wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
YÊU EM THẬT XUI XẺO - PHẦN 4 [END]
Chương 9 : Bạn trai đúng nghĩa (thượng)
Part 1:
“Thổ lộ xong rồi, ngày mai sẽ phải đi nhặt xác anh ta mất.”

“Đây chính là kế hoạch của em?” Huỳnh Nhất Nhị đưa tay chỉ vào khoảng không nơi Hạ Thiên Lưu vừa biến mất, anh dựa vào tường, nhìn Hồ Bất Động đang hì hục dắt chiếc xe cà tàng vào sân.
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Hồ Bất Động vừa dắt xe vừa quay đầu lại thắc mắc, liền bắt gặp một nụ cười quái dị của HuỳnhNhất Nhị.
“Kế hoạch cho anh đội mũ xanh?” Anh cười, tay vẫn chỉ vào khoảng trống.
“Anh ta cũng được đấy chứ?” Cô lườm anh một cái, rồi dựng chiếc xe trong sân.
“Cũng tạm, ít nhất cô ả chân dài kia, anh rất thích.” Anh bĩu môi, chân đạp về phía sau, tạo đà bật khỏi tường, đi theo cô vào sân. “Đưa tay ra đây, cho em miếng bùa hộ thân.”
Nói xong, anh kéo tay cô, thọc vào túi áo lấy ra một vật và đặt vào lòng bàn tay cô.
Cô nhìn gói thuốc nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay, nhăn mày lại. “Thuốc phiện?”
“Thuốc tiêu chảy!”
“…” Cô lập tức hiểu ra, vội nhìn anh nuốt nước miếng. “Hôm nay là chị anh xuống bếp?”
Anh nhìn cô đầy bi đát, gật mạnh đầu, cho cô một đáp án khẳng định.
“Cảm ơn đã khoản đãi, em về nhà ăn mỳ gói, nhà em còn hai người một lớn một béđội mũ xanh cần cho ăn, anh đừng có hại em.”
“Anh đã chuẩn bị cả thuốc tiêu chảy cho em rồi, em nghĩ anh sẽ để em tiêu diêu tựtại chắc?” Anh kéo cổ áo cô, nhân tiện kéo luôn cả người cô ra khỏi sân, rồi khom lưng, mở cửa nhà mình.
Nghênh đón hai người họ là con dao thái rau từ bếp bay ra, xoay tròn trên nền gạch hoa, nhằm thẳng hướng hai người màphi tới. Huỳnh Nhất Nhị đã quá quen, anh tránh sang phải đồng thời nhấc chân phải lên, nhẹ nhàng tránh được, sau đó quay sang nhìn Hồ Bất Động, thấy cô rúm ró nép sát vào tường. Con dao không trúng “mục tiêu” bay thẳng ra cửa với một lực khủng khiếp cắm phập vào bồn hoa bên cửa ba phân.
Phù, thật nguy hiểm! Vừa vào đến cửa mà thiếu chút nữa đã bị chặt đứt hai chân,thành người tàn phế rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé! Chị không cẩn thận, hơi kích động một chút.” Một người quấn tạp dề từ trong bếp chạy ra. “Hai đứa về rồi à?”
“Chị à, có thể gặp lại chị thật tốt! Suýt chút nữa em phải nói lời vĩnh biệt chị rồi.”Huỳnh Nhất Nhị quay đầu nhìn con dao đang cắm ngoài bồn hoa, nhếch miệng cười.
“Chị Nhất Nhất, chị có thể đừng đón khách bằng cách này không?” Hồ Bất Động vẫn chưa hết hoảng sợ, dính chặt vào tường, không dám “manh động”. Cô nhìn Huỳnh Nhất Nhất trước mặt, tay cầmxẻng nấu, người khoác “chiến bào”, một chiếc quần bò kết hợp với áo len đơn giản, hoàn toàn chẳng phù hợp chút nào với thân phận Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Tài chính Huỳnh Thị, thêm vào đó lại là người đã kết hôn. Ấy vậy mà sự việc tưởng chừng chẳng tôn trọng quy luật ấy lại đang diễn ra.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, chị làm đúng theo những gì mẹ dặn trước khi ra ngoài. Chỉ tại phòng bếp này không hợp với chị.” Huỳnh Nhất Nhất gỡ chiếc tạp dề, rồi bưng từ trong bếp ra mấy đĩa đen sì, đặt “phập” lên bàn như muốn rũ bỏ trách nhiệm. “Đọc hết cả cuốn sách hướng dẫn mà cuối cùng vẫn thành ra thếnày, đúng là bực mình! Nhưng còn ngon hơn mấy món chị làm ở nhà, hai đứa đến nếm thử một chút đi.”
“Ngày nào anh rể cũng ăn những thứ này sao?” Huỳnh Nhất Nhị nhăn nhó nhìn đống vũ khí sinh học trên bàn. Thật không biết nên lấy lòng bà chị mình thế nào đây!
“Vớ vẩn, không ăn những thứ này thì ăn cái gì?”
“Không… chị ơi… chỉ cần chị chăm chỉ thêm chút nữa, một ngày ba bữa cộng thêm bữa ăn đêm…”, Huỳnh Nhất Nhị mím môi, lí nhí: “… thì ngày anh rể lên thiên đuờng cũng chẳng bao lâu nữa đâu…”.
“Được thôi, anh ta lên thiên đường rồi, em đến công ty tiếp quản chiếc ghế của anh ta.” Huỳnh Nhất Nhất khoanh hai tay trước ngực, lườm anh một cái.
Anh đứng ngẩn mất mấy giây rồi mới miễn cưỡng “toét” một nụ cười vờ như vô tâm. “Đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”
Part 2:
“Anh có muốn đánh trống lảng cũng không cần mượn cái chủ đề ăn uống khủng khiếp này đâu.” Hồ Bất Động nãy giờ vẫn đấu tranh tư tưởng nên bỏ chạy hay “ngoan cường” ở lại, đột nhiên thay đổi 1800. Cô dũng cảm sải bước thật dài đến bên bàn ăn và ngồi xuống. Đoán chừng Huỳnh Nhất Nhị đã uống sẵn thuốctiêu chảy, bản thân mình cũng toan tìm lá bùa hộ mạng vừa rồi anh đưa cho, chợt nghe Huỳnh Nhất Nhất gọi.
“Bất Động à, Lăng nó ở trong nhà vệ sinhtầng trên rất lâu rồi, em đi gọi nó xuống ăn cơm đi!”
