London còn xa lắm
Tác giả: voi ngọt ngào
Chương 1: Định Mệnh.
London cũng như mọi nơi anh từng đến. Cànggần đến nửa đêm càng vắng vẻ. Cứ như dòngngười hối hả vừa mới đây đã tan thành từng cơn gió lạnh thổi quanh vậy. Magnolia đã không còn đông khách, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt, mùi sisha từ những góc khuất và tiếng piano thánh thót bị lạc đi trong không gian ấy. Gọi một ly Brandy, Hoàng Sơn lắc đều ly rượu trong tay và chăm chú nhìn theo đôi bàn tay của cô gái trẻ đang dạo dương cầm. Khoé môi anh khẽ cười, nuốt xuống cổ họng từng ngụm rượu đắng nồng, anh tiếp tục gọi thêm một ly nữa. Bản đàn kết thúc trong tiếng vỗ tay của những người thưởng thức. Cô gái trẻ đi qua anh rất khẽ. Có lẽ cô ta là một người Trung Quốc hoặc Thái Lan. Cũng cóthể là một cô gái Philipin… Dùng tiếng mẹ đẻcủa mình anh thốt lên một câu bằng âm gió rất nhẹ:
“Đàn-gẩy-tai trâu!”
Bước chân của Thanh Hương đột ngột dừng. Cô xoay người lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa nói bằng tiếng Việt rất chuẩn. Giọng Hà Nội, nếu cô đoán không nhầm. Nhìnthẳng vào đôi mắt đen của anh đầy thách thức, cô dịu dàng cất tiếng:
“ Biết thì nói là biết. Không biết thì nói là không biết. Ấy mới là biết!”
Hơn hai mươi năm gắn bó với cây dương cầm, những gì người khác nhận xét về tiếng đàn của cô chỉ có một từ: perfect! Nhưng người đàn ông đang ngồi đây thật sự khiến cô nổi giận. Càng không nghĩ anh ta còn là người Việt Nam….
Trước cái nhìn dường như muốn ăn tươi nuốtsống của cô bé trước mặt, Hoàng Sơn khẽ nhếch khoé môi và cười duyên. Không ai nói với ai thêm một câu nào nhưng qua ánh mắt đều có thể thấy rất rõ sự phẫn nộ trong đôi mắt nâu sóng sánh của cô gái. Còn chàng traivẫn chậm rãi với ly rượu trong tay mình. Hít một hơi thật sâu, đặt ly rượu xuống, Sơn đứng dậy làm động tác mời ngồi với cô rồi anh bước về phía cây đàn. Những ngón tay thon dài lướt nhanh một lượt thử độ vang của các phím. Thả lỏng cơ thể, anh thở dài rồi bắt đầu chuyên tâm vào bản đàn nổi tiếngcủa Bethoven. Định Mệnh! Một bản đàn xưa cũ nhưng làm người nghe như được thưởng thức lần đầu. Tất cả đều chết lặng trong tiếng nhạc buồn thương. Thanh Hương đưa tay đặt lên trái tim mình, cô cảm thấy khó thở bởi thứ âm thanh do người đàn ông đó tạo ra. Anh ta như đang chơi bằng một đôi tay ma quỉ chứ không phải là đôi bàn tay nghệ sĩ của một người bình thường. Tiếng đàn réo rắt, các nốt đều tròn và sáng rõ. Những khúc cao, trầm đều khiến người ta nghẹt thở và quằn quại với nỗi đau của nhà soạn nhạc tài năng. Kết thúc bản nhạc, anh ngồi thẫn thờ vài giây rồi mới đứng dậy xoayngười. Toàn bộ quán bar đều đứng hết dậy theo anh, tiếng vỗ tay không ngớt. Anh chỉ khẽ cười lịch sự rồi bước về phía thu ngân thanh toán và bước nhanh ra khỏi quán. London lại bắt đầu mưa!
“ Này. Kẻ kiêu ngạo kia, đứng lại đã…!”
Hoàng Sơn dừng bước. Cô gái chơi dương cầm đứng trước anh thở dốc, hai bàn tay bé nhỏ chống xuống gối, đầu cô ngẩng lên nhìn anh chăm chú, hơi thở gấp gáp mang theo làn khói mỏng tan ra trong sương đêm. Anh đứng im, ánh mắt lơ đãng nhìn theo làn mưali ti giăng lối. Một phút sau, Thanh Hương tìmlại bình tĩnh mới đứng thẳng người và cất lời:
“ Em muốn anh dạy em chơi đàn. Chơi hay như anh.”
Nhếch môi, anh đáp lời:
“ Xin lỗi. Em đang cản đường về của tôi!”
“ Em muốn anh dạy em chơi đàn. Em muốn đàn xuất sắc như anh!”
“ Vì sao tôi phải dạy em?”
“ Anh sẽ hối hận nếu không chấp nhận lời đề nghị của em!”
Đưa tay đặt lên vai cô gái trẻ trước mặt, anh gạt cô sang một bên rồi bước tiếp. Thanh Hương giậm chân đầy giận dỗi, đôi môi mỏngchu lên với vẻ mặt tức tối, cô không muốn từbỏ mục đích của mình liền chạy theo anh. Hoàng Sơn vẫn thong thả bước về nhà, anh biết cô bé kia vẫn ở phía sau mình nhưng anh giả bộ không hề quan tâm đến điều đấy. Lục tìm chùm chìa khoá quen thuộc trong túi áo, cánh cửa căn hộ mở ra. Ngôi nhà nhỏ nằm yên bình với những dây thường xuân leo bám xung quanh, mùi dạ lan đang toả hương khiến tinh thần con người ta vô cùng dễ chịu. Thanh Hương liên tục nhấn chuông nhưng người đàn ông kia làm ngơ trước tiếng gọi cửa của cô. Mím chặt đôi môi, cái lạnh của sương đêm khiến cô rùng mình, những hạt mưa li ti cứ thấm dần khiến chiếc áo lông trắng của cô thấm ướt. Ngồi xuống trước hiên nhà anh, đôi mắt thoáng buồn. Nghĩ đến căn phòng trọ buồn tẻ của mình cô không muốn trở về. Đã là ngày thứ bao nhiêucô tới đây? Cô không nhớ nữa. Guồng quay của London khiến cô rơi vào áp lực ngày càng nặng nề. 21 tuổi, cô xa nhà để tới theo học Master tại London chuyên ngành kiến trúc. 21 tuổi, bất giác nhận ra cô chỉ có một mình. Luôn cố tỏ ra mình vô cùng cứng rắn, luôn nói rằng con không sao đâu trong mỗi cuộc gọi quốc tế đường dài với ba mẹ, nhưngcô thật sự rất cô đơn. Là cô đơn tự tìm đến với cô hay là do cô tìm đến với cô đơn? Những bài vở bừa bộn, những buổi tối lang thang một mình rồi lại đưa chân tới Magnoliađể dạo dương cầm. Hoà mình trong đám đông người qua đường nhưng cô vẫn thấy sâu thẳm lòng mình bị giá lạnh, và rất đỗi đơn côi. Cười nhạt, đôi bàn tay bé nhỏ tháo dây giầy ra. Gượng gạo đứng dậy, lớp tất mỏng chạm khẽ xuống nền gạch men đã bị thấm nước. Lạnh! Cầm đôi giầy cao gót trên tay, cô nện vào cánh cửa nhà người đàn ông kiêu ngạo. Ai bảo anh ta có quyền vênh mặt với cô? Ai bảo anh ta là người biết nói tiếng Việt Nam hiếm hoi mà cô gặp được? Ai bảo anh ta từ chối cô…? Anh ta có quyền sao?
Hoàng Sơn tắt vòi hoa sen. Quấn khăn tắm ngang hông, anh bước ra phía cửa chăm chú nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Ánh mắt lạnh lùng, anh trầm giọng:
“ Làm loạn đủ chưa cô bé? Bây giờ thì có thể trở về nơi mà em đã sống được rồi đấy!”
Liều lĩnh, Thanh Hương chui qua cánh tay anh bước vào nhà. Hoàng Sơn nhún vai tỏ vẻ bất lực. Cánh cửa gỗ đóng lại, anh cao giọng:
“ Em có biết nửa đêm ở trong nhà một ngườiđàn ông sẽ gặp nguy hiểm không?”
“ Nhưng anh chưa đồng ý dạy em đàn.”
“ Xin lỗi, tôi không phải là nhà soạn nhạc, cũng không phải là giảng viên học viện âm nhạc. Tôi chỉ là khách qua đường, thấy em đánh dở tệ nên chơi lại mà thôi!”
Ngẩng đầu lên bắt gặp nửa người để trần của anh khiến cô ngại ngùng lại cúi đầu xuống. Giọng nói dịu dàng, trong sáng và rất dễ nghe:
“ Em…..em sợ cô đơn!”
“ À. Ra thế! Tôi có thể hiểu là em đang quyến rũ tôi? ”
Bước về chiếc Mac được đặt trên bàn, anh khởi động máy rồi thao tác nhanh, không hề màng tới sự tồn tại của cô gái trong căn nhà của mình. Thanh Hương thất thần vài giây, côcười ranh mãnh:
“ Tuỳ, anh nghĩ sao cũng được. Em cũng chẳng ngại. Chỉ sợ bạn gái anh đến kiểm tra bất chợt. Nếu anh đồng ý dạy em đàn thì em sẽ đi ngay bây giờ!”
Đôi bàn tay chợt sững lại. Từ bạn gái khiến anh cảm thấy chua xót. Xoay chiếc ghế lại đối diện với cô gái trẻ, Sơn khàn giọng:
“ Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Là sinh viên nghệ thuật?”
