wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
LÃO HÀNG XÓM ĐÁNG GHÉT
Xuống Cuối Trang

Hiện tại….
Khu nhà sau trường, nơi mà Hoàng hay ra đó ngồi mỗi khi trốn tiết, hôm nay có cả Hoàng và Hùng ngồi đó. Nó thấy thằng bạn lầm lì suốt cả buổi hỏi gì cũng ko nói, vào tiết học ko thấy Hoàng đâu, đoán là thằng bạn dở hơi trốn ra ngoài này nên nó cũng “bùng” theo. Ngồi cả buổi chẳng thấy Hoàng nói gì, Hùng đâm sốt ruột, nó lên tiếng
- Mày làm sao vậy, chẳng nói gì hết từ nãy đến giờ, có chuyện gì thì phải nói ra chứ, mày im re thế làm sao tao biết đc
-……………..
- Mày có còn coi tao là bạn thân của mày ko?
“Gật gật”
- Vậy có chuyện gì?
-………………….
- Ôi giời ơi tao phát điên lên mất- Hùng vò đầu bứt tai, hôm nay thằng bạn nó làm sao vậy, mọi hôm có bao giờ nó thế này đâu, nhìn cái bộ mặt nó hậm hực, ỉu xìu + chán nản nhìn mà sốt ruột. Nhất định có chuyện gì khó nói lắm nó mới ko nói cho mình, phải tìm cách khác.
- Vậy tao đoán nhé, nếu đúng thì mày gật gật như lúc nãy cũng đc
-…………………………….
- Chuyện gia đình mày phải ko?
-…………………
- Vậy là ko phải – Hùng gật gù
- Chuyện “cây tre trăm đốt” phải ko? Hùng nheo nheo mắt nhìn Hoàng
Hoàng giật nảy mình, mặt nó đang từ trạng thái vô hồn chuyển sang trang thái cà lăm
- Vớ..vớ..vẩn, cây tre thì….thì liên quan gì đến tao
- Vậy là đúng chuyện “cây tre trăm đốt” rồi – Hùng gật gù mỉm cười
- Ey, tao đã nói là ko phải mà – mặt Hoàng đỏ tía tai
- Ờ, vậy là chắc chắn là chuyện “cây tre trăm đốt” trăm phần nghìn rồi – Hùng tỉnh bơ giả vờ vuốt râu (làm gì có) ra vẻ suy tư lắm
- Tao ko thèm nói với mày nữa – Hoàng hậm hực
- Mày nghĩ mày là ai mà giấu đc cặp mắt “thiên lý nhãn” của tao hử, tao chơi với mày từ nhỏ tao ko hiểu tính mày chắc, bộ dạng mày y như kiểu bị giật mất đồ chơi vậy. tao nói đúng ko
- Ừh thì đúng – Hoàng chịu thua cặp mắt cú vọ của thằng bạn
- Vậy nghe tao hỏi nè, mày thích con nhỏ đó phải ko?
- Tao ko biết – Hoàng bối rối
- Thích hay ko cũng ko biết, ah mà lạ àh nha, lần trước mỗi lần tao hỏi mày thích nhỏ nào ko mày đều lạnh lùng nói là “ko”, mà lần này lại là “tao ko biết”…có vấn đề
- Vấn đề cái đầu mày – Hoàng gắt
- Im nào, nghe tao hỏi tiếp, thế mày đang có thấy vui khi gặp con nhỏ đó ko
- Vui khỉ gì, gặp nó tức thí mồ lun, dữ như cọp vậy – Hoàng cố phùng má nói
- Thật……ko? – Hùng nhìn thằng vào mắt Hoàng
- Thậ…t – Hoàng lắp bắp
Hùng tủm tỉm cười nhìn thái độ thằng bạn, đây là lần đầu tiên nó bối rối khi nhắc đến 1 đứa con gái, qua thái độ cố gắng chống chế 1 cách yếu ớt thì nó càng khẳng định thằng bạn của nó có vẻ rung rinh trước con bé kia. Thái độ kì lạ này của Hoàng xuất hiện khi lên canteen lúc 2 thằng nhìn thấy con bé kia nói chuyện với 1 tên con trai lạ hoắc. Hùng cười đắc thắng
- Vậy sao, vậy chắc con bé chọc mày tức nên mày mới tỏ thái độ “quyết ko khai 3 ông cộng sản trong đống rơm” từ nãy đến giờ với tao ra đúng ko. Vậy từ nay đừng gặp nó nữa là đỡ tức, việc mày mày làm, việc nó nó làm. Hơn nữa hình như nó có bạn trai rồi thì phải, lúc nãy tao thấy 2 đứa nó tình cảm lắm, có lẽ mày kiếm con mồi khác đi thôi. Tao e ko ổn đâu – Hùng cười gian, nó thấy thái độ thằng bạn khác từ lúc nhìn thấy Trúc cười nói với 1 thằng nhóc lạ hoắc ở đâu í Hoàng thì vừa nhắc đến 2 chữ “bạn trai” ra mà tức sôi gan sôi ruột, sao nghe 2 cái từ đó mà khó chịu thế
- Mày thôi đi, tao ko muốn nghe nữa, mà ko gặp làm sao đc, mày quên nó là hàng xóm của tao ah, với cả mày quên nó là “con mồi “của tao ah – Hoàng chống chế
- Ah, ừh nhỉ - Hùng vỗ tay đét 1 cái vào trán, vậy mày để thua thằng nhóc kia sao?
- Thua là thua thế nào, tao con lâu mới thua, mày nghĩ tao là ai, tao là Vương Minh Hoàng – Hoàng có vẻ lấy lại sự tự tin
Hùng khoái chí lắm, vậy là cá cắn câu rồi, nó biết thằng bạn yêu quái của nó sẽ ko thừa nhận là thích con nhỏ kia đâu, càng ko thừa nhận là nó đang “ghen’, trông cu cậu hừng hực khí thế như thế kia khác hắn thái độ lúc đầu
- Vậy mày định tính thế nào chưa? – Hùng hỏi
- Chưa!!!!!!!!- Hoàng ỉu xìu, chưa bao giờ nó lại cảm thấy lực bất tòng tâm trước con gái như thế này, trước kia chỉ cần nhìn nụ cười và chỉ vài câu nói là mấy e xinh xắn sẵn sàng ngã vào vòng tay nó.
- Đúng là pó tay mày, thế này nhé, mày có lợi thế là gần nhà con nhỏ như vậy khả năng tiếp cận sẽ tăng lên đúng ko
- Ừh – Hoàng chăm chú như nuốt từng lời của Hùng
- Nhất cự li nhì cường độ mà, mày nên dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu. Đừng quá nóng vội mà hỏng việc
- Ừh, rồi sao nữa? Hoàng sốt ruột
- Thứ 2 biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, tức là tao sẽ đi dò hỏi thông tin về đối thủ cho mày, khoản này của tao mày biết rồi mà – Hùng tuôn 1 lèo
- Mày giỏi ghê, đúng quả k hổ danh “đệ nhất sát thủ “ – Hoàng vỗ vai Hùng
- Chuyện, tao mà lị mày – Hùng vênh mặt
Hùng nhìn thằng bạn đang sung sướng mà nó thấy vui vui, lần đầu tiên nó thấy Hoàng mở lòng ra với 1 đứa con gái, Hoàng đc nhiều con gái hâm mộ thật đấy, nó có mất công cưa cẩm ai đâu, vì vậy khả năng + kinh nghiệm yêu đương = 0.
- Đi thôi, vào lớp thôi- Hoàng khoác vai thằng bạn thân vào lớp

-----------------------------

Giờ tan học cũng đến, chưa hôm nào Trúc mong tan học như ngày hôm nay, nó mong gặp Long quá bao nhiêu năm trời rồi. Trúc vơ vội sách vở trong khi mắt nó cứ liếc ra ngoài cửa. Đang thu vội sách vở nó thấy trước cửa lớp của nó thì thấy trước của lớp xôn xao
- Ôi, ai mà đẹp trai thế, bạn ơi bạn tìm ai thế
- Bạn học lớp nào vậy? Làm quen đi
Nó chạy ra ngoài thấy Long đang bị bao vây bởi 1 lũ con gái, mắt đứa nào đứa nầy cũng đắm đuối như cá chuối, trái tim cứ gọi là rụng lả tả đầy đất. Long ko trả lời, ko cười với 1 đứa nào, mặt thằng nhóc lạnh băng cứ như là lũ con gái đó ko tồn tại vậy. Nhưng nhìn thấy Trúc thằng nhóc nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nụ cười nó có thể khiến tan chảy cả Bắc cực cũng nên (nói hơi quá 1 chút he he), có lẽ trong mắt nó chỉ có Trúc vậy
- Long đợi Trúc lâu ko? – Con bé cười tươi
- Ko sao, cũng mới thôi – Long cười dịu dàng nhìn Trúc, đúng là nụ cười thiên thần của nó, Trúc đang hiện diện trước mắt nó
Lũ con gái bị Long lạnh nhạt lại thấy quay ra cười tươi với Trúc thì tức lắm, con bé đó có cái quái gì mà mấy hotboy cứ lắn xả vào nó thế nhỉ.
Dung cũng chạy ra cửa lớp, Long nhìn thấy Dung thì cũng mỉm cười thật tươi (bạn thân của Trúc mà)
- Chào Dung
- Chào Long – Dung cười nhẹ
- Chúng mình cùng về thôi, hôm nay mình tính đi ăn mừng này gặp mặt của Long với Trúc, Dung nhất định phải đi cùng đó - Trúc khoác tay Dung kéo đi
- Ôi, xin lỗi, mình quên mất, hôm nay mình có chút việc gấp nên phải về trước đây, hẹn hôm khác đi sau vậy hi hi hi xin lỗi nha
- Thật sao? – Trúc tần ngần, 2 người bạn thân của nó, nó đều muốn cả 2 đi
- Ừh, còn nhiều dịp mà nhất định tụi mình còn đi chơi dài dài, he he , mình đi trước nghen- Nói xong Dung phóng tít luôn
Thực ra Dung có bận gì đâu, nó chỉ muốn cho Long và Trúc gặp nhau riêng sau bao lâu xa cách thôi, tội nghiệp Trúc và Long
Sau khi Dung đi, Long quay lại nhìn Trúc cười trìu mến
- Trúc có người bạn tốt ghê, Dung rất dễ thương
- Ừh, Dung là người bạn tốt của Trúc đó, hồi Trúc ốm Dung chăm sóc tận tình lắm.
- Vậy sao, vậy thì tốt quá, Long chỉ lo Trúc ở ngoài này 1 mình ko ai chăm sóc, bây giờ Trúc có cả Dung cả Long rồi nhé. – Long cười tít mắt
- Ah, thế Long vào lớp nào
- Lớp a3 chuyên lý, Long muốn vào lớp Trúc nhưng hết chỗ rồi, lớp a3 cạnh lớp Trúc đó – Long xịu mặt phụng phịu
- Ko sao mà, tụi mình học cùng trường cơ mà, gặp nhau lúc nào chả đc – Trúc an ủi
- Thì đành vậy chứ biết làm sao – Long vẫn phụng phịu
- Thôi đừng buồn nữa, Trúc dẫn Long đi ăn kem nhá
- Trúc định dỗ trẻ con hả - Long nhe răng cười
- Kem ngon mà hi hi hi
- Thế Trúc định dẫn Long đi ăn kem ở đâu? Long tủm tỉm
- Ơ….thì- mặt Trúc nghệt ra
Từ hồi ra ngoài này đến giờ Trúc có đi đâu bao giờ đâu mà biết hàng kem nào. Trông cô nàng mặt nghệt ra đến là ngố. Àh, quên chưa nói, Trúc nhà ta ít ra đường vì có 1 nhược điểm rất lớn đó là rất “gà” đường, tức là mặc dù chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng lại ko thể nhớ nổi mấy cái con đường, giỏi lắm là khi nhắc đến con đường nào đó thì chỉ thấy quen quen còn ko hình dung là nó nằm ở chỗ nào. Con đường Trúc nhớ nhất là từ nhà đến trường và từ trường về nhà chứ mà bỏ con nhỏ ở 1 nơi nào đó xa xa thì con bé bó tay chịu thua.
Nhìn con bé khổ sở, gãi đầu gãi tai, Long cười tủm tỉm
- Không sao, mình sẽ nói bác tài chở đi, tiện thể đưa Trúc đi chơi luôn cho biết đường biết phố, chúng mình đi thôi nào – Long dịu dàng khoác nhẹ vai Trúc

