wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
NGÃ RẼ CUỘC ĐỜI...
Xuống Cuối Trang

Chap 25

Tôi cứ thế, ôm em ngủ cho tới khi trời sáng sớm…Tôi quên rằng thời gian là thứ duy nhất không thể ngăn lại được.
Tôi dậy trước em…tôi quay qua nhìn em ngủ…thật dễ thương. Khi ngủ mà em cũng cười, chắc đang mơ thấy cái gì vui lắm đây. Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em.
- ‘Ai cho hôn lén em thế hả?’ hoá ra là em đã dậy rồi mà còn giả vờ ngủ.
- ‘Em đang ngủ, làm sao xin phép…thôi giờ dậy rồi thì xin phép hôn cái nữa nha’ nói rồi tôi hôn tiếp một cái lên môi em.
- ‘Anh tham quá nhaaaa’ em nói xong thì cắn môi tôi một cái rõ đau
- ‘Chảy máu rồi nè’
- ‘Cho chừa đi’ em dữ quá cơ mà nhìn mặt vẫn dễ thương vật
- ‘Thôi chừa rồi…dậy đi ăn rồi anh đưa em về nhé’
Tôi với em dậy thay đồ, sửa soạn rồi chuẩn bị đi ăn. Đồ em mặc hôm qua bị ướt, phơi cũng đã khô. Cơ mà đồ ướt là vậy, em cũng không xịt nước hoa, nhưng hôm nay mặc lại vẫn còn thơm phết…chắc là mùi cơ thể em…đúng là mùi của con gái mới lớn
Tôi chở em đi ăn sáng rồi đưa em về tới tận nhà. Em hôn tôi một cái tạm biệt trước khi vào nhà. Tình cảm của tôi và em đã tiến triển hơn một bước nữa.

Và mọi chuyện cứ thế, cứ êm đềm, đẹp đẽ và hạnh phúc như thế. Tôi với em vẫn bên nhau, vẫn yêu thương nhau như chẳng có gì có thể phá vỡ đi được cái tình yêu này.
Về phần ban nhạc…tôi chính thức tham gia vào nhóm nhạc của Long, trở thành một tay hát chính. Tôi đã bắt đầu nghiêm túc, một phần do em ủng hộ, một phần là do càng ngày tôi càng thấy tôi có đam mê. Long dạy tôi sáng tác, tôi đã bắt đầu có thể sáng tác được khá ổn. Chúng tôi vừa up nhạc lên mạng, vừa đi diễn ở các bar, các show, các trường học khi có event. Long đã nói chuyện với em và nhận em làm em gái, tôi đồng ý thôi vì biết Long chẳng có ý gì. Còn tôi với Long cũng thân nhau hơn trước…chơi với nó một thời gian mới biết được nó khá tốt bụng…tuy rằng nó sát gái kinh khủng khiếp.
Và thế đấy…như tôi đã nói…và các bạn cũng thấy. Mọi chuyện quá êm đềm, hạnh phúc, hoàn hảo về mọi mặt. Câu chuyện có thể đã kết thúc tại đây…Nếu như không có biến cố bất ngờ xảy ra.

6 tháng sau…

- ‘Con lại đây mẹ có chuyện muốn nói’ mẹ tôi kêu tôi lại sau khi tôi vừa đi học về
- ‘Có chuyện gì vậy mẹ?’
- ‘Ba mẹ chuẩn bị cho con đi du học…con từ từ thu xếp đi’
- ‘Mẹ…mẹ nói cái gì?’ tôi nghe như sét đánh ngang tai
- ‘Mẹ nói là con đi du học…dạo này mẹ thấy con lơ là học hành quá…cứ thế này mãi thì không tốt’ mẹ nói đúng…từ ngày tôi quen em và tham gia nhóm nhạc, tôi có phần chểnh mảng học hành.
- ‘Thôi mẹ ơi, con không đi đâu…đang học tốt ở đây mà’ tôi nài nỉ mẹ. Mẹ tôi thì dễ tính và thương tôi lắm…nhưng một khi bà đã quyết đoán cái gì thì…có mơ mẹ tôi mới thay đổi.
- ‘Mẹ nói không là không…hôm nay mẹ bắt đầu đi nộp hồ sơ’ tôi biết ngay mà
Tôi lờ đờ vác mặt lên phòng…bỗng chốc tôi được hay hung tin…tôi phải làm sao đây…làm sao tôi có thể bỏ đi như thế này được…tôi còn em, còn ban nhạc. Tôi đang hạnh phúc và vui vẻ thế này cơ mà???
- ‘Anh đang làm gì thế? Đi học về chưa?’ em nhắn cho tôi.
- ‘Anh đây…anh vừa về này’
- ‘Uh anh, mai đi chơi với em nhé. Em muốn giới thiệu với anh em họ của em…Nó mới từ Đồng Nai lên đây ở và học tại đây luôn’ tôi nhớ tôi có nghe em nói về cô em họ này một lần.
- ‘Uh cũng được…thế mai rồi gặp :x’
Haizzz…Lúc này đây tôi biết phải làm thế nào bây giờ…Có nên nói với em về chuyện đi du học không đây nữa…thiệt là khổ hết sức.
Tôi bấm số cho Long…lúc này chỉ có thể hỏi ý kiến nó là tốt nhất.
- ‘alo, sao mày?’
- ‘Chết tao rồi Long ơi…’ tôi than thở
- ‘Chuyện gì?’
- ‘Mẹ tao…đùng một cái tự nhiên ép tao đi du học. Nói là hôm nay bắt đầu làm hồ sơ rồi’
- ‘Ơ cái đệk…gì bất ngờ thế…rồi P.Anh mày tính sao đây?’
- ‘Tao cũng không biết…tao bấn loạn nãy h nè….không nghĩ ra đc mới gọi hỏi ý kiến mày’
- ‘Theo tao thì cứ từ từ…giấu tạm vài ngày đi đã…để tao suy nghĩ xem thế nào’
- ‘Uh cũng được…giúp tao Long ơi’
- ‘Biết rồi. Thôi cúp máy đi’
Không biết nó có kế gì giúp tôi không nữa ... hay cũng chỉ là …hoãn binh rồi trước sau gì cũng nói ra cho em biết
Tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi cho đến hết ngày hôm sau….vẫn không nghĩ ra cách…chẳng lẽ tôi với em tới đây thì phải xa nhau sao …nghĩ tới đây mà tôi không cam lòng.

Tôi tạm thời gác chuyện này qua một bên vì sắp tới giờ hẹn với em, tôi lật đật chạy xe qua chỗ hẹn của em. Hôm nay tôi không đón em ở nhà, mà em hẹn gặp ở quán café. Em bảo rằng em đi với em họ của em rồi ra đấy luôn. Tôi ok.
Tôi tới quán là thấy em ngay…gì chứ em yêu của tôi mà, tôi dò một cái là ra. Ngồi kế em là một cô bé, chắc là em họ em.
- ‘Ngồi đi anh’
- ‘Anh này, đây là em họ em…em kể anh rồi đó…gọi là em họ thôi chứ bằng tuổi em àh…Nó tên Trang’ em quay qua giới thiệu Trang cho tôi.
- ‘Chào anh. Em có hay nghe chị P.Anh kể về anh suốt. Hôm nay mới được gặp’ Trang gật đầu chào tôi…trong phút chốc, tôi cảm thấy Trang nở một nụ cười khá bí ẩn, tôi cảm thấy vậy.
- ‘Anh uống gì, kêu đi…em ngồi với anh chút là phải đưa Trang về nhà’
- ‘Uh để anh kêu’ tôi kêu một ly cà phê sữa đá.
Bọn tôi ngồi tán gẫu với nhau một chút…cũng không có gì đặc sắc. Chủ yếu là tôi với em ngồi nói chuyện với nhau. Trang thì chỉ ngồi cười, đôi khi uhm oh một hai câu. Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như thế. Tôi cảm thấy đôi mắt của Trang luôn khẽ nhìn tôi, tôi thấy thế. Mà suy đoán của tôi thường ít có sai.
Ngồi một hồi thì em và Trang ra về. Tôi cũng chạy xe về nhà. Gặp em một chút mà tôi như vui hẳn…quên mất cái vụ du học kia.
Tối về, em nhắn tin cho tôi.
- ‘Em về rồi nè. :x’
- ‘Đi gì giờ mới về hả :-w’
- ‘Thì em đưa Trang về mà.’
- ‘Uh anh biết rồi. Mà em thân với Trang lắm àh?’
- ‘Uh anh…nó là em họ em, mà chơi thân với em từ nhỏ. Em giờ còn mỗi nó là thân thôi’
- ‘Uhm’ tội nghiệp em…chẳng có ai thân thiết ngoài tôi, Long và cô em họ này.
Tít…tít…tít…Có một số lạ nhắn tới.
- ‘Em chào anh…biết em là ai chứ?’

