, dường như anh đang cố che đậy những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng. Anh quay lại, móc từ trongtúi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, chạm khắc cầu kì, tinh xảo.
- Nó là của mẹ anh! Bà ấy mong có thể trao lại cho con dâu của bà ấy!
Đông Nhi tần ngần ra nhìn chăm chăm chiếc hộp ấy. Quả thật nó rất đẹp. Bàn taycô toan đưa ra đón lấy chiếc hộp ấy, nhưngnó chợt khựng lại rồi bất giác thụt về. Đông Nhi đưa mắt nhìn Minh Vũ, sau đó nhíu mày nhìn chiếc hộp. Thanh âm nhẹ cất lên:
- Em... xứng đáng nhận nó sao?
Minh Vũ buông thõng tay cầm hộp nhẫn, tay còn lại anh cho vào túi quần. Ngạo mạnnhìn Đông Nhi mà tức giận. Gì mà không xứng đáng...? Đông Nhi cô đang nghĩ gì vậy?
- Phải, vì em là vợ anh!
- Nhưng chỉ là trên mặt hình thức. Còn sự thật anh không hề yêu tôi!! - Đông Nhi đứng phắt dậy. Hơi lớn tiếng với Minh Vũ nhưng đó là những thứ luôn đeo bám cô từ khi làm vợ Minh Vũ. Câu nói buông ra từ khuôn miệng của Đông Nhi. Nước mắt cũng theo đó ùa theo, nghẹn đắng.
- Em nghĩ vậy thật sao?
Minh Vũ cười nhạt, một nụ cười hời hợt nhấttừ trước đến giờ. Anh cuối mặt, nhìn cái hộp nhỏ trên tay mình rồi nắm chặt nó, như thể muốn bóp nát nó ra.
Cắn nhẹ môi, anh quay bước chân về phía chiếc bàn bên cạnh giường ngủ. Chần chừ một lúc, Minh Vũ đặt nó lên bàn. Hộp nhẫn trơ trọi một mình giữa chiếc bàn lớn, càng rực rỡ thêm dưới ánh trăng rọi vào từ ngoàiban công phòng Minh Vũ.
Anh bước ra ngoài. Khi lướt qua Đông Nhi, Minh Vũ đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt lạ mà Đông Nhi thấy lần đầu khiến cô hơi sợ. Ánh mắt màu hổ phách chất chứa rất nhiều xúc cảm hỗn tạp, làm cho người khác cảm thấy khó chịu, bứt rứt.
- Em là đồ ngốc!
Phán một câu như sét đánh ầm ầm giữa trời. Minh Vũ bước ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cánh cửa một cách thô bạo nhất. Đông Nhi bần thần ngồi xuống chiếc giường êm ả. Cả người cô bỗng chốc run lênbần bật.
Cô khóc...
Minh Vũ bước nhanh ra khỏi khuôn viên nhàmình. Gương mặt sắc lạnh lướt nhìn mấy tênvệ của mình, Minh Vũ cất giọng lạnh lẽo:
- Đã tìm thấy hắn ta chưa?
- Tìm thấy rồi thưa thiếu gia. Chúng ta đến đó hay....
- Đưa tôi đến đó ngay bây giờ!
Hơi chưng hửng vì bị Minh Vũ cắt ngang, têncận vệ ấy vẫn không quên cuối nhẹ đầu rồi mở cửa xe. Cho đến khi Minh Vũ đã yênvị thì đóng nhẹ cánh cửa. Hất mặt về tên láixe nhằm ra lệnh.
Đánh ánh mắt sang cái hộp nhẫn đang bơ vơ cô đơn trên bàn. Đông Nhi bước lại gần. Đưa tay cầm nó lên rồi từ từ mở ra. Chiếc nhẫn sáng chói đập vào mắt cô.
Là di vật... của mẹ chồng cô đây sao?
Cầm hộp nhẫn trong tay. Đông Nhi vùng chạy ra ngoài. Ngó khắp hành lang cũng chẳng thấy Minh Vũ chồng cô đâu. Đông Nhi hối hả chạy xuống các bậc cầu thang, miệng không ngừng gọi tên Minh Vũ.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia ra ngoài rồi ạ!
Cô hầu việc từ trong bếp bước ra vì nghe được giọng Đông Nhi. Cô không quên cung kính cuối đầu trước ''thiếu phu nhân'' cao quý này.
