wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
XUXU ĐỪNG KHÓC
Xuống Cuối Trang

Chiếc xe đạp điện đã được chị Huyền được sạc đầy bình,
tôi chỉ mất có 15 phút để đến cổng trường,
còn sớm đến 10 phút.
vì thế, ngoài tôi ra, cổng trường chỉ có bác kia bán bánh bò sữa nướng.

tôi dắt xe ra bên hông cổng chính, tìm 1 chỗ có mái che,
và ngồi chờ xem có những ai tham gia buổi hôm nay…
khoảng 15 phút sau, 2 cô bạn gái cùng lớp có mặt, hình như là
Thảo và Thúy Lan.
họ chạy xe tay ga nhỏ màu đỏ, hiệu Yamaha… đẹp thật…
ước gì tôi cũng có 1 chiếc. T___T





Chương 9

chỉ sau vài phút, thì Long và Lãm tới, trên chiếc xe hôm nọ,
màu đen, , chẳng biết là loại xe gì nữa.
ngòai ra còn có thêm 1 bạn nam nữa, cũng đi xe máy.
hơ, nhưng họ cũng mới 17 tuổi như tôi, còn chưa thi được bằng lái,
thì sao có thể..??

mà cho dù là thế nào, thì tôi vẫn ko muốn tới đó,
hãy xem chiếc xe đạp điện của tôi làm sao mà sánh bằng với đống xe xịn ấy.
hic hic.

tôi cứ trốn kỹ trong góc của mình, đến khi họ chờ lâu quá,
sẽ bỏ đi mà ko cần có tôi.
…………
10 phút trôi qua.

đám người kia nói chuyện rôm rả, nhưng Long thì cứ nhìn đồng hồ,
rồi ngó xung quanh tìm kiếm..
chắc tìm tôi. TT___TT

5 phút nữa.
bọn họ bắt đầu nóng ruột, hối thúc Long nhưng cậu ấy vẫn cố nán chờ,
tôi thấy tội lỗi 1 chút nhưng còn hơn là tham gia vào đó,
ko có chỗ cho con vịt cổ lùn như tôi. *___*

Long bỗng đưa tay vào túi và lấy điện thoại ra,
tình hình này…. hey… gọi tôi à?
mà lại gọi về nhà á?? ôi ko…mẹ ở nhà…

tôi vội chạy ù ra và la to để ngăn Long lại, ko kịp thì nguy to.

“TỚ ĐÂY NÀY!!”
O_____o T____T

hai cô bạn gái có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi,
còn Long thì nhét điện thoại vào túi, bước ra khỏi chỗ chiếc xe
và đi lại nơi tôi đang đứng.

“chơi trốn tìm hả?”
“tớ… tớ đã nói là, tớ ko biết chơi patin.”
”vì vậy Xuân trốn ở đây và chờ chúng tôi đi khỏi chứ gì?”
“uhm….”

thình lình Long chụp cổ tay tôi, lôi tôi ra hướng bọn họ,
tôi vội níu chiếc xe đạp của mình và trụ chân lại…

“xe của tớ…”

Long nghe thế thì quay lại nhìn chiếc xe của tôi,
nghĩ ngợi 1 lúc rồi bỏ tay tôi ra, thay vào đó,
cậu ấy dắt xe tôi vào phòng bảo vệ của trường.

“cho em gửi cái xe này ở đây, chiều em quay lại lấy.”
“OK!”

hơ… thế là thế nào.
gửi xe tôi ở đó thì tôi đi bằng cái gì?

“vậy là sao?”
”dư xe mà, tôi sẽ chở Xuân…à, ko, Xu Xu.^-^ cái tên dễ cưng quá!”
“chở tớ????”

tôi lại bị Long kéo đi với nhiều nỗi lo ngại trong đầu,
hình như tôi ko có quyền quyết định gì ở đây cả.
Đu Đu ơi, cứu tớ với!

“Lãm, mày sang chở Thúy Lan, còn Hùng chở Thảo. Tao chở Xu Xu!”
”Xu Xu? Là cô bạn này à?”

Lãm nheo mắt nhìn sang tôi, cười nhẹ,
kiểu như anh ta vừa khám phá ra điều gì thú vị lắm vậy.

“nhưng Xuân có biết chơi Patin ko?”

Thảo hỏi tôi hơi bĩu môi 1 chút,
nếu ko vò đầu bối rối, tôi còn biết trả lời thế nào.
Long có vẻ rất thích cái tên Xu Xu của tôi,
cậu ấy bắt đầu gọi nó liên tục bằng 1 giọng rất thích thú.

“Xu Xu ko biết thì tôi chỉ, việc gì phải lo!! Lên đi, Xu Xu!!”

thực lòng mà nói, từ bé tới giờ, ngoại trừ Đu Đu ra,
tôi chưa bao giờ ngồi sau xe con trai, thậm chí cả xe đạp,
chứ đừng nói là xe máy đời mới như thế này.

