Suô't 1 đêm trä'n trọc, vừa chợp mä't 1 chút là đã nghe tiê'ng đâ.p cửa râ'm râ'm. Trời đã sáng. Ðâ'u óc tôi vâ~n còn mù mờ. Mẹ ra mở cửa, tôi ngô'i dựa lưng vào thành giường. Có lẽ Thư Hoàn đê'n. Nhä'm mä't lại tôi định ngủ thêm 1 chút, thì bóng người như cơn gió lô'c chạy đê'n giường tôi, không fải Thư Hoàn mà Như Bình.
Mä.t Như Bình tái xanh như là người chê't, đôi mä't đâ'y vẻ kinh hoàng. Tô'c rô'i, quâ'n áo xô'c xê'ch đưng run râ?y bên tôị Cơn buô'n ngủ đã bay mâ't, nä'm lâ'y tay Như Bình, tôi nói:
- Chuyê.n gì thê'?
Sự sỡ hãi của Như Bình lây sang cả tôị Có fải chäng cha đã giê't dì Tuyê't? Như Bình lä'p bä'p:
- Mẹ ...Mẹ ...
- Dì Tuyê't thê' nàỏ Nói nhanh đỉ
Như Bình vâ~n â'p úng:
- Mẹ .. Mẹ với thä'ng Kiê.t đê'u ...
- Ðê'u saỏ
Mẹ bước vào đä.t tay lên vai Như Bình, giúp nàng trâ'n tĩnh lại:
- Ðừng vô.i Như Bình, châ.m rãi nói cũng được.
Như Bình vừa thở vừa nói:
- Mẹ tôi với thä'ng Kiê.t đã ...trô'n đi rô'ị
Tôi thở phào:
- À! Tưởng chuyê.n gì nguy hiê?m lä'm chứ. Như Bình làm tôi muô'n đứng tim, có gì đáng sợ đâủ Phải mừng mới fải chứ?
Như Bình quỵ chân xuô'ng, nước mä't ràn rụa:
- Có chuyê.n ghê lä'm. Y Bình qua bên â'y sẽ hiê?u ngaỵ Cha đang giâ.n, đang hét ở đä'ng â'ỵ Y Bình làm ơn qua ngay đi!
Tôi nghi ngờ:
- Nhưng tại sao trô'n được? Dì Tuyê't bị nhô't kỹ lä'm am'?
- Trô'n bä'ng cửa sô?.
- Cửa sô?? Bên ngoài cửa sô? có rào kẽm mà?
- Nhưng rào kẽm bị fá nát rô'ị Y Bình qua sẽ biê't ngaỵ
- Thì con qua nhanh bên â'y xem sao!
Tôi vô.i ngô'i dâ.y, rửa mä.t chải đâ'u sơ qua rô'i ra gọi chiê'c xích lô đi thä?ng đê'n đä'ng â'ỵ Cánh cô?ng khép kín mà tiê'ng hét của cha vâ~n vang ra ngoàị Khi bước vào trong tôi khép chä.t cô?ng lại, ở bên ngoài là những đôi mä't tò mò của hàng xóm. Ðê'n fòng khách, tôi thâ'y cô Lan đang đứng nép 1 bên nhà, thâ'y tôi tới cô ta nói ngay:
- Cô ...Cô vào nhanh đi ông chủ sä'p giê't người rô'i kìạ
Như Bình ngô'i quỵ chân trên ghê'. Tôi biê't là trong nhà này bây giờ không còn ai đê? cha giê't nên cũng hơi yên tâm. Bước vào trong, quan cảnh trước mä.t tôi thâ.t khủng khiê'p. Cha tay câ'm dao, hãy còn mä.c áo ngủ, đang gào thét trước cửa fòng dì Tuyê't. Thái đô. của cha trông thâ.t dê~ sơ.. Tôi đứn xa xa không dám đê'n gâ'n, cha gâ'n như đê'n trạng thái điên loạn. Những vê't dao chém hãy còn trên vách tường, tiê'ng ông chửi điê'c tai:
- Tuyê't, mày là con điê'm, mày mà trở vê' đây tao sẽ chém nát thân mày cả thä'ng con ngoại tình của mày nữạ Tao sẽ biê't chúng màỵ Bây đâu!
Tiê'ng gọi " Bây đâú của cha có lẽ là 1 thói quen còn lại của thời còn tung hoành ngang dọc. Tôi đứng yên nhìn cha đang như điên như khùng vung dao trên khoảng không mà lòng tê táị Như Bình bước tới cạnh tôi, gọi:
- Cha!
Cha không nghe thâ'y, người vâ~n tiê'p tục la hét, tôi gọi to hơn:
- Cha!
Lâ'n này có lẽ cha đã nghe thâ'y, người ngưng múa dao, quay đâ'u lại nhìn tôị Ðôi mä't mở, mä.t ngơ ngác. Tôi hơi khiê'p sợ, đứng yên 1 lúc tôi mới lên tiê'ng hỏi:
- Cha! Cha làm gì thê'?
Mä.t cha trợn tròn, đôi mày người xuôi xuô'ng, vẻ mê.t mỏi hiê.n lên mä't:
- Y Bình, con đâ'y à?
Tôi lâ.p lại:
- Cha làm gì thê'?
- Dì Tuyê't con trô'n rô'ị
Cha châ.m rãi nói, người đưa tay lên vuô't mä.t, cử chỉ tuyê.t vọng:
- Nó dâ~n theo cả thä'ng Kiê.t.
Tôi khờ khà.o nói:
- Ta có thê? tìm họ trở vê' được mà?
Cha lä'c đâ'u:
- Tìm họ à? Không dê~ gì. Nó trô'n có kê' hoạch hä?n hoi làm sao tìm cho rạ
Ðưa lưỡi dao lên, ngä'm nhìn 1 lúc, cha tiê'p:
- Nê'u lâ'n này bä't được trở vê', tao sẽ bâ'm nát thây nó.
