wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
……………………
Khóc một hồi lâu Ánh Minh không muốn tiếp tục nữa cô nhanh chóng thu thập đồ đạc đi tìm Thiên Kỳ cô bị oan cô không làm sai vì vậy cô phải giải thích và anh phải lắng nghe .
Tới nhà Thiên Kỳ cô bấm chuông nhưng người mở cửa lại là Thiên Hoàng , Ánh Minh vội vã hỏi
- Thiên Kỳ đâu ?
Thiên Hoàng nhìn Ánh Minh mặt tái nhợt khóe miệng còn vương tia máu hai má sưng đỏ sửng sốt
- Chị sao thế này ?
Ánh Minh không có thời gian giải thích nắm chặt tay Thiên Hoàng
- Nói đi anh ấy đâu
Thiên Hoàng đang định nói gì đó thì một giọng lạnh lung vang lên phía sau
- Sao vậy mới đó đã không chịu nổi cô đơn tới tìm em trai tôi lấp đầy khoảng trống sao ?
Thiên Hoàng khó hiểu nhìn Thiên Kỳ , Ánh Minh cắn môi tới chảy máu không muốn để tâm tới sự đả kích của anh cô quay sang nói với Thiên Hoàng
- Cho bọn chị chút riêng tư được không ?
Thiên Hoàng chỉ đơn giản nghĩ họ giận nhau nên gật đầu đi ra ngoài , Ánh Minh đi vào nhà nén cảm giác đau đớn toàn thân cô nói
- Thiên Kỳ nghe em nói được không ?
Thiên Kỳ hiện tại đã uống rất nhiều rượu trong lòng ngoài hình ảnh Ánh Minh cùng Joe quấn lấy nhau áo quần xộc xệch ra thì không có gì khác , giận dữ lấn áp lý chí anh đi tới tóm lấy Ánh Minh kéo cô lên phòng mình . Vừa vào phòng anh đã hôn cô một cách dữ dội nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây , nụ hôn trước đây yêu thương bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ chính là thô bạo là đau đớn bấy nhiêu . Ánh Minh bị đau theo bản năng cắn mạnh vào môi anh đẩy anh ra , Thiên Kỳ lau khóe môi rỉ máu cười lạnh
- Sao vậy , tự mình đưa tới cửa còn giả vờ thanh cao sao ?
Ánh Minh đau đớn cả thể xác và tâm hồn nhưng gắng nhịn nhỏ nhẹ nói
- Xin anh nghe em được không bọn em không làm gì cả anh phải tin em
Thiên Kỳ tới gần Ánh Minh nắm lấy cánh tay cô bóp chặt nói lớn giọng nói lạnh lùng đay nghiến
- Tin cô , tôi muốn cùng cô trải qua sinh nhật vui vẻ cô lại vì một câu nói không bằng chứng mà bỏ đi lao vào vòng tay thằng đàn ông khác cô còn tư cách để bảo tôi tin cô sao ? Không sao dù không có được tất cả của cô nhưng tôi cũng muốn có được một chút gì đó từ cô như vậy mới công bằng vì dù sao tôi cũng đã tốn biết bao công sức cũng như tiền bạc để theo đuổi cô không phải sao ?
Anh lạnh lùng nói rồi thô bạo xé tan quần áo mỏng manh trên người Ánh Minh hôn cô cuồng nhiệt mạnh mẽ khiến cô đau đớn Ánh Minh muốn cự tuyệt nhưng không thể trong đầu cô trống rỗng ngoài những lời nói cay nhiệt đó thì không còn gì cả thì ra trong mắt anh cô là như vậy sao nhắm mắt lại chấp nhận số phận một giọt nước mắt lặng lẽ rơi bên gối hai tay nắm chặt ga trải giường cô tự nhủ “ Kim Ánh Minh mày yêu anh ấy vậy mày cứ cho anh ấy đi cho dù sau này có không ở bên nhau ít ra mày cũng đã từng thuộc về anh ấy dù chỉ một lần vậy là đủ rồi “
Trong khoảnh khắc ấy tuy anh không có một chút ôn nhu tuy đau đớn ấy khiến cô cảm giác như than thể bị xé ra lfm đôi nhưng trong trái tim cô còn đau hơn gấp trăm gấp nghìn lần cô không nhớ gì cả chỉ nhớ rằng cô đã nói
- Em yêu anh
Và anh trả lời bằng một ánh mắt lạnh lùng xa cách ………….
………………………………………
Màn đêm buông xuống cơn mưa nặng hạt kéo dài từng tiếng sấm rền vang nặn nề , Ánh Minh từ từ mở mắt nhìn bầu trời tối đen mặc kệ thân thể đau đớn cô ngồi dậy nhin xung quanh , căn phòng u tối le lói ánh đèn vàng của chiếc đèn ngủ ở đầu giường làm căn phòng trở nên lạnh lẽo âm u . Trên mặt thảm những mảnh quần áo rơi vãi khắp nơi mùi rượu nồng nặc bao phủ căn phòng , Ánh Minh nhìn lại bản than mình hiện nay cánh tay đỏ ửng vì bị anh nắm quá chặt trên người đầy những vết đỏ nhỏ vụn chứng tỏ cho sự trong trắng của cô đã không còn nước mắt lại rơi cô thủ thỉ nói thầm
- Thì ra là sự thật
Nhìn gương mặt ngủ say của Thiên Kỳ bên cạnh cô muốn đưa tay xoa đi cặp lông mày nhăn nhó nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung cô giễu cợt bản thân mình
- Ích gì chứ ?
Ánh Minh rời giường quấn chăn quanh người nhanh chóng tìm đồ để mặc nhưng cô chợt bối rối anh đã xé cả rồi , đi xung quanh căn phòng cô nhớ ra đồ đạc mình vẫn để bên ngoài cô nhanh chóng đi ra phòng khách lấy quần áo mặc vào tuy muốn bỏ đi nhưng ai biết nếu đi rồi cô liệu còn có thể gặp anh ? Ánh Minh quay lại căn phòng ấy nhìn anh đang ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt cô cúi xuống hôn lên trán anh một giọt nước mắt rơi xuống cô ngẩng đầu lau đi nước mắt xoay người rời đi . Đêm nay có lẽ là lần cuối cùng họ ở bên nhau lòng tin của anh đã cạn kiệt tình yêu cũng chẳng còn hy vọng về tương lai cũng theo mưa bão cùng sự trong trắng của cô biến mất , đêm qua là kí ức cuối cùng của họ tuy đau đớn nhưng cô sẽ không bao giờ quên …
Trong cơn mưa nặng hạt thân hình nhỏ bé run rẩy bước đi trên con đường thưa vắng Ánh Minh ngước lên nhìn trên tầng cao nhất một căn hộ còn sánh đèn ánh mắt bi thương lạnh lẽo rồi lại cúi đầu bước đi , mùa đông có thể lạnh nhưng trong lòng cô còn lạnh hơn …
Chap 55

Bình minh dần hé rạng trong căn phòng đã bớt đi vẻ âm u lạnh lẽo khi ánh sang ban ngày chiếu vào Thiên Kỳ nhíu mày từ từ tỉnh dậy đầu anh nhói đau từng cảnh tượng không biết là mơ hay thực được tua lại một cách chân thật trong đầu anh , Thiên Kỳ mở mắt khuôn mặt hốt hoảng nhìn quanh lần nữa chỉ thấy từng mớ vải rách hỗn độn rơi khắp nơi trên sàn nhà chứng tỏ điều trong giấc mơ kia là thật nhưng cô gái kia thật là Ánh Minh sao ? Thiên Kỳ cười tự giễu bản than mình suy nghĩ quá nhiều làm sao có thể là cô ấy ? vén chăn lên muốn xuống giường đột nhiên một vết máu đỏ tươi dính trên ga trải giường thu hút sự chú ý của Thiên Kỳ anh hoảng hốt tìm khắp nơi trong phòng nhưng không thấy ai cả cho dù cô gái đó là ai thì cũng đã đi rồi . Mệt mỏi đi vào phòng tắm , tắm rửa sạch sẽ mùi rượu khó ngửi trên cơ thể Thiên Kỳ quay lại phòng thì cửa bật mở Thiên Hoàng nhìn cảnh tượng hoang tàn trong phòng kinh ngạc hỏi anh
- Anh đã làm gì chị ấy ?