điều đó làm tôi thấy ko thoải mái chút nào,
mãi đến khi tất cả đều ngồi sẵn trên xe và hối thúc tôi,
tôi mới khó nhọc leo lên yên xe Long, ngồi rất xa về phía sau.

“chạy chậm thôi, mày ko chơi trò thắng gấp đấy nhé!”

Lãm nháy mắt với Long và cười nhếch 1 tí, rồi phóng cái vèo,
Hùng chở Thảo cũng chạy đi ngay sau đó.
Long nổ máy và nói nhỏ với tôi

“giữ chặt nhé.”
tôi nắm chặt tay vào yên xe, ***g ngực đập thình thịch,
hy vọng cậu ấy ko phải là “hung thần xa lộ”…
ôi trời ơi…T____T

…………….
CLB Patin.

chỗ này ko cách xa trường bao nhiêu, chỉ đi có 5 phút là đã đến.
nó khá sành điệu với máy lạnh và trang thiết bị hiện đại
những đôi giày patin mới và sân trượt cũng mới.
nhạc mở xập xình chỗ quầy bán nước giải khát…
tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều bạn cỡ tuổi chúng tôi vào chơi,
có cả mấy em học cấp 2, mặc áo đính phù hiệu nữa.

“nickname là Xu Xu à?”

Lãm đưa cho tôi 1 lon 7UP đã khui sẵn
tôi cầm lon nước và tu 1 hơi, sắp chết khát rồi..

“ko phải nickname. Xu Xu là tên ở nhà.”
“thế à?”

“Nè!”
Long cầm ra 2 đôi giày trượt, đưa tôi 1 đôi và Lãm 1 đôi,
còn cậu ấy thì đã mang sẵn vào chân rồi.
3 người kia cũng vậy.
“hôm nay tao ko chơi. chân tao bị xóc gai hôm qua.”



Chương 10

“sao ko nói sớm thằng kia? vậy đem đi trả đi.”

Long giơ đôi giày dứ vào mặt Lãm và cằn nhằn,
Lãm thì ngồi xuống dãy ghế ngoài sân trượt, cầm lấy đôi giày Long đưa
bỏ xuống dưới chân và nói – “để đó lát tao sẽ trả!”

tôi giữ đôi giày của mình và cố xoay xở để mang vào,
thật là rắc rối làm sao…

“ngồi xuống đi, tôi giúp cho.”

vừa nói, Long vừa đẩy tôi ngồi phịch xuống cạnh chỗ Lãm,
1 tay cậu ấy cầm chiếc giày, tay kia nắm lấy chân tôi xỏ vào,
rồi cột dây lại…

“cứ như là trẻ con vậy.”

giọng Thảo lại có cái gì bực bội dành cho tôi,
cũng phải thôi, nếu tôi là cô ấy, tôi cũng thế.
tự nhiên có 1 con nhỏ khù khờ tham gia vào trò này,
lại để cho anh bạn “hot boy” của họ mang giày cho nữa….
nghĩ vậy nên chiếc giày còn lại, tôi ko để Long chạm vào,
và nó cũng ko quá khó khăn như ban đầu.

vấn đề ở chỗ, mang rồi thì tôi cũng chẳng thể đi được vào trong kia.

“ba người vào trước đi, tôi dắt Xu Xu vào từ từ sau.”

lời Long nói có lẽ ko làm cho 2 bạn nữ kia thích lắm,
họ chẳng buồn đáp gì và cứ bước nhanh ra sân, rất sành sỏi trong đôi giày bánh xe..
*___*
………..
tay Long giữ chặt cánh tay tôi và hướng dẫn bằng giọng giảng bài.

“bước chậm sẽ ko được đâu, mà hãy đẩy 1 hơi ngắn để bánh xe chạy, muốn thắng thì nhấn mũi về trước, đừng nhấn gấp, chỉ cần ấn nhẹ thôi là được. Xem nhé.”

Long bỏ tay tôi ra và đẩy chân trượt 1 nhịp, xong cậu ấy thắng lại ở cách tôi khoảng 5 mét,
rồi giơ tay vẫy tôi ở đó.
hic… tôi sao phải làm cái trò mình ko thích thế này.
nhưng cứ chơi cho xong rồi về, chứ càng lộn xộn càng mất thêm thời gian,
nào, cố lên, XU XU!!

1, 2, 3…
áhhhhhhhhhhhhhh…………..bịch.

tôi trượt và ko nhớ nổi phải thắng làm sao, nên 2 chân cứ líu ríu,
kết quả là tôi chỉ đi được 3 mét và té cái ọach.
ui da……..

“ko sao chứ? trời ơi đã nói là cứ để nó chạy bình thường mà.”

“Hot boy” chạy đến chỗ tôi, xoa đầu gối tôi,
tôi tự hỏi sao cậu ấy biết tôi đau chỗ đó nhỉ.

“mày dạy kiểu gì vậy hả?”

tiếng Lãm cất lên với thái độ ko hài lòng,
tôi và Long cùng ngước lên khi thấy cậu ấy đang đứng,
chân mang giày trượt..
ko hẹn mà cả 2 đều hỏi cùng 1 câu.

