wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
ƯỚC THÀNH KHỐN NẠN
Xuống Cuối Trang

Ngồi trong lớp học vắng chỉ có nó và thư, cái thời tiết se lạnh không biết có phải lí do làm 2 thân hình ngày càng dịch vào nhau hơn không nữa. Thư 1 thìa, nó một thìa cứ như vậy hộp xôi vơi dần, nó thì đang bay bay trên 1 tầng mây nào đó sau cái câu nói
- trước giờ ngoài an hem chưa đút cho ai ăn đâu đấy !!!
nó cũng phải thấy là cảm ơn cái thằng cha trời đánh kia quá đi nhờ nó mà giờ 2 đứa được ngồi cạnh nhau thế này. Nó cũng cảm ơn luôn cái tay nó, trong vô thức ko hiểu sao nó đã luồn qua bên eo kia của cô bé rồi, mặc dù bị ăn 1 cái nhéo và bị nói là đồ quỷ mà vẫn sướng rên vậy ta
- nốt đi cho nóng !! hì hì !! – thư đút thìa xôi cuối cùng vô miệng nó. Vẫn đang bốc hơi nghi ngút khói thư định đưa miệng thổi
- Cạch cạch….. bỏ mẹ tiếng người vào lớp. không ai bảo ai nó và thư tự động buông nhau ra ngồi về 2 phía. Thư kéo hộp xôi đã hết về phía mình trước khi giọng chào cất lên.
- Hế lô 2 người chăm chỉ !! ai chà lớp trường hôm nay đến sớm mà vứt cặp tót đi đâu rồi -2,3 đứa đã vào lớp nhìn 2 đứa nó ở 2 đầu bàn vẫy tay
- Chào mọi người !! thư vẫy tay tươi như hoa chào lại.
Phía đầu kia, mồm nó đang phình lên vì miếng xôi nóng bỏng không kịp thổi đã vội tợp ngay vô miệng, mặt nó méo sệch đi tay nửa vẫy nửa đưa lên mồm kìm hãm. Phải kìm lại mà nuốt ngay ko được phun ra, mặc dù hiện giờ chả ai tin cái thằng Huy « thần gió » về chuyện hoa khôi mới của trường cặp kè bên thằng bốn mắt cù lần 12A1 nhưng nếu giờ với tình hình cái hộp và thìa còn đang trên tay thư mà miếng xôi trong miệng nó thì có ngu cũng đoán ra được 2 đứa nó vừa làm gì.
Cố lên, cố lên, 1 tí nữa thôi, nó cố gắng trong vô vọng nuốt cái thứ đang bỏng họng như cục than hồng vào trong miệng 1 cách cực kì đau khổ, cổ họng nó bỏng rát nóng ran lên như đang bị thiêu đốt, nuốt đi, nuốt cố nào……
- Nhả vào đây !! vừa nhìn lên trên vừa đưa cái hộp rỗng khi nãy xuống ghế dài. Nó không kịp suy nghĩ vội cúi mặt thả ngay cái cục sôi trong miệng vô đó rồi ngẩng nhanh mặt lên, may thế phía trên chúng nó đang cất cặp không ai nhìn thấy. nó thở phào……
Nó và thư ngồi trong lớp hút chùn chụt 2 hộp sữa của Thư mua từ trước. thi thoảng quay sang liếc nhau típ mắt cười, quyển sách trên bàn nó giờ chắc chỉ để làm cảnh quá, học mãi mà có vô đầu được cái gì đâu. còn bên cạnh nó, Thư vẫn ung dung 2 chân đung đưa ngồi đọc sách 1 cách bình thản, đôi môi đỏ mọng ko chút son phấn cứ chúm chím trên cái ống hút, trong tâm trí nó giờ chỉ có hình ảnh tưởng tượng đang được kết nối với cái cặp môi ấy 1 cách mãnh liệt như lần đầu 2 người gặp nhau mà thôi.
Reng…reng…. Tiếng chuông tin nhắn của nó vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông đang ngày 1 lớn dần. móc chiếc điện thoại ra nó thản nhiển mở tin nhắn mà không ngờ rằng cái tin nhắn của Táo lúc ấy làm nó sock đến thế
- Tan học đến bệnh viện K ngay !! D nhập viện rồi !! – tin nhắn vỏn vẹn trong màn hình điện thoại

Chap 14

Ngồi trong giờ học mà trong người nó như có lửa đốt, từ lúc nhận được tin nhắn của Táo nó đã gọi điện liên tục mà ko ai nhấc máy. Trong đầu nó viễn tưởng D đang nằm trên giường bệnh với những vết loang nổ máu thấm đẫm cái áo sơ mi trắng hắn hay mặc cứ hiện ra, không hiểu 1 cái gã như hắn sao có thể nằm viện được chứ, hắn bản lĩnh lắm cơ mà. Không hểu từ cái lúc nào mà hình ảnh D trong nó đã như 1 anh hùng trong các phim về giang hồ nó được thấy. chuyện gã nằm viện là điều thực sự phi lí nhất nó nghĩ đến lúc này. Bên cạnh nó, Thư chả biết làm gì ngoài việc nois với nó sẽ không sao. Nhưng Thư đâu có biết D, cái gã trời đánh không chết ấy mà nằm viện chắc chắn là phải nghiêm trọng lắm.
- Hôm nay mày đi gì !! –nó vứt mảnh giấy nhỏ vo tròn lên bàn Huy
- Máy bay !! – cái thằng trời đánh tao đùa với mày à gruuuu…. Định lật mặt sau tờ giấy viết tiếp thì nó thấy dòng chữ ghi bằng bút chì lờ mờ. –còn nếu mày muốn mượn thì là xe động cơ chạy bằng sức người !! –lúc nào cũng đùa, muốn đấm nó quá
- Anh định đi qua đó à !! –giọng thư thỏ thẻ cạnh nó, khuôn mặt nấp sau cuốn sách giáo khoa đang dựng trên bàn.
- ừ !! nóng ruột quá !! gọi mãi cho chị táo mà không được !! – nó cúi xuống nói với Thư. –thằng Huy hôm nay lại không đi xe máy chắc chốc nữa phải đi buýt đến đó thôi !!....... tiết học kết thúc trong tiếng giảng bài níu kéo thời gian của cô.



Cuối cùng thì cũng kết thúc, cả lớp thu dọn sách vở. Cô vẫn đang nồi trên bục giảng soạn lại những tập giáo án dày cộm.
- mày mượn xe làm chi vậy cu !! –huy nhìn nó tay cầm chai nước đưa lên miệng hỏi !! –Tính chở bạn Yến Chi của tao đi đâu hả ?? Huy huých nhẹ tay nó.
- tớ nào của cậu !! – Yến Chi nhìn thằng bạn đang nhăn nhở cười lườm nguýt. ấy vậy mà mặt cô bé vẫn đỏ bừng lên.
- Đi cái đầu mày !! tí tao qua viện, có người quen vừa nhập viện !! nó gục mặt xuống bàn chán nản. –may mà hôm nay 4 tiết !
- Thế tao kiếm xe cho mày, tí nữa 4 chai sting !! ok ??
- 4 chai!! Mày ăn cướp tao à!! 3 chai thôi !! –cái thằng cứ lợi dụng lúc khó khăn hành bạn thế đấy
- Này !! cầm lấy !! –vứt cái chìa khóa vô tay nó thằng bạn chồm lên ngồi trên mặt bàn. –mày không đưa bạn Yến Chi của tao đi đâu là tao cho mượn được rồi !! hê hê !!
- Ơ cái đ….m… mày !! sao luk nãy bảo ko mang làm tao đang định đi buýt !! –nó ngẩng phắt dậy
- Hết xăng !! chưa đổ !! sợ mày không mang tiền lên ko cho mượn !! cho chú nợ đến mai trả a 3 chai !! thế nhá !! tao đi ngắm các bé lớp 10 đây.
- Ơ thế mày về bằng gì ?? –nó ngơ ngác hỏi.
- Xe của mày !!! –giơ chùm chìa khóa xe đạp của nó lên, Huy nhăn nhở cười. nó giật mình tìm lại các túi. Cái thằng trời đánh này biết nó móc túi giỏi lắm mà sao mình vẫn dính là sao, nó mà đi móc túi chắc giờ giàu to quá.
- Về thôi anh !! –căn phòng chỉ còn lại 3 người. nó, Thư, và cô Loan dạy văn.
- Em chào cô ạ !! nó cất giọng chào cô. Trong các cô giáo chỉ có riêng cô Loan là ở trường ít bị gọi là « bà » nhất. có lẽ vì cô trẻ và khuôn mặt phúc hậu của cô khiến học sinh rất quý. Bản thân nó đã từng chứng kiến có lần cô đạp xe đạp 5 cây số đến nhà thằng bạn thăm nó ốm. Chồng cô làm trưởng phòng 1 công ty nhỏ lên cô cũng khá thoải mái về kinh tế, tuy vậy gia đình 3 người cô vẫn sống trong 1 căn nhà gỗ nhỏ, thường ngày cô vẫn đạp chiếc xe đạp đến trường. Mặc dù nó biết, với khả năng kinh tế của gia đình cô 2 chiếc xe máy vẫn còn là đủ.
- 2 đứa từ từ đã !! 2 đứa mày làm gì mà vội thế, đợi cô!! – cô đứng lên vẫy tay với nó. Thú thật đã có lần nó nhầm cô với học sinh trong trường vì cái áo trắng cô đang mặc, cô thấp hơn nó nửa cái đầu, nhìn từ trước lẫn sau nếu không phải cô đang cầm cái cặp tap chắc ai cũng nghĩ cô là học sinh quá. Khuôn mặt cô chẳng bao giờ trang điểm lòe loẹt như các giáo viên khác. lúc nào cũng mộc mạc giản dị và tươi cười mọi lúc mọi nơi. Đối với nó cô giống như người chị cả trong lớp vậy. tính cô thì còn ham vui hơn cả bọn nó, có lần chồng đi vắng cô gọi cả lớp đến nấu ăn mà chẳng nhân một cái dịp nào hết cả.
- Xuống cantin uống nước với cô đã nào !! – đang vội mà bị cô gọi. thôi thì cũng đành chứ sao !! dù là muốn đi lắm nhưng cô đã bảo vậy thì phải ngồi lại thôi.


