wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
chương 33



“nóng vậy… em bệnh thiệt hả?”
“chứ ko lẽ giả, ặc ặc..”

Quân tỏ ra 1 chút gì đó ân hận..
có lẽ anh ta cảm thấy mình đã ép tôi làm vụ này.
dù thực sự tôi ko trách hắn, trái lại
tôi cảm kích điều đó.

“em ngồi đây, tôi đi mua thuốc..”
“thuốc gì… anh biết gì mà mua…chở em về nhà ngủ đi..T__T”
“sao ko biết?? tối ngày cứ đòi ngủ !”

nói xong, sư huynh kêu 1 người coi chừng tôi rồi vụt ra ngòai,
chắc đi mua thuốc..
cô bé phục vụ bảo tôi lên tầng trên để nằm nghỉ,
do thấy mệt và chóng mặt, tôi cũng nghe theo.

vậy mà tôi ngủ luôn 1 giấc tới gần hơn 7g30.

lúc tỉnh dậy, bụng tôi hơi cồn cào,
đầu vẫn nặng nhưng đã bớt mỏi mắt do ngủ được 1 ít.
trên bàn cạnh chỗ tôi, có 1 đĩa súp và ly sữa tươi
vài viên thuốc..

có lẽ là do Quân sư huynh đã mua.
mà thường như thế này phải có giấy nhắn lại mấy chữ chứ nhỉ?

“em dậy rồi hả?”

anh Vạn bếp trưởng GOGO bước tới, đẩy đĩa súp về phía tôi.
tôi cầm mấy viên thuốc và uống cùng ly sữa..

“Quân mua và làm đó. tôi tự hỏi cô em có phải thần thánh ko mà khiến nó như thế?”
“thần thánh gì ạ?”

vì mới nuốt 2 viên thuốc đắng nghét,
tôi ko rõ ý của anh Vạn lắm, mặt cứ nhăn lại.

“hì hì. em về đường nào?”
“à, khu Bình Long, Quận 3.. mà anh…Quân đâu?”
“nó về trước rồi.”
“hả?”

trời ạh. cái lão…sư huynh.
đem con bỏ chợ thế này à?
nhìn vẻ mặt chán đời và bất mãn của tôi, anh Vạn cười xòa giọng trấn an.

“anh sẽ đưa em về, nhưng em ăn xong đi đã”
“anh…?”
“uh..mà điện thoại em reo thì phải?”

điện thoại của tôi?
ah… nó nằm trong túi áo khóac..
Thắng gọi..Ayyyy…
7g có party của Thắng mừng việc làm mới.
bây giờ đã gần 8h rồi. *________*

“Thắng hả? xin lỗi, tôi ngủ quên…”
“ngủ quên?????”
“hay mọi người cứ ăn trước, tôi đến sau. đừng đợi…”
“Yên đang ở đâu?”
“Quận 7 lận. tôi sẽ tới mà, cho địa chỉ đi..”
“ngay Chereston đây này.”
“cái gì?”

tôi thật ko biết có phải mình nghe lầm ko,
Chereston? chỗ nhà hàng 4 sao ấy hả?
Thắng…chơi sang quá. O__O

chỉ khi tôi được anh Vạn chở về Chereston,
tôi mới tin rằng đó là sự thật, chứ ko phải mình bị sốt mà nằm mơ.
Thắng, Khải, và Vân ngồi trang trọng tại khu vực tiệc tối.
ai cũng ăn mặc đẹp đẽ..Vân còn vận cả áo đầm..
tôi nhìn lại bộ dạng của mình, chắc chỉ khá hơn buổi sáng khi giặt đồ chút xíu.

“Yên…ngủ ở đâu vậy hả?”

giọng Thắng hơi gắt gỏng, tôi có thể hiểu,
vì trên bàn mấy món ăn dọn ra hình như rất lâu rồi.

“Thắng à… chị Yên bệnh đó…còn phải đi công việc mà.”

Vân chạy tới kéo tay tôi vào bàn,
Khải vẫn làm nhân vật câm lặng như vốn anh đã như thế.
còn Thắng bắt đầu xuống giọng quan tâm.

“bệnh…làm sao? bệnh mà còn đi công việc gì. dẹp quách đi”
“thôi, ăn đi hen. chúc mừng công việc của Thắng!”

tôi đánh trống lảng và chụp ly nước trên bàn giơ lên,
Khải là người hưởng ứng tiếp theo, anh nâng ly chạm vào ly của tôi
và hất cằm kêu Thắng cầm ly lên..

Chương 34



bốn cái ly cụng vào nhau..
lần đầu tiên tôi ngồi ăn trong chính nhà hàng mà mình phục vụ.

“Yên làm ở đây đúng ko?”

tôi gật đầu khi Thắng hỏi, nhưng tinh thần thì hơi lo ra…
phần lớn là vì tôi cảm thấy ko khỏe, dù đã uống thuốc,
mà ko hiểu sao vẫn thấy chóng mặt.
một phần nhỏ khác…
là vì món súp gà trên bàn, nó làm tôi nhớ tới sư huynh.
sao anh ko thể chờ em dậy để đưa em về…?

“Yên coi bộ bệnh nặng rồi?”

đó là giọng của Khải…ấm đấy, nhưng…cũng xa xăm thế nào..
tôi ko ngẩng đầu lên, mà chỉ nhìn bàn tay anh,
đang gắp 1 miếng thịt bò cho…Vân. T__T
chứng kiến việc ấy, tôi càng nản và buồn đến ko muốn trả lời.

“ah ha, phải rồi, anh Khải. anh là bác sĩ mà, anh xem chị Yên bệnh gì đi!”
“tôi còn nửa năm nữa mới thành bác sĩ, cô bé ạ.”

cái cách mà Khải nói với Vân, sao mà gần gũi đáng yêu thế..
còn tôi..anh luôn giữ 1 khoảng cách hay phong thái gì gì đó,
tôi ko biết nữa.
điều đó làm tôi cảm thấy hình như mình chán chán thế nào.

“Yên đi toalet 1 chút.”
“đi được ko?”

tôi vừa đứng dậy nói, Thắng đã chụp cổ tay tôi hỏi,
câu hỏi buồn cười ko chịu được.

“điên hả? sao ko được?”

vì bệnh, vì mệt, vì buồn, giọng tôi cáu thấy rõ.
cả 3 người họ nhìn tôi hơi lạ, có lẽ do lần đầu thấy tôi như thế.
tội nghiệp Thắng, anh ta khẽ buông tay tôi và giọng yểu xìu.

“tôi chỉ…lo.. mặt Yên nhìn tái lắm”
“ko sao đâu”

tôi nói nhẹ hơn, hơi cười.
dù sao thì hôm nay là ngày mừng Thắng..
tôi cần phải tiết chế cảm xúc của mình 1 chút.

“em đi với chị hen?”

Vân đề nghị nhưng tôi khóac tay bảo nó cứ ngồi đó,
tôi lánh mặt đi vì muốn ở 1 mình..
1 lúc thôi, 5 phút cũng được.

tôi gặp chị Bích bếp Hoa trong toalet.

