Quyên Thảo sắp xếp lại bàn làm việc của mình một cách ngay ngắn. Nàng đặt chậu xương rồng nhỏ lên trên bậu cửa sổ trước bàn làm việc. Nàng mỉm cười, rờ nhẹ lên một chiếc gai của cây xương rồng. Loài xương rồng thật mạnh mẽ, có thể vươn lên trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt. Và nàng ước, mình cũng có thể mạnh mẽ giống như câyxương rồng kia.
Bà Quy xách lên lỉnh kỉnh đồ. Bà thấy vui mừng khi hai người con gái của mình có thể sớm tìm được mộtnơi ổn định cuộc sống. Bà ngắm nghía căn hộ với con mắt hết sức hài lòng.
- Mẹ ngồi nghỉ ngơi đi.
Lệ Quyên xếp gọn đống đồ bà Quy mang đến sang một bên.
- Trong đó có con gà nữa, conbỏ ra đi.
- Mẹ cầm lên làm gì nhiều thế, trên đây bọn con cũng có thể mua được mà.
Quyên Thảo dịu dàng nói.
- Mua được nhưng chắc chắn sẽ không tốt như ở quê. Gà nhà mình nuôi đấy. Mẹ toàn cho ăn thóc bung chứ có cho ăn thêm tí cám tăng trọng nào đâu.
Rồi bà quay sang Quyên Thảo.
- Bạn trai con hôm nay có đến không?
Quyên Thảo đã đem chuyện David kể với mẹ, đó là điểu nàng cảm thấy hối hận vô cùng. Lẽ ra nàng không nên để mẹ biết. Mẹ nàng khi biết nàng nhận được sự giúp đỡ củaDavid, đơn giản đã nghĩ, chỉ khi xác định lấy con gái mình, nó mới góp chung tiền cùng với con gái mình mua nhà. Bà cũng đã kể với một vài người họ hàng thân thiết là con gái và bạn trai nó mời bà lên mừng tân gia. Một sự hiểu lầm nghiêm trọng nhưng không đáng trách. Vì đó xuấtphát từ tình yêu thương của một người mẹ dành cho đứa con gái của mình mà thôi.
- Mà nó quê quán ở đâu con nhỉ.
Bà Quy quay sang nhìn Quyên Thảo.
- Lần trước mẹ có hỏi nhưng mày chả nói. Thế giờ có nhà rồi, haiđứa đã bàn tính chuyện gì chưa.
Quyên Thảo cảm thấy hơi khó thở. Da mặt nàng chuyển sang màu tái. Cặp môi khô dần dần trở nên nhạt màu.
- Mẹ đi rửa mặt một lát cho sạch sẽ đi, con sắp cơm cả nhà mình ăn.
Lệ Quyên cứu nguy cho chị gái mình. Quyên Thảo nhìn em gái mình với ánh mắt hết sức biết ơn. Nhưngbà Quy vẫn chưa thôi. Bà cảm nhận có điều gì không ổn:
- Sao mỗi lần mẹ nói đến chuyện đó chúng mày lại cứ gạt đi như thế? Con gái có thì, yêu nhau thì tất có lúc phải cưới. Mẹ xem rồi,năm nay tuổi mày hợp để cưới xin đấy Thảo ạ. “Đám cưới xem tuổi đàn bà. Làm nhà xem tuổi đàn ông”.Sắp đến Tết rồi, Tết này mày nhấtđịnh phải đưa nó về ra mắt đấy.
Đôi mắt Quyên Thảo thẫn thờ. Nàng khẽ mím môi trước lời nói củamẹ. Nàng là một cô gái ngoan. Nàng không thể dùng những lời xảo trá để lừa dối mẹ - người đã hoàn toàntin tưởng và tự hào về cô suốt hai sáu năm trời. Nhưng nàng cũng không thể nói ra sự thật là nàng đang yêu một anh chàng người nướcngoài, hai người chưa hề hẹn ước với nhau điều gì, đặc biệt là khi nàngđã trao thân cho anh ta.
Lệ Quyên day day đôi vai mẹ mình.
- Thôi nào mẹ, anh chị ấy chưa tính nhiều thế đâu. Vẫn còn trẻ mà. Mẹ cứ từ từ.
