wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>

Chương 1 Dạ Linh bước đi trên con đường quen thuộc về nhà, miệng vẫn còn tủm tỉm cười vì trò đùa quái quỉ của lũ bạn cùng lớp trong giờ sinh hoạt ngoài giờ. Bọn chúng nghĩ gì mà lại giỡn đến thế chứ. Trên tóc cô bây giờ vẫn còn dính vài vệt kem. Nhưng cô rất vui vì lũ bạn cô đã nhớ đến sinh nhật cô và “tận tâm” tổ chức nó. Cô cảm thấy yêu những người bạn của mình quá. Đây là sinh nhật lần thứ 18 của cô. 18, lứa tuổi đẹp nhất của một đời – theo người ta thường nói. Nhưng Dạ Linh không hề cảm thấy như vậy. Cô chỉ nghĩ đây lại là một cột mốc mới trong cuộc đời nhàm chán của mình, một dấu chấm nhỏ trong định mệnh chẳng lấy gì là thú vị. Cô nghĩ chuỗi ngày dài dằng dặc này chắc vẫn sẽ nối tiếp một cách bình yên đến chán chường như thế mãi cho đến khi cô chết đi. Cô lúc lắc đầu. Không, đừng có nghĩ vẩn vơ. Cô đúng là một con chúa mơ mộng trong cái lốt một cô nàng năng động, mạnh mẽ. Vừa tới cổng, cô đã thấy một chiếc xe Roll-Royle đậu trước cửa nhà cô. Chà chà- cô thầm nghĩ- chuyện gì mà chiếc xe đắt tiền bậc nhất thế giới này lại đậu ở nhà mình thế này. Cô càng tò mò hơn khi thấy bóng người lạ trong nhà cô. Giờ này thì dì cô chắc đã về đến nhà và không có gì lạ khi thấy dì đang tiếp khách. Dạ Linh khép nép bước vào phòng khách. Trước cửa nhà cô là hai gã hộ pháp cao chắc đến cả hai mét, đồ vét đen bóng lộn và vẻ mặt hắc ám hết biết. Mấy gã này làm cho cô nhớ đến mấy tay vệ sĩ trong phim hành động Mỹ, nhưng cũng dám là vậy lắm chứ. Cô tự cười cái óc hoang tưởng của mình. Dì cô đang ngồi trên ghế salon. Đối diện với dì là ba người khách. Ba người đó ngồi quay lưng về phía Dạ Linh nên cô không nhìn thấy mặt họ được. Từ phía sau, cô loáng thoáng nhận xét về ba người khách lạ. Một nữ và hai nam. Người đàn bà tóc màu vàng và có vẻ rất sang trọng. Hai người đàn ông đều tóc đen, và một trong hai có tóc lốm đốm bạc, có lẽ đã nhiều tuổi. ” A ! Cháu nó về rồi đây này !” tiếng dì Loan reo lên lên làm ba người khách vội đứng dậy. Đến lúc này thì Dạ Linh đã kịp nhìn rõ người phụ nữ. Bà ta quả thật rất xinh đẹp và quí phái. Một vẻ đẹp sang trọng và quyền quí với đôi mắt xanh trong, hàng mi dài vàng phớt tạo vẻ mơ màng cho đôi mắt, đôi gò má hơi cao và cái cổ dài thanh tú được khoác nhẹ ở phía chân cổ bằng một cái khăn voan màu đen có diềm đăng ten cũng màu cánh gián. Bà ta cao hơn Dạ Linh nhiều và đích thực là người ngoại quốc. Cô cũng kịp nhìn sang người đàn ông tóc muối tiêu bên cạnh, ông ta trông có vẻ là người Việt Nam với đôi mắt đen nheo nheo dưới đôi chân mày rậm, vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn đượm một nét đôn hậu đằng sau những nếp nhăn. Cô chưa kịp nhìn người thứ ba thì đã bị tiếng chào của người phụ nữ lạ cắt ngang. “Xin chào cô.” Bà ta nói tiếng Việt bằng giọng lo lớ của người ngoại quốc. Người đàn ông tóc muối tiêu cũng tiếp lời. “Rất hân hạnh được gặp cô.” Tiếng Việt của người đàn ông này rất chuẩn và nói bằng giọng Hà Nội trầm ấm. Người thứ ba không cất tiếng chào. Cô vừa định quay sang thì lại bị tiếng của dì Loan xen vào. “Họ là người thân của con đó. ” Hai tiếng “người thân” đập vào Dạ Linh như sét đánh ngang tai. Cô đã mong chờ những “người thân” này từ mười tám năm nay. Lúc mà cô đã từ bỏ mọi hy vọng gặp lại họ thì họ lại xuất hiện sao? Ôi ! Bất ngờ mà cũng trớ trêu làm sao. Cô là một cô bé mồ côi được dì Loan nhận về nuôi, cô xem dì như mẹ của mình. Mẹ ruột của cô mất trong bệnh viện ngay sau khi sinh cô, mộ của bà nằm ở nghĩa trang thành phố. Cô đến thăm bà mỗi tuần. Cô chẳng biết gì về mẹ mình ngoài cái tên của bà, chỉ một cái tên thôi. Diễm Linh. Cái tên thật đẹp, đẹp đến nao lòng mỗi khi cô nhớ đến nó. Cô không bao giờ biết được họ của mẹ cô và lại càng chẳng có hy vọng để biết được cha cô là ai. Cô đã nuôi hy vọng suốt những năm còn thơ bé. Nhưng đêm trước ngày sinh nhật 18 tuổi, cô đã từ bỏ cái hy vọng mong manh đó, mong manh đến hão huyền đối với cô. Nay thì cái hy vọng đó lại trở thành sự thật, Dạ Linh không choáng sao được. Cô vừa vui mừng, vừa giận tại sao họ không tìm đến cô sớm hơn, một cơn giận vô lý mà đến chính cô cũng thấy lạ. Dạ Linh cứ thừ người ra cho đến khi một bàn tay xương xương quen thuộc nắm nhẹ lấy vai cô, dìu cô ngồi xuống ghế. Tiếng người đàn ông ban nãy lại cất lên. ” Chúng tôi là người thân của ông cô. Nay ông đã qua đời và nguyện vọng của ông luôn là tìm lại cô. Chúng tôi rất vui mừng khi tìm thấy cô sau bao năm mỏi mòn tìm kiếm. Đây là bản di chúc của cụ. Xin cô nghe qua.” Ông ta lấy ra từ trong cặp táp một cái máy thu âm nhỏ gọn mày đen bóng, đặt lên bàn và nhấn nút cái tách. Cái máy phát ra tiếng rè rè rồi một giọng nói cất lên, hơi run nhưng vẫn nghe được sự uy quyền trong đó. Đó là giọng một người đàn ông nói bằng tiếng Việt rất sõi. ” Tôi là Huỳnh Văn Nhất – người Việt Nam định cư tại Mĩ và là người sáng lập ra tập đoàn H.A.D. Tôi có một người con trai, là kết quả cuộc hôn nhân giữa tôi và một phụ nữ người Mĩ , tên Huỳnh Văn Nhân hay còn gọi là Nelson Halver và một đứa con gái nuôi, là con của người bạn chí cốt đã giúp đỡ tôi cùng gầy dựng nên H.A.D, tên là Trần Thanh Diễm Linh hay còn gọi là Dora Laurence Theora. Con gái của bạn tôi do bất hạnh đã mất cha mẹ và được tôi nhận về nuôi trong sự bảo bọc hết mình. Năm 16 tuổi, con gái nuôi của tôi yêu một sinh viên người Việt Nam mặc cho sự phản đối của tôi. Nó đã trốn theo tiếng gọi của tình yêu về Việt Nam. Tôi đã rất giận nên không đuổi theo con bé, tôi đã nghĩ rằng nó sẽ trở lại vì không thể sống nổi cuộc sống nghèo khổ. Nhưng sau gần năm năm, con bé vẫn không quay lại mặc cho tôi mòn mỏi ngóng chờ. Tôi quyết định đi tìm con bé và đã rất sốc khi nghe tin nó đã mất…” Tiếng nói hơi nấc lên. ” …Sau một thời gian, tôi nhận được báo cáo rằng con gái tôi có một đứa con, có lẽ là con gái. Tôi đã tiếp tục đi tìm đứa bé ấy. Mười lăm năm sau, tôi nhận được tin về đứa bé. Nó là một đứa bé gái, tên Diệp Thị Dạ Linh, đang sống cùng một phụ nữ làm nghề giáo viên. Tôi đã rất muốn nhận đứa trẻ ấy về nhưng lúc đó tình trạng sức khỏe của tôi đang trở nên trầm trọng, công khai đem đứa bé về sẽ gây nguy hiểm cho nó vì những thế lực cạnh tranh. Vì thế, tôi quyết định vẫn chưa đem nó về. Nay, tôi đã sắp chết, vì thế tôi muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình. Tôi giao hồ sơ của cháu gái tôi cho ông Nguyễn Tấn Tài, quản gia kiêm thư kí và là người thân cận của tôi. Tôi muốn rước cháu tôi về vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của nó. Để làm dịu sự hối hận trong tôi và làm tròn lời hứa với người bạn quá cố của mình, tôi để lại toàn bộ tài sản cho cháu trai ruột của tôi _ Christian Halver với điều kiện cháu trai tôi phải kết hôn với cháu gái nuôi của tôi_ Dạ Linh. Nếu hai người cháu của tôi không kết hôn thì tập đoàn H.A.D sẽ sung vào quỹ của nhà nước Việt Nam… ” Đến đây thì giọng ông hơi nghẹn lại.Có tiếng đằng hắng rồi lại tiếp tục. ” …Cuối cùng, ta muốn nhắn lại với cháu gái của ta. Ta biết con sẽ rất hận ta vì ta đã cản trở cuộc hôn nhân của mẹ con chỉ vì phân biệt giai cấp trong khi ta đã quên rằng ta từng là một người nghèo. Ta vẫn chưa có tin về cha cháu. Ta rất yêu mẹ cháu và ta muốn cháu biết rằng, dù xa cách nghìn trùng nhưng ta vẫn yêu cháu. À mà quên, ta còn muốn nhắn với cháu trai ta nữa. Christ à, ông mong con chăm sóc tốt cho Dạ Linh, và thay ông điều hành H.A.D thật vững mạnh nhé. Tạm biệt các con.” Dạ Linh xúc động trước những lời này. Thì ra cô vẫn còn có một người ông, một người tuy không ruột thịt nhưng biết đến cô và thân thể của cô, hơn thế nữa ông còn là cha nuôi của mẹ cô. Sự thân thương làm cho cả người cô như tê dại. Dạ Linh vẫn còn ngơ ngác, bần thần vì người ông từ – trên – trời – rơi – xuống này thì có tiếng nói ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô. ” Tôi chính là Nguyễn Tấn Tài. Thưa cô. Và tôi đã xác nhận được cô chính là Dạ Linh. Tôi xin giới thiệu. Đây là bà Lolita Halver , vợ của ông Huỳnh Văn Nhân.” Bà Lolita khẽ cúi đầu. Ông Tài hắng giọng rồi tiếp. ” …và đây là cậu Christian Halver, con trai của ông Nelson Halver _ Huỳnh Văn Nhân, cháu của ông Huỳnh Văn Nhất và cũng là … hôn phu của cô. ” Dạ Linh chợt sựt tỉnh. Hôn phu. Ông Tài vừa nói hôn phu phải không. Nghĩa là chồng tương lai ấy à ? Cô đã có chồng tương lai rồi sao ? Một bóng người đứng lên trong khoé mắt cô và một tiếng nói ấm áp vang lên. Cô đảo mắt qua người đang đứng lên chào mình và không thể tin vào mắt mình nữa. Đây là hôn phu của cô ư ? Không thể nào. Cô không thể lấy một người đẹp trai như thế này làm chồng được, thế giới sẽ loạn mất. « Hân hạnh chào cô. » Anh ta cất tiếng. Anh ta là một sự kết hợp tuyệt vời giữa cái phóng khoáng hoang dại của phương Tây và nét cổ điển huyền bí của phương Đông. Mái tóc anh ta màu đen tuyền, có một vài lọn ôm lấy khuôn mặt tương đối nhã nhặn nhưng vẫn có chút góc cạnh rất nam tính, vài món tóc loà xoà trước vầng trán cao thông minh, chiếc mũi dọc dừa tao nhã làm nổi bật thêm đôi môi gợi tình. Cái cổ cao thừa hưởng từ mẹ nằm trên một tấm thân không thể chê vào đâu được. Cân đối đến hoàn hảo. Vai rộng, eo thon và rắn chắc. Anh ta không lực lưỡng như lực sĩ mà trái lại, gọn gàng và chắc nịch. Anh ta cao chắc hơn mét tám và có một làn da hơi sạm, làm mất đi cái yểu điệu trong cái màu trắng ngần của làn da phương Tây. Và điểm làm Dạ Linh ngây ngất nhất chính là đôi mắt của anh ta. Đôi mắt nằm một cách cân đối trên khuôn mặt vốn đã tuyệt mĩ, màu mắt xanh lam, sậm hơn màu mắt mẹ anh một chút nhưng vẫn rất trong và sâu thăm thẳm, đôi mắt ấy ẩn sau hàng mi dài màu đen nhánh gây ấn tượng mạnh về sự quyết đoán chứ không mơ màng như hàng mi vàng của đôi mắt mẹ anh. Và hiện giờ thì đôi mắt mê hồn đó đang nhìn đăm đăm vào Dạ Linh. Dạ Linh phải vất vả lắm mới dứt ra được khỏi ánh mắt hút hồn đó và cô giật mình khi thấy vẻ đánh giá trên khuôn mặt anh ta. Anh ta nhìn cô một hồi, đôi mày đẹp nhíu lại. Rồi cô kinh hoàng nhận ra sự khinh thường trong cái nhếch mép nhẹ nhàng đến vô hình. Cô bỗng thấy ghét con người này kinh khủng mặt dù đây là người đẹp trai nhất cô từng nhìn thấy trong đời và cô không tin là có người nào đẹp trai hơn thế. Anh ta quá tuyệt mĩ, quá hoàn hảo và … quá không xứng với cô, anh ta còn có vẻ ngạo mạn của một công tử nhà giàu, cái ngạo mạn mà cô chắng bao giờ ưa ở bọn con trai. Cô đứng lên, chào anh ta chiếu lệ sau khi nhận thấy thái độ đó. Tiếng của bà Lolita vang lên với giọng lơ lớ như lúc nãy. “Vậy thì. Ừm… các con hãy… “Bà ngập ngừng như tìm lời tiếp theo, có thể dễ dàng nhận thấy bà không thạo tiếng Việt một chút nào và bà đang cố gắng nói bằng tiếng Việt để Dạ Linh thoải mái. Bà nghĩ cô không biết tiếng Anh ư ? Dạ Linh tự cuời thầm trong bụng nhưng mặt vẫn còn giữ vẻ nghiêm trang lắm. Có tiếng thì thầm nhỏ từ phía ông Tài và bà Lolita vui mừng tiếp lời. “…hãy làm quen với nhau đi.” Dạ Linh chợt nghĩ ra một chuyện làm bà Lolita bất ngờ. Hình như gia đình này không tìm hiểu về việc học tập của cô nhỉ. Cô đạt huy chương vàng Olympic môn Anh văn lận đó. Cô xổ ra một tràng tiếng Anh. “You can speak English to me. I know a little English. ( Bà có thể nói tiếng Anh với cháu. Cháu có biết một ít ngoại ngữ ạ.)” Đúng như cô nghĩ, bà Lolita hơi sững người nhưng ngay lập tức bà nở một nụ cười thật tươi và tiếp lời cô bằng giọng Mĩ lưu loát. Cô để ý thấy bà nói hơi chậm để cô có thể nghe rõ. Thật là một phụ nữ tinh tế. “Oh ! You can speak English? I’m surprise about that. Your pronunciation is really good. I’m glad to speak to you in English because I’m not good at Vietnamese. Vietnamese is so hard to learn.”( Ồ. Cô có thể nói tiếng Anh. Ngạc nhiên thật!. Cô phát âm rất chuẩn. Tôi rất mừng vì có thể nói chuyện với cô bằng tiếng Anh vì tiếng Việt của tôi không được tốt cho lắm. Tiếng Việt thật khó học). Bà hơi ngượng nghịu khi nói những câu cuối. “I understand. Most foreigners think so. Vietnamese is really hard to learn.”