Chap 26

- ‘Ai vậy?’ tôi trả lời
- ‘Gặp em hồi chiều mà đã quên rồi sao?’
- ‘Ai vậy? mình không biết.’ Thực sự lúc đó tôi chưa nghĩ ra.
- ‘em Trang, em họ chị P.Anh đây’
- ‘Oh ra là Trang àh…uh, mà sao lại có số anh?’
- ‘Em lén mượn đt chị P.Anh xem số anh’ quái lạ…làm gì mà phải lén
- ‘Uh vậy nhắn tin anh có chuyện gì không?’
- ‘Em muốn nói chuyện chơi với anh, bộ có gì mới được nhắn àh?’ lúc này là tôi đã hơi hơi dị ứng cảm giác gặp mặt ban đầu của tôi với Trang là bình thường. Trang cũng khá xinh, có nét gì đó giống P.Anh, chắc do chị em họ, nhưng ở Trang tôi luôn cảm thấy có một chút gì đó không thành thật.
- ‘Uh thì không, tại anh hơi ngạc nhiên thôi…mà bạn trai đâu không nhắn tin lại đi nhắn cho anh làm gì?’
- ‘Bạn trai em là anh mà’ quát đờ phước
- ‘Này Trang, anh nhắn tin nói chuyện với em cũng được, nhưng đừng giỡn như thế, anh không thích đâu’
- ‘Em không giỡn. Em thích anh ngay từ hôm nay lúc gặp mặt rồi’
- ‘Nhưng anh không thích em. Anh có người yêu rồi, là chị họ của em, P.Anh’ tôi khẳng định rõ ràng.
- ‘Chỉ mới là người yêu thôi mà. Ai biết trước được. Hôm nay em muốn nói với anh như thế. Anh không thoát được đâu’ v~ cái con hoang tưởng này =.=

Tôi im luôn, không muốn trả lời nữa. Không biết P.Anh mà biết chuyện này thì thế nào nữa? Thiệt là rắc rối. Tôi nhắn tin cho em.
- ‘Em đang làm gì đó?’
- ‘Em đang nghe nhạc, bài anh hát này.’
- ‘Uh. Này em, em có hay nói chuyện với Trang, em họ em không?’
- ‘Có anh…mà sao thế?’
- ‘Thế tính tình Trang thế nào?’
- ‘Cũng bình thường, nhung Trang là một con người khó đoán, em nghĩ thế. Em chơi thân với Trang nhưng đôi khi cũng không biết được Trang muốn gì. Mà sao tự nhiên hỏi về Trang thế?’
- ‘Không gì đâu…anh rảnh nên hỏi vậy thôi…thì…biết rõ về những người xung quanh em hơn thì tốt chứ sao :-“ ‘
- ‘Thiệt không? Hay có ý gì rồi :| ‘
- ‘Em không tin anh àh?’
- ‘Em đùa đấy tin anh nhất’
- ‘Uhm ngoan. Thôi anh đi ngủ, cuối tuần gặp em’

Tôi đi ngủ cho qua ngày…trằn trọc về cái vụ đi du học. Tôi mệt mỏi quá rồi…tôi không muốn xa em một chút nào…hoàn toàn không… Nhưng làm sao tôi có thể làm trái ý bố mẹ chứ?
Vài ngày sau trôi qua trong sự tĩnh lặng…tôi vẫn giấu kín em chuyện du học…Theo mẹ nói thì hồ sơ phải 2 3 tháng sau mới xong…vẫn còn khá lâu để tôi suy nghĩ phải làm sao với em. Trang thì từ hôm đó không nhắn tin nữa…Thế cũng ổn. Tự nhiên ở đâu bay vào nhắn tin bảo thích tôi, rồi lại bảo không để tôi chạy thoát nữa chứ. Sợ thật =.=

Hôm nay là thứ 7, tối nay nhóm nhạc của bọn tôi sẽ diễn ở bar. Tôi ở nhà tập dợt lại với thằng Long và nhóm.
- ‘Tối nay em có đi xem ko?’ tôi nhắn hỏi em
- ‘Có chứ…anh cứ lo dợt đi. Em tự lên được mà’
- ‘Uhm vậy thôi tối gặp em sau’
Tối đến, nhóm bọn tôi đến khá sớm hơn giờ diễn. Bọn tôi phải ngồi ở trong để chuẩn bị trang phục và một số thứ, nên tôi cũng không biết em đã tới hay chưa…Lúc này cũng hơi bận, tôi không nhắn tin hỏi em được.
Khi đi ra sân khấu thì tôi đã thấy em. Em ngồi ngay hàng đầu nên cũng dễ thấy…và ngồi cạnh em là Trang. Quái lạ, sao Trang lại ở đây? Chẳng lẽ em rủ đi theo? Mà thôi kệ, tôi không quan tâm.
Rồi phần trình diễn kết thúc, tôi đi xuống chỗ em.
- ‘Mệt không anh?’ em cười nhìn tôi rồi đưa khăn cho tôi lau. Chỉ cần nhìn em thế này là bao nhiêu mệt nhọc gì cũng biến đi hết.
- ‘Anh hát hay quá’ bỗng Trang ngồi kế bên lên tiếng. Mắt nhìn tôi và nở một nụ cười tinh quái.
- ‘Oh cảm ơn em’ tôi lạnh lùng đáp trả
- ‘Em dắt Trang đi theo đó. Tại Trang nói chưa bao giờ được đi xem anh hát’ em lên tiếng.
- ‘Vậy hả?’ tôi cộc lốc tỏ vẻ không quan tâm.
- ‘Anh uống nước đi’ Trang mỉm cười rồi lấy trong giỏ ra đưa cho tôi một chai nước suối.
- ‘Thôi cảm ơn, anh không khát’
- ‘Anh sao thế. Trang nó đưa nước cho sao không uống’ em nhìn tôi tỏ vẻ không đồng ý.
- ‘Oh thôi anh nhận’ tôi bèn phải lấy chai nước rồi cầm trên tay, mắc công em không vui.
- ‘Àh, anh hát xong rồi, giờ mình đi ăn nhé’ tôi quay qua nói với em.
- ‘Nhưng mà em phải đưa Trang về’ tôi quên mất nhân vật này đang ngồi kế bên.
- ‘Thôi hai người đi ăn đi em tự về được mà…Không làm phiền anh Hải với chị đâu’ lại quay qua nhìn tôi cười mờ ám.
- ‘Được không em?’ P.Anh quay qua hỏi Trang
- ‘Được mà, chị đừng lo. Hai người đi chơi đi. Em về trước đây’ Trang đứng lên, mỉm cười chào ra về.
- ‘Vậy thôi mình đi em’ tôi giục em đi.
Tôi kéo em đi ăn đêm…lúc này cũng tầm 10h. Bọn tôi ăn cơm gà xối mỡ quận 8, ai dân SG chắc phải biết
- ‘Tối nay…em ngủ với anh nhé?’ lâu rồi tôi với em chưa ngủ với nhau. Thường thì thứ 7 tôi và em hay qua đêm ở khách sạn hoặc nhà tôi (nếu bố mẹ tôi đi vắng). Tuần trước do chuyện kia mà tôi không ngủ với em được.
- ‘Uhm…nhớ mùi rồi àh?’
- ‘Nhớ chứ…lúc nào cũng nhớ’
- ‘Thấy gớm.’
Ăn uống no nê, cơ mà vẫn còn sớm nên tôi quyết định chở em đi club nghe nhạc và uống ít rượu. Tôi uống gin tonic còn em thì uống một ly tequila sunrise. Uống vào chủ yếu cho nó hưng phấn
Đứng chơi một hồi thấm mệt tôi và em mới đi tìm khách sạn để ngủ. Bọn tôi chọn một khách sạn ở Q7. Chắc các bạn thắc mắc 1 thằng 16 tuổi, àh mà lúc này là 17 tuổi rồi, đào đâu ra lắm tiền thế, chắc xin gia đình…Xin thưa là do tiền mà mình đi diễn chung với nhóm có được.
Lên khách sạn thì cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó chắc chắn sẽ xảy ra…tôi không kể thêm làm gì nhé đêm hôm đó tới sáng thì chuyện đó xảy ra 2 lần. Rồi tôi ôm em ngủ một giấc ngon lành tới trưa.
Tôi trả phòng rồi chở em về nhà, không quên tặng em một nụ hôn cháy bỏng.

Chuông điện thoại của tôi vang lên. Là Trang.

Qua chap này tôi biết được Trang là một con người khó đoán và có ý đồ gì đó với tôi...Tôi phải làm sao trước những âm mưu của Trang...tôi cũng chưa biết.

Chap 27

- ‘Alo’ tôi nghe máy
- ‘Hai người hạnh phúc ghê nhỉ?’
- ‘Việc đó liên quan gì đến em? Trang àh, anh nể em là em họ của P.Anh anh không nói thẳng, nhưng em đừng làm phiền anh nữa được k vậy?’ tôi khá là bực mình.
- ‘Haha…anh đâu có quyền cấm em làm phiền anh. Em thích làm gì em làm'
- ‘Vậy kệ em. Rõ vớ vẩn’ tôi cúp máy luôn.

Không ngờ em có cô em họ rắc rối như thế…Rõ ràng tôi đã có người yêu là P.Anh rồi, vậy mà cứ không ngừng làm phiền tôi…Thật là bực mình.
Tôi bực dọc lái xe về nhà…chui đầu vào phòng tắm và xả nước thật mạnh lên đầu mình…tôi muốn cuốn trôi đi mấy chuyện bực mình không đáng có. Điều duy nhất tôi muốn lúc này chỉ có một…là em, P.Anh của tôi mà thôi.