“ủa, ko phải chân đau à?”

Lãm ko nói mà im lặng cúi xuống đỡ tôi đứng dậy,
và thay vì trả lời câu hỏi đó, cậu ấy nói với Long bằng cái giọng sẵn như đàn anh.

“theo mày học thì cô ấy té bầm mình cả.”

tôi có thể thấy vẻ mặt sững sờ của Long,
như thể cậu ấy rất bất ngờ và ko hiểu chuyện gì.
1 vài giây sau, Long nắm tay tôi kéo lại

“mày sao vậy? tao vẫn dạy những bạn nữ khác như vậy mà c…”

trong khi định nói thêm câu gì đó,
Long bị 2 cô bạn Thảo và Thúy Lan đến kéo đi chơi trò “đổ dốc”
vì vậy, chỉ còn tôi và Lãm đứng ở chỗ vắng cạnh tường.

“đau lắm ko?”
“ko, bớt rồi.”
“thử lại nhé?”
“thôi, tớ sợ té lắm.”
“tôi bảo đảm, Xuân ko té nữa đâu. nếu bị, tôi đền cái gì cũng được.”

thực tế mà nói, tôi biết rằng nếu có té gãy tay,
thì anh ta làm sao mà đền cho tôi.
nhưng ko hiểu sao, tôi có cảm giác tin ở Lãm, có lẽ
bởi cái giọng nói trầm và nam tính của cậu ấy,
khi khẳng định 2 từ “bảo đảm”.

Lãm đứng trước mặt, giữ 2 bàn tay tôi,
ko siết quá chặt, mà thả hơi lỏng, như 1 điểm tựa để tôi níu lấy.

“bước ngắn thôi, đứng thẳng người. tôi ko buông tay ra , đừng lo.”

1 bước…ok…
bước thứ hai…ok…
ah ..ha…
tôi trượt được rồi, dù chỉ từng đoạn ngắn
ko hề té, đơn giản vì Lãm luôn ở phía trước
giữ tôi bằng 2 tay..
tôi nhận ra Lãm đi lùi bằng giày trượt khá ngọt,
chắc hẳn cậu ấy chơi rất giỏi.

“giờ ta đi 1 vòng nhé?”
“uh…”

cảm giác trượt được trên đôi giày bánh xe rất …thích,
nên tôi bắt đầu ham hố…gật đầu liền
-____-

Lãm bỏ 1 tay ra, tay phải vẫn giữ tay trái tôi,
bảo tôi bước theo chân cậu ấy.
……
cảm giác có thể chạy nhẹ nhàng trên sân thật sự rất khó tả
nhất là đối với 1 con nhỏ lần đầu tiên chơi được như tôi.
trò này cũng vui nhỉ, hôm nào phải rủ Đu Đu….

“Dừng lại!”


Long đột nhiên xuất hiện giơ tay chặn chúng tôi lại,
súyt chút tôi đã đổ ào vào người cậu ấy
nếu Lãm ko dùng sức kìm giữ tôi.

“trả Xu Xu lại cho tao.”

vừa nói, Long vừa gỡ tay Lãm ra để giữ bàn tay tôi,
rồi kéo tôi sang chỗ của mình.



Chương 11

Lãm chỉ đứng nhìn ko nói gì,
mà chỉ khi Long dắt tôi đi được 1 quãng
cậu ấy mới vội chạy tới cạnh Long và dặn dò.

“Xuân vừa biết chơi, đừng đi quá nhanh, và nhớ là ko bao giờ buông tay cô ấy ra.”
“biết rồi.”
“còn nữa,… đừng đổ dốc và vào cua khó…”

Long cứ kéo tôi đi mà ko thèm để tâm đến những lời của Lãm,
từ chỗ thấy vui vẻ và hào hứng
tôi bỗng trở lại tâm trạng căng thẳng và sợ hãi,
và chỉ có thể ngoái đầu nhìn Lãm cầu cứu.

nhưng,,,

cậu ấy hình như ko để ý và quay ra ngoài.
………
Long chẳng còn nhớ tới lời Lãm, cậu ấy lôi tôi lên dốc và đòi trượt,
tôi níu lan can cầu và ngồi xuống nhất định ko theo,
gần như tôi sẵn sàng tháo giày và nằm vạ.
T_____T

ơn trời, Long bắt đầu thấy..tội nghiệp tôi.

“sợ à? hay mệt?”
“cả hai….hic h ic…”

“NÀY!! NGHỈ THÔI!”

Long la lớn nói với 3 người bạn còn lại,
rồi ngồi xuống gỡ dây giày cho tôi…

“Để tớ!”

tôi xô Long ra , tự mình tháo giày
rồi đứng dậy đi chân trần ra khỏi sân trượt,
tay xách đôi giày, mồ hôi ướt bệt cả tóc.
kinh khủng quá.

tôi bước tới chỗ Lãm đang ngồi, vứt đôi “của nợ” xuống cái bịch,
rồi ngồi xuống thở hềnh hệch..
Lãm nhìn sang tôi, nhưng chỉ lặng lẽ thở dài.