Tôi nuô't ực nước bọt, thäm dò:
- Cha đưa dao cho cô Lan đi, dì Tuyê't đâu có ở đây mà câ'n đê'n nó.
Cha nhìn tôi, rô'i nhìn lưỡi dao, sau đó đưa dao cho cô Lan. Người có vẻ bình tĩnh trở lại, nhưng tôi biê't bên trong cái bình tĩnh đó chứa đựng 1 nô~i uâ't hâ.n vô biên.
- Y Bình! Dì Tuyê't con đô.c thiê.t, nó đã cuô'n hê't tiê'n của cha, trô'n đi rô'ị
Tôi giâ.t mình:
- Cha nói saỏ
- Có kẻ giúp nó mở tủ sä't của cha, cưa đứt hê't những thanh sä't cản. Trô.m nữ trang, tiê'n bạc cũng không còn.
Cha đâ?y cửa fòng dì Tuyê't, tôi nhìn vàọ Bên trong thâ.t hô~n đô.n, tâ't cả vali đê'u bị mở tung, hô.c tủ bỏ ngõ. Chä'c chä'n là có tên Ngụy nhúng tay vào đây mới có cảnh trô.m quy mô thê' nàỵ Nhưng ai là người báo cho hä'n biê't chuyê.n dì Tuyê't bị giam? Hảo chäng? Nhâ't định không, vì Hảo không hê' biê't mä.t tình nhân của dì Tuye6't, nê'u biê't chäng nữa, chä'c chä'n cũng không dám hành đô.ng như vâ.ỵ Tôi theo cha đi vê' fòng riêng của chạ Gian fòng vâ~n sä'p xê'p như cũ chỉ có các hô.c tủ là bị mở toang. Nhìn vê' fía tủ sä't. Tôi không biê't nên khóc hay nên cườị Mới ngày qua, cha còn chỉ cho tôi biê't tâ't cả tiê'n của trong â'y sẽ thuô.c vê' tôi hê't, thê' mà bây giờ chỉ còn là tủ sä't trô'ng không. Những đô'ng tiê'n bị cướp đoạt của người, bây giờ bị người đoạt lại, đúng là luâ.t bù trừ, nhân quả áo ứng.
Tôi bước tới cạnh tủ sä't cúi xuô'ng quan sát ô? khóạ Ô? khóa bị vỡ tung. Ðứng lên, tôi nói:
- Cha không định báo cảnh sát à?
Cha lưỡng lự:
- Nhưng chä'c gì cảnh sát tóm họ lại được đâụ
Tôi lä'c đâ'u:
- Làm sao biê't được? Nhưng dù sao, tô? chức cảnh sát rô.ng lớn, hữu hiê.u hơn. Nê'u cha muô'n lâ'y lại
Nê'u cha muô'n lâ'y lại sô' tiê'n đó thì con nghĩ tô't hơn hê't là báo cảnh sát. Nhưng nê'u báo cảnh sát thì e rä'ng tên tuô?i cha sẽ bị xúc phạm, cha suy nghĩ kỹ xem saỏ
Cha chau mày suy nghĩ 1 lúc, rô'i nói:
- Fải báo cảnh sát. Dù sao cũng không thê? đê? lũ dâm loàn kia thoát được.
Thê' là, tôi gọi cô Lan vào, nhờ cô â'y đi trình báọ
Cha ngô'i trên ghê' tựa, yên lä.ng. Ðôi mä't oai vê ngày nào đã đâ'y vê't nhän. Người đã già nhưng vâ~n còn cương nghị . Nhưng hình dáng hùng hô? của 1 nhân vâ.t nô?i tiê'ng, mô.t thời hét ra lửa không còn. Suô't 1 thời trai trẻ ngang dọc, dọc ngang đê? được gì? Mô.t hiê.n tại trô'ng rô~ng? Dì Tuyê't cuô'n gói bỏ đi, Hảo lang bạt, lũ con gái còn lại chä?ng giúp ích được gì. Cha quả là người bi đát nhâ't thê' giớị
Ðô.t nhiên cha thở dài, tôi giâ.t mình trở vê' với thực tạị Cha đưa tay xoa những giọt mô' hôi trên trán, nói:
- Cha định sẽ cho mẹ con mô.t sô' tiê'n, tiê'n còn lại sẽ dùng làm của hô'i môn cho con, bây giờ ...Bây giờ, thì không còn gì nữa hê't. Ðánh bao nhiêu trâ.n, vó ngựa tung qua bao nhiêu thành, chưa lâ'n nào cha thâ't bại như lâ'n nàỵ Sự thâ't bại chua cay thâ.t. Bị mô.t con đàn bà dâm laòn đánh bại mới đau chứ?
Tôi không nói gì cả, 1 lúc cha nói tiê'p:
- Bây giờ con lâ'y gì đê? làm đám cướỉ
Tôi khó chịu:
- Cha! Thư Hoàn yêu con, muô'n cưới con chớ đâu fải cưới tiê'n của chả Họ đâu câ'n hô'i môn của con làm gì?
Cha lä'c đâ'u:
- Những người còn trẻ lúc nào cũng coi khinh đô'ng tiê'n, nhưng không có tiê'n, lâ'y gì än?
Câu nói của cha đưa tôi đô'i diê.n với sự thâ.t. Nê'u quả thâ.t dì Tuyê't vét hê't tiê'n của, không chừa lại 1 cä'c thì gia đình này sẽ sô'ng ra saỏ Cha và Như Bình sẽ xửa trí như thê' nàỏ Còn Mô.ng Bình nơi bê.nh viê.n nữả Tôi và mẹ tôỉ Làm sao đâỷ Vâ'n đê' không fải dê~. Tiê'n bạc quả thâ.t không đáng xem thường. Thiê'u nó đời sô'ng sẽ châ.t vâ.t khó khän biê't bao, tôi đã có kinh nghiê.m đä'ng cay vê' tiê'n bạc. Tôi hỏi:
- Cha còn đê? tiê'n ở đâu nữa không? Ngân hàng ...