Thiên Kỳ ngồi xuống giường khan giọng hỏi lại
- Ai ?
Thiên Hoàng tức giận gầm lên chạy tới tóm áo Thiên Kỳ hét lớn
- Anh đã làm gì Ánh Minh ? chị ấy đâu ?
Thiên Kỳ nhếch môi cười nhạt
- Cô ta có chết cũng chả lien quan anh , anh và cô ta chia tay rồi
Thiên Hoàng càng nghe càng mất hết kiên nhẫn hét lên
- Anh điên rồi đêm qua chị ấy tới tìm anh , anh đã làm gì chị ấy
Thiên Kỳ choáng váng đầu óc đứng phắt dậy nắm cổ áo Thiên Hoàng
- Nói lại , đêm qua ai đến tìm anh ?
Thiên Hoàng buông tay ngồi xuống giường tự trách
- Lẽ ra em không nên để chị ấy ở lại một mình
Thiên Kỳ hét ầm lên
- Tại sao cô ta ở đây ?
Thiên Hoàng ngẩng lên nhìn anh , ánh mắt bi thương nghẹn ngào kể lại
- Hôm qua em vừa về nhà thì gặp chị Minh chị ấy vừa gặp em đã kích động hỏi anh ở đâu , đúng lúc đó anh suất hiện thấy hai người như đang giận dỗi em muốn để cho hai người nói chuyện riêng nên ra ngoài không ngờ lại ra nông nỗi này
Thiên Kỳ sụp đổ hoàn toàn , giấc mơ kia hoàn toàn là thật và cô gái kia chính là Ánh Minh anh đã làm cái quái gì thế này ? Nhưng nghĩ lại sự phản bội đó anh lại cảm thấy hả hê đó là cái giá của sự phản bội anh ngẩng lên nhìn Thiên Hoàng dặn dò
- Đi tìm Ánh Minh đi
Thiên Hoàng không hiểu ý anh hỏi lại
- Tại sao anh không đi ?
Thiên Kỳ cười nhạt
- Chia tay rồi tìm làm gì ?
Thiên Hoàng tức giận đứng dậy túm áo anh gằn giọng
- Anh không chịu trách nhiệm ?
Thiên Kỳ ngửa đầu cười lớn
- Tại sao ? dù sao nếu hôm qua cô ta chống lại chắc chắn sẽ không có chuyện gì , anh thấy cô ta chính là muốn chuyện đó sảy ra thì đúng hơn còn trách nhiệm đừng mơ nữa nếu là hai ngày trước anh sẽ không ngần ngại lấy cô ta về nhưng bây giờ bộ mặt thật của cô ta đã lộ tẩy anh không muốn dây dưa với loại phụ nữ đó
Thiên Hoàng càng nghe càng tức giận tuy không biết họ có chuyện gì nhưng Thiên Kỳ cũng không thể như vậy được , Thiên Hoàng nhanh chóng gọi điện cho Ánh Minh nhưng luôn là tắt máy
Thiên Kỳ ngồi bên cạnh lạnh nhạt hỏi
- Không gọi được ?
Thiên Hoàng chạy ra ngoài trước khi đi còn để lại một câu
- Thiên Kỳ khi tôi quay lại anh hãy giải thích rõ rang cho tôi …
Thiên Kỳ ngồi một mình trong phòng nhìn những mớ quần áo hỗn độn trong nhà nhớ lại cảnh tượng tối qua anh đã cưỡng bức cô ư ? hay là cô tự nguyện ? Thiên Kỳ hai tay ôm lấy đầu không muốn suy nghĩ thêm nữa đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ .
…………………………………………..
Thiên Hoàng chạy tới nhà Ánh Minh thì gặp Ánh Nguyệt cùng Quốc Tuấn anh vội vàng hỏi
- Nguyệt chị Minh đâu chị ấy có về nhà không ?
Ánh Nguyệt lắc đầu
- Không chị ấy đi công tác từ hôm trước nghe nói tối nay mới về mà ?
Thiên Hoàng lắc đầu lo lắng
- Không chị ấy đã trở về đêm qua rồi nhưng sảy ra một số chuyện nên biến mất không biết đã đi đâu nữa điện thoại thì tắt máy
Ánh Nguyệt lo lắng đứng lên
- Sảy ra chuyện gì ?
Thiên Hoàng cũng không biết đã sảy ra chuyện gì cũng không muốn nói ra những gì mình chứng kiến bèn nói tránh đi
- Anh cũng không rõ nhưng Thiên Kỳ nói bọn họ chia tay nhau rồi
Ánh Nguyệt kinh ngạc đứng lên tức giận hét
- Anh ta đã làm gì chị gái em ? anh nói đi anh ta đang ở đâu ? em sẽ giết chết anh ta
Quốc Tuấn nhanh chóng đứng lên kéo tay cô lại ngăn cản cô kích động mà làm liều khan giọng nói
- Bình tĩnh đã mấy chuyện đó tính sau bây giờ quan trong là tìm Ánh Minh xác nhận chị ấy không sao đã rồi sẽ tìm hiểu giữa họ có chuyện gì , Ánh Nguyệt em ngồi xuống bình tĩnh lại gọi Linh và Dương bảo các em ấy về nhà ngay lập tức
Ánh Nguyệt gật đầu đứng lên đi vào trong gọi điện thoại . Quốc Tuấn đập tay lên vai Thiên Hoàng chấn an
- Không sao đâu đừng lo lắng chị Minh không phải là người yếu đuối chị ấy sẽ không sao đâu
Thiên Hoàng gật đầu nhưng sắc mặt lo lắng không giảm bớt chị ấy mạnh mẽ nhưng một cô gái bị như vậy làm sao có thể sống nổi “ Ánh Minh chị đang ở đâu , chị về đi được không dù có chuyện gì em cũng sẽ giúp chị tìm ra sự thật chỉ cần chị quay về chị về đây được không ? “
………………………………………………….
