Chap 19
Part 1
Không biết tự bao giờ, dường như mối thù ghét đối với "sao chổi" đã không còn tồn tại, mà thay vào đó là cảm giác gì đó khó tả.
Thật ra, ngay từ đầu, Jessica đâu có ghét Miss Kwon. Chỉ là công chúa tức tối vì bị Miss Kwon "bơ", lần đầu tiên có người dám lạnh lùng với cô, dám ngang nhiên làm lơ trước những aeygo của Jung tiểu thư . Thành ra nàng luôn tìm cách bày trò chọc phá mục đích là gây sự chú ý với "tảng băng"
Nói cách khác, hiểu sâu xa hơn, ngay từ ban đầu, nàng player princess đã bị "tảng băng" làm cho chú ý. Nếu là con trai, chắc gì bây giờ tên nàng không nằm trong cái danh sách dài ngoằng những vệ tinh bám theo Miss Kwon.
Nhưng ngặt nỗi, nàng lại là một tiểu thư xinh đẹp kiêu kìn nên cái sự "ngưỡng mộ" của nàng đối với Miss Kwon khác người một tí.
Jessica luôn luôn lấy những suy nghĩ trên để biện hộ cho những trò đùa nghịch phá của mình mà không hề biết hai người bạn thân thiết cũng có "tư tưởng lớn gặp nhau".
Thế là từ đó, bên ngoài phòng quản sinh thỉnh thoảng (-hay thường xuyên) lại có ba cô học trò cứ lượn qua lượn lại . Nổi bật nhất trong ba cô nhóc, dễ dàng nhận ra người có khả năng lượn lờ và "ngân sách thời gian" quởn nhất là cô học trò tóc vàng aka công chúa.
Mỗi lần Miss Kwon, Tae Yeon hay Yoong đột ngột trong phòng bước ra thì y như rằng lại thấy "ai đó" or "ai kia" hay là "ai kìa kìa" bận cột dây giày; soi kính sửa sang đầu tóc hoặc thậm chí là đứng ngắm trời mây non nước gì gì đấy, mà theo mọi người nghĩ là chỉ có ở vị trí trước phòng quản sinh mới ngắm được.
Hay vài lần lại bắt gặp cô học trò nhỏ "ngoan hiền" đứng lau cửa kính miễn phí giùm cô lau công hay ngồi cạy bã sinh gum giúp chú bảo vệ . Chậc chậc! Con cái nhà ai mà tốt tính thế, có được con gái như thế thì sướng phải biết!
*****
Sica lững thững trên con đường rải sỏi vào khu kí túc xá A, những bí mật mà cô nhóc đã biết vào sáng nay luôn khiến cô nhóc phải suy nghĩ.
Công chúa không hiểu bản thân mình muốn gì, tại sao nàng lại có những cảm nhận trước giờ chưa từng trải qua khi mỗi lần Miss Kwon xuất hiện.
Đó phải chăng chỉ là cảm xúc thoáng qua, hay sâu thẳm bên trong nó còn là một thứ gì đó mãnh liệt hơn, sâu sắc hơn mà chính nàng cũng không biết gọi là gì. Yêu chăng? Không đâu. Không thể nào chuyện đó xảy ra được, nàng là Jessica Jung - Người thừa kế duy nhất của tập đoàn JCK - một cô gái chỉ thích những chàng trai sành điệu và quan trọng hơn, nàng đã có hôn phu.
Đắm chìm trong luồng suy nghĩ trái chiều, đôi chân cứ bước đi một cách vô định như đó là nhiệm vụ mà nó phải làm. Bất chợt hai bóng người lướt qua phía xa xa làm Sica phải chú ý
Miss Kwon đang bị HuynAh kéo đi đâu đó, hình như là đến rừng phong phía sau khu Kí túc xá. Jessica nhanh chóng bám theo.
---/---
-Này! Em định dẫn unnie đi đâu thế? -Miss Kwon chán nản bước theo cô nhóc đang sải chân nhanh thoăng thoắt phía trước.
-Bí mật. Tiểu thư cứ đi theo đi mà -HuynAh đáp vẫn không dừng bước.
Đằng sau, có một đầu vàng lấp ló cách đó không xa.
....
-Á.. Em quên mất một thứ ở ngoài rồi, agassi cứ đi tiếp đi nhé, em sẽ trở vào ngay-HuynAh vỗ vào trán rồi làm vẻ mặt biết lỗi.
-...Haizz.. vậy em đi đi. Nhưng unnie phải biết mình sẽ đến đâu chứ?
-Agassi cứ đi thẳng là được, em quay về nha
HuynAh phán xong co giò chạy mất tiêu. Đúng là cảnh vệ Hoàng Gia có khác, thân thủ rất nhanh nhẹn.
Miss Kwon lúc lắc đầu rồi đi tiếp.
..For all of the time that I tried for your smile.. (từ bấy lâu nay tôi đã luôn cố làm em mỉm cười)
For making I think that your love would be mine.. (khiến tôi nghĩ rằng tình yêu của em cũng sẽ thuộc về tôi)..
Trong màn đêm yên tĩnh, một giọng hát trầm ấm truyền qua không khí, vang vọng đến nơi Miss Kwon đang đứng, thôi thúc cô bước nhanh hơn về hướng giọng hát phát ra.
