Chương 9: Thích những thứ yếu ớt mỏng manh giống như khuôn mặt xinh đẹp của em
Diệp Tri Ngã không thể xác định được rõ ràngsự việc xảy ra trong buổi tối ngày hôm qua rốt cuộc là thực hay là ảo. Khi cô vừa tỉnh dậy, mở to mắt và nhảy xuống giường ngủ, bước nhanh đến cánh cửa phòng ngủ và mở toang ra, Phí Văn Kiệt đang đứng ngay đó, đã mở hé cánh cửa bên ngoài từ bao giờ.
“Anh Văn Kiệt…”, Diệp Tri Ngã rạng ngời ánh mắt, lộ rõ sắc thái xen lẫn không biết là bi thương hay là vui mừng, “Thật sự là anh sao…”
Trong ánh mắt Phí Văn Kiệt không có lấy một chút thương cảm hay đồng tình gì cả, anh nhìn cô nghiêm nghị một hồi rất lâu rồi giọng đầy vẻ trầm ngâm: “Tối hôm qua em đã uống say rồi”.
Diệp Tri Ngã cười hoang mang lo lắng, khi cô tỉnh dậy bộ dạng cô trông như thế nào vậy, còn bây giờ đây khi đang đứng trước Phí Văn Kiệt thì với bộ dạng gì đây. Không cần soi gương thì chắc chắn cũng có thể đoán ngay ra được tư thế đầy nhếch nhác luộm thuộm của cô: “Anh đến tìm em, là… là có việc gì không ạ?”
Phí Văn Kiệt nhấp một ngụm trà được đặt trên ghế sofa rồi trả lời cô: “Anh đến đưa thiếp mời cho em, tuần sau là ngày sinh nhật hai mươi tư tuổi của Tiểu Mẫn, bọn anh chuẩn bị đính hôn vào buổi lễ tổ chức sinh nhật của cô ấy”.
“Vậy sao”, Diệp Tri Ngã mỉm cười, hai hàng mikhông ngừng chớp liên tục, “Vậy thì em chúcmừng hai người trước…”
“Tiểu Mẫn nói cô ấy muốn đến gửi thiếp mời cho em, anh nghĩ rằng nên để anh tự đến đây mời em thì tốt hơn”, Phí Văn Kiệt cười một cách điềm đạm, “Bác sỹ Diệp, tôi muốn côhiểu ý tôi muốn nói gì”.
Diệp Tri Ngã bần thần hết cả người, mỉm cườinhẹ nhàng và cúi đầu xuống: “Em hiểu, em… em tuần sau có chút việc bận rồi, có thể không tham gia được buổi lễ đính hôn của hai người, em xin lỗi…”
Phí Văn Kiệt gật gật đầu, không còn nhìn thẳng vào mắt cô nữa, mở cửa phòng ra và thuận tay đóng cửa lại trước khi rời khỏi căn phòng. Diệp Tri Ngã im lặng lắng nghe tiếng bước chân chầm chậm khuất xa của anh rồi thở một tràng dài, quay người đi đến bên giường, nằm trên giường một cách vô thức.
Uống rượu say thì cũng chỉ có thể không còn nhận thức được gì trong khoảnh khắc say mềm khi đó. Thế nhưng sau khi say rồi thì vẫn phải thức giấc tỉnh dậy. Những điều cần đối diện thì rốt cuộc vẫn cứ phải đối diện mà thôi. Diệp Tri Ngã nằm bất động trên giường im lặng suy ngẫm một hồi lâu, sau đó ngồi dậy dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp khắp một lượt trong phòng, đeo túi xách vào vai và bước ra khỏi căn phòng của mình. Cô đã nằm trong phòng ba ngày liền, thế là đủ lắm rồi. Quãng thời gian tiếp theo đây dù là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hay là đang bị tù đày lương tâm tội lỗi, dù thế nào thì cô cũng không thể tiếp tục cuộc sống hồ đồ vô nghĩa như thế này được nữa.
Công tác đã được nhiều năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ cảm giác lại có thể rảnh rỗi đến dường vậy. Trước nay cô vốn bận rộn luôn chân luôn tay, bận rộn không ngớt. Thế nhưng đột nhiên rảnh rỗi như thế này thì cô lại không biết làm gì bây giờ. Cô đứng giữa dòng người qua lại tấp nập ngay giữa trungtâm thành phố, đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng ấm áp trên người, rồi đi vào một rạp chiếu phim.
Lần trước đó đi vào rạp chiếu phim cô khôngcòn nhớ được đó là khi nào nữa. Diệp Tri Ngãthoáng đôi chút hưng phấn khi vào rạp tìm bộ phim yêu thích và mua tấm vé xem phim cho riêng mình. Cô cũng mua bắp rang bơ và nước uống rồi đi vào trong phòng chiếu phim. Một bộ phim chiếu trong hai tiếng được cô xem một cách chăm chú, tiếp đến côlại đi vào một hiệu sách, mua vài quyển mà trước đó cô vốn đã rất muốn mua về đọc thếnhưng lại chẳng bao giờ có đủ thời gian để nghiền ngẫm sách cả. Sau khi bước ra khỏi hiệu sách cô liền đi đến quán để ăn trưa, việc tiếp theo đó là lượn khắp một vòng siêu thị. Khi đọc tiểu thuyết thì phải có đồ ăn vặt để sẵn phục vụ bên cạnh mới được. Cô còn mua thêm một vài đồ ăn mà khi nấu nướng phải tốn công mất sức đầu tư mới nấu được. Cô đã có thời gian rảnh rỗi đến như thế thì phải đầu tư đối xử tốt với cái dạ dày của mình thôi. Căn phòng bếp trong nhà cô đã từ rất lâu rồi ngoài dùng để nấu mì ăn liền ra thì cũng chưa lúc nào được nướng bất kỳ món nào rồi.
Phương án di dời lò cao áp của Phí Văn Kiệtdưới sự trợ giúp hết mình của Kiều Thận Ngôn cuối cùng đã được phê chuẩn thông qua. Quá trình thực hiện cụ thể cũng đã được thiết kế xong xuôi. Bây giờ đang xây dựng một nền móng mới và đặt các thiết bị trợ giúp khác bên cạnh lò cao áp đó. Trong tay Phí Văn Kiệt cầm một bản thảo phác họa thao tác, tỉ mỉ so sánh đối chiếu với các số liệu lúc nãy vừa kiểm tra xong. Đây là công việc đầu tiên từ ngày anh được thăng quan lên chức mới tại tập đoàn, cho nên nhất địnhchỉ được thành công, không thể cho phép thất bại. Khi anh đang bận rộn liền chân liền tay thì đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Anh đưa bản thảo phác họa cho người tổng kiến trúc sư, đi ra một nơi khác nghe điện thoại. Cởi bỏ mũ an toàn lao động ra. “Bây giờ sao? Bây giờ anh đang ở công trường rồi, rất bận. Có việc gì không thế?”
Kiều Mẫn Hàng mỉm cười phía bên kia điện thoại nói với anh: “Anh bận quá à, anh trai em nói tìm chúng ta có việc gấp, anh mau vềđây đi anh!”
“Có việc gấp sao?”, Phí Văn Kiệt nhăn trán, “Anh ấy nói có việc gì gấp?”
“Không có đâu, chỉ là đang đợi anh thôi, anh không đến thì anh ấy không chịu nói cho em nghe. Em thấy điệu bộ của anh ấy cóvẻ lo lắng lắm anh à, anh hãy về đây mau đi anh nhé!”
Phí Văn Kiệt do dự một chút rồi gấp điện thoại bàn lại, bàn giao cho vài nhân viên cấp dưới tiếp tục hoàn thành nốt công việc đang dang dở rồi một mình lái xe rời khỏi công trường và đi về khu thành phố, sau mộttiếng đồng hồ dài đã về đến tập đoàn gangsắt Ninh Huy nằm trong một tòa nhà lớn ngay chính giữa trung tâm thành phố.
Một tòa nhà cao bốn mươi tầng, tập đoàn gang sắt Ninh Huy chiếm trọn toàn bộ ba tầng cao nhất trong tòa nhà lớn thênh thang này. Bộ phận sản xuất và vận chuyển thì được đặt tại vùng ngoại ô thành phố. Còn nơi đây là bộ phận thị trường và bộ phận quản lý điều hành. Văn phòng giám đốc của Kiều Thận Ngôn nằm bên phía đôngnam của tầng thứ bốn mươi - tầng cao nhấttrong tòa nhà này, đây cũng là văn phòng rộng lớn thoáng đãng nhất và nhìn ra khungcảnh bên ngoài đẹp nhất trong toàn bộ tòa nhà cao tầng khi nhìn ra xa. Phí Văn Kiệt từ trong thang máy bước ra ngoài. Kiều Mẫn Hàng đang nói chuyện với thư ký liền đứng lên nắm tay Phí Văn Kiệt: “Anh đến rồi sao, sao lại đến muộn như thế chứ?”
“Hơi tắc đường”. Phí Văn Kiệt mỉm cười bước đi, “Anh trai em đâu rồi?”
“Đang ở bên trong ạ”, Kiều Mẫn Hàng giơ tay chỉ vào phía văn phòng của Kiều Thận Ngôn, “Lúc nãy vừa có vài người đi vào trong đó tìm anh trai em có việc, nên em đi rangoài đợi ạ”.
Cô thư ký của Kiều Thận Ngôn họ Vương, đãhơn bốn mươi tuổi. Từ ngày ông Kiều Giám Anmới bắt đầu sự nghiệp thành lập tập đoàn gang thép Ninh Huy này, cô đã có mặt và làmviệc tại nơi này rồi. Cô là một trong những nhân viên lão làng trong tập đoàn. Chức vụ của cô tuy không cao nhưng tiếng nói của cô rất có uy tín và cũng được dòng họ nhà Kiều tin tưởng giao trọng trách. Thư ký Vương pha một tách cafe rổi đưa cho Phí Văn Kiệt nói: “Giám đốc Lý của bộ phận khai thác đang ở bên trong đó, báo cáo về vấn đề mở rộng nhà máy chế biến tại Hải Thành, hình như đang tiến hành dự án thì phát sinh một chút mâu thuẫn với Ủy ban thôn tại khu vực đó thì phải”.
Phí Văn Kiệt gật gật đầu, rồi đi cùng Triệu Mẫn Hàng ra phía ghế sofa ngồi xuống: “Không chỉ có riêng gì tập đoàn của chúng ta đâu, bây giờ vấn đề di dời là mâu thuẫn chung thường xuyên xảy ra ở bất cứ nơi đâumà. Nếu quá trình chi phí bồi thường thoải mái thì gây thiệt hại cho lợi ích tập đoàn, nhưng chặt chẽ quá thì lại dễ gây đến tranh chấp giữa các bên, thực sự không dễ dàng gì mà giải quyết được đâu”.
Thư ký Vương lắc đầu than thở: “Đúng vậy, chuyện này đã kéo dài đến tận hơn hai tháng nay rồi đấy, nếu mà tiếp tục kéo dài nữa thì tiền vay lãi sẽ chẳng thể nào cầm cố tiếp được nữa, mà lịch trình xây dựng công xưởng cũng sẽ bị đình trệ thêm, đội ngũ công nhân xây dựng tại bên đó cũng khó màcó thể nói chuyện được”.
Hai người nói chuyện mỗi người một câu rôm rả, Kiều Mẫn Hàng ngồi bên cạnh lắng tai nghe nhưng có vẻ không hiểu rõ cho lắm, kéo lấy cánh tay Phí Văn Kiệt tỉ mỉ đo đạc, rồi đùa nghịch ngón tay giữa bên bàn tay trái của anh, lại đem ra so sánh với ngón tay trỏ của mình xem ngón tay nào to hơn hay nhỏ hơn.
Phí Văn Kiệt buồn cười hỏi cô: “Em đang làm cái gì thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng nắm lấy ngón tay giữa của anh và nói: “Em đang nhìn xem anh đeo chiếc nhẫn như thế nào thì đẹp nhỉ”.
“Đeo bất cứ cái nào cũng đều được mà, anh đeo cái nào cũng đều đẹp hết cả”.
