Oa! Vũ hội thật là đẹp quá! Sàn nhảy thật náo nhiệt, ánh đèn sang
trọng, âm nhạc thì lãng mạn quá! Các cô gái ai cũng ăn mặc xinh
đẹp, gợi cảm, còn các chàng trai cũng gợi cảm không kém, họ đều đẹp
trai "chết người". Ôi! Tôi thật mờ mắt luôn rồi.
Thật tuyệt, trên bàn hai bên bày vô số thức ăn ngon, thật khiến
phát thèm. Ủa? Nhiều người bắt đầu ăn rồi, tôi không thể lạc hậu
với thời cuộc được.
"A Mộc!" Tôi cầm cái dĩa và kéo A Mộc lại phía chỗ bánh kem.
"Ăn mấy thứ này sẽ mập đấy! Cậu không thấy chẳng ai ăn hay
sao?"
Hả? Đúng vậy sao? Thật kỳ lạ, mấy cô gái đó chỉ ăn mấy thứ như
salad thôi, đâu có ai thèm ăn bánh kem? Làm như bánh kem này có độc
vậy, thật không hiểu nổi?
"Nhưng mà ngon quá! Nếu không ai ăn hết thì không lãng phí lắm sao?
Không ai ăn thì tớ ăn! Hi hi" Nói xong, tôi cười tít mắt lấy 16
miếng bánh kem to cỡ quả trứng gà bỏ vào trong dĩa của tôi trước
cái nhìn khinh thường của A Mộc.
"Các vị!..."
Đang lúc hứng thú, anh Đa Lâm đột nhiên nói lớn trên micro, toàn bộ
mọi người lập tức yên lặng.
"Các vị. Đầu tiên tôi xin được phép thay mặt Trưởng ban Nguyên Dạ
và Phó ban Nam Xuyên của Ban Kich nghệ đến tham gia buổi tiệc chúc
mừng hôm nay! Cảm ơn mọi người!"
Bộp bộp bộp!... Bên dưới mọi người vỗ tay hoan hô nồng nhiệt.
"Đừng có nhét bánh đầy miệng như thế chứ! Mau vỗ tay đi!" A Mộc
nhắc tôi.
"Ờ! Được!" Tôi vội nhét hai miếng bánh vào miệng, bỏ cái đĩa xuống
vỗ tay, nhưng là tôi khen ngợi bánh kem đấy. Ha ha ha, bánh kem
ngon quá! Chưa từng ăn bánh kem nào ngon thế này! Ha ha...
"Tiếp theo, tôi muốn tuyên bố với mọi người một vài tin
vui..."
Nghe đến đây, mọi người lại yên tĩnh trở lại, ai cũng mỉm cười chờ
anh Đa Lâm nói tiếp. Còn tôi? Hì hi, thấy không cần vỗ tay nữa, vội
bưng cái dĩa lên ăn tiếp. Ha! Dù sao thì cũng đứng hàng cuối cùng
mà, đâu có ai chú ý đến tôi đâu?
(Lời bình: Trời đất! Dương Hạ Chí ơi, sao cậu ăn nhiều thế? Chẳng
lẽ cậu không cảm thấy chán à?)
"Hết... thuốc... chữa!" A Mộc thấy bộ dạng tôi như thế, lắc đầu
ngán ngẩm, hình như là rất thất vọng! A Mộc ơi, đừng có thất vọng
nhé, chỉ càn tôi ăn hết mấy cái bánh này, lập tức khôi phục lại
hình dạng thục nữ liền mà. Thật đó! Còn mấy miếng nữa hết
rồi.
Anh Đa Lâm cười nói tiếp: "Tin thứ nhất: Thông qua sự thỏa thuận
của trưởng ban và phó ban, quyết định thu nhận Dương Hạ Chí, người
đã dũng cảm thể hiện trong lần công diễn vở Trà Hoa Nữ lần này làm
thành viên chính thức! Xin mọi người hãy vỗ tay ủng hộ!"
Bộp bộp bộp!
Tuy là thành viên chính thức là một việc rất tốt, nhưng tôi không
ngờ lại công bố trước nhiều người thế này. Cứ tưởng hôm qua anh Nam
Xuyên lén nói với tôi thế là được rồi, bây giờ tôi bỗng chẳng có
chút tâm trạng nào cả.
"Chúc mừng cậu, Tiểu Chí!"
"Thật vui vì cậu đấy!"
"Sau này chúng ta là người một nhà rồi!"
...
Mọi người ôm lấy tôi chúc mừng, còn nói những lời thân thiết nữa
chứ. Nhưng tôi là một kẻ ngốc, vừa rồi sao lại nhét bánh đầy miệng
thế kia? Bây giờ thì chẳng nói được tiếng nào, ngay cả nuốt cũng
không nuốt được! Tôi cố gắng nuốt...
"Mất mặt quá!" A Mộc huých vào người tôi, lợi hại quá! Làm cho
miếng bánh trong miệng tôi chui xuống bụng! Thật hay quá, nhưng
miếng bánh này sao cứng thế? Cứ như là có đá bên trong ấy, thảo nào
khó nuốt...
"Hi hi. Cảm ơn A Mộc!" Tôi thò tay lau mồ hôi trên trán, cười nói
với A Mộc đứng bên cạnh. Cậu ta trừng mắt, chẳng thèm đếm xỉa gì
đến tôi. Còn may, vừa rồi chưa bị nghẹn chết.
