“tại sao phải thân thiện? chúng tôi đâu có phải là anh em.. hay bồ bịch đâu!”
Khải nhún vai, cười mỉm.. trong khi tôi chỉ muốn bắt chước sư phụ,
gõ cho anh ta 1 đũa vào đầu…>__<
ai lại trả lời kiểu vô duyên thế…
“xin lỗi, tôi có điện thoại chút!”
nói xong Khải áp điện thoại lên tai và đi ra ban công ngòai,
còn lại tôi và gã, tôi lập tức lên giọng trách cứ..
“ko lẽ chỉ có anh em hay bồ bịch mới cần thân thiện?!”
“em muốn thân thiện với tôi hả?”
“trời…anh …anh…”
tôi giơ tay cầm đũa chĩa ra trước dứ dứ,
thì bị anh ta nắm lấy đầu đũa kéo mạnh..
“đừng có chỉ vào mặt tôi như thế!”
anh ta…. dữ quá. +__+
tôi đâu có muốn đấu với gã.. chỉ là nói chút lý lẽ…
vừa sợ vừa nản, tôi bỏ luôn đôi đũa và ko ăn nữa,
dùng muỗng húp 1 ít canh rong biển trên bàn..
coi như tôi đầu hàng cuộc chiến tranh này đi.
“ở lại vui vẻ, tôi về.”
sư huynh dằn cái khăn lạnh xuống bàn và đứng dậy..
tôi đã ngưng muỗng canh nhưng cũng ko ngẩng lên nhìn,
1 phần tôi thấy hơi khớp….
khi bóng gã sư huynh hung dữ đã khuất hẳn sau cầu thang,
cũng là lúc Khải quay trở vào…
“ơ… anh ta đâu?”
“về trước rồi..”
“uh.. Yên…ăn tiếp chờ Thắng nhé. tôi vào bệnh viện gấp.”
“huh?? bệnh viện?”
“có ca mổ.. tôi vào xem để học …”
tôi nghe và chỉ biết gật đầu, dù ko hiểu sao lại phải chờ Thắng..
nếu anh bận việc, tôi có thể đi xe ôm về..
nhưng vì còn ngơ ngác nên tôi cũng ko hỏi,
và vì ko hỏi nên tôi chỉ biết chờ… ặc ặc..
sao tôi cứ phải chờ anh chàng Thắng này ấy nhỉ!!!
từ bữa ăn 4 người, giờ chỉ còn mỗi tôi,
hình như tôi có 1 định mệnh nào đó mang tên “cô đơn”..
-___-
Thắng đến sau khi Khải đi khoảng 7 phút,
gương mặt đã tươi tắn như thường, ko còn vẻ ảm đạm của tối qua..
“ăn gì chẳng chừa được món nào thế này?!”
“…….”
“sao vậy? no quá ko nói được à?”
“…….”
“này, tôi đang hỏi Yên đấy!”
thì tôi biết anh ta đang hỏi tôi, chứ ai nữa,
nhưng mệt mỏi làm tôi lười đáp lời..
chỉ khẽ thở dài và đứng dậy.
“mới đi với lão Khải 2 bữa mà đã nhiễm bệnh câm của hắn rồii!”
“huh? sao biết…đi 2 bữa?”
“buồn cười, thế Yên nghĩ tự nhiên nó lại đưa đón Yên à?”
“là sao?”
“tôi bảo đấy.”
gì cơ?
việc Khải “thuận đường” đưa tôi đi hôm trước,
rồi đón tôi hôm nay, đều là do Thắng yêu cầu hay sao?
tôi bỗng thấy mình…té đau thêm lần nữa.
cảm giác hụt hẫng lan tỏa khiến tôi cứ trơ ra.
“ko sao chứ?”
giọng Thắng hỏi lo lắng, tôi cố ổn định cảm xúc,
rồi kéo anh ta đi khỏi đó…
tôi muốn về và lăn ra ngủ.
hễ có gì ko vui là tôi lại ngủ.
người ta bảo mất ngủ vì buồn hay suy nghĩ,
nhưng tôi lại rất dễ khò khò sau những chuyện ko hay.
………
Thắng sớm nhận ra thái độ ủ rũ của tôi,
thay vì chở tôi về nhà trọ, cậu ta lại đưa tôi thẳng tới…
sân Tennis?!!!
“sao tới đây vậy?”
“thì chơi đánh banh, ko lẽ tới đây ngủ?”
chữ “ngủ” cứ như đi guốc trong bụng tôi,
sao anh ta biết tôi đang…thèm ngủ? T__T
chỉ mới gần 8h30.
“nhưng… tôi ko muốn….cũng ko biết”
“rồi sẽ muốn, rồi sẽ biết.”
Thắng nói giọng người lớn,
còn tay thì khóac vai tôi lôi vào trong sân,
nơi được bao bọc bằng những tấm lưới cao và đèn sáng choang…
Chương 22
đã có 2 người đàn ông đang chơi và 1 cô gái ngồi bên ngoài,
tất cả đều mặc quần áo thể thao trông rất sành điệu..
tôi hơi chùn chân ..
“ko có gì phải ngại cả”
Thắng khẽ thì thào..
tôi ko ngại, chỉ mệt thôi.
cô gái ngồi uống nước vừa thoáng thấy bóng Thắng,
thì đứng nhanh lên cười rạng rỡ…
“anh Thắng đến hôm nay sao? thế mà Loan cứ nghĩ là anh chơi ngày lẻ chứ.”
“hôm nay đưa ngừơi bạn tới tập thử.hehe”
cô bạn tự xưng tên Loan đưa mắt sang tôi,
dò xét, rồi cũng chìa tay ra..
bắt tay hả? sao giống…đối tác quá..+__+
“mình là Loan”
“mình tên Yên.”
“bạn gái của anh Thắng hả?”