“lẽ ra cậu…”

tôi định nói rằng lẽ ra Lãm ko nên bỏ tôi trong đó,
mà phải đưa tôi ra theo hoặc là ở lại giúp tôi,
nhưng khi nhìn xuống bàn chân lãm sưng đỏ ở dưới ngón chân cái
tôi mới giật mình hoảng hốt.

“ơ…chân cậu sao vậy?”

“chẳng có gì”
“cậu bị đau chân thật?”
“.....”
“thế sao cậu lại ra chơi?”
“.....”

mặc cho tôi cứ hỏi thế nào đi nữa,
Lãm cũng im lặng 1 cách khó hiểu, thỉnh thoảng mỉm cười nhếch môi,
cái cách cười gần như là dành riêng cho cậu ấy.

“đi ăn gà rán đi!”

sau khi đem trả giày của cả bọn,
1 trong 2 cô bạn gái đề nghị.
tôi chỉ nghĩ đến việc về nhà...

“uh, ăn KFC hay Lotteria?”

vừa nói, Long vừa nhìn tôi, chờ đợi
cậu ta tưởng tôi là người chủ trì ở đây chắc?+__+

“sao cũng được...”

Đu Đu có lần nói rằng cái cách trả lời lựa chọn của tôi
rất là nhạt nhẽo và thiếu quyết đoán,
1 hay 2, chứ ko thể “sao cũng được”
nhưng hình như tôi ko thể thay đổi , mặc dù rất muốn,
tôi ko phải là Xu khờ hay sao?!

“vậy đi KFC, gần đây có 1 tiệm”

“con vật oai phong” đó đã cho thấy khả năng điều khiển của mình,
cả bọn ko ai phản đối, lần lượt kéo nhau ra cổng CLB
Lãm đi chậm nhất phía sau,
có vẻ chân cậu ấy thực sự đau.

“khoan đã”

tôi kêu Long rồi quay ra sau chỗ Lãm,
ngồi xuống và quan sát ngón chân cái đang đỏ tấy lên.
tự nhiên tôi thấy xót trong lòng,
ko rõ là loại cảm giác gì nữa.

“chân mày làm sao thế?”

nghe Long hỏi, Lãm khoác tay ra hiệu ko sao,
nhưng chỉ vừa đi được 2 bước, cậu ấy lại nhăn mặt và nhấc bàn chân lên,
đi cà nhắc.

“mày có đi được ko?”

Lãm chỉ gật gù, rồi quàng tay qua vai Long, cố gắng đi tiếp
tôi theo sau 2 người họ 1 vài nhịp..
.............
Thuý Lan trở thành người cầm lái vì sợ Lãm ko đạp thắng nổi,
tôi vẫn phải ngồi sau chiếc xe ko-biết-là-loại-gì của Long,
với tâm trạng ko khác gì ban nãy.

“dừng, dừng lại!”


tôi vỗ vai Long liên hồi và kêu lên
khi xe chúng tôi chạy ngang 1 hiệu thuốc Tây.
2 chiếc xe kia đã chạy trước...

“sao vậy??”
“tớ mua ít đồ!”
tôi nhảy phóc xuống xe và chạy vào tiệm thuốc,
hỏi mua ít bông gòn, dầu xanh và băng URGO..
Lãm cần chúng.

“mua cho thằng Lãm à?”
“uhm... phải băng cái chỗ ấy lại”
“chút xíu đó chẳng nhằm gì với nó đâu.”

Long cười, xem nhẹ chuyện ngón chân cái của bạn mình,
như là việc ấy là bụi bay vào mắt vậy...


Chương 12

.................
Tiệm gà rán.

vừa bước vào tiệm ăn, Thảo và Hùng đã réo lên tra khảo,
nhưng có vẻ họ chỉ nhắm vào Long.

“hai người đánh lẻ hả?”
“đánh lẻ thì quay vô đây làm gì.”

tôi kéo chiếc ghế trống cạnh chỗ Lãm đang ngồi,
rồi yên vị luôn vào đó trong cặp mắt thò lõ của Long.
chẳng hiểu sao,
kể từ lúc được Lãm “gia sư” cho bài học Patin,
tôi ko còn thấy e ngại cậu bạn ấy như vài ngày trước nữa.

“cậu băng cái này vào chân đi.”
“.....để làm gì?”
“như vậy để ko nhiễm trùng, và cậu cũng bớt đau”
“tôi ko sao.”
“.sao lại ko, tớ thấy nó nghiêm trọng áh…”
“ko sao mà. ko cần phải băng!”

nếu mà tôi kêu ai đó làm cái gì,
tôi chỉ có thể 1 là năn nỉ họ, 2 là bỏ cuộc.
nhưng tại sao tôi phải năn nỉ Lãm khi việc này là tốt cho anh ta?
nghĩ vậy, tôi thất vọng nhét cái bịch bông băng, dầu xức...vào trong ba lô
và ko nói thêm câu nào.

