Chương 45
tôi ngước nhìn anh với 1 họng đầy cơm ngốn trong má.
Khải lại nhìn tôi cười lần nữa T_T
“sao nãy giờ anh cười hoài dzị?”
“tôi đã hiểu tại sao Thắng nó lại thích Yên rồi.”
“sao chứ?”
“Yên có cái gì đó..ko biết phải nói thế nào.”
“trời…”
“có lẽ.. bên cạnh Yên người ta cảm thấy vui và dễ chịu.”
“vui và dễ chịu thật hả? ^^”
thay vì trả lời câu hỏi, Khải lại tỏ ra nghĩ ngợi gì đấy,
rồi hơi nghiêng đầu về phía tôi.
“tôi biết tình cảm ko thể miễn cưỡng, nhưng .. .hãy yêu Thắng như nó đã yêu Yên.”
“………chuyện này……..”
“tôi cũng chẳng biết tôi nói thế là đúng ko nữa..”
Khải thở dài, cầm ly trà đá lên và uống cái ực,
tôi cố nhai hết cơm trong miệng và ăn cho xong đĩa cơm
cơm đã khó nuốt, mà sao lời Khải còn khó nuốt hơn…
tôi ko hiểu thực sự anh muốn nói cái gì.T___T
…..
“chị ăn với anh Khải hả?”
tôi vừa ló đầu vào phòng, Vân đã hỏi như nó chỉ chờ có thế..
tôi khẽ gật đầu.
“ảnh có nói gì về em ko??”
“nói gì?”
“vậy là ko có rồi…cái lão đáng ghét..hừ..”
“nhưng chuyện gì mới được??”
“hì hì.. cuối tuần em rủ lão đi xem ca nhạc! em vừa lãnh lương gia sư này.”
Vân cho tôi biết bằng gương mặt lém lỉnh của nó,
sao nó làm được điều đó nhỉ..
rủ ai đó đi chơi cuối tuần, lại còn là kẻ lạnh lùng như Khải nữa.
mà cũng phải, Vân nó bạo miệng, một phần cũng là vì Khải cũng thích nó.
chứ tôi thì.. hẹn kiếp sau đi +___+
“vậy Khải có đồng ý chưa?”
“chẳng nói chẳng rằng.. nhưng em nghĩ chắc ok rồi. nếu ko thì hắn đã từ chối”
thôi thế là hết.
họ đã bắt đầu hẹn hò nhau..
mà cuối tuần tôi cũng có cặp vé để hẹn hò đây này
sư huynh bảo mời ai đó tôi thích đi xem,
cái người tôi thích đã có người khác book chỗ rồi, huhu..
“mặt chị sao bí xị vậy..?”
“huh.. đâu có.. àh, tại cơm căn tin hôm nay khó ăn quá!”
“em đã nói rồi, cái chỗ ấy bán cơm cám chứ cơm tấm gì.. mai phải tới “làm việc” với bà Hai mới được”
“trời, thôi đi em..”
mặt Vân nó lại bừng bừng lên còn tôi thì phải dỗ nó gần chết,
nếu ko là nó sẽ kiếm chuyện chỗ quán cơm sáng mai thiệt cho coi..
con bé này tính cứ như Hoả Diệm Sơn ấy.
….
“alo?”
“mẹ hả? có Út ở nhà ko?”
“nó đi học thêm Anh Văn rồi, có gì hả Yên?”
“con định rủ nó cuối tuần đi chơi, có 2 vé..”
“cuối tuần này hả? mẹ nghe nó nói đi tham gia hội diễn văn nghệ gì đó..”
“ah.. vậy thôi.. hic”
tôi cúp máy và nhìn cặp vé trong sự chán nản.
có vé mà ko có ai đi chung..
đúng là “buồn như ly rượu đầyko có ai cùng cạn..”
“vé gì đấy chị?”
“vé mời đi Parkson Games và xem phim Mr Bean ở đó. chị trúng thưởng dịp Chereston mừng thành lập khu nhà hàng Âu”
“thích vậy? Parkson Games mới mở đó.. vui lắm..”
“hay em cầm vé đi với Khải thì khỏi tốn vé ca nhạc?”
“trời, em mua trước rồi. chị cứ kêu anh nào đẹp trai đi cùng ấy..^o^”
“anh nào đẹp trai.. trời ạh..”
“bếp trưởng SH đó! hehehe”
tự nhiên nó lại nhắn tới sư huynh John Quân,
“tôi chẳng hạn”, ặc ặc..
câu ấy…thật ko thể hiểu nổi.
mà nếu đúng là hắn đã mở lời thế,
thì gọi hắn đi cùng cũng tốt chứ sao..
dù sao sư huynh cũng đã ít nhiều nâng đỡ dạy dỗ tôi.
coi như đền đáp ân nghĩa..?
ack, đền đáp kiểu gì ngộ quá T______T
“nhưng chị đã hứa với Thắng ko hẹn hò với bếp trưởng rồi.”
“hả? Thắng bắt chị hứa vậy hả? haha…cái ông này muốn sở hữu chị tui hay sao đây!”
“sở hữu gì chứ??? ai để anh ta sở hữu bao giờ?”
“thế sao chị đồng ý hứa?”
“…. chẳng biết nữa..”
thực lòng là tôi ko biết, tại sao tôi chấp nhận hứa như vậy
nhưng cho dù vậy, tôi cũng ko hối hận.
nếu giờ quay lại thời điểm hôm ấy, tôi cũng hứa.
tôi nghĩ Thắng thật sự cầu xin tôi điều đó,
nó ko khó với tôi thì tại sao tôi ko làm?
“vậy chị kêu Thắng đi chung đi. bảo đảm hắn sướng điên!!”
Chương 46
Vân đã đoán sai.
Thắng ko hề “sướng điên” hay đại loại là mừng rỡ theo cái kiểu của nó phán đoán,
trái lại, thái độ của Thắng làm tôi cũng hơi ngạc nhiên..
nhưng nếu nói đúng ra, tôi ko chủ định gọi Thắng,
vì với tôi, cái việc chủ động gọi rủ một gã con trai đi chơi là kỳ kỳ sao áh.
tôi đã nghĩ bụng đem tặng cho…sư phụ, để sư phụ đi với sư mẫu ^^
nhưng rồi ý trời cho tôi gặp Thắng vào hôm tối thứ 6..
cách hồ nước sân sau khoảng 10 mét,
- chỗ này 1 số thanh niên ở trọ hay ra hóng mát hoặc chơi cầu lông,
Thắng ngồi đốt thuốc trong bộ quần short và áo thun.
anh ta ko trông thấy tôi mà ngó mông lung suy nghĩ,
tôi phải đưa tay ra huơ trước mặt, hắn mới như quay lại thực tại.
“nghĩ gì mà nhập tâm quá àh?”
“ngồi ko?”
Thắng hỏi nhưng ko đợi tôi trả lời,
mà xích qua 1 bên sẵn.. sau khi dụi điếu thuốc cháy dở trên tay.
tôi ngần ngừ rồi cũng ngồi xuống.
“ở đây mát hen.”
“tôi lại thấy lạnh mới lạ.”
“chắc do hơi sương… hay anh bệnh?”
tôi nghiêng đầu nhìn Thắng lo lắng chút xíu,
dù sao trông cậu ấy có vẻ xanh xanh..
“tôi bệnh thì ai lo cho Yên? haha”
“còn đùa được thì biết là ko sao rồi..hic hic”
“đã đọc hết quyển sách chưa?”
“huh? sách nào?… ah, If you..gì đó hả?”
“If you are here, please hold me tight.”
“hả? hold..? là sao?”
Thắng nhìn mặt tôi đăm đăm rồi cười khì khì,
trong khi tôi vẫn còn ngờ nghệch với câu tiếng Anh đột xuất
tôi nghe rõ câu ấy nhưng ko dám chắc lắm..
“mặt Yên ngố ra là biết chưa coi rồi.”
“T__T đúng là chưa vì… lười quá. chắc đợi khi nào rảnh…”
“vậy đừng coi nữa.. rảnh thì đi chơi đi, đọc sách mệt lắm.”
“đi chơi hả? àh.. mai anh có bận gì ko?”
“mai nghỉ, chắc nằm nhà ngủ”
“anh muốn đi khu Parkson games ko? mới mở đó.. tôi đưa vé free cho…”
“vé đôi hả?”
anh ta chống cằm ngồi quay hẳn sang phía tôi,
dù hỏi nhưng có vẻ hắn ko quan tâm lắm câu chuyện tôi đang nói,
mà quan sát 1 cái gì đó trên mặt tôi..
1 cách chăm chú. T____T
“uh, vé đôi 2 người. còn có coi phim nữa”
“sao ko đi chung với gã ấy?”
“gã nào????”
“Your Chef”
“Chef? .. bếp trưởng hả?.. ko phải anh bảo tôi hứa ko hẹn hò với anh ta sao?”
chợt Thắng ném ra 1 cái cười nhạt, vẻ như biết trước tôi sẽ nói vậy,
kèm theo vẻ gì đó bất mãn hoặc..bất lực..
“vì lỡ hứa với tôi nên Yên ko thể?”
“cũng ko hẳn… dù sao.. anh ta cũng..”
Thắng ko nghe tôi nói hết câu, đã đứng ngay dậy,
rồi nói giọng buồn buồn.
“Yên cứ đi với anh ta. coi như Yên chẳng hứa gì với tôi cả.”
“anh sao vậy?!!…nè! nè..! Thắng?!”
tôi đứng dậy gọi với theo nhưng do phải xách cái xô nước..
nên ko đuổi kịp anh ta được…
nước lại văng tung toé giảm hơn 1/3 xô T__T
tôi đành đứng lại và gào to.
“nếu đi sáng mai gọi tôi nhá!”