Cha lä'c đâ'u:
- Không, chỉ có sô' nợ mười mâ'y ngàn đô'ng, nhưng nó đứng tên chứ không fải chạ
Như vâ.y là muô'n lâ'y lại cũng không fải dê~. Chuyê.n vay mượn là điê'u không tin câ.ỵ Tôi tựa lưng vào tủ, đâ'u óc cäng thä?ng. Bây giờ fải làm sao đâỷ Dì Tuyê't bỏ trô'n đê? lại khoảng trô'ng to quá. Tàn nhâ~n thâ.t.
Cảnh sát đê'n điê'u tra và thâ?mv â'n. Họ xem xét tâ't cả cửa ngỏ ra vào, vê't cưa trên khung sä't. Họ hỏi cha vê' sự liên hê. giữa cha và dì Tuyê't, hạch hỏi cô Lan, sau cùng là đê'n tôị
- Cô là ...
- Tôi là Lục Y Bình, con ông Lục Châ'n Hoạ
Viên cảnh sát thâ?m vâ'n nhìn cha rô'i lại nhìn tôi:
- À! Thê' bà Tuyê't có fải là mẹ ruô.t cô không?
Tôi lä'c đâ'u, chỉ vê' Như Bình, nói:
- Không, bà â'y là mẹ của cô Như Bình.
Viên cảnh sát đưa mä't nhìn sang, hỏi:
- Vâ.y ra 2 cô là chị em mô.t cha khác mẹ?
- Vâng.
Viên cảnh sát tiê'p tục phâ.n sự:
- Cô Y Bình, tô'i qua cô có nghe thâ'y tiê'ng đô.ng nào không?
- Tôi không có ở đây, sáng nay hay tin tôi mới đê'n.
Viên cảnh sát chau mày:
- Vâ.y thì cô ngủ ở đâủ
Tôi vô.i nói địa chỉ tôi rạ
- Cô lâ.p gia đình chưả
- Chưạ
- Vâ.y thì cô ở với aỉ
- Ở với mẹ tôị
- À! Cô vâ~n còn người mẹ ruô.t!
Tôi cườị Không có mẹ thì ot^i từ đâu chui ra đâỷ Viên cảnh sát thâ.t nhâ~n nại, tiê'p tục hỏi:
- Mẹ cô tên gì?
Tôi bä't đâ'u khó chịu:
- Ðiê'u đó đâu có liên hê. gì đê'n vụ án nàỷ Mục đích của chúng tôi là muô'n tìm ra dì Tuyê't, chứ ông hỏi tôi điê'u đó có dính dâ'p gì đâủ
- Không fải thê', với bâ't cứ vụ án nào chúng tôi cũng không thê? bỏ qua 1 chi tiê't nhỏ mà mình cảm thâ'y có liên hê. xa gâ'n.
- Nhưng mẹ tôi đâu có thê? nửa đêm nửa hôm đê'n đây mở khóa sä't lâ'y tiê'n bạc và bä't cóc dì Tuyê't đâủ
Viên cảnh sát nä'm ngay câu nói:
- Làm sao cô biê't có người đê'n mở khóa sä't mà không fải là bà Tuyê't hành đô.ng?
- Vì dì Tuyê't đâu có đủ sức làm chuyê.n đó, vả lại dì â'y cũng không đủ dụng cụ
- Như vâ.y theo ý cô fải có tòng fạm bên ngoàỉ
- Tôi nghĩ thê'.
- Thê' cô có thê? cung câ'p cho chúng tôi 1 ít tài liê.u không?
Viên cảnh sát thâ?m vâ'n quét tia mä't sä'c bén sang tôị Tôi quay nhìn cha, cha có vẻ khó chịụ Bao nhiêu dä'n co cäng thä?ng tâm trí tôị Có nên nói ra không? Nói ra có hại cho cha không? Nhưng không nói thì dì Tuyê't và sô' tiê'n kia sẽ không bao giờ hy vọng lâ'y lại được. Tôi còn do dự, thì cha câ't tiê'ng:
- Y Bình, con còn muô'n giữ bí mâ't của tên khô'n nạn đó à?
Thê' này thì nói ra cho rô'i, tôi quay sang viên cảnh sát:
- Vâng, tôi hiê?u được 1 tí, gã đàn ông tòng fạm của dì Tuyê't là tên Ngụy Quang Hùng. Nê'u tìm được hä'n, tôi nghĩ sẽ không khó lä'm trong viê.c tìm bà Tuyê't.
Viên cảnh sát lâ.t sô? nhâ.t ký ra ghi chép, xong ngâ?ng mä.t lên nhìn tôi cười:
- Tôi nghĩ là với chi tiê't cô vừa cho, viê.c khám fá ra thủ fạm không khó khän lä'm. Riêng vê' sự liên hê. giữa tên Ngụy Quang Hùng và bà Tuyê't thê' nào, cô biê't rõ không?
Tôi cä'n môi:
- Cũng không rõ lä'm, nhưng nê'u không tìm được bà Tuyê't ở địa chỉ trên thì ông thử đê'n bê.nh viê.n xem. Cô con gái của bà â'y đang nä'm dưỡng bê.nh ở đâ'y, biê't đâu bà â'y chä?ng đê'n thäm.
Viên cảnh sát lại ghi chép luôn tay và hỏi thêm mâ'y câu nữa mới chịu ra vê'. Cha vâ~n yên lä.ng, khi viên cảnh sát ra vê', người mới lên tiê'ng.