Trong căn nhà nhỏ mọi ngày chàn ngập tiếng cười cùng sự vui vẻ nay lại toát ra một vẻ lạnh lẽo những tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng truyền ra ngoài , Thiên Bảo nắm bà tay Ánh Dương nhẹ nhàng chấn an
- Không sao đâu chắc chắn sẽ tìm thấy chị ấy thôi
Ánh Linh bình tĩnh nhìn Thiên Hoàng hỏi
- Thiên Kỳ nói chia tay rồi là ý gì ? Sao anh ta không đi tìm chị Minh
Thiên Hoàng lắc đầu
- Anh cũng không hiểu anh ấy nghĩ cái quái gì nữa nhưng anh tin anh ấy chắc chắn sẽ đi tìm chị Minh thôi
Thiên Hoàng nói không hề sai , ở công ty Thiên Kỳ liên tục cảm thấy lo lắng không yên anh biết bản than mình đã làm gì với cô , tuy trong lòng có chút cảm giác hả hê khi có được cô nhưng cảm giác vui vẻ đó dần tan biến lo lăng lại cuộn trào trong anh , Thiên Kỳ nghĩ đi nghĩ lại xem Ánh Minh có thể ở đâu vì ở đây cô chẳng có bạn bè gì cả vậy cô sẽ đi đâu ? Sự lo lắng ngày càng tăng lên Thiên Kỳ không chịu nổi cảm giác này nữa anh đi ra khỏi phòng nói với thư kí vài câu rồi chạy đi tìm Ánh Minh …
……………………………….
Trên một ngọn đồi cô lập hoàn toàn với sự phòn hoa ồn ào của thành phố , một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển hiên ngang rực rỡ hai hang cây xanh chia thàng hai hàng của lối đi . Joe cất xe vào gara sau đó đi vào trong nhà , Như Ngọc đang ngồi an nhàn đọc báo vừa nhìn thấy anh tới liền mất hứng hỏi
- Tới làm gì ?
Joe ngồi xuống sô pha hai chân vắt chéo nhìn cô
- Có chuyện muốn cô giúp
Sau khi người giúp việc mang trà ra đặt lên bàn rồi nhanh chóng ra ngoài , Như Ngọc ngồi thẳng lưng nhìn Joe nói rõ ràng
- Tôi với anh đã không còn lien quan gì tới nhau nữa tại sao tôi phải giúp anh ?
Joe vẫn ung dung uống trà nhìn cô cười
- Không có quan hệ ? cô nghĩ cô có thể cứ vậy mà phủi sạch quan hệ của chúng ta sao , cô không thể đâu
Như Ngọc tức giận đứng lên khỏi ghế chỉ tay vào mặt Joe hét lên
- Tôi nói cho anh biết giữa chúng ta chẳng có gì để gọi là không thể cắt đứt cả tôi nói hết là hết anh hiểu chưa ?
Joe ngồi yên tại chỗ nhàn nhã nâng tách trà lên uống một ngụm nhỏ rồi đáp lại
- Được vậy tất cả những chuyện chúng ta đã làm với Kim Ánh Minh tôi sẽ công khai ra hết
Như Ngọc sợ hãi
- Anh sẽ không dám …
Joe cười lớn đi tới chỗ Như Ngọc thì thầm vào tai cô
- Thử xem , Joe này trước nay không có chuyện gì là không dám làm cả
Dừng một lát anh đi tới chỗ của mình ngồi xuống nhún vai bình thản nói tiếp
- Với lại cho dù tôi có nói ra thì tôi cũng chẳng tổn thất gì nhưng ngược lại cô sẽ mất tất cả …
Như Ngọc sợ hãi run rẩy ngồi thụp xuống đất cô hoảng sợ lắp bắp
- Anh ….. muốn … gì ?
Joe cười lớn đ tới bên Như Ngọc kéo tay cô đứng dậy ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ nói
- Ngoan lắm , anh biết em sẽ như vậy mà
Như Ngọc khó chịu vùng ra khỏi vòng ôm của anh , Joe nhún vai không để ý tới hành động đó của cô đi thẳng vào vấn đề chính
- Được rồi không giỡn nữa , tôi muốn cô ăn cắp thong tin mật của T.K đem tới cho tôi
Như Ngọc lập tức phản đối
- Không tôi không thể làm vậy
Joe cười lạnh đi tới nắm lấy cằm Như Ngọc bắt cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh . ánh mắt sắc nhọn nhìn cô chăm chú gằn giọng
- Nói lại , cô làm hay không ? đừng tưởng cô có ông bố già của mình làm chỗ dựa thì cô sẽ thoát khỏi tôi Như Ngọc à tôi có thể chỉ trong một chốc lát khiến cô mất đi tất cả
Như Ngọc sợ hãi run rẩy cô đã làm ra chuyện gì thế này ? Joe thấy Như Ngọc sợ hãi hài lòng buông cô ra
- Tôi cho cô hai ngày để mang tài liệu về T.K toàn bộ thong tin mật mang tới cho tôi nếu không hậu quả sẽ rất khó lường
Bỏ lại Như Ngọc ngơ ngác Joe bỏ đi , Như Ngọc nước mắt từng giọt chảy xuống tự trách bản than mình
- Mày đã làm gì ? Như Ngọc mày đã làm gì thế này ?
Chap 56

Bầu trời âm u mây đen bao phủ từng cơn mưa nặng hạt nặng nề rơi xuống đôi vai gầy , một than hình run rẩy hai tay ôm lấy đôi vai gầy nặng nhọc bước trên đường khuôn mặt mệt mỏi tím tái vì lạnh Ánh Minh nặng nề ngước lên nhìn bầu trời mưa không ngớt cô đã đi như vậy bao lâu rồi chính cô cũng không biết nữa chỉ biết rằng bây giờ cơ thể rất mệt chân nhũn ra như muốn quỵ xuống . Từ khi ra khỏi nhà Thiên Kỳ , Ánh Minh không dám quay về nhà nữa cô không biết mình lo sợ điều gì có lẽ điều cô lo sợ chính là Thiên Kỳ tới tìm cô và buông ra thêm những lời tàn nhẫn ấy những lời nói khiến lòng cô đau đớn đến ngạt thở . Đi mãi đi mãi bỗng nhiên Ánh Minh lờ mờ thấy một ngôi nhà gỗ rất quen thuộc cô cố lắng lê bước chân mệt mỏi đi tới ngôi nhà ấy , đó chính là ngôi nhà Thiên Kỳ đã tặng cô Ánh Minh nhìn căn nhà trước đây mỗi lần cô nhìn thấy đều chan hòa ánh nắng ấm áp bao phủ nhưng bây giờ thì mưa gió bão bùng âm u tới đáng sợ . Thân thể run rẩy Ánh Minh chậm bước tới căn nhà tìm chiếc chìa khóa hình trái tim anh để dưới thảm chùi chân mở cửa không khí ấm áp bao phủ lấy Ánh Minh cô nhìn quanh nhà mỉm cười nhẹ nhàng , toàn than mệt mỏi vô lực Ánh Minh nặng nề nhắm mắt lại ngã xuống thảm chìm vào hôn mê …
…………………………………
Cơn mưa nặng hạt dày đặc không dứt Thiên Kỳ lái xe đi mọi con phố nhưng vẫn không thể tìm thấy Ánh Minh , Thôiên Kỳ mệt mỏi dừng xe lại bên đường ánh mắt nhìn về phía xa lo lắng không yên
- Ánh Minh em đang ở đâu ?