.For sending you flowers and holding your hand.. (gửi đến em những bông hoa và nắm lấy tay em)
Miss Kwon bước nhanh hơn, và rồi cô vô cùng bất ngờ vì con đường phía trước được trải bằng những cánh hoa hồng, hai bên đường được thắp sáng bằng những ngọn nến trắng. Cả khu vực như sáng rực lên bởi ánh sáng lung linh huyền ảo của những ngọn nến.
Ngạc nhiên, cô bước vào con đường rực sáng ấy, cứ bước, bước mãi cho đến khi mũi giày cao gót chạm vào dòng chữ SORRY được ghép bằng những bông hoa hải đường nằm trên cỏ.
Và Miss Kwon biết, đó là dấu hiệu cảnh báo rằng: cô không nên bước tiếp.
..I'm so sorry that hurt you (tôi xin lỗi vì đã khiến em tổn thương)
Sorry that I fell through.. (xin lỗi vì tôi đã thất bại )
Sorry I was falling in love with you..(xin lỗi vì tôi đã lỡ yêu em)
I'm sorry that it came true..(tôi xin lỗi vì những điều trên đều đã trở thành sự thật)
Cô càng sửng sốt hơn với những gì đang diễn ra trước mắt, cả con suối sáng rực lên bởi hàng trăm ngọn hoa đăng được thả xuống và trên chiếc thuyền, Min Ho chơi guitar và hát một cách say sưa.
Miss Kwon nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hối lỗi xen chút buồn bã của cậu nhóc trước mặt. Bất giác cô nắm chặt tay
...But sorry doesn’t turn back time (nhưng xin lỗi cũng không thể khiến thời gian quay trở lại)
For all that I have done to you.. (tất cả những điều mà tôi đã làm với em)
I wish that I could make it right.. (tôi ước gì tôi có thể sửa chữa nó)
Một thoáng rung động, cô cứ thả hồn vào từng câu hát , Min Ho nhắm hờ mắt như đang chìm lắng trong giai điệu do chính mình tạo ra.
Sorry that I loved you.. (xin lỗi vì đã yêu em)
Sorry that I needed you.. (xin lỗi vì tôi đã cần em)
Sorry that I hold you tight.. (xin lỗi vì tôi đã ôm em quá chặt)
And apology now after all of this time.. (và giờ đây sau tất cả những gì đã xảy ra, lời xin lỗi ..)
Won’t make my difference tonight.. (cũng không khiến tôi đổi khác được)
But I’m hoping I’m Sorry will open your mind ( nhưng tôi vẫn mong rằng nó có thể khiến em mở lòng mình )
To love love love love in your life.. (và lại thêm yêu thương cuộc sống)
Jessica dùng tay ấn chặt vào ngực ngăn trái tim nhỏ thổn thức do những tác động của bài hát, của giai điệu và .. phong cảnh lãng mạn như thế.
I’m sorry that i loved you.. (xin lỗi vì đã yêu em)
I’m sorry that i hurt you .. (xin lỗi vì đã làm em đau khổ)
I’m so sorry that i loved you .. (xin lỗi vì tôi đã yêu em)
I’m sorry that i hurt you.. (xin lỗi vì đã làm em bị tổn thương...)
And .. (và..)
Sorry that i loved you... (xin lỗi vì tôi đã yêu em...)
Min Ho mở choàng mắt, ánh nhìn dịu dàng xen lẫn sự cầu xin tha thứ nhìn thẳng vào cô gái đứng im phía xa xa kia.
Đặt cây guitar xuống, cậu nhảy ùm xuống nước trong ánh mắt sửng sốt của Miss Kwon, để rồi nhanh chóng xuất hiện bước lên bờ. Mỉm cười, cậu bước vào giữa một chiếc vòng đối diện Miss Kwon.
-Noona! Em xin lỗi vì đã làm noona tổn thương, xin lỗi vì luôn muốn là người bảo vệ noona, xin lỗi vì luôn khiến noona phải bận tâm, xin lỗi vì mọi thứ em đã làm...
-...
-Cuối cùng, em xin lỗi vì không cách nào ép bản thân ngừng yêu chị. Em không cần chị phải đáp lại, nhưng em thực sự mong nhận được sự tha thứ của noona. Ngọn lửa này sẽ là tấm lòng chân thành mà em thực sự muốn tạ lỗi với chị.
Min Ho đánh tay cái "tách"
... PHỪNG....một vòng lửa cao ngang người vây lấy Min Ho.
Miss Kwon hoảng hốt định bước đến thì..
-Dừng lại. Đây là cái giá phải trả khi em đã làm cho noona buồn. Không nhận được sự tha thứ của chị, em thà chết còn hơn. Nếu noona tha lỗi cho em, hãy bước lên dòng chữ Sorry đó, nếu không thể chấp nhận lời xin lỗi này, chị cứ quay bước trở về. Em luôn cầu mong chị sẽ bình yên và hạnh phúc..
Min Ho mỉm cười kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai che một phần khuôn mặt.
Miss Kwon vẫn còn bàng hoàng với những gì đang diễn ra..