- Chä'c chä'n bà â'y không đê'n thäm Mô.ng Bình đâụ
- Sao cha biê't?
- Bà â'y không nghĩ đê'n Như Bình thì Mô.ng Bình có nghĩa lý gì.
Cha bỏ vê' fòng. Tôi ngô'i lại nhìn Như Bình. Nàng đang râ'm rức khóc. Lúc gâ'n đây bao nhiêu bão tô' chụp vào người nàng. Từ cái thâ't tình cho đê'n viê.c ra đi của mẹ, Như Bình gâ'y và xanh xao nhiê'ụ Tôi không muô'n quâ'y râ'y nàng, nhưng tôi có 1 thä'c mä'c không thê? không hỏi được.
- Như Bình, 2 ngày qua dì Tuyê't có nhờ Như Bình đưa thư cho ai không?
Như Bình gâ.t đâ'ụ Tôi hỏi tiê'p:
- Ðưa cho ai thê'?
Như Bình cúi đâ'u xuô'ng, â'p úng:
- Ðưa cho 1 người ở tiê.m cà fê trong 1 ngõ hẻm nhỏ ở đường YYỴ
- Có fải người đàn ông đó gâ'y gâ'y không?
- Vâng.
- Làm sao Như Bình biê't người đó?
- Mẹ tôi đưa cho tôi xem bức ảnh đê? nhâ.n ra mä.t ngườị
- Bức ảnh đó Như Bình còn giữ không?
Gương mä.t Như Bình đâ'y nét sợ hãi:
- Y Bình định đưa cho cảnh sát?
- Có lẽ.
Như Bình nä'm tay tôi, bàn tay nhớp nháp mô' hôi của nàng run râ?ỵ Như Bình van xin:
- Y Bình, tôi thâ'y những lời Y Bình cung câ'p cho cảnh sát ban nãy cũng đâ'y đủ lä'm rô'ị
- Nhưng tôi muô'n cảnh sát phanh phui được vụ án.
- Nhưng nê'u ... mẹ tôi bị bä't, người có bị tù không?
- Có thê? lä'm chứ.
Bàn tay Như Bình xiê't chä.t tay tôi:
- Y Bình, Y Bình tha cho mẹ tôi đi!
Tôi đứng dâ.y:
- Như Bình hãy suy nghĩ kỹ xem. Mẹ Như Bình cuô'n hê't tiê'n bạc bỏ đi, mà không hê' nghĩ rä'ng Như Bình và Mô.ng Bình sẽ khô? sở biê't bao khi không có mẹ, không có tiê'n bạc. Như vâ.y bà â'y có tròn trách nhiê.m làm mẹ không? Tại sao Như Bình còn muô'n che chở cho bà â'ỷ
- Nhưng ...mẹ tôi cũng không sô'ng được nê'u ở lại đây, cha có tha cho mẹ đâủ
- Lúc bà â'y bỏ trô'n bà â'y có báo trước với Như Bình không?
- Không, mẹ tôi bỏ đi lúc nào tôi cũng không biê't. Cô Lan là người đâ'u tiên hay chuyê.n đó.
Như Bình lại cúi xuô'ng ôm mä.t khóc tức tưởi:
- Mẹ tôi giâ.n tôi ... Mẹ tôi bảo tôi là đô' vô dụng ... Vì tôi đê? mâ't Thư Hoàn.
2 tiê'ng Thư Hoàn vừa thoát ra khỏi miê.ng là Như Bình khóc không thành tiê'ng nữạ Tôi thâ?n thờ nhìn chiê'c lưng run râ?y từng nhịp theo tiê'ng nâ'c. Trông nàng tô.i nghiê.p làm saọ Thâ.t ra nàng không xâ'u, nàng yê'u đuô'i như con sên trong chiê'c vỏ cứng. Bây giờ chiê'c vỏ đã bê?, vũ trụ như sụp đô?.
Nê'u dì Tuyê't không tàn nhâ~n, nê'u cha không cho tôi än trâ.n đòn nhục nhã thì có lẽ ...Thư Hoàn ... Quá khứ như mô.t khúc fim quay lại trước mä.t, tôi bàng hoàng trước sự thâ.t. Rô't cuô.c rô'i sự trả thù của tôi chỉ giúp dì Tuyê't trùng fùng với người yêu, chỉ làm cha khô? hơn.
Giữa lúc Như Bình khóc lóc thảm thiê't, tôi đang suy nghĩ không ngừng thì có tiê'ng chuông cửa reo vang, tôi vâ~n ngô'i yên, cô Lan bước ra mở cô?ng. Qua cửa kính, tôi thâ'y Thư Hoàn hâ'p tâ'p bước nhanh vàọ Tôi chạy ra, Thư Hoàn nói:
- Sao có chuyê.n gì đó? Vừa đê'n nhà em nghe nói đä'ng này có chuyê.n gì nên anh chạy ngay đê'n. Chuyê.n gì thê' em?
- Không có chuyê.n gì quan trọng, dì Tuyê't đã vơ vét tiê'n bạc trô'n mâ't rô'ị
Thư Hoàn chau mày:
- Thê' à? Bao nhiêu tâ't cả?
Tôi cười buô'n:
- Hê't tài sản!
Thư Hoàn bước vào fòng khách, Như Bình đưa mä't lên nhìn, đôi mä't đâ~m lê.. Tôi đứng nép 1 bên, tim đâ.p nhanh. Từ khi Thư Hoàn trở vê' với tôi, họ không còn gä.p nhaụ Bây giờ ...Mô.t ít hgen tuông nhen nhúm trong tim, tôi lạnh lùng quan sát họ . Thư Hoàn thâ?n thờ bước tớị Như Bình ngước đôi mä't đau thương. Họ nhìn nhau như đôi tình nhân xa cách lâu ngày gä.p lạị
- Như Bình!