"Bây giờ, tôi xin tuyên bố tin thứ hai."
Mọi người yên lặng trở lại.
"Đó chính là, chúng ta hãy đặc biệt biểu dương cho một người bạn đã
có cống hiến rất lớn cho Ban Kịch nghệ của chúng ta, chúng tôi
thưởng cho bạn ấy danh hiệu khách quý của Ban Kịch nghệ, được xem
Ban Kịch nghệ biểu diễn miễn phí cả đời..."
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người A Mộc. Ôi chao! Không cần phải
nói, A Mộc được biểu dương đương nhiên là được mọi người công nhận
rồi. Hi hi, đương nhiên rồi! Nếu không có A Mộc dũng cảm, cơ trí
thì Ban Kịch nghệ đã gặp phải nguy cơ rồi! A Mộc ơi! Cậu là niềm tự
hào của tớ! Cậu thật tuyệt quá!
Anh Đa Lâm giả vờ ra vẻ thần bí. Cả thế giới này ai cũng biết là A
Mộc hết rồi, nhưng anh ấy lại chờ một lúc sau mới "bật mí" với mọi
người: "Các vị. Cô ấy chính là cô Mục Mộc, ngườ đã biểu diễn xuất
sắc trong lần công diễn vở Trà Hoa Nữ lần này, cứu Ban Kịch nghệ
thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng."
"Oa! Tuyệt quá!"
Tất cả mọi người lại tưng bừng lên.
Tôi vội bỏ cái dĩa qua một bên, ôm chầm lấy A Mộc: "A Mộc! Chính là
cậu! Cậu nghe chưa? Chính là cậu! Cậu được biểu dương kìa!"
A Mộc cũng mừng rỡ nhảy lên, ôm chầm lấy tôi: "Tuyệt quá! Tớ thành
khách quý rồi đấy! Thật vui quá! Nhưng nếu cho tớ gia nhập luôn Ban
Kịch nghệ thì hay quá! Hi hi!"
"Đúng đấy A Mộc! Ai cũng thích cậu! Cậu nhất định được mà!"
"Ừ! Tớ nhất định phải gia nhập Ban Kịch nghệ!"
"Đúng thế! A Mộc cậu là thần tượng của tớ! Tuyệt quá!"
Tôi và A Mộc vui mừng ôm chầm lấy nhau, nhảy cẫng lên. Những người
bạn trong Ban Kịch nghệ kéo đến chúc mừng chúng tôi lần nữa. Hạnh
phúc quá! Hai đứa chúng tôi nhất định là người hạnh phúc nhất trong
buổi tiệc hôm nay.
"Xin mọi người yên lặng một chút." Tôi và A Mộc còn đang vui mừng
khôn xiết, tâm trạng chưa kịp bình lặng lại thì anh Đa Lâm lại nói
lớn trong micro.
Ha ha! Hôm nay thật vui quá! Không biết tiếp theo sẽ là tin vui gì?
Sốt ruột quá!
"Các vị! Để chúc mừng một loạt những tin vui ấy, chúng tôi còn đặc
biệt chuẩn bị một trò chơi rất vui dành cho các cô gái xinh đẹp
ngày hôm nay."
"Oa! Là cái gì vậy?"
"Mau nói đi."
"Vui quá!"
Mọi người náo loạn lên.
Anh Đa Lâm lại nói tiếp: "Yên lặng nào! Để chúc mừng ngày đặc biệt
hôm nay, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị một trò chơi rất vui dành cho
các cô gái xinh đẹp! Người thắng cuộc trò chơi này sẽ được..." Ghét
quá! Anh Đa Lâm cố ý kéo dài âm thanh, khiến cho mọi người đều nóng
lòng chờ đợi...
"Mau nói đi anh ơi!"
"Đa Lâm, đừng có úp mở nữa!"
"Mau nói cho chúng tôi biết người thắng cuộc sẽ được giải gì
đây?"
Thấy mọi người gấp gáp muốn biết đáp án như thế, anh Đa Lâm nhất
định sẽ rất đắc ý. Coi cái dáng vẻ của anh ta kìa! Hi hi!
"Mọi người hãy yên lặng!" Toàn bộ mọi người lại yên lặng lại. Anh
Đa Lâm ra vẻ áy náy nói: "Nghe tôi nói đây: người thắng cuộc trò
chơi hôm nay có thể cùng với Trưởng ban và Phó ban của chúng tôi
nhảy một bài!"
"Ôi! Tuyệt quá!"
Nghe thấy giải thưởng hấp dẫn đó, cả hội trường náo loạn cả lên,
đặc biệt là các cô gái, ai cũng nhao nhao muốn thử. Hi hi, sẵn đây
nói luôn, Ban Kịch nghệ của chúng tôi toàn là người đẹp.
Ôi chao! Thật là hạnh phúc quá! Nói như thế, nếu thắng thì có thể
nhảy với anh Nam Xuyên rồi? Đương nhiên, đối với tôi, khiêu vũ với
cái gã Nguyên Dạ siêu "mù đường" ấy chẳng có gì hứng thú cả, cần
biết là trong tim tôi chỉ có anh Nam Xuyên thôi.
Nhưng thật kỳ lạ, từ khi vào trong này tôi không thấy anh Nam Xuyên
và Nguyên Dạ đâu hết nhỉ? Ngay cả chị Lai Tử cũng không thấy bóng
dáng đâu? Thật là kỳ lạ.