Vài ngày sau, Trang vẫn cứ nhắn tin làm phiền và nói đủ thứ chuyện trên trời như là anh mà không thích em thì cũng không có được P.Anh đâu…mẹ nó chứ, lần đầu tiên tôi thấy một đứa con gái như thế…Tôi đâu phải đẹp trai gì, mà em cũng đâu có xấu…vậy làm cái quái gì mà cứ suốt ngày bám theo tôi như thế. Ban đầu tôi còn trả lời em do phép lịch sự, nhưng càng ngày tôi càng thấy phiền, đâm ra tôi không thèm trả lời luôn.
Phần tôi với P.Anh thì vẫn thường xuyên gặp nhau, bọn tôi sinh ra thì cứ như là dành cho nhau vậy…tôi rất hiểu em, em cũng thế. Tôi đi học ban ngày, buổi tối những ngày rảnh và cuối tuần tôi thường dành thời gian để bên em.
Rồi một ngày nọ…
- ‘alo Hải àh.’ Long gọi tôi.
- ‘Uh sao mày?’
- ‘Mai nhóm liên hoan…mày nhớ đi đấy. Rủ cả P.Anh đi’
- ‘Ờh biết rồi’
Tôi gọi cho em.
- ‘Tình yêu của anh nghe máy’ em tinh nghịch
- ‘Mai đi ăn nhé em, thằng Long nó bảo liên hoan cái gì đấy.’
- ‘Uh anh. Em dắt Trang theo nhé, nó nói nó cũng thích nhóm nhạc lắm’ lại Trang.
- ‘Ah uh…cũng được…vậy em tự đi lên với Trang àh?’
- ‘Uh…mai anh cứ đi với nhóm đi rồi tụi em lên’
Tôi hơi buồn rầu, cúp máy. Kể từ ngày Trang xuất hiện, tôi đi đâu với em Trang cũng góp mặt…cứ như là một cái bóng. Một cái bóng đúng nghĩa, chẳng có cách nào mà đuổi đi được.
Hôm sau, tôi cùng nhóm tới nơi liên hoan…gọi là liên hoan cho nó nguy hiểm chứ thực ra là cái cớ để thằng Long tổ chức ăn nhậu Bọn tôi tới chọn bàn trước, một lúc sau thì em và Trang tới.
Em ngồi kế tôi trong bàn tiệc, còn Trang ngồi kế bên em. Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Các món ăn được kêu ra, nào là dzú dzê nướng lẩu dzê, dzê tứ tung vài két bia cũng được đồng chí Long huy động lên…thằng này nhậu khủng khiếp. Tôi thì bản tính cha sinh mẹ đẻ ra là không biết uống bia, rượu thì chơi được chứ bia thì không…Nhưng mà hôm đó vui nên cũng ráng vài chai với anh em…Người cũng hơi bắt đầu tê tê nhưng cũng còn làm chủ được. Em thì không uống bia, tôi không cho, tôi kêu cho em nước ngọt để uống. Em dễ thương và nghe lời tôi lắm. Còn Trang thì lúc đó tôi chẳng để ý mấy.
Lúc bấy giờ là ai cũng bê hết rồi, mặt thằng nào thằng nấy đỏ như trái gấc…một vài cuộc hội thoại được đưa ra…từ ai đó tôi không nhớ…và có vài câu nói đáng lẽ không nên nói ra…
- ‘Giá như có thằng Hải ở đây thì vui nhỉ’ một anh trong nhóm phát biểu
- ‘Uh…lúc đó là nhóm có tới hai thằng Hải…Hải anh Hải em…haha’ một vị sư huynh lên tiếng tiếp theo.
Tôi lúc này đã ngừng uống, nói chung là chưa say, mới hơi đỏ đỏ thôi…Vừa nghe nhắc tới Hải là tôi chột dạ liền…mấy sư huynh này hết chuyện để nói rồi hay sao thế. Tôi khẽ quay qua nhìn em…tôi thấy sắc mặt em bỗng sầm lại, đôi mắt vừa vui cười đấy thôi nay đã khẽ đậm buồn.
- ‘Mấy anh biết mẹ gì mà nói…anh Hải chết rồi còn …’ bỗng thằng Long lên tiếng…vừa thấy có biến tôi liền hành động theo phản xạ.
- ‘Long, mày xỉn rồi…đi theo tao’ tôi đứng dậy kéo tay nó đi ngay ra nhà vệ sinh….tránh những điều không nên nói tiếp tục tuôn ra…Vừa nghe Long nói xong, tôi đã thấy em đánh rơi đôi đũa.
Tôi kéo thằng Long đi xa khỏi bàn nhậu.
- ‘Mẹ mày Long, mày có biết vừa nói gì không?’ tôi bực mình chửi nó
- ‘Thì tao nói là anh Hải chết rồi…chết lâu rồi…đợi làm cái con m. gì’ ngôn ngữ của người say nó là thế.
- ‘Thì tao biết là anh Hải như thế…nhưng mà P.Anh đang ở đây cơ mà…mày làm sao thế hả…Bộ tính để cho P.Anh biết chuyện hay sao.’
- ‘P.Anh biết thì sao chứ? Nếu anh Hải không bị cái tai nạn về thần kinh đó thì…’ nó bỗng hét to
- ‘M. mày im coi’ tôi lấy tay bịt miệng nó lại…tôi sợ có người khác nghe được.
Và nỗi sợ của tôi không phải là không có lý do…Ở đằng sau góc khuất của bức tường gần chỗ tôi với Long đứng...có một người đã nghe được cuộc hội thoại của bọn tôi.
Tôi kiếm cớ viện lý do thằng Long xỉn quá, tôi đưa nó về trước. Tôi bảo em ngồi đó đợi, xíu nữa tôi lên đưa em về Trang về. Nhưng khi tôi về tới chỗ đó thì mấy anh kia bảo em với Trang tự về rồi. Tôi đành chạy về nhà một mình, trong lòng mang máng nỗi lo sợ có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Tối đến, tôi có tin nhắn, của cả em và Trang.
- ‘Anh…anh giấu em chuyện gì…có đúng không?’ em nhắn.
- ‘Anh đâu có giấu em chuyện gì? Bộ em không tin anh àh?’
- ‘Lúc nãy…em nghe Long nói…anh Hải chết gì đó’
- ‘Nó xỉn nó nói vớ vẩn đấy…anh cũng có biết gì đâu. Mà em đang là người yêu của anh, quan tâm chuyện cũ làm gì’ tôi hơi hoang mang nên nhắn có phần không đúng…
- ‘Em xin lỗi…chỉ là…bỗng chốc nhắc đến anh ta…’ tôi hiểu…trong lòng em…anh ta là một vết đau không bao giờ lành.
- ‘P.Anh…em phải tin anh….không có chuyện gì cả. Được chưa?’
- ‘Em biết rồi…em xin lỗi…’
- ‘Em đi nằm nghỉ đi…em đừng suy nghĩ lung tung nữa đó biết chưa hả’
- ‘Em biết rồi’
Haizz…thiệt là nhức cái đầu…rượu vào lời ra là y như rằng có chuyện
- ‘Anh. Mai anh rảnh chứ, có thể gặp em được không?’ là tin nhắn của Trang
- ‘Anh không có chuyện gì để gặp em cả’
- ‘Anh mà không đi là sẽ hối hận cả đời đấy’
- ‘Em…em tính làm gì?’
- ‘Em không nói…nếu mai anh không đến thì chắc chắn anh sẽ hối hận. Ngày mai 2h trưa em đợi anh ở ks….’
Tôi im lặng, không trả lời. Lại một quỷ kế mưu mô gì từ Trang? Tôi thầm tự hỏi…Nếu không đi thì sẽ hối hận cả đời? Không biết là trò gì đây. Tôi cũng hơi lo sợ, vì có lần em nói với tôi rằng Trang là một con người rất khó đoán.
Hôm sau, tôi quyết định đi gặp Trang, dù rằng không muốn đi tí nào. Nhưng tôi linh cảm nếu không đi sẽ có chuyện gì lớn hơn đang chờ tôi.
Tôi tới nơi, lên phòng theo Trang chỉ. Tôi thấy Trang đang ngồi sẵn ở trên giường.
- ‘Anh ngồi đi’ Trang chỉ xuống giường nói.
- ‘Anh đứng được rồi. Em nói gì thì nói lẹ đi’
- ‘Giờ anh không ngồi thì em không nói’ Trang cười nhìn tôi thật ranh mãnh.
- ‘Anh thật sự không hiểu em muốn gì nữa Trang àh. Ngồi thì ngồi, nói gì thì nói lẹ đi’ tôi bực dọc ngồi xuống.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Trang liền quay qua tôi, rồi đè lên người tôi…Trang toan hôn tôi thì tôi lập tức đẩy ra.
- ‘Em làm cái quái gì vậy?’ tôi bực dọc.
- ‘Em thích anh mà…anh không thể chiều em được sao…Em không nói cho chị P.Anh biết đâu’ tôi nghe Trang xuống giọng, lần đầu tiên tôi thấy Trang xuống giọng.
- ‘Dẹp đi…anh đã nói không được. Em không biết suy nghĩ hả Trang. P.Anh là chị họ của em đó’
- ‘Chị họ thì sao chứ? Hai người dù gì cũng chỉ mới là người yêu.’ Trang bỗng lớn giọng hét lên.
- ‘Anh xin lỗi, nhưng không là không. Em mất bình tĩnh quá rồi. Anh chỉ yêu mỗi P.Anh thôi. Anh đi về đây’ tôi đi ra cửa.
- ‘Rồi anh sẽ phải hối hận cho xem’ Trang nói làm tôi đâm lo sợ…Nhưng tôi vẫn ra về.
Suốt quảng đường về nhà…tôi đặt ra nhiều giả thuyết, suy nghĩ Trang sẽ làm gì tôi và P.Anh…Nhưng không lâu sau đó Trang đã cho tôi luôn câu trả lời.
- ‘Anh sẽ phải hối hận…nếu muốn biết chuyện gì xảy ra thì đến quán café …’ một tin nhắn ngắn gọn từ Trang.
Tôi phóng xe như bay từ nhà ra cái địa điểm chết tiệt mà Trang gửi cho tôi. Quán lúc này hơi vắng người, tôi chỉ thấy có vài bàn là có người ngồi. Và trong góc là Trang và em.
Và tôi khẽ khựng người lại, khi quan cảnh tôi nhìn thấy lúc đó là…Nụ cười tinh ranh của Trang và…những giọt nước mắt của em…Trang đã làm gì ???