Long chen cái ghế của mình vào giữa 2 chúng tôi,
thản nhiên 1 cách... ko thể diễn tả được.
cậu ấy đặt lên bàn 2 phần ăn nhanh gồm gà popcorn
và nước Pepsi cola.

thậm chí cậu ấy còn ko thèm hỏi tôi thích ăn cái gì nữa.
>___<
....
buổi ăn uống diễn ra trong tiếng cười đùa của 4 người,
trừ tôi, và Lãm.
nếu tôi chỉ bỏ từng miếng gà vào miệng nhai chóp chép,
thì Lãm cứ ngồi nghịch những cái ống hút...
kéo, thắt, và búng nổ chúng.

tôi thề là tôi đã cố gắng ko trở thành kẻ ngoài cuộc,
cũng cố nói những câu chuyện về bộ phim Cô nàng lắm chiêu,
về Lindsay Lohan, rồi về ca khúc nào đó của phim..
nhưng tới khi họ nói chuyện tình yêu học trò,
tôi bắt đầu câm như hến.
chính xác là tôi có biết gì đâu mà nói
với cái đề tài “tình yêu là gì” của họ.

“Yêu là ko bao giờ phải nói lời hối tiếc”

Thuý Lan nói câu ấy-hình như là rất nổi tiếng
và chống cằm suy tư,
Thảo ngồi bên cạnh tặc luỡi, vẻ đồng tình...

“Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn.”

câu nói của Long mang 1 giọng hơi hơi nghiêm túc,
nói “hơi hơi nghiêm túc” là bởi vì tôi cũng chưa rõ lắm về cậu ấy,
nhưng nếu so ra vẻ thường thấy của Long,
thì câu này có 70% xuất phát từ thật lòng.
dĩ nhiên chỉ là cảm nhận của tôi,
nhưng với 4 cặp mắt còn lại nhìn Long ngơ ngẩn,
tôi nghĩ là họ cũng thấy giống như tôi.

“hay thật, Long à!”

hai cô bạn khen thực sự và ánh mắt họ chứa chan tình cảm
dành cho “hot boy” Trí Long.

“tôi nghĩ Yêu là nhận thêm mỗi đứa 1 cột điểm dưới trung bình!”

hahahhaha
cả bọn cười sằng sặc trước câu nhận định của Hùng,
tôi cũng cười theo...

12h30

“về thôi.”

sau 1 hồi im lặng ít nói, Lãm đề nghị,
5 đứa còn lại ngoại trừ tôi đều ko tán thành,
họ bảo muốn đi cho hết ngày nghỉ...

“mày có về ko?”

kèm theo câu hỏi, Lãm nhìn Long sắc gọn,
chờ câu trả lời của thằng bạn.
tôi cũng hồi hộp mong sao Long đồng ý,
dù thái độ của cậu ấy có vẻ là ko...

“nếu mày muốn về, thì về.”

oh, thank you ^-^
tôi hí hửng quàng ba lô qua vai, rút túi móc tiền ra đưa cho Long
để trả phần ăn popcorn lúc nãy.
hic, lại tốn 1 mớ tiền quá mức chi bình thường rồi...

“gì đây?”
“huh? thì tiền trả món gà...”
“cất vào!!”

Long nói như quát khiến tôi bất ngờ,
vừa bất ngờ vừa hoảng sợ...
trả tiền mà cũng bị mắng, sao vậy chứ!

“sau này Xuân đi với Long thì ko cần trả tiền!”

Thảo giải thích cho tôi nghe và kêu tôi cất tiền vào,
rồi 2 cô bạn đó kéo tôi ra ngoài quán.

“tớ ko thể ăn mà ko trả tiền được.”
“đó là với ai chứ cậu làm vậy với Long, cậu ấy tự ái!”
“tự ái làm sao?”
“tóm lại là mặc kệ đi, Long giàu lắm!”
....
lý do của Thảo làm tôi thêm bực mình,
cứ giàu thì là muốn quát ai thì quát sao??
tôi ko làm gì sai cả, tôi ko cần phải sợ....

khi Long vừa bước ra, tôi đến trước mặt cậu ấy và chìa ra số tiền ban nãy

“nếu mà cậu ko lấy thì từ nay về sau đừng có rủ tớ đi đâu nữa!”

vẻ mặt của Long giống như vừa bị ai đó tát nước vào mặt,
cậu ấy khẽ mở miệng mấp máy,
nhưng lại ko có lời nào được thốt ra..

mấy người bạn đều đứng quan sát trong thinh lặng,
suốt 2 phút..


Chương 14

…..
lúc đi ngang cầu thang, tôi nghe tiếng ba mẹ
cãi nhau trong nhà tắm.

một lúc sau..
mẹ đóng sầm cửa nhà tắm bước ra ngoài,
mặt đỏ bừng và nóng giận..
tôi vội chạy nhanh lên gác và chui vào phòng.
cảm giác lo sợ vẫn còn vương mãi trong giấc ngủ…
………………

buổi sáng khi mẹ chở tôi ra bến xe,
tâm trạng dường như cũng ko tốt hơn là mấy.