Bà Quy quay sang nhìn Lệ Quyên:
- Còn mày nữa đấy. Mẹ ôm hai quả bom nổ chậm đến đau cả tim. Mà thằng Vinh đi gửi xe gì mà lâu thế không biết. Không về nhanh thì cơm canh nguội cả.
- Con vừa gọi cho nó, lát nữa là nó nên ngay thôi mẹ. Để con dẫn mẹ đi rửa mặt đã.
- Ừ. Tiện thể mẹ thăm quan một vòng nữa.
Quyên Thảo vẫn ngồi im lặng trên ghế. Đầu óc nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng. Nàng không nghĩ được bất kìa điều gì, chỉ thấy một sự trống rỗng đến ngột ngạt. Những ngón tay vô thức lướt trên bàn phím. Nàng gọi cho David. Chỉ có anh lúc này mới có thể giải quyết được vấn đề mà thôi.
Nhưng phía đầu dây bên kia chỉ là những tiếng tút dài. Có thể anh đã đi đâu đó và bỏ quên điện thoại ở nhà. Có thể anh đang tập trung cho việc ký kết một hợp đồng mới. Hoặc rất có thể tiếng nhạc ồn ào trong bar đã át đi tiếng chuông điệnthoại. Một cô gái nào đó đang ngồi trên đùi anh và mơn trớn khuôn mặtanh. Quyên Thảo thấy lồng ngực mình đau nhói.
Mỗi giờ khắc đối diện với mẹ đều là những giờ khắc dằn vặt trong tội lỗi. Tại sao nàng có thể làm mà không sớm nghĩ đến hậu quả như bây giờ. Nàng có thể làm tổn thương bản thân nàng nhưng nàng không thể làm tổn thương những người thân yêu nhất của nàng như vậy. Nàng thấy hối hận vô cùng…
- Thảo Quyên, ăn cơm con.
Tiếng bà Quy vang lên đánh thức nàng ra những suy nghĩ triền miên vô tận.
- Vâng, con ra ngay đây mẹ ạ.
Nàng bước về phía phòng và nàng nghĩ: Phải mạnh mẽ như xương rồng. Ta không thể làm mẹ buồn phiền bởi gương mặt ủ rũ của mình, khi mà mẹ đang ở đây, ngay cạnh ta . Nàng cố chỉnh cho vẻ mặt mình tươi tắn nhất một cách có thể. Nàng ngồi xuống bàn. Đã lâu lắm rồibốn mẹ con nàng mới được ngồi quây quần bên nhau như thế này.
- Chỉ thiếu bố thôi là đủ cả gia đình ta rồi mẹ nhỉ.
- Bố mày còn đang dở công trình xây bên nhà bác Tư. Sắp Tết rồi nên phải làm gấp cho bác ấy. Thôi đợi Tết về, kiểu gì cũng được quây quần đẩy đủ. Lại có thêm hai chàng rể nữa thì càng thêm vui.
Lệ Quyên liếc nhanh sang gương mặt Quyên Thảo, thấy gương mặt cô không còn biến sắc như lúc trước nữa. Cô nhẹ thở một tiếng. Xem ra chị cô cũng đã biết điều khiển cảm xúc của bản thân hơn.
David ngồi nhìn xa xăm ra hướng phía cửa sổ. Chuông điện thoại đổ, anh biết, nhưng không bắt máy. Anhcảm thấy mình có chút đểu cáng khikhông nghe điện thoại của cô, nhưnganh hiểu điều mà anh có nguy cơ phải đối mặt khi nhận cuộc gọi đó.
Cách đây hai ngày, vợ cũ của anh đã gọi điện báo với anh rằng Jenna, cô công chúa nhỏ của anh đang trong quá trình điều trị tự kỷ. Và bécần anh hơn bao giờ hết. Anh phải rời Việt Nam và quay về Úc. Đứa con yêu dấu của anh vẫn đang đợi anh.
Nhưng anh còn tình yêu với Quyên Thảo. Anh thực sự đã yêu nàng. Nàng đẹp và mỏng manh như một đóa hồng. Nàng rất cần được trân trọng. Không phải là anh chưa từng suy nghĩ đến việc sẽ kết hôn với nàng. Một người phụ nữ như nàng chẳng có điều gì đáng để chê trách cả. Nhưng còn trách nhiệm, anh không thể chối bỏ.
