wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
- Chị, để em giúp chị - Ngân Quỳnh mặc một chiếc váy màu hồng nhạt khá dễ thương nhẹ nhàng bước xuống nói với Ngân Hằng khi cô đang nấu cơm. So với chiếc váy đắc tiền kia, bộ đồ mặc trên người cô phải nói là vứt đi. Không thể làm dơ chiếc váy được.

- Không cần đâu - Ngân Hằng lạnh lùng đáp.

Vẻ mặt Ngân Quỳnh liền trở nên buồn bã cúi đầu quay lưng định bước ra khỏi nhà bếp. Ngân Hằng thấy biểu hiện của Ngân Quỳnh như vậy thì thở dài. Cô và Ngan Quỳnh tuy là hai chị em lại cùng tuổi nhưng lúc nào cô cũng xa cách Ngân Quỳnh, mặt dù Ngân Quỳnh luôn tìm cách tiếp cận cô, luôn miệng ọi cô là chị. Mỗi khi cô bị bà Kim Lương hành hạ đều là Ngân Quỳnh chạy ra cầu xin cho cô.

Cô biết Ngân Quỳnh không giống mẹ của mình, luôn đối xử tốt với cô, nhưng không hiểu sao Ngân Hằng chẳng thể nào thân thiện với Ngân Quỳnh được hết.

- Giúp chị nhặt rau đi - Ngân Hằng chợt lên tiếng.

Ngân Quỳnh mừng rỡ quay lưng lại cười hớn hở nói:

- Dạ chị.

Ngân Quỳnh nhún nhảy đi lấy rổ lặt rau, miệng nghêu ngao hát. Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh vui vẽ như vậy thì cũng khẽ cười theo. Cô chưa từng ghét Ngân Quỳnh, nhưng cũng không muốn quá thân thiết.

- Ngân Quỳnh! - Giọng bà Kim Lương bỗng quát lên- Đi lên lầu học đàn cho mẹ.

- Con biết rồi - Ngân Quỳnh rầu rĩ quăng cọng rau trên tay xuống dậm chân bỏ đi.

- Làm lẹ đi, từ nay về sau, mấy công việc này là của mày, không được bắt Ngân Quỳnh làm việc, tay của con bé dùng để đánh đàn chứ không phải làm mấy công việc cực nhọc này - Bà Kim Lương trừng mắt nhìn Ngân Hằng mắng.

Ngân Hằng không đáp chỉ lặng lẽ nấu tiếp, cô đặt hết tâm trí vào bữa cơm, bữa cơm mừng ba cô về. Ông từng nói cô có tay nghề nấu ăn của mẹ, mùi vị vì thế thơm ngon hơn bất cứ ở đâu. Ngân Hằng cảm thấy rất vui vì điều này, nên dù thế nào, cô cũng cố gắng nấu những món ăn ngon cho ba mình.

Đang dọn dẹp bếp núc lại cho gọn gàng thì Ngân Hằng nghe Gia Bảo chạy xuống thét gọi:

- Chị ơi, ba đi công tác về rồi, ba còn mua quà về nhiều lắm.

Ngân Hằng nghe vậy thì vội rửa tay sạch sẽ, xoa đầu em trai rồi kêu Gia Bảo ra ngoài mừng ba trước, cô ở lại làm một ly nước trà giải khát bê lên sau. Ra đến phòng khách Ngân Hằng đã thấy bà Kim Lương và Ngân Quỳnh xúm xuýt bên ba mình.

Ông Phương Bình là ba của Ngân Hằng, ông là con trai độc nhất trong dòng họ. Ông tuy không phải là một người tài giỏi nhưng lại là một người thẳng tính thật thà, lấy phương châm"không bao giờ gian dối""luôn giữ chữ tín"trong làm ăn nên được khách hàng tin tưởng và hợp tác lâu dài. Vì vậy, công ty ông mặc dù không phải là công ty có thực lực mạnh nhưng vẫn là công ty có tiếng tăm trong giới. Cuộc sống của gia đình họ có thể nói là khá đầy đủ. Ngoài việc ông là một người đàn ông yếu nhược, để bà Kim Lương lấn lướt hết mọi quyền hành trong nhà thì ông là một người cha tốt, rất mực yêu thương con cái.

- Ba có nhớ con không? - Giọng Gia Bảo nhõng nhẽo hỏi, thằng bé chui tọt vào lòng ba mình hỏi.

- Nhớ! Ba nhớ nhất là Gia Bảo. Gia Bảo ở nhà có ngoan không? - Ông Phương Bình nựng nịu đứa con trai duy nhất được ông cưng như báu vật hỏi.

- Dạ ngoan - Gia Bảo gật đầu thật thà đáp.

- Gia Bảo ở nhà rất ngoan, nhưng thỉnh thoảng cứ nói nhớ ba rồi khóc- Bà Kim Lương giả vờ vui vẻ cười đáp.

- Gia Bảo ngoan, ba đi công tác có mua rất nhiều quà cho Gia Bảo, con bảo dì lấy ra cho con chơi đi - Ông Phương Bình hôn con trai một cái rồi nói.

Gia Bảo vui vẻ nhảy lên chạy đến bên bà Kim Lương chờ bà mở túi của ba ra lấy quà. Bà Kim Lương cũng vui vẻ lấy quà ra cho Gia Bảo. Bà cũng biết, Gia Bảo là đứa con trai duy nhất trong nhà, sẽ có sự uy hiếp rất lớn đến địa vị của bà trong nhà này. Tốt nhất nên chiều chuộng thằng nhóc một chút, khiến nó hài lòng trước đã, nó còn nhỏ, chưa cần phải đề phòng gì nhiều.