“bếp Âu tối nay tăng ca mệt hen?”
“dạ? em đi ăn với bạn..ko phải tăng ca. mà sao chị hỏi thế?”
“chị thấy bếp trưởng của em tất bật trên lầu áh..”
“bếp trưởng em? anh Quân à?”
“uh… nghe nói có tiệc chiêu đãi gì đó..”

chị Bích có vẻ vội, nên lại chào tôi đi trước.
tôi đi lẩn thẩn ra ngoài nhưng rồi lại mò lên lầu T__T
trên đó là khu vực dành cho thương gia, hạng VIP.

“Yên!”

tôi vừa đẩy cửa lối thang bộ để đi lên trên,
thìThắng bỗng gọi lớn gịong rồi chạy lại.

“đi đâu vậy?”
“àh..tôi..tôi…định..”
“định sao? hay Yên chóng mặt? hay Yên đau ở đâu?có thấy buồn ngủ hay sao ko?…”

những câu hỏi của Thắng dồn dập
tôi nghe càng lúc càng ko rõ nữa…
gương mặt Thắng cũng mờ dần.

“ko ổn rồi, nhìn Yên cứ như…sắp chết.. về thôi!”

Thắng nắm chặt tay tôi và kéo đi
tôi thấy mình đuối gần như sắp xỉu, vì mới ăn được mấy đũa..
trước khi bị Thắng dắt đi thẳng ra ngoài,
tôi chỉ kịp ngước lên tầng trên 1 thoáng..
anh ở đó, phải ko, sư huynh?
…………………………….
anh ko đưa em về vì anh phải tăng ca,
chứ ko phải anh bỏ mặc sư muội trong lúc bệnh hoạn thế này..
đúng vậy ko, sư huynh?

em ko bị bỏ rơi….

“Yên lẩm bẩm gì vậy?ai bỏ rơi Yên..?”

>Chương 35



tiếng gọi làm tôi giật mình, mở mắt.. một khung cảnh lạ hoắc.
tôi đã…ngất ư??
sao tôi ko nhớ gì cả vậy?
còn… cái người ngồi cạnh giường tôi, ko phải Thắng,
ko phải sư huynh, ko phải Vân..
mà là Khải.

“anh… sao Yên ở đây vậy?”
“Yên xỉu cái đùng ngay bãi xe. thằng Thắng nó xanh cả mặt.”

bãi xe à?
hình như tôi có mang máng nhớ…lúc ra ngoài…
tôi đứng chờ họ lấy xe..Vân cũng ở ngay cạnh bên.
và rồi…tôi tỉnh lại ở đây T___T

“nhưng…đây là đâu mới được?”
“phòng trọ của tụi tôi.”
“gì cơ? phòng…2 người..?”

Khải gật đầu, chống tay đứng dậy lấy cho tôi 1 ly nước lọc,
tôi cố ngồi dậy nhìn quanh tìm…Vân..
sao nó để tôi ở trong phòng đàn ông con trai thế này chứ?!+__+

“Yên uống đi. có thấy đói ko?”
“Vân đâu hả anh?”
“ở ngoài kia…”

Khải chỉ tay về hướng có 1 cái rèm,
rồi như hiểu sự ngờ vực của tôi, anh đi tới đó,
khẽ kéo nhẹ để tôi thấy Vân đang ôm gối ngủ trên 1 cái ghế dài.

“Yên tâm chưa?”

anh sinh viên Y khoa năm cuối tự nhiên nhoẻn miệng cười
kiểu như buồn cười thái độ lo ngại của tôi,
khiến tôi đỏ mặt…vừa uống nước, vừa giả bộ ngó lung tung.

“phòng các anh…rộng gấp đôi phòng tụi Yên áh.”
“vậy thì 1 cô sang đây ở cùng cho bớt rộng.”

Khải nói với vẻ mặt tỉnh queo, thậm chí ko hề cười,
khiến tôi ko hiểu đó là lời đùa hay nghiêm túc..
tôi lại phải nhìn chỗ khác..
trên đầu giường, 1 quyển sách có bìa xám..

“If you are here? tiểu thuyết hả anh?”
“của thằng Thắng. nó rinh đâu về tôi cũng ko rõ.”
“nội dung thế nào nhỉ? hay ko? mà..Thắng cũng ở ngòai đó hả?”
“Thắng đi mua cháo cho Yên rồi.”
“giờ này áh?”

tôi tròn mắt hỏi vì cái đồng hồ trên tường chỉ 2h khuya, ặc ặc.
ko lẽ tôi lại xứng đáng để 1 người lặn lội ra ngoài mua cháo
lúc đêm hôm khuya khoắt thế này?”

“nó đợi Yên ổn mới đi mà.”

giọng Khải hơi chùng xuống, tôi còn nghe 1 thoáng thở dài,
anh ko hài lòng? anh ko thích Thắng làm thế vì tôi?
mà sao cứ phải quan tâm việc Khải nghĩ gì thế chứ?!
thôi mệt quá. >_<

“nhắc cũng thấy hơi đói…hình như Yên chưa ăn gì từ chiều..”
“uh, mà ai cho Yên uống thuốc vậy?”
“thuốc nào?”
“có lẽ là liều hạ sốt. nhưng uống thuốc mà ko ăn chính là thủ phạm làm Yên ngất.”

àh ra thế.
liều hạ sốt của sư huynh.
anh Vạn có bảo tôi ăn chút gì đi,
nhưng khi đó do vội tới chỗ Thắng và mọi người..

“đó là do Yên..ko phải tại người mua thuốc đâu..”
“tôi có bắt tội ai đâu mà phải giải thích vậy?”
“ơ..hơ..thì tại…anh nói thủ phạm…nghe ghê quá T___T”

tôi lại lúng túng, ko hiểu sao mình phải biện hộ cho cái “người mua thuốc” kia
đúng là Khải có trách cứ hay đổ tội gì cho hắn đâu..
vì bối rối, tôi chỉ biết cúi mặt đan 2 tay vào nhau…
và nhờ vậy tôi nhận ra tay mình có 1 vết băng cá nhân nho nhỏ??

“tôi truyền 1 chai cho Yên đấy.”
“sao ạ? chai…nước biển hả?”
“uh. nếu ko thì giờ này Yên chắc ko tỉnh nổi”
“truyền nước biển..tại đây hay sao?”

Khải mở miệng định trả lời tôi, nhưng nghe tiếng kéo cửa,
anh ngừng nói rồi đi ra ngòai đón Thắng..

tôi cũng tranh thủ bước xuống giường.
bởi lẽ tôi vốn đã thấy ko ổn khi ở trong phòng của 2 gã con trai rồi,
giờ lại còn nằm trên giường của họ nữa thì…ack ack.

Chương 36



cái khu trọ này mà muốn đồn ầm lên, ko chừng cả quận cũng biết ấy chứ.
lỡ như nó mà tới tai mẹ hay anh hai tôi,
chắc tôi bị lôi cổ về nhà chửi cho 1 trận quá.

“khỏe chưa mà đi lung tung đó chị hai?”
“gọi tôi chị Hai hả? hihi, giỏi.”
“phew..giọng vậy thì chắc ko chết được hen.”

nét mặt Thắng có vẻ mệt mỏi,
nhưng cũng như vừa trút được nỗi lo nào đó.


“cảm ơn ...”

tôi thôi kiểu nói gây sự mà thay vào đó,
là 1 giọng chất chứa cảm kích thực sự.
Thắng kéo tôi trở lại giường và ấn tôi ngồi xuống,
xong đặt 2 tay lên má tôi, argh..