Anh day day thái dương cho cơn đau đầu dịu lại.
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo vang. Màn hình sáng lên và một số lạ.
- Tôi nghĩ anh hiểu và nói được tiếng Việt. Còn nếu không hiểu, tôi có thể sử dụng tiếng Anh để trò chuyện với anh.
- Ồ, tôi hiểu, cô gái. Xin mời cô…
Quyên Thảo bước đi như mộng du trên con đường phố nhỏ. Những biển hiệu từ những cửa hàng bán quần áo sáng nhấp nháy bên đường,những dòng người đông đúc mua sắm quần áo, những chiếc xe máy đỗ ngang trên vỉa hè… chẳng có gì có thể thu hút nàng, chằng có gì có thể tác động đến nàng.
Đã ba ngày nay nàng không liên lạc được với David. Nàng cố gọi điện liên tục cho anh, nhưng chỉ có độc nhất tiếng một cô gái đáp lại “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Nàng đã tức giận đến mức suýt nữa ném mạnh chiếc điện thoại vào tường khi đứng trướccăn phòng khách sạn mà anh thuê dài hạn. Người phục vụ nói anh đã làm thủ tục trả phòng và rời cách đây hai ngày. Anh đã rời khỏi mà không một lời báo trước cho nàng? Anh đã đánh hơi thấy mùi trói buộc và đã trốn chạy? Nàng ôm lấy ngựcmình.
Những người bạn chung ít ỏi của anh mà nàng cũng đã lấp lửng rằng anh đã về nước. Nàng không thể tin nổi anh là một kẻ như vậy. Nàng không nghĩ mình chỉ là một trò chơi của anh – cho dù không dám chắc là anh sẽ lấy nàng. Vậy mà…Sự thật là đây. Anh đã bỏ chạy, không một lời nhắn nhủ. Nàng thấy mình là mộtkẻ ngu ngốc nhất trần đời. Nàng chỉ muốn tự xỉ vả mình bằng nhữnglời thậm tệ và cay nghiệt nhất. Nàngmuốn giết chết mình đi cho hả cơn giận.
Nàng thấy đau đớn. Tim nàng như bị ai đó xiết chặt. Cảm giác hơi thở của anh đang váng vất đâu đây. Những giây phút ân ái tua đi tua lại trong đầu nàng như một thước phimquay chậm.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, biết đâu anh ấy có lý do gì đó khó nói. Và khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, anh ấy sẽ quay trở lại bên nàng. Chút suy nghĩ đó làm trong lòng nàng bừng lên một ngọn lửa hi vọng. Đúng là thế, nhất định là như thế. Anh sẽ quay về với nàng, rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi. Và anh sẽsóng đôi cùng nàng về ra mắt bố mẹ trong dịp Tết. Anh và nàng sẽ kết hôn. Thế, nhất định thế.
Nàng lập tức tươi tỉnh trở lại. Hy vọng luôn là liều thuốc tốt.
Nhưng ngay khi nàng vưa kịp trấn an mình, thì một điều tối tệ khác xảy ra.
Chiếc túi của nàng bị giật mạnh. Chiếc túi với những thông tin quan trọng về công việc của nàng đang ở trong đó. Những hợp đồng bạc tỉ. Nàng đã quá vội vàng đầy chủ quan khi mang những thứ đó bên mình cùng với nỗi điên loạn kiếm tìm David.
Nàng hốt hoảng hét lên.
- Cướp, cướp.
Nhưng những người qua đường chỉ nhìn nàng ái ngại cảm thông. Không có ai giúp nàng cả. Không một ai!
Nàng tháo đôi giày cao gót vứt sang một bên, chạy chân trần trên nền đất lạnh buốt. Những ánh điện loang loáng chạy qua trước mắt nàng. Hình ảnh của tên kẻ cướp cũng biến mất dần trong dòng người đông đúc.
Nàng gục mặt ngồi khóc. Đôi vai gầy của nàng rung lên từng đợt, tứctưởi vỡ òa. Giá buốt cắt cứa khiến đôi chân nàng tấy đỏ. Một lọn tóc bết chặt trên mặt nàng bởi nước mắt và mồ hôi. Trông nàng thật thảm thương. Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không để ý điến điều đó.Nàng cảm thấy mọi bất hạnh cùng đổ lên đầu nàng vào một ngày. Bất hạnh do chính nàng lựa chọn.
