CHAP 22: Đám Cưới.
Đám cưới lần này quả thật còn to hơn tưởng tượng của Vy Vy gấp trăm lần. Cả My My, Avi và ba mẹ của Vy Vy cũng đến. My Myvừa nhìn thấy Vy Vy đã bật khóc ôm chầm lấycô, bảo rằng cô bé rất nhớ cô, rất lo cho cô. Vy Vy nhìn thấy bạn khóc, trong lòng rất cảm động. Trên đời này, có được tình bạn như thế, chắc chắn Vy Vy đã phải tu mấy kiếp rồi. Avi dường như chăm sóc My My rất tốt. My My nói rằng Avi gần đây có kinh doanh. Sự nghiệp lên như diều gặp gió. Chắc chắn không lâu nữa sẽ lập thêm nhiều công ty, hợp nhất thành tập đoàn lớn mạnh. Ba mẹ VyVy cũng rất khỏe. Nhìn thấy Vy Vy vẫn khỏe mạnh, mắt họ dường như có chút rưng rưng. Quỷ Vương dường như vẫn xem trọng tình bạn năm nào, chỉ sai người chăm sóc khách mời của Vy Vy thật tốt, đến gặp thông gia một lần, nhưng cũng nhanh chóng rời đi. Vy Vy thắc mắc hỏi ba cô, nhưng ba Vy Vy cũnglắc đầu, không nói gì, bảo cô đừng lo.
Đám cưới là của Vy vy và Ken, thế nhưng mọi người nhất định không để 2 người động tay động chận gì. Việc duy nhất chỉ có trang trí phòng tân hôn. Nhưng khốn nỗi phòng này do Ken tự mình thiết kế, căn phòng này cậu đã sống bao nhiêu năm, Vy Vy cũng không nỡ thay đổi.
Cuối cùng ngày cưới cũng đến. Cư dân địangục được thông báo tiệc cưới sẽ kéo dài 7ngày liền. Ánh sáng ma sẽ được thắp sáng cả 7 ngày để chào mừng sự kiện này. Vy Vy mới nghe tới số 7 thôi đã kinh hồn bạt vía. 7 ngày. Sống sót được qua lễ cưới này Vy Vy quả thật không có niềm tin. Cũng may Ken biết được lo lắng của Vy Vy, đã thì thầm với cô rằng thực ra 7 ngày là để cư dân ở đây ăn mừng thể hiện niềm vui khi thái tử của họ kết hôn thôi. Cô và anh chỉ có nghĩa vụ tiếpđại thần bên cạnh Quỷ Vương trong một ngày.
My My ở trong phòng, trang điểm cho Vy Vy. Khuôn mặt cô bé không khỏi ánh lên nét vui sướng. Vy Vy quả nhiên đã lớn rồi. Cô không còn là cô bé con suốt ngày chắn trước mặt My My, bảo vệ cô nữa. Vy Vy của cô bây giờ đã trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp rồi.
-"Vy Vy. Tớ rất vui."
Vy Vy không nói gì, chỉ cười đáp lại My My. Quả thật lúc này, Vy Vy không thể dùng lời lẽnào diễn tả niềm hạnh phúc của mình. Hôm nay chính thức là ngày cô trở thành vợ Ken. Ken mấy hôm nay đã không dấu nổi vui sướng, thậm chí cả ngày còn cố ý đi qua phòng, ghé vào với Vy Vy mấy phút rồi nuối tiếc đi tiếp tục công cuộc mua chuộc của mình.
-"My My. Cậu với Avi dạo này thế nào?" Vy Vy bình thản hỏi. Nhắc đến chuyện của mình,My My không dấu nổi phấn khích, khoe loạn xạ. Cô bé nói định chờ Vy Vy về rồi sẽ làm đám cưới. Gọi là song hỉ. Vy Vy bật cười khan một tiếng. Về? Quả thật cô chưa xác định đến ngày đó nữa. My My vẫn không nhận ra chút lạ lẫm trong giọng cười của Vy Vy, vui vẻ ngâm nga hát.
-"Vy Vy. Cậu chắc chắn đang hạnh phúc lắm. Ngay cả tớ cũng hạnh phúc thay cho cậu."
-"Tất nhiên rồi."
My My giật nảy người, còn Vy Vy thì gai cả sống lưng, tóc gáy dựng đứng cả lên. Ely vòng tay ôm lấy Vy Vy tử bên sau, le lưỡi trueMy My đang hoảng hồn. Không hoảng không được. Nữ nhân Ely quả thật rất xinh đẹp. Thế nhưng chiếc Kéo to kềnh cô đeo sau lưng lại chẳng đẹp chút nào. Nó góc cạnh, sắc nhọn. My My lắp bắp
-"Cô… Cô là ai thế?"
-"Là tình nhân của Vy Vy."
-"Ely."
Vy Vy nghiêm giọng, còn Ely cười ngả ngớn.
-"Ai da da. Vy Vy của tôi thật sự là sắp lấy chông rồi. Hai con người tôi yêu sắp lấy nhaumất rồi."
-"Hai… hai người sao? Yêu nữa sao?"
My My mếu máo, lắp bắp. Cái người đang cười gian xảo trước mắt cô thật đáng sợ làm sao. Thật khiến người ta gai người.
-"Nữ thần báo tử vốn dĩ rất biết thưởng thức cái đẹp mà."
Vy Vy lắc lắc đầu, chiếc khăn voan đen lượn lượn.
-"Ely. Đừng có đùa nữa."
Ely lúc này mới chịu thả Vy Vy ra, cười với My My. Vy Vy rất thú vị. Bạn của Vy Vy cũng rất thú vị. My My bấy giờ mới hiểu nãy giờ cô chỉ bị trêu đùa thôi. Thế nhưng cũng đã sợ chết khiếp rồi. Nữ Quỷ kia thật là độc ác quáa.
Ngày cưới quả thật vất vả. Vy Vy dù chỉ phải tiếp những đại thần, thế nhưng số đại thần này quả thật không ít. Điều này làm Vy Vy toát cả mồ hôi. Bên cạnh Quỷ Vương quảthật không ít những nhân tài. Chẳng trách ông ta dương dương tự đắc, cho rằng con trai ông ta không thể hạ gục ông ta.
Thả phịch người xuống giường, Vy Vy gần như kiệt sức hoàn toàn. Tay chân mỏi rã rời. Lấy chônng sướng đâu chẳng thấy chưa gì đã thấy mệt. Bộ váy cưới màu đen hở vai cònchưa cởi bỏ. Vy Vy lúc này quả thật không còn chút sức lực nào nữa. Cô nhắm nghiền mắt lại, thả lỏng người.
Lúc Ken bước vào phòng thì Vy Vy đã ngủ say. Đồ cưới của Ken khá cầu kì nhưng chỉ độc một màu đen. Váy cưới của Vy Vy tuy cũng độc một màu đen, thế nhưng lại đính rất nhiều kim cương lấp lánh. Ken thì cứ phải gọi là đen một màu. Vừa bước vào phòng, Ken đã đưa tay mở một cúc trên cùng cho thoáng. Quả thật đám cưới không đơn giản chút nào. Được huấn luyện như cậu mà còn bơ phờ nữa, chẳng trách Vy Vy vừa vào phòng một chút đã ngủ ngay được như thế.
Nhìn Vy Vy, Ken bất giác mỉm cười. Mệt mỏi dần tan hết. Vy Vy bây giờ đã chính thức là vợ cậu, là Thái Tử phi của địa phủ. Ken cảm thấy trong người cứ lâng lâng như dùng chất kích thích vậy. Vy Vy của cậu. Vợ của cậu.
Vy Vy đang ngủ thì thấy người trở nên nhẹ bẫng. Gắng gượng mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Ken đang giúp mình thay y phục. Vy Vy mỉm cười với Ken, ánh mắt còn có chút mơ màng, đưa tay quàng lấy cổ cậu. Ken để mặccho Vy Vy ôm, nhẫn nại giúp Vy Vy mặc đồ ngủ. Sau đó chiếc váy cưới tiện tay được vứt sang một bên, Ken nằm xuống cạnh Vy Vy, thì thầm.
-"Mệt không?"
Vy Vy không nói gì mà chỉ cười. Nụ cười mơ màng của cô như in hằn vào tâm trí Ken. Dù chỉ có ánh đèn lờ mờ của phòng ngủ, Ken cũng cảm nhận được cái chấn động khe khẽ của tim. Vy Vy rúc vào ngực Ken, mắt lại nhắmxuống. Lúc này cô thật sự cảm thấy rất mệt rồi. Chỉ muốn ngủ. Ken cũng biết vợ mệt, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hôn lên trán cô, chúc ngủ ngon rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
CHAP 23: Nhân tình.
Mấy ngày sau đó, Vy Vy bắt đầu làm quen với những công việc như tiếp đón những người khách cùng Ken. Mặc dù có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng ở cạnh Ken lúc nào cũng thật thoải mái. Cậu chỉ cần nhìn thấy sắc mặtVy Vy cũng có thể đoán là cô đang mệt hay đang chán. Những lúc như thế, Ken thường cô gắng kết thúc thật nhanh để Vy Vy có thể nghỉ ngơi.Vy Vy xuống địa phủ, một phần là vì yêu Ken, một phần cũng là vì muốngiúp Ken, giúp cả loài người. Thế nhưng dù muốn giúp, Vy Vy tuyệt đối không nghĩ được rằng cô lại phải làm cái chuyện cầm ly rượu trên tay, miệng cười không ngớt, đi theo Ken khắp nơi thế này. Ken do lần trước Ely tới tìm Vy Vy, đã tuyệt đối không để Vy Vy ở nhà một mình nữa. Vậy nên Vy Vy cứ phải gọi là bịai kia lôi đi khắp nơi. Tối đến còn phải phục vụ ai kia tận tình.
Cứ như thế suốt nửa tháng, Ken cuối cùng cũng chuẩn bị được tạm ổn. Kun suốt ngày chẳng thấy mặt đâu. Nghe Ken nói cậu ta cũng có nhiệm vụ riêng. Ken dạo này bắt đầuchăm chỉ học để nâng cao sức mạnh. Chỉ còn chờ thời cơ là có thể tiến hành. Thế nhưng có một chuyện, Vy Vy không thể ngờ được.
Chiều hôm đó, Vy Vy vừa nghe tiếng bước chân Ken đã vội chạy ra mở cửa phòng đón cậu. Dạo này Ken có vẻ mệt mỏi. Chắc chắn làhọc rất vất vả. Thế nhưng vừa nhìn thấy Ken,chưa kịp cười, Vy Vy đã nhìn thấy tay Ken đang bị ôm lấy chặt cứng,
Vy Vy trợn tròn mắt. Cô bé kia là ai thế? Nhìn có vẻ giống an hem. Chẳng lẽ là em gái Ken? Vy Vy trượt ánh nhìn lên mặt Ken. Ken đang rất rất khó chịu, vùng vằng cố thoát khỏi cánh tay cô bé kia, vừa nhìn thấy Vy Vy đã mếu máo.
-"Vy Vy, Giúp anh."
Giúp? Vy Vy há hốc miệng. Giúp gì chứ? Chẳng lẽ không phải em gái sao? Cô bé kia đang tươi cười, nhìn thấy Vy Vy, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Vy Vy lạnh cả gáy. Lần này xuống địa phủ quả không phí. Ken của cô đúng là rất đào hoa. Hết Ely, bây giờ lại đến cô bé này sao?