Cantin vắng tanh không một bóng người, ngoài 3 cô trò đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ chỉ còn bác bán hàng. Những bộ bàn ghế liểng xiểng sau mỗi giờ ra chơi đang được thu dọn lại một cách ngăn nắp, những túi ninon đầy những chai lọ trên tay của cụ già đang lớn dần sau mỗi chiếc bàn cụ đi qua.
- 2 đứa mày yêu nhau à !! –giọng cô tỉnh bơ nhìn 2 đứa hỏi
- Phụt…… !!! ặc…hụ…hụ… !! cũng may nó phụt hết cái chỗ C2 xuống đất kịp thời, câu hỏi khiến nó bất ngờ đến nỗi cái thứ nước chảy từ mắt nó ra không biết là nước mắt hay là C2 sặc lên nữa… bên cạnh nó Thư đỏ chín mặt, cúi xuống nhìn vô trong cái cốc nước như bị thôi miên, tay vân vê.
- Kiểu này là đúng rồi !!! cô cười một cách thân thiện nhìn 2 đứa nó. –gì chứ vớ phải thằng này là mày khổ đó nha Thư, cô dạy nó 3 năm nay cô biết. nhìn vậy thôi chứ nó ngang bướng lắm đấy. trước kia còn dám cãi sống cãi chết với cô là Vua Hùng cố tình cho Sơn Tinh thắng cơ mà.
- Thì đúng mà…… !! nó toan cãi lại thì phải dừng trước giọng cười của cô và Thư vang lên.
- Thôi thôi anh đúng tôi chịu thua !! haha !! –không hiểu nổi sao lại có 1 cô giáo đi nhận thua học sinh thế này nữa…. – 2 đứa mày có trong sáng không đấy !! –vừa hút ống hút cô vừa nhìn Thư hỏi.
- Là sao ạ !! –nó chen ngang còn Thư thì xua tay liên miệng
- Không không, không có đâu ạ !! –cái vẻ mặt bối rối kia mà lừa được ai chứ Thư ơi là Thư
- Hazzzzzzzzzzz !! cái thằng !! quay qua 1 bên !! mau !! cô chỉ tay sang 1 bên đồng thơi kéo thư quay qua 1 bên. Lấy trong cặp ra thứ gì đó cho vào tay Thư. Nó tò mò ngó thử qua vai.
- Quay ra kia cái thằng này !! nhìn cái gì!!- cô nhìn nó cười cười quát. –được rồi.
- Cái gì đấy cô !! nó ngó vào cái thứ đang được Thư cho vào cặp !!
- Biết làm gì !! mày mà làm gì con bé chết với tao đấy !! cô cười cười dúi trán nó. –sắp thi rồi lo mà học đi đấy.
- Hì hì…. Là sao ạ !!!! –nò cười, tay gãi gãi đầu



Phóng xe trên con đường đông người, trong người nó nóng như có lửa. Nói chuyện với cô làm cho nó quên mất chuyện cần làm. Tóc quạt ngược ra sau, chiếc xe dream cũ của Huy lướt trên con đường đến bệnh viện K. trong đầu nó lúc này chỉ có 1 việc duy nhất là đến thật nhanh đó để biết chuyện gì xảy ra. làn xe đông đúc xả khói bụi mịt mù khiến mắt nó chảy nước ra rồi lại khô nhanh đến nỗi chỉ thấy trên khóe mắt ươn ướt.
Tuyp….tuýp……. tiếng còi cùng cây gậy vợt ngay trước mũi xe nó khi nó muốn đi tắt qua 1 ngã tư. Thôi xong rồi. gặp ngay mấy ông cảnh sát giao thông nấp ở đây nó mới khổ chứ……
- Mời anh xuống xe suất trình giấy tờ !! – anh ta đưa tay ngang mũ chào nó sau khi tấp xe nó vô lề đường.
- Thôi chết mịa rồi !! xe thì đi mượn bằng thì không có. Quả này nó giữ xe là xong phim !! làm sao giờ
Sau 1 hồi năn nỉ ỷ ôi anh chàng CSGT vẫn không có gì biến chuyển, chiếc chìa khóa xe ngay khi vừa dừng lập tức bị rút ra và nằm yên vị trong túi anh ta. Nó thì trong túi chỉ vừa đủ để đổ xăng biết làm thế nào đây….. chắc để xe đó đi buýt quá. Nó thoáng nghĩ trong đầu.
- Ơ cậu làm gì ở đây thế !! cạnh nó vang lên cái giọng trầm trầm, quay đầu qua thì nó thấy nguyên 1 đám băng trắng khắp nơi trên người như xác ướp ai cập nhưng cái đứa đang nói thì nó nhận ra ngay, mặc dù mũi hắn thì đang bị băng một mảnh băng trắng khiến nó phồng lên ngay giữa mặt. –bị bắt xe à !! –nó ngơ ngác nhìn gã Lực « bạo »
- à …. ờ ờ…. đi trái đường bị các ảnh bắt lại….. nó đang ngặc nhiên với cái thái độ của gã. Thân thiện đến không ngờ.
- Để đó tôi lấy cho. Ông cứ đợi tí !! –nói đoạn hắn không cần để ý tới nó bước đến bên anh chàng CSGT nói chuyện.
- Anh ơi bạn em nó đang vội đi thăm người bệnh !! – cái gã này đang nói dối đây mà, may mà nó đúng là đi tới bệnh viện. – em có chút anh cầm lấy uống nước bỏ qua cho bạn em nhé. Hắn quay người rút trong ví ra chiếc ví dày cộp. nó để ý thấy anh chàng CSGT liếc nhìn cái ví của hắn
- Tôi đứng ở đây không phải vì 200k của mấy ông….
Sau 1 hồi nói chuyện, 2 tờ 200k được kẹp dưới xe của 1 người đã bị thu trước đó, còn nó thì lơ ngơ lấy chìa khóa xe đi dưới sự hộ tống của 1 tiểu đội nhìn qua mà khiếp người.



Phóng nhanh lên tầng bệnh viện, điện thoại nó reo. Số máy của D
- Phòng 232 tầng 3. Lên nhanh lên !! –giọng Táo, đứt quãng ko thành tiếng.
- Vâng !! – nó nói đoạn phóng thật nhanh lên lầu. nội cái việc D không cầm điện thoại đã đủ để nó nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, chẳng nhẽ cái gã trời đánh không chết ấy lại đi 1 cách lãng xẹt thế à.....
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. nó đi vào, Táo đang quay lưng ra phía nó. Vẫn bộ váy đỏ tối qua. Trên giường bệnh D đang nằm, mặc bộ quần áo bệnh nhân khiến gã trong yếu nhớt, khuôn mặt xanh lét như tàu lá, hốc hác, 2 mắt nhắm không cử động. nó tiến đến bên cạnh xồ vào giường lay mạnh
- D !! D…. !! anh bị cái quái gì thế !! trời đánh không chết mà giờ nằm thế này à !!
- Bốp !!! để yên cho ổng ngủ. ổng đánh vật cả đêm qua đó. – Chị táo gõ đầu nó bằng cán con dao nhỏ chị đang dùng gọt hoa quả.
- ổng làm sao vậy chị !! – nó sốt ruột
- Bụp !! 1 phát đá của cái xác trên giường đạp nó văng ra. -ăn tiết canh bị đau bụng….. !! tiêu chảy !! – cái thân xác trên giương vẫn không mở mắt, nặng nề trở mình…..