(Cháu hiểu ạ. Hầu hết người nước ngoài đều nghĩ như bà. Tiếng Việt quả thật rất khó học.) Dạ Linh tế nhị đáp lại lời bà. Cô nghĩ thật ra tiếng Việt cũng đâu khó lắm đâu. Bằng chứng là con trai bà ấy nói rành rọt đó thôi. À mà quên, hắn gốc Việt mà, chắc cũng có chút khiếu nói tiếng Việt nhỉ? “Tôi muốn báo cho cô biết là chúng tôi sẽ đón cô qua Mĩ trong tuần này hoặc có thể sớm hơn nếu như cô không muốn tốn thời gian để chia tay bạn bè.” Tiếng ông Tài vang lên làm Dạ Linh giật nảy thêm một lần nữa. “Cháu phải sang Mĩ ư?” Dạ Linh kinh hoàng hỏi lại. “Đúng vậy thưa cô. Đó là di nguyện của ông Nhất. Vả lại, phải sang đó cô mới làm lễ cưới được.” Giọng ông Tài hơi bối rối vì sự kinh ngạc của cô. “Nhưng cháu chưa học xong ở đây.” Cô yếu ớt trả lời dù biết chuyện đó chẳng nhằm nhò gì với quyết định sang Mĩ cả. Cái cô cần là được ở lại nơi thân thuộc này, quê hương cô với những người cô quen và yêu quí. Cái viễn cảnh phải sống trong một đất nước xa lạ không thực sự quen với người nào làm cho cô cảm thấy bất lực. Khoan đã! Chẳng phải cô đã chán chường cuộc sống tẻ nhạt này đó sao ? Vậy tại sao khi biến cố xảy đến thì cô lại muốn né tránh nó như thế? « Chúng tôi sẽ làm hết sức để chuyển hồ sơ học tập của cô về Mĩ trong thời gian ngắn nhất, xin cô an tâm. Ông Tài nói với giọng hơi an ủi. » « Nhưng cháu sắp thi tốt nghiệp rồi.” Cô cố vớt vát những hy vọng cuối cùng. » « Cô sẽ được thi vào trường đại học ở Mĩ thưa cô, một trong những trường có chất lượng hàng đầu thế giới. » Sao ông Tài cứ thích dập tắt niềm hy vọng của cô thế nhỉ ? « You don’t like to go with us, right ?” (Con không muốn đi với chúng ta phải không?) . Tiếng bà Lolita vang lên. Bà nhìn Dạ Linh thật hiền từ rồi nắm lấy tay cô trong bàn tay thon thon lành lạnh của bà. Dạ Linh không nói cũng không thể hiện bất cứ thái độ nào nhưng cô biết là mình đã để lộ lòng mình với bà. “You are a member of my family. We have expected you for a long time.”(Con là một thành viên trong gia đình của chúng ta. Chúng ta đã mong chờ con trong một thời gian dài.) “Con hãy trờ về với gia đình của con đi, con yêu. Con vẫn có thể về đây thăm dì và các bạn mình mà.” Tiếng dì Loan vang lên với giọng hơi nghèn nghẹn, như thể để kiềm lại tiếng nấc trong lòng. “Về với gia đình của mình đi con, đừng luyến tiếc.” Đến lúc này thì vai dì đã run run. “Con…con không biết mình sẽ phải làm gì. Con muốn về với gia đình mình nhưng những người con quen biết, yêu thương trong suốt những năm qua sẽ như thế nào?” Dạ Linh gần như nấc lên. “Con gái à, con có thể về thăm họ mà” Giọng ngọng nghịu của bà Lolita cất lên trong sự thông cảm. Cạnh bà, ông Tài cũng gật đầu hiền từ. Cô liếc sang gã con trai bên cạnh ông Tài, tên hắn là gì nhỉ ? Christian, đúng rồi. Hắn đang ngồi ngó ra ngoài cửa số, vẻ mặt lơ đãng. Cô cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng nhưng cô không thể chối bỏ trái tim đang đập thình thịch này. Khuôn mắt hắn nhìn nghiêng nam tính chết đi được! ” Vậy thì, con sẽ đi. Xin cho con một tuần.” Cô cất giọng rành mạch, lòng vẫn còn ấm ức tên Christ cao ngạo kia. Kẻ điên nhìn vào cũng biết hắn chẳng quan tâm gì tới cô. “I’m very happy that you’ll be with us.” (Ta rất vui khi con chịu đi theo chúng ta). Bà Lolita cất giọng ngọt ngào. Rồi bà quay sang con trai. “Son, why don’t you take your fiancée to somewhere when we are discussing about her trip?” ( Con trai, sao con không đưa hôn thê của đi dạo ở đâu đó trong khi chúng ta thảo luận về chuyến đi của con bé nhỉ?) Cô thấy cái dáng cao lớn của Christ đứng dậy và nghiêng đầu hỏi. “Cô vui lòng đi với tôi chứ?”. Cung cách của hắn trông hợm hĩnh đến phát khiếp, trong mắt hắn còn ánh lên một tia nhìn chế giễu. “Dĩ nhiên.”, Dạ Linh hậm hực trả lời rồi bước theo hắn. “Cô muốn đi xe hay đi bộ?” giọng hắn nghe có vẻ lười biếng. “Đến công viên gần nhà tôi đi.” “OK”. Hắn gật đầu chiếu lệ và cô biết là hắn chẳng bận tâm mấy đến chuyện này. Dạ Linh và Christian đi vào công viên trong một không khí im lặng căng thẳng. Cô để ý thấy, khi họ đi, không ít ánh mắt của những cô gái đi đường chiếu thẳng vào Christian với những cái nhìn say mê ngây ngất, cô thông cảm cho họ. Thậm chí có một vài cô còn chủ động đến bắt chuyện với Christian. Hắn ta chỉ trò chuyện chiếu lệ với họ, sự chiếu lệ này thật khó nhận thấy vì nó đã bị cái vẻ lịch thiệp hào hoa của hắn ta che lấp mất. Và Dạ Linh quả quyết với chính mình rằng hắn ta là một tay tán gái chuyên nghiệp hay không muốn gọi là “sát gái” – theo “thuật ngữ nghề nghiệp” của bọn con trai lớp cô. Sự im lăng càng nặng nề hơn khi họ tiến về công viên yên tĩnh. Christian đi một hồi rồi an tọa xuống một cái ghế đá mát lạnh. Hắn hơi ngửa người ra sau và đôi mắt xanh hấp háy dưới ánh nắng. Hắn nhìn cô một chút rồi cất tiếng nói. “Sốc quá hả?” Dạ Linh nhận ra là hắn cũng nói giọng Hà Nội như ông Tài. “Hả ? Ừ ừ..” Cô hơi lúng túng khi đôi mắt mê hồn đó cứ liên tục pháo kích trái tim cô. “Tôi cũng chẳng hơn gì cô đâu. Tôi đâu có muốn tình cảnh như vầy.” Hắn gục gặc đầu, gần như là nói với chính mình. ” Thử hỏi một thằng đàn ông sẽ như thế nào khi cuộc sống độc thân của hắn chưa kéo dài được bao lâu thì đã phải chui vào cái nhà tù hôn nhân.” Hắn nói đầy vẻ triết lý, vẫn không nhìn cô. “Vậy, cô có định kết hôn với tôi không, lucky girl ?”. Hắn trở lại nhìn cô, nháy mắt và chiếu thẳng tia nhìn vào mắt cô. Toàn thân cô như có dòng điện xẹt qua. Ôi trời, hắn đã làm điều này như thế nào. Cô đứng sững người trong giây lát, nhưng chỉ giây lát thôi. Rồi cô lấy lại ngay phong cách đĩnh đạc của mình khi nhìn thấy sự khinh thường trong ánh mắt xanh đối diện cô. “Tôi đã mong đợi gia đình mình trong suốt một thời gian dài, rất dài. Tôi rất vui khi gặp lại họ. Tôi cảm thấy mình thực sự may mắn.” Cô chợt nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt hắn. http://santruyen.com “Nếu anh nghĩ là tôi vui mừng vi được một gia đình giàu có nhận về thì lầm rồi. Tôi chẳng quan tâm đến anh đâu. Bằng chứng là tôi vẫn sẵn sàng từ hôn nếu như anh cần.” Cô hơi ngước cằm lên với vẻ thách thứa. Đôi mắt xanh trước mặt cô hơi bối rối dù gương mặt chẳng hề lộ chút thái độ nào. Hắn trầm ngâm chút đỉnh rồi nói với cô. “Nhưng thưa quý cô, cô chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cô có muốn kết hôn với tôi không.” Chết tiệt cái gương mặt quyến rũ ấy đi, Dạ Linh khấn thầm trong bụng. Rõ ràng là hắn đang cười cợt cô và cố chứng tỏ rắng hắn không thể bị khước từ. Hắn có lẽ đã quen với việc đàn bà bị chinh phục dễ dàng huống chi cô chỉ là một cô gái trẻ ngây thơ. Nhưng cô sẽ cho hắn thấy cô không phải là thứ con gái hời hợt chạy theo lớp vỏ bề ngoài. Cô chống nạnh, dẩu môi và hùng hồn phán rằng: “Tôi không muốn kết hôn với anh.” Vì anh cũng có muốn kết hôn với tôi đâu, cô nghĩ thầm. Chà, cô thấy khấp khởi vì sự bối rối đã hiện ra trên mặt hắn. “Nhưng rất tiếc thưa quý cô. Cô buộc phải kết hôn với tôi thôi.” Hắn gầm gừ trong cổ họng. “Tại sao tôi bắt buộc phải kết hôn với anh?” Cô vặn lại. “Vì tôi sẽ không để tập đoàn H.A.D lọt vào tay bất kì ai khác ngoài gia đình tôi.” “Vậy nên…?” Dạ Linh nói. “…cô sẽ phải kết hôn với tôi.” Gã tiếp lời với một tâm trạng không lấy gì làm thoải mái. “Tôi thấy là anh không hề mong muốn cuộc hôn nhân này.” Cô nhận xét. “Tất nhiên rồi. Ai lại muốn kết hôn theo sự sắp đặt chứ. Với lại…” Hắn chợt ngừng nói rồi săm soi từ đầu đến chân cô. Cô cảm thấy hơi chột dạ. “Tôi biết là tôi không đẹp, không xứng với anh.” Cô hậm hực nói. “Rất vui cô nhận thấy điều đó.” Christian ngẩng lên và nhìn vào mắt cô, giọng anh có đượm chút thú vị. “Anh thấy rồi đó. Tôi không đẹp và không xứng với anh. Vậy anh còn muốn kết hôn với tôi làm gì?” “Tôi nghĩ tôi đã nói cho cô lý do rồi.” anh chán chường nhắc lại. “Nhưng cô không muốn trở thành vợ của tôi ư? Thật sự không ư?” Ánh mắt anh ta lại sáng lên và chiếu thẳng vào Dạ Linh, làm tim cô nổi tiếp một hồi trống nữa. Cô hít sâu và nói, to hết cỡ mà cô có thể vì giọng cô dường như đang nghẹn ngay ở cổ. “Không. Không muốn.” Christian hơi thấ t vọng, rời mắt khỏi cô, ngửa người ra sau và ngắm vòm lá phía trên đầu. Sau một hồi lâu yên lặng theo đuổi những ý nghĩ riêng, Dạ Linh lên tiếng. “Ơ.. Christian, tôi nghĩ chúng ta phải trở về rồi.” Cô hơi ngập ngừng khi gọi tên anh. “Hả ? Ừ.” Anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và đứng dậy đi về phía Dạ Linh. “Chúng ta nên về thôi.” “Christian.” Dạ Linh cẩn thận phát âm tên hắn thật rành rọt. “Christ thôi.” hắn chỉnh. “Hả? Ừ. Christ. Các anh, ý tôi là hai bác và anh sẽ trở về Mĩ và đến đây vào tuần sau à?”. “Không, chúng tôi ở lại cho đến khi đưa cô về.” “Vậy các anh sẽ ở đâu?” Da Linh kinh hoàng nghĩ đến cái viễn cảnh khủng khiếp nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào đó là được thấy Christ mỗi ngày trong nhà cô. “Khách sạn. Dĩ nhiên. Tôi không nghĩ là nhà cô đủ rộng đến thế.” Hắn nhàn nhã trả lời. Trái tim cô thất vọng nhưng lý trí của cô đang mừng thầm. Nếu thấy anh ta thường xuyên đến thế chắc cô đau tim đến chết mất. Chương 2 Trở về khoảng năm ngày trước, lúc Christ vẫn còn đang tán tỉnh một cô nàng tóc vàng xinh đẹp ở bar thì nhận được tin ông anh mất. Christ phóng xe ngay về và thấy không khí tang thương bao trùm khắp cả ngôi nhà. Christ không bất ngờ cho lắm. Bệnh tình của ông anh quá nặng trong mấy năm qua, chính miệng ông đã nói với anh rằng ông chẳng sống được bao lâu và nhắn nhủ anh hãy giữ vững tập đoàn H.A.D cho ông. Christ biết ông mình khó lòng qua khỏi. Vì thế anh đã cố gắng thuyết phục cha mẹ tổ chức đám tang nhanh nhất có thể để ông được an nghỉ. Ngày sau lễ tang, Christ được nghe bản di chúc của ông. Và anh hoàn toàn sửng sốt về quyết định của ông mình. Ông để lại cho anh tập đoàn H.A.D, chuyện đó đã quá hiển nhiên, nhưng còn chuyện kết hôn là thế nào. Ông anh không thể bắt anh kết hôn với người con gái anh thậm chí không biết mặt. Nhưng anh không thể bỏ tập đoàn H.A.D, mồ hôi và xương máu của cả gia đình anh. Vậy là anh sẽ phải kết hôn. Khi anh chỉ mới 23 tuổi thôi ư. Christ rời khỏi nhà ngay sau khi nhận được bản di chúc. Anh quá giận dữ. Anh vẫn chưa thưởng thức đủ mùi vị đàn bà, vẫn chưa, dù danh sách bạn gái của anh nhiều tới mức không thể đếm nổi bằng hai chữ số. Và kế hoạch của anh là sẽ không lấy vợ cho đến khi 30 tuổi và theo anh nghĩ, cuộc hôn nhân đó sẽ là một cuộc hôn nhân kinh doanh để đem lại lợi nhuận cho tập đoàn nhà anh. Và anh vẫn có thể thưởng thức tiếp đàn bà sau hôn nhân. Anh đến gặp ngay bạn anh, Vladimir, một anh chàng theo ngành công nghệ điện tử, cũng không kém phần sát gái. “Hey, biết gì chưa, tối nay có một bữa tiệc tại nhà Sharpay, cậu muốn đến đó tận hưởng ‘hoa thơm cỏ lạ’ không ?” Vladimir cất tiếng ngay khi thấy Christ bước vào phòng. Rồi anh chợt ngưng bặt vì vẻ mặt đụng-đến-là-nổ-đấy của Christ. ” Nói tôi nghe xem. Bạn hiền. Chuyện gì khiến anh nổi điên như con sư tử bị chọc tiết thế này.” Quả thật Vladimir chưa từng thấy bạn mình giận đến như thế, gã lãng tử này lúc nào cũng giữ vẻ mặt khinh khỉnh và chẳng bao giờ thực sự bị kích động, thậm chí cả lúc hắn đánh nhau. Christ đóng cửa cái rầm rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế duy nhất còn lại trong cái phòng bừa bộn toàn máy vi tính với đủ thứ đồ điện tử công nghệ cao khác. “Cậu biết gì chưa? Tôi sắp lấy vợ.” Christ gầm gừ nhằm trả đũa câu chọc ghẹo của bẹn. “Đùa à ? Cậu mà lấy vợ ? Thôi, có chuyện gì thì nói cho tôi nghe đi ! » Vladimir phớt lờ bạn. « Thì tôi nói rồi. Tôi sắp lấy vợ. Là cháu nuôi của ông tôi. » Christ hậm hực trước vẻ nghi ngờ của cậu bạn. « Thật không đó ? Một cuộc hôn nhân sắp đặt à ? Nghe có vẻ khó khăn cho cậu nhỉ ? Sao không từ chối đi ? » Vladimir tuôn ra một tràng. « Tôi nghĩ cậu không muốn tôi từ bỏ H.A.D đâu ? » « Sao ? Điều kiện để thừa kế là kết hôn với cô…ừm…cháu nuôi gì đó ư ? » Vladimir tỏ ra cực kì thông mình. « Chính xác.” Christ thả mình dựa ngược vào cái ghế và gác đôi chân dài lên một bàn với vẻ mệt mỏi. “Chà chà chà. Chuyện này có lẽ sẽ gây chấn động cả New York đây, hay không muốn nói là cả nước Mĩ. Anh chàng thương nhân sexy nhất sắp lấy vợ ư ? Chuyện khó tin.” Vladimir tắc lưỡi, đến gần và vỗ vai bạn nhưng giọng anh đã khùng khục vì cười. “Để tôi kể chuyện này cho Carsie, cô ta sẽ thuê cả một biệt đội để ám sát cô vợ chưa cưới của anh cho xem!” Vladimir hơi lắc đầu khi nói đến cô bồ bốc lửa nhưng cả ghen của Christ. “Nếu là cô ta thì dám lắm. » Christ cũng lắc đầu ngán ngẩm khi nhớ đến cái cảnh mà tuần trước Carsie đã cào rách mặt cô bồ anh mới quen ở Manhattan làm anh phải bỏ ra một món tiền không nhỏ để đền bù. Anh không ghét Carsie và chỉ xem cô là bạn nhưng Carsie thì khác, cô quen Christ từ nhỏ, hiểu anh và nghĩ anh là sở hữu của cô, rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ kết hôn với anh vì gia thế cô gần bằng Christ. « Trở lại với cô hôn thê tương lai của cậu nào. Cô ta như thế nào ? » Vladimir không giấu nổi sự tò mò khi nghĩ đến cô gái sẽ trói buộc cả cuộc đời Christ, gã độc thân đa tình có khả năng quyến rũ tất cả các phụ nữ anh ta gặp. « Tôi còn không biết mặt cô ta. Chỉ biết cô ta tên là Dạ Linh hay gì đó. » Christ nói đều đều. « Hả ? Người Việt Nam à, không phải chứ ? Sở thích của cậu là những cô nàng tóc vàng mà. » Vladimir tưởng tượng ra trong đầu một cô gái Việt Nam nhưng không thể tưởng nổi vì anh có gặp nhiều người Việt Nam lắm đâu, không kể đến Christ vì anh ta đã lai Mĩ đến hai đời. « Thì vậy đó. Cô ta thuần Việt. Và tớ không nghĩ một người thuần Việt lại có tóc vàng. Nhưng dẹp chuyện tóc tai sang một bên đi. Điều đó không quan trọng. Cậu nghĩ tớ sẽ phải làm gì khi cuộc sống độc thân huy hoàng của mình sắp đi tong không hứa hẹn trở lại? » « Cậu kết hôn với cô ta một hai năm gì đó rồi li hôn không được à ? » Vladimir hiến kế. « Di chúc quy định không được li hôn sau mười năm. » Christ dập tắt cái ý tưởng của bạn. « Với lại cậu nghĩ cô ta chịu ly hôn à ? » « Ừ nhỉ. Cô ta sẽ bám cứng lấy cậu cho xem.” Vladimir gật gù nhận xét. Cô gái đó sẽ chẳng chịu ly hôn với Christ đâu. Đơn giản vì Christ quá quyến rũ và quyền lực. Vladimir chưa thấy ai từ chối bạn mình và anh biết bạn anh hiểu cái lợi thế của hắn, vì thế anh chàng đa tình kinh khủng. Thú vui của Vladimir là ngồi đếm lại bạn gái của Christ ngay trước mặt anh chàng. Vì việc đếm đó chẳng bao giờ kết thúc. “Dù gì đi nữa, cô vợ đó cũng chẳng thể ngăn tớ quen những cô gái khác đâu.” Christ phán và đứng dậy ý bỏ đi. Vladimir không cản bạn. Khi Christ ra đến cửa, Vladimir buông lời. ” Tội nghiệp cô vợ chưa cưới của cậu quá!”