Thư Hoàn gọi, Như Bình run râ?ỵ Sự yên lä.ng bao trùm. Mô.t lúc tôi nghe Hoàn nói:
- Như Bình. Như Bình tha lô~i cho tôi nhé! Tôi sẽ cô' gä'ng làm 1 cái gì đê? bù đä'p lô~i của mình.
Chàng nói 1 cách thành khâ?n, tha thiê't. Như Bình vâ~n ngô'i bâ't đô.ng, rô'i đô.t nhiên cô nàng nâ'c lên. Ðứng dâ.y bỏ chạy vê' fía hành lang. Hoàn đuô?i theo, tôi cũng đuô?i theọ Như Bình chạy vào fòng riêng đóng â'm cửa lạị Tiê'p theo đó tôi nghe có tiê'ng khóc nức nở vang ra từ bên trong.
Thư Hoàn đứng bên ngoài, đưa tay lên đâ.p vào cửa, gọi:
- Như Bình! Như Bình!
Tiê'ng Như Bình bên trong nói ra:
- Anh đi đi đừng đê'n đây nữa, đê? mä.c tôị
- Như Bình!
- Ðê? mä.c tôi! Ði đi!
Thư Hoàn định nói thêm, nhưng tôi đã bước tới, đä.t tay lên tay chàng:
- Anh cứ đê? cô â'y nghĩ!
Thư Hoàn quay mä.t lại, đô.t nhiên chàng đâ?y tôi ra:
- Y Bình, em đã khiê'n anh trở thành người fạm tô.i!
Chàng lại trách tôi à? Tôi bỏ vê' fòng chạ Hoàn đuô?i theo tay chàng vòng ngang lưng tôi và đä.t nụ hôn bâ't thâ'n lên môi tôị
- Y Bình! Thôi thì chịu vâ.y, chúng ta sẽ cùng xuô'ng địa ngục.
Tôi cười buô'n:
- Anh có muô'n đê'n thäm cha không?
Chúng tôi ngước vê' fòng chạ Nhìn thâ'y Thư Hoàn, ông gâ.t gù:
- Tôi đã nghe tiê'ng câ.ụ
Hoàn bước tới, hỏi han:
- Bác có câ'n cháu giúp viê.c gì không?
- Có. Câ.u làm ơn bä't con dâm fụ kia lại cho tôi đê? tôi chä.t đâ'u nó.
Thư Hoàn miê~n cưỡng cười:
- Sợ cháu không làm nô?ị Thôi thì bác bỏ qua đi! Mâ't người đàn bà như vâ.y có gì đê? mà tiê'c!
- Nhưng nó ôm cả tiê'n hô'i môn của con Y Bình đi sạch rô'ị Câ.u chịu cưới 1 cô vợ nghèo mạt rê.p à?
Thư Hoàn lä'c đâ'u:
- Thưa bác tiê'n bạc không nghĩa gì cả, chúng con còn trẻ, chúng con có thê? tạo được mà!
Cha yên lä.ng 1 chút, gâ.t gù:
- Câ.u khá, nhưng đừng lớn lô'n như thê', tương lai sẽ chứng tỏ khả näng của câ.ụ Cho câ.u biê't nê'u sau này câ.u đê? con Y Bình nhà tôi khô? thì câ.u sẽ biê't tay tôị
Tôi nói:
- Thưa cha con không sợ khô?.
Cha nhìn tôi rô'i nhìn Thư Hoàn.
- Ðược rô'i, tao sẽ mở mát tao ra đê? xem chúng màỵ Có điê'u, chúng mày còn trẻ thì hãy ráng tạo 1 tương lai vững bê'n. Bây giờ hãy đê? tôi đi nghỉ 1 lúc.
Trông cha tiê'u tụy thâ.t tô.ị Tôi định nói mâ'y câu nhưng nghĩ rô'i lại thôị Người mà bâ'y lâu không chịu là mình già bây giờ đã fải thú nhâ.n. Mái tóc hoa râm của người là cả mô.t sự thâ.t chứng minh hùng hô'n nhâ't. Tôi nghĩ tới thời oanh liê.t của người, thê' mà bây giờ tới ngày xuô'ng dô'c, người tàn tạ như thê'!
Tôi và Thư Hoàn bước ra khỏi fòng. Ði ngang qua nhà bê'p, tôi đưa cho cô Lan bô'n mươi ngàn bạc, dä.n dò cứ nâ'u nướng như thường lê. cho chạ Tôi biê't rä'ng trong hoàn cảnh nâ'y, nê'u tôi không đích thân lo lä'ng thì sẽ không ai lo cả.
Bước ra cô?ng, nhìn 2 cô.t trụ đỏ chói, lòng tôi dâng lên bao nô~i xót xạ Thư Hoàn nói:
- Cha bây giờ yê'u quá!
- Va6ng, bao nhiêu chuyê.n dô'n dâ.p làm sao cha chịu nô?ị
Thư Hoàn lä'c đâ'u:
- Gia đình của em thâ.t rä'c rô'i, không hiê?u rô'i viê.c sẽ đưa tới đâu!
Tôi quay đâ'u lại, đám mây đen fủ trên nê'n trời nơi góc nhà. Mưa gió sä'p đê'n. Chä.ng mưa đâ'u mùa hạ Tôi lo lä'ng, tưởng chừng như sä'p có chuyê.n chä?ng lành xảy rạ Xiê't chä.t tay Thư Hoàn, tôi nói:
- Anh Hoàn, bây giờ em không hiê?u mình đang nghĩ gì nữạ
- Không fải chỉ có mình em mà hâ'u như cả thê' giới này đê'u như thê'.