Lát nữa không biết ai sẽ may mắn đây... Ừ... Nhưng có điều ... Hình
như tôi đâu biết chơi trò chơi... Tiểu Chí tôi cũng đâu xinh đẹp,
đầu lại ngốc, chơi cái gì cũng đâu thắng được... Tôi thấy thôi thì
tôi ăn bánh mì hay hơn. Thế rồi tôi vui vẻ ăn bánh trở lại.
"Bây giờ, chúng ta hãy cho cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất
chào đón Trưởng ban Nguyên Dạ, Phó ban Nam Xuyên và cô công chúa
Sát Lai Tử của Ban Kịch nghệ của chúng tôi cùng xuất hiện đi
nào!"
Chương 57
Oa! Lại một trận pháo tay nhiệt liệt nữa, sau đó, toàn bộ đèn trong
vũ hội tắt hết. Đột nhiên, một luồng sáng rất đẹp chiếu vào bức màn
ngay lối lên xuống sân khấu. Nhạc cũng bắt đầu trỗi lên.
Lúc này, bức màn được kéo lên, theo đó, một tràng pháo tay nồng
nhiệt nổi lên. Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên mỗi người nắm tay chị Lai
Tử xinh như ngọc bước ra từ sân khấu.
"Oa! Đẹp quá! Kim đồng ngọc nữ!" toàn hội trường vang lên tiếng kêu
ngưỡng mộ, tôi và A Mộc cũng giương mắt lên nhìn. Thật là hoàn mỹ!
Không biết nên hình dung thế nào đây!
Chị Lai Tử mặc một bộ áo đầm công chúa màu cam xinh đẹp, chỉ cái
màu sắc này mới có thể xứng với dàn da như thủy tinh của chị Lai Tử
mà thôi. Trên đầu chị ấy đội một chiếc vương miệng nho nhỏ sáng lấp
lánh, trông rất đẹp. Tất cả mắt của mấy chàng trai đều mở
lớn!
Tôi nhìn về phía anh Nam Xuyên thương yêu. Đẹp trai đến nỗi tôi
muốn khóc luôn! Trời ơi, trên thế giới này làm gì có người nào đẹp
trai hơn thế? Có nhiều cô gái đang bị ánh mắt của anh ấy làm cho
ngất xỉu rồi kìa!
Anh ấy đã thay bộ lễ phục bằng một chiếc áo choàng hoàng tử màu
xanh đậm với ánh vàng lấp lánh, màu xanh ấy giống như bầu trời đêm
xanh thẳm trên cao, lại thêm chiếc quần dài màu trắng viền vàng với
đôi hài đen, kết hợp với mái tóc màu đỏ đẹp mê người và nụ cười say
đắm.
Tim tôi đập nhanh! Ôi, anh Nam Xuyên còn thiên thần hơn cả thiên
thần nữa!...
Thấy mặt tôi đỏ bừng bừng, xiêu xiêu sắp ngã, A Mộc lấy hết sức đẩy
tôi: "Tiểu Chí! Không sao chứ?"
"Hu... Tớ không sao! A Mộc, cậu nói xem anh Nam Xuyên sao mà đẹp
trai thế? Hu... Thật là..."
"Ừ, cái đồ ngốc này bị trúng độc rồi, trong mắt chỉ có anh Nam
Xuyên thôi! Cậu không nhìn thấy Nguyên Dạ đứng bên cạnh hay sao?
Cũng đẹp trai lắm, không kém gì đâu!" A Mộc nói xong, làm ra vẻ say
xỉn. A Mộc này, không phải anh Hàn Vũ mới là duy nhất trong lòng
thôi hay sao? Sao chưa gì mà đã quên rồi?
Nhưng cũng không thể trách A Mộc, bởi vì Nguyên Dạ hôm nay cũng quả
thật là đẹp trai quá. Anh ấy măc một chiếc áo hoàng tử màu trắng,
kết hợp với những dải lụa màu đỏ và tấm huy hiệu màu vàng lấp lánh,
lại thêm chiếc quần dài màu đỏ viền vàng với đôi giày màu trắng
hình hai con chim oanh tung cánh. Khiến cho Nguyên Dạ có nét đẹp
chìm đắm vô cùng. Trên người Nguyên Dạ còn có khoác một chiếc áo
màu đỏ bằng nhung thể hiện sự quý phái của một công tôn vương tử!
Anh ấy còn có đôi mắt đen láy, cái đẹp này khiến người ta không dám
đến gần.
"Đẹp trai quá! Nhưng mà A Mộc này, mặc áo như thế có nóng không?...
Ui da, sao cậu đánh tớ?"
"Ai bảo cái đồ ngốc như cậu lại hay nói bậy. Khoác cái áo đó vào
gọi là tạo hình. Cai gì cũng không biết mà hay nói bậy. Chẳng trách
thành tích kém thế!"
Tạo hình cái gì chứ? Rõ ràng là nóng mà! Tôi không phục, bắt đầu
cắm cúi ăn nốt miếng bánh cuối cùng.
Lúc này, chỉ thấy một cô gái mặc lễ phục giúp Nguyên Dạ cởi áo
khoác ra. Tớ không nói sai chứ? Đã nói là anh ta nhất định nóng
mà!
Sau đó Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên cùng ngồi vào ghế chủ tọa, chị
Lai Tử cũng ngồi vào giữa hai người.