-----------------------------

Ngồi trên xe, bác tài lái xe, đi qua từng con phố, Trúc nhìn ngắm dòng người tấp nập qua lại, Long ngồi thì làm hướng dẫn viên
- Kia là lăng Chủ Tịch kìa
- Trong đó có Bác Hồ nằm đúng ko? Trúc chưa vào đó bao giờ, chưa đc nhìn Bác Hồ ngoài đời ra làm sao
- Hôm nào Long sẽ đưa Trúc vào thăm nhé
- Ừh, hi hi
2 đứa tiếp tục đi
- Kia là bờ hồ, tháp Rùa đó – Long chỉ tay
- Oa, trên này đẹp thiệt
- Còn kia là nhà hát lớn
Trúc cứ trầm trồ hết chỗ nọ đến chỗ kia, đúng là 1 con “gà” chính hiệu mà
- Còn bây giờ, chúng ta đi ăn kem, ra Hà Nội thì phải ăn kem Tràng Tiền- Long kéo tay Trúc vào trong
Bước vào trong có 1 cái sảnh, ko bàn ko ghế, mọi người dựng xe ở đó và vào quầy mua kem, vậy mà vẫn đông nghịt, công nhận kem Tràng Tiền có tiếng thiệt ta ơi. Từng người xếp hàng mua kem đông kinh khủng, lần đầu tiên Trúc thấy cảnh này, ngộ thế (tui thì thấy hoài). Long vào mua kem 1 lúc sau cũng cầm đc 2 cái kem ốc quế ra, nhìn cậu nhóc rất là sung sướng vì thành quả của mình
- Kem của Trúc nè, ăn đi ngon lắm đó
Nhìn cây kem hấp dẫn quá, sở trường của Trúc là kem mà, Trúc sung sướng cầm cây kem, trông nó lúc này y như hồi nhỏ đc Long cho kẹo vậy
- Ngon quá, Long đúng là tuyệt nhất – Nó cười tươi rói
- Ừh, Long biết mà, nói hoài àh hí hí
- Chảnh thấy ớn – Trúc lè lưỡi trêu Long
Nhìn điệu bộ lí lắc của con bé thật đáng yêu biết bao, nụ cười đó, ánh mắt đó, mùi hương hoa quả ngọt ngào đó vẫn y nguyên như ngày nào. Long nhìn con bé ăn ngon lành, đôi má bầu bĩnh, cái môi căng mọng đỏ ửng lên vì kem lạnh kìa, ước gì đc kiss 1 cái nhỉ. Long chợt đỏ mặt vì ỹ nghĩ của mình
- Long ko ăn hả, kem chảy rồi kìa – bất ngờ Trúc quay ra cắn miếng kem của Long
- Í, ăn gian, kem của Long mà, Long phải cắn lại, đưa đây
- He he còn lâu nhá, ai biểu mất tập trung ráng chịu nghen- Trúc lè lưỡi
- Háu ăn y như xưa vậy
Long cho lên kem lên miệng cắn đúng chỗ Trúc vừa cắn của nó. “Đây có phải là hun gián tiếp ko nhỉ” Long nghĩ và cười tủm tỉm, nó chợt nhận thấy tim nó đang đập rộn ràng
- Long cười chi zị
- Ko có gì
- Ko có gì sao cười
- Long thấy vui vui thì cười thui mà
- Sao vui?
- Vì………………….
- Vì gặp Trúc đúng ko he he he
- Vì…………..miếng kem cuối cùng của Trúc thuộc về Long – dứt lời nó đút tọt cái kem trên tay Trúc vào mồm
- AAAAAAA!!!!!!!! Ko chịu đâu, đồ ăn gian, trả kem đây AAAAAAAAA – Trúc đánh vào người Long thùm thụp
- Ui da, đc rồi, Long đền cho cây khác, ha ha ha ,đồ heo tham ăn- nói xong thằng bé chạy đi và mua 2 cái kem về cho con nhóc. Đang tiu nghỉu thấy 2 cái kem hấp dẫn mắt nó sáng long lanh
- Của Trúc hết đó – Long cười dịu dàng
- Thiệt sao? – Nó cầm 2 tay 2 cái ăn ngon lành, trông như đứa trẻ con vậy,
- Long ăn đi, Trúc đút cho, há mồm ra nào – Long cười toe há mồm ra “lại hun gián tiếp nữa”
- Mặt dính kem kìa – Long dịu dàng rút khăn tay ra lau cho con nhóc, trông nó chả khác gì 1 thằng a trai lo cho 1 cô e gái bé bỏng
Sau khi ăn no nê kem, Long đưa Trúc đi lòng vòng 1 vài nơi, 2 đứa cùng ăn tối sau đó Long đưa Trúc về nhà. Trên đường về, con nhóc vì vui và mệt quá đã ngủ ngon lành trên vai Long. Long khoác tay nhẹ lên vai con nhỏ, nhìn nó đáng yêu biết bao, hàng mi cong vút, cái mũi thanh tú, cái miệng xinh xinh, làn da trắng mịn màng, công nhận càng lớn Trúc càng xinh đẹp. Nó tự nhủ sẽ ko bao giờ để con bé rời xa nó nữa. Long cứ ngắm Trúc mãi, rồi nó bỗng thấy Trúc nở 1 nụ cười, ko biết con bé mơ cái gì mà cười vậy, dễ thương quá đi mất. Long chợt nhìn xung quanh, chỉ có bác tài đang lái xe, tự nhiên tim nó đập nhanh lên, nó rụt rè 1 lúc, rồi… rất nhẹ nhàng nó cúi xuống… kiss nhẹ lên trán con bé. Con bé vẫn ngủ rất say ko biết gì.
Gần về đến nhà, mặc dù ko muốn nhưng Long vẫn phải lay Trúc dậy
- Trúc ah, gần về đến nhà rồi, dậy thôi – Long nhẹ nhàng
- Ah, uhm …về…nhà rồi àh, chết Trúc ngủ quên mất, sao ko gọi Trúc dậy
- Long thấy Trúc ngủ ngon quá nên ko đánh thức ( vậy mới hun trộm đc 1 cái chứ hí hí)
- Vậy sao, Trúc vào nhà nha, hẹn gặp Long ngày mai- con nhóc cười toe toét ra khỏi xe
- Bye