. Christ quay đầu lại. ” Thế cậu không tội nghiệp cho tôi à?” ” Không. Hoàn toàn không. Một kẻ hào hoa đa tình như cậu chẳng có gì để mà tội nghiệp cả.” Vladimir cười đầy vẻ châm chọc. Nhưng quả thật trong lòng, Vladimir đang thầm tội nghiệp cho cô gái vẫn chưa biết mặt này. ————————————- Và bây giờ Christ đang đứng trước nhà cô hôn thể bí ẩn của mình. Mẹ anh và ông Tài đi theo vì cha anh có quá nhiều việc bận để tháp tùng cùng anh. Thế cũng tốt, vì anh không muốn cha mình ra lệnh bất kì điều gì khi anh ở đây. Anh đã quá khó chịu rồi. Anh không muốn bất kì mệnh lệnh nào làm cái đầu anh nóng thêm nữa. Ngôi nhà vị hôn thê tương lai của anh sống, anh thấy nổi da gà khi nghĩ đến cụm từ “hôn thê tương lai”, là một ngôi nhà nhỏ xinh nằm gần trung tâm thành phố Hồ Chí Minh. Trên đường đi, anh đã chú ý đến những cô gái Sài Gòn. Họ cũng xinh đẹp và dễ thương như những cô gái Hà Nội, và trông có vẻ phóng khoáng hơn. Anh chưa đến nơi nào ở Việt Nam ngoài Hà Nội, quê của ông anh. Vậy là anh yên tâm mình có thú vui để hưởng trong những ngày chờ đón vị hôn thê của anh về. Dù chuyện này nghe có vẻ hơi tắc trách một chút vì dẫu sao anh cũng chỉ mới biết mặt vị hôn thê tương lai của anh thôi. Nhưng anh không bận tâm. Trong lòng anh đã dựng lên sự căm ghét vô cớ giành cho vị hôn thê này. Anh đã cảm thấy khá thoải mái với người bảo hộ của cô ta. Bà là một phụ nữ đậm chất Việt Nam, đôn hậu và hiền dịu. Anh một phần hy vọng cô vợ tương lai của anh cũng như thế dù như vậy thì chán thật, nhưng không sao, anh cần một người vợ biết nghe lời hơn là một cô vợ bướng bỉnh cả ghen. Và anh thật sự thất vọng khi nhìn thấy cô vợ bí ẩn của mình. Cô ta không đến nỗi xấu nếu như đánh giá tổng thể. Nhưng con mắt luôn nhìn thấy phụ nữ đẹp như anh thì cô đúng là không hấp dẫn một chút nào. Cô ta có vóc người đẫy đà trong bộ áo dài đồng phục màu trắng, cao cỡ một mét sáu, khuôn mặn trái xoan lấm tấm mụn, mũi dọc dừa và đôi môi đầy đặn. Tóc cô ta dài ngang lưng, được cột lại phía sau để lộ một vầng trán cao và điểm duy nhất là cho Christ ấn tượng là đôi mắt to màu nâu, long lanh sau hàng mi dày cong với cái nhìn quyết đoán và mạnh mẽ. Và cô ta rõ ràng bị hút hồn khi lần đầu nhìn thấy anh. Nhưng đến khi nói chuyện với cô ta ở công viên, Christ thật sự bất ngờ khi cô ta nói rằng không muốn kết hôn với anh. Trên đời này có một cô gái trẻ không muốn kết hôn với anh ư? Điều này làm anh khá thú vị. Nhưng anh vẫn còn căm ghét vị hôn thê của mình, đơn giản là cô ta đã làm đảo lộn cuộc sống của anh. Anh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong căn phòng hạng nhất của khách sạn New World. ========== Dạ Linh ngán ngẩm bước vào lớp vào buổi sáng hôm sau. Việc đầu tiên cô làm sau khi bỏ balô xuống ghế là chạy ngay sang lớp cô bạn thân nhất của mình để báo “hung tin”. ” Trân ơi !” Cô cất tiếng gọi bạn. Nó quay lại ngay và lập tức nhíu mày khi thấy vẻ mệt mỏi pha lẫn hốt hoảng của Dạ Linh. ” Ừ. Có chuyện gì vậy?” Huyền Trân gạn hỏi bạn. Dạ Linh rầu rầu ngồi xuống cái ghế đối diện bạn. Cô nhìn thẳng vào mặt bạn mình và cất tiếng nói rõ ràng, rành mạch. “Tao sắp phải đi xa”. “Mày? Đi xa? Nhưng là đi đâu ? » Huyền Trân trợn mắt hỏi. « Đi Mĩ. » Dạ Linh trả lời, giọng vẫn chẳng khá hơn được chút nào. « Nhưng để làm gì ? Mày có quen ai ở bển đâu ? Với lại mày gần thi đại học rồi. Hay là mày lại định giả bộ để lừa tao đây ? » Huyền Trân nghi ngờ, vì bạn thân của cô, Dạ Linh là một con chúa chọc phá, rất khoái trêu ghẹo cô. Nhưng lần này, Dạ Linh không đùa. « Tao phải đi Mĩ thật mà, tao tìm được gia đình rồi. » « Gia đình mày ư ? Thật không ? Tao cứ nghĩ họ đã biệt tích từ lâu lắm rồi chứ! » Huyền Trân kêu lên kinh ngạc. « Ừ thì là thế. Họ chỉ mới tìm được tao thôi. Và tao sẽ phải qua Mĩ vì họ định cư ở bên đó. » « Vậy là mày đi thật sao ? Chuyển đi thật à ? Vậy có còn về đây không ? » Huyền Trân lo lắng hỏi, cô không muốn xa bạn mình một chút nào. « Chắc chắn là sẽ về. » Dạ Linh quả quyết. « Tao sẽ về thăm dì Loan, thăm mày và cả những đứa khác nữa. » Giọng cô hơi sụt sịt. « Nhưng tao sẽ nhớ mày lắm. » Huyền Trân nói nói nhỏ. « Ừ. Thì tao cũng sẽ nhớ mày vậy.» Hai người rù rì tâm sự với nhau một lúc rồi Dạ Linh trở về lớp trong một tâm trạng nặng trĩu. Cô cũng báo tin với mấy đứa bạn trong lớp cô. Và ngay lập tức chúng vây lấy cô hỏi han và chia sẻ tâm sự với cô. Cô vui vì có những đứa bạn thật sự tuyệt vời. Tuy vậy cô tuyệt nhiên không nhắc đến hôn ước của mình. Đó là một chuyện khác. Cô không cần phải phao cái tin này ra, lấy chồng vào năm 18 tuổi đối với cô chẳng vinh quang gì cho lắm. Buổi chiều sau khi tan học, cô lững thững vừa đi tới cổng trường vừa trò chuyện với lũ bạn. Cô chợt để ý thấy có mấy nhóm nữ sinh cứ đứng trước cổng trường và chỉ tay ra ngoài, cười rúc rích với nhau. Cô nghe loáng thoáng được gì đó. Nào mà « …đẹp trai quá.. », nào là « phong độ quá.. » Hừ, lũ con gái này phải đến nhà cô ngày hôm qua mới tận mắt biết được một người đẹp trai phong độ thật sự là như thế nào, hay đến khách sạn New World hôm nay cũng được vì cô nghe nói Christ trọ ở đó. Gần ra tới cổng trường, cô thấy trung tâm của những lời xì xầm. Một gã trai mặt đồ da màu đen ngồi trên một chiếc môtô bóng lộn cũng màu đen nốt. Gã ta đeo mắt kính đen. Và trông cái bộ dạng bảnh bao đó, cô thấy quen cực kì. Và đến khi cái kính đen đó được gỡ ra và cái vẫy tay về phía cô xuất hiện lúc cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì « cái dáng quen quen » đó đã hiện nguyên hình là Christ, gã hôn phu đáng ghét của cô. Mấy đứa con gái ban nãy ngơ ngác ngó xung quanh xem hắn vẫy tay với ai, cô nhẩm nghĩ chắc mấy đứa nó đang tìm một cô nàng queen-bee nào đó thật xinh gái và hot nhất trường, chứ đâu có ngờ đó là cô. Đến lượt mấy đứa bạn cô xầm xì về cái gã trai mới xuất hiện. Tiếng xầm xì càng lan rộng hơn khi hắn để lộ đôi mắt xanh chết ngừơi kia. Cô đứng sững lại, lo ngại nhìn hắn, nửa muốn tiến về chỗ hắn nửa muốn tránh đi. Cô đâu có muốn làm tâm điểm của sự chú ý trong những ngày cuối cùng ở lại trường cơ chứ. Rồi như nhận ra cái vẫy tay của mình không có hiệu quả, hắn bỏ cái tư thế ngồi một bên bắt chéo chân trên chiếc xe và chậm rãi tiến về phía cô. Thôi rồi, cố gắng của cô đã tiêu tan. « Tôi nghĩ là cô thấy cái vẫy tay của tôi, Dạ Linh. » Hắn nhẹ nhàng nói với cô sau khi gật đầu chào những đứa bạn xung quanh cô. Mấy đứa bạn gái của cô đang nhìn Christ không chớp mắt. Chúng đang choáng váng trước vẻ đẹp trai khi nhìn gần của hắn ta. « Không. Tôi đâu có thấy. » Cô chối đây đẩy. « Thật không ? » Hắn nheo mắt nghi ngờ. « Nhưng không sao. Dù gì thì tôi cũng tới đây rồi. Cô đi với tôi. » Hắn nói với giọng như ra lệnh trong khi âm vực của giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, không nhấn nhá một chút nào. Đúng là một công tử bột nhà giàu chuyên ra lệnh. « Đi với anh ? Nhưng đi đâu ? » Dạ Linh hỏi lại. « Chỗ mẹ tôi, bà nhờ tôi đưa cô đến chỗ bà. » Hắn trả lời giọng đều đều. « Nhưng để làm gì ? » Cô gặng hỏi. « Tôi không biết. Nhưng cứ đi. » Nói xong, hắn không chờ cô trả lời mà rảo bước đi thẳng về phía chiếc xe môtô. Dạ Linh hơi ngớ người ra một chút. Cái huých vai của thằng bạn thân đẩy cô về hiện tại. « Ai vậy mày ? » Quang hỏi. Xong, không đợi Dạ Linh trả lời, cậu ta tiếp. « Trông bảnh quá ha. Ta chưa thấy ai phong độ được như vậy. Phải nhờ anh chàng này tư vấn về việc chăm sóc nhan sắc mới được… » Cậu ta còn huyên thuyên thêm đủ thứ. Lũ con gái bạn cô cũng bu đến tấn công cô bằng đủ loại câu hỏi. « Ai vậy Linh ? » « Anh họ bạn này hả ? » « Ảnh phải người mẫu hông dzậy ? » « Ê, Linh, giới thiệu cho tao đi. »… Câu cuối cùng của thằng bạn lọt vào tai cô : « Nhưng anh chàng đó quan hệ gì với mày vậy Linh ? » Dạ Linh đang bực mình với những lời gặng hỏi của lũ bạn, cô rảo bước về phía Christ nói cụt lủn. « Chồng tương lai của tao đó. ». Cô bỏ lại cả đám bạn ngơ ngác nhìn theo cô trong khi cô trèo lên ghế sau xe môtô của Christ. Không cần đội nón bảo hiểm, Christ phóng xe đi, một làn gió mát lạnh thổi vào mặt Dạ Linh. « Cô chịu được tốc độ cao không ? » , tiếng Christ nói qua vai. « Cứ chạy thoải mái đi, tôi thích tốc độ. » Dạ Linh đáp. « Ít nhất cô có một điểm chung với tôi rồi đó. » Hắn đáp lại rồi ngay lập tức rồ ga, chiếc xe phóng đi với một tốc độ gần như gấp đôi tốc độ ban nãy. Christ đúng là một tay lái môtô bạt mạng. Dạ Linh thích thú thưởng thức cảnh vật cứ chạy vèo vèo qua mắt cô. Cô chưa bao giờ đuợc đi xe môtô với tốc độ này. Cô yêu tốc độ, và cô còn nhớ những lần cô bị thằng Quang – đứa bạn thân của cô, rủa xả hết lời khi cô lấy xe Honda mới toanh của nó phóng đi vù vù. Trong lớp đứa nào cũng ngán tài lái xe của cô. Cô luôn là người cầm lái. Nhưng ngồi sau lưng một người như thế này thì lại khác. Cảm giác mới mẻ hơn nhiều. Nếu cô ngồi phía tay lái, cô sẽ bị gió tạt vào mặt, cô phải căng óc ra né những chướng ngại vật, điều đó làm cho cô thấy mình đang được làm chủ và được đối đầu thật sự. Nhưng ngồi ở phía sau, ló đầu nhìn về phía trước, cảnh vật trôi qua vùn vụt làm cô cảm thấy hồi hộp. Ai mà biết Christ lái xe có cẩn thận không, anh ta mà đụng phải cái gì là cô chết chắc, với tốc độ này. Chợt cô nhận thấy mình đang áp người vào lưng Christ, cái lưng rộng và ấp áp đến lạ kì. Cô giật mình vì sự thân mật này, rồi giật phắt người ra sau và chới với vì cô đang ngồi phía sau xe. Cô xém chút là bật ngửa vì xe đang chạy với tốc độ quá nhanh. Nhưng may thay, cô trụ lại được, cô chống hai tay về phía sau và giữ cho thân người trụ lên hai cánh tay, tránh sự tiếp xúc với Christ. Tiếng Christ thét vọng qua sau vai. « Cô điên à ? Ôm chặt tôi lại nếu không cô chết bây giờ ! », hắn có vẻ lo lắng. « Không sao, tôi ngồi được, chú tâm lái xe đi. » cô đáp tỉnh khô. « Ôm tôi. Ngay ! » hắn quát lần nữa, tốc độ hơi giảm lại. « Không ! Lái xe tiếp đi. » cô vẫn cứng đầu. « Mặc cô vậy ! » Hắn thét và lại phóng đi với tốc độ còn hơn cả lúc nãy, đúng là hắn bạt mạng thật. Nhưng Dạ Linh cũng đâu có vừa gì. Cô giữ nguyên tư thế cho đến khi hắn dừng xe ở Diamond Plazar. Cô thong dong trèo xuống xe và thích thú với vẻ mặt hầm hầm của Christ. Cho đáng, anh-chàng-muốn-gì-được-nấy ! Hắn ngoắc tay với người bảo vệ, rồi bỏ mặc chiếc xe đứng đó và sánh bước cùng với cô. Dạ Linh tò mò quay đầu về phía sau ngắm lại chiếc xe. « Xe của ai vậy ? » cô hỏi. « Của tôi. » Christ đáp trong khi vẻ mặt vẫn còn cau có. « Của anh. Anh đem theo xe đến đây à ? » « Không. Xe tôi không tệ thế. » hắn lắc đầu. « Đó là xe tôi mới mua. » « Mới mua ? » Dạ Linh kinh ngạc. « Nhưng để làm gì ? » « Để chạy trong những ngày ở đây chứ làm