- Ba dùng nước đi ba - Ngân Hằng bê ly nước đặt nhẹ nhàng xuống bàn trước mặt ba mình mời.

- Ba cám ơn con, ba có mua quà về cho con với Ngân Quỳnh, con xem con thích món gì thì cứ lấy - Ông Phương Bình nhìn con gái lớn yêu thương nói.

Ngân Hằng có tính tình giống mẹ, lúc nào cũng dịu dàng chu đáo, rất biết cách quan tâm đến người khác. Biết ông đi đường xa về nên chuẩn bị nước cho ông giải khát, trong khi mẹ con Ngân Quỳnh chỉ chăm chăm phần quà mà ông mua về cho họ.

- Để Ngân Quỳnh chọn trước đi ạ, con quà gì cũng được - Ngân Hằng lui mình về một góc chờ đợi.

Bà Kim Lương bĩu môi một cái rồi lôi quà ra cho Ngân Quỳnh. Ngân Quỳnh từ xưa đến giờ vốn rất thích những đồ vật dễ thương và đáng yêu, cho nên nhìn thấy thì reo lên thích thú. Bà Kim Lương lập tức dành hết cho Ngân Quỳnh.

Ngân Hằng cũng đoán được như thế nên cô cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ mong thấy ba vui vẻ ăn cơm do cô nấu là được, cô bèn nói:

- Ba, ba lên lầu tắm rửa cho khỏe đi, con dọn cơm cho ba ăn ngay.

- Ừ, con dọn cơm đi, ba cũng đói bụng rồi - Ông Phương Bình gật đầu đáp rồi đứng dậy đi lên lầu.

Bà Kim Lương lườm mắt nhìn Ngân Hằng quát:

- Còn không mau đi dọn cơm.

Nói xong bà đi theo ông lên lầu. Nhìn thấy mẹ lên lầu, Ngân Quỳnh mới đến nói nhỏ với Ngân Hằng :

- Chị, chị thích cái gì cứ lấy đi, em không có nói với mẹ đâu.

Biết tính Ngân Quỳnh hay mè nheo bắt cô lấy quà cho bằng được, Ngân Hằng với tay lấy một sợi dây buộc tóc bằng ren màu xanh lục trên tay Ngân Quỳnh rồi nói:

- Chị chỉ thích cái này thôi.

Trong tất cà các món quà, Ngân Quỳnh thích nhất sợi dây đó, nhưng Ngân Hằng chỉ lấy có mỗi sợi dây trong khi cô có rất nhiều nên cô vui vẻ gật đầu.

Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ và thoải mái, bởi vì Ngân Hằng không có lấy bất cứ món quà nào cả.

Sau khi dọn dẹp xong, Ngân hằng trở về phòng học bài và làm bài tập cho Ngân Quỳnh. Ông Phương Bình bước vào nhìn thấy con gái yêu siêng năng chăm chỉ học hành thì hài lòng vô cùng.

Ông bước đến bên bàn học của Ngân Hằng trầm ngâm nói giọng hối lỗi:

- Ba xin lỗi, quà mua cho con và Ngân Quỳnh nhưng bị dì con giành hết.

- Không sao đâu ba, con cũng không thích mấy thứ đó lắm. Vả lại Ngân Quỳnh có tặng cho con sợi dây lụa buộc tóc này.

Ông Phương bình gật đầu:

- Ngân Quỳnh cũng là một đứa trẻ ngoan, cũng vì con bé mà ba phải để con chịu khổ, ba không nỡ để nó chứng kiến cảnh chia lìa của ba với dì con, con bé sức khỏe vốn không tốt, sợ nó không chịu nổi.

- Con hiểu, con cũng không muốn ba và dì xa cách nhau.

Ông rút trong túi ra một chiếc thẻ màu vàng đặt lên bàn cho Ngân Hằng rồi nói:

- Ba làm riêng cho con chiếc thẻ này, trong đó ba đã để một số tiền, khi nào cần con cứ lấy thẻ mà rùt tiền. hằng tháng ba sẽ gửi tiền vào đây cho con, con muốn dùng khi nào thì dùng. Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của mẹ con.

- Con cám ơn ba - Ngân hằng run run cầm lấy chiếc thẻ nhẹ giọng nói.

Thật ra cô muốn từ chối chiếc thẻ nhưng cô cần một khoản tiền để đóng phí học. Tiền quà vặt hàng tháng của cô, bà Kim Lương chi rất ít, cô ngay cả tiền ăn bánh còn không có thì làm sao có tiền đóng phí này phí kia của các hoạt động trường, mỗi lần mở miệng xin bà Kim Lương thì bị bà trì chiết đủ thứ. Nào là cô không làm ra tiền mà cứ tiêu xài hoang phí, nào là vì cho cô tiền mà chi phí tháng này tăng lên quá nhiều. Trong khi bà ta tuần nào cũng mua sắm quần áo cho bà ta và Ngân Quỳnh đến bạc triệu, trong khi cô chỉ có vài chục ngàn hoặc vài ngàn đồng. Ngân Hằng khẽ cười trước thảm cảnh của mình.

Bà ta cứ than thở nào là vì ba cô mới muốn mua sắm sang trọng để không làm xấu mặt ba cô. Ba cô cũng chẳng thể làm gì được bà ta, dành thở dài bỏ qua cho yên nhà cửa.

Khi ba đi ra ngoài, Ngân Hằng vội vã nhét chiếc thẻ vào trong góc tủ cất giấu, bởi vì bà Kim Lương nghi ngờ ba cô cho cô của riêng nên thường hay lục lọi phòng của cô và lấy đi. Cô không thể làm mất chiếc thẻ này. Cô muốn để dành cho những năm tháng học đại họ của mình, cô sẽ dọn ra ở trọ, sống cuộc sống tự do mà cô luôn ao ước.