-----------------------------

Trong nhà Hoàng nhìn thấy Trúc đi từ trong xe ra, cả buổi nó ko thấy Trúc đâu nó cứ đi ra đi vào lo lắng, và hậm hực. Bây giờ thấy con nhỏ đi cùng 1 thẳng con trai khác nó càng cảm thấy lộn hết cả tiết, cái đầu nóng bừng bừng, bây giờ mà đập quả trứng lên đầu nó chắc cũng chín đc quá ( hí hí)
Trúc vừa vào nhà vừa líu lo hát, bỗng nghe tiếng gọi giật lại (khỏi nói cũng biết là ai)
- Cô đi đâu mà bây giờ mới về thế, có biết bây giờ mấy giờ rồi ko ?
- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh, bây giờ anh lại còn định quản lý giờ giấc của tui nữa hả, zô ziên quá!!!!!!
- Ờ…thì…tại…tại….- Hoàng ấp úng, chẳng lẽ là nói là tại tôi lo cho cô hay tại tôi ko thích cô đi với cái thằng kia
- Tại cái gì? – Trúc nhíu mày
- Tại…tại tôi…bị đứt tay – Hoàng dơ ngón tay ra- Nhưng tôi ko có bông băng, tôi tính sang nhà cô xin thì cô ko có nhà
- Sao anh ko ra ngoài mà mua ? Trúc khó chịu
- Tui ko thích, với lại tui đau tay ko đi đc – Hoàng chống chế
- Ha ha ha ha ha – Trúc cười ngặt nghẽo, - Đau tay chứ có đau chân đâu mà ko đi đc, có mà anh làm biếng thì có
- Kệ tui, cô ko thấy cơ thể ta là 1 thể thống nhất à, tay đau cũng ảnh hưởng đến chân đó – Hoàng phụng phịu
- Thôi, tôi ko đôi co với anh nữa- Trúc phẩy tay đi vào nhà
- Ey, thế cô ko băng tay cho tôi ah, đau quá ? – Hoàng giơ ngón tay bọc bằng giấy ăn ra ngoài (eo ơi) để trước mặt Trúc
- Thì băng, cũng phải để tôi vào nhà cãi đã chứ, ngồi dưới nhà đợi tôi đi, tôi lên lầu lấy bông băng xuống, có xước da chút xíu mà loạn lên đúng là…. – Trúc càu nhàu
Hoàng hí hửng chạy vào nhà, ngồi trên ghế, đợi Trúc. Thực ra tay nó đâu có đau lắm đâu, cái xước da bé tý này ăn nhằm gì, chẳng qua nó nói đại thì đành phải theo thôi, ko ngờ con nhóc này cũng tin thật, he he ngốc xít quá
- Nè, bông băng nè, có cả băng Urgo nữa trong này có đủ cả đấy cồn, oxy già….- Trúc đưa hộp cứu thương cho Hoàng
- Tui đau tay lắm, băng dùm tui đi – Hoàng nhăn nó
- Anh đúng là lắm chuyện mà!... Đưa tay đây!
- Nè – Hoàng đưa tay cho Trúc
- Sao đứt tay vậy, chảy nhiều máu thế, ướt hết cả tờ giấy ăn nè. – Trúc vừa tháo tờ giấy ăn ra vừa hỏi
- Tôi tính nấu cái gì đó ăn, nhưng cắt phải tay nên ko nấu đc
- Ặc, anh đúng là chả làm đc cái trò trống gì hết, có mỗi nấu ăn cũng ko đc nữa – Trúc ngán ngẩm
- Ui da!... Cô nhẹ tay chút xíu đi!...Xót quá! – Hoàng nhăn nhó
- Thì tui nhẹ tay hết sức rùi đó…! Anh kêu ít thui đc ko? Để yên cho người ta làm, đàn ông con trai gì mà chả chịu đựng đc gì hết- Trúc nói thế thôi nhưng nó vừa làm vừa thổi nhẹ nhẹ vào vết thương của Hoàng
“Sao con nhóc này chu môi lên thổi thổi cũng dễ thương thế?” – Hoàng thầm nghĩ. Cảm giác được con nhỏ chăm sóc thật là thích, mặc dù con nhỏ luôn miệng cằn nhằn nhưng hành động của nó lại rất dịu dàng, Hoàng cảm thấy trong lòng mình ấm áp biết bao. Thế mà lúc bị cắt phải tay nó đã kêu trời kêu đất, sao cuộc đời lại đen đùi thế. Bây giờ nó lại đang thấy bị cắt phải tay cũng tuyệt thật (ặc ặc ).
- Xong rồi!.. Anh cầm đống bông băng này về luôn đi, tôi cho anh đấy, sau này tự thay nhé
- Trời, tôi có 1 tay sao thay đc, cô thay dùm tôi đi, giúp người thì giúp cho chót đi chứ – Hoàng nhăn nhó
- Trùi ạ, kiếp trước tui mắc nợ anh hay sao í – Trúc ré lên
- Ọc…ọc…ọc – Bụng của Hoàng biểu tình
- Anh chưa ăn gì sao? Cái bụng anh biểu tình ghê quá rùi kìa
- Ừh, bị đứt tay nên có nấu nướng đc gì đâu! Cô có gì ăn hok, cho tui ăn với– Thực ra nó hậm hực vì con nhóc đi chơi với 1 thằng con trai khác nên chả có bụng dạ nào mà ăn
- Có mì tôm thôi, ăn hok?
- Có!!!!!!!!- Hoàng sung sướng
- Đúng là oan gia mà, ngồi đấy đợi tôi đi – Trúc đi vào bếp
10 phút sau, Trúc bưng lên 1 tô mì hấp dẫn, có trứng, có thịt, có rau có hành, bốc khói nghi ngút thơm phức, nhìn đã thèm nhỏ nước miếng rùi (ực ực)
- Ôi ngon quá đi mất!!!!- Hoàng reo lên, nó hí hửng đỡ lấy bát mì từ tay Trúc
“Xì xụp….xì xụp….xì xụp”
- Ngon ko? – Trúc chống cẳm lên 2 tay nhìn Hoàng ăn, nó mà tủm tỉm cười
- Ngon!!!!!!
- Đc nhiu điểm zị?
- 10điểm….Xì xụp…xì xụp
- Hôm nay anh chấm điểm rộng rãi quá ! Trúc cười tít
- Nè – Hoàng vừa ăn vừa nói
- Gì?
- Cuối tuần rảnh hok?
- Hok, tui bận rùi
- Bận gì vậy?
- Bận gì kệ tui chứ? Sao tui phải khai bao với anh chi? Ăn đi- Trúc giẩu mỏ
- Ừh ko nói thì thôi – Hoàng tiu nghỉu cúi xuống ăn tiếp, “chắc là bận hẹn hò với thằng ranh kia chứ gì, thằng đấy thì có gì hay chứ” Hoàng hậm hực nghĩ
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh….” Điện thoai của Trúc vang lên, “Dung calling”
- Alo, mình nè
-…………………………….
- Ừh, hôm nay đi chơi vui lắm – Trúc cười tít mắt
“Trông con nhóc này vui thế chắc là đang nói chuyện với thằng kia rồi” Hoàng dỏng tai lên nghe trộm
- Kế hoạch vẫn thế nhé 6h tối thứ 7 ở Vincom chứ gì
-…………………………
- Ok, Bye
Hoàng thấy Trúc cúp máy nó vội giả vờ lảng đi như ko để ý đến cuộc gọi đó, mà cắm cúi ăn.
- Ôi no quá!!!! – Hoàng xoa xoa bụng
- Ăn no rùi thì về đi cho tui còn nghỉ ngơi – Trúc lạnh lùng
- Cây tre nè….- Hoàng ngập ngừng
- Sao cơ? Trúc ngước lên nhìn Hoàng, có vẻ nó đã quen với cái tên này
- Cảm…ơn cô nhé- Hoàng lúng túng đỏ mặt
Thoáng chút ngỡ ngàng – “Ko có gì đâu” rồi nó nở nụ cười tươi rói với Hoàng, làm tim thằng bé xém chút nữa là nhảy khỏi lồng ngực.
……………………………
Hoàng phi như bay về nhà, nó cầm vội con dế sony của nó lên gọi cho thằng bạn quân sư quạt mo của nó.
- Alo, Hùng àh, có chuyện ko rắc rồi nè
- ……………………..
- Chuyện là thế này, tao làm đúng như mày bảo đó là rủ “cây tre” đi chơi cuối tuần, nhưng nó lại hẹn thằng nhóc kia rồi – Hoàng bực tức
- <Sao mày biết, nó nói với mày thế ah?>
- Thì tao nghe con nhóc đó nói đt vừa xong mà
- <Mày có biết tụi nó đi đâu ko?>
- Hình như là đi lên Vincom đó
- <Vậy thế này nhé, mày nghe tao nói nè, mày đi theo tụi nó đi, nhưng mà đừng để tụi nó biết>
- Sao???? Mày bảo sao?... Mày nói tao đi theo dõi á?...Tao đây mà phải làm mấy cái trò lén lút đó hả ? Hoàng gần như hét vào điện thoại
- <Ặc, ai bảo mày theo dõi làm gì, mày đến đấy coi như là đi chơi và tình cờ gặp tụi nó, hiểu chưa?>
- À…ờ….rồi sao nữa?
- <Như vậy mày làm tụi nó ko có cơ hội đi chơi riêng nữa, hỉu chưa hả cái thằng ngốc xít, nhân cơ hội đó mày nên chứng tỏ cho con nhóc bản lãnh của mày để cái thằng nhóc kia biết sợ chứ!>
- A!!!, tao hiểu rồi, mày đúng là mưu cao. Bye mày nhá, có gì tao báo lại cho mày
-<Ok, bye>
Hoàng cúp máy, miệng nó nở 1 nụ cười đắc thắng, nó chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay.
Trưa hôm sau, Trúc đang chuẩn bi nấu cơm thì có tiếng chuông cửa, Trúc chạy ra xem
- Xin hỏi ở đây ai là Hoàng Thanh Trúc – 1 người đàn ông có vẻ như người vận chuyển thư tín
- Dạ cháu ạ- Trúc lễ phép
- Cô có bưu kiện nhé, cô kí vào đây cho tôi
Trúc kí vào và nhận 1 gói rất lớn, nó nhớ có lần bố bảo sẽ có quà gì đó rất hay cho nó, con nhỏ hí hửng chạy vào nhà bóc gói quà ra liền.
- Đẹp quá trời nè!.....- Trúc thốt lên
“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh…”- “papa calling”
- Alo, bố àh – Nó reo lên
- <Cục cưng của bố nhận đc quà chưa? Có vừa ý ko? >
- Quá tuyệt chứ bố - nó sung sướng
-<Bấy giờ học hành ko còn như ngày xưa nữa, phải chịu khó tham khảo thêm tài liệu bên ngoài con gái àh, >
- Dạ, con biết rồi bố
- <Thôi, chào con gái yêu nhé, rảnh bố sẽ gọi đt cho con>
- Vâng, con chào bố