Thư ký Vương nghe hai người thanh niên đang nói cười với nhau, liền mỉm cười đi vàongồi trong vị trí của mình. Đọc truyện hay tại yêu truyện chấm mô bi. Kiều Mẫn Hàng cười và vỗ vào cánh tay của Phí Văn Kiệt: “Mặt anh đúng là dày quá! Em hỏi anh rốt cuộc khi nào thì rảnh được, anh toàn để choem một mình đi xem nhẫn thôi, anh xem lúc nào rảnh rỗi thì đi cùng em xem nhẫn chứ, còn xem nhẫn to nhỏ thế nào để còn điều chỉnh được, anh mà không đi là không kịp đâu đấy nhé!”
“Nói chung đều là nhẫn đính hôn thôi mà, cũng chẳng đeo được vài ngày, đợi cho đến ngày mua nhẫn kết hôn thì anh sẽ cẩn thận đi chọn một cái là xong chứ gì”.
“Anh làm sao mà biết được chỉ đeo vài ngàythôi chứ, em còn chưa nói khi nào lấy anh cơ mà. Hơn nữa, ai nói đính hôn rồi thì nhất định sẽ phải kết hôn cơ chứ?”. Kiều Mẫn Hàng nghiêng đàu cười nói vui đùa với Phí Văn Kiệt, “Không biết chừng ngày nào em gặp được người đàn ông tốt hơn anh, anh đừngcó cho rằng đính hôn rồi là bắt buộc phải cưới nhau đâu đấy!”
Phí Văn Kiệt hít lấy hít để mũi của mình, xoa xoa đầu Kiều Mẫn Hàng và nói: “Thế nếu nhưđến một ngày nào đó anh gặp một người con gái tốt hơn em thì sao? Em cũng đừng có cho rằng đính hôn rồi là bắt buộc phải cưới nhau đâu đấy!”
Kiều Mẫn Hàng nhíu mày nhăn trán làm bộ cau có giận dỗi cười với anh, cô cúi đầu xuống nắm chặt lấy bàn tay của Phí Văn Kiệt,giống như đang chơi trò chơi mà mình rất yêu thích rất cưng nựng, đùa nghịch từng ngón tay trên bàn tay của anh: “Anh Văn Kiệt…”
“Ừ!”
“Anh nói xem, nếu như…”
Phí Văn Kiệt nghiêng đầu nhìn sang phía cô: “Nếu như làm sao?”
Kiều Mẫn Hàng càng lúc càng cúi đầu thấp xuống, hai hàng mi dài và cong chớp chớp liên tục: “Anh Văn Kiệt, nếu như…”
Cô ngập ngừng nói không thành câu, Phí Văn Kiệt đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của cô, rồi nhẹ nhàng âu yếm đặt bàn tay cô vào trong lòng bàn tay của mình và nói: “Nói gì vậy hả nhóc con? Nếu như làm sao hả, à, anhbiết rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi mà em cũng coi luôn đó là sự thật đấy hả! Em đúng là chẳng có tương lai sáng lạng gì cả!”
Phí Văn Kiệt mỉm cười đỡ cổ Kiều Mẫn Hàng lên, nụ cười của cô thật tươi sáng rực rỡ, đôi mắt tròn to cười híp lại giống như hai vầng trăng khuyết vậy: “Em còn lâu mới coi đó là thật nhé, anh đi đâu tìm được người con gáitốt hơn em thế này cơ chứ, anh đừng có mà mơ!”
Trái tim của Phí Văn Kiệt bỗng nhiên đập lên rất mạnh, rồi lại lắng xuống. Anh mỉm cười để xóa đi hình ảnh một nụ cười khác đột nhiên lóe sáng và hiện lên trong tâm trí mình: “Em không coi đó là sự thật thì em muốn nói gì nào? Không được ấp a ấp úng đâu nhé, chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng với nhaurồi, rằng giữa hai người phải thành thật không được che giấu bất cứ điều gì cơ mà”.
Nụ cười của Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên trở nên gượng gạo miễn cưỡng, mười ngón tay của cô đan xem vào mười ngón tay của anh,để đôi bàn tay gầy nhỏ của cô đan chặt vào bàn tay to lớn của anh: “Anh Văn Kiệt, ýem muốn nói là… nếu như có một ngày nào đó… em chỉ đưa ra một giả thiết thôi… nếu như có một ngày nào đó bệnh tình của em lạitái phát nữa, nhưng khi đó không thể gượngdậy được nữa…”
“Em nói cái gì thế hả?”, Phí Văn Kiệt lấy sức kéo bàn tay ra, mím môi thật chặt tỏ vẻ không vui, “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi cơ mà, anh không cho phép em nói ra những lời như vậy nữa!”
“Em chỉ là đưa ra một giả thiết mà thôi anh à,anh xem anh kìa, cứ phải bắt em nói ra mới được sao, em nói ra rồi thì anh lại giận em! Đúng là mất cảm hứng quá cơ!”. Kiều Mẫn Hàng rất tự nhiên hôn lên má Phí Văn Kiệt mộtcái, “Được rồi được rồi, em đã hôn anh rồi mà anh vẫn chưa chịu sao, lại giận dỗi lại sầm mặt xuống, chúng mình đứng với nhau thế này thì thế nào cũng có người nói chúng mình là một đôi đen trắng bù trừ cho nhau rồi, mặt của anh đúng là không thể nào đen hơn được nữa đấy! Đừng giận em nữa anh nhé, ngoan nào!”
Phí Văn Kiệt vừa giận vừa buồn cười. Cánh cửa văn phòng của Kiều Thận Ngôn bỗng nhiên mở ra, sau đó ba người đàn ông bước từ trong đi ra. Kiều Thận Ngôn đi sau cùng. Anh nhìn thấy khuôn mặt cười rất tươi vui của cô em gái cưng và vẻ mặt dài thượt im phăng phắc của Phí Văn Kiệt liền lấy giọng ho lên một tiếng nhỏ: “Phí Văn Kiệt, anh vào trong đây một chút”.
Phí Văn Kiệt đứng ngay dậy, gật đầu chào hỏi hai vị đồng nghiệp bộ phận khai thác rồi nắm lấy tay Kiều Mẫn Hàng cũng bước vào bên trong văn phòng dành riêng cho tổng giám đốc. Kiều Thận Ngôn hơi chau mày nói: “Tiểu Mẫn, em đợi ở bên ngoài một lúc đi, anh có vài điều muốn nói riêng với Phí Văn Kiệt trước đã”.
Quan hệ giữa hai người đàn ông này từ trước đến nay, đặc biệt là thái độ của Kiều Thận Ngôn trước sau như một luôn tỏ vẻ hoàinghi và xét nét đối với Phí Văn Kiệt khiến choKiều Mẫn Hàng cảnh giác, không còn cười được nữa: “Có việc gì vậy anh, chẳng phải anh bảo chúng em cùng nhau đến hay sao, có chuyện gì mà không thể nói cho em biết cùng được chứ”.
Kiều Thận Ngôn không bình tĩnh được nữa nhíu mày lên đáp: “Việc công. Em ngồi bên ngoài đợi một lúc đi”. Anh ngửi thấy mùi cafebốc lên thơm lừng, cất giọng gọi thư ký Vương: “Không được cho phép Kiều Mẫn Hàng uống cafe đấy”.
“Người ta rõ ràng là uống cam ép cơ mà!”, Kiều Mẫn Hàng tỏ vẻ phẫn nộ, “Điều một điều hai đều là không được không cho phép, ai cũng có quyền quản lý em hết, em đúng là một người không có bất cứ địa vị nào trên thế giới này cả”.
Phí Văn Kiệt mỉm cười vỗ vào vai Kiều Mẫn Hàng, rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay cô rồi lặng lẽ đi vào trong văn phòng của Kiều Thận Ngôn.
Hai bên tường trong văn phòng rộng rãi hiệnđại này đều là kính trong suốt, ánh mặt trời rực rỡ chói lóa xuyên thẳng vào nơi đây. KiềuThận Ngôn mặc bộ vest đứng bên khung cửa sổ và nhìn xuống khung cảnh bên dưới. Ngoài kia cả thành phố đang rất nào nhiệt sầm uất. Những hàng xe với những dòng người tất bật qua lại, người vui người buồn đều có, người bi thương người hạnh phúc cũng có cả. Bờ vai của anh rộng và săn chắc, cà vạt đeo trên người cũng rất thẳng rất chỉn chu, hai cánh tay thả dài xuống hai bên người. Hai bàn tay vô thức nắm chặt lại, tư thế giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phòng thủ một cách sát sao đối phương hòng tìm ra kẽ hở sai sót của họ, đánh một cú là đối phương có thể gục ngay tại chỗ.
Bóng dáng vạm vỡ chắc nịch một cách ngoan cường này, Phí Văn Kiệt ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ đã biết rằng rồi tươnglai đây anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và trắc trở do con người này gây cho anh. Anh không nói bất cứ câu gì trước, mà chỉ yên lặng đứng ngây người, đợi chờ một tiếng thốt lên của Kiều Thận Ngôn.
Dường như phải gọi đây là một trận thi gan thì đúng hơn. Hai người đàn ông không ai vội vã lên tiếng trước, chỉ đứng sừng sững như trời trồng, như đợi chờ đối phương hànhđộng trước, mọi thứ yên lặng như tờ. Cuối cùng Kiều Thận Ngôn đành quay người lại, mặt không một chút biểu cảm, đầy vẻ nghiêm nghị nhìn thẳng vào Phí Văn Kiệt, mắt nhíu lạitrầm ngâm nói nhỏ: “Lần này tôi lại phải nghe lời giải thích như thế nào đây nữa?”
Phí Văn Kiệt bước gần sát phía anh, nhìn thấy hai tấm ảnh đặt đúng tầm nhìn của mình. Một tấm hình chụp anh, thời gian vào khoảng sáng sớm ngày hôm nay. Anh đi từ trong hành lang của cầu thang dưới khu nhà Diệp Tri Ngã ra, giương đôi mắt đầy vẻ luyến tiếc không đành lòng ra đi và nhìn lên phía căn phòng của Diệp Tri Ngã. Một tấm hình khác chụp Diệp Tri Ngã, cô mặc chiếc quần bò và áo blue trắng, bện tóc cột thànhmột bên đuôi sam, nhìn có vẻ rất giống với điệu bộ của một cô sinh viên hơn đang ngồi khoanh tròn chân đọc sách trong một cửa hiệu sách, trông dáng vẻ dường như rất chăm chú, không để ý rằng mình đang bị chụp trộm trong một cự li vô cùng ngắn ngaysát bên cạnh như thế này.
Kiều Thận Ngôn quay lưng lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ, cong môi lên rất cao, cười chế giễu lộ rõ vẻ coi thường: “Sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại thật, trạng thái tinh thần như ngày hôm nay của bác sỹ Diệp có phải đã làm cho anh cảm thấy mãn nguyện lắm đúng không, hả? Cả một buổi tối vất vả đúng là không uổng công bỏ ra có đúng không, người bạn thân yêu của tôi, em rể tương lai yêu dấu của tôi!”
Phí Văn Kiệt cầm những tấm hình trong tay nhưng không cảm thấy một chút do dự hay run rẩy gì cả. Anh trầm ngâm lặng lẽ nhìn bứchình chụp Diệp Tri Ngã. Cô đọc sách vẫn với thói quen xấu của ngày xưa, cong lưng cúi gằm mặt xuống đọc, chỉ chực chờ cúi thêm một chút nữa là có thể vùi cả khuôn mặt vào trong quyển sách luôn. Nhưng cũng thật lạ bởi vì thói quen này cô mắc phải suốt từ hồi còn học tiểu học rồi cho đến tận ngày hôm nay, thế nhưng cô lại không hề bị cận thị. Ngày trước anh đã khuyên can cô không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như thế cô đều giả bộ làm thinh rồi nũng nịu lấy đầu bàn chân móc vào cổ của anh, trách móc anh rằng cô biến thành bộ dạng như thế này tất cả cũng chỉ là do anh hết cả, đều do anh ngay từ khi còn học tiểu học đã đòi viết thư tình gửi cho riêng cô, khiến cho cô cứ phải giấu giấu giếm giếm đọc, đọc rồi lại đọc ngấunghiến, đọc mãi khiến cho cô biến thành bộ dạng như thế đó, bộ dạng lúc nào cũng nơmnớp lo sợ bị người khác phát hiện ra.
Anh mím môi cười nhẹ, đặt những bức hình chụp xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thận Ngôn: “Hóa ra là từ trước đến nay anh luôn cho người bám sát theo dõi tôi. Hai bức hình này chụp khá tốt đấy, còn về vấn đề giải thích thì… anh muốn nghi ngờ tôi như thế nào thì là tự do của anh, tôi không muốncan thiệp vào việc của anh, tôi không cần thiết phải đi giải thích với anh làm gì cả, mà nếu có cần giải thích thì cũng chẳng phải là dành cho anh đâu”.