Lắc đầu với anh, cô nhỏ giọng:
“ Phạm Thanh Hương, 21 tuổi, sinh viên kiến trúc.”
“ Ồ.Em Thanh Hương thân mến. Vì tình đồng hương nên tôi sẽ không ngại cho em trú mưađêm nay tại đây. Nhưng rất tiếc phải nói với em, tôi không có hứng thú với phụ nữ! Còn việc dạy đàn cho em, càng xin lỗi, tôi bất lực!”
Nói rồi anh xoay ghế lại phía bàn làm việc và kiểm tra giá cổ phiếu hối đoái trên các sàn giao dịch. Anh làm việc hết sức tập trung, những ngón tay đánh máy nhẹ nhàng và vô cùng đẹp mắt, đẹp như lúc anh dạo dương cầm vậy. Thanh Hương ngây ngốc nhìn ngườiđàn ông ấy, không gian ngôi nhà dường như câm lặng. Hoàng Sơn cứ ngỡ cô gái ấy hẳn đã đi rồi nên anh cũng chẳng chú ý được nhiều. Tầm hơn một tiếng gì đấy, khi anh đứng dậy chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện cô ta vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Giật mình, anh vỗ nhẹ bàn tay lên ngực để cho dễ thở.
“ Này. Đừng doạ người khác đứng tim như vậy chứ! Nhà em ở đâu? Có cần tôi đưa em vềkhông?”
“ Dù không biết anh là ai, nhưng em thật sự rất thương anh! Hẳn sống với danh phận là đàn ông nhưng lại hứng thú với một người đàn ông khác…Anh chắc là khổ tâm lắm.”
Giọng nói lí nhí và tỏ ra rất chân tình. Chết tiệt, Hoàng Sơn tiến gần về phía cô, ánh mắt anh sọng đỏ:
“ Một là em rời khỏi nhà tôi. Hai là em sẽ phải hối hận về những gì vừa nói!”
Bụng cô réo liên hồi, giờ cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối. Lúc này đồng hồ hẳn đã nhảy tới con số 12h đêm. Hoàng Sơn nghe thấy tiếng dạ dày của cô bé biểu tình, anh bất lực bước về phía tủ lạnh lôi ra hai hộp socola yêu thích vẫn chưa hề mở nắp. Vẫy tay với Thanh Hương anh khẽ gọi:
“ Lại đây. Đói lắm rồi phải không?”
Cô lê đôi chân ướt nhẹp về phía anh, cởi bỏ chiếc áo choàng, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay ôm sát người lộ ra từngđường cong trên cơ thể. Trong ánh đèn vàng của gian bếp, lúc này anh mới ngắm kỹ cô gái ngồi đối diện mình. Gương mặt nhỏ xinh, thanh tú. Tóc đen dài chấm lưng vẫn ướt nhẹp bởi mưa, nước da trắng nổi bật điển hình cho một tiểu thư khuê các chỉ là….cách ăn nói không khác nào một đứa trẻ được nuông chiều. Cắn nhẹ lớp socola mềm có vị trà xanh, cô lén nhìn anh và khẽ hỏi:
“ Anh cởi trần không sợ lạnh à?”
Thích thú, Sơn khẽ cười:
“ Đây là nhà tôi, em ngại sao?”
“ Không. Nhưng em sợ anh bị cảm!”
“ Ồ. Nhưng tôi không sợ. Lẽ nào bố mẹ em không dạy ở cùng một người đàn ông xa lạ rất dễ có chuyện không hay xảy ra sao?”
“ Liệu ở cùng anh sẽ có chuyện không hay xảy đến sao? Anh là gay mà?”
“ Tôi chưa bao giờ nói mình thuộc về giới tính thứ ba. Tôi chỉ nói mình không hứng thú với phụ nữ!”
“ Nếu em không phải là phụ nữ, ý em….em làcon gái. Anh sẽ có hứng thú sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đứng dậy bước về phòng ngủ. Lúc trở ra anh mang theo tấm chăn mỏng cùng một chiếc gối đặt lên sofa và hướng về phía cô khẽ nói:
“ Muộn rồi, em ngủ tạm ở sofa. Tôi không có thói quen nhường giường cho người lạ. Ăn xong thì ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
Nói rồi anh trở về chiếc giường King Size củamình và ngả lưng. Cô gái lạ ngoài phòng khách không hề khiến anh bận tâm. Đã từ mấy tháng nay, mọi thứ với anh đều hững hờ. Sống chỉ để là sống! Lý do? Đơn giản vì aicũng có một nỗi đau không giống ai. Anh cũng thế!
Thanh Hương cuộn mình trong tấm chăn mềm thơm mùi Ck thoang thoảng. Cô không thể nào ngủ được. Căn phòng không hề bật điều hoà, hơi ẩm của không khí khiến cô rùng mình vì lạnh. Đưa mắt quan sát căn phòng nhỏ dựa vào ánh đèn yếu ớt, người đàn ông này có phong cách sống khá ngăn nắp, cẩn thận. Từng vật bày trí trong nhà anhta đều được sắp xếp theo một logic nhất định. Kiến trúc căn nhà không có gì đáng nói,điều khiến cô để ý là những bức tranh rất Việt Nam với gam màu ấm được treo trong phòng khách. Cô nhận ra một Long Biên xưa cũ, một góc bãi sông Hồng ngày đầu đông vàng hoa cải, một Hà Nội tháng tư với nhữngđoá huệ tây rong ruổi khắp Hà thành. Cô như thấy cả quê hương trong căn nhà của anh…Cố gắng tìm đủ mọi cách để thiếp đi nhưng cô vẫn không tài nào chống chọi lại được với cái giá lạnh.
Bước chân theo ánh đèn ngủ le lói, căn phòng ngủ hoàn toàn ấm áp, khác hẳn so vớinơi cô vừa nằm. Rón rén lại gần chiếc giườngcủa anh, lật nhẹ tấm chăn lên rồi chui vào. Giọng nói trầm ấm của anh khiến cô giật mình:
“ Em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi?”
“ Ở ngoài….rất lạnh! Em không ngủ được.”
Lật người nằm lên phía trên cô, hai tay anh chống xuống giường, nhìn thẳng vào đôi mắtnâu đang mở to thảng thốt, anh khàn giọng:
“ Em có biết việc trèo lên giường của một người đàn ông lúc nửa đêm sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?”
Thanh Hương không đáp lại, cô nhắm mắt chờ đợi xem người chủ nhà đẹp trai sẽ có hành động gì tiếp theo. Nhưng anh thở dài rồi lật người về phía nửa kia của chiếc giường và thở đều đều. Anh hoàn toàn quay lưng lại với cô. Hơi ấm của anh khiến cô muốn nhích lại gần thêm chút nữa. Có chút tòmò và hứng thú cô tự phóng túng bản thân mình, dù sao cũng đã phá bỏ nguyên tắc bước chân vào nhà một người đàn ông lạ, lạicòn trèo lên giường của anh ta nên thể diện với cô giờ này chỉ là một đồng xu không còn giá trị. Đưa bàn tay bé nhỏ chạm nhẹ vào tấm lưng trần đang quay lại với cô. Bàn tay cô khẽ run run nhưng nhanh chóng định thầnđược tâm trạng. Cười lém lỉnh, cô vuốt ve dọc theo sống lưng anh. Hoàng Sơn dần bị mất kiên nhẫn với trò đùa quái ác của cô gái trẻ. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông tử tế hơn nhữngthằng đàn ông khác. Anh biết cô bé này không phải là thứ con gái rẻ tiền tràn lan đầyngõ ngách. Nhưng anh không hiểu điều điên rồ gì đang tồn tại trong đầu cô. Cười khẩy, tiếng nói anh khàn đặc:
“ Xem ra em chơi trò này còn tệ hơn cả chơi đàn. Tốt nhất ngoan ngoãn nằm im và ngủ đi.Tôi nghĩ, em hiểu tôi đang nói gì!”
“ Anh thật sự là gay sao? Em cảm nhận gu thẩm mĩ của anh rất tốt. Anh cũng rất manly…thật tiếc!”
Thu bàn tay về, cô nằm im và thở dài. Hoàng Sơn nghe xong câu nói ấy thì tràn đầy nộ khí.Anh quay người về phía cô, bàn tay anh kéo cô vào lòng và cười.
“ Đừng trách tôi không nói trước với em. Là em không nghe thì hãy tự nhận lấy! 21 tuổi, không còn là đứa trẻ nữa rồi!”
Nói rồi anh phủ xuống đôi môi mềm của cô một nụ hôn rất nhẹ, mơn trớn. Thanh Hương đón nhận nụ hôn của anh một cách vụng về, có chút rụt rè nhưng nhanh chóng cô tỏ ra hiểu ý và đáp lại anh. Bàn tay bé nhỏ chống lên ngực anh, đôi mắt nâu sóng sánh lúc này khép lại để mặc bản thân cảm nhận hương vịmà chưa một lần được biết đến. Nụ hôn chậm lại rồi dừng. Anh buông cô ra và cười, anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân:
“ Bây giờ ngủ được rồi chứ?”
“ Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của em?”
“ Hả? Là em thách thức tôi! Đấy là lời cảnh cáo dành cho em. Tốt nhất em nên học làm đứa trẻ nghe lời, nhắm mắt lại rồi ngủ đi. Tôirất mệt, không muốn tranh luận với em đâu!”
