wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
YÊU THẦM CHỊ HỌ
Xuống Cuối Trang

- Sao hai bữa nay, em thấy chị lạ vậy? Có gì nói em nghe đi! - Mình nói vào tai chị.
- Đâu có gì đâu, chị giỡn mà! - Chị cười.
- Giỡn gì? Em thấy chị nói thật thì có.
- Không có mà. Chị giỡn vậy thôi chứ không nghĩ gì đâu! - Nhìn mặt chị thật thà như đếm.
- Nghi lắm! Có gì thì nói, đừng để trong lòng rồi hiểu lầm em nghen! - Mình nghiêm mặt.
- Biết rồi. Lo xa quá à! Ăn thịt nè! - Chị gắp miếng thịt đút mình, định ém họng không cho mình tra hỏi nữa đây mà.

Bọn Thanh sida, Hải khìn dồn hết sự chú ý, chăm sóc em Uyên. Biết chị là của riêng mình rồi, không thằng nào dám dòm ngó gì.

Bọn mình chẳng mua quà gì cho Thanh sida cả, thân quá rồi chả biết mua gì cho nó. Thanh sida cũng không cho tặng, bạn bè lại chung vui được rồi, nó nói đâu phải con gái mà tặng quà. Đỡ tốn được một khoản tiền, đương nhiên thằng nào cũng hoan nghênh nhiệt liệt.

Uống một lúc đến gần tàn tiệc, tụi Hải khìn thằng nào cũng liêu xiêu gật gù, riêng em Uyên còn tỉnh như sáo. Bọn nó ngán quá, không dám mời nữa, biết đụng phải thứ dữ rồi.

Tụi thằng Khánh lúc ra về, chợt chen qua bàn mình, tụi nó cũng ngà ngà hết rồi.

- Uống với anh một ly đi người đẹp, không uống anh không cho tụi em về đâu! - Thằng Khánh lại cầm ly bia ép.
- Không thích! - Em Uyên nhếch môi khinh khỉnh.
- Không thích cũng phải uống, khinh thường tụi này hả? - Nó đẩy ly bia vào miệng ẻm.

- Làm gì vậy hả? - Mình đưa tay xô ly bia ra.
- Đ*ó liên quan gì tới mày! - Thằng Khánh tạt ly bia vào mặt mình.

Bất ngờ quá, mình chỉ kịp giơ tay che mặt nhưng vẫn ướt hết áo. May mà mình ngồi che phía trước nên chị Diễm không bị vạ lây.

- Muốn chết hả? - Em Uyên la lên, rồi xô thằng Khánh ra xa, chân dài trắng nõn đang mang giày cao gót bất thần vẽ một đường cong bổ từ trên cao bổ xuống, cắm ngay mặt nó.

"Bốp"

Thằng Khánh té rật ra đất, hai tay ôm mặt rên rỉ. Em Uyên đá trúng chân mày nó thì phải, thấy máu từ một bên mày bị tét chảy ra.

Mình, chị Diễm và đám bạn ngồi ngẩn ngơ trước màn hành động đẹp mắt không thua gì trong cinê vừa diễn ra. Lúc này mình mới chợt nhớ, ẻm từng có lần nói đai đen taekwondo, chắc không phải khoác lác rồi.

- Đm, con ch* này dám láo hả? - Thằng mập vẫn đi chung với thằng Khánh lượm vỏ chai bia nhào tới.
- Tiếp bọn nó đi tụi mày!!! - Hải khìn, thằng Hưng với mấy đứa bạn mình cũng nhào tới, mặt thằng nào thằng nấy đỏ gay.

Không khí cực kỳ căng thẳng, ngó thấy bên mình đông hơn, tụi thằng mập có vẻ ngán, đứng gườm gườm.

- Có chuyện gì vậy? - Thằng Sang nãy giờ không thấy đâu, bỗng lòi mặt ra hỏi.
- Thằng Khánh mời con này ly bia, nó không uống thì thôi, còn đá tét chân mày. - Thằng mập hầm hè.
- Ở đây ai cũng thấy tụi mày gây chuyện trước, giờ muốn gì hả? - Thấy nó bịa chuyện trắng trợn, mình giận dữ chỉ vô mặt nó nói lớn.
- Muốn chơi thì sao? - Một thằng khác hét lên.
- Thôi, đủ rồi. Sinh nhật em tao mà tụi mày không nể mặt chút nào hết vậy? - Thằng Sang hừ mũi nhìn tụi kia.

- Anh đưa tụi nó về giùm em đi, mệt quá! - Thanh sida bực bội.
- Ờ, nãy giờ nhậu với mấy chú trong đó quên mất! Tụi này xỉn vô nhảm quá, tụi em thông cảm nhen! - Thằng Sang nhìn tụi mình, chủ yếu là em Uyên cười cười nói.
- Không có gì đâu anh. - Mình cũng biết điều gật đầu.
- T phải không? Lâu rồi mới gặp. - Nó nhìn mình ngờ ngợ.
- Ừ, cũng lâu rồi không gặp anh.

- Mày đụng vô thằng Quang giờ sắp mệt rồi, anh nghe đâu gần đây nó hay đi gặp nhóm thằng Bình sẹo bàn kế hoạch gì đó, coi chừng nó úp sọt mày chết luôn! - Mặt thằng Sang hơi nhợt nhạt khi nhắc tới bọn thằng Quang và Bình sẹo nào đó.
- Cảm ơn anh! Em sẽ đề phòng. - Mình gật đầu.
- Ờ, thôi anh về, mấy thằng này quậy quá, xin lỗi lần nữa nhen!

Mặc bọn thằng Khánh hậm hực nhìn tụi mình, thằng Sang kêu vài đứa nữa kéo tụi nó ra xe đuổi về.

- Mày cẩn thận đi, lần này tao thấy căng rồi đó! - Thanh sida lo lắng.
- Ừ, biết rồi. Mày biết Bình sẹo là thằng nào không? - Mình hỏi.
- Không. Nãy gấp quá chưa hỏi anh Sang được, để mai tao hỏi kỹ rồi nói mày nghe.
- Ừ, thôi tao về luôn à, khuya rồi.

Mình nắm tay đưa chị ra xe, bọn hải Khìn cũng về chung. Chạy cùng đường được một đoạn thì tụi nó tách ra.

- Tụi thằng Quang nào nữa vậy? - Em Uyên ngồi sau chị Diễm chở, hỏi mình.
- Bọn hồi trước bắt định hại chị Diễm, Uyên không biết đâu. - Mình lắc đầu, đang suy tính xem làm sao đây.
- Rồi sao? Giờ tụi nó trả thù hả? - Ẻm lại hỏi.
- Ừ, chắc sắp rồi.
- Tính sao đây T? Chị lo quá à! - Chị Diễm nhíu mày lo lắng.
- Để em nghĩ đã, chị lo chạy xe đi, té bây giờ! - Mình chép miệng.

- Cần Uyên giúp không? - Em Uyên cười.
- Giúp được không mà hỏi? - Mình trề môi.
- Uyên có quen biết vài tay anh chị ở Cần Thơ, chi một chút tiền chuyện gì cũng xong. Hoặc nếu cần thiết Uyên nói thằng Khang một tiếng, nó không ngán ai đâu.
- Thôi, cho xin đi! Đã tránh không muốn liên quan tới nó, giờ còn định nhờ nữa hả?
- Đùa thôi! Mà thằng Quang là người thế nào?

- Tay chơi, mê gái, thủ đoạn... - Mình ngán ngẩm, nhắc tới thằng nông dân này sao chẳng có gì tốt để nói thế không biết.
- Mê gái hả? Hay để Uyên tiếp cận nó giúp T? Nói vài câu chắc êm xuôi ổn thỏa thôi mà! - Ẻm cười.
- Muốn chết hả? Chuyện riêng của T, Uyên đừng dính líu vào giùm cái, T tự lo được!! - Mình lừ mắt.
- Ừ, vậy tự lo đi, không thèm quan tâm nữa!! - Ẻm bĩu môi rồi quay mặt sang bên kia.

Về đến nhà, mình ra ban công đứng ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt. Thằng Khang lo chưa xong, giờ lại đến thằng Quang, rầu thật. Có thể trong thời gian tới nó sẽ đánh úp mình cũng chưa biết chừng, làm sao để tránh đây? Nó trong tối, mình ngoài sáng, quá khó khăn để đề phòng.

