wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
LIFE OF KID
Xuống Cuối Trang

Chap 28 :
Có bao giờ bạn tự hỏi cuộc sống là gì không ? theo cảm nhận cá nhân của riêng tôi , Cuộc sống là công việc! là mọi thứ liên quan tới nó xảy ra trong xã hội và chúng ta phải giải quyết,đối mặt, chấp nhận ... cũng có thể thay đổi được nó nếu chuẩn bị tốt!! Là tình yêu thương của con người với mọi thứ xung quanh! Cuộc sống thật thú vị vì bạn là người may mắn có nó hơn bao vật vô tri vô giác khác!
Còn tình yêu thì sao ? câu hỏi này có lẽ từ ngàn xưa cho đến nay vẫn chưa ai có thể lí giải được, tình iêu là sự diệu kì của cuộc sống ban tặng cho mỗi con người chúng ta, tình iêu như như 1 liều thuốc gây nghiện và làm mờ đi lí trí của chúng ta khi mà đã trót mắc phải, tình iêu với con người chúng ta thật đẹp và đáng trân trọng ,Nhưng với tôi thì khác, tình yêu là 1 thứ gì đó cao sang , ở đó có vị vua của sự “ phân biệt giai cấp “ ngự trị , tôi là kẻ lang thang đi tìm công chúa ,còn thủy, có lẽ nàng là 1 nàng công chúa của sự “ bất hạnh “ ,bị đức vua của “sự phân biệt giai cấp “ giam trên tầng cao nhất của lâu đài “ tình yêu “ , chờ 1 ngày kẻ lang thang là tôi sẽ tới giải cứu cho nàng thoát khỏi bàn tay xấu xa của vị vua kia ......Trở mình thức giấc vì gặp cơn ác mộng, tôi chỉ nhớ là mình đã leo lên tầng cuối cùng của tòa lâu đài “ tình yêu “ đó, chỉ ít giây nữa thôi là có thể chạm vào tay nàng giải thoát cho nàng công chúa bát hạnh ra khỏi lâu đài đó, nhưng vào phút cuối , tôi lại bị sa vào lưới bẫy mang tên “ Cuộc Sống “, vị vua xấu xa kia xử tội , thả tôi rơi từ tầng cao nhất đó xuống mặt đất mang tên “ Trả Gíá “......trên khoảng không rơi tự do ...tôi cảm giác thời gian sao mà trôi chậm đến thế...nhưng cũng tốt, để tôi có thể bình tâm suy nghĩ lại mọi việc đã xảy ra, tôi iêu thủy có gì sai hay sao mà cái lưới bẫy của cuộc sống lại cản trở tôi đến với nàng ......nhìn xuống mặt đất mà chỉ ít giây nữa thôi tôi sẽ phải nằm chôn xác dưới đó mà tôi nở một nụ cười nửa miệng, , cái gì tới rồi nó cũng sẽ phải tới thôi,
, số phận đã an bài tôi không thể nào đấu tranh chống lại nó được , 1 kẻ lang thang thì sẽ phải thua 1 vị vua phân biệt giai cấp là quá đúng rồi, cãi lại sao được số mệnh đây. .........Bụp..........
tôi tiếp đất từ tầng cao nhất của lâu đài và chết......cái giá của sự trèo cao dám với xa.......=))
Nhắm mắt nhắm mũi vuốt mặt cái rụp , lau mồ hôi đang rịn ra trên chán mà tôi thở dài, chán nản , thở hồng hộc vì gặp 1 cơn ác mộng , trong đầu thì trăm ngàn suy nghĩ ,
ngía lên đồng hồ, mới có 5 giờ sáng , cũng tốt, tranh thủ đi chạy bộ tí xíu , đã lâu lắm rồi tôi chưa chạy bộ , rửa mặt ,đánh răng ,cái kí ức toàn màu hồng , hồn nhiên về lần đầu được đánh chung bàn chải với thủy lại tái hiện, rõ mồn một, tôi mỉm cười hạnh phúc nhưng rồi cũng phải cầm cục tẩy của “Lí Trí “ , xóa xóa ,xóa hết., tôi muốn quên và không nhớ tới nó nữa.......Khép cửa lại va ra khỏi nhà, không khí sáng sớm thật trong lành chứ không có sương mù khói bụi như lúc 8 giờ sáng ,
vươn vai khởi động và hít thở không khí tinh sương lúc bình minh lên , tâm trạng của tôi dần ổn định trở lại,vui vẻ, yêu đời hẳn lên, tôi nhắm mục tiêu là mình sẽ chạy thẳng tiến lên đài phun nước rồi nghỉ 1 thể ,cái tên của nó bắt nguồn từ cái hồ mà người ta tạo những ống phun nước lên trời , vừa làm sạch bể, vừa tạo cảnh quan đẹp, chạy bộ xong mà ngồi nghỉ ở đây thì chỉ có một cảm giác là “Đỉnh của Đỉnh “ , vừa chạy, mắt vừa ngó ngang ngó dọc hai bên đường ngắm nhìn người cùng chạy bộ với mình, ngắm nhìn con gái VT mình, lâu không để ý, dạo này con gái mới lớn hay ra đường chạy bộ ghê, nhìn “ chắc chắn gớm “ =))
chạy riết 1 hồi lên đến mới lên đến đài phun nước , thở phì phò , ngồi xuống thềm bể nghỉ lấy sức , cho tay khẽ chạm nhẹ xuống dòng nước mát lạnh , xoa tay , nghịch ngợm, từng dòng nước phun lên cao rồi hạ xuống, bọt nước lăn tăn nhảy tung tăng như những chú cá,, nhắm mắt tận hưởng từng cơn gió mát đang lan qua từng sợi tóc, từng làn da cảm nhận nó, khẽ hít 1 hơi dài hưởng thụ hương vị hoa sữa thơm ngát miên ngan, bên dưới còn có thảm có xanh ngắt mịn màng , cảnh quan đẹp mê lòng người, đến với VT mà không được ngồi ở đài phun nước ngịch nước ở đây và ngắm khung cảnh thần tiên hai bên hồ thì thật là uổng phí cho chuyến đi đó, ...,....Đang phiêu theo cảm súc mới, tôi giật mình bởi có tiếng gọi :
- ê cháu, hôm nay rảnh cũng lên đây chạy bộ à
ế tôi ngớ người, chuyện lạ à nha, ở đây tôi có mỗi bà cô , bà này thì chúa của lười biếng rồi, bà mà ngủ cỡ 10 Lý Đức cũng phải chào thua không thể kéo bà xi nhê ra khỏi giường chứ nói gì đến tập thể dục buổi sáng, nhưng mà không phải đây là giọng của con gái mới lớn cơ. có...có lẽ nào lại là...giờ đang muốn tránh mặt nàng
cơ mà..Tôi run run quay qua xem ai, Ồ ,thì ra là cái lan ( cô bạn học cùng lớp với tôi ), nàng đang hấp háy mắt nhìn mình mỉm cười. tôi lom lom nhìn cô bạn này từ đầu tới chân rồi tự nhủ , “Hại não quá “, ai đời đi thể dục gì mặc cái áo pull ngắn bó sát cơ thể, điểm xuyến thêm quả quần đùi mài rách ngắn cũn cỡn khoe cặp chân dài của mình, Nghĩ cũng lạ à nha, tại sao con gái ai cũng giống ai , ai cũng thích mặc quần ngắn hoặc váy ngắn để khoe chân dài khi đi dạo phố hoặc đi thể dục, , khi được hỏi vì sao thích mặc đồ ngắn vậy thì đến 99,9 % trả lời rằng : “ cho nó mát “ , tôi tự hỏi, thế “Nó “ ở đây là cái gì ???
.Lan tiếng lại gần ngồi xuống bên tôi, lại là cái mùi của con gái xộc vô mũi, nàng tếu táo :
- ai zà, kid nhà ta hôm nay cũng chăm thể dục gê har,
tôi cười xòa :
- hì , cũng bình thường, đâu có chăm bằng lan được ?
lan tò mò hỏi lại :
- ều, sao kid lại nói vậy ?
- thì đúng vậy mà, nhà lan ở tít dưới đường NTT mà cũng lăn lội chạy bộ lên tận đây, xét ra lan chăm hơn kid nhiều nhiều rùi còn gì nữa,
lan mỉm cười đáp lại :
- hì hì , mới sáng sớm đã tán tỉnh con gái nhà người ta, mà kid bữa nay đi bộ một mình à, sao không dẫn em nào đi cùng cho vui
tôi tiếp lời :
- ờ,thì có dẫn mà, ngay kia kìa, bộ lan không thấy hả >?
lan nghe tôi nói mà nàng cứ ngó ngó nghiêng nghiêng qua hai bên, không ngừng hỏi “ đâu, đâu, làm gì có “
tôi phì cười vì sự trẻ con của nàng :
- khỏi tìm mất công đi, đang ngồi cạnh kid đây còn gì nữa,
bít mình bị trọc, bản tính đanh đá của lan lại được dịp tái hiện bằng việc không thương tiếc ,nàng đấm vô ngực tôi, vết thương chưa lành hôm qua làm tôi đau điếng, thấy tôi nhăn mặt đau đớn, lan trở nên sốt sắng :
- ơ, kid , làm sao vậy,. lan xin lỗi mà, chỉ đấm có nhẹ xíu hà,
tôi cười khì :
-ờ nhẹ, để kid đấm lại xem có nhẹ không nha,
lan nhăn nhó :
- ớ,tưởng đang đau , lại trêu lan rồi, hix, không thèm nói chuyện với kid nữa,
tôi xua tay làm bộ giảm hòa :
- hì, có gì đâu, đừng giận nha, à mà lan hôm nay cũng đi bộ 1 mình à?
nàng lắc đầu :
không có, lan đi với 2 chị nữa, họ ngồi kia kìa
Vừa nói lan vừa chỉ chỉ về phía hồ đối diện bên kia, thấy 2 bà chị già của lan đang ngồi tán chuyện mà tôi chép miệng, lắc đầu ngán ngẩm , thẳng nào mà nàng chán bỏ ra trò chuyện cùng tôi, !
Lan nghía tôi một hồi, nàng nhăn mặt :
- èo , coi kid kìa, làm sao mà mặt mày xây xát hết thế kia ? lại đánh nhau phải không ?
tôi thở dài , nói dối lấp liếm :
- không có đâu , tại kid mượn xe máy của đứa bạn tập tành tí nên ngã thôi
Chợt lan chau mày. đăm chiêu suy nghĩ 1 điều gì đó, giọng nàng đầy sự lo lắng :
- kid ơi, có phải cậu đang gây sự với bọn thằng hán mốc bên lớp A3 không ?
nghe nàng nói mà tôi giật mình đánh thót :
- không, nhưng tại sao lan lại hỏi thế ?
nàng tiếp lời :
- thì đó,, hôm qua kid nghỉ học đó, hồi vừa trước tiết truy bài thì lan thấy 1 đám rõ đông đổ xô vào lớp mình hỏi kid đó ? nên lan nghĩ kid có thù oán gi với chúng nó ,,,,
mặt tôi tối sầm lại, thôi bỏ xừ rồi ,chúng nó vẫn tính trả thù mình, nhìn lan tôi cố gắng cười cho nàng yên tâm :
- không có chuyện đó đâu, chắc là có sự hiểu nhầm gì đó ở đây , để hum nay đến lớp xem sao , có gì giải thích cho họ hiểu , lan đừng có lo
giọng nàng run run :
- ừm, vậy cũng được, mà kid nhớ cẩn thận nha,
Ngồi tán chuyện thêm 15 phút nữa với lan rồi tôi chạy bộ về nhà,trong lòng hỗn độn đầy ưu tư, lo lắng, ,thầm nghĩ , tưởng sau bữa đánh nhau hôm kia chúng nó sẽ thôi không làm phiền mình nữa ,ai dè vẫn muốn gây chiến, cứ đà này......hix....khéo phải xin chuyển trường cho yên thân, tôi thân cô thế cô , chỉ trông chờ vào mỗi thằng kiên có thể giúp mình đánh trả lại được , nhưng mà kiên có phải lúc nào cũng 24/24 ở bên tôi mà canh chừng giùm được đâu, tốt nhất là hôm nay phải đối mặt, 3 mặt 1 lời với chúng nó, trốn chạy không phải là biện pháp tốt nhất,....Trở về nhà,,,sắp sách vở ,làm tạm gói mì tôm úp , đang ăn giở thì có tiếng còi pim pim ở ngoài cổng, đoán chắc là thằng kiên qua rủ tôi đi học , nên chào ba má rồi chạy cái rụp ra ngoài, thấy cu cậu đang ngáp gió , mắt nhắm mắt mở ,mặt tỏ vẻ vẫn còn thèm ngủ lắm, tôi cười đểu thầm nghĩ “ tối qua lại chị cún về khuya ,không biết đôi này có làm gì không tar ? “
kiên nhìn cái bộ mặt của tôi đang nghía nó cười , :
- ê mài, tự kỉ à mà cứ nhìn tao cười thế, lên xe đi học nhanh, muộn bây giờ,
Trên đường đi, kiên quay lại hỏi tôi :
- ê ,mày hôm nay đến trường phải cẩn thận nha
tôi lờ mờ đoán ra nhưng vẫn hỏi :
- sao ? tại sao phải cẩn thận ?
kiên tiếp lời :
- thì đó, hôm nọ tao bảo mày rồi còn gì, kiểu gì bọn nó thằng long chả gặp mày để tính sổ ,
tôi tỉnh bơ đáp lại :
- ờ, bít rồi , để tao tính ,
kiên lấy điện thoại trong túi nó ra đưa cho tôi :
- này, mày cầm lấy máy này mà dùng tạm đi, nhiều lúc tao muốn liên lạc với mày mà không được ,ức chế bỏ xừ, gọi về nhà mày thì lúc nào cũng không có ai ở nhà, tí nữa nếu sang trường có làm sao , phone tao tiếng nhé
nghe nó nói từ” làm sao “ mà tôi thấy lo sợ dần , đón lấy điện thoại từ tay nó đưa , :
- ừm,mà có lẽ tao muốn tự giải quyết vấn đề này, thà 1 lần làm rõ rồi thôi cứ chơi trò mèo vờn chuột này tao không có làm được
kiên trố mắt nhìn tôi :
- oài ghê har, bữa nay nói triết lí ghê, nhưng mà ,,,,,,,,kiên ngẫm nghĩ 1 hồi rồi tiếp lời :
- - nhưng mà....nếu mày cần tao giúp thì cứ nói nha,,,, để tao chống mắt lên coi mày tự giải quyết vụ này ra làm sao
tôi nghiêm giọng :
- được mà, để rồi xem,,,,,
khi tôi đã nói ra được lời này là tôi đã chấp nhận sự thực, sẵn sàng đối đầu với thử thách phía trước, trong tình yêu, nếu tranh giành nhau bằng sức mạnh của cơ bắp, sự hung bạo thì kết quả nhận về chỉ là sự khinh rẻ của cô gái và coi thường của tình địch mà thôi, nhưng mà có lẽ với cái thằng công tử con nhà giàu như thằng nhân thì ỷ đông hiếp yếu vốn là thế mạnh của nó rồi ~ , tôi phải cố gắng chấp nhận và dũng cảm lên thôi
Xuyên qua đám mây u ám của hiện tại
Băng qua cánh rừng mông lung sợ hãi
Có một trái tim vẫn ngời sáng niềm tin
Như mặt trời tỏa hào quang kiên định
Sâu thẳm nơi trái tim
Bóng đêm và sợ hãi
Những nỗi sợ
Không hình hài
Không số phận
Không lí so
ĐAng run lên trong trái tim yếu đuối
Chẳng có gì cần hơn là lòng dũng cảm
Và niềm tin vượt qua mọi nỗi đau
Sự thị phi và những điều giả dối
Xuyên qua thời gian và cả sự vô định
Cả những điều tầm thường trong trái tim trần trụi
Và ta biết số phận đang thay đổi
Khi ta vươn đôi bàn tay
Đến nơi mà những tầm nhìn
Đang gần hơn 1 chút