-Cậu.. cậu điên rồi sao?
Min Ho không đáp mà chỉ ngẩn đầu trao một nụ cười ngọt ngào
-Đồ điên, tôi không để cậu chết như vậy đâu. Một người là quá đủ, cậu sao lại ngốc như anh trai cậu vậy?
Miss Kwon giận dữ, gương mặt lạnh băng, hai mày cau lại nhìn ngọn lửa cao dần, cao dần..
Kí ức quay về..
" Yuri.. Min Ho.. sẽ chăm sóc.. em.. thay tôi...
Hứa với tôi.. phải sống thật hạnh phúc... "
Cô lắc đầu thật mạnh ném tất cả những hình ảnh trong quá khứ ra ngoài rồi dậm mạnh chân vào hàng chữ ngay phía trước.
Từ khắp nơi, những bọt chữa cháy bắn ra dập tắt ngọn lữa.
Miss Kwon lao vào đấm thùm thụp lấy con người ngu ngốc dám hy sinh tính mạng mình vì một thứ ngớ ngẩn như vậy.
...Bụp.. bụp.... từ trên cao, một cơn bão hoa giấy thi nhau rơi lả tả. Những cánh hoa rơi trên tóc, trên vai cả hai con người đang đứng ôm nhau đó. Tất cả chỉ gom trong một từ : Lãng mạn.
Min Ho hạnh phúc ôm chặt cô gái trong tay mình, cảm nhận từng giọt nước nóng ấm ướt đôi vai lạnh vì ngâm mình dưới nước.
-Đồ ngốc. Đồ thần kinh. Cậu muốn làm tôi tức chết phải không?
-.. Noona đã tha thứ cho em... Em thực sự rất vui..
-----
-Trời ạ!!! Thức cả đêm xé cánh hoa, rồi phải rải khắp quãng đường.. đổi lại là một bữa trưa.. liệu mình có bị lừa không ta?
Cậu nhóc lớp trưởng nhăn trán, chống cằm ngồi suy nghĩ trong một góc khuất với đám đàn em mệt mỏi nằm ngửa trên đất.
-Thiếu gia ơi ! Tụi em mệt quá... cả ngày lo chuẩn bị cắt hoa giấy, nến rồi bình xịt bột lên khắp nơi..
-Giờ tụi em không đứng dậy nổi luôn..
Đám thuộc hạ thi nhau than thở, HuynAh cũng mệt mỏi tựa người vào gốc cây nhìn ra
-Nhưng đổi lại là hai người họ bình thường trở lại rồi kìa.. -HuynAh thở dài
-Ừhm... vậy cũng tốt.. -Hong Ki che miệng ngáp.
Trong khung cảnh lãng mạn, ngọt ngào và hạnh phúc ấy. Một bóng dáng nhỏ bé quay lưng bước đi, với con tim nhói đau một cảm xúc khó tả.
Jessica im lặng cất bước, cảm giác thất bại xâm chiếm tràn khắp. Nàng cố nén giọt nước mắt không rơi.
"Đừng khóc.. không được khóc... sao lại đau như thế.. Tim mình...đau.. đau quá.. Jessica Jung.. mày làm sao thế này.. tim.. ơi.. đừng nhói lên nữa.. Làm ơn.. ai đó nói cho tôi biết.. nguyên nhân vì sao không? .. "
Cứ thế. Công chúa lê bước ra khỏi khu rừng với những mảnh vụn bên trong. Đầu óc trống rỗng, một nỗi căm hờn giành cho Miss Kwon tăng lên..
*****
Cùng lúc đó, tại khuôn viên khu B cũng có một chuyện đang xảy ra.
-Cô nhỏ này thật là.. Aish... 9h tối rồi mà còn gọi ra đây chi vậy trời . .mà mình cũng ngu.. tự nhiên cô nhóc vừa gọi là ra ngay..
Quản Sinh Kim vừa lẩm bẩm tự trách vừa nhìn quanh tìm kiếm cô nhóc lém lỉnh kia.
Đến khuông viên, khi Tae Yeon vừa bước qua bậc thang dẫn lên trên thì..
-Đứng lại..
-Em.. .. em... làm... gì...vậy... hả?
Tae Yeon xanh mặt, mắt liếc lưỡi dao sắc lẹm, bóng loáng kề trên cổ mình
-Cô.. Kim Tae Yeon.. Tôi thích cô.. cô làm bạn gái tôi được không?
Tiffany gằng giọng, kê lưỡi dao sát hơn.
Tae Yeon sợ sệt, mồ hôi đổ ướt cả trán. Nuốt xuống, cô nhắm tịt mắt
-Không thể được, em đang đùa sao?
-Tôi nói thật. Tôi thích cô. Cô phải làm bạn gái của tôi. -Nấm hằm hè.
-Tôi..tôi.. nghĩ không được... cô là Hwang Tiểu thư nổi tiếng. Chắc chắn người yêu cô phải theo ý gia đình "chỉ được nhìn lên, không nên nhìn xuống" ..tôi.. tôi chỉ là quản sinh .. sao xứng chứ...
Tae mặt mày xanh lè liếc lưỡi dao sáng bóng trên cổ, mồ hôi vã như tắm
-Không quan trọng. Tôi thích thì không ai dám cản.. -Nấm nhà ta vẫn bướng bỉnh.