- T đang lo hả? - Chị đi ra đứng cạnh mình.
- Ừm... sao chị chưa ngủ nữa? Khuya rồi.
- Chị cũng lo mà!! Chị sợ T có chuyện gì quá à...
- Không có gì đâu! Chị đi làm mà thấy nó tới thì đt cho em liền nhen, nhớ cẩn thận!! - Mình kéo chị tựa vào người, hôn lên tóc chị.
- T cũng vậy hén!! Có chuyện gì thì chạy đi, rồi báo công an, đừng liều như mấy lần trước nữa, chị sợ lắm!!!
- Em biết phải làm gì mà.
- Hứa với chị đi! - Chị ôm mình.
- Ok, hứa danh dự luôn! Em không chết bỏ chị lại một mình đâu mà lo he he...

Gió đêm thổi nhẹ, mơn man vờn tóc chị bay lất phất lên mặt mình, cảm giác nhột nhạt nhưng thật dễ chịu.

- Nãy giờ bé Uyên cứ hỏi chị về thằng Quang hoài à!! - Nhìn trời một lúc, chị nói.
- Chị kể hết rồi hả?
- Ừm...
- Rồi Uyên có nói gì không?
- Không. Nhưng thấy bé Uyên ngồi suy nghĩ gì đó, hình như lo cho T!! - Chị cười khẽ.
- Không phải đâu, mắc gì lo cho em! - Mình nhún vai.
- Gần đây... chị thấy bé Uyên hình như quan tâm T nhiều hơn trước... - Chị nhìn mình.
- Chị lại nghĩ lung tung nữa rồi. Đừng nói hai hôm nay thái độ lạ lùng của chị là vì chuyện này nhen?

- Hi... không biết nữa!! Chị cứ thấy sao sao đó, không diễn tả được.. - Chị vuốt tóc, đầu lắc nhẹ tỏ vẻ khó hiểu.
- Đừng nghĩ nhiều, em chỉ yêu mình chị thôi!! Người ta có đối tốt với em thế nào, cũng không làm em hết yêu chị được đâu!! Tin em đi! - Mình ghì chặt chị vào lòng.
- Chị tin T mà... nhưng không biết sao chị lại thấy hơi khó chịu... chị xấu tính quá... hix...
- Ai cũng vậy, không riêng gì chị đâu. Chị không xấu, ngược lại rất tốt là đằng khác!! Chị như vậy mà còn xấu thì trên đời này không còn người tốt nữa rồi!

- T cứ nói quá... chị thấy mình xấu tính nhỏ mọn lắm... - Chị thỏ thẻ như tự trách bản thân.
- Em nói chị không xấu là không xấu, cấm cãi nghe chưa?! Thiên thần của em mà xấu à? He he... điều vô lý nhất em từng nghe đó.
- Mỗi lần trò chuyện cùng T, chị thấy hết buồn, hết lo nghĩ, thấy an tâm lắm!! Chắc tại suốt ngày được T khen hi hi... - Chị cười khúc khích, mặt vẫn rúc vào ngực mình.
- Có sao nói vậy mà, chị xấu em chả thèm khen đâu! Cứ yên tâm mà đón nhận đi hì hì...

Chị đã nhận ra tình cảm của em Uyên dành cho mình rồi, có lẽ từ khá lâu, không phải chỉ mới vài hôm gần đây. Vậy mà hôm trước còn kêu mình qua chăm sóc cho ẻm đang bị bệnh, lần đi ăn thịt cầy lại cũng bắt ẻm ôm mình vì sợ ẻm té. Chị không ghen sao? Mình nghĩ là có, con gái ai chẳng ghen. Nhưng lòng thương người của chị lại lớn hơn sự ghen tuông, mình cảm phục vì điều đó.

Trên đời này, liệu còn cô gái nào được như chị không? Mình nghĩ là còn, nhưng muốn tìm... có lẽ hơi khó!!!

--------------------------

Đã vài ngày trôi qua kể từ hôm mình nhận được tin dữ tại sinh nhật Thanh sida, lo lắng thì có lo thật, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, chẳng có gì xáo trộn cả. Sau hôm đó em Uyên cũng đã khỏi bệnh, đi làm lại như trước, chị Diễm ngày ngày vẫn đến tiệm làm tóc.

Từ hôm đó đến nay mình cố tránh mặt em Uyên, hạn chế tối đa những lúc chỉ có riêng mình và ẻm. Cũng may, trưa về nhà một chút ẻm lại phải đi làm nên chỉ gặp nhau nhiều vào buổi tối, khi đó chị Diễm đã về rồi, ba người thì chẳng phải lo ẻm dám nói hay có hành động nào đó biểu lộ tình cảm quá lố.

Sáng nay trời âm u hơi se lạnh, mưa bụi rả rích, không khí thật dễ chịu. Sau bao ngày nắng gắt bỏng da mới có được một ngày mát mẻ thế này, thật thích hợp cho chuyến đi chơi xa bọn mình chuẩn bị từ hôm qua.

Thật ra thuận miệng nói đi chơi xa thế thôi, kỳ thực địa điểm cũng khá gần, chỉ cách nhà mình vài chục cây số. Hôm nay nhà chị Ánh có đám giỗ nên tiệm đóng cửa, chị Diễm được nghỉ muốn tranh thủ về thăm nhà. Chị định về quê một mình, nhưng đêm qua em Uyên nghe được lại đòi theo về chơi, mình cũng muốn đi xả stress dồn nén những ngày gần đây nên cũng nghỉ một hôm hộ tống hai người đẹp lên đường về quê.

- Chị với Uyên đi chung hả? - Nhìn hai người, mình hỏi.
- Ừ, đường nhà chị sợ bé Uyên chạy không quen! T đi một mình nha! - Chị cười.

Em Uyên đứng sau lưng chị Diễm, nhìn mình làm mặt xấu chọc quê.

Đường về quê chị vẫn như lần trước, nhiều ổ gà ổ voi dằn xóc, chạy xe mà cảm giác cứ như đang phi ngựa. Bù lại không gian thoáng đãng, gió thổi mưa bụi li ti lất phất vào mặt vô cùng sảng khoái. Tuy vậy, chạy được một lúc mình bắt đầu thấy lạnh, mặc dù đã trùm một lớp áo khoác khá dày.

Ngó qua thấy em Uyên ngồi sau ôm rịt lấy chị Diễm, hai người tíu tít cười nói mà mình tủi thân. Đi cùng hai người đẹp mà lại chịu cảnh cô đơn, thật không còn gì đau khổ cho bằng.

- Vui quá há!! - Mình liếc qua gầm gừ.
- Chứ sao, ngồi một mình không được ai ôm ganh tỵ hả? - Em Uyên chọc quê.
- Ganh con khỉ! - Mình làu bàu.
- T lạnh hả? - Chị hỏi.
- Ừ, đâu được sung sướng như hai người! Chắc dọc đường phải kiếm coi có nhỏ nào được được vớt luôn, ôm cho bớt lạnh!

- Hi hi... tại bé Uyên không quen chạy đường quê mà, để bữa khác chị bù cho nha!
- Giờ đang lạnh, bữa khác hết lạnh rồi! - Mình hừ mũi.
- Con trai gì mà mặc cái áo khoác dày cộm vậy còn lạnh, nghi quá!!! - Em Uyên đá đểu.
- Ờ, gay mà, ai nói con trai đâu. - Mình kênh lại.
- Nhìn kỹ cũng giống gay lắm!
- Thôi, đừng chọc T nữa mà!! - Chị nghiêng đầu cười nói với em Uyên.

Trời lạnh làm mình nhớ lại chuyến đi về quê lần trước cùng chị chết đi được. Hôm đó ngồi sau ôm chị ấm áp bao nhiêu, giờ lạnh lùng bấy nhiêu. Chợt thèm cái cảm giác đó kinh khủng, nhưng đành cắn răng chịu đựng. Đúng là "kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng", giờ mới hiểu nỗi đau khổ của tác giả bài thơ này.

Lần này vừa đi vừa tán dóc nên mất nhiều thời gian hơn lần trước, gần 1 giờ bọn mình mới quẹo vào con hẻm quanh co, lượn qua lượn lại một lúc nữa mới đến nhà chị. Vẫn là căn nhà ba gian kiểu cổ xưa phủ đầy màu thời gian nhưng lại mang đến cảm giác ấm cúng kỳ lạ.

