Trên ban công nó đứng nhìn xuống dưới đường nơi ngày trước hắn vẫn đợi để đưa nó đi học nơi nó phải nghe hắn cằn nhằn vì ra muộn nơi đó ước gì bây giờ có hắn nhưng đã bao lâu rồi hắn không còn đứng đó nữa ? hắn thực sự bỏ rơi nó rồi từ ngày hôm ấy hắn không còn gọi điện nhán tin cho nó nữa nó biết là kết thúc rồi nó cũng muốn mọi việc kết thúc như vậy nhưng cứ như là một thói quen ngày nào nó cũng ra ban công đứng nhìn về phía đó hy vọng hắn sẽ suất hiện nhưng đã hai tháng rồi hắn đã không còn ở cạnh nó nữa không còn nữa ………….
Hắn cảm thấy chán nản có lẽ vì không có nó ở bên , mỗi ngày hắn đều đi chạy bộ rồi đứng ở chỗ mà hắn thường hay đứng nhìn vào của ban công nhà nó cho đến khi cánh của đóng kín đó mở ra hắn mới quay về , hắn cũng không hiểu lý do hắn làm vậy hắn chỉ biết rằng sau ngày hôm đó hắn không đủ can đả để gặp nó nữa hắn tự diễu mình “ đó không phải kết quả mày muốn sao ? làm Mi Mi tổ thương làm cô ấy ghét mày quên mày vậy thì đừng có buồn nữa ”
Hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác nó khóa của lại đi dạo không hiểu sao nó lại đi đến trước cửa nhà hắn nó quay lưng đi thì cánh cửa sắt to mở ra hắn bước ra nhìn nó chăm chú , nó mỉm cười nói như giữa nó và hắn chưa hề sảy ra chuyện gì cả
- Mình lại là bạn nhé tôi quên hết rồi
Nó nở nụ cười tươi nhất tự nhiên nhất nụ cười mà nó còn không biết vẫn còn tồn tại trong nó
Hắn không trả lời đứng im như tượng nhìn nó chằm chằm rồi mỉm cười
- Được
Một ngày hè oi bức một đôi bạn đang ngồi bên hồ cười nói vui vẻ nhưng ai biết được sau sự vui vẻ ấy là bao chịu đựng đau đớn dày vò … Chap 14 : Lột xác
Sau khi hắn nói được nó biết là hết hy vọng rồi và nó quyết định sẽ lặng lẽ ở bên hắn lặng lẽ yêu và quan tâm đến hắn vơi tư cách một người bạn …
Hắn đứng nhìn nó đang bước đi mà cảm thấy rất bất an , hắn phải đi rồi năm học mới đã bắt đầu nên hắn phải quay về nhà bố mẹ sau khi nói chuyện đó cho nó nghe hắn nghĩ nó sẽ buồn nhưng hắn đã nhầm nó không thể hiện gì cả chỉ mỉm cười nói “ thi thoảng rủ tôi đi chơi nhé ” sau đố nói có việc phải về gấp , nhìn nó bước đi hắn thấy hơi hụt hẫng “ không lẽ đã quên thật rồi sao ? ” ý nghĩ thoáng qua này khiến hắn hoảng sợ rồi tự ép mình không nghĩ nữa . Nhưng hắn biết sau này nó và hắn sẽ không còn như xưa nữa vì nó đã thay đổi …
Nó về nhà vẫn như mọi ngày no lại ra ban công đứng ánh mắt nó nhìn về một hướng nào đó hoàn toàn trống rỗng lần này nó không khóc , nó biết nó phải mạnh mẽ , thay đổi nó quay vào nhà lôi hết tất cả những cuốn nhật ký về những ngày đau khổ thầm thương hắn ra đốt sạch .
- Đến lúc thay đổi rồi Minh àh ………..
1 năm sau
Mùa xuân năm nay thật ấm áp cho dù nó và hắn không ở cạnh nhau , nó đứng ở ven hồ nhìn mặt hồ lăn tăn mà long nó thấy thật nhẹ nhàng đã 1 năm rồi 1 năm trôi qua với biết bao nhớ nhung , tiếc nuối và cay đắng trong nó . Nó đã làm được , nó đã thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài . Bên ngoài có thể nói nó không rực rỡ nhưng cũng đủ để người khác khen nó đẹp . Bên trong tuy không quá mạnh mẽ nhưng cũng đủ để khi thấy hắn đi cùng cô gái khác nó có thể mỉm cười vui vẻ ….