Trúc quay ra nhìn món quà của bố,…1 chiếc laptop đẹp mê ly, hình như là Macbook của apple thì phải nó nhìn thấy hình quả táo mà (thực ra tui cũng chẳng rành lắm về laptop viết đại thui, có gì sai sót thông cảm nhá hì hì ). Con nhóc ngắm nghía 1 cách say mê, ngắm nghía theo đúng nghĩa nhá, vì nó có 1 nhược điểm nữa cực lớn đó là cực cực “gà” về vấn đề liên quan đến máy tính, nó chả dám đụng chạm nhiều vào cái máy vì thành tích phá máy vi tính của nó có vẻ là khá cao.
“Có gì để mai hỏi Long cách sử dụng vậy” – nó nhìn cái máy lần nữa rồi cất vào hộp.
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, con nhóc đi lên sân thượng hóng gió cho mát, mỗi lần lên đây nó luôn thấy thoải mái, khuôn viên đầy hoa tạo cảm giác rất tươi tắn, nó ngắm nhìn những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc (thành quả chăm sóc của nó hàng ngà mà lị) mà thấy tinh thần nhẹ nhõm và thoải mái. Thình thoảng có cơn gió thổi vào làm mái tóc mềm mại mượt mà của nó tung bay trông nó y như 1 tiên nữ vậy. Tự dưng nó thấy buồn ngủ…2 mắt díu lại…thế là nó gục mặt ngủ ngon lành trên bộ bàn đá.
Hoàng cũng đi lên trên sân thượng chơi thì bắt gặp con nhóc đang ngủ ngon lành trên đó
“Trời, cô ta là sâu ngủ hay sao mà bạ đâu cũng ngủ đc thế”
Hoàng tiến tới gần con nhóc định bụng gọi con nhóc dậy, nhưng khi đến nơi, nó ngồi vào chiếc ghế cạnh con nhóc và ngắm con nhóc ngủ. Trông con nhóc này ngủ nhìn dễ thương i như con mèo vậy, chả bù lúc nó thức lúc nào cũng như cọp í. Con nhóc này dùng gầu gội gì mà thơm như mùi hoa quả vậy ta, úi, sao tóc nó dài và đẹp thế nhỉ, quảng cáo dầu gội đc ý chứ. Hoàng tiếp tục ngắm con nhỏ ngủ 1 cách say sưa, hàng mi cong vút, chiếc mũi thanh tú, làn da trắng mịn, cái môi hồng chúm chím như đang mỉm cười…trông yêu thế. Tim Hoàng càng ngày càng đập nhanh hơn, nó từ từ cúi xuống….
- Mẹ!...mẹ!... mẹ ơi! – Trúc kêu lên
Hoàng giật bắn mình, “trời, mình làm cái gì thế này” hic hic _ Hoàng quay ra ôm lấy ngực vuốt vuốt, nó thấy tim mình vẫn đang đập dồn dập. Hoàng quay ra thấy Trúc vấn đang ngủ ngon lành. “May quá, con nhóc ko biết gì…Con nhỏ này ngủ mà cũng mơ gọi mẹ”- Hoàng chợt mỉm cười trước sự trẻ con của Trúc
Chợt…nó thấy từ khóe mắt Trúc 1 giọt nước mắt rơi xuống. “con nhóc đó… khóc sao?”? Trông khuôn mặt Trúc hiện rõ sự đau đớn. “Chắc mơ phải ác mộng rồi, tội nghiệp con nhóc quá”. Hoàng thấy bối rối…nó ko biết phải làm gì lúc này nữa. Con nhóc mà dậy lúc này phát hiện nó ngồi đây nãy giờ thì sao nhỉ… Mà nó ngủ thì làm sao nó biết đc… Thui kệ, gọi nó dậy thôi, đằng nào nó cũng mơ thấy ác mộng mà. Nghĩ vậy Hoàng giả vờ hắng giọng “Hm..Hm” nhưng sau đó nó lại gọi với giọng hết sức dịu dàng (nó sợ con nhỏ giật mình mà)
- Ey, cây tre, dậy đi..sao lại ngủ lăn lóc ở đây thế này?... Dậy đi nào!
- À…ừm…- Trúc tỉnh dậy ngơ ngác
- Cô đúng là sâu ngủ, bạ đâu cũng ngủ đc – Hoàng cười toe toét
- Kệ tôi, mắc mớ gì anh chứ - Trúc ngại ngùng, xấu hổ quá, ngủ lăn lóc trên này lại bị cái tên cà chớn này bắt gặp nữa
- Kệ sao đc mà kệ, tôi lên đây hóng gió thì gặp cô ngủ lăn lóc trên này, đây là chỗ ngủ sao?
- Ăn đc ngủ đc là tiên mà, anh ghen tức với tôi phải hok? – Trúc le lưỡi
- Hok dám, tui sợ thành… heo tiên lắm – Hoàng cười khúc khích
- Anh….ko muốn sống nữa rồi – Trúc hét lên
- Í, cô tính giết người ah – Hoàng thụt lùi lại khi thấy Trúc lao ra
- Chứ còn gì nữa, dám chế nhạo tui vậy hả, chán sống rồi
- Ôi…bớ người ta…án mạng – Hoàng la lên oai oái
- La nè!...La nữa nè!...- Mỗi câu “la nè” là Trúc oánh thùm thụp vào người Hoàng
- Ui da…đau quá…tay tui chảy máu nữa nè, cô đánh người đang bị thương hả? – Hoàng la lên lập tức có hiệu nghiệm với Trúc
- Hả?...Tui có đánh vào vết thương của anh đâu sao chảy máu?
- Ơ…thì sợ quá..chảy máu lại – Hoàng tỉnh bơ
- Dám lừa tui hả, để tui chặt đứt tay anh lun – Trúc hét lên
- Thui…thui…oánh nữa vào vết thương thật đó, lúc đó cô phải chịu trách nhiệm đó nghen
- Hứ..tha cho anh đó – Trúc ngồi xuống ghế, đùa với cái tên này cũng mệt gớm
Hoàng cười tủm tỉm ngồi vào cạnh Trúc, nó bắt chuyện
- Nè..bộ đề hôm trước tui đưa cô, cô giải hết chưa?
- Giải đc ½ thui hà, tai đợt này ở lớp có nhiều bài tập quá tui ko có thời gian.
“Giải đc ½ số đề đấy trong có mấy ngày, con nhóc này là quái vật thật rồi” Hoàng le lưỡi nghĩ
- Hôm nào tui đưa thêm cho mà làm nhé – Hoàng cười tươi đề nghị
- Thiệt hả, cảm ơn anh nhá, tui có photo cho Dung rùi, nó cũng khoái lắm nhưng kêu đề khó quá, công nhận anh kiếm đâu ra đc mấy đề toán hiểm àh nha.
- Tui mà lị - Hoàng đắc chí
- Nè, anh học lớp 12 rùi, tính thi vào trường nào zị? – Trúc quay ra hỏi Hoàng
- Tui hả?...Chắc tui thi ngành kinh tế thui…Tui còn phải về để quản lý công ty của bố mà…- Giọng Hoàng buồn buồn
- Sao nghe ép buộc thế? Anh ko thích hả?
- Tui thích IT cơ, tui thích học trong trường FPT hà, nhưng bố tôi ko chịu
- Chắc anh giỏi IT lắm nhỉ? Cái vấn đề nào mà liên quan đến máy tính là tui dốt đặc hà hí hí
- Cũng kha khá – Hoàng cười hiền
- Hay quá!!! Tui có việc nhờ anh chút xíu nè – Trúc reo lên
Con nhỏ này cũng có việc nhờ mình sao, nhưng sao đc nhờ vả mà cảm giác lại thấy thích thú vậy nè trùi hí hí
- Có chiện gì thế?
- Bố tôi mới gửi cho tôi 1 chiếc laptop đẹp lắm, nhưng…tui hok biết sử dụng…anh chỉ tui đc hok
- Àh ùh, cô mang lên đây tôi xem nào- Hoàng khấp khởi mừng thầm, tưởng nhờ chiện gì, chiện này đối với nó nhỏ như con thỏ, đúng nghề của chàng mà
Con nhóc phấn khởi phi xuống nhà 1 cách nhanh nhất mang cục cưng của nó lên
- Đây nè – nó giơ ra
- Chà đẹp thế, bố chiều con gái thế - thằng nhóc suýt xoa
- Bố tôi mà lị - con nhỏ vênh mặt
- Bây giờ cô muốn hỏi gì nào
- Ah…thì tôi muốn anh chỉ tôi sử dụng “bé Bư” như thế nào
- Hả?...”bé Bư”?...”bé Bư” nào? – Hoàng nghệt mặt ra
- Àh, tui đặt tên máy laptop của tui là bé Bư – Con nhóc cười hồn nhiên
- Ặc ặc – Hoàng tý ngã ngửa- Lại còn thế nữa, con gái thật ra rách việc (he he thực ra nó nghĩ là con nhóc này rõ là dễ thương)
- Kệ tui, tui thấy tên bé Bư này dễ thương đấy chứ - Trúc cười toe toét. Mỗi lần con nhỏ cười là ko hiểu sao như có dòng điện chạy ngang qua người Hoàng vậy, làm nó cứ lóng nga lóng ngóng.
- Thôi, ko tào lao nữa, để tui chỉ cho nè – Hoàng lấy giọng

………………………………20 phút sau
- Trời ơi là trời!!!!!!!!!!!!!- (Tiếng ai hét vậy nhỉ) đó là tiếng Hoàng đó- Cô là con gà hả? Tui đã nói cái này làm như thế này, sao cô cứ làm ngược lại thế?...Đầu óc cô kiểu gì vậy? – Trông thằng nhóc đỏ mặt tía tai, tóc tai thi bù xù (chắc nó vò đầu bứt tai dữ lắm)
- Tại…tại anh nói nhanh quá chứ bộ - Trúc lúng túng
- Cô là đồ “con gà”, “con gà” mà + “cây tre” là ra “con gà tre” (học sinh học hỉu gì zị trùi), 1 cái thao tác đơn giản vậy mà nhầm lẫn suốt vậy là sao – Hoàng tuôn 1 tràng
- Nè…nè tùi nhờ anh chỉ tui chứ ko nhờ anh mắng mỏ tui nhá – Trúc phụng phịu
- Tui phải nói cho cái đâu cô thông thoáng ra chứ
- Hok cần anh nữa…mai tui hỏi người khác , xí…làm tàng – Trúc cầm “bé bư” của nó lên rùi ngoảnh mặt đi thẳng
- Ey, tôi xin lỗi mà, làm gì dữ vậy hì hì hì, để tôi chỉ lại cho…hứa danh dự lần này ko mắng cô nữa – Hoàng cười cầu hòa
- Thật ko?
- Thật!!!!!!!!- Hoàng giơ tay lên thề
- Í nhưng mà muộn rùi – Trúc đưa tay lên nhìn đồng hồ :16h30
- Thế àh, chết thật tôi cũng có công việc lúc 5h chiều, thui để mai tôi chỉ cho cô tiếp nhá – Hoàng liến láu rùi chạy xuống nhà Tại nhà Hoàng, sau khi chọn đc bộ quần áo ưng ý nó đi lại ngắm nhìn trước gương. Trông thằng nhóc hiện giờ phải nói là cực kì đẹp trai, chả trách tại sao lũ con gái cứ nhìn thấy nó là trái tim cứ rụng lả tả. Hoàng mặc quần jean trắng, áo sơ mi đen bỏ mấy cái khuy ở trên, giày cũng màu trắng nốt, đầu vuốt keo điệu đà, xịt nước hoa thơm phức. Gật đầu với thành quả của mình, nó lấy xe phóng vút lên vincom
Tại nhà Trúc, nó cũng đang nhìn ngắm mình trước gương, con nhóc mặc chiếc quần ngố đến đầu gối màu đen, mặc áo mayo tím bó sát ở trong và 1 chiếc áo pull cổ rộng màu trắng ra ngoài, đi giày converse đen, tóc búi cao. Nhìn nó rất là teen. Cầm thêm chiếc túi xinh xinh nữa trông nó quả thật rất đáng yêu.

17h50 tại vincom….
Có 1 thằng nhóc cứ thấp tha thấp thỏm ở trước cửa, ko hiểu con nhóc và thằng kia đến chưa. Sắp 6h tối đến nơi rồi, bọn con gái là chúa lề mề. Bỗng…nó nhìn thấy 1 chiếc oto dừng trước nó ko xa và bóng dáng ai đó quen quen…đúng là con “gà tre” đó rùi, tiếp đến 1 người nữa… Ớ!!!! Ko phải là con trai sao?...Kia là Dung mà?...Hay là thằng nhóc kia chưa đến nhỉ?...Vậy càng tốt, càng phải tranh thủ. Nghĩ thế Hoàng tiến tới bằng đường khác.

