Chương 1: Tái ngộ.
Đã 5 năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi chôn đi tất cả...
Người ta bảo mùa thu là mùa của chia ly. Phải chăng đó là sự thật.
"Mẹ! Con gái về thăm người nè. Mẹ ở nơi đó có được vui không?"
"Con nhớ mẹ lắm! Mẹ à! Đã đến lúc kết thúc tất cả rồi phải không?"
Trong phòng Chủ tịch tập đoàn công nghệ thực phẩm An Mạnh
- Thưa CT! Cô Hàn Kim vừa gọi điện nhờ tôi nói lại với ngài chiều nay ba mẹ cô ấy mời ngài qua dùng bữa tối.
Không có tiếng trả lời. Cô thư ký thở dài nhẹ nhàng ra ngoài khép cửa lại. Trong bóng tối một người đàn ông một tay cầm điếu thuốc lá đang hút giở, một tay gõ lên bàn theo nhịp. Cứ như vậy người đó ngồi tựa như không có chuyện gì còn liên quan đến anh ta.
"Gà con à! Đã 5 năm trôi qua rồi nhỉ. Tại sao em bỏ đi, sao em lại đối xử với anh như vậy, sao em phản bội lại tình yêu của anh. TÔI HẬN EM"
Anh đứng dậy lấy áo khoắc vắt trên ghế đi ra ngoài. Khép cửa lại cũng là lúc anh chấp nhận quên đi cô, quên đi người con gái anh yêu suốt 9 năm qua cũng là người lừa gạt, chôn vùi tình cảm của anh."Hàn Lăng. Tạm biệt em!"
Tháo tai nghe, anh tiền về phía gara lấy chiếc xe màu bạc của mình hướng ra khỏi công ty. Trên đường, chiếc xe thể thao lao vút trên đường, mọi người ai cũng sợ hãi nhưng người ta vẫn đặc biệt chú ý đến chiếc xe, không phải vì đây là chiếc xe độc nhất ở Việt Nam mà còn người lái chiếc xe này chính là Chủ tịch TĐTP đứng đầu châu Á- VŨ GIA ANH- con người lạnh lùng, vô tình, được mệnh danh "Thần chết" trong giới kinh doanh khi mới ở tuổi 30. Anh dừng xe bước xuống đi vào trong siêu thị. Chiều nay, thế nào nhỉ. Anh đến nhà bố mẹ vợ tương lai ăn cơm,mà cũng không hẳn là bố mẹ vợ tương lai. Hừ. Cuộc đời này hay thật,mục đích cuộc hôn nhân này như thế nào anh lại không hiểu, nhưng cuộc "mua bán" này vốn dĩ có lợi cho anh tội gì không làm, toàn những kẻ nịnh bợ dùng con gái làm món hàng trao đổi. Phỉ vào. Anh khinh. Tiến vào gian hàng bán rượu ngoại, chọn bừa một chai, tiến lại quầy thanh toán vô tình anh nhìn thấy được một thân ảnh nhỏ quen thuộc, anh vội vàng chạy lại nhưng đến nơi đã không thấy người đó đâu. Anh tự cốc đầu mình."Ảo giác. Cô ta đâu có quay lại nữa". Anh thẫn thờ bước lại quầy thanh toán rồi đi.
Tại gian hàng đồ chơi trẻ em
-'Huhu. Mẹ ơi. Anh dành đồ chơi với Rubi nè. Anh không thương Rubi nữa. Huhu Rubi không thèm chơi với anh Bin nữa'.
-'Rubi ngoan. Sao con lại nói vậy, anh lúc nào cũng thương rubi mà'.