- Này! - Giọng Lâm Phong vang lên khi Ngân Hằng vừa bước vào lớp.

- Có chuyện gì? - Ngân Hằng cau mày hỏi.

- Không có gì . Hôm qua bạn này về nhà đúng giờ không?- Lâm Phong ho nhẹ một cái rồi hỏi.

- Đúng giờ - Ngân Hằng gật đầu đáp rồi nhìn Lâm Phong nói - Cám ơn bạn.

Gương mặt có chút thất vọng của Lâm Phong bỗng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cậu nhìn Ngân Hằng tươi cười nói:

- Không có gì, chỉ là tiện đường thôi mà.

- Vậy à.

- Thật đó, chỉ là tiện đường thôi - Lâm Phong thoáng đỏ mặt ấp úng trả lời, cậu sợ Ngân Hằng biết mình cố tình chở cô về thật ra nhà cậu ở hướng ngược lại.

- Mình biết rồi, còn chuyện gì nữa không?

- Không còn chuyện gì nữa - Lâm Phong gãi gãi đầu đáp.

- Ừhm....- Ngân Hằng thờ ở đáp rồi quay lưng bỏ đi vào lớp.

Lâm Phong dậm chân nhìn theo tự mắng mình ngốc. Rõ ràng muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, nhưng hễ mà gặp mặt cô là cậu lại chẳng còn tí đầu óc nào nữa, cứ lắp ba lắp bắp không thành lời.

- Không dám nói, vậy thì viết thư đi? - Bảo Duy và Sơn Hải, hai người bạn thân của Lâm Phong cùng đưa a kế sách cho cậu chàng khờ khạo ngây thơ này.

- Viết thư? Sến quá, thời đại nào rồi mà còn viết thư tình chứ - Lâm Phong bĩu môi phản đối.

- Haiz! Vậy thì hết cách, viết thì không viết được, nói cũng không nói được, vậy làm sao người ta hiểu. Cứ cái kiểu này thì cô nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất cho xem - Bảo Duy vừa nói vừa chỉ tay về bàn Minh Nhật và Ngân Hằng ngồi.

Hai người đang trao đổi đáp án của bài tập cô giao. Lâm Phong hậm hực nhìn, môi nghiến lại mắng thầm:

- Cái thằng đáng ghét.
Ẩn sâu trong tâm hồn

Ngân Hằng đối với Minh Nhật cũng giống như những người bạn học khác, không quá thân thiết, cũng chẳng quá lạnh nhạt. Cô không để ý lắm dáng vẻ của Minh Nhật, nhưng các bạn gái xung quanh thì để ý vô cùng.

Mấy cô nàng này đều tự nhận mình là những kẻ mê giai đẹp, hễ thấy anh chàng nào vừa mắt là họ phải tụ lại cùng bàn tác mổ xẻ các anh chàng đó ra đến tận chân răng. Ngân hằng tuy không thật sự thân thiết với bọn họ, nhưng cũng thích ngồi nghe họ tán ngẫu.

Giờ ra chơi các cô nàng xúm xa xúm xính lại tán ngẫu với nhau về mấy anh chàng hot boy trong trường.

- Haiz! Sao trên đời này lại lắm trai đẹp đến như thế - Nhật Tân cảm thán chớp chớp đôi mắt với bờ mi cong đầy quyến rũ của mình than khi Minh Nhật vừa đi ra ngoài vào giờ ra chơi.

- Lớp ta thật là may mắn, xuất hiện tận hai anh chàng đẹp trai đến như vậy - Xuân Phượng cười toét miệng đến mang tai nói.

- Ê, mấy bà nghĩ coi, giữa Minh Nhật và Lâm Phong, ai hơn ai? - Hải yến cũng chạy đến góp phần xôn tụ.

- Cái này khó nghĩ nha - Thanh Huyền chống cằm tỏ vẻ nghĩ ngợi - Hai bạn ấy, mỗi người một vẻ, kẻ tám lạng, người nữa cân, khó lòng so sánh.

- Tui thích Minh Nhật hơn, tui thấy Minh Nhật đẹp trai hơn Lâm Phong - Bảo Trâm ngồi bóc bánh trên bàn cho vào miệng vừa nhai vừa nói

- Xí....Lâm Phong mới là nhất -Hà Nhi bĩu môi nói - Minh Nhật làm sao so được với Lâm Phong.

Vậy là hai cô nàng bắt đầu cãi nhau, mỗi người đều bênh vực đối tượng của mình.

- Stop........được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tui thấy tốt nhất mấy bà hãy nên ra ưu điểm và nhược điểm của thần tượng mình ra cho mọi người đánh giá. Người nào được đa số thích thì sẽ thắng. Ok chứ - Xuân Phương vốn thích trai đẹp, chỉ cần là trai đẹp, ai cũng được cô nàng yêu thích cả, cho nên trước cuộc chiến này, cô nàng bèn đứng dậy ngăn cản.

- Đúng đó, tui cũng thấy vậy - Hải yến gật đầu tán thành.

- Vậy thì bắt đầu nói từ Lâm phong trước đi - Nhật Tân cũng gật đầu phụ họa theo.

- Được, tao nói trước - Hà Nhi dành nói trước - Lâm Phong có làn da đen mạnh mẽ đầy thu hút, đôi mắt sáng rực như lửa rất thu hút, dáng vẻ lúc cười có sức sát thương rất lờn khiến cho bao nhiêu cô gái phải điên đảo, rất cool, rất kute. Đi đến đâu là nơi đó vui nhộn, thân thiện dễ gần. Điều quan trọng là bạn ấy cực kì đẹp trai - Nói xong Hà Nhi bậc cười hắc hắc....