- Đi lâu chưa?
- Khoảng 10 phút rồi thưa cô!
Nghe được phân nửa câu cũng đủ hiểu vấn đề. Đông Nhi vơ vội cái áo khoác mỏng rồibỏ chạy ra ngoài. Cô phải đuổi thoe Minh Vũ.
- Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu? - Tên cận vệ của Minh Vũ đứng ra chắn đường Đông Nhi. Khuôn âm lạnh cất lạnh.
- Đưa tôi đến chỗ Minh Vũ! - Đông Nhi nói nhanh. Cô gằng giọng. Có lẽ cô đã biết được, Minh Vũ chồng cô đang định làm gì.
- Không được, thiếu gia không cho phép cô bước ra ngoài!
- Cho tôi ra ngoài nhanh lên!!! Anh muốn để Minh Vũ gặp nguy hiểm hay sao?? - Hếtsức chịu đựng với cái vẻ nhu mì bên ngoài, Đông Nhi quát lên. Đường đường chính chính dùng uy lực của một Đằng thiếu phu nhân để uy hiếp.
Cô đâu biết rằng, không cần dùng danh tiếng của Đằng thiếu phu nhân, tiếng nói của cô cũng đã quyền lực đến cỡ nào. Mấytên cận vệ hầu hết đều cuối rạp đầu, run lẩy bẩy trước thái độ của Đông Nhi. Chỉ có riêng nhất tên cận vệ kiêm trợ lí Kim của Minh Vũ là nheo mắt nhìn cô.
- Anh biết đúng không? - Đông Nhi hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn trợ lí Kim. Buôngcâu nói nhẹ nhàng khác hẳn với lúc ban đầu.Khi nhận được cái gật đầu nhẹ từ người đàn ông này, Đông Nhi càng nổi điên hơn. -Biết mà vẫn bình thản đứng đây!! Các người có phải là cận vệ của Minh Vũ không vậy??!!
- Nhưng thưa thiếu phun nhân, tôi...
- Im ngay!!! Mau đưa tôi đến đó, đừng trách tôi nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra vớiMinh Vũ!!! - Đông Nhi gằng giọng hơn. Cái giọng lánh lót của cô chẳng hợp với thể loại này chút nào, nhưng mọi người đã tôn sùng cô là người phụ nữ quyền lực, vì vậy phải biết khai thác nó một cách triệt để nhất.
Đám cận vệ bắt đầu luống cuống, răm rắpnghe theo đi chuẩn bị xe cho cô.
Trợ lí Kim cũng chẳng ngoại lệ, khi chiếc BMW vừa dừng lại hẳn, anh nhanh chóng bước đến cung kính mở cửa xe.
- Ở đây... có tất cả bao nhiêu người? - Bất giác cất giọng hỏi. Đông Nhi chưa bước vàoxe vội. Cô đưa mắt quét một lượt đám cận vệ, đếm thầm từng tên một.
- Khoảng... 10 người thưa cô!
- Một nửa ở lại đây, nửa còn lại theo tôi! - Đông Nhi hất mặt về đám cận vệ. Y hệt như động tác của Minh Vũ. Có lẽ ở bên cạnhanh, cô cũng biết được kha khá cách để trấn áp tinh thần người khác. Gương mặt tựa thiên sứ không hề có bất kì một thứ gì gọi là cảm xúc, chỉ còn những đường nét sắcsảo trên khuôn mặt thanh tú cùng sự lạnh giá.
Đông Nhi bước vào xe, sau khi đã yên vị. Chiếc BMW từ từ lăn bánh rồi đi hối hả vớivận tốc khá nhanh cùng sự chỉ dẫn của trợ lí Kim, chỉ có anh là biết đường đến đó.
Vẫn còn nắm chặt cái hộp nhỏ màu vàng sáng trong lòng bàn tay. Đông Nhi ngước mặt nhìn ra khung cảnh bên ngoài với những hình ảnh cứ chạy vụt qua, chẳng thể định hình nó là cái gì. Cô cắn chặt môi, trong lòng rối bời khi nghĩ đến Minh Vũ, nắm tay lại càng siết chặt hơn.
"Mẹ...! Nhất định mẹ phải bảo vệ anh ấy! Nhất định phải bảo vệ chồng con!'
