Tên fic : Lời nối dối ngọt ngào
Tên tác giả : belle princess
Thể loại : tình cảm lãng mạn
Ratting:14+
Status : on-going
Warning : nội dung cực lành mạnh!!!^^
Casting:
Mai Mai là 1 cô gái hồn nhiên ngây thơ, 22 tuổi, sở hữu 1 khuôn mặt baby khiến người ta lầm tưởng là 1 cô nhóc 15
Lạc Dương : 25 tuổi là 1 anh chàng đẹp trai, dịu dàng, tinh tế nhưng ít nói và có lẽ là hơi lạnh lùng với phái nữ
Tử Long: 24 tuổi, trái lại với Lạc Dương, anh là người rất sôi nổi, ga lăng đậm chất 1 teen boy 18
3 con người , 3 số mệnh làm nên 1 câu chuyện tình tay 3 vô cùng lắt léovới những tình huống dở khóc dở cười
Hãy đọc xem như thế nào nhé !
Lời nói đầu
Trước khi bắt đầu đọc câu chuyện, tác giả muốn nói với độc giả đôi lời.Tôi sinh năm 1997, còn rất nhỏ. Tôi chưa từng yêu ai cả . Tôi cũng chưa từng rời xa bố mẹ để đến mọi ngócngách trên thế gian rộng lớn này . Tôi không biết rằng liệu có một tìnhyêu đẹp như thế tồn tại hay không .Câu chuyện được xây dựng dựa trên90% sự tưởng tượng của tôi và chỉ có 10% dựa trên những gì tôi đã trông thấy đã nghe được
Nhưng tôi tin chắc rằng, sau khi đọcxong câu chuyện này, những người chưa yêu sẽ mong muốn có một tình yêu đẹp như thế và những người đã yêu sẽ phải nhìn nhận lại mình, xem rằng mình đã yêu người yêu của mình được như thế hay không!
Hãy đọc để cảm nhận cuộc sống này thật đẹp bạn nhé !!!!!!!!
Nỗi đau tan vào cátHoàng hôn xuống, sóng biển vỗ rì rào, rì rào......... Bên bờ biển, có 2 bóng người. .........Người con trai đang quỳ gối xuống lấy từ trong túiáo ra 1 cái hộp, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương
- Bên bờ biển này đây, sóng đang vỗ vào bờ cuốn đi nỗi buồn của những hạt cát . Anh muốn làm con sóng ấy cuốn đi những nỗi đau của em. Em có đồng ý để anh làm việc ấy cả đời này không?
-Lạc Dương, anh đừng nhìn em như thế , đừng nhìn em bằng cái ánh mắt tha thiết ấy, em sẽ cảm thấy mình thật có lỗi. Em.....em không thể đồng ý được.
Những hạt cát va đập vào nhau........ những nỗi đau những cảmxúc trong Mai Mai đang va đập vào nhau..........Đau quá......Trái tim cô đang quặn thắt
Chiếc nhẫn kim cương của Lạc Dương làm cô nhớ đến 1 chiếc nhẫnkhác, 1 chiếc nhẫn đẹp long lanh, 1 lời thề ước đẹp long lanh tưởng như đã tan hết vào cát trong 6 năm qua
Câu chuyện bắt đầu khi Mai Mai mới chỉ có 5 tuổi. Cô và Lạc Dương cùng chơi thân với 1 cậu bạn khác: Tử Long. Tuy khác biệt về tuổi tác nhưng cả 3 đều là con một trong những gia đình giàu có. Bố mẹ họ chơi thân với nhau và họ cũng thế.Lúc nào họ cũng luôn bên nhau, cả khi đi học và khi đi chơi. .......
Cho tới khi Mai Mai 16 tuổi, khi trái tim non nớt của cô đã biết rung động , cô và Tử Long đã yêu nhau. Đó là 1 tình yêu rất trong sáng hồn nhiên và vô cùng mãnh liệt
Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, đúngnăm ấy, gia đình của Tử Long sang Mĩ định cư và lập 1 công ti khác bên đó. Tử Long cũng đi theo. Cái ngày chia tay Mai Mai đã khóc rất nhiều.
Cô không biết đến bao giờ mới gặplại được Tử long. Và hôm đó, cũng chính tại bờ biển này đây, Tử Long đã trao cho cô 1 chiếc nhẫn kim cương cùng với lời hẹn ước đẹp đẽ
-Anh nhất định sẽ quay trở về và cưới em. Hãy đợi anh! Khoảng cách địa lý sẽ là thử thách tình yêu của chúng mình nhưng anh sẽ vượt qua tất cả. Hứa với anh rằng em sẽ đợi anh đi !
-Em hứa em sẽ đợi anh đến khi anh trở về.
Chỉ vì câu nói đó mà Mai mai bỏ cả6 năm tuổi thanh xuân không yêu 1 ai, không để ai có cơ hội tiến gần tới trái tim cô , ngay cả Lạc Dương-người luôn yêu cô, quan tâm chăm sóc cô.
Đối với cô, Lạc Dương chỉ như 1 người anh trai không hơn, không kém. Điều đó khiến Lạc Dương vô cùng đau khổ nhưng anh chẳng thể làm gì được hơn nữa.
Trái tim Mai Mai sắt đá quá. Trước ngưỡng cửa tái tim cô có hàng loạt lính gác, mới chỉ đến gần hơn 1 chút thôi anh cũng đã có thể bị tổn thương. Hoàng tử của cô đang ngự trị ở đó và cô không cho phép ai tới gần.
Lạc Dương đành chấp nhận đứng đằng sau, nhìn Mai Mai trong thinh lặng, lo lắng cho cô trong thinh lặng và yêu cô trong thinh lặng. Rốt cuộcanh cũng chỉ là kẻ thứ 3.........
Suốt thời gian đó , Mai Mai chỉ ra khỏi nhà khi đến lớp. Tất cả thời gian còn lại cô ngồi bên chiếc máy tính, chờ đợi những lời nhắn của TửLong
Sang Mĩ, vừ học tập vừa làm việc Tử Long chỉ có thể dành 1 khoảng thời gian ít ỏi nhắn vài mẩu tin hỏi thăm sức khỏe hay gửi vài lời yêu thương động viên Mai Mai.
Nhưng đối với cô , như vậy làm sao đủ , làm sao xoa dịu được nỗi nhớ da diết trong cô.
Và....những lúc như thế, khi cô đaukhổ, khi cô cần 1 bờ vai , khi cô cầnđược chia sẻ, cô tìm đến Lạc Dương.