Chap 28

Tôi liền tức tốc bước tới chỗ của em và Trang.
- ‘P.Anh…có chuyện gì vậy? sao em lại khóc?’ tôi hớt hoảng hỏi em nhưng nhận lại được là những tiếng khóc ngày một lớn hơn.
- ‘Em vừa làm gì vậy hả Trang?’ tôi bực dọc quay qua Trang.
- ‘Em chỉ nói cho chị P.Anh biết những gì chị ấy cần biết…về sự thật của anh Hải mà thôi’ Trang nhún vai và vẫn nụ cười ranh mãnh ấy.
- ‘Cô làm mọi cách chỉ để được ngủ với tôi như thế sao?’ tôi mất bình tĩnh hét lớn vào mặt Trang…bao nhiêu cặp mắt trong quán đổ dồn về phía 3 bọn tôi…Công nhận lúc đó tôi hơi nặng lời.
- ‘Bốp’
P.Anh…em đứng dậy và tát tôi một cái đau điếng…một cái tát như xé tan bao hạnh phúc bấy lâu nay của tôi và em…Em vùng chạy ra khỏi quán ngay sau đó.
- ‘Em đáng sợ thật Trang àh’ tôi chốt một câu cho Trang tặng kèm một nụ cười khinh bỉ. Rồi tôi lập tức chạy theo P.Anh
Em chạy thật nhanh…tôi là con trai mà phải ráng hết sức mới đuổi kịp em…tay tôi bám vào vai em, níu em quay lại.
- ‘Em…đợi anh’
- ‘Bốp’ lại một cái tát nữa từ em…em khóc ngày một nhiều hơn…giống như cái hôm đó vậy.
- ‘Em đánh anh, thì phải có lý do chứ?’
- ‘Anh là đồ nói dối….tôi hận anh’
- ‘….’ Tôi nhìn em khóc…nhưng không biết phải làm gì nữa….Tôi đã hứa sẽ không làm cho em khóc…nhưng tôi đã không làm được. Tôi đã giấu em chuyện của anh Hải chỉ vì tôi không muốn thấy em phải khóc như thế này thôi mà…tại sao em lại không hiểu cho tôi.
- ‘Anh Hải…anh biết chuyện của anh Hải tại sao anh lại giấu em hả, tại saooooooo?’ em hét vào mặt tôi, nước mắt vẫn rơi trên khuôn mặt đó.
- ‘Tại vì anh không muốn thấy em như thế này đó…em không hiểu sao?’
- ‘Không…em không cần biết…tại sao tôi không biết chuyện này chứ…Tôi ngu ngốc, chỉ có mình tôi là không biết….tại sao ai cũng giấu tôi’ em đang rất hoảng loạn…
- ‘Em bình tĩnh đi…anh Hải cũng đã chết rồi…anh ta làm như thế là vì em. Anh ta không muốn thấy em như thế này đâu’
- ‘Mặc kệ em…Anh đi đi’ em ngồi gục xuống đất…có lẽ em không cần tôi nữa.
- ‘P.Anh àh…anh sắp đi du học rồi’ tôi nghĩ không thể giấu em nữa.
- ‘Anh…anh nói gì?’ em ngước mắt lên nhìn tôi.
- ‘Bố mẹ bắt anh đi du học…anh rất là rối…thực sự là anh không biết phải làm sao với em…rồi chuyện của anh Hải…chuyện anh đi du học…anh nghĩ anh mà nói ra thì anh sợ em sẽ chịu không nổi’
- ‘…….’ Em vẫn nhìn tôi, em không nói gì, nước mắt em vẫn rơi…em có biết em khóc như vậy thì liệu anh có vui sao em?
- ‘Anh biến đi…anh để tôi một mình…đi đi’ em hét vào mặt tôi…rồi em đứng dậy bỏ đi.
Tôi đứng đó…nhìn em…lại một lần nữa tôi là người đứng sau em…nhìn em từ phía sau…cảm giác như em đang đi xa tôi…em đi xa tôi mãi mãi…Đôi chân tôi như mất cảm giác rồi…nó không nghe lời tôi nữa…
Tôi nhìn em đi xa khuất…tôi quay chân bước đi…trong lòng nặng trĩu những cảm xúc không biết phải diễn tả thế nào…Mới hôm qua còn vui vẻ thôi mà, vậy mà hôm nay, vì một câu chuyện mà tôi giấu em, vì tôi không muốn em buồn, mà em trách tôi như thế…Uh, có lẽ là tôi sai.
Tôi rút điện thoại ra, bấm cho em một tin nhắn.
- ‘Em trách anh tất cả cũng được…Anh không nói gì hết…Anh chỉ muốn được ở bên em trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, dù anh phải cố từng ngày từng ngày…Anh không hề muốn em khóc như thế…Đừng khóc nữa’

Tôi với em chưa chia tay, tôi biết, có lẽ tôi đang quá nghiêm trọng vấn đề, hoặc có lẽ tôi đang sợ cái cảm giác chia tay…nó sẽ tới. Và vì em còn là tình đầu của tôi…có lẽ tôi không muốn phải mất em như thế này.
Tôi về nhà, tôi gọi cho em nhưng em không nghe máy. Tôi gọi nhiều lắm, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi gọi em phải hơn 100 cuộc gọi nhỡ…tôi gọi như một thằng điên không kiềm chế được cảm xúc của mình…nhưng đáp trả lại là sự từ chối của em.
- ‘Anh biết em không muốn nói chuyện với anh vào lúc này…Nhưng em phải cho anh biết là em đã về nhà chưa?’
- ‘Em đã về nhà chưa?’
- ‘Em trả lời anh đi, chỉ cần cho anh biết là em về nhà hay chưa…anh sẽ không nhắn tin gọi điện làm phiền em nữa’
- ‘Em đừng làm anh lo được không P.Anh àh’
- ‘..’ và rất nhiều tin nhắn sau đó.
Gọi em không được, tôi chuyển qua nhắn tin cho em trong vô vọng.
Tôi xách xe chạy khắp cái đất SG này…tôi chạy mà không có mục tiêu, đích đến…tôi chạy chỉ để tìm chút hi vọng nhỏ nhoi có thể gặp được em trên đường…Rồi bỗng…trời đổ mưa, những giọt nước mưa làm cho ngày hôm nay của tôi càng trở nên đen tối…Nếu giờ này em chưa về thì chắc chắn em sẽ ướt sũng mất thôi…Tôi lo càng thêm lo.
- ‘Em về nhà rồi…em ổn…hiện giờ đừng nhắn tin hay nói gì với em nữa…em muốn được ở một mình…Anh không cần phải đi lang thang kiếm em đâu, trời đang mưa to đấy’
Tin nhắn đến từ em. Em về nhà rồi sao…em vẫn còn chút quan tâm đến tôi…Thôi, tạm thời như thế là được…Ít nhất em không sao là tôi an tâm rồi…Tôi chạy xe về nhà khi đằng sau lưng tôi vẫn là những cơn mưa dài không ngớt.
Tối hôm đó, em cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại gì cho tôi. Bỗng chốc tôi mất đi cái thói quen hát cho em nghe mỗi tối, nghe giọng em cười…cái giọng nói, giọng hát đó…tôi muốn được nghe lại lần nữa.

Tôi sống trong sự sợ hãi mất em và lo sợ ấy suốt vài ngày sau, khi mà em vẫn giữ thái độ im lặng đến đáng sợ ấy với tôi. Tôi chỉ sợ chuyện này cứ kéo dài như thế cho đến khi tôi đi, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ phải xa em rồi.
- ‘Chuyện đi du học, anh nói thật chứ?’ rồi một tối, em đã chịu nhắn tin cho tôi.
- ‘Anh nói thật’
- ‘Khi nào anh đi…’
- ‘2 tuần nữa’
- ‘Anh cũng chỉ là một thằng hứa hão…đàn ông thằng nào cũng thế cả…Bây giờ đùng một cái thì anh bỏ tôi đi…buồn cười thật’ đọc tin này mà sao tôi nhói đau đến thế…
- ‘Anh không muốn chuyện này xảy ra…nhưng anh không thể cãi lại bố mẹ anh được. Anh có ban nhạc, anh có em, mọi thứ đang quá tuyệt vời với anh…anh không muốn đi một chút nào...’
- ‘Anh có nói gì nữa thì cũng vậy…rồi cũng xa tôi…thôi cứ để mặc tôi đi’
- ‘P.Anh àh…em đừng buồn như thế nữa có được ko? Em buồn vì chuyện anh không nói cho em biết sự thật của anh Hải, hay vì chuyện anh đi du học…Mà dù gì đi nữa, anh với em không thể bình thường với nhau cho tới ngày anh đi sao…Qua đó rồi anh vẫn liên lạc được với em mà’
- ‘Em buồn chuyện anh ta vì anh ta gạt em…em buồn anh vì anh cũng sắp bỏ em đi như anh ta…anh có biết không hả?’
- ‘Thôi được rồi, đừng nhắn nữa…Em sẽ không quan tâm gì về anh nữa. Chúc anh đi vui vẻ’
Tin nhắn cuối cùng của em…như giết chết mọi hi vọng cuối cùng của tôi…Nó như một tin nhắn thay cho lời chia tay chăng? Có lẽ thế thật rồi. Vậy là hết rồi đấy, tình đầu của tôi.
Thời gian cứ thế trôi đi như đã được lập trình sẵn, ngày mai là tôi sẽ đi xa khỏi đây, mang theo những kỉ niệm đẹp về em, về những gì em đã trao cho tôi, sự yêu thương, chăm sóc, tình yêu của em….mang theo tất cả…đi cùng tôi xa rời nơi đây.
- ‘Ngày mai…anh đi rồi. Anh ước gì anh có thể gặp em lần cuối, nhưng chắc là không thể rồi…Em ở lại đây, giữ sức khoẻ…Anh yêu em’
Hôm sau, tôi ra phi trường với bố, mẹ, và thằng Long. Thằng Long hiểu và thông cảm cho tôi, nó nói tôi cố lên, đam mê thì còn cả chặng đường dài sau này, đừng từ bỏ. Tôi cũng cảm ơn vì đã có được một người bạn như nó.
Tôi đi vào check-in…tôi muốn nhìn thấy em…nhưng có lẽ em sẽ không tới…có lẽ vậy…