- Woa... nhà chị đây hả? Nhìn thích quá!! - Em Uyên tót ngay xuống xe, đứng xuýt xoa.
- Không được chê nha! Nhà chị nghèo lắm!! - Chị Diễm chu môi.
- Thích muốn chết, ở đó mà chê!! - Em Uyên lắc đầu lia lịa.

Rồi không đợi ai mời tiếng nào, ẻm chạy ngay vô nhà, sờ sờ mó mó mấy cây cột trụ đen bóng to tổ chảng.

- Mát thật!! - Sờ, ôm ấp chán chê, ẻm chép miệng kết luận một câu.
- Cái gì cũng ôm được. - Mình bĩu môi.
- Rồi sao? Ghen hả?
- Xì, nằm mơ đi cưng!
- Thôi, xin can! Hai người đừng cự cãi nhau nữa!! - Chị cười kéo tay mình.

Nhà trống hoác chẳng có ai, có lẽ dì dượng lại đi làm rồi.

- Ba mẹ chị không có nhà hả? - Em Uyên hỏi.
- Chắc đi làm rồi, để chị đt coi sao, bữa nay về không có báo trước.

Nói rồi chị Diễm cầm đt ra ngoài sân gọi.

Mình đi ra sau vườn, em Uyên cũng đi theo.

- Có xoài kia, làm muối ớt ăn đi T!!! - Mắt ẻm sáng rực.
- Ăn thì tự làm đi, không có tay hả? - Mình cau mặt.
- Làm cho Uyên ăn không được hả?
- Không thích! Hết bệnh rồi chứ không phải như bữa trước đâu, đừng hòng nhõng nhẽo làm eo làm sách nữa.
- Ờ, không thèm! Tui tự làm, chút đừng ăn ké.

Ẻm hậm hực bỏ vô trong, lục đục lấy chén làm muối. Mình tranh thủ lượn sâu vô vườn kiếm xem có gì bỏ bụng không, sáng giờ chưa ăn gì đói rã ruột rồi.

Cây đu đủ kỷ niệm lần trước giờ chỉ toàn trái non xanh lè không ăn được, mình nhào qua mấy cây ổi sẻ. Cây không cao lắm, trái nhỏ xanh mướt nhìn chảy nước miếng. Mình leo lên ngồi ngay chạc ba, tay hái mồm nhai ăn khí thế. Công nhận ổi ở quê ngọt ngọt chua chua rất ngon, không như mớ xá lị ngoài chợ hay bán, trái lạt nhách, trái ngọt như đường chẳng ngon lành gì.

- Ê... cho Uyên ăn với coi!! - Em Uyên tay cầm chén muối ớt đỏ lòm, đứng dưới ngước cổ lên kêu to.
- Lên đây tự hái mà ăn. - Mình cười hắc hắc, miệng cắn ổi rốp rốp nhem nhem ẻm.
- Uyên không biết trèo cây, thảy cho trái coi! - Ẻm tức tối nhảy nhót kêu gào.

Áo em Uyên mặc cổ hơi rộng, lại nhảy lưng tưng, mình ngồi trên cây nhìn xuống thiếu điều muốn té lộn cổ vì máu dâng lên não.

- Lấy hai trái ổi của Uyên ăn đi! - Mình chép miệng.
- Hả, ổi nào? - Ẻm ngơ ngác.
- Hai trái ổi xá lị của Uyên đó! - Mình làm mặt dê vô độ.
- Nãy giờ nhìn lén hả? Tin lấy đá chọi bể đầu té cây lòi bản họng không hả? - Em Uyên hiểu ra vấn đề, một tay túm chặt cổ áo che lại, tay kia bỏ chén muối xuống, mò mò kiếm đá.
- Ax... không chơi vậy nhen!! Té chết thật đó! - Mình hoảng kinh hồn vía lật đật xua tay lia lịa. Ai chứ em Uyên dám làm thật lắm.

- Hái ổi xuống đây, không thôi Uyên chọi thật đó!! - Ẻm cầm cục đá ong to tướng giơ lên hù mình.
- Ờ, chờ chút xuống liền!

Mình chuyền qua chuyền lại thoăn thoắt như khỉ, hái chục trái ổi nhét vào áo rồi tuột xuống. Em Uyên nhào tới chụp ngay mớ ổi, thiếu điều muốn xé rách áo của mình ra mới hả dạ.

- Ngon quá!!! T lên hái nữa đi, hơi ít ăn không đủ! - Vừa ăn ẻm vừa hít hà.
- Ăn hết không mà đòi? Tham ăn vừa thôi!! - Mình cung tay.
- Cái này đủ mình Uyên ăn thôi, hái cho chị Diễm nữa.
- Chị không ăn đâu, hai người ăn đi! - Chị Diễm đi ra, nhìn mình với em Uyên đang chụm đầu vô chén muối ớt, cười tủm tỉm.
- Chị ăn đi, trái này ngon nè! - Mình móc túi quần lấy trái to ngon nhất đưa cho chị. Hồi nãy lúc hái mình giấu.
- Ngon há!! Giấu Uyên chừa cho chị Diễm hén! - Em Uyên liếc.
- Ờ, người yêu tui tui thương! - Mình nhơn nhơn mặt.

- Thôi, T cho bé Uyên ăn đi! Chị không ăn đâu, hồi trước ăn hoài. - Chị lắc đầu.
- Em chừa cho chị, phải ăn đó! Lâu rồi có ăn đâu, há miệng ra nè!

Mình chấm trái ổi vào muối, đút cho chị. Không từ chối được, chị hé miệng cắn miếng nhỏ xíu, nhai được vài cái mặt đỏ bừng lên vì cay, hít hà chạy vô nhà lấy nước uống.

Mình quên chị không ăn cay được nhiều. Lần trước mình làm muối chị đã sặc sụa rồi, đừng nói chi lần này em Uyên bỏ ớt còn nhiều gấp mấy lần mình. Ẻm ăn cay kinh khủng thật, mình nóng bừng mặt còn ẻm tỉnh bơ như không, nhai nhóp nhép liên tục.

- Uyên ăn cay quá không tốt đâu!! - Chị Diễm đi ra, tay cầm ly nước vừa uống vừa hít hà nói.
- Quen rồi, ăn cay da mặt đẹp, mắt sáng nữa! - Ẻm cười to.
- Khùng chứ ở đó mà đẹp! - Mình phủi mông đứng lên uống ké nước của chị, chịu hết thấu rồi, cay kinh dị.

Chiến đấu xong đống ổi, em Uyên lại gom mớ xoài me quất đầy bụng mới chịu thôi. Con gái ăn chua khiếp thật, mà mình nghe nói càng ăn chua và cay nhiều thì tính tình càng dữ, phải không nhỉ?

Hết tiết mục càn quét mảnh vườn tội nghiệp, đến tiết mục ngáp ngắn ngáp dài với nhau.

Ở quê chỉ được cái không khí trong lành thoáng mát, ngoài ra chả có gì để chơi, đúng là chán chết được, mình buộc phải nhắc lại điều này. Em Uyên cũng chẳng khác gì mình, đi ra đi vô than thở.

- Chị nói rồi mà, ở đây chán lắm!! - Chị Diễm thấy tội nghiệp, cười nói.
- Em tưởng còn có sông suối để tắm, mò cua bắt ốc chứ! - Em Uyên rên rỉ.
- Tính đầu độc tụi trai quê ở đây hả? - Mình trề môi.

Gì chứ em Uyên mà tắm sông, chắc bọn trai làng ở đây kéo ra ngất xỉu hàng loạt hết quá. Sexy kinh khủng thế, đố thằng nào chịu nổi một nốt nhạc. Chai lì như mình còn bị ngất ngư mấy phen, nói gì bọn nó.

- Đầu độc gì? Mặc đồ tắm chứ bộ ở truồng hay sao mà đầu độc? - Ẻm trừng mắt.
- Hên xui! - Không lẽ mình nói ẻm mặc đồ còn bốc hơn cả mấy nhỏ khác lột trần chứ.
- Sông ở đây thì có, nhưng mà không tắm được đâu, nguy hiểm lắm!! - Chị Diễm lắc đầu.
- Biết bơi mà sợ gì! - Em Uyên nghe vậy hăng hái hẳn lên.
- Có mình Uyên biết bơi chắc, ở đây ai chả biết bơi, vẫn chết như thường đó thôi! Đúng không chị?
- Ừm... chết nhiều lắm rồi!!! Thôi, lấy võng ra sân giăng nằm cho mát đi! - Chị đề nghị.