Lúc này đây Lạc Dương cũng đang ở bên cô .Anh quàng cánh tay vòng qua vai cô ấy, cúi thấp đầu xuống thầm thì:
- Xin em đừng khóc nữa! Nếu em khóc anh sẽ cảm thấy mình thật có lỗi! ............Con sóng kia có thể không cuốn hết được nỗi buồn những hạt cát. Nhưng nước chảy đá mòn, những hòn sỏi cuội đã biến thành nhưng hạt cát, ngày càng nhỏ ngày càng mịn. Cho dù em không cưới anh, anh vẫn nguyện làm con sóng kia biến những nỗi đau lớn củaem thành những nỗi đau nhỏ............
Nhưng tai cô đã ù đi, không còn nghe thấy và cũng không muốn nghe gì nữa...
Mắt cô cũng nhòe dần...
Chiếc nhẫn đẹp thế kia sao nhạt nhòa quá......!
Tương lai của cô và Tử Long sao mà nhạt nhòa quá.....!
Ngày hôm ấy đã kết thúc tẻ nhạt và đau đớn như thế .........
Chương 02:Chờ đợi trong cơn mưa7.00 am
-Mai Mai, con có muốn đi mua sắmvới mẹ không?- tiếng mẹ cô vong vào từ phòng khách
-Vân, có ạ- Vì không muốn ngồi trong nhà đắm chìm với dòng suy nghĩ hỗn độn, cô đồng ý ra ngoài với mẹ
Trong khi mẹ cô bận rộn mua sắm hết thứ này đến thứ nọ, Mai Mai chỉ rảo bước quanh siêu thị rồi vòngra các khu phố ở ngoài
Khi đi qua 1 quán nhỏ, bất chợt
-Này cô gái- tiếng bà lão trong quán gọi vọng ra khiến cô dừng chân
Cô quay lại. Bà lão đang nhìn cô, ánh mắt đầy ma lực. Như 1 phản xạ, cô nhanh chóng bước vào quán. Cô ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người chờ tới lượt mình xem bói màbà lão lại gọi cô và mời cô ngồi kế bên bà.
Tay bà đặt lên má cô, vuốt nhẹ xuống cằm- 1 cử chỉ âu yếm mà chỉ những người thân mới làm. Mai Mai hơi sợ nhưng khi nhìn vào đôi mắt bà lão ấy có cái gì đó khiến cô tin tưởng
- Ta có thể thấy nỗi buồn lắng đọng trong đôi mắt cháu. Nhưng tại sao cháu lại buồn như thế khi luôn có 1 người yêu cháu hơn cả bản thânmình bên cạnh
Mai Mai giật mình. Tuy tin vào số mệnh nhưng cô không tin vào lời phán của 1 phù thủy ( cái này là cáchgọi riêng của Mai Mai. Tất cả thầy bói cô đều gọi là.........phù thủy. Bó tay ! +.+)
Nhưng lần này khác, bà lão ấy nói đúng
- Cháu gái, chon 1 quân bài đi
Dù không muốn lắm nhưng cô cũng nhắm mắt rút bừa 1 quân bài. Là hình trời mưa
Bà lão nhìn quân bài và rồi nhìn vàoquả cầu pha lê đặt trước mặt, miệnglầm rầm câu gì đó ( kiểu này không khéo là phù thủy thật ^^)
- Cháu có tin vào số mệnh không?
-Dạ có
-Được rồi, cháu nghe nhé. Tối nay,trời nhất định sẽ mưa. Cháu hãy ra ngoài, 1 con đường nào đó mà cháu thích. Nhưng đừng mang ô , đừng sợ ướt. Bởi chắc chắn sẽ có 1 người, đến hong khô tất cả. Đó là người cháu gắn bó cả đời minh!
Nói rồi bà tặng cô lá bài cô vừa rút.Mai Mai ngoảnh lại, nhìn bà lão. Bà ấy đang mỉm cười nhân hậu, đưa mắt nhìn cô , ánh mắt hiền từ nhưng bí ẩn
Dường nhủ qua ánh mắt đó , bà ấymuốn nói với cô hãy đừng chần chừ nếu không cô sẽ đánh mất hạnh phúc của đời mình !
Ngồi trên xe ô tô với mẹ trên đường về nhà, cô thẫn thờ tựa đầu vào ô cửa kính xe. Cô đang miên man trong dòng suy nghĩ về bà lão ấy, về những gì bà ấy nói
Sau cả buổi chiều suy nghĩ rất lâu, cô quyết định không tin vào cái điềukì ảo ấy
Tối, ăn cơm, ngủ sớm
Nhưng cô không tài nào ngủ nổi. Cáiánh mắt ấy, cái nụ cười ấy của bà lão thật ma mị. Nó ám ảnh cô. Và rồi cô đi ra ngoài 1 mình lúc trời tối như thế
Khẽ bước những bước thật chậm trên con đường mà cô yêu nhất - 1 con đường khá vắng vẻ. Trời không mưa. Mai Mai đột nhiên bật cười. Côthấy mình thật ngốc khi tin cái lời ấy
Nhưng cô không đi về vì cô đang hivọng, 1 hi vọng mong manh rằng biết đâu ngày hôm nay 1 phép màu nào đó đưa Tử Long đến bên cô
Để cô có thể ôm anh ấy trong 1 cái ôm ấm áp để xóa đi cái nỗi nhớ nhung trong lòng cô....
Để cô có thể trách anh ấy đã để cô chờ đợi 1 mình buồn bã và tẻ nhạt như thế nào.....
Để cô có thể được nhìn anh ấy thật lâu, được chạm vào mái tóc, đôi hàng mi dài cong mà bao cô gái phải ghen tị.......
Lá buồn rơi 1 chiều mưa
Gió nghiêng nghiêng ướt đường thưa bóng người
Mái hiên nào cũng chật rồi
Mình em ngơ ngẩn bồi hồi tìm anh
(Chiều mưa -Hoàng Thị Minh Khanh)
Đang mải suy nghĩ thì trời mưa. Mưa rào. Mai Mai ngạc nhiên vô cùng. Chỉ vừa mới nãy thôi trời vẫn còn trong mà giờ lại đổ mưa.Vì bây giờ là mùa hè mưa bất ngờ thế cũng phải. Mưa đang hắt lên mái tóccô Gió ....lạnh đến run người.
Mưa mà không báo trước
Em sững lại như cây
Cứ đội trời mà bước
Như là cô bé say
Cơn mưa giăng lưới nhện
Bất thần vây bọc em
Như ngày nào anh đến
Mối-tình-đầu-thần-tiên!
(Cùng cơn mưa-Lê Thị Kim)
1 vài người trên đường đang dáo dác tìm chỗ tránh mưa. Mai Mai giậtmình sợ sệt khi nghĩ rằng 1 vài người bên kia, biết đâu, nhìn thấy cô 1 mình sẽ chạy sang làm gì đó để "hong khô tất cả" như cái lời bà lão kia nói. Rồi cô và cái người đó sẽ thành 1 cặp ư? 1 người không quen biết gì ư?