Chap 17: Bảo vệ chồng tôi! - P2
Phải mất khoảng 15 phút đi đường. Chiếc BMW màu đen mới dừng hẳn lại ở một conđường khá vắng. Chiếc xe đỗ xịch trước một khoảng đất trống khá rộng.
Cái lạnh của ban đêm buốt giá khiến Đông Nhi khẽ rùng mình khi vừa bước xuống xe. Cái áo khoác mỏng tang này, không giúp côtránh bớt đi cái rét lạnh ngay lúc này.
Đông Nhi nhận thấy hai chiếc BMW màu đen bóng loáng đang đậu ở phía trước. Bêncạnh đó còn có thêm ba chiếc xe màu trắngkhác. Xe BMW ấy chắc chắn là của chồng cô. Còn ba chiếc kia, chỉ có thể là của kẻ màcũng chính là mục đích Minh Vũ tìm đến đây.
Nhìn số lượng xe với nhau thôi cũng đủ cho Đông Nhi biết rằng phe Minh Vũ ít hơn. Điều đó làm cô thấy lo hơn nữa.
- Thiếu phu nhân, cô cứ đợi ở đây. Để chúng tôi vào đó!!
- Tôi không bỏ mặc Minh Vũ được! - Đôi mắt to tròn của Đông Nhi nhìn vào khoảng không vô định của bãi đất trống trước mặt.Phía sâu bên trong ấy, chắc chắn đang xảy ra một cuộc chiến hỗn loạn. Cô vẫn không rời mắt sang chỗ khác, mà cất giọng hỏi - Minh Vũ tìm ''hắn'' đúng chứ?
- Vâng thưa cô, chính là người cầm đầu củatên phá đám hôm đám cưới của cô! - Trợ lí Kim gật đầu nhẹ, anh cũng nhìn theo hướng mà Đông Nhi cô đang nhìn.
- Hắn ta đáng sợ lắm sao?!
- Vâng, băng đản của hắn hầu hết là những tên cao thủ! 2 năm trước, thiếu gia đã từng thua dưới tay hắn trong một trận đấu...
Nghe đến đây, Đông Nhi bỗng nổi hết cả da gà. Chẳng hiểu có phải vì gió lạnh hay không, nhưng cô đang cảm thấy sợ. Minh Vũtài giỏi đến như thế mà còn thua hắn, trongkhi cô chẳng có tất sắt nào trong tay mà đòi đến giúp anh.
Nhưng điều đó không đủ làm cho cô nhụt chí. Nắm chặt tay lại thành nắm đấm. Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải đưa Minh Vũ lành lặn trở về. Đông Nhi cất giọng, thanh âm trầm dứt khoát ra lệnh:
- Tất cả theo tôi vào trong!
Ngay lập tức, 5 tên cận vệ cùng trợ lí Kim răm rắp nghe theo. Trợ lí Kim từ trước đếnnay luôn rất chuẩn mực, chỉ đăm đăm nghe theo lời của một mình Minh Vũ và không nghe theo bất kì ai khác, cho dù đó có là vợchồng Đằng lão gia, hoặc có thể nói, Minh Vũ là người ảnh hưởng tới anh rất lớn.
Nhưng ngay lúc này, anh hoàn toàn phá lệ. Không hề phản ứng trước câu ra lệnh của Đông Nhi mà chỉ biết nghe theo. Điều đó cho thấy hiện tại Đông Nhi đang đáng sợ đến mức nào.
Cái khu đất u ám dẫn sâu vào trong. Chỉ lờmờ ánh sáng của những ngọn đèn điện đượcngười ta thắp sáng thâu đêm. Trước mặt Đông Nhi cũng như những tên cận vệ khác hiện ra là một công trình đang được xây dựng dở dang. Bên cạnh còn một khu đất trống khá rộng khác. Xung quanh toàn là ximăng cốt thép chất đống.
Nhưng điều thu hút Đông Nhi nhất, là nhữnggì đang diễn ra trên bãi đất trống ấy. Cô cùng mấy tên cận vệ nấp vào một bụi cây lớn, hơi rậm rạp.
Rất dễ nhận ra Minh Vũ vì cái dáng chẳng thể lẫn đi đâu được. Phía sau anh là khoảng hơn chục tên cận vệ. Minh Vũ cho cảhai tay vào túi quần nghênh mặt nhìn tên đứng đối diện.