“này, lần sau, ai bắt Yên đi làm vào ngày nghỉ, hay vào lúc Yên ko khỏe, tôi sẽ giết người đó. nếu ko muốn có án mạng thì ko đi, biết chưa?”
“anh bị khùng hả? có ai bắt tôi đâu!”

tôi nhăn mặt khó chịu, và cố gỡ 2 cái tay của Thắng ra,
bóng Khải lục đục phía góc trong chỗ đựng mấy cái chén..
hơi khựng lại như lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.

“vậy sao đang đau đầu ko chịu nghỉ ở nhà? Yên muốn bệnh chết hả??”
“anh chết thì có…>_< anh có phải…ba tôi đâu. mặc kệ tôi!”

Thắng cười rất lạ, vừa nham nhở, vừa buồn buồn sao đó,
rồi ngồi xuống sát bên, khóac vai tôi..ack ack.
cái anh này, tay chân cứ phải táy máy mới chịu được thì phải?!!

“tôi chết thì sao. Yên chết thì sao. Ai chẳng tới lúc xuống đó.”
“…??”

“mày nói nhảm quá. Bệnh nhân, ăn cháo đi”

Khải bê tô cháo nóng bốc khói ra,
vừa đặt xuống cái ghế cạnh giường thì liền kéo Thắng khỏi tôi
và kêu anh ta đi rửa mặt gì đó..
tôi ko để ý nữa…vì đã bị tô cháo thơm thu hút.
T__T

“anh ko ăn à?”

tôi hỏi trước khi ăn muỗng đầu tiên,
nhưng Khải có vẻ suy nghĩ gì đó, ko trả lời.
vì vậy tôi cũng ko cần khách sáo nữa…ăn ngon lành….^_^
………..

sau khi ăn xong, tôi thức chơi ca rô với Thắng 1 lúc,
còn Khải mở đèn ngồi đọc quyển sách dày cộm..
ko ai ngủ cả, ngoại trừ con bé đang say giấc ngoài kia..

“ăn gian! sao tôi thua hòai vậy?!”
“ặck, tôi thắng vì tôi chơi hay, sao bảo tôi ăn gian?”
“ko chơi nữa T___T”

tôi quăng cây bút và ngửa ra cạnh giường,
nãy giờ ngồi dưới đất mỏi cả lưng…
đầu tôi chạm phải quyển sách ban nãy.

“àh, Thắng đọc cái này hả?”
“uh.”
“nó…là truyện tình cảm à?”
“muốn biết thì mang về đọc. mà ko chắc Yên có đọc được ko.. vì toàn Tiếng Anh thôi”

*__* này..cứ như dòm mặt tôi là dốt ngoại ngữ lắm chắc?!
tự ái dồn dập, tôi đùng đùng cầm quyển sách đứng dậy…

“tôi đọc xong viết bình luận còn được. xí.”
“vậy tại hạ chờ quý cô nương comment nhé.”

Thắng ngước nhìn tôi bằng đôi mắt tinh quái,
vừa khinh khỉnh, vừa trêu ghẹo làm tôi tức điên và đùng đùng đòi về.
T__T

đồng hồ mới chỉ 3h hơn. tôi lay Vân dậy..
…………………

room sweet room. whoa……….

“chị khỏe hẳn chưa?”

Vân hỏi giọng vẫn ngái ngủ, mắt nó lờ đờ chẳng kém gì tôi.
tôi khẽ gật đầu, cài chốt cửa, rồi lăn ra đệm..

“giờ chị chỉ buồn ngủ thôi.”
“vậy mình ngủ tiếp nha chị?!”
T__T

Chương 37



thế là chúng tôi mỗi đứa ôm cái gối của mình,
sau vài phút là ngủ thẳng cẳng tới “sáng”..
dù giờ đó lẽ ra đã là sáng của người ta rồi,
những người buôn gánh, bán bưng…
những người chạy xe buổi sớm..

mưu sinh bao giờ cũng là 1 cuộc chiến.


“chị, hôm nay nghỉ đi. 2 ông ấy bảo đấy!”

tôi còn đang dụi mắt trong khi Vân đã sẵn sàng tới trường,
trước khi ra cửa, nó quay lại nói vậy với tôi.

“để xem đã..”
“chị mà đi làm là ông Thắng nổi điên đấy.”
“thế thì chị đi xem hắn điên ra sao >__<”
“hì hì... nhưng mà thiệt tình em thấy chị nên nghỉ 1 ngày để lấy sức..chứ hôm qua chị làm em sợ gần chết..”
“uh….”

tôi mỉm cười, đáp cho nó yên tâm.
vì thực bụng tôi cũng định nghỉ hôm nay,
dù sao bây giờ cũng hơn 7 rưỡi rồi..
vả lại tôi còn cảm thấy hơi ỏai trong người.

“sao em ko bệnh để người ta lo như Thắng lo cho chị nhỉ?”

Vân nói nửa đùa, nửa thật,
lại còn tỏ ra ganh tỵ với tôi, trời ạh.
trong khi tôi đang ganh với sự khỏe khoắn năng động của nó,
ai lại đi thèm bệnh như tôi chứ?!
mà “người ta” nó đang nói có phải …Khải ko?..

sau 1 hồi nhiều chuyện, Vân cũng rời khỏi phòng.
tôi nằm ườn ra, nhắm mắt 1 lúc…
sực nhớ phải xin phép nghỉ, tôi lôi điện thoại ra
để gọi bếp trưởng phát xít.

khi tôi còn đang dò số của Quân trong máy,
cuộc gọi tới báo số chính anh ta làm tôi giật mình
làm rớt luôn cái điện thoại xuống cái bịch.

tắt ngúm.

nắp sau bị hở nên cục pin bị long ra,
tôi lật đật lắp vào và khởi động lại..

ko có tín hiệu là cái điện thoại của tôi có thể hoạt động.
*______*

tôi định tìm cái điện thoại công cộng để gọi cho gã,
nhưng nghĩ lại tôi đâu có nhớ số..

vì ko còn cách nào khác
vì nghĩ rằng chắc hôm nay có việc quan trọng
sư huynh mới phải gọi tôi…

tôi đành thay đồ, mua 1 ổ bánh mì và bắt xe ôm tới Chereston.
………………

khó mà diễn tả cái mặt của Quân Sỹ đại ca
khi anh ta giáp mặt tôi tại phòng thay đồ của bếp..

nó giống như là anh ta sẵn sàng…ném tôi ra khỏi nơi đó
hoặc cho tôi lên ghế điện vậy.
tay tôi run như cầy sấy.

“bếp trưởng…cái điện thoại của em nó....”
“em ..khỏe?”

câu hỏi khiến tôi ngạc nhiên lẫn hoang mang,
giọng gã nặng như đeo cục chì..

“uhm..em..khỏe..”
“em KHỎE??? thế mà… TÔI CÒN ĐỊNH TỚI ĐÓ COI…hóa ra..em GIỠN MẶT với tôi hả?”