Bỗng nhiên trong đầu anh chợt lóe lên một tia hy vọng anh nhớ tới căn nhà nhỏ bên hồ có thể cô đến đó , anh lập tức khởi động xe trong bong đem dày đặc chiếc xe lao vút đi trong cơn mưa đêm xối xả .
Đén gần căn nhà nhìn căn nhà nhỏ không một ánh đèn anh cảm thấy suy sụp anh xuống xe mặc kệ cơn mưa đi đến trước cửa nhà cúi xuống muốn tìm chìa khóa mở cửa nhưng lại phát hiện nó không có ở đó , Thiên Kỳ thử đẩy cửa nhưng cửa không hề khóa anh mang theo tâm trạng chờ mong bước vào nhà đang bước đi mò mẫm trong bong tối muốn tìm công tắc bật đèn chân anh chợt vướng vào một thứ gì đo , Thiên Kỳ sợ hãi lùi lại lấy điện thoại từ trong túi áo soi xuống dưới . Một than ảnh nhỏ bé co rúm đáng thương nằm trên sàn nhà khiến anh giật mình hoảng sợ hét lên
- Ánh Minh …
Ánh Minh mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình nhưng cô không tài nào mở nổi mắt nhìn cô mơ màng mở miệng
- Thiên Kỳ …
Thiên Kỳ không nghe thấy lời cô nói khẩng trương ôm lấy Ánh Minh đưa cô vào phòng nghỉ . Đặt Ánh Minh lên chiếc giường êm ái cảm nhận than thể cô run rẩy nhè nhẹ vì lạnh Thiên Kỳ nhìn quần áo cô ướt sũng lúng túng không biết làm thế nào , suy nghĩ một chút anh lại thấy Ánh Minh co người lại run rẩy Thiên Kỳ không quan tâm lễ nghĩa gì đó nữa dù sao những gì không nên làm họ cũng đã làm cả rồi còn lo sợ gì chứ ? Quyêt định trong chốc lát Thiên Kỳ đưa tay đặt lên quần áo Ánh Minh vùa cởi được một nút anh bỗng giật mình vì cô đã tỉnh dậy nhìn anh ngây ngô hỏi
- Anh làm gì thế ?
Thiên Kỳ buông tay nhìn Ánh Minh lạnh lùng nói
- Tỉnh rồi thì tự thay đồ đi có quần áo khô trong tủ
Vì căn nhà này là mua cho cô nên những đồ dung cần thiết như quần áo đồ vệ sinh cá nhân Thiên Kỳ đều chuẩn bị đủ cả , Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ lạnh lùng nói rồi bước ra khỏi phòng như thể chỉ cần ở với cô thêm một chút anh sẽ không chịu nổi vậy như thể cô là loài rắn độc nhất định phải tránh xa . Ánh Minh cố nén nước mắt xuống giường đi lấy quần áo khác để thay .
……………………………………….
Ở một nơi khác Thiên Hoàng ngồi gục đầu xuống hai tay vò tóc tới rối bù Gia Kiệt nói chuyện điện thoại xong quay sang nói với mọi người
- Không tìm được
Thiên Bảo đứng lên hỏi Ánh Dương
- Ngoài những chỗ đó ra chị ấy còn hay đi đâu nữa không ?
Ánh Dương lắc đầu buồn bã
- Không từ khi trở về nước chị ấy chẳng có bạn bè gì nữa ngoài những chỗ chị ấy hay đi cũng không nhiều
Quốc Tuấn trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói
- Hay gọi hỏi anh Thiên Kỳ đi anh ấy chắc chắn sẽ biết nhiều hơn chúng ta
Thiên Hoàng nghe vậy đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Thiên Kỳ nhưng anh tắt máy , thất vọng tràn trề anh quay lại nói với mọi người
- Tắt máy rồi để anh đi tìm anh ấy
Cầm lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà với sự ngơ ngác của mọi người xun quanh Ánh Nguyệt lo lắng nói
- Chị em sẽ không sao chứ ?
Quốc Tuấn vỗ vai cô chấn an
- Đừng lo lắng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng mưa vẫn rơi tí tách con đường ẩm ướt không người qua lại …
Ánh Minh thay xong quần áo bước ra ngoài phòng khách thì thấy Thiên Kỳ ngồi trên ghế nhìn cô chăm chú , Ánh Minh cúi đầu đi tới ghế chọn chỗ ngồi cách xa Thiên Kỳ rồi từ từ ngồi xuống . Thiên Kỳ cảm thấy Ánh Minh cố tình lảng tránh anh điều này khiến cho anh tức giận không phân biệt lời nói có thể mang bao nhiêu tổn thương vẫn lạnh lùng nói ra
- Cô tới đây làm gì , ôn lại kỉ niệm sao ? Hay muốn chờ tôi tới nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ?
Ánh Minh kinh ngạc nhìn anh , từ bao giờ anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy trái tim vì những lời nói của Thiên Kỳ mà nhói đau mắt cũng cảm thấy cay cay nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh lúc này , ngẩng mặt lên nhìn Thiên Kỳ cô nói
- Em không có ý định tới đây , khi nãy em bị lạc đường cứ đi mãi không ngờ lại tới đây
Thiên Kỳ cười khinh bỉ cô nghĩ rằng anh sẽ tin lí do vớ vẩn đó sao ? cô sai rồi
- Cô nghĩ tôi sẽ tin cô ?
Ánh Minh lắc đầu
- Em biết cho dù em có nói gì anh cũng chẳng tin em nữa vì vậy anh có tin hay không em cũng không quan tâm
Thiên Kỳ hoàn toàn bị sự bình tĩnh đáng ghét của cô chọc giận anh lạnh lùng nhìn lướt cô một lượt rồi những lời nói tàn nhẫn lại tuôn ra
- Chuyện đêm qua cô tính thế nào ?
Ánh Minh sững sờ anh đang hỏi cô chuyện đêm qua sao ? anh đang hỏi cô tính sao ư ? anh có thể tàn nhẫn tới mức độ này sao ? Ánh Minh đau sót cho chính bản thân mình nghẹn ngào nói
- Em không muốn nói lại chuyện đó nữa và em tin rằng anh cũng không muốn nhớ đến nên hãy quên đi
Nói rồi cô đi vào phòng lấy từ trong túi sách của mình một chiếc hộp nhung dài màu đỏ mang ra ngoài đưa cho anh nhẹ nhàng nói nhưng ai biết phía sau giọng nói bình thản nhẹ nhàng ấy chính là một trái tim đang rỉ máu ?
- Đây là giấy tờ căn nhà này , hôm nay em trả lại cho anh
Anh nhìn chiếc hộp nhung cách đây không lâu chính anh đã đưa lại cho cô nói với cô nhất định phải giữ cẩn thận không được làm mất đúng là cô không làm mất nhưng cô lại muốn đem trả nó lại cho anh , Thiên Kỳ đẩy chiếc hộp về phía cô nói
- Cô cứ giữ lấy coi như đây là sự bồi thường về sự việc sảy ra đêm đó
Thái độ anh khinh khỉnh lạnh lùng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn nhưng anh vãn muốn trừng phạt Ánh Minh vì cô đã phản bội lại còn bày ra vẻ mặt bất cần với anh .