Và thế là cô ấy chạy, chạy rất nhanh, cô đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái gọi là số mệnh đáng ghét này. Giống như 1 kẻ đangcố gắng thoát khỏi bùn lầy nhưng càng giãy giụa càng lún sâu.
Nhưng làm sao thoát nổi khi cái định mệnh ấy đang đến
Ngày càng gần......
Ngày càng gần......
Bất chợt tiếng còi xe ô tô inh ỏi ở phía sau khiến tim cô như nhảy ra ngoài. Ánh sáng đèn chói quá, đèn đường lại thưa. Cô chỉ nhìn thấy 1 cái bóng cao lớn, cầm 1 chiếc ô nhanh chóng tiến lại phía cô.Dáng hình ấy quen quá !
" Là anh phải không , Tử Long ?" -tiếng lòng cô đang thổn thức
" Trong cuộc sống , đôi khi có những cái ta mong muốn nó lại không đến. Nhưng hãy đừng vội sụpđổ, biết đâu cái đến ngày hôm nay lại là 1 định mệnh tuyệt vời" -Belle princess
Thật là đau khổ biết bao nếu ngườicô gặp không phải là Tử Long! Phải !Người đang tiến đến bên cô không phải là Tử Long, không ai khác đó là Lạc Dương!
Mai Mai choáng ngợp. Đây thật sự là cái người sẽ lau khô nước mắt cho cô cả đời này ư?
Là người sẽ làm lành lại vết sẹo trong lòng cô , làm lành lại cái trái tim đang vun vỡ từng ngày của cô ư?
Đôi mắt cô thẫn thờ, khuôn mặt bắt đầu tái đi
- Mai Mai, em bị sao vậy?. Anh gọi em muốn rát cả họng mà em cứ chạy như ma đuổi ấy- Lạc Dương cười hiền đặt tay lên má cô sửng sốt - Em lạnh quá này, lên xe anh đưa em về
Lạc Dương kéo tay Mai Mai thật nhanh về phía xe ô tô nhưng cô cứ đứng ở đó như thể chân bị chôn bằng bê tông vậy
Bực mình quá, Lạc Dương vứt chiếc ô xuống chạy lại phía Mai Mai,bế thốc lên
-Em cứng đầu thật đấy ! Nếu bị ốm anh sẽ đánh em thêm đấy, biếtchưa?!
Lạc Dương rút chiếc khăn mùi xoa trong túi ra. Anh lau mái tóc, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của Mai mai. Ân cần và dịu dàng vô cùng!
Chính cái giây phút ấy đã khiến Mai Mai đưa ra 1 quyết định , 1 quyết định liên quan đến cả cuộc đời cô.
- Lạc Dương, anh đã cầu hôn em và em đã từ chối phải không? Anh còn muốn cưới em không?
Nếu còn ý định đó thì bây giờ em sẽ trả lời anh răng em đồng ý - MaiMai nhìn thẳng vào mắt Lạc Dương, nói rõ rành từng chữ một
Trái tim Lạc Dương như ngừng đập.
1s...
2s...
3s...
4s...
Và phải đến giây thứ 5 Lạc dương mới kịp hoàn hồn , trở lại với thực tại
Anh không tin nổi vào mắt mình nữa , cô ấy đang ngồi đây, trước mặt anh và nói rằng cô ấy đồng ý.Anh sung sướng đến phát điên lên!
Mở tung cửa xe, Lạc Dương chạy như bay ra ngoài ,hét lớn trong tiếng mưa rào rào:
- Cô ấy đồng ý rồi!!!!!!!
Giây phút này đây dù cứ như đang ở trên mây, Lạc Dương vẫn có thể nhận ra rằng Mai Mai đồng ý không phải vì yêu anh, quên đi Tử Long.
Nhưng anh không hề buồn vì anh biết điều này có nghĩa là cô ấy cho anh cơ hội làm cô hạnh phúc!
Lính gác trước ngưỡng cửa trái timcủa cô ấy đã phải nhường đường cho anh đi để anh tiến đến gần hơn.Chỉ 1 thời gian nữa thôi, anh sẽ tìm ra mật mã của cánh cửa ấy . Tất cảvẫn còn là 1 ẩn số , là câu đố lớn của đời anh . Nhưng anh nhất định sẽ có cách giải. Nhất định thế!
......
Trong khi đó Mai Mai đang ngồi trong xe ô tô thầm thì với những hạt mưa
- Lạc Dương, em nợ anh , nợ anh cả thế giới này! Có thể là không đủ đâu nhưng anh hãy chấp nhận sự đền ơn này của em.......
Lạc Dương, anh là định mệnh của đời em ......., có lẽ nào..........??????!!!!!!
Chương 03:Đính ước1 tuần sau, tại cửa hàng áo cưới.....
- Anh không cần đi cùng em đâu, chỉ là đính hôn thôi, mặc gì chẳng được !
- Không được, cô dâu của anh phải là người đẹp nhất !
Nói rồi anh cầm tay cô ấy chạy vòng vòng hết chỗ này đến chỗ khác , cứ như thể anh đang chọn váy cưới để.....mình mặc làm.....cô dâu vậy
Sau 1 hồi thử hết cái này đến cái nọ thì cuối cùng cũng chọn được 1 cái ưng ý . Phải nói là Mai Mai mặc cái nào cũng đẹp nên mới mất nhiều thời gian
......
Tiếng nhạc nổi lên, cô dâu chú rể bước vào lễ đường....
Đã rất nhiều lần Lạc Dương nhìn thấy những cặp tình nhân như thế này rồi . Nhưng thời gian cứ trôi , dòng đời cứ chảy xiết , anh chỉ nhìnvà nhìn. Anh nhìn người ta sánh đôi bên nhau mà lòng ghen tị vô cùng!
Bạn bè anh dù chưa có vợ nhưng ai ai cũng đều có người yêu cả. Người ta chê anh khờ , đẹp trai nhà giàu mà không có lấy 1 mảnh tình vắt vai.
Anh đã bước đi cô đơn 1 mình bao năm nay. Khi ai ai cũng có 1 thiên đường tình yêu của riêng mình, anh vẫn cứ lẻ loi
Nhưng giờ đây, bước bên anh là người con gái tuyệt vời - người mà anh đem lòng yêu thương từ lâu lắmrồi . Anh bước đi cùng Mai Mai trongánh nhìn của bao người.
Vui mừng có , ghen tị có, ngạc nhiên có .... Bây giờ Lạc Dương có thể tự hào với bạn bè rằng rốt cuộcanh cũng kiếm tìm được 1 bến đỗ- nơi anh sẽ neo đậu cả cuộc đời.