Anh Đa Lâm lại bắt đầu nói: "Chào các người đẹp! Tôi nghĩ chắc chắn
là các bạn xúc động lắm rồi phải không? Ha ha, có phải là đang rất
muốn khiêu vũ ngay với hai vị trưởng ban của chúng tôi không? Ha
ha, nhưng mà chỉ có hai người thôi."
Tôi vừa ăn vừa ấp úng: "Thật ít quá! Dù sao cũng không đến lượt tớ.
Không biết ai sẽ được may mắn khiêu vũ với anh Nam Xuyên
đây!"
Anh Đa Lâm nói tiếp: "Thế thì làm sao chọn ra được hai người này
đây? Ha, vận may đang nằm trong mấy món ăn ngon lành kia! Nguyên Dạ
và Nam Xuyên của chúng tôi đã bỏ vào đấy một viên đá lục bảo và một
viên đá lam bảo, ai trong số 16 người đẹp ở đây có được hai viên đá
ấy thì có thể khiêu vũ cùng với trưởng ban của chúng tôi!"
Toàn hội trường náo động lên lần nữa, hứng thú quá, đặc biệt là các
cô người đẹp, người nào cũng nhao nhao đòi thử hết!
Tôi ngạc nhiên đến nỗi mồm ngoác to tướng: "Oa! A Mộc! Họ nhiều
tiền quá chứ! Lại bỏ đá quý vào trong trò chơi này! Thật là không
tưởng tượng được, tớ cả đời chưa từng thấy đá quý bao giờ! Tuyệt
thật!"
"Đồ ngốc! Đá quý thì có gì đâu mà hay! Quan trọng là khiêu vũ với
anh trưởng ban kìa! Ôi chao! Thế thì hay quá!"
"Ừ! A Mộc nói đúng, có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên thì còn hạnh
phúc hơn có hai viên đá quý ấy nhiều!"
"Đa Lâm! Hai viên đá ấy bỏ trong thức ăn nào vậy hả? Chúng tôi nôn
quá!" Lúc này, mấy người đẹp bắt đầu la lên.
"Đúng thế! Dấu ở đâu vậy?" những người khác cũng la lên.
Tôi cũng nhón chân lên, vừa liếm miếng kem ngon lành dính trên tay,
vừa cười nhìn anh Đa Lâm. Hi hi, thật là thú vị quá!
"Các vị, hai viên đá đó dấu trong... Ưm ưm!" Anh Đa Lâm cố ý đằng
hắng hai cái, làm cho không khí ở đây càng căng thẳng hơn: "Chính
là dấu trong 16 miếng bánh kem đặc biệt dành riêng cho các người
đẹp hôm nay!"
Chớp mắt, tất cả mọi người đều nhìn vào cái dĩa trong tay tôi. Một
ngón tay tôi còn đang bỏ trong miệng chưa kịp lấy ra. Lúc này,
người tôi cứng đơ như đã biến thành đá.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi
Chương 58
X
Cái... gì? Anh Đa Lâm vừa nói gì? Trong bánh kem? Hai viên đá đó
trong bánh kem? Trời ơi... đá quý... trong bánh kem?...
Chỉ thấy trên gương mặt của anh Nguyên Dạ: "Đồ ngốc!"
Mặt anh Nam Xuyên cũng như muốn nói: "Nhất định là không tiêu hóa
được!"
Mặt anh Đa Lâm: "Cô ấy giành hết phong độ của mình rồi!"
Còn gương mặt của A Mộc: "Làm người quản lý của cậu thật là mất
mặt! Cái gì cũng làm sai hết, chẳng trách gì thành tích kém
thế?"
Một âm thanh lùng bùng nổ trong đầu tôi. Nhìn qua ánh mắt đáng sợ
của những cô gái đẹp, tôi quả thật muốn tìm một miếng bánh kem đập
đầu vào tự tử đi cho rồi. Nhưng bánh kem hết rồi... 16 miếng bánh
đã bị tôi tiêu hóa hết rồi... không còn lại chút xíu nào...
Chết chắc!...
Sao mình lại ăn hết chứ? Ăn một miếng thôi là được rồi, sao ăn
nhiều thế kia chứ? Làn này mày ăn hết luôn hy vọng của mọi người
rồi, mọi người nhất định hận tôi đến chết luôn!
Dương Hạ Chí ơi là Dương Hạ Chí! Mày còn nói là có thể làm gì nữa
chú? Ngay cả ăn bánh mà cũng sai nữa? Mày không nên sống trên cõi
đời này nữa làm gì? Mày có thể đi chết được rồi đấy...
Hả? Chờ chút! Đá quý? Đá quý đâu? Đá quý đâu mất rồi?... Chẳng
lẽ... Tôi vội sờ vào cái bụng căng cứng của mình... Trời ơi! Có
thật không đây?
A Mộc hình như phát hiện ra vấn đề đó, vội hỏi tôi: "Tiểu Chí! Đá
quý đâu? Có phải nuốt luôn rồi không?"
"...?"
"Tiểu Chí! Cậu sao vậy? Không có sao chứ? Nói mau đi!"
Không có sao? Không có sao mới lạ đó... lần này thì nhất định "có
chuyện" rồi...
A Mộc đột nhiên kêu lên: "Đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu nuốt luôn hai viên
đá quý đó rồi hả? Hai viên đều nuốt hết vào bụng rồi?"