“…” Bàn tay cô vừa sờ thấy viên thuốc tiêu chảy đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Huỳnh Nhất Nhị, anh ta đang cầm đũagẩy gẩy thứ đồ đen thui trên đĩa thức ăn, không thèm để ý đến cô, chỉ chuyên tâm nghiên cứu xem ăn những thứ đồ trong đĩanày xong liệu có nguy hiểm đến tính mạnghay không.
“Bất Động?” Huỳnh Nhất Nhất thấy cô ngồi thần ra liền gọi thêm một lần nữa.
“Dạ, à… em đi gọi cô ấy ngay đây, một mình cô ấy độc chiếm nhà vệ sinh lâu nhưvậy làm gì nhỉ?” Cô mỉm cười, nắm viên thuốc tiêu chảy trong tay chặt hơn một chút.
“Ai mà biết được chứ, ba đứa bọn em đứa nào cũng kỳ quặc, chẳng trách thân thiết đến thế. Nhất là nó, từ nhỏ đã nắngmưa thất thường, càng lớn càng khó hiểu.Bởi vậy chị mới nói, con gái không nên học ở trường nữ sinh, một đám con gái ở cùng với nhau, không biến thái mới là lạ.”Huỳnh Nhất Nhất vừa nói vừa vỗ Huỳnh Nhất Nhị, sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi giống hệt màu sắc mấy món ăn trên bàn. “Vừa rồi Nhất Nhị ra ngoài đợi em, nó liền chạy lên nhà vệ sinh ngồi, nói là sợnguy hiểm đến tính mạng. Xí… ở một mình cùng chị thì có gì nguy hiểm gì chứ?”
“Ha ha!” Huỳnh Nhất Nhị vỗ gối phá ra cười không nể nang, hậu quả là bị bà chị cũng không nể nang cốc đánh “cốp” một cái lên đầu.
“Vậy em đi gọi cô ấy.” Không đợi Huỳnh Nhất Nhất nói hết, Hồ Bất Động liền chạy lại phía cầu thang gỗ, lộp cộp leo lên tầng hai…
Cô đứng trước thùng rác kê sát tường, nhìn chỗ giấy ăn bị vứt trong thùng rác, cắn môi, giơ cao viên thuốc tiêu chảy trong tay, toan ném nó vào thùng rác, nhưng tay mới hạ xuống một nửa thì “phanh” lại ở lưng chừng. Cô hít thở một hơi thật sâu, không khí ở đây có vị hơi chua, cô khom người, nhẹ nhàng thả viên thuốc vào thùng rác rồi đứng thẳng dậy, quay người đi đến gõ cửa phòng vệ sinh.
“Cô nói ai là kẻ thứ ba?”, tiếng Tả Gian Lăng loáng thoáng vọng ra từ trong phòng tắm, “Tôi cũng đang muốn hỏi cô là ai, đây là điện thoại của bạn trai tôi cơ mà. Nực cười, tôi vẫn chưa hỏi cô là con hồ lytinh ở đâu chui ra, thế mà cô còn dám mắng chửi tôi. Ai thèm để ý đến cô!”.
“Cạch, cạch!”
Tiếng gấp điện thoại phát ra từ phòng tắm, cửa phòng mở toang, Tả Gian Lăng hằm hằm bước ra, cô mặc chiếc váy dài đồng phục màu đen của trường nữ sinh, tóc buông xõa trên vai, vài sợi tóc mai dính trên khóe miệng. Có lẽ không ngờ người ngoài cửa là Hồ Bất Động, nên Tả Gian Lăng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cô bình tĩnh trở lại. “Cậu đến rồi à?”
Bất Động chưa kịp trả lời thì bị tiếng điện thoại của Tả Gian Lăng cắt ngang, Tả Gian Lăng nhìn cái tên trên màn hình rồi cau mày, bật mạnh chiếc điện thoại. “Làm gì vậy?” Câu chào hỏi không chút nhã nhặn.
“Anh không nói với tôi là anh đã có bạn gái.” Tả Gian Lăng nhíu chặt đôi mày, giữ nguyên âm lượng ở mức lớn, “Tôi ghét nhất làm kẻ thứ ba, vậy mà anh dám biến tôi trở thành kẻ thứ ba”.
Bất Động nghe thấy câu đó, tim bỗng giật thót. Cô cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà, vờ như chẳng nghe thấy gì.
“Cái gì gọi là chơi bời mà thôi? Cái gì gọi là em quá thật thà? Anh cho rằng mình là aichứ?”
Part 3:
Dứt lời, một loạt tiếng tắt máy, tháo pin xuyên vào tai Hồ Bất Động, cô ngẩng đầu nhìn cục pin điện thoại đã nằm gọn trong tay Tả Gian Lăng. Nhưng có vẻ vẫn chưa hả giận, cô ta lại lắp cục pin vào, mở máy,tay run run, xóa số liên lạc của cái người kia đi.
“Lại là tên đào hoa thối tha nào vậy?” Cô đứng bên cạnh nhìn Tả Gian Lăng, nhẹ nhàng hỏi.
“Chưa thấy ai thối tha như tên này.”, cô chau mày, vứt điện thoại vào trong túi.
Hồ Bất Động không biết nói gì nữa, đànhđổi chủ đề: “Chị Nhất Nhất nấu cơm xongrồi, xuống ăn đi”.
“Xuống dưới tự sát à?” Tả Gian Lăng lườm Bất Động một cái. Điện thoại lại rung, cô móc ra, kiểm tra hộp thư đến rồi mím môi. “Không ăn nữa. Mình có chút việc phải đi trước đây.”
“Cậu… có thể đừng như vậy được không?” Cô theo sau Tả Gian Lăng, lí nhí làu bàu.
“Mình làm sao cơ?”
“Dù gì đây cũng là nhà Nhất Nhị, cậu có thể đừng…”
“Đừng liên lạc với người con trai khác ở nhà Nhất Nhị chứ gì?” Tả Gian Lăng thẳng thắn nói nốt nửa câu còn lại.
“…”
“Vậy cậu muốn đi tố cáo sao?”
“…”
“Cậu có thể đi tố cáo, hai người họ đều ở dưới nhà đó.”
“…”
“Đã không dám đi tố cáo, vậy cậu tiếp tục giúp mình giữ bí mật đi. Mình không ở đây, các cậu cũng tự nhiên hơn, không phải sao?” Tả Gian Lăng hơi nghiêng về phía sau, nhìn Hồ Bất Động đứng chôn chân tại chỗ. Không đợi cô đuổi theo nữa,Tả Gian Lăng bước nhanh xuống tầng một.