Kiều Thận Ngôn nắm chặt lòng bàn tay lại: “Anh cho rằng nếu tôi đưa những bức hình này cho Kiều Mẫn Hàng xem, nó sẽ tin lời giải thích của anh hay sao?”
Phí Văn Kiệt gật gật đầu khẳng định: “Sự tin tưởng giữa tôi và Tiểu Mẫn anh không có cách gì hiểu được đâu, tôi đã tin tưởng thì chắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ tin tưởng”.
Kiều Thận Ngôn trầm ngâm: “Lợi dụng sự thuần khiết và lương thiện của Tiểu Mẫn để lừa gạt cô ấy, Phí Văn Kiệt, anh làm cho tôi cảm thấy anh thật là buồn nôn đấy”.
Phí Văn Kiệt ngẩng cao đầu đáp: “Một con người cả ngày sống chỉ để nghi ngờ và ganh ghét đố kỵ người khác thì trong mắt vĩnh viễn chỉ chứa đầy rẫy những lợi dụng và lừa gạt. Nếu như anh có dù chỉ đôi chút gọi là công bằng khách quan, thì anh sẽ không phải lúc nào cũng buồn nôn như thế này đâu”.
Kiều Thận Ngôn cười nhạt thếch: “Khách quan? Tôi không biết là còn thứ gì có thể khách quan sự thật hơn những tấm hình chụp này, còn thứ gì nữa? Là những lời ngon ngọt ong bay bướm lượn dành cho đàn bà con gái hay sao?”
Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, cười nhẹ lắc đầu:“Ông tổng giám đốc Kiều, tôi đang bận vô cùng, không có thời gian để mà ngồi nói những câu chuyện nhảm nhí vô vị này với anh, Tiểu Mẫn đang đợi ở bên ngoài kia, bâygiờ anh có thể gọi cô ấy vào đây, để cho cô ấy cũng được thưởng thức ngắm nhìn hai bức hình này một chút chứ, lại còn cái mà anh gọi là cả đêm vất vả nữa, anh cũng có thể kể hết ra cho cô ấy nghe một lượt đấy”.
Kiều Thận Ngôn nghiêng đầu ánh mắt sắc lạnh như gươm đao nhìn chế giễu: “Anh cho rằng tôi không dám sao?”
Phí Văn Kiệt ngoắc ngón tay lên, cười và không nói thêm một lời nào nữa.
Tòa nhà tầng thứ bốn mươi không thể nào nghe thấy những âm thanh nhộn nhịp của thành phố dưới kia được, lại thêm những bức tường được làm bằng kính kiên cố dày dặn. Không khí trong văn phòng rộng lớn này càng trở nên lặng thinh không có lấy mộtchút tiếng động nào, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều của đối phương, thậm chícó thể nghe thấy cả âm thanh của nhịp tim đang đập. Phí Văn Kiệt không thèm nhường nhịn chăm chăm nhìn vào Kiều Thận Ngôn, môi cười nhạt nhẽo khiến cho Kiều Thận Ngôn càng lúc càng trở nên phẫn nộ: “Phí Văn Kiệt, tôi chưa bao giờ gặp loại người cóthể hèn hạ đến mức như anh”.
“Như anh nói có vẻ giống như là tôi lại mắc thêm một tội nữa rồi, lợi dụng căn bệnh của Tiểu Mẫn để uy hiếp loại anh trai yêu chiều cô em gái cưng như anh, ý anh là vậy chứ gì?”. Phí Văn Kiệt cúi đầu cười một cách bất lực, khi cúi xuống anh lại nhìn thấy hai tấm hình đó, rồi ngẩng đầu lên nói tiếp, “Trên công trường còn một đống việc đang chờ, nếu như tổng giám đốc không còn chỉ thị gì cho tôi nữa thì tôi xin phép đi trước”.
Kiều Thận Ngôn nghiến chặt răng, nhìn thấy Phí Văn Kiệt đang gật đầu với mình rồi sải chân đi ra khỏi văn phòng của anh. Khi Phí Văn Kiệt đẩy cánh cửa chuẩn bị quay người đi, bỗng dưng như vừa nghĩ ra điều gì đó liền với giọng nói tiếp: “Vẫn còn một chuyện nữa tôi nghĩ là cần phải nói cho rõ ràng, tổng giám đốc Kiều, tôi rất không thích loại người cứ đứng đằng sau người khác lẩn lút chơi trò ma quỷ, có vấn đề gì thì có thể nói trực tiếp với người ta, tốt nhất là đừng bao giờ giở thủ đoạn hèn hạ xấu xa như thế này nữa, cảm ơn”.
Kiều Mẫn Hàng đứng ở bên ngoài đợi chờ có vẻ vô cùng nóng ruột, nhìn thấy cánh cửavăn phòng vừa mở liền ngay lập tức chạy đến: “Nói xong rồi à, anh trai em đã nói những gì với anh thế?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là một số chuyện công thôi”. Phí Văn Kiệt nắm tay cô cùng đi ra phía thang máy, vừa bước đi vừaquay về phía thư ký Vương gật đầu chào tạm biệt. Kiều Mẫn Hàng cảm thấy thật là khó hiểu: “Anh đừng vội đi như thế, anh trai em bảo là tìm em có việc, hay là anh ấy còn việc gì muốn nói với em nữa chứ”.
“Không có việc gì đâu, anh trai em đều đã nói hết với anh rồi”.
Kiều Mẫn Hàng ho lên vài tiếng ra hiệu nhắc nhở: “Gì đây chứ, gọi em đến nói rằng có việc quan trọng cần nói với em, biết thế này thì em chẳng thèm đến đây nữa làm gì, lại còn phải đợi ở đây bao nhiêu lâu nữa chứ!”
Phí Văn Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ: “Hôm nay anh không quay về công trường nữa, điđi, chúng mình cùng đi chọn nhẫn em nhé”.
Kiều Mẫn Hàng cười vui vẻ nắm chặt lấy cánhtay của anh: “Đi ạ!”
Sau khi biết được thông tin Diệp Tri Ngã không thể đến tham gia bữa tiệc đính hôn của mình, Kiều Mẫn Hàng lại tiếp tục gọi điệncho cô. Nhưng Diệp Tri Ngã vẫn như lần trước, tìm lý do quanh co để khước từ lời mời của cô. Kiều Mẫn Hàng nhiệt tình đến mức sau khi gọi điện thoại không được liền chạy ngay tới bệnh viện để trực tiếp mời cô thêm lần nữa. Khi đó cô mới biết được đầu đuôi sự tình không may mà thời gian gần đâyDiệp Tri Ngã bị vướng vào không có lối thoát.
Kiều Mẫn Hàng đưa cafe tận tay anh trai, rồingồi vào ghế đối diện trước mặt anh, người cô hơi ngả về phía bàn, hai tay chắp vào nhau tỏ vẻ lưỡng lự: “Thật là kỳ quái anh à, sao anh lại có thể không suy nghĩ đắn đo gì mà cứ ngồi đây làm việc như thế này cơ chứ, hả anh?”
Kiều Thận Ngôn rút từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một hộp sô cô la nhỏ xinh ném qua phía em gái: “Tại sao anh lại không suy nghĩ đắn đo gì mà cứ ngồi đây làm việc như thế này hả?”
Kiều Mẫn Hàng bóc gói sô cô la ra và đưa một thanh lên miệng ăn: “Anh thật sự không biết hay là cố tình giả vờ không biết thế. Bácsỹ Diệp bị người ta kiện cáo rồi, lại còn đòi bồi thương thiệt hại nữa chứ! Sao anh còn không đi giúp chị ấy xem nên giải quyết như thế nào!”
“Không phải cô ấy bị kiện cáo, mà là bệnh viện của cô ấy bị kiện cáo, mà dù cho phải bồi thường thiệt hại thật đi chăng nữa thì cũng sẽ do bệnh viện lo chi phí”.
Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh đều đã biết thông tin rồi mà vẫn còn ngồi yên trong tập đoàn làm việc như thế này sao!”
Kiều Thận Ngôn cười phá lên: “Anh không ngồi trong tập đoàn này thì anh phải đi đâu được? Bây giờ rõ ràng là giờ làm việc, em tưởng ai cũng được nhàn hạ rảnh rỗi như emhay sao hả?”
“Có anh mới là nhàn hạ rảnh rỗi đấy, em là quan tâm đặc biệt đến anh nên mới đến đây chứ bộ!”. Kiều Mẫn Hàng vừa nhai thanh kẹosô cô la trong miệng vừa tiếp tục bóc thêm một thanh nữa, “Vấn đề bây giờ không phải là có bồi thường tiền hay không, mà quan trọng ở chỗ chuyện này mà giải quyết không ổn thỏa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh và tiền đồ của chị ấy, sau này chị ấy làm sao có thể tiếp tục công tác trong bệnh viện một cách thoải mái vô tư được nữa!”
Kiều Thận Ngôn đậy nắp hộ sô cô la lại: “Ăn những hai thỏi sô cô la rồi à. Nói gì thì nói cô ấy cũng đã nộp đơn từ chức rồi, còn gì là tiền với đồ nữa”.
“Từ chức!”, Kiều Mẫn Hàng trợn tròn mắt ngẩng lên nhìn anh, “Chị ấy làm việc tốt như thế… là do anh đã bắt chị ấy phải từ chức sao? Có phải là vì vị chủ nhiệm họ Đỗ kia nữa? Có phải vì có người chiếm người yêu của anh ta mà anh ta bày trò chơi xấu bác sỹ Diệp như vậy không?”
Kiều Thận Ngôn thở một hơi thật dài, rồi lại cầm tập hồ sơ lên tay đọc tiếp: “Anh bây giờ có việc cần làm, em có thể ngồi một góc đó mà tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình đi, tối nay anh mời em đi ăn cơm”.
“Không phải vậy đâu anh à, chuyện em nói với anh cũng là chuyện công mà”. Kiều Mẫn Hàng giật tập văn kiện từ tay Kiều Thận Ngôn ra, “Anh với bác sỹ Diệp rốt cuộc là như nào vậy, bây giờ ai cũng biết chị ấy là bạn gái của anh rồi, sao càng không quan tâm chăm sóc cho chị ấy nhiều hơn hả anh, này này, anh đừng có mà đùa giỡn với tình cảm của người ta đấy nhé!”
“Anh đã đùa giỡn với tình cảm của ai?”, KiềuThận Ngôn cười trừ, “Anh có thời gian và sứclực để đi đùa giỡn với tình cảm của người khác nữa sao?”
“Thế tại sao những lúc này đây anh không điquan tâm giúp đỡ bác sỹ Diệp hả anh? Còn nữa, em và anh Văn Kiệt năm lần bảy lượt đến mời chị ấy tham gia buổi tiệc tổ chức lễ đính hôn của bọn em nhưng chị ấy nhất quyết không chịu tham gia, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó ở đây rồi, chắc chắn là chị ấy đã giận dỗi gì anh rồi”.
Kiều Thận Ngôn nhíu mày nhăn trán, cười đầyvẻ ẩn ý: “Em, và Phí Văn Kiệt?”
“Em nói cho anh biết, anh bình thường luôn tỏ ra thông minh, sao bây giờ lại bị hồ đồ lú lẫn lên như thế! Chuyện của anh và chị Tôn Gia Linh đã ầm ĩ rùm beng lên như thế rồi, vừa khéo bọn em chuẩn bị làm lễ đính hôn thì anh có thể đưa bác sỹ Diệp cùng đến tham dự, ba chắc chắn sẽ không còn than thở gì nữa khi đứng trước đám đông quan khách, như thế chẳng phải là đã mặc nhận rồisao anh. Cơ hội tốt như thế này anh không tranh thủ tận dụng, liệu lần sau còn có cơ hộinhư này nữa hay không?”
Nụ cười của Kiều Thận Ngôn càng tỏ ra ẩn ý hơn: “Nghe em nói có vẻ thật đúng như một cơ hội tốt lắm, đây là chủ ý của em, hay là PhíVăn Kiệt đã nói với em thế hả?”
“Đương nhiên là chủ ý của em rồi, anh ấy bây giờ cả ngày vùi đầu bên ngoài công trường kia, mỗi lần đi thì hai ba ngày sau mới quay trở về”.