Người đứng trước mặt anh không ai khác, làhắn - Tử Thông.
- Lâu ngày không gặp trông mày ngon nhỉ?Tao cũng muốn đi tìm mày đây! - Cái giọng khàn đặc của Tử Thông cất lên. Hắn hất mặt về phía Minh Vũ kiểu thách thức.
Minh Vũ nhếch môi ma mị. Nụ cười từ khóe miệng cậu hiện ra, khẽ động đậy theo từng lời nói:
- Lắm lời! Chẳng phải mày sai đồng bọn đến phá ngày vui của tao sao?
- Mày thù dai thật đấy! Tao cũng định đi tìm mày để trả thù cho thằng em đáng thương bị mày giết chết đó!
- Tốt!... - Một lời khen đầy ẩn ý dành cho đối phương, Minh Vũ từ từ tiến về trước. Đôi môi vẫn còn ma mị bởi nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. - .... Vậy thì, giải quyết sớm đi!
Câu nói vừa dứt. Một toán người bên phía Tử Thông lao đến. Nhanh chóng tạo ra một cuộc ẩu đả lớn gây kinh thiên động địa. Mấy tiếng súng cứ vang lên từng hồi. Chủ yếu là chĩa lên trời để làm lung lay tinh thần của đối phương.
Đông Nhi run lên. Cô đang nhíu mày, cố gắng dõi theo từng hành động của Minh Vũ.
Nhưng... phe Minh Vũ chồng cô vẫn yếu thế hơn rõ ràng.
Cô đưa tay nắm chặt cái lá trong bụi cây nơi cô đang đứng. Đến khi nó nát ra từng mảnh nhỏ, cô mới buông thả để nó bay theogió.
- Thiếu phu nhân, để chúng tôi xông ra! - Giọng nói trợ lí Kim cất lên. Đánh thức Đông Nhi đang trong cơn rối bời. Anh đang nhận thấy sự hồi hộp từ Đông Nhi, điều đó khiến anh hối thúc cô cho họ tiếp sức với Minh Vũ.
- Không... không được!! - Đông Nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục quan sát Minh Vũ.Đôi mắt không rời khỏi anh nửa phút.
- Nhưng thưa cô, chúng ta đang....
- Anh không thấy Minh Vũ đang đánh nhauvới Tử Thông sao? Nếu chúng ta xông ra, chắc chắn hắn sẽ làm liều!! Tôi không cho phép anh làm như thế...!!! - Đông Nhi gằng giọng. Cô lại chau mày nhìn về hướng Minh Vũ. Dường như cô đang nghĩ kế.
Trợ lí Kim như muốn bật ngửa ra. Đây là cô gái mà lần đầu tiên anh gặp, trông cô rất rụt rè, nhút nhát lại nhỏ con. Cứ ngỡ sẽ chẳng làm được trò trống gì. Vậy mà khôngngờ, lúc này Đông Nhi đang đứng đây và thông minh nhiều hơn anh tưởng. Điều dễ dàng như thế nhưng có thể khiến Minh Vũ mất mạng, vậy mà anh không để ý gì cả.
- Nghe tôi này, chúng ta sẽ đi đường vòng! - Bất chợt Đông Nhi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của trợ lí Kim. Cô nheo mắt nhìn các cận vệ sau lưng mình kiểu ''chắc chắn sẽ làm được!'' - Chúng ta sẽ đột kích từ phía sau lưng của phe Tử Thông!
Nói xong cô chỉ về hướng tòa nhà đang xâydở để minh chứng. Quả thật tòa nhà ấy ở phía sau phe của đối thủ. Nếu xông ra từ trong tòa nhà ấy, phe Tử Thông sẽ không biết được.
Đám cận vệ ậm ừ đồng ý, sau đó tất cả nởnụ cười trên môi. Họ chẳng cần quan tâm Đông Nhi chưa từng có kinh nghiệm gì trongđánh đấm cả, hoặc là không hiểu một chút gì về tổ chức Mafia. Nhưng họ vẫn nghe theo cô, không phải vì cô là vợ của Minh Vũ,mà là vì họ hoàn toàn tin tưởng Đông Nhi mà không hề mảy may hay nghi ngờ.