“Chị Nhất Nhất, bây giờ em có việc gấp phải đi.”
“Hả? Cái cớ vớ vẩn thế mà em cũng nghĩra được à? Có chuyện gì gấp cũng phải ăn hết phần của em trước mới được đi!” Giọng Huỳnh Nhất Nhất không hài lòng vọng lên từ tầng dưới, Hồ Bất Động vẫn đứng “bất động”.
“Đợi Nhất Nhị tiễn em xong, bảo anh ấy ăn hết phần của em nhé.” Lại nghe tiếng Tả Gian Lăng mở cửa ra ngoài, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Em muốn đi đâu?” Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng anh ta.
“Anh cũng muốn kiểm soát em sao?”
“Là em bảo anh tiễn em đấy chứ, anh không muốn lái xe đi hóng gió vô mục đích đâu.” Anh chỉ ra chỗ mâu thuẫn trong lời nói của cô…
“He he, em cứ tưởng anh muốn kiểm soát em đi đâu chứ.”, cô ấy nói.
“Chị, em đưa Lăng về trước, chị cho cô nàng trên lầu ăn no trước đi nhé, chỗ còn lại, đợi lát về em chiến đấu nốt.” Câu đùa cợt vô tâm của anh khiến Bất Động càng “bất động”.
Tiếng đóng cửa vang lên, cô cắn chặt môi dưới, lại hít lấy một hơi thật sâu, có vẻ như không khí còn ngột ngạt hơn cả vừa rồi.
Có tiếng dép lê loẹt quẹt đi lên cầu thang,cô ngẩng đầu, Huỳnh Nhất Nhất đang đứng ở đầu cầu thang nói: “Là chị bảo Nhất Nhị gọi Lăng đến, lâu lắm rồi chưa gặp nó, muốn tụ tập một chút”.
Cô lắc lắc đầu, không nói gì.
“Lâu như vậy rồi, em vẫn đơn phương si tình thế sao?”
“…”
“Thứ chị cho em, cái khế ước nhân duyên gì đó, em nói là thứ rất có ích, em không dùng à? Chẳng phải bố em nói nó cóích sao?”
“Thứ đó, em không dám dùng.” Cô nhăn mặt cau mày, thiểu não nói.
“Tại sao không dám dùng?”
“Em dùng mất nhân duyên của chị rồi thì chị phải làm sao?”
“…” Huỳnh Nhất Nhất im lặng một lát mới nói tiếp: “Ngốc à, ngoài em ra làm gì có ai tin chuyện này, chẳng qua chị muốn giúp em yên tâm mà thôi. Chị đã kết hôn rồi, còn hứng thú gì mấy cái trò lãng mạn ấy nữa chứ, còn cần gì nhân duyên.”
“…”
“Em không cảm thấy em nên thổ lộ một lần sao?”
“Thổ lộ xong ngày mai sẽ phải đi nhặt xác anh ta mất.”

Chương 10 : Bạn trai đúng nghĩa (trung)
Part 1:
“Yên tâm, trong lòng em chị quan trọng hơn bất cứ người nào.”

Đèn xe máy chiếu xuống con đường đang chìm dần vào bóng tối, chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước. Tả GianLăng lộc cộc gõ đôi cao gót của mình lên mặt đường, hai bàn tay nắm chiếc điện thoại chăm chú nhắn tin, hoàn toàn không để ý đến Huỳnh Nhất Nhị vẫn dắt xe đi bên.
Anh cũng chẳng bận tâm, chẳng nhìn bàn tay bận rộn của cô, chỉ châm một điếu thuốc kẹp vào ngón tay, dắt xe máy bước đi bên cô.
“Anh rất muốn về nhà rồi đúng không?” Giọng cô nghe hơi nặng nề nhưng tay vẫn không giảm tốc độ, mắt dán vào màn hình, không ngẩng đầu lên, cứ như thể đang nói chuyện với chiếc điện thoại vậy.
Anh chỉ nhếch miệng, không nói gì. Điếuthuốc trong tay cháy dần, tàn thuốc rơi lảtả xuống đất.
“Anh còn giận em sao?” Giọng cô vẫn nặng nề, tốc độ nhắn tin hơi chậm lại.
“Không.” Anh buông đúng một chữ cụt ngủn rồi đưa điếu thuốc ở tay lên miệng hút.
Cô dừng lại, đứng im, siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay và quay sang nhìn thẳng vào anh. “Anh muốn chia tay phải không?”
Anh nhướn mày, dường như cảm thấy côđang nói đùa nên khẽ mỉm cười. “Không phải, em biết anh nhát gan mà.”
“Xem ra anh thực sự rất sợ em nói với người kia là anh nguy hiểm thế nào.” Tả Gian Lăng cười giễu cợt, nhét điện thoại vào trong túi.
“Nguy hiểm à.” Anh lặp lại cái tính từ dường như khiến anh cảm thấy khá hài lòng này và gảy tàn thuốc xuống đất. “Em không sợ uy hiếp một người nguy hiểm như anh sẽ bị báo thù sao?
“Anh làm được chắc? Trả thù em?” Cô thách thức.
“Em tưởng anh nhàn rỗi lắm sao?” Tràng cười buồn bã phát ra từ cuống họng anh.
“Vậy cũng đúng, anh bận đền tội mà, đền không biết bao giờ mới hết tội.” Cô mỉm cười mỉa mai. “Cuộc sống của chị Nhất Nhất xem ra không đến nỗi nào, chỉ không biết thật hay đang giả vờ, đúng không? Chẳng phải chị ấy từng yêu cậu anhsao? Sau khi bị mối quan hệ mới trong gia đình chia rẽ mà lại có thể hạnh phúc vậy cơ à? Nếu không phải năm xưa mẹ anh nhất quyết đòi lấy bố anh rồi đến lượt anh ra đời, có lẽ, bây giờ bọn họ đã thành một đôi rồi.”
“…” Anh nheo mắt cảnh cáo cô.
“Cái thói quen hễ cứ nói đến chuyện này là trở mặt của anh vẫn không hề thay đổi.”
Anh ném điếu thuốc trong tay xuống đấtrồi dùng chân giẫm nhẹ, dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tả Gian Lăng bên cạnh. “Đợi đến lúc em xử lý hết những vết sẹo trên người thì hãy học cách chọc vào vết thương của người khác.”