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- ‘Hải…’ một giọng nói quen thuộc…là em.
Từ phía xa…bóng hình đó…Đúng, tôi không thể nào lầm được. Chính là em…P.Anh của tôi…mọi thứ của em, mọi kỉ niệm như ùa về khi em đến…tôi không kiềm được, chạy ngay tới ôm em…cho dù ra sao đi nữa tôi cũng đã hoàn thành được ước muốn gặp em lần cuối.
- ‘Anh àh…em xin lỗi…đã không bên anh những ngày còn lại’ em nói và em lại khóc.
- ‘Thôi, nín đi…em hứa với anh không được khóc nữa rồi mà’ tôi quẹt tay lau nước mắt cho em.
- ‘Em tặng anh…’ em đưa cho tôi một cái hũ thật lớn, trong đó có 1000 con hạc giấy, thật tỉ mỉ, do chính tay em xếp cho tôi…nghĩ tới đó tôi đã thấy thương em vô vàn.
- ‘Anh lên đường cẩn thận nhé….Em yêu anh…’ em vừa khóc…vừa cười…trông em lúc đó xấu thì thôi rồi.
- ‘Được rồi, đừng khóc nữa…anh đi đây…qua đó anh gọi cho em’ tôi hôn một cái lên trán em.
Rồi tôi tạm biệt em, tạm biệt bố mẹ, tạm biệt Long, tạm biệt SG, tạm biệt những kỉ niệm đẹp tôi đã có ở đây…Tôi đi đây !

Bao buồn vui có nhau ngày qua
Mình đã yêu nhau nhiều hơn anh nghĩ
Hãy luôn luôn thật vui để mai khi rời xa
Mình cảm nhận được tình yêu ở hai nơi.

Anh chờ mong tháng năm dần trôi
Để quay về và mình yêu nhau mãi
Nhớ êm đềm từng đêm nụ hôn lúc ta xa nhau
Vẫn còn mặn nồng trên khóe môi.

Hãy cho anh thời gian nhé
Hãy cho anh vòng tay ấm
Hãy để anh nhận ra em yêu anh rất nhiều
Sẽ giữ mãi những gì mình đã hứa
Hãy để thời gian mãi trôi.

Hãy cho anh thời gian nhé
Để mai sau cùng chung bước
Hãy để những yêu thương sẽ bên nhau chẳng rời
Có đôi lúc nhớ anh buồn em khóc
Em yêu anh hãy chờ anh
Anh sẽ về thôi.

Chap 29

24 tiếng đồng hồ dài như 1 thế kỷ…24 tiếng đồng hồ cô độc khi xung quanh tôi không còn bố, mẹ, không còn em, không còn bạn bè…không còn lại gì. Chỉ còn lại là một mớ kiến thức hỗn độn, một nỗi nhớ, và biết bao kỉ niệm về em…Tôi mang theo tất cả những nỗi buồn đó, những suy tư về tình yêu của em và tôi…Tôi đặt chân lên đất nước Cường quốc của thế giới, USA.

Tôi hạ cánh xuống sân bay Seattle. Mọi thứ quá đỗi hoành tráng, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Có rất nhiều con người, sắc tộc, tôi chưa bao giờ được thấy. Đúng là cường quốc. Tôi hơi hoang mang và lo sợ khi lần đầu tiên đặt chân tới một đất nước khác. Ước gì bên cạnh tôi là em…tôi sẽ tự tin hơn biết chừng nào.
Cô ba ra đón tôi. Cô là em ruột của mẹ. Cô ba cũng khá thương tôi vì hồi nhỏ tôi bám cô riết. Cô ba lấy chồng là việt kiều nên cả nhà cô ba đều ở Mỹ hết
- ‘Hải, Hải ơi’ cô ba kêu tôi khi vừa thấy tôi bước ra khỏi cổng.
- ‘ah, cô ba’ tôi lật đật kéo vali tới chỗ cô hai.
- ‘Khiếp cái thằng này, mới mấy năm cô không gặp mà dạo này mày lớn quá. Thôi lên xe rồi về nhà con’ cô ba kéo phụ tôi một cái vali.
Cô ba dắt tôi tới chỗ chồng cô đang đậu xe đợi tôi và cô. Chồng cô là chủ một nhà hàng ở Little Saigon, ông nhìn cũng ra dáng ăn chơi và phớt đời lắm. Nhưng sau một thời gian sống ở đây thì tôi thấy ông rất thương cô và con. Cũng đáng mừng cho cô ba.
- ‘Thằng Hải, con của chị hai em đó anh. Hồi nhỏ nó bám em ghê lắm. Suốt ngày cứ cô ba ơi cô ba ơi’ cô ba vui vẻ giới thiệu tôi cho chồng cô.
- ‘Dạ con chào chú’
- ‘Oh con…bay có mệt không con? Chắc lần đầu ngồi máy bay lâu như vậy phải không…Bay đi đâu thì bay chứ bay qua Mỹ là oải lắm’ chú hỏi thăm tôi.
- ‘Dạ cũng bình thường chú…không mệt lắm…bị cái là con…nhớ nhà’
- ‘Cái thằng…nhớ nhà hay nhớ bồ’ cô ba bay vô châm chọc.
- ‘Dạ…cả hai’ tôi khẽ lặng đi. Ngước nhìn lên bầu trời cao, không biết ở bên kia em đang làm gì…Cảm giác nhớ em lúc đó nó khiến đôi mắt của một thằng con trai như tôi hoen hoen ướt…nhưng tôi không khóc.

Tôi về nhà cô ba…Cô ba xếp cho tôi một phòng nhỏ để ở. Phòng này trước đây là của đứa con 4 tuổi của cô ba ở, nhưng do tôi tới nên cô ba để nó ở chung phòng với cô ba, còn phòng này để cho tôi. Tôi cất dọn hành lý đồ đạc, và việc đầu tiên tôi nhờ cô ba là…dẫn tôi đi mua sims điện thoại và thẻ gọi về VN.
- ‘Làm gì mà không nghỉ ngơi đi đã mà đi mua liền thẻ gọi về VN vậy con’
- Con gọi về cho bố mẹ an tâm…’
- ‘Trời bây giờ bên đó 12h đêm mà con. Để tối rồi hãy gọi’ tôi quên mất là đang ở Mỹ, bên tôi đang là ban ngày nhưng ở VN bây giờ là đêm rồi.
- ‘Dạ…nhưng mà con muốn mua…con gọi về cho bạn’
- ‘Oh thôi cái thằng này lì thiệt…thôi thay đồ đi rồi cô chở đi ăn rồi đi mua luôn’
Rồi cô ba chở tôi ra nhà hàng của chồng cô ăn…Mấy món ăn bên này hương vị không được như ở VN…mấy quán lề đường VN ăn còn ngon hơn …hix tôi nhớ SG quá
Rồi cô ba chở tôi đi mua thẻ gọi về VN. Về nhà, tôi liền chui vào phòng rồi gọi cho…em. Tôi đoán là giờ này em chưa ngủ.
- ‘Alo’ em nghe máy…tôi nghe giọng em có vẻ mệt mỏi…có lẽ em đã quá buồn phiền mấy ngày nay.
- ‘A…Anh đây’ tôi ngập ngừng, pha lẫn chút vui mừng khi lại được nghe giọng nói của em…dù là qua chiếc điện thoại.
- ‘Anh …tới rồi đó hả…em nhớ anh lắm có biết ko…’ rồi em khóc.
- ‘Thôi nín đi…nhớ anh mà khóc hoài…muốn anh cúp máy không?’
- ‘Thôi…thôi đừng…em không khóc nữa…anh bay có mệt ko?’
- ‘Anh mệt…nhưng nghe giọng em là khoẻ rồi’
- ‘Hihi…giờ khoẻ rồi đúng ko…em đợi anh mãi…em nằm mãi mà không ngủ được nè…’ giọng em đáng yêu trở lại rồi.
- ‘Uh…mà hôm qua…anh cứ sợ sẽ không được gặp em lần cuối’
- ‘Em…xin lỗi…em giận anh lắm có biết ko…nhưng rồi em không thể nào không tới…em cũng sợ sẽ không được gặp anh nữa…’ tôi nghe mà thấy thương em quá.
- ‘Thôi đừng buồn mà…anh sẽ gọi điện mỗi ngày cho em…nếu rảnh thì lên mạng chat, vẫn gặp được nhau mỗi ngày mà…rồi anh sẽ cố về sớm với em…’
- ‘Uh …Hải ơi…em muốn ôm anh ngủ’ tôi nghe em nhõng nhẽo
- ‘Thôi…em đừng nói nữa… anh không kìm được bây giờ…thôi cũng khuya rồi…em ngủ đi. Ôm gấu mà ngủ, coi như đó là anh đi’
- ‘Vâng…em đi ngủ…Yêu anh’ hình như tôi nghe giọng em khẽ nghẹn lại.
- ‘Anh cấm em khóc đó…đi ngủ đi…anh mà biết em khóc thì từ mai anh không gọi nữa luôn đó’
- ‘Em biết rồi…em ngủ đây. Anh giữ sức khoẻ’