“con cái lớn rồi mà cứ phải đưa với đón.”
“thì mẹ để Đu Đu…”
“quên đi. hôm nào mẹ mua cho chiếc xe đạp.”
“Xa lắm!”
“chân ngắn thì đạp xe cho dài ra!”
“hay mua xe điện như của chị Huyền đi mẹ!”

mẹ ko nói, cũng ko từ chối lời xin xỏ của tôi,
cho tới khi xe búyt dừng lại đón, mẹ mới hạ giọng

“muốn mua thì tự kiếm tiền mà mua. cứ vào đời lăn lộn để ko còn khờ nữa.”

T___T
tự kiếm tiền? vào đời?
mười bảy tuổi cũng ko phải là quá nhỏ nhưng mà…
hic, tôi luôn bị ăn hiếp thì làm sao mà kiếm tiền.

“này, Xuân.”

khi tôi đi ngang 1 dãy ghế, thì Lãm gọi tôi ,
cậu ấy đang ngồi cạnh cửa sổ, ngoắc tay chỉ vào chỗ trống kế bên.
vì mải suy nghĩ vụ kiếm tiền, vào đời, bla bla bla
tôi cũng chẳng từ chối làm gì.

“người ấy là mẹ à?”
“uh..”
“thế còn tên con trai hôm trước?”
“huh? ai cơ?”
“cái thằng Xuân hẹn ăn chè đó.”

ah há…là Đu Đu.
tôi nhớ tới Đu Đu là vẻ mặt lại tươi tỉnh hẳn,
dường như trong tôi có 1 niềm tin lạc quan mang tên Đu Đu.

đúng rồi, mình sẽ đi làm cùng ĐU ĐU ^__^

“sao vui thế? bạn trai à?”
“hả? ah, bạn đó… cậu ấy..là bạn thân, rất là thân của tớ.”
“bạn thân thôi sao?”
“chứ còn gì nữa?”
“….… ko, chỉ là…”

??
Lãm quay mặt ra ngoài và miệng lẩm nhẩm 1 bài hát nào đó
tôi ko rõ lắm.
hôm nay học 4 tiết, trống tiết cuối, hehe
tôi sẽ trốn sang trường cũ, mẹ chẳng biết đâu.
mình cũng đâu có khờ lắm nhỉ!!

…………
theo kế họach, khi chuông trường reo tiết thứ 4 đã hết,
tôi vội vã cho tập vở và cặp và bước nhanh ra khỏi lớp.
cả buổi học ko thấy Long quay xuống nói điều gì,
giờ ra chơi cũng ko cho tôi chocolate nữa..

mà thôi, tôi cũng đâu có thích ăn.
……

về lại trường cũ, dù chỉ mới có 1 tùân xa cách,
lòng tôi vẫn nao nao, bồi hồi xúc động TT___TT
còn 15 phút nữa là hết giờ,
tôi đi lang thang quanh sân trường rồi ngồi chờ
trước lớp 11A2 của mình.

“Xuân? em về thăm thầy à?”

tôi vội đứng dậy cúi gập người lúc thầy Toán vừa bước ra
hình như thầy mừng rỡ khi thấy tôi ^-^

“thầy khỏe chứ ạ?”
“NÀY, ở đấy học tốt ko?? giáo viên môn Toán của em thế nào? giáo trình học có nâng cao ko, em ra đây kể thầy nghe coi.”

thầy nói liên tục và khóac vai kéo tôi ngồi xuống băng ghế đá,
khiến tôi chỉ lo trả lời và trả lời…
suốt gần 15 phút.

cũng đỡ là tự nhiên có người gọi thầy đi,
tôi mới được buông tha, chạy liền vào lớp…

“Hey, con Xuân!! Xu Xu kìa!”

mấy nhỏ bạn la lên và bu vào hỏi han, lại 1 màn hỏi han,
nhưng vui hơn là nói với thầy ^-^
tôi huyên thuyên kể nhiều thứ với chúng nó, như thể đã từ lâu ko được nói.
mặc cho thời gian trôi qua…
12h00.

“Chết!! tớ phải về!”
“về sao? ko đi ăn cái gì đó hả?”
“thôi, mẹ la tớ cho coi,mà… Đu Đu đâu rồi??”

tôi đứng dậy ngó quanh lớp, và nhận ra Đu Đu đang ngồi ở chỗ của mình
cắm cúi ghi chép gì đó.

“ông Đường bị bắt làm cho xong bài tập mới được về”

nhỏ Hoài Anh “thông báo” cho tôi tình hình vụ việc,
tôi bước ra khỏi đám bạn và đi nhanh tới chỗ Đu Đu
cậu ấy dường như ko nhận ra sự có mặt của tôi.

“Hùu!!”

Đu Đu ngước lên, mắt cậu ấy hơi sáng lên,và,
một chút gượng cười, cậu ấy nói rất chán chường..

“cậu về đây chi vậy?”
“tớ muốn gặp bạn cũ.. và có chuyện này định hỏi cậu… ủa, làm toán à?”