Mai Mai thì khác. Bước đi bên Lạc Dương, đầu óc cô rối bời. Phải chăng cô đang phản bội lại Tử Long ,phản bội lại thứ tình yêu cô đã tôn thờ ngần ấy năm trời
Khi Lạc Dương đã nói đồng ý, cha xứ quay sang hỏi cô
- Mai mai, con có đồng ý không?
Tim cô nhói đau. Lạc Dương đang nhìn cô mỉm cười khiến cô càng đauhơn!
Chưa bao giờ cô phải đứng trước sự lựa chon nào khó khăn như thế này. Cô đã đồng ý lời cầu hôn của Lạc Dương nhưng lúc này đây cô lại ngập ngừng. Xây dựng 1 hạnh phúc mới hay quay trở về ôm qua khứ đau thương?
2 phút 30s trôi qua. Khán phòng như nghẹt thở , tất cả là 1 màu u ám
- Ta hỏi con 1 lần nữa , con có đồng ý không?
Mai Mai vẫn tiếp tục im lặng . Lạc Dương đang đếm từng giây của chiếc kim đồng hồ , mồ hôi lấm tấm trên trán. 1 vài vị khách bắt đầu xôn xao
5 phút rồi....
" Anh sẽ chúc phúc cho em chứ , TửLong?" -Mai Mai tự nhủ với lòng mình
Biết rằng không thể làm thời gian ngừng lại được và cô cũng không muốn Lạc Dương phải đau khổ....
-Thưa cha, con đồng ý !
Giây phút ấy, Lạc Dương như võ òa trong hạnh phúc . Anh nhấc bổngMai Mai lên ,xoay mấy vòng khiến cô chóng mặt . Tất cả ai nấy đều vui mừng vỗ tay chuc phúc cho cặp đôi kì cục này
Khẽ đưa đôi mắt về phía bố mẹ,Mai Mai thầm thì:
" Con đã làm đúng phải không , bố mẹ?"[yeutruyen.mobi]
Chương 04:Du ngoạn thiên đườngNgay ngày hôm sau Lạc Dương và Mai Mai lên máy bay tới khu biệt thựbên bờ biển hưởng tuần trăng mật sớm !
Tuy chưa kết hôn mới chỉ là đính hôn thôi nhưng vì công ti đang ổn định nên đi luôn. Sau này công ti lại khủng hoảng tài chính thì sẽ chẳng có cơ hội mà đi nữa. Vì lí do ấy mà các vị phụ huynh bắt con cái đi sớm dù cả hai không muốn thế
I) Em là fan của DBSK
Bữa tối ngoài trời , không khí lãng mạn nhưng vô cùng căng thẳng.....
Từ trước đến giờ Mai Mai chưa bao giờ để ý bất kì hành động nào của Lạc Dương vì đơn giản trước đây Lạc Dương chưa là ì với cô cả , không phải bố mẹ cũng chẳng phải người yêu vậy thì để ý làm gì cả. Nhưng hôm nay....
- Anh bị nnghẹn à? Hay đau bụng ? Sao cứ ăn 1 miếng lại uống nước rồi lại thẫn thờ là sao?
Lạc Dương giật mình, không ngờ côấy đang để ý đến mình . Nguyên nhân sâu xa của việc này rất chi là củ chuối . Chẳng là chang ta vẫn đang lâng lâng trên mây , ngồi trước"vợ" cảm xúc dạt dào đến mức nghẹn ngào , nghẹn ngào quá đến mức nghẹn cả .... Cơm ^^
Sau 1 hồi định thần lại ,Lạc Dương quyết định hỏi Mai Mai điều anh vô cùng thắc mắc. Không biết rằng nó có quá phũ phàng không nhưng nếu không hỏi thì anh sẽ chẳng thể ngủ nổi
-Mai Mai này anh hỏi em nhé ,vì sao ...vì sao em lại cưới anh
-Vì em yêu anh thế thôi, đừng hỏi nữa
Cô ấy nói mặt không chút biểu cảm, đến con mèo cũng biết là cô nói dối. Và rồi , như để lảng tránh tất cả, cô ấy bỏ vào nhà , để lại Lạc Dương 1 mình với hàng đống câu hỏi thắc mắc
Nếu cô ấy vì gia đình mà cưới anh thì anh sẽ cảm thấy tội lỗi lắm ! Anh sợ rằng cái tình yêu chỉ bắt nguồn từ 1 phía sẽ chẳng mấy chốctan vỡ. Anh sợ cô ấy bị tổn thương và cả anh nữa nếu thật sự là như thế thì trái tim anh sẽ rỉ máu cả đời
Lòng nặng trĩu ,Lạc Dương bước chậm chạp vào nhà. Đầu óc đang rốibời thì bỗng nhiên....
- Woa ! Đẹp trai quá - Mai Mai hét ầm lên, có lẽ lung lay.... cả nhà
Lạc Dương trố mắt nhìn, vừa mới mấy phút trước mặt lạnh tanh mà giờ thì......
- A ha , lại mấy chàng DBSK à? Chồng chưa cưới của em đang lù lù trước mặt không nhìn, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngắm mấy chàng kia. Anh không đẹp trai bằng à?
-Không- Mai Mai trả lời thẳng thừng
-Anh đẹp trai hơn ! - Lạc Dương sửng cồ
- Sai rồi, em nói anh nghe nhé, trong long em anh chỉ xếp vị trí thứ6 thôi, 5 vị trí đầu cho 5 anh kia
Đột nhiên Mai Mai không nhắc tới Tử Long , không biết rằng cô ấy không nhớ thật hay cố ý không nhắcđến nhưng nghe thấy vậy lòng Lạc Dương thấy vui vui. Anh quyết định ngồi xuống xem cùng
Vừa ngồi "an tọa" ,Mai Mai bắt đầu"phát thanh" tuyên truyền lịch sử của DBSK nhằm lôi kéo Lạc Dương làm fan. Nào là lực lượng fan hùng hậu, nào là đẹp trai hát hay.......
Nhưng đáng tiếc cho cô, Lạc Dương là 1 người rất kiên định. Muốn anh làm fan phải có điều kiện
-Nếu muốn anh trở thành fan thì.....hôn anh đi- Lạc Dương nói, chưa bao giờ anh cười đểu cáng nhưbây giờ. Anh vốn là người rất nghiêm chỉnh
Đương nhiên là Mai Mai không chịu cho đến khi anh hạ điều kiện từ hôn môi sang hôn má !
-Hôn rồi thì xem đi, mai em hỏi về DBSK mà anh không biết thì đừng có trách.
Ngồi xem được 1 lúc mắt cô rã ra, mệt , buồn ngủ. Mai Mai ngả vào vai Lạc Dương ngủ ngon lành như 1 đứa trẻ!
-Em thật là đáng yêu. Ở bên em anh không thể không cười được-Lạc Dương nói, tay khẽ vuốt mái tóc cô- anh sẽ không để mất em lần nữa đâu, Mai Mai à!.......