Hắn đi về phía hồ rõ ràng là nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc nhưng tại sao lại thấy lạ lẫm thế ? hắn tiến đến gần cô gái trong chiếc quần Jean bó với chiếc áo măng tô trắng và đôi bốt cao gót màu đen kia bỗng hắn sững sờ , cô gái ấy quay lại cô gái ấy là nó .
Chap 15
- Kim Ánh Minh ?
Hắn gọi tên nó một cách ngớ ngẩn giọng hắn run run , người con gái phía trước quay lại nhìn lướt qua hắn với một ánh mắt thản nhiên mỉm cười lạnh nhạt hắn nhìn đến ngây người …
- Minh ?
- Ừm …
Nó lạnh nhạt trả lời nhìn thấy vẻ mặt này của hắn tự nhiên nó cảm thấy vui vẻ lạ thường suốt thời gian đó nó không gặp lại hắn , hắn đã thay đổi không ít cao hơn trước kia nhiều .
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy nó nhìn hắn , hắn nhìn lại nó thời gian cứ như ngừng lại nó ước thời gian có thể đứng yên ngay lúc này để hắn mãi nhìn nó như vậy chỉ nhìn một mình nó.
Thời gian cứ trôi qua như vậy và vào cái ngày sinh nhật lần thứ 16 tuổi của nó , hắn đã cho nó một bất ngờ một bất ngờ khiến quan hệ của hắn và nó sẽ rẽ sang mọt lối đi khác và nó và hắn cũng không thể ngờ lối đi này sẽ mang lại biết bao sóng gió cho nó và hắn …
Buổi tối hôm sinh nhật nó hắn rủ nó đi chơi ha đứa đi mãi rồi đi đến ngôi trường ấy nơi nó đã từng tỏ tình và bị từ chối , không biết từ lúc nào nó và hắn đã đứng ở nơi mà năm ấy nó đã thổ lộ và suy sụp hoàn toàn . Bỗng hắn nắm tay nó nhìn thẳng vào mắt nó , nó giật mình ngẩng gương mặt đỏ ửng của mình lên ngơ ngác nhìn hắn …
- Nếu tôi nói thích bà , bà tin không ?
- Hả ?
Nó ngơ ngẩn “ hắn hắn vừa nói gì ? hắn nói thích…..ch mình sao ? ” nó bất động mắt mở to nhìn hắn . Hắn bất mãn nhíu mày
- Sao ?
Nó đơ người đứng im , mắt mở to nhìn nhắn chăm chú .
Hắn nheo mắt nhìn nó hỏi lại …
- Ê tôi tỏ tình mà thái độ của bà như vậy hả ?
- Hả tôi làm sao ?
Nó vẫn đơ ra làm hắn không nhịn được cười lớn
- Cười gì mà cười ?
Nó hét toáng lên đá mạnh vào chân hắn rồi xoay người bỏ đi “ tên đáng ghét dám lừa mình không bao giờ thèm để ý đến hắn nữa ” nó bực mình vừa đi vừa rủa thầm hắn . Đang đi bỗng đằng sau có một bàn tay kéo nó lại . Nó vung tay ra đằng sau thì tay nó bị nắm chặt trong bàn tay của cái người mà ai cũng biết là ai rồi đó nó đang định hét toáng lên mắng cho hắm một trận tơi bời thì cảm thấy môi ấm lạ thường , nó mở trừng mắt thì thấy khuôn mặt hắn đang rất gần , gần tới nỗi nó có thể thấy hai hang long mi dài mà dày của hắn nhưng tại sao hắn lại ở gần như vậy ? nó bỗng phát hiện mình đang bị hôn . Cố gắng đẩy hắn ra nhưng hắn không lui ra chút nào lúc nó buông tay không them đẩy nữa hắn mới buông đôi môi nó ra . Nó thẫn thờ tim đập thình thịch lầm bầm
- Lại……… bị hôn nữa
Nó ngồi thụp xuống đất không hiểu sao nước mắt lại chảy ra , hắn thấy vậy hoảng hốt ngồi xuống kéo tay nó …
- Mi Mi sao thế ?
- Huhu ………..
Hắn bối rối càng dỗ thì nó khóc lại càng to rốt cuộc hắn gắt lên
- Sao cứ khóc thế tôi có làm gì đâu ?
- Cái gì ?