Tôi cúp máy khẽ lặng im suy nghĩ vài phút. Nghĩ về hoàn cảnh của tôi và em lúc này…sao nó cứ trớ trêu quá. Cách xa nhau như thế này, còn đâu cái cảm giác quan tâm, chăm sóc, âu yếm nhau mỗi ngày chứ …Thà là đừng có những khoảnh khắc đó, có lẽ cả hai sẽ không đau như thế này
Tôi thu xếp đồ trong vali ra cất vào phòng…từng thứ một. Nào là quần…nào là áo…sách, vở…vài cuốn truyện…cái ipod…con gấu bông của em…và hũ hạc giấy 1000 con của em. Tôi cẩn thận đặt nó lên trên bàn, nhìn nó và khẽ cười. 1000 con, nghĩ tới cảnh em ngồi cắm cúi tỉ mỉ, gấp từng con một từng con một cho tôi, tôi cười, nhưng lòng buồn lắm.
Đêm hôm đó…tôi nằm mãi mà không ngủ được. Tôi lạ giường, lạ giờ giấc, lạ mọi thứ…Rồi cuối cùng nỗi nhớ em là liều thuốc giúp tôi chìm vào giấc ngủ…Phải đến mấy hôm liền như vậy tôi mới quen được giờ giấc và cách sinh hoạt bên này.
Tôi vẫn giữ liên lạc bình thường với em…tôi vẫn gọi điện thường xuyên và chat thì hầu như là hằng ngày. Đây là nguồn động lực duy nhất vào lúc này giúp cho tôi có thể sống qua ngày.

Một hôm tôi chat và nói chuyện với em, tôi nhớ lúc đó là tầm tháng 8.
- ‘Cũng sắp tới lúc nhập học rồi, em có đi học lại ko?’
- ‘Em không đi học lại đâu…em chán lắm. Em lại sợ một mình một thân trong trường’
- ‘Thì em kiếm thêm bạn bè mà chơi, có sao đâu…Chứ giờ ko có anh ở bên, chẳng lẽ em cứ một mình như vậy suốt’
- ‘Kệ em…em không thích đi học. Đừng có ép em.’
Rồi em offline. Tôi hơi đỗi ngạc nhiên trước thái độ bực tức có phần thái quá này của em…không hiểu tại sao em lại không chịu đi học đến như thế chứ…chẵng lẽ em cứ tính suốt đời sẽ như thế này.
Sau hôm đó, em rất ít khi lên mạng. Tôi gọi điện thì em nghe máy nhưng thường xuyên bảo bận. Tôi đâm ra lo, và người tôi nhờ cậy lúc này là Long.
- ‘Long àh…dạo này P.A lạ lắm. Mày có biết tại sao ko?’
- ‘Lạ là lạ thế nào?’
- ‘Hôm bữa tao bảo P.A đi học đi…P.A không chịu. Rồi kể từ hôm đó tao thấy P.A cứ như không muốn nói chuyện với tao nữa. Tao gọi thì nghe máy 1 lát xong là lại bảo bận.’
- ‘Có chuyện đó àh…được rồi. Để tao xem tình hình thế nào giúp mày’
Tôi yên tâm giao cho Long để xem tình hình em như thế nào…Vài ngày sau, những gì Long nói làm tôi chết lặng.
- ‘Mày nên bình tĩnh trước khi nghe tao nói’ nó đã báo hiệu trước
- ‘Mày…mày nói đi’
- ‘P.A đi làm gì ở bar, tao không rõ. Tao chỉ biết là ngày nào cũng đi tới sáng mới về’
Câu nói của Long làm tôi như không tin vào những gì tôi vừa nghe thấy…Em làm gì ở bar mà ngày nào cũng tới sáng mới về…Em có biết đó là nơi rất nguy hiểm hay ko…Em đã sa chân vào đó một lần rồi, bây giờ lại tới những chỗ như thế để làm gì…Em không coi tôi ra cái gì hay sao...ngay lập tức tôi gọi cho em.
- ‘Alo’ em nghe máy
- ‘Em đang ở đâu?’
- ‘Em đang đi…công chuyện…Có chuyện gì sao anh?’
- ‘Anh hỏi là em đang ở đâu?’ tôi nạt
- ‘Em đang bận…anh hỏi gì kĩ thế’
- ‘Anh muốn nói chuyện đàng hoàng với em. Em làm gì làm đi. Khi nào xong, gọi anh, rồi anh gọi lại’ tôi cúp máy cái rụp…không kịp nghe em nói gì nữa.
Tôi ngồi đợi em trong sự lo lắng, xen lẫn một chút bực bội. Tại sao em đến những chỗ như thế…tôi bực mình quá…ngồi đợi em mà tôi đốt hết 1 bao thuốc.
5 tiếng sau em mới gọi lại cho tôi…Tôi gọi lại cho em…Và tôi đã có hành động dại dột nhất cuộc đời mình.
- ‘Alo’
- ‘Em vừa làm gì xong?’
- ‘Em nói là em đi công chuyện mà..anh không tin em sao’
- ‘Công chuyện? công chuyện gì ở bar. Công chuyện gì mà ngày nào cũng đi…em nói anh nghe xem’ lúc đó tôi bực quá không giữ được bình tĩnh nữa.
- ‘Tại…tại sao anh biết?’
- ‘Tại sao àh? Em không cần biết. Trả lời anh, em đi làm gì ở bar?’
- ‘Em…em…đi làm’
- ‘Làm cái gì?’
- ‘Em làm…PR’
- ‘PR? Em điên rồi hả P.Anh? Em có coi anh là người yêu em không vậy hả?’
- ‘Em…’
- ‘Em có biết những nơi như vậy rất nguy hiểm không, sao lại còn cắm đầu vào…Tại sao không đi học? Em không biết anh lo cho em như thế nào sao? Em có biết anh như thế nào khi hay ngày nào em cũng đi bar đến sáng mới về không hả?’ những câu nói tức giận cứ thế mà tuôn ra.
- ‘Em…’ tôi nghe thấy em bắt đầu khóc
- ‘Thôi…dẹp đi…chia tay đi’ đây là sự ngu dốt nhất của tôi
- ‘Anh…anh…tại sao…không…đừng thế mà’ em khóc lớn hơn
- ‘Anh chán rồi’
- ‘Anh đừng thế mà…nếu anh không thích…em sẽ nghỉ mà’
- ‘Dẹp đi…tôi không thể chấp nhận người yêu mình nghỉ học rồi đi làm những chuyện như thế. Từ giờ em tự mà lo giữ sức khoẻ’ tôi cúp máy.

Rầm…cái điện thoại bay thẳng vào tường, vỡ tứ tung. Tôi khóc rồi…đây là lần đầu tiên tôi khóc vì em. P.Anh àh…anh xin lỗi…anh không cố ý nói ra như thế…anh đau lắm chứ…Nhưng anh không muốn thấy em như thế…anh không muốn em ngày càng lún sâu vào…P.Anh àh…hận anh đi cũng được…Nhưng em phải sống tốt hơn…em đừng như thế nữa.
Tôi khóc…hôm đó tôi khóc nhiều lắm…tôi khóc như một thằng trẻ con bị lạc mất đi người thân…Đúng, tôi là một thằng nhóc vừa đánh mất đi người mình yêu…Do chính tay tôi tự kết thúc…Hôm đó tôi vừa khóc, vừa đập phá mọi thứ…Căn phòng của tôi lúc đó, mảnh vỡ gương, ly, điện thoại, quần áo, tất cả …tôi đập phá tất cả…chỉ trừ lại hộp hạc giấy.
- ‘Hạc àh…nếu mày có thật thì làm ơn...giúp tao hãy làm cho P.Anh thoát khỏi cái nơi nguy hiểm đó...tao xin mày’ tôi khóc và hét trong vô vọng….tôi ôm cái bình hạc ấy vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi trên bàn, khi dưới đất, xung quanh là bãi chiến trường do tôi gây ra.
Tôi cứ thiếp đi trong giấc ngủ dài…có lẽ do tôi đã quá mệt khi khóc quá nhiều…là một thằng con trai mà khóc như thế, chắc ai cũng nghĩ tôi yếu đuối…Yếu đuối cũng được, tôi khóc vì tôi đã làm tổn thương em đến như thế…Tôi không xứng với em…Tôi đã không giữ được lời hứa sẽ không bao giờ làm em buồn….
Tôi bị đánh thức bởi tiếng báo có email tới của cái laptop…Tôi vội vàng mở ra, là email của em.