T__T tôi có cảm giác mình vừa trải qua 1 trận sét đánh,
mồ hôi hai bên thái dương của tôi bắt đầu đẫm ướt..
gã sư huynh đùng đùng giật bộ đồ bếp trưởng mạnh khỏi cây treo,
rồi quay vào phòng thay áo sập cửa cái rầm..

khi đó tôi mới để ý..anh ta đang mặc đồ thường,
ko phải đồng phục..
có vẻ như hắn vừa thay ra để định đi đâu?
thăm tôi chăng?! O____o?

tôi đứng chờ cho bếp trưởng quay ra
để giải thích chuyện cuộc gọi bị ngắt ban nãy..
nhưng anh ta nhìn tôi vô cảm và đi như đóng búa xuống sàn.
khiến tôi mở miệng nhưng lại ko thể bật thành tiếng.


chương 38

sư huynh đi khỏi được một lúc,
tôi mới lủi thủi vào thay đồng phục của mình.
ko hiểu sao tôi thấy buồn đến nỗi ko muốn ăn ổ bánh mì đã mua ban sáng.


“ủa chuyện gì vậy em?”

anh Lý túm áo tôi thì thào khi vừa thấy mặt,
tôi chỉ thở dài và lắc đầu..

“bị bếp trưởng la đúng ko? sáng giờ ổng như ngồi trên đống lửa. còn bây giờ thì …núi lửa phun luôn rồi.”

anh nói với vẻ mặt lấm lét sợ hãi,
tôi cũng sợ, nhưng thấy bứt rứt thì đúng hơn.
mặc dù tôi có gì sai đâu mà phải bứt rứt chứ?!
..
suốt 1 tiếng đồng hồ, tay Quân Sỹ ấy ko nói với tôi câu nào,
anh ta thậm chí ko thèm nhìn tôi.
cứ như tôi đã cố tình giỡn mặt với anh ta thật vậy.

“lấy cho tôi ít nước súp!”

sư huynh đang cắm cúi vào món thỏ nấu vang, ra lệnh.
thấy xung quanh ai cũng bận tay,
tôi mới lật đật mang cho anh ta bình nước súp gà.

“đổ bao nhiêu ạ?”

nghe tiếng tôi, gã bếp trưởng hơi quay đầu nghiêng nhưng ko nhìn mặt tôi,
hắn im lặng 1 lúc rồi cũng lên tiếng đáp.

“nửa chén.”

tay tôi nghiêng bình đổ vào cái xoong to trước mặt sư huynh,
lẽ ra tôi định tranh thủ cơ hội này để giải thích,
vậy mà miệng tôi cứ như bị dán keo…hết ậm..rồi ừ..

“có gì muốn nói sao?”

thì ra điệu bộ ngập ngừng của tôi ko qua khỏi mắt của bếp trưởng,
vì đã được mở đường, tôi bắt đầu thấy thoải mái hơn..

“em ko có giỡn mặt với anh..chuyện là hồi sáng, em đã định nghỉ…sau cơn sốt tối..qu..”
“ehh…ĐỦ RỒI!!”

tôi đang nói rất đều và trơn tru,
thì gã sư huynh bạo lực đột ngột chụp cổ tay tôi ghì chặt và la to. O__O
khổ nổi cái chỗ anh ta đang siết bằng sức mạnh của mình,
lại là nơi tôi đã được Khải truyền nước biển hôm qua…

“AHHHH!”

tôi kêu lên và mím môi,
Quân vẫn nắm chỗ ấy cho tới khi hiểu ra anh ta đang làm tôi đau,
gã mới buông nhanh cổ tay tôi rồi lại cầm nhẹ nó lên xem..

“thế này ..là sao?”
“..chỗ người ta rạch để cho đường ống truyền dịch vào chứ sao.”
“truyền …dịch ..? sao phải vậy?”
“thì em đang kể hôm qua bị sốt..anh lại bảo “Đủ rồi”, và…>__<.”
“tôi nói đủ rồi là nói cái lượng nước súp em đang đổ đủ rồi!”
“ủa vậy hả?!”

ah ha…
vậy là sư huynh nắm tay tôi để ngăn tôi đổ quá nhiều,
do mải giải thích và kể chuyện,
tôi quên để ý là mình đang làm việc gì. +____+

“vậy hả..vậy hả cái gì. ko dừng em lại thì em biến cái món này thành thỏ nấu súp..”
“hihi…sorry…”
“mà này..hôm qua em..bệnh nặng lắm hả?”
“ko hẳn là nặng lắm..chỉ xỉu cái đùng à!”
“gì chứ..?”

Quân đang tròn mắt bất ngờ, tôi cũng vừa hả họng định kể lể tiếp,
thì nhỏ Ngân phục vụ ló đầu vô bếp kêu tôi

“chị Yên có người tìm!”

ai tìm tôi lúc này trời?
chẳng lẽ là …Vân? hay Thắng? hay ..Khải?..

ah…ko phải ai trong 3 người đó.
mà là mẹ tôi.

“ủa..nhà có chuyện gì hả mẹ??”
“con bệnh sao còn đi làm?! mẹ liên lạc ko được..mẹ sốt ruột quá.”

tôi thở phào, nỗi lo lắng cũng giải tán..
lúc nãy thấy mẹ tôi còn tưởng ở nhà có chuyện gì xảy ra nữa.

“àh… điện thoại con mới bị hư..mà sao mẹ hay con bệnh?!”

Chương 39



“thì gọi máy con ko được, mẹ tới nhà trọ..nghe nói con bị xỉu.. còn ở lại trong phòng 2 đứa con trai nào đó nữa.”

ack ack. +___+
thế mà tôi cứ nghĩ chuyện đó đã được bưng bít rồi chứ.
xem ra thì khi tôi được đưa vào phòng Khải và Thắng,
cả xóm trọ đã biết hết.

“bên đó…có 1 người học Y Khoa.. nên họ đưa con sang để coi sóc cho dễ…”

tôi vội vã giải thích 1 cách thật thà,
nhưng có lẽ do mẹ lo cho tôi nhiều hơn
là để tâm chuyện tôi ngủ lại phòng của 2 gã nọ..
ko la rầy gì mà chỉ lo sờ trán, sờ mặt, rồi nắm cánh tay, bàn tay tôi..

“mẹ biết…nhưng sao ko nghỉ 1 hôm hả con..?”
“tại..bếp trưởng con gọi…”

“ai gọi cũng mặc!”

tôi chưa kịp nói hết câu,
tiếng Thắng cùng với cái đầu thù lù của anh ta xuất hiện
thì ra mẹ đã gặp Thắng ở nhà trọ…hèn gì..

“ko phải tôi đã nói sẽ giết người nào bắt Yên đi làm trong lúc bệnh hoạn sao?!”

nơi chúng tôi, gồm mẹ, tôi, và Thắng đang đứng,
là cái khoảng trống giữa cửa bếp với cửa ra sảnh nhà hàng..
người ta đi lại rất nhiều, có quản lý, có phụ trách bộ phận,
và cả bếp trưởng của mấy bếp ở khu vực khác nữa..

vì vậy, tự nhiên cái anh chàng bộp chộp này nói câu có “giết chóc” trong đó,
hầu hết họ đều đứng lại nhìn 3 người bọn tôi
bằng cặp mắt hãi hùng. T________T

tôi cười thật hiền lành với mọi người và kéo mẹ cùng Thắng đi ra sau bếp,
ko thì chắc tôi bị tống ra đường cùng với 1 số tiền cho thôi việc..
hic hic.

tuy nhiên, khi tôi lôi được 2 người này vô bếp,
tôi mới biết tôi chỉ phạm thêm 1 sai lầm khủng khiếp khác.
Thắng nhìn ngay ra ai là bếp trưởng,
vì cái nón cao của Quân khác hẳn mọi người.

ko suy nghĩ thêm giây nào,
anh bạn cùng khu trọ của tôi đi nhanh tới chỗ sư huynh.