Nhà chị chỉ có hai cái võng, chả biết chia thế nào, cuối cùng mình nằm với chị, em Uyên nằm một mình, sung sướng vô bờ.

Mình nằm đưa võng toòng teng, chị thì ngồi. Tay mình hơi quàng qua vai ôm chị nhưng không dám ôm chặt lắm, sợ người khác thấy thì chết. Chị hơi ngại với em Uyên, cứ đẩy nhẹ tay mình ra.

- Nhìn người ta hạnh phúc, sao mình tủi thân quá!!! - Em Uyên nằm võng đong đưa, chép miệng than thở.
- Chịu anh Tùng đi, thạc sỹ đẹp trai giàu có, bạn bè toàn tay to mặt lớn! - Mình cười ha ha.
- Có khùng mới quen thằng mặt dày trơ trẽn như nó! - Ẻm bĩu môi.
- T này, cứ chọc quê ta hoài vậy! Mà lâu rồi không thấy ổng ghé mình hén… hi hi!! - Chị đánh mình, nhưng miệng cũng không nhịn được cười khúc khích.
- Bữa bị Uyên chơi cho mấy vố nặng quá mà, dám ghé nữa mới lạ! Em nghĩ ít nhất cũng phải một tháng nữa nó mới dám mò lại. - Mình ra vẻ suy tư.
- Nó mà ghé nữa thì hai người tự lo đi nhen!! Uyên không tiếp giùm nữa đâu.

- Ờ, rảnh đâu tiếp nữa. Cho nó ngồi đồng một mình luôn! - Ai chứ thằng inox này mình chẳng việc gì phải giữ thể diện cho nó.
- Vậy tội nghiệp dì lắm, dì phải tiếp đó!! - Chị Diễm không chịu được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Ha ha... quý tử con của bạn mẹ mà, mẹ phải chịu thôi!!

Bọn mình cười bò lăn bò càng, không thể nhịn nổi. Phải nói khi buồn chán, Tùng inox đúng là đề tài luôn mang lại sự vui vẻ tươi mới, có thể bàn luận cả ngày không biết chán. Chẳng biết bị bọn mình mang ra làm trò thế này, nó có hắt xì cả ngày không nhỉ?? Nghĩ cũng tội.

- Chán quá!! Không có gì chơi thật hả? - Cười đã, em Uyên lại nhăn nhó hỏi.
- Thôi, hay là Uyên lấy xe về nhà trước đi, tối T với chị Diễm lên sau. Ở đây chán chết đó! - Mình nhướng nhướng mày.
- T đừng chọc bé Uyên nữa, hay mình chơi đánh bài đi hén? - Chị Diễm quăng bom vô mặt mình.
- Bài hả? Được đó, chơi ăn tiền hay sao? - Em Uyên ngồi bật dậy mừng rỡ.
- Ax... thôi không chơi, chán lắm!!! - Mình xua tay lia lịa, sợ lắm rồi.

- Sao vậy T? Chơi vui mà!! - Chị ngơ ngác.
- Hồi trước muốn hôn chị mới ráng thôi, giờ tha hồ hôn, ngu gì chơi nữa! - Mình cười dê.
- Ghét!!! Ra hồi trước dụ chị! - Chị nhéo mình một cái đau điếng.
- Vậy không chơi ăn hôn nữa, chơi cái khác đi! - Em Uyên đề nghị.
- Chơi ăn gì? Biết luật chưa mà sung quá vậy? - Mình xoa cằm.
- Luật sao?

Chị Diễm thay mình giải thích luật chơi đánh bài ghi điểm cho em Uyên hiểu. Nói sơ một lần ẻm đã rõ hết, trí tuệ cũng không kém.

- Mấy lần trước T toàn bị chị quẹt lọ hả? - Ẻm nhìn mình cười thích thú, ánh mắt đầy sự gian xảo.
- Ừ hi hi... chắc tại vậy nên T sợ rồi! - Chị nheo mắt nhìn mình.
- Xí, mắc gì sợ? Mua bài đi, lần này ai thua sẽ bị quẹt lọ, không thèm hôn nữa, cho chị nếm mùi. - Mình bực bội.
- Không cần mua, bộ bài hồi trước chị còn cất trong nhà nè, vô trỏng chơi đi!

Rồi xong, nói ra mới biết mình đã bị dụ vào tròng. Thôi lỡ rồi, hi vọng em Uyên là tay mơ, không như chị để mình có thế bắt nạt được.

Bàn tới bàn lui, cuối cùng luật được thay đổi cho hợp với cuộc chơi đã tăng thêm một người. Tới nhất 3 điểm, nhì 2 điểm, chót không được điểm nào. Đánh đến 41 là thắng, người chót sẽ bị người tới nhất và nhì quẹt lọ. Nhất được quẹt 31 nhát, nhì quẹt 10 nhát, vậy cũng đủ banh cái mặt rồi. T_T

Nhưng mình không đồng ý, tự hiểu rõ được trình độ gà mờ của bản thân, thế nên mình đòi mỗi ván đều phải quẹt lọ ngay, không để đến kết thúc 41 điểm mới tính. Có như vậy may ra mình còn quẹt được chị và em Uyên vài cái gỡ gạc tí danh tự. Chứ chơi kiểu kia, rủi mình chót thì chả làm gì được ai, chỉ có nước ngồi đưa cái mặt ra cho họ tô vẽ, nhục chết mất.

Ý kiến của mình đương nhiên không được chị và em Uyên đồng tình, hai đánh một không chột cũng què, cuối cùng dưới sự phản đối quyết liệt của hai người, mình đành đau khổ xuôi theo. Giờ chỉ cầu mong hôm nay được thần bài nhập, tiêu diệt hai con mồi này, nhai luôn xương mới phát tiết được mối hận trong lòng.

Vừa đánh được vài ván, mình đã nhận ra bản thân phạm phải sai lầm chết người. Hix... em Uyên già như trái cà, tới nhất liên tục dù bài ẻm chả có gì gọi là mạnh, chị Diễm tới nhì, mình tới chót cả 3 ván, đến nản. Chẳng rõ hai cô này đánh khôn quá, hay tại mình gà, hôm nào cho bọn Hải khìn kiểm tra hộ mới được.

Kết quả tất nhiên là quá dễ để dự đoán. Mình thua sặc máu, em Uyên và chị người nhất người nhì. Cả hai thi nhau quẹt lọ củ hành mình, nhục chưa từng thấy. Hận nhất là cứ quẹt một phát, hai cô nàng lại ôm nhau cười hí hí đầy sung sướng. Mình ngồi lì mặt ra, bặm môi không nói gì, trong lòng chửi em Uyên te tua, chị Diễm thì mình không thèm chấp rồi.

- Đi đâu vậy? Ăn đã chạy hả, chơi tiếp đi! - Thấy hai người hí hửng đứng lên, mình gom bài kêu lại.
- Quẹt vậy chưa đủ phê hả? - Em Uyên cười gập cả bụng.
- Chưa. Chơi một lần nữa đi, nãy ăn hên thôi! - Mình trợn mắt, tay chia bài luôn, phòng ngừa họ đổi ý không cho cơ hội phục hận.
- Ok, thích thì chiều! - Em Uyên xăng xái ngồi xuống.
- Lần này nữa thôi nha, chị còn nấu cơm đó!! - Chị Diễm cố nín cười, cũng ngồi xuống bốc bài.


-------------------------------------

Sau kèo đầu tiên thua te tua cùng cái mặt bị quẹt lọ tan nát, lần này mình được tổ đãi, chả hiểu may mắn thế nào mà bài cứ tới trắng với có 3 đôi thông liên tục, chặt heo chị và em Uyên tối tăm mày mặt. Kết quả cuối cùng thật khả quan, mình 41đ khi em Uyên mới 18đ, còn chị Diễm càng thảm hại hơn - 11đ. Đương nhiên chị phải chịu mình và em Uyên quẹt lọ lên mặt, thú thật mình chẳng vui gì khi làm việc này, người mình muốn trả thù là em Uyên thôi.