Đu Đu lấy 2 tay che tập của mình và bảo tôi đi về đi,
nhưng tôi làm sao mà về khi cậu ấy đang phải ở lại để làm bài tập Toán.

“để tớ phụ cho!”
“thôi đi, ko cần”

giờ tôi bắt đầu hiểu cảm giác của Long khi muốn giúp tôi
làm bài dịch môn Anh Văn..
sự từ chối của Đu Đu làm tôi thấy hụt hẫng lẫn bất lực,
vì cậu ấy đang phải hì hục giải mấy bài toán mà với tôi,
nó có thể chỉ mất 10-20 phút.

“nhưng cậu ko hiểu thì hỏi tớ nhé, tớ ngồi ngay đây”


Chương 15

trong tình cảnh mải lo giúp cho Đu Đu,
tôi quên luôn là đã trễ giờ về…
Đu Đu thấy tôi cứ ngồi nhìn, cậu ấy đột nhiên nổi quạu.

“cậu đi chỗ khác đi, ngồi đó tớ chẳng làm được gì.”
“sao vậy?”
“tớ ko thích”
“sao ko thích, cậu thường giúp tớ, tớ giúp cậu chuyện này là đúng mà”
“có đi ko hả, Xu KHờ???”

tiếng Đu Đu lớn đến nỗi làm tôi gần như mếu máo.
bằng vẻ thểu não còn hơn con mèo ướt, tôi đứng dậy,
nắm chặt quai cặp và bước đi, 1 cách vô định.
uh, tớ khờ, tớ chẳng hiểu sao tớ lại khờ, bị cậu mắng như vậy mà ko hề giận cậu..
Đu Đu đáng ghét…

“eh, tớ… xin lỗi…, Xu Xu.”

tôi nghe loáng thoáng tiếng gọi nhỏ của Đu Đu,
nhưng chân vẫn đi ra hướng cửa lớp..

“khoan..”
Đu Đu đuổi theo tôi, giữ vai tôi và xoay tôi lại
cậu ấy có vẻ hơi lúng túng.

“tớ ko muốn cậu giúp, tớ tự làm được”
“nhưng sao lại to tiếng với tớ?”
“vì cậu phiền quá.”

phiền à?
hic hic.. T___T
vừa xin lỗi đấy rồi lại bảo tôi phiền, Đu Đu đúng là Đu Đu.
……………
tôi ngồi chơi ở ngoài sân với đám Hoài Anh,
cho tới khỏang 30 phút sau thì Đu Đu ra, mặt bơ phờ,
chắc vật lộn với đống Hàm số , đồ thị đó rồi.

“cậu ko sợ mẹ la à, giờ này gần 1h trưa rồi.”

tôi giật thót và chụp lấy tay Đu Đu xem đồng hồ,
12h46 phút, ôi trời…
kiểu này thì ăn đòn là cái chắc.
+__________+

“…………lỡ rồi, kệ luôn.”

tuy nói kiểu mạnh miệng nhưng lòng tôi vẫn lo sốt vó,
ko biết chừng bị mẹ cắt tiền ăn vặt thì ko còn gì khổ hơn..
Đu Đu bảo tôi đứng chờ để cậu ấy lấy xe,
và giữ hộ cặp của cậu.
…………

trên xe đạp

“cậu bảo có chuyện hỏi tớ à?”
“ah, tớ muốn… tớ muốn..đi làm như cậu”
“gì chứ? đi làm??”

Đu Đu dừng xe và quay ra sau hỏi tôi,
giọng rất bất ngờ, ko tin rằng tôi lại đề nghị chuyện đó.

“mẹ bảo tớ nên đi làm để khôn ra…”
“nhưng cậu ko làm cái việc như tớ làm được đâu”
“việc gì? phục vụ phải ko? tớ sẽ…”
“đã nói là ko được mà..”

dứt lời, Đu Đu nhấn bàn đạp 1 mạch mà ko hỏi nữa,
ko nói gì luôn..
việc gì mà tôi làm ko được? T_T

“cậu bỏ tớ xuống đây đi, Đu Đu”
“sao vậy, còn 1 đoạn nữa mới tới mà?”
“tớ sợ mẹ thấy… vì mẹ tớ ko thích tớ đi với cậu.”
“????”

ay da…
tôi khờ quá, sao lại nói điều này với Đu Đu kia chứ!!
lời đã nói ra, khó mà rút lại được…
mà tôi cũng ko biết làm sao để bào chữa, hay lắt léo đi nữa.
vì thế, tôi cúi đầu im thinh.

“mẹ cậu ghét tớ?”
“ko phải.”
“vậy ý cậu là gì?”
“mẹ nói tớ cứ bám cậu miết.”
“huh? ah..hahah…”

lâu rồi tôi mới lại thấy Đu Đu cười như thế,
phút chốc sự lo ngại của tôi đã tan biến..
dù tôi ko hiểu sao Đu Đu lại cười.