Lúc này Ánh Minh đã hoàn toàn sụp đổ cô không biết nói gì cả , tình cảnh này giống như cô đi bán than vậy cô trao cho anh tất cả nhưng cô không cần anh cho cô cái gì hết vậy mà anh lại mang căn nhà có biết bao kỉ niệm đẹp của bọn họ làm thù lao cho đêm đó sao ? Cô hít một hơi thật sâu cố gắng nở nụ cười nói với anh
- Như vậy quá nhiều rồi em không cần anh cho em nhiều như vậy đâu
Nói xong cô tặng anh một nụ cười tươi tắn
Thiên Kỳ rất ngạc nhiên anh cứ nghĩ sau khi nghe những lời này cô sẽ chửi mắng hay khóc thét lên nhưng cô lại không như vậy , anh lạnh lùng nhìn biểu hiện của cô rồi nói
- Vậy cô cần gì ? nói đi bao nhiêu tôi cũng đáp ứng
Thiên Kỳ cũng ngạc nhiên vì bản thân mình anh bắt đầu tàn nhẫn như vậy từ bao giờ ?
Ánh Minh muốn khóc thét lên nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cô làm như vậy cô phải cười vì sự tôn nghiêm cuối cùng của bản than cô nhất định phải cười . Cô cổ vũ bản thân mình đứnh lên đi về phía Thiên Kỳ ngồi lên đùi anh lấy hai cánh tay choàng lên cổ anh rồi từ từ kéo đầu anh về phía mình , cô biết hành động như vậy chỉ làm anh thêm chán ghét khinh bỉ mình nhưng thì sao chứ dù sao đây cũng là lần cuối cùng cô có quyền được ôm lấy anh và hôn anh .
Nhìn gương mặt Ánh Minh đang từ từ tới gần Thiên Kỳ rất muốn đẩy cô ra nhưng anh không làm được khi hai đôi môi chạm nhau như có một thứ gì đó chạm nhẹ vào tim anh rất nhẹ anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng bắt đầu biến mình thành kẻ chủ động .
Nụ hôn khiến hai người khó thở cuối cùng cũng kết thúc Ánh Minh nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng nhỏ nhẹ nói
- Thứ em cần chính là cái này
Thiên Kỳ đẩy Ánh Minh ra khiến cô không chút phòng bị ngã xuống dưới sàn nhà tuy trên sàn có một lớp thảm nhưng khi cô bị ngã lưng lại va vào bàn gỗ khiến than thể đau điếng , Thiên Kỳ không biết cô bị đau lạnh lùng bước qua cô trước khi đi còn không quên nói thêm một câu
- Loại phụ nữ như cô thật không đáng để tôi phải hao tâm lo lắng
Ánh Minh cười tự giễu bản than mình ngu ngốc tại sao lại cố chấp muốn một nụ hôn cuối trước khi ly biệt để bản than phải thành ra như vậy chứ , cô vịn tay vào bàn đứng dậy đi lấy túi sách khi ra tới cửa cô nuối tiếc quay lại nhìn quanh căn nhà nhớ lại từng kỉ niệm đẹp mà mình và anh đã có ở đây trong lòng càng đau đớn trái tim như muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ cô đóng cửa xoay người rời đi căn nhà này từ nay có lẽ sẽ không ai tới nữa …
Cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng Thiên Kỳ ngồi trong xe nhìn bóng dáng cô khuất dần trong cơn mưa , tới khi bóng cô mất hẳn anh mới buồn bã khởi động xe bỏ đi , vừa lái xe anh vừa suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đang sảy ra anh không biết phải giải quyết sao cả mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến anh trong một chốc không thể tiếp nhận nổi chính bản than anh cũng không hiểu vì lí do gì khiến mình phải tàn nhẫn với Ánh Minh như vậy là do cô phản bội anh sao ? Hay vì thái độ bất cần của cô khi vừa nãy nói chuyện với anh ? Thiên kỲ thở dài dù sao anh cũng chẳng muốn quan tâm nữa anh yêu cô là sự thật nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận loại phụ nữ ngoài mặt thì chung tình nhưng bên trong thì lẳng lơ như vậy .
Trời mưa ngày càng to chiếc xe ô tô màu đen lao vút đi trong cơn mưa nặng hạt hòa vào dòng người , xe đông đúc nhưng tại sao trong dòng người , xe đông đúc đó trông nó lại thật cô đơn ?
Chap 57

Ánh sang chiếu rọi soi vào của kính của khách sạn Ánh Minh vẫn chìm trong mộng mị , cô mơ thấy Thiên Kỳ chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô ánh mắt ấy khiến Ánh Minh đau đớn khó chịu cô hét lên
- Thiên Kỳ
Rồi bật dậy nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ . Đưa tay lên xoa trán và mái tóc bết đầy mồ hôi cô mệt mỏi xuống giường , sau khi tắm rửa gột đi tất cả mồ hôi cùng sự khó chịu của cơn sốt đêm qua cô lại ngồi thẫn thờ trong phòng khách thôi mien chính mình rằng phải quên đi anh để sống tiếp để tất cả quá khứ đau khổ ấy theo mưa gió trôi đi . Đột nhiên cô nhớ ra bản thân đã rời đi rất lâu mà không gọi cho người nhà Ánh Minh bật máy điện thoại lên tin nhắn đến không ngừng đều là của ba cô em gái và Thiên Hoàng gửi tới cô không muốn gọi cho họ , không muốn họ biết chuyện của mình và Thiên Kỳ vì cô chưa sẵn sang tuyên bố họ đã chia tay hoàn toàn , tuy Ánh Minh biết cố chấp như vậy cũng chẳng có ích gì cả nhưng cô muốn mình phải mạnh mẽ khi nói cho mọi người chuyện này thở dài một hơi Ánh Minh cầm điện thoại nhắn tin cho Ánh Linh
“ Linh chị không sao đâu gần đây chị cảm thấy rất mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút , xin lỗi vì đi mà không nói gì nói với Dương và Nguyệt chị vẫn ổn nhé chị sẽ về nhanh thôi đừng lo lắng . À thời gian này chị muốn ở một mình nên sẽ tắt máy đừng vì không gọi được mà lo lắng cho chị “
Nhắn tin cho Ánh Linh xong cô lại tiếp tục gửi một tin nhắn khác cho Thiên Hoàng
“ Hoàng chị ổn không sao đâu , chị muốn nhờ em một chuyện cho dù Thiên Kỳ có nói gì về chị em cũng đừng trách anh ấy và cho dù em có biết bất cứ cái gì cũng đừng nói cho các em gái của chị “
Hai tin nhắn lần lượt được gửi đi Ánh Minh tắt di động nằm xuống giường ánh mắt không rời khỏi trần nhà , cô biết mình bị oan nhưng cô không muốn gải thích gì cả Joe đang làm gì cô không muốn quan tâm nữa cho dù anh ta có âm mưu gì thì cô cũng không muốn bị cuốn vào nó thêm một lần nào nữa sự đau đớn vì bị hiểu lầm này cô không chịu nổi thở dài một hơi Ánh Minh ngồi dậy tự nói với bản thân mình
- Ánh Minh mày phải nhớ không có anh ấy mày vẫn sẽ phải sống , sống cho mày cho gia đình mày
Nói tới đây cổ họng cô nghẹn lại nước mắt không ngừng rơi tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy ? cô yêu anh mười hai năm kể từ khi cô chỉ là một cô bé con ngơ ngác ông trời bắt cô phải xa anh sáu năm rồi để họ tái hợp nhưng tình yêu này chưa được bao lâu đã gặp bao nhiêu sóng gió và cuối cùng lại kết thúc trong bi thương rốt cuộc cô đã gây ra chuyện gì để phải bị trừng phạt như vậy ? Ánh Minh đã nói với mình phải kiên cường không được khóc nhưng cô không chịu nổi nữa nếu cứ kìm nén như vậy cô sẽ điên mất .