Mình chỉ quẹt vài nhát chiếu lệ cho có, không nỡ trét lớp lọ đen sì ấy lên làn da mịn màng trắng nõn của chị, thấy tội tội sao ấy. Em Uyên hình như cũng không hứng thú với chị cho lắm, ẻm giống mình quẹt vài cái rồi thôi. Tuy vậy cũng đủ làm chị Diễm đỏ mặt lên vì xấu hổ, vừa quẹt xong đã bưng mặt chạy ra sàn nước kì cọ cả tiếng đồng hồ, chẳng bù cho mình mặt đen như Bao Công vẫn ngồi trơ ra đó.

Chờ chị tẩy rửa xong, đến phiên mình thực hiện công đoạn chà xát rát cả da mặt để "tẩy trang", cực khổ chưa từng thấy. Lần trước mình đã thề sẽ không bao giờ chơi cái trò này nữa, vậy mà bữa nay lại bị dụ, lần cuối cùng mình thề không bao giờ để chị và em Uyên hay bất kì ai khác dụ dỗ mình quẹt lọ nữa, có ngày tàn phai nhan sắc mất thôi.

- Nhìn cái gì? Khoái lắm hả? - Đang chùi rửa, thấy em Uyên đứng chống nạnh cười tủm tỉm, mình giật mép la.
- Khoái sao không! Ha ha... nhìn T cứ như thằng ăn mày... - Ẻm ôm bụng cười sặc sụa.
- Để T trét vô mặt Uyên coi có giống con ăn mày hơn không. - Mình gầm gừ nhào đến, bàn tay còn dính đầy lọ nghẹ đen thui nhớt nhợt đẫm nước giơ lên.
- Muốn ăn đòn thì nhào vô! - Em Uyên thẳng người lên, hai tay vẫn buông thỏng chả thủ thế gì cả, cười nói.

Taekwondo theo mình biết hình như toàn chơi đòn chân thì phải, tay chỉ để đỡ đòn thôi. Nhìn ẻm buông thõng hai tay, mình không vì thế mà chẳng đề phòng, cảnh tượng thằng Khánh hám gái hôm trước bị ẻm cho một cú ngay giữa mặt tét chân mày vẫn còn in sâu trong tâm trí mình.

- Có võ hay lắm chắc? Ba cái võ mèo quào đó làm gì được ai! - Ngán trong lòng, nhưng ngoài mặt mình vẫn bĩu môi khinh khỉnh.
- Ừ, võ mèo quào thôi, vậy chứ có người sợ đó! - Ẻm lại cười mỉm, nhìn mình thách thức.
- Ủa, dì về hồi nào vậy? - Mình trố mắt nhìn ra sau lưng em Uyên ngạc nhiên.

Em Uyên nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại. Thật ra mình gạt ẻm phân tán sự chú ý thôi, chứ có ai về đâu. Tranh thủ lúc ẻm sơ ý, mình nhào đến ngay, bàn tay đầy lọ chụp vào má trái ẻm, môi cười đểu.

- Trò con nít!

Em Uyên xoay ra sau không thấy ai, biết ngay bị mình lừa tình, nhanh nhẹn xoay lại nhằm lúc mình nhào tới. Ẻm cười nhẹ, tay trái nhanh như chớp gạt bàn tay dơ bẩn của mình ra, cùng lúc chân phải vụt một phát lên cổ mình.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite yeutruyen.mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
yeutruyen.mobi - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Mình đứng ngay đơ cán cuốc nhìn bàn chân ẻm đang yên vị gác trên vai mình, nhanh quá chẳng tài nào phản ứng kịp. Cái thứ võ mèo quào này lợi hại thật, vừa rồi may mà ẻm chỉ hù dọa, nếu thẳng chân phang thật chắc mình đổ xuống như cây chuối bị đốn rồi, dám gãy cổ ra đi luôn quá.

- Giỡn chút làm gì ghê vậy!! - Mình đổ mồ hôi trán, cười gượng nhìn cái chân vẫn còn gác trên vai.
- Cũng thủ đoạn gớm nhỉ! - Em Uyên nhướng mắt.
- Đùa chút cho vui thôi, mà Uyên lấy chân xuống đi, quần rách kìa!
- Trò cũ nữa à? Xưa rồi cưng!!

Biết ẻm không tin, mình cười cười, mắt tỏ vẻ háo sắc nhìn chằm chằm vào giữa hai chân ẻm.

Em Uyên chột dạ hạ chân xuống, nhìn nhìn mình rồi xoay lưng lại kiểm tra đáy quần xem có rách thật không. Mình rón rén bước lại gần, chà thật nhanh bàn tay lên má ẻm rồi cười khà khà chạy biến đi, sau lưng còn nghe tiếng ẻm la làng tức tối.

Trả thù được thật sướng, dù có hơi thủ đoạn tiểu nhân một chút, nhưng dù sao mình cũng vô cùng vui vẻ khi gạt được cô ả cáo già đó. Chị Diễm đang nấu nước sôi vặt lông gà, thấy mình hớn hở đi vào ngạc nhiên hỏi:

- T làm gì mà bé Uyên la om sòm vậy?
- He he... có gì đâu. Trét tí lọ cho Uyên nếm mùi đó mà!!!
- Hi hi... hèn chi... già đầu mà như con nít vậy, trả thù vặt nữa!
- Cho chừa cái tật cười trên nỗi đau của người khác! Chị cần làm phụ gì không? Em làm cho.
- T lấy nồi vo gạo giùm chị đi hén!
- Ok.

Mình cầm nồi lại lu gạo xúc hẳn 5 lon, bữa nay được ăn gà rẫy chắc ngon lắm đây. Sau đó lấm lét ôm nồi đi ra sàn nước, sợ em Uyên nhìn thấy.

- Còn dám vác mặt ra đây hả? - Em Uyên đang hì hục lấy xà bông chà rửa lọ bị mình trét, thấy mình ra hậm hực nói.
- Vui mà!!! Không giỡn nữa nhen, T phải vo gạo. - Mình hơi ớn, rủi ẻm nổi khùng cho mình một cước ngay hạ bộ chắc tàn đời trai.
- Vo gạo xong đi rồi biết. - Ẻm lặng lẽ chùi rửa cho kỳ sạch sẽ không còn một chút bẩn mới đứng lên. Trước khi đi vô còn trừng mắt nhìn mình hăm dọa.

Chờ ẻm khuất bóng, mình mới hết đề phòng ngồi xuống đổ nước vo gạo. Vừa vo vừa thỉnh thoảng ngó sau lưng xem ẻm có đi ra không, chẳng biết sao mình cứ thấy ớn lạnh. Ai chứ em Uyên có thù tất báo, có trời mới biết ẻm sẽ giở trò gì với mình đây.

Vo gạo xong, mình đem vào cho chị đổ nước, để mình tự nấu chắc một sống hai khê tứ bề nhão nhoét.

Em Uyên thản nhiên đi lại ôm nồi cơm, đổ nước rồi đặt lên bếp nấu, không nghe nhắc gì đến chuyện vừa nãy. Có lẽ ẻm bỏ qua, không thèm chấp mình rồi, nghĩ vậy mình cũng yên tâm phần nào.

- T lại giữ chặt con gà cho chị cắt tiết đi! - Chị Diễm gọi.
- Giữ sao? - Mình hỏi, nào giờ toàn mua gà làm sẵn, có biết cắt tiết là thế nào đâu.
- T một tay nắm chặt hai chân nó, tay kia đè nó sát đất đó. - Chị cười.
- Rồi, xử đi! - Mình hăng hái làm theo.
- Giữ chặt nha, nó giãy dữ lắm đó!
- Rồi, đố nó giãy nổi. - Mình nghiến răng nghiến lợi đè mạnh, có khi chưa cắt tiết con gà đã chết vì dập mề rồi.

Chị cầm con dao sáng quắc lành nghề cắt vào tai con gà mái tơ. Nó giãy dụa nhưng bị mình giữ chặt nên giật giật vài cái rồi nằm im, máu ồng ộc chảy ra được gần nửa chén đỏ tươi, nhìn mà thèm. Tiết gà này mà pha với tí nước mắm rồi kho chung với thịt, ăn ngon thôi rồi.

Máu chảy cạn cũng là lúc con gà mái khá to nấc lên vài trận rồi ngoẹo đầu chết tốt. Mình thấy hơi tội, lần đầu tiên tham gia sát sinh. Mong cho nó sớm đầu thai làm một con gà khác béo tốt hơn.