- Xì...Người gì mà thô lỗ muốn chết, hễ chút động tay động chân, ngang ngược vô lí, ỷ nhà có tiền thì lên mặt - Bảo trâm bĩu mọi, bắt đầu liệt kê ra những đức tính xấu của Lâm Phong và bắt đầu ca ngợi Minh Nhật - Minh Nhật thì ngược lại nha, người rất trầm lặng điềm tĩnh, da trắng mịn hơn cả da con gái khiến người ta ghen tị chết đi được. Bạn ấy lạnh lùng xa cách, nhưng cực kì thu hút. Hớp hồn người đối diện - Nói xong Bảo trâm ngồi mơ màng chớp chớp mắt, bộ dáng rõ như thiếu nữ đang yêu.

- Vậy thì sao, tuy Lâm Phong rất khó gần, nhưng bạn ấy cực kỳ tốt bụng nha. Bà không nhớ lúc trước khi đi cắm trại, Nhật Tân bị té trật chân, chính là Lâm Phong đã cõng bạn ấy đi suốt dọc đường đến trạm y tế à - Hà Nhi phản bác lại.

- Đúng đúng...mình chấm một phiếu cho Lâm Phong - Nhật Tân nhớ lại chuyện Lâm Phong xã thân cứu giúp cõng cô đi một đoạn khá xa đến y trạm y tế mà không hề hé răng lấy một lời. Hành động đ1o đúng là khiến người cảm kích mãi không thôi.

Ngân Hằng ngồi nghe, cô nhớ lại lần đó. Nguyên nhân Nhật tân bị té là do nhóm Lâm Phong bày trò, rắc xà phòng trơn chợt trên đường nên Nhật Tân không may dẫm phải nên té ngã. Điều không may hơn là bị trặc chân không ngồi dậy được. Lâm Phong không ngờ trò đùa của bọn họ gây ra hậu quả như vậy nên ăn năn mới xã thân đi cõng Nhật Tân đi. Chuyện này Ngân Hằng cũng vô tình nghe họ cãi nhau nên mới biết. Nhưng cô cũng không nhiều chuyện đi nói lại nên Nhật Tân vẫn mãi cảm kích hành động nghĩa hiệp này của Lâm Phong.

- Nhưng hắn ta rất lỗ mãn, thích đánh nhau, lại ngang ngược. Lần trước chẳng phải chính hắn ta làm hỏng hết nguyên bài báo tường mà Thanh Huyền đã thức mấy đêm làm hay sao, báo hại lớp chúng ta mất điểm thi đua của tháng, vậy mà còn không chịu xin lỗi.

- Đúng đó, lần đó mình tức đến hộc máu, hận không thể nhai nát đầu cậu ta ra mà ăn cơm - Thanh Huyền gật gật đầu - Cho nên mình bầu cho Minh Nhật.

Ngân Hằng lại nhớ lại lần đó, hôm đó Thanh Huyền hớn hở khoe với mọi người việc mình đã hoàn thành bài báo tường đầy công phu. Cô treo trên tường của lớp để mọi người ngắm nghía và hôm sau đem đi dự thi.

Hôm đó Ngân Hằng phải trực nhật nên cô đến sớm một chút. Cô thấy Bảo Duy và Sơn Hải ngang nhiên chơi đá banh trong lớp. Vì tránh việc họ đá trúng mình nên cô ra bên ngoài quét dọn trước. Lát sau thấy hai người bọn họ lấm lét chạy ra khỏi lớp.

Cô cũng không để ý lắm, tiếp tục hoàn tất công việc của mình. Lát sau cô thấy Lâm Phong tay cầm cặp sách, tay cầm quả bóng bước vào, đồng thời sau đó mấy người khác cũng bước vào theo.

Khi những người kia bước vào lớp thì thấy bình hoa đã bị vỡ tan nát, nước trong bình hoa văng vào bài báo tường gây hoen ố, lem luốt trong rất là khó coi. Nhất là vì để cho đẹp nên Thanh Huyền dùng bút lông để trang trí nên bút lông gặp nước càng nhanh chóng lem ra.

Mọi ánh mắt oán trách đều chĩa về phía Lâm Phong, nhất là khi cậu ta đang đứng trước bài báo tường mặt mày xanh mét, tay mò mẫm tờ báo. Trái banh của cậu ta lăn lông lóc dưới vũng nước.

Ai cũng cho rằng Lâm Phong đã gây ra họa, nhưng Ngân Hằng nghĩ người gây ra chuyện này chính là Bảo Duy và Sơn Hải.

Thấy mọi người điều đỗ lỗi cho Lâm Phong, còn Sơn Hải và Bảo Duy mặt mày xanh xám đầy lo lắng, Ngân Hằng biết chắc là hai cậu ấy gây ra. Hạnh kiểm của hai anh chàng này không được tốt, cô giáo chủ nhiệm đã cảnh cáo nếu còn vi phạm bất cứ chuyện gì nữa thì sẽ thông báo về cho gia đình, cho nên hai người này dù biết Lâm Phong bị hàm oan nhưng cũng chẳng dám đứng ra nói lời nào. Lâm Phong cũng nhìn thấy biểu hiện của hai thằng bạn thân nên cuối cùng cậu đứng ra nhận là mình làm. Chấp nhận hạnh kiểm không tốt.

- Con trai như Lâm Phong như vậy rất mạnh mẽ, môn thể thao nào bạn ấy cũng xuất sắc hết, giúp trường mình giành không biết bao nhiêu giải thưởng, không ẻo lã như Minh Nhật, còn chưa nói đến việc bạn ấy cần sác có sắc, cần gia thế có gia thế - Hải Yến tiếp tục nó.