Tôi chảy nước mắt: "A Mộc... tớ không chết chứ?..."
A Mộc la lớn: "Cái đồ ngốc này! Bảo ăn ít một chút mà không nghe!
Bây giờ thì lại ăn đến không cần mạng sống luôn! Hai viên đá thì
sao? Xem cậu làm sao mà tiêu hóa đây?"
"Thật quá đáng! Dương Hạ Chí nuốt hết mấy viên đá quý rồi! Thế
chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đúng thế! Chúng ta còn phải khiêu vũ với anh trưởng ban
nữa!"
"Đều là do Dương Hạ Chí! Thật là quá đáng mà!"
Hu hu... có lầm không? Tôi đã thảm thế này rồi, nhưng hễ nói đến
anh đẹp trai là mấy người trở mặt. Hu hu... Tôi thật sự đáng thương
mà.
"Đừng khóc nữa! Tiểu Chí! Không chết đâu!" Hu hu, vẫn là A Mộc tốt.
Tuy A Mộc nói không lọt tai lắm nhưng tôi biết là A Mộc lúc nào
cũng thật quan tâm tôi.
Anh Đa Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ hội giành lại sự chú ý của
mọi người rồi, anh ấy lại hét lớn trong micro: "Các vị yên lặng!
Yên lặng... Thật không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, nhưng
mà, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc của trò chơi! Tiểu Chí đã
giành được... hay nói cách khác, đã nuốt được hai viên đá quý đó
rồi. Như thế, Tiểu Chí của chúng ta có thể cùng khiêu với Trưởng
ban Nguyên Dạ và Phó ban Nam Xuyên. Mọi người nói có đúng không
nào?"
"Hả? Cái gì? Thật không công bằng!"
"Sao thế được? Tôi cũng muốn khiêu vũ với anh trưởng ban mà!"
"Không được! Tôi chờ thời khắc này lâu lắm rồi! Sao lại có chuyện
đó được?"
Cả đám con gái nhao nhao lên oán trách tôi.
Nghe anh Đa Lâm quyết định như thế, tôi cũng ngớ người: "Hả? A
Mộc... Anh Đa Lâm... nói cái gì?"
"Còn nghệch mặt ra đó? Cậu có thể khiêu vũ với anh trưởng ban kìa!"
A Mộc vui mừng đá nhẹ tôi một cái, cách mà cậu ấy biểu lộ hạnh phúc
thật là đặc biệt.
"Khiêu vũ?" Tôi ngạc nhiên trợn mắt lên... Trời ơi... Tôi có thể
cùng anh Nam Xuyên khiêu vũ sao? Thật không đây? Không phải nằm mơ
chứ? Nhưng mà, khoan đã, trong bụng tôi... còn hai viên đá quý nữa?
Cũng không thể vì được khiêu vũ cùng anh Nam Xuyên mà quên nó
chứ?
Tôi buồn buồn chỉ vào bụng: "Nhưng mà..."
"Ui da! Đừng có nghĩ mấy cái đó nữa! Dù sao thì cũng không chết
được! Bây giờ đi nắm tay anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên mới là quan
trọng! Hi hi!"
A Mộc hình như còn vui hơn tôi nữa, thật không hổ là phe cánh của
tôi. Nhưng mà, tuy có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là mơ ước của
mình, nhưng trong bụng tôi vẫn còn hai cái đồ dị vật kia, mọi người
khác đều nhìn tôi bất phục. Cảm giác này thật khó chịu.
"Mọi người đừng ồn ào nữa! Đây chính là nguyên tắc của trò chơi.
Theo nguyên tắc, Tiểu Chí là cô gái may mắn hôm nay. Mọi người thấy
có đúng không nào?" Anh Đa Lâm lại vui vẻ nói trước micro.
"Đúng thế! Tiểu Chí đáng có được cơ hội này! Chúng ta hãy cổ vũ
Tiểu Chí đi nào!"
Ngay cả A Mộc cũng hét lên, câu nói sau cùng hay thật. Tất cả bọn
con trai đều bắt đầu vỗ tay rầm rầm.
Nguyên Dạ liếc xéo tôi, còn chị Lai Tử đang dùng ánh mắt cực kỳ
hung tợn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng mà, anh Nam Xuyên thì lại có vẻ vui mừng lắm, thấy bên dưới
náo loạn, anh ấy ngồi trên cười ngất ngư. Chuyện này đáng cười lắm
hay sao? Tôi đã đau đầu sắp chết rồi đây.
"Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất đón chào
Dương Hạ Chí lên sàn nhảy đi nào!"
Trời... A Mộc có vẻ vui thế? Hình như là quên mất việc tôi vừa nuốt
hai viên đá ấy vào trong bụng, cứ kéo ghì tôi lên sàn nhảy.
Các anh lớp lớn quay quanh sàn nhảy đều vỗ tay hoan hô ầm ĩ, ngay
cả mấy chị người đẹp mới vừa nhăn nhó la hét bây giờ cũng bắt đầu
vỗ tay.
"Cô bé! Thật không ngờ lại là em!" Anh Nam Xuyên cười tít
mắt.
"Em... cũng không ngờ..." Tôi đỏ mặt cúi đầu nói.