Kiều Thận Ngôn gật đầu đáp lại: “Công trường bây giờ đúng là vô cùng bận rộn, có mấy công trình thi công đều đang cập rập cùng một lúc. Anh ta chỉ đạo một đống côngviệc như thế rồi, em đừng có làm phiền hà gì cho anh ta nữa đấy”.
Kiều Mẫn Hàng tủm tỉm cười nhẹ: “Hi hi, anh này”.
“Sao thế hả?”
Kiều Mẫn Hàng nhấc ly cafe lúc nãy cô bưngđến đưa cho anh, hít một hơi thật mạnh hương vị của cafe: “Em cảm thấy quãng thờigian này, quan hệ giữa anh và anh Văn Kiệt… dường như đã tốt lên rất nhiều rồi thì phải. Được như vậy thì tốt quá còn gì, em cảm thấy vui lắm anh à!”
Kiều Thận Ngôn thoáng đôi chút thương hại lẫn cảm thông nhìn cô em gái, mím môi vào trong, nói khẽ: “Anh đã nói không biết bao nhiêu lần là không được uống cafe rồi cơ mà!”
“Em chỉ mới ngửi thôi mà! Em chuẩn bị quên luôn hương vị cafe nó như thế nào rồi đấy!”. Kiều Mẫn Hàng tham lam cố gắng hít thêm một hơi nữa rồi chép miệng hỏi anh, “Anh à, em đã chuẩn bị đính hôn rồi đó, còn anh thì bao giờ mới có được tin tốt lành đây?”
Kiều Thận Ngôn lật sang một trang khác trong tập văn kiện: “Lại là ba sai em đến đây để thăm dò thúc giục anh đấy hả?”
Kiều Mẫn Hàng cười tít mắt lại trả lời: “Anh, tuổi của anh cũng đã không còn ít nữa rồi, nếu gặp đối tượng nào anh cảm thấy hợp thì cũng nên ngẫm nghĩ đến việc hôn nhân đại sự đi là vừa anh à”.
Kiều Thận Ngôn lườm nguýt cô: “Anh trai củacô vẫn đang âm thầm ấp hương hoa nhài chờ thời cơ gặt hái đây, vội vàng để mà có ngày bông hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu à”.
Kiều Mẫn Hàng nháy nháy hai hàng mi: “Bình thường bãi cứt trâu đó không bao giờ cảm nhận được mình là bãi cứt trâu cả đâu anh, đặc biệt là khi bãi cứt trâu này có kích cỡ đến tận năm bảy tấc to đùng đùng, có cái mũi hếch thẳng lên trời và mắt thì mọc ngay trên đỉnh đầu nữa chứ”.
Kiều Thận Ngôn bị cô chọc cho cười thành tiếng: “Anh còn không biết bao nhiêu là báo cáo cần phải đọc gấp, không có việc gì thì em đi vào bên trong nằm tạm lên giường nghỉ ngơi một lúc đi, xem tạm ti vi hoặc nghe nhạc gì đó được không?”
“Em vẫn còn chưa nói xong cơ mà”.
“Thế thì em nói một mạch cho xong đi, nhanh lên nào cô”.
“Anh à”.
“Ừ?”
Kiều Mẫn Hàng cắn môi: “Hôm đó dì Cát dắt cháu đích tôn nhà dì ấy đến chơi, ba nhìn thấy em bé đó vui đến nỗi nước miếng sắp rơicả ra ngoài luôn. Ba không nói gì cả, nhưng mà em có thể cảm nhận được là ba rất ngưỡng mộ được như dì Cát, mong mỏi trong nhà mình cũng có một thiên thần nhỏ đáng yêu như vậy. Thế nhưng… thế nhưng sức khỏe của em thì lại… Em đã hỏi qua bác sỹ rồi, bệnh tình của em như thế này không thể nào sinh em bé được đâu anh à…”
“Tiểu Mẫn!”. Kiều Thận Ngôn nhăn trán nhìn cô, “Có bệnh thì chúng ta từ từ chữa trị mà, hồi em còn bé bác sỹ chẳng phải nói em không thể sống nổi qua mười tám tuổi là gì. Bây giờ chẳng phải em đã hơn hai mươi mấy tuổi rồi đó sao! Đợi thêm hai năm nữa nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sức khỏe cho thật tốt đi đã,khi đó em muốn sinh mấy con thì sinh, để cho anh còn được sung sướng với cảm giác làm cậu nữa chứ!”
Kiều Mẫn Hàng cười tủm tỉm rất vui vẻ: “Em mà sinh con thì con em cũng là họ Phí, ba thì vừa phong kiến cổ hủ lại vừa tư tưởng trọng nam khinh nữ. Mà cả cơ ngơi tài sản của danh gia vọng tộc họ Kiều đều cần có con cháu nối dõi để lưu truyền lại nữa chứ! Cho nên anh à, anh cần phải nhanh lên một chút đi, sinh một thiên thần nhỏ cho ba bế nữa chứ. Tốt nhất là bây giờ có tin vui đi là vừa. Nếu như bác sỹ Diệp chưa muốn lập giađình luôn thì thể nào ba cũng gào khóc rồi cầu xin hai người mau mau kết hôn cho mà xem!”
“Càng nói càng vớ vẩn rồi!”. Kiều Thận Ngôn không muốn vòng vo câu chuyện lảm nhảm với cô em gái nữa, đứng lên dắt cô vào gianbuồng bên trong, bật ti vi lên cho cô xem rồi đi rót ly cam ép, lấy vài món ăn vặt phục vụ cô sau đó đi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Ông Kiều Giám An đang dần dần giao toàn bộ công việc của mình cho con trai lớn. KiềuThận Ngôn mới tiếp nhận công việc của ông chưa được bao lâu thời gian nên vẫn còn rất nhiều điều phải không ngừng học hỏi thêm, và cũng có rất nhiều hoàn cảnh tình huống cần tập làm cho quen dần. Anh bị mộtđống công việc chồng chất lên nhau tạo ra áp lực không hề nhỏ chút nào, cho đến lúc hơn năm rưỡi chiều khi thư ký Vương tan ca bước vào chào tạm biệt, anh mới từ trong đống tài liệu ngổn ngang ngẩng đầu lên nhìn, và đưa những chỗ đã ghi dấu cẩn thậnlại trên tập hồ sơ cho cô thư ký, để ngày mai làm việc sẽ phân phát thông báo cho các bộphận có liên quan.
Khi thư ký Vương đã dời khỏi văn phòng rồi, Kiều Thận Ngôn mới nhấc ly cafe đã nguội lạnh từ bao giờ lên miệng và nhấp một ngụm nhỏ, tim bỗng nhiên đập rộn ràng, anh xem thời gian đã trôi qua bao lâu như thế, nhưngở gian phòng bên trong Kiều Mẫn Hàng vẫn không hề có một chút động tĩnh gì cả.
Anh hốt hoảng lo lắng đứng bật dậy, ly cafeđang cầm trong tay rơi bịch xuống nền nhà, sải những bước chân dài và nhanh như cắt chạy vào trong gian phòng bên trong mở toang cánh cửa phòng ra, ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ đang tỏa chiếu vào trong phòng, chiếu thẳng vào gương mặt đang năm ngoẹo cổ sang một bên trên ghế sofa của Kiều Mẫn Hàng. Bộ dạng lặng im bất động của cô càng khiến cho Kiều Thận Ngôn đâm ra lo lắng hơn bao giờ hết, anh gọi vang lên, Kiều Mẫn Hàng bị sự ồn ào đánh thức, mở to mắt lên nhìn ngơ ngác, mắtcô vẫn còn híp lại mờ mờ ảo ảo nhìn người anh trai mặt tái nhợt không một chút máu, cô bật lên vài tiếng và giơ tay lên lau khóe miệng: “Làm gì thế… em, em bị rơi nước miếnghay sao hả…”
Ăn cơm tối xong, Kiều Thận Ngôn lái xe chở em gái về khu ngoại phía ngoài thành phố. Bởi vì Kiều Mẫn Hàng mắc bệnh tim ngay từ nhỏ nên cô không được đến trường học hành, không giống những cô gái cùng lứa tuổi đều thành thục đánh máy tính chơi trò chơi, mà xem tiểu thuyết thì lại chẳng phải là sở thích, vận động thể dục thể thao càng không phù hợp. Sở thích duy nhất của cô là chơi trò cờ vây, cũng chính vì sở thích này mà kết thân với Tôn Gia Linh - người bạn tốt nhất trong đời cô. Kiều Thận Ngôn chơi cùngem gái vài nước cờ vây, rồi lại thưởng thức tác phẩm gần đây cô mới hoàn thành xong, dặn dò cô sớm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi sau đó mới chào tạm biệt ba, trở về căn hộ của riêng mình trong thành phố.
Cả một khu chung cư rộng lớn chỉ nghe thấyduy nhất tiếng bước chân đi đến của anh, anh ngồi lặng thinh trên ghế sofa một hồi lâu,tay cầm một cốc rượu vang rồi ngẩng mặt lênnhắm nghiền hai mắt lại, nhịp tim cho đến lúc này đây vẫn còn đập thình thịch. Người mắc bệnh tim như Tiểu Mẫn thế này, mỗi lần ngủ thiếp đi thì đều có khả năng vĩnh viễn khôngthể thức dậy được nữa. Cô đã mắc căn bệnh này từ bao nhiêu năm nay, dường như đã biến thành cơn ác mộng đáng sợ nhất kinh khủng nhất đối với dòng họ Kiều.
Nhấp một ngụm rượu vang vào miệng, từ cảm giác đắng ngắt chuyển dần sang vị ngọt ngào man mác, Kiều Thận Ngôn đang chầm chậm thưởng thức hương vị nhẹ nhàng sâu lắng của loại rượu này, rồi nhấc di động lên gọi cho Diệp Tri Ngã.
Diệp Tri Ngã nhìn trên màn hình hiện ra một sốlạ, không suy ngẫm gì liền ấn vào nút nghe, khi cô vừa nghe thấy giọng Kiều Thận Ngôn ở bên đầu điện thoại vang lên liền cảm thấy thật hối hận: “Kiều tiên sinh, anh có việc gì chăng?”
“Chỉ là một chút việc nhỏ, liên quan đến vụ kiện xảy ra trong thời gian gần đây bên bệnh viện của em, bên chỗ anh có thể có đôichút tin tốt lành đấy”.
“Tin tốt lành sao?”, Diệp Tri Ngã thoáng suy nghĩ, “Tin tốt lành như thế nào hả anh?”
Kiều Thận Ngôn mỉm cười trả lời: “Gặp rồi sẽ nói chuyện cụ thể. Em có ở nhà không? Sau nửa tiếng nữa anh sẽ đến cổng khu chung cư nơi em ở”.
“Bây giờ đã rất muộn rồi anh ạ, hay là đổi…”. Cô chưa kịp nói xong câu thì Kiều Thận Ngôn phía bên kia đã tắt máy từ bây giờ. Diệp Tri Ngã không phải là lần đầu tiên làm quen với kiểu cách nói chuyện giống như phong cách một vị đại thiếu gia như thiếu gia dòng họ Kiều này đây, tức đến máu sôi sục đầy người, nhưng cô lại vô cùng tò mò với tin tức mà anh gọi là tin tốt lành này. Vụ kiện này khiến cho cô vừa không ngừng lo lắng vừa tự trách móc bản thân mình, giống như bệnh nhân đã lo lắng khẩn cấp cùng đường liền đổ hết trách nhiệm tội lỗi lên đầu bác sỹ. Biết đâu phía Kiều Thận Ngôn lại có chút manh mối gì đó có lợi cho cô thì sao. Thế nhưng sẽ là manh mối như thế nào cơ chứ? Hay là Kiều Thận Ngôn đã tìm được người nào đó để khiến cho nguyên cáo rút đơn kiện lại?
Do dự suy nghĩ mông lung mất một hồi rất lâu,hai mươi lăm phút sau Diệp Tri Ngã vẫn quyết định thay bộ đồ khác rồi đi xuống tòa nhà dưới, từng bước từng bước đi ra phía cổngchung cư nơi cô ở. Xe của Kiều Thận Ngôn đã dừng dưới đó từ bao giờ rồi, cánh cửa xe mở hé, anh nghiêng người về hướng DiệpTri Ngã bước ra, dựa vào thành xe hút điếu thuốc.