- Có lâ'n anh mä'ng em là tàn nhâ~n, hư đô'n và khó chịụ Có thâ.t em là con người như vâ.y không?
Hoàn đứng yên nhìn tôi, 1 lúc chàng nói:
- Không, em là người ngoan ngoãn, dê~ thương và hiê'n lành.
- Thâ.t không?
- Thâ.t!
Chúng tôi tiê'p tục bước, mây đen tụ lại thâ.t nhanh, bâ'u trời bä't đâ'u mát, sâ'm chớp vang 1 góc trờị Chúng tôi bước nhanh, đô.t nhiên tôi có cảm giác ly biê.t, tôi tưởng chừng như thân mình bị chẻ làm đôi, 1 nửa đang gä'ng sức chạy nhanh vê' fía trước, 1 nửa ở lạị Và fâ'n nào mới chính là con người hiê'n lành của tôỉ
Sau cơn mưa to, trời bä't đâ'u mát, tôi bô'n chô'n, tới lui trong fòng. Ánh nä'ng cuô'i cùng của 1 ngày nä'm yên bên cửa, những đóa hoa vàng trên cây Mỹ Nữ nở rô., tôi muô'n tâm hô'n mình lä'ng xuô'ng nhưng không được.
Dì Tuyê't, người đã cướp hê't tiê'n của cha bây giờ ở phương trời nàỏ Có lẽ đang sô'ng 1 đời sung túc nhàn hạ bên người tình, còn cha tôỉ Chỉ còn 1 cän nhà trô'ng rô~ng. Tô.i thâ.t! Ðưa mä't nhìn qua cửa sô?, đô.t nhiên, 1 tia sáng lóe ra trong đâ'u, tôi vô.i mang giày vàọ
- Mẹ, con đi 1 tí nhé mẹ!
- Ði đâủ
Mẹ đuô?i theo, nhưng tôi đã bước ra đê'n cô?ng. Hơi đâ't bô'c lên sau cơn mưa thâ.t khó chịụ Tôi bước vô.i vê' fía đô'n cảnh sát gâ'n nhà chạ Ðâ?y cửa bước vào, thâ.t may, tôi gä.p ngay viên cảnh sát đã thâ?m vâ'n tôi ban sáng. Vừa ngô'i xuô'ng tôi nói nhanh:
- Quý vị đã tìm được tung tích của bà Tuyê't chưả
- Chưạ Ðê'n nhà tên Ngụy Quang Hùng thì chúng tôi được tin hä'n đã đi đâu 3 hôm rô'ị Bây giờ chúng tôi đang tiê'p tục điê'u tra đâỵ
Tôi hơi thâ't vọng, nhưng nói ngay:
- Hô'i sáng tôi quên không cho quý vị hay là tên Ngụy Quang Hùng có chiê'c xe hơi màu đen, sô' xe là 1032. Ðô'ng thời tên này cũng là 1 tên chuyên sô'ng bä'ng nghê' buôn lâ.ụ
- Thê' à? Câu nói của tôi hiê'n viên cảnh sát tư fáp lưu ý.
Những người khác lâ.p tức vây quanh tôi:
- Cô làm ơn cho chúng tôi biê't thêm 1 sô' chi tiê't.
Tôi nuô't nước bọt, và đem tâ't cả những điê'u mình nghe lóm được trong tiê.m cà phê đê? kê? hê't cho họ nghẹ Ðô'ng thời tôi còn tả hình dáng của Ngụy và cả người bạn của hä'n có giọng nói ô' ê'. Viên cảnh sát gâ.t đâ'u:
- Cám ơn cô, như thê' vụ án này không có gì khó khän đâu, chúng tôi sẽ khám fá ra không lâu đâu!
Tôi không mong vụ án bị lôi ra ánh sáng, mà chỉ mong tìm được dì Tuyê't, người đàn bà không có trái tim!
Ngày hôm sau, lâ.t báo ra, ngay trang tin tức, tôi đọc thâ'y hàng chữ lớn:
" KHI ÔNG TƯỚNG HÊ'T THỜI, VỢ CUÔ~M TIÊ'N TRÔ'N MÂ'T, CHỈ CÒN BIÊ'T BÁO CẢNH SÁT."
Tôi thở dàị Mô.t người thê thiê'p đàn đô'ng, tiê'n rừng bạc biê?n bây giờ tình tiê'n cũng vô~ cánh bay xạ Mô.t con người từng ngang dọc giang hô', khä'p nơi biê't tiê'ng, bây igờ bị 1 con đàn bà làm héo hon, chỉ còn là 1 lão già dở điên dở khùng. Tâ't cả như giâ'c mô.ng buô'n!
Ngô'i ở thành giười tôi đọc tiê'p. Cũng may báo chí không viê't tên thâ.t của cha ra, chỉ đúng ba chữ Ông L.C.H. Bài tường thuâ.t không sai lä'm, bên dưới có thêm 1 đoạn ngä'n fớt qua tiê?u sử của chạ Xem xong, tôi lä.ng lẽ đưa cho mẹ, mẹ thở dài:
- Không ngờ cha con bây giờ lại xuô'ng tới nước ngàỵ
- Ðúng ra trước khi cưới dì Tuyê't vê' cha con fải nghĩ tới hâ.u quả của nó chứ!
Mẹ lại đem tư tưởng nhà Phâ.t ra thuyê't giảng:
- Cha con làm nhiê'u điê'u ác quá nên fải nhâ.n cái quả như vâ.ỵ
Tôi bực mình:
- Thôi mẹ đừng nhä'c đê'n trời phâ.t làm gì cả. Mẹ có ở ác với ai đâu mà suô't đời mẹ vâ~n khô? thê'?