- Giờ làm gì nữa? - Mình hỏi.
- Trụng nước sôi nhổ lông. Thôi T ra trước chơi đi, chị làm được rồi.
- Để em làm cho, nhúng vô đây hả? - Mình chỉ nồi nước đang sôi sùng sục.
- Ừm... cẩn thận coi chừng bỏng nghen! - Chị cười mỉm chi, nhìn mình quan tâm.
- Chuyện nhỏ.

Mình cầm con gà thảy vô nồi nước sôi, trụng lên trụng xuống thiếu điều muốn nhừ tử. Làm bếp cũng vui đấy nhỉ, đang tức ai mà được cắt cổ gà với trụng nước sôi chắc cũng hết bực ngay, vì bao nhiêu căm hận đã dồn cả vào con gà đáng thương rồi.

- Đủ rồi, vớt ra đi. Người gì độc ác!!! - Thấy mình cười hí hửng, em Uyên trề môi.
- Thôi chết, nhà hết nước mắm rồi, đường cũng hết luôn. - Mình chưa kịp phản ứng, chị Diễm bỗng nói.

- Chị làm gà đi, để em mua cho. Ở đâu vậy? - Đưa rổ gà cho chị, mình hỏi.
- Ở tiệm tạp hóa trong xóm nè, mà đường đi hơi quanh co, sợ T không rành!
- Cái xóm nhỏ xíu, có gì đâu mà lo! Chị chỉ đi.
- Giờ T đi ra chạy thẳng, tới ngã 3 quẹo trái, đi vài chục mét rẽ phải, gặp ngã 4 rẽ phải tiếp, rồi chạy khoảng vài trăm mét nhìn bên trái là thấy.

Vừa nghe đã thấy mù trời, mình kêu chị nhắc lại một lần nữa.

- Từ đây ra chạy thẳng, rồi rẽ trái, phải, phải... nhìn bên trái. Ok nhớ rồi. - Mình lẩm bẩm.
- Sắp mưa rồi đó, T đi nhanh đi, đường bên đó toàn đường ruộng, mưa khó đi lắm!

Không đợi chị hối thúc, nhìn bầu trời đang kéo mây tối sầm, mình chạy ra sân đẩy xe.

- T... cho Uyên đi với! - Em Uyên tất tả chạy ra theo.
- Sắp mưa rồi, ở nhà đi, có gì đâu mà đòi theo! - Mình khoát tay.
- Thích! Ngắm cảnh quê một chút không được hả?
- Ở nhà phụ chị Diễm đi, bon chen. - Mình leo lên xe rồ máy.
- Còn gì nữa đâu mà phụ, mà đi về rồi Uyên lặt rau nấu canh, kịp mà!! - Em Uyên níu đuôi xe năn nỉ.
- Mệt thiệt! Lên đi. - Mình ngần ngừ rồi nói.

- Mà đừng đi xe này, đường ruộng chạy xe máy khó đi lắm!
- Chứ xe gì? Nhiều chuyện quá nhen!!
- Có chiếc xe đạp dựng ngay góc nhà kìa, để Uyên đẩy ra đi thích hơn!!

Nói xong chẳng đợi mình đồng ý, ẻm hí hửng chạy lại góc nhà lấy xe đạp ra. Loại xe đạp hồi xưa, cũ kỹ lắm rồi, chỉ có một thanh sắt nối từ cổ đến yên. Ngoài ra yên sau cũng chả có.

- Xe này sao đi hai người được, chỗ đâu mà ngồi? - Mình nhăn mặt.
- Ngu quá!!! Uyên ngồi trên cái được mà. - Em Uyên tót lên thanh sắt ngồi vắt vẻo một bên, nhe răng cười khoái chí.
- Ờ, thôi đi lẹ để mưa.

Mình cũng hơi tò mò không biết xe này chạy thế nào. Lâu lắm rồi chưa đi lại xe đạp, được trở về tuổi thơ cũng thú vị. Thế là trèo lên, đèo em Uyên chạy đến tiệm tạp hóa chị vừa chỉ.

Đi rồi mình mới thấy hối hận. Do đặc thù vị trí, hai tay cầm cổ xe của mình gần như ôm sát hai bên vai em Uyên, người hơi chồm lên, mặt chỉ cách đầu ẻm chưa đến vài tấc. Mùi thơm từ tóc ẻm bốc lên xộc vào mũi mình, thêm vào những đụng chạm từ hai tay truyền đến làm mình hơi khó chịu. Mình cố phớt lờ đạp nhanh, trông cho mau đến nơi.

Đường lúc đầu rộng và dễ đi, nhưng sau khi quẹo qua ngã 3 thì bắt đầu xấu, dằn và sình lầy, chưa kể có nhiều đoạn băng qua ruộng, hầu như phải chạy trên con đê nhỏ xíu. Em Uyên lại nặng, thêm mình gần 70kg nữa, đạp xe muốn ná thở. Có đi xe đạp mới thấy một chiếc xe máy dù bèo bọt cũng đáng giá thế nào, ít ra cũng không mệt và dằn xóc thế này.

- Ngồi im coi, quay qua quay lại hoài vậy? - Mình mệt đứt hơi, ẻm thì sung sướng ngó quanh quất cứ như trẻ con lần đầu đi sở thú. Thấy mà bực!
- Mát mẻ thích thật!! T thích không? - Em Uyên cười thích thú.
- Thích con khỉ! Mệt muốn chết đây nè, biết vậy đi xe máy cho rồi. Chỉ giỏi xúi bậy làm phiền người khác! - Mình làu bàu.
- Lãng nữa! Con trai gì mà đạp xe có chút đã rên rỉ, nào giờ mới thấy.
- Mới qua đoạn dốc không thấy hả? Ngon xuống đạp thử đi, coi có mệt không?
- Ờ quên he he... thôi ráng đi! Sắp tới rồi kìa.

Chạy thêm một khúc nữa cũng tới tiệm tạp hóa, cái tiệm nhỏ xíu để lỉnh kỉnh các chai lọ, nhìn vô thấy toàn hũ chao.

- Lấy cho chai nước mắm với 1kg đường cát trắng. - Mình ngó vào trong kêu to.
- Có liền. - Một bà béo ú lịch phịch chạy ra, nhìn hơi buồn cười.

Lúc này trời đổ mưa, không kịp về rồi, đen thật. Mình và em Uyên vội tấp xe vào mái hiên đứng trú.

Mưa ào ào như trút nước, hệt lần trước mình về đây. Sao lần nào mình về quê chị cũng gặp mưa thế nhỉ? Trùng hợp thật. Cũng có thể vì đang mùa mưa, nghĩ vậy mình lại thấy bình thường.

- Mưa to quá! Sao đây? - Em Uyên nhìn mình.
- Không biết mau tạnh không nữa. - Mình chép miệng.
- Hay đội mưa về đi, chờ tạnh biết khi nào? Hồi nãy thấy mây đen dữ lắm! - Ẻm đề nghị.
- Ừ... cũng gần, thôi về để chị Diễm trông.

Trời mưa gió, có mình chị ở nhà mình cũng không yên tâm. Với lại sợ chị chờ nữa, mình và em Uyên leo lên xe như bận đi, rồi lúp xúp chạy về.

Hạt mưa to nặng trịch như đá quất vào mặt nghe rát bỏng, mình chạy một tay, tay còn lại che mặt, chỉ hơi hé ra để nhìn đường. Em Uyên cũng cúi đầu, hai tay che kín mặt, người run khẽ vì lạnh. Mưa ở quê mạnh và lạnh thật, gió ào ào thổi vào người khiến mình cũng run lên.

Mưa ngày càng lớn, sự đau rát do hạt mưa táp vào người cũng tỷ lệ thuận tăng theo.

- Đau quá!! - Em Uyên kêu to.
- Ráng đi, sắp tới nhà rồi! - Mình an ủi, nghiến răng đạp thật nhanh.
- Coi chừng té đó!! - Nhìn đoạn đường ruộng trơn trượt nhỏ xíu trước mặt, em Uyên nhắc chừng.
- Tay lái lụa sao té được, khéo lo!!

Nói vậy chứ mình cẩn thận giữ cổ xe bằng hai tay, mặt hạ thấp xuống sát vai em Uyên để tránh mưa, mắt chỉ dám hi hí ra nhìn đường, chân vẫn đạp nhanh như vận động viên đua xe đạp.