……..
sáng thứ 7, tôi được cho nghỉ vì ai cũng biết tôi trúng cặp vé
đi chơi vào ngày hôm đó.
dĩ nhiên sư huynh cũng biết.
biết điều cũng được, hoặc miễn cưỡng cũng được,
tóm lại là bếp trưởng đã cho tôi nghỉ mà ko trừ lương.
hehe..
“hôm nay có đi chơi ko chị?”
“àh.. chắc ko. chị về nhà..”
“sao chị ko đi với Thắng?”
“hôm qua chị có nói với Thắng nhưng cậu ta có vẻ ko mặn mà lắm”
“trời, phải ko dzị?”
nhỏ Vân vừa gài nút áo vừa quay lại trợn mắt nhìn tôi,
như vẻ nó ko tin là tôi đã rủ (thực ra tôi đâu có rủ) mà Thắng lại từ chối.
nó ngồi sà xuống..
“chị đưa vé đây.”
“em đi với KHải hả?”
“chị cứ đưa đây đi”
tôi lục túi đưa cặp vé cho Vân, lòng đầy thắc mắc..
sao hôm trước nó bảo ko lấy mà? T__T
“em đi dạy giờ, còn chị ở đây nha, chút Thắng sang rồi đi.”
Chương 47
tôi ko biết Vân xách cặp vé đi đâu,
chắc là nó mang qua cho Thắng…
vì sau đó khoảng 20 phút, anh ta gọi cửa phòng tôi.
bộ dạng ko có vẻ gì là chuẩn bị đi chơi cả,
vừa nói giọng uể oải vừa chìa cặp vé ra..
“Vân đưa tôi cái này. lúc đó đang ngái ngủ nên ko rõ cô ta nói gì hết…”
“àh, để anh cầm đi chơi với người nào đó..”
“ko phải Yên rủ tôi sao?”
“trời… nó nói vậy hả?”
Thắng ko cười, cầm tay tôi lên rồi nhét trả cặp vé vào đó,
khẽ lùi ra ngoài.
“có lẽ Vân muốn gán ghép. nhưng tôi ko thích miễn cưỡng, mà cũng ko tốt cho Yên.”
“ko tốt gì chứ?… thì mình đi chung có sao đâu..”
“tôi ko có tâm trạng đi chơi hôm nay.”
ack.
bây giờ thì đúng là tôi rủ mà anh ta từ chối. T___T
đàn ông trên đời này ai cũng khó hiểu phức tạp quá @___@
vậy mà họ cứ bảo phụ nữ chúng tôi rắc rối..
“vậy thôi!”
tôi quê độ sập cửa, vò 2 cái vé và quăng vào sọt rác ở góc phòng.
cái phần trúng thưởng này nó gây ra phiền phức quá..
phải mà tôi ko được bốc trúng thì mọi chuyện vẫn bình yên rồi. >__>
…..
khoảng 10h, tôi giặt đồ xong, thì đi ra ngoài cổng để đón xe về nhà,
lâu lâu tranh thủ được thêm 1 ngày nghỉ,
tôi nhớ mẹ, anh Hai, và ba nữa..
“NobiYen!”
cái người gọi tôi tên ấy, thì chỉ có Thắng thôi.
anh ta như 1 người hoàn toàn khác ban nãy, tươi tắn, trẻ trung, yêu đời trở lại.
quần áo rất bảnh bao.. *___*
“tôi nghĩ lại rồi, chúng ta đi Parkson games đi ^_^”
“xin lỗi, quá muộn, tôi ném vé đi rồi. -___-”
“vậy khỏi cần vé mời, vào đó mua luôn”
“sang hen. dẹp đi >__<”
tôi bắt đầu tỏ ra chảnh chọe 1 cách ko cần thiết,
bởi nó đâu phải tính cách của tôi..
“thôi mà, đừng giận. tôi muốn chơi games quá.”
“vậy sao anh bảo ko có tâm trạng gì đấy?”
“đã bảo nghĩ lại rồi… hôm nay ta cứ vui..biết đâu ngày mai vẫn thế..”
Thắng nhăn răng cười, vừa nói, vừa hát.
tự nhiên tôi thấy Thắng lạ lạ, mà hay hay, ngồ ngộ sao ấy.
anh ta thay đổi như 1 con tắc kè, chẳng biết đâu mà lần,
nhưng chung quy vẫn là 1 người náo nhiệt và cởi mở.
“vậy để tôi lên…lụm lại cặp vé! T__T”
……..
thế là tôi quay về phòng, tìm sọt rác để lấy lại 2 cái vé bị vò nhàu,
cũng đỡ đó là cái sọt rác giấy..
nếu ko chắc tôi bỏ luôn quá, mặc dù người lục lọi trong ấy ko phải tôi,
mà là Thắng. ^o^
kể ra, đi với Thắng vui hơn đi với Khải là khỏi nói rồi,
nhưng tôi đoán chắc cũng ít thoải mái hơn nếu tôi đi với sư huynh Quân..
Thắng như 1 cậu nhóc teenboy dù anh ta đã 23 tuổi,
chơi hết cái này tới cái khác, trong khi tôi chỉ ngồi đập quỉ..
tức là cái trò dùng búa đập mạnh mấy cái đầu quỉ thò ra ấy.
cứ nghĩ tới gã Quân là tôi đập khí thế luôn ^___^
2 vé mời đổi được 30 xu games, mà Thắng chơi sạch 15 xu của anh ta rồi.
cho nên, giống như 1 đứa trẻ hết tiền vì thua bắn bi,
Thắng mới mò tới tìm tôi..
“Yên còn xu hông?”
“ack.. sao tiêu hết lẹ vậy?!”
“cho vài đồng gỡ lại đi, hic hic.”
“mà chơi cái gì..??”
“cái cần gạt. bỏ 2 xu ra 1 đống…thấy ông kia chơi áh!”
vì tò mò cái vụ bỏ 2 con tép bắt 1 đống tôm,
tôi mới dừng tay gác…búa để theo Thắng tới chỗ trò cần gạt.
thì ra nó là thùng kính đầy xu để sẵn,
những đồng xu games nằm ngay mép có vẻ sắp rơi xuống 1 cái rãnh,
nguyên tắc trò chơi là ta bỏ xu của mình vào,
để làm “bàn đạp” đẩy những xu ngoài mép rơi xuống rãnh,
và chạy ra ngoài để ta lấy.
có vẻ đơn giản, nhưng 8 đồng xu còn lại của tôi,
hết 6 đồng cho 3 lượt bỏ đều …công cốc.
xu vẫn tràn mép mà ko chịu rơi! >__<
“thôi ko chơi nữa”
“trời! sắp rồi, lần này là nó rơi 1 bầy luôn áh!”
“ko!!!!!!”
“ngoan đi, lát tôi gắp thú bông cho!”
“dụ tôi như dụ con nít hả?”
“đưa lẹ đi ko cái thằng kia nó vào hưởng bây giờ”
Thắng nhăn mặt nhăn mày vừa hối thúc vừa năn nỉ,
đúng ra anh ta ko phải tên Minh Thắng mà tên Hiếu Thắng thì đúng hơn.
chơi cho thắng mới chịu buông..
Chương 48
cuối cùng thì đám xu đó cũng rơi xuống,
tôi hí hửng tới chỗ khoang máy đón chúng..1,2…
tổng cộng có 5 đồng.
bỏ 8 để lấy 5, ặc ặc. thả con tôm đi bắt con tép..
*____*
trong khi mặt tôi ngơ ra với cảm giác mình vừa bị lừa,
Thắng lại có vẻ đắc chí.
“đã nói mà, lần này mà ko rớt là tôi đập máy…haha”
“nghĩ xem, ta bị lỗ 3 xu rồi, ở đó mà cười.”
“trời, quan trọng là ta thắng, 3 xu đó coi như mua niềm vui đi!”
“có anh vui àh..”
Thắng nhe hàm răng 10 cái, rồi kéo tôi tới cái máy đựng đầy thú bông.
ack.. tôi ko thích mấy cái đó.
“trò này dễ ợt, tôi gắp cho Yên 1 con nhé?”
“thôi, ko thích.”
“lãng mạn như phim mà ko thích”
“-___- ko thích”
tôi cầm 5 xu và suy nghĩ xem nên chơi gì cho hết,
ko lẽ quay lại chơi đập quỉ? T__T
“eh, chụp hình đi – 3 xu thôi kìa”
“hình Hàn Quốc hả?”
tôi còn chưa đồng ý, Thắng đã lôi tôi vô cái buồng đó,
màn hình vi tính nhảy chữ tiếng Hàn um sùm..
Thắng giựt mấy đồng xu của tôi cho vào máy và bấm liên tục.
“1-2-3, cười nào”
tạch..
tấm đầu tiên nhìn mặt tôi như mất sổ gạo.
bởi tôi chưa kịp cười thì anh ta đã bấm nút rồi.
tôi nằng nặc đòi chụp lại…
tấm thứ 2, tôi cười rất tươi…hehe.
tấm thứ 3, Thắng tự chụp hắn 1 mình với cái mặt nhìn chảnh hết biết.
còn tấm cuối..
“hay chụp chung đi.”
“có phải bồ bịch đâu mà chụp chung T__T”
“bạn bè cũng được dzị, chị hai.”
nói rồi Thắng ghé đầu sát đầu tôi,
vì cái màn hình vốn bé xíu, lại thêm cái khung chim thú che mất 1 phần.
tôi hơi thấy miễn cưỡng, nhưng chẳng lẽ lại bỏ chạy ra..
nên cũng cố cười mím chi.
Thắng lấy cây kéo để sẵn cắt ra làm 4, đưa tôi cả 3 tấm hình
2 tấm tôi chụp riêng và 1 tấm của anh ta,
còn tấm chụp chung thì hắn giữ.
“anh đưa hình anh cho tôi làm gì trời?”
“ko biết làm gì hả? đưa điện thoại đây”
“thôi, để anh dán lên đó chứ gì?”