II) Xe đạp ơi...!
Sáng sớm, trời trong xanh, gió khekhẽ thổi. Lạc Dương kéo tấm rèm ra cảm nhận bầu không khí tinh khôicủa 1 buổi sớm mai. "Dễ chịu quá, cô ấy dậy chưa nhỉ?"- anh nghĩ thầm rồi chạy sang mở cửa phòng Mai Mai. Cô ấy vẫn ngủ, chắc vì hôm qua thức khuya xem show của DBSK nên giờ vẫn ngủ khì khì
Lạc Dương để cô ấy ngủ, chạy nhanh xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. 1 đĩa trứng ốp la hình mặt cười, 1 bánh mì kẹp, 1 ly sữa. Tuyệt! Anh vừa làm vừa cười tận hưởng niềm hạnh phúc được chăm soc người mình yêu - người sẽ thành vợcủa anh trong tương lai
Đang mải trang trí bàn ăn thì Mai Mai bước xuống khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, chẳng có vẻ gì là muốn tỉnh cả.
-Ơ, sao anh không để phục vụ làm?
-Anh muốn tự tay làm cho em-Lạc Dương cười vui vẻ rồi kéo tay cô đến ngồi vào bàn ăn
-Woa, anh khéo tay thật đấy-vừa ăn miếng đầu tiên Mai Mai đã tấm tắc khen
Sở dĩ cô khen như vậy là do cô không biết.....nấu ăn. Đến cái bánh mì kẹp gì cô cũng chả biết. Xấu hổ thật ! +.+. Lạc Dương không nói gì chỉ lắc đầu tỏ vẻ .......bó tay trước cô gái vụng về hết cỡ này
-Ăn xong rồi em muốn đi đâu? Đạpxe không? Nghe cũng lãng mạn đấy!
-Đạp xe à ? À ..ừ...thì thật ra em không biết đi xe đạp!
-Trời đất, em không biết đi hả? À mà cũng đúng thôi, đại tiểu thư suốt ngày đi ô tô không biết đi cũngphải !
-Anh thì không phải đại thiếu gia à? Chẳng qua.....chẳng qua là em không thích thôi. Nếu không thì anhthua em là cái chắc
Từ bé, dù là đi học hay đi chơi, Mai mai đều ngồi ô tô. Nếu không phải gia đình đưa đi thì là Tử Long đưa đi. Thỉnh thoảng cũng có đi xe đạp nhưng chỉ là ngồi sau xe Tử Long thôi.
Bạn đang đọc truyện tại y eu truye n.m obi. Lạc Dương cũng chẳng khác gì. Anh ghét đi xe đạp, đơn giản là vì bụi đường bám đầy người. Nhưng vìước muốn 1 ngày được chở Mai Maingồi sau mà anh cố găng học đi cho bằng được
Cuối cùng thì ước nguyện đó cũng thành hiện thực. Lạc dương vui quá !Trước kia, đã có lần anh đứng chờ Mai Mai ở 1 góc sân trường với mong muốn được chở cô ấy đi.
Nhưng Tử Long luôn là người cướp đi của anh cơ hội đó. Và anh lại chỉ có thể trộm nhìn Mai Mai cười đau khổ 1 mình
Nhưng bây giờ tất cả đã đổi khác, Tử Long chưa trở về ,anh cũng lo nhưng nó lại là điều may mắn cho anh !...
Chỉ vì cái tinh ương ngạnh mà Mai Mai bầm tím cả người. Cô nàng bắt Lạc Dương dạy đi xe đạp. Kết quả là ngã lên bờ xuống ruộng. Thật là thê thảm, thảm trên cả mức thảm !
Chiều đến , người đau ê ẩm , chân cũng mỏi rồi. Mai Mai không đòi đi xe nữa, cô để Lạc Dương đèo đi.
Cô ôm chặt lấy anh ấy như khi bámcây vậy . Lúc này đây Mai Mai mới thấy Lạc Dương sao mà ấm áp quá, đáng yêu quá !!! Trái tim cô đang rung động , xao xuyến trước cái hơiấm ấy. Cô run rẩy , cô sợ hãi . Cái trái tim tưởng như dã ngủ yên từ 6 năm trước , giờ đây nó đã thức tỉnh, để cô có được cái xúc cảm mãnh liệt trước 1 người con trai khác không phải Tử Long mà là Lạc Dương.
III) Mưa cho ta gần nhau
Về đến nhà Mai Mai mới để ý thấyLạc Dương đi chơi mà vẫn mặc áo sơ mi quần hộp , nghiêm chỉnh một cách thái quá.
- Lạc Dương , sao anh ăn mặc gì mà kì cục vậy ? Đi chơi chứ đâu phảiđi làm . Anh 25 tuổi hay là 52 tuổi thế ?
Sau khi bị chê lên chê xuống như thế Lạc Dương đành ngậm ngùi vào nhà thay áo . Một lát sau , Lạc Dương bước ra tay cầm một chiếc ô, nếu anh mỉm cười lúc ấy thì chắc có hàng loạt cô gái ngây ngất say như điếu đổ trước vẻ đẹp trai lai láng của mình . Trông anh bây giờ giống một hot boy tuổi teen thứ thiệt . Quần jeans áo phông khiến anh trẻ ra mấy tuổi!!!
Trời đang mưa , Mai Mai vẫn chưa vào nhà , Lạc Dương lo quá , anh chạy đi tìm khắp trong vườn , té ra cô ấy đang .... Nghịch nước bên cái hồ nhỏ . Cô ấy cứ như một đứa trẻ con 5 tuổi ấy . Việc .... trông trẻ này khiến Lạc Dương mệt quá !!!
- Woa , anh đẹp trai thật đấy - MaiMai ngước nhìn Lạc Dương khen chân thành
Lạc Dương chẳng để ý gì đến câu nói ấy chỉ chạy đến chỗ Mai Mai và bắt cô vào nhà . Cô khó chịu trước thái độ cứng nhắc của Lạc Dương . Sau giây lát suy nghĩ cô đã có một kế hoạch.... Nham hiểm nhằm bắt Lạc Dương thay áo lần nữa cho bõ tức . Mai Mai giật mạnh chiếc ô Lạc Dương đang cầm rồi nhanh chóng đẩy anh ấy xuống hồ . Cô ấy nhanhquá khiến Lạc Dương không kịp trở tay . Trong tích tắc anh đã... yên vị dưới nước .
- Haha, trông anh đáng yêu quá . Thay quần áo thêm lần nữa nha . Bye a....
Chưa kịp nói hết câu "Bye anh" Mai Mai đã bị Lạc Dương kéo xuống hồ cùng . Cô ấy sợ quá ôm chặt lấy cổ Lạc Dương , chắt đến mức suýt nữa thì ngạt thở .