-"Ngọc Điệp. Cô buông ra cho tôi. Nếu không tôi sẽ không nể nả gì đâu đấy."
-"Buông ra? Anh sao lại nỡ nói em như thế? Làm em tổn thương đấy. Người ta về đáng ra anh nên mừng chứ?"
-"Mừng mừng cái khỉ mốc. Cô giữ tự trọng giùm đi. Tôi là người đã có vợ."
-"Có vợ sao?" Ánh mắt con bé kia lập tức rưng rưng. Vy Vy thiếu nước ngồi thu lu một góc vẽ vòng tròn. Nhìn thôi cũng biết là cô ta chẳng ngạc nhiên gì ráo. Cái đôi mắt kia chỉ là diễn kịch mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, Vy Vy đã thấy con bé kia ôm Ken chặt cứng, thẽthọt. "Người ta chỉ mới đi vắng có mấy thángthôi àm ở đây đã có nữ nhân thay thế rồi sao?"
Ken nhăn mặt khó chịu. Ánh mắt cậu nhìn Vy Vy van nài cô đừng có tin con nhóc này nói nhảm. Thế nhưng ánh mắt cô không nhìn cậu,ánh mắt u ám đó dán thẳng vào cái vị trí tiếpxúc giữa Ken và con bé kia, mắt tóe lửa. Thảm rồi. Ken mềm hết cả người, mồ hôi *** ra như tắm. Lần này cậu nhất định chết không toàn thây. Vy Vy thật sự tức giận rồi. Thế nhưng Vy Vy không nói gì, chỉ quay đi, bướctừng bước gấp rút. Ken hoảng hốt đuổi theo, mặc cho con nhóc kia cố dùng sức kéocậu lại. Ken trong lòng rối bời. Tất cả là tại con bé này. Nếu Vy Vy giận cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho nó. Vy Vy mặc Ken gào tên mình, thẳng bước. Phòng cô ở tầng trệt nên cũng không mất mấy thời gian để côra được đến cánh đồng heo hút sau lâu đài. Ken hụt hơi đuổi theo Vy Vy, còn phải vác theo cục keo õng ẹo này. Quả thật bực mình không chịu nổi.
Vy Vy ra tới giữa cánh đồng thì dừng bước. Ken vẫn không ngớt vừa gọi tên Vy Vy, vừa mắng con bé kia không thương tiếc. Con bé kia cũng chẳng vừa, nước mắt lưng tròng một mực nói Ken là nhân tình của cô tacơ mà. Nhân tình… Nhân tình… Cái này quá đáng lắm mà. Vy Vy lừ mắt quay lại, nhìn thẳng vào 2 con người đang chí chóe kia, khiến cả hai im bặt. Ken lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Vy Vy. Hơn nữa lại còn bị chiếu thẳng vào mặt. Lần này thảm thật rồi.Ken trong lòng khóc ròng. Vy Vy liệu có nể tình vợ chồng tha cho cậu toàn thây không, cái này có vẻ còn rất mịt mờ.
-"Cô… Cô nhìn cái gì?" Ngọc Điệp dù có chút run sợ nhưng vẫn mạnh miệng hống hách với Vy Vy. "Bộ chưa nhìn thấy nhân tìnhgiận dỗi nhau bao giờ àk?"
Nhân tình? Lại là hai chữ đó. Vy Vy cười khan một tiếng. Còn Ken thì mặt mày xanh lét.Bây giờ thì cái hi vọng chết toàn thây của cậu cũng bị cắt hoàn toàn mất rồi. Ngọc Điệp chết tiệt. Vy Vy chẳng nói chẳng rằng, lôi Roi Vương Ma ra, lạnh lùng bước tới gần 2 con người kia.
Ngọc Điệp nuốt một ngụm nước miếng, tâm trí bắt đầu hoảng sợ. Cô gái kia sát khí cao ngất, dường như không đơn giản chút nào. Khuôn mặt ẩn hiện tối sáng kia như có tia lửa.Ngọc Điệp có chút hơi run. Nhưng cô không sợ. Phải. Cô tuyệt đối không sợ. Cô là ai chứ? Vũ Trần Ngọc Điệp này là ai cơ chứ? Cha cô chẳng phải là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương đó sao? Chỉ cần là cha cô lên tiếng, có ai là không sợ. Thái tử Phi thì sao chứ? Chỉ cần cha cô rỉ tai Quỷ Vương mấy câu không hay, cô ta bị phế lúc nào chắc cũng chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, Ngọc Điệp có phần bớt run. Cô ngang nhiên ôm chặt cánh tay Ken hơn, thậm chí còn có vẻ nép vào lòng cậu nữa. Ken lúc này chẳng khác gìmột khúc gỗ đang bị dọa cho chết khiếp. Chuyện này với cô chỉ có lợi. Càng dễ cho cô lợi dụng.
Vy Vy từ từ tiến lại gần hơn. Ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm hơn. Ngọc Điệp càng lúc càng đắc ý.
-"Sao? Cô ghen tị sao? Nói cho cô biết. Cô…"
Câu nói của Ngọc Điệp chưa kịp thoát khỏi cổ, ngay lập tức đã bị Vy Vy tát bay. Ánh mắt Vy Vy nhìn cô lạnh lẽo. Tia lửa cũng chẳng thèm lóe lên nữa. Ngọc Điệp bàng hoàng. Cô bị tát. Cô bị Vy Vy tát. Lần đấu tiên trong đời cô ăn một cái tát. Lại còn nảy lửa thế này. Má phải của cô nóng bừng lên. Cánh tay của cô buông tay Ken, ôm lấy mặt. Ken cũng kinh hãi nhìn cô, sau đó nhìn Vy Vy.Vy Vy không thèm nhìn cậu. Vy V-"Cô…" Ngọc Điệp uất tới nghẹn giọng. Đường đường là con gái lá ngọc cành vàng của cánh tay phải bên cạnh Quỷ Vương. Xưa nay chỉ có cô đánh người. Tuyệt đối chưa bao giờ có chuyện người đánh cô. Ngọc Điệp mang ánh mắt đầy phẫn uất, chiếu thẳng vào Vy Vy. Thế nhưng Vy Vy chỉ thản nhiên phủi tay, xem như chỉ vừa phủi đi cái gì bẩn thỉu lắm.
-"Sao? Ức lắm phải không đại tiểu thư? Không ngờ tôi dám tát cô đúng không?"
-"Cô… Sao cô dám…"
Ngọc Điệp mặt tím ngắt, lắp bắp không ra lời. Quả thật làm Vy Vy có chút thương xót. Khuôn mặt đẹp vậy, bây giờ đỏ bừng lên rồi, còn tím nữa. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.
(Rin lala: Cái này gọi là mèo khóc chuột a. Vy tỉ đánh người ta mà. KK)
Ngọc Điệp nhìn thấy Vy Vy có phần đắc ý, cơn giận lên tới đỉnh điểm mất rồi. Cô giận tới run cả người. Liền rời Ken, đưa tay lên, trảđũa Vy Vy.
Vy Vy khinh khỉnh cười. Với hạng con gái như thế này, cô chẳng lạ lẫm gì. Đường đường là đại mĩ nhân, nam nhân theo đuổi cô cũng không ít. Vậy nên mấy nữ nhân tới tìm cô đánh ghen cũng không ít. Lúc này Vy Vy mới thấy, bị đánh ghen cũng có cái lợi a. Bây giờ có thể dùng mấy chiêu mà bọn con gái kia áp dụng lên cô, đem áp dụng lên người khác. Mặc dù là trước đây mấy chiêu đó dùng với cô hoàn toàn thất bại.
"Bốp"
Cánh tay Ngọc Điệp vừa lao vút xuống, đã bị bàn tay Vy Vy nắm chặt. Còn bị Vy Vy dùng tay kia tát thêm cái nữa vào mặt. Dám ôm nam nhân của cô. Ngọc Điệp quả là gan cùng mình. Còn muốn tát lại cô. Đúng là không biết lượng sức.
-"Vy Vy."
Ken yếu ớt gọi Vy Vy. Dù cậu không ưa gì con nhóc hống hách lắm chuyện xưa nay cứ lẵng nhẵng theo cậu này, nhưng mà như vậy có phải hơi quá tay không? Vy Vy nổi cơn ghen quả thật đáng sợ tới mức làm người ta không dám sợ. Vy Vy liếc Ken một cái sắc lạnh,buông ra một câu
-"Anh im lặng cho em"
Ngọc Điệp đến lúc này quả thật không chịu đựng nổi nữa. Lôi ra vũ khí của mình. Thanh kiếm mảnh mai sắc bén lao vút tới chỗ Vy Vy, ánh mắt Ngọc Điệp đầy thù hận. Vy Vy nhếchmôi. Dựa vào cô ta mà muốn đả thương Vy Vy, quả là châu chấu đá xe a. Mặc dù chỉ xuống địa phủ mấy tháng, thế nhưng những gì Vy Vy học được là không thể xem thường. Vy Vy vốn dĩ rất thông minh. Không cần thầy dạy, chỉ cần đọc sách là có thể áp dụng chiêu thức dễ dàng. Từ sau khi Ely thách đấuvới cô, cô càng miệt mài học. Những lúc cùngKen đi tiếp khách thì không học được. NÊn Vy Vy chỉ tranh thủ những lúc Ken ngủ say, lôi ra đọc một chút. Về sau thời gian tiếp khách của Ken ngày càng nhiều, Vy Vy thuyết phục Ken để cô ở nhà, dành thời gianhọc thêm chút đỉnh, như thế có thể không lobị tấn công nữa.
Vy Vy quất chiếc roi một cách điệu nghệ. Chiếc roi quấn lấy thanh kiếm, liếm láp vào tay Ngọc Điệp, buộc cô ta phải buông thanh kiếm, ôm tay đau đớn. Thanh kiếm lao vút lên trên rồi lao xuống, cắm phập vào mặt đất. Mất đi vũ khí, Ngọc Điệp hoảng loạn thật sự. Cô bấn loạn, bò tới chỗ Ken, ôm chặtlấy chân Ken, nước mắt lưng tròng.
-"Anh… Anh Ken. Anh cứu em đi. Cô ta… Cô ta dám đánh em… Anh đừng quên cha em là ai. Anh nhìn thấy em chết mà không cứu. Cha em nhất định không tha cho anh."
Ken lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp. Sớm biết cô ta là loại tiểu nhân, chỉ không ngờ tiểu nhân tới mức này. Cả nhà cô ta, Ken chẳng ưa chút nào.Suốt ngày chỉ biết nịnh nọt Quỷ Vương, không thích ai liền dùng uy danh Quỷ Vương ra chém giết. Vợ chồng nhà Lão Nhị đó như thế, sinh ra con gái cũng chẳng khác gì. Ngọc Điệp từ nhỏ vồn rất hống hách. Đối với Ken và Quỷ Vương rất mực ngọt ngào, õng ẹo. Thế nhưng một cô nhóc lúc đó chỉ mới 7 tuổi đã biết dùng uy cha mình, chèn ép người ta, còn không ít lần ra lệnh chém những tiểu quỷ nào dám không nghe lời cô ta không thương tiếc.