Nghe hắn nói vậy nó đứng phắt dậy đánh túi bụi vào người hắn vừa đánh vừa mắng
- Tên đáng ghét nhà ông , ông là ai mà hôn tôi ? tôi giết ông huhu ……….
Thấy nó giận đến như vậy hắn lại lung túng không biết làm sao hắn cũng không hiểu bản thân mình đang làm cái gì nữa lúc nó quay đi trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ đó là giữ nó lại hắn không ngờ nụ hôn của hắn lại làm nó đau long như vậy , nhưng tại sao chứ ? nó hích hắn mà ? hắn kệ cho nó đánh một lúc sau nó buông tay mắt vẫn còn ươn ướt lúc đó thấy nó đã bình tĩnh hắn lại nhào tới ôm nó vào long vuốt tóc nó giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nó
- Minh , anh thích em mình quen nhau nha
Nó ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vủa mình lên nhìn hắn , hắn đang tỏ tình sao ? nhưng sao lại là với nó ? vậy còn những chuyện trước kia thì sao ? hắn quên hết rồi sao ? bao nhiêu nỗi lo lắng băn khoăn đổ đồn về phía nó vào giây phút này . Nó do dự , hắn biết nhưng hắn không muốn thấy nó như vậy hắn nâng mặt nó lên nhìn vào mắt nó nói rất chân thành
- Tin anh đi , là thật lòng em chỉ cần tin anh là được
Ánh mắt này củ hăn nó chưa bao giờ nhìn thấy , nó nhìn tới ngây người nó biết bản thân nó vẫn còn thích hắn vậy nó còn suy nghĩ gì nữa ? hắn nói thích nó không phải sao như vậy là đủ rồi . Nó mỉm cười gật gật đầu sau đó ngại ngùng cúi mặt xuống dưới lúc này nó chắc chắn mặt nó đỏ hơn đít khỉ rồi . Hắn thấy vậy cười cười rồi ôm nó thật chặt nói với nó …
- Chúc em sinh nhật vui vẻ ^^
Lúc hắn đưa nó về tới cửa nhà nó vẫn không dám tin đây là sự thật lúc hắn quay lưng nó níu tay hắn lại mặt vẫn cúi xuống bối rối không dám ngẩng lên , hắn quay lại thấy nó cúi đầu như vậy bỗng cảm thấy buồn cười xoa đầu nó giọng chìu mến
- về nghỉ sớm đi mai anh đến đón đi chơi
nó vẫn cúi đầu nhưng sao hắn lại xưng anh với nó ? nó bất mãn ngẩng mặt lên chừng mắt vơi hắn
- anh anh cái gì ?
hắn lại cười nụ cười làm tâm trí nó chao đảo . Lâu lắm rồi không biết từ bao giờ có lẽ từ khi cô ấy biến mất nó không thấy hắn cười như vậy nó ngẩn ngơ quên cả sự bất mãn về cách xưng hô của hắn .
- gọi dần cho quen đi chứ đã là người yêu không lẽ cứ tôi bà , tớ cậu mãi ? Heo ngốc
hắn cốc nhẹ lên đầu nó , nó đưa tay xoa đầu chu môi ra lại bất mãn
- nhưng mà tôi…chưa quen
Hắn lại cười nắm lấy bàn tay của nó cúi xuống hôn nhẹ lên chán nó rồi nâng mặt nó lên giọng nói mê hoặc vang lên
- Gọi anh đi
Nó không cưỡng lại được sức hấp dẫn trong giọng nói mê hoặc ấy ngơ ngẩn thốt ra chữ
- Anh…
Hắn lại cười nụ cười hài lòng xoa đầu nó nói
- Ngoan
Sau khi thấy bóng hắn khuất dần nó đứng ở ban công nơi này nó đã rơi bao giọt nước mắt vì hắn nhưng hôm nay chính nơi này nó lại vui biết bao khi nghĩ về hắn nó tin bây giờ nó sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt nữa .
chap 16
Sau khi về nhà hắn nhớ lại sự ngại ngùng của nó , nhớ lại cảm giác khi ôm nó vào lòng hắn biết trước đây bản thân hắn đã từng tổn thương nó . Nhưng từ bây giờ không ai có thể tổn thương nó nữa vì hắn sẽ bảo vệ nó .