2 con nhóc đang tung tăng đi vào mà ko biết có 1 tên đang rình mò ở ngoài.
- Bây giờ mình đi đâu Dung nhỉ - Trúc cười tươi hỏi Dung
- Đi măm măm cái gì đã để lấy sức chơi, sau đó lượn lờ mua sắm rùi…tính tiếp, ok?- Dung nháy mắt
- Ok!!!- Trúc cười hưởng ứng
Trúc và Dung ríu rít đi vào trong thang máy, trông 2 đứa hôm nay đứa nào cũng xinh đẹp dễ thương, Dung hôm nay mặc 1 cái váy búp bê màu hồng phấn, áo somi trắng hở vai nhìn yêu ơi là yêu ( ra dáng 1 đại tiểu thư lắm). 2 con nhóc cứ hồn nhiên đi vào thang máy, ko biết có 1 người đang đi theo.
Thang máy dừng ở tầng 5….
Mắt Trúc sáng lên khi nhìn thấy khu vui chơi, con nhóc này rất ham chơi mà nó quay ra khều khều Dung
- Dung nè, măm xong mình vào kia chơi chút rùi mua sắm sau nhé – mắt nó vấn nhìn hướng cái nhìn đắm đuối vào khu vui chơi
- Ừh, hay đấy, nhưng mình chơi dở mấy trò này lắm hí hí
- Kệ chứ, chơi cho vui. Thui chúng ta đi măm thui, bụng Trúc bắt đầu biểu tình rùi nè he he he
Nói xong 2 đứa tiến thẳng vào hàng ăn và chon 1 chỗ ưng ý. Đang chọn thực đơn thì thằng nhóc ở đâu đi vào giả vờ ngó ngó nghiêng nghiêng như đang tìm ai đó.
- Ớ!....”gà tre” cô cũng ở đây àh – Hoàng thốt lên ra vẻ ngạc nhiên lắm
- Tôi phải hỏi anh câu đấy mới đúng chứ, ko phải anh nói anh đang đi có việc sao, sao lại xuất hiện ở đây - Trúc ngước lên nhìn Hoàng nghi ngờ.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Thì tôi đi có việc đây nè, tôi hẹn thằng Hùng mà giờ này chưa thấy nó đâu cả!!! – giả vờ liếc đồng hồ - Chắc lại cho mình leo cây rồi
- Anh Hoàng ngồi cùng tụi e cho vui – Dung cười đề nghị
- Àh, ừh cảm ơn e – Hoàng kéo ghế ngồi cạnh Trúc luôn
- Ey, tôi nói cho anh ngồi cùng hồi nào – Trúc gắt
- Nè, là Dung mời tôi đó nghen, Dung nhỉ ?- Hoàng cười hì hì với Dung và quay ra gườm gườm với Trúc. 2 đứa nhìn nhau 1 lúc rồi ko ai bảo ai cùng “Xí iiiiiii” và quay đi. Dung nhìn bộ dạng của Trúc và Hoàng mà cứ tủm tỉm cười. Tụi nó cứ gặp nhau là y như rằng cãi nhau
Sau khi ăn uống xong, theo chương trình Trúc và Dung đi vào khu vui chơi chơi, tất nhiên thằng nhóc phải lò dò theo
- Nè, anh đi theo tụi tui làm gì, bạn anh đâu sao mãi ko đến thế - Trúc gắt
- Tui ko đi theo cô nhá, tui đi chơi chứ bộ, bạn tui sắp tới rùi nhá
- Vậy kệ anh đó, tụi tui đi chơi đây- Trúc kéo Dung ra quầy mua xèng
Trong lúc đó Hoàng chạy ra gọi cho Hùng
- Alo, tao đây, con nhỏ đó ko đi với thằng kia, mà là đi với Dung – Hoàng hồ hởi
-<Thế àh, mày đúng là thằng hâm>
- Thế bây giờ tao phải làm thế nào, “gà tre” cứ bám riết lấy cái Dung, tao chả tiếp cận đc nó gì hêt
- <Mày đang ở chỗ nào >
- Khu vui chơi tầng 5 đó
- <10 phút nữa tao có mặt trên đó, Bye>
Hoàng hí hửng, ko biết thằng bạn thân của mình lại có trò gì nữa, thôi dù sao cũng phải chờ nó, tranh thủ ra kia chơi chút. Hoàng lò dò ra quầy bán xèng và nó đi ra phía trò chơi yêu thích của nó. Nó bỏ xèng vào…chọn nhạc…và bắt đầu nhảy. Công nhận Hoàng nhảy rất pro, hết bài này đến bài khác, trên màn hình toàn hiện lên chữ “perfect” với cả “good”, mấy người xung quanh dần bỏ hết trò chơi mà lao ra xúm xít xem thằng nhóc nhảy. Lũ con gái thì xì xầm ngưỡng mộ “ôi, sao anh í đẹp trai quá mày ơi…” hay “nhảy pro quá, đẹp trai nữa, dáng chuẩn thế,”. Lại 1 đống tim rụng lả tả.
Trúc và Dung sau khi chơi chán các trò, đang xem còn trò gì để chơi tiếp ko thì thấy 1 đám đông xúm xít lại, 2 con nhóc tò mò ra xem. Sau khi chen lấn đến nơi thì thấy Hoàng đang nhảy say mê, xung quanh là lũ con gái trầm trồ. Kết thúc bài nhảy, Hoàng quay ra thấy Trúc đang nhìn mình thì cười tít. Làm lũ con gái tưởng bở đứa nào cũng làm dáng cười lại. Hoàng tiến về phía Trúc
- Sao?...Cô thấy thế nào?
- Cũng tạm đc – Trúc lạnh lùng
- Tạm được?????????- Hoàng sửng sốt
- Ừh,
- Vậy cô nhảy hay lắm sao? Có muốn thi ko? – Hoàng nóng mặt
- Ok!!! Thi thì thi – Trúc nói tỉnh bơ làm thằng nhóc mặt nghệt ra “chẳng lẽ trò này cô ta cũng biết sao?”
2 đứa vào vị trí,…bỏ xèng (tất nhiên rồi)…chọn nhạc giống nhau….1..2…3…bắt đầu. Đám đông xung quanh hò reo ầm ĩ, lũ con gái thiên về Hoàng, còn lũ con trai thiên về Trúc. Trúc nhảy cực pro trên màn hình “perfect” hiện lên liên tục lại còn combo nữa. Hoàng đâu biết rằng cái trò này hồi trong kia Trúc bắt Long đi chơi với mình suốt. Hoàng cũng ko ngờ là con nhóc này lại lắm trò đến thế, thua thì ê mặt lắm híc híc
Đám đông xung quanh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, tất cả những người có mặt ở đấy đều ko thiết tha gì với mấy trò chơi nữa mà lao ra xem cuộc thỉ thí của Hoàng và Trúc. Con nhóc càng nhảy càng hay…Hoàng cũng ko vừa, tóm lại là bên tám lạng kẻ nửa cân.
Sắp kết thúc, điểm của 2 bên đanh ganh nhau từng tý 1 một. Đột nhiên dây giày Trúc bị tuột, đám đông lao xao “cô bé kia tuột dây giày rồi, ko cẩn thận coi chừng ngã “. Trúc biết nhưng ko thể dừng lại đc… Tất nhiên những câu đó lọt vào tai Hoàng, tự nhiên nó mất tập trung, đáng lẽ phải tranh thủ mà tiến lên chớ, đằng này thằng nhóc lại lo lo, lỡ con nhóc ngã ra thì sao.?? Trúc do bị vướng dây giày nên vị sai nhịp vài chỗ và điểm của Hoàng đang tăng dần và bỏ xa Trúc. Bỗng Trúc dẫm phải dây của giày bị tuột, nó lóng ngóng rồi ngã nhào ra sau. Thôi… xong phen này đau đây. Nó đang chuẩn bị tinh thần để ê cái bàn tọa thì tự dưng thấy mình đc ai đỡ…Nó mở mắt ra thì nó đang ở trong vòng tay Hoàng. Hóa ra Hoàng biết nó bị tuột dây giày nên quay ra định nói nó dừng lại, đúng lúc con nhóc chuẩn bị ngã thế là thằng nhóc lao ra. Finish là cú đỡ người vô cùng đẹp mắt, Trúc trong tư thế chuẩn bị ngã ra sau, còn Hoàng thì 1 tay kéo Trúc lại 1 tay đỡ ngang eo và thế là …4 mắt nhìn nhau. Đám đông xung quanh “ồ” lên 1 tiếng, đứa thì suýt xoa tiếc nếu thằng nhóc ko đỡ con bé kia có phải thắng rồi ko? Mấy đứa con gái thì ngẩn ngơ với vẻ mặt “ước gì mình đc như cô ấy”. Tóm lại là vô cùng hỗn độn
Khoảng cách giữa 2 đứa lúc này bằng zero, Trúc nghe rõ cả tiếng tim Hoàng đập thình thịch… cả tim nó nữa, cũng đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đây (sợ mà). Nó thấy ánh mắt Hoàng nhìn nó đầy vẻ lo lắng và có chút gì đắm đuối. Nó đứng bật dậy, cả 2 đứa đều giả vờ nhìn sang chỗ khác, ngượng ngùng, mặt chúng nó bây giờ i chang 2 quả cà chua.
- E hèm, cô ko sao chứ? Hoàng nói
- Ùh…cảm ơn anh – Trúc lí nhí
“Bốp, Bốp” Ha ha ha – Tiếng vỗ tay + tiếng cười ở đâu vang lên, mọi người đều đổ dồn về nơi phát ra âm thanh đó
- Hay lắm, màn anh hùng cứu mĩ nhân rất đẹp, rất may là tôi đã lưu đc khoảnh khắc đáng nhớ này – Hùng ở đâu tiến tới cười rất tươi và cầm chiếc di động hua hua
Cả đám đông àh ko chính xác là lũ con gái 1 phen nữa “ồ” lên, xuất hiện thêm 1 hotboy nữa, 1 anh chàng đẹp trai chẳng kém gì anh chàng trước. Đi bên cạnh Hùng là Dung, hóa ra Dung đã biết Hùng đến nhưng Hùng chặn Dung lại ko cho nói để đc xem màn thi đấu hoành tráng kia.
- Ảnh đẹp lắm. mày xem đi – Hùng đưa cho Hoàng xem
- Nè, anh thôi đi ko? Ai cho anh chụp hình linh tinh vậy chứ - Trúc định đưa tay chụp lấy cái điện thoại
- Cô bé, ở đây có ai cấm chụp hình đâu – Hùng cười tủm tỉm ngăn tay Trúc lại
- Nhưng….- Đúng là như thế, Trúc đuối lý hoàn toàn, cái ảnh nó ở trong vòng tay Hoàng mà phát tán toàn trường thì nó chỉ có nước độn thổ thôi
- Nhưng cái gì mà nhưng, cô bé chỉ bắt nạt đc thằng bạn anh thôi, chứ anh thì khác nhá – Hùng cười nhếch mép
Trúc tức muốn xì khói, tên này còn đáng ghét hơn cái tên cà chớn kia nữa, cái bộ mặt vênh váo của hắn nhìn chỉ muốn nện thôi.
- Mày thôi đi, đừng trêu người ta nữa – Hoàng phẩy tay- Trả cho mày nè, tao xóa hết ảnh rồi, ảnh này mà tung lên trước toàn trường thì mất mặt đại thiếu gia tao quá – Hoàng nói xong trả ấn điện thoại vào tay Hùng, để thằng nhóc + 2 con nhóc ngạc nhiên và ngơ ngác. Trông cái 3 cái mặt bây giờ giống hệt nhau, đều mắt chứ “a” mồm chữ”o”.
Trông Hùng rõ tiu nghỉu và thất vọng
- Mày đúng là thằng phá hoại, bao công tao chụp đc bức hình đẹp như mơ thế, mày muốn lấy lòng người đẹp chứ gì?
- Kệ tao – Hoàng lạnh lùng đi tiếp
- Tao ko thèm nói với mày nữa, tính lên đây giúp mày mà mày lại đối xử với tao thế này hả.
- 2 anh có thôi ko, tụi tui đi đây nè- Trúc lên tiếng
- Khoan – Cả 2 cùng đồng thanh
- Sao?
- Tôi khát nước quá…cô mua dùm tôi chai nước nhá – Hoàng nhẹ nhàng
Trúc định vặc lại nhưng nghĩ lại Hoàng đã cứu nó 2 bàn thua trông thấy, thôi chả sao, nó kéo Dung đi cùng nó. 2 con nhóc vừa đi khuất, Hoàng kéo Hùng lạ thì thầm cái gì đó… Chả biết nội dung là gì mà Hùng cười tít mắt (trông thật là gian tà) 1 lúc sau Trúc và Dung quay lại thấy 2 tên đã cười khì khì với nhau, tụi con trai làm lành nhanh thật nha.
- Nè nước của 2 anh nè – Trúc đưa nước cho Hùng và Hoàng
- Bây giờ 2 anh tính đi đâu thế? Trúc tò mò
- Ah, anh đang tính đi mua ít đồ tặng cho bà chị gái nhân dịp sinh nhật nhưng chưa biết lựa đồ nào, hôm nay đang tính rủ Hoàng đi xem – Hùng xen vào
- Thế ah, sinh nhật chị mày ah, tao quên mất, thế thì tao cũng phải chọn 1 món đồ cho bà ý mới đc kẻo bà y xé xác tao ra mất – Hoàng nói thêm vào
- Thế 2 anh tính mua gì – Dung hỏi
- Cũng chưa biết, hay e đưa anh đi chọn nhé? – Hùng cười dịu dàng với Dung
- Ờ,…dạ, cũng đc – 2 má con bé đang đỏ dần lên
- Hay thế này đi, tao dẫn Dung đi chọn đồ, còn mày dẫn Trúc đi chọn – Hùng nêu ý kiến
- Sao ko đi cùng luôn thể lại phải người này đi với người kia ? – Trúc lên tiếng có vẻ phản đối
- Phải bí mật mới vui, đi chọn cùng nhau thì biết hết quà còn gì, thế nhé, xong thì gọi đt và hẹn ở tầng 1 nhé – Hùng nói xong kéo Dung đi luôn ko để Trúc kịp phản ứng