***
- Này cô gái, đi giày vào, đôi bàn chân cô tấy đỏ rồi kìa.
Một giọng nói vang lên nhưng nàng không nghe thấy gì hết.
- Này cô gái.
Người thanh niên đó đập nhẹ vào vai nàng.
- Tôi nói cô đi đôi giày này vào, chân cô đang tấy đỏ đó, cô không cảm nhận được gì sao.
Nàng từ từ ngước mắt lên. Đôi mắtnàng sưng vù và đỏ sọng. Mớ tóc rối tung thảm hại vô cùng.
- Giầy của cô đấy, đi vào đi. Và đây là tài liệu của cô.
Quyên Thảo mở tròn đôi mắt nhìn người đàn ông phía trước mặt. Nàng vội vàng đón lấy tập tài liệu từtay người đàn ông. Đúng là chúng thật.
Nàng gạt nước mắt trên khóe mi, rối rít:
- Cảm ơn, cảm ơn anh.
Nàng ôm chặt tập tài liệu vào trong lòng.
- Xỏ giày vào đã.
Quyên Thảo gật đầu như một cái máy. Miệng vẫn không ngừng cảm ơn.
- Cho tôi xin số điện thoại củaanh, tôi nhất định sẽ hậu tạ.
- Cô ghi lại bằng bút hay bằng bộ óc của cô?
Quyên Thảo hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi này của anh ta. Nàng không nghĩ anh ta lại hỏi một câu như vậy trong trường hợp này. Có phải anh ta nghi ngờ sự chân thành của nàng.
- Tôi có thể ghi nhớ bằng trí nhớ của mình. Tôi cam đoan điều đó. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi sẽmượn một cây bút để ghi lại số điện thoại của anh.
Quyên Thảo cương quyết. Nàng không phải là người qua cầu rút ván.Người có ơn với nàng một lần, nàng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Ánh mắt người thanh niên đó lộ chút thất vọng.
- Cậu thật không nhận ra tớ sao?
Cậu – tớ? Quyên Thảo ngạc nhiên.
- Tôi biết anh sao?
Người thanh niên đó hắt ra một hơidài:
- Tại sao một người trí nhớ tốt với những con số lại có trí nhớ tồi với những người bạn như vậy hả cô lớp trưởng 11B1? Khánh Nguyên 11B1 đây, cậu có chút ấn tượng nàokhông hả. Hay hoàn toàn lãng quên tớ mất rồi?
Khánh Nguyên. Quyên Thảo lục lọi trong ký ức mình cái tên Khánh Nguyên.
Khánh Nguyên, cậu bạn thông minh nhưng nghịch ngợm, luôn xếp hạng cuối cùng trong học tập, luôn được các thầy cô “yêu mến” ghi vào sổ đầu bài, là nỗi đau đầu của cả lớp và đặc biệt là với một lớp trưởng như cô.
- Khánh Nguyên. Cậu đúng là Khánh Nguyên 11B1 sao? Nhìn cậu khác quá. Hồi đó cậu nhỏ xíu mà.
- Một người đàn ông trưởng thành phải khác với một cậu nhóc choai chứ - Khánh Nguyên nháy mắt – Sự thần kỳ của cái gọi là thể dục đấy cậu ạ. Mà cậu vuốt lại tóc đi, nhìn thật là không coi được.
Quyên Thảo ngượng ngùng vuốt lại mái tóc rối xác xơ của mình. Có lẽ bộ dạng của nàng chưa bao giờ tồi tệ đến như thế.
- Nào, bây giờ thì lên đây tớ đưa cậu về - Anh chàng vỗ vào chiếc xe máy – bảo đảm sẽ không có tên cướp nào dám động vào cậu nữa.
Quyên Thảo hơi ngần ngừ, nhưng rồi cô cũng quyết định lên xe. Dù sao cũng là chỗ bạn bè cả.
- Cài dây mũ bảo hiểm cho chắc nhé.
Khánh Nguyên quay lại nhắc nhở Quyên Thảo. Từ khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi hơi thở của nàng. Một mùi mê hoặc.
- Sao cậu có thể lấy được tài liệu giúp tớ.
Sau khi bình tâm hoàn toàn, Quyên Thảo mới hỏi Khánh Nguyên.