- Được rồi! Tất cả đi theo trợ lí Kim!
- Còn cô, thiếu phu nhân...
- Tôi sẽ đánh lạc hướng họ cho các anh có thời gian... - Nói đoạn Đông Nhi quay lại hướng có Minh Vũ đang gồng sức lên để chống trả những cú đấm của Tử Thông. Cô lại thấy xót. - ... Nhanh lên đi!! Minh Vũ sẽ không cầm cự nổi nữa đâu!!!
Đám cận vệ hấp tấp bước đi theo lệnh của Đông Nhi. Nhưng sau đó trợ lí Kim khựng lại, anh có hơi chừng chừ, nhưng rồi cũng rútkhẩu súng luôn giắt bên hông mình đưa cho cô.
Đông Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh tay đón lấy. Cô có biết bắn súng đâu mà đưa cho cô chứ?!
- Không cần thiếu phu nhân phải bắn. Chỉ cần cầm để tự vệ thôi!
- Bảo vệ chồng tôi nhé!! - Nở nụ cười hiền dịu giữa màn đêm buốt giá. Tất cả góp phần cho tinh thần của năm tên cận vệ thêmhưng phấn.
Khẽ gật đầu một cái thật nhẹ. Đông Nhi nắm thật chặt khẩu súng.
Cô từ từ bước ra khỏi bụi cây. Thản nhiên đến lạ kì. Trong khi hoàn cảnh ở đây đang rối mù hết cả lên.
Là cô đang cố tình gây sự chú ý...!!
Đúng như dự đoán của cô. Toàn bộ phe củaTử Thông đều dừng tay để nhìn cô.
''Truyện kể rằng: Giữa một chốn hỗn loạn nào đó, đột nhiên một đứa con gái xinh đẹpnhư thiên thần xuất hiện. Cô tỏa sáng y hệt một thần thánh nào đó trong truyền thuyết.Gương mặt thanh tú cùng mái tóc dài màu hạt dẻ, cô trong chiếc váy màu hồng phớt và cái áo khoác mỏng tang đầy khiêu gợi. Tất cả như ngưng đọng. Và... chiến tranh kết thúc!''
- Đồ ngốc!!! Đừng qua đây!! - Minh Vũ hétlên. Vừa đánh đòn trả Tử Thông, anh vừa phải để mắt đến cô vợ rắc rối của mình. ''Đông Nhi, em muốn làm gì hả???''
Bỏ ngoài tai tiếng hét của Minh Vũ. Đông Nhi vẫn bước đi. Năm tên cận vệ lúc nãy đang nhanh chóng tấn công từ phía sau nhưkế hoạch của Đông Nhi khiến phe Tử Thôngtrở nên hoảng loạn, chạy đôn chạy đáo tìm chỗ trốn.
- Vợ mày sao? Càng tốt...!! - Tử Thông nhếch môi cười nhạt. ''Chẳng lẽ anh lại thua Minh Vũ hay sao? Thua một tên trẻ con vắtmũi chưa sạch!!!"
Nhanh chóng rút súng ra, nhưng Tử Thông không nhắm vào Minh Vũ mà lại chuyển nòisúng về phía Đông Nhi, lên đạn.
Đông Nhi khựng lại. Bước chân nặng trịch. Đôi mắt mở căng to hết cỡ. Cái ánh đèn mờ ảo này không làm cho cô lóa mắt chứ?! Là súng sao...?
Minh Vũ không kịp phản ứng gì cả. Khoảng cách giữa anh và Đông Nhi khá xa, khiến anh không thể kéo Đông Nhi ra phía sau lưng mình che chở như mọi lần được nữa. Anh hoàn toàn bất lực, súng của anh đã hếtđạn từ lâu. Anh cau mày tức giận, đôi mắt màu hổ phách quan sát từng cử chỉ của Tử Thông nhằm đề phòng.
Ngón tay Tử Thông đã đặt lên còi súng, sẵn sàng bắn chết Đông Nhi bất cứ lúc nào.Anh nhếch môi. ''Anh không thể nào thua thằng nhóc Minh Vũ được!!!''
''Đoàng!!!''
...
...
...
Âm thanh rùng rợn cất lên vang cả đất trời. Một màu tang thương, chết chóc bao vây cả không gian. Tất cả đều im lặng, chỉ còn tiếng thở hỗn hển khó chịu của ai đó đang khụy xuống dưới nền đất lạnh.