-'Hứ. Anh không con ngôi sao này nè'. Vừa nói cô bé vừa chỉ vào vật màu bạch kim mà anh trai đang cầm. Cái miệng nhỏ xinh chu lên nhìn đáng yêu vô cùng, ai nhìn vào cũng chỉ muốn lại thơm bé. Bên cạnh bé là người phụ nữ xinh đẹp, nhìn vào không ai nghĩ cô đã có 2 đứa con và bên cạnh là cậu bé tầm tuổi cô bé, da trắng giống cô bé, đặc biệt nhìn 2 đứa trẻ có nhiều nét giống nhau nên ai cũng đoán 2 đứa trẻ là anh em.
- 'Ai nói anh không thương Rubi'. Cậu bé đi lại chỗ cô bé giơ ngôi sao ra: 'Anh cho rubi nè, không được làm mất không anh đòi lại đó.hihi'
- 'Anh Bin cho em rồi thì không được đòi lại đâu". Rồi hai anh em rượt đuổi nhau quanh quầy hàng đò chơi.
Ký ức
- 'Anh à! Người ta bảo mỗi khi trên trời xuất hiện thêm một ngôi sao thì lúc đó đã có một sinh mệnh rời khỏi cuộc sống này. Anh. Anh có tin vào điều đó không'.
- 'Gà con ngốc! Ai nói với em điều đó'. Vừa nói Gia Anh vừa nhéo mũi Hàn Lăng.
- 'Hứ. Thì anh cứ trả lời em đi'. Cô quay người lại chu cái miệng đáng yêu của minh lên. 'Nè...Um...Um'. Chưa kịp hỏi lại thì anh đã đưa đôi môi ấm áp của mình lên ngăn lại lời nói của cô. Dù đã hôn nhau nhiều lần rồi nhưng cô vẫn như lần đầu tiên đỏ mặt, đỏ tai, cúi mặt xuống mà không dám nhìn anh. Khi cả hai đã khó thở anh mới luyến tiếc rời bờ môi đỏ mọng của cô.
- 'Gà con này. Anh không tin vào điều đó nhưng nếu một ngày ngôi sao đó mang người con gái anh yêu đi thì anh nhất định sẽ lên đó để đòi lại'. Anh vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt cô." Cô bé ngốc, sao cứ suy nghĩ lung tung như vậy".
- 'Anh trèo lên đó được hả? Anh đang chém em phải không?'
- 'Em không tin à. Anh cũng vậy. Vì anh biết ngôi sao đó sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, chưa được sự đồng ý của anh thì không bao giờ nó rời xa anh được. Hàn Lăng, em hiểu điều anh nói không'.
- 'Ừm. Em buồn ngủ'
Nói rồi cô rúc vào lòng anh. Ở đó có một bờ ngực rắn chắc mà cô ngỡ ngư có thể mãi mãi tựa vào. Trăng trên cao cứ sáng, ở dưới thế gian này một đôi tình nhaan vẫn dựa vào nhau ngủ, mặc kệ cho thời gian cứ trôi, cho cuộc sống cứ quay với họ khoảnh khắc này họ chỉ cần có nhau là đủ.
Đôi khi mình lấy một số tên địa danh không biết có tồn tại không, có gì mong mọi người thông cảm nha.
*Chương 2: Bắt đầu
"Vì muốn đôi môi em mỉm cười
Nụ cười ánh lên trong anh bao hi vọng
Không vương thêm buồn bã những đêm dài thao thức
Ru mi em bằng khúc ca anh hát"
Tiếng chuông điện thoại kéo cô về với hiện tại. Cô có cảm giác dường như chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua thôi nhưng hiện tại kéo dài những 5 năm- một khoảng thời gian không quá ngắn cũng không quá dài, đủ để cô trưởng thành hơn nhưng vết thương đó mãi mãi không nhòa được.
