Tác phẩm: Khoảng cách yêu
Tác giả: Trịnh Trần
Thể loại: Tình cảm lãng mạn
Giới thiệu:
"Cuộc sống này chẳng thiếu gì những người đi lướt qua nhau. Có thể một giây trước, họ còn ở rất gần, nhưng một giây sau, họ đã vĩnh viễn xa ta không bao giờ gặp lại"
"Yêu một người, chỉ biết lúc yêu là cuồng nhiệt. Lúc rời xa, chỉ hy vọng quá khứ ngủ yên"
----------------------------- Quyên Thảo đưa bàn tay lạnh cóng lên miệng thổi. Hơi ấm từ khuôn miệng xinh xắn phần nào làm dịu đi cái giá buốt của mùa đông. Nàng vòng lại chiếc khăn quàng cổ, xoa xoa hai tay rồi nhét lại tay vào túi áo. Cánh mũi nàng ửng đỏ, cổ họng có cảm giác hơi nhoi nhói nhưng nàng vẫn chưa muốn vào phòng.
Nàng phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thành phố. Những tòa nhà cao ngất, những công trình đang xây dởquây gọn trong lớp bạt xanh, những khoảng xanh hiếm hoi của công viên và dòng người nườm nượp trên đường không ngừng nghỉ. Thủ đô vẫn hào nhoáng, vẫn xa hoa giữa cáisắc ảm đạm của mùa đông. Nàng thở ra một vòng khỏi trắng rồi khẽ nở một nụ cười. Ở tuổi 26, nàng cuối cùng cũng có một căn hộ làm chốn đi về. Hai tỷ tám, với những người nhiều tiền đó có thể chẳng đáng là bao, nhưng với một cô gái còn đang rất trẻ và xuất thân từ nông thôn như nàng thì đó quả là một gia tài hoành tráng.
David bê một tách trà gừng nghi ngút khói ra phía ban công. Anh dịu dàng kéo tay nàng ra khỏi túi áo rồi đặt cốc trà lên đó. Anh đặt áp đôi bàn tay ấm vào khuôn mặt nàng.
- Em vào trong đi, đứng đây lâu sẽ bị cảm lạnh đấy.
Quyên Thảo mỉm cười, đưa tách trà gừng lên miệng. Vị trà thơm nóng ấm làm cổ họng cô giãn ra đầy tận hưởng. Chút nhói đau nhức nhối khi nãy cũng đã được xua đi.
- Em chỉ muốn ngắm nhìn thêm một chút nữa thôi mà.
Nàng nũng nịu dựa người vào ngực David, người đàn ông của xứ sở Kanguru xinh đẹp vẫn luôn ngọt ngào với nàng như thế. David đưa vòng tay rắn rỏi của mình cuốn nàng vào lòng, ghé đầu phả hơi thở ấm nóng mơn man lên vành tai nàng.
- Em còn rất nhiều thời gian để ngắm nhìn. Căn hộ chung cư này đã chính thức là của em rồi mà. Cònbây giờ, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta vào nhà và vận động một chút chonóng người.
Quyên Thảo chặn một ngón tay lên cặp môi ướt của David. Nàng khẽ lườm yêu một cái.
- Đừng quên còn em gái và emtrai em ở đây nữa đấy. Em trai em chắc cũng sắp đi học về rồi.
David liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, ranh mãnh nở một nụ cười.
- Theo đúng lịch hàng ngày thì phải 30 phút nữa em trai em mới mặt có ở nhà.
Dứt câu, David bế bổng nàng lên không trung. Sự kháng cự yếu ớt của nàng chỉ càng khiến lửa yêu trong anh càng trở lên nóng bỏng. Chiếc tách sứ trên tay nàng lỏng ra rồi rơi xuống đất, vỡ một tiếng sắc khô. Nhưng chẳng hề gì, bởi có ai còn quan tâm đến nó nữa.
Thân hình vạm vỡ của anh đổ ập lên người nàng, những ngón tay nhanh chóng lần vào vùng da non mềm mại phía ngực nàng. Má nàng đó bừng lên, hàng mi cong nhắm hờ lại. Cặp môi hồng khẽ mở ra, những hơi thở dồn dập hòa quyện vào nhau,âm điệu say sưa không dứt.
David hôn cuồng nhiệt trên gương mặt nàng rồi lần bờ môi đầy đam mê xuống chiếc cổ gầy đầy ma lực. Anh dụi đầu vào chiếc xương quai xanh quyến rũ, khàn khàn thốt lên từ “tuyệt vời” bằng tiếng quê hươngrồi tiếp tục những sắc âm của sự ham muốn. Nàng có thể cảm nhận được những lọn tóc của anh đang rơi rớt và miên man trên khuôn mặt nàng. Nàng cong người, rồi nàng chìm vào những mê man bất tận.