Vừa mới bước vào lớp ... đã có mấy người nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ xì xào bàn tán rồi, cơ mà tôi không có quan tâm cho lắm vì tôi thừa hiểu họ đang bàn luận về vấn đề gì,
thà đối mặt còn hơn lảng tránh, tôi nghĩ và quyết định phải làm như vậy, đó là cách tốt nhất, đang ngồi lấy sách vở môn tiếng anh ra tụng , để chuẩn bị tiết đầu là bà cô sát thủ tiếng anh mang tên Linh tõ ( đây là cái tên mà chúng tôi đặc biệt iu ái đặt cho bà cô này , dạy thì ít mà tõ vào đầu học sinh thì nhiều ) , đang ngồi lầm lầm tụng thì thằng tuấn béo loăng quăng ở đâu lại gần tồi , giọng nó dồn dập, hoảng sợ lắm :
- thôi , quả này mày hẹo rồi kid ơi, hôm qua mày nghỉ...
không đợi nó nó hết câu tôi đáp gọn lỏn :
- có thằng hán mốc bên A3 kéo người qua tìm tao chứ gì
tuấn béo lắp bắp đầy ngạc nhiên
- sao...sao mày biết hay vậy
- hài, rồi ,có gì đâu kệ đi, nhưng dù sao cũng cảm ơn mày đã quan tâm,tao đã chuẩn bị rồi,
tuấn béo ú ớ nói thêm được vài câu rồi về chỗ , Tôi ngồi im 1 chỗ, ngồi như 1 con cừu non sẵn sàng chờ đợi bầy sói là bọn thằng long chó săn đến xử tội, chờ hết 15 phút truy bài ,vẫn chưa thấy có gì xảy ra, Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ “ Phù ,may thật, có thể chúng nó hôm qua sang kiếm tôi hoài không thấy nên có lẽ đã bỏ qua rồi “ , nghĩ là vậy tôi cũng có chút gì đó bất an, nhưng mà thôi tạm quên chuyện đó đi đã, chuẩn bị đón bà cô Linh tõ vô lớp, bà này thiêng thật, vừa mới nghĩ đến đã thấy bà vô rồi, sau cái màn chào hỏi, bà giở cái sổ điểm bộ môn tiếng anh của bà ra, để cái kính cận lệch hẳn xuống mũi, dòm lom lom lớp tôi, vì lớp tôi học là khối A nên gì chứ cái bộ môn tiếng anh thì mười phân vẹn mười, cả lớp học kém y chang nhau, cơ mà trừ tôi ra , hồi nghỉ hè lớp 8 , tôi đã được chị hàng xóm ( chị này tên Tình , chị vừa thi đỗ đại học xong nên mẹ tôi qua thưa chuyện kèm cặp tôi môn tiếng anh này vì lúc đó tôi ngu quá mà, không biết 1 chữ gì về bộ môn giao tiếp với người nước ngoài này cả) , nhớ về vụ tiếng anh cái kí ức này lại ùa về, có lần hồi bé học lớp 6, ở trường cũng học được dăm ba câu tiếng anh, đang ngồi chơi với mấy đám bạn ngoài đường , thì có 2 ông bà tây ba lô đi qua, hồi đó có biết gì đâu, thấy Tây là khoái liền à, thấy chúng tôi, Hai ông bà Tây đó nở 1 nụ cười thân thiện, giơ tay chào :
: “ Hello ,hello “ , bọn tôi cũng hiểu là họ chào mình nên cũng “Hello ,.Hello lại, “ , thằng kiên biết bọn họ không biết tiếng việt nên buông vài câu chửi bằng tiếng việt trêu trọc,
ông bà tây này , không những họ không bực tức gì, , , Họ còn mừng húm, “ thank you , thank you “ vì nghĩ chúng tôi khen bọn họ , làm chúng tôi phá lên cười sằng sặc, =))
giờ lớn rồi, nghĩ lại ngày đó mình thật vô ý tứ quá đi,
....Bà cô nghía cái sổ điểm tử thần 1 lượt rồi đóng lại, nở 1 nụ cười đầy âm mưu , rồi phán : “ Mời em trang lên bảng làm bài số 3 SGK “ , thấy không phải tên mình, cả lớp Uầy lên 1 tiếng rõ to mừng rỡ mặc cho khuôn mặt như đang mếu của Trang , coi bộ không xong rồi, , gì chứ môn tiếng anh xưa nay tôi ít khi phải bận tâm lắm, có con chị giỏi tiếng anh mà, bài nào khó , chỗ nào không hiểu gì, qua hỏi chị cái rụp là xong, nhìn coi dáng vẻ cái trang vậy là không làm được bài rồi,
còn tôi thì ngồi chơi rung đùi vểnh râu cáo nhìn các bạn không làm được bài cười khoái chí, tí nữa đợi trang xuống, cả lớp mình tôi xung phong lên làm mà sướng quá đi....rồi thì cái trang cũng phải khó nhọc đi lên bảng, cứ được chừng 10 giây lại quay xuống cầu cứu viện trợ, nhưng xem tình hình thì cả lớp không ai làm được bài này rồi, , thôi thì tôi phải ra tay hiệp nghĩa cứu bồ con bạn mình, cơ mà không có được suôn sẻ cho lắm, tiếng anh nó khác tiếng việt nhiều lắm, , nhắc 1 đằng nó lại ghi lên bảng 1 nẻo, rồi lại quay xuống, tôi nhảy dựng lên làm ám hiệu chỉ , bảo nó xóa đi, chắc không hiểu ý tôi, trang quay xuống , coi tôi nhắc bài ra sao, trang làm cái khung mồm hình chữ hả ,? trang coi tôi nhắc mà cứ hả ,hử, vẫy vẫy tay ra chiều không hiểu gì, lớp học gì y chang hội người câm, trong lớp , tay chân mỗi đứa vẫy vùng, ra ám hiệu nhau loạn xạ cả lên, .. chừng khoảng 15 phút , bà Linh tõ nóng mắt, đập thước kẻ cái bụp xuống lớp, ghi điểm 1 đỏ chót vô vở của cái trang , mặc cho con bé mếu máo xin nợ mà bà hổng có đồng ý, lúc đi ngang qua bàn tôi, cái trang còn không quên liếc tặng tôi cái nhìn tia lửa điện khét lẹt, tôi bất giác, sợ hãi,
“ Không dám nhìn vào đôi mắt ấy”
Đôi mắt playku biển hồ đầy
, hết lượt cái trang, tôi giơ tay lên bảng trước sự ngạc nhiên của cả lớp, nhưng thật đúng là bà cô Linh tõ danh bất hư truyền, bà này được cái học sinh nào cũng qúy bà ở điểm, là những người giơ tay bà lại không gọi , cho chúng mày tức chơi, làm gì được tao nào , ) . , bà cứ nhằm vô quyển sổ điểm random chọn 1 tên bạn bất kì , mới đầu còn hứng thú làm bài, hết gần 30 phút mà không được kêu tên mình, tôi nản gì không đâu, mấy khi mình học bài mà bà cô này lại chơi ác vậy, , ..........
TÙNG....TÙNG............tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi cũng như báo hiệu giờ củ hành đã hết, thoát được tiết bà cô này, cả lớp thở phào nhẹ nhõm, đứa nào đứa nấy khuôn mặt tươi dần trở lại chứ không lo lắng, hoảng hốt như trước nữa, Tôi đang ngồi buôn chuyện với cái Lan bàn dưới thì thấy 1 đám đông ùn ùn kéo vào lớp mình, dẫn đầu là thằng trung xì ,và đằng sau là cơ số đàn em của nó ,
nhìn tình thế này mà tôi lắc đầu ngán ngẩm, ồ men ! nản gì không đâu, trận đòn hôm qua chưa dứt, lại chuẩn bị ăn đấm tiếp rồi, thấy thằng trung đang tiến lại chỗ tôi ngồi, mặt nó hầm hừ ,lườm tôi như muốn nhảy vào phang tôi túi bụi,
1 ngày , 2 ánh nhìn chết người là quá đủ rồi, tự nhien trong tôi len lỏi cái ý nghĩ của sự yếu đuối, tí nữa sẽ gọi thằng kiên lên trả thù giùm mình, nghĩ là vậy thôi, sự thật là thằng kiên đã giúp đỡ tôi quá nhiều rồi, tôi không muốn làm phiền tới nó nữa, ! con trai mà, phải mạnh mẽ lên, tôi thường có thói quen là mỗi khi gặp điều gì nguy hiểm hoặc chuyện khiến tôi đau lòng, tôi sẽ dùng ngón tay giữa vuốt cằm 1 đường dài từ trái qua phải như đang lau vệt máu mồm vậy,rồi cười nửa miệng, tôi và thằng kiên từ bé hai thằng đã giống nhau bởi nụ cười nửa miệng bất cần ! ....tôi đứng dậy, nắm chặt tay....... chợt tôi thấy có 1 bàn tay người con gái nắm chặt, giữ tay tôi lại, đoán chắc là Lan, tôi quay thấy lan mắt nàng đang rưng rưng nhìn mình, hai má nàng rung rung lên, đầu nàng lắc nhẹ, ý bảo tôi phải bình tĩnh đã , lúc đo tôi đang hăng máu , đâu có quan tâm gì đâu, gỡ tay nàng ra, gật đầu nhẹ với nàng 1 cái, được gái tiếp sức ...tôi phấn chấn hẳn lên chứ không run run như lúc trước nữa...sẵn sàng đương đầu với hiểm nguy đang tới....