- Đồ độc ác , hic hic!!! - Cô ấy hét ầm lên , khóc nức nở - A , hắt xì , đồ độc ác , hắt xì , em không biết bơi ...
Mai Mai hắt xi liên tục Lạc Dương sờ chán cô ấy thấy nóng ran vội bếcô ấy vào nhà , vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Trời đất !!! sao em yếu xìu vậy . Mới ngậm nước một tí đã sốt rồi bó tay em!!!
IV) Sự so sánh nghiệt ngã
Khi Mai Mai đã uống thuốc và nằm yên trên giường , Lạc Dương mới lên tiếng :
- Tối nay anh sẽ ngủ ở đây . Để em một mình anh không yên tâm.Thấy cô bé Mai Mai mắt tròn mắt dẹt , anh vội trấn an tinh thần:
- Đừng có nhìn anh như thế. Ngủ đi. Anh nằm trên cái giường khác
Nói là nằm ở đây để trông Mai Mai mà Lạc Dương ngủ trước cả cô nàng. Cũng phải thôi, anh ấy mệt quá. Cả ngày cứ phải chạy theo cái cô bé nghịch ngợm kia không ngất xỉu là may rồi +.+
Chờ đến khi Lạc Dương đã ngủ được 1 lúc lâu, Mai Mai mới rón rén đến bên anh. Cô khẽ đặt tay lên đôi môi, lướt trên sống mũi cao cao trên bờ mi dịu dàng và cảm nhận hơithở của anh ấy
- Anh thật là đáng yêu! Tại sao em không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ?!- Cô thủ thỉ rồi tựa đầu vào vai Lạc Dương ngủ ngon lành
Đang yên giấc thì bỗng..
-Á, đau quá - tiếng Mai Mai hét lênkhiến Lạc Dương tỉnh giấc
-Ơ, sao thế, sao em ngủ đây, đau chỗ nào à, có đau nhiều không, để anh xem nào- Lạc Dương vừa hỏi dồn dập vừa quay sang bật đèn
Khi phòng sáng lên, Lạc Dương "à" lên 1 tiếng, hiểu ra mọi chuyện. Té ra vừa nãy do anh cựa mình, đập cánh tay lên eo cô bé, vào đúng chỗ bị bầm tím- hậu quả của việc tập xeđạp nên mới đau thế !!!!
-Nằm yên đấy, để anh bôi thuốc và dán cao cho
Vừa chạm vào eo cô ấy tay anh có cảm giác mơn man kì lạ. Da cô trắng quá lại mịn như bột vậy. Lạc Dương bị kích thích cực độ. Anh cúithấp người xuông hôn cô ấy. Mai Mai vẫn nằm yên như thế cho đến khi Lạc Dương cầm cái cúc áo của côgiật tung ra
Cô đẩy Lạc Dương qua 1 bên, chạy bán sống bán chết đến nỗi vấp chân vào ghế và đập đầu vào cửa. Cô ấy ngã xuống, thu mình vào goc tường và khóc.....
Như bừng tỉnh giấc mộng, Lạc Dương toan chạy đến bên cô nói lời xin lỗi cho cái hành động dại dột vừarồi và lau khô những giọt nước mắt đang rơi lã chã kia nhưng....
- Đừng có lại gần em. Anh là đồ độc ác, đồ xấu xa. Anh....anh khôngbao giờ bằng được Tử Long, không bao giờ, không bao giờ......
Lạc Dương chết điếng người, tim anh đau tê tái. Cô ấy đang so sánh anh và Tử Long, cái sự so sánh nghiệt ngã mà anh không bao giờ muốn nghe
Lạc Dương đang tức giận. Giận thậtsự! Cơn sóng ghen tuông trào dâng trong lòng anh. Anh mở cửa rầm 1 cái rồi bỏ sang phòng làm việc để Mai Mai lại 1 mình
Anh ngồi ôm cái máy tính đến sángnhưng thật sự là chẳng nạp vào đầu được chút nào cả. Đầu óc anh đang rối bời lúc nào cũng o o cái câu hỏi :" Chẳng lẽ mình không bằng thằng nhóc đó"
.....
Còn với Mai Mai, cô ấy không giận Lạc Dương, cô ấy đang đau khổ. Tưởng rằng mình có thể quên được Tử Long, xây dựng 1 hạnh phúc mới bên Lạc Dương. Nào ngờ..... Lạc Dương làm cô nhớ đến Tử Long , nhớ nhiều lắm, nhớ đến phát điên lên. Khi bờ môi Lạc Dương chạm vàobờ môi cô, hình ảnh của Tử Long lại hiện ra trước mắt cô.
Và cho đến khi cái cúc áo bị giật tung ra thì cô hoảng sợ thật sự. Cô ấy sợ phải đối mặt với quá khứ với cái mối tình đầu đầy ngọt ngào và cũng không thiếu những đắng cay.
Có lẽ nào mình đang phản bội lại Tử Long, phản bội lại cái tình yêu côđã tôn thờ suốt 6 năm nay- cô nghĩvậy. Và trong cái lúc hoảng loạn ấy, cô đã nói những điều không nên nói làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lạc Dương
Cô ấy biết mình đã sai khi nói thế nhưng lại không đủ can đảm đối mặt với Lạc Dương nói lời xin lỗi !
Và thế là vì sự yếu đuối của 1 đứacon gái và niềm kiêu hãnh của 1 thàng con trai đã vô tình đẩy 2 người ra xa nhau
Suốt 10 ngày liền, Lạc Dương và mai Mai nhốt mình trong phòng. Đi ngang qua cũng không nhìn nhau lấy1 cái, ăn cơm cũng không ngồi cùng nhau, người ăn trước kẻ ăn sau
Khu biệt thự bây giờ không khác gì 1 tòa lâu đài ma ám, lạnh lẽo .u ám, không 1 chút sức sống
Trong thời gian ấy, Lạc Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ mình không hề sai mà chỉ quá vội vàng mà thôi. Anh biết giờ đây trái tim Mai Mai đang dần hướng về phía mình. Nhưng có thể 3 tuần- khoảng thời gian ngắn ngủi này chẳng là gì so với 6 năm cho 1 tình yêu mãnh liệt
"Có lẽ quyết định quên đi Tử Long, sống 1 cuộc sống mới bên mình thực sự khó khăn với cô ấy"-Lạc Dương chợt nghĩ.
Và anh hiểu rằng mình cần làm điều gì lúc này.......
V) Lời thú tội trước tình nhân
Thật là khó để đối diện nhau lúc này !!! Nhưng cứ tiếp tục cả hai sẽ khủng hoảng tinh thần sớm thôi .