Chap 15

Căn phòng bệnh nhỏ hẹp dội lại tiếng cười của 2 chị em khiến nó như có cả 1 tiểu đội đang phá lên cười cái gã nhăn nhó trên giường. Nãy giờ nhìn D đi ra đi vô vài lần, tay ôm bụng mặt nhăn nhó là nó quặn hông vì ko nhịn nổi. Táo thì cứ vô tư cười mỗi khi D thả mình đánh bịch trên giường bênh.
- Há há….. !! ai bảo ăn linh tinh cho lắm vào !! bình thườn người ta nấu cho ăn thì chê ỏng chê eo đòi ra ngoài !! h biết tác hại chưa ông tướng !! –vừa nói vừa cười tay chị giật quả táo mà D đang định bỏ vô mồm !! – gọt !! muốn chạy ra chạy vô tiếp sao !!
- Em tưởng anh vô Hải Phòng làm chi bị người ta đánh chớ !! hóa ra đau bụng tiêu chảy. làm em sốt sắng kiếm xe đến !! –đưa tay lau khóe nước mắt vì cười trên mặt nó cố nhịn cười mà nói.
- Biến đi cho tao ngủ !! –gã chùm chăn kín mặt không thèm trả lời nó !! –tối chuẩn bị đi với tao !!
- E ..ê ! đi thôi nhóc cho ổng ngủ !! tối qua đến giờ ông ý chưa ngủ đâu. chạy ra chạy vô suốt !! – câu cuối cùng của táo méo xệch đi vì cái bàn tay đưa lên miệng bịt lại tiếng cười, kéo tay nó ra khỏi phòng bệnh 2 chị em tiến về phía khu bệnh nhân….
- Sao ổng dễ gắt thế nhỉ ? tay cầm quả táo đỏ, 2 chị em vừa đi vừa ăn.
- ổng xí hổ đó mà !! haha…. !! – 2 tay bưng quả táo lên cắn – chị ngồm ngoàm !! chị em mình đi chơi quanh đây đã !! tí tầm trưa mua ít hoa quả cho ông ý ăn !! bác sĩ bảo ăn cái đó cho dễ tiêu với mau khỏi !! đi !! –kéo tuột tay nó đi không thèm để ý đến miếng táo cắn dở văng cả ra khỏi mồm !! 2 chị em chạy lon lon theo những bậc thềm.
-
2 chị em đi lang thang ra khu vực phía tòa nhà hội đồng. Căn nhà cũ kĩ cao lớn như tòa lâu đài trong những truyện cổ tích, chỉ có điều ko có những tháp nhọn và hào nước mà thôi. Màu ve xanh cùng những hoa văn uốn lượn theo kiến trúc pháp cho thấy nó đã có từ thời chiến tranh. Bước vào trong, 2 cầu thang tròn kéo lên tầng 2 lớn và đẹp y như trong truyện, chỉ có điều những tay vịn gỗ nâu đã xỉn màu và nhẵn bóng đi với thời gian. Những chùm đèn pha lê cao chót vót trên trần đen kịt đi, chỉ còn mũi của chúng lưu lại chút ánh sáng trong trẻo đặc trưng khiến nó liên tưởng đến những giọt nước đang chuẩn bị rơi.
- Bạn ơi minh đi nhờ mới !! – phía sau lưng nó vang lên tiếng nói. Nó quay lưng
Phía sau nó là 2,3 người thanh niên mặc cùng 1 mẫu áo vàng in những hình bàn chân có 3 sắc màu, dòng chữ nhỏ trên áo lấp lóa khiến nó không đọc được. nhưng đấy không phải là những gì nó quan tâm. Thứ đang hút hồn nó là cái người vừa phát ra giọng nói cơ. 1 cô bé, cao chỉ ngang ngực nó cơ thể cân đối với nụ cười như tỏa nắng, chiếc áo xanh tình nguyện duy nhất trong nhóm được sơ vin lại lộ ra vòng eo đang bị che đi bởi chiếc hộp trên tay, mái tóc ngang vai, đôi mắt típ lại cười với nó. Cái khuôn mặt bầu bầu tròn trĩnh và cái núm nhỏ mờ mờ trên má làm nụ cười đang khoe hàm răng trắng kia xúc duyên đổ đi không hết. nhìn cô bé cúi cúi mặt, chiều cao khiến cô bé phải ngước mắt nhìn càng làm nó chết hình tại chỗ.
- Ơ cái thằng này !! –kéo tay nó sang 1 bên trả cầu thang nó chợt tỉnh.
- à à….. !! đây !! – nó đứng nép lại.
cô bé cùng 3 người bê những thùng caton sữa lên lầu 2, phía sau lưng in dòng chữ IGO.
- Chắc là có hội nghị hội thảo gì đó. Lên xem đi !! –chị táo kéo tuột tay nó lên lầu 3.


Trong hội trường không nhỏ cũng không đến nỗi quá lớn, rất nhiều người đang ngồi, những thanh niên mặc chiếc áo vàng ồng phục khi nãy thì đang tất bật với ngồn ngộn thứ, nào là bàn ghế, xắp xếp chỗ cho mọi người, bánh kẹo, hoa quả được bưng ra các bàn….. nó đảo mắt xung quanh tìm hình ảnh cô bé lúc nãy. Mặc kệ táo kéo áo nó ra chiếc bàn nhỏ trước hội trường để đăng kí gì đó.
- Họ tên của bạn là gì ??? – giọng nói từ bàn đăng kí phát ra, phải đến khi táo vừa kéo tay nó vừa trả lời nó mới sực tỉnh
- Chị là bệnh nhân ạ ? –câu hỏi thứ 2. Đến giờ nó mới quay mặt xuống nhìn cái bóng áo xanh đang lúi húi viết.
- Ơ…ơ… bệnh gì ạ ??? –nó ngơ ngác
Tiếng cười vang lên từ cô nàng tay đang cầm trái táo bên cạnh, những người mặc áo vàng ở những bàn kế bên cũng không nhịn nổi cười mà phá lên. 1 anh đeo kính, cao lớn phì cười nói với cái bóng vừa hỏi nó.
- Không đeo kính à Khánh ?? đi hỏi con trai có ung thư vú không ??? – những tràng cười tiếp tục nổ ra.
- Ơ …ơ chết !! – cô bé nhìn nó, đôi mắt mở tròn, tay đưa che miệng đang cười ngượng nghịu !! –em xin lỗi anh !! – đưa tay gãi đầu cô bé lại tiếp tục với công việc của mình.
Vậy là cô bé này tên Khánh, chắc kém tuổi mình, nhìn bé xíu vậy mà đã đi làm tình nguyện rồi…..
Ngồi ghế hàng đầu, nó quay lại đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Căn phòng lúc này đa số là các bà, các cô. Người thì đậm chất nông dân với màu da xám nắng và những chiếc áo sờn chỉ. Người thì sang trọng trong những bộ váy màu mè ôm sát cơ thể. Thấp thoảng bóng dáng của những cô gái trẻ trung hoặc chỉ chạc tầm tuổi nó. Còn nó thì chả hơi đâu mà chăm chú như Táo đang chăm chú nghe người ta giảng về 3 cái gì đó. Để tránh khỏi cái sự thật nó đang là 1 trong số vài người con trai hiếm hoi trong phòng, nó quay mặt ra cửa nhìn cái bóng áo màu xanh. Phía ngoài chiếc bàn khi nãy, nhóm thanh niên mặc áo vàng đang quây quanh 1 anh chàng đeo kính, mặc chiếc áo khoác gi-lê màu đen, chiếc áo len bên trong được xắn lên khiến nó liên tưởng đến những tay chia bài poker trog phim. Và sự thật thì trên tay a chàng đang là những lá bài. Tò mò rời chỗ ngồi, nhẹ nhàng để không làm cái cô nàng ngồi cạnh đang chăm chú nghe để ý. Đứng phía sau lưng cô bé Khánh khi nãy, nó chảng quan tâm chi đến mấy trò bói toán mà anh chàng đang khiến cho mọi người tròn mắt. cái hút hồn nó là nụ cười của cô bé khi nãy cơ, nhìn duyên dáng đúng cái bản chất con gái hà nội mà giờ không biết tìm ở đâu, nó nhẹ nhàng, tươi trẻ nhưng vẫn đầy xúc cảm. những người thanh niên áo vàng xung quanh thì vừa tiếp những người khách đã thư thớt dần 1 cách niềm nở, tay luôn tay ghi chép và đưa tài liệu cho khách, người xếp chỗ ngồi, người bê những thùng cactong ra vào, nhưng cái chung là ai ai cũng cười rất tươi. Mỗi khi đi qua nhóm của cô bé đứng đều ngó vào nhìn rồi lại tiếp tục công việc
- Ê Khánh !! hôm nay anh quang không đến rồi !! chắc em phải hát một mình quá !! –anh chàng đeo kính từ trong phòng nói với ra……..
- Thôi chết rồi !! em sợ lắm !! – khuôn mặt cô bé mếu máo đôi chút…….
Phía trên khán đài, cô bé đứng đó, cái dáng người nhỏ xíu, giọng hát trong và truyền cảnh qua chiếc mic. Lúc này đây cặp kính trắng trên mắt khiến cô bé già dặn hơn trong chiếc áo xanh truyền thống. « một cô bé Hà Nội » nó nghĩ thầm trong đầu……..
Đứng sau lưng quan sát, từ những cử chỉ ngạc nhiên khi xem anh chàng áo khoác đen khi nãy đang làm ảo thuật trên sân khấu, những cử chỉ trêu đùa, chọc phá bạn bè đều có gì đó rất nữ tính và « Hà Nội » hiện hữu. cái thứ mà bao người săn ảnh tìm lâu nay chắc hiện hữu cả ở đó.



- Ơ nhưng nó để quân bài vào ví từ lúc nào cơ !! –mắt mở tròn, tay che miệng cô bé quay nói với 1 anh chàng gầy và cao dỏng bên cạnh. Tay không ngững bóc những hộp sữa khi nãy phát cho khách còn dư.
- Thôi thôi…. !! –anh chàng đeo kính khi nãy lại xuất hiện, giờ chắc nó cũng hiểu anh ta là trưởng nhóm hay cái gì đó tương tự của nhóm thanh niên này !! -mình mang sữa còn thừa ra sau đi phát cho những người ở viện.
- Ê nhóc !! –táo đập vai nó !! –chị đi mua hoa quả, đi không hay là….- huých nhẹ tay nó, táo nhướn mày nhìn về phía cô bé áo xanh. –đi cùng họ qua chỗ người bệnh nằm mà xem !! cơ mà cấm linh tinh không chị về chị méc Thư đấy !!
- Zét sờ !! –nó chào kiểu quân ngũ tươi cười rồi quay chạy ra phía những người đang bóc sữa, đứng cạnh cố bé !! – mình giúp 1 tay !! –nó nói, giọng nhỏ có phần hơi ngại, dù sao nó cũng đâu có quen ai đâu !!
- Bóc thùng kia đi cho nhanh !! – anh chàng trưởng nhóm nói với nó. Mọi người nhìn nó tươi cười !! –đừng có uống vụng đấy nhá !! em canh trừng thằng Trường cho anh !!


