Tên truyện : quán cà phê hoàng tử
Tác giả: blueberykute
Thể loại: tiểu thuyết tình cảm teen
Chap 1
Sự khởi đầu không tốt đẹp
Chín giờ, tại trung tâm mua sắm.
Nó - một cô bé cứ đi đi lại lại trước cửa một tòa nhà cao ốc gần một tiếng đồng hồ. Nên hay không nên? Trước đây mọi hành động của nó đều mạnh mẽ và quyết đoán, ngoại trừ mỗi việc này là nó lại cứ như rùa rụt cổ. Nhìn cái va li mà mình đang xách, nó lại thở dài. Mọi việc đã đến mức này thì đành đâm lao rồi chạy theo lao luôn thôi.
Nghĩ là làm, nó đi theo cánh cửa xoay tròn để bước vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc này không chỉ nổi tiếng bởi các lĩnh vực kinh doanh khác nhau mà một phần ba sự nổi tiếng của nó phải dựa vào tầng thứ chín của tòa nhà. Tầng này có một cái tên rất kêu, đó là:
Quán cà phê prince
Nó nhăn mặt khi nghĩ tới cái tên đó, sao mà lại nửa tây nửa ta thế không biết. Bây giờ cũng tầm tối rồi nên hành lang vắng hoe. Nhưng khi đi đến tầng thứ chín, nó mới hiểu lí do thật sự cho sự vắng vẻ của các tầng dưới.
Hàng loạt các cô gái trẻ, thậm chí còn có mấy bà cô già háo sắc đang chen lấn xô đẩy, hò hét để vượt qua được cái cánh cửa màu socola. Một hàng ngũ nhân viên bảo vệ lực lưỡng cũng phải chật vật lắm mới ngăn họ lại được. Nó thì đang trong tình trạng ngồi trên đống lửa, chẳng lẽ vào đến đây rồi mà lại phải khăn gói ra về ư. Đến nước này thì đành... sử dụng một trong các bí kíp học được từ phim Hàn vậy.
Nó đảo mắt một vòng rồi tìm đến cái nút nhỏ màu đỏ. Với một hành động rất đơn giản: đá cái nút đó một phát rồi sử dụng giọng nói đã được tu luyện ngàn năm có một của mình:
- Cháy! Cháy! Bà con ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
Tiếng chuông báo cháy inh ỏi vang khắp tầng chín, lập tức cả hành lang trở nên hỗn loạn. Các bà, các cô nãy giờ chen nhau vào thì bây giờ lại chen lấn nhau ra. Trong vòng mấy phút khung cảnh đã tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Nhân lúc mấy tên bảo vệ còn đang ngơ ngác phân biệt thực hư thì nó đã lao tới túm tóc rồi đấm cho một gã trong số đó một cú đấm trời giáng dưới sự bàng hoàng của các gã còn lại, sau đó thì nhanh nhẹn lẻn vào khóa trái cửa bên trong. Khi đã đưa mình trở về với thực tại, nó mới được ngắm lại nội thất bên trong quán.
Trên những bệ ô cửa sổ màu trắng hình vuông là vô số cây nến sáp thơm hình trái dâu đang cháy. Những lẵng hoa hồng cắt tỉa cẩn thận được đặt gọn gàng ở mỗi cái bàn nhựa màu trà. Một dãy bàn đặt đủ các loại dụng cụ pha cà phê và một hàng ghế dài vẫn thường thấy trong các quán bar - có hai kẻ đang ngồi ở đó. Một người nắm ở góc tối quá nên nó không nhìn rõ, tên còn lại làm nó chú ý hơn bởi miếng băng đô màu đen trên cánh tay và chiếc khuyên màu bạc bên tai phải của hắn. Vì không biết tên nên nó tạm thời gọi hắn là tóc lông nhím bởi cái mái tóc bù xù không hiểu sao mà mọi người cứ gọi là mốt. Nghe thấy tiếng động, tên tóc lông nhím quay đầu lại, gương mặt khá đẹp trai, hắn nhảy dựng lên khi nhìn thấy nó như nhìn thấy một người ngoài hành tinh trong khi tên kia thì vẫn bình chân như vại:
- Cô...
Và khi đã đảm bảo là không có lũ con gái kia theo vào, hắn mới thở phào nhưng nhìn nó với vẻ mặt đầy cảnh giác:
- Cô muốn gì?
- Tôi muốn gặp chủ quán.
- Để làm gì?
- Đi xin việc..
- Xin việc? - Mặt tên tóc lông nhím đầy ngờ vực và một giây sau đó là một tràng cười liên tiếp:
- Thôi nào cô gái, tôi đã nghe lí do này quá nhiều lần rồi. Nếu cô muốn tiếp cận chủ quán thì có thể nói với tôi một tiếng, có thể tôi sẽ đem chữ kí của cậu ta cho cô, không phải bịa ra cái lí do "củ chuối" này đâu.
Mặt nó đỏ au như khỉ ăn ớt cho thấy rằng nó đang rất cáu:
- Sao anh nói nhiều hơn cả đàn bà thế nhỉ, tôi chẳng cần tiếp cận cái người bạn khỉ ho cò gáy của các anh hết, việc tôi làm là muốn xin việc. Anh đâu phải chủ quán mà có quyền quyết định này nọ chứ?
Tên tóc lông nhím cũng không chịu lép vế:
- Vậy chứ không thì cô bị mù chữ à? Đây là quán cà phê prince, là quán cà phê hoàng tử, không phải quán cà phê công chúa, đương nhiên là chỉ tuyển ai thuộc giới tính nam. Mà cô không biết hay giả vờ không biết vậy? Tôi là bạn thân đặc biệt của chủ quán, và nếu cô muốn được cậu ta chấp nhận thì phải được sự đồng ý của tôi. Cho dù đây có là quán cà phê công chúa... - Hắn ta nhìn nó từ đầu đến chân - Tôi cũng không tuyển cái loại nửa trai nửa gái như cô.
Về điểm này thì nó không thể cãi lại được, chính nó còn công nhận mình là như vậy nữa mà. Từ cổ đến chân nó thì ăn mặc theo kiểu rất chi là tomboy, nhưng khuôn mặt, mái tóc suôn dài đuôi xoăn tít của nó rất chi là nữ tính. Không phải nó tiếc rẻ cái mái tóc mà nó để là bởi vì có một lí do cực kì quan trọng không tiện nói. Nhưng không có nghĩa là nó chịu đầu hàng:
- Anh cần một thằng con trai chứ gì? Được thôi! Nhà vệ sinh ở đâu?
Lần này thì cái tên im lặng nãy giờ lại chỉ cho nó, thì ra hắn vẫn đang nghe cuộc nói chuyện giữa nó và tên tóc lâm nhím.
Trước khi đóng cửa, nó còn nghe thấy một giọng nói đầy mỉa móc:
- Cẩn thận kẻo ngất xỉu luôn trong nhà vệ sinh đó.
Nó trề môi, lôi trong túi ra một bộ tóc giả và những dụng cụ trang điểm quen thuộc, công việc này nó đã làm đi làm lại cả tháng trời.
Để rồi xem!
"Tóc lông nhím" đã lác cả mắt khi nhìn thấy người vừa bước ra từ nhà vệ sinh.
Thật quá "hand some", cô gái lúc nãy đã đẹp trai gần bằng hắn ( tự đề cao mình).
Về phần nó thì nó vẫn đang dương dương tự đắc:
- Sao? Còn lí do gì nữa không?
"Tóc lông nhím" vò đầu rối tai, hắn biết làm thế nào bây giờ? Nếu vô duyên vô cớ đuổi cô ta về thì chẳng còn là chính nhân quân tử nữa, đó không phải là phong cách của hắn. Hắn đành chọn con đường "lí sự cùn":
- Còn cái tên thì sao? Đừng nói với tôi là cô sẽ khai hết tên tuổi của cô ra đấy.
Ôi dào ôi, nó nhếch mép cười:
- Tưởng gì chứ tên gọi thì tôi không thiếu, vậy đặt là Nhật Anh nhá.
Lần này tóc lông nhím có vẻ như bị sặc... nước bọt bởi cái tên nó vừa nói ra. Nó nhíu mày, chẳng lẽ cái tên đó trùng tên với một lão già đầu hói trong thành phố ?
- Không được thì thôi vậy, Minh Nhật thì sao?
Đáp lại là một tràng ho dữ dội.
Không lẽ lại trùng với tên của một gã trùm buôn bán thuốc sao?
- Thế còn Minh Lam?
Lần này thì tên "tóc lông nhím" đã phun ra hết toàn bộ ngụm nước khoáng hắn đang uống dở để đỡ sặc, và giờ thì càng sặc hơn. Hắn thề từ nay mỗi khi con nhỏ này nói chuyện hắn sẽ không dám uống một ngụm nước nào nữa.
Hành động của hắn đã gây ra một cơn thịnh nộ đối với nó:
- Anh vừa phải thôi nhé, cho dù là chùng với lão đầu hói hay với tên trùm nào nữa thì anh có phải làm ra vẻ chê bai như vậy không. Muốn đuổi tôi thì tìm một lí do nào chính đáng hơn đi!