“ko, ko phải.”
sự phủ nhận của tôi có vẻ làm cho cô bạn này thấy nhẹ nhõm,
vì nét mặt đã có phần giãn ra…
cô ấy bắt đầu cởi mở hơn và kéo tôi ngồi xuống ghế..
trong khi thái độ ban nãy hơi có gì đó ko thích.
“người đánh gần đây là ba Loan, còn kia là chú Ngọc, bạn của ba.”
“uh..”
“Yên vào chơi thử 1 set nhé?”
tôi chưa kịp trả lời thì ba Loan, người đàn ông dáng tầm thước,
đeo kính gọng vàng bước ra sân với mồ hôi đẫm lưng áo…
“đang thiếu người ko biết gọi ai thì cậu tới. vào chơi thay đi, Thắng”
Thắng khẽ đứng dậy, tay trái nắm tay tôi..
… anh ta kéo tôi đứng lên theo.
“Loan cho anh mượn chìa khóa tủ đồ.”
cô gái ko cười, cho tay vào túi đựng vợt trước mặt và rút cái chìa khóa
trao cho Thắng.
tôi thực sự ko muốn tham gia vào môn này,
lúc này, tâm trạng này…
tôi chỉ muốn….ngủ. T___T
vì vậy, khi ra khỏi sân về hướng phòng thay đồ,
tôi rút mạnh tay ra khỏi tay Thắng.
“tôi ko thích chơi. tôi muốn về.”
“vầy đi… nếu Yên chơi 1 lúc ko thấy xả được stress, tôi sẽ lập tức đưa Yên về.”
Thắng nhìn tôi, vẻ rất dứt khóac, và phần nào đó…
thực sự thuyết phục.
mặc dù tôi ko có bị stress gì hết và ko cần phải xả,
tôi chỉ buồn….Khải..
nhưng ko hiểu sao tôi lại bị Thắng gợi hứng thú
với cái môn mà tôi vốn nghĩ mình ko thể nào chơi nổi…
quần vợt.
..
“tủ đồ của ai vậy?”
“của những người chơi chung. bộ này của 1 chị đã nghỉ, Yên mặc có lẽ vừa. mà
mặc tạm thôi, nếu quyết định chơi thì mua bộ khác, ko phải bắt Yên xài đồ cũ
của người ta ….”
“có ai nói gì đâu mà giải thích lung tung vậy?”
“tôi thừa biết con gái vốn dễ tự ái mấy chuyện này lắm, nói trước đề phòng.”
câu nói của Thắng làm tôi nhớ sư huynh,
vụ việc ở shop quần áo…
rõ ràng, Thắng rành tâm lý phụ nữ hơn lão kia nhiều.
……
tôi thay bộ đồ của ai đó, mặc hơi rộng,
nhưng cũng ra dáng thể thao phết..hehe..
Thắng vận bộ hôm nọ tôi gặp ở chợ,
quấn thêm 1 cái băng thun ở cổ tay,
trông anh ta khá bảnh trai….
nhưng hơi khác với 1 anh chàng Thắng bình dân trong khu trọ.
“sao nhìn tôi dữ vậy?”
“ko…chỉ là…”
“thấy tôi phong độ quá hả?^^”
“nhảm nhí. -___-“
tôi làm mặt khinh bỉ quay đi,
giọng Thắng vẫn hí hửng phía sau..
“này, trong mắt Yên tôi thấy 2 chữ… “xao động” rồi đó!”
xao động khỉ mốc.
tôi ko phải loại người dễ chao đảo bởi mấy gã bảnh bao,
mà trái lại, tôi thấy sợ những chàng như thế.
….
tôi vác cây vợt bằng 2 tay
và ì ạch như 1 con vịt tha theo cái xẻng xới đất,
khiến Loan khúc khích cười…ở đầu sân bên kia…
“cho 5 phút hội ý!”
Chương 23
Thắng giơ tay nói to và chú Ngọc gật đầu..
tôi – Thắng đánh với chú Ngọc và Loan.
ặc ặc.
tôi nghĩ ít ra thì phải dạy tôi trước chứ.
“đứng trên lưới, banh tới chỉ việc quất nó qua bển, ok?”
“uh…”
“nếu banh xuống sâu thì để tôi.”
“uh..nhưng… anh ko dạy tôi cách đánh sao?”
“hôm nay Yên đánh cho đỡ buồn thôi, muốn học thì ko phải 1 bữa là xong”
okay.. đánh cho đỡ buồn…
cứ xem nỗi buồn như trái banh, tống nó đi.
với suy nghĩ đó, tôi ôm khư khư cây vợt nặng hơn 2kg,
cứ thấy banh tới tầm tay là quất hết mình,
có trái nó văng lên rào lưới,
có trái bay tuốt vào vách chắn cuối sân, đánh cái rầm..
còn có trái xông thẳng vào mặt chú Ngọc nữa.
T______T
họ ko bực dọc mà…cười lăn cười bò…
ban đầu tôi còn quê quê, nghĩ mình giống con hề
nhưng chốc sau tôi cũng quen, đâm ra thấy vui…
lúc nào đỡ được banh mà ko bay ngòai quỹ đạo thì tôi thấy phấn khởi ghê lắm
^___^
thoáng chốc, tôi cảm giác mình ko còn buồn chán nữa.
Thắng nói đúng. – rồi sẽ muốn, rồi sẽ biết.
ko ai tự nhiên sinh ra đã mê làm đầu bếp,
ko ai tự nhiên sinh ra đã biết đi.
quan trọng là mình có thử hay ko mà thôi.
ko mở cừa thì ko biết bên trong có những gì…
“vui chứ?”
“uh…vui..”
tôi đáp, trả lại bộ đồ cho Thắng cất vào tủ,
Loan cũng thay áo sơ mi ko tay và quần jean lửng..
trông xinh xắn hơn cả khi nãy.
ba Loan rủ chúng tôi đi ăn khuya..