-Nhưng chúng ta là nữ làm sao... -nuốt..
-KHoảng cách thân phận mà tôi còn không quan trọng thì vấn đề này là gì chứ? Giờ có đồng ý không? -Fany hết sức chịu đựng, quát ỏm tỏi.
Tae Yeon trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi nhắm mắt thở dài.
-KHÔNG.
-Cô... cô... nhắc lại xem? -Fany cáu
-Không bao giờ. không đời nào tôi chấp nhận -Tae Tae cương quyết
-Hay.. hay lắm.. Chờ đó..
Fany tức tối bỏ đi xa, Tae Yeon sợ hãi nhắm mắt không dám nhìn theo, trống ngực đập thình thịch
"Cô ta đang đùa sao? .. Ai nói với mình là đang nằm mơ đi.. là ác mộng.. phải.. chỉ là ác mộng.."
TaeYeon tự trấn an mình mà chốc chốc lại đưa tay quệt mồ hôi đổ như mưa.
"Sao cô ta im lặng vậy nhỉ? Chắc là đi rồi.. phù~ "
-Đại... tỷ... làm... ơn.. tha...em..
Quản sinh Tae mở bừng mắt khi nghe giọng nói run run và tiếng vật gì đó vút vút trong không khí
*đơ*
Mắt mở trừng trừng với tất cả nỗi kinh hãi, Tae run cầm cập nhìn những mũi dao găm sáng lóa hấp háy với cô mà tim như ngừng đập
Tiffany đang đứng mỉm cười ngạo nghễ, trên tay cầm bốn con dao găm..
*hấp háy mắt, run run*
*cười*
..Vút....Vút....Vút....Vút.....
Hai lưỡi dao ghim vào chậu cây phía sau, một dính vào miếng gỗ sát tai trái cậu nhóc thuộc hạ, mũi dao còn lại cắm thẳng vào quả táo trên đầu cậu nhỏ.
*cười man rợ*
*nuốt nuốt *
-Tiếp theo
Đại tỷ Nấm ú lạnh lùng ra lệnh, cậu thuộc hạ xấu số mừng rỡ lủi nhanh vào trong, một ông nhóc khác bước vào "vị trí" với hai chân quíu lại với nhau.
Trái táo đã qua, Nấm nhà ta quyết thử tài thiện xạ của nàng bằng một trái khác: Trái chanh
Khỏi nói nhiều tới cái người có khuông mặt baby mà sắc mặt đang chuyển từ trắng sang xanh..
*cười devil*
*nhắm tịt mắt*
...Vút... Vút....Vút....Vút...
Lại bốn âm thanh gãy gọn phát ra, kết quả tương tự nhưng hai con dao găm cùng ghim vào trái chanh, ông nhóc "hình nhân" thì đã quá sợ hãi mà bất tỉnh nhân sự từ hồi nào.
-Sao? đồng ý làm bạn gái tôi không? Không thì ngồi đó mà chứng kiến tiếp nhé? -Nấm vẫy vẫy tay, tặng TaeYeon một nụ cười tỏa nắng
Dù sợ nhưng Quản Sinh Kim vẫn giữ nguyên lập trường. Cứng rắng quyết không chấp nhận, quay mặt chỗ khác tránh cái eyes smile kia mà tim lại đập bất thường.
"Tim mình... sao vầy nè.."
-Được. Hay lắm. Để xem cô bản lĩnh mức nào!!! -Tiffany tức tối vì con người cứng đầu kia, hấc đầu.
-Kế tiếp!
Một ông nhóc khác lết lết ra nơi "bạn đồng hành" trước đã bất tỉnh. Run run để mục tiêu lên đầu, mồ hôi vã như tắm, vẻ manly biến mất, thay vào đó là cái mặt mếu xệch phát tội.
-Đại tỷ.. tha.. tha.. cho em...
Nói về bạn Tae lùn nhà ta khi vừa trông thấy vật mẫu thì mặt mày biến sắc. Những gam màu mở ảo hiện lên khuôn mặt bầu bĩnh baby. Có sắc trắng của tuyết tan, sắc vàng của nắng tắt và có cái màu tím ngắt của bằng lăng.
Hai hàm răng đánh lập cập, tay chân xụi lơ nhấc không nổi vì quá sợ hãi
-Dừng.. lại.. Thôi được... tôi đồng ý...
Tiffany cười mãn nguyện, phất tay ra hiệu tha. Ông nhóc mừng như cha chết sống lại, cẩn trọng đặt nhẹ nhàng quả nho trên đỉnh đầu xuống đất rồi co giò vọt lẹ, tay chân múa may quay cuồng vì thoát chết trong gang tấc
-Cô nói gì? Lặp lại tôi nghe xem nào? -Fany ân cần ngồi xuống đưa tay nâng gương mặt đa sắc màu kia lên mà nhìn thẳng vào mắt.
-Tôi... tôi.. đồng ý...
-Tốt lắm.. Hahaha, tôi biết rồi cô cũng sẽ chấp nhận thôi mà. -Nàng Nấm phá ra cười khoái chí
-Cô đúng là gian xảo, gian manh, gian ác...