Chap 29 :
:

Thằng trung xì nhìn tôi thù hằn, trong ánh mắt nó dường như như chứa đựng một mối thù ghê gớm lắm , tóm được kẻ thù là phải trả thù ngay, trung xì tóm lấy 2 cổ áo tôi giật mạnh về phía nó, và hằm hằm nhìn tôi
- thằng kia, đứng lên đi theo tao , anh nhân có việc cần gặp mày
, tôi cố gắng tỏ ra không sợ hãi, nhưng thật sự đã có phần run run khi nhìn ra đằng sau bọn đàn em đông ngịt của nó nhìn tôi như muốn lao vào cắn xé , một mình tôi làm sao có thể chống lại hết cả đám này đây cả trời, chỉ mong tí nữa sẽ có ông bảo về hoặc giáo viên nào phát hiện ra lên cứu nguy cho mình, tôi lấy tay hất tay thằng trung ra khỏi áo mình, tôi gằn giọng :
- bỏ tay mày ra khỏi người tao, để tao tự đi,
đằng sau lưng thằng trung , đã xuất hiện mấy tiếng khích bác của đám đàn em:
- đại ca việc gì phải nói chuyện với nó, đập cho nó 1 trận nhừ tử rồi lôi nó lên cho anh nhân ,
- đập nó 1 trận luôn đi đại ca, chính thằng này hôm qua gọi người lên đánh anh long đó đại ca, chỉ cần anh ra lệnh bọn em đập chết nó luôn
thằng trung im lặng không nói gì, chỉ giơ tay lên làm ám hiệu ý bảo bọn đàn em im lặng, tôi coi khinh ,chỉ khẽ cười nhếch mép , nụ cười của sự bất cần
Trung xì chỉ vô mặt tôi :
- đi theo tao nhanh , đừng để tao cáu không hôm nay mày chỉ có nhập viện thôi ,
coi bộ dạng bặm trời của thằng trung mà tôi cũng hoảng nha, thét ra lửa , xứng đáng làm cánh tay phải của thằng nhân, thằng trung chỉ tay rồi ngoắc ngoắc về phía tôi xong quay đầu đi , tôi cũng run lắm nhưng vẫn phải đi theo nó ,để rồi xem bọn nó định giở trò gì, nhưng xét tình hình thế này, thì chỉ có “Lành ít dữ nhiều “ , chợt cánh tay tôi bị giữ lại bởi 1 người con gái, đoán chắc là Lan,lan đã giữ tay tôi lại 2 lần , đủ để hiểu được lan đang lo lắng cho tôi tới mức nào, có lẽ ông trời đã sắp đặt cái số của tôi sinh ra là để làm khổ những người phụ nữ quan tâm,iêu thương tới tôi hay sao mà , hết thủy giờ lại đến lượt lan phải chịu như vậy,
Tôi quay lại nhìn vào cô bé , lan nắm chặt tay tôi, khuôn mặt lan trở nên hoảng hốt , sợ sệt , :
- đừng kid, kid mà đi theo tụi nó sẽ bị tụi nó đánh cho đấy, đừng đi mà...lan xin..
không để lan nói hết câu, tôi chỉ cười trừ rồi nghiêm mặt lại :
- lan cứ để kid đi, kid không thể trốn tránh với chúng nó mãi, giờ chúng nó đã sang tận lớp để gặp kid rồi, hôm nay kid sẽ làm rõ mọi chuyện với tụi nó,
nói xong tôi gỡ tay nàng ra , và đi theo thằng trung, cả đám đông hiếu kì thấy có đánh nhau thì tụ tập , ầm ầm , đông nghịt vào lớp tôi, rồi lại rồng rắn kéo nhau lên tầng 2 , lớp của thằng nhân xem tiếp sự vụ sẽ xảy ra thế nào, ,, . tôi có cảm giác mình thật cô đơn lạc lõng, tất cả đám người kia đều căm ghét tôi, chỉ ít phút nữa thôi, dưới sự ra lệnh của thằng nhân,tôi sẽ bị tất cả bọn họ lao vào đập tôi túi bụi, cơ thể tôi vốn đã bị thương sẵn rồi,.làm sao mà chịu thấu đây, ..tâm trí tôi tự hứa với lòng mình sẽ phải cứng rắn đối mặt với sự thật, thế nhưng con người tôi thì lại không thể, giờ tôi đang run sợ dần, mỗi bước chân bước đi cảm giác nặng trịc, tôi chỉ muốn đi thật chậm, thật chậm để cố kéo dài thời gian , , đi xung quanh tôi luôn có sẵn 4 năm thằng tay chân của thằng trung giám sát đi cùng , kiểu như sợ tôi chạy mất hay sao, mong sao cho tiếng trống vào tiết 2 sẽ vang lên
...thế nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của tôi, còn sự thực thi ,.....bây giờ tôi đã ở lớp thằng nhân rồi,
vào tới lớp nó ,thấy thằng nhân đang ngồi gác chân lên bàn nhởn nhơ chờ đợi tôi đến nộp mạng, oai như sếp xòng vậy, thằng nhân ngoắc tay bảo thằng trung dẫn tôi lại chỗ nó, thấy tôi, thằng nhân cười mỉa mai rồi làm bộ châm chọc :
- ây, mịa bọn kia, khách của tao ai cho chúng mày dẫn bắt như thằng “Tù “,thằng ăn xin vậy ?
nghe nó đá xéo ,mà tôi tức quá đỗi, chỉ muốn nhảy vào đấm thật mạnh vô khuôn mặt đểu giả của nó cho bõ tức , nhưng mà nhìn đám đàn em đông nghịt của nó ,đang đứng vây xng quanh tôi mà tôi phải cố gắng bình tĩnh mà ngăn bản thân mình lại
, thằng nhân lườm ngó tôi từ đầu đến chân rồi chỉ xuốn ghế :
- em mời anh kid ngồi ,!
tôi bực bội , giọng tức tối :
- tao không thích cái trò mèo vờn chuột này của mày, có gì cần gặp tao thì nói rõ ra luôn,
thằng nhân cười đểu rồi tiếp lời :
- ây, cứ bình tĩnh , làm gì mà anh nóng thế, em mời anh lên chỉ muốn hỏi a có tí xíu việc thôi à, em muốn hỏi anh , có phải hôm qua anh gọi người lên đánh thằng đệ em không ?
tôi biết thừa ý nó đang định nói gì , tôi đáp gọn lỏn để xem nó còn định giở trò gì nữa : - ừm, chính là tao
tôi vừa dứt lời, thằng nhân dang tay tát đánh bốp vô mặt tôi , tai tôi ù ù , má cảm giác rất đau rát , hai mắt cứ hoa dần lên, tôi cố tỏ ra chẳng hề run sợ,
tôi ôm má nhìn nó cười , thằng nhân lúc này mới lộ rõ con người nó :
- mịa,mày đã nói thế tao cũng không việc gì phải vờn mày nữa , hôm qua mày đã đánh thằng long phải vô viện ,hôm nay cũng vậy ,tao cũng bắt mày phải gánh chịu giống nó, .
.......nghe xong câu này, bọn đàn em của thằng nhân tiến lại dần phía tôi , nhìn tôi hằn học ,chỉ đợi 1 câu của thằng nhân là lao vào đập tôi ngay tức thì,
thằng nhân lại hắng giọng :
- nhưng mà...như lần trước thằng long nó đã nói với mày rồi đấy,
vừa nói, thằng nhân tiến lại gần tôi, mặt nó làm bộ đang giận dữ lăm, thằng nhân gầm lên :
- tao hỏi mày lần cuối ....mày có chịu tránh xa em thủy không Hả ?
bất ngờ .thằng nhân đấm thật mạnh vô bụng tôi,
Hự,.hự ...tôi ôm bụng... cảm giác bụng rất đau rát như muốn ói hết ra ngoài...đau bụng quá , ,. bị thằng nhân đấm bất ngờ vào bụng ,tôi khụy xuống, như muốn lăn ra ngất tại chỗ vậy, mắt hoa hết cả lên,trời đất quay cuồng, song vẫn phải cố lết đứng dậy, chứng tỏ cho nó thấy tôi không phải người iếu đuối ,dễ gục ngã,
, tôi đứng dậy, nhìn vào thẳng vào nó , cố gắng nói mặc dù bụng tôi đang đang đau quặn lại :
- tao...tao...hự....tao không tránh vì...tao yêu thủy....
cả đám nghe tôi nói thì cười ầm hết cả lên , thằng nhân nắm tóc tôi giật mạnh lên, gằn giọng :
- hài, mày nhìn lại mày đi kid, ,1 thằng khố rách áo ôm, nhà nghèo kiết xác như mày có xứng với thủy không ? mày yêu thủy chỉ như tranh đả kích thôi,tao biết thừa , mày iêu thủy chỉ để lợi dụng nó, vì nó nhà giàu, tao khuyên mày nên bỏ ý định đấy đi , thằng nhân gầm lên :
- tao nhắc lại lần cuối ,nếu không đừng có trách tao độc ác
Có lẽ đã đến lúc tôi phải phản kháng lại rồi, không chống trả lại nó ,nó sẽ đè bẹp tôi mất, mặc dù tôi cũng đã lường trước được hành động của mình thật sự là quá sức ngu ngốc vì sẽ phải đối chọn với cả đám đàn em của thằng nhân, nhưng mà tình hình nguy cấp vậy tôi đâu còn sức mà suy nghĩ nhiều như thế,
tôi nhếch mép cười, rồi hít thật mạnh hơi vào trong họng rồi “ Khạc “ , “Phì “