“hehe… sao biết hay vậy?!^--^”
tôi nhét trả tấm hình của Thắng vào túi áo anh ta,
vì nếu tôi mà giữ thì tôi sẽ…bỏ lạc mất.. T___T
“còn 2 xu làm gì hen.”
“ăn kem đi”
chỗ máy kem có 1 cô gái đang đứng có đề bảng giá
1 xu/1 cây..
vừa đủ 2 cây kem tươi.
trong lúc đứng mút kem, Thắng cứ săm soi tấm hình của chúng tôi,
đến độ cô gái bán kem phải nghía đầu sang nhìn,
rồi nhận xét 1 cách chân thật..
“anh chị đẹp đôi quá.”
tôi lập tức sặc…kem
còn Thắng cũng tỏ ra hơi bất ngờ với lời bình phẩm
nhưng rồi ngay sau đó mặt hắn trở nên tự hào vô cùng.
lẽ ra tôi định đính chính, nhưng thấy Thắng hạnh phúc như vậy,
tôi quyết định im lặng.
“cảm ơn nhưng chúng tôi ko phải tình nhân. bạn bè thôi..”
lời Thắng khiến tôi hết sức ngạc nhiên,
vì tôi cứ nghĩ Thắng sẽ lợi dụng lúc tôi ko phản kháng mà ba hoa luôn..
nhưng thực tế lại khác hẳn.
cô gái bán kem mỉm cười có vẻ ko tin, nhưng kèm theo nụ cười đó,
tôi thấy trong mắt cô ấy nét gì như là ngưỡng mộ..
ngưỡng mộ Thắng? ngưỡng mộ tôi?
hay ngưỡng mộ chúng tôi?
“rồi 2 người sẽ yêu nhau thôi. hihi”
tôi tự dưng đỏ mặt, và bộ mặt xấu hổ đó lọt hết vào mắt Thắng,
cả cô gái ấy nữa.. họ cùng nhìn tôi cười khúc khích.
trời ạh, tôi có…yêu anh ta đâu.
mà hình như cái vẻ của tôi lúc này nó lại giống như đang yêu ấy.
T___T
sau khi xem xong bộ phim Mr Bean và cười ngả nghiêng,
tôi và Thắng về tới nhà trọ khoảng hơn 10h khuya.
chúng tôi gặp Khải và Vân cũng vừa dắt xe vào cổng.
“2 người đi vui ko?”
tôi mở miệng vừa hỏi, mặt Vân như chỉ chờ có thế,
tay trái nó quàng qua tay phải của Khải, đáp 1 cách hạnh phúc.
“từ nay chúng em là 1 cặp đấy, hihi”
tai tôi lùng bùng, mặt tôi bỗng lạnh ngắt,
Khải vẫn im lặng ko phản đối , ko thừa nhận,
đôi mắt anh dường như chỉ nhìn 1 hướng khác.
tôi ko đủ tỉnh táo để biết đó là hướng nào,
chỉ nghe trong lòng có cái gì đó tan vỡ..
mọi vui vẻ tích cóp từ sáng bỗng chốc biến mất.
“còn 2 người? vui chứ? có…thành 1 cặp luôn hung, hehe”
Vân hỏi kiểu lí lắc, vừa thăm dò vừa chọc ghẹo,
nó ko hiểu nó ko nên như thế lúc này.
tôi gượng cười.
“vui..”
“Yên mệt, 2 cô về phòng trước đi.”
Thắng đi tới và nói như 1 kẻ nắm quyền trong bọn, ack ack.
mà tôi cũng mệt thật…và thực sự muốn về phòng ngay.
do đó, tôi đi ngay về phía cầu thang sau câu nói của Thắng.
Vân còn chần chừ gì đó rồi nó cũng chịu buông Khải ra,
theo tôi lên phòng.
..
tôi vờ ngủ để Vân ko túm tôi mà kể lể chuyện nó đi với Khải thế nào,
cũng để tránh bị nó hỏi chuyến Parkson Games của tôi và Thắng.
nhưng thực tế tôi thức suốt đêm..
nghĩ đủ thứ..
về Khải, về tôi, về Vân, về Thắng..
chúng tôi đã gặp nhau, đã quen nhau, và bây giờ họ…yêu nhau.
tôi…buồn quá.
có thể gọi là thất tình ko nhỉ?
tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho KHải ko phải tình yêu,
nhưng tôi quý anh và thích anh nhiều.
chẳng biết vì cái gì..
có lẽ vì giọng nói giống như ba, và cái cách anh hay cười bí hiểm trước tôi,
cái cách anh lặng lẽ trong mọi câu chuyện.
và cả cái cách anh chăm sóc Vân nữa.
2h khuya. Vân cũng đã say giấc, gương mặt nó ngời ngời ngay cả trong khi ngủ.
chắc nó đang có 1 giấc mơ đẹp..
tít tít.
ack..tôi giật thót mình, cứ sợ đánh thức con bé.
ai nhắn giờ này trời ạh?
‘đi chơi vui ko?’
sư huynh.
đại sư huynh ơi là đại sư huynh.
anh có cần đợi tới khuya lơ khuya lắc như thế này để hỏi tôi như vậy ko?
may mà Vân vẫn đang ngủ rất ngon..
tôi khẽ khàng mò ra ngoài phòng, cầm theo cuốn truyện của Thắng
dù sao nằm đó cũng ko tài nào ngủ được.
trăng bên ngoài sáng vằng vặc.. hình như đây là đêm đầu tôi thức trắng
kể từ khi xa nhà…
‘vui, nhưng sao anh chưa ngủ?’
tôi trả lời cho Quân xong, thì ngồi thu lu ở hành lang ban công khu trọ.
ánh đèn tròn cộng thêm ánh trăng,
cũng đủ để tôi đọc được một phần câu chuyện của If you are here.
Jason là 1 chàng trai tài năng, nhưng rất đơn độc,
anh ko có gia đình, ko có người thân hay bạn bè,
đôi khi anh chỉ ăn cơm cùng với con chó của gã hàng xóm.
nguyên tắc sống của Jason khá tiêu cực,
là mỗi một việc anh làm đều phục vụ cho cái mà anh gọi là “that goal”
cho dù là quen thân, hay xã giao, hay chỉ là 1 mối quan hệ ngắn ngủi,
với Jason tất cả đều phải có giá trị…
hình như tôi thấy nguyên tắc này quen quen?..
một ngày kia, Jason gặp Alice, và điều ấy làm thay đổi cách sống của Jason.
đọc đến đó, thì mặt trời đã lên hửng sáng và bắt đầu có người lục đục mờ cửa
tôi phải đứng dậy về phòng, để Vân ko hay là tôi đã thức suốt đêm.
khi ấy tôi mới chỉ đọc khoảng 1/3 quyển truyện..
nên chưa biết “that goal” là gì nữa, cũng chưa rõ Alice đã thay đổi Jason thế
nào.
nhưng tôi đoán chắc chắn anh sẽ yêu cô ấy bằng cả con tim^^
……………
lúc chuẩn bị đi rửa mặt, tôi mới nhớ tới cái tin đã nhắn cho bếp trưởng,
chẳng biết hắn có trả lời ko..
àh có đây.
‘giờ này mà còn thức à?’
ack ack. tôi mải đọc mà ko có xem và ko hồi âm.
thử tưởng tượng anh ta sẽ thế nào.. “DÁM KO TRẢ LỜI TIN TÔI HẢ?”
nghĩ tới là oải rồi. hic hic.
cũng may, hôm nay là Chủ Nhật, tôi ko phải vào Chereston để bị mắng!
hehe..
Chương 50
sang ngày thứ 2, tôi quên bẵng chuyện ấy đi
mà Quân sư huynh do bận túi bụi nên cũng ko hề nhắc tới..
chỉ khi ăn trưa, chị Trinh đột nhiên hỏi chuyện tôi.
“àh hôm thứ bảy em đi với ai?”
“thứ bảy ..? àh ..với người bạn chung khu trọ”
chị Trinh gật gù, dường như chị ko để ý lắm,
do thuận miệng nên hỏi đại thôi..
nhưng tự dưng cái gã bếp trưởng ở đâu chen ngang.
“vậy mà bảo ko phải bạn trai.”
O__O O__O
cả tôi lẫn chị Trinh đều giật mình ngẩng nhìn hắn,
bếp trưởng cầm đĩa cơm ngồi xuống trước mặt chúng tôi.
“bạn trai là sao bếp trưởng?”
chị Trinh tỏ vẻ thắc mắc, bắt đầu quan tâm đến vấn đề này T___T
tôi vẫn ngồi ngó anh ta ko lên tiếng.
“thôi cho qua đi. chị biết gì mà hỏi.”
Quân đáp, có vẻ hắn ta bỗng hối hận vì đã buộc miệng hơi vô duyên,
vừa nói vừa liếc trộm tôi 1 cái, rồi cúi đầu ăn.
vì hỏi bếp trưởng ko được, chị Trinh quay sang tôi.
“em đi với bạn trai hả?”
“ko, bạn thường thôi chị.”
tôi trả lời chị nhưng mắt vẫn để chỗ sư huynh
khiến anh ta giống như kẻ bị theo dõi, đâm ra cáu.
*____*
“EM LÀM GÌ MÀ NHÌN TÔI KIỂU ĐÓ?”
cả khu phòng ăn đều bị đánh động, họ ngước cả lên và đổ dồn mắt về phía tôi.
ko hiểu có phải được Thần nhập hay sao mà tôi thấy rất tỉnh. ack ack
tôi chỉ nhún vai, ko nói câu nào.
…….
có lẽ thái độ đó của tôi càng làm sư huynh nổi điên,
trong khi tôi bắt đầu khoái chí với 1 suy nghĩ bất chợt..
tôi nghĩ… hình như là…gã ấy hơi quan tâm tôi theo 1 cách ko bình thường ^__^
biết đâu…anh ta thích tôi, hahaha.
mặc dù ý nghĩ này hơi khùng và ko thể tin được,
nhưng nó làm tôi thấy buồn cười.
vì vậy tôi thỉnh thoảng cứ tủm ta tủm tỉm trong khi làm việc.