Đường nhỏ, trơn trượt đã đành, chẳng những vậy thỉnh thoảng còn có mấy mô đá nhô lên, dằn mấy phát mém lọt ruộng. Nhưng không chỉ có bấy nhiêu, còn những cơn gió thổi ngược chiều khiến chiếc xe gần như muốn đứng lại dù mình cố đạp mạnh hết sức. Trong nỗ lực nước rút để sớm về đích, cùng sự hỗ trợ đắc lực của một cơn gió chợt thổi ngang làm chiếc xe bê đi, điều gì đến cũng phải đến. Mình và em Uyên lọt ruộng. T_T

Ngã một cú đau điếng, may mà ngay chỗ không có nhiều gạch đá, bờ ruộng cũng không cao lắm nên mình chẳng sao, chỉ trầy trụa tay chân sơ sơ. Em Uyên không may mắn được như mình, đầu gối đập trúng cục đá sưng tấy lên, máu chảy ròng ròng. Ẻm cố bặm môi đứng lên nhưng lại khuỵu xuống, cuối cùng té ngồi ra đất, mặt mày tái xanh vì lạnh và đau.

- Uyên có sao không? - Mình lật đật lại gần đỡ ẻm dậy.
- Đau quá... rát nữa... đứng không nổi... - Em Uyên nhăn mặt ngồi xuống.
- Để T coi coi.

Mình cúi mặt nhìn vết thương nơi gối ẻm, khá sâu và to, làm thành một lỗ như miệng ly uống rượu, máu vẫn chảy ra mặc cho mưa rửa sạch đi nhưng cứ ri rỉ liên tục.

- Đau lắm hả? - Nhìn ẻm nhăn nhó, mình thấy tội.
- Ừ, mưa rớt trúng rát nữa... - Em Uyên đưa hai tay che không cho mưa rơi vào vết thương.

Mình cởi cái áo đang mặc trên người, cột ngay đầu gối ẻm, rất nhẹ tay không dám cột chặt sợ ẻm đau.

- Vậy khỏi lo rát nữa. - Mình nói mà răng va vào nhau lập cập vì lạnh.
- Lạnh lắm sao mà run dữ vậy? - Ẻm nhoẻn cười.
- Cởi áo ra thử coi lạnh không? Hỏi lạ.
- Để Uyên làm cho T bớt lạnh hén!!

Còn chưa hiểu em Uyên nói vậy có ý gì, ẻm đã vòng tay ôm chặt, cơ thể nóng bỏng cũng cạ sát vào người mình. Bình thường ẻm đã đầy ma lực, giờ dưới làn mưa những đường cong chết người ấy càng hiện rõ hơn, muốn hút lấy hồn mình.

Mất vài giây để mình giải mã chuyện gì đang xảy đến, sau đó cố lấy hết dũng cảm đẩy em ra đứng dậy.

Nhưng em Uyên cứ ôm ghì lấy mình, không chịu buông làm mình chúi nhủi ra đất.

- Làm gì...

Đang lồm cồm bò dậy, mình quay đầu lại tính la ẻm thì buộc phải ngưng ngang. Vì cái miệng em Uyên đã bất ngờ hút chặt miệng mình. Tư thế thật chẳng ra gì, mình bị xô ngã ngửa ra đất, em Uyên nằm dán chặt trên người mình, môi hôn nồng nhiệt.

Mình như phát sốt lên vì hành động bất ngờ điên cuồng của em Uyên, cơ thể ướt át của ẻm lại ép chặt vào mình tạo nên những va chạm thật không thể chối từ. Trí não mình ngừng hoạt động, u mê ì ạch như một cỗ máy chẳng còn chút năng lượng, nằm ngửa ra đó mặc ẻm muốn làm gì thì làm. Mình không đủ sức để đẩy ẻm ra nữa, nhưng cũng chẳng muốn làm gì có lỗi với chị Diễm, cuối cùng dẫn đến kết quả là không né tránh nhưng cũng không hưởng ứng.

Lần đầu tiên trong đời sau 22 năm, mình bị một đứa con gái cưỡng hôn. Thật chẳng biết nói thế nào cho phải, cảm giác lúc này cũng không thể diễn tả, nội tâm mình bị dằn xé kinh khủng giữa ranh giới mỏng manh của sự buông xuôi theo bản năng hay sống với phần người đang bị cảm xúc lấn át...

Em Uyên ngoài việc ôm chặt và hôn mình cuồng nhiệt, cũng không có hành động thân mật nào khác. Phải thừa nhận sức hút từ ẻm thật kinh khủng, mình phải rất rất cố gắng mới ngăn không cho con thú đang lồng lộn trong mình xông ra. Một lúc lâu sau, có lẽ cũng chán nản với thằng gay chẳng có chút phản ứng tích cực nào như mình, ẻm buông mình ra rồi đứng lên.

Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, mình lồm cồm ngồi dậy.

- Đừng nói gì hết. Uyên biết mình đang làm gì, lần cuối Uyên hôn T đó!! - Thấy mình định nói, ẻm cười mỉm đưa tay bịt miệng mình lại.

Em Uyên đã chặn đầu như vậy, mình còn biết nói gì? Đành im lặng dựng xe, chờ ẻm leo lên rồi chầm chậm chạy về.

Trên đường đi mình và ẻm chẳng nói thêm điều gì. Mình tự trách bản thân quá yếu đuối, không đủ can đảm xô ẻm ra, còn ẻm... chẳng biết đang nghĩ gì???

Trời vẫn mưa to nhưng sao mình chẳng thấy lạnh nữa, cảm giác bỏng rát khi nãy cũng không còn.

- Chạy chậm chút được không T? Uyên đau lắm!!! - Em Uyên bỗng nói khẽ.
- Hồi nãy đau nhưng vẫn... được mà. - Mình nhếch mép.
- Ráng thôi! - Ẻm lắc đầu cười nhỏ, như tự chế giễu bản thân.

Về đến nhà, chưa kịp cất xe, chị Diễm đã đứng ngay cửa cầm sẵn khăn đưa cho mình lau khô.

- Sao không chờ hết mưa hãy về, ướt hết trơn rồi nè!!
- Sợ chị chờ lâu, mua sớm về còn nấu cơm nữa chứ. - Mình cười, cố nén cảm giác có lỗi trong lòng xuống.
- Trễ chút cũng đâu có sao, chút ba mẹ chị mới về mà! - Thấy mình lau chậm quá, chị cầm thêm cái khăn lau tóc cho mình.

- Ủa, sao chân bé Uyên lại cột áo của T vậy? - Chợt nhìn qua em Uyên đang ngồi trên phản, chị hỏi.
- Hồi nãy té xe, chân Uyên bị trầy chảy máu nên em băng lại giùm.
- Hix... hèn chi mình mẩy bùn đất không nè! Hên là T không có sao, thôi đi tắm đi, để chị băng bó cho bé Uyên.

Đẩy mình ra sau tắm, chị cầm chai oxy già, thuốc đỏ với mớ băng cá nhân loay hoay chăm sóc em Uyên.

Mình vừa tắm ra đã thấy em Uyên cầm đồ sẵn bước vào thế chỗ. Chị Diễm đang kho gà, mình đến sau lưng chị ôm chặt.

- Gì vậy T? Coi chừng ba mẹ chị về thấy chết đó! - Chị giật thót nói nhỏ.
- Em ôm một chút thôi, nhớ chị quá!! - Tay mình siết chặt hơn.
- Hi... tưởng T đi mua đồ quên mất đường về rồi chứ, nãy giờ chị ngồi trước nhà trông lâu lắm đó! - Chị xoay lại cười với mình, đáng yêu chết được.
- Em xin lỗi...

Mình nói nhẹ qua hơi thở, rồi đẩy chị vào vách nhà, ôm hôn ngấu nghiến. Chị thảng thốt buông tay làm rớt đôi đũa đang cầm, say đắm đáp lại mình tràn đầy yêu thương...

Chẳng biết hôn nhau bao lâu rồi, chợt có tiếng bước chân đi vào khiến mình và chị hoảng hốt buông nhau ra. Cứ tưởng dì dượng về thì chết, may là em Uyên. Ẻm im lặng bước nhanh qua nơi mình và chị đang đứng, đi lên trước nhà rồi ở lì trên đó đến tận giờ cơm mới xuống.