Sáng hôm sau nó thức dậy sớm hơn mọi ngày vì hôm qua nó không mất ngủ nữa hôm qua sau khi quay về giường nó nhận được tin nhắn của hắn “ chúc vk iu ngủ ngon ” nó đỏ mặt khi nhìn thấy chữ Vk iu đó nhưng hai chữ đó đã khiến nó yên tâm chìm vào giấc ngủ thì ra đây không phải là mơ . Đang chìm đắm vào hạnh phúc của một buổi sáng thức dậy phát hiện mắt mình không sưng đỏ thì nó thấy điện thoại reo , A là hắn
- alo
Bên kia hắn hơi sững người vốn dĩ hắn muốn gọi để đánh thức nó nhưng không ngờ hôm nay nó lại dậy sớm như vậy
Hắn mỉm cười
- thức sớm vậy ?
- uhm
nó ngại ngùng chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có ngày hai người nói chuyện với nhau mà nó ngại ngùng như vậy
- không phải là vui quá nên không ngủ được chứ ?
giọng nói của hắn vui vẻ nhưng lại có chút đùa cợt nó xấu hổ hét toáng lên
- còn lâu đồ hâm
sau đó cúp máy ngồi xuống tim nó đập thình thịch thình thịch môi nở một nụ cười hạnh phúc .
Ở bên này hắn cũng mỉm cười cúp máy sau đó đi ra cửa , hăn không để ý ở phía trong bếp có một người khác đứng đó sắc mặt tái nhợt
- Thì ra anh cũng thích chị ấy .
Đang xem tivi thì chuông cửa reo nó mặc kệ nhưng chợt nghĩ ra cô giúp việc đi chợ chưa về nó chạy ra mở cửa nhìn thấy người đứng ngoài cử mặt lại đỏ bừng ,hắn thấy mặt nó đỏ vậy nhưng nếu chêu chọc nó chắc chắn sẽ bị bão quét nên lờ đi vòng qua nó đi vào nhà . Sau khi đóng cửa quay vào nó đã thấy hắn ngồi ung dung trên ghế bấm điều khiển loạn lên , nó cũng ngồi xuống cạnh hắn chưa đặt được mông xuống ghế đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp nó giật mình á lên một tiếng khi định thần lại nó phát hiện nó đã ngồi trong lòng hắn rồi nó ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên bỗng có một bàn tay nâng mặt nó lên hôn nhẹ vào môi nó sau đó rời ra mỉm cười đùn lúc nó đang bối rối không biết làm sao thì có tiếng mở cửa nó giật mình nhảy xuống khỏi người hắn mặt đỏ bừng . Sau khi cô giúp việc vào bếp nó mới dám ngẩng gương mặt đỏ như trái cà chua chin của mình lên nhìn hắn
- Mi Mi
- Hả ?
Nó đáp lại sau đó lại ngại ngùng đừng có nhìn nó với ánh mắt đó chứ
- Em phải quen dần đi
- Hả ? quen gì ?
Hắn lắc đầu thở dài sau đó tiến sát lại gần nó
- Quen dần với nụ hôn của anh , không lẽ lần nào hôn cũng cúi gằm mặt như vậy ?
Nó lại ngại ngùng nhưng vẫn phản bác
- Quen…kiểu gì ? ngại chết được
- Tập dần sẽ quen ..
Hắn mỉm cười lại bất ngờ hôn lên môi nó
Thời gian này nó thật sự hạnh phúc hắn quan tâm đến nó lo lắng cho nó mỗi hành động lời nói của hắn đều làm nó cảm thấy hạnh phúc . Hắn và nó quen nhau đã hơn một năm rồi thời gian ở bên hắn nó cảm thấy thực sự rất vui , nhưng gần đây thái độ của hắn rất lạ có khi cáu gắt vô cớ với nó có khi hẹn rồi lại không tới khiến nó chờ mãi nó thật sự rất lo . Không lẽ hắn chán rồi ? muốn chia tay rồi ? nhưng nó hiểu nếu như hắn muốn chia tay cho dù đau khổ tới đâu nó cũng không thể níu kéo được vì một khi hắn đã muốn đi nó không đủ khả năng để kéo hắn lại .
Hôm ấy hắn bất ngờ hẹn nó ra ngoài giọng nói của hăn rất lạnh lùng , nghiêm túc không còn tình cảm và ấm áp như trước nữa . Nó hoang mang lăm không lẽ là kết thúc thật sao ? tuy không muốn nhưng nó biết nó không thể trốn tránh mãi được nó quyết định tin tưởng hắn tin tưởng tình cảm của nó và hắn .