Thể xác ấy, cùng đôi mắt hướng về phía con người mà họ yêu say đắm. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Chap 18
Dòng máu đỏ túa ra. Liên tục và không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ ngừng lại, khiến chocả một vùng đất dưới chân con người ấy đỏ theo.
Bàn tay muốn chạm đến người họ yêu một lần. Nhưng khoảng cách của họ đã quá xa. Tình cảm mà họ dành cho nhau cũng vậy. Chỉ thấy những cãi vã và... nước mắt.
- Tử Thông...!!!!!
"Đoằng!!!"...
Sau tiếng hét đau đớn ấy, một tiếng súng nữa cũng vang lên. Viên đạn được bắn ra, hướng đến người mang cái tên ''Tử Thông''.
Là... là ai đã bắn?
Minh Vũ...? Không thể nào!! Anh ấy không có súng trong tay.
... Vậy thì là ai?!
Tử Thông ngước mặt nhìn theo hướng viên đạn đã nhắm đến mình.
Đứa con gái nhỏ bé trong chiếc váy màu hồng phớt đang cầm chặt khẩu súng bằng hai tay. Nòng súng vẫn còn chĩa về phía TửThông, sẵn sàng cho anh ''ăn'' thêm viên đạn thứ hai.
Nhưng... viên đạn thứ nhất chỉ bắn sượt ngang qua tay Tử Thông khiến nó rướm máu. Ông trời không giúp cô...!!
- Về...!!!
Tử Thông cùng đồng bọn kéo về. Để mặc cho những con người đang mê man trong đau đớn ở lại.
Đông Nhi vứt khẩu súng trên tay xuống đất. Cô chạy đến bên con người đã vì cô mà ''hưởng'' trọn viên đạn ấy. Đông Nhi khụy xuống, ôm lấy Minh Vũ vào lòng, hai hàng nước mắt như sương đêm lăn dài trên đôi gò má hồng hào.
- Gọi cấp cứu mau lên!!! Ai đó gọi cấp cứu giùm đi!!! Nhanh lên...!!!
- Đừng khóc...! Em... làm tốt lắm! - Cái giọng lạnh lẽo đáng ghét nay không còn nữa. Thay vào đó là cái khuôn giọng yếu ớt, chỉ thều thào chữ được chữ mất. Đông Nhi khó khăn lắm mới nghe được trọn câu.
Minh Vũ đưa mắt nhìn vợ mình thật lâu, nhưđể cố gắng ghi lại hình ảnh Đông Nhi trong đầu mình. Trông anh bây giờ thật hiền, đôi mắt màu hổ phách chẳng còn là của loài hổ báo nào đó nữa. Anh vẫn đẹp, vẫn thu hút người khác. Chỉ có điều, gương mặt anh nhạtđi, trắng bệch. Và... thân thể lại lạnh toát...
- Đông Nhi...
- Đừng nói nữa! Em xin anh, máu ra nhiều lắm rồi!! - Đông Nhi lắc đầu nguậy nguậy. Nước mắt cũng văng ra theo những cái lắc đầu của cô.
Minh Vũ nở nụ cười hiền. Bàn tay anh muốn lau đi những giọt nước mắt đó, và muốn chạm vào gương mặt như thiên sứ củaĐông Nhi. Bàn tay đưa lên một cách chậm chạp, nhưng Minh Vũ vẫn cố. Viên đạn trong người anh, nó khiến anh đau nhói.
- Xin lỗi... nhưng... anh yêu em. Là... thật đấy...!!
Cuối cùng câu nói trong lòng anh ấp ủ bao lâu nay cũng thốt ra. Thốt ra ở cái giây phút anh đang chông chênh giữa sự sống vàcái chết.
Ông trời thật chẳng công bằng, khiến cuộc đời cả hai thật trớ trêu...
Dường như bao nhiêu sức lực còn sót lại Minh Vũ anh đều đem dồn vào ba cái từ định mệnh ấy. Để nó được rõ ràng và dễ nghe hơn. Nhưng chỉ được có thế.
Bàn tay anh còn chưa chạm được vào gương mặt của Đông Nhi. Nó đã rơi xuống, rơi xuống một cách tự do.
Máu vẫn không ngừng chảy...