gì. Tôi không thích đi xe hơi ở đây cho lắm. » « Anh mua hẳn một chiếc xe môtô à ? Nhưng sau khi anh về Mĩ thì nó ở đâu ? » Dạ Linh không giấu nổi sự kinh hoàng. « Ờ thì… » Hắn có vẻ hơi ngập ngừng. « Tôi vẫn chưa biết. Từ từ rồi tính. » « Đúng là một kẻ ăn xài phung phí. » Cô nói to để Christ nghe rồi bước nhanh hơn lên phía trước trước như thể cô không chịu nổi việc đi ngang hàng với một tên công tử xài tiền như nước ấy. Nhưng chỉ trong vòng vài bước, Christ đã đuổi kịp cô bằng đôi chân dài của mình. « Cô muốn nói gì thì tùy. Nhưng việc sắm chiếc xe là cần thiết vì mẹ tôi chỉ đem theo có chiếc Rolls sang đây. Không mua môtô thì tôi mua xe hơi à ? » Hắn giở giọng châm biếm. « Sao anh không thuê xe ? » cô vặn lại. « Tôi không muốn thuê. Chỉ vậy thôi. », giọng điệu chán chường của Christ làm cô hiểu rằng hắn không muốn tiếp tục mẩu đối thoại này nữa nhưng cô đâu có dễ chịu thua. « Anh muốn có xe riêng để dễ đi tán gái à ? » cô cạnh khóe. « Thì cô cứ coi là vậy đi ! » Hắn cười mỉm chi với điệu bộ trông mà phát ghét. Nhưng Dạ Linh đã thấy vài khuôn mặt của mấy cô bán hàng và khách đỏ lên khi thấy nụ cười của hắn. Cô ghét phải thừa nhận là hắn cười trông đẹp khủng khiếp dù đó chỉ là cười mỉm, và cô cũng không thể chối rằng tim cô lỗi nhịp khi thấy nụ cười của hắn. « Vậy ra chồng chưa cưới của tôi là một tay lăng nhăng à ? » Cô nói và ngạc nhiên rằng cô không hề.. ngạc nhiên. Hắn là một kẻ đa tình, cô biết điều đó qua cái cung cách lịch thiệp mà hắn đối xử với phụ nữ. Hắn ý thức được dự quyến rũ của mình và biết sử dụng nó như một vũ khí chết người. Hắn dám thừa nhận điều đó khi cô chính là hôn thê tương lai của hắn. Ôi trời, hắn còn vô liêm sỉ kinh khủng nữa. « Thì tôi có chối điều đó đâu . » Hắn tỏ vẻ khinh khỉnh. Dạ Linh chưa kịp nói gì thì cái vẫy tay của bà Lolita đã hiện ra trong tầm mắt. Bà hôm nay trông quí phái với áo dài tay bằng voan màu trắng ngà, khoác ngoài bằng áo ghi lê giành cho nữ có màu vàng sậm. Bà mặc quần tây cũng màu vàng, cho thấy đôi chân dài thanh mảnh. Bà cao, nhưng vẫn chưa bằng con trai bà. Bà đang ngồi trong một quầy thức uống và nhâm nhi ly cà phê. Dạ Linh ngồi đồi diện với bà và Christ ngồi kế bên cô. Thế cũng tốt, cô đỡ phải nhìn thấy bản mặt của hắn. Thấy mặt hắn làm cho Dạ Linh dâng lên hai cảm giác trái ngược nhau, vừa căm ghét nhưng cũng vì đam mê. Cô nhận định, là sự căm ghét cô giành cho tính cách của hắn còn niềm đam mê là giành cho vẻ bề ngoài đẹp mã của hắn. « Bác gọi con đến đây để làm gì ạ ? » Dạ Linh hỏi bà Lolita bằng tiếng Anh. « À ! Ta chợt nhớ hôm qua là sinh nhật con mà ta chưa tặng món quà nào, vì thế hôm này ta muốn gặp con để tặng quà. Nhưng ta không biết con thích món quà như thế nào. Vì thế ta nghĩ nên đưa con đến đây và để con tự chọn lựa. » bà thoải mái đáp lại cô cũng bằng tiếng Anh. « Thưa bác, không cần đâu ạ. Sinh nhật cũng chẳng phải diệp đặc biệt gì cho lắm nên bác không cần phải bày vẽ tặng quà cho cháu đâu. » Dạ Linh từ chối. Cô không muốn nhận quà từ một người cô quen chưa lâu. Điều đó làm cho cô có cảm giác như đang mắc nợ. Đáp lại cô là nụ cười tinh ý của bà Lolita. Chương 3 « Ta biết con ngại nhưng không sao đâu, chúng ta đã là người trong gia đình cả rồi mà. ». Ừ nhỉ, bà là gia đình của cô mà, nhận quà từ người thân đâu có hại ai, phải không ? « Vậy thì cháu phải làm phiền bác vậy. » cô nhỏ nhẹ. « Ồ ! con gái, con không cần khách sáo như thế với ta đâu. » Bà cười xoà rồi đưa cô dạo khắp tất cả các gian hàng trong khu mua sắm sang trọng nhất của Sài Gòn. Cô từ chối hầu hết tất cả các món quà bà Lolita chọn cho cô vì một lý do khá đơn giản. Giá tiền của những món bà chọn cao ngất trời, chắc là do lối sống quyền quí của bà. Cuối cùng, Dạ Linh chọn được một món duy nhất mà cô cảm thấy ưng ý. Một lọ nước hoa hồng nho nhỏ xinh xinh có mùi hương dịu nhẹ làm cô cảm thấy thoải mái. Cô không bao giờ mua món này trong điều kiện bình thường vì giá của nó không rẻ chút nào, nhưng so với tất cả những món mà bà Lolita đã chọn thì lọ nước hoa này còn bèo chán. Khi bước chân ra ngoài thì cô thấy trời đã sẫm tối. Bà Lolita gọi tài xế đưa xe đến. Dạ Linh bấy giờ mới nhận thấy Christ đã không đi theo cô và bà Lolita từ rất lâu rồi. Cô nghĩ có lẽ là anh ta đã tán được một cô em xinh đẹp nào đó và đang vi vu với cô ta trong chiếc môtô mới. Ý tưởng đó làm lồng ngực của Dạ Linh nghẹn lại. « Con có vẻ thích món quà của ta,con gái. » bà Lolita cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. « Vâng ạ, con rất thích món quà này, thưa bác. » cô lễ phép đáp lời. « Ừm…Dạ..Linh này » bà có vẻ hơi khó khăn khi phát âm tên cô. « Vâng ạ ? » « Con có nghĩ là mình nên có một cái tên tiếng Anh không. » bà ngập ngừng. « Đề cho dễ gọi khi ở Mĩ và con cũng có thể dễ giao tiếp khi ở đấy, » « Tên tiếng Anh ạ ? Của con à ?… Con nghĩ là mình cũng nên có một cái tên như vậy. Nhưng con sẽ lấy tên gì bây giờ ? », cô nói với vẻ trầm tư. « Tùy con quyết định thôi ! » bà Lolita nhẹ nhàng. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Dạ Linh cất tiếng. « Dora… Tên con sẽ là Dora. Theo tên tiếng Anh của mẹ con. Nhưng không có chữ Laurence. » cô cất giọng mơ màng. Rồi như sực tỉnh, cô hỏi lại bà Lolita. « Nhưng họ của con sẽ là gì ? Theo họ mẹ con ư ? » Bà Lolita bây giờ mới lên tiếng. « Con thân mến. Vì con là cháu của ông Nhất nên ta nghĩ con sẽ theo họ của gia đình ông khi ở Mĩ, nghĩa là, mang họ Halver. » Cùng họ với tên Christ kia ư, cô chán nản. Thế thì khỏi cần phải suy luận sâu xa thì ai cũng biết cô là vợ tương lai của Christ. Cô không thích điều này. Cô cố thuyết phục bà Lolita. « Con có thể lấy họ của mẹ con là Theora cho đến khi con kết hôn được không ạ ? » Bà Lolita cười hiền từ. « Tuỳ con thôi… Dora Theora ». Bà nhắc lại tên mới của cô với một vẻ trịnh trọng cho thấy bà đã chấp nhận cái tên này. « Ta thích cái tên đó. » Vậy là bây giờ, Dạ Linh là Dora Theora. … Dora đang đứng trước sân bay với cả một « đoàn diễu hành » tiễn biệt, theo đúng nghĩa đen thực sự. Dù là ngày đi học nhưng mấy đứa bạn lớp cô đi không sót một đứa nào, Huyền Trân thì tất nhiên đã có mặt từ rất sớm. Song, cái làm cho cô ngạc nhiên là sự đưa tiễn của nhiều cô nàng khác lớp mà Dora có vắt hết óc ra cũng không nhớ nổi là cô có quen mấy cô gái ấy. Sự lạ kì khôi đó trở nên rõ ràng ngay khi bọn con gái ấy tíu tít vây quanh Christ. Hắn ta là cái nam châm hút gái chắc. Dora tản lờ cái cảnh nhộn-nhịp-khó-ưa ấy để đến bên đám bạn thân của mình. Những cái bắt tay, vỗ vai, thậm chí là … xoa đầu đổ lên Dora, làm cô hạnh phúc đến phát khóc. Cô ôm lấy nhỏ bạn thân, vỗ vai thằng bạn thân cái chát nghe đau điếng rồi khóc hu hu ngon lành. Cô chẳng mấy khi khóc, nhưng dịp này không khóc thì đúng là vô cảm. Cô ngậm ngùi từ biệt lũ bạn rồi sóng bước đi bên gia đình mới của mình lên máy bay. ……………………. Dora đang đứng trước một ngôi nhà đồ sộ và cực kỳ hoành tráng theo phong cách châu Âu cổ kính. Cô đã trải qua nhiều giờ bay và gần một tiếng đồng hồ đi xe để đến ngôi nhà mới của mình ở ngoại ô New York. Phong cảnh ở đây khá thơ mộng với bãi cỏ xanh mướt, những hàng cây và những vạt hoa đủ màu sắc ở khắp nơi. Nơi đây trồng chủ yếu là hoa hồng. Hồng nhung đỏ thắm. Khu vườn được cắt tỉa cẩn thận bao quanh một ngôi nhà với lối kiến trúc khá cầu kì và hoài cổ. Dora thỏa sức ngắm nhìn những bông hoa đang phô sắc trên hàng giậu trước nhà. Khi gần bước đến cửa chính, Dora chết sững. Một con báo hoa đang khoan thai tiến về phía cô với những bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng. Đầu con báo hơi ngẩng lên nhìn cô, cô cảm thấy mặt đất như xoay mòng mòng trước mắt mình. « Đừng có sợ. Thú cưng của tôi đó. », tiếng Christ cất lên với vẻ thích thú vì nỗi sợ hãi của cô. « Thú…thú…cưng hả ? » Giọng cô lắp bắp vì vẫn còn chưa hết sợ. Như để chứng minh cho sự nghi ngờ của cô, con báo vước về phía Christ và…chồm lên người hắn. Christ để cho con vật chồm lên người nhưng mau chóng gỡ nó ra, ngồi thụp xuống trước mặt nó và lấy tay gãi gãi đầu nó. Con vật rên gừ gừ trong cổ vẻ thích thú. Trông con báo chẳng khác gì một con mèo, chỉ có điều ngoại cỡ thôi. Dora hết ngước nhìn Christ lại nhìn sang con báo, trông nó chẳng có vẻ gì là có thể gây nguy hiểm cả, cô lại nhìn sang bà Lolita và ông Tài. Họ đang mỉm cười nhìn cô. Cô thở phào. « Anh nuôi con thú này thật hả ? » cô hỏi với giọng khó tin. « Chứ cô nghĩ nó ở đâu ra ? » Christ đáp lời cô bằng một câu cạnh khoé. « Vậy mà tôi những tưởng nó xổng từ chuồng thú ra chứ. » cô đáp trả câu châm chích của Christ. « Tôi nhặt được nó hai năm trước trong chuyến thám hiểm Amazon. Lúc đó nó mới sinh, còn chưa mở mắt mà mẹ nó thì hình như đã bị đám thợ săn bắn chết mất rồi. » Christ kể giọng hồi tưởng. « Vậy ư ? Thế anh còn con báo nào nữa không ? » cô hỏi giọng hài hước nửa đùa nửa thật nhưng cô choáng váng khi Christ cất tiếng giải đáp. « Còn một con nữa. Màu đen. Anh em của con này. » Hắn ta nói và thú vị nhìn cô lắp bắp. « Còn…còn một con nữa hả ? » « Ừ. Nhưng không có ở đây. Nó ở căn nhà riêng của tôi trong trung tâm thành phố. » Dora thở phào nhẹ nhõm. Cô không thể chịu nổi cảnh phải đối mặt với những hai con thú dữ. « Cô không cần phải chết khiếp đến thế đâu. Những con báo đã được huấn luyện rất chặt chẽ và tuyệt đối không hại con người.. » hắn hơi ngập ngừng « …trừ phi cô chọc giận nó. » « Tất nhiên là tôi sẽ không chọc rồi. Dại gì. » Dora nói. « Nhưng tốt hơn hết là không nên lại gần chúng. Chúng chẳng thân thiện với ai ngoại trừ chính Christ. », tiếng bà Lolita cất lên xen vào cuộc nói chuyện của cô. « Đến ta còn bị tiếng gầm gừ của chúng làm cho kinh hãi nữa là. », bà Lolita lắc đầu. « Chúng đâu có làm hại ai đâu, mẹ. » Christ phản đối mẹ mình, ra chiều bảo vệ mấy con thú cưng của anh. « Ừ. Nhưng con phải thấy là ngoài con ra, chúng có cho ai vuốt ve đâu. Đúng không ? » Bà nhắc con trai. Chợt bà ngưng bặt. Con báo đốm đang rời Christ và từ từ tiến lại Dora với vẻ khoan thai như lúc nãy. Nó đi vòng quanh Dora, mắt ngước nhìn khuôn mặt cô như đánh giá và cái mũi đen ươn ướt hình như đang ngửi mùi của cô. Dora đứng như trời trồng, không dám nhúc nhích. Christ tiến về phía cô và sẵn sàng lôi con báo ra nếu nó có biểu hiện của thú ăn thịt. Nhưng không có hành động bạo lực nào xảy ra hết, con báo, bằng một sự bất ngờ đến khó tin, liếm liếm bàn tay Dora bằng cái lưỡi nhỏ ấm nóng của nó. Christ tròn mắt nhìn con vật như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Còn Dora thì khỏi phải nói, cô vừa hoàng sợ nhưng cũng vừa thích sự thân thiện của con báo. Sau một hồi, Christ lên tiếng. « Nó thích cô rồi. Cô xoa đầu nó đi, sau khi được chiều chuộng, nó sẽ thôi không liếm cô nữa. Nó là báo cái, hơi nhõng nhẽo một chút. » Hình như hắn thất vọng vì biểu hiện của con thú-cưng-độc-quyền-sở- hữu của hắn thì phải. Dora xém chút bật cười trước thái độ đó và cách hắn nói về con thú cưng y như nói về một con người. Cô run run bàn tay, chầm chậm cúi xuống, hết sức cẩn thận, cô xát nhẹ tay mình lên bộ lông báo ấm áp. Cô xoa đầu thêm mấy lần, cổ họng con báo lại rên lên gừ gừ rồi nó thôi không liếm tay cô nữa, nó chuyển tư thế đứng sát bên cô. Christ ngồi xổm xuống, làm một động tác vẫy con báo lại gần, nhưng nó chỉ nhìn Christ rồi vẫn tiếp tục ngoan ngoãn đứng bên Dora. « Nó thích tôi hơn anh rồi. » Dora nhận xét đầy vẻ hồ hởi. Cô đã có một người đồng hành mới trên đất nước xa lạ này, hay nói đúng hơn là một bạn thú đồng hành. Christ quắc mắt nhìn cô nhưng nói gì. Hắn có vẻ cáu tiết vì con thú cưng bấy lâu nay chỉ phục tùng mình hắn, giờ lại ngoan ngoãn đi theo một cô gái-hoàn-toàn-xa-lạ. Hắn im lặng đi bên cô bước vào nhà. Cô nghe loáng thoáng tiếng hắn nói với chính mình. « Lạ thật ! » ………………………… Dora không ngờ câu nói ngắn ngủn cộc lốc cô nghe Christ nói là câu cuối cùng cô nghe từ anh trong một thời gian dài. Sau khi đưa cô vê đến nhà, Christ bỏ đi ngay. Trong ngày đầu tiên ở đất nước xa lạ này, Dora ở lì trong nhà và lấy cớ sắp xếp lại hành lý. Thực ra thì hành lý của cô có bao nhiêu đâu. Chẳng qua là cô muốn làm quen với cái không khí mới mẻ thôi. Cô dành cả một buổi sáng để làm quen với căn phòng mới rộng thênh thang của mình. Đó là một căn phòng được thiết kế phù hợp với vẻ cổ kính của ngôi nhà. Trong phòng có một lò sưởi to tướng, đặt rải rác trong phòng là những chân nến sang trọng theo kiểu hoàng gia. Giường của cô được đặt sát