“này, anh là bếp trưởng đúng ko?”
“xin lỗi, nếu anh cần liên lạc với ai thì vui lòng ra khu vực reception..”

oh……gã bếp trưởng phát xít của tôi…
thực tế lúc này… là tuyệt đối.. lịch sự. O___o
lịch sự đến tôi ko dám tin đó là anh ta nữa.
sư huynh nói rất điềm tĩnh và còn chìa tay mời Thắng ra khu tiếp khách..

“tôi tìm anh đấy”

Thắng đáp lại với giọng đầy tự tin,
mẹ giật tay tôi, có lẽ mẹ thấy ko thoải mái..
tôi cũng vậy thôi.

“vậy chúng ta sang kia 1 chút”

bếp trưởng lau tay, gỡ nón và dặn dò anh Lý 1 ít việc,
xong ra hiệu cho Thắng, tôi, mẹ tôi ra chỗ kho bếp,
khu vực này khá vắng vì nó là nơi lưu trữ 1 số dụng cụ chuyên dùng.

trước khi nói chuyện với Thắng, sư huynh khẽ cúi chào mẹ tôi,
ko cung kính lắm, nhưng đó là 1 hành động lễ độ.
còn Thắng, anh ta kéo mẹ tôi ra xa nói xì xầm gì đó,
cứ như thân thiết với mẹ lắm vậy. O__O

sau khoảng 2 phút nghe Thắng rủ rỉ rù rì gì đó,
mẹ tôi quay ra nói với Quân..

“Yên nó bệnh, bếp trưởng cho nó nghỉ hôm nay nhé?!”

tôi có định nghỉ đâu chứ.T__T

“ok.. em vào thay đồ rồi về đi”
“ơ… mẹ, con làm được mà…”
“làm gì mà làm… mặt con xanh thế kia..”

mẹ nhăn mặt và rồi kéo tôi đi, để lại 2 gã ấy trong kho,
tôi cảm thấy hòan toàn bất an về những gì sẽ xảy ra sau đó..
dường như tôi sẽ là đề tài chính, ack ack.
…….

tôi đón xe búyt cùng mẹ về nhà, nhưng ko vào theo,
mẹ bước vào cửa rồi bỗng quay lại nói với tôi.

“thằng Thắng…là bạn trai con hả?”
“hả?? O__O”
“nó biết lo cho con vậy là tốt.”

Chương 40



tôi quay phắt lại nhìn mẹ tròn mắt,
bạn trai gì ở đây chứ?

“cậu ta..là bạn trai con hồi nào trời?”
“ko phải sao quan tâm xông xáo chuyện của con vậy?”
“ah..thì.. ai biết.” -__-

mẹ tôi cười tỏ vẻ thông thạo mọi ngóc ngách suy nghĩ của con gái,
rồi đánh nhẹ vào vai tôi..

“đang còn làm giá chứ gì..mẹ biết mà..”
“..ko..ko phải...”
“hay đang chọn lựa? mà nếu chọn thì chọn người giống ba con ấy.”

ack ack.
xem mẹ kìa.
khoe chồng thấy rõ luôn. ^_^
giống ba ư?
có …giọng giống giọng ba thôi thì được ko? T____T

….

vì nghỉ làm nên tôi về nhà trọ nằm ngủ tới hơn 5h chiều,
lâu rồi ko được ngủ nhiều như thế.

bỗng có người đập cửa phòng tôi.

“Yên sao rồi? thấy khỏe hơn ko?”
“đỡ rồi…ngủ 1 giấc thấy khỏe lắm!”
“hả?? con gái mà ngủ ngày! chồng nào dám lấy..”
“ai bắt anh lấy đâu..”

trong lúc tôi nói, Thắng cúi thấp người quan sát vẻ mặt tôi,
khiến tôi thấy ngượng..và phải kiếm chuyện hỏi để xua cái ko khí này đi..

“mà anh sang có chi hung?”

Thắng ko đáp, cũng ko xô cửa vào phòng như mọi khi,
chỉ đứng yên hỏi tôi 1 câu khác..

“điện thoại sửa chưa?”
“chưa.”
“đưa đây.”

nghĩ Thắng chắc định đem sửa dùm,
nên tôi quay vô lấy đưa cho anh ta..
Thắng tháo sim tôi ra rồi nhét nó vào máy của mình,
còn cái điện thoại của tôi thì hắn cất lại trong túi.

“Yên cầm xài tạm cái này của tôi..”
“huh? còn anh thì sao?”
“ko phải lo.. tôi còn 1 cái khác..hehe”

nói xong Thắng tự khép cửa phòng lại,
rồi lùi đi sau khi giơ tay chào tôi..

“ngủ tiếp đi, Nobiyen.”

Nobiyen? 1 cái tên? hay tiếng…nước ngoài?
tôi vội túm áo hắn..

“khoan, Nobiyen là gì???”
“biết Nobita ngủ ngày ko?”

trong tích tắc tôi suy nghĩ ra ý chọc phá của Thắng,
anh ta đã vọt chạy đi mất tiêu..>__<
đồ…con nít..-____-
………..

lẽ ra tôi đã hỏi Thắng về chuyện giữa anh ta và sư huynh buổi sáng,
nhưng nói 1 hồi thì tôi lại quên béng đi..

cho nên đợi tối ăn cơm tắm rửa xong, tôi nhắn tin cho Thắng,
hỏi thực ra 2 người họ đã nói cái gì..
vậy mà câu trả lời của Thắng .. lại trớt quớt.

“muốn biết thì sáng hỏi gã ấy đi. ngủ ngon, Nobiyen”

trời ơi.
tôi tự dưng có 1 cái nickname kỳ cục dễ sợ.
nhỏ Vân mà biết thế nào nó cũng khoái chí hùa theo cho coi.
ặc ặc.

“chị làm gì nhìn em lấm lét vậy?”
“à…ko, em đang đọc gì kia?”
“cuốn truyện chị vác bên đó về nè…còn hỏi nữa.”
“ủa vậy hả?”

tôi bò tới xem quyển sách mà Vân đọc ngấu nghiến suốt từ chiều tới giờ,
cuốn “If you are here” tôi mượn của Thắng hôm qua.

“bộ hay lắm sao mà em đọc say sưa vậy?”
“hay áh. em thích nhân vật Jason trong truyện….”
“kể chị nghe đi -__-“
“trời. chị phải đọc chứ… kể làm sao thấy hay…”

nhìn quyển sách dày hơn 200 trang, tôi đã thấy oải,
hic hic.. nào giờ tôi có đọc ba cái loại này đâu..
toàn coi sách nấu ăn ko à. T__T

“thôi em đọc hết đi rồi kể chị. chị lười…tra từ điển lắm”

tôi cười hì hì, Vân cũng cười theo.
và nó tiếp tục cắm cúi vào quyển sách khi tôi bắt đầu ôm gối lim dim..
có lẽ hôm nào phải đọc thử mới được.