“chắc mẹ cậu sợ cậu ko chịu lấy ai ngòai tớ!”
“uh, chắc vậy ^-^”

cả hai cùng cười toe răng giữa cái nắng ban trưa oi bức,
như 2 tên khùng.
nhưng mà thật là vui…

………….
trưa về mẹ tôi bảo đã phải chạy ra tận trường để tìm tôi,
rồi mẹ mắng tôi té tát, hỏi tôi đã đi đâu.
tôi chỉ bảo đi tìm việc làm…

mẹ mới sững người nói ko bao giờ để 1 con bé
“vừa khờ vừa ngốc” như tôi đi làm thêm đâu,
thì ra buổi sáng mẹ chỉ bực mình nên nói thế.

vậy mà tôi cứ tưởng thật.

…………………………
…………..
khoảng 4 ngày, cho tới sang thứ hai đầu tuần,
Long vẫn ko thèm nói chuyện với tôi, dù cho tôi có gọi cậu ấy,
mượn cây bút chì hay là đưa tờ tài liệu…
con trai gì mà lại thế.

Giờ sinh họat chủ nhiệm.

sau khi phổ biến kế họach tuần mới, và làm 1 số việc như tổng kết kỷ luật…
cô giáo cầm mấy tờ giấy trên tay rồi thông báo nhóm tham gia
hội thi “Học sinh thế hệ mới”, của trường tôi tổ chức,
với khoảng 4-5 nội dung thi
để giành giải nhất là số tiền thưởng 3 triệu đồng…
và tham gia hội thi liên trường cấp thành phố nữa.

phong trào này lớp trưởng Quế Chi đã thông báo hồi tuần rồi,
tôi ko có bạn nhiều nên dù muốn, cũng ko thể đăng ký..
thôi thì chắc làm cổ động viên.

“Trí Long, Trường Xuân lớp mình, và Ngô Lãm lớp 11B: nhóm số 08”


Chương 16

hả??
hình như cô vừa đọc tên tôi?
tôi, Long và…Lãm? ặc ặc. đăng ký bao giờ đâu.

“ơ…cô ơi…”

tôi vừa nhổm dậy giơ tay xin hỏi, xem cô có nhầm lẫn gì ko,
thì Long quay lại ấn vai tôi xuống.

“tôi đăng ký đấy.”
“huh?”
“hôm thứ 5 Long đã nộp giấy cho Quế Chi rồi. Xuân cũng nên tham gia cho vui.”

Hương Kim lên tiếng cho tôi biết và mỉm cười,
cô ấy cũng nói đã đăng ký 1 nhóm với 2 bạn nữa ở lớp khác.
thế có nghĩa là tôi bị đặt vào sự đã rồi
một việc mà tôi ko hề được hỏi ý kiến hay thậm chí là thông báo trước.
>__<

“ít ra thì cậu cũng phải nói với tớ 1 tiếng chứ!”

tôi cằn nhằn nhưng Long phớt lờ và tiếp tục ngó lên bảng,
sự bực bội của tôi dành cho anh bạn này lại càng tăng cao.

giờ ra chơi

“này, tớ nói chút.”

tôi gọi Long lại khi cậu ấy định bay ra khỏi lớp như mọi hôm,
với vẻ mặt hình sự nhất có thể. -____-

“chuyện gì?”
“cậu nên xin lỗi tớ!”
“xin lỗi? về cái gì?”
“cậu xem tớ..là… là búp bê ư? tớ phải.. được thông qua khi cậu ghi tên tớ vào giấy đăng ký chứ”

giọng tôi run run theo nhịp tim đập mạnh,
tôi vẫn hay như vậy mỗi khi đòi quyền lợi cho bản thân mình,
mấy lần chơi với bọn trong xóm hồi bé cũng thế.

ánh mắt Long quắc lại đầy uy quyền,
có cảm tưởng nó giống mắt con rồng lửa thật vậy.

“thông qua? có biết đó là diễm phúc ko? nhiều đứa con gái muốn mà ko được!”
“ko biết! nếu cậu mà ko xin lỗi tớ, tớ bỏ ko thi đấy!”

“mắt rồng” từ chỗ màu đỏ chuyển sang xám xịt,
mặt Long tối sầm lại và cậu ta sấn vào tôi…

“Xu Xu, đừng nghĩ tôi thích bạn mà bạn làm tới nhé!”

O__o thích tôi?
gì vậy cà… câu ấy, nghĩa là sao chứ…
*_______*
tôi mở miệng nhưng ko nói được gì, 1 phần do bối rối,
1 phần do sợ thái độ của Long..

“nhưng vì tôi thích Xu Xu, nên tôi…xin lỗi vậy. Hài lòng chưa?”

nói xong, Long cười 1 cái hơi “cà chớn” chút,
hoặc là do cảm giác của tôi với Long như thế.
rốt cục, thì cậu ấy cũng chịu xin lỗi, đó là điều tôi muốn…
vậy thôi.

còn chuyện cậu ấy bảo thích tôi, tôi cũng ko nên bận tâm nhiều,
vì với 1 anh bạn như Long, theo lời Hương Kim,
chắc là có nhiều bạn gái để cậu ta thích.

Lên Đầu Trang

Trang 3



.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
707
Teya Salat