tường, một cái giường to khủng khiếp làm cho Dora cảm thấy mất ngủ trong buổi tối đầu tiên ở nơi xa lạ. Trong phòng còn có đủ thứ khác như bàn trang điểm, nhiều cái tủ to tướng, và có cả một cái tủ kính đựng rượu nữa, mặc dù cô không hiểu mình cần rượu để làm gì. Phòng cô có những cái cửa sổ khá dễ thương, một cái thông ra vườn, một cái hướng ra bể bơi, một cái hướng ra phía cánh đồng bát ngát sau nhà. Phòng cô cũng có những cái cửa khác ngoài cái cửa ra vào chính, một cái cửa dẫn ra vườn và một cái dẫn sang …phòng bên cạnh, nhưng Dora không mở được cái cửa đó vì hình như nó bị khoá trái phía bên kia. Cô không biết cái phòng cạnh phòng cô là của ai, cô chỉ biết là nó luôn đóng cửa im ỉm từ lúc cô về. Chỉ thi thoảng có người hầu vào lau dọn thôi. Những ngày sau đó là những chuỗi ngày bận rộn. Dora phải theo bà Lolita đi khắp nơi để sắm vật dụng cá nhân và vô số đồ lặt vặt khác mà cô thấy không cần đến. Rồi Dora phải vùi đầu vào dùi mài bài vở để kịp với kì thi đại học sắp tới, cô được bác mình là Nelson giới thiệu vào trường Havard nhưng cô từ chối, cô muốn học một trường gần nhà để tiện đi lại. Nhưng mà cái trường gần nhà ấy lại ở tận trong thành phố cơ đấy. Thế là cô được « trang bị » thêm một chiếc xe hơi mui trần màu bạc để tiện việc đi lại. Cô phải bỏ ra thêm ối thời gia để tập lái và lấy bằng, tập lái không khó, trái lại, vi vu trên chiếc xe mui trần với tốc độ kinh hoàng nhất làm cho Dora cảm thấy hứng thú, ở Việt Nam không có những đường cao tốc để có thể chạy bạt mạng như thế này đâu. Dora cũng quen với việc chạy bộ mỗi buổi sáng và bơi lội mỗi buổi chiều, những môn thể thao cô chưa bao giờ thường xuyên đụng đến khi cô còn ở Việt Nam, bà Lolita đã khuyên cô vận động để có chiều cao và thân hình cân đối. Thú thật, Dora đôi lúc cũng tự ti về cơ thể béo tròn của mình. Cô cũng quen với việc cứ mỗi tuần một lần, đi cùng bà Lolita đến Spa chăm sóc sắc đẹp. Dora học được cách trang điểm, làm đẹp cho bản thân, săn sóc cơ thể, làn da, đôi mắt,… và cô còn có dịp phát huy gu thời trang của mình. Bà Lolita khá là thích cách phối trang phục và phối màu của cô, chúng tùy theo tâm trạng của cô, lúc tươi vui, lúc nhã nhặn, lúc trầm buồn, lúc chói lọi, …nhưng vẫn rất cá tính và hợp thời trang. Bà Lolita còn nhét thêm vào đầu cô đủ thứ quy tắc giao tiếp của giới thượng lưu và cả một đống hầm bà lằng những cái tên nổi tiếng trong giới kinh doanh cũng như báo chí để cô làm quen. Cô thấy choáng ngợp trước những quy tắc cầu kì đến phát chán và những cái tên thì quá nhiều để có thể nhớ hết, nhưng cô vẫn cố làm bà Lolita vui lòng bằng cách học thuộc những quy tắc và nhớ tất cả tên. Thật là một công việc không dễ dàng gì. Sau khi nhập học, Dora quen được nhiều bạn mới. Có những người bạn cũng du học từ Việt Nam. Gặp được đồng hương, cô mừng húm nhưng lại buồn ngay vì họ tỏ ra khép kín và ít thân thiện. Cô thích những người bạn Mĩ. Họ thẳng thắng, chân thành và hài hước, tuy không tế nhị bằng người Việt Nam, nhưng họ làm cô cảm thấy thoải mái. Cô đặc biệt thân với một cô bạn gái người Nhật và một anh bạn người Mĩ. Cô gái Nhật tên Sayuri Kawanashi. Cô nàng khá vui tính và hoà đồng, đặc biệt là cô nàng còn là một otaku ghiền manga cực độ. Dora cũng ghiền manga lắm lắm khi còn ở Việt Nam vì thế cô và Sayuri luôn tíu tít với nhau về những bộ truyện tranh họ từng đọc hay những anime hay họ từng xem. Anh chàng người Mĩ là Nicholas Taurence. Dora hay gọi anh ta là Nick. Nicholas là một anh chàng khá đẹp trai theo đúng khuôn mẫu người Mĩ. Tóc vàng chóe, mắt xanh lá, cao lớn và lực lưỡng. Anh ta vui tính và hoà đồng, chơi bóng rổ khá siêu và khoái nghe R&B. Nhờ sở thích âm nhạc đó nên Dora đã có thể làm bạn với Nicholas trong này nhập học đầu tiên. Nhưng kết bạn với Nicholas không yên ổn chút nào. Có vẻ anh chàng là hotboy hay sao mà mỗi lần đi chung với anh ta, lũ con gái điệu đà trong đội cổ động cứ lườm nguýt Dora suốt. Dora thầm nghĩ, nếu bọn con gái này thấy Christ và biết cô là vợ sắp cưới của anh thì họ sẽ thù cô đến mức nào nhỉ? Nhắc đến Christ làm cho Dora càng ấm ức thêm. Từ lúc đưa Dora về đến bây giờ, hắn biệt tăm biệt tích, chẳng liên lạc với cô lần nào và cũng chẳng về nhà. Hỏi bà Lolita thì bà bảo hắn bận giải quyết chuyện công ty và của tập đoàn không về nhà được. Bà có vẻ hơi lúng túng nhưng Dora biết tỏng tòng tong rằng hắn đâu có quan tâm đến công việc dữ vậy. Cô cá là hắn ở lì trong thành phố với ngôi nhà riêng của hắn và mấy cô em xinh xinh xung quanh. Hắn đã tự nhận với cô là hắn lăng nhăng mà. Dám hắn còn có con rơi cũng nên. Dora nhận ra mình cũng hơi tàn nhẫn với những suy nghĩ dành cho Christ, nhưng mặc, con người đó không xứng đáng để được suy nghĩ một cách tốt đẹp. Dora cũng hay liên lạc với bạn bè của cô ở Việt Nam, họ vẫn sống tốt và gửi lời hỏi thăm đến cô. Có một vài lời nhắn hỏi thăm Christ làm cô phát bực. Bạn bè cô mỗi người học một ngành khác nhau, có người thi rớt đại học phải tiếp tục dùi mài kinh sử cho lần sau. Số khác thì vui mừng khi có thể tiếp tục cất bước lên giảng đường đại học, một số nữa thì nghỉ học tạm thời, tìm việc làm hay phụ giúp gia đình, đợi sau này sẽ học tiếp. Dora cũng đang học ở khoa kinh tế ở trường đại học, nhưng cô đăng kí thêm lớp Mỹ thuật và lớp dạy ghitar vì cô có chút khiếu hội họa và yêu âm nhạc vô cùng. Sau một thời gian luyện tập, ngón đàn của cô khá vững và có thể đánh thành những bài hát đơn giản, tranh cô vẽ cũng có hồn hơn. Cô được giáo viên dạy ghitar và mỹ thuật khen là có năng khiếu bẩm sinh và khuyến khích cô học theo chuyên ngành nhưng cô từ chối, cô thích kinh doanh hơn. Điểm ở trường của cô cũng khá tốt. Dora còn dự tính dành thời gian học cóc lớp, nghĩa là rút ngắn thời gian học đại học lại. Cô muốn tốt nghiệp thật sớm. Ega, con báo đốm, bây giờ đã là của cô, luôn quấn quýt quanh chân cô mỗi khi cô về nhà. Nó theo cô ở mọi nơi, cô thường dẫn nó theo tập thể dục mỗi buổi sáng. Những cuối tuần của cô khá thoải mái, cô đi mua sắp vài dụng cụ vẽ, một số quần áo và những thứ lặt vặt. Có lúc thì cô ngồi lì trong thư viện gia đình từ sáng tới chiều với Ega nằm lười biếng kế bên. Gia đình Halver tuy ở Mĩ nhưng họ có cả một thư viện riêng trong không thiếu gì những loại sách văn học cổ điển Việt Nam cũng như vô khối các tác phẩm văn học nước ngoài khác. Sách kinh doanh và những quyển sách dạy về quy tắc sống cũng không thiếu… Nói chung đây là một thư viện thu nhỏ. Học bài ở thư viện nhà làm Dora cảm thấy dễ dàng hơn là học ở thư viện thành phố. Có lúc cô đi cắm trại một mình ở những khu khác ở ngoại ô, có lần cô mang cả Ega theo. …………………… Hôm nay bà Lolita bảo cô sẽ đi dự một bữa tiệc tổ chức ở một khách sạn nào đó ở trung tâm thành phố. Cô lựa lời từ chối bà vì cô thật sự không thích những nơi đông người dù cô khá hoà đồng và năng động. Bà Lolita bảo đó là buổi tiệc đánh dấu sự ra mắt của cô trong gíơi thượng lưu và dân trong ngành kinh doanh. Sự kiện này có vẻ long trọng, cô hơi hồi hộp vì buổi ra mắt của mình. Bà Lolita đã tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc này rất chu đáo, bà muốn đảm bảo cô phải thật duyên dáng và thanh lịch. Bà tốt với cô quá. Và Christ là nguời đưa cô đi. Sau ba tháng không hề gặp mặt. ======== Hôm vừa đưa Dora về, Christ gấp rút quay trở về tổng công ty để giải quyết những công việc ứ đọng khi anh đi khỏi. Anh phải tốn cả hai ngày tất bật gần như không ngủ để giải quyết đống công việc và được thoải mái nằm nướng ở nhà vào ngày thứ ba. Anh có một trợ thủ đắc lực có thể thực hiện hiệu quả những quyết định của anh. Và Christ đặc biệt không hứng thú với cái nếp sống làm-không-ngủ-đủ của dân kinh doanh New York. Vì thế, thời gian của anh thoải mái hơn nhiều những người có cùng địa vị xã hội. Anh không muốn về nhà chính. Trong lòng, anh không muốn giáp mặt vị hôn thê của mình. Mẹ anh đã điện thoại nhắc anh miết nhưng anh vẫn lấy cớ công việc bận bịu để thoái thác. Anh thà đi chơi với những cô nàng tóc vàng xinh đẹp ở thành phố còn hơn là về nhà nói chuyện với cô vợ tương lai vừa xấu xí vừa đanh đá của anh. Một tháng sau khi đưa Dora về, Christ gặp Vladimir. Anh đến để nhờ thằng bạn thân hack giùm vài thông tin về công ty đối thủ cứ đang cố chơi xấu anh. Sau khi xong việc. Christ nán lại đôi chút để nói chuyện với bạn. « Thế nào ? Kể cho tôi nghe về cô vợ tương lai của cậu đi ! » Vladimir cao giọng vẻ hứng thú. « Chẳng có gì để kể cả. Xấu xí. Béo tròn. Tinh ranh. Đanh đá và ôi thôi, đủ thứ tật xấu khác. » Christ lắc đầu ngán ngẩm. Tuy nhiên, anh không nhắc đến đôi mắt của Dora. Đôi mắt nâu đó quá đẹp đến nỗi anh không thể dứt ra khỏi ánh nhìn mạnh mẽ của nó. Một đôi mắt đầy ấn tượng. Đó là điều duy nhất anh nghĩ anh thấy thích ở cô. Tuy nhiên anh cũng khá ấn tượng về tài ăn nói của cô, ngắn gọn, súc tích, thẳng thắn và…luôn hàm ý châm chích anh. « Thế là cậu có một cô vợ Việt Nam không hề xinh đẹp hả ? » Vladimir lúc này đã rất hứng thú. « Cậu nghĩ là những cô nàng bồ cũ của cậu sẽ như thế nào khi cậu dẫn một cô gái thậm chí còn không bằng một phần mười họ về làm vợ hả ? » « Đừng đánh giá cao cô ta. Cô ta đẹp chắc chẳng được một phần hai mươi Carsie đâu » Carsie của anh được xem như là cô nàng hot nhất New York với cơ thể bốc lửa cùng những chiêu quyến rũ đàn ông bậc nhất mà cô nàng nào cũng thèm muốn có được. Anh đã vui vẻ với cô suốt mấy ngày nay. Nếu không kể đến một vài cô khác anh quen trong những lần đi công tác ở Ohio. « Chà chà ! Đời cậu nghe có vẻ gian nan nhỉ. Anh chàng sexy nhất New York giờ phải lấy một cô vợ xấu xí cơ à. » Vladimir tặc lưỡi. « Bây giờ cậu biết tội nghiệp cho tôi rồi à ? » Christ nói, giọng vờ giận dỗi. “Vậy là cô ta nhận lời lấy cậu ngay hả?” Vladimir hỏi lấy lệ như đã biết chắc câu trả lời. “Không, cô ta từ chối.” Christ trả lời bạn với giọng hơi bị xúc phạm. Anh chưa bao giờ bị phụ nữ từ chối. Họ sẵn sàng nhảy vào anh như những con thiêu thân. “Từ chối? Một cô gái xấu xí từ chối cậu?” Vladimir như không tin vào lời bạn mình. Anh cũng chưa từng thấy đứa con gái nào từ chối Christ. ” Ừ. Đừng có tỏ vẻ khó tin như thế. Cô ta từ chối tôi bằng một cách giọng trịch thượng lắm kia.” Christ tỏ vẻ tức giận. “Và cô ta cũng luôn đấu khẩu với tôi nữa.” “Một cô gái có thể phớt lờ cậu và thậm chí có thể đối đầu cậu hả?” Vladimir thấy thú vị vô cùng. “Thú vị thật!” “Chắc có gì hay ho ở đây cả.” Christ đứng lên và chuẩn bị về. Tiếng Vladimir nói với theo bước chân anh. “Dù cô ta xấu đến mức nào đi chăng nữa, tớ vẫn thích cô ta. Thú vị đến thế cơ mà.” “Mặc xác cậu đi, tôi không quan tâm.” Christ hậm hực rồi đẩy cửa, đi ra xe. Chương 4 Bây giờ Christ cũng đang rất bực mình. Anh đang ngồi trong chiếc Limo và trên đường về nhà chính. Tại sao mẹ anh lại có thể bắt anh đưa Dora đi dự bữa tiệc tối nay cơ chứ. Đó là một bữa tiệc làm ăn và hội tụ đầy đủ những thượng khách quyền lực nhất New York và của cả những nơi khác nữa. Đưa cô ta đến đó khác gì cho cô ta ra mắt đâu. Anh biết ý định của mẹ mình và hết sức phản đối. Anh không thể tháp tùng một người xấc xược như thế đến bữa tiệc được, danh dự của anh sẽ còn gì nữa. Nào giờ, trong những bữa tiệc lớn như thế này, anh luôn dẫn Carsie theo, sắc đẹp và gia thế của cô ta làm cho anh cảm thấy an tâm. Nhưng vì thế mà mọi người cứ nghĩ Carsie sớm muộn gì cũng sẽ đính hôn với anh. Anh đã hứa với cô nàng mấy hôm trước là sẽ dẫn cô đến bữa tiệc. Sắp xếp của mẹ anh làm hỏng tất cả. Nếu chỉ là quyết định của mẹ thì anh còn từ chối được, đàng này cả cha anh cũng lệnh cho anh. Thật là cùng đường. Giọng đay nghiến và tức giận của Carsie trong điện thoại khi anh gọi cáo lỗi lúc nãy làm anh muốn điếc cả tai. Vì thế anh bước vào nhà chính với một tâm trạng không tốt đẹp gì cho lắm. Một bóng người đang đứng trong sảnh, một dáng người mảnh dẻ. Lại gần, anh bắt gặp một mĩ nhân đang đứng đó trong trang phục dạ tiệc, mắt hướng về phía anh. Cơn giận của anh tiêu tan. Cô ta quá đẹp và quyến rũ. Một gương mặt trái xoan thanh tú với cái mũi thanh tú và đôi môi hơi hé mở, tô son phớt hồng. Dáng người quá chuẩn trong bộ áo dài Thượng Hải. Cổ áo cao ôm ấy cái cổ thanh mảnh của cô gái, thân áo ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn làm anh muốn ngộp thở, tà áo xẻ hơi sâu để lộ mảng da trắng nõn của đôi chân dài.Màu áo đỏ tươi có thuê kim tuyến vàng làm nổi bật làn da trắng hồng của cô, một màu trắng tự nhiên và khỏe mạnh, chứ không tai tái như làn da gìn giữ cẩn thận của mấy cô người mẫu. Tóc cô búi cao lên, thả một vài lọn tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt và trôi theo cổ tạo một vẻ thanh tú tuyệt vời. Và anh thật sự kinh ngạc khi thấy đôi mắt đang nhìn anh. Đôi mắt nâu to tròn với hàng mi dày cong đang quắc lên nhìn anh với một ánh nhìn quá ư à mạnh mẽ so với một cơ thể mĩ miều. Một ánh nhìn và một đôi mắt quá đỗi quen thuộc. Anh hồ nghi. Dora ? Như chứng minh cho anh xem, cô lên tiếng. “Anh không thể vào nhà mà không đập cửa rầm rầm như vậy à ?”