“…” Cô nghẹn họng, mím chặt môi, lạnh lùng “hừ” một tiếng mới nói tiếp: “Con người chẳng phải đều như vậy sao? Khi mình xui xẻo, chỉ muốn thấy người xui xẻo hơn mình thì mới hả dạ. Sao hả? Anh không phải bạn trai của em sao? Để em trút giận một chút, trách nhiệm này mà cũng không chịu sao?”
“Anh nghĩ rằng anh đã có thể được coi làmột người bạn trai đúng nghĩa rồi chứ?” Anh đút hai tay vào túi quần. “Ít nhất thì…anh cũng chưa từng cho em đội mũ xanh.”
“Vậy thì, hôn tạm biệt nhé, sau đó em thả anh về nhà để tiếp tục đền tội.” Cô dang rộng hai tay, hơi kiễng chân, đợi anh lại gần.
Anh đứng yên tại chỗ, mặc cho cô vòng tay lên vai, ôm lấy cổ mình, anh đưa tay vén mấy sợi tóc làm cản trở công việc của cô ra phía sau, rồi nâng cằm cô lên, ghé môi mình lại gần cặp môi lành lạnh của cô, sau đó dừng lại.
“Bạn trai đúng nghĩa, anh định dừng lại như thế này sao?”, cô hỏi.
Lời oán trách của cô còn chưa kịp nói xong đã bị môi anh chặn lại, đối với cái gọi là bạn trai đúng nghĩa của anh, cô luônkhông nghi ngờ gì hết.
Một lát sau, cô xoa xoa cặp môi hơi sưng, nhìn chiếc xe máy đã phóng đi xa, liền rút chiếc điện thoại rung từ nãy giờ ra, cô nhếch môi, cười mỉm. “Định cắn người, thế mà lại đi báo thù mình thế này.”
Part 2:
Trên đường về, Huỳnh Nhất Nhị bắt gặp chị mình cùng với người vừa rồi còn nhìn anh bằng ánh mắt hờn dỗi đang cầm túi nilon thong thả dạo trên đường. Anh giảm tốc độ rồi phanh xe lại, đỗ nghênh ngang giữa đường, đợi hai người bọn họ từ từ điđến.
“Cô ấy mua gì rồi?” Anh nhìn chiếc túi nilon trong tay Hồ Bất Động, nhưng biết chắc dù có hỏi thì cô cũng chẳng thèm để ý đến anh, đành quay sang hỏi chị mình.
“Mua ít canh thôi. Vừa rồi bọn chị đi qua tiệm ăn đêm, ông chủ cửa hàng cảm động suýt khóc vì em không xuất hiện. Hôm nayviệc làm ăn của ông ta rất thuận lợi, còn chẳng có thời gian để cằn nhằn chị.”
“Vậy chắc vợ ông ấy đang cầm tấm ván giặt đồ đứng bên cạnh nhỉ?” Anh phân tíchgãy gọn, liếc nhìn Hồ Bất Động. Cô lập tức quay đi, kiểm tra chiếc hộp đựng nước canh xem có bị chảy không. Anh chỉ khẽ cười, hỏi chị mình: “Chị định về nhà luôn sao?”.
Huỳnh Nhất Nhất gật đầu. “Ừ, chị phải về rồi. Anh rể em mới gọi điện đến, anh ấy lái xe đến đón chị ở đầu ngõ, em không cần tiễn chị đâu.”
“…” Anh dựng luôn xe máy ở bên đường. “Em tiễn chị ra đầu ngõ.”
“Không cần đâu, em bỏ xe ở đây thế này à?”
“Không sao đâu, không ai dám lấy đâu.”
“Vậy cũng đúng, người ở quanh đây có lẽ đều biết, xe của em là đồ nguy hiểm, tần suất nổ lốp, đâm nhau đều cao hơn xe của người khác gấp mấy lần.”
“Chị à, chị cứ nói thẳng ra cũng không sao mà.” Anh cười tinh quái, rồi vờ như rất tự nhiên chìa tay ra cầm cái túi nilon giúp Bất Động.
Nhìn cánh tay đang hướng về phía mình, cô lập tức biết ngay đây là cách anh xin lỗi. Tuy đến cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại xin lỗi mình, nhìn cánh tay đã giơ đến trước mặt, lại thấy cái điệu bộ vừa bận giả vờ giả vịt, vừa nói chuyện với chị gái, lại vừa muốn giúp cô một tay, khiến cô cảm thấy, mình nên thathứ cho anh. Anh không thích giải thích nhiều, cảm thấy như vậy quá rắc rối. Anhmuốn cô tự suy đoán, cũng có lúc cô đoán không trúng, mà dù đoán trúng cũng không có phần thưởng, còn đoán sai thì chẳng sao.
Hồi lâu cô vẫn im lặng. Anh hơi khom người, xách túi đồ trong tay cô lên.
“Em mua nhiều như thế này làm gì? Đồ chị anh làm, em ăn chưa no sao?”
“Còn nói được nữa sao? Đổ hết sạch rồi. Đứa nào đứa nấy đều đối xử với chị như thế, rõ ràng tay nghề nấu nướng của chị tiến bộ trông thấy mà không đứa nào chịu tin tưởng chị, còn mua cái này cái nọ ngay trước mặt chị!”
“Đúng, tiến bộ rồi, ít nhất thì bếp nhà chúng ta hôm nay cũng được toàn thây.” Anh một tay xách túi nilon, một tay nhét túi quần, trêu chọc chị.
Cô lẳng lặng theo sau hai người, nhìn cái túi nilon trong tay anh khẽ lắc lư, liền nhoẻn miệng cười.
“Anh đã nói với em rồi, không được lén cười sau lưng anh.” Anh quay đầu lại, dường như sớm đã đoán được cô là người dễ dỗ dành, liền thừa thắng đưa taykéo cô lại. Tay cô buông thõng, chẳng buồn động đậy, chỉ muốn đợi anh đến giúp kéo cô lên đi ngang hàng với bọn họ.
“Xoảng…”
Một tấm kính rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đường, vỡ tan tành, cô sợ đứng tim, toát mồ hôi lạnh. Những con ốcvít lăn lông lốc dưới đất, cánh cửa sổ chỉtrơ lại bộ khung treo lủng lẳng trên ban công tầng bốn. Thật nguy hiểm!
Part 3:
“Chị! Chị không sao chứ?” Cánh tay anh đã gần nắm lấy tay cô liền vội vàng thu lại, quay sang phía Huỳnh Nhất Nhất vẫn chưa kịp hoàn hồn, tấm kính đó sượt qua chị ấy, mảnh thủy tinh cứa vào vai để lại những vết đo đỏ.