- 'alo'
- 'TGĐ, tôi đã điều tra, tập đoàn Hàn gia mấy năm gần đây kinh doanh thua lỗ, nợ ngân hàng ngày càng nhiều,số lượng hàng tồn kho vì chất lượng kém không ngừng tăng, nhưng họ lại có tập đoàn thực phẩm An Mạnh đứng đằng sau, mà sắp tới họ còn định gả con gái là Hàn Kim cho CT tập đoàn An Mạnh'
- 'TGĐ ngài có còn ở đó không'
"Có An Mạnh là chỗ dựa, kết hôn với nhau, các người vui vẻ hạnh phúc còn tôi mất tất cả gia đình, tình yêu, cứ vui vẻ đi vì các người không còn nhiều thời gian nữa đâu"
- 'TGĐ...TGĐ'
- 'À...ờ, tôi đang nghe, anh hãy tìm hiểu kỹ hơn về tất cả các đối tác của tập đoàn đó'
- 'Vâng. Tôi hiểu. Tôi sẽ làm ngay. Ngài còn cần gì nữa không?'
- 'Không... À. Anh tìm hiểu giúp tôi về đám cưới của 2 tập đoàn đó'
- 'Vâng'
Bỏ điện thoại vào túi xách, cô đi lại phía con mình. Nhìn sự ngây thơ của con cô lại không nỡ để chúng nhìn thấy cảnh cha tiến vào lễ đường với người đàn bà khác, rồi sự trở về để trả thù của cô có ảnh hưởng đến tâm hồn chúng, và một ngày có thể cô và anh đứng ở 2 đầu đối địch."Anh à, tại sao năm đó lại phản bội em, tiền tài địa vị quan trọng hơn em sao. Anh đã từng hứa chỉ yêu mỗi mình em, sẽ cùng em tiến vào nhà thờ, sẽ vì em mà làm tất cả nhưng bây giờ anh đang cùng người con gái khác, kẻ cướp đi hạnh phúc của em vui vẻ. Cuối cùng thì anh cũng như bao kẻ khác thôi."
Với mỗi đứa trẻ, nụ cười là đôi cánh thiên sứ, là hạnh phúc tuổi thơ nhưng với cô nụ cười đã mất đi từ ngày đó nên chăng chỉ còn đọng lại kỷ niệm mà thôi. Quá khứ có thể cho qua nếu ngày đó cô không mất đi mẹ nhưng ... Bây giờ bên cạnh đã có hai thiên thần, nỗi đau mất mẹ cũng đã vơi đi một chút nhưng họ lại sống vui vẻ sau khi đã gây bao sóng gió cho cuộc đời mẹ con cô. Giây phút đó cô không thể nào quên. Mẹ cô một mình nằm trên giường bệnh, trên người phủ chiếc khăn trắng.
Ký ức
- 'Mẹ à! Mẹ...mẹ ngồi dậy nói chuyện với con đi.mẹ...mẹ hứa sẽ khỏe lại mà.bác sĩ...l...à..m..ơ..n...làm ơn cứu mẹ cháu đi'
Ở đó, một người con gái vừa nắm bàn tay đã lạnh của người mẹ vừa dập đầu những còn lại van xin cứu sống mẹ mình. Đáp lại đó chỉ là những cái lắc đầu với câu nói" chúng tôi đã cố hết sức".Giờ chỉ còn lại cô và mẹ. Chỉ vài phút nữa người ta sẽ mang mẹ cô đi. Mất thật rồi. Tất cả đã hết.
- 'Mẹ à! Mẹ lạnh lắm phải không. Con cũng lạnh lắm, cô đơn lắm, hãy để con đi theo mẹ, để con chăm sóc mẹ nha mẹ. Con yêu mẹ lắm'. Nói rồi cô rút con dao nơi đĩa hoa quả để kết thúc cuộc đời mình, theo mẹ đi đến một thế giới mới không còn khổ đau, để cô được mãi mãi ở bên cạnh mẹ, để không cô đơn.
- 'Anh ơi! Rubi đói bụng rồi nè. Mau về nấu cơm thôi'. Cô bé nheo mặt lại ,miệng nhỏ xinh chu lên phụng phịu.
- 'Anh cũng đói'. Rồi hai đứa trẻ nhìn nhau nheo mặt hề làm ai đi qua thấy cảnh này cũng phải phì cười.