- Trùm với hói cái đầu cô ấy! Cô lải nhải cái gì tôi chẳng hiểu. Cho cô hay, Minh Lam là tên tôi, Minh Nhật là tên của cái người ngồi góc kia kìa, còn Nhật Anh là tên chủ quán, bạn thân đặc biệt của tôi. Thú nhận đi, có phải cô đã điều tra về tụi tôi để tiếp cận không hả? Chúng tôi không bao giờ nói tên mình cho ai biết cả.
- Vậy mà cái mồm đàn bà của anh vừa tự khai ra hết cho tôi biết đấy.
"Tóc lông nhím" mới ớ người ra, sao hắn ngu hay sao mà lại đi khai hết ra cho con nhỏ này biết nhỉ. Vậy là hắn đành lấy vẻ hung hăng ra chữa ngượng:
- Đừng nhiều lời, cô mau khai hết ra đi.
- Sao anh không nghĩ đấy chỉ là một sự tình cờ nhỉ.
- Có chết tôi mới tin.
- Vậy anh thử đoán tên tôi xem, cấm đoán bằng mấy cái tên kì quặc, chính nhân quân tử!
- Được nhé! ,Trà thế nào?
Nó há hốc miệng ra như hóc phải xương, lúc nãy nó gân cổ cãi như vậy thôi chứ nó cũng chẳng tin lắm khi sự tình cờ lại diễn ra một lần nữa. Môi nó run run:
- Hoàn toàn... chính xác. Tên tôi là Nguyễn Thanh Trà.
Chap hai
Điều kiện
- Cô... cô đùa à? - Tên tóc lông nhím, à không, tên Minh Lam mới phải, hắn cũng lắp bắp theo nó.
Rồi cả nó và hắn cùng nhận ra, dường như nó và nơi này có một sợi dây liên kết nào đó.
Minh Lam lần này muốn phủ định cũng khó, làm thế nào để cho cái cô Thanh Trà kia cuốn gói ra khỏi nơi này đây?
- À vâng, cứ cho là thế đi. Nhưng rất tiếc chúng tôi đã đủ nhân viên rồi nên không thể nhận cô được. - Minh Lam cười ngọt ngào, phải công nhận hắn quá là thông minh.
Khi Thanh Trà còn chưa mở miệng cãi lại được thì chuông điện thoại reo. Cái tên nãy giờ ngồi xem kịch giữa nó và Minh Lam ra nghe, hình như hắn tên là Minh Nhật .
- Ừm, vâng, tôi biết rồi. - Chà, một giọng nói trầm khác hẳn với tên Minh Lam đáng ghét..
- Cậu Tiến ở chỗ chúng ta xin nghỉ việc vì phải về quê chăm mẹ.
Chỉ một câu nói cụt lủn thôi mà cũng là sét đánh ngang tai đối với Minh Lam và là cả một sự vui mừng khôn xiết đối với nó. Nó lớn tiếng đắc thắng nói:
- Sao? Còn chối không?
- Thì sao? Dù gì thì tôi cũng không nhận cô, cô về cho.
- Anh... tại sao anh luôn có suy nghĩ xấu về tôi chứ. - Nói xong, nó bỏ đi và đóng sầm cửa vào. Nếu nơi này không cần nó thì nó cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Sau khi Thanh Trà bỏ đi.
- Sao cậu có thành kiến với con bé đó quá vậy? - Minh Nhật vừa hỏi vừa nhấp một ngụm tách cà phê.
- Ờ, tôi cũng chẳng biết vì sao nữa. - Minh Lam nhún vai - Nhưng hình như cô ta luôn gợi lại cho tôi kí ức tồi tệ lắm.
***
Nó bực dọc đá văng hết tất cả chỗ sỏi mà mình nhìn thấy.
Mất bao lâu mới vạch ra được một kế hoạch hoàn hảo thì lại bị người ta đuổi đi như một con cún bị đuổi. Thật mất mặt! Vì kế sinh nhai nó mới phải thế này chứ không thì nó đã cho cái tên Minh Lam hỗn xược kia mấy quả đấm rồi. Và nó để cho cơn giận truyền hết xuống cái bàn phím di động tội nghiệp:
"Kế hoach thất bại, bây giờ tớ sẽ đến nhà cậu.
Thanh Trà"
<Tin nhắn đã được gửi>
Một mình nó cuốc bộ đến tòa chung cư cao cấp. Làm thủ tục với nhân viên ở sảnh xong, nó đến chỗ thang máy và bẫm nút đến tầng bảy. Nhưng hình như hôm nay là một ngày cực cực cực xui của nó thì phải. Chưa kịp bước chân vào thang máy thì ai đó đã chen chân vào thang máy trước. Nó tức giận xoa xoa chỗ khuỷu tay rồi ngước đầu lên.
Một hot boy!
Đôi mắt sáng rỡ và một khuôn mặt khôi ngô không khác thiên thần là bao. Mái tóc hơi xõa một cách phong khoáng nhưng cũng đẹp chẳng kém gì nam chính trong phim Hàn. Cuộc đời này thật không thể trông mặt mà bắt hình dong. Có ai ngờ một kẻ như thế này lại là một kẻ - chen - ngang - thang - máy cơ chứ!
- Này! Anh có hiểu phép lịch sự giữa người và người không mà lại đi làm cái trò đó hả?
Gì chứ? Nó tức đến ói máu, tốn vã nước bọt như vậy mà chỉ nhận được mỗi một câu trả lời cụt lủn đến vậy. Không xong rồi, thang máy sắp đóng lại. Hôm nay nó đã phải chịu thua một cách nhục nhã rồi, sự việc này không thể xảy ra lần thứ hai. Cho ngươi biết thế nào là sức mạnh của Thanh Trà!
Chân trước nhắm thẳng về phía mục tiêu!
Chân sau lấy đà nhảy lên!
Bốp!
Kết quả là cái tên bất lịch sự đó được nó "tặng" cho một giấu giày đến nỗi thân hình lảo đảo suýt thì ngã xuống đất. Về phần nó thì được thể vênh mặt lên tỏ ra ta đây là kẻ - chiến - thắng. Khuôn mặt "kẻ mất lịch sự' đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì bắt đầu tốt sầm lại...
Tiểu Ly lúc này đang ngắc ngứ theo điệu nhạc, cô vui vẻ bấm thang máy. Thanh Trà bảo sẽ báo tin cho cô biết về vụ xin việc. Hi vọng là Thanh Trà sẽ thành công.
Nhưng cảnh tượng trong thang máy lại làm cô sững người.
Cô bạn yêu quí của cô - Thanh Trà đang đánh nhau với một anh chàng khác. Hai người có vẻ hăng máu, cãi nhau om sòm cả lên:
- Này, cô làm thế là trái với pháp luật đấy nhé.
- Pháp luật cái con khỉ! Ai bảo anh mất lịch sự.
- Tại cô cứ...
- Tại anh cứ...
- Thôi, thôi, thôi xin hai người. Thanh Trà, cậu không nên gây gổ với người ta như vậy chứ, có gì thì từ từ giải quyết đi có được không. - Vừa nói Tiểu Ly vừa kéo Thanh Trà vẫn còn hung hăng ra khỏi trận chiến. Cô định xin lỗi chàng trai kia thì miệng bỗng cứng lại, đứng như trời trồng ở đó.
Nó cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường của cô bạn, quay lại nhìn thì thấy Tiểu Ly đang rơi vào một trạng thái mơ màng. Tiểu Ly hét:
- Trời ơi, anh Phong, anh cho em xin chữ kí đi! Còn cậu nữa, Thanh Trà, mau ra xin lỗi anh ấy đi chứ.
Trời ơi, con bạn này thật là, vừa mới nhìn thấy trai đẹp là vứt luôn cả bạn bè đi rồi.
- Ê, trên đời này làm gì có chuyện nạn nhân phải đi xin lỗi hung thủ chứ. Chính hắn ta mới là kẻ phải xin lỗi. - Nó trợn trừng nhìn vào mắt kẻ vẫn đang mang bộ mặt chán như cơm nguội.
- Trời ơi, cậu không biết đây là ai à? Đây là anh Phong, chủ quán của tiệm cà phê Prince đấy, sau này còn gặp nhau dài dài mà. Anh Phong, sau này xin anh giúp đỡ Thanh Trà nhiều một chút, bắt đầu từ hôm nay cậu ấy sẽ là nhân viên dưới quyền của anh.
- Cái gì, tớ bảo là tớ được nhận vào cái quán điên khùng đó hồi nào, cậu không đọc tin nhắn của tớ à? Mà không phải chủ quán của cái quán đó tên là... - Nó cố lục lọi trong đầu óc mình, nhớ rồi, hắn là Nhật Anh.
- Đợi đã. - Kẻ mất lịch sự, à không, Nhật Anh lúc này mới bắt đầu lên tiếng - Cô biết tên thật của chúng tôi?
- Phải. - Nó đắc ý nói.
- Cô đã xin làm nhân viên ở quán của chúng tôi.
- Phải...
- Và đã bị đuổi?
- ...