“Có nhầm không vậy, rõ ràng biết mấy hôm nay có gió mà lại không đóng cửa cẩn thận thế? Định ép người khác mua bảo hiểm chắc?” Huỳnh Nhất Nhị ngẩng đầu nhìn ban công nhà đó chẳng có lấy một cái đầu ló ra xin lỗi, liền tức giận giơ chân đá miếng thủy tinh sang một bên.
“Trong túi của em có băng urgo.” Môi cô run bần bật, khó khăn lắm mới thốt được nên lời, toan lại gần xem vết thương của Huỳnh Nhất Nhất, đồng thời lấy miếng urgo luôn chuẩn bị sẵn cho kẻ chuyên gặp xui xẻo thì bị cánh tay vừa rồi còn đối xử tốt với cô ngăn lại.
“Em về trước đi.” Giọng của anh không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, nghe sao nặng nề, khiến cô chết lặng.
“Em… muốn cùng tiễn…”
“Em về trước đi.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô, dường như sợ cô nói thêm câu nào nữa sẽ lại có vật đáng sợ từ trên trời rơi xuống.
“…” Cô không dám tin là anh đang nói với mình, liền cắn chặt môi, nhăn mày. Vì sao? Vì sao kêu cô về trước?
“Nhất Nhị, đây chỉ là trùng hợp, chỉ là trầy da chút thôi, không sao đâu.” Giọng của Huỳnh Nhất Nhất phá tan không khí ngượng ngập.
“Trả đồ cho em!” Cô đưa tay lấy lại chiếc túi nilon trong tay anh.
“…” Anh nhấc tay lên, giơ chiếc túi ra trước mặt cô.
Cô nghiến răng, giật lấy cái túi rồi quay ngoắt người bỏ đi, mới bước được hai bước, liền cảm thấy mắt ươn ướt, cô sải những bước thật dài, đi càng lúc càng nhanh. Bước chân hơi loạng choạng, cô lấy lại thăng bằng. Cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, cô chạy thật nhanh.
“Nhất Nhị, em như vậy, cẩn thận gặp báoứng đó…” Huỳnh Nhất Nhất cau mày, vỗ vào vai anh.
“…” Anh nhếch miệng, quay người và tiếp tục đi. “Em nghĩ là em đã bị báo ứng rồi. Đi thôi chị.”
“Em quyết định không đuổi theo sao?”
“Chị đang thử lòng em đúng không? Yên tâm, trong lòng em, chị quan trọng hơn bất cứ người nào.”
“Khoác lác vừa thôi. Chị nghe mà nổi cả da gà! Nếu chị quan trọng như thế thì sao lời của chị nói em lại coi như gió thoảng?”
“Em không nghe lời chị lúc nào nhỉ?”
“Vậy sao chị bảo em đến công ty giúp chịvà bố làm việc, em lại không đến?”
“…”
“Em là con trai, sau này công ty sớm muộn gì cũng phải giao cho em. Thế mà em không chịu đến học hỏi, tối ngày chỉ lông bông bên ngoài.”
“Xem ra, em phải đi tịnh thân đây.” Anh liếc cô, lí nhí cằn nhắn.
“Em cằn nhằn cái gì? Chị với bố đã bàn bạc cả rồi, ông cũng đồng ý để em làm quen với môi trường, em xem lúc nào rảnh thì đến công ty với chị một chuyến nhé!”
“Chị rất muốn nhìn gia đình chúng ta vì sự xui xẻo của em mà phá sản sao?” Nhìn chiếc xe đỗ ở đầu đường, cửa sổ xe được kéo xuống, một cánh tay kẹp thuốc thò ra ngoài, nhè nhẹ gảy tàn thuốc, anh cau mày, nhận ra chiếc xe của ông anh rể vĩ đại của mình. “Anh ta đến đón chị rồi kìa.”
Huỳnh Nhất Nhất nhìn chiếc xe dừng trước mặt. “Người ta không thể xui xẻo cả đời, em đừng nên lo nghĩ nhiều quá.”
“Ai bảo thế? Xui xẻo cả đời! Nghe sao ghê gớm vậy.” Anh khẽ mỉm cười, rồi quay người đi, vẫy tay tạm biệt chị. “Không tiễn chị qua đường nữa, em sợ xe của anh rể sẽ đột nhiên bốc cháy thổi baychị em mình đi mất.”
“Em đúng là đồ quạ đen lắm mồm! Chẳngtrách suốt ngày gặp xui xẻo, lại còn đổ lỗilên đầu người khác.”
“Không sao cả, dù gì, sớm muộn em cũnggặp báo ứng, không phải sao?” Anh vươn vai, ngáp dài, trở lại con đường chỉ còn mình anh.
font�$e9�@-family:Verdana; mso-fareast-font-family:"Times New Roman";color:black'>“Thứ đó, em không dám dùng.” Cô nhăn mặt cau mày, thiểu não nói.

“Tại sao không dám dùng?”
“Em dùng mất nhân duyên của chị rồi thì chị phải làm sao?”
“…” Huỳnh Nhất Nhất im lặng một lát mới nói tiếp: “Ngốc à, ngoài em ra làm gì có ai tin chuyện này, chẳng qua chị muốn giúp em yên tâm mà thôi. Chị đã kết hôn rồi, còn hứng thú gì mấy cái trò lãng mạn ấy nữa chứ, còn cần gì nhân duyên.”
“…”
“Em không cảm thấy em nên thổ lộ một lần sao?”
“Thổ lộ xong ngày mai sẽ phải đi nhặt xác anh ta mất.”

Chương 11: Bạn trai đúng nghĩa (hạ)
Part 1:
“Vậy cô đừng thích anh ta nữa!”
Hồ Bất Động vừa mở cửa nhà liền nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phòng khách vọng ra, cô sờ soạng trong bóng tối và đi vào phòng khách. Đập vào mắt cô là một đôi nam nữ đang cuốn lấy nhau trên màn hình ti vi, còn Hạ Thiên Lưu đang dựa vào sô pha hí hoáy nghịch cái điều khiển từ xa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quayđầu lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, thằng nhóc Phạn Đoàn đã tắt điện ngoan ngoãn ngủ theo thời gian biểu của học sinh tiểu học, mà bố của nó dường như rất vui mừng vì mình đã vượt qua cái tuổi mười tám.