“em ra đây 1 chút!”
“yah?”
bếp trưởng nói giọng khô khốc, mặt chằm vằm,
tôi đang trộn món thập cẩm hải sản, phải bỏ dở, rửa tay và đi theo anh ta ra
kho.
mọi ý nghĩ vui vui nãy giờ biến mất, cảm giác sợ hãi đã trở lại, hic hic.
“chuyện gì vậy, bếp trưởng?”
“em tưởng em đang ở party à?”
“sao ạ? em ko hiểu?”
“có ai CƯỜI trong lúc làm như em ko? giỡn chơi với tôi chắc?”
“em…em.. hix..mà ..cũng có chứ… đâu ai cấm cười trong giờ làm đâu.”
sư huynh tiến sát tôi, tay trái chống lên tường sau lưng tôi.
“người ta cười…ko như em. cái kiểu em cười…thấy ghét lắm!”
“tại anh ghét em nên em làm cái gì anh cũng ghét.”
“tôi ghét em bổ béo gì cho tôi??!”
“em cảm thấy vậy. hoặc là anh… quan tâm em quá!”
“quan tâm em?”
cánh tay trái đang chống mạnh của bếp trưởng bỗng co lại,
và hắn khẽ lùi ra sau 1 chút, giữ thế đề phòng..
tôi cố hít sâu và nói theo cảm tính.
“anh có bận tâm chuyện thứ bảy chị Trinh làm gì, anh Lý đi với ai, anh Thanh
ngủ hay chưa đâu. anh toàn để ý tới chuyện của em”
“tôi…tôi…đó là vì… sư phụ bảo tôi…để mắt tới em.”
“sư phụ?”
“dù muốn dù ko thì em vẫn là sư muội.. khác nào em gái tôi đâu.”
àh, thì ra.
đã biết ý nghĩ quái đản đó là vô lý rồi,
ko hiểu sao tôi vẫn thấy thất vọng khi nghe lời giải thích.
“ờ hen..sư muội..”
“chứ em nghĩ sao hả?”
“em nghĩ… anh ..thích em.”
“HẢ?”
mặt gã rất là sốc, giống như vừa nghe tin khủng bố đặt bom trong nhà anh ta ấy.
tôi cũng ko tin là mình có thể nói ra 1 cách ngây thơ như thế..
nhưng lời đã thốt ra rồi. T__T
“em có điên ko? em vừa bảo tôi ghét em, rồi giờ bảo tôi thích em? hahaha…tôi mà
thích em á?!”
“ko thích thì thôi, làm gì bảo em điên?”
tôi ném cho anh ta 1 câu sắc gọn, giọng bực bội, quê quê,
rồi xô hắn ra để đi về bếp.
dạo này tôi toàn gặp chuyện gì đâu,
những chuyện khiến tôi cảm thấy rất hụt hẫng,
như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vậy.
Chương 51
kể từ sau hôm tối thứ bảy xem ca nhạc ,
tuần nào Khải và Vân cũng hẹn nhau đi đâu đó..
cả xóm trọ ai cũng biết chuyện họ yêu nhau.
tuần đầu tiên thấy Vân xúm xín thay áo đẹp,
thoa son, chải tóc, ca hát líu lo chờ Khải gọi,
tôi còn thấy tim mình đau đau..
tuần thứ 2 thì thấy ghen ghen, tức tức.
tới tuần thứ 3, tôi bắt đầu cố ko bận tâm, chạy xuống căn tin coi phim truyền
hình,
và ngủ sớm trước khi nó về tới.
tuần thứ tư, tôi bình thản.
bởi cho dù Khải có cuốn hút như thế nào với chất giọng nam trầm ấm ấy,
tôi cũng không thể làm được gì.
cho nên cứ xóa tan cảm giác sẽ là phương pháp hay nhất..
“con Vân nó quen thằng Khải, sao chị ko quen thằng Thắng luôn cho có cặp?”
bà Lan hỏi han nhưng trong câu nói có 90% cạnh khoé,
tôi chỉ cười trừ xách bịch rác đi..
“thấy hai người cũng quấn quít nhau quá.. còn ngủ ở phòng người ta nữa là..”
“hôm đó cháu ngất nên..”
“ôi dào, giới trẻ các chị thì tôi còn lạ gì.. đấy, mới nhắc..”
tôi đến điên với mấy người như bà ấy,
kiểu gì cũng nói theo hướng tệ hại, như thể trong mắt bà ta chúng tôi đều là 1
lũ con gái hư đốn.
tôi muốn gân cổ cãi cho hả tức, nhưng bà ấy đã nhanh chân đi trước.
Thắng giật tay tôi giành bịch rác…
“ai chọc mà mặt lại như vậy?”
“anh có nghe bà ấy nói gì ko??”
“ko... mà khỏi nghe cũng biết là nói ko hay ho gì rồi. hehe”
“bởi vậy…người gì đâu..mà..#%$%$#%”
tôi nói phần cuối bằng 1 giọng lầm bầm ko rõ ngôn ngữ gì,
Thắng tròn mắt nhìn tôi rồi cười khì ra.
“haha..Yên nói tiếng Lào à?”
“>__<….”
“sao tức mà ko gọi bà ấy lại rồi chửi? người đâu mà hiền như cục đất!..”
“kệ tui.. ko phải hiền mà là…có văn hoá thôi.”
“ok..vậy người có văn hoá có vui lòng đi xem chung kết Wimbledon với tại hạ
ko?”
“chừng nào? ai đánh? anh hả?”
“ko, Federer với Nadal, tối nay.”
tôi vốn chẳng hứng thú gì với cái môn ấy,
hơn nữa, lại đi với Thắng thì càng mang tiếng thêm..
“thôi..anh cứ đi với..bạn đi.”
“bà kia nói gì rồi, chị hai? tôi bảo Yên đi cùng để gặp mấy người tôi quen..họ
là giám đốc nhà hàng, khách sạn lớn cả.. tôi đang tìm 1 chân bếp phó cho Yên
đấy.”
“hả? anh nói sao?”
tôi đổi thái độ ngay tức thì khi nghe tới 2 chữ bếp phó.
nghĩa là tôi ko còn là phụ bếp, mà là bếp phó
chỉ kém bếp trưởng có 1 bậc thôi, hehe.
Thắng bảo cái hội anh vừa quen được là 1 nhóm người
làm trong ngành ẩm thực nhà hàng.
tôi ko rõ Thắng làm sao mà quen, coi ra,
anh chàng kỹ sư này giao thiệp rộng quá.
dĩ nhiên tôi mặc kệ bà Lan muốn đồn sao thì đồn,
tôi háo hức với vụ bếp phó hơn nhiều…
thay bộ đồ đẹp nhất của mình, tôi cũng thoa son, chải tóc,
nhưng ko phải hẹn hò mà là tìm kiếm 1 cơ hội.
ba ơi, chờ đấy!
…
“ông bạn tôi quen làm giám đốc điều hành Windsor. bà bếp trưởng bếp bánh ngọt
sắp xin nghỉ về nước. tôi sẽ nhờ bố trí Yên theo bà ta..”
Thắng tranh thủ lúc chở tôi tới quán café họ hẹn nhau để xem trận đấu,
thông tin cho tôi trước tình huống..
tôi nghe chăm chú và có phần e ngại.
“họ sẽ nhận tôi sao?? vậy tôi phải bỏ Chereston à?”
“uh, bỏ quách cái chỗ ấy đi.”
“Chereston cũng lớn…”
“lớn gì? Yên làm ở đấy có cơ hội nào lên bếp trưởng ko?”
“ack, cái lão ấy đời nào mà tôi lật đổ nổi T__T”
“thấy chưa?”
Thắng cười nghênh mặt khẳng định thêm lý do, còn tôi thì lo lắng..
dù cũng muốn nhảy sang 1 nơi khác với 1 cánh cửa lớn hơn,
tôi vẫn cảm thấy mình..giống kẻ phản bội sao ấy.
Chereston là sư phụ giới thiệu cho tôi vào,
và dẫu có cục cằn thô lỗ, nhiều lúc quát tháo như phát xít,
nhưng sư huynh John Quân cũng đã truyền đạt cho tôi khá nhiều.
vậy mà chỉ vừa nghe cái bếp phó, tôi đã..
thật là.. ích kỷ quá.
…..
nó ko hẳn là 1 quán café, mà giống như 1 hộp đêm hơn,
nghĩa là có tầng quầy bar, có khu café, có khu karaoke nữa.
cái hội mà Thắng nói, tên là TNR Club gì đó,
đặt hẳn 1 phòng riêng có truyền hình cáp..
khoảng 7 người cả thảy, đang ngồi trò chuyện rôm rả.
cả người nước ngoài , trời ạh.
tôi bắt đầu thấy hoảng, và bấu chặt gấu áo Thắng
hình như hắn không thấy căng thẳng gì cả,
vẻ mặt rất tự tin.
--
Chương 52
sau vài câu chào hỏi, Thắng kéo tôi tới 1 chỗ trống ở bên trái căn phòng,
rồi ngồi xuống cạnh 1 ông trạc 40 tuổi, mặc áo thun trắng.
có vẻ như Thắng đã có mục đích trước khi chọn chỗ.
anh ta bắt chuyện rất nhanh và người đó nhìn tôi dò xét.
“thế tên là gì?”
tôi hơi bất ngờ khi bị hỏi và vì thế,
tỏ ra khá lúng túng..ko biết xưng hô làm sao.
Thắng huých nhẹ vào hông tôi..
“dạ..Hồng Yên ạ.”
“chuyên món gì?”
“sao cơ?”
“Âu, Việt, Hoa, vâng vâng..”
“àh..có lẽ là món…Âu..”
“có vẻ nhút nhát nhỉ?”
ông ấy nheo mắt nhận xét,
bỗng Thắng mỉm cười và ghé tai ông ta nói gì đó,
thì ông ta cười to lên rồi gật đầu..
