rồi sáng nay dậy sớm quá nên bị chóng mặt đó thôi. Để tối nay về Diễm sẽ ngủ sớm và cấm Vy đạp lung tung làm Diễm thức dậy đó nghe. Nhưng rồi trưa hôm sau, lúc đang đứng ở bếp, Diễm lại ngất đi lần nữa làm nhỏ Vy sợ quýnh, phải gọi phone kêu bà Hiền về ngay. Lần này thì bà Hiền nhất định bắt cô phải nghỉ làm và gọi phone lấy hẹn cho cô đi gặp bác sĩ. Ánh mắt bà nhìn cô rất lo lắng, bà định lên tiếng hỏi cô điều gì đó nhưng lại thôi không nói nữa. Rồi đích thân bà chở cô đi đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ lấy máu và đưa đến phòng lab, trong khi ngồi chờ kết quả, Diễm cố gắng mỉm cười khi thấy vẻ bồn chồn của bà Hiền: − Chắc là con bị thiếu máu do không chịu ăn uống đầy đủ thôi bác ơi. Con nghĩ không phải ung thư hay bệnh nguy hiểm gì đâu. Nếu mà con bị vậy thì đúng là số con xui tận mạng rồi! Bà Hiền đánh nhẹ vào má cô: − Đừng có ăn nói bậy bạ như vậy nha con. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Hai tháng vừa rồi, bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, cô hoàn toàn quên đi mất rằng hình như cô ...Đúng lúc đó, vị bác sĩ bước vào phòng như để xác nhận thêm cho ý nghĩ của cô. Ông nói với bà Hiền: − Con gái của bà rất khỏe mạnh, chỉ là do cái thai hành mà thôi. Cô ấy có thai được hơn hai tháng rồi. Để chăm sóc tốt hơn cho cô ấy và cho em bé tôi sẽ giới thiệu để bà đưa con gái đến gặp bác sĩ phụ khoa. Bà nên sắp xếp đưa cô ấy đến khám càng sớm càng tốt. Diễm như hóa đá khi nghe những lời của bác sĩ. Bà Hiền cũng cuống quýt không kém. Bà lập cập hỏi bác sĩ xem bà phải chăm sóc cho cô như thế nào. Ông bác sĩ cười, vỗ nhẹ vào vai bà: − Cứ để cô ấy nghỉ ngơi, đừng làm việc nặng trong 3 tháng đầu. Xin chúc mừng bà. Trên đường về Diễm như một người câm. Cô đắm chìm trong suy tư. Về đến nhà, cô đi ngay vào phòng và nhốt mình trong đó. Đến tối, bà Hiền nhẹ bước vào phòng, bật sáng cây đèn ngủ và dịu dàng cầm lấy tay cô: − Con đã suy nghĩ được những gì rồi? Lẽ ra thì bác đã để cho con từ từ mà quên. Nhưng đến bây giờ thì con phải có quyết định. Hùng là một người thanh niên rất tốt. Ngoài cái việc đáng trách kia, nó đã hy sinh cho con rất nhiều. Con là một cô gái hiểu biết, chắc con cũng nhận thấy được tình yêu của nó chứ? Dù sao thì con cũng cần gặp mặt nó một lần. Hai đứa phải giải quyết cho xong với nhau. Nghe lời bác đi con. Vì sợ con không tha thứ cho nó nên nó không dám đến gặp con, nhưng ngày nào nó cũng lái xe đến để nhìn cho được con và cứ hỏi thăm bác về con. Bác ra gọi phone cho nó đến đây nha? Cô vẫn không có một cử động nào nhưng cũng không có vẻ phản đối nên bà bước ra ngoài và gọi phone đến Hùng. Hùng đang nằm ở nhà. Anh không còn hứng thú để làm một cái gì cả. Niềm vui lớn nhất của anh bây giờ là mỗi tối được nhìn thấy Diễm đi làm về. Và lúc nào anh cũng tự trách móc mình đã hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như anh biết kềm chế hơn một chút thì sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc vừa qua. Nếu như anh suy nghĩ sâu thêm một chút nữa, chấp nhận cho Nguyên yêu Diễm thì có phải bây giờ cô vẫn ở bên anh không? Dù rằng cô có làm đám cưới với Nguyên đi nữa, anh vẫn còn một vị trí nhỏ nhoi trong tim cô hơn là bây giờ làm cho cô ghê sợ và không bao giờ tha thứ cho anh. Anh đã yêu Diễm còn hơn chính bản thân của anh nữa thì thêm một hy sinh nữa anh vẫn làm được cho cô mà. Tâm trí của anh lại miên