Cô cúi đầu, đi vào phòng khách, cặp diễn viên vẫn nhiệt tình diễn xuất. Cô đặt chiếctúi nilon trong tay lên bàn trà, đẩy hai cốc mỳ ăn liền về phía Hạ Thiên Lưu. Anh chỉ liếc nhìn cô một chút, rồi tiếp tục dán mắt vào những cảnh quay “bỏng mắt” trênmàn hình.
Thấy cô đẩy bát mỳ về phía mình, anh chỉ hững hờ buông hai tiếng: “Không ăn”.
Cô chẳng chút phật lòng khi ý tốt của mình bị từ chối phũ phàng, chỉ quay ngườiđi vào bếp lấy bát đũa, đến bên anh, đổ mỳ ra bát, rồi bưng lên, ngồi xuống ghế, vừa húp xì xụp vừa ngẩng đầu thản nhiên nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt khó rời trên ti vi.
“Theo anh, nếu đang làm được một nửa,bỗng từ trên trời rơi xuống một tấm kính,hai người bọn họ có còn tâm trạng để tiếp tục không?” Cô vừa ăn vừa đặt câu hỏi.
“…” Anh hơi quay đầu liếc xéo cô, môi mím chặt, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
“Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Chẳng phải là lỗi của tôi, cũng không phải tôi làm rơi tấm kính đó…” Cô đặt chiếc bát lên đùi, cúi gằm đầu. “Nó muốn rơi xuống thìliên quan gì đến tôi? Nếu có cách, tôi cũng không muốn người khác gặp xui xẻo.”
“…” Anh từ từ đứng dậy, nhìn bát mỳ chỉ còn sót lại nước súp trên đùi cô bắt đầu biến thành mặt hồ gặp mưa, tí tách tí tách từng hạt mưa rơi xuống.
“Nói cái gì mà anh ta không sợ gặp xui xẻo, rồi cái gì mà hãy ở bên cạnh anh ta, toàn là dối trá… chẳng phải anh ta luôn cho rằng mình rất giỏi giang sao? Chẳng phải lúc nào cũng tự hào rằng gan mình rấtlớn sao? Rốt cuộc cũng chẳng khác gì bọn họ, hễ biết vận xui xẻo của tôi đến là liền tránh cho thật xa. Tôi cũng đâu có thèm, tôi chẳng mong anh ta khác bọn họ. Ai cầnanh ta giả bộ tốt bụng chứ? Cứ nói thẳng là muốn tôi tránh xa một chút chẳng phải là được sao?”
“…” Bát súp thay đổi càng lúc càng nhiều, Hạ Thiên Lưu hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Cô khịt mũi, thấy Hạ Thiên Lưu bên cạnh chỉ im lặng nhìn mình, cứ như không hề biết trên đời này có một “nghĩa cử cao đẹp” là an ủi người khác vậy. Cô sụt sịt, cũng không kỳ vọng tên “tượng gỗ” kia có thể hiểu và suy nghĩ cho tâm trạng của người khác. Thôi thì cầm đũa lên, nuốt nước mắt và cười như mếu. “Thân hình của anh chàng này cũng khá đấy chứ, he he…”
“Vậy cô đừng thích anh ta nữa.” Anh buông một câu và tự cho rằng nó rất có sức an ủi, nối tiếp ngay sau câu “thân hình cũng khá” của cô, thành ra hai câu chẳng ăn nhập gì với nhau cả.
“…” Cô ngẩn ra vì lời “an ủi” của anh, lát sau mới cúi đầu, tiếp tục húp nước súp, phát ra những tiếng “sụp soạp sụp soạp”.
Anh “hừ” một tiếng lạnh lùng trước thái độ vờ như không nghe thấy gì của cô, rồi cũng chẳng nói gì nữa, quay lại phía người mẫu mà cô cảm thấy có thân hình khá. Chợt thấy ghế rung, anh chau mày khẽ xê dịch thân người. Hồ Bất Động vội vàng bỏbát đũa xuống, thò tay móc điện thoại trong túi ra, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô liền ngẩn ra, mặc cho chiếc điện thoại cứ rung trong bàn tay mình.
“Em không đi… có chết cũng không đi.” Cô khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi vứt điện thoại lên ghế.
Anh khó hiểu, thấy cô môi mím chặt, hằnhọc nhìn chiếc điện thoại chẳng chịu đổ chuông thêm một lần nữa, rồi làm bộ như không có chuyện gì, húp một ngụm súp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện nhân vật nam chính trên ti vi đã lên “thiên đường”, nước trong miệng cô phun ra tung tóe. Đến lúc này, cô mới nhận ra mình đang trở thành kẻ đồng lõa phạm tội, loại tội ácnày đã thăng hoa đến điểm cực lạc.
“Khụ… khụ…” Cô vừa chỉ tay vào cặp diễn viên đã xong công việc chuẩn bị “thu dọn đồ nghề” vừa ho sặc sụa. Nhìn Hạ Thiên Lưu vẫn bình thản như không, còn đứng dậy đi thay chiếc đĩa mới, cô thực sự lo lắng cho “sự nghiệp” của anh ta, cũng hết sức thông cảm với tình trạng lãnh cảm của anh ta hiện nay.
“Khụ… khụ… anh không cần nghỉ giữa hiệp à? Sang hiệp hai nhanh vậy sao?”, cô hỏi. Cho dù anh có bị lãnh cảm nhưng cũngkhông cần liều mạng xem như vậy đâu. Kích thích quá mạnh, sẽ có nguy cơ biến thành bất lực. Theo cô thấy, lãnh cảm vẫncòn có tiền đồ hơn bất lực. “Tôi… có thểxin nghỉ giữa hiệp một chút không?”
Anh đứng cạnh chiếc đầu đĩa, không quay đầu lại, phớt lờ ánh mắt lúng túng phía sau. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, rồi đóng cửa vang lên, anh mới khẽ “hừ” một tiếng mỉa mai.