Sáng , Lạc Dương dậy thật sớm , đặt trên bàn ăn một mẩu giấy chỉ cách nhau có mấy bước chân mà phải hẹn hò qua giấy thật là phiền toái " 7:00 tối nay , ra sân sau biệt thự , anh có chút chuyện muốn nói với em"
Mai Mai cầm mảnh giấy , lòng vui sướng . Đây là cơ hội cho cô sám hối trước cái tình yêu mới hé nở kia. Cả ngày cô cứ bồn chồn đứng lên rồi lại ngồi xuống không yên . Cô đang cố nghĩ xem mình nên nói gì , một lời xin lỗi nhẹ nhàng để không làm tổn thương đến trái tim Lạc Dương một lần nữa .
Và rồi cái gì dến cũng phải đến . Màn đêm buông xuống . Mai Mai lặng lẽ ngồi ở ghế đá và chờ đợi chàng Lạc Dương .
- Một bó hoa thay cho lời xin lỗi . Em có chấp nhận không ? - Lạc Dương đứng trước mặt nàng , đưa bó hoa hồng xanh tặng cô . Hoa hồng xanh là hoa mà Mai Mai thích nhất .
Lạc Dương ngồi xuống ghế , vòng tay ra sau cô , ngẩng mặt lên trời , nhìn xa xăm vào khoảng không rộnglớn , ánh mắt thoáng chút gì đó rất đau khổ .
- Em thật là tàn nhẫn !!! không biếttừ khi nào , em đã đánh cắp trái tim anh . Suốt bao năm qua anh chẳng thể yêu ai khác ngoài em , anh chỉ biết riêng em , chỉ biết có mình em thôi !!! Anh lao đầu vào yêu em như một con thiêu thân , anh đã yêu hết mình , yêu một cách nồng cháy hết mình cho tình yêu với hi vọng một ngày nào đó em nhìn thấy anh . Và rồi thì cuối cùng ước nguyện ấy đã thành hiện thực . Em đã biết rằng anh yêu em . Nhưng trái tim em đã có người khác rồi . " Thằng nhóc Tử Long ấy thật là sung sướng . Anh cũng muốn được như cậu ta và thế là ngọn lửa tình yêu trong anh lại cứtiếp tục cháy , cháy sáng chói lòa đến nỗi anh đã tự thiêu rụi chính mình . Vậy mà em chẳng hề đáp lại .Anh đã đau khổ như thế nào em có biết không ? Yêu mà chẳng được yêu , thật là phũ phàng .... Người ta chê anh khờ - Cũng đúng thôi . Anh là một tên khờ , anh đã yêu người không nên yêu . Nếu ở bên anh khiến em nhớ cậu ta nhiều đến thế thì anh sẽ để em đi... Xin lỗi em !!!
- Lạc Dương vừa nói vừa cười , một nụ cười chua chát .
Anh đã yêu em 1 tình yêu quá độ,
Đôi lúc làm em sợ,phải không em?
Em đã quen với những gì nho nhỏ,
Vui chỉ đủ ,buồn và nhớ để vừa quên
Ân ái hẹn hò....trò phiêu lưu vặt vãnh,
Như chút giấm chua trong bữa ăn nhạt hàng ngày
Mà vẫn biết tình yêu là rượu mạnh,
Nâng lên môi chưa uống đã lo say.
Anh chẳng trách em đâu, thời buổi này là vậy,
Sống thì lay lắt mà chết lại tiếc mình
Đành tự giết mình trong trò chơi tình ái,
Trò chơi này không có chỗ cho anh !
( trò chơi- Nguyễn Hoàng Sơn)
Từ nãy đến giờ Mai Mai chỉ ngồi imlằng và lắng nghe . Cô ngỡ ngàng trước tất cả những gì Lạc Dương nói - những lời nói từ tận sâu đáy lòng anh mà bao lâu nay anh đã giấukín . Mai Mai tưởng rằng tình yêu cô dành cho Tử Long là vô cùng mãnh liệt , sẽ chẳng có ai có một tình yêu như thế . Cô biết Lạc Dương yêu cô từ lâu nhưng chẳng bao giờ cô nghĩ nó lại tha thiết cháybỏng đến thế . Đến bây giờ cô mới thấy mình thật tàn nhẫn . Cô là người dẫm nát trái tim của Lạc Dương .
Và lúc này đay , cô cần một lời thú tội , một lời thú tội trước Lạc Dương - người đã yêu cô hết mình suốt bao năm qua .......!!!!!
Lạc Dương đút tay vào túi..... đi vào nhà...mỗi bước đi lòng lại thêm nặng trĩu. Mai Mai chạy tới, ôm anh ấy thật chặt từ phía sau, nước mắtbắt đầu chảy ra giàn giụa
-Anh đừng đi, làm ơn, anh không phải người có lỗi. Em sai rồi.... sai thật rồi anh à !. Đừng bỏ em 1 minh trong bóng tối... làm ơn.....- cô ấy hét lên thống thiết, nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra, ướt hết lưng áo của Lạc Dương
Nhưng Lạc Dương đã rút tay cô ấy ra và bước tiếp 1 cách lạnh lùng
- Đừng cố ép mình nếu em không muốn
-Đồ ngốc ! Anh có biết là anh ngốclắm không hả? Tại sao..... tại sao anh không nhận ra rằng ....em yêu anh chứ ? Em yêu anh, anh có hiểu không ? -Mai Mai nấc lên nghẹn ngào. Cô ấy nhìn Lạc Dương ánh mắt tha thiết chan chứa 1 tình yêu đang rực cháy
Bao năm qua, cô đã kìm nén cảm xúc của mình , ép mình không được yêu Lạc Dương để không trờ thành kẻ phản bội lời hẹn ước Tử Long. Côcũng là 1 cô gái bình thường, cũng biết yêu cũng biết rung động .
Lạc Dương là 1 chàng trai tốt rất tốt là khác. Những khi cô yếu mềm khi cô gục ngã, Lạc Dương luôn là người duy nhất nâng đỡ cô như 1 thiên thần hộ mệnh
Anh ấy luôn yêu cô mà không yêu cầu cô đáp trả. Yêu đơn phương đaukhổ nhiều lắm ! Trái tim anh ấy đau nhưng anh chấp nhận tất cả, đau 1 mình còn hơn là ép buộc người khác để rồi cùng đau!
6 năm gần bên nhau chẳng lẽ khônglà gì ????!!! Nhưng Mai Mai đã cố gắng chai lì với tất cả, bắt trai tim mình phải ngủ, ngủ thật lâu để không yêu 1 ai khác ngoài Tử Long !
Nhưng đến bây giờ, những xúc cảm, những suy nghĩ dồn nén tích tụ bấy lâu nay đang bùng cháy thành1 tình yêu mãnh liệt. Chắc cô sẽ phát điên lên nếu không nói ra cái điều ấy
......