Chương 41



thế rồi cái chuyện tôi thắc mắc muốn biết hôm ấy,
phải mất 4 ngày mới hỏi được Quân vì anh ta đi công tác ở đâu tận Phú Quốc.

bình thường thấy gã bếp trưởng của mình sao thấy ghét, khó ưa gì đâu,
vậy mà 4 bữa nay làm việc với ông George, bếp trưởng ca tối
một người nước ngoài nhã nhặn và điềm tĩnh..
tôi lại thấy…nhớ cái giọng phát xít của anh ta.T________T

“hôm nay…bếp trưởng Quân về chưa chị?”

tôi hỏi chị Trinh mà mặt cứ đơ đơ, quê quê thế nào,
cũng may chị ko để ý thái độ kỳ quặc của tôi..
chỉ coi lịch rồi gật gù..

“nếu ko có gì trục trặc thì hôm nay cậu ấy về rồi.”

ko hiểu sao nghe vậy tôi bỗng mừng trong bụng, ack ack.
chả nhẽ tôi thích…làm việc với hắn vậy sao?!
cái gã ấy thậm chí 4 ngày nay còn ko thèm hỏi thăm sức khỏe tôi,
1 cuộc gọi cũng ko có. <__<

“tới sớm vậy?”

tôi gần như té quỵ khi nghe tiếng của sư huynh,
cái giọng cộc lốc ko đầu ko đuôi.
chị Trinh hồ hởi tay bắt mặt mừng…….*__*

“àh .. bếp trưởng.. mới nhắc cậu..hihi.. Yên nó đi làm sớm 2 bữa nay rồi áh.”

mặc dù cố tỏ ra bình thản và tự hào vì mình đang được nói tốt,
nhưng hình như tôi đang thấy run..và hồi hộp??!
trong khi đó gã sư huynh chẳng nói gì mà đợi khi chị Trinh đi ra bếp,
hắn mới khẽ hỏi tôi giọng thăm dò.

“sao 2 bữa nay đi sớm?”
“ack…đi trễ thì anh la, đi sớm thì anh thắc mắc.-__-”
“àh há…làm với ông George mấy bữa tiến bộ hẳn.”
“dĩ nhiên.. tốt hơn anh nhiều..”
“vậy ai mới nhắc hỏi tôi?”

mặt tôi tự dưng đỏ lựng như trái gấc chín,
có cảm giác tôi như tên lính đang hào khí chiến đấu ngút trời,
vừa xông ra trận bị đâm 1 nhát chết ngắt!

anh ta đã nghe được , trời ơi, anh ta đã nghe câu tôi hỏi chị Trinh!
chỉ có chui xuống…hầm rượu trốn thì may ra bớt xấu hổ. T__T
tôi vội lỉnh đi trước khi để gã ấy phát hiện ra
là tôi vì ngóng hắn mới đi làm sớm.

“nè, em còn chưa cột dây tạp dề kìa!”

ôi trời. TT___TT

……

buổi chiều trước khi ra về, sư huynh ra hiệu bảo tôi chờ anh ta,
chắc lại lên lớp gì nữa…
cái vụ quên cột dây tạp dề hay vụ hồi trưa tôi chiên cá bị cháy?
mà khi đó hắn cũng mắng tôi tơi bời rồi còn gì. #__#

“có biết món ốc nướng lá bạc hà ko?”
“ốc nướng lá bạc hà?..um..em chưa học..”
“có thích món ốc ko?”
“ốc hả? thích chứ.. giờ anh dạy em sao??”
“vậy có thích vỏ ốc ko?”
“ủa? vỏ ốc cũng ăn được nữa?”

trong khi tôi đi từ dấu hỏi này tới dấu hỏi khác,
gã bếp trưởng chìa bàn tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng ra
trên đó… là 1 chiếc vỏ ốc to màu nâu vàng,
loại người ta bán đầy ở mấy khu du lịch biển.

àh thì ra..
có kẻ muốn tặng quà cho tôi. hihihi.
vậy mà rào đón theo cách buồn cười chịu ko nổi,
“ốc nướng lá bạc hà” , rồi món ốc, rồi vỏ ốc..
^___^

“cười gì mà cười >_<”
“quà Phú Quốc của anh hả?”
“mua dùm thằng nhóc bán dạo..sẵn cho em.”

trời ạh. có ai tặng quà cho người ta mà nói cái giọng đó bao giờ chứ?
máu tự ái của tôi lại sắp nổi lên..

“cái gì..? sẵn cho em?”

“ờ..thì..tặng em. mà có lấy ko thì bảo?!”

có vẻ cũng nhận ra bộ mặt đột ngột sẫm lại của tôi,
sư huynh mới chịu nhượng bộ
dù cũng bằng thái độ ko kém phần cao ngạo.

tôi lấy. T___T
ko phải vì cái vỏ ốc đó đẹp hay lạ,
mà vì nó là món quà đến từ 1 kẻ chỉ thiếu cái tính tàn bạo là y chang Hitle.
có ai nhận quà của Hitle chưa? ^o^

“em hết bệnh rồi chứ?”
“ack.. đợi anh hỏi.. chắc em chết rồi.+__+”
“tôi đi công tác, làm sao gặp mà hỏi.”
“anh ko biết gọi điện hay nhắn tin chắc?”
“em bảo máy hư thì gọi làm gì.”
“sao ko thử..”

tôi gân cổ định cãi tiếp nhưng rồi bỗng nhận ra,
sao giống đang hỏi tội người…yêu vậy?!O___o

Chương 42



“thôi bỏ đi”

tôi nói hạ giọng, rồi cho cái vỏ ốc vào túi đeo.
chiều nay bầu trời ngả màu vàng rực , cái màu thật lạ..
lạ như những gì đang diễn ra trong tôi vậy.

im lặng 1 hồi, tôi quay lưng đi chậm ra ngoài,
và rồi sư huynh cũng đi theo tôi, song song bên cạnh.

“người hôm đấy là mẹ em?”
“uh…”

tôi đáp kèm theo cái gật đầu, kể cũng ngộ,
mới có vài tháng mà sư huynh gặp lần lượt cả ba, lẫn mẹ tôi.*_*
mà nhắc tới hôm ấy mới nhớ.

“àh bữa đó… anh với Thắng nói gì vậy?”
“cậu ta bảo tôi hãy đối xử đàng hoàng với em.”
“ặc..hắn tưởng mình là ai chứ..”

câu ấy tôi buột miệng lẩm bẩm,
nhưng do đi sát nên có lẽ Quân cũng nghe được.

“ko phải bạn trai?”
“trời ơi..sao ai cũng nghĩ vậy hết?”
“tôi ko nghĩ...”
“anh ko nghĩ sao anh lại hỏi như vậy?”
“tôi hỏi để xác minh.. mà sao hôm nay em cứ hoạnh họe tôi hoài vậy?”

sư huynh hơi ngửa đầu, cau mày lại,
ừ.. hôm nay tôi ….giống bị ai nhập vậy..
ko nói thêm nữa, vì chắc thế nào cũng tới lúc sức chịu đựng của gã bếp trưởng
vượt quá mức cho phép..

xe búyt tới trạm. cửa xe xịch mở ra..
tôi đưa tay chào, rồi bước về hướng cửa xe.

chợt anh ta nắm cổ tay tôi.

“??”
“hay là…”
“sao?”
“…………..”

sư huynh Quân cứ giữ tay tôi mà chẳng chịu nói
là anh ta đang muốn gì nữa..

“có lên thì lên mau đi chứ!”

chị sóat vé xe kêu lên bực bội,
tôi đành phải rút tay mình ra..

“hay để tôi chở em về?”