tôi nhổ thẳng nước bọt vô mặt thằng nhân, thằng nhân rú lên ôm mặt nhăn nhó, lợi dụng tình thế, tôi vòng tay lên bẻ quặc tay thằng nhân, vặn ngược lại, gỡ tay nó ra khỏi tóc tôi, rồi dùng tay phải còn lại đấm thật mạnh vô bụng nó ,
thằng nhân gục hẳng xuống luôn, mồm nó còn ộc cả ra cả nước bọt, , ghê vãi , đúng là thằng công tử bột, tôi mới chỉ đấm thế mà đã không chịu nổi ,
khi thằng nhân đang ôm bụng nhăn nhó ,tôi còn không quên sút bồi thêm 1 phát mạnh hết cỡ vô mặt nó ,xem tao vùi hoa dập liễu mày đây nhân hà, đang tính đạp thêm 1 cú nữa cho hả giận thì tôi bất ngờ bị 1 thằng đạp mạnh cái bụp vào lưng,mất đà tôi ngã chúi thẳng ,đập mạnh người vào tường, tôi đưa tay ra chống về phía trước để giảm bớt sự va đập
Hự....khửu tay tôi đau điếng, tê dần đi,
tiếp đó thằng trung xì nhảy lên giơ chân đạp mạnh về phía tôi, tôi lăn người qua phải tránh đòn , chân thằng trung xì đạp mạnh vô cái tường đến Rầm.... tôi nhìn bức tường bị thằng trung đạp trung đang rung lên mà tôi tái mặt, không biết phát đấy tôi mà không tránh kịp khéo gãy xương mất, tôi lùi lại nhảy qua ghế lấy cái 3 cái ghế ở nhựa ở cuối lớp xếp đan xen vào nhau làm vũ khí, tôi gằn giọng :
- mịa, thằng nào ngon vô đây,
thằng nhân giờ mới lụi cụi ôm mặt ngồi dậy , lấy tay lau mặt, rồi chỉ tay về phía tôi “
Mịa, đập nó cho tao “ , cả bọn đàn em của thằng nhân chỉ chờ có thế, cả lũ lao về phía tôi ....
thấy cả đám đang lao lên, mắt tôi cứ hoa dần lên vì hoảng sợ,mồ hôi rịn ra chán ,chảy cả xuống mắt , xót tê tái, tôi lấy tay trái vuốt cằm như đang lau vệt máu mồm , rồi bất giác lại cười , lấy tay xiết chặt vũ khí là cái ghế nhựa tôi đang cầm, hít thở thật chậm để chuẩn bị đương đầu với cả đám côn đồ,
thằng đầu tiên lao lên, tôi cầm ghế đập thật mạnh vào đầu nó, thằng này rú lên đau đớn, tôi đá bồi thêm phát nữa cho nó ngã bật ngửa ra, 1 thằng khác lao vào đạp tôi, tôi giơ ghế ra đỡ , rồi lui dần người ra tránh đòn, tôi chạy lại ,lấy đà nhảy lên cái bàn gần đó , nhảy tiếp sang các bàn khác để tránh đám côn đồ đó đang hằm hè tiến về phía mình, thế nhưng ý trời đã sắp đặt,, tôi càng di chuyển tránh né, thì tôi càng bị bủa vậy và khép góc , bị dồn đến chân tường, tay tôi run run ,hoảng sợ tột độ, nhìn cả đám đang cười đểu nhìn tôi rồi tiến dần về phía mình, thôi ,quả này chết chắc, tôi liều mình lao lên, đã bị dồn đến mức bí quá hóa rồ rồi, tôi điên cuồng gặp thằng nào vụt thằng đó, chúng nó khôn khéo lui và tránh dần ra khỏi đòn vụt bừa của tôi, bất giác 1 thằng từ đằng sau lao đến ôm cứng khóa chặt tôi, nó cho tay lên cổ tôi thít chặt lại,bị đòn bất ngờ, cổ họng tôi đau rát, không thở được tôi huỵch cùi trỏ ra đằng sau ,thúc vô bụng nó ,thằng này ôm bụng la bải hải, tôi lấy ghế đang cầm trên tay, đập thật mạnh vào mặt nó khiến nó ngã bổ ngửa ra sau, cứ chống cự yếu ớt như vậy rồi cũng đến lúc thấm mệt, tôi bị 1 thằng đánh lén đấm thật mạnh vô miệng , bị đòn đau , tôi đưa tay lên bo miệng,1 thằng chỉ chờ có thế tranh thủ lao vào giữ hai tay tôi lại, còn 1 thằng khác thì đạp vô bụng tôi,
Hự....hự...tôi đau đớn vô cùng,cảm giác như từng đoạn ruột mình như sắp đứt ra vậy, tôi gục xuống, chờ chết, thằng nhân thấy vậy thì chạy lại, sút thật mạnh vô người tôi, miệng nó hét lên :
“ dám chơi tao à “ , rồi nó sai 2 thằng đàn em, sốch nách đỡ tôi dậy,
giọng thằng nhân gằm gừ,:
thằng ranh con,dám cắn trộm tao, tao đã mở đường sống mày nhất đinh không chịu,. giờ mày thích chết phải không ?
mặc dù đang đau nhưng tôi vẫn cố gắng gượng nói lên lời :
- loại mày không xứng để nói chuyện đạo lí với tao,
Hự....tôi gục xuống vì dính đòn bất ngờ đánh mạnh vào lưng của thằng trung xì, thằng trung xì hất tay ám chỉ cả đám lao vào đập tôi,
Cả lũ lao vào đánh tôi không thương tiếc, dẫm đạp lên người tôi, giờ tôi đã gục rồi, cơ thể mệt rã bải hải,không còn sức chống trả, chỉ biết dùng chút sức tàn còn lại yếu ớt đưa tay lên đầu đỡ đòn,
hự..á.......hự...hự....cả người tôi bị tụi đó đánh không thương tiếc, tôi đau đến mức cảm tưởng như mình đang chết tạm thời, các giác quan đau dần mất đi, tôi không còn cảm giác được gì nữa, chúng no hết sút vào mạng sườn tôi ,rồi lại dẵm đạp lên lưng,
đau đến thấu xương, tôi vẫn cắn răng chịu đựng, tôi yêu thủy , đó là định lí vững như bàn thạch ,không bao giờ thay đổi,giờ tôi mà mở miệng van xin thì có khác nào tôi đã đầu hàng và chấp nhận thua cuộc , Tình yêu của tôi với thủy là bất diệt, tôi tự nhủ lòng mình là như vậy, tuy đau đớn đến cùng cực thế nhưng có 1 điều mà tôi vẫn làm được, đó là tôi vẫn cười , giờ nghĩ lại mới thấy mình khùng quá đi,bị đánh vẫn cười, không phải nụ cười của sự chịu đựng số phận mà là tôi đang cười khinh rẻ tụi đó, thằng nhân thật đáng thương hại, nó chê tôi là thằng khố rách áo ôm,vô tài, thế mà nó không dám cạnh tranh công bằng với tôi, phải dùng đến mưu kế hèn bẩn này để tôi rời xa thủy, còn lâu đi, thà chết chứ tôi không quen chịu nhục nhã kiểu đe dọa,áp bức như thế này, có 1 số bạn nữ và 1 số bạn ở lớp thằng nhân ra can cho tôi, 1 bạn nữ gào toáng lên : “ chúng mày điên à, đánh thế chết người thì sao, dừng lại đi, không tao mách cô giáo đấy , “
thằng nhân cười đểu, chỉ tay vào mặt bạn nữ đó thét :
- con điên này. cút, không cả mày tao cũng đánh đó
nghe thằng nhân nói vậy,bạn nữ đó ấm ức nhưng vẫn phải im lặng đi ra,nhìn tôi thương hại,
Tùng....Tùng....Tùng
tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi vang lên, cả người tôi gục xuống , không còn sức mà đứng lên nổi, toàn thân đau nhức ê ẩm, Thằng nhân giơ tay lên quát : “ dừng tụi bay,”
Bọn đàn em đứng dẹp ra để cho thằng nhân xen vào giữa ,
- Tao nói rồi ,đừng có chống đối tao, đây là trận đòn cảnh cáo đầu tiên, nếu không tránh xa em thủy ra lần sau mày chết chắc nha con “
May mà trời vẫn còn thương, sai mấy bạn nữ trong lớp đó đỡ tôi dậy dìu tôi ra khỏi lớp học ẩn chứa của động cầm thú toàn thằng không có tính người ở trong đó, ( Trừ 1 số bạn tốt bụng ra nha),
Thủy nhìn bộ dạng của tôi ái ngại ( bạn nữ lớp A3,mãi sau tôi mới biết tên của bạn đó ), :
- giờ bọn tớ dìu cậu xuống phòng y tế nha,
tôi giờ cơ thể không còn chút sức tàn nào nữa rồi, miệng không thể cất lên lời, chỉ biết im lặng và gật đầu,
thủy quay qua tôi nhìn lại lần nữa rồi lắc đầu thở dài :
- kể ra cậu cũng liều thật đó, dám đánh cả thằng nhân, nhưng mà nhìn cậu đánh nó mà chúng tớ hả lòng hả dạ lắm,thằng này ở lớp quen ức hiếp người khác rồi, tại nhà nó thế lớn.quyền cao nên bọn tớ mới không dám đụng vô
rồi nàng đưa tay lên thấm thấm máu miệng cho tôi :
- miệng bạn chảy máu rồi nè, để tớ lau cho, mà lúc nãy tớ loáng thoáng nghe được cậu với nó đang tranh giành thủy nào đó, có phải cái thủy lớp C1 không ?
tôi không dám nói gì, chỉ lắc đầu, đưa tay lên khóe miệng lau máu mồm đang rỉ ra, ...