- ' Hôm nay không về nhà nấu cơm, mẹ dẫn hai đứa đi ăn nhà hàng được không?'
- 'yes, mama. Ăn KFC nữa được không mẹ. Cu Bin muốn ăn. Rubi muốn ăn không?' Nháy mắt với em gái, nhận được cái gật đầu như ý. Ba mẹ con dẫn nhau đến nhà hàng Cơm Việt.
* Chương 3: Bắt đầu thực hiện
Trong phòng TGĐ tập đoàn Golden star
- 'Thưa TGĐ đã điều tra được các tập đoàn và công ty là đối tác của Hàn gia, trong đó ngoài An Mạnh là nhà đầu tư chủ lực thì Hoa Mai đứng thứ 2, hơn nữa có hai công ty con của tập đoàn chúng ta cũng đầu tư vào đó. Danh sách các công ty tôi đã gửi mail cho ngài.'
Một người phụ nữ vẫn làm việc với một bàn sổ sách mà không cần ngước nhìn người đối diện đang nói gì.
- 'Công ty nào?'
- 'Hòa Anh và Việt An'.
- 'Lý do đầu tư'
- 'Nghe nói là...'
- 'Không phải nghe nói mà mà chắc chắn có hay không'
- 'Vâng. Họ đầu tư vì đứng sau Hàn gia là An Mạnh. Họ cũng có ý định "kinh doanh hôn nhân" với cậu con trai duy nhất nhà Hàn gia nên...'
- 'Thay GĐ mới'
- 'Gì ạ!'
- 'Cậu không nghe rõ hay để tôi nhắc lại'
- 'Tôi...Tôi đã hiểu. Tạm thời để PGĐ lên thay được không?'
- 'Ừm. Cậu có thể ra ngoài'
- 'Vâng. À. Có thiệp mời của Hàn gia gửi tập đoàn ta'
- 'Ừ. Để đó. Tôi sẽ đích thân đến dự. Cậu đi làm việc đi.tiện thể đóng cửa lại'
Cánh cửa phòng cô đóng lại, một người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm như thoát được quả tạ 5000 kg khỏi người. Mỗi lần TGĐ gọi thì một thư ký quèn như anh như vào địa ngục.Lần này thì không ai lo nỗi cho hai tên GĐ ngu ngốc kia. Ai chẳng biết ông bà Lâm không sinh được con, bây giờ chỉ có mỗi cô con gái nuôi là cô làm chỗ dựa. Haiz.Chỉ mong hai người kia sớm được An Mạnh tiếp nhận chứ hiện giờ chẳng có công ty nào giám nhận "hàng thải" của Golden star. Làm việc với cô tuy chỉ một thời gian nhưng anh đã hiểu được tác phong làm việc của cô năng động nhưng lạnh lùng, sáng tạo nhưng độc đoán. Anh ngoài cái tên Ana và cô có hai tiểu thiên thần thì không biết gì về cô. Cô không bao giờ tiếp xúc nhiều với cấp dưới chứ đừng nói đến chuyện riêng tư.
Thư ký đã ra ngoài được một lúc nhưng cô vẫn không thể chú tâm làm việc. Cô lại nhớ đến anh. Anh đã sắp trở thành chồng người khác, anh có gia đình mới. Điều đó với cô giờ đã không còn quan trọng nữa bởi vì người anh lấy là cô ta- Hàn Kim- kẻ đã cướp đi của cô tất cả sau một đêm. Hàn Quân, ông hãy từ từ mà nếm chịu đau khổ. Đừng trách tôi, bởi chính ông đã ép tôi.