……….

ko giống Khải khi chở tôi,
sư huynh thỉnh thoảng vài phút lại quay ra sau nói 1 câu gì đó,
tôi cũng ừ hử, rồi thôi.

giống như chỉ là hắn muốn kiểm tra xem tôi có còn ngồi ở đó hay ko thôi.
tôi cũng ko suy nghĩ vắt óc để gợi chuyện như đã cố với Khải,
mà ngồi nhìn… sư huynh từ phía sau.
một cái cổ hơi cao, tóc hớt gọn đằng gáy,
và 1 bờ vai rộng..
nếu ai đó có thể tựa vào, hẳn là cực kỳ bình yên và dễ chịu..

“ủa, em ko xuống được sao?”
“huh? àh..tới rồi hả.. em xuống đây.T__T”

hơi khó khăn để xoay trở với cái xe quỉ quái ấy,
nhưng ko phải vì vậy mà tôi vẫn ngồi lì trên xe dù đã đến nhà trọ.
mà là do..tôi đang mơ màng ngắm đôi vai..ặc ặc..
cũng may mà gã ko hề biết lý do đó, hihi..

“Này!”

nghe tiếng kêu, tôi ngẩng đầu ngó quanh và nhận ra Thắng,
đang ngồi ở bậc thềm gần chỗ căn tin nhà trọ..
hôm nay họ đóng cửa sớm thì phải.

Thắng mặc bộ đồ sơ mi nhưng áo tháo ngoài quần,
cái túi đựng vợt để kế bên..
mồ hôi đẫm ướt trên trán và dưới cằm nữa.

“mới đi làm về? hay đi chơi banh về?”
“đừng yêu người khác sớm quá.”
“huh? O___O”

tôi chưa ăn gì mà cậu ấy làm tôi súyt ọc hết mọi thứ trong bụng,
sao lại có câu nói kỳ quặc đến thế?

“nếu đang sắp yêu thì… dừng lại đi..coi như tôi xin Yên..”
“trời ạh..anh nói linh tinh gì vậy, Thắng?”
“..tôi ko nghĩ mình có thể bắt đầu lại để yêu 1 người khác.”
“sao lại ko? mà tôi có đang yêu hay sắp yêu ai đâu chứ?”

Thắng kéo giật tôi ngồi xuống, trên cùng bậc thềm.

“tôi đọc thấy niềm hạnh phúc trên mặt Yên.. khi vừa đi vừa tủm tỉm cười 1 mình..”
“..sao..? tôi…tôi như vậy thiệt hả??”
“hẳn là vừa xuống khỏi xe người đó…”

tôi há miệng và lỗ tai hình như đỏ bừng,
chả lẽ…tôi yêu cái gã đã chở tôi về?
KHÔNG THỂ NÀO

Chương 43



Thắng siết chặt quai túi vợt, vẻ mặt như sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử,
tự nhiên tôi cũng bị anh ta làm cho hoang mang theo.

“ko cần biết người đó là ai…tôi phải đá anh ta ra khỏi Yên.”
“ôi trời..mặc dù ko yêu anh, nhưng tôi cũng ko nghĩ là mình yêu gã ấy đâu.”
“vậy hứa đi, trong vòng 2 tháng, ko hẹn hò với anh ta.”
“sao tôi phải hứa 1 điều như thế? để làm gì?”
“vì tôi. làm ơn đi.”

nét mặt Thắng rất tha thiết, tha thiết đến nỗi tôi từ chỗ đang cứng rắn,
bỗng như bị thôi miên..xiêu theo..
chắc do 1 phần ánh mắt cậu ta có cái gì đó quá buồn.

giờ tôi mới nhận ra điều đó.
bảnh trai, sáng sủa, hiếu chiến,
nhưng Thắng có đôi mắt sâu và xa vời làm sao.
như là…như là.. bất mãn với cuộc đời vậy.

“ok, ko hẹn hò với hắn. haha, đằng nào thì tôi với cái gã đó làm gì có chuyện hẹn hò nhau..”
“then kiu!!”
“coi như trả ơn mua cháo với sửa điện thoại cho tôi đó..dù ko hiểu tại sao lại là vì anh mà hừa như vậy.”
“hehe..”
“anh đừng có nghĩ là dành ra 2 tháng để khiến tôi..yêu anh.. tôi còn chưa tính sổ vụ anh nói với mẹ tôi rằng anh là bạn trai tôi…”

tôi vừa chuẩn bị tuyên án,
thì tên bị cáo Minh Thắng đã vội vã đứng dậy, xách cái túi lên,
định chuồn êm mà tránh phiên xử tội sao?? >__<

“thôi về ăn cơm, pa Khải chắc đợi lâu rồi..”
“êh…êh…tôi đang hỏi mà?…ai cho anh nói vậy hả?”

tôi đuổi theo Thắng, còn hắn thì bước mỗi lúc 1 nhanh, rồi chạy..
tôi cũng chạy theo tới khu B thì ko tiện vào nên đành dừng ở ngã ba,
bỗng anh chàng đó quay lại, đưa tay vẫy tạm biệt tôi và nháy mắt cười..

mặt trời đã lặn tự khi nào.
…………………….

tôi đã giữ được lời hứa đó suốt hơn 1 tháng,
dù thực sự mà nói, nếu bắt tôi hứa…12 tháng cũng được,
bởi như tôi nghĩ, chẳng đời nào tôi lại đi..hò hẹn với Quân bếp trưởng.

thế mà 1 ngày chiều thứ bảy,
tôi có nguy cơ vi phạm lời hứa chỉ vì… 1 vụ bốc thăm.
số là Chereston mừng kỷ niệm 5 năm thành lập khu nhà hàng Âu,
mọi nhân viên thuộc bộ phận này đều có 1 lá phiếu để tham gia,
giải nhất 1 chuyến du lịch Xuyên Việt gì đó,
giải 2, giải 3 là mấy thứ đồ điện gia dụng như tủ lạnh, ti vi..
đáng nói ở đây là giải khuyến khích.

một cặp vé vào khu vui chơi và xem phim nữa.
và tôi trúng được giải đó. ^o^

thực ra tôi đã định bụng rủ con Út,
lâu rồi chị em chúng tôi ko có gặp nhau nhiều..
lúc trước khi bỏ ra khỏi nhà, tôi vẫn hay cùng nó đi ăn bột chiên,
coi ca nhạc ở mấy sân khấu sinh viên…

“sướng nha, đi với bồ hen cưng?”

anh Thanh, phụ bếp mới, rất cởi mở quàng vai tôi hỏi,
kèm theo cái xuýt xoa đối với cặp vé giải thưởng.

“ah, chắc em đi với em gái..”
“trời ạh. mấy cái vụ này đi với người yêu mới thú chứ..”
“vấn đề là..em chưa có người yêu..”
“gì cơ? Hồng Yên của chúng ta dễ thương thế mà chưa có ai nhận thấy sao?..”
“hihihi…”

tôi cười nhưng mặt cũng hơi quê quê, dù biết anh Thanh ko có ác ý khi nói câu ấy.
có điều, mấy nhỏ phục vụ với phụ bếp mới ở đây
đa số trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi,
hầu như ai cũng có bạn trai hết cả rồi…

“hay cho anh đi với em nhé?”
“huh? O___o”

tôi tròn mắt nhìn anh Thanh còn mọi người xung quanh thì cười ồ,
cái anh này vui tính thật đấy..
giọng sư huynh tự nhiên ở đâu chen vào.