Trên tay là nhưng thùng sữa nạng trĩu, đầy ắp. nó cùng mọi người tiến về phía khu bệnh nhân. Bước theo những bậc thang lát đá cũ kĩ, trên những vác tường rêu xanh phú cùng những giọt nước nhỏ tí tách liên tục, khu bệnh nhân này có lẽ còn xưa cũ hơn căn nhà hội trường khi nãy. Dấu ấn thời gian in đậm trên những cánh cửa, những tay cầu thang bằng đá nguyên khối, những thanh sắt cong ra bất ngờ từ những khe tường.
- Cho cô một hộp với !! –người phụ nữ thấp lùn, khuôn mặt to bè nói với chúng nó !! –khi nãy cô đi ăn cơm viện phát lên không lấy được hộp nào !!
- Đây ạ !! –chìa hộp sữa nhỏ ra, Khánh đưa cho bà ta 1 hộp !!
- Cô lấy giùm người cạnh cô được không, người ta không ra đây được…..
Mấy đứa quay ra nhìn nhau
- cô cứ yên tâm bọn cháu sang đấy phát đây ạ !! –anh chàng đeo kính tươi cười
- thì cô lấy trước tí các cháu đỡ phải phát !!
- thôi đây ạ !! –Khánh lên tiếng. –sắp trưa rồi cô về nghỉ đi chúng cháu lên tầng phát luôn đây !! …..
bước lên tầng nơi bệnh nhân được điều trị, đập vào mắt nó là la liệt những người đang nằm trên giường xếp được nối đuôi nhau ở hành lang, 1 số người thậm chí trải chăn chiếu ngay ra ở khu cầu thang mà ngủ, những thứ đồ lỉnh kỉnh xung quanh cho thấy họ ăn ngủ ngay tại đó. Cái hành lang vốn đã nhỏ giờ chật hẹp hơn vì những người đang đổ đi nhân cơm bệnh viện phát.
- Bọn cháu đi phát sữa à !! – 1 người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt với hai gò má nhô cao nói với chúng nó.
- A vầng !! nhưng chúng phải phải phát lần lượt cơ cô ạ !! bây giờ mà cháu phát cho cô thì mọi người đổ xô ra lấy mất !! – anh trưởng nhóm nói
- ừ ừ… cô ở tận phòng cuối sợ không đủ !! – người phụ nữ giọng buồn buồn
- đủ mà cô !! bọn cháu còn 2 thùng đang bê lên ạ . chốc cháu sẽ đến phòng cô mà!! –Cái nụ cười của Khánh cứ như chai C2 trong cái ngày hè oi bức, nó xóa dịu và che lấp đi cái bóng tẻ nhạt của người phụ nữ…..
nó bê chiếc thùng, cùng Khánh 1 vài chị và anh chàng đội trưởng thành 1 nhóm tách ra để đi phân phát. Chiếc thùng vơi dần đi nhanh hơn nó tưởng, cứ nghĩ như mọi người tính ban đầu 1 phòng có 8 người thì sẽ đủ thôi. Nhưng hỡi ôi, trong mỗi phòng bệnh đều có thêm vài chiếc giường xấp nho nhỏ, 1 vài phòng là những chiếc võng xanh đu đưa theo những tiếng kêu lạch cạch. Đó là chưa kể đến những người không có giường và nằm phía ngoài cầu thang, cũng may số sữa là khá nhiều lên nó thấy cũng tạm đủ cho mọi người.
- cho cô xin hộp nữa được không !! người cạnh cô chưa có !! – lại là người phụ nữ thấp béo khi nãy lại tới, trong khi mọi người phát sữa chỉ còn nó và anh đội trưởng
- Phòng cô ở đâu ạ ! – anh đội trưởng hỏi !! có lẽ anh cũng đã có chút nghi ngờ trong câu nói
- Cô ở phía ngoài câu thang !! cô mới đến điều trị mà !! –chỉ tay về phía cầu thang người phụ nữ giọng ấp úng
- Chỗ đó bọn cháu phát rồi ạ !! để chốc còn cháu sẽ quay lại !! –nở nụ cười anh nói vừa nói vừa phát sữa cho người ngoài hành lang.
- Không đủ rồi anh Tuấn ơi !! còn phòng cuối !! – Khánh quay mặt ra nói với anh trong khi người phụ nữ quay lưng bỏ đi – em chạy qua bên kia hỏi mọi ng xem còn không đã !! –không đợi ai nói cô bé vội bước nhanh.
- Rồi !! xuống dưới đi em ơi !! –anh chàng gọi nó cùng với những cô gái áo vàng khác trong phòng.
Bước đi trong cái hành lang nhỏ, nhìn những hộp sữa trắng xanh trên tay, trên giường mỗi người khiến nó cũng vui vui. Qua những gì nó nghe anh chàng đội trưởng nó biết những người mắc bệnh ung thư ở đây đa số đều nghèo, nếu không nghèo sẵn thì rồi cũng nghèo vì căn bệnh quái ác. Họ phải nằm điều trị thời gian dài ở căn bệnh xá nhỏ này. Hàng ngày vẫn phải ăn cơm trợ cấp của viện…. bỗng đâu ánh mắt nó chợt dừng lại. phía đầu cầu thang, 1 chiếc chăn căng lên thành chiếc mái nhỏ. Những bát đũa xếp gọn gàng ngăn nắp trên 1 chiếc bị nhỏ xỉn màu đen của khói bụi. người phụ nữ thấp lùn khi nãy đang ngồi đó với 2 hộp sữa trên tay……..
Những nó đứng hình, người đang hút 2 hộp sữa ấy lại là 1 cặp sinh đôi !! 2 đứa bé gái gầy gò, tóc được buộc túm ra sau bằng những sơi thun màu đỏ. Người phụ nữ hết quay sang đứa nay rồi sang đứa kia một cách cẩn trọng. Miệng không ngừng động viên, nịnh nọt. 2 đứa trẻ với đôi mắt tròn to trong vắt thì vô tư nghịch ngợm với những chiếc chai nhỏ đang lăn qua lăn lại, bộ quàn áo cũ kĩ đã sờn đen vì có lẽ đã qua vài đời những đứa trẻ khác……
- đi thôi em !! – anh chàng Tuấn thở dài !! khoác vai nó đi xuống cấu thang. Để lại 2 đứa nhỏ đang với đầu qua những ô nhỏ xíu dưới tay vịn cầu thang nhìn chúng nó
- anh xuống trước với nhóm em xuống ngay !! – cô bé Khánh chạy vụt qua nó, trên tay là vỉ sữa còn nguyên…..
phí dưới sân, nhóm khoảng chục người đang ngồi đợi nhóm của nó, trên tay là những chiếc thùng cacton rỗng.
- ơ thế cái Khánh đâu rồi !! -1 chị nhìn bao quát rồi cất giọng hỏi
- ơ anh tưởng nó vừa lấy sữa ở chỗ em cho cái phòng cuối mà !!
- đâu có !! lúc nó lên bọn em phát sữa xong mà !! thấy nó chạy xuống em lại tưởng xuống nhóm anh !!
nó và anh chàng Tuấn quay mặt nhìn nhau. Cả 2 cùng mỉm cười…….


Táo ngồi đó, tay gọt hoa quả cho cái gã đang cáu có nhìn trần nhà đăm chiêu ăn. Khuôn mặt hắn lúc này đã không xanh như lúc đầu nó gặp mà có phút tươi tắn hơn. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gã vào ban ngày. Khác với những tay anh chị nó thương thấy, tóc họ để dài, nhất là vùng gáy và mái thì D lại cắt nó vuông vức, gọn gàng. Chỉ có điều chắc cái lần cắt tóc gần nhất cũng đã lâu lên mái tóc của gã cũng đã rập rạp, tuy nó không lòa xòa nhưng vẫn phảng phất chút gì đó rất « bụi ».
- Anh về Hải Phòng làm gì vậy !! -nó hỏi D tò mò
- Nối hàng !! – ngồi thẳng người D nói bình thản –hàng trắng
- Với ai !! – nó thừa hiểu hàng trắng là gì, nhưng trong đầu nó chẳng có gì bất ngờ khi D nói cái câu ấy, đưa miếng táo lên miệng nó nhai ngon lành
- Trước ở HN có 1 lão. có thể gọi vợ chồng lão là trùm của cái giới này. Sau lần nhà lão có biến có biến !! lão đang dừng cấp hàng, giờ phải đến liên lạc với lão.
- Trùm cơ à !! thế chắc ông ấy nổi tiếng lắm !! ông ấy tên gì anh !! – nó hỏi 1 cách vu vơ
- Nổi tiếng để mà bị tóm à !!ngu vậy mày, mấy người làm nghề này giấu mình kĩ lắm !! nhà lão ấy ở 384 LHP ấy, nhìn bề ngoài thì bình thường hết sức thôi, chứ nếu điều tra chắc phải đào ra kha khá tiền nhà lão đấy.
- Ông ấy tên gì ?? -nó chột dạ, ngừng nhai nhìn D



- Tuyên !! vợ lão bị bắt khoảng 1 năm trước giờ lão đang rửa xe ở cái gara của mình !! –D bình thản nói tay với đĩa hoa quả, không để ý thằng nhóc ngồi kế bên đánh rơi miếng táo xuống đất, đôi mắt bàng hoàng không thốt lên lời…..