“ko, cô bạn của cháu hôm nay hơi mệt. để dịp khác”
Thắng từ chối, và 2 người lớn gật đầu,
riêng Loan có vẻ thất vọng…
“hôm nay…anh ko như mọi lần… Loan ko thích.”
mặc dù Loan nói giọng nũng nịu,
nhưng tôi vẫn cảm giác có gì đó bất mãn..
Thắng tỏ vẻ khó xử, anh ta kéo Loan ra chỗ phía sau,
ko biết là họ làm gì, nói gì, nhưng hình như Thắng đang giải thích,
và cả năn nỉ nữa..
trong tôi có 1 câu hỏi lớn – “quan hệ của họ là thế nào?”
………………..
cơn thèm ngủ của tôi qua đi và thay vào đó,
là sự tò mò khó cưỡng lại,
về Loan, về những người tôi vừa gặp.
Thắng ko có gia đình, nên hẳn ko phải họ hàng,
vậy…họ là ai?
“toàn là đại gia cả.”
“huh?”
“ko phải Yên thắc mắc về họ sao?”
“uh… mà sao anh quen họ vậy?”
“khi muốn tiếp cận thì ai mà tôi lại chẳng quen được.”
câu nói của Thắng làm tôi khá bất ngờ,
nó khiến tôi “hả?” 1 tiếng to ngay sau lưng anh ta..
có lẽ do nghĩ tôi hiểu lầm, Thắng vội đính chính.
“ko phải nói Yên, tôi quen Yên ko vì mục đích nào cả…”
“ủa ko lẽ anh cố tình tiếp cận họ và vì 1 mục đích nào đó?”
“có thể nói vậy.”
tôi nghe tiếng Thắng cười khẽ, hơi…đểu,
xin lỗi nhưng thực tình tôi ko biết dùng từ nào diễn tả
thái độ của anh ta lúc đó.
Thắng ko đơn giản như tôi vốn biết.
…
“chị, em bắt quả tang rồi nhé!”
Vân chống nạnh đón tôi ngay khi tôi vừa đẩy cửa phòng
nét mặt láu lỉnh..
“bắt quả tang gì?”
“Thắng chở chị… đi chơi mới về phải ko?”
“đi đánh tennis, mà thế thì sao?”
“có sao đâu.hehe”
cái kiểu cười gian xảo của Vân cứ như là..
nó nghĩ tôi và Thắng đang…quen nhau vậy..
“đừng có xuyên tạc vụ việc đó cô nương!”
Chương 24
Vân ko xuyên tạc thẳng, mà nó cứ im im,
cả buổi tối liếc tôi tủm tỉm cười..
làm tôi khó chịu gần chết.
“nè, em ko nghĩ chị và Thắng…có gì chứ??”
“em ko nghĩ, chỉ thấy thôi, hí hí.”
“thấy gì? Thắng chở chị hả?”
“^_^”
“>_< thế sao hắn ta cũng chở em hoài mà chị ko nói gì đi?!”
“vì Thắng hổng thích em, Thắng thích chị.”
“nhưng chị ko thích Thắng!”
tôi đâm cáu và đập cái gối mạnh xuống sàn,
xong nằm xuống quay mặt vào vách..
Vân ko nói thêm gì 1 lúc, rồi như nó nhận ra tôi bực thực sự,
nó mới sà tới sát tôi thì thầm..
“em…xin lỗi..tại em thấy…Thắng cũng tốt mà..”
“……..”
“chị ko thích thì thôi em ko chọc nữa.”
“sao em nghĩ…Thắng…thích chị?”
“Khải nói.”
cái tên của Khải lại được nhắc tới
trong 1 tình huống mà tôi ko hề muốn nghe.
“mà em cũng thấy thế…”
“vậy…em thích Khải hả? Khải nói gì cũng theo!”
tôi buột miệng hỏi mà ngay khi thốt ra,
mới biết mình đã …quá hồ đồ…nhưng ko kịp rút lại.
mắt Vân hơi ngỡ ngàng, nó ko nghĩ tôi lại hỏi câu đó,
dĩ nhiên..cả tôi còn ko nghĩ tới nữa.
tôi vội nhăn răng cười,
chữa cháy cho câu hỏi ngu ngốc của mình
“hihi.. tại hôm trước em cũng nói là Khải thích em đó mà.”
“…chắc…em cũng …thích ảnh”
Vân đỏ mặt thừa nhận 1 cách bối rối,
tôi nhận ra đó là gương mặt của 1 cô gái đang yêu,
trẻ trung, rạng rỡ, ngượng ngùng,
nhưng hạnh phúc khi nhắc tới người ấy..
chỉ có tôi nuốt nghẹn sự thật dù đã mơ hồ biết trước.
tôi cố cười vô tư 1 cách giả tạo..
“hehe, thế thì 2 người … yêu nhau đi. ^o^”
Vân đánh tôi bằng gối ôm,
ra vẻ hung dữ nhưng miệng nó thì cười,
tôi cũng cười… nhưng nụ cười của chúng tôi mang 2 tâm trạng khác nhau.
một ở trên cao hạnh phúc, một ở dưới đất chơi vơi.
………….
đã nói tôi hễ buồn là ngủ rất ngon,
ngon đến nỗi sáng phải nhờ cuộc điện thoại của Khải tôi mới dậy nổi!
T__T
“alo?”
“hôm nay Yên đi trễ vậy?”
“hả?”
“7h 15 rồi”
“thôi chết!”
tôi tung mền và quơ cái đồng hồ đeo tay trên bệ tủ,
ack ack. đúng là 7g15.
thế này thì Phát xít Quân cho tôi xuống địa ngục mất!
sau 10 phút chải đầu, đánh răng, thay đồ,
tôi ào xuống cầu thang và gặp Khải,
đang chờ tôi trên xe máy.
những điều hôm qua tôi đã nghe…
khiến hình ảnh đó ko còn làm tôi bồi hồi,
mà cực kỳ chán chường.