- Một cô ngốc gào thét giữa chốn đông người, chẳng lẽ một cảnh sát như tớ lại không ra tay cứugiúp?
- Cậu là cảnh sát?
Nhịp thở của Quyên Thảo dồn phía sau gáy Khánh Nguyên. Anh cảm thấy cả vùng cổ của mình nóng ran lê. Cảm giác đó lan dần đến từng ngóc ngách trên cơ thể anh. Trước Quyên Thảo, anh vẫn như vậy. Cảm giác ấy sau bao nhiêu năm trời không gặp, anh nghĩ nó đã mất đi nhiều, nhưng hoàn toàn không phải vậy.
- Phải, tớ là cảnh sát. Chỉ có con người vô tâm như cậu mới không biết thôi đấy nhé. Nhưng thôi, cũng chả trách cậu được. Vì tớhọc dốt nên bị đẩy xuống lớp dưới, họp lớp họp liếc chúng nó có rủ nhưng tớ cũng toàn bận trực không đi được. Cậu không quan tâm cũng phải thôi.
Cuộc sống này chẳng thiếu gì những người đi lướt qua nhau. Có thể một giây trước, họ còn ở rất gần, nhưng một giây sau, họ đã vĩnh viễn xa ta không bao giờ gặp lại. Nếu không có sự việc hôm nay có lẽ Quyên Thảo cũng sẽ khó có dịpgặp lại Khánh Nguyên. Và khoảng cách của hai người sẽ là vô cùng. Cáivô cùng không phải về mặt địa lý. Mà cái vô cũng thuộc về việc người ta đã mãi mãi lãng quên mất nhau. Trong cái suy nghĩ đầy triết lý lộn xộn đó, nàng chợt nhớ đến David. Giờ này, anh đang cách nàng bao xa?
- Đến nhà tớ rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé.
Quyên Thảo xuống xe, trao lại mũ bảo hiểm cho Khánh Nguyên.
- Cậu lên nhà chơi một lát không.
- Nếu cậu đồng ý cho tớ ở lại đến sáng ngày mai, tớ sẽ ở lại – Khánh Nguyên nháy mắt.
Quyên Thảo đỏ mặt. Cậu bạn này thật là biết đùa.
- Tớ chỉ trêu cậu chút thôi mà. Cậu xem, đã gần mười một giờ đêm rồi, làm sao tớ có thể lên đượcchứ. Hẹn cậu dịp khác nhé. À…tớ xin lỗi đã không lấy lại được cho cậuđược gì ngoài tệp tài liệu này. Chúngcó đồng bọn và cậu biết đấy…
- Không sao, không sao. Quantrọng nhất vẫn là tập tài liệu này. Nếu để mất nó, tớ mất luôn đường kiếm cơm. Một lần nữa cảm ơn cậu nhé.
Khánh Nguyên quay xe.
- Chúc cậu ngủ ngon. Bye nhé.
- Cậu về cẩn thận.
Phương Thảo nhìn theo ánh đèn xe máy của Khánh Nguyên mãi đến khi ánh đèn đó hòa lẫn vào dòng đèn đang xuôi ngược trên đường. Nàng khẽ mỉm cười, ôm tài liệu vào lòng, dù sao, cũng thật là may mắn.
Bước vài bước, nàng ngẩng mặt lênbắt gặp Lệ Quyên và Vinh đang đứngtrước khu chung cư với vẻ mặt lo lắng. Nàng chưa kịp mở lời thì Vinh đã reo ầm lên:
- Chị Quyên, chị Thảo về rồi kìa.
- Chị đi đâu mà em gọi mãi không được thế hả.
Giọng Lệ Quyên có phần hơi gay gắt. Quyên Thảo mỉm cười:
- Chị bị mất điện thoại rồi, thôi, lên nhà đi, rồi chị kể mọi chuyện cho.
***
Khánh Nguyên gác một chân lên bàn, trên tay, điếu thuốc vẫn tỏa khói trắng. Anh có thể lập tức nhận ra Quyên Thảo khi vừa chạm vào ánh mắt nàng, còn nàng thì không. Đó là một vết cứa vào lòng anh. Một vết cứa tất yếu, nhưng vẫn đau đớn bất ngờ.