Lòng tôi trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, có thể lên sàn nhảy
khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều khiến mình vui mừng (tim tôi vẫn
đang đập dữ dội!) Nhưng mặt khác, hai viên đá vẫn còn trong bụng
khiến tôi lo quá, không biết lát nữa sẽ ra sao?
Còn chị Lai Tử đang hầm hầm nhìn về phía tôi nữa, khiến cho tôi khó
chịu vô cùng... Thực ra, tôi không muốn trở thành thù địch với chị
Lai Tử đâu, tôi thật hy vọng có thể làm bạn với chị ấy. Nhưng không
biết tại sao, hai chúng tôi cứ luôn đứng ở bên đối lập nhau?
Còn một chuyện chẳng thể nào làm tôi vui lên được, chính là Nguyên
Dạ.
Có thể khiêu vũ với anh Nam Xuyên là điều hạnh phúc nhất rồi, nhưng
lại còn Nguyên Dạ nữa... nhìn cái mặt anh ta như chủ nợ cứng đơ ra
đó, tôi lạnh người quá nửa rồi. Tôi nghĩ nỗi bất hạnh này, người
khác khó có thể hiểu được, họ cứ cho rằng tôi có thể khiêu vũ với
hai anh trưởng ban là vô cùng hạnh phúc! Nhưng thật ra không phải
như thế.
Nhìn kìa, Nguyên Dạ lấy cái khuôn mặt khó chịu nhìn qua chỗ tôi:
"Khẩu vị của cô cũng không nhỏ đấy nhỉ, mấy trăm ngàn đều bị cô ăn
hết!"
Hả? Mấy trăm ngàn?
Đầu tôi gần như cúi sát đất: "Xin lỗi... Em... nhất định nghĩ cách
lấy nó ra... trả lại cho anh..."
Trời đất... Thật không ngờ nó quý như thế, nếu có cách lấy nó ra...
lạnh cả người...
Anh Nguyên Dạ cười nhạt: "Lấy nó ra? Hừ, đừng có dùng cái cách dơ
bẩn như thế?"
Hả? Cách dơ bẩn? Trời ơi, sao anh ấy có thể nói thế chứ? Anh ấy nói
thế thật là khó nghe! Nhưng mà, điều anh ấy nói cũng là một cách
duy nhất.
Anh Đa Lâm lại dùng cái giọng ồm ồm lớn tiếng của mình kéo sự chú ý
mọi người về: "Mọi người chú ý này! Bây giờ, hai vai nam chính và
nữ vai chính may mắn của chúng ta đã đứng trên sân khấu rồi! Nhanh
nào! Nhạc nổi lên! Hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt đi nào!
Mọi người cùng vỗ tay nào!"
Bốp bốp bốp!...
Tôi nhìn bằng đuôi mắt xuống dưới, A Mộc rõ là vỗ tay lớn nhất, có
vẻ cao hứng nhất! A Mộc, tôi biết cậu vui vì tôi mà, nhưng tôi thật
không hạnh phúc như cậu nghĩ đâu...
LỚP HỌC HONEY
A MỘC GIẢNG BÀI:
Các bạn, mọi người nhất định là nghe rồi đấy, trong buổi tiệc chúc
mừng hôm nay xảy ra một chuyện khiến tôi mất mặt vô cùng. Đó chính
là việc người bạn tốt Tiểu Chí của tôi vì quá ham ăn mà nuốt hai
viên đá quý vào bụng.
Ừ... Thực ra, chuyện nuốt phải dị vật là chuyện xảy ra thường ngày,
chẳng hạn, bọn trẻ con hay thích bỏ đồ vật vào trong miệng, nhưng
vô ý để nó lọt vào khí quản, hoặc nuốt vào bụng luôn. Xảy ra chuyện
thế này, đừng nên hoảng sợ, cũng không nên nuốt cơm cục, nuốt rau
hoặc những đồ ăn khác để đẩy nó vào trong, mà nên đi khám bác sĩ.
Bác sĩ sẽ coi tiền sử bệnh, chụp X quang, xác định tính chất, và vị
trí của dị vật, sau đó mới quyết định phương pháp lấy nó ra.
Khí quản là con đường trọng yếu để trao đổi không khí giữa cơ thể
với bên ngoài, nếu có dị vật ngăn cản, sẽ dẫn đến hô hấp không
thông suốt, thậm chí không thở được và nghẹt cổ cho đến chết. Một
khi dị vật đã vào khí quản rồi thì sẽ có những triệu chứng nguy
kịch như gây ho rất dữ dội, hô hấp khó khăn, môi, miệng, mặt chuyển
sang màu xanh tím... nếu không đi cấp cứu kịp sẽ dẫn đến tử vong,
cho nên phải lập tức đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Dị vật nuốt vào trong bụng, phần lớn đều cần điều trị. Ví dụ như
cúc áo, đồng tiền hay những dị vật trơn láng khác, những thứ đó hai
ba ngày sau sẽ tự động theo phân ra ngoài. Tôi thấy hình như Tiểu
Chí gặp phải trường hợp này.
Nhưng đối với dị vật nhọn rất dễ đâm thủng đường tiêu hóa hay những
cơ quan khác, dễ gây nên hậu quả nghiêm trọng, cần phải lưu ý. Đối
với dị vật nhọn hay có độc hay dị vật đã ở trong một bộ phận nào đó
hơn bốn, năm ngày thông thường là cần phải phẫu thuật.