Cơm sáng xong thì Hoàn đê'n. Chúng tôi bàn với nhau đê'n đä'ng â'y thäm chạ Vừa định đi thì có tiê'ng gõ cửạ Hoàn bước ra, tôi trông thâ'y chiê'c xe ba gác với mâ'y người công nhân. Họ nói gì với Hoàn mà khoa tay múa chân, tôi hỏi:
- Chuyê.n gì thê' anh?
- Cha em có nói gì đê'n viê.c tä.ng em chiê'c dương câ'mnày không?
Tôi suy nghĩ 1 chút nói:
- Hình như cha có bảo sẽ tä.ng em mô.t món quà. Không lẽ chiê'c dương câ'm nàỷ
Ðang nói, thì mâ'y người thợ đã ì ạch khuân chiê'c đàn vàọ Tôi vô.i hỏi:
- Xin lô~i, ông nào ở đây đại diê.n cho hãng?
1 người mä.c áo trä'ng trông sạch sẽ bước tới:
- Có fải cô là Lục Y Bình?
- Vâng.
- Thê' thì đúng rô'i!
Người đại diê.n vô.i ngoä'c tay ra hiê.u cho mâ'y ông công nhân khuân đàn vào nhà. Tôi nghĩ đê'n cha, bây giờ không có 1 cä'c bạc trong tay làm sao trả tiê'n cây đàn? Nguy thâ.t! Tôi vô.i hỏi:
- Xin ông làm ơn cho biê't cây đàn này đã trả tiê'n chưả
- Trả xong rô'ị Ðã thanh toán từ tuâ'n trước nhưng vì chúng tôi còn fải khä'c chữ, fải thử tiê'ng nên đưa đê'n hơi muô.n.
Ðám thợ đã khuân đàn qua khỏi bâ.c thâ'm. Tôi nghĩ tình trạng sä'p tới của đä'ng â'y và tôi, sự sô'ng còn quan trọng hơn cả cây đàn.
Lúc trước, 1 đôi träm ngàn cha tôi nào có xem ra gì, nhưng bây giờ sô' tiê'n â'y không còn ít ỏi nữa, nhìn người đại diê.n, tôi hỏi:
- Cây đàn này trị giá bao nhiêủ
- Mười hai triê.u!
Ðám công nhân sä'p sửa đưa đàn vào góc nhà, tôi vô.i can ngän:
- Khoan đã!
Rô'i quay sang ông đại diê.n:
- Nê'u bây giờ tôi gởi đàn trả lại ông, tôi chịu lô~ chỉ nhâ.n lại mười triê.u thôi, ông nghĩ saỏ
Người đại diê.n lä'c đâ'u, bước tới lâ.t nä'p đàn lên nói:
- Ðàn đã khä'c tên cô rô'i làm sao chúng tôi nhâ.n lại được? Vã lại hãng chúng tôi có quy lê. là hàng ra khỏi cửa thì không thê? nhâ.n trả lạị
Tôi nhìn hàng chữ trên nä'p đàn:
" Cho con gái yêu thương của tôị"
Lục Châ'n Hoạ
Nét chữ khä'c thâ.t thanh nhã, đàn được đánh vẹc-ni láng bóng. 1 món quà tuyê.t vời! Tôi bước lui sau đê? những người thợ làm phâ.n sự của họ
- Ðê? đâu đây cô?
Tôi giâ.t mình trở lại thực tạị Gian nhà hẹp quá, đê? chiê'c đàn không hợp tí nàọ Tôi đê' nghị mâ'y ông mang vào fòng tôị Bàn và ghê' bên trong được đưa ra ngoàị Khi đám thợ ra vê', mẹ, Thư Hoàn và tôi chỉ còn biê't đứng nhìn và lä.ng người trước tä.ng vâ.t quý giá nàỵ Chuyê.n buô'n đä'ng kia mới xảy ra chưa ngã ngũ thì tôi lại nhâ.n được quà, tiê'u lâm thâ.t! Mẹ đưa tay sờ hàng chữ trên nä'p đàn. Ðô.t nhiên, tôi nhìn những giọt nước mä't trên má mẹ, tôi hoảng hô't:
- Mẹ làm sao thê'?
Mẹ lau nước mä't, nhìn tôi với nụ cười buô'n:
- Không có chuyê.n gì cả con ạ
Người ngô'i xuô'ng ghê', bàn tay lướt nhanh trên fím ngà, tiê'ng đàn vọng lên thánh thót. Tôi ngạc nhiên:
- Mẹ ... mẹ cũng biê't đàn nữa à?
Mẹ cười:
- Con quên rô'i saỏ Lúc xưa mẹ và chị Tâm Bình của con hợp tâ'u với nhau luôn.
Vâng, tôi đã quên rô'i, vì lúc tôi còn nhỏ quá. Mẹ bä't đâ'u dạo bản nhạc khi xưạ Những ngón tay quen thuô.c lướt maụ Mä't người nhìn xa vời như không còn dính dáng gì đê'n cuô.c đời buô'n khô? nàỵ Bản nhạc này tôi thuô.c làu, lời nhạc chải chuô't:
Hãy nhä'c đê'n chuyê.n xưa, những ngày mâ.t ngọt, tình chä?ng quên ngườị
Hãy hát bản nhạc xưa, bản nhạc xa vời näm cũ.
Tôi không bao giờ quên, tôi vâ~n đợi chờ. Tôi không bao giờ quên, dù lâu ngày anh đi phiêu lãng.
Vì tôi tin rä'ng,
anh sẽ không bao giờ quên chuyê.n ngày xưạ
Còn nhớ ngày gä.p nhau,
những ngày đâ'u tháng ba làm sao quên được.
Hoa thơm trong gió mát, 2 đứa mình yêu nhaụ
Tình thä'm môi hô'ng, tôi cười anh lä.ng ngä'm.
Chuyê.n cũ qua rô'i, lòng buô'n như lá mùa thụ
Tim tôi lai láng, tình xưa khó quên.