Trên sàn nhà lạnh lẽo một cô gái mặc chiếc váy trắng , mái tóc dài buông xõa trên đôi vai gầy không ngừng run rẩy gục xuống sàn nhà hai tay vô lực ôm lấy chính mình .Căn phòng im lặng ngoài tiếng nức nở nghẹn ngào của Ánh Minh thì không còn gì khác .
……………………………………..
Quán cafe sang trọng một đôi trai gái ngồi đối diện nhau cô gái xinh đẹp quyến rũ trong chiếc váy màu đen bó sát mái tóc màu nâu vàng được uốn xoăn buông thả bên đôi vai đầy đặn , chàng trai tuấn tú phong độ trong bộ comple màu xám bạc bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng cổ áo được nới lỏng để lộ vòm ngực rắn chắc . Như Ngọc len lén nhìn xung quanh rồi đẩy một cặp tài liệu về phía Joe cô nói
- Đây là những tài liệu anh cần
Joe mở cặp tài liệu nhìn lướt qua một số giấy tờ có ở bên trong anh mỉm cười hài lòng nhìn Như Ngọc dịu dàng nói
- Làm tốt lắm nhưng tôi cảnh cáo cô lần nữa đừng hé miệng nói cho ai nếu không
Nói tới đây anh dừng lại nhìn cô cười lạnh , Như Ngọc run rẩy gật đầu
- Tôi biết rồi , tôi có thể đi được chưa ?
Joe gật đầu
- Nhớ rằng chưa kết thúc đâu chúng ta sẽ còn gặp lại nhau
Như Ngọc không để ý tới lời nói của Joe quay người đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại .
Joe nhìn Như Ngọc hớt hải bỏ đi không dám quay lại dù chỉ một lần lại cười lớn anh đáng sợ vậy sao ? Mở cặp tài liệu trong tay ánh mắt lóe lên tia nhìn quỷ quyệt
- Thiên Kỳ hãy đợi đấy tất cả những gì anh có sẽ thuộc về tôi …
……………………………………………
Ánh Linh ngồi trong phòng khách đưa điện thoại cho mọi người đọc Gia kiệt đọc xong thở phào nhẹ nhõm vỗ vai Ánh Linh
- Chúng ta biết chị ấy vẫn ổn là được rồi
Ánh Nguyệt nhìn Thiên Hoàng chăm chú hỏi anh
- Anh nói đi chị em và Thiên Kỳ có chuyện gì ?
Thiên Hoàng lắc đầu buồn bã
- Anh cũng không rõ nhừn cả hai người họ đều nói đã chia tay nhưng anh không biết rốt cuộc đã có chuyện gì
Thiên Hoàng không hé răng một lời về những gì Ánh Minh đã phải chịu đựng tuy lòng rất đau vì sự mất mát của Ánh Minh nhưng nếu anh nói ra thì Ánh Minh sẽ mãi mãi không trở về nữa
Ánh Nguyệt trầm tư chốc lát rồi nói
- Em không cần biết họ đã sảy ra chuyện gì nhưng em biết rằng chị gái em đang đau khổ và em không muốn như vậy em sẽ tìm ra bằng được sự thật tất cả mọi chuyện
Ánh Dương gật đầu kiên quyết
- Đúng vậy em muốn tìm ra sự thật giúp chị ấy vì em muốn chị ấy trở về nhưng là về trong vui vẻ
Ánh Linh đứng lên nhìn Thiên Hoàng , thấy anh lắc đầu cô cũng mặc kệ
- Việc này có lien quan tới Joe
ThIên Bảo cùng Quốc Tuấn đồng thanh kêu lên
- Joe ?
Ánh Linh gật đầu nhìn Thiên Hoàng một chút rồi nói với anh
- Em biết anh không muốn cho mọi người biết việc của Thiên Kỳ và Joe nhừn việc này lien quan tới hạnh phúc và sự mất tích của chị gái em nên em không thể không nói
Ánh Linh đôi mắt kiên quyết nhìn Thiên Hoàng anh gật đầu
- Được anh không trách em , hay để anh nói cho dù sao anh cũng biết rõ hơn em
Ánh Linh gật đầu ngồi xuống để Thiên Hoàng từ từ kể lại sau khi anh kể xong người phản ứng đầu tiên là Gia Kiệt
- Joe đã từng làm trong công ty của gia đình tôi khi ở Mỹ đúng là anh ta đột ngột xin nghỉ việc mà không hề có lí do lãnh đạo trong công ty cũng rất ngạc nhiên vì quyết định của anh ta vì anh ta bỏ lỡ cơ hội phát triển lên chức vị cao hơn mà xin nghỉ việc .
Gia Kiệt vừa nói khỏi miệng không khí lại một lần nữa chìm vào im lặng người phản ứng đầu tiên là Quốc Tuấn anh hốt hoảng nói
- Cậu là thái tử của tập đoàn Hoàng Gia sao ?
Gia Kiệt gật đầu
- Đúng vì vậy tôi biết Joe anh ta rất có tài nhưng cũng rất thủ đoạn anh ta leo lên được chức vụ CEO của Hoàng Gia cũng là nhờ thủ đoạn của bản than thôi
Thiên Hoàng nhìn Gia Kiệt một chút rồi cười nói
- Vậy thì tốt chúng ta sẽ bắt đầu điều tra Joe từ khi còn ở Mỹ ngày mai Gia Kiệt và tôi sẽ qua bên Mỹ để điều tra mọi người ở lại hãy chú ý tới anh ta ok
Mọi người gật đầu đồng tình bắt đầu bàn kế hoạch để tìm hiểu ra sự thật …
Ánh Minh tỉnh dậy từ cơn mộng mị mở mắt nhìn quanh căn phòng trống rỗng cô lại cảm thấy lòng thật đau đúng rồi cô đang ở khách sạn chứ không phải ở nhà của mình tất cả mọi chuyện đã sảy ra đều là sự thật không phải là mơ , Ánh Minh mệt mỏi đưa tay lên xoa trán lấm tấm mồ hôi mỗi lúc trước khi đi ngủ cô luôn nguyện cầu tất cả chỉ là mơ thôi chỉ cần cô nhắm mắt lại khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ trở lại như trước anh vẫn yêu cô và cô vô tư như ngày nào ở cùng với gia đình của mình . Nhưng mỗi lần Ánh Minh tỉnh dậy cô vẫn ở trong căn phòng này và sự thật tàn nhẫn ấy lại dày vò cô tới đau đớn cho nên cô chỉ muốn ngủ để làm tê liệt chính mình để trong giấc mơ cô sẽ mơ thấy Thiên Kỳ dịu dàng chăm sóc cô như những ngày trước để cho dù có là giấc mơ cô vẫn có thể thấy anh cảm nhận sự dịu dàng của anh dù chỉ là giấc mơ .