Tới phòng ý tế, ...cô ý tế ngạc nhiên , hoảng loạn vì thấy bộ dạng của tôi :
- trời, hai em,bạn nam này bị làm sao vậy ?
Thủy lên tiếng nói dối , giọng nàng run run
- dạ , bạn bị ,,,bị ngã cầu thang đó cô, cô xem thế nào giúp bạn ấy với,
Nhìn toàn thân thể tàn tạ của tôi 1 hồi ,cô ý tế lắc đầu , rồi giục gấp gáp :
“ mau , đặt bạn nằm xuống giường, nhìn coi thể trạng này là bị thương nặng lắm phải băng bó lại thôi,
Cô y tế bảo hai bạn nữ đó đặt tôi xuống giường, rồi nhìn tôi hỏi :
“ giờ cô tiêm thuốc mê cho con, sẽ phải chịu đau đó, “ để lâu chỉ sợ ảnh hưởng đến ...blah..blah...
lúc đó người tôi như sắp ngất đi.tai ù lên...không nge rõ nữa,,,,
rồi ..Cô ý té.. lấy kim tiêm gì đó , chíc thuốc xong tiêm vào người tôi, má mi ơi, từ bé đến giờ sợ nhất là tiêm chọc , mấy bà bác sĩ cứ bảo không đau đâu chỉ như kiến cắn ấy mà , lúc chọc vào thì đau thấu mấy ông trời, giờ nhìn mũi tiêm của bà ý tế này mà tự dưng tôi đổ nước mắt , ( có lẽ đó là nhưng giọt nước mắt của lòng tự trọng, tôi thấy mình sao mà iếu đuối quá đi, lúc nãy bị trận đòn đau như vậy thì không sao,giờ có tiêm tí xíu tự dưng lại khóc )
),, thấy tôi khóc, bà y tế nhẹ dỗ dành :
- có gì đâu cháu , chỉ là tiêm nhẹ thuốc mê thôi mà, đừng khóc mà
Dứt lời bà tiêm nhẹ liều tiêm gây mê vào người tôi , cảm giác buồn ngủ chợt ập đến, hai mắt tôi nhắm dần lại ....

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Chap 30 :

Tiếng thằng nhân hét lên “ Mịa chúng mày, hôm nay phải đập chết thằng kid cho tao, thằng nào đánh chết được nó , tao có thưởng “ , nhân vừa dứt lời, tất cả đàn em của nó hùng hổ lao vào người tôi, , đập tôi, dẫm đạp lên tôi , không thương tiếc và không ghê tay, đặc biệt là 2 thằng trung xì và hán mốc, chúng nó dùng gậy phang tôi túi bụi, hự... tôi chỉ biết ôm bụng, cho tay lên đầu chịu đòn ....giường như không thể chịu thêm nổi nữa, tôi còn thổ huyết, 1 ít máu mồm vương trên khóe miệng, tôi cứ cố ngẩng lên để dành ánh mắt thù hằn,khinh bỉ về phía thằng nhân thì lại bị đám đàn em của nó đạp mạnh vào người , gục ngã xuống, tôi bị chúng nó đánh đến mức cảm tưởng như cả cơ thể tôi muốn nổ tung, đau đớn, từng khớp xương trong người như muốn rạn nứt, gãy là đôi, nhưng tôi vẫn cố cắn răng chịu, không kêu xin nửa lời,,.. dùng chút sức tàn còn lại... lần này tôi phải cố gắng ngẩng đầu lên mà coi bộ mặt khốn nạn,đểu giả của thằng nhân ra làm sao, khi chứng kiến tôi bị đàn em của nó đang đánh đập ra sao...

miệng tôi lắp bắp “ Thủy ...thủy....” trời ơi, sao khung cảnh hiện ra trong mắt tôi lúc này lại là hình ảnh kinh hãi vậy trời, thủy của tôi đang tay trong tay tình tứ với thằng nhân, trời ơi là sao đây, thằng nhân đang ôm thủy, nó dành nụ cười đểu giả nhìn về phía tôi, nhưng tôi không quan tâm vì lúc này , tôi đang nhìn thủy , chợt nàng quay ra nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tôi chứa đầy sự ngạc nhiên, ẩn chứa lòng thù hằn vì bị nàng phản bội, nhưng trong ánh mắt của thủy lại khác, nàng nhìn tôi khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt nàng đờ đẫn như không còn sức sống nữa,,,..thằng nhân thấy tôi đang nhìn thủy thì nó làm bộ lấy tay chỉ về phía thủy rồi lại chỉ vào nó ý bảo tôi từ giờ thủy đã yêu nó rồi, thủy thuộc sở hữu của nó,,,,Là sao? cái thá gì đang diễn ra vậy, tại sao thủy lại phản bội tôi, là sao đây hả trời ơi.............
tôi gào toáng lên , cố gắng để cho nàng nghe thấy, :” Tại sao em lại phản bội anh ,thủy ơi” , không có tiếng thủy đáp lại, mà thay vào đó là điệu cười, tiếng cười đểu giả của thằng nhân đang vang lên mà thôi, chán nản, tôi nhắm mắt lại, tôi đã mất tất cả rồi, giờ không còn gì nữa, vì đối với tôi ,thủy quan trọng lắm,...tôi không thiết sống nữa,,,, gắng chút sức tàn , miệng tôi thều thào :
“ được lắm, chúng mày có giỏi thì giết tao luôn đi,lũ đểu giả “ ....thế nhưng tại sao có gì đó trong tôi vẫn còn thổn thức, vẫn còn tò mò , muốn được làm rõ,, tôi gắng gồng người lên, cố gắng bò lại chỗ thủy đang ôm tình tứ với thằng nhân, tôi cố gắng với tay về phía thủy để nàng hiểu tôi cần nàng biết chừng nào...Hự... tôi bị 1 thằng sút trúng vô mạng sườn.....máu miệng tôi văng rớt cả ra đường....thế nhưng tôi vẫn cố gắng bò lại về phía thủy, từng chút từng chút 1..... Hự.....nín đau...tôi đang cam chịu, cam chịu để có được 1 lời giải thíc từ thủy, tại sao em lại bỏ tôi... Và rồi nỗ lực của tôi dường như kết thúc khi thằng Trung xì giơ cây gậy của nó vạng hẳng vào đầu tôi,.......................
AAA....Không....................không..........Không ..tôi chưa muốn chết................