-"Đứng lên."
Vy Vy lạnh lùng ra lệnh. Trước đây Kun có mấy lần nhắc qua cái tên Ngọc Điệp. Chuyệnxấu cô ta làm nhiều tới mức hơn cả những lần cô ta ăn cơm. Ely tuy cũng rất độc ác, Thếnhưng những nạn nhân của nữ thần báo tử phần lớn là kẻ xấu. Những người tốt bị Ely giết hại rất ít. Cũng không phải chịu đau đớngì. Vy Vy biết rõ Ely. Lâu nay cô ấy có vẻ thích cô, thường xuyên tới tìm cô. Những người Ely bị Quỷ Vương ép giết đi, Ely khôngthể trái lời, chỉ có thể giúp họ chết không chút đau đớn. Về phần này Vy Vy có thể hiểu. Thế nhưng Ngọc Điệp, cô ta chỉ biết làm chuyện xấu. Những chuyện cô ta làm, theo cô ta thường ngâm nga, chỉ là do thích như thế.
-"Cô.. . Cô đừng lại đây. Nếu không tôi…"
-"Tôi làm sao? Sai người lôi ra chém như những người khác chứ gì? Nói cho cô biết. Vy Vy tôi đây không hề dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu."
-"Cô… Vy vy tỉ tỉ. Em sai rồi… Chị tha cho em đi… Em xin chị. Em van chị đấy."
Ngọc Điệp thái độ lập tức thay đổi, sợ hãi cầu xin. Cô ít ra cũng có thể nhận biết, nếu còn dùng giọng bề trên, chắc chắn sẽ bị Vy Vy giết không tha. Chi bằng cứ giữ lại cái mạng này.
-"Van xin cơ àk?" Vy Vy hừ mũi, khinh bỉ."Trước đây nghe nói cô rất hống hách cơ mà. Chỉ có người ta đi van xin cô tha chết. Cuối cùng cũng có ngày cô van xin người khác tha cho mình sao?"
-"Tôi… Tôi xin lỗi… tôi sai rồi. Sau này tôi không dám làm càn nữa. Tha cho tôi đi mà."
-"Vy Vy. Tha cho cô ta đi."
Ken lúc này mới thở dài, lên tiếng. Dù sao cô ta cũng là con gái Lão Nhị, Nếu làm quá nhấtđịnh lão ta sẽ không để yên. Dù rằng cậu cũng rất muốn giúp cư dân địa phủ nhân dịpnày báo thù, thế nhưng thù này chưa tới lúc trả.
Vy Vy nhìn chằm chàm vào Ngọc Điệp. Dù là nữ nhân cũng nhất định phải kiên cường. Côta dựa vào cái gì làm xấu mặt nữ nhân chứ? Hạ mình van xin, quả khiến người ta hận muốn giết. Thế nhưng Vy Vy biết, giết cô ta, nhất định sẽ là mạo hiểm gây chiến với Lão Nhị, cũng đồng nghĩa đánh động Quỷ Vương. Ken còn chưa chuẩn bị xong hết. Đánh lúc này quả không khôn ngoan. Nghĩ tới đó, Vy Vy nhăn mặt ,cất Roi Vương Ma đi. Thôi thì, tha cho cô ta lần này. Sau này nhất định sẽ để tự tay những người bị cô ta bắt nạt trả thù cô ta.
* * *
y đánh người. Vy Vy… chẳng lẽ… đang đánh ghen sao?
-"Cô…" Ngọc Điệp uất tới nghẹn giọng. Đường đường là con gái lá ngọc cành vàng của cánh tay phải bên cạnh Quỷ Vương. Xưa nay chỉ có cô đánh người. Tuyệt đối chưa bao giờ có chuyện người đánh cô. Ngọc Điệp mang ánh mắt đầy phẫn uất, chiếu thẳng vào Vy Vy. Thế nhưng Vy Vy chỉ thản nhiên phủi tay, xem như chỉ vừa phủi đicái gì bẩn thỉu lắm.
-"Sao? Ức lắm phải không đại tiểu thư? Không ngờ tôi dám tát cô đúng không?"
-"Cô… Sao cô dám…"
Ngọc Điệp mặt tím ngắt, lắp bắp không ra lời. Quả thật làm Vy Vy có chút thương xót. Khuôn mặt đẹp vậy, bây giờ đỏ bừng lên rồi, còn tím nữa. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.
(Rin lala: Cái này gọi là mèo khóc chuột a. Vy tỉ đánh người ta mà. KK)
Ngọc Điệp nhìn thấy Vy Vy có phần đắc ý, cơn giận lên tới đỉnh điểm mất rồi. Cô giận tới run cả người. Liền rời Ken, đưa tay lên, trảđũa Vy Vy.
Vy Vy khinh khỉnh cười. Với hạng con gái như thế này, cô chẳng lạ lẫm gì. Đường đường là đại mĩ nhân, nam nhân theo đuổi cô cũng không ít. Vậy nên mấy nữ nhân tới tìm cô đánh ghen cũng không ít. Lúc này Vy Vy mới thấy, bị đánh ghen cũng có cái lợi a. Bây giờ có thể dùng mấy chiêu mà bọn con gái kia áp dụng lên cô, đem áp dụng lên người khác. Mặc dù là trước đây mấy chiêu đó dùng với cô hoàn toàn thất bại.
"Bốp"
Cánh tay Ngọc Điệp vừa lao vút xuống, đã bị bàn tay Vy Vy nắm chặt. Còn bị Vy Vy dùng tay kia tát thêm cái nữa vào mặt. Dám ôm nam nhân của cô. Ngọc Điệp quả là gan cùng mình. Còn muốn tát lại cô. Đúng là không biết lượng sức.
-"Vy Vy."
Ken yếu ớt gọi Vy Vy. Dù cậu không ưa gì con nhóc hống hách lắm chuyện xưa nay cứ lẵng nhẵng theo cậu này, nhưng mà như vậy có phải hơi quá tay không? Vy Vy nổi cơn ghen quả thật đáng sợ tới mức làm người ta không dám sợ. Vy Vy liếc Ken một cái sắc lạnh,buông ra một câu
-"Anh im lặng cho em"
Ngọc Điệp đến lúc này quả thật không chịu đựng nổi nữa. Lôi ra vũ khí của mình. Thanh kiếm mảnh mai sắc bén lao vút tới chỗ Vy Vy, ánh mắt Ngọc Điệp đầy thù hận. Vy Vy nhếchmôi. Dựa vào cô ta mà muốn đả thương Vy Vy, quả là châu chấu đá xe a. Mặc dù chỉ xuống địa phủ mấy tháng, thế nhưng những gì Vy Vy học được là không thể xem thường. Vy Vy vốn dĩ rất thông minh. Không cần thầy dạy, chỉ cần đọc sách là có thể áp dụng chiêu thức dễ dàng. Từ sau khi Ely thách đấuvới cô, cô càng miệt mài học. Những lúc cùngKen đi tiếp khách thì không học được. NÊn Vy Vy chỉ tranh thủ những lúc Ken ngủ say, lôi ra đọc một chút. Về sau thời gian tiếp khách của Ken ngày càng nhiều, Vy Vy thuyết phục Ken để cô ở nhà, dành thời gianhọc thêm chút đỉnh, như thế có thể không lobị tấn công nữa.
Vy Vy quất chiếc roi một cách điệu nghệ. Chiếc roi quấn lấy thanh kiếm, liếm láp vào tay Ngọc Điệp, buộc cô ta phải buông thanh kiếm, ôm tay đau đớn. Thanh kiếm lao vút lên trên rồi lao xuống, cắm phập vào mặt đất. Mất đi vũ khí, Ngọc Điệp hoảng loạn thật sự. Cô bấn loạn, bò tới chỗ Ken, ôm chặtlấy chân Ken, nước mắt lưng tròng.
-"Anh… Anh Ken. Anh cứu em đi. Cô ta… Cô ta dám đánh em… Anh đừng quên cha em là ai. Anh nhìn thấy em chết mà không cứu. Cha em nhất định không tha cho anh."
Ken lạnh lùng nhìn Ngọc Điệp. Sớm biết cô ta là loại tiểu nhân, chỉ không ngờ tiểu nhân tới mức này. Cả nhà cô ta, Ken chẳng ưa chút nào.Suốt ngày chỉ biết nịnh nọt Quỷ Vương, không thích ai liền dùng uy danh Quỷ Vương ra chém giết. Vợ chồng nhà Lão Nhị đó như thế, sinh ra con gái cũng chẳng khác gì. Ngọc Điệp từ nhỏ vồn rất hống hách. Đối với Ken và Quỷ Vương rất mực ngọt ngào, õng ẹo. Thế nhưng một cô nhóc lúc đó chỉ mới 7 tuổi đã biết dùng uy cha mình, chèn ép người ta, còn không ít lần ra lệnh chém những tiểu quỷ nào dám không nghe lời cô ta không thương tiếc.
-"Đứng lên."
Vy Vy lạnh lùng ra lệnh. Trước đây Kun có mấy lần nhắc qua cái tên Ngọc Điệp. Chuyệnxấu cô ta làm nhiều tới mức hơn cả những lần cô ta ăn cơm. Ely tuy cũng rất độc ác, Thếnhưng những nạn nhân của nữ thần báo tử phần lớn là kẻ xấu. Những người tốt bị Ely giết hại rất ít. Cũng không phải chịu đau đớngì. Vy Vy biết rõ Ely. Lâu nay cô ấy có vẻ thích cô, thường xuyên tới tìm cô. Những người Ely bị Quỷ Vương ép giết đi, Ely khôngthể trái lời, chỉ có thể giúp họ chết không chút đau đớn. Về phần này Vy Vy có thể hiểu. Thế nhưng Ngọc Điệp, cô ta chỉ biết làm chuyện xấu. Những chuyện cô ta làm, theo cô ta thường ngâm nga, chỉ là do thích như thế.
-"Cô.. . Cô đừng lại đây. Nếu không tôi…"
-"Tôi làm sao? Sai người lôi ra chém như những người khác chứ gì? Nói cho cô biết. Vy Vy tôi đây không hề dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu."
-"Cô… Vy vy tỉ tỉ. Em sai rồi… Chị tha cho em đi… Em xin chị. Em van chị đấy."
Ngọc Điệp thái độ lập tức thay đổi, sợ hãi cầu xin. Cô ít ra cũng có thể nhận biết, nếu còn dùng giọng bề trên, chắc chắn sẽ bị Vy Vy giết không tha. Chi bằng cứ giữ lại cái mạng này.
-"Van xin cơ àk?" Vy Vy hừ mũi, khinh bỉ."Trước đây nghe nói cô rất hống hách cơ mà. Chỉ có người ta đi van xin cô tha chết. Cuối cùng cũng có ngày cô van xin người khác tha cho mình sao?"
-"Tôi… Tôi xin lỗi… tôi sai rồi. Sau này tôi không dám làm càn nữa. Tha cho tôi đi mà."
-"Vy Vy. Tha cho cô ta đi."
Ken lúc này mới thở dài, lên tiếng. Dù sao cô ta cũng là con gái Lão Nhị, Nếu làm quá nhấtđịnh lão ta sẽ không để yên. Dù rằng cậu cũng rất muốn giúp cư dân địa phủ nhân dịpnày báo thù, thế nhưng thù này chưa tới lúc trả.