Anh tiếp tục quay người về phía cô. Có chút mất mát, cô không cam tâm liền trèo qua người anh rồi chui vào lòng anh và khẽ cười.
“ Em nghĩ mình nên đòi lại.”
Cô vụng về phủ môi mình lên đôi môi ấm áp của anh. Hoàng Sơn ngây ngốc trước việc làm của cô nhưng anh nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động. Lẽ nào anh đang bị ảo giác? Anh nhớ là mình chỉ uống có2 ly Brandy. Với lượng rượu quá ít ỏi như vậyanh không thể nào say được. Nụ hôn mỗi lúc càng gấp gáp, bàn tay cô bấu víu vào thắt lưng anh vô tình khiến anh quên mất lý trí cần đặt ở đâu. Lúc này trong anh chỉ có khát vọng nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đang trỗi dậy. Đưa bàn tay nâng đầu cô dậy, anh từng bước cởi bỏ chiếc áo thun mỏng trên người cô. Bàn tay anh trượt theo từng đường cong trên cơ thể cô. Nụ hôn của anh dời đôi môi xuống xương quai xanh. Anhnhư mê loạn trước dục vọng của chính mình và trước sự quyến rũ của người con gái đẹp đang nằm cạnh. Cô chỉ biết yếu ớt ngăn anh lại nhưng cơ thể cô hoàn toàn phản bội lại lời can ngăn đang thốt ra. Nhiệt tình đã đượcthổi lên, cơ thể cô hiện ra trước mắt anh. Ánh mắt Sơn mê loạn, đôi môi cong lên cười mỉm, khàn giọng:
“ Em đẹp quá…Lúc này hối hận vẫn còn kịp đấy!”
Hối hận ư? Có hay không? Một chút tò mò, xen lẫn cảm giác kích thích và khó chịu của chính mình. Cô không muốn dừng lại những nụ hôn dài của anh, đưa đôi tay bé nhỏ quàng qua cổ anh, cô rướn thân người lên chạm vào đôi môi anh giá lạnh. Trong khoảngkhông với ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tiếng kêu đầy đau đớn của Hương thốt ra. Kéo cô vào lòng và dỗ dành, anh ghé sát tai cô thì thầm:
“ Ngoan nào. Cố chịu, một lúc sẽ không đau!”
“ Anh lừa em. Em đau lắm.”
Hôn nhẹ lên cánh môi hồng, anh cố gắng nhẹnhàng và chậm lại để cô bớt thấy đau đớn. Một lần, rồi một lần nữa, cuối cùng cô cũng thích ứng với việc anh đang làm. Chỉ cho đến khi cả hai cùng toát mồ hôi, ngả mình nằm xuống anh thở đầy mệt nhọc. Giọng nói vẫn toát lên ý cười:
“ Thật không nghĩ em nhiệt tình đến vậy!”
Cô quay người về phía anh và nức nở khóc. Ôm cô từ phía sau, anh nhẹ nhàng vuốt ve vàdỗ dành:
“ Thật xin lỗi! Thật xin lỗi em…!”
“ Không cần xin lỗi. Sớm hay muộn cũng xảy ra, chỉ là không với người này thì sẽ có ngày với người khác. Em chỉ là…không nghĩ lại đau như thế.”
Cô xoay người ôm chầm lấy anh rồi tiếp tục khóc. Trong giọng nói sũng nước cô vẫn không quên mè nheo:
“ Anh sẽ dạy em chơi dương cầm giỏi như anh chứ?”
“ Ừ. Anh sẽ dạy…! Học phí được tính từ hôm nay!”
Chương 2: Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.
Ánh sáng trên Tower Bridge đã nhường chỗ cho thứ ánh sáng tự nhiên của ngày mới. Hoàng Sơn ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm anh thấy tâm trạng khá hơn. Suy cho cùng, ăn là điều tốt nhất, nhất là khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có gì để làm…Bước về phòng ngủ, cô gái bé nhỏ vẫn quấn chặt mình trong tấm chăn. Thấy anh bước vào cô vội kéo chăn chùm kín đầu như con ốc sên lẩn mình khi thấy động. Khoé môi Sơn khẽ cười, anh cài từng chiếc cúc bạc một cách chăm chú. Những ngón tay thon dài bẻ cổ sơ mi dứt khoát, lại gần chiếc giường vẫn còn hơi ấm, anh ngồi xuống và khàn giọng:
“ Xấu hổ sao? Tôi không làm em sợ chứ?”
“ Dạ không.”
Bàn tay anh kéo tấm chăn để lộ khuôn mặt trắng xinh của cô, véo má cô, anh tiếp tục nói:
“ Bữa sáng của em tôi đặt trong bếp. Nếu emthích có thể chuyển về đây sống cùng tôi. Bâygiờ tôi phải đi làm. Mọi thứ tuỳ em!”
Nói rồi anh đứng dậy và quay người muốn rờiđi. Cất cao giọng, Thanh Hương nhìn theo lưng anh và nói:
“ Anh không sợ em là kẻ gian, lấy mất đồ quígiá của anh sao?”
Cười khẩy, Sơn vẫn đứng im, anh khẽ nói:
“ Thứ quí giá nhất sao? Nếu có thể tôi cũng muốn cho em, chỉ tiếc nó đã không còn tồn tại…!”
Chậm rãi bước ra khỏi nhà. Khuôn mặt ngườiđàn ông trầm tư trong từng bước chân. Thứ quí giá nhất? Nó đã thuộc về quá khứ. Mà quá khứ, mỗi lần đưa tay chạm vào, trái tim nhìn ngỡ đã lành lặn của anh lại nhói đau. Tất cả vết thương lòng như vừa mới hôm qua. Những con đường mù sương vẫn chẳng hề đổi khác, London vẫn cổ kính và uy nghiêm như hai năm trước khi lần đầu anh đặt chân tới. Chỉ tiếc một điều, người mà ngỡ tưởng sẽ là bạn đời của anh thì lại quên mất hẹn thề, bước ra khỏi cuộc sống của anhđầy vội vã.
…………………………………..
Đứng nhìn những cây thường xuân đang thaylá, hơi ẩm của gió xuân thổi tới khiến Mai khẽ rùng mình. Đã nhiều lần cô bước đến đâynhưng đều không có can đảm để với bàn tay bé nhỏ lên ấn chuông cửa nhà anh. Không phải cô sợ anh mà vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cho đúng. Trong hainăm anh toàn tâm toàn ý để yêu thương cô, chăm sóc và lo lắng cho cô từng li từng tí một, cuối cùng đáp lại anh là nụ hôn nồng cháy của cô cùng một người đàn ông khác. Không phải cô hết yêu anh mà vì cô đã vô tình không nhận ra mình say nắng! Trong ánhmắt ngỡ ngàng của anh, những bông oải hương đã rơi xuống từ lúc nào không biết…thời khắc ấy, cô hiểu mình đã đánh mấtthứ quí giá nhất của cuộc đời này…..
Một ngày mùa hè của nhiều tháng trước, Hoàng Sơn trở về căn nhà yêu thương sau cuộc họp thường niên. Vẫn giọng nói trầm ấm, vẫn vòng tay dang rộng ôm Mai vào lòng,ánh mắt anh thoáng buồn. Nhìn cô đầy trìu mến, anh khẽ nói:
“ Em yêu, anh sắp phải đi Paris một tháng, cũng có thể là lâu hơn!”
Mai đưa tay quàng lên cổ anh, nhìn sâu vào đôi mắt Sơn, cô đáp lại:
“ Vậy em biết phải làm sao bây giờ? Hay là em thu mình nhỏ lại để anh đặt vào vali cho dễ mang theo được không?”
Véo má cô, anh thở dài:
“ Phải làm sao để anh đừng nghiện em đây? Xa em một phút cũng chẳng nỡ. Đằng này những một tháng trời…chắc anh sẽ phát phiền với chính mình và không thể nào làm nổi việc gì mất!”
Cô nép vào ngực anh rồi cười dịu dàng, cố gắng trấn an tinh thần cho anh bằng những câu nói đầy yêu thương:
“ Anh phải chịu khó làm việc này, thì mới đủ tiền nuôi em. Hơn thế nữa, chỉ là một tháng không phải sẽ rất nhanh sao? Hàng ngày em sẽ online đều đặn để nhìn về phía anh. Em sẽchuyển bàn thiết kế từ hướng Bắc sang hướng Nam. Không có lẽ gì người yêu em đang ở hướng Nam mà em lại trông về hướng Bắc để làm việc! ”
Ôm cô vào lòng, ánh mắt anh nhìn về khoảngkhông vô định. Yêu thương vẫn đây chỉ là không nghĩ ngày trở về yêu thương ấy đã sang tên người khác!
Như một con thiêu thân lao đầu vào giải quyết mọi bản kế hoạch, quyết toán. Sống trong những con số cả ngày lẫn đêm chỉ với hi vọng mong manh được về bên cô sớm hơndự định, mỗi khi nghĩ về cô, trong anh là những cảm xúc vô cùng ấm áp, khoé môi bất giác khẽ nở nụ cười. Anh yêu cô ngay từ thờicòn đi học. Cô là con gái đồng nghiệp của mẹ anh, hai gia đình vốn đã thân quen từ trước và càng thân hơn khi hai người họ tuyên bố yêu nhau. Cô vẫn chưa bao giờ quên những con đường anh rong ruổi cùng cô đi khắp Hà thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Những sở thích riêng biệt của cô chỉ mình anh biết. Những cái xiết tay, những vòng ôm, những nụ hôn nồng nàn. Cô chưa bao giờ quên…nhưng cô đã vô tình đánh mất! Cô là một cô gái thích những gì lạ lẫm, bắt nhanh với lối sống hiện đại của London và cô….là người sợ cô đơn. Xét cho cùng, cô đơn ai chẳng sợ, nhưng người ta có thể sống chung với nỗi sợ ấy còn cô thì không! Cô đã bước chân theo một người đàn ông khác, nắm tay một người đàn ông khác và đã cùng anh ta ân ái ngay trước mặt Hoàng Sơn.