“được rồi, cứ sang chỗ tôi thử việc, nếu ok thì 1 tuần sau làm phó bếp..”
“bà Elena gì đấy chỗ anh khi nào thì nghỉ?”
“cậu muốn đẩy cô nàng này vào chức ấy àh?”
“chứ chả lẽ em giới thiệu người cho anh chỉ có mỗi chân phó bếp?!”
“hahaha.. cái cậu này.. tháng 7 bà ấy sẽ nghỉ.”
“vậy tháng 7 thì cô bạn của em sẽ lên Chef chứ?”
“uh, nếu có năng lực..”
gì? lên Chef áh?? Chef, Chef…ôi Chef…
thích thật đấy….woaw… tôi mà sang là làm ngay phó bếp chỉ sau 1 tuần!
tháng 7…bây giờ là tháng 3…4 tháng..
là tôi có thể về gặp ba rồi! hehehhe..
“vậy coi như deal xong rồi nhé, em uống với anh 1 ly!”
Thắng nói rồi cầm ly bia lên, cụng cái cốc, xong nốc cạn hết cả..
tôi bắt đầu tỉnh táo lại để nhận ra
hình như tôi đang nhờ cậy Thắng để tìm cơ hội cho mình,
và điều đó làm tôi thật hèn hạ.
ngốc quá.
tôi nên đi khỏi chỗ này và quên ý nghĩ lên Chef đi thôi..
“Yên đi đâu?”
“tôi về…”
“sao lại về? trận đấu còn chưa bắt đầu..”
“nhưng…”
“tưởng cậu ko tới chứ, Quân!”
ai đó nói và cái tên cuối câu khiến tôi sững người,
ngó ra chỗ cánh cửa phòng..
hắn, cái gã ấy, to cao như khủng long,
mặc sơ mi bỏ ngoài quần màu kem caro,
bước vào cười chào đáp lại người vừa hỏi bằng 1 thái độ xã giao rỗng tuếch.
tôi như bị hoá đá.
trời ơi.
……….
cả tôi lẫn Thắng và sư huynh đều ko hề chào nhau,
ko hiểu 2 người kia nghĩ gì, chứ riêng tôi,
tôi sợ gần chết.
tôi ở đây để nhăm nhe 1 cơ hội nhảy việc sang nơi khác,
lại gặp ngay sếp của mình.
sao lại có duyên thế nhỉ?!!!
tôi làm sao biết anh ta cũng thuộc TNR Club, ack ack.
chắc chắn là Thắng cũng thấy Quân và ngược lại,
sư huynh cũng đã nhận ra chúng tôi ngay khi vừa ngồi xuống.
bỗng mọi người vỗ tay..
àh, thì ra là Federer, người tôi ủng hộ vừa ghi điểm..oh yeah..
tôi cũng chỉ mới theo “phe” Roger Federer mới cách đây vài phút
vì so với Nadal kia, anh ấy đẹp trai hơn ^__^
tôi trộm liếc sang chỗ gã sư huynh..
bắt gặp anh ta cũng đang nhìn tôi.. à ko, nhìn cả 2 chúng tôi
ánh mắt hình viên đạn. +___+
nó làm tôi giật bắn người.
chợt Thắng cầm tay tôi nắm chặt..
dù mắt cậu ta vẫn dán trên màn hình ti vi.
tôi thấy ngộp thở quá, huhu.
………………..
khi 2 tay vợt đánh xong set đấu thứ 4,
tôi năn nỉ Thắng hãy về dùm..nếu ko chắc tôi đến đau tim mất.
Thắng chỉ vừa kịp gật đầu, thì cái gã phát xít bếp trưởng bỗng bước sang chỗ
chúng tôi. O__O
hắn chào cái ông áo thun trắng ban nãy.
“những người này là hội viên mới à?”
hừ.
rõ ràng là gã biết chúng tôi, vậy mà còn làm như ko quen.
phản ứng đó khiến tôi thấy càng căng thẳng hơn.
Chương 53
Chương 54
tôi bắt đầu biết lý do tại sao rồi.
cái vẻ ban nãy của anh ta… buồn cười quá
bếp trưởng sợ bị chọc!!!!!! haha…
khi đã ngồi đàng hoàng trên yên xe, tôi mới dám lên tiếng lí rí.
“anh sợ họ trêu ghẹo hả? hihi..”
“tôi ko thích người ta nói này nói kia!”
“anh ko có thì kệ họ. cây ngay ko sợ chết đứng mà!”
“…nhưng…nếu..có thì sao..!”
“huh?”
tôi giật mình khi nghe câu Quân thốt ra,
cái anh này lâu lâu lại phát biểu mấy câu nghe hết cả hồn.
có là sao??
“thì là cây ko ngay..”
giọng sư huynh tự nhiên “hiền” bất chợt, yếu dần rồi im luôn.
ack ack.
tôi phải lấy hết tỉnh táo để hỏi lại bằng giọng lắp bắp.
“cây…ko ng…ngay…là….nghĩa gì?”
“thôi, em mà hỏi nữa là tôi ném em xuống đường liền!”
trời.
tàn bạo quá. hic hic.
rõ ràng anh gợi ra tò mò, gợi ra thắc mắc ko sao hiểu nổi,
rồi anh lại ko cho em hỏi là sao hả sư huynh??
“anh muốn ném thì ném! em ko hiểu!”
“kệ em!”
“anh phải nói rõ đi. lần nào cũng lấp lửng.”
“tôi lấp lửng cái gì?”
gã sư huynh thắng xe cái két vô vệ đường
quay mặt lại nhìn tôi trừng trừng.
tim tôi đập bình bịch, căng thẳng như thể đang bị phỏng vấn.T__T
tôi bước xuống xe rất nhanh, ko hiểu sao lần này dễ thế.
“em muốn tôi nói rõ cái gì?
“…….”
“sao im rồi?! ko phải muốn hỏi tôi hả?”
“cây ko ngay là sao?”
sau 1 phút thấy sợ hãi trước vẻ nóng nảy của sư huynh,
tôi cố lấy can đảm hỏi luôn.
có vẻ hắn cũng đã chuẩn bị trước câu trả lời khi quyết định dừng xe.
“thì là cây ko thẳng”
“Trớt quớt!”
“vậy em hiểu thế nào, cô bé?”
tự nhiên gọi tôi là cô bé, ack ack
tiếng kêu đó khiến tôi mất thế can đảm, đâm ra bối rối.
mặt tôi hơi sượng lên..
“em hiểu…là..là anh..”
“là tôi có tình cảm gì đó với em phải ko?”
uh..
đó là những gì tôi đang cảm nhận,
nhưng tôi ko lên tiếng được, vì đã bị hố 1 lần,
cách đây ko lâu… hắn đã phủ nhận đấy thôi.
ko lẽ lại nói điều đó lần nữa.
tôi đành im lặng, thậm chí cái gật đầu cũng ko.
“vậy thì chắc là đúng đó, vui chưa…”
“?…………………..”
“tôi cũng ko hiểu đó là cảm giác gì. nhưng tôi nóng bừng bừng khi thấy em đi
với tên con trai khác.. tôi muốn đi Parkson games cùng em , tôi..… tôi cứ nghĩ
tới em mà tôi ko biết lý do! tôi bị điên rồi, trời ạh.”
“……………………………”
“em tự đón xe tới đó đi.”
dứt lời, Quân nổ máy chiếc xe SH to càng,
nhìn tôi hơi bất mãn rồi vọt đi..
tôi đứng đó 1 lúc hầu như ko thể cử động.
có phải tôi đang nằm mơ? sư huynh vừa… thổ lộ tình cảm của mình….
còn tôi thì thậm chí 1 phản ứng tích cực hoặc tiêu cực cũng ko có.
chỉ là vì…
tôi chẳng biết mình phải thế nào nữa.
tôi ……..thấy ……………vừa xốn xang……………… vừa hạnh phúc!
hic, chắc tôi cũng bị điên rồi. +___+ T___T
………
tôi tới sân trễ hơn 10 phút, bằng xe ôm.
2 “tuyển thủ” đã bắt đầu trận đánh và đang chạy trên sân..
khi tôi lết thết vào ngồi xuống chỗ băng ghế ngoài,
thì có người ăn điểm.
Thắng đánh ra ngoài sân.
“30-40!”
giọng của trọng tài – là 1 anh chắc cỡ tuổi sư huynh,
tôi đoán cũng là người trong hội, vì hôm trước hình như có gặp ở quán café.
có khá nhiều người đến xem, chắc cũng phải hơn 10 người.
tôi nhận ra Loan đang ngồi băng ghế gần đó.
“em cứ tưởng chị đi với bếp trưởng SH chứ!”
Vân ghé tai tôi thì thầm, nhưng tôi nhìn nó ko đáp
vì vẫn còn đang lơ ngơ như người mộng du. *___*
Chương 55
“Yên ko khỏe à?”
thấy vẻ mặt ko bình thường của tôi,
Khải nghiêng đầu ra hỏi bằng cái giọng ấm áp quen thuộc của anh.
nhưng giờ phút đó lòng tôi chẳng còn cảm giác gì nữa.
tôi biết tôi đã…thích 1 người khác.
“Yên ko sao..”
một cây vợt gõ vào đầu tôi nhè nhẹ,
tôi nhìn lên ngay định xem ai lại …chơi kỳ vậy? >__<
thì thấy Thắng cười, vừa lấy khăn lau mặt, vừa ngồi xuống cạnh chỗ tôi.
“tại Yên vào mà tôi thua mất rồi.”
“sao lại đổ thừa tôi chứ??!”
“ko biết, Yên phải chịu trách nhiệm nếu tôi thua!”
“hứ....”
tôi nói nhỏ và mặc kệ anh ta muốn đòi bồi thường gì,
và khẽ trộm nhìn sang góc kia của sân.