man về đêm hôm đó... Mãi mãi anh không bao giờ quên được niềm hạnh phúc tột cùng khi có cô trong vòng tay. Dù rằng anh đã hành động mà không có sự đồng tình của cô. Khi chiếc áo bị tuột ra cũng là lúc anh sững sờ vì vẻ đẹp trước mặt. Bầu ngực của cô thật hoàn mỹ với đôi vú tròn đầy trắng như ngọc. Hai núm vú đỏ hồng như hai chú thỏ con đang hoảng sợ nghiêng đầu về hai phía. Anh đã háo hức đặt môi mình lên đó và ngậm chặt lại một cách say mê. Rồi đôi môi anh đi dần xuống, xuống nữa...những gì đang bị che đậy dần dần được tháo gỡ, anh như ngợp đi trước một miền cỏ rối đầy mời gọi. Lý trí của anh đã lên tiếng ngăn anh tiến xa hơn, nhưng rồi một chút men rượu và nỗi đam mê quá lớn đã cuốn phăng anh đi không thể ngừng lại được...Anh đưa tay lên sờ vào cái vết cắn Diễm đã để lại trên vai anh và bật lên tiếng gọi: Diễm...Diễm ơi... Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của anh. Anh uể oải nhấc phone lên và nhận được tiếng của bà Hiền. Trong một thoáng anh hoảng sợ khi nghĩ Diễm đang gặp phải chuyện nguy hiểm. − Hùng, con đến nhà bác ngay. Bác vừa đưa Diễm đi bác sĩ xong. Nó có thai được hai tháng rồi! Anh buông vội điện thoại mặc dù bà Hiền vẫn còn đang nói gì đó, chụp lấy chùm chìa khóa và lao ra cửa. Diễm đang nằm trong phòng thì cánh cửa bỗng mở ra. Hùng đi thật nhanh vào, anh quỳ xuống bên cô và khóc òa lên như một đứa trẻ: − Diễm ơi! Tha thứ cho anh đi Diễm. Anh thật là khốn nạn...đã làm em đau khổ như thế này. Em hãy cho anh được chuộc tội. Hãy để anh được chăm sóc cho em, Diễm ơi! Diễm ngồi dậy, bây giờ cô mới khóc được: − Đừng làm vậy anh Hùng... Diễm tha thứ cho anh rồi...Em cũng đã suy nghĩ rồi, là con mình cần có cha mà... Ngoài cửa, bà Hiền đang nhìn hai người. Mắt bà cũng ướt đẫm, nhưng miệng bà lại đang mỉm cười... Chương Kết Hùng đưa Diễm về căn apartment của hai người. Anh dành làm hết mọi công việc, một hai bắt Diễm phải nằm nghỉ. Bà Hiền cũng phì cười trước vẻ lăng xăng của anh. Bà nói: − Con quay mòng mòng làm bác cũng chóng mặt luôn. Diễm chỉ có thai chứ đâu phải bệnh nặng gì đâu mà con bắt nó phải nằm. Bác giao nó lại cho con đó, lần này mà con còn ăn hiếp nó nữa là bác không tha cho con đâu đó nghe chưa. Ngày mai bác sẽ xin về sớm để đưa Diễm đi khám thai. Ngày hôm sau khi bà Hiền đến thì Hùng cũng đã có mặt ở nhà rồi. Anh đòi chở cả hai đi đến phòng khám. Khi bà Hiền trao cho anh tấm hình siêu âm thai nhi, anh run run cầm lấy và nhìn chăm chăm một cách trìu mến. Lợi dụng lúc Diễm còn ở trong phòng khám nghe lời dặn dò của bác sĩ, bà Hiền nói nhỏ với anh: − Con Diễm nó đã tha thứ cho con vì đứa nhỏ, nhưng tinh thần của nó còn yếu lắm. Con phải thật từ từ, thật nhẹ nhàng để cho nó quen dần đi đã. Đừng làm cho nó sợ hãi vì những săn sóc thái quá của con, sẽ ảnh hưởng không tốt đó. Đúng vậy, Diễm có vẻ chịu đựng hơn là vui vẻ nhận lấy sự chăm sóc của anh. Cô vẫn như còn sợ hãi anh lắm. Một lần, anh vô tình đụng nhẹ vào cô, cô lập tức co rúm người lại. Nghe lời bà Hiền, anh để cô tự làm lấy những công việc nhẹ nhàng trong nhà và kín đáo làm hết những việc mà anh cho là nặng so với sức khỏe của cô. Rồi dần dần cô cũng có chút thay đổi. Anh cũng quyết định bỏ bớt một lớp học để về nhà với cô sớm hơn. Một buổi chiều, khi đang ăn cơm, cô bỗng buông đũa và đứng lên chạy vào phòng tắm, anh cũng chạy theo vào thì thấy cô đang gập người xuống mà nôn ọe. Quên rằng