- Hờ, tôi hiểu rồi. - Giọng nói của tên Nhật Anh lộ rõ vẻ gian xảo - Thế cô có muốn làm việc ở chỗ chúng tôi không?
- Không cần!
- Lương năm triệu mỗi tháng đấy.
Nó đã bắt đầu hơi phân vân.
- Tôi sẽ chấp nhận cô, nếu như cô chịu làm nô lệ cho tôi.
- Cái gì? - Nó nói mà gần như hét, rõ ràng là hắn ta muốn trả thù nó sau cái vụ bị đá kia nên mới nghĩ ra cái cách này. Ấy khoan, mình cũng đang nắm giữ bí mật của hắn mà, việc gì mà phải lép vế hắn chứ. Đến lượt nó trở nên nham hiểm - Anh đừng quên là tôi vẫn giữ bí mật về tên tuổi của các anh, không sợ tôi tung tin đó ra cho đám fan hâm mộ nhiệt tình của các anh à?
- Tùy cô - Đôi mắt của hắn vẫn long lanh như thể là hắn mới là nạn nhân bị mua chuộc - Trò đó là do Lam bày ra, tôi cũng không quan tâm.
- ...
Kế hoạch thất bại.
- Thế nhé, cô cứ từ từ mà suy nghĩ truyện này, tôi còn có việc. - Vừa nói xong hắn ta đã nhanh chóng mất hút.
- Quán cà phê của anh đúng là chủ nào tớ đấy, toàn là một lũ chết tiệt. - Nó bực bội nói, đằng sau là cô bạn Tiểu Ly ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu chuyện.
- Còn tớ lại thấy nếu thêm cái cánh đen thì anh ta cũng chẳng khác ác quỉ là bao đâu. - Tuy rằng mấy phút trước nó còn có suy nghĩ giống hệt Tiểu Ly.
Chap 3
Đừng gọi tôi là chị!
- Thanh Trà, cậu hãy đồng ý điều kiện của Phong đi. - Đây là lần thứ chín trăm chín mươi mốt Tiểu Ly năn nỉ nó.
- Không, Tiểu Ly, cậu tìm cho mình công việc khác đi.
- Đi mà, cậu phải biết được phục vụ các anh ấy là niềm mơ ước của chúng mình đó. - Tiểu Ly lắc lắc vai nó liên tục làm nó như người bị giật điện.
- Rồi rồi rồi, mình sẽ suy nghĩ kĩ. - Nó chỉ nói để cô nàng này cho nó được yên tâm thôi chứ trong đầu nó đã có sẵn dòng suy nghĩ:" Đi tìm công việc mới".
- Được rồi, giờ tớ sẽ cho cậu xem hình ảnh của các anh ấy, đảm bảo cậu sẽ đồng ý ngay. - Tiểu Ly kéo nó vào phòng, còn nó thì đã "ngắm kĩ" ba tên đó đến mức chỉ muốn tống mỗi tên vào nồi nấu cao.
- Đây, xem nè. - Tiểu Ly chỉ cho nó toàn bộ các bức ảnh sưu tập được của cô nàng.
Ặc, trên toàn bộ các bức tường giăng đầy các bức ảnh của Lam, Nhật và Nhật Anh. Phải công nhận là bọn hắn trông cũng rất cool, điều này thì nó không thể chối.
- Con lạy bà, ngày nào bà cũng bị mấy bức ảnh này nhìn trừng trừng mỗi khi đi ngủ mà không thấy sợ à?
- Đâu có, mỗi buổi tối tớ phải ngắm ảnh của các anh ấy mới ngủ ngon được ấy chứ.
- Có mà mơ ác mộng ấy!
- Thôi nào, bây giờ tớ giới thiệu từng người một cho cậu nhé. Đây là anh Phong (tức Nhật Anh), ảnh sinh ngày 13/12.
Hả? Sinh sau nó những mười một tháng cơ đấy, vậy mà ăn nói rõ là xấc xược!
- Đây là anh Vũ (tức Lam), ảnh sinh ngày 8/3.
Tám... tám tháng ba á? Ha ha ha, đó là ngày phụ nữ Việt Nam cơ mà, lần sau gặp nhất định phải chọc quê hắn.
- Còn đây là anh Thiên (tức Minh Nhật), ảnh sinh ngày 24/4.
Lần này thì người đó như đã bị điểm huyệt. Giống... giống quá. Sao ngày sinh có thể trùng hợp một cách kì lạ như vậy? Chàng thiếu niên năm nào vẫn lạnh lùng, mọi thứ, mọi thứ như đang lũ lượt ùa về kí ức nó. Đã gần một năm rồi. Không biết hắn ta có nhớ đến nó không? Có biết nó đã hy sinh những gì vì hắn không?
Tiếng Tiểu Ly lôi nó trở về với thực tại:
- Sao? Có thấy tên của các anh ấy đẹp không? Phong, Vũ, Thiên nghĩa là gió, mưa, trời đó. Tình cờ nhỉ? Mà ai cũng đẹp trai.
Tình cờ cái con khỉ ấy! Ba tên đó cố tình mà. Nhưng tất nhiên là nó không nỡ phá vỡ giấc mộng đẹp của Tiểu Ly.
Sau đó Tiểu Ly còn thao thao bất tuyệt về sở thích, tính cách,... của ba tên đó. Nhỏ này thật là... trên lớp thì học rõ lười, chỉ được cái này là giỏi. Trong lúc ấy thì nó giở các trang báo tìm việc làm nhưng rồi cũng phải trào thua. Ngoài làm việc ở cái quán cà phê Prince điên khùng kia thì chỉ có mỗi nghề cướp nhà băng là lương cao nhất.
- Thôi, Tiểu Ly, mình về đây.
- Ừ, mai nhớ...
Chuồn về mau mau cho cô nàng khỏi bắt đầu lại cái điệp khúc "nhớ".
Sáng.
Nó vươn vai mấy cái để đón chào ngày mới. Tiền của nó hết nhẵn rồi, đành phải xin bà Ba bán chịu cho mình vậy.
- Bác ơi,...
- Này, mấy ngày nay cháu nợ bác tiền bánh mì đấy.
Trời ơi, chỉ có mấy đồng lẻ mà "pác" này cũng nhớ dai kinh. Nó chỉ cười trừ rồi phóng thẳng đi luôn.
- Này, đứng lại, cái con này...
Chết rồi, nghe đồn bà bác này có tuyệt chiêu "hoa mai chảo", chỉ cần một cú thôi là cũng đủ vẹo cột sống cả đời rồi. Nó đành chạy vào một quán cơm gần đó rồi đợi cho bà Ba chạy qua đã. Nhưng chưa kịp đặt chân vào quán thì...
- Này, cô kia, cô quỵt tiền cơm của tôi hơn một tuần rồi đó.
Nó cảm thấy có mấy con quạ đang bay đi lượn lại trên đầu mình.
Những vị khách qua đường hắn sẽ thấy rất ngạc nhiên khi mới sáng sớm mà đã có một cô bé bị một đám người từ già đến trẻ đuổi theo.
Hức hức hức, nó cứ đi qua quán ăn nào là y như chỗ đó lại có một người đi theo đuổi đánh nó. Nãy giờ đã đi qua hai mươi bảy quán ăn, đồng nghĩa với hai mươi bảy bà chủ nợ đuổi theo. Không được, cứ cái đã này thì vào bệnh viện một năm còn là ít. Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy tấm biển lớn của một cửa hàng thẩm mĩ bên chỗ ngoặt, nó phóng vọt rồi nấp ở trong đó đợi cho mấy bà chủ nợ chạy qua. Và nó cũng có thời gian để đọc tấm biển đó khi mà bị những dòng chữ to tướng như gà mái ghẹ đập vào mắt mình:
Hút mỡ bụng
Nghe mà chỉ muốn ói.
Người ta có câu "Khổ tận cam lai" nhưng nó đã khổ lắm rồi mà chẳng thấy "cam" của mình đâu cả. Bằng chứng là:
Từ đầu ngõ vang lên tiếng huýt sáo, nó quay đầu lại, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Là Nhật Anh!
Lại cái kiểu "tóc lông nhím", hai bên tai thì đeo hai chiếc khuyên tai, cứ cái đà này thì nó sẽ chẳng phân biệt ra được ai với ai mất. Mặt hắn ta hôm nay có vẻ tươi lắm, hai tai đeo hai dây nghe nhạc. Lại còn huýt sáo nữa. Chết rồi, bị tên này bắt gặp nó đang chui rúc ở đây thì mất mặt lắm. Hãy coi tôi là người vô hình, người vô hình...
- Ồ?
Ồ cái gì mà ồ, bộ không thấy người ta đang khổ sở à. Mà thôi, biết đâu hắn đang gọi người khác thì sao.
- Cô nấp ở đó làm gì vậy?
Đến lúc này thì không thể làm ngơ được nữa.
- Hỏi, lúc nào cũng hỏi, chẳng lẽ tôi đứng đâu cũng phải hỏi ý kiến của anh à?
Nhật Anh nhìn sang tấm biển mà nó đang rúc ở đó, hắn ta bỗng cười sặc sụa như thể cả đời hắn ta chưa được cười bao giờ vậy:
- Nếu cô muốn vào thì cứ vào đi, tôi không có ý kiến gì đâu.