Màn đêm đen huyền khiến cho bóng dáng của anh càng thêm phần mờ ảo hơn, những đường nét gương mặt góc cạnh vào ban ngày đã được gọt dũa mềm mại dưới ánh trăng. Bóng dáng cao to vạm vỡ hắt xuống phía đằng xa, đầu và cổ lại cúi nghiêng về phía trước. Nhìn dáng anh đang đứng phảng phất giống như một chiếc cung đangnằm bất động im lìm, ẩn chứa đầy sự mạnh mẽnhưng cũng thật khẽ khàng, giống như dưới ánh trăng chiếu sáng vằng vặc kia đang suy tư về cõi nhân tình thế thái đã trải nghiệm trong quãng đời vừa đi qua. Dòng xe cộ trênđường lướt qua người anh, những chiếc đèn xe từng hàng từng hàng sáng tỏa từ xađến gần, rồi lại tiếp tục từ gần đến xa. Kiều Thận Ngôn như đang đứng giữa hai bên khoảng cách vừa dày cộm vừa mỏng manh, bóng dáng anh chơi vơi giữa chốn mênh mang ấy, cô đơn đến nỗi có phần bi thươn Chương 10: Hãy coi như lời than của gió
Diệp Tri Ngã đi đến phía Kiều Thận Ngôn đang đứng đợi, khi cách anh chỉ còn khoảng năm ba mét nữa thì cô dừng bước, cất giọng ra hiệu đã đến. Anh quay đầu lại nhìn, giơ tay lấy điếu thuốc đang hút dở bênmiệng xuống, phả ra một làn khói thuốc bay dài trước mặt. Diệp Tri Ngã giả bộ lên tiếng cười vui vẻ: “Vụ kiện liên quan đến bệnh việnbên em thì…”
Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc xuống đất rồidùng chân giẫm lên cho nát, anh quay vào trong xe và nhấn nút mở cánh cửa chỗ vị trí ngồi bên cạnh: “Tìm một nơi nào đó ngồi rồi nói tiếp”.
Diệp Tri Ngã đút hai bàn tay vào trong túi áoblouse trắng: “Không thể nói luôn tại đây haysao ạ?”
“Anh có tin tốt lành dành cho em, em muốn làm sao thì cũng phải mời anh đi uống một chút gì đó chứ”.
Diệp Tri Ngã cười lộ rõ vẻ gượng gạo: “Em… em không cầm ví tiền…”
Kiều Thận Ngôn tủm tỉm cười và lắc đầu trả lời: “Thế thì chí ít, em đi uống cùng anh một lychứ”.
Diệp Tri Ngã ngại ngùng không thể từ chối thêm lần nữa, gật đầu đồng ý rồi ngồi vào trong xe của Kiều Thận Ngôn.
Trên con đường đã vào đêm khuya trong thành phố này, gió từ phía ngoài thổi vù vù vào trong xe. Mái tóc xõa xuống của Diệp Tri Ngã bị gió thổi làm cho hơi rối bời, cô lấy tay kẹp vào cho tóc khỏi bay, đầu nhìn về phía ngoài cánh cửa. Kiều Thận Ngôn chỉ cần hơinghiêng đầu là có thể nhìn thấy chiếc cổ thon dài và đường cong mượt mà hấp dẫn của vầng trán. Thân hình của cô đúng là khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn qua cũng đều có ấn tượng nhớ mãi không nguôi.
Cô bác sỹ tính cách yếu đuối, thân hình bé nhỏ mà mềm mại, uyển chuyển, tao nhã, thanhthoát này có lúc biểu hiện thật kiên cường ngoan cố. Nhưng những lúc cô tỏ ra mình kiên cường ngoan cố như vậy lại chính là khithần thái trong hai đôi mắt ấy lộ đầy vẻ bất lực đau khổ không lối thoát. Phần lớn những người đàn ông đã từng nhìn vào đôi mắt cô khi ấy đều không cầm nổi lòng mình mà xúc động, mà lo lắng cho cô.
Kiều Thận Ngôn mím chặt môi lại, anh chăm chú nhìn về phía trước và lái xe, cảm thấy vôcùng ngại ngùng về ý nghĩ đột nhiên lóe sáng trong đầu này, cảm giác đó cũng giốngnhư anh đang cố gắng tìm lời lẽ để biện minh thay cho Phí Văn Kiệt vậy.
Xe vẫn chạy liên tục, Diệp Tri Ngã vẫn trầm ngâm ngồi lặng lẽ. Cô chẳng hỏi Kiều Thận Ngôn đang định đưa mình đi đâu, cũng chẳng quan tâm cô đang đi trên những con đường nào rồi. Trong xe bật bài hát của cô ca sỹ tên là Amy Winehouse. Đây cũng là gu âm nhạc của Kiều Thận Ngôn, anh luôn thích nghe những bài hát vừa trầm lắng vừa nhẹ nhàng của cô ca sỹ này, cảm giác rất mãnh liệt lại vô cùng gợi cảm. Khi một người đàn ông một mình lắng nghe âm thanh giai điệu bài hát này thật dễ khiến cho anh ta có thể cởi bỏ hết cái lốt mạnh mẽ kiên cường để trở về với con người thực tại của chính mình. Cô dựa vào ghế mải miết thưởng thức bài hát. Tên bài hát này là Rehab (cai nghiện), trong hoàn cảnh này mà nghe bài hát có nội dung như thế này dường như có vẻ không liên quan gì đến nhau cho lắm, có thể bởi vì chất xúc tác gây nghiện trong vô tri vô giác hoặc là khi bản thân không thể mắc nghiện được, thì bất cẩn lại làm cho chính mình mắc nghiện.
Một đĩa CD gồm mười một bài hát trong chốclát đã nghe xong, Diệp Tri Ngã tự động với tay lấy ra một chiếc CD khác, đột nhiên giọngca sỹ nam vang lên khiến cho cô giật mình quay đầu lại nhìn vào đồng hồ hiển thị thời gian trong xe, rồi lại ngó sang phía Kiều ThậnNgôn: “Anh định đưa em đi đâu thế ạ?”
“Đến nơi rồi đấy”.
“Đến nơi rồi sao?” Diệp Tri Ngã nhìn về phía trước mặt, hai người đang tiến vào trong khu cây cối rậm rạp khu ngoại thành phía Đông thành phố, một con đường nào đó cô không biết tên là gì và từ trước đến nay cũng chưa từng một lần đi qua. Hai bên đường đều là những hàng cây tùng xanh mướt mập mạp to lớn phải hai ba người mới ôm xuể được, ngó nghiêng trước sau đều không thấy bóng dáng bất cứ một ngôi nhà nào cả. “Đến đâu rồi cơ?”
Cô vừa dứt giọng, xe ô tô liền rẽ vào một ngã ba bên trái, con đường này chật hẹp chỉ cho phép hai xe ngược chiều nhau đi lạiđược, hai bên đường được thay thế bằng hàng cây long não trải dài thẳng tắp. Xe đi trên con đường khúc khuỷu gập ghềnh được chừng một cây số thì dừng lại trước khoảng sân một ngôi nhà cổ điển. Một đứa trẻ chạy ra chỉ hướng cho xe có thể đỗ lại. Kiều Thận Ngôn bước vào trong sân như đã quen thuộc từ bao giờ, bên trong sân có một vị nữ sỹ trạc tuổi trung niên đi ra cười chào và mời đón: “Tổng giám đốc Kiều, ông đã đến rồi”.
Kiều Thận Ngôn gật đầu, chào nói vài câu xã giao, rồi vị nữ sỹ đó đưa hai người đi vào bên trong. Diệp Tri Ngã bước đằng sau Kiều Thận Ngôn, ngó nghiêng tứ phía. Khu nhà nơi đây được xây theo phong cách cổ điển, phải nói rằng dường như nó giống khu chuyên để phục vụ đóng các bộ phim truyềnhình thì đúng hơn. Cánh cổng trước sân không lớn lắm nhưng đi vào bên trong thì sâu hun hút, đi mãi cho đến khoảng sân thứ tư thì vị nữ sỹ dẫn đường đó mới dừng bước, lịch sự mời hai vị khách mới đến bước vào trong căn phòng đã được chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận từ trước.
Trong gian phòng này lại có một người phục vụ khác, bước chân trên tấm thảm trải sàn mềm mại mượt mà để tiếp tục đi đến một gianphòng khác nữa, cuối cùng lộ ra một mép cánh cửa của một căn phòng nhỏ nằm sát mặt nước, được trải dài trên mặt một hồ nướcnhân tạo nhỏ, hướng tới hồ với ba mặt kính hình vòng cung trong suốt tạo thành một nửa vòng tròn lớn. Tuy lúc này thời gian đã về khuya, vừa khéo được chiếu sáng bởi ánh đèn điện ngoài đường, vừa không bị chói mắt lại tạo ánh sáng vừa đủ để khách có thể ngắm nhìn những búp sen hồng và những chiếc lá sen xanh mượt mà trôi lềnh bềnh trên mặt hồ. Một chiếc bàn tròn nhỏ nằm ở vị trí trung tâm giữa căn phòng với kiến trúc hình bán nguyệt lớn này. Cạnh đó hai chiếc ghế ngồi đã được bày biện sẵn, Kiều Thận Ngôn tiến đến kéo một trong hai chiếc ghế đó ra và cười nói với Diệp Tri Ngã: “Mời em ngồi”.
Diệp Tri Ngã cười khen ngợi: “Nơi này đẹp quá anh ạ”.
Trên mặt bàn đã bày sẵn vài món ăn vặt, rượucũng được đặt gọn gàng trong một chiếc bình cao cổ hẹp miệng. Kiều Thận Ngôn rót rượu vào cốc phía trước mặt Diệp Tri Ngã, côvội vàng ngăn cản lại: “Em không uống anh ạ”.
“Đây là rượu mơ lấy từ nguồn nước trong tinh khiết dưới suối và ủ với phương pháp gia truyền cho lên men, độ rượu không mạnh lắm, em uống thử xem sao”.
“Em thật sự không uống được!”. Cũng chính vì uống rượu mà Diệp Tri Ngã đã hai lần say mềm, hai lần đều khiến cô vô cùng hối hận sau mỗi lần tỉnh giấc. Kiều Thận Ngôn không miễn cưỡng cô nữa, tự tay rót cho mình một ly rồi đưa lên miệng thưởng thức: “Người đâm đơn kiện bệnh viện bên em đó, ngày mailuật sư của ông ta sẽ đến tòa án rút đơn về”.
Diệp Tri Ngã bần thần một hồi rất lâu, rồi vui sướng thốt lên: “Thật thế sao anh? Nhưng mà… Sao ông ấy lại đồng ý rút đơn kiện cơ chứ? Có phải đã gồm điều kiện ràng buộc gì trong đó rồi đúng không anh? Em có thể bồi thường kinh tế cho ông ta, ông ta có nêu ra đòi bồi thường bao nhiêu không?”
Kiều Thận Ngôn nhăn trán cau mày, cười tủm tỉm nhìn Diệp Tri Ngã: “Em có thể bồi thường cho ông ta bao nhiêu được cơ chứ?”
“Em?”, Diệp Tri Ngã thần người ra, “Em vừa mới bán nhà đi rồi… Ông ta rốt cuộc đòi bồi thường bao nhiêu ạ?”
Kiều Thận Ngôn uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly rồi lại rót thêm một ly nữa: “Số tiền này không cần em phải chi ra đâu, phía bên bệnh viện sẽ chi trả”.
“Không, không, không. Đây là do sơ suất của em mà gây nên, hơn nữa đùi của người đó cũng đã… về tình hay về lý thì cũng đều do em phải chi trả số tiền bồi thường này, bán căn nhà ở đi đủ để trả phí phải không anh?”, Diệp Tri Ngã cười khẽ, “Giá nhà bây giờ lên cao lắm, so với hồi em mua thì giá đã lên rất nhiều rồi”.
Kiều Thận Ngôn cười nói: “Thế cơ à, thế còn anh thì sao hả, em dự định trả cho anh bao nhiêu phí tinh thần đấy nhỉ?”
Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt một lúc rồi nói giọng vô cùng nhỏ nhẹ không thành câu: “Anh cần… bao nhiêu ạ…”
Kiều Thận Ngôn đặt ly rượu lên trên bàn, ngả người về phía sau dựa lưng vào ghế, cười và lắc đầu nguây nguẩy: “Theo anh được biết thì đại học y rất khó thi vào, có thể được đại học này học thì đều là những học sinh xuất sắc đấy”.