- Xí, được có sức trâu thôi chứ có gì mà hay, Minh Nhật tuy không lực lưỡng như Lâm Phong, nhưng bù lại, bạn ấy có đầu óc. Rất thông minh, nhìn xem, tuy mới vừa chuyển vào nhưng ạnh ấy đã nhanh chóng bắt kịp chương trình học của chúng ta còn bỏ xa nữa. Lần trước bài toán khó như vậy, mà bạn ấy có thể giải nhanh chỉ trong vòng có 5 phút. Còn vấn đề gia thế thì có là gì chứ, tiền bạc không mua được tình cảm nha - Xuân Phượng lên tiếng phản bác lại.

Việc bầu chọn cuối cùng cũng không thể phẩn thắng bại được bởi vì có sáu người thì chia làm hai phe, mỗi phe ba người.

Bảo Trâm, Thanh Huyền và Xuân Phượng nghiêng về phía Minh Nhật.

Hà Nhi, Nhật Tân và Hải yến nghiên về phía Lâm Phong.

Coi như bất phân thắng bại. Họ tất nhiên không phục bèn kéo tay Ngân Hằng lại hỏi:

- Ngân Hằng, bạn nói xem, Lâm Phong và Minh Nhật ai hơn ai - Bảo Trâm thân với Ngân Hằng nhất, cô đương nhiên muốn Ngân Hằng về phe mình nên mới quay sang hỏi.

Ánh mắt mấy người kia cũng bắt đầu tập trung về phía Ngân hằng khiến cô bối rối vô cùng. Khen ai chê ai cũng đều bị mất lòng cả. Đúng là rất khó xử.

Nhìn chung Minh Nhật rất toàn diện không có khuyết điểm nào, Lâm Phong tuy có hơi ngang ngược kiểu sốc nổi của tuổi mới lớn nhưng thật ra rất tốt bụng.

Ngân Hằng nuốt khan nước bọt một cái rồi quyết định ngồi thẳng người phân tích:

- Thật ra mình thấy Lâm Phong như ánh mặt trời rực rỡ và tươi sang giữa ban ngày. Mặt trời mang niềm tin và thành công. Lâm Phong cũng mang đến sự vui vẻ và hy vọng. Lâm Phong đi đến đâu sự vui vẻ lan truyền đến đó, là tâm điểm của mọi sự chú ý. Hay nói cách khác, Lâm Phong và Mặt trời tượng trưng cho niềm vui. Nhưng mặt trời cũng đồng nghĩa chiến tranh. Chúng ta không thể nhìn thẳng vào mặt trời vì mặt trời sẽ làm cho chúng ta chói mắt và có thể làm hư mắt ta . Mặt trời trên cao chói lọi và rất nóng , dù có cố gắng cách mấy tay chúng ta vẫn không thể với tới được. Di bên Lâm Phong chúng ta sẽ vui nhưng không có cảm giác an toàn. Còn về Minh Nhật thì ngược lại, Minh Nhật là mặt trăng , mặt trăng tượng trưng cho sự hòa nhã thanh bình nhưng cũng rất cô độc . Vẻ bề ngoài lạnh lùng của Minh Nhật chỉ là lớp vỏ bề ngoài của bạn ấy để bạn ấy giấu mình đi. Minh Nhật đem đến cho bạn sự hạnh phúc và bình an. Minh Nhật không giống như Lâm Phong, Minh Nhật không hòa đồng được với mọi người như Lâm Phong, vì vậy nhiều người cho rằng Minh Nhật là một chàng trai rất cool hay có người nói rằng khó ưa. Nhưng nếu chúng ta thân với Minh Nhật, sẽ thấy bạn ấy là một người tuy lạnh lung nhưng rất ân cần, rất quan tâm đến bạn - Nói đến đây Ngân Hằng nhớ lại việc cô để quên mất cục tẩy, nhưng lại ngại mở miệng hỏi, vậy mà Minh Nhật lại biết và nhanh chóng đưa cho cô mượn - Chơi với Minh Nhật, các bạn có thể yên tâm về mọi thứ, vì mặt trăng là biểu tượng của sự ôn hòa và hòa bình.

Nói đến đây, Ngân Hằng dừng lại nhìn các bạn của mình một chút rồi mới hít sâu nói tiếp:

- Mình thấy nếu Minh Nhật và Lâm Phong chơi chung với nhau sẽ có thể bổ sung ưu khuyết điểm cho nhau. Thay vì cải nhau, mình thấy mọi người nên tìm cách cho hai người họ trở nên thân thiết với nhau, luôn đi bên cạnh nhau, như vậy sẽ thật là hoàn mỹ.

Ngân Hằng nói một hơi một hồi rồi mặc kệ mấy người kia thế nào, cô quyết định cầm sách bỏ đi ra ngoài tìm nơi yên tĩnh để đọc, không muốn tham gia vào chuyện tranh cãi này nữa.

Sân trường rất đông người ồn ào huyên náo nên Ngân Hằng đi vòng ra phía sân sau. Ở đó chỉ có mỗi đội banh của Lâm Phong đang đá, tương đối yên tĩnh hơn.

Không ngờ Minh Nhật cũng chọn chỗ này để đọc sách, có lẽ ở trên lớp bị Bảo Trâm bám chặt quá nên cậu ấy mới lén ra đây ngồi. Ngân Hằng cũng không thích quấy rầy không gian yên tĩnh của người khác nên lặng lẽ ngồi vào một chiếc ghế đá khác.

Mặc dù là buổi sáng nhưng vườn hoa phía sau có nhiều cây tán lá rộng bao phủ che mát. Ngân Hằng ngồi vào một chiếc ghế khuất phía trong, không ai nhìn thấy cô cả.