Quân đang nốc chai nước suối, mồ hôi thấm mái tóc phía trước trán,
khiến nó cứ rối rối thế nào..
tôi lên tiếng nhưng chẳng biết hỏi ai nữa.
“anh ta đánh hay ko?”
“em thấy đánh cũng ghê lắm í.”
Vân trả lời tôi, nhưng có vẻ như nó cũng chẳng biết gì,
tôi quay sang nhìn Thắng, hi vọng hắn có câu trả lời khác.
nhưng anh ta chỉ ngó ra sân ko trả lời thẳng câu của tôi.
“anh ta sẽ thua thôi.”
“sao anh nghĩ vậy?”
“tâm trạng anh ta ko tốt. hì hì”
nói xong, Thắng giơ nắm tay nháy mắt với tôi, tỏ thái độ cầm chắc chiến thắng.
tôi nhận thấy được sự tự tin của Thắng,
và qua đó lại thấy sợ Quân sẽ thua.
thua thì thôi, đánh chơi mà…
sao tôi phải sợ chứ!!
……..
tôi đã cảm giác được Thắng hễ nói là đúng mà,
sau 2 set, sư huynh thua cả 2.
bên hội TNR lắc đầu bất mãn, tôi còn nghe anh trọng tài tặc lưỡi
“hôm nay tay Quân làm sao thế ko biết!”
điều đó có nghĩa là, nếu so với phong độ và đẳng cấp của bếp trưởng
anh ta sẽ ko thua dễ như vậy.
mặc dù tôi ko rành gì về tennis,
nhưng ngay cả tôi khi xem trận đấu cũng thấy
Quân sư huynh đánh rất thiếu tập trung.
…
“hehe, thấy ko, Nobiyen?”
Thắng vác cây vợt trên vai bước ra sân
với nụ cười của kẻ chiến thắng ngạo nghễ.
Vân chạy ra vỗ tay tán thưởng rồi khen gì đó, tôi ko nghe rõ lắm,
vì tôi cứ mải nhìn theo dáng gã bếp trưởng..
hắn ném cây vợt trong vẻ mặt bức bối nhất mà tôi từng thấy.
vài người tới gần hỏi han, nhưng sư huynh chỉ lắc đầu..
rồi ôm túi đồ của mình đi thẳng vào phòng thay áo.
“nếu Yên lo cho anh ta thì đến hỏi đi.”
Khải nói bên tai tôi, ánh mắt anh rất xao nhãng,
cứ như anh ko biết lời khuyên của anh có đúng ko,
hoặc là có cần phải như vậy ko..
tôi khẽ nhích chân lên, nhưng lại thôi.
tôi biết phải nói gì bây giờ..
ko lẽ nói..”đừng thế, em cũng thích anh” sao, ack ack.
cuối cùng tôi cùng Vân, Khải, và Thắng đi ăn lẩu,
rồi về nhà trọ luôn.
…..
cả ngày chủ nhật, tôi bấm cả chục tin nhắn để gửi cho Quân,
nhưng rồi lại xóa đi..
tôi thấy chẳng có tin nào coi đựơc cả
đành nghĩ có lẽ thứ hai vào xem sao rồi tính.
thế nhưng..
khi tôi hồi hộp ù chạy vào bếp lúc sáng sớm,
hi vọng gặp bếp trưởng phát xít của mình,
tôi lại gặp ngay ông George.
hễ ông ấy mà xuất hiện thì nghĩa là sư huynh nghỉ..
vì vậy tôi lủi thủi đeo tạp dề và mon men tới gần chị Trinh.
“bếp trưởng lại đi công tác hả chị?”
“ko, nghe nói xin nghỉ bệnh.”
“B..ỆNH HẢ?”
tôi la lên như thể nghe điều gì ghê gớm lắm,
chị Trinh cũng bị tôi làm cho giật mình..T__T
“sao em kêu toáng lên thế??”
“bếp trưởng bị…bệnh sao…hả chị?”
“chị ko biết nữa..mà nghe nói nghỉ đến hết tuần này lận!”
Chương 56
và hắn nghỉ đến hết tuần thật.
mỗi ngày vào bếp tôi cứ ngóng ra cửa, hi vọng gã phát xít ấy xuất hiện.
để rồi thất vọng cho đến cuối ngày..
tôi đã gọi vào máy Quân định hỏi thăm,
nhưng máy của anh ta lại tắt.
cho đến sáng thứ bảy tuần ấy,
anh Lý phó bếp mới tập hợp mọi người lại và đề nghị..
“chiều nay xong ca chúng ta đi thăm bếp trưởng Quân hen”
“OK!!”
trong khi tất cả đều im lặng gật đầu,
duy nhất chỉ có tôi xông xáo lên tiếng rõ to.
T___T thật là xấu hổ gần chết.
“chị nghe Dung nó bảo em và Quân…có gì hả?”
tôi đang bằm tỏi, bị chị Trinh hỏi xém chút bằm luôn lên tay,
cũng may nó chỉ sượt qua da 1 tí..
“trời..chị có hỏi cũng lựa lúc chứ..”
“ah..chị xin lỗi …em có sao?”
“dạ ko sao…”
thế rồi chị Trinh cũng vì thấy tôi bị xước tay,
nên tội nghiệp ko hỏi thêm nữa.
nếu ko chắc tôi đến bó tay ko biết sao mà trả lời,
dù sao.. giữa chúng tôi vẫn là..cấp trên cấp dưới.
trong một môi trường công việc thế này nữa…
tôi giờ đây mới hiểu cảm giác “cây ko ngay” của sư huynh,
sợ bị chọc và bị hỏi!!!
…………..
khoảng gần 7h chúng tôi mới giao ca lại cho bếp tối,
rồi kéo nhau ra cổng.
tôi quá giang nhỏ Dung, anh Lý, anh Thanh, và chị Trinh thì đi xe riêng.
sau khi mua trái cây, cả bọn chúng tôi chạy tới 1 khu nhà trong hẻm,
gần Zen Plaza…
nhà của bếp trưởng ko “hoành tráng” lắm,
nó chỉ là căn nhà nhỏ rộng 3 mèt,
cao 1 tầng, có rào sơn màu xanh nhạt.
đèn tắt tối thui.
anh Thanh đưa tay bấm chuông.
…
tôi sớm nhận ra cô gái ở cửa hàng quần áo.
cô ấy cũng có vẻ nhớ mặt tôi ngay khi mở cửa.
“mọi người thăm anh Quân à?”
“phải rồi..chúng tôi từ Chereston..nghe Quân bệnh nên …”
“àh.. anh chị vào đi, để em gọi ảnh xuống. ko hiểu sao đợt này ảnh lười đột
xuất thế nữa.. có bệnh gì đâu mà cứ nằm nhà.”
“ủa vậy hả?”
ai cũng ngạc nhiên trước thông tin của cô em gái,
mà sau đó có giới thiệu là tên Quyên.
tôi thì bực bội trong lòng 1 chút,
tự nhiên giả bệnh là sao?!
…..
gã bếp trưởng lếch thếch bước ra phòng khách,
đầu tóc cứ như vừa vuốt vội bằng tay.
áo sơ mi cài thiếu 2 nút đầu, lần đầu tôi thấy anh ta lôi thôi như thế.
hắn mỉm cười gượng gạo trước mọi người,
khi ánh mắt đảo tới tôi, thì lập tức nó bị đổi hướng.
ack ack.
“bếp trưởng bị sao mà nghỉ lâu quá?”
“tôi nghỉ xả hơi thôi..”
“hihi, nghe Quyên nói anh lười đi làm áh..”
nhỏ Dung nói xong thì lè lưỡi cười toe,
mọi người cũng hùa theo cười chọc bếp trưởng.
hắn ra vẻ quê quê, đưa tay vuốt mũi rồi nhăn mặt.
tự nhiên tôi thấy sao sư huynh đáng yêu quá! ^-^
“thật ra..hôm chủ nhật trước đánh banh về, ảnh bị căng cơ, tay đau ko làm bếp
được nên nghỉ…”
Quyên bưng mấy ly nước ra và đưa cho chúng tôi,
thêm lời giải thích như đính chính hộ anh trai.
thì ra là vậy..
“giờ đã bớt chưa Quân?”
chị Trinh hỏi, mọi người cũng tỏ ra quan tâm,
ko hiểu sao tôi chẳng nói được tiếng nào từ lúc vào nhà tới giờ.
“thứ tư là ảnh hết rồi. vậy mà bảo muốn nghỉ ở nhà chơi…trước giờ có vậy đâu
áh..”
“vậy chắc bếp trưởng giận ai trong bếp mình rồi!”
lại là nhỏ Dung, nó nói câu đó xong thì khẽ liếc sang tôi,
làm những người kia cũng ngơ ngác ngó theo..
trời ạh. chắc tôi xử nhỏ này quá!!
“tôi ko giận ai cả. mọi người đổi đề tài đi.. tuần này có món nào khó ko?”
thế là họ bỏ qua cho tôi, quay sang trò chuyện với bếp trưởng,
tôi thở phào và ngồi như 1 con bù nhìn ko biết nói chuyện,
nghe và nghe.
đã thế, gã sư huynh ấy cũng chẳng thèm hỏi han gì tới bản mặt tôi,
cứ như tôi là người vô hình, hic hic.
Chương 57
cứ thế cho đến tận 8h rưỡi, họ bảo hãy về để bếp trưởng nghỉ ngơi,
dù thật ra ai cũng thấy hắn khỏe ru, có bệnh gì đâu mà nghỉ.
thế là cho tới lúc về tôi chẳng nói được lời nào với hắn cả.
lúc nhỏ Dung chở tôi ra tới đầu hẻm,
nó mới sực nhớ bỏ quên điện thoại ở đó, ack ack.
“Yên quay lại lấy dùm mình đi!!”
“sao…ko quay xe lại luôn?”
“mất công ko, Yên vô đi, mình chờ ở đây.”
“hay Yên giữ xe, Dung vào đi!”