Chẳng mấy chốc mà mặt nó đã đỏ rần rần lên, không thể chịu nổi nữa, nó hét:
- Này cậu kia, tính ra cậu kém tôi gần một tuổi rồi đấy, vậy mà cậu dám ăn nói với bề trên như thế hả? Tôi còn chưa bắt cậu gọi tôi một tiếng chị đâu đấy! Cỡ tôi mà cũng cần phải đi hút mỡ bụng à? Tôi đang bị người ta đòi nợ đây này, vậy mà cậu còn cười toe toét được hả, hả, hả? - Đúng vậy, chẳng cần phải kiêng nể anh với tôi gì hết, từ nay coi cậu ta là đàn em cho đã. Mà khoan, sao nó lại khai ra hết chuyện bị chủ nợ thúc nợ cơ chứứứứứ?????
- Ồ, chị à, vậy là chị thì chị đi mua hộ em que kem được không? - Trời ơi, cái tên này không có phản ứng gì? Chuyện lạ Việt Nam! Có phải hôm qua cậu ta bị một tảng đá đè vào đầu nên thần kinh có vấn đề rồi đó chứ?
- Tại sao tôi phải đi mua hộ cậu?
- Không đồng ý hả? - Chết, cậu ta lại chuyển sang chế độ âm lượng của một tên lưu manh rồi - Mấy bác ơi, cháu vừa...
- Bé mồm, bé mồm thôi! - May mà nó kịp bịt miệng tên Nhật Anh lại, mấy bà chủ nợ vẫn còn luẩn quẩn đâu đó quanh đây - Được rồi, tôi đi mua hộ cậu là được chứ gì.
- Chị ơi, mua hộ em hai cây kem cỡ bự nhé. - Có voi đòi tiên, cậu ta là lợn hay sao mà phải ăn những hai que cỡ bự chứ.
Sau khi xác định là mình không gây thù chuốc oán với chủ của tiệm kem nhỏ ven đường, nó mới dám ló mặt ra mua hai que kem cỡ bự. Chị chủ quán nhìn đó bằng đôi mắt "Cô em người gầy thế này mà sao tham ăn đến vậy chứ?", mất mặt quá.
Đừng mà, chị ơi, là do tên ác ma Nhật Anh sai em đi mua đấy, hu hu hu...
***
- Cảm ơn chị.
- Thôi, đừng gọi tôi là chị nữa, già lắm.
- Chính chị bảo em gọi thế mà.
- Hôm nay cậu có chuyện vui hay sao mà tự nhiên nghe lời thế?
- Không hẳn là không có. À, còn lời đề nghị làm nô lệ cho tôi thì sao? - Mới thế mà đã thay đổi giọng điệu ngay được, nó có thần kinh mới cho rằng tên này dễ thương.
- Không đời nào.
- Chết! Bà Ba béo kìa. - Giọng nói của tên Nhật Anh bỗng run run.
- Đừng, đừng có mà lừa tôi... - Có chết nó cũng không tin miệng lưỡi của tên này.
- Kìa, bà ấy cầm theo cái chảo to lắm...
- Đừng... đừng có mà dọa tôi...
- Chuẩn bị phang xuống người cô đấy.
- Á, bà ơi cháu biết lỗi rồi, tha cho cháu đi!!! - Nó trốn phắt ra sau lưng tên Nhật Anh, nhắm tịt cả hai mắt lại. Đời nó còn trẻ lắm, còn dài lắm, nó còn chưa thổ lộ được với người nó thích mà...
Và một giây, rồi hai giây sau đó, nó hé mắt ra. Chẳng có chuyện gì cả, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ trừ có việc tên Nhật Anh đang ôm bụng cười lăn lộn.
- Cậu... cậu lừa tôi!
- Tôi chỉ thử phản ứng của cô thôi mà. - Tên Nhật Anh bỗng ngừng cười - Không phải cô định cả đời sống bằng việc nợ nần như thế này chứ?
Phải, nó không thể cả đời cứ nơm nớp lo sợ như vậy được. Chú Ba ơi, chú Bảy ơi,... cháu rất xin lỗi vì không thể sống kiên cường như lời các chú dạy được. Có trách thì các chú hãy trách đồng tiền ấy, ai biểu nó lại quan trọng như vậy chứ...
- Thôi được, tôi đồng ý với điều kiện của cậu. - Cuối cùng thì nó cũng phải chào thua cái tên đang đứng trước mặt mình rồi.
- Ồ, chị cả cũng có lúc nghe lời nhỉ?
- Này, đã bảo đừng có gọi tôi là chị cơ mà.
Chương 4
Ngày đầu làm việc
Hợp đồng trao đổi
Người đề nghị: Nhật Anh
Người phê chuẩn: Nghuyễn Thanh Trà
Nội dung bên A đề nghị: - Đồng ý cho Nguyễn Thanh Trà làm ở quán cà phê prince, với điều kiện chừng nào Thanh Trà còn làm việc trong quán thì chừng đó Thanh Trà sẽ phải làm nô lệ cho cậu chủ Nhật Anh.
- Thanh Trà phải dọn đến nhà cậu chủ Nhật Anh để phục vụ từ A - Z.
Nội dung bên B đề nghị: - Không được cho Lam và Minh Nhật biết chuyện này
- Phải ứng cho bên B tiền lương tháng vào đầu tháng.
Bên nào vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường.
Người kí ( Bên A) Người kí (bên B)
Đồ độc ác!
Hu hu, vậy là những năm tháng tươi đẹp nhất của nó giờ đây rơi hết vào tay tên ác ma Nhật Anh rồi. Cái gì mà cậu chủ Nhật Anh, cái gì mà Thanh Trà phải dọn đến nhà cậu chủ Nhật Anh để phục vụ từ A - Z chứ? Đúng là cái tên - kiêu - căng - hơn - bất- kì - ai trên Trái Đất này.
- Sao? Còn không mau kí vào? - Tên Nhật Anh hất hàm hỏi.
Không còn cách nào khác, nó cầm bút vẽ một nét loằng ngoằng đặt bút cho sự chấm hết, đập bộp bản hợp đồng trước mặt tên Nhật Anh.
- Tốt.- Nhật Anh thủng thỉnh nói - Vậy từ hôm nay trở đi cô bắt đầu làm việc ở đây.
Hừ hừ, Nhật Anh! Nếu có ngày kiếm được nhiều tiền nhất định tôi sẽ bắt cậu quì xuống dưới chân tôi để tôi sai khiến! - Nó tức giận nghĩ, từ trước đến nay nó chưa từng phải chịu thua ai cả. À mà khoan, tên Nhật Anh có nhiều tiền để trả cho nhân viên như vậy thì đến bao giờ mới giàu được hơn cậu ta chứ, huống hồ từ bây giờ trở đi nó còn sống bằng lương của tên đó T-T.
- Oái! Sao con nhỏ này lại ở đây? - Thứ đầu tiên mà Minh Lam nhìn thấy khi bước vào quán không khỏi làm hắn sửng sốt.
Nó lừ đừ quay lại nhìn Minh Lam (lúc này nó đang trong bộ dạng một anh chàng phục vụ) tay vẫn còn cầm mấy dụng cụ pha cà phê. Bên cạnh là tên Nhật Anh vẫn đang "lên mặt" dạy dỗ (đó là theo cách nhìn của nó):
- Tôi đã bảo cô loại cà phê này chỉ được cho 200 gram phê thôi cơ mà. Cô đang cho 500 gram là ít đấy... A, các cậu đến rồi đấy à?
- Nhiư thế này mà cậu bắt tôi đem đong đếm cho cậu đúng 200 gram cà phê ?
- Thì tôi đã bảo cô rồi, cô phải biết ước lượng chứ. Mà cô cũng giỏi thật đấy, biết tôi là ai không mà cô cứ cãi lại tôi thế hả.
- Biết chứ, một kẻ vừa vô duyên lại bất lịch sự! Ai bảo cậu không để cho tôi thời gian tìm hiểu cách pha
- Cô dám? Muốn gây chuyện à? Tôi mà ra tay thì cô đã tiêu luôn rồi đó.
- Để xem, cậu làm gì được tôi nào.
Và khi tưởng như chuẩn bị có một trận ẩu đả thì lại có tiếng nói xen ngang:
- Stopppp! Hai người cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi chứ? Còn nữa, Nhật Anh, sao con nhỏ đó lại ở đây? Tối qua tôi đã nói với cậu là đừng có nhận con nhỏ nào mang tên Nguyễn Thanh Trà cơ mà?
- Ờ, thích thì nhận thôi.
- Đến pha cà phê cũng không biết, vậy mà còn nhận à. Không lẽ cậu thích con nhỏ này?
- Những vị khách đến đây chủ yếu là chỉ ngắm "trai đẹp" thôi chứ đâu có uống cà phê. Mà chuyện thích với không thích thì cậu biết thừa tôi thích ai rồi. Còn nếu tôi không nhớ nhầm thì cậu cũng không biết pha cà phê đâu, Minh Lam ạ. - Nói xong Nhật Anh thư thả đi vào phòng nghỉ, không nên tốn nước bọt với thằng bạn này làm gì, chuyện còn lại để cho nhỏ kia giải quyết.