Đang đọc sách, Ngân Hằng bỗng nghe một âm thanh vù vù bay tới với tốc độ khá nhanh, cô còn chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn kỹ thì"binh", một âm thanh chói tai vang lên. Khi Ngân Hằng ngẩng mặt nhìn sang nơi phát ra tiếng dộng vừa vặn nhìn thấy trái bóng lăn từ ghế của Minh Nhật về phía cô.

Một âm thanh khàn khàn rên nhẹ lên, Ngân Hằng nhìn sang thì thấy Minh Nhật đang ôm một bên vai của mình xoa nắn, mặt mũi nhăn lại, trông rõ ràng cú va chạm đó khá đau.

Ngân Hàng đang định bước đến hỏi thăm xe Minh Nhật có bị sao không thì.....
Ngân Quỳnh đã chạy đến nhìn minh Nhật lo lắng hỏi thăm:

- Bạn không sao chứ?

- Không sao ? - Minh Nhật lắc đầu đáp, rồi cúi người nhặt quyển sách bị đánh rơi lên, phủi sạch bụi trên đó.

Ngân Hằng thấy vậy nên dừng lại , cô đá nhẹ quả bóng lăng về phía đó, rồi quay lại chỗ gnồi của mình. Chỉ vài giây sau đó, Ngân Hằng thấy Lâm Phong chạy đến nhặt quả banh lên, trên mặt chẳng có chút biểu hiện hối lỗi vì đã đá trúng người khác. Cậu nhặt banh xong hất mặt định bỏi đi thì Ngân Quỳnh lên tiếng nói:

- Này! Bạn có biết vừa rồi bạn đá banh trúng người khác hay không?

- Vậy sao? Sao tôi không thấy - Lâm Phong cao giọng đáp lời không thèm xem lời nói của Ngân Quỳnh ra gì.

- Bây giờ biết rồi thì bạn mau xin lỗi đi - Ngân Quỳnh dậm chân nói.

- Buồn cuời, rõ ràng trái banh đụng trúng bạn ấy mà, sao lại bắt mình xin lỗi - Lâm Phong cuời nhạt nói.

- Chính bạn đã đá trái banh đó mà - Ngân Quỳnh lúng túng nói.

- Mình đá trái banh đó vậy thì sao? Là tự trái banh bay về phía bạn ấy chứ có phải mình bảo nó bay đến đâu. Bạn có giỏi thì bảo trái bay xin lỗi bạn ấy đi. Mà trái banh nó là vậy vô tri vô giác. Bạn ấy thấy trái banh bay tới sao không chịu né, vậy rõ ràng là lỗi của bạn ấy rồi - Lâm Phong trơ tráo trả lời.

Cậu luờm mắt nhìn Minh Nhật một cái rồi bĩu môi bỏ đi. Ngân Quỳnh trừng mắt nhìn Lâm Phong bất lực.

- Bỏ đi, mình không sao? - Minh Nhật lắc đầu xua tay.

Ngân Hằng ngồi chứng kiến mọi việc cũng chỉ lắc đầu, tính ngang nguợc của Lâm Phong không phải lần đầu tiên cô mới thấy. Cô định quay lưng đi thì phát hiện có một chậu hoa nhỏ đã bị ngã xuống đất và bị vỡ ra. Cái câu yếu ớt vô cùng, nằm thảm thương trên mặt đất.

Trông nó yếu đuối và cô đơn, Ngân Hằng bỗng xúc cảm, cô bước đến bên cái cây, cầm nó lên rồi nhặt một cành cây to ra sức đào đất. Mình Nhật lúc này cũng phát hiện ra Ngân hằng đang ngồi phía bên kia đào đất. Cậu tò mò nên bước lại gần xem, Ngân Quỳnh thấy chị cũng đi lại.

- Chị - Ngân Quỳnh lên tiếng gọi trước, nhìn Ngân hằng với vẻ tò mò - Chị đang làm gì vậy.

Minh Nhật không lên tiếng gì, cậu bước đến bên cạnh quan sát, lập tức hiểu ra Ngân Hằng muốn làm gì. Liền ngồi xuống bên cạnh giành lấy cái cây trong tay của Ngân Hằng.

- Mình đào giúp bạn.

Ngân Hằng thấy thành ý của Minh Nhật cũng không tiện từ chối , cô buông tay ra khỏi cái cây. Rồi khẽ nói:

- Vậy bạn đào đi, mình đi lấy nước.

Ngân Quỳnh đứng đó nhìn hai người bọn họ đào đất trồng cây, cảm thấy mình hơi thừa thải nên cô muốn giúp:

- Để em giúp hai người.

- Không cần đâu - Cả hai người đồng loạt lạnh lùng lên tiếng từ chối khiến Ngân Quỳnh cứng người, vẻ mặt thất vọng thấy rõ.

Ngân Hằng thấy vẻ mặt Ngân Quỳnh như thế thì trùng lòng khẽ nói:

- Đào một cái hố nhỏ thôi, hai người bọn chị đào được rồi. Em đừng động vào kẻo dơ tay, lấy giúp chị thêm ít nước.

Ngân Quỳnh nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực vội vàng gật đầu chạy đi lấy thêm một ít nước nữa.

Khi cả hai trồng xong cái cây dưới đất, nhìn cái cây tuy có vẻ yếu đuối nhưng không còn cảm giác thê thảm như lúc đầu, cả hai mới hài lòng khẽ cười.

Minh Nhật đâm chiêu nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Ngân Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ thấy Ngân Hằng có biểu hiện này trong lớp

- Có phải bạn muốn hỏi mình:Tại sao lại muốn trồng lại nó, nó chỉ là cái cây bình thường thôi mà - Ngân Hằng nhìn Minh Nhật cười cười nói - Xung quanh cũng có khá nhiều cây này. Bỏ đi một cái cây cũng chẳng mất mát gì. Tại sao phải cố sức đào đất vất vả như vậy để trồng cái cây này.