“trời ơi, sao phiền vậy… sợ gì bếp trưởng sao? hai người…”
“thôi được rồi..”
tôi xuống xe và quay lưng chạy lại căn nhà,
trước khi nhỏ Dung phán thêm câu gì đó gây shock..
và vì cứ dùng dằng mãi cũng chẳng ra làm sao.
Quân sư huynh đang vừa kéo cánh cửa trong..
“Khoan, bếp trưởng…đợi chút!!”
anh ta dừng tay, ngước nhìn tôi, hơi bất ngờ,
rồi trong vài giây cũng bước ra mở cổng.
tôi chen vào vừa thở vừa nói..
“huk..huk..Dung..nó quên điện thoại..”
“điện thoại?”
“chắc để trên bàn..”
“để xem..chờ ở đây đi.”
nói rồi hắn quay vào nhà, tìm vài phút thì trở ra,
mang theo cái điện thoại của Dung, đưa cho tôi.
“cảm ơn anh, em về..”
“…….uh..”
tôi lùi ra ngoài khỏi cái cổng sắt, định quay đi,
vì Dung và mọi người đang chờ, tôi có phần vội vã 1 chút
nhưng khi thấy sư huynh nhìn tôi từ phía trong,
bước chân của tôi cũng chần chừ..
“tay em.. sao vậy?”
tôi vội nhìn xuống bàn tay đang cầm cái điện thoại,
nó có 1 vết trầy dài mờ nhạt do con dao bằm tỏi sượt qua hồi chiều.
trong ánh đèn cổng ko sáng thế này,
vậy mà Quân cũng nhận ra.
“trời, nhỏ vậy mà anh cũng thấy?”
“tôi ko thấy, chỉ chạm phải nó thôi.”
thì ra trong lúc đưa điện thoại cho tôi,
sư huynh đã nhận ra ngay vết trầy ấy.
-__-
“em ko sao.. anh đừng lo.”
“tôi có lo đâu, hỏi vậy thôi.”
câu trả lời của hắn làm tôi quê dễ sợ,
đang cúi mặt, tôi ngẩng lên nhìn gã đăm đăm.
bao nhiêu ấm ức, nỗi lòng chất chứa có dịp bung ra hết..
“vậy mà em lo cho anh đó, híc..sư huynh đáng ghét.”
vừa dứt câu là tôi quay lưng định bỏ chạy..
nhưng..chưa được bước nào, thì tay phát xít ấy chụp nhanh lấy tay tôi.
kéo giật lại…
mạnh tới nỗi tôi bị lôi hẳn vào trong sau cánh cổng rào.
T____T
hắn nhìn tôi vài giây.
rồi quàng tay ôm tôi…ack ack… +___+
lồng ngực tôi đập như trống trận!
“em lo thiệt ko?”
“hỏi thế mà nghe được. >__<”
tôi nghe hơi thở hắn như khẽ bật ra tiếng cười,
còn tay vẫn cứ ôm choàng qua vai tôi.
hắn cao tới nỗi chỉ ngước 1 chút là cằm đã gác gọn lên đầu tôi.
mà anh ta định như thế này hòai chắc?!!
“anh để em về… mọi người đang chờ!”
lập tức gã buông tôi ra khi nghe nhắc tới “mọi người”.
O__o
“uh..em về đi”
“..ok..bye”
lần này thì tôi quay ra và đi nhanh luôn,
sư huynh cũng ko giữ hay kéo tôi lại nữa.
nhưng tôi có cảm giác anh ta nhìn tôi mãi từ phía sau,
cho tới khi tôi ra tới đầu hẻm..
“lấy có cái điện thoại mà tâm sự gì lâu dữ hen”
nhỏ Dung càu nhàu, chỉ còn mỗi nó ở đó, có lẽ mọi người đã đi trước..
tôi định lên tiếng cãi, vì hồi nãy đã kêu nó vào rồi ko chịu.
nhưng rồi tôi lại làm thinh, mặc kệ nó.
dù sao chuyện cũng đã như thế thì cứ để nó như thế..
người ta vẫn nói ko ai che giấu được tình yêu mà.
nhưng… liệu tôi và Quân có phải đã yêu nhau ko?
ack ack...thật là ko thể tin nổi.
Chương 58
“chị về trễ thế?”
giọng Vân hỏi tôi từ cái góc bàn nó vẫn ngồi học bài,
nhưng hình như nó chỉ hỏi có lệ thôi.
“uh, chị đi thăm bếp trưởng..bị bệnh..”
“lại có ngừơi bệnh hả..”
Vân yểu xìu, mặt nó ko có chút sinh khí gì,
nghe kiểu nó hỏi thì tôi đâm ra lo lo.
“em sao vậy?..”
“chị ơi…Khải…”
“Khải sao??”
“hình như ảnh…bị bệnh…gì đó.”
“hả? em …sao em biết??”
tôi vội ngồi xuống nắm vai Vân, lòng cũng hoang mang theo nó
con bé vẫn giữ bộ mặt căng thẳng.
“hồi chiều ..đi ăn.. em thấy ảnh mang theo 1 đống hồ sơ..”
“uh, rồi sao?”
“em cầm lấy định xem chơi.. mà ảnh giật lại, còn quát em nữa..”
“trời..”
“em hỏi sao ko cho em coi, của ai..ảnh nói biết gì đâu mà coi.”
“….”
“em nghi lắm, chắc nó là bệnh án của ảnh..”
ack ack.
mặt Vân vừa suy nghĩ vừa lo lắng như thể nó đang bị chuyện gì đó ám ảnh,
khiến tôi cũng tóat cả mồ hôi theo.
đành cố gắng trấn an nó..
“Khải là bác sĩ thực tập mà.. cầm theo bệnh án là bình thường, em đừng nghĩ
lung tung!”
“nếu là bệnh án của ai đó sao anh ta phải phản ứng như thế? vô lý lắm..”
“thôi đi, em bị nhiễm phim Hàn nặng quá rồi đó.”
“ko, em linh cảm có gì ko ổn nên em đã tranh thủ trộm 1 tấm phim nhét vào túi
của em …”
“gì chứ??..”
“mai em sẽ nhờ chú phụ huynh chỗ em dạy kèm, chú ấy là bác sĩ… xem là bệnh
gì!!”
trời ạh..tôi ko nghĩ Vân lại nhạy cảm thế
nhưng cái cách nó nói về linh cảm cũng làm tôi bắt đầu thấy bất an.
thời gian qua Khải và Thắng đã gần như 1 người thân, như anh em..của chúng tôi.
“xem thì sao..chỉ có tấm phim biết là của ai đâu!”
“có kết quả rồi thì em sẽ gặn hỏi cho ra!”
cô nhỏ tỏ ra kiên quyết và quay mặt vô bàn,
chúi mũi vào quyển sách nhưng tôi bíêt nó chẳng học được gì đâu..
hi vọng là nó linh cảm sai.
………
sáng Chủ Nhật, Vân xách xe đạp đi dạy, ko quên mang theo tờ phim Xquang,
tâm trạng nó xem ra vẫn ko sáng sủa gì hơn hôm qua,
nó thương Khải thực lòng rồi.
tôi cũng sốt ruột ko kém nó,
cả ngày đọc công thức mấy món bánh mà có nhớ được cái nào đâu.
đến gần trưa thì nó về..tôi lập tức hỏi ngay.
“sao rồi?!”
“sao gì.. ông ấy nói để tuần sau mới trả lời cho em vì đang bận gì đó.”
“trời ơi…”
“thôi đợi vậy.. mà có gì chị thăm dò Thắng thử”
Thắng á? phải rồi, họ ở cùng phòng, lại thân nhau,
có lẽ Thắng cũng phải biết nếu Khải bị bệnh gì đó..
nhắc mới nhớ, 2 lần tôi thấy Khải mua rất nhiều thuốc, bảo là nghiên cứu,
mà nghiên cứu gì chứ, bác sĩ chứ có phải dược sĩ đâu.
tôi ngốc thật!
“chị có nghe em nói ko??”
“àh.. có..để gặp chị hỏi.”
“sớm nha…”
tôi định hỏi sao nó ko hỏi Thắng luôn mà nhờ tôi,
nó cũng thân với Thắng y như tôi đấy thôi?
nhưng vì thấy bộ dạng của nó chẳng khác nào cọng bún thiu,
tôi chỉ gật đầu hứa với nó..
và vì đã hứa, tối đó tôi nhắn tin hẹn Thắng ra sân sau,
cái chỗ mà người ở trọ hay đánh cầu lông buổi tối ấy..
khoảng 8h tối, anh chàng xách theo 1 bịch…cá viên chiên nóng hổi.
chắc mới mua ở đầu ngõ.
“đừng nói Yên muốn tỏ tình với tôi nghen!”
“ack..ko dám đâu…tôi có chuyện cần hỏi…”
Thắng ngồi xuống, ghim 1 viên cá đưa cho tôi,
trong bịch còn có cả 2 lon bia nữa, anh ta khui cho mình 1 lon.
“chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
“anh có biết… Khải ấy… sức khỏe tốt ko?”
“Khải? sức khỏe?”
“ý tôi là Khải có bệnh tình gì ko ấy?”
Thắng giữ lon bia trên miệng, ngó tôi tròn mắt,
dường như anh ta vẫn chưa hiểu tôi muốn hỏi cái gì. T___T
“Vân nói , nó nghi Khải bị bệnh nặng gì đó mà giấu nó”
khi tôi vừa nói hết câu, Thắng bật cười như vừa nghe chuyện tếu lâm nào đó
làm bia văng tung tóe. >__<
---
Chương 57
cứ thế cho đến tận 8h rưỡi, họ bảo hãy về để bếp trưởng nghỉ ngơi,
dù thật ra ai cũng thấy hắn khỏe ru, có bệnh gì đâu mà nghỉ.
thế là cho tới lúc về tôi chẳng nói được lời nào với hắn cả.
lúc nhỏ Dung chở tôi ra tới đầu hẻm,
nó mới sực nhớ bỏ quên điện thoại ở đó, ack ack.