Lạc Dương quay lại nhìn cô, ngỡ ngàng trước tất cả. Trái tim anh đập loạn nhịp. Anh không biết liệu mình có đang mơ hay không nữa
Anh cũng biết giờ đây trái tim Mai mai đang dần hướng về phía anh. Nhưng để quên đi Tử Long, quên đi cái thứ tình yêu cô đã ấp ủ, đã tôn thờ suốt 6 năm thật sự không hề dễdàng !
Ấy vậy mà Mai Mai đang đứng trước mắt anh và nói rằng cô ấy yêu anh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc nhưng hạnh phúc, sung sướng vô hạn
Lạc Dương chạy tới bên cô, lau đi những giọt nước mắt vô tội đang rơilã chã kia rồi ôm cô ấy vào lòng
-Anh xin lỗi đã lạnh lùng với em như thế !
......
Bóng tối dường như đã phải nhường chỗ cho ngọn lửa tình yêu rực cháy ấm áp trong lòng họ
Không gian lắng đọng thành những giọt hạnh phúc......
Ngọt ngào.......
Tràn đầy yêu thương......
Mùi hương cây cỏ , tiếng nhịp đập trái tim......
Tất cả thật lãng mạn.......
Và rồi Lạc Dương đã trao cho cô ấy 1 nụ hôn - 1 nụ hôn xóa đi tất cả những giận hờn , những quá khứ đau thương , nụ hôn khởi đầu cho 1 tình yêu mới , nồng nàn hơn....bỏng cháy hơn....
VI) EVERYDAY I LOVE YOU MORE!!!!!
Trong phòng của Lạc Dương.....
- Em có chắc rằng mình đã sẵn sàng không? Nếu không thì đừng épbuộc mình !
-Em chắc chắn !- Mai Mai nhìn Lạc Dương ánh măt không chút do dự- Từ giờ phút này đây em sẽ thực sự trở thành vợ của anh , của riêng anh, riêng anh mà thôi..... Mãi mãi.....vĩnh viễn.....
......
Sáng ,thức giấc, nhìn thấy 1 vệt máu như cánh hông trên chăn ,Mai mai bất giác đỏ mặt, đỏ lên như cà chua chín. Cô liếc mắt nhìn sang bên chiếc đèn ngủ.
1 bó hồng xanh rất lớn kèm theo 1 chiếc thiệp nhỏ:
"EVERYDAY I LOVE YOU MORE!!!"- là nét chữ của Lạc Dương
Mai Mai mỉm cười hạnh phúc
-Anh ấy thật là lãng mạn!!!
Cô chạy sang phòng làm việc. Lạc Dương đang ngồi đó, bên chiếc máytính, khuôn mặt đăm chiêu
Mai Mai rón rén bước tới bịt mắt anh ấy
-Mai mai, em tỉnh rồi à?
-Sai rồi em không phải là Mai Mai- cô nhóc nhõng nhẽo
-Nhà chỉ có 2 người, không phải em thì là ai?- Lạc Dương phá lên cười
-Không được, chồng yêu anh phải gọi em là vợ !!!!!- Cô ấy ghé sát tai Lạc Dương thầm thì, nũng nịu bằng cái giọng ngọt như mía lùi !!!
Cô cũng thật là lạ. Cô yêu Tử Long, chờ đợi suốt 6 năm và rồi vội vã đính hôn với Lạc Dương quên đi cái mối tình ấy. Và mới chỉ có 3 tuần thôi, cô đã thay đổi hoàn toàn.
Đứng trước Lạc Dương cô có thể gọi "chồng" 1 cách trơn tru và bằng cái giọng ngọt sớt.
Sẽ có người nói cô là kẻ bạc tình bạc nghĩa, là kẻ trăng hoa. Nhưng 6 năm chờ đợi với 1 cô gái bé nhỏ khác nào 1 cực hình!
Cho đến phút chót, trước khi cô đòng ý lời cầu hôn của Lạc Dương cô vẫn là 1 người con gái chung tình.Quá chung tình là khác !
Trong 6 năm sang Mĩ, chỉ có 2 nămđầu Tử Long còn nhắn tin cho cô nhưng 4 năm tiếp theo, không 1 lời nhắn nào cả. Thậm chí cô không biết Tử Long còn sống hay đã chết,không biết anh ấy ở đâu. Vậy mà côvẫn chờ, chờ mỏi mòn. Thế chẳng phải là quá đỗi chung tình hay sao?
Đã đến lúc cô được sống cho bản thân mình, sống với 1 mục đích khác, không phải để chờ đợi mà để chăm sóc người đã tôn thờ cô như 1nữ thần bấy lâu nay
Cho đến bây giờ, sự mất tích của Tử Long trước ngày sinh nhật của Mai Mai vẫn là 1 ẩn số.
Nhưng cô không muốn đi tìm cái ẩnsố ấy nữa.....
Không chờ đợi câu trả lời từ cuộc đời này nữa.....
Không đắm chìm trong tuyệt vọng, trong đau khổ nữa.....
Cô sẽ quên tất cả để đến với Lạc Dương 1 cách chân thành nhất
Lạc Dương nghe được cái từ"chồng" thì sướng âm ỉ. Anh cười ầm lên khiến Mai Mai bực mình. Cô nhìn Lạc Dương bằng đôi mắt hình dấu hỏi chấm, khuôn miệng hình dấu hỏi chấm, trên đầu cũng là 1......dấu hỏi chấm vừa to vừa nặng tưởng chừng ....đè gãy cổ cô nàng ^^
-Anh chê em trẻ con à?- Cô ấy nói mặt đỏ bừng bừng lên vì tức giận
Lạc Dương không trả lời, cười cànglúc càng lớn. Mai Mai giận dữ bỏ ra khỏi phòng. Nhưng vừa đi được có vài bước đã bị Lạc Dương kéo lại, ghì chặt lấy. Anh ấy hôn tới tấp lêncổ cô
-Á á, nhột quá, buông em ra....-Mai mai vừa nói vừa cười khúckhích vì nhột quá !
-Nói yêu anh thì anh sẽ buông ra-Lạc Dương cười 1 nụ cười rất chi là......đểu ^^
-Được rồi, được rồi, em yêu anh, em yêu anh, thả em ra đi-Mai Mai liến thoắng 1 hồi
-Không được nói lấy lệ
Mai Mai ngước nhìn Lạc Dương, nóirõ rành từng chữ bằng giọng tha thiết chứa chan 1 tình cảm chân thành...
-Em yêu anh, yêu nhiều lắm, yêu nhất trên đời
Lạc Dương không nói gì nữa, anh chỉ mỉm cười, mãn nguyện
Yêu chàng yêu chàng yêu đến chết
Mời người khắc họa bóng hình kia
Đem về ấp ủ trong chăn ấm
Đêm ngày ôm ấp chảng chia lìa
(Tác giả sưu tầm -Cực phẩm gia đinh)
3299