Vy Vy nhìn chằm chàm vào Ngọc Điệp. Dù là nữ nhân cũng nhất định phải kiên cường. Côta dựa vào cái gì làm xấu mặt nữ nhân chứ? Hạ mình van xin, quả khiến người ta hận muốn giết. Thế nhưng Vy Vy biết, giết cô ta, nhất định sẽ là mạo hiểm gây chiến với Lão Nhị, cũng đồng nghĩa đánh động Quỷ Vương. Ken còn chưa chuẩn bị xong hết. Đánh lúc này quả không khôn ngoan. Nghĩ tới đó, Vy Vy nhăn mặt ,cất Roi Vương Ma đi. Thôi thì, tha cho cô ta lần này. Sau này nhất định sẽ để tự tay những người bị cô ta bắt nạt trả thù cô ta.
CHAP 24: Sự cố bất ngờ
Cung điện nguy nga tráng lệ. Từng chi tiết như được khảm từ kim cương đen. Mỗi chút một, ánh lên trong bóng đêm, phản chiếu lại tia mắt sáng rỡ.
Quỷ Vương ngồi im lặng trên ngai, chìm vàosuy ngẫm. Đã hơn hai tháng rồi. Như thế có lẽcũng đã đủ thời gian. Ông ta cần gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Vậy mà bước đầu tiên còn chưa thể thực hiện. Lần trước đã suýt thành công, vậy mà con trai ông ta lại trốn mất, làm lỡ mất kế hoạch của ông ta. Đáng ra ông ta sẽ phải trừng phạt Ken, nếu như không phát hiện ra, vợ chưa cưới của Ken lại là cô ta.
Quỷ Vương nhếch khóe môi. Lôi Thần. Con gái Lôi Thần. Quả thật duyên số lại ưu ái ông ta đến thế. Cái ngày mà Lôi Thần kết hôn với người con gái mà ông ta yêu, ông ta đã mang trong mình thù hận. Cái thứ thù hận đáng sợ, hỗ trợ chất độc trong người ông ta. Nhưng có sao đâu. Ông ta vẫn mạnh. Cả đời này ông ta vẫn mạnh. Hơn nữa, con gái của bọn họ, vừa ra đời đã làm cho mắt ông ta lóe sáng lên bởi một bí mật.
-"Satan."
Quỷ Vương lên tiếng gọi, giọng không lớn nhưng đủ để vang vọng khắp phòng. Đã tớilúc rồi. Chuyện này cần phải kiểm tra. Sau đó kế hoạch của ông ta sẽ càng hoàn mĩ hơn.
Luồng khói đen dần hình thành, kết tinh lại. Satan đứng đó, chờ lệnh. Quỷ Vương khôngthèm đưa ánh mắt lên, lên tiếng.
-"Ta cần ngươi là cho ta một việc."
……………………………..
Vy Vy lười biếng ngáp dài, nằm úp trên giường. Thoải mái. Quả thật rất thoải mái. Cô khoan khoái tận hưởng. Đã lâu rồi không có cảm giác thoải mái như thế này. Trong lòng Vy Vy lúc này rất ấm áp.
-"Lên trên một chút đi ông xã."
-"Vâng lệnh bà xã."
Ken toát mồ hôi hột, ra sức mát xa cho Vy Vy. Ngọc Điệp đáng chết, hại cậu bị phạt như này. Thế nhưng có thế mới biết Vy Vy tin cậu nhường nào a.
……
30 phút trước.
Vy Vy đi trước, Ken lẽo đẽo theo sau, mồ hôituôn không ngừng.
-"Vy… Vy Vy"
Ken nhỏ giọng gọi Vy Vy. Mặt cô có vẻ rất đáng sợ. Ken muốn gọi lớn, muốn giải thích cho Vy Vy rằng Ngọc Điệp chỉ là cái đuôi đáng ghét của cậu thôi. Cậu tuyệt đối khôngcó chút tình cảm nào. Nhưng nhìn Vy Vy đằng đằng sát khí, tát cho Ngọc Điệp nổ hếtcả đom đóm, cậu chỉ có thể gom hết can đảm gọi nhỏ như thế.
Vy Vy không trả lời. Cô đang rất rất giận. Lúc này cô chẳng muốn nói gì hết. Thế nhưngKen không được cô trả lời, liên tục gọi cô. Cuối cùng thì Vy Vy chịu hết nổi, quay lại lườm Ken một cái.
Ken nuốt nước miếng. Ánh mắt Vy Vy quả thật đáng sợ. Có thể giết người a. Thế nhưng… Cậu có làm gì đâu chứ.
Vy Vy nhìn Ken, ánh mắt tức tối dán thẳng vào Ken. Cục giận này chẳng thể nuốt trôi. Chân Vy Vy bắt đầu bước lại gần Ken. Ken có phần hơi giật mình. Ánh mắt đó là sao chứ? Chẳng lẽ muốn đánh cậu sao? Không được đâu a. Nếu bị Vy Vy đánh, ít nhất cũngđau đến mấy ngày. Cậu đâu có thể đánh lại Vy Vy đâu? Như thế khác nào hạ thấp danh dự?
-"Vy… Vy Vy. Nghe anh giải thích đã… Anh…"
Ken chưa kịp nói hết cậu đã bị Vy Vy chặn lại. Ken cứng đơ người. Đôi môi bị Vy Vy ép chặt. Cậu bị cưỡng hôn a. Trước nay chỉ có cậu cưỡng hôn Vy Vy, làm gì có chuyện ngươc đời thế này chứ?
Vy Vy nhẹ nhàng hôn Ken, nụ hôn như chất chứa những bực tức trong lòng. Ken có chút ngạc nhiên. Không phải đang giận cậu sao? Sao lại hôn cậu chứ?
Môi Vy Vy lướt nhẹ trên môi Ken. Cánh tay vòng ra sau, hôm lấy Ken. Ken cũng đáp trả lại Vy Vy. Ngọt ngào xiết lấy môi cô. Ngay sauđó, Vy Vy ngừng hôn Ken, nhìn thẳng vào mắt cậu.
-"Em giận lắm đó."
Cái này Ken đương nhiên biết. Cậu lúng túng gãi đầu.
-"Không phải như cô ta nói đâu. Anh chẳng có chút tình cảm gì với cô ta hết."
-"Chuyện này sao em không biết chứ? Nhưng nhìn thấy nam nhận của mình bị người ta bám riết, lúc đó chỉ hận không giết được cô ta luôn thôi."
-"Ớ…" Ken đứng lưỡi. Không giận cậu sao? Còn muốn giết Ngọc Điệp Sao? Hỏng rồi hỏng rồi. Không ngờ Vy Vy của cậu lại có máu ghen đến thế. "Thế không giận anh sao?"
-"Tất nhiên là không."
Ken nghe Vy Vy nói như thế, không thể đừng thở phào một cái được. Cậu vuốt vuốtngực.
-"Thật may quá a. Anh cứ sợ…"
-"Nhưng mà vì anh không dứt được cô ta ra sớm hơn nên sẽ bị phạt."
-"Phạt???"
………………..
Vy Vy khoan khoái thưởng thức tay nghề của Ken. Cũng không tồi đâu. Sau này nhất định sẽ tận dụng cậu triệt để. Ken đương nhiên bây giờ mới hiểu rõ ánh mắt gian xảo Vy Vy nhìn cậu khi bảo cậu sẽ bị phạt. Cậu trước nay còn chưa biết thế nào là mát xa, nay bị bà xã chỉ trỏ này nọ, một lát sau cũng có thể làm cho cô vừa ý.
Một lát sau, Ken cuối cùng cũng được tha. Cậu nằm xuống một bên Vy Vy, xoa xoa bàn tay của mình. Mỏi nhừ. Vy Vy cười khúc khíchnhìn Ken, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, mát xa một chút. Tay nghề Vy Vy quả không tồi chút nào. Cả người Ken lúc này cứ gọi là lâng lâng. Chỉ một lát sau đã ngủ mất lúc nào không hay. Vy Vy cũng chẳng khá khẩm hơn, thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng ra tỉnh giấc đã không nhìn thấy Ken đâu. Vy Vy vươn vai một cái, bước ra khỏi giường thay y phục, vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô sẽ ra ngoài một chút. Tới đây đã lâu, vậy mà cô chưa đi thăm thú nơi này chút nào. Phía trước lâu đài là một thị trấn khá sầmuất. Hôm nay sẽ ra đó mua sắm một chút xem sao.
* * *
* * *
Khu phố sầm uất quả thật là nơi lí tưởng nhất ở đây để đi dạo. Vy Vy cứ như lạc vào xứ phù thủy vậy. Những ác quỷ ở đây chẳngkhác gì những người thợ thủ công tài tình. Vy Vy thậm chí còn nhìn thấy một tiểu quỷ dùng phép tạo ra mấy cụ bong bong phát sáng bay lượn để bán. Bây giờ mới biết, địa phủ có khi còn hơn trên trần. Chỉ có điều, những ác quỷ này, một số thì đẹp mê hồn, một số khác thì đúng chất ác quỷ.
Tới trước một quán bả có vẻ rất lớn nhưng khá tối đề biển Hell, Vy Vy đột nhiên nảy ra ý định muốn vào. Ở trên trần cô thỉnh thoảng cũng cùng My My đi bar. Thế nhưng cô thật sự rất tò mò muốn biết quán bar ở địa ngục là như thế nào. Vừa bước vào đến nơi, Vy Vy đã cảm thấy choáng ngợp bởi cái không khí trầm lặng ở đây. Bản Canon in D nhẹ nhàng sâu lắng. Những ác quỷ ở đây hầu hếtđều mang dáng vẻ khá đáng sợ, thế nhưng lại ngồi yên ắng cầm li rượu của mình lắc lư theo điệu nhạc.Vy Vy bây giờ mới nhận ra. Ácquỷ không phải lúc nào cũng độc ác. Cư dân địa phủ vốn dĩ là hồn ma của người chết hóa thân thành. Nhân tính lại có vẻ tốt hơn rất nhiều. Vy Vy cười khẽ. Trên trần làm gìthiếu những con ác quỷ đội lốt người chứ? Chẳng trách Ken yêu quý cư dân ở đây như vậy.
Lúc Vy Vy vừa ngồi xuống, một tiểu quỷ có khuôn mặt rất ư là xinh trai hóa thành cuộn khói, tay bê một chiếc khay có đựng menu ra,đặt xuống trước mặt cô, nở một nụ cười tươi rói.
-"Thái Tử Phi dùng gì ạk?"
-"Sao ngươi biết ta là Thái Tử Phi?" Vy Vy ngạc nhiên. Để tránh chuyện mọi người tỏ ra kính trọng cô, Vy Vy đã cẩn thận không cho bất cứ người nào theo hầu.
-"Hi'" Tên tiểu yêu cười tinh nghịch. "Sắc đẹpcủa Thái Tử Phi e rằng ở đây ai cũng không có nổi. Hơn nữa bọn tiểu dân đã được diện kiến người trong lễ cưới của người và Thái tử, đương nhiên là rất dễ để nhận ra."
-"Hjx. Chẳng trách ai gặp ta cũng cúi đầu một cái rồi cười với ta. Hóa ra là lộ ngay từ đầu."