Bao ngày phiêu bạt anh đi phương nàỏ
Bây giờ cách xa anh chä?ng buô'n saọ
Mong anh trở vê' đê? tim tôi hòa nhạc.
Ngày tháng tươi cười rô'i sẽ trôi qua mà lòng vâ~n nhớ.
Anh hãy trở vê', đừng tiê'c chi ngày tháng phiêu bô'ng.
Tiê'ng hát tôi vừa dứt thì tiê'ng nhạc cũng tan dâ'n. Mẹ quay đôi mä't mờ lê. nhìn sang tôi và Hoàn. Nụ cười héo hä't trên môi, chúng tôi vâ~n đứng yên, mẹ nói lãng:
- Tiê'ng đàn nghe thích thâ.t.
Tôi nói:
- Bản nhạc hay quá, mẹ đàn lại 1 lâ'n nữa đi!
Mẹ lä'c đâ'u đứng dâ.y, người vuô't ve thành đàn, xong quay sang bảo tôi:
- Y Bình, ý của con hay lä'm. Cây đàn này là vâ.t xa xỉ, con lại không biê't đánh đàn, gia đình bên cha con lại đang gä.p cảnh túng quâ?n vâ.y bán phứt nó đị
Tôi nä'm dài trên đàn:
- Bây giờ thì con không muô'n bán nữa rô'ị Mẹ thích nó thì con fải đê? lại, còn vâ'n đê' tiê'n bạc con sẽ có cách lo liê.ụ
Thư Hoàn cũng nói:
- Ðúng thê', hãy giữ đàn lại, con biê't Y Bình cũng thích đàn lä'm, vâ'n đê' tiê'n bạc không khó giải quyê't đâụ
Tôi chen vào:
- Nhưng anh đừng tưởng tôi chịu xài tiê'n anh đâu nhé!
- Thê' lúc em đã là vợ anh rô'i em cũng không xài tiê'n anh à?
- Anh làm gì có tiê'n? Tiê'n này là tiê'n của cha anh mà!
- Em đừng quên là anh đã đi làm, anh đã kiê'm được tiê'n rô'i nhé!
Tôi sực nhớ ra, hỏi:
- Thê' còn chuyê.n xuâ't ngoại, chuyê.n học bô?ng của anh thì thê' nàỏ
Hoàn cho biê't đại khái:
- Anh vừa xin được 1 học bô?ng toàn phâ'n.
Tôi mừng quá, nhảy lên:
- Thê' à? Sao anh không cho em biê't sớm?
- Ðịnh nói thì nhà em gä.p chuyê.n lô.n xô.n. Bây giờ anh xin triê?n hạn đê? näm sau mới xuâ't ngoại, như vâ.y lâ'y nhau xong chúng ta còn đê'n hơn 1 näm sô'ng bên nhaụ
Mẹ ngô'i tựa lưng vào đàn, không hiê?u người đang nghĩ gì. Nhìn những hàng chữ khä'c đê'n đàn, tôi sực nhớ đê'n cha, thê' là chúng tôi xin fép mẹ, đê? đê'n " đä'ng kia "
Thư Hoàn bảo tôi:
- Gia đình em fức tạp thâ.t, mô~i người là 1 bí mâ.t, thí dụ như mẹ em, anh nghĩ cuô.c đời tình ái của người chä'c cũng thäng trâ'm lä'm.
Tôi nghĩ ngợi 1 lúc, nói:
- Anh cũng đúng, vì có lâ'n mẹ em bảo ngày xưa mẹ đã yêu tha thiê't 1 ngườị
Chúng tôi yên lä.ng bước bên nhaụ Tôi nghĩ đê'n mô'i tình của mẹ trước khi lâ'y chô'ng. Mô'i tình kia đã bị cha làm tan vỡ? Nghĩ đê'n cha, 1 người suô't đời fá hoại cuô.c đời đàn bà, đê'n bây giờ fải lâm vào cảnh cô đô.c, bị đàn bà bỏ rơị Dì Tuyê't bỏ đi rô'i, cuô.c sô'ng sẽ ra saỏ Còn Mô.ng Bình trong nhà thương? Hảo sô'ng phiêu bạt? Tâ't cả những câu hỏi đâ'y ä'p trong đâ'ụ Mãi đê'n lúc Thư Hoàn thúc tay vào người, tôi mới giâ.t mình trở vê' thực tại, Thư Hoàn chỉ vê' fía trước:
- Y Bình, hình như có chuyê.n gì kì a em!
Cửa nhà cha rô.ng mở, tôi thâ'y mâ'y ông cảnh sát tâ'p nâ.p tới lui, tôi nói:
- Có lẽ có tin tức của dì Tuyê't rô'i!
Tôi kéo Hoàn bước ngay vê' fía cô?ng, mô.t ông cảnh sát châ.n lại:
- Cô là aỉ
Ông cảnh sát này khác ông hôm qua, tôi nói:
- Tôi là Lục Y Bình, con gái ông Lục Châ'n Hoạ
Ông cảnh sát nghi ngờ:
- Cô đi đâu nãy giờ?
- Tôi không ở đâỵ
- Cô không ở đây à?
Trời! Không lẽ bä't tôi fải giải thích dông dài nữa à? Nhìn vào trong, tôi chau mày hỏi:
- Ông làm ơn cho tôi biê't chuyê.n gì thê'?
- Cô Như Bình là gì của cô?
- Là chị em 1 cha khác mẹ của tôị
Viên cảnh sát châ.m rãi:
- Hô'i 8 giờ sáng nay, cô â'y đã tự tử bằng khẩu súng lục.
Tôi quay lại nhìn Hoàn. Bâ't chợt, đâ'u tôi như vỡ tung để lại 1 khoảng hư vô tê dai.