Mỗi bước đi lại là mỗi lần trái tim nó nhói đau nó có cảm giác không ổn , khi đến nơi hẹn nó nở nụ cười giả vờ như bình thường nhìn hắn . Hắn lạnh lung nhìn nó sau đó giọng nói quen thuộc nhưng không còn ấm áp ấy vang lên bên tai nó
- Minh
- Hả ?
Đây là lần đầu kể từ ngày hai đứa bắt đầu quen nhau hăn gọi hẳn tên nó
- Mình chia tay đi …
- Tại …. Sao ?
Nó không dám tin những gì mình đang nghe , nó đã đúng hắn thực sự muốn chia tay với nó
- Anh sẽ đi du học
- Àh e hiểu rồi
Nó biết không đơn giản như vậy nó biết hết nhưng nó không muốn cầu xin nó không muốn được thương hại nó mỉm cười ngẩng mặt nhìn hắn trong đôi mắt ấy không hề có trách móc hay đau thương , ánh mắt ấy làm hắn không dám nhìn nó hắn quay mặt sang một bên trốn tránh ánh mắt nó
- Anh xin lỗi !!!
- Không sao anh đi học mà làm sao em có thể cản chở tương lai của anh được ?
Nó mỉm cười nhìn hắn sau đó quay đi nó không cười nổi nữa ngực nó đau quá trái tim thắt lại . Có một bàn tay kéo tay nó lại một giọng nói vang lên bên tai
- Anh xin lỗi
Lời nó muốn nghe không phải lời này hoàn toàn không phải nó mỉm cười chua xót
- Chúc anh hạnh phúc …
Hắn buông tay nó ra lòng rối như tơ vò hắn biết hắn sai nhưng hắn không thể làm khác được hắn cần phải đi vì nơi đó có rất nhiều thứ hắn mơ ước …
- Anh thực sự xin lỗi …
Bầu trời vẫn xanh như vậy nó bước đi từng bước nặng nề kết thúc rồi vậy là kết thúc rồi những tháng ngày hạnh phúc nó tưởng sẽ kéo dài mãi đã kết thúc rồi hắn sẽ đi hăn sẽ không ở đây nữa tất cả đã tan biến rồi cuối cùng nước mắt nó cũng rơi nó tự nhốt mình trong phòng tắt điện thoại nó muốn khóc , khóc cho nước mắt rửa trôi tất cả những gì nó và hắn đã có với nhau hơn một năm qua .
…………… Sân bay …………….
Nó thấy hắn rồi hắn đang chia tay với gia đình nó không đủ can đảm để bước ra tạm biệt hắn nó chỉ biết đứng từ xa nhìn người nó yêu đi xa khỏi cuộc sống của nó , nó đã định không đến nhưng nó sợ nếu không đến nó sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa nhưng đến rồi thì sao ? nó không đủ can đảm để bước ra trước mặt hắn . Sauk hi gia đình hăn ra về nó quyết định ra gặp hắn bước gần tới nơi nó nhìn thấy một người Hồng Anh ….. Cô ấy ôm hắn , hắn cũng ôm lại họ nói với nhau cái gì đó rồi bước vào cùng nhau , thì ra là như vậy nó cười chua xót .
Bầu trời âm u vì cơn mưa vừa đi qua nơi ban công quen thuộc một cô gái đứng đó ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đen kịt lòng ngổn ngang tâm sự cô gái ấy có đôi mắt buồn nhưng một lúc sau như nghĩ đến ai đó đôi mắt ấy đen lại hiện ra một tia chán ghét căm thù người con gái ấy chính là nó . Sau khi từ sân bay về nó đã không còn khóc nữa nó biết nó đã bị lợi dụng người nó yêu đã lợi dụng nó làm cái bóng cho cô gái kia và sau khi cô gái kia quay về nó bị đá một cách không thương tiếc , trước đây khi nghĩ về hắn ánh mắt nó dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ chính là căm thù gấp bội 16 tuổi hai người đến với nhau cho nhau những kỉ niệm khó quên 17 tuổi hai người chia tay nhau hắn để lại cho nó sự thù hận và chán ghét . Ngày hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại nơi này nơi đã từng là thiên đường với nó ngày mai nó sẽ đi , đi đến nơi nó có thể bắt đầu lại tất cả … từ chap sau sẽ thay đổi cách xưng hô của hai nhân vật và người dẫn truyện cũng sẽ thay đổi cách gọi nhân vật .