Chap 16

Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn tiếng D nhai hoa quả giòn tan. Táo ngồi chăm chút tỉa tót trên cái đĩa nhỏ trên giường. Nó đứng chết chân ở đó không nói lên lời. từ địa chỉ, tên tuổi, nghề nghiệp đều chính xác, cái duy nhất không đúng là chuyện mẹ nó bị cảnh sát bắt. nó đã từng khóc hết nước mắt, từng muốn bỏ tất cả mà đi khi mà nghe mọi người nói mẹ nó mắc chứng tâm thần phân liệt lên giờ đang được điều trị ở nước ngoài. Nó tin điều ấy vì ngoại nó cũng đã ra đi vì cái bệnh ấy. tất cả những gì nó biết là mẹ di du lịch, và đó là lần cuối nó thấy mẹ cho đến giờ. Nó cũng khắc sâu trong đầu câu dạy bảo của bố nó mỗi khi 2 bố con tâm sự « làm gì cũng được tuyệt đối không ăn cướp và buôn gian bán lận »….. ngực nó quặn thắt lại, đôi chân run run tưởng chừng như làm cái bàn nó đang phải dựa vào cũng rung lên bần bật, đôi mắt mờ lòa đi trong những tia nước long lanh đang chực thoát mình khỏi mắt nó…… không !! nhất định không phải. sao có thể là bố nó cơ chứ. 1 con người được tất cả mọi người kính trọng, 1 con người sống tình nghĩa, 1 người thần tượng mà nó luôn muốn trở thành giống như những đứa trẻ thần tượng những anh hùng trong phim ảnh……. Nhất định là không phải.
- Ê ! mày làm sao đấy !! – D nhìn nó, đôi mắt gã xoáy sâu vào con ngươi, tò mò và thắc mắc.
- Không có gì !! thế anh hẹn người ta mấy giờ thế ! –nó nhăn khóe mắt, nuốt ngược những gì sắp trào ra lấy lại bình tĩnh mà hỏi
Đôi mắt ấy vẫn xoáy lấy nó, vô cảm và lạnh lùng nhưng lại biết hỏi « thật không ?? »…. Hắn ngồi đó, đặt quả táo đang ăn dở mà nhìn nó không chớp mắt, khuôn mặt xanh xanh của hắn h đã hồng hào trở lại 1 cách thần kì…… suốt gần 1p hắn nhìn nó, rồi sau cái thở dài D cũng lên tiếng phá vỡ cái không gian yên tĩnh
- Chiều nay 3h !! – hắn quay lại với cái đĩa hoa quả táo đang chăm chút.
3h. nó phải tránh đi !! nếu người kia là bố nó nhất định nó sẽ phải tìm ra sự thật !! sự thật mà tất cả mọi người che giấu nó lâu nay
- Em không đi được rồi !! chiều nay em phải đi học !!..... nó nói dối, cốt là để về nhà.



- Sao về muộn thế con trai !! –bố nó đứng trong bếp ngó đầu hỏi nó
- Con có chút truyện ở trường ạ !! –vừa nói nó vừa mệt mỏi đặt cái cặp xuống bàn, ngồi phịch xuống những chiếc xốp nhỏ bày la liệt dưới đất.
- Rửa tay rồi ăn cơm đi con !!.....
Bê những chiếc đĩa thức ăn đặt lên bàn, trong đầu nó mơ hồ những câu hỏi vô định không ai giải đáp. Không hiểu vì sao từng cử chỉ, hành động của bố giờ đây không sao thoát khỏi mắt nó. Sao có thể có cái chuyện cái người lúc nào cũng tươi cười, vui đàu với trẻ con trong xóm, ngày ngày thấm đẫm mồ hôi trên vài chiếc áo trong cái nhà rửa xe của mình lại có thể là 1 ông chùm cơ chứ nhỉ. Có cho tiền nó cũng không tin nổi. nhưng còn địa chỉ, rồi cái công việc rửa xe mà D nói đến thì sao. Nhất định phải làm rõ….
Bữa cơm vẫn đạm bạc nhưng ngon miệng như thường ngày, em nó vẫn ngoan ngoãn tự ngồi ăn và lễ phép xin mỗi lần được em và bố gắp thức ăn. Bố vẫn 1 chén rượu, 1 bát cơm nhỏ ngồi đó, tuy mắt chỉ chú ý đến cái bát cơm cùng chiếc tivi vẫn đang mở, nhưng không hiểu sao nó vẫn biết và có thể đếm đến từng lần bố nhìn 2 anh em ăn 1 cách chăm chú với những nụ cười mỉm quen thuộc dưới những nếp nhăn.
- Chiều nay bố có đi đâu không bố !! – nó hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ khiến bố nó như bừng tỉnh
- A à… không !! có gì không !! –bố hỏi nó với khuôn mặt bình thường pha chút thắc mắc
- À không !! con hỏi thế thôi !! –nó ăn tiếp, cái nhìn của bố nó không thay đổi chút nào, trong lòng nó có chút an tâm. - Khoảng bao giờ mẹ mới có thể về ạ !!
- Chắc lâu đấy con ạ !! cứ tập trung thi cử đi xong rồi bố con mình đi thăm mẹ !! –ông gắp thức ăn cho nó, từng cử chỉ của ông không chút bối rối.
Chỉ mới 2 câu hỏi toàn bộ nghi ngờ của nó đã bị đánh bay. Có lẽ không cần hỏi thêm gì nữa, nếu có gì khúc mắc nó đã nhìn ngay ra trong cử chỉ của ông rồi. nó yên tâm với cái ý nghĩ « chắc là nhầm thôi ». chứ làm gì có chuyện tất cả mọi người có thể lừa nó như vậy được, vả lại cũng chẳng để làm gì cả ….


Đằng sau xe đạp là em nó đang say sưa với chiếc kẹo, bàn tay nhỏ nắm lấy áo nó siết chặt mỗi khi mà đường gập ghềnh. Con bé ngoan ngoãn đến trường mà không đòi hỏi gì như những đứa trẻ khác, nó bỗng thấy thương em nó lạ lùng, từ lâu rồi con bé không được mẹ bế đến tận cổng trường, không được nhét những hộp sữa vào cặp như những đứa trẻ khác. nhưng nó vẫn vui vẻ với bạn bè, với mọi người, không biết vì con bé chưa hiểu hết mọi chuyện do còn quá nhỏ, hay vì nó đã lớn trước tuổi để mà biết cách tự lập nữa. … chiếc xe đạp được gửi ngoài cổng, nó dắt em nó đến tận cửa lớp, hôm nay là ngày đóng tiền nộp học phí của lũ trẻ. Trước cửa lớp là những phụ huynh đang ngồi chăm chút cho con cái mình, những bé gái đang được mẹ buộc tóc cho. Những bé trai thì chạy nhảy 1 cách khép nép dưới cái nhìn chăm chú không dời. sân trường nhỏ trước lớp lác đác vài ông bố đang ngồi hút thuốc… nó cùng em nó ngồi trên cái ghế nhỏ trước lớp, ánh sáng của nắng nhạt không xóa đi được cái xe lạnh của tiết trời thu. Dưa tay vuốt mái tóc tơ trên mảnh đầu đang chăm chú ghi ghi những con số trong cuốn tập, nó nhìn quanh. Bước vô trường mà nó cứ nghĩ mình đang bước vô căn nhà của 7 chú lùn trong truyện cổ tích, những chiếc xô nhỏ, những cái ghế gỗ be bé tí hon… khắp nơi vật dụng như bị doraemon chiếu đèn pin thu nhỏ chúng lại vậy. 1 thế giới của những thân hình bé nhỏ…..
- Ê thằng không cha….. !! –nó giật mình vì nghe thấy tiếng hét sau lưng, quay mặt lại
phía sau nó là 1 thằng nhóc nhỏ nhắn, có lẽ chỉ học ngang em nó, người thằng bé đen trám đi có lẽ vì nắng, bộ quần áo cộc để lộ ra những phần cơ thể như những khúc xương nhỏ, chiếc cặp to quá khổ với người khiến thằng bé như đeo chiếc mai rùa trên lung. khuôn mặt nó đang lấm tấm những hạt cát nhỏ lóng lánh như kiem tuyến dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thằng bé khôi ngô đến kì lạ, cái mũi dọc dừa ngay ngắn dưới vầng trán rộng làm nó liên tưởng đến những hình ảnh các anh chàng hàn quốc đang được thu nhỏ.
Bụp…. thêm 1 cục cát bay về phía thằng bé. Nơi xuất phát ra là từ cái thằng nhóc mập đứng dưới chiếc cầu trượt, thằng nhóc với khuôn mặt tràn ngập trong thịt, gần như che lấp cả đôi mắt, bụng nó lồi ra những ngẫn là ngấn dưới chiếc áo cộc…. hazzzzzzzz !! lại cái kiểu to bắt nạt bé đây mà !! khổ thân thằng nhóc kiaaaaaa……..
Cái dòng suy nghĩ của nó lập tức tắt phụt, thằng bé gầy cầm cục gạch phi thẳng đến, những tiêng hét vang lên gọi thằng nhỏ mập. từng bước nặng nề. thằng nhỏ mập chạy thục mạng về phía bà mẹ nhìn chẳng khác gì hình ảnh phóng to của thăng nhóc ấy. nhưng mà chạy sao nổi với cái thân hình đang phóng như bay kia cơ chứ… cục gạch bay thẳng về phía 2 mẹ con. Không nhanh nhưng cũng đủ gây xước trên cánh tay mũm mĩm ấy…….
- Trời ơi con tôi !! chết rồi con ơi có làm sao không…. –tiếng hét như mổ lợn của bà ta khiến nó không nhịn nổi cười, miếng xước bé tí tẹo còn chưa chảy chút máu được nghiêm trọng hóa bởi tiếng hét ấy. và nó có tác dụng thật…. số người bâu lại xung quanh bà ta ngày càng đông. Các cô giáo trong phòng họp cũng phải chạy ra xem thử.
Thằng nhỏ gầy khi nãy trốn biệt giờ cũng đang ngoan ngoãn đứng đó, 1 tay bị xốc lệch lên bởi bác bảo vệ.
- Sao con đánh người ta !! – 1 người phụ nữ quát thằng nhỏ. Ơ hơ, cô giáo em mình đây mà.
- Nhím ơi cô giáo em phải không !! – quay xuống hỏi đứa em đang quỳ trên ghế đá quay mặt về sau.
- Mẹ Hà đó anh !! –con nhỏ chỉ người vừa rồi……
Thằng bé đen thui không nói gì, khuôn mặt vẫn trơ như đá bất chấp những câu chửi bới của bà mẹ nhất quyết không dừng dưới sự can ngăn của các cô giáo.
- Nó giết con tôi kìa mọi người ơi….. !! tiếng nói vẫn vang lên. Nó thì nhịn cười không nổi mà sao người xung quanh thì cứ bâu vào vậy nhỉ. Đã vậy còn có ngừi bảo đưa nó đi bệnh viện nữa chứ…..
- Con vào lớp trước cho cô !! –cô giáo nói với thằng bé, nó ngoan ngoãn đi vào lớp dưới cái nhìn của cô.
- Đứng lại !! – cái thân hình bồ tượng lồng lên chạy về phía thằng bé gầy, cầm phắt lấy tay nó. Những cái tát vang lên dưới sự giằng co của mọi người…. nó đứng phắt dạy……
- Bà làm cái gì thế !! – câu nói của nó cùng với cánh tay cuồn cuộn sức trẻ của 1 thằng thanh niên đẩy cả 1 thân hình cục mịch văng ra 1 bên. –có sao không em bé !! –nó nhìn khuôn mặt đỏ bừng in hằn vết tay to lớn gần như phủ kín 1 bên má. -ủa !! cái áo này …. Từ nãy đến giờ chỉ nhìn phía sau nó không để ý. Chiếc áo thằng bé đang mặc chính là… áo cũ của nó. Theo nó nhớ, vài năm trước quần áo cũ của nó đã được mẹ nó mang cho 1 cặp vợ chồng lớn tuổi nào đó cũng khu khi họ nhận con nuôi !! vậy ra chính là thằng nhỏ này sao……
- Mày là đứa nào !! tiếng hét sau lưng làm nó bừng tỉnh. Con voi già đang gần rú sau lưng, không cần quay lại nó cũng biết. mỉm cười với cái ý nghĩ ấy nó đẩy thằng bé cùng em nó về phía lớp
- Vào lớp với bạn đi bống !! –nó vừa nói vừa đứng dậy cất bước đi cùng 2 đứa nhỏ
- A a… cái đ….. m….m mày quay lại đây bà xem…. !! vai nó lệch đi quay ngược về phía sau.
Trước mặt nó là 1 cái mũi tẹt lún xuống 2 ben má toàn thịt. đôi mắt ốc lồi tròn như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. người phụ nữ béo ị, lùn tịt đang đứng đó nhìn nó chăm chăm với đôi mắt gần như không còn chút con ngươi….
- Nhìn rôi thì cho cháu đi được chưa ạ!! –dù sao với người lớn tuổi cũng cần phải lễ phép, nó nhủ thầm
- A…a…. tao nhớ rồi!! mày là con nhà Tuyên Dung!! Mẹ mày đi ở nhà bố mày không dạy được mày à thằng con tù…….
- Bà nói cái gì !! nó quay hẳn lại đôi mắt trợn lên. Hai chữ « con tù » như lặp đi lặp lại bên tai nó át đi tiếng can ngăn của mọi người xung quanh. –bà nói ai là con tù cơ !! vừa tức vừa ngạc nhiên nó nói với giọng run run
- Tao nói cái mặt l…. mày đấy !! sau này rồi cũng đầu trộm đuôi cướp như con mẹ mày th……
Câu nói cuối cùng của bà ta không kịp phát ra, nắm đấm của nó căng và mạnh như chiếc dây cung bắn thẳng vào mặt, những tiếng hò hét xung quanh vang lên. Những cánh tay giữ chặt lấy nó kéo ngược lại, nhưng đã muộn. bằng 1 động tác nhanh đến chính nó không ngờ tới. nó luồn tay xuống nhảy lên cái thân hình đang nằm ôm 1 bên mắt lăn lộn.
- Kéo nó ra !!....
- Giữ thằng ấy lại…..
Những tiếng hét lôn xộn vang lên cùng những cánh tay không ngăn nổi thằng thanh niên đang sức trai tráng ấy. tất cả những gì trong đầu nó bây giờ là đánh. Dánh để hả giận, đánh để trừng trị, đánh để phá tan cái sự thật nó sắp phải gánh chịu, đánh để át hết dòng nước đanh trào ra không ngừng nơi khóe mắt. mặc kệ những con người cố sức ngăn nó phát điên, từng cú đấm của nó giáng xuống phát tiêt tất cả sức mạnh có lẽ bị dòn nén bấy lâu nay…… Nó bật lên tiếng hét vang động cái khuôn viên bé nhỏ………… « khô..n..g..g..g..g..g..g….g……g………..g………g…