Anh im lặng quay người bước đi để mặc cô với cảm giác tội lỗi dâng đầy nơi lồng ngực. Anh đã dùng tất cả trái tim để yêu cô và cuối cùng trả lại những tháng ngày hạnh phúc anhmang đến, cô cho anh những vết thương, cả sự ám ảnh không thể nào giải thích. Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi! Con người thật buồn cười, tại sao mất đi rồi, người ta mới cảm thấy ân hận vì những gì đáng tiếc trong quá khứ?
……………………………………………………
Hít một hơi thật sâu, những ngón tay giá lạnh xiết chặt tấm khăn len trên cổ, Mai đưa tay bấm chuông nhà anh. Ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên khi mở cửa cho cô là một cô gái còn rất trẻ.
Nhìn vị khách nữ đầy ngại ngùng, Thanh Hương cúi đầu nói rất khẽ:
“ Em có thể giúp gì cho chị được không?”
“ Ồ. Mình nghĩ là có!”
Ánh mắt Hương sáng lên, ngẩng đầu nhìn Mai đầy dò hỏi, cô lí nhí:
“ Dạ. Anh ấy đi làm, em cứ tưởng anh ấy quên đồ về lấy. Không biết anh ấy có khách.”
Mai cười buồn. Đặt một dấu hỏi lớn vào cô gái trước mặt mình, cô lịch sự lên tiếng:
“ Mình có thể vào nhà được chứ? Mình là bạncủa Sơn.”
Hương đứng sang một bên nhìn Mai bước vào, cô vẫn ngây ngốc với cái tên về người đàn ông vừa được nhắc đến. Hoá ra anh ta tên là Sơn. Hoá ra là như thế. Thật nực cười đúng không? Nắm tay, hôn môi, làm tình chỉ trong một đêm và vẫn không hề biết người đàn ông ấy tên là gì? Anh ta là người thế nào? Cười rồi lắc đầu, cô bước vào theo Mai và cùng ngồi xuống. Đưa mắt nhìn quanh cănnhà và đánh giá, đúng theo sở thích của anh.Toàn bộ căn nhà chỉ có hai màu trắng đen duy nhất. Nếu có màu sắc khác tồn tại thì đóchỉ có thể là màu sơn dầu của những bức hoạ do chính tay anh vẽ. Những bức hoạ quá quen thuộc với cô. Đó đã từng là cả khoảng trời lãng mạn mà anh dành tặng…nhưng ngày ra đi, anh đã không để lại cho cô bất kỳ thứ gì. Bởi anh nói rằng, thứ quí giá nhất chính là trái tim anh, đã bị cô vùi dập không thương tiếc thì cô lấy tư cách gì để giữ lại những kỷ vật của anh? Đúng vậy, cô càng không có tư cách gì để phán xét về người con gái đang đi chân trần ngồi trước mặt mình. Đặt chiếc túi du lịch nặng trịch lên sofa, Mai dịu dàng nói:
“ Chắc em là bạn gái anh Sơn. Phiền em hãy nhắn với anh ấy có người gửi đồ. Toàn bộ đều là áo sơ mi của anh ấy được đặt may trước đó!”
“ Dạ. Em không phải là bạn gái anh ấy đâu. Em là người giúp việc theo giờ thôi ạ!”
Ngỡ ngàng trước những gì cô gái trẻ đang nói, Mai khẽ ồ lên một tiếng:
“ Em làm công việc này từ bao giờ thế?”
“ Dạ cũng mới thôi ạ!”
Cười buồn, Mai nói tiếp:
“ Để chị nói cho em biết nhé! Muốn ở cạnh Hoàng Sơn thì tốt nhất không nên và không được bao giờ nói dối, dù chỉ là trong suy nghĩ và ánh nhìn chứ chưa kể dùng lời nói. Còn nữa, người đàn ông ấy có thể lịch sự, hoà nhã và cười với tất cả nhưng không đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ mở tất cả lòngmình ra với em. Nếu không đủ kiên nhẫn thì hãy rời xa khi chưa quá muộn.”
Nghe xong, Hương cúi đầu lặng thinh trước lời vạch trần của vị khách xinh đẹp. Những ngón tay Mai đan vào nhau, nụ cười trên môi cô chưa hề tắt. Cô nghiêng đầu quan sát gương mặt hồng của cô bé đáng yêu đang ngồi đối diện mình, chậm rãi, cô nói:
“ Em đừng hiểu lầm, chị chỉ là một người quen của anh ấy nên ít nhiều hiểu được người đàn ông ấy vài phần. Lấy ví dụ nhé! Hoàng Sơn là một người vô cùng cẩn thận, anh ấy cẩn thận tới mức không mong muốn bất kỳ ai động tới đồ cá nhân của mình. Vậy nên việc tìm người giúp việc là chuyện khôngthể nào xảy đến.”
Ví dụ của chị ấy khiến Hương nghĩ đến một câu chuyện, có một con sói nói với một con thỏ rằng: “ Ta không bao giờ có thói quen nhường giường cho người lạ.” Và con thỏ bỏ ngoài tai lời dặn dò thiện tâm của con sói. Để đến cuối cùng vừa bước tới chiếc giường Dior king size của Sói thì Thỏ đã bị ăn sạch sành sanh.
Thở dài, cô vẫn cúi đầu, tỏ vẻ nhận lỗi vì đã nói dối, đành nhỏ giọng:
“ Em xin lỗi, thật sự em không phải bạn gái của anh ấy như chị nói. Cũng…..không phải người giúp việc ạ. Em là học sinh muốn được anh ấy dạy chơi dương cầm!”
Không gian dường như đóng băng. Mai không biết mình phải nói gì và nên nói gì. Từ bao giờ anh hình thành thói quen tiếp xúc với người lạ? Từ bao giờ? Từ bao giờ thế? Dạy chơi dương cầm? Để ngôi nhà trong tay một cô bé tự nhận mình là học sinh? Không. Không phải Hoàng Sơn mà cô quen. Hoàng Sơn mà cô quen là một người đàn ông hoàn toàn khác! Anh không thích cười với người qua đường, không thích nói quá nhiều với bất kỳ ai kể cả đó là người anh vô cùng yêu thương. Càng không bao giờ có chuyện anh kiên nhẫn để ngồi chỉnh từng lỗi sai cơ bản trên cương vị của một thầy giáo. Đã từng…đãtừng rất nhiều lần, cô nài nỉ anh bằng mọi cách chỉ để anh dạy cô phân biệt những tiết tấu đơn giản và nhận biết các nốt nhạc một cách dễ dàng. Nhưng đáp lại cô vẫn là câu nói lạnh lùng: “ Em thật là phiền phức!”. Tất nhiên, sau đó anh lại hôn cô hoặc đại loại là tìm một lý do nào đó để từ chối đề nghị cô vừa đề xuất. Hoá ra tất cả đều có thể thay đổi. Hoá ra xa cô, anh đã thật sự trở thành một người khác…
…………………………………..
Hoàng Sơn trở về nhà khá sớm so với mọi hôm, cô gái trẻ hôm qua khiến anh cảm thấy rất thú vị. Anh không phải là người thích suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì đến thì hãy để nó đến một cách tự nhiên. Kể từ sau khi cuộc tình hai năm sâu sắc trở thành những mảnh vỡ thì anh luôn duy trì cho mình thái độ bất cần với tình cảm. Đừng quá thiết tha mặn nồng để rồi một ngày nhạt hơn nước ốc!
Căn nhà nhỏ của anh vẫn nằm im trong hơi sương buông dần, một khoảng không sẫm tối xộc đến. Cánh cửa được khoá rất cẩn thận, có lẽ cô gái đó đã rời đi! Cười nhạt, anhmở cửa bằng chùm chìa khoá quen của mình rồi bước vào. Một mùi thức ăn phảng phất đâu đó trong phòng bếp. Cởi bỏ áo Vest ngoài, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi anh bước về chiếc bàn ăn. Hương vị đậm chất Việt Nam, thịt bò xào cần tỏi, canh trứng giản đơn và nem rán rất đặc trưng. Thức ăn vẫn còn hơi nóng, hẳn là cô gái vừa rời đi chưa lâu! Đảo đôi mắt nhìn quanh phòng khách, anh thấy hai chiếc vali được đặt ở góc nhà, thêm vào đó là một chiếc túi du lịch đặt trên sofa. Chiếc túi quen mắt khiến Sơn khẽ nhíu mày. Chắc chỉ là trùng hợp!
Cầm chai coca rồi anh bước về cửa sổ, tu hết nửa chai nhưng vẫn không làm anh vơi đi cơn khát. Cánh cửa mở ra, cô gái vừa quen, vừa lạ ngày hôm qua đã trở lại. Anh im lặng nhìn cô còn cô thấy anh thì cúi đầu e ngại. Bước về phía cô nhưng anh dừng lại rồi ngả mình xuống sofa và trầm giọng:
“ Em định đứng đó tới bao giờ? Lại đây.”