Cho nên mọi người cần phải chú ý, đừng để xảy ra những chuyện mất
mặt như Tiểu Chí của chúng ta nhé, thật chẳng còn mặt mũi nào gặp
lại người ta nữa!
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi
Chương 59 ( hết)
XI
Nhạc bắt đầu vang lên trong tiếng hoan hô của mọi người.
"Đến đây nào, cô bé, em hôm nay mặc bộ đầm này dễ thương lắm đó!"
Anh Nam Xuyên nói xong, mỉm cười đưa tay về phía tôi.
"Anh Nam Xuyên..." Chỉ có anh Nam Xuyên mới khiến tôi quên hết
những đau khổ kia...
"Nhanh lên đi! Cái đầu hạt dẻ kia! Kiểu tóc hôm nay của cô khó coi
quá!" Nguyên Dạ vẫn khinh khỉnh nói, cũng chìa một cánh tay
ra.
Miệng Nguyên Dạ làm gì mà cứ ác độc thế không biết? Tâm trạng tuyệt
vời của tôi mới vừa nảy sinh đã bị anh ta phá tan hết mất rồi. Thôi
thì trong lúc khiêu vũ không thèm nhìn vào mắt anh ta là được rồi.
Đúng thế, nhìn mặt anh Nam Xuyên thôi, không thèm nhìn Nguyên Dạ dù
chỉ một con mắt! Không, nửa con cũng không nhìn!
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, đưa hai tay
về phía hai anh trưởng ban ở phía trước trong tiếng hoan hô ầm ĩ
của mọi người, sau đó xiêu vẹo đi về phía họ. Trời! Đừng cười tôi
nhé! Tôi căng thẳng quá nên mới đi xiêu vẹo đó!
Căng thẳng quá! Đang được mọi người chú mắt nhìn mà! Thật là căng
thẳng! Bước đi của tôi bây giờ còn chậm hơn cả rùa nữa! Một bước...
hai bước... ba bước... gần đến tay của hai anh ấy rồi... Ui da!
Không phải chứ! Chết thật? Tôi bước không vững, cả người đổ nhào về
phía trước! Cứu với...
Ngay lúc tôi sắp ngã nhào xuông đất, đèn toàn bộ hội trường đột
nhiên tắt ngúm, không còn chút ánh sáng nào. Sự cố đột ngột này làm
mọi người trở nên hoảng loạn, mấy cô con gái hét ầm ĩ.
Ui da! Không xong rồi! Còn tôi té nhào xuống đất, trong bóng tối
tôi sợ quá, quờ quạng hai tay ra nhào lên phía trước. Tôi cũng
không biết là đã túm lấy áo của ai, đè người đó ngã xuống luôn. Ôi
không! Chính xác là tôi cảm thấy cả một đám người té nhào theo dây
chuyền như tôi.
Hả? Miệng tôi hình như có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm đụng vào? Hơn
nữa cái vật này còn động đậy nữa... Một ánh điện như chớp lướt qua
đầu tôi...
Tôi đâu có khoa trương! Cảm giác ấy kỳ lạ lắm! Đầu tôi không còn mơ
hồ nữa... hình như tế bào não của tôi được nạp điện vậy, toàn thân
tôi hình như được tiêm thuốc hưng phấn vào vậy.
"Ôi chao! Chẳng lẽ là... không!" Tôi hét lên trong bống tối, nhảy
lên, đúng hơn là bị người tôi nằm đè lên đẩy lên.
Ui da! Không phải chứ? Chẳng lẽ cái thứ mềm mềm, ấm ấm mà tôi vừa
đụng phải đó trong môn sinh vật học gọi là môi hay sao? Chẳng lẽ
tôi vừa hôn như trong truyền thuyết hay sao? A! Không! Không thể
được! Dương Hạ Chí tôi là một thiếu nữ trong trắng thì làm sao hôn
người ta chứ? Vừa rồi là ai mà ghét thế? Rốt cuộc là ai đã hại tôi
thế này? Là ai?...
(Lời bình: Còn nói là người ta hại cậu nữa? Rõ ràng là cậu hại
người ta mà! Thật là...)
Tôi thật không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa! Sao lại xảy ra
chuyện này thế? A! Không, không, không! Chính xác là tôi muốn biết
chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có cảm giác kỳ lại đến như thế? Rốt
cuộc là có chuyện gì?
Đang lúc cả hội trường đang náo loạn thì đột nhiên có điện trở lại,
đèn bừng sáng. Mọi người cũng dần khôi phục lại tâm trạng, nhao
nhao bàn tán chuyện vừa mới xảy ra.
"Tiểu Chí! Cậu không sao chứ? Hình như vừa rồi tớ nghe thấy cậu hét
lớn lắm!" Tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái lẩn thẩn, còn may là
có A Mộc làm bừng tỉnh.
"A Mộc..." Đầu tôi hỗn loạn đến mức không biết nói gì nữa. Lúc này,
tôi phát hiện anh Nam Xuyên đứng bên cạnh đang sửa sang lại bộ đồ
bị đề lên xộc xệch, mái tóc đỏ đẹp trai bây giờ rối nùi. Càng khiến
tôi kinh ngạc hơn là, anh Nam Xuyên đang cố hết sức chùi miệng cho
mình, hơn nữa, mặt anh ấy còn đỏ nữa.