Tôi ngồi bật dậy...thở hồng hộc ..............may quá thì ra là giấc mơ....giấc mơ chết tiệt...mày hại tao 2 lần trong ngày hôm nay rồi đấy...toàn gặp ác mộng nữa chứ,,,,,,
Cháu...cháu làm sao vậy ? ( tiếng bà ý tế đang ngồi trên bàn giật mình, ngạc nhiên bởi tiếng thét của tôi )
quay qua nhìn bà cô này, tôi vuốt mồ hôi hột đang rịn ra trên trán :
- dạ, cháu không làm sao đâu cô à... ? tôi tò mò hỏi thêm
- cháu ngủ như vậy được lâu chưa cô
nghe tôi bảo không sao thì bà y tế mới gật đầu ra vẻ yên tâm :
- ừm....vậy cháu nằm nghỉ tiếp đi...nãy cô đã băng những vết thương cho cháu rồi đấy, mà có thật phải bị ngã cầu thang không đó ông tướng ?
Nghe bà y tế bảo vậy, tôi hơi thắc mắc , hau háu , tôi ngồi dậy ,coi mình trong gương :
sặc ,,,,gì kì dzậy trời...hai má băng bông trắng dán vô mặt, tay phải quấn băng trắng nốt , trời ,gì dzậy,nhìn tôi y chang thương bịnh hạng 1, mình phục mình quá xá đi, được làm thương binh, mấy ai được như tôi, ngồi dậy, xoa xoa đầu vì vẫn còn đau nhức ,
Ây ui....cái tay,,,,giờ cả cơ thể của tôi không chịu sự điều khiển nữa rồi, muốn nhấc cái tay lên mà đau thấu xương,
Chán nản thở dài, tự nhiên trong đầu tôi tua lại những biến cố ,sự hiểm nguy vừa trải qua, thật ghê sợ, giờ bình tâm ngồi 1 chỗ suy nghĩ lại không hiểu sao tôi có thể làm được như thế nữa, thôi thì không chết là may lắm rồi,
Tôi nhăn nhó đáp lại :
- dạ...thật mà cô, cháu nãy đùa ngịch với bạn rồi vô ý bị ngã cầu thang đó cô
bỗng nhiên giọng bà y tế nghiêm lại :
- cháu vẫn còn định nói dối cô nữa à, cô làm ý tế này bao nhiêu năm rồi, coi vết thương bầm tím vậy mà kêu ngã cầu thang..
biết mình dây phải thánh rồi, tôi lắp bắp nói :
- dạ, cháu..cháu đánh nhau
giọng bà y tế sốt sắng :
- đánh nhau, cháu làm gì mà lại gây sự với bạn vậy,,, bị nặng vậy chắc là bị nhiều đứa quây đánh lắm đúng không ?
tôi thấy phục bà y tế này quá xá, chắc ngày xưa bà này học qua lớp dự đoán lô đề nhưng do 1 lần đoán sai , mất tất cả, phải bán nhà đi làm y tế học đường giả nợ dần : dạ..vâng ( vừa nói tôi vừa cúi đầu biết lỗi )
bà y tế biết ý nên không hỏi thêm nữa ,
tôi ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói :
- cô ơi...cho cháu hỏi là tí nữa cháu về lớp được không cô? cháu cũng thấy ...Khụ...khụ ( tự dưng đang nói tôi lại bị tức ngực ..lên cơn ho mới ức chứ...chắc là do hậu quả thương tích của vụ đánh nhau ban nãy để lại )..khụ...cháu cũng thấy mình khỏe rồi ...
bà y tế lắc đầu :
- kìa nhìn cháu xem, đến nói còn khó vậy sao mà ra được, cứ ngồi ngỉ đi, mà tí nữa khéo phải cho cháu ở luôn buổi trưa tại đây..như vậy không đi lại được đâu...hay là nếu cháu thấy không yên tâm... cô chuyển cháu lên viện điều trị nha... chứ ở nhà trường không đầy đủ trang thiết bị cô cũng thấy không yên tâm cho lắm
cái gì lên viện á,,,không bao giờ...tôi thà liều cái mạng già này chứ nhất quyết không lên viện, mới nghĩ đến cảnh ba mẹ tôi phải bỏ cả việc làm để lên thăm tôi , chăm sóc tôi trên viện mà tôi lắc đầu ngao ngán,,
tôi xua tay chối :
- cô ơi...bệnh cháu ,cháu biết mà ,chỉ là xây xát có tí xíu thôi, làm gì đến mức phải lên viện đâu cô, để tí nữa hết tiết, cháu gọi bạn lên đón nha .
..rồi tôi làm bộ thân mật ,,,ghé vào gần bà y tế nói nho nhỏ :
- cô nè...tí nữa cô gỡ giùm cháu cái bông băng này nhé...kẻo không người nhà ,ba mẹ cháu thấy lại lo thì phiền lắm...
bà cô y tế nhìn lại tôi 1 lượt, lắc đầu chép miệng :
- ừm, rõ khổ, từ sau chừa nha , đừng có dây vào đánh lộn làm gì,,chỉ thiệt bản thân mình thôi
tôi cười mỉm :
- dạ.....................
Tùng......Tùng......Tùng......
tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi vang lên........
tự nhiên hai mắt tôi giờ cứ díu lại,,,thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng,,,giờ lại cảm thấy mệt và buồn ngủ quá...tôi khẽ nhích người rồi nằm lại xuống gối...đặt tay lên trán suy ngẫm , đang miên man suy nghĩ tôi bị giật mình bởi tiếng bước chân đang bước rất nhanh ,âm thanh dập mạnh,vang vọng về phía phòng tôi, ... Giả vờ nằm xuống, mắt nhắm lim dim như chưa tỉnh cơn mê, tai cố căng ra mà nghe ngóng nhận biết tình hình...không biết ai xuống tìm mình nhỉ ? hay là...là thằng nhân nó xuống phòng ý tế để gặp tôi... hai anh em gặp riêng nhau “ Tâm sự “ cho nó thân mật.... tôi
thở dài. mà cũng chả phải lo lắng quá làm gì, có cô y tế ở đây, nó dám làm gì chứ,,,,
cộp cộp....cộp.......tiếng bước chân ngày càng gần,đã đến cửa phòng rồi , 1 tiếng nói thảng thốt vang lên..
“ Trời ơi, kid, cậu...cậu làm sao vậy ? “
Nghe giọng nói tôi nhận ra là cái Lan ngay , nàng vẫn quan tâm mình, tôi vui lắm, khẽ mỉm cười nhưng rồi nghĩ ngợi 1 chút lại buồn ngay được, , , lại làm cho người khác phải lo cho mình , phải buồn vì mình rồi, , tôi cố gắng im lặng , giả vờ đang ngủ say....
Lan bước vào phòng, chào cô y tế vài câu rồi nàng lên tiếng :
- dạ cô ơi, cô cho cháu thăm bạn với nhé....
- ừm,,cháu cứ tự nhiên đi.... mà nói nhẹ thôi nhé...nãy nó mới tỉnh xong,, chắc vẫn còn mệt nên giờ lại ngủ rồi...
- dạ..cháu biết rồi.....
Lan im lặng không nói gì nữa, nàng ngồi xuống giường, nắm lấy tay tôi khẽ lay nhẹ , tôi vẫn diễn tiếp vai bệnh nhân đang ngủ say của mình...
chợt nàng giọng nàng run run như thổn thức ;
- kid ngốc lắm, lan đã nói rồi mà,đừng có đi, ương bướng không chịu nghe lan ,
giờ kid lại bị như thế này..lan.....
nghe nàng nói cảm động quá..thương nàng quá...
tôi tí nữa thì bật dậy ôm nàng, nhưng phải cố kiềm lòng mình lại,
súc động ghê,tự dưng lại có người đang lo lắng cho mình,
nói xong tâm sự của mình , nàng ngồi yên lặng người coi tôi, tôi khẽ hé mắt ti hí nhìn xem nàng có khóc vì mình không ? nghía nghía thấy trên mặt nàng chả có nước mắt nước mũi gì hết trơn, “ Chán ” , thầm nghĩ : “ đã thế ta nằm im cho mi lo luôn “ ,
chợt nàng lấy tay sờ vô trán tôi , chau mày suy nghĩ rồi lại khẽ lật nhẹ tấm chăn đang đắp trên người tôi xuống, kéo từ từ tay tôi ra rồi nắm chặt lấy,
lúc đo tôi muốn kháng cự lại ngay “ ế đừng có làm liều nha, có cô y tế ở đây đấy, “ ,nhưng mà nào dám nói gì,,,lan cứ ngồi nắm tôi tay vậy được chừng 10 phút , nàng lên tiếng :
: - kid ơi, giờ lan phải về lớp rồi, ở lại ngỉ ngơi nha.....
nói rồi lan đặt tay tôi xuống ,đắp lại chăn cho tôi rồi đứng dậy định đi về lớp,
bất giác tôi cảm thấy hụt hẫng làm sao, tôi đang buồn chán lắm, được nàng sang thăm tôi như vớ được 1 niềm vui nhỏ nhoi trong cái phòng ý tế buồn tẻ này, tôi sợ mình sẽ phải mất đi nó nên tôi dùng hết sức đưa cánh tay đang đau nhức của mình ra, nắm chặt lấy tay lan , không cho nàng đi, Lan thấy tay mình bất ngờ bị dữ lại, nàng thét toáng lên “ A.A....A “ rồi quay lại xem ai đang giữ tay mình ,
nhìn khuôn mặt méo xệch đi của nàng đang hoảng sợ mà tôi phì cười, cố gắng mỉm cười nhìn nàng, Bà cô y tế thấy thế thì im lặng, mỉm cười, lắc đầu cười thầm chúng tôi
nàng thấy tôi đang nhìn nàng cười tình thì thở phào nhẹ nhõm, nàng giật tay tôi ra rồi ngồi lên giường,nhìn khuôn mặt của nàng bít thừa nàng đang vui lắm như còn đang giả bộ giận hờn vu vơ
: - á cậu này, tỉnh rồi còn giả vờ hù tớ,, véo cho bít tay
tôi nhăn mặt...:
- ui da..nhẹ tay thôi, tớ đang đau mà ....
lan chợt sửng sốt :
- lan...cho lan xin lỗi nha ...quên mất không để ý kid đang bị thế này
tôi cười trừ :
- hì,,thấy lan đến thăm kid vui lắm, à mà sao không vào lớp học lại trốn đi thế này
lan làm bộ hờn dỗi :
- hứ.. ai thèm trốn... xin cái loan lớp trưởng đàng hoàng rồi,,( rồi lan nói nhỏ ):
- à nè...lan bảo lan bị mệt.. phải xuống phòng y tế nè
tôi cười hấp háy :
- èo cũng khôn dzữ har,
Lan im lặng không nói gì, chỉ cười xòa rồi bối rối mặt đi lảng tránh ánh nhìn xuyên thấu của tôi,
tôi lên tiếng :
- vậy quay qua xin cô y tế cho ở lại đi , hìhi
nàng làm bộ bối rối, suy nghĩ 1 chút rồi quay lên thưa với bà y tế :
- cô ơi...
- có chuyện gì thế ( tiếng bà y tế đáp lại )
- cô cho cháu tiết sau ở lại đây nha...tự dưng cháu thấy nhức đầu làm sao ý...mệt cô ạ..
bà ý tế quay qua nhìn khuôn mặt đang mỉm cười đầy ẩn ý của tôi bà gật đầu hiểu chuyện :
- ờ..cũng được, nhưng mà mệt là phải tiêm cháu à...
rồi bà lấy cái bọc xi lanh lại , cầm lọ thuốc lắc lắc, bà giơ xi lanh ra trước mặt lan, giọng nghiêm ngị :
- đâu ,giơ tay ra để cô tiêm cho , một mũi là hết mệt ngay à..khỏi phải ở lại đây
lan thấy bà y tế hù thì sợ tái mặt :, nàng thét toáng lên
- huhu... cháu không tiêm đâu...... cháu chỉ mệt tí thôi mà cô...huhu
tôi và bà ý tế phì cười vì sự trẻ con của lan,
tôi lấy tay huých huých vào người lan , nàng lúc này đang run sợ nhắm tịt cả mắt lại, nom đáng iêu quá cơ....:
- hì hì..thôi đừng khóc nữa...cô y tế trêu tí thôi...nhát gan ghê đó
bít mình bị lừa...lan giận dỗi :
- hừ...mấy người xúm vào trêu tôi nhé..đã thế tôi về lớp..không thèm ở đây nữa...
nàng định quay đi,tôi vội giữ tay nàng lại :
- hihi...xin lỗi mà...thôi ngồi lại đây với kid đi...kid ở đây một mình buồn lắm...
lan đáp lại :
- hừ...với điều kiện là không được trêu lan nữa nhé
tôi giơ ngón tay lên thề :
- hứa ...không trêu nữa ....
Bà cô ý tế hắng giọng :
- e hèm !,, giờ cô có việc bận phải ra ngoài ,,2 cháu cứ ở lại đây nằm ngỉ nhé...còn riêng cái lan,,,nếu mệt cứ bảo cô 1 tiếng,cô tiêm cho khỏi ngay
Lan cười đáp lại :
- hì hì,,,dạ,,,không dám thế nữa đâu...
Coi nàng cười mà tôi thầm nghĩ : trời..lại cười kiểu đấy...xinh thế....
bà ý tế dặn dò thêm vài câu rồi đi ra,,,
tự dưng giờ trong phòng còn mỗi tôi và lan, hai đứa cứ im lặng, chẳng biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười ngại ngùng...
tôi lên tiếng trước :
- à mà sao lan biết được kid đang ở đây mà tìm vậy