-----------------------------

Cặp đôi Trúc – Hoàng tần ngần 1 lúc, có lẽ 2 đứa vẫn còn có vẻ ngượng ngùng sau sự việc xảy ra lúc nãy
- À, ừm…bây giờ anh tính mua gì? – Trúc lên tiếng
- Tôi cũng chưa biết, cô thử gợi ý xem ?
- Xem nào, chọn nước hoa đi con gái hay dùng nước hoa mà
- Năm ngoái tôi tặng nước hoa rồi
- Vậy mĩ phẩm
- Ui, nhà Hùng là tập đoàn lớn kinh doanh mĩ phẩm mà, cái gì bà ý chả có
- Khó thế? – Trúc nhăn nhó
- A, tôi nghĩ ra rồi – Hoàng nhớ ra rồi cầm tay Trúc kéo đi
- Anh nghĩ ra gì vậy, kéo tôi đi đâu thế
- Mua váy – Hoàng đáp gọn lỏn

Tại cửa hàng thời trang, Hoàng dắt tay Trúc vào, trông 2 đứa chẳng khác gì 1 đôi đang yêu nhau say đắm, nhân viên bán hàng thấy vậy liền vồn vã chạy ra
- Xin chào quí khách, tôi có thể giúp gì cho quí khách
- Tôi cần chọn 1 bộ váy thật đẹp cô tìm giúp tôi với – Hoàng cười 1 nụ cười hấp dẫn khiến cô nhân viên bán hàng có vẻ ngất ngây
- Vâng, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu mã, rất hợp với dáng người của chị đây
Sau 1 hồi chon lựa, cô nhân viên mang ra 3 chiếc váy. Hoàng cầm lên và đưa cho Trúc
- Cô thử đi
- Tôi á?
- Chẳng lẽ tôi thử, thử dùm xem có đẹp ko thôi mà- Hoàng cười nài nỉ
- Thôi đc rồi- Trúc cầm 3 chiếc váy đi vào phòng thay đồ
Chiếc váy thứ nhất Trúc mặc bằng vải voan nhẹ, họa tiết là những bông hoa nhỏ li ti, hở vai, ngắn đến đầu gối. Lúc Trúc bước ra Hoàng rất ngạc nhiên, ko ngờ con nhóc lại có body chuẩn thế, chiếc váy làm lộ ra bờ vai trắng ngần và đôi chân thon thả của con nhóc. Trông con nhỏ đẹp như 1 tiểu thư đài các vậy. Đẹp quá! Mắt thằng nhóc tròn xoe
- Sao? đc ko ? Trúc ngại ngùng
- Đẹp lắm, thử tiếp chiếc thứ 2 đi
- Thử nữa hả
- Lỡ cái kia đẹp hơn thì sao
Chiếc thứ 2 màu hồng phấn vải hơi bóng, phần trên ôm sát người, cổ phần sau trễ đến giữa lưng phần còn trước cổ khoét ko quá sâu nên ko quá lố lăng hở hang mà làm chiếc váy càng quyến rũ, bên cạnh có gắn 1 bông hoa hồng cùng màu với váy, tay của váy xẻ từ vai xuống làm cho chiếc váy thêm mềm mại nữ tính. Phần dưới váy hơi xòe ra nhìn trông trẻ trung dễ thương lắm. Trúc có vẻ hơi ngại ngùng trước cái váy này, nó cảm giác toàn thân gần như phô bày hết ra vậy. Cô nhân viên bán hàng thì hết lời khen ngợi, nó đành bước ra. Lần này Hoàng sững sờ luôn, trông con nhóc phải nói là vô cùng rực rỡ, chiếc váy làm lộ ra chiếc lưng trắng ngần cong cong và phần eo thon thả. Con nhỏ lúc này chả khác gì tiên nữ vậy. Hoàng cứ ngắm nghía say mê
- Nè,…! Đc ko? Chọn bộ này nhá – Trúc ngại ngùng nói
- Đẹp!.. bộ này cũng đẹp nữa – Hoàng giật mình quay về mặt đất
- Ko cẩn thử nữa nhỉ - Trúc cười toe
- Thử nốt bộ kia đi, còn 1 bộ thì thử nốt đi – Hoàng năn nỉ
- Thôi đc rồi, nốt bộ này thôi nhá
Chiếc thứ 3 màu trắng, phần trên là bó sát, 2 dây và màu bạc óng ánh, còn phần dưới váy màu trắng xòe ra, thiết kế đơn giản nhưng cực kì sang trọng.Trúc bước ra, bộ này trông con nhỏ mới thực sự là lộng lẫy, hình như chiếc váy này sinh ra là để mặc trên người con nhỏ hay sao i, trông con nhỏ đẹp như thiên thần vậy. Miệng Hoàng há hốc.
- Đẹp quá!..- Hoàng thốt lên
- Ừh, chiếc này cũng đẹp nữa – Trúc cười tươi rói
Nhân viên bán hàng thì suýt xoa ko ngừng, công nhận con bé mặc chiếc nào vào cũng đẹp hết.
- Tôi vào thay đồ đây – Trúc quay vào
- Í, từ từ , “tách” “ tách’ – hoàng chụp lia lịa
- Anh làm cái gì thế? Sao lại chụp ảnh tôi? – Trúc lấy tay che mặt
- Đừng che mặt… Làm dáng cái coi nào….Cười lên đi chứ - Hoàng liến thoắng

Con nhóc đành nhe răng ra cười cho xong rồi chạy vào trong thay bộ đồ. Nó ra thấy Hoàng đang cười tươi với mấy cô nhân viên, “đúng là cái đồ háo sắc, thấy con gái là mắt cứ sáng như sao, miệng thì cười toe toét, mắt thì chả thấy đường đâu” – con nhỏ vừa nghĩ vừa cười. Nhận túi đô từ tay nhân viên, Hoàng quay ra cười tươi với Trúc, con nhỏ thấy thế liền ngoảnh mặt đi. Hoàng tiến tới chỗ Trúc cầm tay con nhỏ (lại cầm tay). Con nhóc tính giật ra nhưng thằng nhóc giữ chặt tay nó lại và mặt nó cười tươi tỉnh bơ với mấy người bán hàng
- Anh chị thật là xứng đôi, chị thật là hạnh phúc đó, có bạn trai tâm lí ghê – Cô nhân viên bán hàng cười tươi
- Dạ, e ko phải là….- Trúc vừa định thanh minh thì Hoàng chen vào
- Chị quá khen, thôi tụi tôi đi đây, bye nha – Hoàng kéo tay Trúc đi luôn

- Nè, anh làm cái trò gì vậy ???? – Trúc hét lên
- Trò gì là trò gì? – Hoàng tỉnh bơ
- Thì đó….- Trúc hua chân múa tay loạn xạ ngầu
- Tôi chả hiểu cô định nói gì – Hoàng đi tiếp
- Anh nói gì với mấy cô đó mà cô ta lại nói như vậy?
- Tôi chẳng nó gì cả, chỉ hỏi thăm mẫu mã, với cả xuất xứ thôi mà, sao họ nói vậy làm sao tôi biết – Hoàng cười tủm tỉm
- Anh….đúng là đồ…cà chớn mà….- Trúc tức quá hét lên
- Cô là con gái sao cô hét to thế? – Hoàng nhăn nhó
- Kệ tôi- Trúc chu mỏ lên
- Đúng là đồ “gà tre” mà, gáy khỏe thế ko biết !!- Hoàng chép miệng lắc đầu
- Anh…! Tôi ko thèm đôi co với anh nữa! – Trúc giận dữ bỏ đi
- Ey, cô đi đâu vậy, từ từ thôi, ngã bây giờ - Hoàng hốt hoảng chạy theo
- Tôi đi mua đồ, hôm nay tôi tính đi mua sắm với Dung mà, nãy giờ đi mua cho anh rồi bây giờ tôi phải mua cho tôi chứ - Trúc lạnh băng
- Giận hả, đùa tý thôi mà, thôi bây giờ tôi đưa cô đi mua nhá, hi hi tình nguyện làm hướng dẫn viên, hướng dẫn viên hơi bị đẹp trai nhá. – Hoàng phồng má nói
- Hì hì – Trúc phì cười – Thôi đc rồi đi thôi
- Lúc nãy anh chọn cái nào làm quà vậy? Trúc vừa ngó nghiêng vừa hỏi Hoàng
- Ah, cái thứ 2 đó – Hoàng cười tủm tỉm
- Ừh, cái đó đẹp bá cháy luôn- Nó cười híp mí

Hai đứa đi lăng xăng hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, chỗ nào Trúc cũng ngó 1 chút, sờ 1 chút, trông con nhỏ thích thú lắm. Hoàng chạy theo bở cả hơi tai, nhưng mà thằng nhóc lại thấy thích, chả hiểu sao nó lại thích ngày nào cũng đc thế này. Trông con nhóc cứ hồn nhiên, cười khanh khách, nhìn nụ cười của con nhỏ mà Hoàng chả thấy mệt gì hết.