“anh ko cần chờ đưa Yên đi làm đâu, về cũng khỏi đón.”
“tại sao?”
“Yên đi xe búyt được rồi, trước khi quen anh, Yên vẫn đi xe búyt!”
“trạm xe cách cũng xa, đã tiện đường, tôi chở ko tốt hơn sao?”
“ko…Yên chỉ muốn đi xe búyt.”
Khải im lặng, trước sự kiên quyết của tôi,
anh gật đầu, ko nài ép, rồi quay đầu xe ra,
tuy nhiên, Khải ko chạy đi mà nhìn tôi..
có lẽ anh chờ tôi đi trước.
thế thì tôi đi trước.
tôi cố đi nhanh ko nhìn lại, và sau mấy bước,
tôi nghe tiếng xe vọt đi..
……….
gần 8h tôi mới mò tới cửa bếp ở cổng sau nhà hàng,
trong đầu chuẩn bị sẵn lý do đi trễ,
nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi kinh khủng.
vừa ló mặt vào, tôi đã nghe tiếng quát của Bếp trưởng,
giật cả mình.
“LÚC NÃY ANH BỎ BAO NHIÊU RƯỢU??”
oh, ko phải quát tôi, hú vía…phew…
anh Tâm đứng gãi đầu, lí nhí đáp lời…
Chương 25
tôi tranh thủ lẻn vô chỗ chị Trinh,
nhỏ Thanh, anh Lý,
làm như mình đã có mặt ở đó lâu rồi. ^__^
“này, cô em, bước ra đây!”
*___* thôi rồi.
người tranh thủ thóat khỏi tra tấn ko phải tôi,
mà là anh Tâm.
sư huynh hướng cơn thịnh nộ sang tôi nhanh vô cùng,
hic hic.
mọi người đều bận việc của mình,
ko ai dám theo dõi màn tra khảo tội nhân..
tôi bước ra 1 cách run rẩy.
sư huynh khóac tay với tất cả, bảo – “làm việc đi”,
rồi hất hàm kêu tôi ra chỗ góc bếp.
“bao nhiêu phút?”
“…?…ah…55 phút ạh.”
“lương bị trừ 55$, ok?”
cái gì, trừ 55$?
lương phụ bếp của tôi có bao nhiêu đâu!
ác đến thế là cùng.
tôi cố gắng cứu vãn tình thế..
“anh…đâu có nói trước… là trễ mấy phút thì trừ mấy…USD đâu…hic”
“ko nói trước nên em COI THƯỜNG CHỨ GÌ??”
T__T ko, ai dám coi thường…
nhưng mà…
“tại sao trễ?”
sư huynh bỗng hạ giọng khi thấy vẻ mặt sầu đời của tôi,
câu hỏi tôi vốn chuẩn bị trước lý do,
nhưng vì đột ngột nên tôi tự nhiên lúng túng,
ko hiểu thế nào lại đi nói thật..
“em… ngủ quên..”
“hả???”
ặc ặc… mặt sư huynh… ko phải là giận dữ,
mà giống như mới nghe điều gì kinh khủng lắm T___T
vậy là 55$ lương tháng của tôi….55$…gần 900 ngàn..
trả được tiền trọ thêm tiền xe búyt 1 tháng lận.
“ngủ ngon ko?”
“huh?”
đầu óc tôi lẩm nhẩm tính con số 55$ nên khi gã hỏi,
tôi chẳng biết là ý gì nữa, mắt cứ tròn ra.
“hôm qua đi chơi vui nên ngủ ngon quá hả?”
“đi chơi cái gì??”
“làm việc đi -_-“
vậy là sao??có trừ lương ko?
tôi muốn hỏi nhưng chỉ sợ lỡ còn lải nhải nữa,
có khi anh ta ko trừ 55$ mà là nhiều hơn…
cứ thế tôi chỉ cặm cụi làm việc như 1 con ong cần mẫn,
cả khi hết việc của mình, tôi tự nguyện ôm luôn việc của người khác..
mong sao bếp trưởng sư huynh thấy động lòng.^-^
“buổi tối em ở lại, có tiệc.”
ặc ặc.
ko những ko động lòng, anh ta còn bắt tôi làm thêm nữa.
mặt tôi cứ ỉu xìu dù đầu vẫn gật.
“ko thích thì có thể ko làm. tôi ko ép!!”
“em có nói câu nào ko thích đâu.”
“nhưng bộ mặt lúc này của em làm tôi có cảm giác em đang ở địa ngục ấy.”
“yeah, bộ mặt của em chỉ có lúc này là vậy, còn anh…LÚC NÀO CŨNG VẬY. lúc nào
trông anh cũng HẦM HẦM HẦM!!”
chị Trinh đứng gần giật mình, làm tôi nhận ra mình vừa…lớn giọng
với bếp trưởng T___T
dù sao đó cũng là do 1 tâm trạng bùng phát…
chứ tôi đâu có điên mà kiếm chuyện với anh ta.
Quân sư huynh ko nói, mắt nhìn tôi 1 lóang rồi ngó xung quanh,
thấy chị Trinh lấm lét nhìn,
gã cũng ko nổi đóa quát tháo như tôi nghĩ,
chỉ lột bỏ cái nón bếp trưởng và… bỏ đi.
việc đó khiến tôi thấy mình…quá lời.
T___T
lạ nhỉ, khi anh ta nạt nộ kẻ khác, ko biết anh ta có cảm giác này ko?
…….
khi tôi cầm thực đơn tiệc phải chuẩn bị,
món khai vị Súp nấm đập vào mắt càng làm tăng thêm sự ray rứt trong tôi
đối với sư huynh Quân Sỹ..
anh ta đã hứa sẽ dạy tôi, cái món ấy..
đó là lý do tại sao Quân bắt tôi ở lại làm tiệc.
nhân giờ ăn chiều được 30 phút,
tôi bưng cái mâm cơm của mình mon men tới gần bếp trưởng..