Ký ức
- 'Cha...cha đang nói gì vậy. Sao cha có thể ly hôn với mẹ con. Cha đang nói đùa phải không...cha...cha nói gì đi chứ'
- 'Tao không đùa. Tao với mẹ mày sẽ ly hôn, mày cũng theo mẹ mày luôn đi'
- 'Không. Em xin anh chúng ta ly hôn nhưng anh hãy để Hàn Lăng lại, dù gì nó cũng là con gái anh, anh không thể đối xử với nó như vậy được. Em xin anh'. Người phụ nữ trước mặt đang quỳ khóc lóc cầu xin cho đứa con như cô được ở lại, được sống như những đứa trẻ khác còn mình thì đang phải chịu bao đau đớn của bệnh tật, tủi nhục của tinh thần.
- 'Cô không ly hôn thì tôi cũng có cách khiến cô ký giấy. Ký đi, ký xong thì xéo'
- 'Ai gia. Cô mà cũng có lúc phải như hôm nay, thật là ông trời không phụ lòng người mà. Còn nữa nha. Con anh Quân là Hàn Kim và Hàn Dự nha. Các con. Lại đây xem kịch hay này. Đúng là thấy kẻ sang bắt quàng làm họ. Anh. Tới giờ đi nghỉ rồi. Lưu luyến gì cái thứ đàn bà ngu ngốc, không sinh được nổi mụn con trai. Chậc chậc. Tội nghiệp cho mẹ con cô quá. Còn không mau biến đi. Quản gia, tống cổ mẹ con họ ra ngoài'
- 'Tội nghiệp chị thật. Tôi đã bảo sẽ có ngày tôi trở thành tiểu thư duy nhất của Hàn gia. Giờ chị hiểu rồi chứ. Haha'.Cô ta lướt qua cô, rủa vào tai cô những lời bẩn thủi, con người vốn là vậy, cô giờ đâu còn là thiên kim tiểu thư nữa.
- 'Hàn Kim.Vào ngủ thôi. Con định chơi với mấy con chó đó hả. Thân phận con chơi làm gì cho bẩn. Quản gia, ông còn không mau tống mấy cái thứ rác rửi đó đi'
- 'Chậc.Tưởng có trò gì hay hóa ra lại phải "ngắm" chó. Thiếu gia tôi buồn ngủ. Ông đi trải giường cho tôi. Mất cả giấc ngủ ngon'
- 'Không . Em xin anh đừng đuổi con mà'
- 'Mẹ. Đứng dậy. Chúng ta đi'
- 'Phu nhân. Xin lỗi. Chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ mong bà thông cảm'
Cô kéo mẹ đứng dậy, nhìn nhà lại một lượt, bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào chảy máu, máu rơi từng giọt như trả lại cho ông ta, căn nhà này chứng kiến cô lớn lên, nhục nhã ngày hôm nay nhất định cô sẽ trả lại họ gấp bội. Hãy chờ đi.
Cô lắc đầu để xua đi ký ức. Những năm qua cô đã sống trong thù hận. Mệt mỏi. Cô nghĩ đến người mẹ đã khuất, đến hai thiên thần bé nhỏ cô lại gượng dậy, chỉ một thời gian nữa tất cả sẽ kết thúc. Khi đó cô sẽ đưa con đến một nơi thật xa để quên đi tất cả.Haiz. Trước tiên cô phải lo vụ đám cưới cô " em gái" vào cuối tuần này nữa.
- 'Alo. Lam à. Tôi đây'
- 'Ừ. Có chuyện gì mà bà gọi tôi giữa cái lúc tôi đang chiến đấu hả. Bà có biết người ta bảo trời đánh tránh bữa ăn không hả. Hừ'
- 'Rồi. Sorry bà nha. Thế ăn xong chưa, lát qua nhà tôi bàn chút chuyện nha, với lại bọn trẻ cũng nhớ bà lắm'
- 'Tôi mà lại. Ai nhìn thấy tôi cũng yêu hết ấy chứ'
- 'Thế sao không kiếm người rước bà đi cho tôi nhờ, định mọc rễ hả hay chờ anh nào trồng cây si trước cửa nhà bà'
- 'Ơ hay, tôi chưa muốn lấy chồng nha, châm ngôn của tôi nhắc bà nghe lần nữa "gái 30 đang còn xuân chán" mà tôi đây mới 27 nha. Mà bà ăn cơm chưa'
- 'Chưa'
- 'Bà khùng hay điên có thâm niên vậy. Bà muốn cái dạ dày của bà loét đến độ nào nữa'
- 'Ờ biết rồi. Khổ lắm nói mãi. Bye bà nha. Lát qua tôi đó. Bye bye'
"ơ hay cái con nhỏ này tôi còn chưa nói xong mà bà giám tắt máy. Lát xem tôi xử lý bà thế nào, thôi ăn cái nữa không lại có tội với mấy bác nông dân"
Tại nhà Hàn Lăng
- 'Mẹ ơi, dì Lam đến rồi nè. Pizza tụi con đâu hả gì'.Vừa nói hai đứa trẻ chạy ùa lại lùng sục túi dì.
- 'Bẩm mấy cô cậu, ở đây ạ. Cô cậu cho con ngồi xuống nữa chứ'
- 'Hoan hô dì Lam. Yêu dì nhất. chụt chụt chụt.hihi'
- ' Mấy nhóc này chỉ có thế là giỏi. Thế dì xinh hơn hay mẹ con xinh hơn'
- 'Ờ thì cái này còn tùy vào dì nữa. hihi'.hai anh em nháy mắt nhau. tâm hồn của những đứa trẻ 5 tuổi rất dễ chiều, chúng chỉ cần ăn món khoái khẩu, đi chơi và yêu thương chúng là đủ.
- 'Thôi hai đứa rửa tay rồi vào phông bếp ăn cho mẹ và dì nói chuyện'
- 'yes mama'
Nhìn con đi khuất vào nhà ăn rồi cô mới dám nói
- 'Lam à. Bà nhậ được thiệp cưới rồi phải không'
- 'Ừm. Cha cu Bin với Rubi hả. Bà có sao không. Bà cũng nhận được hả. Đúng là những kẻ vô tâm,hợp đôi thật, một kẻ ruồng bỏ vợ con, một kẻ chiếm đoạt tài sản người khác, giờ bà định xử lý thế nào, có đi dự không'
- 'Có chứ. Mà bà đừng nói to kẻo bọn trẻ nghe được, dù sao thì anh ta cung không biết sự tồn tại của bọn trẻ'
- 'Thì lúc đó anh ta đang ôm gái thì sao biết được bà có mang. Hôm đó tôi vợ bà cùng đi. Lăng náy. Nên nhớ lúc nào bà cúng có tôi bên cạnh biết không'
- 'Tôi biết rồi. Cảm ơn bà nhiều nha'
- 'Thôi đi ra với bọn trẻ đi'
- 'Ừm'
- 'Hai đứa ăn ngon không, hôm sau gì mua tiếp nữa nha'
- 'Thanks dì nha. Ơ sao anh Bin không ăn nữa. Em ăn hết đó nha'
- 'Sao con không ăn nữa. Không ngon à. Hôm sau mẹ mua Pizza hải sản được không'
- 'Không sao đâu mẹ, con hơi mệt thôi. Con về phòng trước đây'
- 'Bà có thấy thằng bé này kỳ kỳ không, nếu không phải con bà tôi còn tưởng nó là ông cụ non đấy. Haha'
- 'Dẹp ngay cái tư tưởng đó lại đi. Chắc hôm nay nó mệt thôi'
- ' Mẹ ơi, thế anh Bin là ông cụ non hả mẹ'
- 'Không phải đâu, con ăn đi rồi lên lầu học bài'
- 'Vâng'