Minh Nhật không trả lời chỉ gật đầu.

- Vì nó giống mình - Ngân Hằng quay mặt nhìn cái cây khẽ đáp - Xung quanh có rất nhiều cây, nó chỉ là một cây hoa dại mà thôi. Mình cũng vậy, xung quanh có rất nhiều người, mình chỉ là phần nhỏ trong số đó. Vì vậy không ai cần mình, cũng không ai chú ý đến mình, cứ như thế lặng lẽ mà sống. Và cũng vì mình không có gì nổi bật, khiến người ta xem thường rồi dẫm đạp không chút thương tiếc.

Minh Nhật nhìn Ngân Hằng một ánh mắt lạ lẫm. hàng ngày vẫn thường quan sát thái độ của Ngân Hằng, luôn cảm thấy cô bạn này có chút lạnh lùng xa cách, tuy ngoài miệng vẫn đáp lại lời của cậu, vẫn cười nói với các cô bạn gái khác. Nhưng cậu đều không thấy một nỗi cô đơn sâu thẩm trong tâm hồn của Ngân Hằng. Dường như trong tâm hồn nhỏ bé đó chứa đựng nhiều tâm sự. Đôi lúc lại ẩn chứa sự bi thương.

Bây giờ cậu mới có thể hiểu tại sao mình lại bị Ngân Hằng thu hút, vốn dĩ cậu cũng không thích có quá nhiều mối liên hệ, cậu thích sự cô độc hơn là sự huyên náo. Vậy mà cậu lại chủ động trò chuyện cùng Ngân Hằng.

Hóa ra cô và cậu cũng một dạng người, dễ dàng đồng cảm với nhau.

Ngân Hằng và Minh Nhật quay sang nhìn nhau sau đó khẽ cười với nhau, có lẽ họ có thể hiểu được nỗi lòng của nhau.

Ngân Quỳnh đang bưng nước tới, nghe được những lời của Ngân hằng. Tuy Ngân Hằng không nói lời oán trách gì cả, nhưng từ giọng nói đau thương buồn bã kia, cô biết chị gái mình đã chịu nhiều tổn thương, khó mà lành lại. Cảm giác tội lỗi bộng dâng trào trong tim cô.

Ngân Hằng cùng Minh Nhật cùng lúc bước chân vào lớp, trên tay hai người là hai quyển sách giống hệt nhau làm cho cả lớp đều đồng loạt nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ. Tất nhiên Lâm Phong cũng nhìn thấy, chẳng những vậy, cậu còn nhìn thấy họ cùng bước ra từ vườn phía sau sân trường, vừa đi vừa nói chuyện. Cậu chưa bao giờ thấy Ngân hằng nói chuyện nhiều đến vậy. Trong lòng cảm thấy càng lúc càng khó chịu, càng thấy Minh Nhật chướng mắt vô cùng.

Cậu hậm hực theo sau lưng hai người bọn họ, nhưng khi vào lớp, cậu cố tình xen ngang hai người họ mà đi, va vào Minh Nhật khiến người cậu đập vào cạnh bàn đau điếng.

Nhưng Lâm Phong chẳng những không xin lỗi mà quay đầu hừ mũi một cái rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.

Ngân Hằng nhìn thái độ của Lâm Phong cảm thấy thật khó chịu, nhưng cô chẳng muốn dây dưa cho thêm chuyện. Cô bước đến bên minh Nhật ân cần hỏi:

- Không sao chứ? Có cần lên y tế không?

- Không cần, hơi đau một chút thôi, lát nữa sẽ hết đau. Chuyện nhỏ nhặt này mà bỏ tiết học thì đúng là yếu đuối - Minh Nhật mặt mũi vẫn còn nhăn nhưng vẫn nói đùa.

Ngần Hằng bật cười rồi đi về chỗ ngồi, không ngờ chạm vào ánh mắt của Lâm Phong, ánh mắt có tia đỏ, môi bặm chặt nhìn cô như hờn dỗi. Ngân Hằng không quan tâm, cứ thế ngồi vào chỗ ngời lấy tập ra học bài.

*******

- Mẹ hãy thôi đi. Đối xử với chị ấy tốt một chút đi, coi như mẹ để đức lại cho con về sau - Ngân Hằng mới vừa vào nhà thì đã nghe Ngân Quỳnh lớn tiếng nói.

- Con im đi - Bà Kim Lương đập bàn cái rầm quát lên - Mẹ làm tất cả đều vì ai chứ. Tất cả đều là vì con hết, mẹ muốn giành tất cả cho con. Mẹ muốn cho con có cuộc sống sung sướng, không phải vất vả như mẹ ngày xưa. Mẹ làm như vậy là sai sao, vì con là sai sao.

Bà Kim Lương bật khóc, ngồi thụp xuống sofa màu đỏ thẩm khiến Ngân Quỳnh trùng lòng, cô mấp mấy môi muốn nói xin lỗi mẹ. Cô biết bà làm tất cả cũng chỉ vì cô, nhưng nghĩ đến Ngân Hằng, Ngân Quỳnh siết chặt tay kiên quyết nói:

- Con chẳng cần cái gì hết, mẹ đừng giành giật thêm nữa.

Nói xong Ngân Quỳnh bỏ chạy lên lầu. Ngân Hằng thấy bà Kim Lương ngừng khóc, tức giận mắng:

- Không hiểu nó con ai nữa, sao không giống tính mình chút nào hết.