Diệp Tri Ngã không hiểu ý anh muốn nói gì: “Gì hả anh?”
“Điều này có thể nói lên được một vấn đề như thế này không nhỉ, học giỏi và mưu trí chưa chắc đã song hành cùng nhau, người ngày ngày học hành chăm chỉ cần mẫn như con vẹt nhưng đi ra ngoài xã hội thì năng lực tự bảo vệ mình lại vô cùng kém cỏi đấy”.
Diệp Tri Ngã dù có ngốc nghếch đến thế nàocũng có thể nghe ra được hàm ý anh đang giễu cợt mình: “Kiều tiên sinh, anh…”
“Bây giờ có một loại thủ đoạn lừa dối gọi là chạm vào đồ sứ, bác sỹ Diệp đã nghe qua thủ đoạn này chưa vậy?”
“Gì cơ ạ? Ý anh nói người kia cũng là…”
“Anh ta là một con cáo già lọc lõi, căn cứ vào lời khai của anh ta, sau khi em khám bệnh cho anh ta xong thì hắn lại bị đâm xe liên tiếp ít nhất cũng không dưới mười mấy lần nữa. Trong đó có năm lần cảnh sát giao thông đưa anh ta đi bệnh viện khám sức khỏe cũng đều không phát hiện ra vấn đề gìcả. Do đó mà hắn không được tiền bồi thường là bao, cùng lắm cũng chỉ hơn hai ngàn tệ gọi là phí bồi thường rót vào túi tiền. Lần cuối cùng đó anh ta không khống chế được sự tình để bị xe đâm thật vào người, người lái chiếc xe đó cũng không phanh kịp lại được. Sau khi bị xe đâm vào người, anh ta cũng không để ý lắm đến những vết thương đó, để mãi cho đến hơn nửa tháng sau mới bắt đầu đến bệnh viện kiểm tra và khi ấy mới biết rằng chỗ gãy xương đó không thể chữa trị hay phục hồi được nữa rồi, đã vĩnh viễn tàn phế, và cũng có nghĩa anh ta không bao giờ có thể tiếp tục công việc này nữa. Cho nên anh ta nghĩra thủ đoạn cuối cùng là đến bệnh viện em đâm đơn kiện cáo. Sự việc nói chung là như vậy. Ngày mai sau khi luật sư của nguyên cáođến tòa án rút đơn kiện sẽ báo cáo tường tận lại quá trình và nội dung của vấn đề này với bệnh viện bên em”.
Diệp Tri Ngã nghe Kiều Thận Ngôn tường thuật lại vấn đề giống như đang nghe một câu chuyện tiểu thuyết vậy. Cô không dám tin vào tai mình và thở một hơi thật dài: “Tại sao lại có thể như thế này cơ chứ…”
“Những sự việc như thế này ngày ngày đều không ngừng xảy ra trong cuộc sống, có vẻ như bác sỹ Diệp không quan tâm cho lắm đến tin tức thời sự thì phải”.
“Em cũng không phải là không quan tâm”… Tâm trạng bất ổn bồn chồn không biết phải làm sao giải quyết nổi của Diệp Tri Ngã đã dồn lắng bao nhiêu ngày nay giờ như được trút gánh nặng ra khỏi vai. Cô vừa phấn khích vừa kích động lại có chút buồn bã, hít một hơi thật dài rồi lắc đầu im lặng không nói thêm một lời nào nữa. Kiều Thận Ngôn nhìn hai hàng mi dài cúp xuống của Diệp Tri Ngã liền cầm bình rượu lên rót cho cô một ly đầy rượu: “Ly rượu này coi như là vì nước chảy đá mòn vậy”.
Diệp Tri Ngã mỉm cười nhấc ly rượu lên: “Ly rượu này bất luận là như thế nào thì em cũngphải cạn mới được!”
Hai ly rượu chạm vào nhau. Diệp Tri Ngã một hơi uống cạn ly rồi thành thật nói với Kiều Thận Ngôn: “Em không biết nên cảm ơn anh như thế nào đây! Nếu không phải là anh, cả đời này em sẽ sống trong cảnh hành hạ tự trách bản thân mình đến chết mất!”
“Kỳ thực thì anh cũng không làm được gì cả,chỉ là gọi vài cú điện thoại mà thôi. Nếu cần cảm ơn thì nên đánh tiếng cảm ơn Tiểu Mẫn. Nó ngày ngày ép anh phải nghĩ ra bằng được cách để giúp đỡ em trong chuyện này.Nếu như nó không thúc ép anh hối hả như thế thì câu chuyện chưa chắc đã được giải quyết nhanh như thế này đâu”.
“Kiều tiểu thư sao? Em nhất định sẽ phải cảm ơn cô ấy mới được!”
Kiều Thận Ngôn vừa uống rượu vừa không ngừng để mắt quan sát thăm dò sắc mặt củaDiệp Tri Ngã: “Em gái của anh được chiều chuộng chăm sóc quá nên đâm ra hư lắm, tính khí thì như tiểu thư. Bình thường nó rất ít khi chủ động bắt chuyện với người lạ. Nhưng anh thấy nó có vẻ thích nói chuyện và gần gũi với em. Hai người dường như có duyên với nhau”.
“Đúng là có duyên đấy ạ, thế nhưng em lại không cảm thấy Kiều tiểu thư có chút gì gọi là tính khí tiểu thư cả. Tính em ấy thật vui mà cũng thật chân thành anh ạ”.
“Tiểu Mẫn không học hành đến nơi đến chốn,từ trước đến nay đều là có giáo viên đến dạy kèm trong nhà. Về lĩnh vực này thì mọi người trong gia đình anh không hề có bất cứ yêu cầu gì với em ấy cả. Chỉ mong sao em ấy luôn khỏe mạnh, thành thực, tự tin, lương thiện và tất nhiên cũng cần phải có cảchân thành nữa là được. Thế nhưng cũng cónhững lúc anh cảm thấy rất mâu thuẫn. Thường những người hội tụ được những ưu điểm như thế này đều rất thuần khiết, nhưng mà những người thuần khiết như thế lại chính là những người dễ bị tổn thương nhất.Bởi vì họ không có khái niệm phòng vệ cho bản thân mình. Họ luôn nghĩ rằng tất cả những người sống xung quanh họ cũng đềuthuần khiết giản dị giống như họ vậy. Rốt cuộc phải xé vỏ bọc non nớt đó ra để nhồi nhét tính tự vệ và tăng cường năng lực bảohộ phòng ngừa cho bản thân, hay là lại tiếp tục duy trì hiện trạng tồn tại này, bao bọc cho họ để họ có thể mãi mãi sống trong sự bảo vệ của người khác, phải như thế nào mới gọi là đúng?”
Bóng dáng bên ngoài hồ từ trong khung cửa nhìn ra thoáng động đậy. Một người phụ nữ trẻ trung mặc sườn xám đứng dưới gốc cây liễu đối diện với hồ, trầm ngâm thổi một khúc nhạc bằng chiếc sáo làm từ gỗ thân cây tùng, âm thanh trầm lắng, từphía mặt hồ vang lên giai điệu say mê. Diệp Tri Ngãsuy ngẫm, trầm giọng nói khẽ: “Hoặc là hai cách này của anh đều không đúng, vừa không nên vội vã ngay phút chốc phủ định toàn bộ những quan niện giá trị tư tưởng màngười ta đã cất công bao lâu xây dựng nên,vừa không nên để mặc cho người ta sống dựa dẫm hoàn toàn trong vỏ bọc bảo hộ domình tạo ra. Nếu là em, em sẽ thử tự mình bỏ tay ra, chọn một con đường bằng phẳng một chút dễ đi một chút, để tạo điều kiện cho họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, thực tiễn bên ngoài cuộc sống sẽ có ích hơn nhiều so với những lời giảng dạy sáorỗng. Để cho họ tự thân vận động mới học hỏi được mới trưởng thành lên được, đó mới là biện pháp thực tế nhất có tác dụng nhất anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn lắng nghe một cách chăm chú: “Nghe có vẻ rất có lý đấy, không nghĩ ra được rằng tư tưởng của em lại sâu sắc đến vậy”.
Diệp Tri Ngã cười khúc khích: “Em làm gì có tưtưởng gì cơ chứ, những điều này đều là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà thôi anh ạ”.
“Thay đổi?”. Ly rượu nhấc đến môi Kiều Thận Ngôn liền dừng ngay lại, rồi anh lại chầm chậm nhấp một ngụm rượu vào miệng, “Nói như thế có nghĩa là bác sỹ Diệp ngày xưa cũng đã từng là người thuần khiết đơn giản như thế phải không?”
“Em sao? Ha ha, em còn không biết mình là người như thế nào nữa”. Diệp Tri Ngã nghe không rõ hai từ “ngày xưa” và “đã từng” trong câu nói chứa đầy ẩn ý khác nữa của Kiều Thận Ngôn khi hỏi cô, cô chỉ mỉm cười đáp lại. Chỉ cho đến khi cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn như đang có hàm ý gì đó khác lạ trong cuộc nói chuyện tưởng như rấtbình thường này, nhưng lại không nghĩ ra được chủ đề khác để chuyển hướng nên ngay lập tức giơ ly rượu rỗng lên tay: “Loại rượu mơ này hương vị đúng là không đến nỗilắm, anh rót thêm cho em một ly nữa nhé”.
Khi đã bắt đầu thì tiếp theo sau đó sẽ khôngthể dừng lại được. Ngồi trong gian phòng cạnh không gian trên mặt nước nho nhã và đẹp đẽ thế này, nghe tiếng sáo du dương ở phía ngoài kia rồi nhìn xuống một hồ đầy ngập những hoa sen. Một chiếc bàn tròn vớihai ly rượu mơ nhỏ. Diệp Tri Ngã ngậm hớp rượu trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của loại rượu mơ vừa thanh vừa thơm trong cổ họng, hai gò má bắt đầu đỏ hồng lên. Cô hai tay chắp lên má và nghiêng đầu sang nhìn phía Kiều Thận Ngôn. Nụ cười nhẹ hiện lên khuôn mặt cô giống như cơn gió vừatừ trên trời rất cao kia chầm chậm giữa không trung bao la rồi rơi xuống, vẫn chưa hoàn toàn rơi hẳn xuống nền đất, vẫn chưa bị bụi cát trần gian làm ô nhiễm, làm cho phai màu.
Kiều Thận Ngôn nói ba câu với cô thì hai câurưỡi đều chứa đầy hàm ý sâu xa. Anh uống hết ly này rồi lại rót ly khác, nhìn ánh mắt của Diệp Tri Ngã càng lúc càng trong suốt. Ngườicon gái này hoặc là động cơ mưu mô thâm độc nham hiểm khôn lường hoặc là thật sự thuần khiết trong trắng như không bị chút vẩn đục xã hội nhuốm màu lên, nếu không bị hiện thực cuộc sống vồ vập đánh ngã khiến cho sứt đầu mẻ trán thì dường như cô vẫn dùng đôi mắt trong veo của đứa trẻ con nhìn ra thế giới rộng lớn vô ngần này.
Rốt cuộc con người thực sự của cô là như thế nào? Kiều Thận Ngôn nhăn mày với tốc độ vô cùng nhanh, mục tiêu ngắm vào khóe mắt đang cười rất tươi của Diệp Tri Ngã rồi lạichuyển nhanh sang khóe môi đang cười của cô. Tâm lý muốn đi tìm lời giải đáp cho câu hỏinày ngày một thôi thúc giục giã anh hơn.
Chiếc bàn tròn không lớn lắm. Anh giơ cánh tay dài ra, thật nhẹ nhàng là có thể chạm được đến bàn tay phải vừa đang cầm ly rượu rỗng vừa đùa nghịch của Diệp Tri Ngã. Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mu bàn tay của cô. Thứ cảm giác lạ lẫm chạm vào khiến cho bàn tay của Diệp Tri Ngã thoáng chút bất ngờ, hoang mang rụt lại ngay lập tức, khiến cho ly rượu trắng đang cầm trong tay rơi bịch xuống mặt bàn, lắc lư xoay vài vòng không thôi.