Sau khi Lam về, còn lại một mình cô thu nhỏ thân mình trên sofa."Tại sao cu Bin hôm nay lại kỳ quăc như vậy, đó là món khoái khẩu của nó mà, hay nó nghe được mình với Lam nói chuyện, nhưng nếu nghe được thì chắc chắn nó sẽ hỏi, thôi quên đi, chắc nó chỉ bị mệt, đi làm việc thôi". Nhưng cô đâu biết rằng trong căn phòng nhỏ kia Gia Bảo(cu Bin) đang khóc. Quả thật là anh em sinh đôi nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, Rubi lém lỉnh,nghịch ngợm còn Bin trầm hơn, hiểu biết hơn cũng có thể nói suy nghĩ lớn trước tuổi. Bé khóc vì bé yêu thương mẹ, bé ghét tất cả những ai đối xử không tốt với mẹ bé. "Bin ghét bọn họ, kể cả cha Bin"
Cô ngồi bồn chồn một mình, hôm nay cô dậy rất sớm, có lẽ vì không ngủ được, một loạt những công văn, kế hoạch cần xử lý cô cũng không chú tâm vào được. Cô cứ ngồi chờ những tia nắng yếu ớt của buổi bình minh, nhưng sao hôm nay thời gian trôi qua nhanh vậy. Cô cứ ngồi. Hôm nay anh sẽ là chú rễ, chắc chắn anh sẽ rất đẹp trai. Năm đó anh đã hứa sẽ nắm tay cô vào lễ đường, vậy mà khi cô đau khổ nhất anh lại bỏ rơi cô, đi ôm hôn một người con gái khác, người đó giờ sắp thành vợ anh, là kẻ đã cướp đi tất cả của cô. Anh sẽ có một cuộc sống mới, một gia đình mới mà không có mặt cô và các tiểu thiên thần. Rồi sau này bọn trẻ lớn lên cô sẽ phải nói với chúng về cha chúng như thế nào, cô không thể mãi lừa dối con rằng cha chúng là nhà du hành vũ trụ nên không thể bên cạnh chúng được. Cô đã thấu hiểu cảm giác không có cha bên cạnh, cô đơn, lạnh lẽo, cô không muốn các con cô cũng phải chịu như cô, nhưng anh...người đàn ông duy nhất cô yêu đã bỏ rơi cô để đến với người phụ nữ khác, cũng như cha cô đã ruồng bỏ mẹ con cô khiến cô thành kẻ mồ côi. Lần đầu tiên kể từ ngày mẹ ra đi, cô khóc...khóc cho con cô...khóc cho cô...tại sao cuộc đời này lại bất công với cô như vậy. Cho cô tất cả rồi lại lấy đi của cô chỉ trong một đêm.Hết thật rồi, giờ cô chỉ còn lại con, cô phải bảo vệ chúng và trả thù.
- 'Lăng, sao bây giờ bà đi chưa'
- 'Tôi đang trên đường đến đón bà nè. Đến rồi. Lên xe'
- 'Ok'
- "Alo. Thư ký Phong, cậu báo cho giới báo chí biết hôm nay đích thân tôi sẽ đến dự tiệc cưới Hàn gia và Vũ gia, báo cho tất cả mọi người"
- 'Bà định làm gì vậy'
- 'Tạo cho họ không khí vui vẻ hơn thôi. Đi xem kịch hay thôi'
Tại khuôn viên nhà họ Vũ
Tiếng nhạc du dương, tiếng người nói chuyện, chúc mừng không ngớt, tụa như đây là buổi làm ăn theo kiểu xã giao chứ không phải hôn lễ
- 'Đến rồi'
- 'Cô dâu hả'
- 'Còn hơn ấy chứ. TGĐ-người thừa kế duy nhất tập đoàn Golden star-Ana. Từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu xuất hiện, đủ thấy họ coi trọng lễ cưới này như thế nào. Tới rồi kìa'
Giữa lòng thủ đô Hà Nội, trong khuôn viên của một biệt thự tầm cỡ, cô đã trở lại nơi mà người đàn ông cô yêu lớn lên, nơi anh phản bội cô, cô đứng đây với tư cách là khách mời danh dự -TGĐ-người thừa kế duy nhất tập đoàn Golden star-Ana.