Anh dụi tắt điếu thuốc. Thứ ánh sáng leo lét duy nhất trong phòng cũng đã tắt. Chỉ còn ngoài kia ánh sáng của điện đường, một thứ ánh sáng thành phố đầy ảo não.
***
- May là chị không mang theo tiền nhé, nhưng em tiếc con điện thoại của chị quá thể. Haizz.
Vinh ngọ ngoạy những ngón tay, khuôn mặt phởn phơ nhưng vẫn đầy tiếc rẻ. Lệ Quyên cốc đầu em trai:
- Về phòng ngủ mai còn đi học. Cấm mày chơi game thông đếnsáng đó nghe chưa.
Vinh lè lưỡi rồi uể oải bước về phòng.
- Chị Thảo làm bọn em lo lắng đến phát mệt đó nhá. Chị nhất định phải bù đắp.
- Cái thằng…
Lệ Quyên đá vào chân Vinh thúc giục.
- Đi ngủ nhanh.
- Các chị cũng ngủ sớm, mai còn đi làm. Chỉ suốt ngày biết mắng người ta còn mình thì chẳng chịu giữ gìn sức khỏe gì.
Nói rồi thằng nhóc chạy biến về phía cửa. Cặp mắt ấm áp của QuyênThảo dõi theo em trai. Cậu nhóc em của nàng luôn luôn láu cá nhưng cũngrất biết quan tâm. Tình cảm gia đình luôn là những tình cảm thương yêu bền chặt.
- Chị đi ngủ trước đi nhé. Em còn bận một vài việc nữa, lát em ngủsau.
Lệ Quyên kéo chăn trải sẵn trên giường.
- Chị cũng có một vài việc cần hoàn thành gấp. Chắc hôm nay cũng phải thức khuya thôi.
Bàn tay Lệ Quyên hơi dừng lại. Người chị gái của cô rất biết cách đày đọa bản thân mình.
- Thế còn chuyện về David, chị tính sao?
Quyên Thảo cảm thấy sức lực của mình bị hút cạn bởi hai từ David. Đôibàn tay cầm lấy li nước của nàng trở lên run rẩy.
- Em hỏi chuyện David ấy, chịđịnh tính thế nào.
Lệ Quyên vẫn không chịu dừng lại. Cô tâm niệm, thà để chị gái mình đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ để tình trạng này kéo dài mãi như bây giờ.
- Anh ấy…biến mất rồi.
Lệ Quyên quay sang nhìn chị gái. Thấy đôi môi chị gái mình đã trở lêntrắng bợt.
- Chị ngồi xuống, thả lỏng một chút đi.
Cô đi đến bên cạnh chị gái, đặt tay lên đôi vai nàng:
- Nếu đã như vậy, hãy để anh ấy biến mất khỏi cả trái tim chịnữa
Quyên Thảo đưa đôi mắt đỏ hoe vềphía em gái.
- Nhưng chị và anh ấy đã…
- Em biết – Lệ Quyên thả người xuống chiếc ghế xoay – nhưng điều đó không thể ngăn cản được việc mình kiếm tìm hạnh phúc. Một người đàn ông tốt. Một gia đình êm ấm. Tất cả còn đang đợi chị ở phía trước. Chị đừng nghĩ đó là một lỗi lầm. Đó chỉ là giây phút mù quáng trong tình yêu thôi. Và chị hoàn toàn xứng đang có đượchạnh phúc.
Quyên Thảo khẽ gật đầu. Những lờikhuyên của cô em gái tuy không khiến nỗi đau trong lòng nàng nhoà đi, nhưng ít nhất, nó đã không khiến nàng cảm thấy dằn vặt nữa. Khi tình yêu mà nàng nuôi dưỡng suốt sáu tháng qua tan biến như bọt bóng xà phòng, nàng đã cảm thấy tuyệt vọng đến mức có thể chết đi được. Nhưng nàng chợt nhận ra rằng, cuộc đời này còn có quá nhiều người yêu thương mình. Nàng cần phải sống và cảm nhận cuộc sống này. Nàng có thể mạnh mẽ trong công việc, vậy nàng cũng có thể mạnh mẽ trong tình yêu. Thiếu vắng anh, thiếu vắng một chỗdựa tinh thần vững vàng, chắc chắn nàng sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nhưng nàng vẫn còn có gia đình. Và tất cả sẽ tốt đẹp thôi.