Nhưng bàn tay vừa nắm hụt ấy dường như không tỏ ra một chút gì ngại ngùng do dự cả, vẫn lại giơ ra phía trước, nắm thật chắc để giữ không cho bàn tay Diệp Tri Ngã đangtìm cách trốn tránh. Năm ngón tay khép chặt vào nhau biểu lộ thái độ cương quyết, Diệp Tri Ngã cố thử đến hai lần đều không tài nàorút tay ra được, cô thốt lên trong sự do dự ngại ngùng bất đắc dĩ: “Kiều, Kiều tiên sinh…”
Kiều Thận Ngôn nheo mắt nhìn Diệp Tri Ngã, giọng nói của anh vốn đã trầm, lúc này đây khi nói với cô càng trở nên trầm nhỏ hơn baogiờ hết: “Trong thang máy ngày hôm đó, anh ta gọi em là em, Em Em…”
Sắc mặt Diệp Tri Ngã trong cái nhìn chằm chằm xuyên thẳng của Kiều Thận Ngôn dần chuyển sang trắng bệch, men rượu nồng say với khuôn mặt ửng hồng chếch choáng men say đã biến mất, đôi môi cô thâm tím vì đã bị chính mình cắn chặt vào. m thanh cảnh báo trong phút khắc văng vẳng bên tai cô, lúc được lúc mất. Ánh mắt Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm xuyên thẳng vào mắt Diệp Tri Ngãkhiến cho cô không còn biết trốn đi đâu được nữa, buộc cô phải trở nên cứng rắn đối mặt với điều thật khó xử như thế này: “Bây giờ đã muộn quá rồi Kiều tiên sinh ạ, em phải về nhà rồi!”
Kiều Thận Ngôn cảm giác được bàn tay cô bắt đầu lạnh lên, nếu như đây không phải là biểu hiện của sự buồn chán như lạc trong cõi hư vô của con tim thì nhất định sẽ là sợ hãi, nỗi sợ hãi thật sự. Anh nhìn vào các đầu ngón tay trên bàn tay cô đều được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng. Bởi vì công việc của cô là bác sỹ, cô không giống như những cô gái móng tay được sơn xanh đỏ màu sắc rực rỡ khác. Anh đã nhìn quá nhiều những người con gái như vậy rồi, còn cô, đôi bàn tay chất phác giản dị này cũng giống như chính chủ nhân của nó vậy, vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần túy, khiến cho người đàn ông tiếp xúc đều không cưỡng nổi ham muốn hấp tấp ôm chặt cô vào trong lòng để ôm ấp, để che chở cho cô.
Buổi tối hôm đó.
Suốt một buổi tối ngày hôm đó.
Có phải cô cũng đã vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần túy như vậy nằm e ấp trong lòng của Phí Văn Kiệt, để anh ta che chở cho cô, cho cô cảm giác ấm áp nóng hổi… Giây phút này trong đôi mắt cô hiện rõ vẻ hoảng loạn, trong cái đêm hôm đó và trong vòng tay yêu thương che chở của người đàn ông đó có thể lóe lên một tia sángnhư thế nào?
“Tay em rất lạnh đấy”, Kiều Thận Ngôn càng nắm chặt tay cô hơn, hai bờ môi mím chặt vào nhau trong vô thức, hằn lên vết nhăn cóthể nhìn thấy rõ. Bàn tay gầy yếu mỏng manh của Diệp Tri Ngã nằm gọn trong lòng bàn taycủa anh, cô không thể nào chống chọi lại nổisức mạnh của đôi bàn tay ấy được, “Lạnh rồi phải không em?”
Diệp Tri Ngã mím chặt môi dùng hết sức mình túm mạnh bàn tay lại: “Kiều tiên sinh! Anh… anh bỏ tay ra! Anh làm em đau rồi đấy!”
Kiều Thận Ngôn không còn vẻ mặt chế giễu nhạo báng như lúc nãy nữa, mà trở nên cẩn thận hơn, thái độ tôn trọng hơn. Anh hơi nhăn mày lên, nói với giọng khẽ khàng dườngnhư còn khẽ khàng hơn hẳn so với mức có thể tưởng tượng của anh: “Em là bác sỹ, bệnh tình của của Tiểu Mẫn thì chắc em hiểurõ hơn anh, hơn Phí Văn Kiệt rồi. Bệnh tim củanó nhất định không thể bị tái phát thêm bất cứ một lần nào nữa đâu”.
Diệp Tri Ngã nhăn vầng trán lên biểu lộ thái độ bực bội khó chịu với anh: “Bỏ tay ra! Anh mà không bỏ tay em sẽ hét lên gọi người đấy!Anh bỏ tay em ra mau!”
“Cả anh và em đều hiểu rất rõ, bệnh tình củaTiểu Mẫn không thể nào chữa trị được. Nó bây giờ giống như là đang sống theo vận may thôi, trời cho sống thêm ngày nào thì may mắn được sống thêm ngày đó. Diệp Tri Ngã, em nghe cho rõ đây, chỉ cần Tiểu Mẫn vẫn còn sống thì anh sẽ không tiếc hy sinh tất cả để có thể bảo vệ được cho nó, để cho nó tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, bất cứ một điều gì gây nguy hại hoặccó thể làm tổn thương nó thì anh tuyệt đối không cho phép xảy ra”.
Diệp Tri Ngã cắn răng chặt vào môi: “Anh nói những điều này với em để làm gì? Em từ trước đến nay không bây giờ có ý nghĩ muốn làm hại em gái của anh cả”.
Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ lạnh nhạt: “Diệp Tri Ngã, em rất xinh đẹp, mà cũng còn rất trẻ trung. Em có đợi thêm vài năm nữa thì trái tim của tên Phí Văn Kiệt đó cũng vẫn là một trái tim chết dành cho em mà thôi. Tiểu Mẫn không có được may mắn như em. Thời gian sống của nó chẳng còn bao lâu nữa, nó đã thích Phí Văn Kiệt như thế rồi thì con người của Phí Văn Kiệt nhất định cũng phải thuộc về nó, có thể gọi là lừa gạt cũng được mà là diễn kịch cũng được tất, chỉ cần làm cho nó cảm thấy vui sống là tốt rồi. Sau này đến một ngày nào đó Tiểu Mẫn không còn tồn tại trêncõi đời này nữa, em và hắn sẽ có tha hồ thời gian để ở bên nhau hàn huyên những kỷ niệm cũ của hai người. Nhưng mà bây giờ giờ thì không thể được! Anh không muốn dùng biện pháp cương quyết để đối phó vớiem. Tốt nhất em nên có chút nhẫn nại, một chút tự giác, và hãy rời xa Phí Văn Kiệt đi”.
Diệp Tri Ngã tức giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Khắp người cô lúc này ngoại trừ hơi thở gấp gáp đập dồn dập vào nhau thì chỉ còn dư một chút sức lực để trợn trừng mắt phẫn nộ, lấy hết thái độ khó chịu nhìn vào người đàn ông đầy nham hiểm này. Chỉ cáchđây có vài phút thôi, anh ta vẫn ngồi đây vuivẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện thật ôn hòa nhã nhặn với cô, thế nhưng ngay sau đócó thể thay đổi một mạch một trăm tám mươi độ biến thành con người khốc liệt như thế này! Khốc liệt khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Và còn những lời anh nói với cô nữa chứ! Diệp Tri Ngã không dám tin nổi vào tai mình nữa lắc đầu nguây nguẩy, tức giận bốc lên đỉnh đầu rồi cười thành tiếng: “Anh lấy quyền gì mà nói với tôi những lời như thế nàyhả? Tôi gần ai hơn tôi xa ai hơn là quyền tự do của bản thân tôi, anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi như thế?”
Tiếng cười của Kiều Thận Ngôn trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết: “Lấy vụ cáo trạng bệnhviện bên em làm tư cách. Diệp Tri Ngã, em có tin hay không, anh đã có biện pháp điều tra ra chân tướng sự việc buộc bên nguyên cáophải rút đơn kiện về, thì cũng có nghĩa là anh sẽ có cách để có thể tiếp tục vụ kiện này, cho đến khi em thân tàn danh liệt khôngbao giờ còn được làm bác sỹ nữa cũng như không còn cách nào để tồn tại trong thành phố Nam Kinh này nữa thì anh mới chịu thôi”.
Diệp Tri Ngã lấy hơi trút ra từ hai kẽ hàm răng đang rít mạnh vào nhau tức giận nói: “Anh làđồ bỉ ổi!”
“Giống nhau cả thôi!”. Ngón tay Kiều Thận Ngôn nhấn chặt lên làn da của cô, dưới làn da ấy dường như không có gì ngoài những xương là xương. Cô cũng gầy gò một cách đáng thương không khác gì Tiểu Mẫn cả. “Biện pháp mà anh dùng để đối phó với người hèn hạ từ trước đến nay là hèn hạ hơn cả hắn ta”.
Nước mắt Diệp Tri Ngã lăn dài xuống gò má, cô giương to đôi mắt lên nhìn cũng với mục đích là không để cho nước mắt lăn xuống hai gò mà được. Thế nhưng đôi mắt ấy có mởto đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt đọng trũng lại trong khóe mắt chỉ chờ chực lăn xuống. Những giọt nước mắt như mưa xuân những ngày tháng ba vậy, rơi lướt qua người Kiều Thận Ngôn. Một làn khói trắng của sức sống bừng cháy rồi lại bị dập tắt ngay sau đó, có những điều không nghĩ ra lại vụt sáng lên mạnh mẽ dữ dội trong tư tưởng, bay đến ngực rồi lướt qua đỉnh đầu xuống dưới cổ họng, rồi lại luồn vào trong đôi mắt, cố gắng làm tan biến những điều phẫn nộ khó chịu của anh.
Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật dài, mạnh mẽ rút ngay tay ra. Bàn tay Diệp Tri Ngã bị sức mạnh của anh ghì chặt rồi nhấc ra khiến tay cô cũng bị nghiêng hẳn về một phía, chiếc ghế ngồi nặng nề đến thế chắc nịch đến thếcũng bị nghiêng đảo lung lay. Đùi cô chạm vào những điêu khắc chạm trổ hoa văn màu sắc trên chân chiếc bàn gỗ đỏ, bị những vết sắc cạnh của những điêu khắc hoa văn này khía vào làn da mỏng manh khiến cô cảm thấy đau nhói, cô cắn răng cố sức chịu đựng,đứng bật dậy bước chân chạy ra ngoài, mở toang cánh cửa đang được đóng rất chặt, gắng hết sức mình chạy khỏi ngôi nhà được thiết kế đầy vẻ tinh hoa tao nhã đó.
Lúc lái xe bon bon đến nơi đây thì chẳng có cảm giác gì cả, nhưng đến khi thật sự dùng đôi chân trần đi trên con đường rợp đầy câyxanh trải dài tít tắp hai bên đường, hơn nữalúc này lại là sáng sớm, khiến cho cô có cảm giác nơm nớp lo sợ như đang lạc vào chốn rừng hoang vắng vẻ với những thứ âm thanh ma quái ghê rợn. Nước mắt của Diệp Tri Ngã bị tiếng ồn ma quái kỳ dị này làm cho giật mình khiếp sợ. Cô đứng lặng lại, quay đầu nhìn vào ánh điện ấm áp trong sân vườnkia rồi lại tiếp tục sải những bước dài ra khỏi khu sân vườn đó.
Đây là một khu ngoại thành phía Đông thànhphố, cụ thể là khu nào thì Diệp Tri Ngã không rõ cho lắm, nói chung là cách căn nhà cô ở rất xa. Đi được một đoạn cách sân vườn đó chừng một km đến một ngã ba, con đường có vẻ như rộng rãi hơn hẳn. Diệp Tri Ngã muốn gọi điện thoại yêu cầu taxi đến đón nhưng lại không mang ví tiền, taxi chở về nhà rồi có thể nhờ bác lái xe đợi dưới cổng một lúc cũng được. Nhưng mà lục khắp các túi quần áo cũng đều không sờ thấy di độngnằm ở đâu. Là cô quên không đem theo hay là lúc nãy chạy vội vàng quá để bị rơi mất điện thoại chốn nào đó rồi? Cô bất lực thở một hơi dài, ấm ức khó chịu rồi bực tức dâng lên cả đỉnh đầu, ngó nghiêng xung quanh đều không rõ đây là đâu, phương hướng như thế nào. Mỗi hướng đi ra đều có vẻ rất giống nhau, không biết lúc cô đến đây là từ phương nào nữa.
Sau lưng có tiếng xe ô tô bấm còi. Diệp Tri Ngã quay đầu nhìn lại. Thời gian này và ở đây thì đương nhiên là chỉ có thể là xe của Kiều Thận Ngôn mà thôi. Anh lái xe tiến đến rồi dừng lại bên cạnh cô, nhấn nút kéo cánh cửa hạ xuống: “Vào trong xe, anh đưa em về nhà”.