- Thôi tôi mua đủ rồi, mệt quá, chúng ta gọi cho Dung và Hùng xem họ thế nào rồi- Trúc cười toe toét quay ra phía Hoàng
Chẳng thấy Hoàng đâu, con nhóc đang ngó quanh ngó quất để tìm, hay là thằng nhóc bị lạc nhỉ, đang ngẩn ngơ thì bất ngờ có tiếng Hoàng sau lưng
- Tìm tôi hả? – Hoàng cười dịu dàng và đưa cho Trúc 1 cái kem nhìn vô cùng hấp dẫn
- Oa, trời ơi, ngon quá đi!!!- Trúc reo lên
- Chạy nhảy từ nãy chắc mệt lắm rồi đúng hok, ăn kem đi cho mát – Hoàng nhẹ nhàng
- Hì hì, sao biết tôi thích ăn kem, anh tài thật đó – Trúc cầm cái kem ăn ngon lành, nó ăn 1 cách say mê và thích thú
Hoàng nhìn con nhóc ăn kem ngon lành, trông nó thật dễ thương
- Tôi thấy cô thật giống với những cái kem – Hoàng mỉm cười
- Là sao? – Trúc ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hoàng
- Kem có nhiều loại nhiều vị, chua có, ngọt có, đắng đắng của socola có, béo ngậy như vani có, cũng như cô vậy. Kem tuy bề ngoài nó lạnh nhưng khi ăn vào lại khiến cho người ta có cảm giác ngọt ngào, dễ chịu. Đôi khi vì lạnh quá lại khiến cho người ăn buốt đến đỉnh đầu. Tuy vậy ko ai là có thể cưỡng nổi sức thu hút của những cái kem. – Hoàng nói và nhìn Trúc say đắm
Trúc ngạc nhiên và cũng ngước nhìn Hoàng… 4 mắt lần nữa lại gặp nhau…cứ thế… 1 cảm giác rất lạ trong con nhỏ, lần đầu tiên nó thấy Hoàng nhìn nó dịu dàng như thế. Nó thấy bối rối trước ánh mắt này kinh khủng. Làm sao đây???? Hoàng đang từ từ cúi xuống…tên cà chớn này định làm gì vậy….hơ hơ…

“Heo ko đòi ăn kem, heo ko đòi ăn bánh…” – Tiếng chuông điện thoại làm cả 2 đứa đều giật bắn, Trúc luống cuống cầm điện thoại lên “Dung calling”
- A..Alo, Dung hả, mình nghe nè – Trúc lắp bắp, có lẽ nó vẫn còn hồi hộp sau chuyện vừa rùi, bằng chứng là mặt nó vẫn còn đỏ tưng bừng
-<Bồ mua xong chưa, mình và anh Hùng chọn đồ xong rồi nè>
- Xong rồi, mình đang tính gọi cho bồ đó
- <Vậy xuống tầng 1 đi mình đang đợi ở ngoài nè, anh Hùng đi lấy xe rồi>
- Ok, xuống liền
Trúc cúp máy quay ra nói với Hoàng
- Đi thôi, Dung đang đợi tôi ở ngoài đường, bây giờ cũng khá muộn rồi.
2 đưa ra thang máy, đến tầng 1 Trúc đi ra, còn Hoàng tiếp tục xuống tầng dưới lấy xe.

-----------------------------

- Ê, cô em, cô đang đợi ai đấy? 1 tên trong số 3 tên bước tới phía Dung cười cợt nhả
Dung sợ hết hồn, xung quanh đây ko có ai, Trúc chưa ra, Hùng và Hoàng cũng ko có, chỉ có mình nó ở đấy, mặt nó tái nhợt khi thấy 1 lú bặm trợn xuất hiện. Nó lắp bắp
- T..ô..i …đợ….i ….b..ạn
- Bạn trai hả? Thôi mặc kệ nó đi, đi chơi với bọn anh nhé cô e xinh đẹp? 1 tên có vẻ là tên đại ca cười nham nhở
- K..hô..ng- con nhỏ lấy hết can đảm nói, mắt nó đã ngân ngấn nước
- Không là thế nào, từ xưa đến nay Cường “híp” tao muốn là phải đc – tên đó gằn giọng và tiến về phía Dung, nó đang tính kéo Dung đi thì Trúc ra đến nơi, nhìn con bạn thân của nó bị mấy tên du côn cợt nhả nó đã sôi máu lên rồi
- Buông bạn tao ra, lũ khốn kia – Trúc hét lớn, nó lao như tên vào phía Dung
- Trúc, Trúc ơi – Dung mừng rơn
- Ô, 1 con nhóc nữa xuất hiện kìa, hôm nay hên quá, toàn gặp đc mấy em xinh như mộng – 1 tên cười khả ố, cả 3 tên vây lấy Dung và Trúc
- Đừng sợ Dung, có Trúc đây rồi – Trúc đứng trước che cho Dung, đúng là “mĩ nhân cứu mĩ nhân”
- Đi chơi với anh đi cưng – 1 tên đưa tay lên mặt Trúc
Lập tức nó tóm lấy bàn tay và bẻ ngược lại làm thằng nhóc kia kêu lên oai oái. Nhanh như chớp nó đá 1 cú giữa bụng tên đằng trước làm thằng đó ko kịp trở tay và ngồi phịch xuống đất ôm bụng. Tên còn lại đứng đằng sau lao lên thì con nhóc hạ chân xuống lấy đà và đá đúng mặt nó. Thằng nhóc ôm mặt nhăn nhó, lợi dụng lúc đây Trúc lên gối tên đang bị nó bẻ tay làm nó gục hẳn, Tên bị đá vào mặt kia lao vào ôm đằng sau lưng Trúc gì chặt 2 tay con nhóc. Lập tức Trúc giơ chân thật cao đá ra đằng sau đúng mặt tên đó, thằng kia bị đá phát nữa vào mặt thì choáng váng, và tiếp tục bị bồi thêm 1 đấm vào bụng. Nó nằm lăn ra đất kêu la thảm thiết
- Đồ mất dạy, cho chừa đi nhé – Trúc phủi tay, chợt nó nhận ra tên bị đánh sau cùng kia quen quen, àh là tên Cường “híp”. Cái tên mất nết này vẫn chưa từ bỏ thói côn đồ, nhớ lại vụ nó đánh Long đến chấn thương sọ não mà con nhóc lại sôi hết cả gan ruột
- Thì ra là mày hả Cường!..Mày đã nhận ra tao chưa?.. Gan mày to lắm mới lại đụng vào tao đó – Con nhóc gằn từng tiếng và mặt nó chuyển dần sang trạng thái sát thủ nó tiến tới chỗ Cường, còn mặt Cường đang dần chuyển sang trạng thái tái mét vì nhận ra thủ lĩnh của trường C khi xưa. Hồi đó nó đã bị đập cho te tua, rồi bị đuổi học.
- L..à…là cô sao? À ko, đại tỷ, em sai rồi, em biết lỗi rồi, đại tỷ tha cho e –Cường rối rít, 2 thằng đàn e thấy đại ca như vậy lại càng khủng hoảng hơn, 2 thằng ngẩn tò te chả hiểu gì cả
- Tha nè… tha nè…cho mày chừa tật sàm sỡ con gái nhà lành nhá….- Cứ mỗi 1 câu là Trúc lại oánh 1 cái, 3 tên côn đồ la oai oai chịu trận
Hùng và Hoàng phóng vút xe ra, chỉ tại tìm cái vé xe mà mãi ko thấy nên mới ra muộn thế này, thấy từ xa 3 tên con trai lạ hoắc đứng cùng 2 con nhóc làm cả 2 hoảng sợ, liền lao tới. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng hơn. Trước mặt 2 Hùng và Hoàng là 3 tên đang lê lết, thương tích đầy mình, còn Trúc thì đang ra sức đạp đạp, đấm đấm, miệng ko ngừng chu chéo. Cảnh tượng vừa hãi hùng vừa buồn cười.
- Có chuyện gì thế - Hoàng và Hùng cùng lên tiếng
3 tên lưu manh thấy ở đâu lại xuất hiện thêm 2 tên cao to lực lưỡng nhìn bộ mặt ngầu ngầu đâm càng hoảng sợ. Trông mặt chúng nó trắng bệch
- 3 tên này chọc ghẹo e, Trúc nhìn thấy, kết quả là thế này đây – Dung chỉ tay về phía đó
- Chúng mày chán sống rồi phải ko? – giọng Hùng đanh lại, mắt nó như tóe lửa
- Thôi tha cho chúng nó đi, chúng nó cũng te tua quá rồi anh – Dung lên tiếng
- Thôi nể e đó, chúng mày còn ko mau đi đi kẻo tao gọi công an gô cổ cả lũ chúng mày bây giờ - Hùng hăm dọa, câu nói có hiệu lực ngay tăp lự cả 3 tên chạy bán sống bán chết. Đúng là xui xẻo mà, tưởng hên hóa ra xui tận mạng, vì tụi nó nhận ra 2 thằng nhóc vừa xuất hiện là ai. 2 đại thiếu gia nổi tiếng nhất thành phố này, đụng vào thì tụi nó chỉ có mức bán xới sang chỗ khác mà làm ăn.
Hoàng thì chạy ra phía Trúc, cầm tay, cầm chân, quay mặt bên trái bên phải, vẻ mặt đầy lo lắng
- Cô có sao ko, có bị đau chỗ nào ko, tụi nó có làm gì cô ko? – Nhìn thằng nhóc lo lắng trông đến tội
- Tôi có làm sao đâu- Trúc thấy Dung và Hung nhìn chằm chằm cười khúc khích thì vội vàng rút tay khỏi tay Hoàng
- Đúng rồi đó mày, nhìn thì biết, mấy thằng lưu manh kia mới lĩnh đủ chứ cô bé này có làm sao đâu – Hùng cười tủm tỉm
- Mày thì biết cái gì? Dù sao tụi nó cũng là 3 thằng con trai mà, cô để yên để tôi xem nào – Hoàng vừa nói vửa tiếp tục xăm soi chân tay mặt mũi Trúc
- Trời ah, mày hâm vừa vừa thôi chứ, con nhỏ này là quán quân karate mà ? Hùng hét lên
- Ơ, chuyện đấy…chuyện đấy sao mấy anh biết vậy – Trúc bối rối
- Đó là chuyện của tôi, phải ko Hoàng – Hùng cười toe toét
- Ừh- Hoàng cười phụ họa
- Các anh đúng là…chơi xấu – Trúc phì cười
- Mình về thôi Trúc nhỉ - Dung cười
- 2 e về bằng gì- Hùng cười hỏi
- E tính đi taxi
- Ôi, giời, e lên xe đi anh trở e về, còn Hoàng trở Trúc về nhé 2 người là hàng xóm mà – Nói xong Hùng kéo Dung lên xe
-Ey, từ từ,…- Trúc với theo.
- Sao nữa – Hùng hỏi
- Để Dung đi với anh tôi ko an tâm chút nào – Trúc nói
- Ặc, bực cô chết mất thôi, khùng vừa thôi chứ, tôi sẽ chở Dung về tận nhà đc chưa, đảm bảo bạn cô ko mất 1 sợi tóc
- ý bồ sao? Trúc quay sang Dung
- Ơ,…ko sao đâu để anh Hùng trở mình về cũng đc mà. Bồ về cùng anh Hoàng đi – Dung có vẻ bẽn lẽn
Có lẽ Trúc hơi hiểu chuyện gì sau thái độ của Dung, nó mỉm cười tủm tỉm
- Ừ, thôi đc rồi, bồ về đi nhá. Còn anh, Dung mà mất sợi tóc nào tôi vặt trụi đầu anh cho coi – Trúc cười toe toét với Hùng
- Ôi trời sao lại trên đời có đứa con gái hung dữ như cô nhỉ?..Thôi tôi đi nhé! Tao đi đây – Hùng nháy mắt đầy ẩn ý với Hoàng và phóng vút đi Trên đường đi, Dung im re chả nói gì, nó vốn là 1 đứa nhút nhát mà, nó mặc váy nên có vẻ hơi bất tiện. Biết vậy, Hùng nhẹ nhàng
- Em bám vào anh đi kẻo ngã đấy
- Dạ…Ko sao mà anh – Dung bẽn lẽn
- Ko sao cái gì, anh ko muốn bị con gà tre kia vặt trụi tóc đâu, àh ko, e mà bay mất ko khéo cô ta xé xác anh ra í chứ - Hùng dừng xe lại quay ra nhìn Dung
- Anh sợ Trúc vậy sao – Dung tủm tỉm
- Cô ta đáng sợ thật, nhưng đó chỉ là 1 lý do thôi, lý do chính là cái khác – Hùng nháy mắt rồi cầm tay Dung để nhẹ vào eo nó.
Dung vừa ngại ngùng, vừa sung sướng, chuyện này xảy ra như trong mơ vậy. Nó đang ngồi sau lưng Hùng, người mà nó thầm thương trộm nhớ suốt cả năm trời. Nó từ chối tất cả những lời tỉnh tò vây xung quanh chỉ vì nó đã dành tình cảm của mình cho Hùng.