nghe đến đây, khuôn mặt nàng trầm xuống, giọng run run :
- thì đó , lan hỏi mấy đứa bạn bọn nó bảo kid phải vô phòng y tế này nè,...kid có biết là lúc nghe tin kid bị đánh như vậy lan lo tới mức nào không ? đúng là đồ ngốc, người ta đã can rồi mà vẫn dám đi
tôi cười đáp lại :
- hì,,,thì ai biết được bọn nó lại giở trò tiểu nhân như vậy, kid chỉ nghĩ bọn nó gặp kid để hỏi chuyện gì thôi,
lan không nói gì nữa,,nàng suy nghĩ 1 lát rồi lên tiếng :
- hì, à mà giờ việc tán nàng sao rồi ,tặng nàng con gấu đó, nàng đổ không ?
lại nhắc đến nỗi đau của tôi, tôi lắc đầu ngán ngẩm :
- ừm, mà thôi nhắc cái khác đi,,kid đang đau đầu về vụ đó nè
biết ý lan không hỏi tôi nữa...
tôi hỏi thêm :
- mà lan đó hư lắm nhé...dám trốn xuống đây ...lại trốn tiết chứ gì .....
nàng làm bộ hờn giận :
- hừ...ai bảo thế người ta xuống đàng hoàng mà,,,việc gì phải trốn....
tôi tỉnh bơ đáp lại :
- chả tin,,chỉ biết có người muốn lo cho kid, muốn thăm kid thôi, hehe
nàng nhíu mày,khuôn mặt tỏ vẻ bực bối, :
- á à,,,,tên kia ...dám nói xấu ta hả....đã thế bệnh ta cũng đánh
rồi nàng đưa tay lên đấm nhè nhè vào ngực tôi...
tôi chỉ thấy buồn cười hơn là đau...nhưng giờ tôi muốn trêu nàng quá đi, tôi không cam tâm chịu đòn hoài như vậy...cũng muốn chọc lại nàng cho vui...tôi đưa tay lên kéo lan gập hẳn người...ôm hẳn lên người tôi...giờ nàng đang nằm chéo qua người tôi...mùi hương của con gái cứ xộc vô mũi...thơm quá xá,.....không để nàng kịp vùng vẫy nằm dậy...tôi đưa tay lên cù vào nách nàng..cù ly...miệng không ngừng trêu trọc : “ chít nè...dám đấm kid hả...”
hai má nàng đỏ ửng vì phải cười nhiều quá..má cứ rung lên..mỏ chu lên chúm chím... tôi cũng thế...vui thật... .nàng đưa tay lên..ôm chầm lấy tôi..tay còn lại thì đưa lên đỡ đòn cù ly của tôi,giờ nửa người nàng,đang nằm hẳn lên người tôi rồi.....đang vui vẻ đùa giỡn với lan thì chợt có tiếng nói của người lạ làm chúng tôi sực tỉnh ....lan vội vã ngồi dậy...quay ra nhìn xem ai...còn tôi thì cả người như chết đứng...tim cảm giác như ngừng đập., mặt tôi tái mét,, mặt cứ đơ hết cả lên, bởi vì phía trước tôi là....là
...là Thủy....miệng nàng đang lắp bắp : “” KiD...KiD..anh...” rồi không nói hết lời ,khóe mi nàng chợt thấm ướt lệ...nàng ôm mặt và chạy vội ra khỏi phòng...

Chap 31 :
:

tôi và Lan,cả hai người đều đớ người nhìn nhau, lâm vào tình thế “ Tình gian, Lí cũng gian nốt “ , giờ phải làm sao bây giờ, tôi đã gây cho thủy khổ đau , Tôi với tay hét to cố níu kéo thủy lại :
- Thủy ! đợi đã, nghe kid giải thích .......
vẫn không có tiếng đáp lại ...tôi biết nàng đã hiểu lầm tôi và giận dỗi bỏ đi ,
... tôi làm nàng bị tổn thương mât rồi, nàng đã khóc và đau khổ bỏ chạy ra khỏi phòng này, , Tôi cố gắng gượng đứng lên ,định chạy theo thủy, giữ nàng lại để giải thích cho nàng hiểu, thế nhưng lại phải ngồi gục xuống vì ngực tôi đau nhói, Lan sốt sắng đỡ tôi ngồi lại giường , nàng nhăn mặt :
- trời,, người đang bị thương đầy ra thế kia vậy mà vẫn dám đứng dậy, lại còn định chạy theo người ta nữa chứ
tôi đáp lại :
- kid không sao , nhưng mà.....
- vậy hóa người mà kid đang theo đuổi là bạn nữ đó hả ? ( lan hỏi thêm )
tôi im lặng, chỉ gật đầu, khuôn mặt khẽ nhăn vì vẫn còn đau nhức ở ngực do xúc động và gắng gượng quá sức , trong đầu thầm nghĩ : “ giờ đuổi theo thủy , có giải thích thê nào đi chăng nữa, nàng đang giận tôi lắm, chắc gì nàng đã tin, thôi thì cứ để nàng buồn bực 1 lúc , rồi nàng sẽ tự suy nghĩ lại mà nhận ra thôi “ .
, khuôn mặt Lan hơi tỏ ra khó chịu
- tưởng ai, cái thủy lớp C1 thì lan cũng biết đó, xinh vậy thẳng nào kid nhà ta đổ cái rụp là đúng rồi
- thôi mà lan, kid đang buồn muốn chít này, lại còn chọc nữa , toàn dính vô cái gì không đâu ! hix
nàng chau mày suy ngẫm 1 lát rồi tiếp lời :
- hay là vậy, để lan sang lớp của thủy rồi giải thích cho bạn ý hiểu nha, chứ để vậy kid phải chịu oan rồi !
tôi lắc đầu :
- không cần phải vậy đâu, lan mà sang thì thủy càng giận kid hơn cho xem....
- ui... thế giờ kid tính sao ( lan tỏ vẻ thông cảm )
tôi không trả lời lại nữa, nằm xuống, cho tay lên trán, vắt óc suy ngĩ để chọn ra cách giải quyết tình hình hay nhất, ....Tôi thử cố gắng đứng lên xem có được không , nhăn mặt , chùn chân gục xuống vì nỗi đau, tôi không nản lại đứng lên đi cà nhắc từng bước 1 khó nhọc,
lan tỏ vẻ tò mò vì không hiểu tôi đang cố gắng làm gì nữa :
- kid bị sao vậy, mới bị có dzậy mà khùng luôn rồi hả? đang bệnh nặng vậy, không nằm nghỉ đi cứ đi vòng vòng là sao ?
tôi khẽ nhăn mặt đáp lại :
- kid đang tập đi cho quen dần với cảm giác vừa bước đi , vừa đau nhức ở ngực ,
lan tò mò hỏi thêm :
- trời, khùng hả ! tập đi làm gì ?
tôi đáp lại :
- tí nữa, trống tan học, kid sẽ tranh thủ sang lớp của thủy chứ làm chi nữa ,
lan ngạc nhiên :
- bó tay kid rồi, liệu kid sang có làm được gì không hay chỉ làm tình hình rối thêm ? với cả đang kid đang đau vậy, chỉ sợ lúc sang đến nơi thủy về rồi cũng nên,
- kid cũng không dám chắc nữa , chỉ cầu mong là thủy hiểu !
lan ngán ngẩm , lắc đầu bó tay trước thằng khùng là tôi, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy bước đi nó khó nhọc đến vậy, từng bước , từng bước một mà sao nó lại nhói đau thế này, vết thương sau trận đòn vừa nãy hãy còn đó, nó cũng như 1 hồi chuông cảnh báo về sự hiểm nguy mà tôi sẽ phải đón nhận nếu như vẫn muốn theo đuổi thủy, tôi thật sự muốn giữ trọn vẹn được tình yêu của tôi với nàng đang cố công vun đắp, tình yêu cũng phải có ghen tuông , mà ghen tuông thì lại xuất phát từ tình yêu, hai thứ đều liên quan đến nhau, thủy ghen như vậy là nàng vẫn còn yêu tôi lắm, trên khuôn mặt tôi lẫn lộn cảm xúc đan xen, lúc thì nhăn nhó vì đau đớn, lúc lại mỉm cười của hạnh phúc,...giờ sắp hết tiết 5 rồi , tôi sẽ chạy qua lớp thủy nhanh hết mức có thể, , xin lỗi và giải thích cho nàng hiểu, thầm nghĩ nàng đang giận tôi thật đó nhưng mà biết đâu nàng thấy bộ dạng tôi như vậy lại động lòng thương mình, chịu nge mình giải thích thì sao .... Tập được một lúc, đằng sau áo đồng phục và trên trán ướt nhẹm đi vì mồi hôi rịn ra, trở lại giường ngồi cho đỡ mệt
lan nhìn tôi ái ngại :
- sao rồi, thế giờ kid vẫn quyết định tí nữa sẽ qua lớp của thủy phải hôg ?
- ừm , chứ để im vậy, kid không có làm được,
tôi và lan hai người mặt buồn buồn nhìn nhau , giờ có thách kẹo tôi cũng không dám chòng gẹo lan như lúc nãy nữa ,ngồi im lặng , tôi suy nghĩ vẩn vơ , vừa lo lắng lại vừa thầm trách bản thân mình đã để thủy phải buồn , lấy điện thoại ra gọi cho thằng kiên hỏi thăm tình hình :
“ ê cu, mày lên chỗ trường tao chưa? sáng đưa tao đi cũng phải trách nhiệm đưa về nhá
- hừ, ai thèm bỏ mày, đang ngồi quán nước trước cổng trường mày đây , mà hôm nay mày có bị bọn thằng long gây sự không
tôi ấp úng :
- ừm...không có chuyện gì đâu, đợi tí, khoảng 20 phút nữa tao ra,