Chuông cửa liên tục reo vang. Quyên Thảo luống cuống đẩy David ra rồi ngồi bật dậy.
- Em trai em về rồi.
David mỉm cười với tay lấy chiếc áo sơ mi vương nơi cuối giường, giọng anh biểu lộ sự bình thản đối lập với sự sốt sắng của cô.
- Đều là người lớn rồi mà.
- Đây là Việt Nam chứ không phải Australia anh à.
Quyên Thảo choàng áo, cào nhanh mái tóc rồi. Nàng liếc nhìn David, cuối cùng chàng cũng đã gọn gàng lại trong chiếc áo sơ mi màu be. Nàng bước xuống giường, nhón chân xỏ vào đôi dép bông đi trong nhà, tiến về phía cửa.
- Chị làm gì mà ra mở cửa muộn thế? Chị không nghe thấy chuông à.
Lệ Quyên càu nhàu khi thấy chị gái ra mở cửa. Trên tay cô lỉnh kỉnh đồăn tươi.
- Em đi chợ đấy à.
Quyên Thảo vừa đóng cửa lại vừa hỏi vọng theo Lệ Quyên đang đi về phía bếp.
- Vâng, được ngày nghỉ sớm em đichợ. Em chán ngán đồ ăn sẵn rồi. Mà thằng Vinh chưa về hả chị ?
- Nó chưa thấy về. Chắc là lại ở lạiđá bóng gì đó. Hôm qua nó có nói trước với chị rồi.
Lệ Quyên xếp đồ ăn ngay ngắn vào tủ lạnh. Đoạn, cô quay lại ngắm nghía phòng khách. Cô đang kiểm tra lại xem có còn thứ gì vướng víu, cô sẽ dọn nốt cho thật gọn gàng. Ngày mai với cô thực sự là ngày quan trọng.
Lúc này cô mới nhìn thấy David. Anh chàng người Úc đang ngồi đọc báo trên ghế sofa thân thiện gật đầu, nở một nụ cười chào cô. Tuy đã từng nghe chị gái kể về anh bạn trai này nhiều lần, nhưng cô chỉ mớigặp anh lần này là lần thứ hai sau cáinhìn thoáng qua khi anh đến đón chịcô vào tháng trước. Dẫu biết rằng căn hộ chung cư mà chị em cô vừa mới có được phần nhiều là do sự giúp đỡ của anh ta, nhưng Lệ Quyên thực sự không có nhiều thiện cảm với người đàn ông ấy. Anh ta quá lãng tử, quá phong trần, lại là ngườinước ngoài, độ sống thoáng chắc chẳng ai bì kịp. Người nào có thể cam đoan với cô rằng anh ta sẽ không quất ngựa truy phong, bỏ mặc bà chị đã đến tuối lấy chồng của cô một mình vò võ?
Nhận thấy ánh mắt em gái mình có điều gì đó khác lạ, Quyên Thảo vội kéo tay cô.
- Anh ấy ngỏ ý chào em kìa.
Lệ Quyên gật đầu đáp lễ lại David.
- Chào anh.
Rồi cô quay đầu lại nói với Quyên Thảo
- Chị nhớ ngày mai là mẹ sẽ lên chứ?
- Chị nhớ.
Quyên Thảo gật đầu xác nhận. Cô em gái này của nàng thỉnh thoảng lạikhiến nàng cảm thấy khó xử bới tính cách thẳng thắn của mình.
- Chị nhớ là tốt. Hy vọng chị nghiêm túc trong chuyện tình cảm để lúc mẹ có hỏi đến cũng sẽ khônglo lắng. Bây giờ em đi nấu cơm. Anhchàng người Úc đó có ăn cơm ở đây không để em nấu.
Quyên Thảo lắc đầu.
- Tối nay anh ấy có hẹn cùng bạn rồi.
- Vậy còn chị, có phải cùng anhấy không?
Lệ Quyên lạnh lùng hỏi, tay vẫn không ngừng gọt cà rốt trên bàn bếp. Hiếm khi có bữa cô được nghỉ sớm, muốn quây quần cùng ăn một bữa cơm đủ ba người xem chừng thật khó khăn.
- Không, tối nay chị ở nhà ăn cơm. Sau đó chúng ra dọn dẹp một chút đợi ngày mai mẹ lên. Nhà cửa nhiều thứ vẫn còn bừa bộn quá.