“Hải àh.
Em xin lỗi anh về tất cả. Khi em làm chuyện đó, em đã không nghĩ tới anh. Thực sự em đã sai…hôm qua anh mắng em như thế là đúng lắm.
Anh có biết lý do tại sao em đi làm PR ko? Em muốn tiết kiệm một khoảng tiền, để nếu có thể có điều kiện, em có thể qua đó thăm anh…Em con nít quá đúng không anh? Em suy nghĩ nông cạn quá…Vậy mà em vẫn cứ làm…em vẫn cứ bám vào cái hi vọng nhỏ nhoi đó…Em hi vọng sẽ có một ngày lại được gặp anh…Em cứ hi vọng như thế, em cứ làm mà không nghĩ tới tâm trạng của anh…Em sai quá đúng không anh?
Anh àh, anh có biết tại sao trước khi anh đi em không gặp anh không? Em giận anh, em nói anh nghe rồi. Nhưng thực sự, em sợ mình không cầm lòng được, khi ở bên anh, mà phải đếm từng ngày, từng phút, đợi cái ngày anh đi xa em như thế…Em không cầm lòng được…Đêm nào em cũng khóc…Nhưng em giấu anh…vì thà là em khóc một mình, còn hơn là em làm cho anh lo lắng vì em… Em biết lúc đó anh sắp đi, anh còn nhiều việc phải lo…Em thì là cái gì đâu chứ anh nhỉ?
Anh có biết tại sao em yêu anh không? Anh quá thật thà và quá đáng yêu đi. Cái hôm đầu tiên em gặp anh, em thấy được hình bóng của anh ta trong anh. Em lúc đó nghĩ rằng, em sẽ quen anh để trả thù anh ta. Lúc đó suy nghĩ của em thật nông cạn. Nhưng cái hôm mà anh ôm em khi em khóc về anh ta…cái hôm mà anh dùng nụ hôn của anh để chặn những dòng nước mắt của em…Lúc đó là lúc em thay đổi suy nghĩ hoàn toàn về anh…Và lúc đó là lúc em biết là em đã yêu anh thật rồi.
Có lẽ hoàn cảnh của em và anh đến bây giờ thì chắc em không cần nói ra nữa…Em hiểu quyết định của anh. Có lẽ chúng ta chỉ có duyên tới đây thôi. Anh nói đúng, làm sao anh có thể quen một con nhỏ học hành không tới nơi tới chốn như em chứ. Không xứng, anh nhỉ.
Điều duy nhất bây giờ, em có thể làm, coi như là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của anh…Em không muốn anh buồn và thất vọng về em…người anh từng yêu. Em sẽ đi học lại, em đã đi đăng ký. Em muốn rằng, sau này nếu như em và anh có cơ hội gặp lại, em có thể tự tin nói với anh rằng, em đã tốt nghiệp rồi. Lúc đó chắc anh vui lắm đúng không anh?
Em nói có lẽ hơi nhiều rồi…em khóc cũng quá nhiều rồi…mắt em mờ đi rồi. Chắc em ngưng tại đây. Anh àh, sau này nếu gặp lại, hãy chào em một tiếng nhé, đừng bỏ đi như cơn gió. Em sẽ mãi không bao giờ quên anh đâu. Nếu có kiếp sau, người em yêu cũng sẽ lại là anh.
Em yêu anh.”

Lá thư em kết thúc, cũng là lúc những giọt nước mắt của tôi lại tiếp tục rơi…rơi ướt đẫm bàn phím của tôi…Cảm ơn 1000 con hạc giấy, đã giúp tao hoàn thành điều ước đó…Cảm ơn em…người anh từng yêu.
Em àh…sau này, nếu anh và em gặp lại nhau…chắc chắn anh sẽ chào em…anh sẽ ôm em…anh sẽ nắm lại đôi tay đó của em… Anh sẽ không buông nó ra. Bởi vì anh yêu em.

Phương Anh àh…Anh xin lỗi !

Chap 30

Mùng 4 tết, 3 năm sau ngày chia tay P.Anh…

Đây là lúc tôi về nước để nghỉ ngơi khi vừa kết thúc một khoá học dài. Lúc này tôi đã có người yêu mới, cô ta do vướng lịch học nên không thể về nước cùng với tôi, tôi sẽ kể về cô ta trong những phần tiếp theo của câu chuyện.
Hôm đó là ngày mùng 4 tết, tôi xách xe đi lang thang cái mảnh đất SG này…tôi nhớ hương vị của SG…nhớ cảnh sắc của SG…nhớ con người của SG…tôi nhớ tất cả…SG mùa lễ tết thật yên tĩnh, nó mất đi cái sự nhộn nhịp thường có…Cũng nên như thế, con người ở đất SG này đã sống trong sự bận rộn, tấp nập, đấu đá, ganh ghét nhau suốt cả một năm…thì dịp lễ tết là cái dịp để cho con người ta ngồi lại, bỏ qua hết những cái bận rộn của năm cũ để tận hưởng một mùa lễ tết thật an lành.

Nhắc sơ lại về cái lúc mà tôi chia tay P.Anh xong…một thời gian sau đó tôi đã hoàn toàn gục ngã…tôi sống trong sự đau khổ khi mất đi một tình yêu đầu …tôi buông xuôi mọi thứ, từ học hành, cuộc sống…Rồi cái gì đến cũng đến, tôi bị đuổi về nước vì điểm học quá kém. Khi tôi trở về nước, tôi đã đi tìm P.Anh, nhưng Long nói P.Anh đã chuyển nhà, và cắt đứt mọi liên lạc với Long cũng như mọi người khác có liên quan đến tôi…Có lẽ em đã âm thầm lặng lẽ tự biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi về nước được 1 năm rưỡi, tôi lại tiếp tục du học, lần này đích đến là Brisbane, Úc. Cái này thì tôi sẽ kể rõ hơn trong những phần sau của câu truyện. Và tết năm ngoái, tôi trở về nước…Và các bạn biết không, tôi đã gặp lại em, P.Anh của tôi ngày nào.

Sáng mùng 4, tôi thức dậy vào lúc tầm giữa trưa, lúc đó cũng chẳng có ai ở nhà. Tôi chán quá không có gì làm, xách xe đi chùa Vĩnh Nghiêm. Tôi ít khi đi chùa do không có thời gian, nhưng đầu năm thì chắc chắn phải đi. Tôi đi thắp hương các nơi trong chùa, thành tâm cầu nguyện cho gia đình, bản thân, cho tất cả các ex của tôi (đoạn này thì hơi tham ) một năm mới đầy sức khoẻ, vui vẻ, và hạnh phúc. Tôi thành tâm cầu khẩn, tôi nhắm mắt để hoà vào từng lời cầu nguyện của tôi, và có lẽ như cái mảnh đất SG này quá ư là nhỏ bé hay sao, hay là do chúng tôi có duyên gặp lại với nhau…Tôi không rõ. Nhưng khi tôi vừa mở mắt ra và vái lạy trước tượng Quan Âm Bồ Tát, thì người cũng đang nhắm mắt cầu nguyện kế bên tôi là em…P.Anh của tôi.

Biết bao nhiêu những cảm xúc, biết bao nhiêu những kỉ niệm buồn vui, những lời nói, những hình ảnh, quá khứ…tất cả ùa về chỉ trong tích tắc. Tim tôi bỗng loạn nhịp nơi chốn thanh tịnh này…Tôi quá xúc động khi tôi gặp lại em, sau 3 năm xa cách, và tưởng chừng như cả đời sẽ không còn gặp lại em.
- ‘Phương…Phương Anh’ tôi lắp bắp kêu tên em…3 năm gặp lại em và cảm giác của tôi là run và hồi hộp đến ngợp thở.
- ‘Anh….Anh Hải sao’ em dụi mắt…mặt em lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến cùng cực. Cũng phải, làm sao mà không ngạc nhiên được chứ, ai mà có thể tin tôi và em lại có thể gặp lại nhau như thế này.
- ‘Trời ơi P.Anh…em…em lớn quá’ một phút định hình tôi nhìn lại em. Em cao hơn trước rất nhiều, thân hình thì ngày càng phát triển, quyến rũ hơn. Tóc em bây giờ dài, uốn gợn sóng, nhuộm màu nâu trông rất là đẹp và gợi cảm. Khuôn mặt em thì vẫn còn nét đẹp, duyên dáng như ngày nào.
- ‘Anh…anh làm gì ở đây?’ mặt em đỏ lên khi gặp lại tôi. Cảm giác như đã có một bức tường vô hình chắn giữa 2 chúng tôi sau 3 năm không gặp.
- Anh đi chùa cầu nguyện…Anh vừa về nước tuần trước…2 năm trước…anh về nhưng không gặp em…Long bảo em chuyển nhà rồi’
- ‘Uh...Thôi…mình đi chỗ khác nói chuyện đi anh’

Thấm thoát 1 năm trôi wa
có biết bao nhiêu là điều mới lạ
có biết bao nhiêu đổi thay xung quanh chúng ta
từ khi mà ta chia xa

đã có gì vui chưa em
sau tháng năm ta từ nhưng đứa trẻ
chỉ biết hận thù hờn ghen rong chơi khắp phương trời
bỏ quên những năm tháng ấy
để rồi khi đôi ta cách xa
mọi thứ xung quanh đã vội thay đổi
để rồi khi anh chợt thấy rằng
hình bóng em vẫn ở trong lòng
thì anh mới biết bao nhiêu ngày wa anh đã sai lầm
rồi bao đêm thức trắng
để nhớ về em tiếng khóc âm thầm

rồi nhiều khi anh biết
nước mắt tiếng khóc em rơi là vì ai
lòng anh sao tê tái buốt giá nhức nhối
bên trong tiếng thở dài
từng ngày wa cứ ngỡ
khi xa cách anh rồi em sẽ được vui mới
đến lúc đấy mới biết, lúc đấy mới thấu
suy nghĩ anh là sai
dù tìh yêu có lớn cách mấy
cũng sẽ chẳng ngăn được thời gian
vài năm tháng xa cách
cũng đã đủ khiến yêu đương phải phai tàn
rồi 1 mai khi 2 ta có vô tình đi về chung lối
chắc có lẽ chỉ dám đến nói với nhau câu xin chào
đã lâu không gặp