Đôi mắt màu hổ phách bây giờ nhắm nghiền. Đầu Minh Vũ gục vào người Đông Nhi. Cơ thể càng lúc càng lạnh thêm. Thân nhiệt anh bây giờ giảm hẳn xuống rõ rệt.
- Minh Vũ... nhìn em đi! Mở mắt nhìn em đi, nhanh lên!! - Đông Nhi cười nhạt, nụ cười gắng gượng sau bao nhiêu nước mắt cũng không thể nào tươi hơn được nữa. Cô lay layngười anh. Nước mắt cứ rơi lã chã xuống mặt Minh Vũ, nhưng... anh vẫn nằm đó, im lặng đến đáng sợ. - Em xin lỗi! Minh Vũ...
....
Gót giày liên tục nện xuống sàn nhà đi qua đi lại. Gây nên cái âm thanh khó nghe vô cùng. Chốc chốc lại có các cô y tá khoác chiếc áo blue trắng từ trong căn phòng ấy chạy ra chạy vào hối hả.
Đằng lão gia khoác tay ra phía sau, đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Đứa con trai độc nhất của ông đang nằm trong ấy với tình trạng nguy kịch, khiến ông không thể giữ được bình tĩnh.
Đông Nhi ngồi bần thần ở chiếc ghế chờ đợi. Đôi mắt to tròn vẫn còn đọng chút nước mắt nhìn chăm chăm vào trong không khí. Từ lúc đưa Minh Vũ vào đây tới giờ, côkhông hề hé môi nửa lời, mặc dù Đằng lão gia liên tục hỏi cô nguyên nhân vì sao Minh Vũ lại ra nông nổi như thế.
Gương mặt thiên sứ chốc chốc nhìn về phía cánh cửa ở phòng cấp cứu. Rồi lại trở về với cái ''trạng thái'' đóng băng hoàn toàn.
- Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì hả??? Tại sao lại xảy ra cớ sự này!!! - Đằng lão gia quát lên oang oang. Mặc kệ đây có là bệnh viện hay nhà thờ, ông cũng không màng đếnviệc phải giữ yên lặng.
Nhưng đứa con dâu đang ngồi trước mặt ông vẫn im lặng. Không gian trước mặt đã bị Đằng lão gia che khuất, cô lặng lẽ cuối mặt nhìn trân trân xuống sàn nhà.
Đông Nhi không muốn trả lời bất cứ câu gì trong lúc này cả. Là cô đang chờ. Chờ Minh Vũ tỉnh dậy sẽ cùng cô ăn cơm, cùng cô đi học. Sẽ cùng nhau làm bất cứ thứ gì trên đời, miễn là... Minh Vũ anh sẽ ở bên cô.
- Lão gia, tôi nghĩ ông đã mệt lắm rồi! Tôi đưa ông về nhé! - Trợ lí Kim bước đến gần. Cung kính cuối đầu trước con người đầy quyền lực ấy rồi nở nụ cười thật nhẹ để trấn an. Vì anh biết, để Đằng lão gia ở đây lâu, thể nào cũng có chuyện lớn. - Tôi nghĩ thiếu gia sẽ không sao đâu. Cậu ấy vốn mạnh mẽ mà!
Đằng lão gia đánh mắt sang cánh cửa ấy lần nữa, rồi gật đầu đồng ý. Sau đó bước chân đi thẳng, theo sau ông vẫn là các cận vệ.
Trợ lí Kim chờ cho Đằng lão gia đi khuất. Anh đứng cạnh Đông Nhi. Cất giọng hỏi:
- Thiếu phu nhân, cô không ăn gì sao?
- Không...
- Nếu cứ như thế này, cô sẽ không đủ sức để chờ cho đến khi thiếu gia tỉnh lại đâu...!
- Mặc kệ tôi!! - Đông Nhi lắc đầu vài cái tỏý phản đối. Cô hơi cuối người, dùng hai tay ôm đầu nhằm che đi mấy giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống. Nước mắt mặn đắng, như xát muối vào tim, nó khiến cô đau rát. - Có lẽ... tôi đã tính nước cờ sai rồi nên mớira nông nỗi này. Tại tôi cả, tính đến nước nào thì người thiệt mạng cũng là Minh Vũ!!!