Lệ Quyên thở dài một tiếng. Cô vặnvòi nước rửa lại củ cà rốt vừa gọt xong. Tiếng nước đều đều nhịp theobước chân chị gái tiễn người đàn ông ngoại quốc ra phía cửa. Chẳng có gì là ghê gớm khi yêu một người không cùng ngôn ngữ, màu da với mình, thậm chí có quyền tự hào vì điều đó. Nhưng cô đã thấy chiếc gatrải giường xộc xệch, cô đã thấy điệu bộ thất thần của chị gái cô khi ra mở cửa. Cô muốn chị gái cô hạnhphúc trong một mối quan hệ lâu bền.Cô đã biết, người ở quê nói gì khi mẹ cô khoe về việc lên thăm nhà mới của chị em cô. Cô không muốn thực sự chị em cô đi trên con đườngnhư người ta đồn đại. Và gần hiện tại nhất là, cô không muốn chị gái mình xuất hiện trước mặt mẹ với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ vào ngày mai.
***
- Em gái em có vẻ không thíchanh?
David vòng tay qua eo Quyên Thảo hỏi nhỏ. Nàng khẽ gạt tay anh ra.
- Nó lo lắng cho em thôi mà.
David nhíu mày, ánh mắt biểu hiện sự thắc mắc khó hiểu.
- Lo lắng vì điều gì?
- Lo lắng anh sẽ bỏ rơi em.
David nhún vai:
- Cô ấy đúng là một phụ nữ Phương Đông chuẩn mực.
Anh hôn lên môi Quyên Thảo chào tạm biệt.
- Anh tin là cô ấy sẽ không cho phép em làm thế này đâu.
Anh nháy mắt tinh nghịch, khoác chiếc vest đen lịch lãm lên người.
- Tạm biệt em.
Quyên Thảo nhẹ nhàng:
- Tạm biệt anh.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng ngập ngừng.
- Ngày mai mẹ em sẽ lên.
- Gửi chúc sức khỏe của anh tới mẹ em nhé.
David lịch sự mỉm cười.
- Chào em.
Nói rồi, anh sải những bước chân dài về phía thang máy. Quyên Thảo đóng cửa lại, thấy lòng bất chợt mông lung.
***
Những món ăn đậm hương thơm vànghi ngút khói được Lệ Quyên đặt lên bàn. Cô sắp đũa, đặt vào bát chị gái.
- Món canh khoai tây ninh xương mà chị thích đấy.
Quyên Thảo giật mình, nàng vẫn đang rối rắm trong những suy nghĩ về David. Trong mối quan hệ với anh, quả thực nàng chưa nghĩ nhiều đến tương lai. Chỉ khi cô em gái “giàquá tuổi” nhắc nhở, nàng mới chợt tỉnh giấc. Bấy lâu nay, anh và nàng chưa hề hứa hẹn gì. Nàng đã quên mất những gì mình và gia đình phải đối mặt tới. Nàng quên mất những câu hỏi mà người lớn thường hỏi nàng trong những dịp lễ tết. Đã có người yêu chưa? Chừng nào cưới? Đừng mải mê sự nghiệp quá, con gáicó thì. Nàng đã sống trong tư tưởng của đất nước chàng. Hôn nhân đối với nàng là cái gì đó còn quá xa ở tuổi 26.
Nhưng một cái Tết nữa sắp sang. Nàng cũng sắp 27. Ở đất nước nàngđang sống, đó là tuổi đẹp để cưới chồng. Bố mẹ nàng chẳng phải cũng đã từng ngỏ ý thúc giục đó sao. Bằng tuổi này ở quê, bạn nàng đã cóhai con, còn nàng thì vẫn chìm trongmột mối quan hệ không ổn định. Nếu chồng nàng không phải David thì liệu có người đàn ông nào chân thành chấp nhận nàng nữa khi nàng đã trao đời con gái cho anh?
Quyên Thảo phải rất cố gắng mới đưa mình ra được những suy nghĩ rối rắm đó. Nàng cầm đũa, vờ vui vẻ:
- Canh thơm quá. Chúng ta ăn nào.
Nhưng những che giấu của nàng không thoát khỏi cắp mắt tình tường của Lệ Quyên. Cô đọc được trong mắt chị gái mình một nỗi hoang mang không lời. Hai mươi ba năm sống cùng nhau, sao cô có thể không biết chị gái mình đang nghĩ điều gì?
Vinh nhoài người gắp miếng cá kho nhưng chẳng may làm rơi tõm vào bát canh khiến nước bắn cả ra bàn ăn.
- Làm gì thế thằng quỷ này. Muốn ăn thì bảo chị đẩy gần vào cho gắp, nhoài người thế làm gì, nước văng tung tóe rồi này.
Lệ Quyên liếc xéo mắt nhắc nhở emtrai rồi với tay ra phía bàn bếp lấy khăn lau. Vinh hề hề cười:
- Em chỉ muốn hai chị chú ý đến thằng em này tí thôi mà. Từ nãy đến giờ hai chị chẳng nghe em kể chuyện gì cả. Mặt ai trông cũng buồn như đưa đám ấy.