- ‘Em đi bằng gì tới đây?’
- ‘Em đi taxi…mình đi kiếm quán café ngồi nói chuyện đi. Anh đi xe chứ?’
- ‘Uh anh đi xe…’
- ‘Chở em đi’ em nở một nụ cười, nụ cười của 3 năm về trước
Tôi chở em ra một quán café ở Q1 và tìm cho tôi và em một góc ngồi yên tĩnh.
- ‘Em…vẫn khoẻ chứ?’
- ‘Em bình thường…còn anh?’ cảm giác như bây giờ, cuộc nói chuyện chỉ dừng lại ở mức…những người bạn
- ‘Anh khoẻ…Bây giờ em ở đâu?’
- ‘Em chuyển nhà lên Q3 rồi.’
- ‘Uhm…cũng tốt cho em. Thế còn…’
- ‘việc học đúng ko?’ em đánh mắt nhìn tôi, cười lém lỉnh. Tôi nhớ nụ cười ấy biết đến chừng nào.
- ‘Em vẫn còn hiểu anh như ngày nào nhỉ?’ tôi chỉ biết nói và cười đáp lại em, tay cứ khuấy ly cà phê đến mức đá muốn tan ra.
- ‘Em mà…những thứ về anh làm sao em quên được’ em cười rồi nói tiếp ‘Từ cái hôm đó, em đi học lại, em cố gắng học vì lời hứa với anh, và em đã hoàn thành xong. Bây giờ ra trường, em đi làm người mẫu ảnh’
- ‘Wow…P.Anh giỏi thật…’
- ‘Lời hứa với anh là động lực giúp em vượt qua đấy…’
- ‘Anh với em có duyên gặp lại nhau nhỉ…anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa’
- ‘Duyên là trời cho…có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh’ câu nói này của em, tôi nhớ mãi.
- ‘Uhm…em bây giờ xinh thế…chắc lắm anh theo đúng ko?’
- ‘Em có người yêu rồi’ tôi hơi khẽ chạnh lòng khi nghe câu nói ấy dù gì thì em cũng là người con gái tôi từng yêu tha thiết…là mối tình đầu của tôi mà
Rồi em kể cho tôi nghe tình yêu hiện giờ của em. Anh ta hơn em 4 tuổi, đang đi làm cho một công ty thời trang…Em quen anh ta đã được gần hơn một năm…Cả 2 cũng hạnh phúc lắm…Theo lời kể của em thì là thế…Cũng hay, tôi mừng vì em đã có được một người tốt ở bên cạnh, chăm sóc cho em.
- ‘Thế còn anh thì sao rồi?’ em hỏi tôi sau khi kể xong về người yêu của mình.
- ‘Uh…thì anh bình thường thôi…Người yêu anh ở Úc, không về cùng anh’
- ‘Uhm…’ em khẽ im lặng…tôi cũng không biết nói gì.
- ‘Mình đi chơi với nhau cả ngày hôm nay nhé…Người yêu em hôm nay anh ấy bận việc với gia đình rồi.’ em đề xuất
- ‘Uhm được thôi…anh cũng rảnh mà…’
- ‘Thế đi thôi anh’ em đứng dậy, mắt em long lanh lên.
Tôi với em sau 3 năm gặp lại…đã không còn được như ngày nào. Mọi thứ đã thay đổi quá nhanh…Giờ đây, giữa chúng tôi, đơn thuần chỉ còn lại chút gì đó, gọi là “bạn cũ”.
Theo lời đề xuất của em, tôi chở em đi dạo vòng vòng Q1 nhìn ngắm đường phố lúc tết. Bọn tôi vừa đi vừa trò chuyện những thứ về cuộc sống, thời gian qua sống thế nào… Tôi nhìn thấy em như thế này, tôi cũng vui lắm. Em đã trưởng thành hơn rất nhiều từ khi rời xa tôi…
- ‘Mình đi karaoke nhé anh? Lâu rồi, em chưa được nghe anh hát’
- ‘Uhm…anh cũng thế. 3 năm qua anh sống mà không có giọng hát của em như ngày nào…’
- ‘Thôi chuyện cũ rồi…nhắc làm gì. Đi thôi anh’ em kéo tay tôi đi…trong phút chốc tôi thấy ánh mắt của em thoáng buồn…chắc là tôi làm em không vui.

Bọn tôi chọn một quán karaoke ở Q3. Tôi hát cho em nghe bằng con người của tôi 3 năm trước, bằng những cảm xúc trước đây của tôi…thằng Hải 3 năm trước đang hát cho em nghe, chứ không phải là thằng Hải bây giờ. Em chăm chú, lắng nghe những giai điệu tôi hát, em nhắm mặt, miệng em vẫn cười, có lẽ cảm xúc cũ đang ùa về trong em…trong chúng tôi.
Rồi em hát cho tôi nghe, giọng em vẫn ngọt như ngày nào…Vẫn cái giọng hát ấy, giọng hát đã làm cho tôi chìm đắm, giọng hát đã làm tôi yêu em tha thiết…Tôi như muốn khóc khi nghe em hát, nhưng bản thân kìm lại không cho tôi khóc.
“Nước mắt đàn ông không rơi thành giọt
Nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng…”

2 đứa hát một hồi cũng thấm mệt, tôi với em ngồi nghỉ một chút.
- ‘Anh uống bia chứ? Em biết anh không uống được, nhưng uống với em hôm nay được k?’
- ‘Với tư cách là gì?’
- ‘Những người bạn..lâu ngày gặp lại’ uh, chỉ là những người bạn cũ
- ‘Được thôi…anh chiều em’
Bọn tôi, mỗi người cầm 1 chai bia, uống. Rồi lại thêm 1 chai, 1 chai nữa…Tôi thấy mặt em đã thấm đỏ và say, tôi thì cũng hơi lâng lâng rồi, tôi uống bia không giỏi…
- ‘Tại sao…lúc đó…em không nói rõ cho anh biết ngay từ đầu?’
- ‘Em không thể…em sợ anh sẽ lo lắng cho em’
- ‘Em biết anh lo lắng cho em…vậy mà em lại làm thế…’
- ‘Em suy nghĩ kĩ, em biết em đã sai…đó là lý do em thấy mình không xứng với anh.’
- ‘Lúc đó anh đau lòng lắm…anh ước gì có thể quay lại như từ đầu, nhưng rồi anh phải chấp nhận’
- ‘Cũng là quá khứ rồi…chúng ta bây giờ đều đã ổn…’
- ‘Nếu được chọn lại từ đầu, em có còn chọn anh không?’
- ‘Có…nếu được chọn lại, ngừoi em chọn vẫn là anh’
- ‘Anh hiểu rồi’ tôi trầm ngâm, nốc thêm một miếng bia nữa.
- ‘Nhưng em hiểu anh, lúc đó, anh sẽ không nói quay lại với em…vì anh sợ em sẽ lại tiếp tục làm việc đó’ đúng…em nói đúng như những gì tôi nghĩ 3 năm trước…Có lẽ chúng tôi đã quá hiểu nhau.
- ‘Em vẫn hiểu anh quá P.Anh nhỉ…nhưng chỉ có anh là không hiểu em…chỉ có anh là người không chịu suy nghĩ kĩ mọi chuyện thôi…’
- ‘Anh đừng nói thế…nếu anh không làm thế, thì chắc gì em đã được như ngày hôm nay…’
- ‘Uhm…cũng phải…chỉ là…’
- ‘Chỉ là giữa chúng ta vẫn còn tồn tại một cái gì đó, đúng ko?’ em luôn đi guốc trong bụng tôi như thế.
- ‘Anh nghĩ là thế…’
Em không nói gì, em nhẹ nhàng tựa đầu em vào vai tôi. Tay em vòng qua ôm eo tôi. Bọn tôi cứ ngồi như thế…không nói gì nữa.

Cảm xúc được ngồi gần em như thế, sau một quãng thời gian dài, nó kích thích tôi…nó khiến tôi không làm chủ được. Tôi vòng tay qua ôm em, tôi khẽ quay người em qua…và có lẽ lại một lần nữa, em hiểu tôi muốn làm gì…Em nhắm đôi mắt lại, và tôi với em từ từ chạm môi nhau…Nụ hôn của mối tình đầu…nụ hôn để xoá tan đi những gì còn đọng lại trong tôi và em…nụ hôn để kết thúc những việc mà tôi với em chưa kịp trao cho nhau 3 năm về trước…

Tôi với em không thể đi xa hơn nữa ngoài nụ hôn…Tôi tôn trọng em và vì thế tôi không thể đi xa hơn…Một nụ hôn, gợi lại cho chúng tôi những hạnh phúc cũ, là đã quá đủ…tôi không cần gì hơn thế.
- ‘Anh àh…đừng buồn nữa…nếu có kiếp sau, em sẽ lại là người yêu của anh mà’
- ‘Yêu suốt đời nhé?’ tôi cười chọc em…trao cho em một nụ hôn lên trán.
- ‘Uh…yêu suốt đời…’
Tôi với em ngồi nán lại như thế với nhau một lát nữa…rồi tôi đưa em về nhà.
- ‘Anh đi về cẩn thận nhé’ em chào tôi.
- ‘P.Anh àh…chúng ta liệu có thể gặp lại nhau không?’
- ‘Có duyên thì tự gặp lại nhau thôi anh àh…’ em cười, lại câu nói hồi chiều…và tôi hiểu.
- ‘Uhm chào em…em giữ sức khoẻ nhé’

Và rồi cứ thế, tôi phóng xe lao đi…để lại sau lưng là những cảm xúc còn lại của 3 năm về trước…và em. Mối tình đầu của tôi.

Phương Anh…nếu có kiếp sau, người anh yêu lại cũng sẽ là em.

-----------------------------------

Hết Phần 1. Phần 2 tác giả đang viết. Xong mình sẽ post. Thân.

Lên Đầu Trang

TRANG 4



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
257
Ring ring