Ngân Hằng cười nhạt, hóa ra bà ta giả vờ khóc, không ngờ với con gái mình mà bà ta cũng giả vờ cho được. Làm cô còn chút nữa là thấy đồng cảm với tấm long một người mẹ như bà. Sao cô lại quên mất con người bà ta vốn trân tráo và thủ đoạn mà

Ai dè bà Kim Lương bất chợt ngẩng đầu nhìn lên thấy Ngân Hằng đang đứng đó thì sắc mặt bỗng thay đổi, bà ta nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Ngân hằng nói:

- Mày...có phải mày đã nói gì với con tao hay không? Chắc mày nói gì nên con gái tao mới đột nhiên có thái độ như vậy. Mày nói đi, mày đã nói gì hả.

Ngân Hằng lạnh lùng nhìn bà ta, rồi khẽ lướt qua người bà tiếp tục bước lên lầu. Nhưng bà Kim Lương nào dễ dàng để cô bỏ đi, bà ta nắm lấy tay Ngân hằng kéo lại, rồi tát vào mặt cô một cái như trời gián khiến Ngân hằng ngã rạp xuống đất, một bên má hiện rõ dấu vết năm ngón tay đỏ hỏn.

Cái tát thực sự quá mạnh, như trút hết mọi hờn căm của bà ta nên khóe môi Ngân Hằng xuất hiện một vệt máu. Đau đớn bỏng rát kéo đến cùng uất hận, nhưng cô không thể làm gì được bà ta cả, Ngân hằng lặng lẽ đưa tay quẹt đi máu trên khóe môi mình rồi đứng dậy. cả người có chút lảo đảo vì cú tát kia khiến đầu óc hơi quay cuồng. Nhưng cô cố gắng đứng dậy, không rơi lấy một giọt nước mắt nào.

Bà Kim Lương càng điên tiết lên lao vào Ngân Hằng nắm tóc cô siết khiến cả da đầu Ngân hằng như muốn lột ra, dù cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng Ngân Hằng cũng bật ra tiếng thét nhỏ.

- Con quỷ cái, mày mau nói đi, mày đã làm gì, mày đã nói gì với Ngân Quỳnh mà con bé lại có thái độ đó.

- Con không có nói gì hết - Ngân Hằng buộc miệng nói.

- Mày còn dám nói láo tao. Con tao sinh ra tao hiểu rõ. Nó từ trước tới giờ chưa từng phản đối ý của tao, vậy mà hôm nay tao nói gì nó cũng dứt khoát không nghe. Nếu không phải mày đã nói gì thì làm sao nó dám cãi lại tao - Bà Kim Lương một tay tát mặt cô, một tay nắm tóc cô thét lên tra tấn.

Thật sự là rất đau, cả người Ngân hằng như có lửa bỏng từ đính đầu và hai gò má. Nỗi đau thể xác khiến Ngân hằng không chịu nổi, cô thều thào cầu xin:

- Con không có, con thật sự không có nói gì với Ngân Quỳnh hết.

- Còn dám nói láo, tao xem hôm nay mày còn dám nói láo nữa hay không. Láo nè, láo nè ....- Mỗi tiếng láo nè của bà Kim Lương là một cái tát nảy lửa trên mặt Ngân Hằng hay là một cú ngắt nhéo thâm tím da thịt.

Nước mắt của sự đau đớn bắt đầu trào ra. Cô cũng không muốn cầu xin bà ta nữa, đã từ lâu, cô đã quá quen với những trận đòn roi của bà ta rồi. Cuối cùng dưới sự đầu hàng của Ngân Hằng bà Kim Lương cũng hả dạ mà buông cô ra. Tóc cô vướng đầy trên tay bà ta, bà ta lập tức phụi tay bĩu môi khi bỉ.

Bà ta thả tay ra khỏi tóc Ngân hằng, cả người cô đổ ập xuống đất không chút sức lực. Sự đau đớn lan tỏa khắp người cô, nước mắt rơi xuống một cách tủi nhục.

- Hôm nay tao phạt mày không được ăn cơm - Ba Kim Lương hậm hực nhìn Ngân Hằng nằm song soài dưới đất

Nói xong bà ta bỏ đi một mạch lên lầu.

Ngân hằng không biết cô nằm đó bao lâu, nhưng cuối cùng cô cũng ngồi dậy, cố gắng lê từng bước lên lầu về phòng. Về đến phòng, cô run rẩy mở cửa, rồi sau đó đổ ập lân giường mình.

Dùng tay cố gắng lau đi nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, cô càng cố gắng lau thì nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa.

Một bàn tay nhỏ nhắn mở cửa phòng cô, bước đến bên giường cô, vòng tay ôm lấy cô, vùi đầu vào lưng cô khẽ mếu máo nói:

- Chị....chị đừng khóc...sau này em lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ chị.

Ngân Hằng nghe vậy, bèn quay lưng lại ôm lấy niềm an ủi duy nhất của cô trong ngôi nhà này.

- Gia Bảo ngoan, chị không sao đâu?

- Chị có còn đau không? - Gia Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của nó sờ nhẹ lên gò má sưng tấy của Ngân Hằng.

Dù bị đau đớn thêm sau cú chạm của Gia Bảo nhưng Ngân Hằng lắc đầu, cố gắng cười nói:

- Chỉ cần có Gia Bảo ở bên cạnh chị thì chị sẽ không còn đau nữa.

- Em nhất định ở bên cạnh chị, em thương chị nhất nhà, sau này em sẽ không để ai ăn hiếp chị nữa đâu, em hứa đó.

- Ừ....- Ngân Hằng vuốt đầu em trai cười nói , sau đó cô ôm chặt em trai vào lòng, khẽ nhắm mắt, mơ đến tương lai tự do của hai chị em, long tự nhủ với bản thân - Một chút nữa thôi....thêm một chút nữa thôi
Phần 3
.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
467
The Soda Pop