- Chỉ được cái bày trò nói gở là nhanh.
Lệ Quyên khẽ cốc vào đầu thằng em láu cá. Vinh vờ nhăn nhó hướng về phía chị cả “chờ cứu viện” thì Quyên Thảo đã đứng dậy.
- Thôi hai em ăn đi, chị mệt, vào phòng nằm nghỉ tí.
Quyên Thảo gắng gượng lắm mới ăn xong bát cơm. Nàng cảm thấy bữa cơm hôm nay thật khó nuốt trôi– dù có món canh mà nàng rất yêu thích. Những hạt cơm luôn nghẹn ứ lại ở cổ họng, nàng đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể đẩy từng miếng một xuống dạ dày. Nàng đưatay lên day day thái dương, cơn đau đầu chợt đến. Ban đầu nó chầm chậm, váng vất sau lan ra nhanh dần, đặc quánh choáng lấy đâu óc nàng.
Bước chân về phòng của nàng hơi lao đảo. Thế giới ngả nghiêng trướcmặt nàng. Khoảng cách từ phòng ăn đến phòng ngủ, hiện tại xa hơn quá nhiều so với mong muốn của nàng. Nàng rờ tay trên tấm ga trải giường, kéo chiếc gối rồi đổ xuống.Bây giờ, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
***
Những vệt sáng của một sớm đông len qua những kẽ hở của tấm rèm chắn đậu trên gương mặt nàng. Quyên Thảo mở mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt cạnh bàn đèn. Sáu giờ ba mươi phút sáng.
- Chị thấy đỡ mệt hơn chưa.
Lệ Quyên vừa rót sữa từ bình vừa hỏi nàng. Cô em gái này bao giờ cũng thật chu đáo.
Quyên Thảo khẽ cựa mình ngồi dậy.
- Đỡ hơn rồi em ạ.
Nàng đón lấy cốc sữa ấm từ tay em gái, nhấp một ngụm. Vị sữa ngọt ngào, ấm áp khiến nàng thấy dễ chịu hơn hẳn.
- Mẹ vừa gọi điện lên đấy. Mẹbảo đang ở bến xe. Chắc là ba tiếngnữa mẹ sẽ tới đây thôi.
Quyên Thảo gật đầu.
- Chị biết rồi.
Nhắc đến mẹ, nàng thấy lòng se lại. Khi nàng đặt chân vào ngưỡng cửa đại học cũng là lúc gia đình gặp khó khăn. Bố nàng trong một lần đi xây đã bị bức tường cũ đổ vào chân,phải nằm một chỗ hàng tháng trời. Tiền thuốc thang của bố, tiền học ăn học của nàng và hai đứa em đổ cả lên đôi vai gầy của mẹ. Mẹ xoay hết việc này đến việc khác, từ việc khâu giầy gia công cho đến việc làm giấy tiền. Bất cứ công việc chân chính gì tạo ra thu nhập mẹ đều nhận làm hết. Nàng đã nói sẽ làm thêm để phụ giúp gia đình nhưng mẹnàng gạt đi.
- Con phải tập trung vào việc học. Việc của con bây giờ chỉ là học thật tốt. Bố mẹ nhất định sẽ nuôi con được, con không phải lo.
Khi nghe câu nói đó của mẹ, nàng đã bật khóc. Nàng vội vã chào mẹ rồi ngắt máy. Những tiếng nấc của nàng bật tung khi cuộc gọi vừa kết thúc. Nàng đã quyết tâm nhất định phải thành công, không để bố mẹ phải lo lắng cho mình quá nhiều.
Nàng vẫn sắp xếp thời gian vừa học vừa làm. Những khoản tiền nàngkiếm được, một phần trang trải cácchi phí phát sinh thêm, một phần mua sách về đọc và một phần giữ lại đưa cho mẹ cùng với những khoản học bổng mà nàng đạt được. Suốt bốn năm, nàng vẫn cần mẫn như thế.
Sau khi ra trường với tấm bằng loại ưu của một trường đại học danhtiếng, cùng với khả năng giao tiếp Anh trôi chảy, nàng nhanh chóng được nhận vào một công ty nước ngoài tầm cỡ - nơi mà nàng đã gặp David. Nhớ đến David, Quyên Thảo cảm thấy chút buồn. Thái độ thờ ơ của anh với việc nàng thông báo rằng mẹ nàng sẽ lên khiến nàng bứt rứt. Anh đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Một nửa số tiền để mua căn hộ nàycũng là của anh; nhưng liệu có thể hiểu đó là một lời hẹn ước ngầm hay không?