- Cậu... - Minh Lam tức đến nỗi không nói nên nói lên lời, hắn quyết định chĩa mũi lao về phía nó:
- Cô nữa, chỉ biết núp sau lưng đàn ông chứ chả làm được cái trò trống gì.
Nó còn đang thở phào về việc chí ít Nhật Anh còn giữ bí mật về việc thỏa thuận giữa nó và cậu ta cho nó thì lượng nhiệt trong người lại tăng lên 100 độ C vì câu nói vừa rồi của Minh Lam:
- Hết Nhật Anh lại đến anh . Anh có quyền gì mà nói tôi?
- Có chứ sao không. Cô tưởng cô cũng đẹp trai lắm à, còn không bằng một phần của Mịnh Lam này.
- Để rồi xem, nếu hôm nay lượng fan của tôi bằng anh thì thế nào?
- Thì tôi sẽ sủa gâu gâu cho cô xem. - Minh Lam nhại lại giọng nó.
- Nhớ đấy nhá!
- Được, nhưng nếu cô thua thì phải cuốn gói ra khỏi đây.
- Ủa? Biết anh kia là ai không? Trông lạ quá.
- Phải, hình như anh Tiến nghỉ làm rồi. Nhưng hình như anh chàng này đẹp trai hơn anh Tiến thì phải.
- Ừ, cute thiệt há?
- Anh ơi, cho bọn em hai cốc cà phê sữa.
"Được đấy" - Nó nghĩ. Bước đầu như vậy là thành công, tài trang điểm của nó vẫn không tệ. Nó hài lòng cầm khay đi đến bàn có hai cô nàng đang ngồi.
- Của bạn đây. - Nó nói, và không quên nở một nụ cười. Minh Lam ơi là Minh Lam, không ai hiểu phụ nữ bằng phụ nữ đâu. Thân thiện với fan chính là phương pháp lôi kéo họ nhanh nhất.
Đúng như lời nó tiên đoán, mấy cô nàng kia đổ cái rụp, mắt còn lấp lánh hình trái tim - biểu hiện khi đã quỵ lụy vì tình của họ.
- Anh ơi, cho em năm cốc cà phê.
- Cho em mười cốc
...
Và các cô nàng thi nhau gọi nó phục vụ cho mình cốt để chỉ nhìn... nụ cười của nó. Mà từ nãy đến giờ nó cũng cười đến méo cả miệng rồi.
- Cậu kia, tôi muốn một cốc cà phê đen đá!
Chà, lời đề nghị lỗ mãng này thì khỏi phải nói cũng biết là của ai rồi. Tên Minh Lam từ nãy đến giờ đã gọi tổng cộng ba mươi cốc cà phê đen đá rồi. Mục đích là để cho nó bận rộn để không cho nó thời gian quyến rũ các fan. Cứ nhìn cái cách uống cà phê chỉ - uống - hai - ngụm - là - hết của hắn thì biết. Nó đập cố tình để cà phê một cavhs hơi phũ phàng xuống bàn nơi ba tên Nhật Anh, Minh Lam, Minh Nhật đang ngồi. Tên Nhật Anh mang tiếng là chủ quán mà chẳng làm việc gì cả, chỉ ngồi nhâm nhi cốc cà phê cứ như thể hắn là thượng khách ở đây vậy.
- Này, tuy cậu là bạn thân của tôi nhưng không có nghĩa là tôi không thu tiền cà phê của cậu đâu nhé. - Nhật Anh nhăn mặt nhìn cốc cà phê thứ ba mươi mốt của Minh Lam.
- Cậu nghĩ thiếu gia đây là ai? Tưởng tôi không đủ tiền trả mấy cốc cà phê lặt vặt của cậu chắc? - Minh Lam lừ mắt nhìn Nhật Anh.
- Anh gì ơi, cho em một cốc cà phê! - Lại có thêm một vị khách gọi nó.
- Đủ rồi! - Minh Lam không chịu nổi cái cảnh này nữa bèn đứng dậy đập bàn - Không phải phân thắng bại bằng việc này đâu, chúng ta cứ hỏi thẳng fan là biết.
Nói rồi hắn đảo mắt một vòng nhìn những vị khách đang có mặt ở đây rồi chỉ tay vào nó:
- Mọi người nói cho tôi biết, mọi người thích tôi hơn hay là tên này hơn? Ai thích tôi thì giơ tay phải, thích tên kia thì giơ tay trái.
Đám fan rụt cổ hết lại. Ai chẳng thích một người dịu dàng hơn. Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Minh Lam nổi giận đáng sợ như vậy, huống hồ Lam còn thân với Nhật Anh và Minh Nhật, nếu làm mất long Lam kẻo làm mất lòng luôn hai người kia thì gay. Họ tặc lưỡi nhìn nhay rồi chuẩn bị giơ phải lên...
- Ai nói dối thì từ nay trở đi sẽ không được làm fan của chúng tôi. - Một giọng nói xen ngang.
Đó là Nhật Anh, cậu ta quay lại nhìn nó với ánh mắt: tôi sẽ không vi phạm bản hợp đồng.
Lần này thì mọi cánh tay trái đều giơ lên.
- Tại sao...? - Lam sững sờ, hắn không ngờ là Nhật Anh sẽ bênh con nhỏ kia, chứ không phải hắn.
- Anh Nhật Anh, bọn em chưa được biết tên của anh chàng đó.
Lần này mọi sự đổ dồn đều tụ lại về phía một cô gái, đó chính là hội trưởng của câu lạc bộ fan hâm mộ. Tức thì cả đám đông nhao nhao cả lên:
- Phải đấy! Đến tên tuổi của anh ta còn chưa biết thì làm sao hâm mộ được.
- Cho chúng tôi biết tên đi chứ...
- Tôi... - Nó cà lăm vì vẫn chưa nghĩ ra được một cái tên vì bị tấn công bất ngờ - Vân ~.. vẫn... ý tôi là.
May quá, nó đã kìm lại được cái câu: "tôi vẫn đang suy nghĩ". Nhưng việc đó còn dẫn đến sự hiểu lầm lớn hơn. Các fan chỉ nghe lọt tai chữ thứ nhất mà nó nói, ai đó hét lên:
- Vân! Anh ta tên là Vân! Là mây đó.
- Hổng lẽ...đây chính là thành viên thứ tư của nhóm "handsome"?
- Bất ngờ quá!
...
- Tôi thật không ngờ là cậu lại bỉ ổi đến mức đó!
Một tiếng hét như bò rống vang lên làm người ta thủng cả màng nhĩ. Trong phút chốc cả gian phòng lặng ngắt như tờ. Nhật Anh thầm thì vào tai Minh Nhật điều gì đó, sau đó hắn ta kéo nó và Lam - hai nhân vật chính vào phòng nghỉ.
- Nói đi, tại sao cô dám xưng là Vân để được vào nhóm "handsome" của chúng tôi?
- "Handsome" - Nó lẩm bẩm - Nghe cũng biết là toàn là một lũ kiêu căng, tự phụ.
Sau đó nó nói:
- Ý tôi không phải là như thế, đó là do các fan của bọn anh không cho tôi cơ hội để nói.
- Nói tóm lại... - Tên Minh Lam bỗng ngưng bặt, hắn bỗng chạy vào một căn phòng khác rồi đóng cửa với sức mạnh gấp mười lần bình thường.
- Không lẽ hắn ta giận tới mức đó? - Nó lo lắng hỏi.
- Không phải đâu. - Nhật Anh trả lời và ngước mặt lên tấm biển của căn phong Minh Lam vừa bước vào, hai chữ "WC" to đùng choán hết cả tấm biển. Bên trong vang lên những tiếng nôn ọe.
Tên này, chắc là do uống cà phê quá nhiều.
Giờ ăn trưa.
Các nhân viên đều đã về hết, chỉ còn lại nó và Lam, Nhật Anh cùng Minh Nhật. Minh Lam mặt trắng bệch nhìn mấy cốc cà phê trên bàn. Có lẽ phải sau một thời gian rất dài hắn mới có thể uống cà phê trở lại. Nó chẳng thấy hắn quay lại chủ đề về việc ban sáng về việc nó xưng là Vân và nó cũng chẳng nhắc lại việc bắt hắn sủa gâu gâu nữa. Cả hai ngấm ngầm thừa nhận đây là một sự trao đổi. Nhưng xem ra Minh Lam vẫn chưa thể tha cho nó.
Sau một giờ trấn áp các fan, ai nấy đều có vẻ te tua, quần áo xộc xệch như thể vừa đi đánh trận về. Tất cả đều nằm bò ra bàn. Nhật Anh vừa thở vừa nói:
- Ai đó đi mua cơm đi chứ, tôi sắp đói đến mức ăn được cả một con bò rồi.
Tức thì tên Minh Lam bỗng đứng bật dậy:
- Để tôi đi mua cho.