-Bọn tiểu dân tuy là quỷ thế nhưng cũng rấthiểu biết. Thái tử Phi xuất cung một mình, dĩ nhiên là vì không muốn ai nhận ra. Chúng thần dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Người và Thái Tử."
-"Vậy sao?" Câu nói làm Vy Vy có phần đỏ mặt. Chồng cô đúng là lợi hại quá rồi. Còn có thể làm cho người dân tôn trọng mình như thế. "Vậy… ở đây có loại rượu nào ngon ngon một chút không?"
Nhắc đến chuyên môn là phải. Tiểu yêu mắt lập tức sáng rỡ. Quả thật làm người ta nhìn mà muốn bẹo má cho một cái.
-"Quán bar này là nổi tiếng nhất địa phủ đấy ạk. Đủ các loại rượi ngon. Hồng đào huyết, nữ nhi huyết, nam nhi huyết, nhi đồng huyết…"
Vy Vy kinh hãi, mở to mắt nhìn tên tiểu yêu. Cái gì mà huyết, huyết. Sao toàn là huyết như thế chứ? Cô vốn dĩ là người mà. Làm saocó thể uống huyết được?
Tên tiểu yêu nhìn Vy Vy mà bật cười to.
-"Tiểu nhân chỉ đùa thôi. Thái tử Phi cứ tự nhiên chọn trong menu. Tiểu nhân lập tức sẽ pha chế."
Trình độ pha rượu của quán bar này quả thật rất tuyệt. 2 phút sau khi Vy Vy chọn một ly Xanh, tiểu yêu Bin đã lập tức đưa đến chocô. Vị rượu cay nồng tan ngay trên đầu lưỡi, lưu lại vị thơm cây cỏ rất đặc biệt. Rượu vừa xuống đến cổ, Vy Vy lập tức cảm nhận được hương cỏ thơm ngon. Quả thật rất tuyệt. Ở đây thật thoải mái. Vy Vy ngồi ở một góc quán, tận hưởng li rượu cùng bản nhạc.
Chẳng mấy chốc mà đã gần trưa, Vy Vy bắt đầu thấy bụng mình cồn cào. Vì ở trong quán vốn dĩ có phòng ăn riêng, Vy Vy chỉ việc vào đó và chọn món, lập tức sẽ có người mang tới. Nơi này quả thực phục vụ rất nhanh. Chẳng trách ban ngày cũng có nhiều ác quỷ tới như vậy. Vy Vy tự chọn cho mình mấy món ăn nhẹ, nhâm nhi thưởng thức.
Thức ăn vừa vào đến miệng, Vy Vy lập tức cảm nhận được vị ngon thanh tao. Thế nhưng chưa kịp thưởng thức những món khác, đầu óc Vy Vy đã lập tức quay cuồng. Sau đó thì mọi thứ chao đảo, Vy Vy gục xuống bàn, ngất lịm.
Mở mắt ra. Vy Vy nhìn thấy mặt một tên con trai dí sát vào mặt mình. Vy Vy trợn tròn mắt, lập tức bật dậy, không để ý chấn vào đầu tên kia một cái rõ to.
* * *
* * *
-"Quả thật xinh đẹp a."
Satan liếm môi, nhìn chằm chằm vào…ngực Vy Vy. Vy Vy nãy giờ vẫn trợn tròn mắt, khôngnói đượ điều gì, lúc này nhìn thấy ánh mắt của tên con trai kia, lập tức đổ quạu.
Satan còn đang chăm chú nhìn một cách thèm muốn, khong để ý chủ nhân thứ cậu nhìn đã đứng dậy rất nhanh, ra cú đấm cũngrất nhanh. Cậu chỉ kịp ớ một tiếng, sau đó ngã vật xuống sàn.
-"Chết tiệt." Satan bật ra một tiếng **** thề.,lau vết máu trên miệng rồi quát to. "Làm cái quái gì thế hả tình yêu?"
-"Tình…tình yêu?"
Vy Vy lắp bắp thắc mắc. Cậu ta gọi cô là tình yêu? Cậu ta…
-"Anh là cái giống gì thế hả?"
-"Àk…" Satan nghe Vy Vy hỏi, lập tức lấy lại phong độ, hất hất phần tóc mái màu vàng, trưng ra cái bộ mặt đắc chí. "Anh là Satan 666"
-"666?"
Vy Vy trợn mắt đợt 3. Satan 666 vốn dĩ cũng có tên trong quái vật Địa phủ. Quái vật được mệnh danh là mạnh nhất của Quỷ Vương. Vốn dĩ hắn ta có rất nhiều bộ mặt. Nhữn khuôn mặt mĩ nam hoàn mĩ hút hồn người. Không ai biết được bộ mặt thật của hắn ta. Cũng không ai gặp hắn mà còn sống để kể về sức mạnh của hắn ta. Satan 666 vốn dĩ là quái vật từ lúc trời đất mới sơ khai. Chỉ có điều…
-"nhìn cái gì tên háo sắc????"
Vy Vy đỏ mắt quát lên. Cái tên đó mắt lại dờixuống ngực cô. Cái tên đồi bại này, nhất định phải đánh cho chừa đi. Vy Vy rút roi Vương Ma ra, bắt đầu xuất chiêu. Satan 666 có vẻ không chú ý gì, thế nhưng lưỡi roiVy Vy vừa quất tới, đã bị tên kia nắm chặt lấy.
Chiêu thức của Vy Vy xuất ra vốn dĩ luôn chuẩn xác. Chưa bao giờ có chuyện trật. Lại càng chưa bao giờ bị nắm lấy dễ dàng như thế này. Gay rồi. Lần này quả thật gay rồi. Satan đúng là Satan. Trình độ quả hơn người.
Vy Vy khẽ nhíu mày, không cố giật chiếc roi ra nữa. Cô buông chiếc roi ra, thu lại thành làn khói, tan biến vào không khí. Vy Vy lao vút lên, sử dụng những chiêu thức trước đâyđược các sư phụ truyền đạt. Cước của Vy Vy ảo ảo thực thực, biến hóa khôn lường. Liên hoàn cước tung ra làm Satan không còntập trung nhìn nữa. Cậu ta nhíu mày. Thái tử Phi quả là Thái Tử Phi, chiêu thức quả hơn người.
……………..
Trời đã gần tối mà Vy Vy vẫn chưa trở về. Ken nhìn căn phòng trống không mà trong lòng không yên nổi. Vy Vy đi đâu được cơ chứ? Chẳng kịp nghĩ gì nhiều, Ken lao vụt rakhỏi lâu đài. Cư dân địa phủ nhìn thấy cậu liền vui vẻ đưa tay vẫy chào. Xưa nay dân cư ở đây vốn rất thân thiết với Ken. Tuy là thái tử nhưng Ken chưa lần nào tỏ ra hơn người.
Khuôn mặt Ken hốt hoảng, cậu gặp người ào cũng lập tức hỏi có nhìn thấy Vy Vy đâu không. Theo chỉ dẫn của mọi người, Ken cuốicùng cũng tìm đến quán bar Hell. Vừa tới nơi, Tiểu yêu Bin lập tức ra đón cậu từ cửa. Vừa thấy cậu ta, Ken đã dồn dập hỏi ngay.
-"Thái tử Phi có ở đây chứ?"
CHAP 25: Nữ Quỷ mang tên Sa Sa.
Không phải ngâu nhiên mà giọng nói của SaSa có thể làm cho Satan hoảng sợ đến mức đó. Sa Sa vốn là một nữ quỷ hoang dã. Chính hoang dã nên rất hiểm ác. Cô ta có một đắc tính, đó là không bao giờ già đi. Satan tuy là sinh ra trước Sa Sa thế nhưng cũng phải chịu thua cô ta. Trước nay không ai biết ai đã sinh ra một quái vật như thế. Sa Sa được đánh giá là ác quỷ mạnh nhất, tàn bạo nhất, nham hiểm nhất mọi thời đại. Satanđương nhiên sao có thể là đối thủ của Sa Sa.
-"Ngươi… Chẳng phải đã chết sao? 20 nămtrước…"
Satan đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cậu nắm chặtđến nỗi trắng bệch cả ra. Thế nhưng Sa Sa lại có vẻ rất thản nhiên. Cô ngắm nhìn đôi tay. Đôi tay quả thật rất đẹp. Rất giống tay của cô. Không uổng là…
Sa Sa bật ra một tiếng thở dài. 20 năm rồi. Đã 20 năm ngủ yên rồi. Thế nhưng con bé này lại không chịu tự bảo vệ mình. Hại cô phải thức giấc.
-"Ngươi… Ngươi thở dài sao?"
Satan run run hỏi. Sa Sa thở dài. Trước nay cậu chưa bao giờ nhìn thấy Sa Sa thở dài mặc dù cậu có thể được xem là người hiểu cô nhất
-"Ta thở dài sao?"
Sa Sa có vẻ ngạc nhiên, hỏi lại Satan.
-"Đúng."
-"Thở dài sao?" Sa Sa lẩm bẩm, mắt láo liên, đảo xung quanh. Thế nhưng sau đó lại bật cười to.
"Ha ha ha…"
Sa Sa cười vang khắp cả căn phòng nhỏ.
"Ha ha ha…"
Tiếng cười man rợ kéo dài thê lương.
Satan nhìn Sa Sa mà sợ xanh mặt. Bàn tay không thể tự chủ được, run bần bật. Tiếng cười như đâm nát màng nhĩ Sa tan. Tiếng cười như muốn đầu óc Satan điên lên.
-"Ta thở dài sao? Không phải ngươi nhầm đấy chứ?"
-"Ngươi… Ngươi…"
Ánh mắt Satan trở lại màu xanh, thế nhưng thoáng chốc chỉ độc một màu trắng dã. Cậu kinh hoàng nhìn Sa Sa.
-"Cái gì thế này… Haha… Cái gì thế này chứ? Vy Vy… Ngươi khóc sao? Là ngươi khóc đúng không? Vy Vy… con ngốc kia? Sao ngươi lại khóc? Haha"
Sa Sa cười không ngớt, luôn miệng mắng mỏ. Thế nhưng khuôn mặt lại đầm đìa nước mắt. Cử chỉ trở nên điên dại.
-"Sa Sa… Ngươi làm sao mà…"
Satan đau đớn nhìn Sa Sa. Cậu như nhìn thấy Sa Sa lúc trước vậy. Sa Sa vốn là một ác quỷ tốt. Thế nhưng cuộc sống ở địa phủ đưa đẩy, trở nên hiểm ác vô cùng. Satan rất sợ Sa Sa. Thế nhưng cũng rất yêu Sa Sa. Lúcnhận ra thứ tình cảm đó, Satan đã sợ hãi vô cùng. Thế nhưng dần dần, cậu cũng biết. Thứ tình cảm đó thực ra rất ngọt ngào. Sa Sa rất đáng sợ. Thế nhưng cũng rất quái dị. Cô ta có thể giết chết rất nhiều, rất nhiều người trong vòng cái chớp mắt. Và chỉ một giây sau lại có thể nhẹ nhàng mỉm cười với một thằng bé con. Cô ta có thể giết chết Satan dễ dàng như giết một con kiến, thế nhưng lại chỉ nhẹ nhàng ở bên cạnh cậu, nóivới cậu những câu lạ lẫm. Chính cái tính cách đó làm cho Satan phải khiếp sợ. Chính cái tính cách đó làm cho Satan muốn dứt ra khỏi cái thứ tình yêu không chút hi vọng nào.Satan biết thế nào là yêu người mà mình sợ. Satan cũng biết cảm giác được ôm người mình yêu trong tay, để người đó ngủ ngoan như một con mèo ngọt ngào tới mức nào. Satan cũng biết cái cảm giác nhìn thấy nét quen thuộc của người mình yêu sau 20 năm là sững sờ tới mức nào. Khuôn mặt Vy Vy, nó không phải là như đúc với Sa Sa, thế nhưng cũng có nét quen thuộc mà chỉ có Satan mới cảm nhận được. Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Vy Vy mở ra nhìn cậu chằm chằm, cậu đã phải cố dằn lại cái đau đớn trỗi dậy trong lòng. Chỉ là giống thôi.