“anh…”
...........
chương 26
bếp trưởng sư huynh ngẩng đầu ngó tôi,
tự nhiên mấy lời tôi định nói lại bay đi đâu mất…
hình như lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với ánh mắt đăm đăm như thế.
chân tôi dợm bước khi mâm cơm còn chưa đặt xuống bàn.
“ngồi đi.”
câu nói bằng giọng sắc gọn nhưng cũng ko có vẻ mệnh lệnh,
nhưng chẳng hiểu sao tôi lại như bị điều khiển,
lập tức ngồi xuống. T___T
“ko phải định nói gì với tôi à?”
“umm…em…ah.. hôm nay có món súp nấm hen!^-^”
dù miệng cười tươi roi rói nhưng rõ ràng,
câu nói của tôi thật sự vô duyên…T_T
“thì sao?”
“thì.. em hiểu là anh muốn dạy em..”
“ăn đi. -__-“
Quân cúi mặt cho muỗng cơm vào miệng,
rồi gắp 1 đũa rau..
vẻ ngượng ngùng như ko muốn nghe tôi nói thêm.
“hồi nãy…em ko có ý nói anh vậy đâu. em xin lỗi”
cuối cùng thì tôi đã nói được điều mình muốn,
thực ra cho dù tôi ko nói câu này,
tôi biết sư huynh cũng ko giận gì lâu.
“nếu em ở đây, em phải quen với điều này…”
bếp trưởng cầm ly nước uống lấy giọng,
khác với vẻ khẩn trương và dứt khóac thường thấy,
lúc này anh ta tỏ ra khá trầm tĩnh.
“yah?”
“bộ mặt tôi thì lúc nào cũng HẦM HẦM vậy đấy.”
trời ạh..
đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn,
tưởng hắn ko để bụng, nhưng xem ra vẫn cay cú hai chữ đó…
còn nghĩ anh ta đang truyền đạt gì sâu sắc lắm.
“em đã nói là ko có ý đó mà…”
“có hay ko thì tôi cũng nói thế. em nên quen đi thì hơn.”
“nhưng sao anh ko thể có thái độ vui vẻ với mọi người?”
“em có từng làm bếp trưởng chưa?”
ơ hay..
tôi làm được bếp trưởng thì cần gì ở đây phụ anh,
bị anh la mắng quát nạt đủ thứ?
“….biết còn hỏi >_<”
“muốn thử ko? chiều mai tôi cho 1 buổi làm thử.”
“huh? làm bếp trưởng của Chereston hả?”
“để tôi bị đuổi việc à??”
“vậy thử ở đâu…?”
tôi còn đang ngơ ngác hỏi, mà gã sư huynh đã đứng dậy,
sau khi lau tay và uống hết ly nước lọc,
gã thúc tôi ăn nhanh cho xong.
“mau, còn 1 giờ nữa là tiệc bắt đầu rồi.”
………….
buổi tiệc là dành cho lễ đính hôn của chú rể người Anh,
nên thực đơn có đến 3 món Âu..
bếp chúng tôi ngoài tôi và Quân Sỹ sư huynh,
còn có 5 người khác phải làm cật lực.
Quân bảo tôi theo sát anh ta,
có lẽ để hướng dẫn trực tiếp 2 món khai vị súp nấm và salad cá ngừ.
dù đã làm ở Chereston gần 1 tháng,
nhưng đây là lần đầu tiên tôi được bếp trưởng chỉ dạy cụ thể,
“nếm thử nào.”
Quân cho 1 muỗng súp lên ngang miệng tôi và nói,
vì chưa từng nghe anh ta dùng giọng “hiền lành” thế bao giờ,
nên tôi theo phản xạ ngửa đầu đề phòng..
“sao hử? hả họng ra!”
tôi liếc Quân nghĩ ngợi vài giây,
nhưng sợ làm anh ta nổi cáu nên cũng mở miệng..
chep..chep..
“thíêu dầu mè?”
“giỏi.”
vẻ hài lòng, bếp trưởng của tôi bỗng nhoẻn miệng cười đắc ý,
tôi nghe rạo rực vì được khen,
mặt vênh lên.
“dĩ nhiên, anh mới biết hả!^^”
“trời… cô nuơng …chảnh vừa thôi chứ.”
ah ha…
hóa ra sư huynh cũng biết nói kiểu ấy..
vậy có phải dễ thương hơn ko? hihi..
chương 29
vừa nói, Thắng vừa bê rổ rau của bà ta sang 1 góc dưới mái hiên gần đấy,
rồi tiến lại chỗ tôi… mặt cười tinh ranh…
“ơ…cậu..liên quan gì mà xía vô?”
bà Lan to giọng nhưng Thắng ko đáp, giật cái thau của tôi rồi tới chỗ vòi nước,
thì bà ấy chạy tới kéo anh ta ra..đánh vào lưng Thắng mấy cái…ack ack.
nhưng dĩ nhiên ko làm gì hắn nổi.
cuối cùng, bà ta chỉ chửi đổng vài câu, rồi ôm rổ rau đi vô trong.
“với những người ngang tàng thì phải ngang tàng theo. điều này Yên nên học ở
Vân”
“ngang tàng theo làm sao? chẳng lẽ lại đánh lộn?”
Thắng tóet miệng cười, còn tôi chỉ thở dài bước tới,
cho OMO vào thau và bắt đầu…giặt.
bỗng tôi nhớ cái máy giặt ở nhà quá! T__T
“mà sao anh lại sang đây?”
“bên đó vòi nước đang sửa. tôi còn chưa đánh răng nè.”
Thắng rút cái bàn chải trong túi áo ra, nó đã được quẹt kem sẵn,
tôi hứng 1 ca nước chìa cho cậu ấy.
“dậy trễ thế?”