Câu nói chưa kịp hoàn thành đã nín bặt bởi một bờ môi ấm áp thoảng mùi son MAC đắt tiền quyến rũ. Tae Yeon vùng vẫy cố thoát ra khỏi nhưng chẳng mấy chốc đã bị đôi môi kia kiểm soát và bắt đầu thả mình vào biển cảm xúc lâng lâng.
"Ôi ... Tôi đang bay.. đang bay...~TT~ " -với cùng một cảm nhận, hai cô trò chìm sâu vào cái hôn hơn.
Quản Sinh Tae với chiều cao khiêm tốn nên sau một hồi cúi đầu Fany cũng mỏi đành tách ra nhưng TaeYeon đã nhanh chóng nhón chân nối lại nụ hôn vừa dứt.
Bên trong kia, có hai bạn một cao một lùn chạm tay nhau, khoái chí
-Yeah!! Thành công...Đại công cáo thành... hehehe~~
Maknae hí hửng móc điện thoại quay lại cảnh lỡng mợn kia, không ngừng ôm bụng cười
-Hôn mà phải nhón chân thế này.. mất mặt ghê... hahaha -Hyo cười lăn lóc
____
Đêm nay, tại WANGUI có hai cuộc tỏ tình bất hủ đã diễn ra. Mà một trong hai xứng đáng đi vào danh sách "Những cuộc tỏ tình bạo lực và kinh dị nhất trong lịch sử nhân loại"
Cùng một thời gian và không gian nhưng lại có hai cách bày tỏ trái ngược nhau: Một lãng mạn, một bạo động. Một dịu dàng ấm áp, một cưỡng ép bắt buộc.
Nhưng không ai biết, đâu là chân tình thật sự, đâu thực sự mới là định mệnh của nhau. Và với Miss Kwon, Min Ho đó đơn giản chỉ là chấp nhận một lời xin lỗi , không hơn, không kém.
Nhưng có ai đó đã hiểu lầm và một mối hận thù đang dần hình thành bên trong sâu thẳm con người nghịch phá nhưng mang một vết thương to lớn ấy.. Chap 19
Part 2
Sáng hôm sau, S1 vắng mặt sáu học sinh là sáu mem PVG
... Sân sau trường học...
..Bốp...
Ki Hoon choáng bởi một cái tát thẳng vào mặt, lồm cồm đứng dậy đã bị Jessica tóm lấy cổ áo
-Sao lại không có chuyện gì hả? Với lượng xà phòng đó cô ta đã yên vị trong bệnh viện rồi
-Em.. thật tình là ..em đã đổ nó ra trước hành lang phòng Miss Kwon rồi...
...Bốp...
Lại một tát vào bên má kia, máu rỉ xuống khóe môi, đám đàn em Ki Hoon không dám nhúch nhích mà chỉ biết im lặng sợ sệt.
-Đồ chết tiệt
-Sica unnie thôi mà.. -SeoHuyn giữ nắm tay Sica đang có nguy cơ giáng xuống một lần nữa
-Buông ra!
-Đủ rồi Jessica, cậu làm sao vậy hả? Đây đâu phải lần đầu thất bại, cậu đánh nó thì ích gì ? -Hyo xoa lưng Sica trấn an.
-Nhưng tớ tức lắm. Đã chuẩn bị kĩ càng như vậy mà không làm gì được cô ta.. Aish!!! Tức quá đi mất! -Sica nghiếng răng, thật không còn nhận ra nàng công chúa kiêu sa ngày nào
-Cậu có điên không mà chơi kiểu đó hả?Mấy lần trước chỉ là phá phách, tớ không nói, nhưng lần này trò chơi của cậu nguy hiểm lắm biết không? Phạm luật thứ 223 là có hành vi ám muội gây thương tích cho giáo viên trong trường phải bị giam vào phòng tối ít nhất là 10 ngày. Mà cậu biết bên dưới đó có bao nhiêu là sinh vật không? Dừng ngay cái trò chọc phá này lại, nếu không tớ sẽ tước tư cách thành viên trong nhóm của cậu đấy Jessica Jung -SooYoung nghiêm mặt, giận dữ
-Soo bình tĩnh lại.Jessica đang tức giận mà, thôi từ nay về sau không bày trò như vậy nữa, chỉ là chọc phá cho vui chứ không phải cố tình làm ai đó bị thương. Jessica nên rút kinh nghiệm. Mọi chuyện chấm dứt tại đây. Ok? -Sunny vội vàng chữa cháy, xoa dịu hai cái đầu bừng bừng lửa kia
-... -Jessica và SooYoung im lặng đồng ý.
-Nhưng tớ muốn biết tại sao lại thất bại?Chẳng phải đã lên kế hoạch cả rồi sao? -Tiffany khoanh tay suy tư.
-Là do HuynAh ... phát hiện.. nên... -Hye Min ngập ngừng trả lời
-HuynAh... Lại là Kim HuynAh.. Aishh ... con khốn đó lại xen vào chuyện này.. -Hyo giờ mất bình tĩnh khi nhớ lại mình đã từng bị mất mặt trước HuynAh như thế nào
-Phải cho nó biết tay, để chừa cái thói thích xen vào chuyện người khác -SeoHuyn mím môi
-Thì ra là các cô ...