Thanh Hương nghe lời anh, cô chậm rãi lại gần chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô biếtanh vẫn nhìn mình và chưa hề dời mắt đi chỗkhác. Thầm đánh giá một lúc, anh lên tiếng:
“ Em sợ tôi sao?”
Lúng túng, cô lí nhí trả lời:
“ Dạ không, không sợ…em không sợ ạ.”
“ Vậy sao? Tôi không hi vọng làm em sợ.”
Vươn người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn anh tiếp tục:
“ Em thích tôi chứ?”
Cô vẫn không đủ dũng khí để nhìn anh, cô chỉkhẽ gật đầu coi như một câu trả lời cho câu hỏi trước đó. Hoàng Sơn lạnh lùng cao giọng:
“ Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi!”
Có chút sợ hãi, hai bàn tay cô cố gắng xiết chặt vào nhau để bớt run. Dùng toàn bộ dũngkhí, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt đen của anh, cô thấy bóng mình trong đó. Hoảng hốt, cô tiếp tục cúi đầu.
“ Nguyễn Hoàng Sơn, 25 tuổi, kiểm toán quốctế hiện đang làm trong Deutsche Bank, chi nhánh London. Không có yêu cầu quá cao vớicuộc sống. Đối với phụ nữ chỉ có một mong muốn cũng là nguyên tắc duy nhất: đừng- bao- giờ có những hành động lừa dối. Nếu em làm được thì hãy ở lại cạnh tôi!”
Bắt chéo hai chân, anh thả lỏng cơ thể, ánh mắt của kẻ đi săn vẫn chăm chú quan sát cô gái đang run sợ trước mặt. Khoé môi anh không thôi cong lên, cười rất khẽ. Thanh Hương phải mất rất lâu để tiêu hoá những gìvừa nghe thấy. Cô cũng cười, ngẩng đầu nhìnanh đầy kiên định, cô nói:
“ Anh không coi thường những hành động của một cô gái như em tối qua? Anh không quan tâm em là người tốt hay người xấu? Chẳng lẽ anh là người thờ ơ với tất cả?”
“ Một con sói thông minh, nó sẽ luôn ý thức một điều đâu là nhà mình. Ánh mắt của em tối qua đã nói với tôi về chính em_một đứa trẻ hiếu thắng và quen được nuông chiều! Tôikhông phải là người ngây thơ đến mức không nhận biết nổi một con người. Hẳn có một ngày em sẽ hiểu, gừng càng già càng cay. Càng trải nghiệm, người ta càng tích chomình những bài học được coi là đắt giá! Nếu có một ngày em cảm thấy hết hứng thú với căn nhà này hoặc với tôi, thì hãy ra đi.”
Nhún vai, anh nói tiếp:
“ Tôi là kẻ không tim, không phổi. Hẳn là em sẽ nhanh chán thôi. Chỉ mong những ngày sống chung sẽ thật sự vui vẻ! Tôi sẽ dạy em chơi dương cầm, và cũng dạy em vẽ. Hi vọng đến ngày em ra đi, em sẽ trở thành một con sói khôn chứ không phải con thỏ non ngơ ngác mà đêm qua tôi nhìn thấy!
Em có gì muốn nói nữa không?”
Hương lắc đầu rồi lại gật đầu. Đôi môi mím chặt, cô nhỏ giọng:
“ Dạ. Vậy nếu sống chung thì phí sinh hoạt, em phải gửi anh thế nào ạ?”
Bật cười, anh rút chiếc ví da trong túi quần rồi đẩy về phía cô một chiếc thẻ mỏng:
“ Em nhìn tôi giống người sẽ nhận tiền của phụ nữ hay sao? Nói để em biết, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền. Sinh viên sống cuộc sống xa xứ đâu phải dễ dàng. Cứ cho là em có điều kiện nhưng tôi nghĩ trong thành phố đắt đỏ này mọi thứ lúc nào cũng cần cân nhắc. Cho em tập làm người chủ của gia đình, giữ lấy và lo việc mua sắm chi tiêu. Thời gian của tôi gần như cũng rất bận. Trông cậy cả vào em!”
Cô vội xua tay và bối rối:
“ Dạ, em không nhận đâu. Em thật sự….có tiền mà. Hơn nữa được đến đây rất gần trường em học, em cũng không phải đổi nhà trọ khắp nơi. Chỉ mong anh đừng đuổi em thôi ạ!”
“ Tôi không bao giờ nói hai lần cho một vấn đề! Nếu không còn chuyện gì nữa thì ăn cơm được rồi chứ?”
Chỉ tay về chiếc túi du lịch trên sofa, cô lí nhí:
“ Dạ….hôm nay có một chị đến tìm anh. Chị ấy nói trong túi toàn bộ là sơ mi của anh đặt may. Em…em quên không hỏi tên chị ấy là gì!”
Ánh mắt Sơn sọng đỏ, có chút tức giận, ngữ điệu lạnh lùng, anh nói :
“ Lát mang ra ngoài đường vất vào thùng rácgiúp tôi. Còn nữa, tôi hy vọng sẽ không phải nghe về sự xuất hiện của ai đó trong căn nhànày thêm nữa. Em hiểu ý tôi chứ? Từ chối cũng là một bài học mà để thực hiện lại không hề dễ dàng.”
Chống hai bàn tay xuống đùi, anh đứng dậy và nheo mắt nhìn cô:
“ Em thật sự rất thú vị. Mong rằng sống chung với em sẽ không quá nhàm chán! Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.”
Chương 3: Cuộc gọi lúc nửa đêm.
Bạn sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà bạn yêu thương không còn ở bên bạn nữa. Có cuộc chia ly nào mà khôngbuồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại. Có thể gương mặt chàng trai ấy không hề hé lộ cảmxúc nhưng đứng trước sự chia xa của thời khắc này, thử hỏi ai có thể kìm kẹp mọi cảm xúc của mình?
Trong sự ồn ào náo nhiệt, trong những nụ cười và những giọt nước mắt của biển ngườixa lạ, người mẹ ôm chặt cậu con trai vào lòng và nghẹn ngào:
“ Bi. Con sang bên đấy phải nhớ nghe theo sự sắp xếp của chú Lâm. Không được thức quá khuya cũng không được biếng ăn như ở nhà, không được ham vui rồi thành ra quên mất mục đích chính của mình sang đấy là họctập…”
“ Má. Con lớn rồi mà má!”
Thở dài, người đàn ông luống tuổi vỗ vai vợ mình và trầm giọng:
“ Thôi em, để con vào làm thủ tục không muộn. Nhìn em khóc con đi cũng sẽ không yên tâm.”
Quay sang con trai, vẫn giọng nói ấy nhưng thể hiện rất rõ sự uy nghiêm của mình:
“ Ba hi vọng con có thể làm tốt tất cả mọi thứ. Bên đấy ba đã nhờ người trong Đại Sứ Quán lo cho con. Nhưng con vẫn phải dựa vào chính mình. Làm gì cũng đừng bao giờ quên phải giữ mình con ạ. Bởi ngành của chúng ta cần nhất chính là một lí lịch không được có vết nhơ. Đã bước chân theo con đường chính trị thì chỉ có thể sống chết với nó mà thôi.”
Nhìn sâu vào đôi mắt ba mình, Hữu Thiện thểhiện rõ quyết tâm. Anh gật đầu và kiên định:
“ Con nhớ rồi ba. Ba cũng nên dành thời gianquan tâm tới má con nhiều hơn. Con sẽ thường xuyên gọi điện về cho hai người.”
Nói rồi anh quay người kéo theo vali bước vềcửa soát vé. Lấy tay đẩy cao gọng kính, khoé miệng hơi cười, tự thì thầm, anh nhủ với lòng: “ Tạm biệt nhé Sài Gòn. London ta đến đây!”
…………………………………………………………………
Ánh đèn ngủ màu vàng nhạt phản chiếu bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng nơi cửa sổ. Những bông tuyết không còn bay rợp trời London, thời tiết đã sang xuân nhưng sương mù vẫn là điểm nhấn không thể nào đổi khác của xứ sở này. Qua lớp hơi sương mờ trên khung cửa, Hoàng Sơn đưa mắt nhìn về một khoảng không vô định mà chính anh cũng không biết nơi đó điều gì thật sự tồn tại! Trống rỗng. Anh dựa sang một bên, rít điếu Marlboro trêntay và những suy nghĩ trong đầu hòa làm một cảm xúc lạ lẫm, vừa nôn nóng trong lòngnhư nhịp đập tim mạnh mẽ khác thường, vừabồn chồn trong dư vị tuyệt hảo của quá khứ, của những buồn đau. Trong phòng chỉ còn mùi thuốc lá thoang thoảng lẫn vào mùi hổ phách rất riêng khiến Hương mơ màng tỉnh giấc. Cô trở mình, những mệt mỏi hôm qua khiến toàn thân cô vẫn còn đau nhức. Mơ hồ nhìn thấy bóng anh cô đơn, song cô lại chẳngbiết nói câu gì đành thiếp đi vào giấc ngủ vẫncòn dang dở.
Khoé môi Hoàng Sơn khẽ cười, cô gái kia chẳng khác nào con mèo nhỏ, ngoan ngoãn để anh nuôi. Ánh mắt đen tròn mỗi khi đối diện với anh đều có chút run run vì sợ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một con hổ giấy hùng hồn trong đêm mưa mấy ngày trước. Anh không thích phải đưa ra nhận xét về một ai đó vừa mới bước chân vào cuộc đời mình nhưng anh vẫn muốn dùng ba từ đểnói về cô. Thật-đáng-yêu!