Ánh Minh bước xuống giường , sau khi tắm rửa qua loa cô mặc vào người một chiếc váy màu trắng thuần khiết màu mà anh đã từng rất thích bước ra khỏi khách sạn hướng phía bãi biển mà đi tới . Bãi biển mùa đông thật là lạnh từng cơn gió thổi khiến song biển xô mạnh vào bờ những giọt nước lạnh giá bắn vào gương mặt gầy gò của Ánh Minh nhưng sao cô không thấy lạnh ? Phải trăng hiện giờ cô đã không còn cảm giác gì nữa ? Hai tay nhỏ bé tóm chặt lấy chiếc áo khoách dày cộp Ánh Minh chầm chậm đi tới một hòn đá to cô chèo lên trên sau đó đứng thẳng nhìn về phía biển cô hét lên
- Thiên Kỳ tại sao anh không tin em ? Em yêu anh như vậy tại sao anh vẫn không tin em ?
Từng giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má trời bỗng nhiên đổ mưa phùn Ánh Minh mặc kệ trời mưa cô gục xuông quỳ trên tảng đá lòng cô bây giờ rất đau rất đau , Ánh Minh khóc to khóc tới khàn giọng dưới trời mưa ngày càng lớn cô khóc không ngừng trên bãi biển vắng lặng không một bóng người phía xa xa chỉ có vài con thuyền đang chông chênh giữa mưa gió Ánh Minh ngẩng đầu mặt ướt đẫm vì nước mưa hòa chung cùng nước mắt cô thì thầm với biển khơi
- Thiên Kỳ em yêu anh , mãi mãi vẫn yêu anh .
…………………………………………………….
Thiên Kỳ ngồi trong văn phòng giải quyết công việc bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên khiến anh nhìn ra cửa sổ trái tim đột nhiên nhói lên như bị kim đâm vào vậy , Thiên Kỳ đứng dậy suy nghĩ “ Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu nhỉ ? Thiên Kỳ mày đúng là ngu ngốc tới nước này mày còn lo lắng cho cô ta sao ? “ Lắc đầu cười khổ anh nhấc máy muốn gọi cho Thiên Hoàng hỏi về tin tức của cô đột nhiên cửa bật mở trợ lí của anh xông vào hốt hoảng nói
- Giasm đốc không xong rồi thong tin về cuộc đấu thầu sắp tới bị lộ chúng ta đã thua công ty đối thủ hiện tại cổ phiếu của T.K đang rớt giá
Thiên Kỳ tức giận đập bàn thật mạnh
- Tôi trả tiền cho các người để ngồi chơi sao tại sao lại để sảy ra chuyện như vậy ?
Trợ lí hoảng sợ cúi đầu , Thiên Kỳ tức giận ngồi phịch xuống ghế đưa tay lên bóp đầu đang đau đớn anh gọi điện cho một số lãnh đạo mở cuộc họp hội đồng quản trị , rồi nói với trợ lí đang hoảng sợ cúi đầu
- Chắc chắn là có người mang thông tin kia ra ngoài nhanh chóng cho người điều tra cho tôi
Trợ lí vâng vâng dạ dạ muốn ra ngoài thì anh chợt gọi cô lại
- Bí mật điều tra không được để cho ai biết gọi điện cho phó tổng báo ông ta về công ty gấp
Sau khi văn phòng chỉ còn lại một mình Thiên Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế anh suy nghĩ về những chuyện sảy ra gần đây tại sao mọi chuyện cứ dồn dập sảy ra vào một lúc như vậy anh cảm thấy mệt mỏi lắm rồi bao giờ tất cả mới kết thúc , mở mắt ra đập vào mắt Thiên Kỳ chính là tấm ảnh một cô gái vui vẻ mỉm cười tươi tắn nụ cười trong sáng tới động lòng người anh cầm nhẹ khung ảnh lên vuốt ve khuôn mặt ấy , đột nhiên có điện thoại nội bộ gọi tới anh nghe máy bên kia lập tức nói luôn
- Thưa giám đốc công ty đối thủ có được thông tin của chúng ta đã điều tra ra rồi
Thiên Kỳ đặt khung ảnh lên bàn khan giọng nói
- Ai ?
Cô trợ lí lễ phép trả lời
- Là Joe Trần CEO trước đây làm việc cho F.K nhưng cách đây vài ngày anh ta đã xin nghỉ và chuyển sang bên SEA BLUE làm việc
Thiên Kỳ tức giận cúp máy vớ lấy một thứ trên bàn làm việc ném mạnh ra phía cửa , Khung ảnh đập vào cửa gỗ vỡ vun âm thanh chói tai khiến Thiên Kỳ bừng tỉnh anh phát hiện mình đã ném đi tấm ảnh của Ánh Minh lòng anh nhói đau vội vã chạy về phía cửa nhặt lên khung ảnh vỡ vun những mảnh kính sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay anh đến chảy máu anh cũng chẳng quan tâm . nắm chặt khung ảnh vỡ trong tay một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng cứng rắn , giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi trên nụ cười dịu dàng của cô gái trong ảnh cùng những giọt máu đỏ tươi hòa quyện vào nhau …
Chap 58

Tổng công ty T.K trong văn phòng phó tổng Thiên Kỳ ngồi đối diện với những lãnh đạo cấp cao của công ty trầm mặc một lát anh lên tiếng chấn an họ
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn tờn về chuyện này
Ông Quang nhìn Thiên Kỳ một chút rồi hỏi nhỏ
- Cháu có điều tra được gì không ?
Thiên Kỳ gật đầu nhưng không nói gì anh cẩn thận thong báo tan họp sau khi mọi người đã ra ngoài anh mới quay sang nói với ông
- Là Joe , theo cháu được biết anh ta chính là phó tổng hiện tại của SEA BLUE cũng là giám đốc của dự án vừa rồi
Ông Quang nhíu mày suy nghĩ ông biết Joe vì ông đã nhiều lần nhìn thấy Như Ngọc gặp gỡ hắn ta trong lòng không khỏi nổi lên một chút lo lắng
- Nhưng tại sao chúng ta lại thua chú nhớ rằng bản báo cáo cháu đưa cho chú duyệt rất cặn kẽ làm sao có thể thua được ?
Nghe tới đây mặt Thiên Kỳ đanh lại ánh mắt sâu thẳm
- Cháu cũng không biết có lẽ do anh ta có tài ,
Dừng một chút anh nắm chặt tay nghiến răng thốt ra từng chữ
- Hoặc trong nội bộ T.K có kẻ phản bội …
Thiên Kỳ chắc chắn là trong nội bộ có kẻ phản bội vì Joe thật ra vẫn không thể tài giỏi như hắn ta luôn tự hào , ông Quang gật đầu
- Nếu thực sự có kẻ phản bội thì chắc chắn phải là người gần gũi với chú hoặc cháu vì bản kế hoạch đó chỉ có hai bản một ở chỗ cháu còn một ở chỗ của chú cháu nên điều tra thật kỹ nếu tìm ra kẻ phản bội phải xử lý nghiêm khắc làm gương cho mọi người
Thiên Kỳ mỉm cười , nụ cười lạnh giá
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc chú cứ tin ở cháu
Ông Quang nghe xong không hiểu tại sao lại cảm thấy bất an có lẽ ông cũng nên khuyên Như Ngọc tránh tên Joe kia xa một chút .