Cả nhóm giật thót quay gấp ra nơi vừa phát ra câu nói, lập tức sau ánh mắt rừng rực lửa xoáy sâu vào cô gái nhỏ nhắn với mái tóc cam đang nhếch môi khinh bỉ kia
-Xuất hiện đúng lúc lắm, tao cũng muốn giải quyết tất cả với mày -Hyo nhăn mày.
-Ê mặt một lần chưa đủ hả? Muốn đám thuộc hạ của cô nhìn thấy cảnh tôi hạ cô rồi leo lên ngồi như một con ngựa sao? -HuynAh khinh khỉnh.
-Được, bản lĩnh lắm. Tôi muốn xem bản lĩnh cô như thế nào - Trưởng nhóm PVG ngoẹo cổ, bẻ tay tiến tra phía trước mặc cho Sica níu tay giữ lại.
"Tiêu SooYoung rồi.. lẽ ra mình nên nói cho đám nhóc biết cô ta là ai chứ... "
Soo lao vào đối thủ, nhanh chóng HuynAh thủ thế rồi né đầu tránh một cú đá của SooYoung, ngay lập tức tặng một cước vào bụng -chỗ sơ hở mà Soo đã chừa ra làm trưởng nhóm bật ngã ra sau.
Nhưng rồi quay trở lại tặng một cú đấm móc từ dưới lên , HuynAh xoay người tránh kịp và nhanh nhẹn chộp lấy cánh tay Soo bẽ ngoặc ra sau, khóa chặt.
Hyo lập tức tung áo khoác cho Sunny rồi bay vào vòng chiến, HuynAh vẫn một tay giữ Soo mà vẫn dễ dàng chống trả những đòn mà Hyo tung ra.
Sunny cắn chặt môi lao vào giúp Hyo, PVG quả không chỉ là danh tiếng, khi cả ba hợp lại thì càng như hổ thêm cánh. Nhưng HuynAh không phải cô gái bình thường, những đòn nhận được cô đều chống đở và thực hiện trả đòn một cách thành thục.
Trừ Sica, Fany và SeoHuyn há hốc mồm kinh ngạc nhưng không lâu Seo cũng nhảy vào giúp ba người chị đang bị quần tơi tả.
Lợi thế đã không còn rơi vào phe đông người, bốn chọi một mà HuynAh vẫn bình thản đỡ rồi ném trả từng chiêu thức với sự chặt chẽ và sức mạnh kinh hồn.
Fany và Sica đứng bên trong mà lo lắng không yên.
-Dừng lại. Tất cả dừng ngay lại.
Một giọng lạnh tanh rít lên, làn hơi lạnh ập đến đóng băng năm cô nhóc bên ngoài và cả chục cô cậu trong này. Miss Kwon xuất hiện lù lù sau lưng.
-Các em hay nhỉ? Dám gây sự với học sinh mới sao? -Miss Kwon nâng gọng kính, mắt trừng trừng liếc bốn nàng.
"Đúng như mình nghĩ, cô ta bênh vực cho thuộc hạ. Thì ra cô cũng như những kẻ khác thôi.."
Sica nhếch môi thách thức nhìn thẳng Miss Kwon.
-Đang giờ học mà các em dám trốn tiết ra đây gây sự sao? Có biết "ăn chơi là việc nhỏ, học hành mới là việc lớn" không? -Tae từ sau cũng chạy đến
-Bọn em biết -Soo chán nản ngồi phục xuống đất.
-Biết mà còn đứng đây à? -Yoong từ xa xách roi lạch bạch chạy tới
-Nhưng nếu việc nhỏ không làm được thì làm sao làm việc lớn chứ? -Seo trả treo
TaeYoong cứng họng
-Không bướng bỉnh nữa. Tất cả đã vi phạm nội quy thứ 324, ngay bây giờ, các em chạy 10 vòng quanh sân bóng -Miss Kwon nghiêm giọng, gườm gườm nhìn đám học trò cá biệt cúi gằm đầu kia
-Không phục. Chỉ có bọn em,còn HuynAh đó thì sao? Em biết mà, nó quen biết với cô nên không bị phạt chứ gì? -Sica khoanh tay nhếch môi.
"Để xem cô còn dám ra oai nữa không.."
-Không. Tất cả, bao gồm cả học sinh mới đều bị phạt như nhau. Nếu ai chống lại, sẽ bị nhốt ở phòng tối 10 ngày. Dưới đó thì chuột, bọ, rắn, rết,.. tôi không chắc là không có đâu.. -Miss Kwon phẩy tay ra hiệu cho hai "Hắc thần" còn lại, TaeYoong lập tức hiểu ra.
-Bắt đầu. Đừng hòng giở trò. - Yoong giơ cây roi lên cao dọa đám nhóc xanh mặt, bỏ chạy té khói ra sân bóng.
-Hộc... hộc... Aish~ Tức chết mất.. Tức quá~~~
Sica vừa chạy vừa thở phì phò vừa gào rú.
-Phù... phù... Thôi đừng có la hét nữa.. càng la càng mệt thêm thôi.. -Sunny chạy ngang vỗ nhẹ vai bạn đầu vàng rồi vượt mặt.