Dụi đầu lọc thuốc xuống gà tàn rồi anh bướcvề phía giường. Thanh Hương thấy bàn tay aiđó gỡ những ngón tay cô ra khỏi tấm chăn, trong trạng thái mơ ngủ cô lấy chân cố đạp về phía người đáng ghét đó. Hoàng Sơn thíchthú, anh túm gọn chân cô rồi gãi nhẹ vào lòng bàn chân khiến cô giật mình vì nhột, lănvội sang mép giường. Tay anh nhanh chóng giữ chặt người cô lại, ngả mình nằm xuống, anh luồn cánh tay rắn chắc của mình xuống dưới gáy cô rồi ôm cô vào lòng. Những lọn tóc mang theo mùi hương dìu dịu khiến anh tham lam hít hà. Tự cười hành động của chính mình! Hoá ra, đàn ông đều không thể tránh những lúc xao lòng như vậy. Đã đến bên đời nhau, dù lí do ban đầu là gì đi nữa chi bằng…hãy thử ở lại xem sao! Véo má cô rồi anh cũng nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng rung ù ù trên đầu. Đôi mắt nhíu lại, Hoàng Sơn cầm điện thoại lên rồi từ chối cuộc gọi. Thế giới lại chìm vào yên tĩnh, nhưng chỉ vài giây sau chiếc điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Lần này Hương thật sự đã bị tiếng chuông của anh làm thức giấc. Cô cựa mình rồi khẽ lay người anh:
“ Anh ơi, điện thoại…Anh nghe máy đi!”
Hoàng Sơn ngồi dậy. Anh vất chiếc Iphone lên người cô, giọng nói mất kiên nhẫn:
“ Nếu thích thì em đi mà nghe. Tôi không hi vọng em vẽ lên cái bộ mặt hiền lành trong khi hai ba giờ sáng bị một người phá giấc!”
Ngây ngốc nhìn Sơn, cô túm chặt chiếc điện thoại vẫn không ngừng rung. Dịu dàng cô lêntiếng:
“ Alo. Xin lỗi ai đấy ạ?”
Người ở đầu dây bên kia thoáng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trong từng câu chữ:
“ Hãy đưa máy cho anh ấy. Chắc không phiền em chứ?”
Hương quan sát nét mặt của anh, gương mặt lạnh lùng. Bàn tay anh kéo cô dựa vào lòng, ngón tay dài mang theo hơi ấm không ngừng véo lên má cô rồi lại quay sang nghịchnhững lọn tóc vẫn còn đang rối. Anh không nói nhưng cô biết anh không muốn nhận cuộc gọi này. Còn cô gái đang ở đầu dây bên kia, không cần giới thiệu cô cũng dễ dàng nhận ra đó là vị khách xinh đẹp hồi sáng. Giữa hai người họ xét cho cùng là quan hệ gì? Bạn bè bình thường mà gọi cho nhau vào lúc tờ mờ sáng sao? Thôi đi. Ai đó đã từng nói rằng, một người phụ nữ tìm tới một người đàn ông vào thời khắc màn đêm sẫm tối thì chỉ có một lí do duy nhất: Cô ấy đang nhớ anh ta mà thôi!
Mai vẫn kiên nhẫn chờ anh nghe điện, cô tin Hoàng Sơn sẽ cầm máy. Còn Thanh Hương sau vài giây móc nối các sự việc lại với nhau. Cô lấy giọng và đáp lời:
“ Anh ấy đang ngủ với em thì chị gọi tới. Chị nói xem như vậy có phiền hay không? Anh ấy đã tắt máy một lần mà chị vẫn kiên nhẫn tiếptục. Theo em nghĩ, con gái thức đêm sẽ nhanh già. Chúng ta cùng đi ngủ thôi chị ạ!”
Khoé môi khẽ cong lên cười chua xót, Mai cốgắng giữ lại tôn nghiêm của riêng mình:
“ Tiếc quá. Chị không phải là con gái em ạ. Chị không ngại để giới thiệu lại cho em biết về mình một lần nữa: Chị là Ngọc Mai, người phụ nữ của Hoàng Sơn. Em còn non và xanh lắm cô bé ạ!”
Gương mặt thanh tú của Hương nghe xong bỗng sa sầm lại. Bàn tay cô có chút run run. Hoàng Sơn thấy vậy liền đón chiếc điện thoại từ tay cô và khẽ nói:
“Tìm tôi?”
“ Xem ra cuối cùng anh vẫn phải nghe máy. Không làm cuộc vui của anh bị gián đoạn giữa chừng chứ?”
“ Nhờ em nhắc nhở tôi sẽ cân nhắc có nên thử lại một lần nữa hay không. Nếu không cóviệc gì thì làm ơn tránh càng xa cuộc sống của tôi càng tốt. Còn nữa, cô gái của tôi yếu đuối lắm mong em đừng giơ nanh vuốt ra doạ người.”
“ Anh vẫn còn yêu em phải không? Mark! Hãy nghe em giải thích…”
“ Xin em, đừng gọi tên tôi thiết tha như thế khi trong giọng nói của em đã mang hơi thở của một thằng đàn ông khác. Ngựa tốt cũng có thể ăn cỏ phía sau lưng. Có nhiều khi con người đi loanh quanh một vòng rồi lại về điểm ban đầu. Sau một hồi so sánh mới phát hiện ra ai là người tốt nhất. Chỉ sợ lúc quay đầu lại thì chẳng còn cỏ mà gặm nữa! Giữa chúng ta đã đặt một dấu chấm hết. Vì vậy làm ơn, sau tất cả hãy để tôi yên.”
Anh tắt máy và ném chiếc điện thoại xuống sàn. Tiếng rơi khô khốc và giá lạnh. Lật tấm chăn, anh bước xuống giường tìm hộp thuốc.Kẹp chặt điếu thuốc trên tay, anh nhìn Hương dò hỏi:
“ Có thể chứ?”
Cô gật đầu với anh. Nhìn theo dáng anh cô đơn đứng dựa vào cửa sổ. Những vòng khói nhanh chóng tản ra khắp gian phòng. Cuộc gọi cách đây không lâu đã khiến cả hai ngườihọ đều không thể nào ngủ tiếp. Trong không gian im lặng, Hương nhìn chiếc điện thoại thời thượng nằm bất động trên sàn. Cô liếm đôi môi khô rồi dịu dàng lên tiếng:
“ Lần sau, anh muốn ném cái gì nhớ bảo em trước được không? Để em còn đỡ!”
Nghiêng đầu nhìn về phía cô, không hiểu sao bộ dạng của cô khiến anh bật cười. Còn trẻ thật tốt, trong não sẽ không bị tích tụ ưu phiền. Cười với cô, anh trầm giọng:
“ Em không muốn hỏi vì sao tôi lại tức giận à?”
“ Khi người ta muốn nói tự khắc sẽ không cần mình phải hỏi. Còn nếu người ta không nói tức là người ta sợ phải đối mặt với những chuyện không vui. Khi ấy….hãy để cho nhau một khoảng lặng thay vì dồn nhau bằngnhững câu hỏi mang tính gượng ép.”
“ À ra vậy! Không nghĩ em cũng có lúc trong bộ dạng của một bà cụ non.”
Vất điếu thuốc còn cháy dở xuống, anh bước về phía giường rồi chui vào chăn và ôm cô vào lòng. Cô ngoan ngoãn để anh ôm như vậy, cô hiểu có lẽ người đàn ông ấy cũng rất cô đơn. Có lẽ…anh ấy đã phải chịu một nỗi đau mang tên người con gái ấy! Nếu không, tại sao trong giọng nói của anh khi nghe điệnlại đầy chua xót? Đôi bàn tay bé nhỏ của cô vươn ra bắm chặt lấy thắt lưng anh. Ngả đầuvào ngực anh cô cố gắng giữ nhịp thở đều đều. Cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, nghĩ về người đàn ông bước vào cuộc đời cô. Người đàn ông thâm trầm ấy đã biến cô thành đàn bà chỉ bằng một bản đàn cũ kĩ. Người đàn ông ấy còn đang ôm cô, nhưng có thể trong lòng đang đau vết thương của một người khác…
Thở dài, anh khẽ nói:
“Thật xin lỗi. Tôi lại làm em sợ rồi.
Gia đình tôi và cô ấy vốn là chỗ thân quen. Chúng tôi cùng đi du học, sau đó cùng nhau sống và gắn bó với thành phố này. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, tình bạn – tình thân – tình yêu! Đúng ra hàng vạn sự việc trên đời này cần phải có sự cân bằng, có được, có mất. Nhưng mọi việc với tôi lại luôn hoàn mỹ, không hề có khuyết điểm. Tôi đã từng tự hỏi liệu có phải vì tổ tiên nhà tôi tích đức đủ nhiều ?
Trong mối quan hệ không rõ ràng với cô ấy tôi chưa bao giờ để tâm quá nhiều. Nhưng hai năm trước, khi cô ấy hỏi tôi có yêu cô ấy hay không? Từ yêu thật sự vô cùng lạ lẫm.”
“ Vậy là anh không hề yêu chị ấy?”
Hoàng Sơn cười buồn. Anh chậm rãi nói tiếp:
“ Good Question!
Cuộc đời chúng ta giống như một cuốn phim, hồi ức là khi ta quay ngược lại những gì đã qua nhưng chỉ có thể buông tay ngắm nhìn lại mà không thể thay đổi tình tiết đã xuất hiện. Nếu có thể trở lại hai năm trước, tôi chắc chắn một điều tôi sẽ không yêu cô ấy!
Nhưng có thể trở lại không? Không thể. Vậy là tôi đã yêu.