Nó, cùng Nhật Anh và Minh Nhật trố mắt ra nhìn nhau với suy nghĩ: Cái thằng này hôm nay bị vấn đề về dạ dày chứ đâu phải về não. Nhưng một phần vì mệt, một phần vì đói nên chả ai có hơi đâu mà suy nghĩ, miễn có người đi mua cơm hộ là được.
Khoảng chục phút sau, Minh Lam trở về với bốn hộp cơm trên tay.
- Của cô đây, nhường cho phụ nữ trước.
Nó nheo mắt nhìn Minh Lam, đôi mắt của hắn gian xảo hệt như mỗi lần tên Nhật Anh có ý đồ chơi khăm nó.Nhưng rồi nó vẫn nói:
- Cảm ơn, hôm nay bỗng dưng anh ga lăng thế.
- Có gì đâu. - Minh Lam nói rồi lén cười một nụ cười nham hiểm, nhưng tất cả đã không qua được mắt nó.
Minh Lam ơi là Minh Lam, anh tưởng tôi cũng ngốc như anh chắc - Nó lắc đầu, và rồi nó mở nắp hộp cơm ra...
- Ai da, cha mẹ ơi, sao tự nhiên đau bụng thế này? - Minh Lam vừa ôm bụng vừa kêu.
- Hay là cơm cậu mua có vấn đề? - Nhật Anh hỏi.
- Cơm...? - Minh Lam ớ người ra rồi chợt nhớ tới điều gì đó, hắn quay phắt mặt về phía nó. Và khi thấy nó vẫn bình an vô sự, hắn nói - Cô...
Không chịu nổi nữa, hắn chạy vào WC còn nhanh hơn cả ban sáng. Nó nguýt hắn một cái thật dài:
- Ối chà, anh Minh Lam nhà ta "gắn kết" với cái WC ghê nhỉ. Có cần tôi làm sổ hộ khẩu cho anh ở trong đó luôn không.
Ben trong vang lên tiếng hét kèm theo tiếng nghiến răng kèn kẹt:
- Thanh Trà, cô cứ đợi đấy mà xem.
Chap 5
Căn nhà số 11A
Điện thoại của nó lại rung. Cái điện thoại hôm nay "lên cơn" trăm lần là ít. Nó bực bội mở máy:
- Tiểu Lyyyyyy, đừng làm phiền tớ, tớ bận lắm.
- Đi mà, kể cho tớ nghe chuyện về Minh Nhật đi. Có cả của Minh Lam và Nhật Anh thì càng tốt.
- Tớ đã nói rồi, tớ không có thời gian. Để cho tớ yên, ok?
Đáp lại là một chuỗi tiếng khóc tức tưởi.
Nó cụp máy luôn.
Lần nào Tiểu Ly cũng đem cái trò khóc lóc này để dọa người khác. Hay nhõng nhẽo là tính đặc trưng của Tiểu Ly nên nó không bận tâm về điều đó, tự khắc cô nàng sẽ nín. Việc cần làm bây giờ là tìm đến nhà của Nhật Anh như giao hẹn.
- Bác ơi, cho cháu hỏi nhà 11A ở đâu ạ? - Tay cầm hành lí, nó lịch sự hỏi một ông bác qua đường.
- Nhà 11A ở đâu thì kệ nó! - Ông bác cau có quăng tàn thuốc ra vỉa hè.
Xui chưa, gặp phải một người khó chịu - Nó nghĩ và nhíu mày khi thấy mẩu tàn thuốc ông bác kia vừa quăng, ai lại xả rác bừa bãi trước cửa nhà người ta như thế chứ. Và sau khi nhặt xong, nó tình cờ đọc được số của ăn nhà đó - Nhà 11A.
Hờ, thì ra duyên phận là như thế này đây. Nó ấn chuông cửa. Nhưng quái lạ, ấn nát cả tay mà chẳng có ai ra mở cửa cả, tên Nhật Anh chết xó trong đó rồi hay sao? Thấy cửa không khóa, nó đẩy cửa vào trong.
Bên trong ồn hơn nó nghĩ.
Tiếng của chiếc máy hút bụi rè to như thể đây là chiếc máy được dùng từ cả ngàn năm trước rồi. Một ông chú tầm tuổi trung niên vừa huýt sáo vừa làm việc, chợt nhận ra ai đó đang đứng ở cửa, ông chú đó ngước đầu lên:
- Cháu...
- Dạ, cái tạp dề của chú... - Nó đang cố để không bò ra đất mà cười.
Có vẻ như chú ta cũng nhận ra vẻ mặt của nó, cúi xuống dưới nhìn cái tạp dề của mình. Phải nói đó là cái tạp dề biến thái thì đúng hơn, với màu vải chủ yếu là màu hồng và chữ "Love" to đùng không muốn nhìn cũng không được. Ông chú đó dở khóc dở cười nhìn nó và sau đó thì mất hút trong cái nhà tắm...
- Khỉ thật, cũng tại thằng quỉ đó bắt mình... - Ông chú lầm bầm nguyền rủa, rồi sau đó chuyển ngay bộ mặt tươi cười sang nhìn nó - Cháu là nạn nhân của thằng quỉ đó đúng không?
- Dạ?
- Chú bị nó mua chuộc từ ba năm trước rồi. Nó nói rằng nếu chú muốn thuê nhà với giá rẻ thì phải làm nô lệ cho nó, mà lúc đó chú cũng đang túng tiền...
Trời ạ, thì ra đây là anh chàng tuyệt vời trong mắt mọi người đây, đúng là một tên ác ma, còn dám sai bảo cả người bề trên. Nó cũng chưa kịp đồng cảm với chú kia thì ông chú đó đã đánh ngay một câu:
- Nhưng mà cũng tốt, có thêm một người nữa thì từ nay chú cũng đỡ phải làm việc một mình.
Người đâu mà...
- Thôi, để chú giới thệu cháu với mọi người. - Vừa nói dứt câu ông chú đã đứng bật dậy rồi lôi nó vào phòng khách, nơi đang vang lên những tiếng cười khanh khách.
Đó là một bà cô nhìn bề ngoài trông có vẻ là người có lối sống phóng khoáng, mặc quần vải hoa và áo rộng thùng thình, cứ vô tư vừa xem ti vi vừa cười như thể có mỗi mình cổ ở trong phòng. Đúng là tên Nhật Anh toàn quen với những con người quái dị.
- Cô Kim! - Ông chú gọi to.
- Ha ha ha, buồn cười quá.
- Cô Kim!
- Ha ha ha ha...
Bộ tên của cổ buồn cười như vậy sao O_O?
Không còn cách nào khác, ông chú đành tiến đến bên ti vi và tắt phụt nó lại, lúc này những tràng cười mới chấm dứt.
- E hèm, cô Kim, đây là ô sin mới của nhà chúng ta.
- À, chào cháu, thằng Nhật Anh cũng nói cho cô về cháu rồi. - Cô Kim nói - Còn bây giờ thì cô phải... xem ti vi tiếp.
- Cô ấy là vậy đó - Ông chú lắc đầu - Dì của Nhật Anh đấy. Còn chú là Tuấn, cháu cứ gọi chú là chú Tuấn được rồi.
- Dạ vâng...
- Chú Tuấn, mua giúp cháu trai nước.
Tên Nhật Anh vừa ngáp một cái rõ dài vừa bước xuống cầu thang.
- Ờ, chú đi ngay.
- Còn cô, đi theo tôi. - Nhật Anh ngoắc tay gọi nó, cậu ta dẫn nó vào một căn phòng.
Nơi đây quần áo thì vứt lung tung, bừa bãi, sách vở thì mỗi quyển một nơi. Vỏ bánh, vỏ kẹo xếp thành đống trên giường, đột nhiên nó rất muốn biết nếu các fan của Nhật Anh mà nhìn thấy cảnh này thì họ sẽ nói gì.
- Đây là nơi cho người hay cho lợn sống vậy - Nó chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.
- Thì tôi đang cần cô dọn giùm đó. - Nói xong Nhật Anh nhảy phóc lên cái ghế gần đó và bắt đầu lên net.
Bắt... bắt nó dọn hết đống này á? Hot boy kiểu gì thế này? Càng ngày nó càng muốn cho tên này ăn vài cú đấm.
Kì lạ hơn nữa là khi nó chuẩn bị dọn dẹp thì cũng có một cô bé khác từ đâu chui ra. Lạ ở chỗ là cô ta cũng dọn dẹp cùng nó. Không lẽ...
- Này? Chẳng lẽ em cũng bị cậu ta mua chuộc?
Cô bé đó lặng lẽ gật đầu.
Nó thật chẳng còn từ nào để diễn tả về tên Nhật Anh nữa rồi.
Tối.
- Ê, cô đi mua cơm đi. - Tên Nhật Anh nói với nó khi cả bốn người cùng ngồi yên vị trước một cái bàn ăn... trống rỗng.
- Bộ không có ai nấu cơm sao?
- Làm gì có, ở đây còn chẳng có lấy một cái nhà bếp. - Chú Tuấn thở dài.
Phải, nếu như có một cái nhà bếp thì nó đã chẳng phải cuốc bộ để đi tới quán cơm rồi. Đang bực tức sẵn trong lòng, bỗng nó va phải ai đó.