- Là do thiếu gia đỡ đạn cho cô mà. Lỗi đâu phải tại cô!
Ừ thì Minh Vũ đỡ đạn cho cô. Nhưng nếu côkhông một mực đòi đến đó, có lẽ đã không xảy ra cớ sự như thế này.
Đông Nhi không nói gì nữa. Cô bước đến gần cánh cửa ấy. Các bác sĩ đang phẩu thuật cho chồng cô. Tự nhủ rằng, rồi Minh Vũ sẽ không sao cả.
Móc trong túi áo khoác ra chiếc hộp nhỏ màu vàng sáng, Đông Nhi mở nó ra. Chiếc nhẫn bây giờ không còn sáng chói như lúc ban đầu nữa, mà chỉ là một màu trắng đục vây quanh.
Là do ánh đèn ở bệnh viện làm nó trở nên uám như thế...?
Hay do sự sống của Minh Vũ đang dần vụt tắt đi...?
"Minh Vũ... anh nhất định phải sống! Nhất định anh phải đeo chiếc nhẫn này vào tay em!!"
Bất ngờ từ ngay cánh cửa ấy. Hai cô y tá hối hả bước ra. Đông Nhi cô chỉ kịp nghe loáng thoáng:
- Nhóm máu nào thế?
- Nhóm máu A!
- Gì cơ?? Nhóm A ở bệnh viện mình hết từ hôm qua rồi mà!!
Sau đó thì Đông Nhi không còn nghe thấy gì nữa. Trái đất như quay cuồng xung quanh cô. Thế giới trước mắt cũng lóa đi. Cô khụy xuống, ngất ngay bên cánh cửa phòng cấp cứu.
...
Mùi ete xộc vào mũi khiến Đông Nhi cảm thấy khó chịu. Từ từ hé mắt quan sát mọi thứ xung quanh, đập vào mắt cô là thứ ánh sáng màu trắng hết cả căn phòng. Gượng cả thân người đau nhói ngồi dậy. Cô mới sựt nhớ. Cô đang ở bệnh viện với Minh Vũ mà. Sao cô lại ở đây?!
- Thiếu phu nhân nghỉ thêm đi! Cô còn yếu lắm!
Giọng nói và hình ảnh của trợ lí Kim từ cửa phòng bước vào. Trên tay xách chiếc giỏ trái cây lớn rồi đem đặt chúng lên bàn ngăn ngắn.
- Tôi ngất đi bao lâu rồi!
- Thưa cô, gần 1 ngày!
- 1 ngày rồi sao? - Đông Nhi cuối mặt nhắclại câu nói vừa rồi. Cố gắng hồi tưởng lại những gì đang xảy đến với mình. Chợt cô nhớ ra. - Phải rồi, Minh Vũ!! Minh Vũ anh ấy sao rồi??!!
- Ca phẫu thuật thành công, nhưng...
- Nhưng sao??? - Hơi chồm người về phía trợ lí Kim, Đông Nhi cô nắm lấy tay áo giậtgiật. Hối thúc anh.
- Thiếu gia vẫn chưa tỉnh lại...!
Cứ ngỡ rằng cô sẽ bần thần ra, hoặc ngất đi một lần nữa. Nhưng Đông Nhi cô lại phảnứng khá mạnh mẽ. Cô nhanh chóng bước xuống giường, mặc dù có hơi choáng váng một chút. Đông Nhi đưa tay mạnh bạo rút ngay ống tiêm đang truyền dịch nước biển trong người mình. Hấp tấp chạy ra ngoài, mặc kệ trợ lí Kim có đang ngăn cản cô.
- Khốn...!! Chưa tỉnh lại mà dám nói là thànhcông!! Tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này cho xem!! - Đông Nhi rít lên. Mức độ đáng sợ trong con người cô ngày càng gia tăng. Trái ngược hoàn toàn với cái gương mặt hết sức thánh thiện của một thiên sứ.
Điều đó lại càng khiến trợ lí Kim khiếp sợ hơn. Trông cô chẳng khác gì Minh Vũ cho mấy. Cuối cùng phải bất lực trước sự vùng vẫy của Đông Nhi, anh đành trấn an:
- Thiếu phu nhân bình tĩnh lại. Tôi sẽ đưa cô sang phòng thiếu gia!
Phần 5
.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
6679
XtGem Forum catalog