Em còn rất trẻ, em sẽ không hiểu được mình đang có những gì chỉ khi mất đi rồi em mới nhận thức được điều đó một cách sâu sắc nhất. Chúng tôi dự định cuối năm nay sẽ về Việt Nam đính hôn. Nhưng cách đây gần một năm trước, tôi trở về sau chuyến công tác dài ngày và tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu thương nằm trong vòng tay một người đàn ông khác. Ở London, đó là chuyện rất-bình-thường. Nhưng tôi là một người đànông Việt Nam, tôi tự nhận mình là người gia trưởng. Tôn nghiêm có thể không đáng giá, nhưng tôn nghiêm không thể vứt bỏ. Nói đếnđây, tôi nghĩ rằng em đã hiểu….”
Vỗ về cô rồi anh im lặng, Hương cũng lặng im. Cả hai người họ đều chạy theo những dòng suy nghĩ khác nhau. Câu chuyện của anh đã khiến Hương thật sự tin rằng: Khi người đàn ông muốn đoạn tuyệt tình cảm vớimột người phụ nữ, thì anh ta sẽ không ngần ngại mà đá bay cô ấy ra khỏi cuộc đời mình! Liệu người đàn ông đang ôm cô đây có còn giữ lại trong lòng một đoạn tình cảm đứt gánh dở chừng đó hay không? Liệu có phải như người ta vẫn thường nói bởi vì yêu nên mới sinh ra hận. Và vì hận nên càng thấy đaulòng?
Cả anh và cô tựa vào nhau và mang lại cho nhau một thứ ấm áp giữa tiết trời giá buốt. Nhưng có một người thì dầm mưa cả đêm trước căn nhà quen thuộc ấy! Bước chân giữa con phố vắng, Mai không biết là mình đang khóc hay đôi mắt cô bị nhoè đi bởi nước mưa? Đã gần một năm kể từ ngày anh bước ra khỏi cuộc đời cô. Đã gần một năm, với anh cô chỉ còn là một người xa lạ. Ngay từ giây phút đáng nhớ của một năm về trước, cô đã cố để được anh thứ tha và để họcó thể trở lại như ngày xưa nhưng mọi cố gắng chỉ đổi lại thái độ lạnh lùng tới tàn nhẫn của anh. Chẳng cần phải dùng những câu đại loại như mình chia tay đi hay là chúng ta nên dừng lại. Không hề có một câu nói nào. Anh lặng lẽ thu dọn đồ, để mặc những giọt nước mắt hối hận của cô lăn dài trên má. Cánh cửa sập lại, anh cũng rời xa. Hành động đó như lời thú nhận rằng anh không còn dành cho cô. Và chiếc vé du hành cho cô, để tìm kiếm một nửa đích thực vẫn còn lưu lạc đâu đó ở thế giới bên ngoài. Nhưng những ngày không anh, cô vẫn không thôi bận bịu với người đàn ông cứ ngỡ dành cả đời cho mình. Cô chuyên tâm thiết kế rồi cắt may từng chiếc sơ mi theo đúng sở thích của anh. Cố gắng phối màu rồi từng kiểu dáng. Gửi bao tâm tư, tình cảm vào những mũi kim để rồi đêm hôm nay cô thấy toàn bộ tâm huyết của mình bị anh ném ra ngoài không thương tiếc. Trong hơi lạnh của sương, Mai không ngừng ôm ngực ho khan và quị xuống. Cuối cùng cô cũng hiểu, có một số chuyện cần phải buông và có một số người thật sự quá lạnh lùng, nhẫn tâm dù trước đó đã từng một thời nồng ấm.
Chương 4: Có khi nào rời xa.
Tinh thần là liều thuốc thuốc tốt nhất giúp con người ta chống chọi lại bệnh tật, thời gian, và cả những khó khăn trong cuộc đời. Thế nên dù có ai làm ta tổn thương, hãy tự cứu mình bằng cách vực dậy tinh thần của chính mình một cách sớm nhất có thể. Nghĩ đến đó, Mai nhớ mẹ quay quắt. Cười nhạt, cô nghĩ: “ Mẹ, làm sao con có thể sống tốt khi cứ mãi nhớ thương anh ấy mỗi ngày…”. Muốn lật mình nhưng cánh tay buốt đau vì những mũi kim. Ống truyền vẫn đang tí tách nhỏ giọt. Thầm biết ơn những người qua đường buổi sớm đã đưa cô vào đây. Hoá ra, đến cuối cùng trông cậy vào một người từng yêu không bằng bấu víu vào một người dưng chưa hề gặp mặt!
Sau gần 1 năm trời, anh và cô đã thật sự mấtnhau. Không phải ở Việt Nam, nơi cô và anh yêu nhau, mà ở một thành phố Châu Âu nhỏ nhắn và xinh đẹp, nơi cô đang sống. Anh – người đàn ông ám ảnh cô như 1 niềm khắc khoải. Chừng ấy năm bên nhau cũng là chừngấy năm reo vào trong cô 1 tình yêu với sức mạnh lớn lao đến thế. Là vì cô quá yêu anh, hay vì anh là người đàn ông duy nhất yêu cô, mà không cần cô. Người duy nhất không bao giờ nắm tay cô kéo về phía mình, người có thể thản nhiên nói câu anh vẫn sống vui dù không có em. Người có thể khiến trái tim nhạy cảm của cô vỡ vụn, khi cô quay lưng bước đi khỏi cuộc đời anh.. Từng bước một, đôi vai cô run lên, và nước mắt rơi lã chã..
“Xin hãy giữ em lại, giữ em lại được không..”
Từ ngày sang đây, cô quay cuồng với vòng quay hỗn độn của 1 cuộc sống mới, dù vậy, cô yêu những thứ cổ kính, bình yên, yêu sự giản đơn và xinh xắn của thành phố này. Cô yêu cái tên gọi London- xứ sở cổ tích mù sương, với những công trình hơn 2000 năm tuổi.. mặc dù định nghĩa “cổ tích” đối với cô không còn như ngày xưa nữa. “Cổ tích” với những giấc mơ hồng, có lẽ chỉ tồn tại trong tâm trí những người chưa từng trải qua nỗi đau lớn mà thôi, thế nên cô hay cười mà nóivới bạn bè rằng: “Đời không như là mơ”… nếu được lựa chọn lại, cô sẽ vẫn chọn thành phố này, chọn những con đường lát đá tự nhiên tồn tại bao năm tháng, những ngôi nhàcổ nhỏ nhắn nằm cạnh nhau mỗi sớm mai, lấp lánh sắc hoa khắp nơi, và những người bản xứ dễ mến. Không khó để cô hòa nhập, để tìm một chỗ ở hay tìm một cách sống thích hợp. Khó khăn có lẽ chỉ là khoảng thời gian cô tập quên anh mà thôi…Cuối cùng sau những níu kéo thì đoạn kết cuộc tình đã có câu trả lời xác thực. Rằng anh và cô không thể quay lại thời điểm ban đầu!
*****************
Kéo chiếc vali đi giữa sân bay hoàn toàn xa lạ, Hữu Thiện vẫn giữ cho mình vẻ mặt điềm nhiên. Ánh mắt anh không hề tỏ ra ngỡ ngàng đối với mọi thứ nơi đây. Anh yêu London từ khi còn rất nhỏ. Vì yêu nên hiểu rõ. 22 tuổi, chàng trai này đã sớm nuôi trong mình ước mơ làm ngoại giao. Đơn giản vì đó là con đường mà ba mẹ anh đã dành cả đời theo đuổi, không có lí do gì mà anh không tiếp tục đi theo truyền thống của gia đình. Hơn thế nữa, anh thật sự yêu những thứ ngôn ngữ mà mình được học qua. Yêu nhữngchân trời dù chưa một lần đặt chân tới. Anh muốn giành chính khả năng, sự hiểu biết cũng như nhiệt huyết của mình để làm nên những điều kỳ tích. Nếu không phải là ngoại giao thì sẽ không là gì hết! Có thể nếu thành công, người ta sẽ biết đến anh như một chính khách nổi danh, cũng có thể anh sẽ là người phát ngôn, hoặc một chuyên gia phân tích những sự kiện chính trị nổi bật…Anh tin, dù là ai anh cũng sẽ thành công. Khi người ta có niềm tin, mọi ước mơ đều được hoạch định dễ dàng!
Vương Duy thấy người bạn thân của mình đang đảo mắt nhìn quanh vội nhẩy lên vẫy tay:
“ Thiện. Ở đây này.”
Mỉm cười, Hữu Thiện kéo vali về phía bạn. Duy vỗ vai cậu bạn thân, niềm vui rộn ràng trong ánh mắt, nụ cười và từng cử chỉ.
“ Thằng quỉ. Mệt chứ?”
“Mệt thì không, nhưng thất vọng thì có. Hôm nay tao mới biết, không phải tiếp viên hàng không thì sẽ xinh đẹp.”
Duy trề môi rồi đỡ lấy vali từ tay bạn, anh cao giọng nói:
“Tao còn tưởng mày ái đấy. Hôm nay mới thấy hoá ra mày cũng quan tâm tới hai từ gái-xinh.”
Đẩy kính lên cao, Hữu Thiện cười khẩy:
“ Thể hiện bản chất của người đàn ông không phải là dán mắt vào lũ con gái xinh mà phải có trong tay sự nghiệp. Tao nghĩ thế..”
Nhún vai, Vương Duy kéo vaili ra xe. Vừa đi anh vừa nói:
“ Ba tao đang họp nên không ra đón mày được. Mày muốn về Sứ Quán hay qua chỗ tao trước?”