"Hơi bất ngờ đấy, ít ra cô cũng công bằng, nhưng tôi không bỏ qua chuyện này đâu.. cứ chờ đấy.. Miss Kwon ah~ "
Công chúa vừa chạy vừa trao cái lườm căm phẫn tóe lửa về hướng ba quản sinh đạo mạo, oai phong đứng quan sát.
-Jessi~ Kiếm chuyện dừng lại đi, không lẽ chạy mãi -Nàng Nấm nặng nhọc thở hồng hộc chạy qua lướt nhẹ những lời vào tai công chúa rồi chạy đi mất.
-Yah yah!!! Jessica lo chạy đi, không được đứng lại!!! -Yoong từ trong hét với ra
Đầu vàng gắng gượng chạy thật nhanh đuổi theo năm nhóc bạn đang chạy rề rề chờ mình.
-Soo ah~ Chuẩn bị đi -Sica vượt mặt SooYoung để nhắn thầm vào tai trưởng nhóm.
-Ok.
Choi trưởng nhóm chạy từ từ theo sau Sica, rồi bất thình *** h bạn đầu vàng ngã ra sau, Soo và Sun kịp thời đỡ lấy, mấy nàng khác cũng vờ quan tâm chạy theo cả ba vào bóng râm.
-Chuyện gì thế? -Yoong nhìn Soo và Sun dìu hai bên Sica từ từ tiến vào.
-Cậu ấy bị say nắng ạ -Sunny nhanh miệng trả lời
-Say nắng? -Tae nghi ngờ nhìn vẻ mặt có phần kịch kịch của cô bạn lém lỉnh, bắt gặp cái nháy mắt thì đành thở dài, hiểu ra câu chuyện
-Nếu say nắng thì phải đau đầu chứ? -Miss Kwon chăm chú quan sát cô nhỏ đầu vàng kia.
-Tớ... nhứt đầu quá... -Sica vờ rên rỉ
-Phải mệt mõi chứ ?
-Mệt mỏi quá... nhức tay chân ... -Sica lại "mớm" lấy lời Miss Kwon.
-Còn ho nữa?
-Hụ...hụ...hụ...-công chúa húng hắng ho
Miss Kwon nheo mắt, ngay từ đầu cô đã biết đám tiểu yêu này đang kiếm cớ để không thì hành hình phạt nhưng vẫn muốn trêu chọc chút
-Sổ mũi thì sao?
*sụt sịt...sụt sịt... hít ~ *
Năm nàng cúi gằm mặt cố nén cười, những lời Miss Kwon thắc mắc giống như lời thoại trong một vở kịch,còn diễn viên chính là Jessica. Miss Kwon nói tới đâu. Sica làm theo tới đấy.
-Đủ rồi, các em đứng đó làm gì? Không mau đưa bạn vào phòng y tế -Tae trao cái nhìn ẩn ý cho Fany.
Các cô nhóc lập tức hiểu ra, nhanh nhẹn người nắm tay, người nắm chân, thậm chí .. nắm tóc nâng cô bạn đi về phía phòng y tế. Mặc cho người bệnh miệng không ngừng la oai oái vì đau.
Còn lại Tae Yeon, "đa nghi" rụt rè lo lắng cho số phận mình khi đã dám ra mặt đỡ lời cho cô bạn thân.
-Yoong, em đi tuần quanh các hành lang lớp học đi ! -Miss Kwon lơ đãng nhìn trời.
Sau khi Yoona đi mất, cô mới quay sang đối diện Tae Yeon rồi lạnh lùng phán
-Tae Yeon, tôi muốn nói chuyện với cậu. Theo tôi! Chap 20
Part 1
-Giờ thì nói tôi nghe, cậu và cô nhóc đó có quan hệ gì?
Vừa ngồi xuống Miss Kwon đã nghiêm mặt tra hỏi, Tae Yeon lo lắng, bụng dạ rối bời.
-Tớ... tớ...
-Nói đi
Miss kwon gằng giọng, quản sinh Tae hoảng hồn đáp bừa
-Ai.. ai cơ?
-...
-Không. Không có quan hệ gì hết. Tớ với Jessica đâu phải là bạn thân đâu
Đúng với danh hiệu "đa nghi", Tae đã phạm sai lầm. Lúc này, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của " đội trưởng " mà cô thầm chưởi rủa mình không ngớt.
-Jessica? Hai người là bạn thân à?
-...
-Phải không?
Biết không thể nào thoát khỏi "đại nạn" này, Tae đành thở hắt thương cho số phận của mình sao lại xui xẻo như thế, không biết hồi sáng ra khỏi cửa bước chân nào
-Ưhm.. Bọn tớ là bạn thân từ nhỏ. Nhưng... chờ đã.. khi nãy cậu hỏi ai?
-Tiffany.
Tae Yeon rên lên, tay cốc vào đầu cho tính hay đa nghi của mình.
-Nếu vậy, cậu chắc hiểu rõ về cô nhóc tóc vàng đó lắm đúng không? -Miss Kwon không để tâm đến hành động tự phát của Tae, vẫn bình thản hỏi.