. Đây đúng là cái cung cách nói chuyện của Dora rồi. Ba tháng không gặp. Ba tháng có thể làm cho con người thay đổi đến như thế ư. Từ một cô gái tầm thường trở thành một đại mĩ nhân trong vòng có ba tháng ư ? Chuyện nghe có vẻ thật hy hữu. Nhưng anh phải tin. Vì đây là sự thật. Vì Dora đang thật sự đứng trước mặt anh, xinh đẹp và gợi cảm. Anh hơi ngớ người ra trước câu nói của cô. “Tôi…tôi xin lỗi.” anh hơi ngập ngừng. “Anh mà cũng biết xin lỗi cơ à ?”. Cô nở nụ cười khoe hai hàm răng trắng bóng đều như hột bắp. Anh vội chỉnh lại tư thế và trở về với cái vẻ dửng dưng của mình. Tuy nhiên trong lòng anh vẫn còn rất xao xuyến vì người con gái đứng trước mặt. “Sau một thời gian không găp, cô có vẻ khá hơn lúc đầu nhỉ, báo con?” Anh hỏi và chú ý nhấn mạnh vào hai từ cuối. Đúng như anh nghĩ, Dora đưa mắt tìm Ega nhưng anh thừa biết là nó không có ở đó vì nó đã mừng anh lúc nãy rồi và bây giờ có lẽ còn đang thưởng thức bữa tối của nó. Cô hơi đỏ mặt lên. “Anh gọi tôi là báo con hả?” “Thế cô nghĩ có ai ở đây xứng đáng làm báo con hơn cô không?” anh mỉm cười châm chọc. ” Được lắm. Công tử hợm hĩnh ạ, tôi có vẻ bớt xấu hơn ban đầu đúng không. Đó là tất cả những gì anh muốn nói à?”. Bớt xấu hơn ư, anh suy xét lời cô. Cô ta đẹp còn hơn cả những người anh từng biết thế mà cô ta dùng từ “bớt xấu” ư. Anh cười thầm. Nhưng mà nghĩ lại, chính anh đã dùng từ “khá hơn” mà, đúng không ? Cô người hầu giúp Dora mặc xong cái áo khoác ngoài bằng lụa mỏng màu xanh lơ có diềm đăng ten. Cô hơi khó chịu với sự giúp đỡ này nhưng cuối cùng cũng xong. Cô cất bước duyên dáng đến bên Christ đang đứng chờ. Christ sóng bước bên cô khi đi ra ngoài cửa. Ega từ đâu xuất hiện quấn quít theo bước chân của cô. Cô đưa cánh tay trần ra và đặt bàn tay thon dài lên đầu con báo, cất giọng dịu dàng. “Vào nhà đi, Ega.” Con báo hơi ngập ngừng rồi cũng ngoan ngoãn bước vào nhà. Dora nhìn theo con báo rồi bất chợt nhìn sang Christ nở một nụ cười đắc thắng. Chết tiệt. Con báo cưng mà anh luôn tự hào rằng nó chỉ nghe lời mỗi mình anh ngay ngày đầu tiên gặp Dora đã quấn quít cô và chẳng chịu nghe lời anh gì cả. Anh đáp trả cô bằng một cái liếc mắt sắc lẻm. Cô vẫn không thua, thậm chí còn cười tươi hơn khi thấy cái liếc mắt của anh. Chọc giận đuợc anh hình như làm cho cô vui lắm thì phải. Christ đỡ Dora ngồi lên xe, một luồng điện chạy dọc theo người khi anh chạm vào cơ thể người con gái này. Anh cũng leo vào trong xe và ngồi đối diện với cô. Anh cố gắng hướng mắt ra cửa sổ để khỏi phải đăm nhìn vào cơ thể nóng bỏng của cô. Cô cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. “Gần đây công việc của anh như thế nào rồi ?” cô nói như thể châm chọc anh vậy. “Cũng tạm ổn.” anh đáp cộc lốc. “Vậy ư ? Chứ không phải đa số thời gian của anh là giành cho những cô em à?” Cô chế giễu. Quá quắc thật, cô nghĩ anh là thằng công tử bột ăn bám chắc. Đã vậy, anh không thèm thanh minh thanh nga làm chi cho mệt. “Cô cứ nói quá. Cũng phải có ít thời gian giành cho công việc chứ.” “Vậy là anh thừa nhận rồi nhé.” cô nói nhẹ nhàng. Rồi cô không nói nữa, bầu không khí yên lặng đến căng thẳng. Rồi Christ phải cất tiếng. “Cô thi đại học vào chuyên khoa nào?” “Kinh doanh.” “Kinh doanh à ? Khá đấy. Cô có thể hỗ trợ tôi sau khi tốt nghiệp.. nhưng có vẻ hơi lâu đó.” “Tôi sẽ hoàn thành chương trình học trong vòng ba năm chứ không như anh đâu.” Dora kiêu hãnh đáp lời. “Cô cũng định học cóc lớp như tôi à?” anh ngờ vực hỏi. “Như anh à? ” cô như không tin vào tai mình. ” Ừ. Tôi tốn có hai năm để hoàn thành chương trình đại học và một năm tiếp theo để lấy bằng cử nhân. Tôi tốt nghiệp năm ngoái. Dĩ nhiên là kinh tế như cô.” anh nói. ” Anh có bằng cử nhân kinh tế ư. Thời gian học của anh là … ba năm? Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi ?” cô hỏi bằng giọng nghi ngờ không giấu giếm. “23. Hơn cô năm tuổi.” ” Ồ!” cô chỉ thốt đuợc như vậy rồi im bặt, nhìn ra cửa sổ như suy nghĩ lung lắm. Cuối cùng thì xe cũng trờ tới được cửa khách sạn. Christ đỡ tay cô xuống và bước về phía cửa. Cô thở mạnh khi thấy quang cảnh đông đúc và nhộn nhịp của bữa tiệc. Christ nhận thấy tiếng thở của cô và cúi xuống gần mặt cô, thì thầm vào tai. “Hồi hộp à?” “Vâng. Tôi không quen ở chốn đông người.” giọng cô hơi run run. Christ cảm thấy xiêu lòng trước sự yếu ớt của cô. Anh chỉ muốn ôm cô và làm dịu nỗi hồi hộp của cô. Nhưng anh không thể, vì anh biết cô ghét anh. “Vậy thì, cố lên.” Anh chỉ nói được có như vậy rồi đặt bàn tay cô lên cánh tay anh, rồi họ sóng bước tiến về ánh đèn sáng choang của bữa tiệc. Cả gian phòng hình như im lặng hẳn khi Christ xuất hiện với Dora. Nhiều phụ nữ đưa mắt nhìn Christ với cái nhìn thèm muốn và căn phòng lại rộn lên tiếng xì xào khi nhận thấy một cô gái lạ xuất hiện bên anh khác Carsie. Dora nhìn khắp gian phòng và nở một nụ cuời thật tươi với tất cả các quan khách. Christ đưa Dora tiến về phía người tổ chức bữa tiệc và giới thiệu tên cô với họ. Rồi anh đưa cô đi vòng quanh giới thiệu với những người khách thuộc hàng tai to mặt lớn. Christ khá ngạc nhiên khi Dora tỏ ra khá am tường về những thương nhân và những người nổi tiếng trong giới kinh doanh. Cô trò chuyện tự nhiên, cười nói và đáp lại tất cả những lời chào giành cho cô. Tuy nhiên bàn tay cô vẫn không rời khỏi cánh tay anh một giây, kể từ khi họ bước vào bữa tiệc. Bàn tay cô bám chặt vào anh như một chỗ dựa. Anh sung sướng khi là chỗ đứng tinh thần cho cô. Vladimir từ đâu tiến lại chỗ anh, mạnh dạn hôn tay Dora, mặc kệ cái liếc mắt của Christ. “Xin tự giới thiệu với cô, tôi là Vladimir Gaunt. Bạn của Christian, hôn phu của cô. Rất vui được gặp cô.” Vladimir nói nhỏ chỉ đủ ba người nghe thấy. Dora có vẻ hơi ngạc nhiên vì nãy giờ Christ vẫn không hề giời thiệu cô như là hôn thê của anh. Vladimir trở lại với gã bạn thân đang cau mày nhìn anh. Vladimir nói nhỏ vào tai Christ. “Cậu bảo cô ta xấu thật hả ? Tiêu chuẩn người đẹp của cậu biến đâu mất rồi?” ” Ừ.” Christ chỉ nói có thế. Vladimir tiếp tục. “Nếu cậu không thích cô ta thì nhường cho tôi nhá!” Vladimir giở giọng đểu cáng. “Không bao giờ.” Christ hậm hực. Vladimir bật cười trước biểu hiện của bạn. “Vậy thì tôi không làm phiền cô gái của cậu nữa. Nhưng mà cẩn thận đấy. tầm ảnh hưởng của cô ta đối với cánh đàn ông không ít đâu.” Rồi Vladimir bỏ đi về phía các quí cô. Bấy giờ Christ mới để ý thấy những ánh mắt của đàn ông đang chiếu thẳng vào Dora. Cô không đơn thuần là đẹp, mà còn rất lôi cuốn và quyến rũ với vẻ huyền bí của phương Đông. Christ biết vì anh đã mê mẩn nét đẹp đó ngay ngày từ đầu. Ờ, phải nói cho đúng hơn là sau khi cô thay đổi. Ánh mắt soi mói của lũ đàn ông làm cho Christ muốn bảo vệ vị hôn thê của mình hơn nhưng cô không để cho anh làm vậy. Cô thoát ra khỏi tay anh và bảo anh đi trò chuyện với những người khách khác, cô bảo cô có thể tự lo được. Christ miễn cưỡng bỏ đi mà trong lòng không an tâm một chút nào. Dora đang chơ vơ một mình giữa bữa tiệc. Christ đã tháp tùng cô trong suốt khoảng thời gian từ lúc cô mới vào. Cô cảm thấy ngại và không muốn phải dựa dẫm vào anh nữa mặc dù cánh tay anh thật cường tráng, ấm áp và đầy chở che. Cô nghĩ cứ để anh ta đi tán gái cho thỏa cái ham thích của mình đi. Cô không muốn làm gánh nặng cho người khác. Cô ngạc nhiên khi thấy dù đang đi một mình, vẫn có khá nhiều người đến bắt chuyện với cô. Hầu hết là đàn ông, số ít là phụ nữ, mà những người phụ nữ này đến nói chuyện với cô chỉ để hỏi mối quan hệ giữa cô và Christ. Với cánh đàn ông, cô cười xã giao, nói chuyện phiếm vài câu rồi lấy cớ chuồn ngay đi chỗ khác, với lũ đàn bà, cô chỉ qua loa cho xong chuyện rồi cũng né xa. Cô tìm một góc khuất và nhâm nhi món rượu táo ngon tuyệt mà cô chưa từng được nếm thử. Chợt một cô gái bước về phía cô, vẻ mặt trịch thượng và hình như có chút tức giận. Cô ta thật bốc lửa, đẹp rực rỡ với mái tóc vàng xõa xuống vai, ăn mặc hở hang với cái cổ áo khoét thật sâu và cái váy ngắn chi tới đùi, cặp mắt cô ta mơ màng đầy vẻ gợi tình. Dora nghĩ cô ta hẳn là kiểu phụ nữ giỏi mê hoặc đàn ông. Cô gái ấy đến trước mặt Dora, cất tiếng sắc lạnh. “Cô là ai ?” “Dora Theora. Nếu cô muốn biết, thưa cô.” Dora ra vẻ trịnh trọng khác thường như để chọc giận cô nàng. ” Tao không muốn biết tên mày, con quỉ cái kia, tao muốn biết mày có quan hệ gì với Christ kia.” Cô ta gầm gừ, dường như đã nhận thấy vẻ mỉa mai của Dora. Lại Christ nữa, chẳng lẽ lũ đàn bà thượng lưu này không có chuyện gì để nói ngoài anh ta sao? “Tôi chỉ là một nguời quen của anh ấy thôi. Thưa cô.” Dora ngán ngẩm nói, cố không để lộ chuyện đính hôn, và vẫn không bỏ cái cung cái lịch sự mỉa mai đi. “Tao không tin. Thật hoang đường. Mày hẳn phải là một người tình mới của Christ, nhưng tao không ngờ mày lại mồi chài anh ấy được tới mức anh ấy đã từ chối tao để dẫn mày đến đây. Thôi kệ đi. Tao chỉ muốn cảnh cáo mày. Mau mau mà cuốn gói về quê. Bỏ anh ấy đi. Thứ như mày không đáng ở bên anh ấy. Anh ấy là của tao, nghe rõ chưa, con kia?” Cô ta nói một tràng như vậy rồi ngoa nguýt bỏ đi, bỏ lại Dora vừa buồn cười vừa tư lự. Vậy ra cô ta đang là bồ của Christ à. Quả là bạn gái của anh ta đẹp thật. Cô tự hỏi mình có thể nào đẹp được như cô ta không. Chắc là không. Với lại Dora cũng không quan tâm lắm đến ngoại hình của mình. Dễ coi đối với cô đã là tốt lắm rồi. Dora tiếp tục đứng nơi góc khuất, thưởng thức tiếp ly rượu, trong lòng vẫn còn dư âm của cuộc đối thoại mạnh bạo ban nãy. Cô gái ấy là ai mà nghe có vẻ quyền lực vậy nhỉ? Cô đánh liều gia nhập vào một nhóm nhỏ những bà trung niên đang nói chuyện phiếm, trò chuyện với họ một lát rồi dò la thân thế của cô gái lúc nãy. Cô ta là Carsie Hameton, con gái độc nhất của tập đoàn Hameton, thanh mai trúc mã của Christ từ nhỏ và lúc nào cũng theo Christ đến tất cả các bữa tiệc của giới thượng lưu. Dora cảm thấy hơi nhói ở trong lòng. Cô ta thân với Christ đến như vậy ư? Cô ta hiểu anh ấy tới mức chấp nhận chuyện anh ấy có một người tình khác ư? Vậy liệu Christ có yêu cô ta không ? Câu hỏi cuối cùng xoáy thẳng vào tim cô như một mũi kim nhọn. Cô không dám nghĩ đến câu trả lời. Rồi cô chợt lấy lại đầu óc, tên hợm hĩnh đó đâu có đáng để cô quan tâm đến như vậy. ========= Christ vừa rời Dora, một đám đàn bà đã xúm xít xung quanh anh. Nếu là bình thường, anh chẳng ngại gì phải tiếp họ. Đằng này anh thấy mình cần phải quan sát Dora. Chỉ để đảm bảo cô ấy không quá căng thẳng đến nỗi ngất xỉu thôi mà. Christ thầm nhủ. Anh lấy cớ thảo luận thêm về hợp đồng với một công ty nào đó để trốn khỏi đám phụ nữ nhặng xị. Anh leo lên trên lầu, nơi có một lan can nhìn xuống khuôn viên bữa tiệc, kín đáo chọn một góc tối và đưa mắt tìm Dora. Khỉ thật, anh rời cô chưa đầy một phút mà đã có gã đến bắt chuyện với cô. Anh muốn xuống ngay và đứng bên cạnh cô, đuổi ngay tên đàn ông đó đi, nhưng tưởng tượng tới thái độ của Dora khi anh làm như vậy, anh thấy ơn ớn nên vẫn đứng chỗ cũ. Anh vui mừng khi thấy Dora kết thúc cuộc nói chuyện với gã kia một cách nhanh chóng và đi chỗ khác. May thật, dù gì thì cô cũng chưa quen những nơi đông người. Anh còn phải chịu thêm nhiều phen hồi hộp nữa khi có thêm nhiều người đàn ông đến nói chuyện với cô. Chết tiệt, cô quả là có sức quyến rũ. Nhưng trong trường hợp này, anh không muốn điều đó một chút nào. Và tim anh thật sự nảy lên khi thấy Carsie, đang tiến về phía Dora. Chết thật, anh quên mất là Carsie cũng đến bữa tiệc,. Thấy Dora đến dự tiệc với anh, thế nào cô ta cũng đến sanh nạnh và dùng những lời lẽ chì chiết Dora cho xem. Anh an tâm hơn khi thấy vẻ bình tĩnh của Dora trước Carsie. Thường thì những phụ nữ, nhất là những cô gái trẻ đứng trước Carsie thường lúng túng. Thứ nhất là vì vẻ đẹp dữ dội của cô, thứ hai là vì quyền lực và thói ăn nói không biết lịch sự gì của cô khi giận. Carsie nói gì đó với Dora, vẻ tức giận, quá xa nên Christ không thể nghe được. Dora vẫn bình tĩnh đáp lại, không một cái cau mày, không chút sợ sệt, lúng túng. Một cô gái can truờng. Lát sau, Carsie ngúng nguẩy bỏ đi, Dora tiếp tục nhấm nháp thức uống ban nãy của cô. Christ nhìn thấy khuôn mặt cô bớt tươi tỉnh một chút xíu, chút xíu thôi và đôi mắt hơi khép lại vì suy nghĩ. Carsie đã nói gì với Dora, anh thật sự rất muốn biết. Trí tò mò của anh thường bị lờ đi nhưng không hiểu sao anh lại quan tâm đến chuyện này kinh khủng. Anh nghĩ đủ mọi cách để hỏi Dora, Carsie thì không thể hỏi rồi, cô nàng luôn bịa chuyện với anh. Nghĩ đến nát óc cũng chẳng có cách nào hay ho, Christ đành gác lại chuyện này. =============================== Gần 12 giờ đêm, Christ đưa Dora về nhà chính. Trên xe, chẳng ai hé môi nói được lấy một lời, ánh mắt của hai người luôn hướng về cửa sổ và cũng chẳng ai biết thi thoảng ánh nhìn của người phía đối diện lén lút nhìn sang. Dora mệt mỏi thả phịch người xuống giường. Buổi tiệc thật vô vị và nhàm chán. Một phong cách điển hình của thế giới thượng lưu. Hào nhoáng, tẻ nhạt, phù phiếm. Dora thầm nghĩ. Cô những tưởng có thể biết thêm một chút kinh nghiệm về thương mại nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì cô nghĩ. Nhắc tới thương mại, cô cần phải chuẩn bị trước cho bài luận vào tuần sau mặc dù ngày mai là chủ nhật. Ngày mai Dora không muốn học bài, cô nghĩ cô sẽ đi cắm trại. Dora mệt mỏi leo xuống cái giuờng đang hấp dẫn cô vào giấc ngủ, xách tập lê bước vào thư viện. Đèn trong thư viện đang sáng. Ai nhỉ ? Thường thì Dora là người duy nhất vào trong đó, không tính đến người hầu lau dọn. Bà Lolita thì chỉ thích đọc sách ngoài trời. Ông Nelson thì thường xuyên vắng nhà. Cô bước đến gần hơn và thấy người đã ở cùng mình trong suốt buổi tối. Christ đang đọc một tập hồ sơ. Dora bước khẽ khàng. Christ vẫn không ngẩng lên. Dora lấy làm lạ. Có hai nguyên do cho sự lạ đó. Một là do cô đi khẽ như con mèo. Hai là anh ta quá tập trung vào thứ mình đang đọc. Dora đến kéo cái ghế truớc mặt anh rồi ngồi xuống. Con người lì lợm đó vẫn không hề biết đến cô. Cô chăm chú nhìn Christ. Anh vẫn hào nhoáng như thường ngày nhưng vẫn có nét quen thuộc, nét gì đó mà Dora không thể nào nhớ nổi. Khuôn mặt anh cúi xuống tập hồ sơ, sống mũi thẳng bị che bởi vài sợi tóc loà xoà trước trán, làn da sáng lên dưới ánh đèn. Lưng hơi cong xuống một tí nhưng đôi vai rộng vẫn không rụt lại. Ôi trời, cả dáng ngồi của anh ta sao mà cũng hấp dẫn đến thế nhỉ. Dora còn nhớ lúc vừa nhìn thấy Christ trong bộ lễ phục tim cô đập loạn xạ. Cô chỉ biết nói một câu châm chọc để làm dịu sự hồi hộp của mình, trong khi anh ta vẫn thản nhiên như không. Cô cũng chợt nhận ra dưới cái vỏ bọc lịch thiệp, Christ là người giỏi che giấu suy nghĩ. Và Dora không hề biết rằng, cô cũng khó hiểu y như vậy đối với Christ. Chợt ánh mắt Christ hướng lên khỏi trang giấy, vẫn không nhìn cô mà hướng thẳng lên … trần nhà, đôi mắt xanh xa xăm như đang nghĩ ngợi một chuyện gì đó khá quan trọng. Chợt ánh mắt anh rà xuống dưới và anh bật lên một tiếng kêu. « Ôi trời đất ! Cô từ đâu chui ra thế này ? » Dora suýt bật cuời trước sự kinh ngạc của anh, con người này không hề nhận thấy sự hiện diện của cô từ mười lăm phút trước sao ? Cô chỉ tay về phía cửa ra vào và cất giọng. « Thế anh nghĩ tôi đào tường vào đây à, tôi đâu phải là trộm. » « Cô chỉ giỏi cạnh khoé người khác. » anh ngán ngẩm nhận xét. « Thế mà tôi lại nhũng tưởng anh hơn tôi hẳn một bậc cơ đấy. » cô phản pháo. « Thôi dẹp chuyện cãi lộn này sang một bên đi. Tôi đang bận. Còn cô, cô đến đây làm gì ? Tôi nghĩ là trong nhà chỉ có tôi mới quan tâm đến cái thư viện này chứ. » « Dẹp cái suy nghĩ anh là duy nhất đi. », cô dẩu môi. « Tôi đến đây học bài. » « Học bài ? » anh cười thú vị. http://santruyen.com « Thế anh tưởng tôi ở đây để làm cảnh chắc ! » cô sừng sộ. « Thôi thôi. Cho tôi xin. Tôi đang đau đầu đây, không dư hơi để cãi cọ với cô đâu. » Anh rên lên. « Vậy thôi. Anh tiếp tục công việc đau đầu của anh đi. Tôi học bài. » Dora phán nhanh gọn rồi lập tức đứng dậy tìm sách chuẩn bị cho bài luận. Khi học bài xong, cô xếp sách vở lại. Nhìn sang Christ, cô thấy anh cau mày suy nghĩ. Cái cau mày coi bộ thật lạ, chuyện gì khiến anh ta suy nghĩ lung thế. Cô im lặng nhìn anh. Một lát sau, anh thoát khỏi trạng thái mơ màng rồi thở hắt ra. Anh nhìn sang phía cô. « Học xong rồi à ? Có chỗ nào khó hiểu cần đàn anh này chỉ bảo không ? » anh nháy mắt. « Không.Cảm ơn nhiều. » Dora là người theo chủ nghĩa độc lập và thường không nhận sự giúp đỡ từ nguời khác. « Vậy thì tốt. Kinh tế. Học thì dễ, ra ngoài làm việc rồi mới thấy khó. » anh ta nói như than thở với bản thân. « Anh đang gặp rắc rối trong công việc à ? » cô tò mò hỏi. « Gần như là vậy. » Christ nói nhỏ. « ‘Gần như là vậy’ khác ‘là vậy’ ở chỗ nào ? » cô thấy ngán cái cách trả lời mơ hồ của anh. « Chẳng khác gì nhiều nên cô cứ coi là vậy đi. » Rồi anh bỗng bật cười vì mẩu đối thoại ngớ ngẩn của anh và cô. Cười làm anh cảm thấy bớt căng thẳng. Anh không biết nụ cười đó làm trái tim Dora đập nhanh như bắn tiểu liên. Cô hắng giọng nói tiếp để che đậy sự hồi hộp của mình. « Thế anh tìm ra hướng giải quyết chưa ? » « Hơn được một nửa rồi… » anh trầm ngâm. « Tôi giúp gì được không ? Nói tôi nghe thử vấn đề của anh đi ! » Dora háo hức vì cô sắp được tiếp xúc với một kinh nghiệm thực tế chứ không phải thứ kiến thức khô khan trong sách vở. Christ bằng lòng và trình bày vấn đề cho cô nghe, cô suy nghĩ rồi mạnh dạn đưa ra ý kiến của mình. Vấn đề khá nan giải và cách giải quyết vấn đề của anh ta thật lợi hại. Dora thầm ngưỡng mộ. Vậy ra anh chàng Christ này vẫn chưa tới nỗi là chàng công tử bột ăn bám. Cô nghĩ. Những ý kiến cô đưa ra có cái được Christ gật gù chấp nhận nhưng có cái anh ta chê thẳng tay. Chương 5 Họ tranh luận, họ thao thao bất tuyệt ý kiến của mình. Christ thấy ngạc nhiên về vốn kiến thức và óc nhanh nhạy của Dora. Cô cũng có một cái đầu kinh doanh không kém gì anh. Chỉ thiếu kinh nghi ệm hơn thôi. Christ thấy cực kì thú vị vì anh chưa bao giờ tranh luận với một cô gái về vấn đề công việc, trừ phi với đối tác. Nhưng đối tác phụ nữ thường hiếm và họ là những bà cô đứng tuổi nghiêm nghị chứ ai lại như cô gái trẻ đầy sức sống này. Christ không hề nhận thấy bức tường anh dựng ra giữa anh và cô nay đã tan biến đi đâu mất. Chỉ còn lại niềm đam mê, sự ham thích, ngưỡng mộ và không ít e ngại. Cá tính của cô gái này quá mạnh mẽ. Cuối cùng họ cũng giảu quyết xong vấn đề. Trời đã rất khuya. Dora ôm tập vở chuẩn bị về phòng. Chợt cô quay lại hỏi. « Anh chưa đi ngủ à ? » « Tôi ghi lại sơ lược cách giải quyết rồi mới đi ngủ. » anh giải thích. « Vậy tôi đi ngủ trước đây. Ngủ ngon. » cô lấy tay che một cái ngáp rõ to. Christ thấy thinh thích cái vẻ ngái ngủ của cô. Chợt Christ nhớ ra chuyện gì đó và quyết định đây là lúc thích hợp để nói. « Dora này ?… » anh ngập ngừng « Hửm ? » cô chậm rãi quay lại,mắt hơi lờ đờ. « Ừm. Cái cô gái.. ừm…tóc màu vàng và mặc cái váy ngắn ở bữa tiệc đã nói những gì với cô vậy ? », anh cẩn thận không nhắc đến tên Carsie vì anh nghĩ có lẽ Dora vẫn chưa biết. « Anh thấy ? » mắt cô sáng lên. « Ừ. Tôi thấy. » anh thừa nhận. « Nhưng anh đâu có ở đó ? » cô tiếp tục bắt bẻ. « Tôi tình cờ thấy thôi. », anh không muốn Dora biết anh theo dõi cô. « Anh thấy à ? Nhưng anh muốn biết để làm gì ? Điều đó quan trọng lắm sao ? », cô vẫn không chịu buông tha. « Thôi nào Dora. Tôi chỉ tò mò muốn biết thôi. », anh xuống giọng. « À ! Anh muốn biết thật ư ? Vậy thì nghe này. Cô ta đến trước mặt tôi, dùng lời lẽ thô tục để mắng nhiếc tôi. Và cấm tôi ve vãn thằng đàn ông của cô ta. Vậy được chưa ? Thưa quý ông. » Cô nói một tràng, không ngừng chỗ nào và nhấn mạnh ở mấy câu cuối. Lời nói của cô có vẻ tức giận dù nó không thể hiện ra mặt. Rồi Dora thẳng thừng bước ra khỏi thư viện. « Thôi tiêu rồi… » Christ lẩm nhẩm. ………………………………. Nắng sáng mơn trên da Christ, anh giật mình tuy mắt vẫn còn nhắm nghiền. Với tay một cách vô thức qua cái điện thoại, anh cầm lên xem. 7h30′. Còn sớm chán. Tuy nhiên Christ vẫn bật dậy và đi rửa mặt, đánh răng. Anh thường ngủ đến 9h vào ngày chủ nhật, nhất là sau khi đêm qua anh lại thức khuya đến như thế. Anh bước trở vào phòng, định cầm lấy cây lược chải đầu thì nhận ra cái nguyên nhân đánh thức anh dậy. Một tiếng đàn. Ghitar. Réo rắt. Và một giọng hát. Anh nhẹ nhàng mở cửa, lối thông ra vườn. Trong nhà chỉ có phòng anh và phòng bên cạnh là có cửa thông ra vuờn, và nay, theo anh biết, đó là phòng của Dora. Tiếng đàn mỗi lúc một rõ hơn theo bước chân anh. Và hiện ra trước mắt anh, hình hài một người con gái, tóc xõa trên vai, tay ôm đàn và bờ vai gầy rung lên theo mỗi nhịp điệu. Tiếng hát trong trẻo vút cao bài My love của nhóm Westlife, bài hát hợp với âm điệu acoustic nhịp nhàng. Tiếng hát cô gái trong vắt, đượm chút muộn phiền, lột tả một cách mới mẻ và chân thực ca từ của bài hát. Cô gái xoay lưng về phía anh. Nhưng anh thừa biết đó là ai. Dora. Anh lặng im đứng sau cô, thưởng thức cách đánh thức ngọt ngào như thế này vào buổi sáng, không có gì say mê như âm nhạc. Rồi tiếng đàn chuyển qua bài Beautiful Sunday. Nhịp điệu bài hát nhanh và vui tươi, giọng Dora cũng cuốn theo những nhịp điệu ấy. Nhưng đến giữa bài, cô trật một nhịp. Vậy là tiếng đàn ngưng bặt. Cô hơi lúc lắc đầu, mái tóc đổ qua bên vai kia. Christ bước lại gần bên cô, ngồi xuống cạnh cô. Cô hơi ngỡ ngàng. Anh đỡ lấy cây đàn trên tay cô, đệm lại giai điệu ban nãy. Ngón đàn điêu luyện của anh làm cho khúc nhạc thêm phần tinh tế. Anh khẽ nhìn sang Dora, tiếng nói của anh hòa trong tiếng đàn. « Em hát đi ! » Cô ngập ngừng, nhưng nghĩ sao đó, cô cất gịong hát, âm thanh tươi vui và trẻ trung. Rồi đến đoạn điệp khúc, Christ bắt đầu hát. Giọng anh trầm ấm. Giọng anh như kéo giọng hát cao vút cô xuống một âm vực thấp hơn, hòa vào đó, tạo một âm hưởng kì lạ, tươi trẻ, nhưng không quá sôi động, dịu dàng và đầy xúc cảm. Tiếng hát của họ vang khắp vườn. Dora ngước lên trời và đưa người theo điệu nhạc, Christ nhìn cô say sưa hát, thỉnh thoảng lại ngó xuống cây đàn. Mọi người trong nhà đều hướng mắt ra ngoài theo tiếng nhạc réo rắt. Bà Lolita nhìn hai người trẻ, mỉm cười, một nụ cười đôn hậu và hạnh phúc, chồng bà, ông Nelson, tiến đến ôm lấy vai vợ một cách dịu dàng. Cả không gian tan vào trong tiếng nhạc của một ngày chủ nhật tươi đẹp. Một Beautiful Sunday. Tiếng nhạc kết thúc, không gian yên lặng một chốc rồi nhữ vỡ oà ra. Tất cả trở về không khí cũ, tất bật nhưng đã sôi động hơn theo âm hưởng của tiếng nhạc. Dora hơi tiếc vì tiếng nhạc đã tắt đi. Bấy giờ cô mới thực sự nhận ra Christ. Ban nãy, anh cầm đàn của cô và chơi, cô đang mơ màng trong âm nhạc nên không chú ý lắm , giờ mới thấy. Anh đang ngồi rất gần cô. Anh mặt áo thun mỏng màu đen và mặc quần vải bông dài màu xám. Hình như anh vẫn chưa thay đồ ngủ ra thì phải. Tóc anh rối,nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của anh mà ngược lại, còn làm anh có vẻ phóng khoáng và quyến rũ hơn. Và thánh thần ơi, đôi mắt xanh mê hoặc đó đang chiếu thẳng vào cô, rất gần. Cô thấy mừng rỡ khi tiếng anh vang lên, làm dịu bớt tiếng tim cô khua vang trong lồng ngực. « Cô thức dậy sớm thế ? » « 7 giờ mà sớm à ? » cô hỏi lại. « Chủ nhật chẳng ai thức dậy sớm đến thế đâu. » anh nhắc. « Vậy thì có tôi đây. » cô bướng bỉnh đáp lại. Im lặng. « Cô mới học ghitar à ? » anh cất tiếng phá tan bầu không khí tĩnh mịch. « Ừ. Nhưng sao anh biết?” cô tò mò hỏi. « Ngón đàn của cô… » anh ngập ngừng, tìm từ thích hợp để khỏi làm cô tự ái nhưng cuối cùng vẫn phải đưa ra từ diễn đạt chính xác nhất « …còn hơi non. » « Tôi mới học có hai tháng rưỡi thôi. » cô gật đầu xác nhận làm anh mừng húm. Anh gật gù. « Hai tháng rưỡi mà được như vầy là giỏi lắm rồi. » « Cảm ơn. », cô nói nhỏ. Lại im lặng. Hình như khi không có gì để tranh luận hoặc để châm chọc nhau thì giữa hai người chẳng có gì để nói cả. « Hôm nay cô định làm gì ? » Christ lại cất tiếng trước. “Cắm trại.” “Cắm trại?” “Ừ. Thì chỉ là đến một nơi thiên nhiên yên tĩnh, dạo chơi một lát, đọc vài quyển sách, ăn trưa, ngủ một giấc rồi về thôi.” Cô nói đều đều. “Nghe có vẻ không có gì thú vị lắm nhỉ?” anh hỏi ” Không hẳn, đó là một cách tốt để là dịu lại tâm hồn, làm cho con người cảm nhận đựơc cái đẹp của cuộc sống. Sự thú nhận hiếm hoi ở New York.” Cô trầm ngâm. “Nghe có vẻ hay đấy.” anh tỏ ra