………………………………………………
Sân bay
Tại cái nơi vui buồn lẫn lộn này lại thêm một cuộc chia tay ngắn hạn Ánh Linh chăm chú dặn dò Gia Kiệt cẩn thận chăm sóc bản thân mình , Thiên Hoàng cùng Thiên Bảo đứng bên cạnh mà dở khóc dở cười . Thiên Hoàng không chịu được cảnh tình chàng ý thiếp đó nữa kêu ầm lên
- Này các người có để mấy kẻ độc than như chúng tôi sống không hả ?
Ánh Linh xì một tiếng không them để ý tới anh tiếp tục dặn dò Gia Kiệt , Thiên Bảo thấy vậy lại nhìn quanh sân bay nhưng vẫn không thấy người anh đang chờ , Thiên Hoàng vỗ vai Thiên Bảo an ủi
- Ánh Dương sẽ tới thôi còn 20 phút nữa mới bay đừng lo
Ánh Linh kết thúc công việc dặn dò người yêu trước khi đi xa xong thì cũng đã hơn 10 phút trôi qua cô nhìn qua bên Thiên Bảo thấy anh đang nhìn ra phía xa thì lại thở dài “ Con nhỏ này còn định chơi trò lạnh nhạt bao lâu nữa ? “ cô buồn bã nghĩ thầm , chẳng được bao lâu thì thời gian chờ đợi cũng kết thúc tiếng thong báo hành khách chuẩn bị lên máy bay khiến Thiên Bảo sụp đổ hoàn toàn Ánh Dương vẫn không đến , Ánh Linh thấy Thiên Bảo cúi đầu ủ rũ muốn đi tới an ủi một chút thì một tiếng nói lanh lảnh mang âm điệu vui vẻ vang lên , một cô gái xinh đẹp môi nở nụ cười tươi như hoa mới nở chạy tới ôm chầm lấy Thiên Bảo . Thiên Bảo đầu tiên sững người một chút sau đó mỉm cười ôm lại Ánh Dương nghe tiếng cô nhẹ nhàng thì thầm bên tai
- Em sẽ đợi anh về
Thiên Bảo siết chặt tay ôm cô thật chặt như thể chỉ cần nới lỏng một chút cô sẽ biến mất anh nhẹ nhàng hít lấy hương thơm từ mái tóc dài đen nhánh của Ánh Dương thì thầm bên tai cô
- Ánh Dương anh yêu em , hãy chờ anh .
Chiếc máy bay cất cánh mang theo những nghi ngờ muốn có đáp án đi mất để lại sân bay hai bóng hồng xinh đẹp vui buồn lẫn lộn …
…………………………………………………..
Sau một ngày làm việc mệt mỏi ông Quang mang theo tâm trang bất ổn quay về nhà nhìn thấy Như Ngọc đang ngồi thẫn thờ trên ghế salon ông đi tới vỗ vai con gái hỏi han
- Con không sao chứ ? không khỏe sao ?
Như Ngọc đầu tiên giật mình sau đó mỉm cười nhẹ nhàng
- Con không sao ạ
Nhìn lại sắc mặt ba mình cô cảm thấy ông có chút lạ liền hỏi
- Dady không sao chứ nhìn sắc mặt dady kém lắm
Ông Quang gật đầu ngồi xuống cạnh Như Ngọc buồn rầu kể lại sự việc phát sinh ngày hôm nay chỉ trong một ngày giá cổ phiếu rớt không ngừng mọi người hoảng loạn lo sợ công ty phá sản khiến ông rất mệt mỏi cũng may ông còn đứa con gái này ..
Như Ngọc nghe ba mình kể xong cô thấy rất sợ công ty sẽ phá sản ư ? vì lỗi của cô ư ? không , không thể nào Thiên Kỳ giỏi như vậy làm sao có thể phá sản chứ . Ông Quang thấy con gái phản ứng bất thường sắc mặt trắng bệch không khỏi lo lắng
- Con sao thế Ngọc
Như Ngọc nở nụ cười nhợt nhạt lắc đầu
- Dạ không vậy Thiên Kỳ giải quyết thế nào ? có tìm được kẻ cắp chưa ?
Hỏi câu này cô đem theo tâm trang lo lắng không yên lỡ như mọi người biết cô làm thì sẽ thế nào đây ?
Ông Quang lắc đầu mệt mỏi nói
- Chưa tìm thấy nhưng nếu tìm được kết quả của kẻ đó sẽ rất thảm Thiên Kỳ sẽ không tha cho kẻ đó dễ dàng đâu vì nó là con người lạnh lùng nếu đắc tội với nó là cùng nghĩa với tự tìm cái chết cho bản thân mình …
Những lời nói của ông in hằn trong tâm trí Như Ngọc cô hoảng sợ làm rơi cốc nước đang cầm trong tay khiến nó vỡ tan , ông Quang giật mình lo lắng
- Con về phòng nghỉ ngơi đi sắc mặt con kém lắm
Như Ngọc đờ đẫn đứng lên siêu vẹo bước từng bước nặng nhọc lên phòng , cô gục đầu xuống khóc như mưa trong lòng ngoài sợ hãi ra thì không còn gì cả nếu Thiên Kỳ biết cô chính là người làm ra chuyện này anh sẽ giết cô sao ? không , không phải tại cô cô không hề muốn gây ra chuyện này là Joe ép cô là Joe ép cô , Như Ngọc hét lên một tiếng rồi ngã xuống hai tay ôm đầu khóc như mưa như gió .
…………………………………………………………
Gió biển lồng lộng thổi từng con song mạnh mẽ đập vào bờ bắn lên bao tia nước lạnh lẽo Ánh Minh ngồi trên bãi biển bộ váy màu trắng dính đầy cát mái tóc mượt mà bị gió thổi rối tung cô đưa tay vuốt lại mái tóc của mình nhớ lại lúc trước mỗi khi gió lạnh thổi qua Thiên Kỳ luôn ôm cô vào lòng vuốt lại mái tóc rối bù cho cô nhưng bây giờ không còn như vậy nữa cô phải tự ôm lấy chính mình khi lạnh vuốt lại tóc mình khi rối . Ánh Minh đưa tay lau đi giọt nước chuẩn bị rơi trên khóe mắt rồi lấy một cái vỏ ốc nhỏ viết lên cát “ Thiên Kỳ em nhớ anh “
Sóng xô mạnh vào bờ dòng chữ dần tan vào với biển , Ánh Minh nhìn dòng chữ tan dần theo con song buồn bã nghĩ thầm “ nếu như tình yêu của em , nỗi nhớ của em có thể theo song biển trôi đi thì thật tốt như vậy trái tim em cũng sẽ không đau đớn thế này “
Cố gắng ngăn từng giọt nước mắt bàn tay nhỏ bé dính đầy cát liên tục đưa lên lau đi dòng nước chảy nhưng càng lau nước mắt lại càng tuôn rơi Ánh Minh bất lực buông thong hai tay mặc kệ nước mắt cứ rơi cô không biết bản thân sẽ yếu đuối như vậy đến bao giờ nhưng nỗi đau này sẽ tồn tại mãi mãi …


.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
2215
Polaroid