“uh.. tối qua đi uống hơi khuya”
“nhậu hả?”
anh ta lại cười, ko trả lời tôi mà bắt đầu cho bàn chải lên miệng..
tôi khệ nệ định bưng cái thau ra chỗ mát ngồi.
“eh..um…để đó..tôi.!”
miệng đầy bọt kem, Thắng vội níu tôi lại..
rồi phun nhanh ngụm nước ra..để đỡ cái thau hộ tôi.
xem ra anh chàng này cũng đựơc..cái khoản galant với phụ nữ ^^
“nói đi đánh răng sao ra đây giặt đồ?”
giọng nói đó ko hiểu sao vẫn còn sức..quyến rũ tôi,
tôi giật bắn người bối rối khi nghe tiếng anh.
“ai vậy?”
Khải cúi đầu thấp để nhìn mặt tôi,
có lẽ do cái nón lá che khuất và bộ dạng “bán ve chai” làm anh ko nhận ra..
ack ack T__T
“Yên mà.”
“trời.. tôi cứ tưởng…ai…”
“nhìn…ghê quá hả?”
tôi hỏi nhưng trong lòng thì biết chắc là vậy rồi,
sao mình lại..ăn mặc xấu xí thế này…hic hic..
“đâu có, dễ thương mà!”
dĩ nhiên Khải ko nói câu ấy,
là Thắng, anh ta vừa xắn tay áo xong..
dễ thương con khỉ! trêu tôi hả?>_<
“uh.. đội nón lá nhìn buồn cười..nhưng dễ thương.”
oh..Khải cũng công nhận… tôi dễ thương…
ah ha…hihi…
ay, tôi đang nghĩ gì vậy?
lại thế rồi………………đã nói ko nghĩ tới Khải nữa..
Khải thích Vân, Vân thích Khải..
quên đi, quên đi! -__-
“hehe..mà mày kiếm tao hả?”
“uh, điện thoại mày reo 2 cuộc rồi.. chắc có việc quan trọng.”
Khải đáp, chìa điện thoại cho Thắng,
Thắng vội lau tay và cầm máy xem…
vẻ suy nghĩ 1 hồi, rồi nhét trở vào túi, tiếp tục ngồi xuống thau đồ.
í mà, anh ta định giặt đồ cho tôi ư??
ko được!! toàn đồ con gái!
“tránh ra, đừng đụng vào!”
tôi bay tới xô Thắng ra, khiến cả 2 anh chàng chưng hửng ngó tôi,
rồi nhìn xuống thau quần áo vẻ đầy tò mò..
“có vàng 4 số 9 trong đó hả?”
lại kiểu nói cà rỡn của Thắng…>__<
tôi làm mặt nghiêm chỉnh.
“chỗ giặt giũ của phụ nữ, 2 ông con trai đứng đó làm gì?”
“hmm… định bỏ show để giặt đồ cho Yên mà ko chịu.. tôi đi đánh tennis đây”
cái anh chàng này định làm tuyển thủ Wimbledon hay sao
mà cứ hở ra là đi đánh tennis..
tôi còn chưa kịp nói suy nghĩ này ra, Khải đã lên tiếng, có vẻ ko thích.
“đã nói mày đừng chơi trò đó nhiều lần rồi.”
“tao cũng đã nói mày đừng cản nữa, vô ích.”
họ nhìn nhau hơi căng thẳng,
dù ko hiểu Khải phản đối việc Thắng chơi tennis
hay là phản đối việc Thắng làm gì đó ở sân banh..
nhưng tôi cảm giác Khải thực sự có thái độ nghiêm trọng,
và Thắng cũng vậy.
Chương 30
Thắng phủi tay đi trước,thậm chí ko chào tôi nữa…
đợi anh ta đi được vài phút, tôi lí nhí hỏi Khải.
“có chuyện gì hả anh?”
“ah…ko có…Yên…cần giúp ko?”
“ko, anh về phòng đi..”
Khải bỗng đưa tay nâng vành nón lá của tôi lên,
rồi mỉm cười, tôi ko hiểu anh cười điều gì..
bộ dạng này của tôi ư?
“sao anh cười?”
“cười vậy thôi.. tôi về nhé.”
O__o tôi vẫn ngơ ngác trong khi Khải đã quay lưng bỏ đi,
tại sao tôi lại luôn bận tâm tới mỗi cử chỉ và phản ứng của anh?
ko lẽ…tôi ko thể quên ý nghĩ về Khải?
………….
buổi chiều nóng hắt đến khó chịu,
đầu tôi cứ bưng bưng nên phải uống 2 viên Panadol extra
chắc buổi sáng giặt và phơi đồ ngoài nắng lâu quá.
mà cái khu phòng trọ này chẳng chịu yên tĩnh cho người ta nhờ,
lúc nào cũng ồn áo náo loạn. *______*
Ring…..
tôi đang nằm thiu ngủ thì bị cuộc điện thoại dựng dậy,
số máy nếu ko phải ghi Chef Quân có lẽ tôi đã làm lơ.
đằng nào thì gã ấy cũng đang là sếp của tôi.
“em tới Chereston ngay đi”
“hôm nay ngày nghỉ mà..”
“tôi đã nói hôm nay cho em làm bếp trưởng, ko muốn à?”
tôi ngồi bật dậy, đầu vẫn nặng chịch nhưng cố hỏi lại lần nữa,
3 chữ “ làm bếp trưởng” cứ hấp dẫn thế nào ấy..
“sao ạ?? anh cho em làm thiệt hung?”
“tôi đùa bao giờ. mau đi, tôi chờ.”
“í mà.. anh nói ko cho em làm bếp trưởng Chereston…vậy sao tới đó?!”
“đến đây tôi dắt đi, chứ chẳng lẽ tôi phải đón em hả?”
“ko dám..chỉ là.. em mệt quá.. mà thôi, để em đi ra đó.”
tôi nói thù thì như lẩm bẩm, rồi định bỏ máy,
nhưng tự nhiên câu nói của sư huynh làm tôi quá đỗi bất ngờ.