“Yên quay lại lấy dùm mình đi!!”
“sao…ko quay xe lại luôn?”
“mất công ko, Yên vô đi, mình chờ ở đây.”
“hay Yên giữ xe, Dung vào đi!”
“trời ơi, sao phiền vậy… sợ gì bếp trưởng sao? hai người…”
“thôi được rồi..”
tôi xuống xe và quay lưng chạy lại căn nhà,
trước khi nhỏ Dung phán thêm câu gì đó gây shock..
và vì cứ dùng dằng mãi cũng chẳng ra làm sao.
Quân sư huynh đang vừa kéo cánh cửa trong..
“Khoan, bếp trưởng…đợi chút!!”
anh ta dừng tay, ngước nhìn tôi, hơi bất ngờ,
rồi trong vài giây cũng bước ra mở cổng.
tôi chen vào vừa thở vừa nói..
“huk..huk..Dung..nó quên điện thoại..”
“điện thoại?”
“chắc để trên bàn..”
“để xem..chờ ở đây đi.”
nói rồi hắn quay vào nhà, tìm vài phút thì trở ra,
mang theo cái điện thoại của Dung, đưa cho tôi.
“cảm ơn anh, em về..”
“…….uh..”
tôi lùi ra ngoài khỏi cái cổng sắt, định quay đi,
vì Dung và mọi người đang chờ, tôi có phần vội vã 1 chút
nhưng khi thấy sư huynh nhìn tôi từ phía trong,
bước chân của tôi cũng chần chừ..
“tay em.. sao vậy?”
tôi vội nhìn xuống bàn tay đang cầm cái điện thoại,
nó có 1 vết trầy dài mờ nhạt do con dao bằm tỏi sượt qua hồi chiều.
trong ánh đèn cổng ko sáng thế này,
vậy mà Quân cũng nhận ra.
“trời, nhỏ vậy mà anh cũng thấy?”
“tôi ko thấy, chỉ chạm phải nó thôi.”
thì ra trong lúc đưa điện thoại cho tôi,
sư huynh đã nhận ra ngay vết trầy ấy.
-__-
“em ko sao.. anh đừng lo.”
“tôi có lo đâu, hỏi vậy thôi.”
câu trả lời của hắn làm tôi quê dễ sợ,
đang cúi mặt, tôi ngẩng lên nhìn gã đăm đăm.
bao nhiêu ấm ức, nỗi lòng chất chứa có dịp bung ra hết..
“vậy mà em lo cho anh đó, híc..sư huynh đáng ghét.”
vừa dứt câu là tôi quay lưng định bỏ chạy..
nhưng..chưa được bước nào, thì tay phát xít ấy chụp nhanh lấy tay tôi.
kéo giật lại…
mạnh tới nỗi tôi bị lôi hẳn vào trong sau cánh cổng rào.
T____T
hắn nhìn tôi vài giây.
rồi quàng tay ôm tôi…ack ack… +___+
lồng ngực tôi đập như trống trận!
“em lo thiệt ko?”
“hỏi thế mà nghe được. >__<”
tôi nghe hơi thở hắn như khẽ bật ra tiếng cười,
còn tay vẫn cứ ôm choàng qua vai tôi.
hắn cao tới nỗi chỉ ngước 1 chút là cằm đã gác gọn lên đầu tôi.
mà anh ta định như thế này hòai chắc?!!
“anh để em về… mọi người đang chờ!”
lập tức gã buông tôi ra khi nghe nhắc tới “mọi người”.
O__o
“uh..em về đi”
“..ok..bye”
lần này thì tôi quay ra và đi nhanh luôn,
sư huynh cũng ko giữ hay kéo tôi lại nữa.
nhưng tôi có cảm giác anh ta nhìn tôi mãi từ phía sau,
cho tới khi tôi ra tới đầu hẻm..
“lấy có cái điện thoại mà tâm sự gì lâu dữ hen”
nhỏ Dung càu nhàu, chỉ còn mỗi nó ở đó, có lẽ mọi người đã đi trước..
tôi định lên tiếng cãi, vì hồi nãy đã kêu nó vào rồi ko chịu.
nhưng rồi tôi lại làm thinh, mặc kệ nó.
dù sao chuyện cũng đã như thế thì cứ để nó như thế..
người ta vẫn nói ko ai che giấu được tình yêu mà.
nhưng… liệu tôi và Quân có phải đã yêu nhau ko?
ack ack...thật là ko thể tin nổi.
Chương 58
“chị về trễ thế?”
giọng Vân hỏi tôi từ cái góc bàn nó vẫn ngồi học bài,
nhưng hình như nó chỉ hỏi có lệ thôi.
“uh, chị đi thăm bếp trưởng..bị bệnh..”
“lại có ngừơi bệnh hả..”
Vân yểu xìu, mặt nó ko có chút sinh khí gì,
nghe kiểu nó hỏi thì tôi đâm ra lo lo.
“em sao vậy?..”
“chị ơi…Khải…”
“Khải sao??”
“hình như ảnh…bị bệnh…gì đó.”
“hả? em …sao em biết??”
tôi vội ngồi xuống nắm vai Vân, lòng cũng hoang mang theo nó
con bé vẫn giữ bộ mặt căng thẳng.
“hồi chiều ..đi ăn.. em thấy ảnh mang theo 1 đống hồ sơ..”
“uh, rồi sao?”
“em cầm lấy định xem chơi.. mà ảnh giật lại, còn quát em nữa..”
“trời..”
“em hỏi sao ko cho em coi, của ai..ảnh nói biết gì đâu mà coi.”
“….”
“em nghi lắm, chắc nó là bệnh án của ảnh..”
ack ack.
mặt Vân vừa suy nghĩ vừa lo lắng như thể nó đang bị chuyện gì đó ám ảnh,
khiến tôi cũng tóat cả mồ hôi theo.
đành cố gắng trấn an nó..
“Khải là bác sĩ thực tập mà.. cầm theo bệnh án là bình thường, em đừng nghĩ
lung tung!”
“nếu là bệnh án của ai đó sao anh ta phải phản ứng như thế? vô lý lắm..”
“thôi đi, em bị nhiễm phim Hàn nặng quá rồi đó.”
“ko, em linh cảm có gì ko ổn nên em đã tranh thủ trộm 1 tấm phim nhét vào túi
của em …”
“gì chứ??..”
“mai em sẽ nhờ chú phụ huynh chỗ em dạy kèm, chú ấy là bác sĩ… xem là bệnh
gì!!”
trời ạh..tôi ko nghĩ Vân lại nhạy cảm thế
nhưng cái cách nó nói về linh cảm cũng làm tôi bắt đầu thấy bất an.
thời gian qua Khải và Thắng đã gần như 1 người thân, như anh em..của chúng tôi.
“xem thì sao..chỉ có tấm phim biết là của ai đâu!”
“có kết quả rồi thì em sẽ gặn hỏi cho ra!”
cô nhỏ tỏ ra kiên quyết và quay mặt vô bàn,
chúi mũi vào quyển sách nhưng tôi bíêt nó chẳng học được gì đâu..
hi vọng là nó linh cảm sai.
………
sáng Chủ Nhật, Vân xách xe đạp đi dạy, ko quên mang theo tờ phim Xquang,
tâm trạng nó xem ra vẫn ko sáng sủa gì hơn hôm qua,
nó thương Khải thực lòng rồi.
tôi cũng sốt ruột ko kém nó,
cả ngày đọc công thức mấy món bánh mà có nhớ được cái nào đâu.
đến gần trưa thì nó về..tôi lập tức hỏi ngay.
“sao rồi?!”
“sao gì.. ông ấy nói để tuần sau mới trả lời cho em vì đang bận gì đó.”
“trời ơi…”
“thôi đợi vậy.. mà có gì chị thăm dò Thắng thử”
Thắng á? phải rồi, họ ở cùng phòng, lại thân nhau,
có lẽ Thắng cũng phải biết nếu Khải bị bệnh gì đó..
nhắc mới nhớ, 2 lần tôi thấy Khải mua rất nhiều thuốc, bảo là nghiên cứu,
mà nghiên cứu gì chứ, bác sĩ chứ có phải dược sĩ đâu.
tôi ngốc thật!
“chị có nghe em nói ko??”
“àh.. có..để gặp chị hỏi.”
“sớm nha…”
tôi định hỏi sao nó ko hỏi Thắng luôn mà nhờ tôi,
nó cũng thân với Thắng y như tôi đấy thôi?
nhưng vì thấy bộ dạng của nó chẳng khác nào cọng bún thiu,
tôi chỉ gật đầu hứa với nó..
và vì đã hứa, tối đó tôi nhắn tin hẹn Thắng ra sân sau,
cái chỗ mà người ở trọ hay đánh cầu lông buổi tối ấy..
khoảng 8h tối, anh chàng xách theo 1 bịch…cá viên chiên nóng hổi.
chắc mới mua ở đầu ngõ.
“đừng nói Yên muốn tỏ tình với tôi nghen!”
“ack..ko dám đâu…tôi có chuyện cần hỏi…”
Thắng ngồi xuống, ghim 1 viên cá đưa cho tôi,
trong bịch còn có cả 2 lon bia nữa, anh ta khui cho mình 1 lon.
“chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
“anh có biết… Khải ấy… sức khỏe tốt ko?”
“Khải? sức khỏe?”
“ý tôi là Khải có bệnh tình gì ko ấy?”
Thắng giữ lon bia trên miệng, ngó tôi tròn mắt,
dường như anh ta vẫn chưa hiểu tôi muốn hỏi cái gì. T___T
“Vân nói , nó nghi Khải bị bệnh nặng gì đó mà giấu nó”
khi tôi vừa nói hết câu, Thắng bật cười như vừa nghe chuyện tếu lâm nào đó
làm bia văng tung tóe. >__<
---
445