Cô hồng hộc chạy một mạch xuống tầng dưới, đẩy cánh cửa xếp, hít lấy hít để bầu không khí hơi se lạnh. Góc tường bên đó trống không, không còn cái tên khốn không biết sợ là gì dựa vào đó mà lim dimngủ nữa. Chỉ trơ lại ngọn đèn đường leo lắt và bầy thiêu thân xúm xít quanh đó…
Ánh mắt cô buồn rười rượi. Cô quay người, đút hai tay vào túi áo, ủ ê cúi đầu, định rời đi. Kìa! Anh xách chiếc túi nilon từ đầu đường đang đi về phía cô. Chân của cô đơ ngay lại, nhìn anh từ phía xa vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa chậm rãi đi đến. Đáng ghét! Rõ ràng biết cô đang lúng túng, sốt ruột đứng đợi, vậy mà không chịu bước nhanh chân một chút, cứ thong dong từng bước một…
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc! Bỏ qua cơ hội cùng mỹ nam xem phim A, cho dù đó là một mỹ nam lãnh cảm. Bỏ cả bát mỳ nóng hổi, cho dù vì cảnh “nóng” cuối cùng mà cô đã phun sạch nước súp ra ngoài. Cũng bỏ cả chiếcgiường ngủ ấm áp, êm ái để đứng ở đây, chờ đợi cái người mới lúc nãy thôi còn vứt bỏ cô, vì vận xui xẻo của cô, giờ lại không chút hối lỗi mà thản nhiên đi từng bước thế kia. Tên khốn đó bắt cá hai tay.Tên khốn đó chỉ tìm cô khi nào muốn gặp cô. Phía sau xe của gã mãi mãi không bao giờ có chỗ cho cô. Tên khốn đó trước naycũng chưa từng đợi chiếc xe cà tàng của cô. Tên khốn đó chỉ biết kéo tay dắt cô đi tản bộ. Tên khốn đó cũng mãi mãi chỉ tiễn cô đến dưới nhà và luôn nhắc nhở cô bằng câu. “Hôm nay cũng rất xui xẻo”. Vậy mà cô vẫn luôn giữ gã trong trái tim mình.
“Người như anh rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?” Rốt cuộc anh cũng đến trước mặt cô, cô nhìn anh, vô duyên vô cớ trách móc. Đối với cô mà nói, câu hỏi này mãi mãi không lời giải.
“Có chứ.” Huỳnh Nhất Nhị thản nhiên đến dày mặt.
“Mười lăm tuổi bắt đầu xem phim A không tính là ưu điểm.” Cô trừng mắt lườm anh một cái, hai tay vẫn đút trong túi, dùng chân đá mở cửa xếp, chực bỏ đi.
“Cái đó cũng được tính là một ưu điểm chứ.” Anh cười toe toét rồi đưa cho cô chiếc túi trong tay mình. “Bây giờ thêm một ưu điểm nữa.”
“…” Cô nhìn anh nghi ngờ, chau mày, hỏi: “Đạn pháo?”.
Anh lắc đầu.
“Tiểu thuyết khiêu dâm?”
Anh lắc đầu.
“Thế thì là cái gì?”
“Cái này em rất cần.” Anh vừa nói vừa chỉ tay lên trời.
“Dùng để lên Tây Thiên à?”
“Nếu một lần dùng quá liều cũng dễ lên Tây Thiên lắm.”
“…” Cô vờ như chẳng có chuyện gì thì thực sự chẳng có chuyện gì sao? Cô chỉ không hiểu nổi cơn giận dỗi, lúng túng, nũng nịu của mình, rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết hai người sẽ làm lành với nhau, nhưng anh có thể một lần đừng tỏ ra hiểu cô như vậy, giả vờ ngốc cùng cô, rồi đứng trước mặt cô, nói những câu nịnh nọt bên tai cô.
Part 2:
Cô hất tay anh rồi rút tay ra khỏi túi áo, đẩy anh lùi xa ra. “Nửa đêm nửa hôm, anhlại đến tặng đồ định tiễn em đi Tây Thiên. Anh mới là người phải lên Tây Thiên, cho anh chết đi, cho anh bị đồ rơi trúng, xe máy nổ lốp rồi ngã chết, lúc hôn bị phụ nữ cắn đứt lưỡi chết, uống nước sặc chết, ăn cơm nghẹn chết…” Cô vừa chửi vừa đẩy anh lùi về phía sau.
Anh bị cô đẩy nghiêng hẳn người đi, túi đồ trong tay anh bị đẩy mạnh quá đến nỗi văng cả đồ ra ngoài, mấy gói băng vệ sinh màu hồng phấn lăn tròn trên mặt đất rồi nằm nghênh ngang giữa đường lớn.
Vừa thấy mấy gói màu hồng phấn đó, bao nhiêu câu mắng mỏ của cô bị chặn hếttrong cuống họng, không bật được ra ngoài, cứ đứng ngây ra đó mà nhìn.
Thấy cô kinh ngạc đến thừ người ra, anhđắc ý, nhếch miệng cười nhạt. “Mười chín tuổi giúp con gái mua băng vệ sinh, anh cảm thấy đây là một ưu điểm rất lớn. Em không cảm thấy vậy sao?” Anh qua bên đường, khom người nhặt thứ đồ rơi dưới đất lên, rồi lại bỏ nó vào trong túinilon.
“Ai nói với anh là em cần dùng cái này?”
“Em chứ ai.” Anh lại giơ cái túi trước mặt cô.
“Em nói thế bao giờ?” Không phải cô “có” vào mấy ngày này!
Anh chỉ lên mặt trăng trên trời, nói: “Chính em nói, đợi em đến đêm trăng tròn còn gì”.
“…” Cô ngẩng lên trời, mặt trăng đã gầntròn đầy. Đột nhiên cô nhớ tới tờ khế ước nhân duyên trên bàn, bất giác cắn chặt môi, cau mày.
“Ghét anh rồi à?” Nhìn đôi mày cau có của cô, anh dịu dàng khẽ hỏi. Anh đút tay vào cái túi áo chẳng lớn gì của cô, chỉ là để nhét chiếc túi nilon vào tận bàn tay đang để trong túi ấy.
“…” Mũi cô hơi cay, anh vẫn nhìn cô thản nhiên như không có chuyện gì. Cô ghét anh rồi sao? Anh vì sợ sự xui xẻo của cô sẽ làm hại chị gái mình nên đã lạnh lùng bắt cô tránh xa, anh đâu có khác gì những người khác, không vĩ đại đến mứccó thể bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh cô. Biết rõ cô thích anh nhưng anh vẫn phải xem xét đến cái số mệnh đen đủi của cô, anh biến tình cảm của cô dành chomình thành một loại gánh nặng mà anh không thể rũ bỏ được. Sự xui xẻo của anh bắt nguồn từ chính tình cảm cô dành cho anh, anh không thể nói không muốn là không muốn được, cô nên hiểu như vậy. Chỉ tại chiếc túi nilon đó nặng quá kéo cả người cô nghiêng xuống. Chỉ là một câu nói vu vơ của cô thôi, việc gì anh phải ghi nhớ?