“em mệt gì?..uhm… ở đâu tôi qua đón.”
tôi hả họng và mặt nghệch ra đến nỗi
Vân đang ngồi đọc sách phải chồm tới nhìn tôi quan sát,
nó sợ tôi bị trúng gió hay sao áh.
“anh.. đón…đón em sao?”
“nói địa chỉ nhanh ko thì tôi…đổi ý!”
“anh làm như.. đang ban ân huệ vậy… thôi ko cần..”
tôi nói giọng tự ái, có lẽ tôi ko thích cái kiểu ấy của anh ta,
làm như việc hắn đón tôi là phước đức của tôi vậy.
mặc dù nếu nghĩ kỹ thì, hình như tôi đúng là người đang chịu ơn.
Vân giựt điện thoại của tôi.
“alo?.. anh qua đón đi, Khu trọ Bình Long, số 39/2 Trần Quốc Thảo. vậy hen”
rồi nó tắt máy tỉnh khô.
“ sao em..?”
“chị ko khỏe thì để anh đó đón đi. mà làm bếp trưởng gì là sao? công chuyện
hả?”
“anh ta là bếp trưởng của chị. nói hôm nay…cho chị thử…”
“uhm… chị về sớm nhe. tối Thắng đãi mừng tìm được việc làm.”
“vậy hả?”
………………..
tôi thay đồ xong thì Quân gọi, bảo đang ở cổng nhà trọ.
Vân tò mò xuống theo tôi.
từ xa khi vừa trông thấy dáng sư huynh trong bộ quần Jean và T-shirt,
Vân đã xúyt xoa.
“chời, SH nha.. bếp trưởng chị…phong độ ghê á!”
“-__- bếp trưởng nhà hàng mà cưng”
tự nhiên nghe khen tôi lại thấy hãnh diện ??
mà..khen anh ta chứ có phải khen tôi đâu..T__T
nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thấy hắn ăn mặc trẻ trung thế.
“hì hì.. hèn chi hổng thích Thắng!”
“hả??có liên quan gì đâu?”
Vân lại cười tủm tỉm, cái kiểu cười tôi ko chịu được,
ko hiểu nó nghĩ gì trong đầu khi cười như thế nữa.
“7g về nha chị.”
“ok.”
tôi bảo Vân lên phòng đi, nhưng nó vẫn đứng đó nhìn theo
còn tôi thì lọ mọ trèo lên trên chiếc SH của Quân bếp trưởng như đang leo núi…
“ngồi xong chưa?”
mới hỏi dứt câu, tôi còn đang cố níu cái yên xe,
gã đã rồ ga vọt cái vèo..
và tôi té lât khỏi xe. *___*
---
chương 31
ọach.
tôi cảm giác như mình mới bị đạp văng ra khỏi xe T____T
gã sư huynh “đáng quý” gạc chống nhanh và nhảy xuống đỡ tôi dậy.
“em… ko sao chứ?”
“…đầy sao..>_<”
tôi đáp giọng quạu quọ lẫn mệt mỏi,
thậm chí tôi ko buồn la lối phàn nàn anh ta nữa.
bàn tay trái tôi rướm máu do phải chống khi ngã xuống..
“chảy máu rồi, đưa tôi xem.”
hắn cầm tay tôi săm soi, còn tôi thì ê ẩm đầy mình,
đã cái đầu đang nhức, lại thêm vụ này..
làm tôi chẳng còn chút hứng thú nào với màn bếp trưởng nữa.
“anh về đi. em lên…ngủ”
“chỉ vậy mà bỏ cuộc à? em có sứt mẻ gì đâu.”
hả? ko sứt mẻ?anh có thử té như tôi ko mà biết?
mặc kệ phản ứng bất hợp tác của tôi, anh ta chỉ bế thốc tôi lên và cho lên xe,
hệt như khiêng 1 bao gạo..ko cần hỏi ý kiến của nó T__T
và rồi hắn vuốt lại quần áo tôi, phủi bụi trên tay chân tôi,
còn thổi vào cái bàn tay đang trầy của tôi nữa..
xong hắn leo lên xe.
“em nắm yên xe được chứ?”
“được. còn tay phải mà.”
“vậy thì giữ chặt …”
lần này tỏ ra cẩn thận hơn, Quân nhìn tôi 1 lượt để kiểm tra
khi biết chắc rằng tôi ko thể lọt…xe lần thứ hai,
hắn mới rồ ga cho xe đi chậm.
…
cái chỗ mà gã Quân Sỹ cho tôi làm bếp trưởng,
là 1 quán ăn nhanh kiểu Việt có tên là GOGO
ở trong cư xá Nguyễn Văn Linh, tận quận 7.
xe vừa dừng, tôi định leo xuống thì sư huynh lập tức cản lại
rồi dựng xe nhẹ nhàng, đứng sát tôi..giơ tay đỡ..
nói giọng ôn tồn.
“xuống được rồi.”
tôi hơi buồn cười trước bộ dạng của bếp trưởng,
hình như do sợ cú tai nạn lúc nãy mà anh ta đâm ra thận trọng 1 cách thái quá.
“anh tránh ra đi, làm như con nít vậy.”
“tôi làm sao biết được, lên té thì xuống cũng té.”
ặc, đây là chân lý kiểu gì vậy? +__+
tôi ko muốn cãi cọ với gã, trong tình trạng ko mấy khỏe khoắn này,
và nhất là tôi đang được tạo cơ hội tốt..
bếp của GOGO ko lớn, nó nhỏ hơn cả bếp ở Âu Việt,
quán chỉ có 2 gian, khoảng hơn 10 bàn..
“ah, anh Quân! ghé chỉ dạy bọn em món mới nữa ha?”
“ko, hôm nay mượn mấy đứa làm phụ bếp cho cô này.”
một cậu thanh niên trẻ, có vẻ cũng trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn,
đang mang tạp dề đồng phục của quán…
nhìn tôi quan sát, rồi khẽ cúi đầu chào.