A! Tôi biết rồi... Khoan đã! Không đúng, khi tôi quay đầu lại nhìn
thấy Nguyên Dạ, tôi cũng nhìn thấy anh cũng sửa lại quần áo của
mình, mặt anh ấy cũng đỏ.
Hả? Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vừa rồi hôn ai? Tôi bị vấn đề này
làm cho choáng váng, cảm thấy xấu hổ.
Thấy tôi thần sắc bất ổn, A Mộc thật sự lo lắng: "Tiểu Chí! Làm gì
mà ngớ ra vậy? Cậu bị gì thế?"
Lúc đó tôi mới tỉnh lại: "Hả? Tớ... tớ, không có gì, A
Mộc..."
Chuyện này có nên nói ra không? Chẳng lẽ nói với A Mộc là mình mới
vừa hôn Nguyên Dạ hay anh Nam Xuyên gì đấy hay sao? Hơn nữa còn có
cảm giác kỳ lạ nữa... Làm sao dám nói ra đây...
Đang lúc ấy, cửa hội trường mở ra, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi
người, hai cô gái dong dỏng cao xuất hiện. A! Còn có thể là ai nữa
chứ! Ngoài Nhã Mỹ và Tiểu Ưu ra thì còn ai nữa chứ? Cả hội trường
trở nên chết lặng.
Kỳ lạ! Họ đến đây làm gì?
Anh Đa Lâm vội đến ngăn trước mặt Nhã Mỹ: "Xin lỗi! Hôm nay là cuộc
họp nội bộ của Ban Kịch nghệ, không có mời những đài thông
tin."
Tiểu Ưu từ sau lưng Nhã Mỹ bước lên, đắc ý nói: "Yên tâm đi! Hôm
nay chúng tôi không làm mất nhiều thời gian của mọi người, chỉ có
tin vui này muốn báo cho mọi người thôi!"
Tin vui? Hừ, có tin vui thì mới lạ đó! Nhìn cái mặt âm hiểm của
Tiểu Ưu thì biết chắc là chẳng có gì tốt rồi!
"Có chuyện gì nói mau đi! Chúng tôi còn những tiết mục khác nữa!"
Anh Đa Lâm không hề khách sáo nói.
Tiểu Ưu cười nhạt một tiếng, lấy trong túi áo ra một cái gì đó
giống như là giấy thông báo: "Thôi được! Mọi người đã muốn biết như
thế, các người cũng biết rồi đấy, do gần đây Ban Kịch nghệ của các
người vi phạm nội quy của trường nhiều lần, lại tùy tiện sửa đổi
kịch bản khi sắp kết thúc vở kịch Trà Hoa Nữ trong lần công diễn
vừa rồi, gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà trường. Do đó nhà
trường quyết định, nếu Ban Kịch nghệ không thể giành giải quán quân
trong cuộc thi Liên đoàn các đoàn kịch nghệ toàn quốc sắp tới thì
sẽ lập tức giải tán Ban Kịch nghệ."
"Cái gì? Giải tán?" Nghe tin động trời này, tất cả mọi người đều
kinh ngạc. Sao lại như thế? Sao nhà trường có thể tống đạt cho Ban
Kịch nghệ một tối hậu thư như thế này? Coi như lần công diễn vừa
rồi của chúng tôi có giả phối âm lời thoại, nhưng chúng tôi cũng có
bù đắp lại mà! Hơn nữa, hiệu quả diễn xuất ở màn cuối cùng rất tốt!
Huống chi, chúng tôi phải làm như thế là do có người hãm hại? (80%
là do Ban Thông tin làm rồi!) Sao nhà trường có thể không điều tra
rõ ràng mà vội ra thông báo vô lý như thế?
"Không thể được! Các người nói láo!" Anh Đa Lâm tức giận nói.
"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ!" Nói xong, Tiểu Ưu vứt tờ thông
báo có dấu mộc đỏ của nhà trường lên người anh Đa Lâm. "Còn một tin
tốt lành nữa này, Ban Kịch nghệ đoạt quán quân năm rồi của trường
trung học Dục Tài đã mời nữ vai chính xinh đẹp nhất là Úy Bảo Nhi
của trường trung học Thành Hy liên minh diễn một vở kịch
mới!"
Hả? Úy Bảo Nhi? Cái gã này nghe quen quá!)
(Lời bình: Trí nhớ của cậu thật là kém! Lật lại màn 6 mà coi
đi!)
"Lần này những tay cao thủ mạnh liên minh với nhau, hy vọng Ban
Kịch nghệ Úc Văn không bị thua thảm hại!" Cuối cùng, cái mặt không
chút biểu cảm của Ngô Nhã Mỹ cũng lên tiếng nói một câu lạnh lùng,
dẫn theo Tiểu Ưu đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên cũng
không nói tiêng nào rời buổi tiệc, chỉ còn lại một đám người chúng
tôi đang đứng ngẩn ngơ ra đấy.
Sao lại như thế?
Ban Kịch nghệ bị giải tán? Không! Không thể được! Dương Hạ Chí tôi
vừa mới được công nhận là thành viên chính thức mà! Còn có A Mộc
chưa kịp gia nhập Ban Kịch nghệ nữa mà, làm sao có chuyện này xảy
ra được! Không! Ngô Nhã Mỹ sẽ không thể đắc ý! Ban Kịch nghệ mãi
mãi không thể bị giải tán! Mai mãi không!
Trời ơi! Chỉ có một buổi tối mà xảy ra bao nhiêu chuyện thế
này?