- Là thằng nào hả?
Rồi nó ngước đầu lên, là Minh Nhật.
- Là thằng nào à? - Minh Nhật quay đầ lại, bỗng hắn xốc cổ nó lên.
- Sẵn tiện tôi nói luôn - Nó không nhìn thấy đôi của Minh Nhật vì bị tóc che khuất nhưng vẫn cảm nhận được một sức mạnh ghê gớm - Cứ thử làm Tiểu Ly khóc lần nữa xem.
Nó bị Minh Nhật đột ngột thả xuống đau điếng người. Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên hắn lại lôi cả Tiểu Ly vào? Đúng là hôm nay Tiểu Ly đã vùng vằng khóc lóc đòi nó kể chuyện về nhóm "handsome" cho cô nàng. Vấn đề là... tại sao Minh Nhật lại biết chuyện này? Và ruốt cuộc hắn ta là người như thế nào?
- Này? Có phải lúc cô ra ngoài bị xe tông nên bây giờ mới trở nên ngớ ngẩn không? - Nhật Anh huơ huơ tay trước mặt nó.
- Vớ vẩn! - Nó cầm lấy đôi dép nện cho hắn ta một phát, từ nãy đến giờ nó vẫn đang đoán già đoán non về Minh Nhật.
Chợt nhớ ra điều gì đó, nó lại nói:
- Cô bé kia không xuống ăn à?
- Quỳnh Hoa hả? Khi nào đói thì con bé đó sẽ tự xuống ăn thôi. - Nhật Anh nhún vai - Để nó xí chỗ làm con ma xó trong nhà cũng tốt.
- Muốn ăn dép nữa không? - Nó trợn mắt - Cậu chủ mà đối xử với người làm như vậy à?
- Đó là do con bé muốn như vậy thôi. - Nhật Anh nhún vai, câu truyện tạm thời kết thúc.
Sau bữa cơm tối.
- Alo, Tiểu Ly, cậu quen biết với Minh Nhật của nhóm "handsome" à?
- Chuyện này... tút tút...
<Máy bị ngắt>
- Trời ơi, con nhỏ này đang làm gì thế không biết? - Nó tức giận quăng điện thoại xuống.
Nó đang phân vân xem có nên hỏi Nhật Anh về Minh Nhật hay không. Trước đây nó không để ý đến Minh Nhật lắm nhưng qua việc đụng chạm vừa rồi với hắn nó đã rút ra được một bài học: thằng cha này không hề đơn giản. Có lẽ Tiểu Ly cũng quen biết với hắn và nó cảm thấy lo lắng cho cô bạn. Nhưng dù sao Minh Nhật cũng là bạn thân của Nhật Anh, nếu nói chuyện này ra liệu có làm Nhật Anh tự ái không?
- Hey, đứng trước cửa phòng tôi làm gì? Bộ nhớ tôi quá hả.
Nó giật thót cả mình, tên Nhật Anh đã lù lù xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào.
- Này, ít nhất cậu cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ. Làm người ta giật cả mình.
- Ồ. - Tên Nhật Anh nguýt nó một cái thật dài - Vậy ai đang rình rập trước cửa phòng tôi?
Nó thấy xấu hổ, và nó tìm cách đánh trống lảng.
- Thực ra tôi tìm cậu là để hỏi chuyện về Minh Nhật.
- Minh Nhật? Cô đến đây chỉ để hỏi về Minh Nhật?
- Chứ cậu muốn tôi hỏi về cái gì nữa?
- Không nói cho cô biết đâu. - Nhật Anh mở cửa toan bước vào phòng, cậu ta mắc cái chứng gì vậy?
- Ấy, khoan đã. - Nó níu tay Nhật Anh lại - Có gì từ từ nói được không.
- Thế tự nhiên cô hỏi về cậu ta làm gì?
- Chẳng là... - Nó kể hết cho Nhật Anh nghe.
- Ừm... - Nhật Anh chống cằm suy nghĩ - Ghé sát lại đây tôi nói cho.
Nó nhìn ngó nhìn nghiêng sau đó để cho Nhật Anh nói, rồi cậu ta thì thầm...
Chap 6
Minh Nhật - khoảng cách yêu thương
- Phù!
- Á! Cậu làm cái gì vậy? - Nó đỏ bừng mặt ôm lấy tai mình. Tên này, bộ cậu ta không biết tai là nơi nhạy cảm nhất hay sao mà lại thổi phù vào đó hả?
- Ha, lúc cô tức giận trông cũng đáng yêu lắm. - Đã thế, Nhật Anh lại còn nhéo lấy má nó.
- Này, cậu đã hứa là sẽ nói cho tôi biết chuyện của Minh Nhật cơ mà??????? - Nó đập vào đầu Nhật Anh một phát.
- Thực ra, Minh Nhật... - Nhật Anh bỗng dưng quay về trạng thái nghiêm túc - Nó gần như là bị tự kỉ, nếu không gặp tôi và Lam.
- Tự kỉ?
- Nó sống côi cút một mình, đến trường lại còn bị bạn bè tẩy chay. Lâu dần nó trở nên đáng sợ, Cho đến hôm tôi và Lam gặp nó đang đánh nhau ở một con ngõ với bọn lưu manh. Lam đã giúp Minh Nhật trở lại là chính mình rất nhiều. Thành ra từ đó nó trở thành một thành viên trong nhóm của tụi tôi.
Nó cũng lặng đi, Minh Nhật đáng thương.
- Nhưng nó không hẳn là đã khôi phục lại hoàn toàn, cho nên... - Nhật Anh lại bắt đầu quay trở lại cái kiểu "gian gian kiểu Nhật Anh" - Cô cũng phải cẩn thận. Không động gì tới nó thì không sao, nhưng cứ liên quan tới nó thì nó chẳng phân biệt già trẻ gái trai gì hết, "xử" luôn. Tụi tôi là bạn thân của nó nên mới được "đặc cách" một chút đó. Mà theo như câu chuyện cô kể thì Tiểu Ly cũng ít nhiều liên quan tới Minh Nhật, liệu mà đối xử với cô ta cho tốt.
Lần này thì da gà của nó thi nhau nổi lên, đáng sợ quá. Liệu bây giờ nó kéo Tiểu Ly khỏi cái "vùng nguy hiểm" Minh Nhật có được không đây? Ôi, cô bạn đáng thương của nó.
Nó - mắt nhắm mắt mở đang lò dò mò mẫm trong hành lang rộng và lắm ngõ ngách hơn cả mê cung. Quả không hổ danh là trường cấp ba Xuân Phi, rộng gấp mấy ngàn lần quán cà phê prince cộng lại. Không hay rồi, ngày đầu nó tới trường mới mà lại đi muộn thế này chắc chắn sẽ gây ấn tượng không tốt cho cô giáo và các bạn. A, lớp 10B kia rồi, nó mừng rỡ đẩy cánh cửa phòng học ra.
Bên trong lớp học, bà cô chủ nhiệm với bộ mặt hình sự đang nhìn nó, Nó đành cười lấy cảm tình mà trông như mếu.
- Em kia! Em biết mấy giờ rồi không mà bây giờ mới đến hả?
- Dạ... híc! Em...
- Thôi, vì hôm nay là ngày đầu tiên em đến nên cô tha cho. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm đấy.
- Dạ, em cảm ơn cô! - Phù, vậy là coi như nó đã vượt qua được một kiếp nạn.
Trong lúc cô giáo còn đang giới thiệu tràng giang đại hải về tiểu sử của nó, nó chợt nhin thấy một người.
Hay rồi, Nhật Anh.
Có nằm mơ đi nữa nó cũng không thể mơ được cơn ác mộng này. Chúa ơi, chẳng nhẽ bây giờ nó phải gặp Nhật Anh ở quán cà phê, nhà và cả trường học hay sao???
- Ừm, Thanh Trà, em muốn ngồi chỗ nào?
- Dạ, chỗ nào cũng được... - Ngoại trừ chỗ ngồi bên cạnh Nhật Anh.
- Ồ, vậy em sang ngồi bên cạnh Thiên nhé. - Cô giáo mừng húm như bắt được vàng.
OoO Thiên chính là tên giả của Minh Nhật mà?
Đến lúc này nó mới nhận ra cái thằng cha không - có - gì - nổi - bật nhất đang ở cuối lớp, Minh Nhật. Hắn ta đang thản nhiên xếp bút thành hình tháp Ai Cập như chưa hề để ý đến người bạn mới, là nó hay là cô giáo (Mà hình như cô giáo cũng chẳng dám đụng vào hắn). Trời ơi, cô giáo bắt nó phải ngồi bên cạnh một thằng cha tự kỉ suốt năm học hay sao? Mà tên Minh Nhật lớn hơn nó một tuổi, đáng nhẽ hắn phải học lớp 11 rồi. Thôi, đầu óc như hắn một trăm phần trăm là bị lưu ban. Nó cũng có thể cảm nhận tên Nhật Anh đang thích thú nhìn nó như thể "ta đây có kịch hay xem rồi".
- Thưa cô, em...