“Nếu như có thể ghét anh thì cuộc sống của em sẽ tươi đẹp hơn biết bao nhiêu!” Cô nói rồi quay mặt đi, chắc vì xấu hổ nêncô không nhìn anh nữa.
Anh nghe câu này không biết nên coi là thổ lộ hay là hờn trách, nhìn cô khẽ quay mặt đi, anh ngẩn ra mấy giây rồi mới mỉm cười, nói tiếp: “Quay đầu lại đây, nhìn thẳng vào anh mà nói”.
“Cút xa ra một chút, ai muốn nghe anh nói chứ.” Cô cố gắng che giấu sự ngượngngùng của mình, muốn giữ chút khoảng cách với anh.
Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cái đầu ngang bướng của cô, kéo nó quay lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô bĩu môi, dường như không chịu khuất phục, cô liền phản kháng bằng cách cúi gằm mặt xuống đất, không chịu ngước lên.
“Cứ coi như anh xin em, em nhắm mắt lạimột lát được không?” Anh nhướn mày, hoàn toàn chẳng có vẻ gì giống như đang cầu xin người khác, khẽ thì thầm bên tai cô.
“Việc gì em phải nhắm mắt?” Đầu cô ngọnguậy trong lòng bàn tay anh, cố sức rụt về phía sau. Lời của anh ấy sao mà nghe là lạ.
“Em không cảm thấy, nếu như bây giờ anh thổ lộ với em, hay anh muốn hôn em chẳng hạn thì sẽ phá hỏng không khí sao?”Anh khẽ cười, kéo mạnh đầu cô về phía trước.
“Nhưng anh đã phá hỏng rồi đó…” Đầu cô vẫn tiếp tục giãy giụa trong bàn tay anh. Anh chẳng để tâm đến sự không hợptác của cô, mà vẫn mặt dày ghé sát trán mình vào trán cô.
“Không sao cả, chúng ta cũng chẳng cần không khí gì đó nữa, cứ trực tiếp luôn đi.” Anh lại cười thật tươi, kéo đầu cô sáthơn, còn anh thì đứng im bất động, để môi cô phủ lên môi anh, nhìn như thể cô đang cưỡng hôn anh vậy.
Cô khẽ run, nghe thấy tràng cười phát ra từ mũi anh, cảm giác đôi môi đang chạm trên môi mình vẫn không rời, chỉ khẽ động đậy. “Lúc này nếu như em hơi hé môi ra một chút thì sẽ là chào đón anh đi vào, anh sẽ càng vui hơn nữa.”
“Em không…”
“Cảm ơn sự hợp tác!” Anh vội vã cảm ơn, rồi tiến thẳng vào vòm miệng đang hết sức hoan nghênh anh, xâm chiếm miệng cô một cách không kiêng nể…
“Xoảng, choang…”
Một tràng tiếng đổ vỡ vang lên bên tai cô, toàn thân cô run bắn. Cô đang muốn rời khỏi đôi môi mềm mại của anh thì bị một bàn tay giữ chặt lấy gáy, chiếc lưỡi mạnh mẽ trong miệng cô chẳng buồn quan tâm xem vật gì rơi xuống, chỉ hăng say với công việc.
“Bụp…”
Part 3:
Lại là tiếng của một đồ vật gì nữa rơi xuống, người cô cứng lại, chợt một bàn tay khác vuốt dọc theo sống lưng, xương sống của cô như từ từ mềm ra, mặc Huỳnh Nhất Nhị thoải mái muốn làm gì trên môi cô thì làm.
“Cộc.” Cô dần quen với những âm thanh phức tạp này nên chẳng có phản ứng gì nữa.
Còn một thứ gì đó đang rơi xuống. Ôi không! Bọn họ không thấy phiền sao, sao không ném tất cả xuống cùng một lúc? Tại sao không chịu đặt cẩn thận đồ đạc trên ban công? Đây rốt cuộc là trời hại hay người hại?
“Rắc, rắc.” Anh dường như đang muốn chứng minh điều gì đó, mặc kệ là trời hại hay người hại, vẫn kéo cô ép chặt vào lòng mình.
Lần này lại là gì đây? Này, này… bọn họ cứ tiếp tục như vậy được sao? Có nhất thiết phải say đắm thế không? Anh thực sự không có ý định quay đầu lại xem thứ rơi xuống rốt cuộc là gì sao?
“Trước khi bọn họ ném tất thối xuống, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, tiếp tục!”
“Hả?” Này, này, này, cô vẫn chưa kịp phản ứng mà. Cho cô một chút thời gian không được sao?

“Ồ… bố, bố vẫn chưa ngủ sao?” Phạn Đoàn dụi cặp mắt còn ngái ngủ, đứng ở cửa phòng. “Bố đứng ở cạnh cửa sổ nhìn gì vậy ạ?”
“Trăng sáng.”
Phạn Đoàn vừa nói vừa chạy đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã sắp tròn đầy. “Bố, trăng sắp tròn rồi, bố thực sự sẽ giúp chị Hồ thay đổi số mệnh sao?”
“Nếu cô ấy không hối hận…”
“Chị Hồ sẽ hối hận sao?”
“…”
“Bố, tại sao đột nhiên bố lại cười đáng sợ như vậy? Muộn lắm rồi, bố đừng dọa con.”
“Sớm muộn gì cô ấy cũng hối hận…”
“Bố, chị Hồ đang cắn miệng một anh ở dưới nhà kìa!” Phạn Đoàn đột nhiên nhìn xuống khung cảnh lãng mạn ở dưới nhà. “Xem thế này còn hay hơn nhiều so với đọc sách, bố, bố đã cắn miệng ai bao giờ chưa?”
“…”
“Sao tự nhiên bố lại chau mày nhìn con thế? Bố… hình như có người ở tầng trên đang vứt đồ xuống, sao bọn họ lại chẳng có phản ứng gì thế? Oa, vứt cả nồi xuống kìa! Còn có cả thớt nữa chứ, oa! Dao thái! Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa thì… Bố, cắn mồm như thế hay lắm ạ? Sao bọn họ đến mạng cũng không cần?”
“…”
“Được rồi, bố đừng lừ con nữa, con đi tè đây. Bố, bố xem từ từ nhé, con tè xongsẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Bye bye…”
“…”
Anh đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn đôi tình nhân dưới lầu, lại ngước lên nhìn ánh trăng tròn trên trời đêm, khẽ nhếch môi cười.
End tập 1

.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
580
Polaroid