thú vị. “Hay thì được gì. Dù sao anh cũng chăng bao giờ biết đến những thú vui nhẹ nhàng như thế.” “Tại sao ?” “Tại vì những ngày chủ nhật là ngày mà tất cả dân ở đây sẽ nghỉ ngơi, hưởng thụ những thú vui để tự thưởng cho một tuần của họ.” cô nói, ngừng một chút rồi lại tiếp. “Và thú vui tận hưởng của anh, theo tôi nhận xét, là không đi đến những bar uống rượu thì cũng dẫn cho bằng được vài cô em về nhà.” “Ồ…” anh nhìn cô trân trối. “Anh không cần phải ngạc nhiên đến thế khi tôi đoán đúng đâu, tôi đơn giản chỉ là suy lụân mà ra thôi.” “Cô suy luận khá thật đấy!” “Cảm ơn nhiều.” Dora hơi hếch cằm lên. “Nhưng nhầm rồi cô em ơi. Tại vì suy luận nên cô chỉ nghĩ có như vậy. Những ngày chủ nhật của tôi diễn ra trong nhà, xem tivi, đọc sách và đôi khi làm việc. Tất nhiên là nhà riêng của tôi.” “Thật không? Còn những cô gái?” cô ngờ vực. “Ngày thường thôi.” Anh miễn cưỡng thú nhận.Và anh nhận ra chân mày cô nhướng lên, sự nghi ngờ hiện rõ trong đôi mắt nâu to tròn của cô khi nó nheo lại. “Cô không tin? Được thôi, tôi sẽ chứng minh cho cô xem.” “Bằng cách nào?” cô văn lại. “Đi cắm trại với cô.” Anh thẳng thừng. “Có nhất thiết như thế không.” “Cô muốn được chứng minh mà.” “Anh không hỏi ý kiến tôi ư? Dù sao thì đó cũng là buổi cắm trại của tôi.” “Hỏi làm gì khi tôi biết chắc cô sẽ đồng ý.” Anh thấy cái nhướng mày của cô và cảm thấy hơi nghi ngờ lập luận của mình, điều chưa bao giờ xảy ra với người tự tin như anh. Anh vội tiếp lời. “Cô cho tôi cái vinh dự được đi cắm trại với cô chứ, thưa tiểu thư ?” Anh nghiêng người và tỏ một thái độ lịch sự quá mức. Cô bật cười trước cử chỉ trịnh trọng đó của anh. Nụ cười làm phai tất cả sự vật trong mắt anh, chỉ còn lại hàm răng trắng bóng và đôi môi mọng quyến rũ, một khuôn mặt quá ư hồn nhiên, và hấp dẫn nữa. “Ok.” “Nhưng tôi phải vào thành phố để nộp bản kế hoạch. Cô chờ được không?” anh nhớ ra. “Tốt thôi. Tôi sẽ chuẩn bị một vài món trong lúc chờ anh.” Cô trả lời. Rồi cô chợt tiếp. “Anh chở Ega giúp tôi được không, tôi không thể chở nó trên chiếc xe mui trần của mình được.” “Cô không để tôi chở à ? » anh ngạc nhiên hỏi. “Tất nhiên là không. Tôi cần gì phải nhờ vả anh.” Cô ngẩng cao đầu. Ấn tượng đấy. Anh nghĩ. ” Vậy tôi sẽ dẫn cả con Aga theo. Lâu rồi nó không gặp Ega. Này, đừng bảo tôi cô quên con báo đen mà tôi kể đấy nhé?” Anh hỏi khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô. “Tôi không quên, chỉ lạ cái tên thôi. Ega và Aga. Hay nhỉ. Anh đặt à?” ” Ừ… Chín giờ gặp lại.” anh đứng lên. Có tiếng cô nói với theo sau lưng anh. “Này. Dù không muốn thừa nhận nhưng anh đàn giỏi hơn tôi đấy, và …hát cũng hay nữa.” Anh quay lại. Một nụ cười tươi rói còn sáng rực hơn cả lúc nãy đã chờ sẵn ở đó. Tim anh đập mạnh. Kiểu này thì anh hoặc sẽ bảo cô đừng cười nữa hoặc sẽ ghé ngay vào hiệu thuốc mua ngay thuốc trợ tim. Trong trường hợp này, anh nhẩm tính. Cách thứ hai có vẻ dễ chịu hơn. … Christ quay lại nhà chính với con Aga ngồi sẵn trong xe. Con báo cuộn tròn ở băng ghế sau, vẻ lười biếng. Vậy mà lúc anh vừa mở cửa, nó lách người ngay ra ngoài. Anh bước về phía cửa, con Ega từ đâu phóng ra. Hai con báo nô giỡn một lúc rồi ngưng lại khi nghe tiếng xe từ garage chạy đến. Chiếc xe mui trần màu bạc loang loáng trong nắng làm anh chói mắt, anh nheo mắt lại. Khi mở mắt ra thì cô đã ra khỏi xe tự lúc nào. Tiến về phía anh. Ega chạy đến bên cô, dụi đầu vào tay cô. Aga thì đứng thẳng lên, con bào dè chừng tiến lại cô một cách thật cẩn trọng từ tốn. Là con đực nên Aga không nhõng nhẽo như Ega. Nó hít ngửi cô một hồi rồi liếm tay cô nhẹ nhàng, hai con báo lúc này đang áp sát chân Dora. Hình ảnh này giống hệt như mỗi lần Christ về nhà chính mang theo Aga, khác cái chỗ Dora đứng là chỗ anh đứng. Christ rên khẽ. “Khỉ thật.”, tiếng nói không thoát khỏi tai Dora, cô hướng mắt về phía anh. “Chuyện gì thế thưa ngài?”, cô tỏ vẻ tò mò giả tạo đến buồn cười dù cô thừa biết anh nghĩ gì. Anh lẩm nhẩm. “Sao cái gì thuộc về riêng tôi cũng phải đầu hàng trước cô vầy nè.” Tiếng anh gần như là một lời than vãn. Anh vẫn chưa nhận ra vẫn còn một thứ nữa của anh đã đầu hàng trước cô. Một cách từ tốn, chậm rãi và thầm lặng. Một thứ nằm sâu trong lồng ngực trái của anh. Trái tim của chính anh. “Tôi đã bảo anh là đừng có nghĩ anh là sở hữu độc quyền rồi mà. Thôi. Khởi hành nào.” cô nói tinh nghịch trước vẻ cam chịu dễ thương của anh, không quên kèm theo một nụ cười. Chết thật. Anh nghĩ. Anh quên mua thuốc trợ tim rồi. Hai người đang đứng trước một cánh rừng khá rộng, lộng gió, cạnh đó là một đồng cỏ rộng mênh mông. Dora không hiểu sao mà Christ tìm ra chỗ này, cô hỏi, anh không nói gì, chỉ cười cười. Christ đã hết sức kinh ngạc trước tài lái xe của Dora dù cô chỉ mới học lái chưa đầy hai tháng. Cô chạy nhanh như phá ấy. Và đó là lý do tại sao họ đua xe suốt trên quãng đường đến đây. Hai con báo vẫn đang quấn quít bên Dora. Đến gần cánh rừng, chúng rời Dora và trèo nhanh lên một cái cây gần bìa rừng. Dora nhìn Christ khó hiểu. “Tôi thường đưa chúng đến đây.” Anh giải thích . “Thế à!” Dora gật đầu. « Thế ở đây có những gì nào ? » cô hỏi Christ. « Dù sao đây cũng là nơi anh giới thiệu mà. » « Tất cả những gì thuộc về thiên nhiên mà cô cần. » anh chậm rãi. « Rừng, đồng cỏ, suối, và cả một khe đá nhưng tôi không dẫn cô ra khe đá đó đâu. » anh nháy mắt. « Tại sao ? » cô nhướng mày. « Cô mà đẩy tôi xuống đó thì có mà chết tôi à ? » anh chọc cô. « Ồ ! Tôi chưa nghĩ ra ý tưởng hay ho thế đấy. Cám ơn anh đã gợi ý. » Cô nói và suýt bật cười về cái nhăn mặt của Christ trước khi anh nhận thấy đó là một lời nói đùa. Cô lôi ra khỏi xe lỉnh kỉnh đủ thứ. Nào ra một cái giỏ mây to tướng mà theo lời cô đó là bữa trưa và cấm không không cho Christ động đến, môt cái khung vẽ, một đống dụng cụ vẽ, vài quyển sách và truyện tranh. Chợt cô nhăn mặt. Quên mất cây ghitar rồi. Christ đút tay vô túi áo khoác chằm chằm nhìn cô. Christ để ý thấy cô ưa cách ăn mặc đơn giản, kín đáo (à, anh không thích cái này cho lắm), nhưng vẫn rất cá tính và hợp thời trang. Hôm nay cô mặc áo phông ngắn tay màu hồng, áo khoác jean xanh và quần jean nốt, cổ choàng cái khăn màu đỏ thẫm làm tôn lên làn da trắng kem của khuôn mặt dễ thương. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Dora quay sang Christ. « Nào, giờ thì dẫn tôi đi coi con suối đi. Nó sâu không? » « Nếu cô nghĩ nước đến mắt cá chân mình là sâu, thì đúng vậy. » anh hơi chưng hửng khi bị ngắt ngang dòng suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng thốt ra được môt câu chọc cô. « Tôi sẽ trả thù anh sau. Đi thôi. » Christ cười trước vẻ mặt của Dora. Đó là một con suối rộng khoảng ba mét, nước nông đến nỗi những hòn đá nơi đáy nước nổi hẳn lên. Thi thoảng có vài con cá nhỏ lội tung tăng theo dòng nước. Quanh suối là một vạt rừng đầy hoa cỏ đủ màu. Một phong cảnh đẹp tuyệt vời. Dora hào hứng với cảnh đẹp, cô xăn quần lên, lội xuống suối và thích thú với những con cá nhỏ. Cô ngắm các bông hoa và luôn miệng hỏi Christ tên các loài hoa mà cô không biết. Cô trông ngây thơ như một đứa trẻ được quà. Khác hẳn với hình ảnh cô gái cứng rắn và nghiêm nghị hôm qua. Từ đầu đến giờ, Christ giành hầu hết thời gian để ngắm Dora. Anh chợt giật mình. Anh có bao giờ ngẩn ngơ ngắm một cô gái lâu như thế này chưa. Chắc là chưa. Cô không những đẹp mà còn rất thu hút. Một cá tính đặc biệt. Christ muốn ôm cô vào lòng, tận hưởng mùi thơm nơi tóc cô, cảm nhận cơ thể cô bằng chính cơ thể mình, thưởng thức hương vị nơi môi cô. Anh rất muốn. Nhưng có một điều cản anh lại. Cô không thực sự thích anh. Cô có thành kiến với anh. Cô sẽ như thế nào khi anh ép cô làm như vậy. Anh không muốn làm cô tổn thương. Không muốn một chút nào. Và anh không biết tại sao mình lại như vậy. Tiếng Dora gọi làm Christ giật mình, anh hơi choáng váng trước nụ cười của cô trong ánh nắng rạng rỡ. « Này. Anh làm gì thế. Hoá đá à ? » cô không lúc nào ngớt cạnh khóe anh, nhưng lời của cô đã phần nào bớt cay nghiệt hơn lúc đầu. « Nếu có Medusa ở đây để làm tôi hoá đá thì cô cũng chẳng còn ở đó để đùa đâu. » Và Christ luôn chẳng bao giờ chịu thua những lời nói như thách thức của cô. Chọc ghẹo cô làm anh thấy thích thú. Chợt anh nghĩ ra một trò hay. Anh tranh thủ lúc Dora không chú ý, ném một hòn đá xuống duới chân cô, nước văng tung tóe. « Này. Anh khiêu chiến phải không. » cô nhăn mặt vì bị nước bắn. Anh ngó lơ, huýt sáo. Nhưng anh không bình chân được lâu, cái té nước của Dora làm anh hăng máu. « Này. Cô khiêu chiến luôn đó hả ? » y che làn nước vừa bắn tung tóe đến chỗ cô, cô phản công ngay. Họ chơi cho đến khi đã gần như sũng nước mới thôi. « Này. Nghỉ không. Cô nhìn thê thảm quá. Kẻ bại trận.” Christ nói lớn từ đằng xa, đứng gần dễ “hứng đạn” lắm. Nhưng tia nước vừa bắn tới vẫn không chịu thua. Christ đưa hai tay lên đầu. « Rồi. Tôi đầu hàng được chưa. Nhìn cô thở kìa. » Chưa đợi Dora đồng ý anh đã lôi cô đến một tảng đá lớn gần đó và đỡ cô ngồi xuống. Anh hơi rùng mình và rút nhanh tay mình lại. Đụng chạm cô gần thế này làm anh không kìm chế được. Dora vừa ngồi xuống đã thở hồng hộc. « Cô yếu quá à. » Anh nhận xét. « Chút vấn đề về đường hô hấp thôi. Nhưng may là không nặng.” Cô nói trong hơi thở. Christ cau mày khi biết bệnh của cô. “Thế sao cô không ngừng lại mà cứ cố chơi thế. Đầu hàng là được rồi mà.” “Chịu thua anh hả? Đừng có hòng.” Cô nói. “Cứng đầu thật.” anh phán, nhưng trong lòng anh cảm thấy đồng cảm với cô. Anh không bao giờ chịu thua trước bất kì chuyện gì, anh cố gắng bằng tất cả khả năng của minh. Christ liếc mắt xuống bàn tay đang xoa xoa chân của Dora. “Chân cô sao thế?” “Hơi ê một chút. Chắc tại sỏi trong suối.” “Tôi biết cách xoa bóp chân khi bị đau. Đưa đây tôi bóp chân cho.” Nói xong Christ cúi xuống và nắn bàn chân của cô một cách nhẹ nhàng. Dù sao có việc để làm cũng hơn là đứng ngắm cô ấy. Christ nghĩ. Anh không tin có thể kìm chế bản thân ở một nơi vắng vẻ như thế này. “Tôi không…” Dora ngoác miệng phản đối nhưng cô ngưng bặt ngay khi bàn tay Christ chạm vào chân cô. Bàn tay có vẻ lớn nhưng không nhám mà khá mềm và mịn. Dora mỉm cuời khi biết cô đang cảm nhận bằng …chân. Cô đã tránh không đụng chạm nhiều với Christ. Điều đó làm cho tim cô không chịu ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực nữa. Nó đập liên hồi như toan nhảy ra ngoài. Cô không muốn yêu con người này, anh ta là tổng hợp của những đức tính xấu mà cô không thích. Cô cố không nhớ đến việc anh ta không hoàn toàn như cô nghĩ. Anh ta có điểm tốt đấy chứ,mà còn rất nhiều nữa. Nhưng cô vẫn cứng đầu với những suy nghĩ của mình ban đầu. Cô nhìn xuống người đang khom trước mặt mình. Áo jacket đen của anh đã được cởi ra và treo ở cành cây. Bờ vai rộng rung theo từng nhịp của đôi tay. Anh mặc áo sơmi carô trắng xanh khá nhã nhặn và quần hiphop ống hơi thụng. Cách ăn mặc của anh bụi bụi làm anh có vẻ năng động và trẻ trung hơn thường ngày nhiều. Điều đó đã làm cô khó thở khi thấy anh ban sáng. Giờ thì anh còn đang chạm vào cô, dù chỉ ở bàn chân, một cách dịu dàng. Cô cảm thấy người mềm nhũn. Cô cần phải củng cố lại tinh thần trước khi đổ gục trước gã đàn ông đa tình này. Cô sợ bị tổn thương lắm. “Ừm ừm.” cô hắng giọng. “Chân tôi hết đau rồi, anh có thể thôi massage đi, Christ.” “Thế à. Vậy thì tốt. Đúng lúc tôi đang mỏi tay.” Anh ngước lên nhìn cô, nháy mắt và nở một nụ cười tinh quái. Nụ cười sáng lên dưới ánh nắng. Đừng hành hạ trái tim tôi như thế nữa. Dora thầm van. Cô vội đứng dậy và đi trước về phía đồng cỏ, nơi để thức ăn. Christ lững thững theo sau cô, không có ý vượt lên trước. Cô lấy tất cả thức ăn trong giỏ ra, quẳng cho Aga và Ega hai mảng thịt to. Hai con báo có vẻ thoải mái với khu rừng. “Cô có gì trong giỏ vậy.” Christ nói qua vai cô, hơi thở ấm nóng của anh phả vào vành tai cô. Cô hít sâu, nghiêng người sang một bên rồi trả lời. “Gỏi cuốn. Rau má đậu xanh và chuối. Không thịnh soạn nhưng đủ cho một bữa cắm trại. Tôi làm không nhiều lắm nên anh ăn tiết kiệm thôi nhá.” Cô lại giở giọng chọc nhau. “Tôi chỉ sợ mất phần ăn của mình về tay cô thôi” anh lém lỉnh đáp. “Mà những món cô nói là gì vậy? Nghe lạ hoắc à.” Christ thực sự chưa bao giờ nghe đến tên những món ăn nhu vậy, trừ chuối. “Món ăn dân gian Việt Nam cả thôi. Anh không biết cũng phải. Ăn đi rồi biết. Trước tiên là uống nuớc. Rau má đậu xanh nè.” 


.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
11123
Polaroid