Chiếc xe đạp phóng như bay trên đường, gió khiến cho tai nó ù đi, những giọt nước mắt bay đi khi vừa trào dâng. Nó phải về nhà, phải về ngay để hiểu chuyện gì đang xảy ra. nó phải hỏi bố nó sự thật…. Chiếc xe đạp phóng vù qua cửa để lại sau lưng cái nhìn ngơ ngác của vài ba người hàng xóm. Nó vứt chiếc xe đạp đạp đổ thẳng vào bụi cay trước nhà, bước đi phăm phăm vào. Nó phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này, chiếc áo trắng xộc xệch, khuôn mặt mang vài vết xước vì bị lôi 1 cách thô bạo cùng đôi mắt đỏ quạch giờ khiến nó như có thể giết bất cứ ai cẳn đường nó !! Rầm…. cánh cửa bị nó mở ra 1 cách mạnh mẽ quá sức cần thiết làm tiếng động vang khắp căn nhà nhỏ. Cánh cửa mở toang cũng chính là lúc nó hiểu ra mọi chuyện mặc dù không cần ai giải thích. Tất cả đang phơi bày trước mặt nó, ngay lúc này, ngay nơi đây. Bố nó vẫn vậy, chiếc áo xanh bộ đội thấm đẫm mồ hôi quen thuộc cùng đôi dép tổ lê xỉn màu, nhưng giờ đây câu trả lời đã không cần ông nói ra nữa, nó đã hiểu…….
Đối diện ông, 1 chiếc áo trắng bụi bặm tương phản với chiếc váy đỏ kế bên đã nói lên tất cả. D nhìn nó, khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Còn táo, đôi tay nhỏ che nửa khuôn mặt đang nhìn nó không thốt lên lời...


Chap 18:

Căn phòng khách bỗng sao nhỏ hẹp dưới con mắt của nó. Toàn thể khuôn mặt của 3 người trong phòng giờ nằm gọn trong cái tròng ngân ngấn nước. thế là đã đủ hiểu ra mọi việc.
Bố nó nhìn nó khuôn mặt vẫn tươi cười, ông ngoắc tay với nó :
• Đây đây !! con trai chú đấy !! – quay sang phía D đang như chết lặng nhìn ông, nhưng khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng…..
• Tại sao ông lừa tôi….. !!! –nó hét lên, nắm đấm làm cánh cửa kính vỡ tung ra hàng trăm mảnh. Cả người nó run lên, bàn tay tím thâm không còn chút cảm giác.
Tiếng cửa kính vỡ chát chúa làm cho tất thảy mọi người giật mình. Nhất là bố nó. Ong nhìn nó ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra.
• Cái gì thế !! có chuyện gì à !!! –ông nhnf nó chăm chăm
• Tất cả các người… tất cả các người lừa tôi !! –nó chỉ cả 3 người trong phòng !! –tôi căm thù các người !!! tiếng hét của nó dội lại trong căn nhà nhỏ. Xa dần, nhỏ dần nhưng đọng lại bên tai nó, văngvawngrg.
Quay lưng bước ra khỏi nhà, nó nhảy thẳng lên chiếc xe máy duy nhất của gia đình phóng thẳng đi. Bàn tay bố nó bị nó gạt phắt ra một cách thô bạo và lỗ mãng. Người đã dạy nó biết bao điều trong cuộc sống, người mà nó nghĩ không bao giờ lừa dối nó, người mà khắc sâu trong tâm trí nó 1 điều « không bao giờ được làm việc trái luân thường đạo lí », người mà nó sẵn sàng trả lời là « bố em » khi đươc cô giáo hỏi « ai là thần tượng của em » khi còn nhỏ không chút phân vân thì giờ đang lừa dối nó. Nó không cần thiết nữa. ông ta không làm được việc ông ta nói, vậy mà dạy nó ư. Nó không cần người đàn ông đó là bố mình……..
Ngồi dưới cái trạm xe buýt nhỏ hẹp. một mình nó lặng đi bên cạnh chiếc xe máy đang dựng dưới tán cây. Từng giọt nước mưa theo gió len lỏi ướt đẫm khuôn mặt đang trắng đi không hiểu vì lạnh hạy vì đói. Bầu trời tối u tịch đầy những tia sét ở khắp nơi. Vậy là nó đã bỏ nhà đi. Trong đầu nó vang đi vang lại câu nói « bố lừa mình rồi !! còn những ai lừa dối mình đây ». giờ nó thấy nó như 1 thằng ngốc. tất cả mọi người trong gia đình đã đóng 1 vỡ kịch quá hoàn hảo với nó. Tại sao chứ, tại sao không cho nó biết sự thật, tại sao bố nó lại làm cái nghề mà nó không thể chấp nhận được ấy cơ chứ. Để bây giờ, người gánh chịu là nó. Nó căm hận tất cả những con người ấy, nó sẽ sống theo cách của nó. Bằng chính sức của nó…..
Chiếc điện thoại lại sáng lên lần thứ không biết bao nhiêu trong ngày, nó nhìn số máy của bố nó 1 cách trầm ngâm, nó sẽ không bao giờ nghe của ông nữa. nhét chiếc điện thoại vào túi quần. nó nổ máy xe, với vài trăm nghìn trong túi trước hết nó phải kiếm chút gì ăn rồi mới nghĩ tiếp được...........
chiếc xe dừng bên hàng bánh bao nhỏ, mùi hương ấm nóng tỏa ra làm nó đói cồn cào
- bà ơi bán cho con 2 chiếc bành bao ạ!! - nó núp đầu dưới chiếc ô to lớn bao chùm lấy chiếc xe bé nhỏ.
- của còn đây!! - chiếc bánh bao thơm lừng đên tay nó truyền vào đó hơi ấm xua tan đi cái lạnh của những giọt nước mưa!! -vô đây ăn đi con, ngoài đó làm chi mà người ướt hết vậy.
bà cụ ngoắc tay nó vào trong, đưa chiếc ghế nhựa đã xỉn màu đi vì gió và nắng. nó ngoan ngoãn tắt khóa xe ngồi vào trong đó, bàn tay còn lại vuốt những giọt nước mưa lòng thòng trên mặt.
- bà ơi bán cho chúng con mấy cái bánh ạ!! tiếng lao xao của 2 thằng nhóc vang lên bên cạnh!!
nó nghiến ngấu ăn cái bánh bao mắt nhìn 2 đứa trẻ. 2 đứa bé gầy gò, trên tay là 1 xấp tiền lẻ đủ các mệnh giá từ 200 đ chó đến 1000 đ. tấm bạt trên đầu làm bắn những tia nước nhỏ lên chiếc nồi bốc khói nghi ngút. 2 đứa trẻ ngồi canh nó, những cái vai trần run lên vì lạnh dưới lớp áo ba lỗ đen kịt đất.
- này 2 đứa!! - nó quay sang 2 đứa bé đang đợi bánh!! -2 đứa ngủ ở đâu đấy!! - nhìn qua là đủ hiểu mấy đứa bé này toàn trẻ em hè phố, theo như nó biết thì lũ trẻ này thường có chỗ ngủ quanh đây, mà nó thì đang cần 1 chỗ ngủ miễn phí.
- a bỏ nhà đi bụi phải không!! -1 đứa vừa ăn vừa nhìn nó. đôi mắt thằng bé cho thấy nó đang khẳng định chứ không phải đang hỏi. -anh qua chỗ bọn em ngủ cũng được
- xe của ah đấy ạ!! -đứa còn lại chỉ chiếc xe của nó!! -chốc anh đèo bọn em ha!! em chưa được ngồi trên xe máy bao giờ!!-đôi mắt nó long lanh lên nhìn theo những đường nét chiếc xe đang ướt mưa.
- được!! ăn tiếp đi anh trả tiền cho!! -nó xoa đầu đứa ngồi cạnh!! -đúng là chỉ có trẻ con mới không biết lừa dối!!
.
.
.
.
-hú hú hú......!! -đứa bé ngồi phía trước nó hú lên át cả tiếng mưa rơi,phía sau lưng thằng nhỏ còn lại đứng cả lên yên xe mới đủ cao để che cho nó bằng cái bat nhỏ. mặc dù giờ đây thì cả 3 đã ướt từ đầu đến chân rồi!!
con phố trời mưa chỉ còn những ánh đèn đường vương vất lại chút ánh sáng mờ ảo, đôi khi 1 vài chiếc xe ngược chiều phóng qua làm những bùn đất bắn lên chiếc áo giờ đã trở lên trong suốt bởi nước mưa.
- vào đây nè anh!! thằng bé ngồi trước chỉ tay
theo hướng chỉ, chiếc xe tiến vào con hẻm đen thui. những căn nhà quay lưng lại con hẻm che khuất những ánh đèn đường, ánh sáng hắt lên từ đằng xa như những mặt trời đang hừng đông từ mọi hướng.
xe dừng lại trước 1 khu nhà tập thể xưa cũ dưới gầm cầu thang là chiếc chiếu nhỏ rách nát đã trải sẵn tự bao giờ. 2 đứa bé phụ nó đẩy chiếc xe vào 1 gốc cây gần đó.
- anh vô đó với nó đi!! để em đi lấy thêm cái chiếu nữa không như này không đủ đâu!!
theo cái bóng nhỏ đang dắt tay, nó tiến vào trong cái gầm cầu thang cùng cái thở dài thườn thượt.
dưới gầm cầu thang ấm 1 cách kì lạ, đến nỗi làm nó rùng mình vì hơi ấm ấy đang len lỏi trong cơ thể. màn đêm lạnh lẽo trái ngược hẳn với cảm giác mà nó thấy, trên những bờ tường nứt nẻ những mảnh chực rơi xuống đầu.
- anh nằm xuống đây!! -đứa bé kéo tay nó xuống rồi ngồi vào bên cạnh nó!! -anh bỏ nhà bụi vậy nhà có biết không anh!! -trong bóng tối tiếng nói vang lên như thủ thỉ
- biết!! nhưng mà kệ họ!! từ mai anh sẽ đi kiếm việc làm. có lẽ phải ngủ ở đây 1 thời giàn vậy!! thế 2 đứa đang làm gì!!
- tụi em bán vé số anh ạ!! - đứa bé ngóng cổ ra ngoài, bồn chồn trả lời nó!!
- vậy 1 ngày kiếm được bao nhiêu!!
- ít lắm anh ạ!! ăn cũng gần hết rồi còn đâu!! - trong màn đêm, tiếng thở dài con trẻ vang lên kéo dài
nó bỗng thấy hình ảnh nó mỗi lần mua 1 cái bánh, 1 chai nước ngọt mỗi khi tan trường. cái thứ ăn vặt hàng ngày của nó lại nuôi sống được những đứa trẻ này hàng ngày. những đứa trẻ sống vật vờ như vậy lại giữ được cái bản tính thánh thiện thật là 1 điều may mắn. mắt nó nhắm lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ.


Những ánh sáng xuyên qua mí mắt làm nó thức tỉnh. Tiếng động lao xao nho nhỏ dưới tiếng mưa khuấy động góc cầu thang!!
- Anh cho 2 đứa mày từng này!! Cầm lấy đi!! –tiếng nói vang lên ngay trước mặt, nó mở mắt
- Bốp….!! – nó đưa tay che kín đầu, thứ gì đó như 1 chiếc gậy đang đánh nó tới tấp cùng những bàn chân liên tục đá khắp cơ thể nó.
- Lột sạch nó đi!! – sau tiếng nói như ra lệnh, toàn bộ túi quần túi áo nó bị lột sạch sẽ. nó cố chống cự đẩy những bóng người đang tìm cách lấy chiếc điện thoại trong túi quần thì ăn thêm 1 trận đòn thứ 2, mắt không thể mở nổi, cả thân hình co quắt dưới cơn mưa ấy cho đến khi nghe tiếng chiếc xe máy của nó rồ ga nhỏ dần cùng thân hình 2 đứa nhỏ đang biến đi cuối con hẻm. nó bật khóc……
Lê lết thân hình tím tái, bầm dập của mình khỏi bóng tối ấy, nó lết cơ thể ra ngoài đường cái, ngồi phịch xuống dưới 1 cái cây cạnh bến xe buýt. Giờ đây đến nó cũng không nhận ra mình trong cái hình ảnh phản chiếu méo mó trên tấm quảng cáo bằng nhôm nữa. quần áo xộc xệch, tóc bết nước mưa bám lấy mặt tèm nhem. Chiếc áo trắng giờ đầy bùn đất đen kịt đi. Ngay cả đôi giày giờ đây cũng đã bị lột mất. vừa khóc vừa lết cơ thể nặng nề đến sau chiếc trạm xe buýt, vịn người đứng dậy, chân đau nhói như sắp khụy xuống nó lần mò ra phía trước tránh những giọt nước lạnh thấu đang chảy dài cũng những dòng nước mắt lăn trên khuôn mặt méo xệch đi vì khóc. Bằng những nỗ lực nó tiến vào cái trạm nhỏ đang sáng đèn tay quệt nước mắt nó ngẩng mặt lên. Tất cả cơn đau trên người biến mất. mặt ngệch ra nhìn về phía trước, bất giác tay nó đưa lên bấu chặt lấy ngực trái đang đau thắt…….
Trong cái trạm xe buýt lập lờ ánh sáng. Người đàn ông mà nó vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt, nhưng giờ những chiếc khuyên tai, khuyên mũi nam châm không còn được đeo đang quay mặt về nó, nụ hôn chặt cứng khiến cho mái tóc đuôi gà cùng chiếc váy trắng nhỏ xinh không để ý đến phía sau lưng 1 thằng nhóc đang chết lặng người nhìn cặp đôi ấy.
- Thư!! – nó phát ra tiếng nói 1 cách bất giác!!