Sa Sa nhìn Satan, ánh mắt điên dại như dịu đi. Cô bước lại gần, đưa ánh mắt thân thiết nhìn Satan, đôi bàn tay chạm vào khuôn mặt cậu. Cái êm dịu khi ở bên cậu sao mà dễ chịuđến thế? Cái êm dịu này, Sa Sa đã từng khao khát được giữ lại bên mình. Cho đến khi người đó xuất hiện.
Ánh mắt dịu đi lại dần cháy lên. Đôi tay Sa Sa đặt trên khuôn mặt Satan run rẩy. Chính cái run rẩy đó làm cho Satan như bình tĩnh lại.
-"Sa Sa. Bình tĩnh đi. Chuyện đó đã qua rồi."
Sa Sa nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành đó, ngọn lửa vừa bùng lên đã được dập tắt,thay vào đó là tia nhìn đau đớn. Satan bao giờ cũng hiểu cô nhất. Satan bao giờ cũng là người mà cô tin tưởng nhất. Satan vòng tay ôm lấy cô. Cậu cảm nhận được cơ thể SaSa dần thả lỏng. Sa Sa đau đớn. Cậu cũng đau đớn. Sa Sa vui. Cậu cũng vui. Thế nhưng ại chẳng bao giờ Sa Sa có thể mang đến cho Satan thứ tình cảm gọi là tình yêu. Sa Sa, cả đời này chỉ có người đó.
Một lát sau, Sa Sa đã ngất lịm đi. Satan nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, máu đỏ nhuộm vào y phục của cậu. Khuôn mặt hiền hòa xinh đẹp. Satan đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Vy Vy. Quả thật rất giống.
…………………..
Ken bần thần đi trên lối mòn nhỏ thưa thớt người. Vy Vy ở đâu mới được cơ chứ? Lòng cậu bây giờ như lửa đốt. Trời đã trở nên tối hẳn. Nhà nào cũng đã lên đèn. Ánh đèn heo hắt phả vào khuôn mặt Ken. Khuôn mặt trống rỗng vô hồn.
-"Ken???"
Giọng nói thảng thốt vang lên. Ken ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào chủ nhân của giọng nói. Vy Vy đứng đó, nhìncậu cười yếu ớt, thương tích đầy mình.
-"Vy Vy… Em làm sao thế này?"
Ken hoảng hốt hét lên, lao đến nắm chặt lấyvai Vy Vy, đau đớn nhìn.
-"Em không sao?"
Vy Vy yếu giọng. Cơn đau khiến đầu óc cô như mị đi. Nhưng chỉ nhìn thấy Ken, mọi đau đớn đã như giảm bớt đi.
-"Ken. Anh lại chưa ăn tối phải không? Sao cứ không nghe em dặn thế?"
Vy Vy nhẹ nhàng trách mắng. Thế nhưng Ken lại nhìn cô với ánh mắt vừa đau đớn, vừa giận dữ. Tay anh bóp chặt lấy vai Vy Vy.Cô rên lên đau đớn, khiến cho Ken buông vai cô ra.
-"Vy Vy. Về nhà đã. Em bị thương nặng quá rồi."
-"Em không…"
Vy Vy cười cười trả lời Ken, thế nhưng cơn đau không cho cô cố gắng nữa. Vy Vy nhắm mắt, ngất lịm trong vòng tay Ken.
CHAP 26: Bị dụ dỗ
Ken mấy ngày hôm nay không ăn không uống, chỉ chăm sóc cho Vy Vy. Vy Vy cũng đã tỉnh lại rồi. Thế nhưng ngự y có nói vết thương rất nặng, hơn nữa còn trúng độc. Nhất định phải chăm sóc kĩ càng. Cũng nên hạn chế ra ngoài. Vy Vy lúc tỉnh lại, nhìn Ken gầy đi nhiều, môi khô nứt mà xót xa. Ken thấy Vy Vy tỉnh cũng không hỏi gì, chỉ là rất mừng rỡ, lập tức sai nhà bếp làm nhiều món ăn bổ dưỡng, ép Vy Vy ăn bằng được mới thôi.
-"Sao anh không hỏi em là ai làm?"
Vy Vy thắc mắc hỏi Ken trong lúc đang cùng cậu dùng bữa. Ken khe khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại bình thản ăn tiếp.
-"Nếu muốn em sẽ tự nói."
-"Vậy không tức giận sao?"
-"Đương nhiên là có. Thế nhưng nếu em không muốn nhắc đến, chắc chắn là có lí do."
Vy Vy trầm ngâm, lười biếng há miệng đón lấy thìa cháo Ken đút cho cô. Cả một bàn cao lương mĩ vị, Vy Vy quả thật ngớn tận cổ rồi. Chỉ muốn ăn một chút cháo. Lúc đầu Vy Vy nhất định đợi Ken ăn xong mới chịu ăn, thế nên Ken mới đành ngậm ngùi, cố ăn thật nhanh để ép cái con người đang chăm chú nhìn cậu một cách thích thú kia.
-"Thực ra… Em cũng chỉ nhớ là em bị Satantấn công thôi. Thoát bằng cách nào thì hoàntoàn không nhớ."
-"Satan sao?"
Ken bàng hoàng nhìn Vy Vy, thìa cháo khựng lại giữa không trung.
-"Ừk. Hắn muốn giết em. Nhưng có chẳng hiểu sao lúc tỉnh dậy thì chẳng thấy hắn đâunữa."
-"Hắn muốn giết em sao?"
Ken gằn giọng. Satan xưa nay chỉ làm việc cho Quỷ Vương. Chẳng lẽ lần này lại do Quỷ Vương ra lệnh sao? Thế nhưng ông ta là người cho phép Ken lấy Vy Vy mà, tại sao lại ra lệnh giết Vy Vy.
-"Anh đi hỏi ông ta."
Ken đặt bát cháo xuống, lạnh lùng bước đi. Thế nhưng ngay sau đó lại bị Vy Vy kéo lại.
-"Đừng manh động. Chúng ta còn chưa sẵnsàng."
Bàn tay Ken run run nắm chặt lại, cậu đau đớn nhìn Vy Vy. Khuôn mặt xinh xắn, nụ cười cô chỉ dành cho cậu. Thế nhưng cậu lại chẳng thể bảo vệ được người mà cậu yêu.
-"Không nghe em sao?"
-"Không có."
Ken nén giận ngồi xuống. Món nợ này nhất định phải thay Vy Vy trả cho lão ta. Vy Vy nhìn thấy Ken như vậy cũng bớt lo lắng. Thực ra thì cũng chẳng bao lâu nữa là có thể tiến hành. Nếu chỉ vì cô mà làm hỏng chuyện, cô sẽ ân hận cả đời. Cô nói cho Ken biết cũng chỉ vì không muốn cậu nghĩ cô không tin cậu. Ken là người biết suy nghĩ. Nhất định sẽ không manh động.
Mấy hôm sau, Ken có việc phải ra ngoài. Vy Vy ở trong phòng mấy ngày cũng đã chán tới mức mốc meo cả người. Ngự y khám cho cô đã nói rằng cô hoàn toàn đã hồi phục. Thức ra thì làm ác quỷ cũng có cái hay. Vết thương hồi phục nhanh chóng hơn người thường gấp mấy lần. Đúng lúc Vy Vy vừa thay xong y phục, chuẩn bị ra ngoài thì bị một nữ tì chặn lại.
-"Thái tử phi. Quỷ Vương cho mời người tới phòng khách."
Phòng khách trang hoàng xa hoa lộng lẫy. Từng vật dụng dù nhỏ nhặt nhất cũng là thứrất quý hiếm. Căn phòng rộng lớn xa hoa nhưng lại không khiến Vy Vy tránh khỏi được cảm giác âm u lạnh lẽo. Quỷ Vương muốn gặp cô, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vy Vy tới trước mặt Quỷ Vương, nghiêng người cúi chào. Từ lúc về đây, Vy Vy chỉ gặpQuỷ Vương tổng cộng mấy lần. Đây xem nhưcũng là lần đầu tiên Vy Vy diện kiến Quỷ Vương ở khoảng cách gần thế này.
Quỷ Vương chăm chú nhìn Vy Vy. Cô ta đã hồi phục hẳn. Quả không hổ danh là hậu nhân của Sa Sa.
-"Vy Vy. Con ngồi xuống đây đi."
Quỷ Vương nhẹ nhàng nói, thế nhưng Vy Vy nghe ra chút giọng uy quyền ra lệnh cho cô. Dù thế, cô vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quỷ Vương.
-"Nghe nói con bị thương?"
Quỷ Vương mở lời, giọng nói đều đều như kể chuyện.
-"Vâng. Nhưng bây giờ đã không sao rồi."
-"Vậy sao? Có thể cho ta biết là ai đã tấn công con không? Nhất định ta sẽ trừng phạthắn?"
Vy Vy cắn chặt môi, nhìn chằm chằm xuống nền.
-"Không phải ai quan trọng đâu ạk. Phụ hoàng cũng không cần để ý."
-"Vậy sao? Nếu con đã nói vậy. Thế nhưng, có thể kể lại diễn biến cho ta không?"
-"Xin phụ hoàng thứ lỗi. Con không còn nhớrõ chi tiết nữa ạk."
-"Vậy sao?"
Quỷ Vương nói bằng giọng mơ hồ, đôi môi cong lên. Tất nhiên là không thể nhớ được. Bởi lúc đó đâu phải cô ta chứ.
-"Ta có chuyện này muốn bàn với con."
-"Vâng?"
-"Thực ra cũng chẳng có gì. Ta chỉ muốn hỏi, con có muốn làm góp sức giúp ta trong chuyện triều chính chứ?"
Vy Vy đến lúc này không thể đừng được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Quỷ Vương. Sắc mặt ông ta vẫn lạnh lùng không chút dao động.
-"Có thể cho con biết lí do được không ạk?"
-"Cần lí do sao? Con là người rất có năng lực. Địa phủ chúng ta luôn cần những ngườicó năng lực. Những ai góp sức giúp ta, ta sẽkhông bội bạc. Ta có thể đảm bảo, nếu con tham gia, cả con, cả gia đình con, cả những người bên cạnh con, sẽ an ổn sống sung sướng."
Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Vy Vy cảmthấy như mình đanh bị uy hiếp vậy. Mà thực tế thì cũng đúng là như thế. Ông ta lấy an nguy những người thân của Vy Vy ra đe dọa. Bỉ ổi. Thật sự bỉ ổi.