“7 giờ mấy rồi , về ăn cơm với vợ đi ông?!”
“tôi chưa có vợ mà bếp trưởng..”
“vậy về ăn với ai cũng được, tha cho cô bé này đi.”

anh Thanh quay sang nhìn tôi rồi gãi đầu cười khì,
tôi cũng nhún vai chào tạm biệt anh…
rồi nhét 2 tấm vé mời vào túi áo.

“về chưa?”
“ah.. bây giờ về luôn… anh lại chở em về hả?”
“ack. tôi có phải xe ôm của em đâu”
“tại anh hỏi..”
“đi cùng .. ra cổng thôi.”

tôi “àh” 1 tiếng rồi cũng đội nón, quàng túi đi chung với anh ta ra cổng..
nói là đi chứ đúng ra tôi gần như bước marathon,
gã ấy đi nhanh kinh khủng, lúc nào cũng làm như vội vã.

“huk..huk.. anh đi…chậm chút được ko..hic hic.”
“sao?? tôi đi nhanh hả?”
“chân anh bước 1 bước bằng em bước 2 bước! T__T”
“ah há…haha…chân em ngắn! hahah..”
>___<


Chương 44

lần đầu tiên tôi thấy hắn cười..1 cách sảng khoái như vậy. *__*
cười xong, vị bếp trưởng khó tính của tôi cũng cố đi chậm lại
dù cả 2 chúng tôi chẳng nói được gì với nhau.
mải tới khi anh ta vào lấy xe, tôi đưa tay vẫy để đi về trước,
gã mới chịu lên tiếng.

“vụ cặp vé.. cứ gọi người nào em thích ấy.”
“uhm.. tạm thời em cũng ko nghĩ ra nữa.”
“nhiều mà. cái anh chàng hôm nọ tới đây.. rồi cái gã đi cùng em tới Âu Việt…”
“anh muốn nói Quốc Khải hả?”
“tôi chẳng quan tâm anh ta tên gì..”
“ờ.. nhưng Khải ko thích em đâu..”

tôi cúi mặt thở dài vẻ chán đời như con mèo ướt,
nhớ tới Khải là lòng tôi nó bức bối khó chịu lắm..
giống như 1 cái gì đó xa vời, với mãi ko tới mà nó cứ hiển hiện trước mắt
chứ ko chịu biến đi cho khuất mắt dùm >__<

“vậy nếu… ai đó ở Chereston này thì sao? như..Toàn chẳng hạn, Lý chẳng hạn, hay tôi..chẳng hạn... T__T”
“GÌ HẢ? ANH?”

chính xác là bản mặt tôi còn shock hơn ban nãy
khi anh Thanh bảo cho anh ấy đi cùng.
bởi cái người vừa đề nghị ko phải ai khác,
mà là bếp trưởng của tôi – gã sư huynh khô khan của tôi.

“thôi quên đi, tôi về.”
“khoan.. anh nói là.. kể cả anh??”

tôi níu vạt áo của hắn và hỏi lắp bắp,
bởi tôi chẳng thể tin những gì mình vừa nghe. O__O
sư huynh ko quay lại, chỉ lấy tay gỡ áo mình ra rồi đi 1 mạch.

chắc tôi nghe nhầm?
chuyện này mới kỳ cục làm sao.
……….

suốt chặng đường từ trên xe buýt về nhà trọ,
tôi ko tài nào tống cái câu ấy ra khỏi đầu.. “..tôi chẳng hạn..” +__+
rõ ràng là tôi nghe vậy mà..

nói đã rồi ko chịu nhận. <__<

nhưng nếu như tôi nghe đúng, thì có nghĩa là..
anh ta cũng muốn đi với tôi?
một cuộc đi chơi chỉ có 2 người, lại còn xem phim nữa mới ghê chứ.
nghĩ tới tự nhiên bỗng nổi da gà, ack ack.

căn tin khu trọ giờ này vẫn còn đông, dù đã gần 8h tối,
tôi tắp vào định mua 1 hộp mang lên phòng,
thì trông thấy Khải… ngồi ở bàn gần cửa ra vào.

vì thế nên tôi vào ngồi cùng.
lại sắp có màn im lặng nhìn nhau mà ăn rồi đây. #__#

“về trễ vậy?”
“uh, chỗ Yên nó mừng 5 năm thành lập..”
“có tiệc mừng mà sao phải về ăn cơm bụi?”
“hôm nay chỉ bốc thăm may mắn thôi, mai mới đãi tiệc. mà đầu bếp như Yên thì có tiệc lại càng khổ..”
“uh.”

thôi rồi, chữ uh đó là coi như kết thúc cuộc trò chuyện, theo cách của Khải..
cho dù tôi đã nói mở ra 1 đề tài khác.
nếu anh ko còn gì để thắc mắc, hay quan tâm,
nghĩa là anh sẽ ko cần phải bắt chuyện hay hỏi han gì cho có thứ để nói
mặc cho ko khí trầm mặc anh cũng ko thấy vấn đề gì.

còn tôi thì như đeo gông vậy.
nhất là khi chúng ta phải đối diện với 1 người chúng ta yêu mến,
mà lại phải chịu đựng sự lạnh băng kinh khủng đó.

điều đáng nói là tôi ko thể bộc phát hay “hoạnh họe” Khải,
như tôi đã làm 1 cách tự nhiên với gã sư huynh phát xít,
hay là với Thắng cũng vậy.
tôi cứ ngồi lì chịu trận mà ko hề phản đối hay cho anh ta biết là tôi khó chịu ra sao.

“Yên ăn ko thấy ngon àh?”
“sao anh hỏi vậy?”
“thì Yên dập muỗng nãy giờ vô dĩa cơm mà ko ăn được bao nhiêu..”
“àh..chắc do quá bữa, cũng ko thấy đói.”
“sau hôm nọ, Yên có còn gặp tình trạng tương tự ko?”
“huh? àh.. ko sao rồi. Yên lại khoẻ như voi ấy ^-^”

Khải khẽ cười, nụ cười nhạt thôi nhưng thoáng chút vui..
nhìn anh lạnh lùng vậy nhưng ko có nét phong sương như Thắng.
ko hiểu sao tôi thấy Khải dù chững chạc mà lại có vẻ ít từng trải hơn.

“anh lại mua thuốc để nghiên cứu àh?”

tôi hỏi khi thoáng thấy 1 bịch thuốc đủ loại để ở góc trong của bàn ăn,
chợt nhớ lần trước gặp anh ở Hiệu thuốc..
Khải bảo là mua về nghiên cứu hay gì đó.

“ah…uh.. mà Yên ăn ko nổi thì bỏ đi. lát tôi bảo Thắng mua hủ tiếu sang cho.”
“trời, thôi ko cần, để Yên ăn hết dĩa này. anh xong rồi thì về phòng trước đi..”
“tôi đợi được. cứ ăn từ từ đi.”

tôi có ăn từ từ được đâu khi mà Khải cứ ngồi nhìn tôi như vậy,
đặc biệt anh lại chẳng chịu nói năng gì hết nữa.
vì ngột ngạt mà tôi cắm đầu ăn như bị giặc đuổi ráo riết..
bỗng tự nhiên Khải bật cười rồi đưa tay ngăn tôi.

“ăn chậm đi, đau dạ dày bây giờ!”

.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
448
Polaroid