Chap 19: Đêm mưa

Tiếng mưa át đi câu nói nhỏ nhoi của nó. mắt nó giờ đã nhòa đi, cảnh vật rực 1 màu đỏ vì cái thứ đang chảy thành dòng từ trên đầu nó xuống. bất giác trong vô thức, bàn tay nó đấm thẳng vào cái biển quảng cáo, tiếng động chát chúa vang lên làm cho 2 thân hình trước mặt nó giật bắn. nó quay lưng tập tiễng chạy thật nhanh khỏi nơi đó, mặc cho những đau đớn thể xác nãy h đang hành hạ, nó vẫn chạy. nó chạy thật nhanh không cần biết phản ứng của 2 người kia ra sao, nó phải chạy khỏi cái thực tế này, tất cả đã qua lưng với nó rồi…….
Mưa đánh vào những vết thương nhức nhối trên người nó như muốn nó khụy ngay tại cái góc phố vừa rẽ. miệng nó mím chặt để không phải ngửi cái mùi tanh đang hòa cùng nước mưa chảy như vô tận….. nước mưa ngừng rơi….. nó ngẩng mặt lên, phía ngoài những bong bóng nước vẫn đang bập bùng, tiếng sấm chớp báo hiệu cơn mưa chẳng chút dấu hiệu nào ngừng. nhưng những vết thương tím bầm h đã không còn đau vì mưa nữa, chiếc ô nhỏ màu đen đang che trên đầu nó, nó quay lưng……
- Trời ơi!! Anh bị làm sao thế này!! –Thư đứng đó bàng hoàng nhìn nó. cô bé sáp lại gần dùng bàn tay nhỏ bé lau nước đang chảy lòng trên mặt thằng thanh niên đang nghiến răng nhìn đáp trả.
- Cút m… mày ra!! Biến cm mày về với cái thằng kia đi!! không cần mày quan tâm đến tao!! Gạt phắt tay Thư ra, nó tiếp tục bước 1 cách vô định khỏi chiếc ô đang che chở cho nó.
- Khoan… đã… hức….!! –tiếng nấc nhỏ vang lên sau lưng át cả tiếng mưa!! – không phải như a thấy đâu mà!! – kéo tay nó cô bé líu díu đi theo sau. Chiếc ô giờ chỉ dành riêng cho nó. chạy lên phía trước, những giọt nước lác đác trên khuôn mặt thon dài đang bị gạt đi để lộ khuôn mặt mếu máo!! –không phải đâu mà….hức……!!!
- Không phải á!! –nó nói như hét. –ôm hôn như thế mà không phải á!! 2 đứa chúng mày sướng nhỉ, ôm nhau giữa trời mưa lạnh như thế này thì đúng như trong phim rồi còn gì!! – dừng trong phút chốc, nó nhìn thẳng mắt Thư mà nói! –rốt cuộc thì cave vẫn là cave thôi!! tao quên mất cái điều ấy
-Bốp… - bốp………!!- tiếng chát chúa vang lên. -anh không được nói em thế!! Thư đánh nó, 2 cái tát mạnh đến làm nó choáng váng. Đôi mắt uất nghẹn đỏ lên nhìn nó, môi mím chặt kìm nén tiếng nấc. Trên tay thư h là những vệt máu những may sao không phải như lần Thư tát Lih. Những vệt máu chảy trên mặt nó dính vào tay làm chính cô bé trước mặt nó cũng tái mét đi ….. không kịp nói một lời, hình ảnh cuối cùng nó thấy là Thư xà người lên phía trước đón lấy nó, bộ váy giờ loang lổ vệt đỏ thẫm hòa cùng nước mưa ướt đẫm……….
.
.
.
Toàn thân nhức nhối, nó toan mở mắt nhưng bị ánh đèn vàng không đến nỗi chói chang nhưng đủ làm cho nó không sao mở được. tất cả nó thấy qua cảm giác là h nó đang nằm trên 1 cái đệm êm ái, trên người là chiếc chăn đắp ngang mặt, vết thương trên đầu có lẽ đã được quấn băng 1 cách vụng về, tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ ngoài trời cùng tiếng kêu của những côn trùng nhỏ báo hiệu ngày vẫn chưa tới…… bằng tất cả sức lực, nó chống tay quay người sang một bên tìm cách đứng dậy, mắt mở một cách từ từ.
Oái!! Suýt chút nữa nó ngã ngửa khi vừa mở mắt, trước mắt nó là 1 thân hình nhỏ đang nằm co do trên mép cái chăn đắp cho nó. bộ quần áo ngủ màu trắng rộng rãi xẹp xuống để những đường nét cơ thể hiện lên, mái tóc xõa ra phủ kín khuôn mặt làm nó liên tưởng đến những bộ phim kinh dị thường xem. Cái cơ thể ấy đang cong lại như con tôm nhỏ, mái đầu dường như rúc vào cạnh nó tìm chút hơi ấm….. nhưng mà cái mùi này…… nó dùng cùi chỏ chống, đưa tay vén cái mớ lòa xòa trên khuôn mặt kia đi…… ối mẹ ơi!! Có nhầm không thế này. Là Thư o.O
Cựa nhẹ mình, cô bé khẽ rúc mình vào bên cạnh nó như con chim nhỏ. Thiệt là!! Cái chăn đây không đắp vào cứ nằm co do làm chi vậy trời.
Ngồi thằng người dạy, lấy cái chăn nó đang đắp trên người vén sang đắp cho cô bé! Chả hiểu vì sao bao nhiêu tức giận của nó bị đánh tan hết bởi cái khuôn mặt đang yên bình mà ngủ ngon lành kia.
Trong lòng vẫn còn chút ấm ức, nó nhẹ nhàng bước xuống giường. căn phòng thấp trần, nhỏ và sạch sẽ. dù là đồ đạc nhiều nhưng vẫn không hề có cảm giác bừa bộn hay chật chội. sách…. Từ căn phòng 2 cửa thông ra nơi nhiều những ánh đèn mờ ảo. bàn học, cặp của thư gọn gàng bên 1 góc nhỏ. Hóa ra đây là phòng của cô bé…. Rót cốc nước, nó tu ừng ực.
Reng….reng….. chiếc điện thoại nhỏ màu bạc của cô bé sáng đèn lấp lóa trong căn phòng, nó bước tới vơ vội lấy, vội vàng ấn tắt dòng tin nhắn vừa nhận. phía bên Thư trở mình rúc nhẹ trong chiếc chăn….. nó nhìn Thư thở phù….. cái mớ lòng bòng trên đầu nó rớt xuống, bực mình nó lôi tất ra vứt vào cái thùng rác nhỏ dải băng lấm tấm đỏ.
“anh Tùng” tên trên màn hình làm nó bỗng chút sôi máu. Mặc dù cái anh chàng đó hơn tuổi thật, việc thư gọi anh cũng chẳng có gì lạ nhưng chẳng hiểu sao trong lòng nó bất giác nổi lên cơn ghen khi nhớ lại hình ảnh mà giờ nó đang thắc mắc là thật hay mơ. Nó mở tin nhắn,dù biết là sai nhưng nó vẫn mở, mặc kệ cái hậu quả. Dòng tin nhắn cuối cùng hiện lên trên màn hình nhỏ.
- Anh hiểu rồi!! anh sẽ cố gắng hơn!
Hiểu cái gì vậy???? nó ngơ ngác. “muốn hiểu phải đọc từ đầu thôi!! thôi thì đằng nào cũng xấu!! xấu một thể đi!!” nó lục tìm trong hộp thư đến tn đầu tiên mang tên tùng.
- Cậu ta sao rồi!! em ngủ chưa! Xin lỗi nhá! lúc nãy a không lên làm thế!
- Em đâu rồi!!
- Anh ấy ngủ rồi!! em vừa cầm máu cho anh ấy!!
- Đấy là người em nhắc đến đó à!
- Có phải vì cậu ta lên em từ chối anh!!
- Đâu rồi!! im lặng là đúng rồi!!
- Em vừa tắm chút!! Anh ấy là người em yêu đấy!!
Đọc đến đây nó bỗng mỉm cười, lần đầu tiên nó thấy có chút minh chứng gì đó cho tình cảm của nó và Thư!! Nhưng mà còn cái “xin lỗi nhá” kia là thế nào. Chẳng nhẽ cái tên Tùng kia định làm gì Thư à!! Nó đọc tiếp….
- Khi nãy e không giận anh chứ!!
- Con trai tỏ tình toàn thích cưỡng hôn người khác vậy sao!! Ai làm vậy với em em đánh đấy!! đánh thật luôn đấy!!
Đọc đến đây nó phì cười!! chẳng cần đọc nữa. nó quang cái điện thoại lên bàn tiến lại chỗ cái bóng trắng nho nhỏ giờ đã quay mặt ra phía nó ngon lành ngủ. ôm chầm lấy Thư! Nó đặt môi vào hôn một nụ hôn thật sâu!!....
- Á ứ ư…..!! nó toan hét lên nhưng không thể nào thành lời, lưỡi nó kẹp dính dưới hàm răng trắng của Thư đang day day. Mắt cô bé nhắm tịt vẫn chưa mở.
- ặc ự…… đau quá!! Sao cắn anh!!! –nó nhăn nhó nhìn thư trở mình, khuôn mặt típ lại vì cười
- đọc trộm tin nhắn!! –kéo chăn lên ngang mặt cô bé rúc vào, mắt ko mở, giọng ngái ngủ.
- chứ em đánh anh đau quá ngất đi thì phải xử thế nào!! – nó vén cái chăn để lộ khuôn mặt dài dài đang đỏ hồng ra
- úi quên!! –cô bé mở đôi mắt đang tèm nhem ra. Ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, mái tóc rối xù lại khiến nó thấy cô bé dễ thương hơn bao giờ hết. kéo nó lại gần xem vết thương trên đâu đã cầm máu chưa. 1 tay gãi gãi đầu cô bé quỳ lên
- hết chảy máu rồi á!!! –ôm luôn cổ nó Thư gục mặt xuống vai! Cả người bỗng chốc dựa hẳn vào nó!! đôi môi h đây bè ra, mắt nhắm tịt lại!! –em bùn ngủ quá!! ngủ đã tính sau anh ơi!!
Chẳng cần hỏi ý kiến nó!! cô bé kéo nó nằm xuống, vươn người chụp bàn tay nó đẩy sang một bên làm gối, Thư cong người rúc vào cổ nó như con chim nhỏ trong cái tổ. đắm chìm trong hơi ấm đang truyền qua, nó kéo chăn phủ lên 2 người…. dần chìm vào giấc ngủ

Lên Đầu Trang



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
497
XtGem Forum catalog