“chị này là…”
“phụ bếp ở chỗ anh. tên Yên. Hồng Yên phải ko?”
Quân sư huynh trả lời, đến khúc sau thì quay sang tôi,
tôi khẽ gật đầu.
“ah thế…?”
“tôi nhắn kêu Vạn bếp trưởng các cậu nghỉ chiều nay rồi.”
“hèn chi ảnh nói ko tới.. vậy …chị hôm nay làm bếp trưởng của tụi em?”
tôi ngại ngùng cúi mặt, thiệt ngại quá..
lúc ban đầu ham hố, tôi ko nghĩ là mình lại đi làm sếp
của 1 quán ăn hẳn hoi, có đến 3-4 phụ bếp..
dù chỉ 1 buổi..
“chính xác. hỗ trợ cho cô ta hết sức của các cậu, ok?”
“O.K ạ! Em là Thành.”
cậu thanh niên tự xưng em nên tôi cũng nghĩ chắc là ít tuổi,
Thành trao cho tôi 1 cái tạp dề cùng loại của cậu ấy,
nhưng tôi có thêm 1 cái túi khác màu..
“bắt đầu đi”
Chương 32
sư huynh của tôi vẫn quen giọng kẻ cả, hắn nép vào 1 góc,
đứng khoanh tay dựa tường.. cứ như đang theo dõi buổi huấn luyện..
ack ack.
mặc tạp dề xong, tôi đi tới chỗ Quân, cố dùng giọng ngọt ngào nhất có thể.
“anh…đi chỗ khác được ko? đứng đó em ko sao làm …bếp trưởng được”
“em có cần…ngon vậy ko? đuổi cả tôi à?”
“T___T”
mặt tôi xụ xuống nhưng đó là bản mặt thừa nhận.
anh ta mà còn ở đó là tôi ko thoải mái chút nào..
vì chắc hẳn khi tôi làm cái gì sai, hắn sẽ bực mình mà xen vô cho coi..
“tôi ra kia. quán đang đông khách. em đừng…làm sao mà đuổi khách đi hết đấy”
“hehe, được mà.”
tôi cười toe, ko ngờ cái gã này cũng dễ…đuổi đến thế.
từ giờ tôi sẽ tha hồ..làm bá chủ!kakaka
……………
“chị bảo là em sắp sà lách trước mà?”
“hả? chị bảo em hay bảo Thành?”
tôi đến loạn cào cào khi mà với hình thức quán ăn nhanh,
khách gọi là phục vụ cứ hối như giặt..vừa xong bên này, bên kia lại kêu
đã vậy cái bếp lại bé xíu, quay đi quay lại đụng nhau um sùm.
và bây giờ thì 2 đứa đi sắp cùng 1 dĩa sà lách trong khi cánh gà thì ko ai chịu
chiên.
>__< *__*
“BÂY GIỜ 1 ĐỨA ĐI CHIÊN ĐI, ĐỨNG ĐÓ CÃI LÀM GÌ”
tôi nói to tiếng và chỉ muốn…bẻ cái đũa trên tay,
đã ko khỏe, thêm bị té, giờ lại gặp cảnh này..
đầu tôi như nổ tung ra.
“chị ơi, còn món bò xào tỏi nữa..”
“lúc nãy chị chưa nêm..”
“chị ơi khách gọi khoai tây nghiền mà họ ko ăn hành…khoai tây nghiền ko hành
thì dở và ngán lắm…làm sao giờ?”
chúng nó liên tục hỏi tôi những câu hỏi khác nhau,
trong khi tôi đâu phải ba đầu sáu tay…có muốn gì thì cũng việc này xong
mới tính tiếp việc khác chứ. +__+
tôi đành chọn giải pháp đáng xấu hổ..
“Thành ơi em ra gọi …anh Quân vào giúp chị T__T”
………
bây giờ thì tôi mới nhận ra tài năng của sư huynh,
anh ta giải quyết mọi vấn đề cùng 1 lúc, trong 1 thời gian cực ngắn.
tay vừa làm, miệng vừa ra lệnh, mắt vừa quan sát,
tôi tự nhiên thấy Quân như 1 chỉ huy quân đội.
lạnh và dứt khóac.
gã giao hẳn 1 người chuyên làm về đồ nguội, như sà lách và trang trí
1 người đứng ngay chảo dầu, phụ trách chiên xào.
1 người khác lo nồi nước sôi..người còn lại rửa bát.
bản thân Quân đứng ở giữa, nhận order, nhìn danh sách và chia việc ngay,
điều này cần tư duy rất nhanh và kinh nghiệm..
tôi còn lâu mới theo kịp.
nhưng quan trọng là tôi vừa học được 1 bài học của quản lý.
đó là phân công và bao quát.
trong lòng tôi bắt đầu hình thành sự kính phục thực sự dành cho sư huynh.
“em đứng nhìn tôi làm gì? lo dĩa bò xào của em đi.”
Quân trợn mắt bảo tôi,
tôi mới nhớ mình vẫn còn mang tạp dề bếp trưởng…
ặc ặc.. tôi có lẽ tạm thời chỉ làm được phụ bếp thôi. hic hic
……..
khoảng gần 7g thì bếp trưởng thực sự của GOGO đến,
1 anh đeo kính và hơi tròn người..
tôi trả lại cái tạp dề của bếp trưởng cho anh ấy,
mắt tôi cũng bắt đầu mờ đi..
mồ hôi trên trán tôi ướt đẫm, cả người lả ra..
“thế nào? em đã biết bếp trưởng phải chịu đựng những gì chưa?”
tiếng Quân sát cạnh mà sao tôi nghe cứ ang ang,
tôi chống tay lên bàn để ngồi xuống ghế..
“em biết…rồi..”
bàn tay sư huynh bỗng đặt lên trán tôi.
454