-"Em đang nghĩ gì thế?"
Ken nhẹ nhàng tựa cằm vào đỉnh đâu Vy Vy, vòng tay ôm lấy chiếc eo thanh mảnh củacô. Vy Vy lúc này đang trầm ngâm đứng cạnhcửa sổ, không để ý Ken về từ lúc nào. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong câu hỏi củaKen. Ken cũng đã vất vả rồi. Chuyện lúc nãy nhất định không thể để Ken biết được.
-"Không có gì. Anh về rồi sao?
Vy vy quay lại nhìn Ken ôn nhu.
-"Ừk. Em có chuyện gì àk?"
-"Không có gì. Kế hoạch thế nào rồi anh?"
-"Cũng sắp xong rồi. Chỉ cần một tuần nữa thôi."
-"Vậy sao?"
Vy Vy cắn chặt môi. Một tuần. Một tuần nữa Vy vy cũng sẽ phải trả lời Quỷ Vương. Liệu có thể kịp không? Ken nhìn sắc mặt Vy Vy trắng bệch, trong lòng không khỏi lo lắng. Xưa nay Vy Vy vốn là người rất bình thản. Bất cứ chuyện gì cô đều không sợ hãi. Thế nhưng lần này thì khác. Ken khẽ thở dài, ôm lấy Vy Vy, ngồi xuống giường, đặt cô lên đùi mình
-"Vy Vy. Nói cho anh nghe, đã xảy ra chuyệngì?"
-"Cũng không có gì. Em chỉ thấy hơi sợ."
-"Sợ anh sẽ thua sao?"
-"Ừk"
-"Em tin anh chứ?"
Ken bình thản, nhìn thẳng vào mắt Vy Vy. VyVy cũng đáp lại ánh mắt cậu, dịu dàng.
-"tất nhiên"
-"Vậy đừng suy nghĩ nữa."
Ken mỉm cười với Vy Vy, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cánh môi hồng ngọt ngào,hương thơn quen thuộc nhẹ nhàng bao quát lấy cậu. Ở bên Vy Vy lúc nào cũng thật thoải mái. Mấy hôm nay suốt ngày phải tiếp những Ác quỷ của địa ngục, lúc nào cũng phải nghe chúng đưa ra những yêu cầu này nọ, Ken quả thật sắp không chịu được đến nơi. Thực ra thì những Ác Quỷ thân tín của cậu cũng không tồi. Lực lượng cũng không hề thua kém của Quỷ Vương. Nhưng nếu bọn chúng ra sức giúp đỡ Quỷ Vương, e là sẽ khó thành công. Từ khi gặp Vy Vy, Ken đã ngầm xác định, trận đấu này không thể thua. Không chỉ vì cậu, mà còn vì Vy Vy, vì mẫu thân của cậu.
Vy Vy cảm nhận được bất an trong nụ hôn của Ken. Hình như cô đã làm cậu lo lắng. Trong lòng Vy Vy lúc này không tránh khỏi áy náy, nhẹ nhàng lôi kéo Ken. Cô đẩy Ken nằm xuống, chủ động miết nhẹ lên môi cậu. Ken dường như cũng bị sự ngọt ngào của Vy Vy lôi kéo, bàn tay ấm nóng đùa ngịch mái tóc cô. Vy Vy để mặc Ken nghịch ngợm, nhanh chóng tách đôi môi Ken, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt của mình mút mát lưỡi Ken. Chỉ một lát sau đã nhanh chóng khiến Ken nóng người. Y phục của Vy Vy nhanh chóng bị đôi bàn tay tham lam của ai kia cởi bỏ hết. Cả người cô từ thế chủ động cũng biến thành bị động. Ken bấy lâu nay vẫn thầm vui mừng. VyVy quả thật là rất giỏi chuyện kia a. mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Vy Vy cứ như muốn quyến rũ cậu vậy, hơn nữa chỉ một chút kích tình của Vy Vy cũng có thể hấp dẫn con người ta tới mê hồn.
-"Tiểu hồ ly."
Ken cắn nhẹ cánh môi Vy Vy, mắng yêu một tiếng. Vy Vy rụt cổ, cười khì. Tay cô vòng quagáy Ken, ấm áp ôm lấy. Ken nhìn nụ cười mê hồn của Vy Vy, thoáng chốc mệt mỏi cũng bay mất. Cậu nhanh chóng hôn lên môi cô, nụhôn lan sang má cô, sau đó vuốt ve tai cô. VyVy toàn thân nóng rực, bật ra một tiếng rên khe khẽ. Ken nhanh chóng hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của Vy Vy, nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể cô. Từ từ đi vào trong cơ thể cô.
CHAP 27: Bạn tốt.
Ngày hôm sau, Ken cũng không còn phải ra ngoài nữa. Những gì cần chuẩn bị cậu đã chuẩn bị xong xuôi. Những gì lặt vặt thì Kun sẽ thay cậu xử lí. Mấy hôm tới Ken sẽ cùng VyVy tu luyện một chút. Đề phòng cô bị tấn công.
Vy Vy vốn ưa thích học võ. Chuyện luyện phép cùng Ken đương nhiên càng thích thú hơn. Nghe Ken nói, Vy Vy ngay lập tức cười tươi, gật đầu lia lịa.
Lúc đang cùng Ken ở trong phòng tập, chútâm nghe cậu nói về chiêu thức tạo Lửa Quỷ, Vy Vy nghe thấy Kun hớn hở. Nhìn ra đã thấy cậu ta mặt mày tươi rói, miệng cười tươi.
-"Thải Tử, Thái Tử Phi. Hai người mau nhìn xem là ai."
-"Vy Vy."
My My nghẹn ngào, chạy lại ôm lấy Vy Vy đang sững người. Avi gật nhẹ với Ken, Ken cũng đáp trả, mỉm cười.
-"My My. Cậu… Sao cậu lại ở đây?"
-"Tớ nghe sư phụ của Avi nói cậu cậu và Ken sắp chiến đấu."
-"Sư phụ của Avi sao?"
-"Phải. Sư phụ Của Avi quả thật rất tốt a. Không những không chê cười anh ấy từ bỏ ngôi vị thiên sứ cao sang kia đến với tớ mà còn giúp Avi hồi phục công lực. Anh ấy bây giờ cũng có bản lĩnh như xưa rồi a."
-"Thật sao?"
Vy Vy mừng rỡ, nhìn Avi rồi bật ra một câu chúc mừng. Avi cũng không tỏ ra huênh hoang, cười với Vy Vy rồi bước tới cạnh Ken.
-"Vẫn ổn chứ?"
Avi hóa phép ra 2 ly bia mật, đưa cho Ken một ly. Thứ đồ uống này trên thiên đình rất được ưa chuộng. Avi cũng rất thích uống. Lúc bị tước hết phép, đương nhiên không thể tìm đâu ra thứ đồ uống này.
-"Tạm thôi. Sư phụ cậu là ai?"
-"Tới lúc gặp sẽ biết thôi."
-"Vậy sao?"
Ken hừ mũi một cái. Cái tên Avi này thích tỏ ra mờ ám lúc nào vậy? Còn bày đặt giấu cậu.Ken mải hậm hực, không để ý tới nụ cười mỉmtrên môi Avi.
Phòng của Avi với My My ở sát bên phòng Ken với Vy Vy. Buổi tối My My nhất định đòi Vy Vy sang ngủ với mình, không cho Avi ở cùng một phòng. Đêm tới, 2 nàng thủ thỉ với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Theo lời My My thì bố mẹ Vy Vy ở nhà rất khỏe. Duychỉ có điều sắc mặt mẹ Vy Vy dạo này hơi nhợt nhạt. Tự nhiên trong lòng Vy Vy trào nên một cảm giác âm ấm. Mẹ cô chắc hẳn rất lo lắng cho cô.
CHAP 28: Vào trận.
Ngày hôm đó trời bỗng nổi gió kì lạ. Cư dân địa phủ sớm đã được Ken báo tin, tất cả đều ở trong vòng bảo vệ mà Ken tạo ra quanh nhà mình. Không một ai dám chứng kiến trận đấu xảy ra ở bãi cỏ đen trước cây đại thụ của địa phủ. Ken đứng trước một đạo quân, ma có, quỷ có, người có, thiên sứ có. Tất cả đều cảnh giác cao độ trước Quỷ Vương đơn thương độc mã bên kia.
Quỷ Vương không những không hoảng sợ, ngược lại còn nhếch môi cười đểu.
-"Con trai. Con tính làm phản sao?"
-"Tôi đã không còn là con trai của ông từ lâu rồi."
-"Ta dạy con phép thuật, trang bị cho con những thứ cần thiết nhất. Con định dùng chúng để đánh bại ta sao?"
-"Tôi không ngu ngốc đến mức đó."
-"Vậy sao? Tất cả của con chỉ có thể đượcchừng này thôi ư?"
Ken cắn môi. Lực lượng tuy không chút chênh lệch, thế nhưng cũng không thể đánh được quỷ Vương. Cũng may cậu đã nhanh chóng mua chuộc được bọn kia, nếu không…
-"Ông còn già mồm sao? Ở đây chỉ có một mình ông. Lấy cớ gì mà mạnh miệng như thế?"
-"Ta vốn không hiểu. Trước khi ta chết, con có thể giải đáp cho ta một thắc mắc không?"
-"Cứ nói."
-"Tại sao con lại hận ta đến mức này?"
Bàn tay Ken nắm chặt, cậu gằn từng tiếng.
-"Loại người như ông có thể không hận sao?"
-"Loại người như ta?"
-"Đúng. Loại người như ông vốn dĩ chỉ biếtlợi ích của bản thân. Ông có bao giờ đếm xem sô người mà ông giết chưa? Ông có từng thấy ghê tay khi giết chết mẹ và ông ngoại tôi không? Ông có từng thấy bản thânghê tởm khi phản bội bạn thân của mình không? Tôi thậm chí còn thấy ghê tởm bản thân vì sinh ra là con ông."
-"Vậy sao?"
Ánh mắt Quỷ Vương có chút mơ hồ. Ken là đứa con mà ông yêu quý nhất. Ông ta tuy tàn ác, thế nhưng với đứa con này, dù biết nó hận ông, ông vẫn hết mực chăm lo. Ông biết, ngày này thể nào cũng đến. Ông vốn dĩmuốn dùng yêu thương của mình hóa giải thù hận trong lòng Ken, có thể khiến Ken toàn tâm toàn ý giúp đỡ ông, thu phục nhângian, thu phục thiên đình. Nhưng không sao. Nếu đã phản bội ông, dù yêu thương cách mấy, tuyệt đối cũng không thể tha.
-"Các ngươi còn đợi gì mà không ra?"
Quỷ Vương nhếch mép. Ngay lập tức, phía sau lưng Quỷ Vương hiện lên một đám bụi mù. Bọn người bên phía Ken giật mình sửng sốt. Trận đánh ngày hôm nay vốn dĩ chỉ có một mình Quỷ Vương. Phần thắng cũng đã nắm chắc. Thế nhưng như thế này thì…
Trong đám bụi mù, những ánh mắt đỏ rực hiện lên càng lúc càng nhiều. Quân binh địa phủ từ từ hiện dần ra. Đám lính quèn đương nhiên không cần thiết. Những ác quỷ này tuycó kém hơn phía bên Ken một nửa, thế nhưng tuyệt đối không phải tầm thường. Cũng may Ken dự trù trước, đã mời hết tất cả những cao thủ ưa chính nghĩa tam giới. Nếu không lần này e chưa đánh đã thua.