Trầm tư vài giây, Thiện đáp lời:
“ Về bên kia. Chỗ mày để mấy hôm nữa qua sau. Mày vẫn ở chung với nhỏ kia hả?”
“ Ờ. Vậy đưa mày về cất đồ và chào hỏi mấy bô lão rồi tao đưa mày đi tẩy trần. Ok?”
Cười với Duy, Thiện hít một hơi thật sâu không khí của London cổ kính. Anh sẽ ở lại đây bao lâu? Anh không biết nữa. Nhưng anhtin, anh sẽ yêu thành phố này…!
*******************
Khi Hương thức giấc, London sáng mưa lạnh len lỏi vào từng cơn ngái ngủ. Chợt nhớ hôm nay là thứ bẩy. Nhưng khái niệm ngày nghỉ với Sơn liệu có hay không? Đã khá thânquen, nhưng anh với cô vẫn rất kiệm lời, vẫn sử dụng đại từ nhân xưng tôi khi nói chuyện.Có lẽ đó là một cách để tách bạch mọi thứ rõ ràng nhất, là một lời thông báo với cô rằng: em chỉ là một người đi ngang cuộc đời tôi chứ mãi mãi không bao giờ ở lại! Nhưng tại sao cô phải nghĩ về một kết thúc khi tất cả mọi thứ vừa mới bắt đầu? Bất chợt nhớ đến ai đó đã từng nói: “ Hôm nay có rượu thì hômnay say” cô lại mỉm cười. Đúng vậy, anh là một thứ rượu được lên men bằng công thức đặc biệt khiến cô bị say từ giây phút đầu tiên!
“ Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Không phải định đứng đó cười cả ngày hôm nay chứ?”
Giật mình, cô quay người trừng mắt với anh:
“ Anh có nhất định phải doạ người như thế không?”
“ Ồ. Làm em sợ sao? Một tuần tôi chỉ có thể bỏ ra hai ngày cuối tuần để dạy em đàn. Không phải em không còn muốn học chứ?”
Hương bước từng bước về phía Sơn, cô lè lưỡi làm mặt quỉ với anh rồi dang tay ôm chặt anh và thì thầm:
“ Buổi sáng tốt lành, vậy bây giờ chúng ta học được chưa hả thầy?”
Hai tay vẫn đút túi quần, khoé môi khẽ cong lên cười mỉm, giọng nói anh trầm ấm:
“ Em muốn bổ túc kiến thức về giới tính trước khi chuyển qua học dương cầm sao?”
Cái con người đáng ghét này, Hương buông tay ra đá mạnh vào chân anh rồi chạy nhanh về hướng phòng tắm và đóng chặt cửa lại. Sơn ngây ngốc nhìn theo cô và bật cười.
Những phím đàn đen trắng bắt cả hai người họ đối diện thật nhất với lòng mình. Anh nói, khi người ta đã từng đi qua những tổn thương và mất mát thì tiếng đàn sẽ thể hiện được chiều sâu và sự da diết trong âm hưởng. Anh nói, vì cô còn trẻ, vì những va chạm chưa nhiều nên tiếng đàn của cô vẫn chỉ là những nốt rời rạc, không sai nhưng sẽ chẳng thế hay. Và anh không nói, anh dùng những ngón tay trắng dài lướt nhanh trên từng phím. Một lúc rất lâu, khi bản nhạc đã trôi đến dở chừng cô mới biết anh đang đàn một bản mà cô chưa bao giờ biết đến.
“ Em chưa bao giờ nghe bài này….Đừng nói là anh sáng tác?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô và khẽ cười:
“ Khi bằng tuổi em bây giờ, tôi thường nghe bài hát này. Said goodbye của Jaychou.”
Cô ngồi xuống cạnh anh, những ngón tay búpmăng mềm mại lần tìm từng nốt nhạc. Anh thong thả chờ đợi cô hoá giải bản nhạc anh vừa chơi. Một lúc lâu sau đó anh đặt tay mình lên tay cô và di chuyển trên từng con phím
“ Nhớ chưa?”
Cô ngẩng đầu nhoẻn cười với anh và khẽ gật đầu. Anh đứng dậy tựa vào chiếc piano màu nâu gụ, ánh mắt anh vẫn chăm chú quan sát những ngón tay của cô.
“ Đừng tham lam quá. Nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại. Tập đoạn đầu thôi. Đợi thành thạo rồi mới chuyển qua đoạn sau.”
Nói rồi anh bước về phía bàn làm việc mở lap. Tiếng chuông cửa bất chợt khiến cô khựng tay lại. Cô nhìn anh, người đàn ông ấy không hề có ý định đứng dậy. Thở dài, cô lê dép về phía cửa. Một người đàn ông xa lạ nhìn cô với ánh mắt dò hỏi. Còn cô chỉ biết gượng cười và ngoái đầu gọi anh:
“ Anh ơi, họ yêu cầu anh ký nhận cái gì hay sao ấy.”
Sơn bước ra và lịch sự đáp lời cùng người khách lạ. Người kia không hề có ý định vào nhà còn anh sau khi ký nhận thì cánh cửa đóng lại. Lúc này cô mới để ý trên tay anh là hai chiếc hộp chỉ nhìn cũng có thể đoán ra đólà gì! Ngả mình xuống sofa, Sơn vẫy tay cô:
“ Lại đây. Em thích màu gì?”
Hương lại gần anh và chỉ vào chiếc hộp trên bàn:
“ Có của em nữa sao?”
“ Tôi hỏi em thích màu gì? Đen hay trắng?”
“ Dạ trắng.”
Đẩy chiếc hộp màu trắng về phía cô, anh mở chiếc hộp màu đen còn lại và cười:
“ Iphone giờ thật tầm thường. Trước đây khicòn trong nước, một chiếc Nokia với tôi đã làquá xa xỉ.”
“ Đấy là khi anh còn trẻ, anh chưa kiếm đượctiền thì thấy vậy. Như em, món quà này quá xa xỉ rồi!”
“ Giờ tôi vẫn trẻ mà. Chẳng lẽ em nghĩ tôi đã già?”
Cô lém lỉnh đưa tay ra lúng túng cười:
“ Dạ không. Anh vẫn rất trẻ. Nhưng già hơn em!”
“ Câu nói ấy còn tạm chấp nhận. Tôi đói rồi, em sẽ đi nấu cơm chứ?”
Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy bước về chiếc Mac vẫn sáng đèn. Thanh Hương ôm chiếc 4s về phía phòng ngủ, trên môi cô nụ cười ngọt ngào chưa hề tắt.
****************************
Một ngày thứ hai buồn tẻ với bài vở chất đầy,Hương đeo ba lô và lang thang trên đại lộ… Trời đã sang chiều, Hoàng Sơn nói anh có việc, sẽ không về nhà nên cô không cần nấu cơm anh. Anh không nói nhưng cô có thể mơ hồ đoán được việc mà anh bận là gì! Đêm qua, khi hai người họ đang ngủ thì có điện thoại từ bệnh viện gọi tới. Chị ấy đang nằm viện! Còn anh không giấu được lòng mình. Sau một tình yêu tan vỡ sẽ là gì? Vẫn là những quan tâm lo lắng đấy thôi. Dù trước đó anh lạnh lùng ra sao, dùng những lời lẽ cay độc khi nói về tình yêu cũ thế nào thì anhvẫn không thể phủ nhận được một sự thật, trong anh vẫn còn chị ấy!
Cười buồn cho chính mình. Cô và anh sống chung đã được một tuần. Nhưng hoá ra vẫn chỉ là hai người xa lạ. Anh luôn không quên nhắc nhở cô rằng: “ Tôi mong rằng em đừng bao giờ yêu tôi!”. Vậy anh thì sao? Lẽ nào anh cần cơ thể cô để làm ấm giường? Không,anh không phải người như vậy! Sau đêm mưađó, anh và cô chưa từng make love. Chỉ đơn giản là những nụ hôn phớt qua rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng khi tỉnh dậy cô thấy mình được anh ôm rất chặt, hương hổ phách trong căn phòng ngủ rất nồng và anh thật sự vô cùng quyến rũ. Cô đã từng mong chờ, có một chút sợ sợ điều đó xảy ra nữa. Nhưng cuối cùng anh không hề làm vậy. Điều đó bất giác khiến cô thấy tủi thân!
Cuộc sống của anh vô cùng lành mạnh. Khác hẳn những gã trai trong trường đại học của cô. Cũng không hề giống lối sống của thanh niên Việt Nam hiện nay. Cô thật sự rất muốn biết, vậy thì vì sao anh giữ cô ở lại bên mình? Hay đơn giản đó chỉ là một cái cớ nguỵ biện cho hành động dứt tình với người yêu cũ?
Bước đi giữa cái lạnh của London, người con gái hao gầy đã dừng trước cửa Magnolia từ lúc nào không biết. Vẫn hương sisha thơm ngào ngạt, tiếng người nói cười và chiếc Piano vẫn cô đơn không hề có khách chơi. Thanh Hương cười với rất tươi với chị quản lírồi tiến đến bên chiếc đàn. Một dạ khúc piano mà cô chắc chắn rằng những người bản xứ đang ngồi ở đây đều không thể gọi được tên. Những ngón tay mềm nhanh chóngdạo phím, “ Có khi nào rời xa” được cô chơi bằng cả trải tim. Ly cocktail trên tay Hữu Thiện khựng lại trước tiếng đàn da diết ấy…
Phần 2
943