rồi, vậy là tí nữa có người đưa về, chứ với bộ dạng này, không xu dính túi ,đi bộ từ đây về đến nhà chắc lăn ra ngất giữa đường mất,
Tùng....Tùng....Tùng...tiếng trống tan trường vang lên, tiếng trống đầu tiên đối với tôi là sự khổ đau của đánh đập, tiếng trống thứ 2 là sự vui mừng vì gặp Lan, giờ đã là tiếng trống thứ 3 rồi ,liệu sẽ ra sao đây,
Thôi không suy nghĩ nhiều nữa , quay qua dặn dò lan đôi ca câu ,nhờ nàng tháo hộ giùm cái băng trắng ở tay và mặt , rồi tôi bước vội vã sang lớp của thủy , phải đợi và gặp nàng , cố gắng giải thích cho nàng hiểu sự thật ,
đứng tựa lưng vào cánh cửa bên ngoài đánh phịch , thở phì phò vì vẫn còn hơi mệt,
học sinh các lớp đã dần đổ ra ,một số đứa đi qua nhìn tôi còn chỉ trò xì xào bàn tán về vụ 1 mình mà dám đánh nhau với lớp A3 của thằng nhân , đang bực mình rồi lại còn bị ức chế thế nữa, nhưng mà tôi không có quan tâm, đang lo chít đi được, hơi đâu rảnh để ý chúng nó nghĩ gì,
lớp của thủy có lẽ ra muộn hơn tí xíu vì tôi vẫn còn nghe tiếng ông S dạy môn vật lí vẫn đang hăng hái vớt vát nốt chút thời gian còn lại để giảng bài ,tôi khẽ lắng tai nge
, đập vào tai tôi là tiếng ông S cho học sinh nghỉ và kèm đó 1 tin làm tôi đứng hình mất mất giây :
- các em nghỉ, còn riêng về việc bạn thủy hôm nay lơ đãng ,không làm được bài tôi sẽ sử sau ,
tôi ngạc nhiên , lòng thầm tự hỏi, trời ơi, nàng làm sao vậy, nàng vốn là học sinh giỏi của lớp cơ mà,sao lại không làm được bài , ..... rồi thì những bạn học lớp của thủy cũng đổ ào đi ra, cười tươi rói vì kết thúc buổi học mệt mỏi của ngày hôm nay, tôi đứng lặng người nhìn từng người trong lớp ra một,lại giống đám lúc nãy , họ nhìn tôi rồi xì xào bàn tán, đến lượt cả 1 nhóm bà tám của lớp đi ra, trong đó có con nhỏ trang hôm bữa tôi gặp, mấy bà tám dòm tôi lom lom. , con nhỏ này nhận ra tôi ngay, mặt nó làm bộ tức giận lắm :
- à, tôi hiểu rồi, nãy cái thủy tự dưng thấy nó chạy về lớp rồi gục mặt xuống bàn khóc rưng rức,cả lớp gượng hỏi mà nó không chịu trả lời, giờ thấy mặt cậu đứng ở đây, chắc chắn là câu gây ra cho nó rồi, cái đồ gì mà, đã không bằng ai rồi ,được cái thủy để ý mà không biết điều ,
nghe con nhỏ nói mà tôi tức không tả được , nhưng vẫn phải cố kìm chế , :
- ừm, thế giờ thủy đâu, tớ muốn gặp thủy ,
trang nhăn nhó :
- ai khiến cậu phải lo, cậu cút đi, người như cậu không xứng đáng để thủy yêu đâu,
mặc kệ con nhỏ đang cố sức đẩy tôi ra, tôi vẫn gắng ngó vào lớp, thấy thủy đang sắp sách vở, khuôn mặt của nàng buồn lắm, không suy ngĩ thêm nữa, tôi chạy vào hẳn trong lớp . lại gần nàng , tôi lấy hết can đảm lên tiếng :
- thủy cho kid xin lỗi được không ? những gì thủy nhìn thấy khi nãy chỉ là hiểu lầm thôi ! thật đó
thủy ngước lên tôi, trên khuôn mặt nàng , hai hàng mi vẫn còn vương ướt át chút lệ nhòa, nàng nhìn tôi bằng ánh mắt của sự mệt mỏi ,nửa như vẫn còn giận dỗi, nửa như chán không buồn quan tâm,
thủy hỏi thẳng :
- có phải kid yêu cô bé đó đúng không ?
- cô bé nào cơ ,đâu có đâu ?
- thủy không đùa, cái cô bé cùng kid lúc nãy trong phòng y tế đó
- trời , thủy suy diễn lung tung quá , không phải vậy đâu, kid ....( tôi hơi ngại ngùng )....kid chỉ yêu mình thủy thôi, thật đó , chẳng nhẽ suốt quãng thời gian qua ,thủy vẫn chưa hiểu hết tình cảm mà kid dành cho thủy ư ?
nàng thoáng bối rối ,suy ngẫm 1 lát ,nàng đáp lại :
- thế sao kid yêu thủy rồi mà vẫn còn vui đùa cùng người con gái khác ?
nàng lựa câu hỏi làm tôi lặng cả người, ấp úng , suy nghĩ không dám trả lời ra sao cho phải,
chờ đợi lâu , không thấy tôi phản ứng , thủy nhìn tôi mỉm cười chua chát , nàng đeo túi xách và khẽ lách tránh tôi và bước đi ra khỏi lớp,:
- kid về bên người con gái kid yêu đi...đừng để cô bé đó lại 1 mình..
mắt tôi cay cay , trong lòng ngổn ngang suy ngĩ ,
Sẽ là dối lòng khi anh chẳng ngại âu lo,
Lo anh sẽ mất em trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay anh quá yếu mềm..
Người yêu ơi,em có biết?
Anh yêu em hơn thế,nhiều hơn lời anh vẫn nói.
Để bên em anh đánh đổi tất cả bình yên
Đêm buông xuôi vì cô đơn,còn riêng anh cứ ngẩn ngơ
Có khi nào ta xa rời…
đó là tất cả tâm sự của trái tim tôi lúc này, nghe từng lời nàng nói sao mà nó đắng cay đến thế , người tôi run run, đầu óc rối bời, giờ phải làm sao để để cho thủy hiểu bây giờ, ......cứ nhìn mỗi bước đi của thủy càng xa rời tôi mà sao tôi cảm thấy sợ hãi và lo lắng quá, chẳng nhẽ giấc mơ ác mộng khi nãy ,rằng thủy sẽ bỏ tôi đang dần dà trơ thành sự thật sao ? con người có lúc vui buồn sướng khổ, lúc giận hờn,lúc hạnh phúc, trăng có lúc tròn lúc khuyết, lẽ đời xưa nay là vậy, phải trải qua nghi ngờ, trái đắng của cuộc sống thì tình yêu mới trọn vẹn và hạnh phúc được
tôi chạy nhanh lên phía nàng, đưa tay nắm chặt lấy tay nàng từ phía sau, giữ nàng lại , giong tôi run run :
- không phải đâu, kid vẫn yêu thủy thật mà, chỉ tại...chỉ tại lúc đó lan trêu kid trước nên kid mới vậy mà...
nàng vẫn không nói gì thêm chỉ đáp lại gọn lỏn :
- kid bỏ tay thủy ra !
tôi ương bướng lắc đầu :
- không ,kid không làm vậy đâu, thủy ...thủy tha lỗi cho kid đi mà
nàng nghiêm giọng :
- thế là quá đủ rồi, thủy chán ngấy khi phải nghe những lời giải thích từ kid rồi, có bỏ tay thủy ra không ?
tay tôi đang nắm chặt tay nàng mà tự dưng run lên , từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy và cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới có ngày nàng sẽ giận dỗi tôi nghiêm trọng tới mức này,
tôi đáp lại :
- không ! thủy đừng vậy mà, sự thật thì kid với cô bé đó chỉ là bạn thôi, kid thề đó, kid không bỏ tay đâu,
nói rồi tôi giật nhẹ tay nàng để nàng khẽ lao người về phía tôi, có lẽ 1 cái ôm như lần trước sẽ thay tôi nói lên tất cả những gì tôi đang suy nghĩ ,
giọng thủy hét lên :
- buông thủy ra ngay,
“Bốp “ , tôi mở tròn mắt vì kinh ngạc , lấy tay khẽ đưa lên ôm má cho đỡ rát từ cái tát của thủy,xui đến mức là bên má phải của tôi đang đang nhức sẵn rồi, giờ lại nhận thêm đòn đau từ chính người mình yêu thương nữa, cảm giác đau đớn đến tột cùng, tôi gắng để không tỏ vẻ đau đớn trên khuôn mặt,
tại sao ? tại sao mọi việc lại diễn ra thế này , tôi với nàng vừa mới yêu nhau mà, tại sao nó lại chấm dứt nhanh đến chóng mặt như vậy chứ,
khuôn mặt thủy run run nhìn tôi như mình vừa làm sai 1 điều gì đo, nàng đưa tay ra định chạm vào người tôi nhưng rồi lại rụt lại, nàng bặm môi,
thấy nàng định bỏ đi, tôi lao theo định giữ nàng lại, đã chai mặt đến mức này rồi thì sợ cái gì nữa,
nàng thấy vết hằn đỏ trên má của tôi, nhìn tôi , nhận ra những vết thương trên người tôi nữa , thủy thoáng chút gì đó đang suy nghĩ lại, bờ môi nàng mấp máy định nói gì đó thì lại bị mấy bà tám xem phim hàn xẻng từ nãy ,giờ mới có dịp chen vào :
“ đừng tin hắn thủy ơi, hắn chỉ lợi dụng cậu thôi, giờ hắn còn ngang nhiên tán tỉnh đứa con gái khác nữa, loại con trai này bỏ quách đi thủy ơi,,..
rồi mấy bà tám mỗi người một phía, đẩy thủy đi , nàng vẫn còn cố gắng nhìn về phía tôi, ánh mắt nàng bớt đi chút gì đó ghen tuông nhưng vẫn còn giận dỗi lắm ,
nhìn nàng cứ đi xa dần mà tôi lòng tôi buồn quá đỗi, chán nản, tôi đưa lên vuốt cằm theo thói quen và khẽ nhếch mép cười, lại là thử thách của tình yêu phải vượt qua .
mà không hiểu sao ông trời sinh đã sinh ra con gái còn bù đắp thêm cho họ khả năng nói sai sự thật trắng trợn đến vậy, nếu không bị đám con nhỏ bạn của thủy phá đám, thì có lẽ chỉ cần tôi dẻo mỏ, làm bộ, thuyết phục thêm 1 tí xíu nữa ,biết đâu thủy sẽ tha thứ cho tôi, lếch thếch quay về lớp lấy cặp,hay thế , ” Cửa đã Khóa “ , Xong ,
Thật đúng là “ Trong cái rủi còn có cái xui “ , lại phải để cặp ở lớp 1 ngày rồi, sáng mai lên trường lấy vậy, tôi mặt buồn xo , lặng lẽ đi ra cổng trường, ngó ngang ngó dọc mấy quán nước xem thằng kiên ngồi ở đâu, bất giác tôi bị giật mình bởi có tiếng gọi mình, quay qua xem ai, thì ra là lan, thấy trên tay nàng đang cầm cặp tôi, tay còn lại thì vẫy vẫy , miệng mỉm cười, tự dưng thấy lòng mình vui vui, nhưng giờ biết đâu thủy vẫn chưa về, nàng đang lặng lẽ theo dõi tôi từ xa, giờ nàng thấy tôi lại gặp mặt lan ,lại vui đùa cùng lan thêm 1 lần nữa thì sao đây, thấylan cứ tiến dần về phía tôi mà tôi đâm hoảng , tôi rơi vào tình thế khó xử vô cùng, gặp nàng cũng không được, mà không gặp cũng không xong....

Chap 32 :
:

ngó quá thấy lan đã ở gần mình lắm rồi, tôi làm bộ hốt hoảng, lùi ra xa thêm vài bước , xua tay chối đây đẩy :
- ế, xì tốp here !!! ,
lan tròn mắt ngạc nhiên, giơ giơ cái cặp ra trước mặt tôi :
- ơ ,kid bị làm sao vậy, lan chỉ giả cặp cho kid thôi mà
tôi đưa tay ra vớ vội lấy cái cặp của mình, ngó ngang 4 phía xem có thấy thủy đâu không .nhỡ thủy mà bắt gặp thêm 1 lần nữa chắc tình yêu của hai đứa chúng tôi đến đây là hết film mất .., ... phù phù may quá, không thấy gì hết, chắc có lẽ thủy đã về trước rồi, lí nhí cảm ơn lan vài câu , rồi tôi cắm đầu chạy thẳng như gặp cướp ngày , ở đằng sau , khuôn mặt lan cứ đờ ra
( :-| ) , chắc có lẽ nàng nghĩ tôi bị chập dây thần kinh, khùng khùng do di chứng từ vụ bị đánh khi nãy cũng nên, ~~
Trông trông mấy quán nước bên đường, gì dzậy trời, không thấy mặt mũi của kiên đâu cả, có lẽ nào cu cậu bỏ boom mình cũng nên , lần này chít thật rồi , tôi ngệt mặt ra , trú chân dưới bóng mát của tán lá cây chờ đợi kiên đến đón, Lúc lan lấy xe xong, nàng đi ngang qua chỗ tôi đứng , thấy tôi đang rầu rĩ như chờ đợi ai đó, nàng lên tiếng :
- eeee.... thằng khùng kia,,,, có cùng về không chị cho đi ké ....

Lên Đầu Trang

TRANG 8



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
203
Ring ring