mình có thể làm cô sợ hãi, anh tiến lại ôm lấy cô như muốn cùng chia xẻ sự khó chịu đang hành hạ cô. Rồi anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang ứa ra vì cơn nôn ọe và lấy nước cho cô. Bỗng chốc, cả hai cùng nhớ lại một kỷ niệm xưa, anh cũng đã ôm cô như thế này vào cái ngày hai người đến trại tỵ nạn... Lần đầu tiên sau những ngày sóng gió, cô rụt rè mỉm cười với anh. Và đứa nhỏ trong bụng cô cũng góp phần làm cho cha mẹ nó xích lại gần nhau hơn qua những cơn ói mửa liên tục... Một buổi chiều sau khi từ trường về, cô nhận được thư mẹ. Khi về sống với Hùng, cô đã viết thư xin phép mẹ nhưng chỉ báo vắn tắt cho mẹ cô biết là cô đã chọn Hùng làm nơi nương tựa suốt đời cho mình. Trong thư, mẹ cô viết bà rất vui và an lòng vì cô đã có một lựa chọn đúng. Bây giờ bà mới cho cô biết là bà đã thầm chọn Hùng cho cô từ lâu, vì thế bà mới đồng ý để cho cô ra đi với Hùng. Và với linh tính của một người mẹ, bà cũng cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người trước khi cô về Việt Nam, nhưng vì cô không muốn tâm sự với bà nên bà đành để yên cho cô giải quyết. Sẵn đó, bà báo tin Nguyên chuẩn bị làm đám hỏi với cô con gái của ông bí thư tỉnh ủy: gia đình đó rất thực dụng, với mối thông gia mới này, công việc làm ăn của họ sẽ có được một thế lực lớn chống lưng... Bà cũng nhắc nhở hai người phải thu xếp về Việt Nam để bà được lo đám cưới cho hai con. Xếp lại lá thư của mẹ, Diễm bỗng muốn đi dạo bên ngoài một chút. Cô khóa cửa và bước ra. Đi được một vòng quanh khu apartment, Diễm đến chiếc ghế dài gần hồ tắm và ngồi xuống. Cô ngồi ôn lại chuyện của hai người và rồi cô nhận ra rằng cô đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Vì yêu anh mà cô đã không mảy may xúc động trước sự săn đón của những người con trai khác. Một chút tình cảm thời học sinh và khoảng cách quá xa đã làm cô lầm tưởng rằng mình yêu Nguyên, thật ra những lời yêu thương mà cô đã bày tỏ trong những lá thư gửi cho Nguyên chính là những gì mà cô không thể nói được với Hùng. Chính vì lời Hùng hứa xem cô như người em gái đã làm cho cô ngờ nghệch tin vào đó và đã lạc lối trong tình yêu của mình. Diễm vội vàng đứng lên, cô cần phải nói hết với Hùng ngay, cô đã thử thách tình yêu của anh nhiều quá rồi. Gần đến nhà, Diễm thấy Hùng đang hốt hoảng chạy ra như đang tìm kiếm ai. Vừa thấy cô, anh chạy nhanh lại ôm chặt lấy cô như sợ rằng cô sẽ bỏ anh mà đi vậy. Hơi ngạc nhiên trước hành động đó, nhưng cô cũng choàng hai tay quanh anh. Tiếng anh nghẹn ngào: − Anh tưởng rằng em lại bỏ đi nữa rồi khi về đến nhà mà không thấy em đâu trong khi đồ đạc và xe của em vẫn còn... − Đừng có hiểu lầm em như vậy chứ. Em chỉ muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa mà thôi. Hùng dìu cô vào nhà, hai người ôm nhau đến ngồi trên ghế sofa. Diễm ngả đầu vào vai anh thủ thỉ: − Bây giờ em mới hiểu ra là em yêu anh nhiều như thế nào. Cũng tại anh thôi, ai biểu đòi làm anh Hai người ta làm em cứ tưởng thiệt. Hùng vô cùng sung sướng khi nghe Diễm nói. Anh siết cô chặt hơn và nói: − Anh đang chuẩn bị tiền để làm đám cưới đây. Anh muốn làm đám cưới bên này trước rồi sau đó mình về Việt Nam ra mắt họ hàng bên đó. Diễm nhẹ lắc đầu: − Em thấy không cần phải đám cưới gì hết. Không phải mình đã là vợ chồng từ mấy năm nay rồi sao? Hùng như ngợp đi trước hạnh phúc mà Diễm ban cho anh. Cô thật dễ thương, nhưng anh khô