- Bé Uyên thấy rồi đó!! - Mặt chị đỏ bừng.
- Có sao đâu, yêu nhau hôn nhau là chuyện bình thường mà! - Mình cười.
- Hồi nãy T xin lỗi gì vậy?
- Thì... để chị chờ lâu...
- Làm chị cứ tưởng có chuyện gì chứ? - Chị cười nhưng dường như hơi nghi ngờ.
- Làm sao có chuyện gì? Chị lại nghĩ lung tung nữa rồi!

- Ai biết đâu nè! Từ lúc về tới giờ, bé Uyên không nói năng gì hết à, còn T thái độ kỳ lạ...
- Chắc té xe bị đập đầu vô đá nên khìn hết rồi! - Mình cười gượng.
- Thôi chết... nồi thịt gà...

Mùi khét hăng hắc bốc lên làm chị giật mình, lật đật quay lại coi, nhờ vậy cứu mình một bàn thua trông thấy. Thật ra, mình nói dối lừa chị cũng đơn giản thôi, nhưng mình không thể làm vậy được, thấy áy náy kinh khủng. Thế nên cứ phân vân giữa nói thật và nói dối, cuối cùng thành ra nửa nạc nửa mỡ, dối không ra dối mà thật cũng chẳng ra thật, càng khiến chị nghi ngờ thêm.

Đứng phụ chị thêm một lúc thì dì dượng về, em Uyên xuống phụ dọn cơm lên. Không khí bữa cơm rất thân tình, ấm cúng, mình tự nhiên như không, ăn khí thế. Cơm nóng canh sốt ăn với gà rẫy vừa kho xong, phải nói là trên cả tuyệt vời. Em Uyên khác hẳn mình, ăn ít hơn thường ngày nhiều, được một chén đã thôi, rồi xin phép dì dượng ra ngoài hiên ngồi nhìn mưa. Từ lúc về đến giờ, ẻm chẳng nói với mình câu nào, thái độ rất lạ.

Nhưng mình chỉ thấy khó hiểu vậy thôi, cũng không bận tâm lắm. Mình vẫn ngồi ăn, trò chuyện cùng dì dượng đến khi mọi người dùng xong hết mới đứng lên. Bụng no căng đi muốn không nổi, có 6 chén cơm mà no thế không biết.

Mình định rủ chị đi bắt ốc về luộc ăn, sẵn tiện ghé thăm bụi tre kỷ niệm lần trước đã cho bọn mình mượn chỗ mở đầu tình yêu, nhưng mưa dầm rả rích từ trưa cho tới tận chiều mới tạnh, mọi kế hoạch đều phải xếp xó, đến chán!

Trời mưa nên dì dượng đều ở nhà, không đi làm. Nói một hồi hết chuyện, mình và chị cũng không dám tỏ ra quá thân mật trước mặt mọi người nên ngồi né né nhau ra. Chờ đến gần 2h, dì dượng đi ngủ rồi mình mới dám sáp lại gần chị tán.

- Chị thấy dì dượng có thích em không? - Mình liếm môi.
- Có chứ. Hồi nãy ra sau, nghe mẹ chị khen T lễ phép đó, thân thiện nữa! - Chị cười.
- Còn khen gì nữa không? - Mình khoái chí phỏng vấn tiếp.
- Không, hết rồi. Hi hi... khen vậy còn chưa đủ nữa hả?
- Ít quá, chị không chịu đưa em lên gì hết, cho ba mẹ chị khoái.
- Đưa sao? - Chị ngơ ngác.
- Thì... nói em học cao lắm, mốt ra trường đi làm lương tháng mấy chục triệu. Rồi nói thêm là em lo cho chị lắm, tốt với chị lắm... biết chưa?

- Hứ... biết kiếm được việc làm không nữa, ở đó mà mấy chục triệu. - Môi chị chu ra cả tấc.
- Sao không?! Chuyện nhỏ thôi! - Mình thò tay chụp môi chị bóp nhẹ.
- Không được táy máy tay chân, coi chừng ba mẹ chị thấy! - Chị liếc mình, hất tay ra.
- Em dặn rồi đó, mốt nhớ nói vậy nghen!
- Thôi, chị không nói dối được mà!!!
- Chời, đó là sự thật chứ nói dối gì?!
- Không biết. Sau này khi nào T làm được vậy, chị sẽ nói! - Chị cười mỉm chi.

- Ax... giờ nói cho ba mẹ chị thích, sau này mới dễ chấp nhận em hơn. - Mình nhăn mặt.
- Tới đó chị nói cũng được vậy? Thôi đừng ép chị mà, chị không nói dối được đâu!!!
- Ờ, không được thì thôi he he... không ép!

- Uyên, vô đây ngồi nè, ngồi đó chút ướt bệnh đó!!! - Chị nhìn em Uyên đang ngồi trước hiên gọi to.
- Ngồi đây mát hơn, chút em vô! - Em Uyên đáp, vẫn không quay đầu lại.
- Bé Uyên nay sao đó, T biết không? - Chị nhìn mình dò hỏi.
- Sao em biết được, chắc đang nhớ người yêu! - Mình gãi đầu.
- Hồi sáng còn vui vẻ lắm mà, chị để ý từ lúc đi mua đồ với T về mới như vậy đó!
- Vậy hả? Chắc bị té xe nên lên cơn... mà em không biết gì đâu, chị đừng hỏi em nữa!

Chị im lặng không hỏi mình nữa. Mình rất muốn nói hết tất cả cho chị nghe, rồi chị có giận dỗi thế nào mình cũng chịu, còn hơn giấu diếm thế này... tội lỗi lắm!!! Nhưng mình chẳng biết bắt đầu từ đâu, bây giờ cũng không phải lúc thích hợp. Chờ khi về nhà, hôm nào đó thuận tiện mình sẽ tự thú với chị vậy.

Ngồi thêm lúc nữa, chị vào phòng ngủ, em Uyên thì vẫn ngồi lì trước hiên nhà chả biết làm quái quỷ gì, nhất định không vào ngủ với chị mặc dù chị ra kêu mấy lần. Mình cũng lăn ra phản ngủ luôn, ngày mưa không gian mát mẻ tĩnh lặng, gió thổi vào ào ào thật dễ chịu.

Ngủ đến chiều, chị gọi dậy đi lên Thị Xã, mình mới tỉnh. Công nhận ở quê ngủ sướng thật, mình mà ở đây chắc suốt ngày lăn ra ngủ, vài tháng thành heo ụt ịt luôn quá.

- Chị không đi với Uyên hả? - Thấy chị qua xe mình, mình ngạc nhiên hỏi.
- Bé Uyên nói chạy một mình được, cứ kêu chị qua đi với T. - Chị lắc đầu khó hiểu.
- Hồi sáng lành lặn thì bắt chị chở, giờ chân què lại đòi đi một mình, em cũng bó tay! - Mình chép miệng.
- Chạy lẹ đi T, bé Uyên đi rồi kìa!
- Ừ, lạc một lần đi cho chừa tật...

Nói thì nói vậy, mình vẫn rồ ga chạy theo sau em Uyên. Trời mưa đường trơn trượt và rất nhiều ổ voi nhưng ẻm vẫn chạy rất nhanh, mình mấy lần tăng ga chạy lên nhắc nhở, ẻm vẫn chứng nào tật nấy. Được một lúc thì mất dấu ẻm, chị Diễm lo lắng bắt mình đuổi theo, nhưng chạy mãi vẫn không thấy. Chị đt cho ẻm thì không bắt máy, mình gọi cũng vậy.

Nhưng cũng nhờ thế mà bọn mình về sớm hơn lượt đi, chưa đến nửa tiếng đã tới nhà. Em Uyên vẫn chưa về, bọn mình gọi muốn cháy máy ẻm nhất định không nghe là không nghe. Cho đến khuya, gần 11h ẻm mới về trong tình trạng say túy lúy, ngật ngưỡng lên phòng. Mình cũng chịu, hết biết ẻm nghĩ gì rồi.

Mình còn phải lo chuẩn bị cho những trận xung đột sắp tới, không còn tâm trí nghĩ vu vơ mấy chuyện tình cảm vớ vẩn nữa. Mình cảm giác được, nó đã đến rất gần rồi...

Lên Đầu Trang

TRANG 21

.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
257
XtGem Forum catalog