-"Thế nào con trai? Bây giờ đã có cớ để mạnh miệng rồi chứ?"
Bàn tay Ken nắm chặt
-"Anh sợ sao?"
Vy vy nhẹ nhàng lên tiếng bên cạnh Ken. Cậu có chút ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Vy Vy lúc này đang cười không chút ưu tư. Nhìnnụ cười của Vy Vy, Ken bỗng nhiên trào dâng một nỗi xấu hổ
-"Anh không có."
-"Ken. Nghe em nói. Tất cả mọi người ở đây, trước khi đến đã xác định không một sống một chết. Anh nhất định không được sợ hãi. Chúng ta nhất định sẽ thắng."
Nương tử đã có lời, người vốn gan dạ như Ken đây chẳng lẽ vẫn còn sợ hãi. Vốn dĩ thực lực hai bên không mấy chênh lệch, chỉ cần cố gắng hết sức. Ken đưa mắt nhìn khắpmột lượt. Tất cả những chiến hữu lúc trước từng được cậu giúp đỡ, những người cùng cậu trải qua tuổi thơ, những người được mờitới, tất cả nhìn cậu với con mắt tin cậy. Ken hít sâu một hơi, lớn tiếng quay lại nói với QuỷVương
-"Trận chiến này e không thể tránh."
-"Được."Quỷ Vương nham hiểm nói, môi cườicười. " Thế nhưng…"
-"Thế nhưng sao?"
-"Ngươi chắc hẳn cũng không muốn có cảnh đầu rơi máu chảy."
-"Thế thì sao?" Ken nhíu mày nhìn nụ cười trên môi Quỷ Vương, khó hiểu
-"Ta thân là Quỷ Vương, sao có thể để thuộc hạ uỷ khuất. Như thế này. Chúng ta cùng đánh 3 trận, bên nào đánh thắng 2 trận sẽ được phép tuỳ ý hành xử bên kia."
Vy Vy đứng một bên Ken, sớm đã nhìn ra Quỷ Vương hẳn không đơn giản. Thế nhưng hắn ra chiêu này quả thật rất hay. Solo như thế, đương nhiên bên hắn có lợi. Ken dù gì cũng là học pháp thuật phần lớn từ hắn, đương nhiên sẽ không thắng được hắn. Nếu hắn không tham chiến, Ác quỷ còn lại nếu đánh thực cũng chưa chắc đã thắng được phía bên này.
-"Nếu các ngươi e sợ ta, ta sẽ không lên sàn."
Mọi người bên Ken xì xào. Quỷ Vương không lên sàn. Chuyện này chẳng phải so vớibên Ken rất có lợi sao. Thế nhưng Ken lại có chút e sợ. Quỷ Vương xưa nay hành xử thâmđộc. Sao có thể dễ dàng như thế. Nhưng đứng trước bao nhiêu quân, chẳng lẽ khôngnhận lời. Như vậy chẳng phải sẽ làm cho phíabên cậu nhụt chí sao?
Vy Vy cắn chặt môi. Cô đương nhiên biết trong lòng Ken nghĩ gì. Thế nhưng đã tới đây nhất định không thể rút. Cô đưa mắt nhìn Ken, Ken hướng Quỷ Vương, trả lời.
-"Được."
-"Nhưng có một điều kiện."
-"Điều kiện?"
-"Nếu trong 2 bên, có một bên có người rút,bên còn lại được phép chỉ điểm đối thủ."
-"Chuyện này…"
-"thế nào?"
-"thôi được"
CHAP 29: Khách.
Võ đài Địa Phủ được chọn làm nơi thi đấu. Nơi này vốn được Quỷ Vương xây dựng bằng xương cốt người phàm, căn cơ rất chắc chắn. Võ đài được trang hoàng độc một màu đen, khá là rộng lớn. Ác quỷ khắp các phương tụ tập xung quanh võ đài, đôngkhông tả hết. Phía bên kia Quỷ Vương sớm đã chuẩn bị cho mình một chiếc ngai chạm trổ tinh xảo để ngự. Phía bên này Ken đang còn phân bố lực lượng. Người tài giỏi nhất bên kia vốn chỉ có Lão Nhị, Lão Tam cùng Satan. Quỷ Vương chắc hẳn sẽ lựa chọn 3 người này. Bên phía Ken, so ra chỉ có Ken, Avi cùng Ma đầu Bích Bích là lợi hại nhất.
Bích Bích xưa kia vốn dĩ là thiên sứ cao cấp trên trời. Sau đó vì bị hàm oan, Thượng đế không nghe khuyên can của Thập Đại Thiên sứ, đã lập tức đuổi đánh Bích Bích xuống địa ngục. Bích Bích được một tiểu quỷcứu thoát, thế nhưng căn cơ lại bị huỷ. Trong lúc tiểu quỷ kia chăm sóc thương thế cho cô, Bích Bích đã chứng kiến không ít lần người của Quỷ Vương mấy đời hành hạ người dân tàn nhẫn. Tiểu Quỷ cứu Bích Bích lớn lên trong hành hạ, dù cực khổ cũng quyết không để Bích Bích bị uỷ khuất. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Bích Bích sớm không còn để ý tới mối hận xưa kia, thầm nguyện ước cả đời này bên cạnh Tiểu Quỷ tên Kyo kia. Thế nhưng sự đời nghiệt ngã. Cómột lần, Kyo không kịp nộp thuế Máu. Bọn taysai Quỷ Vương tới nhà đánh đập. Nhìn thấy Bích Bích ngoan hiền bên cạnh Tiểu Quỷ Kia, lòng ham muốn nổi lên. Cả bọn ép Bích Bích hầu hạ. Bích Bích đương nhiên không chịu. Thế nhưng căn cơ bị huỷ, làm sao có thể chống cự. Kyo sao có thể nhìn người mình yêu thương bị hại, liều chết xông vào đánh lại bọn kia. Kyo một chút phép cũng không biết. Bọn lính quèn kia cũng chẳng phải lợi hại gì. Thế nhưng lợi thế đông người,hại Kyo chút nữa không chống cự được. Bích Bích liều chết xông vào giải vây cho Kyo, 2 người hợp sức yếu ớt kháng cự. Đúnglúc đó Ken đi qua giải cứu cho 2 người. Ken lúc đó vỗn dĩ chỉ là một cậu nhóc, mẫu thân vừa mất, trong lòng đau đớn vô cùng. Đi qua ngôi nhà nhỏ của Kyo, nghe thấy ầm ĩ cũng không thể không tò mò liếc mắt một cái. Đập vào mắt cậu là hình ảnh một nữ quỷ cùng Kyo nổi tiếng tốt bụng trong trấn đangyếu ớt chống cự, cậu liền dùng uy quyền hoàng tử, doạ cho bọn chúng một trận nên thân. Bích Bích cùng Kyo được cứu, cảm kíchkhôn cùng. Bích Bích tuy không xinh đẹp mĩ miều, thế nhưng nhan sắc có phần giống với mẫu thân của Ken. Ken nhìn rõ Bích Bích, lập tức sà vào người cô khóc nức nở. Nhân duyên cũng từ đó mà thành. Ken giúp Bích Bích tìm sách dạy cách khôi phục căn cơ, Bích Bích xem Ken như con trai của mình. Từ lúc cậu trở về địa phủ đã muốn dẫn Vy Vy đi tìm Bích Bích, thế nhưng tìm tới lại không thấy Bích Bích cùng Kyo đâu. Vừa vặn ngày hôm qua, Có người bẩm báo Bích Bích tới tìm, Ken liền đưa Vy Vy tới ra mắt mẹ nuôi.
Thế nhưng dù mẹ nuôi dù có lợi hại cũng không thể ra trận. Ken trận này nhất
Quỷ Vương bên kia chưa vội phân phó. Dường như còn muốn chờ người. Nụ cười thoả mãn chưa tắt.
Đúng lúc không biết nên làm thế nào cho phải, bên tai Ken truyền đến tiếng gọi hân hoan của Avi.
-"sư phụ."
Ken cùng mọi người ngơ ngác quay lại nhìn tới ngẩn ngơ. Vị thiên sứ trước mắt nhìn mặt còn rất trẻ, thế nhưng dựa vào việc ông ta xuất hiện không chút khí nào, Ken có thể đoán được, ông ta làm thiên sứ không dưới mấy nghìn năm.
Mọi người lại một lần nữa xì xào. Quỷ Vương dường như cũng không ngờ tới sự xuất hiện đường đột này, khuôn mặt có chút thay đổi. Thế nhưng ngỡ ngàng trên mặt ôngta rất nhanh qua đi, thay vào đó là một cái cười lạnh. Hoá ra là hắn sao?
-"Sư Phụ, người đã đến."
Avi cùng My My cúi đầu chào sư phụ, mọi người xung quanh cũng như chào đón sự xuất hiện này. Thiên sứ kia không những không cao ngạo, khuôn mặt như còn có nét cười. Nét điển trai trên mặt ông ta dường như làm khuôn mặt ông ta yếu ớt, thế nhưng thực lực chắc chắn cũng phải ngang ngửa với Lão Nhị.
-"2 con mấy ngày này vẫn khoẻ chứ?"
-"Chúng con ở đây rất tốt."
My My nhanh nhảu đáp lời sư phụ. Dù ông không nhận cô làm đệ tử, thế nhưng tất cả những chiêu thức ông biết đều truyền dạy cho Ken, thỉnh thoảng còn chỉ cho My My một số chiêu thức phòng thân. Cô bây giờ cũng rất lợi hại a. Một mình có thể đánh cho mấy tên côn đồ chạy biến.
-"Được."
-"Sư phụ, đây là Ken."
Avi hướng Ken, giới thiệu với sư phụ. Đại Thiên Sứ kia quay sang nhìn cậu. Hoá ra người này là Ken? Quả thật cũng rất giống miêu tả của Avi. Cậu ta căn cơ đã rất mạnh. Nếu gặp thầy dạy tốt, chắc chắn tam giới sẽ không ai địch nổi.
Ánh mắt đại thiên sứ nhanh chóng lướt quanh, đột nhiên dừng lại ở khuôn mặt Vy Vy,đôi chân mày khẽ nhíu lại.
Vy Vy đang ngẩn người nhìn vị thiên sứ kia, đột nhiên bị soi bằng ánh mắt kì lạ, đột nhiên trong người có chút thúc ép nhìn thẳng vàomắt người kia. Ánh mắt tựa mặt hồ của Đại Thiên Sứ kia dường như có gì đó quen thuộc, dường như có chút gì đó xót xa. Cơ thể Vy Vy đột nhiên phản ứng rất lạ. Trong đầu cô đột nhiên có chút xáo trộn. Một cảm giác bàng hoàng, pha chút mừng vui, lại có chút gì đó rất khó hiểu. Vy Vy nhất thời không hiểu được tại sao mình lại phản ứng như thế, còn chưa biết phản ứng thế nào, đã xuất hiện thêm một nhân vật.