Cách đây 1 năm, khi tan học Dung ra cổng trường thi nhận đc điện thoại báo bác lái xe trên đường ra đón nó thì xe bị trục trặc, con nhỏ đành ngồi đợi ở trạm xe bus gần đó. Đang ngồi thì có 1 đám thanh niên trong đó có 1 tên nhóc học trường khác thích Dung nhưng đã bị Dung từ chối.
- Dung, đi chơi với bọn anh đi, đảm bảo e sẽ rất vui, có khi e sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của anh – thằng nhỏ cười
- Ko, tôi ko đi
- Sao lại ko, hôm nay e nhất định phải đi với anh – thằng nhóc đó có vẻ tức giận
- Đã nói là tôi ko đi, anh để cho tôi yên – Dung đứng dậy nhưng bị thằng nhóc đó tóm chặt tay
- Vậy thì phải dùng biện pháp mạnh với cô thôi…Đi nào ! – Dứt lời thằng nhóc đó lôi xềnh xệch đi
- Ko…Buông tôi ra…Anh làm cái gì thế?... Tôi la lên bây giờ đấy! – Dung hét lên, mắt ngân ngấn nước
- Tụi mày làm gì bạn gái tao thế?...Chán sống rồi phải ko? – 1 tiếng nói cất lên
Cả lũ sững lại quay ra, 1 tên con trai cực kì đẹp trai với bộ mặt ngầu và dữ tợn ngồi trên 1 chiếc xe to như khủng long.
- Ơ…a…n…h…Hùng – thằng nhóc đang kéo Dung lắp bắp, mặt nó tái mét
- Biết tao là ai rồi hả? Sao còn ko bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra đi – Hùng gằn từng giọng và tiến tới chỗ Dung
- Dạ..dạ..anh ơi…thực…thực tình e ko biết…anh bỏ qua cho e…- thằng nhóc kia sợ đến líu cả lưỡi
Dung chả hiểu mô tê gì cả, tự dưng có 1 tên xuất hiện kêu là bạn trai nó, lũ kia thì có vẻ sợ anh chàng này lắm. Hùng tiến tới giáng 1 cú vào mặt thằng nhóc kia làm nó ngã lăn ra đất, môi nó rớm máu, lũ còn lại im re. Hùng khoác vai Dung dịu dàng
- Đi thôi e
- Ơ…tôi…- Dung lắp bắp
- Đi thôi e, anh để e đợi lâu hả, anh xin lỗi nhá – Hùng cười
Dung hiểu ý, con nhóc im re, khi ra xa khỏi đám nhóc đó, Hùng bỏ tay khỏi người Dung, mặt nó lại trở về trạng thái lạnh băng
- Xong rồi, cô có thể về rồi đó, từ bấy giờ thằng đó có cho tiền cũng ko dám đụng đến cô đâu
- Cảm ơn anh – Dung lí nhí
Bác lái xe đã đến bấm còi gọi Dung, Hùng thấy vậy phóng vút đi, con nhỏ nhìn theo ngẩn ngơ.. “anh ý tên là Hùng…”
Sau 1 hồi tần ngần Trúc cũng ngồi lên xe Hoàng, lần này Hoàng đi thật chậm, suốt cả quãng đường chả ai nói với ai câu gì, nhưng ko hiểu sao Trúc lại cảm thấy thoải mái, lần đầu tiên nó thấy Hoàng cũng dễ thương đó chứ. Nó tự cười 1 mình
- Gà tre nè – Hoàng đột ngột lên tiếng
- Hả? Gì cơ? – Trúc hơi giật mình
- Hôm nay…cô có vui ko?
- Vui chứ - Trúc cười tươi
- Vui thì tốt rồi hì hì, tôi cũng vui lắm, lâu lắm rồi tôi ko thấy vui như thế này, thật là thoải mái quá!
Cả 2 cùng cười, và lại im lặng suốt quá trình đường đi, cả 2 đều thấy trong suy nghĩ của mình về người còn lại đã có 1 chút gì đó thay đổi
Tối hôm đó tại nhà Trúc, nó đang học bài thì có tin nhắn
- “Trúc à, Long nè, Trúc đang làm gì thế, ngày hôm nay đi chơi có vui ko?”
- “Vui lắm, tiếc là ko có Long đi cùng, ko thì sẽ vui hơn nhiều đó”
-“ Tiếc thật, hôm nay Long có công chuyện đột xuất phải đi với ba, nhất định lần sau Long sẽ đi chơi với Trúc”
- “Hi hi, không sao mà, 2 bác khỏe chứ Long, hôm nào Trúc qua nhà chào 2 bác nhé, ko biết 2 bác còn nhớ Trúc ko?”
- “Nhớ chứ, ba mẹ Long nhắc Trúc luôn đó”
- “Vui quá hi hi”
- “Thôi Trúc ngủ sớm đi nhá. Đừng thức khuya ảnh hưởng sức khỏe đó. G9. ”
- “Long cũng ngủ ngon nha. G9”
- “Ah, quên, Long rất nhớ Trúc đó hi hi hi”
- “ Hi hi hi, ngốc xít, Trúc cũng nhớ Long mà”

Trúc gấp sách vở vào, cũng muộn rồi, chuẩn bị ngủ thôi, mai còn đi học nữa chứ. “Tít…Tít…” Lại tin nhắn, chắc lại Long đây. Trúc mỉm cười
“From Hoang dep trai”. ủa, ko phải của Long
- “Gà tre! Ngủ chưa?”
- “Chuẩn bị đây (cộc lốc thế đấy, khác hẳn nói chuyện với Long)”
- “Ừh, ngủ sớm đi nhé, cô hay thức khuya lắm”
- “Sao anh biết tôi thức khuya?”
-“ Hàng xóm mà”
- “Hàng xóm tốt thế, quan tâm đến giờ giấc của nhau nữa”
- “Ừh, tất nhiên, “gà tre” ngốc ngủ ngon nhé”
- “Ok, g9”
Sáng hôm sau, Trúc đến trường với bộ đồng phục quần với áo như thường lệ (ko sửa đc). Hôm nay con nhóc có vẻ vui, nó nhẩm theo lời bài hát suốt dọc đường. Đến lớp nó đã gặp Dung ngồi đó, trông Dung có vẻ vui vẻ hạnh phúc lắm, ánh mắt nó long lanh hơn thường ngày. Nhìn thấy Trúc con nhỏ rạng rỡ, vẫy vẫy. Trúc cười tươi tiến tới chỗ Dung
- Có chiện gì mà hôm nay trông bồ vui thế?...Hay là tối qua có chiện gì hả?...Khai ra mau…!!!!!!!!- Trúc cười liếc nhìn Dung
Mặt Dung đỏ lựng (tố cáo rõ ràng rồi nhá)
- Ơ, …có chuyện gì đâu…bồ kì quá!!!
- Thật ko?...Giấu mình đây…Haizzzzzzzzz – Trúc giả vờ thở dài
- Thì…thì cũng có – Dung bối rối
- Hi hi hi mình biết mà, kể đi, tò mò muốn rớt tim nè – Trúc lay lay Dung
- Anh Hùng….mời mình đến dự sinh nhật chị anh ý – Dung cười, 2 má hồng hồng
- Thiệt sao????- Trúc sửng sốt
- Thiệt, hôm qua đi đường anh nói thế mà
- Thế bồ nói sao? – Trúc hồ hởi
- Thì…mình lúc đầu cũng ngại, sau thì đồng ý vì anh thuyết phục giỏi quá – Dung cười tươi
- Ah, mình hiểu rồi, anh muốn ra mắt em dâu tương lai cho bà chị gái xem mặt đây.

Lên Đầu Trang

TRANG 4



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
397
80s toys - Atari. I still have