- Nào, Thanh Trà, em mau vào chỗ ngồi đi, chúng ta mau vào giờ học thôi. - Cô giáo vội cắt lời nó.
Giờ học gì chứ, bài thuyết trình của cô cũng làm mất gần hết tiết học rồi. - Tất nhiên là nó không dám nói như vậy. Thế là nó phải run rẩy tiến về phía góc cuối lớp, nơi mà một con ma xó còn không thèm ngồi.
- Chào...
Minh Nhật vẫn không đáp lại.
Nó ngoan ngoãn yên vị ngồi xuống ghế, bình thường nếu là đứa khác nói vậy thì nó đã quát cho rồi, cái tội coi thường người khác. Nhưng đây là Minh Nhật, dây dưa với tên này chỉ chuốc thêm rắc rối.
- Đã xin lỗi Tiểu Ly chưa?
Nó run bắn cả người, tên này nhớ dai kinh:
- Rồi... (nếu nói chưa thì chỉ có chết)
Bỗng dưng hắn đưa cho nó, một mẩu bút chì còn ngắn hơn cả cái... bút chì:
- Trả cái này cho cô ấy!
Nó nhận lấy và lầm bầm:
- Đã bảo thay cái bút chì cũ rích từ đời tám mươi này mà không chịu nghe.
Xui cho nó là Minh Nhật đã nghe thấy, hắn quay phắt lại:
- Đồ của cô ấy là nhất!
- Này, bút chì... - Bút chì của người ta có hẳn chữ vip nhá.
Nhưng nó chưa nói hết câu thì đã nhận được cái quắc mắt với hàm ý "thử chống lại tôi mà xem".
- Ý tôi là... bút chì này tốt hơn bút chì... vip. - Cha mẹ ơi, với những cái kiếp nạn à nó phải vượt qua thì đến Đường Tăng còn phải chạy mất dép nữa là.
Trưa.
Nó không ăn cơm ở trường mà chạy về quán cà phê. Ba tên đó bảo thời gian này phải tranh thủ thời gian để kiếm tiền chứ cả ngày phải đi học thì sẽ mất một nguồn thu nhập lớn.
- Chậc, cô là người đến muộn nhất đấy. - Minh Lam lại bắt đầu cái giọng chua ngoa.
- Thật ư? - Nó liếc xéo mắt về cái tên Minh Nhật đang lọ mọ theo sau.
- Tất nhiên, Minh Nhật, bây giờ vẫn còn sớm. - Minh Lam vội nói.
- Cái đồ lẻo mép! - Nó bĩu môi.
- Này, cô bảo...
- Thôi xin hai người hai người, mau giúp tôi giọn dẹp đi. - Nhật Anh gắt, tay hắn vẫn còn bê hai thùng hàng.
- Hôm nay nghỉ bán đi! Chúng ta có bài kiểm tra mười lăm phút!
Và tất cả mọi người đều tập trung về phía phát ra tiếng nói - Minh Nhật. Hắn vác theo một cái cặp bên người, nghiêm nghị nói.
- Đùa hả Minh Nhật? Mọi hôm kiểm tra học kì cậu cũng chẳng thèm... - Minh Lam cãi lại thì bị Nhật Anh bịt miệng.
- Suỵt, nếu không muốn có trận ẩu đả thì phải làm theo lời nó thôi. - Nhật Anh thì thầm - Cậu biết bệnh của nó mà.
Và thế là cả cái sảnh cà phê Prince lại biến thành nơi để... học nhóm. Nó, Nhật Anh và đặc biệt là Lam sầm mặt lại khi nhìn thấy đống sách vở, cả buổi học rồi mà giờ nghỉ cũng chẳng được tha. Từ nãy đến giờ Lam đã bẻ gãy bốn cái bút chì rồi. Rồi có vẻ như đã đến đỉnh điểm, hắn đứng bật dậy, có vẻ là chuẩn bị sừng sộ với Minh Nhật, thì bỗng...
Rầm!
Tự dưng Minh Nhật đập bàn một phát khiến Lam giật mình. chẳng lẽ hắn lại lên cơn nữa. Minh Lam lại giở giọng nịnh hót ngay được:
- Sao thế, Minh Nhật?
Và Minh Nhật trả lời bằng một câu khiến mọi người chỉ muốn đập đầu vào tường ngay được:
- Muốn đi vệ sinh!
Sau khi Minh Nhật đi khuất, Lam cũng "ăn theo" đập bàn một cái:
- Biết thế này thì hồi đó để cho nó chết xó ở cái ngõ đó luôn rồi.
Nhật Anh đăm chiêu:
- Vấn đề bây giờ là làm sao để chấm dứt cái vụ học hành này, chứ không thì nó cắt luôn cả giờ ăn ttrưa của chúng ta mất.
Nó cũng đang chau mày suy nghĩ, người nào có thể trị được Minh Nhật nhỉ. Hình như là...
- A! Tôi biết rồi! Mời Tiểu Ly đến đây chơi đi!
- Hi! Chào mọi người.
Minh Nhật bất ngờ đến nỗi đánh rơi cả cây bút khi nhìn thấy Tiểu Ly đến, mặt cậu chàng đỏ ửng lên. Tiểu Ly vẫn không biết gì cả, vô tư chạy đến chỗ Minh Nhật:
- Thiên, anh khỏe không?
Nó vội chộp ngay lấy cơ hội:
- Cậu đến rồi hả? Tiếc quá, bọn mình đang phải học bài...
- Không học nữa!
Nó, Lam và Nhật Anh đắc chí lén đập tay mừng chiến thắng, Minh Nhật sa bẫy rồi. Đúng là tình yêu có thể làm được tất cả!
- Mua cơm đãi Tiểu Ly!
- Để mình... - Tiểu Ly nói nhưng bị Minh Nhật ngăn lại.
Rồi hắn ta "phán":
- Ba người kia phải đi mua!
Lam và Nhật Anh nhìn nhau, rồi cả hai nhất loạt chỉ tay vè phía nó:
- Để cô ta đi.
- Cái gì, đùa à, tại sao tôi...
- Thôi, đã đề ra kế hoạch thì thực hiện tới cùng đi. - Tên Minh Lam đẩy nó ra ngài như vứt một cái bao tải, sau đó hắn ta đóng luôn cửa không để cho nó có cơ hội "đấu mồm".
Cũng là phụ nữ mà sao bị bất công thế cơ chứ. Tiểu Ly được Minh Nhật nâng như nâng chứng thế kia, trong khi nó thì bị sai khiến như một con ô sin. Cứ đợi đấy, nhất định có ngày nó sẽ đá ba cái tên "handsome" lên cung trăng để trừ gian cho thế giới, nhất định!
- Cơm đây!
Tên Minh Lam là người lao tới đầu tiên, hắn suýt xoa nhìn con gà quay:
- Mèn ơi, đói quá, đây đúng là thiên đường.
Nó cũng đói lắm rồi, nó thèm thuồng nhìn cái đùi gà thơm phức. dù sao cũng là công của nó đi mua, ăn trước đã. Nhưng khi nó chưa kịp gắp thì...
Phóc!
Cái đùi gà đã yên vị trên đũa của Minh Nhật từ lúc nào, hắn ta gắp ngay sang cho Tiểu Ly:
- Ăn đi!
Nó, và cả tên Minh Lam - người cũng có ý định tranh đùi gà tức đến hộc máu. Mắt cả hai cùng sáng như sao khi nhìn thấy Nhật Anh - kẻ khôn ngoan nhất khi một mình lấy cái đùi gà còn lại, phải rồi, một con gà có hai cái đùi cơ mà.
Phóc!
Thủ phạm lần này lại là... Tiểu Ly:
- Anh cũng ăn đi, một mình em ăn thấy áy náy lắm.
Đến lúc này thì không thể nhịn được nữa rồi, nó, Nhật Anh và Lam cùng đứng dậy đập bàn:
Bây giờ là khoảng thời gian nó cùng hai tên kia lập ra hội "Chống lại Minh Nhật". Nó lại đề ra phương án:
- Này, hay là chúng ta...
- Thôi, xin cô, trưa nay mất hai cái đùi gà rồi mà cô không thấy tiếc à. Theo tôi cứ đánh bom nó là xong, đơn giản mà nhanh gọn!
Nhật Anh lắc đầu:
- Cậu chỉ giỏi võ mồm thôi. Kiếm bom ở đâu ra đây? Chi bằng cứ mỗi thằng một cái gậy ra gặp nó, thằng nào may thì sống, xui thì chết.
Và cả ba người cứ cãi nhau, hết sử dụng kế sách này đến kế sách khác. Điều quan trọng hơn là bây giờ nó đã có ý ...bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc bạn online vui vẻ... kiến và có thể ăn nói bình đẳng với Minh Lam và Nhật Anh, lần đầu tiên bọn hắn đã tôn trọng ý kiến của nó. Còn một điều khác mà không ai nhận ra, kể cả nó, nhờ có Minh Nhật, mọi người đã gần nhau hơn, sự thay đổi đó như một cái chồi non đang lớn lên từng ngày, nhỏ đến nỗi chỉ khi nó đơm hoa kết trái, ta mới có thể phát hiện ra.