Diệp Tri Ngã không ngừng bước những bước dài về phía trước. Kiều Thận Ngôn vẫnkiên trì lái xe đi sát phía bên cạnh cô: “Từ đây đi vào trong nội thành còn xa lắm đấy”.
Không thèm quan tâm, không thèm quan tâm,không thèm quan tâm!
Kiều Thận Ngôn nhìn dáng Diệp Tri Ngã đi bộ trên đường ngẩng cao đầu kiêu ngạo khôngthèm để ý gì xung quanh, anh trút một hơi dài đầy vẻ rảnh rỗi nhàn hạ: “Đừng quên là anh đã cảnh cáo cho em biết rồi đó, khu này an ninh trật tự không tốt cho lắm đâu đấy”.
Cô dừng ngay lại. Xe cũng dừng ngay lại.
Kiều Thận Ngôn ngồi trên chiếc ghế lái xe, phía ngoài cửa xe của chiếc ghế bên cạnh anh là Diệp Tri Ngã với mái tóc đen dài xõa ngang lưng, những lọn tóc thẳng bồng bềnh che đi một phần khuôn mặt của cô. Cô nhìn bóng tối đen mờ trải dài bị ánh đèn phía trước xe chiếu sáng, thứ ánh sáng vừa dữ dội vừa chói lóa, thứ ánh sáng có thể chiếu sáng đến tận đến vài chục mét trong màn đêm đen mờ ảo như thế này.
Kỳ thực còn có điều gì có thể thật sự dài hơn xa hơn được nữa chứ?Những giấc mơ đã thoáng qua thì cũng đều bị dập tắt hết cả rồi. Những khát vọng cháy bỏng thì cũng mất tăm cả rồi. Giống như hai hàng đèn điện trên chiếc xe này, bất luận từ phía nguồn xe hay là lúc chuẩn bị bắt đầu đều chiếu sáng nồng nhiệt như thế này, mãnh liệt như thế nhưng cũng chẳng thể chiếu sáng được hết con đường này.
Diệp Tri Ngã thốt lên cười với chính mình, nhènhẹ lắc đầu: “Kiều tiên sinh, anh đã hiểu lầm tôi rồi, quan hệ giữa tôi và anh Phí Văn Kiệt không giống với những gì anh đã nghĩ như thế đâu, mãi mãi về sau cũng không bao giờ có thể như thế được đâu… Người anh ấy hận nhất, ghét bỏ nhất chính là tôi. Anh ấy còn muốn tôi rời xa anh ấy càng xa càng tốt, muốn hơn cả anh nữa. Anh không nhất thiết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với tôi cả. Tôi biết tôi nên làm như thế nào cho đúng…”
Cô nói xong liền thở một hơi dài, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười thản nhiên vô hồn. Sau đó không chút do dự suy ngẫm gì nữa mà bước thẳng. Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào trong miệng, ngậm rất lâu cũng chẳng để tâm tiếp tục hút nữa, mặc cho điếuthuốc cứ thế lặng lẽ cháy tàn. Những làn khóitrắng của tàn thuốc như vết bút vẽ thẳng lên không trung. Diệp Tri Ngã từng bước từng bước đi trên con đường đó, bóng dáng gầy gò, đôi chân nặng trĩu mệt mỏi. Cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn vẫn chăm chú nhìn từ phía sau cô. Nhìn thì cứ nhìn đi. Cô xưa nay chẳng phải người kiên cường ý chí, cũng không hề có tham vọng biến mình thành người kiên cường ý chí.
Tiếng chuông điện thoại vang lên giục giã khiến cho Tôn Gia Linh đang say sưa trong giấc ngủ chợt tỉnh dậy. Đại tiểu thư Tôn còn trở người ôm chiếc gối thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi tiếng chuông reo lên lần thứ ba thì mới bắt đầu cắn răng nghiến lợi tụt xuốngkhỏi giường chạy ra nhấc điện thoại lên nghe: “Mấy giờ rồi hả người anh em? Nếu có việc gấp thì cũng nên gọi vào di động cho tôi chứ? Nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền người khác thì chỉ có ma quỷ mới bày được ra trò này thôi”.
Kiều Thận Ngôn nói cho Tôn Gia Linh biết vị trí Diệp Tri Ngã đang đứng tại đây: “Cô ấy đang đi một mình trên đường, em mau đến đây đưa cô ấy về nhà đi”.
Tôn Gia Linh nạt anh: “Có thể như thế được hay sao hả ngài đại gia, anh cãi vã với người yêu hiện tại của anh rồi lại bắt vị hôn thê ngày trước của anh là tôi đi giải quyết cho hai người là sao chứ! Anh không nghĩ tình cảnh này thật nực cười hay sao hả?”
“Ai bảo nhà em gần chỗ này chứ”, Kiều Thận Ngôn thúc giục cô tiếp, “Trong vòng ba phút nữa mà em vẫn chưa bước chân ra khỏiphòng, hậu quả thế nào em tự chịu lấy”.
Tôn Gia Linh giẫn dỗi trút một câu “Nửa đêm gà cục tác!”, sau đó khoác áo qua loa, lấy diđộng và chìa khóa bước nhanh xuống tòa nhà.
Mười lăm phút sau Tôn Gia Linh nhìn thấy bóng dáng Diệp Tri Ngã lững thững trên con đường rợp đầy cây xanh. Khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu trong cửa kính xe, Diệp Tri Ngã vô cùng bất ngờ. Tôn Gia Linh đưa tay lên mở cánh cửa xe ra, cười và ra hiệu cho cô: “Lên đi chị”.
Diệp Tri Ngã ngồi vào trong xe của Tôn Gia Linh và gặng hỏi: “Em, sao em lại ở khu này thế hả?”
Tôn Gia Linh khởi động xe, nhấc di động lên lắc lắc về phía cô, rồi nhấn vào nút nghe, chuông vừa reo thì đầu dây bên kia đã lên tiếng luôn: “Tìm thấy cô bé lọ lem mà anh đã đánh rơi rồi đấy nhé, tốc độ rất nhanh phải không nào!”
Diệp Tri Ngã cúi đầu lặng lẽ, hai tay đan vào nhau, lặng thinh ngồi nghe Tôn Gia Linh nói đùa vài câu với Kiều Thận Ngôn trong điện thoại rồi tắt máy luôn ngay sau đó. Tôn Gia Linh cho xe đi thẳng trên con đường rợp đầy cây xanh, trong chớp mắt đã vào con đường hướng ra phía nội thành. Cô đưa tayche miệng đang ngáp ngắn ngáp dài và nói với Diệp Tri Ngã: “Bác sỹ Diệp, đã có chuyện gì thế vậy? Anh Kiều không phải là loại ngườikhông biết nâng trứng hứng hoa, nửa đêm nửa hôm lại vứt bỏ con gái người ta ra khu ngoại ô hẻo lánh thế này, việc làm thất đức như thế không giống với phong cách của anh ấy một chút nào cả à”.
Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có đâu… là do chị tự ý muốn xuống xe đi bộ thôi mà…”
“Chị tự ý xuống xe đi bộ, để anh ấy nửa đêmbắt em đang ngon giấc trên chiếc giường ấm áp của mình phải đi tới đây à”. Tôn Gia Linh mỉm cười đưa di động cho Diệp Tri Ngã cầm, “Có cần gọi điện cho anh ấy không chị?Mắng anh ấy vài câu cho em hả giận mộtchút đi chị ạ”.
Diệp Tri Ngã khoát tay ra hiệu từ chối: “Ngại quá, đã làm phiền đến em rồi Tôn tiểu thư, nhà chị ở đường Ninh Hải”.
“Chị đừng khách sáo như vậy!”. Tôn Gia Linh ngó qua gương chiếu hậu nhìn vào bóng chiếc xe ô tô đang chạy bám sát phía sau xecô, cảm thấy thật buồn cười, “Chúng ta đã làbạn của nhau rồi mà chị, từ sau đừng có xưng hô bác sỹ Diệp hay Tôn tiểu thư nữa đi chị, em gọi chị là chị Diệp nhé, anh Kiều và Tiểu Mẫn thì lúc gọi em là Gia Gia, lúc thì gọi em là Tiểu Tôn, chị gọi em thế nào cũng đượcchị ạ”.
“Ừ”, Diệp Tri Ngã nói chuyện với Tôn Gia Linh, một cô gái rất vui vẻ hòa đồng, cô để ý rằng tất cả câu chuyện khi nói với cô, Tôn Gia Linhđều cố ý đưa đẩy câu chuyện về chủ đề liên quan đến Kiều Thận Ngôn, thế nhưng cô thật sự không còn tâm trạng hay cảm xúc gì khi nhắc tới ba chữ Kiều Thận Ngôn này nữa.Cô luôn giấu mình trong bộ dạng giả vờ nói để qua chuyện cho xong. Thật may vì lúc này trên đường còn vô cùng vắng vẻ nên xechạy với tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu đãvề tới căn hộ khu chung cư của cô.
Sau khi chào tạm biệt Tôn Gia Linh, Diệp Tri Ngã trở về nhà. Cô lúc này đã thấm mệt, đặt mình lên giường luôn, ôm chiếc gối ôm và nhắm nghiền hai mắt lại, thế nhưng sao cô không thể nào thiếp đi được. Cô vùi đầu vào trong gối tự cười đầy bất lực và vô cảm,đã từ khi nào cô bị biến thành con người khiến cho người khác phải ghét bỏ như thế chứ, đến mức không còn muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, đến mức chỉ mong sao cô tránh khỏi cuộc sống của họ càng xa càng tốt. Cho nên là cô hãy rời khỏi chốn nàycàng xa càng tốt, đi đi và đừng quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.
Sau khi tỉnh giấc, Diệp Tri Ngã ngồi thu dọn lại đống hành lý đã được sắp xếp gần như xong hết thêm một lần nữa, những đồ đạc cóthể vứt đi thì đều đã vứt đi hết rồi, tất cả đồđạc cần mang đi đã được xếp gọn gàng trong hai chiếc va li làm bằng da, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đi là xong.
Mười giờ sáng, bệnh viện gọi điện vào máy bàn trong nhà Diệp Tri Ngã, quả thật đúng hệt như lời nói của Kiều Thận Ngôn, bên nguyên cáo đã rút đơn kiện về rồi, luật sư bảo hộ cho nguyên cáo cũng đã đến bệnh viện của cô giải thích về toàn bộ quá trình vụ việc, vụ kiện này được coi như đã chấm dứt hoàn toàn. Lãnh đạo của bệnh viện đã nói với Diệp Tri Ngã rằng họ đang suy ngẫm về vấn đề có nên đâm đơn kiện lại bên nguyên cáo hay không. Diệp Tri Ngã trả lời qua loa vài câu cho có lệ, đặt điện thoại xuống bàn trút một hơi thật dài, đứng giữa phòng khách nhìn thật lâu tất cả mọi thứ trong căn phòng này, căn phòng đã sống cùng với cô suốt hai năm qua, cô cương quyết kéo hai chiếc va li bằng da này rồi đi ra khỏi phòng.
Cô lái xe đến trạm đổ xăng trước, sau đó đi ra khỏi thành phố Nam Kinh theo phía Nam, hướng về đường cao tốc rẽ vào Hải Thành. Cô bỏ lại tất cả những cảm giác gọi là ấm ức,không cam chịu, không khuất phục, những giọt nước mắt và những buồn đau, trong đó có cả cảm giác tội lỗi khổ sở… Tất cả cảm giác về những chuyện đã xảy ra trong thànhphố này. Bắt đầu từ giây phút này đây cô sẽ không bao giờ hỏi gì thêm hay nghĩ ngợi về nó nữa. Bắt đầu từ khoảnh khắc này đây cô sẽ cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cho chính bản thân mình.
Cảnh vật bên ngoài xe như đang bay lượn giữa không trung và lùi dần về phía sau. Lúcnày vừa đúng là giữa trưa, ánh mặt trời vào thời kỳ đầu đông chiếu sáng ấm áp. Một người con gái lái xe chạy trên con đường cao tốc bằng phẳng không chút gồ ghề hay khúc khuỷu, quanh co. Diệp Tri Ngã vừa lái vừa cất lời hát vang theo giai điệu trong bài hát bật trong xe.
“Khi anh hôn nhẹ vào vầng trán của em, em bỗng nhiên òa lên khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ…”