-Ưhm.Cũng kha khá
-Vậy Jessica đã nghịch phá từ nhỏ cho đến giờ?
-Không. Thật ra nếu biết rõ hoàn cảnh của cậu ấy thì cậu sẽ hiểu những hành động nghịch phá đều có nguyên nhân của nó. Sica thật sự đáng thương hơn đáng trách -Tae cười nhẹ
-Cậu có thể kể nó chứ? -Miss Kwon khá tò mò
-Ưhm..Chuyện là vầy ...
----Hồi tưởng ----
Từ bé, Jesssica đã thiếu thốn sự quan tâm của gia đình, vì appa và umma cậu ấy luôn rất bận. Chưa bao giờ cả hai người đó đặt chân vào lớp học của con mình. Mà người thay thế họ luôn là nhũ mẫu Nah. Tớ còn nhớ rất rõ vẻ mặt thất vọng, buồn tủi của Sica khi nhìn những bạn bè khác có cha mẹ đến dự. Lúc đó, tớ chỉ biết an ủi và động viên cậu ấy, Sica cũng không hề trách móc appa và umma mình vì cậu ấy hiểu họ thực sự bận.
Khoảng thời gian sau đó, tập đoàn Jung gia dần dần mất thế thượng phong, dần rơi vào hố đen phá sản giống như bao tập đoàn khác do cuộc khủng hoảng kinh tế lớn nhất nước Mỹ thời bấy giờ.
Duy chỉ còn tập đoàn Etude của nhà tớ là còn trụ vững nhờ vào vị thế và chức vụ Nghị Sĩ của appa tớ. Tất cả các đối tác đều trở thành con nợ của tập đoàn họ Kim, kể cả Jung gia
Lo cho tương lai con gái, ông bà chủ tịch Jung đã đưa ra một đề nghị giúp đỡ từ nhà tớ, đổi lại Jessica sẽ sang ở với anh em tớ. Có thể nói là một cách trao đổi, nhưng dùng con cái để vực dậy sự nghiệp thì có hơi tàn nhẫn.
Thực ra, họ chỉ sợ rằng không đủ khả năng lo cho con gái có đầy đủ mọi thứ cần thiết, không được bằng bạn bè sẽ tủi thân. Và trong bản hợp đồng đó có một điều luật quan trọng: Khi bên B hoàn trả lại toàn bộ số vốn đã nhận được, xin bên A cho được đón con gái của họ về.
Sica vẫn vô tư không nghĩ rằng mình là vật trao đổi, cậu ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng sang nhà mới ở một thời gian rồi sẽ quay về.
Cho đến khi Sica vô tình đọc được bản hợp đồng ấy. Cậu ấy đã tổn thương trầm trọng khi mình chỉ như một món hàng bi mang ra bán. Cú shock quá lớn đối với một cô bé chỉ mới mười ba tuổi vẫn chưa nhận thức đầy đủ mọi chuyện.
Kể từ lúc đó, Sica bắt đầu sống thu mình lại với mọi người, không tiếp xúc, không trò chuyện, không còn cười và vô tư như trước. Ngoài tớ và nhũ mẫu Nah thì không ai có thể bắt chuyện được với Sica.
Một vài năm sau, tập đoàn Jung đã hồi sinh, tất nhiên theo thỏa thuận Jessica trở về với gia đình của mình. Nhưng không còn tình cảm với người thân nữa, nó đã nguội lạnh từ lâu trong trái tim bé nhỏ của một cô bé mới lớn.
Vẫn bộn bề với công việc trong công ty, sự hờ hững, ít quan tâm của ông bà chủ tịch Jung càng khiến mối quan hệ của họ và con gái ngày càng xa hơn.
Vào một ngày, Jessica đã cố vứt bỏ những suy nghĩ căm ghét appa và umma mình. Cậu ấy đã mong muốn cha mẹ sẽ xuất hiện trong buổi lễ tốt nghiệp. Suốt cả buổi lễ, Sica không ngừng mỉm cười, hồi hộp mong chờ sự xuất hiện của appa và umma.
Thế nhưng, họ lại một lần nữa thất hứa và làm tổn thương cô con gái bé bỏng thêm lần nữa. Sica đã khóc hết nước mắt khi nhận ra chỉ một mình cậu ấy bơ vơ, cô độc giữa một biển hạnh phúc của những người bạn cùng lớp và cha mẹ của bọn nhóc.
Lang thang ra khỏi cổng trường và chuyện gì đến cũng đến.
Jessica bị bắt cóc.
Số tiền chuộc 50 triệu đô không phải là một con số nhỏ, nhưng với khả năng hiện tại của Jung gia vẫn có thể lo được, tuy nhiên, nếu mang 50 triệu đó ra đồng nghĩa với việc tập đoàn sẽ phá sản.
Lại một lần nữa, họ cầu viện đến gia đình tớ, umma tớ đã chuẩn bị xong 50 triệu và giao cho bọn ác ôn đó, ngay sáng mai con tin sẽ được thả.
Nhưng chiều hôm đó, Nội các tình báo đã báo cáo cho appa tớ biết cả đường dây bắt cóc tống tiền đó đều đã bị lực lượng an ninh CIA tóm gọn, nhưng hai tên đầu đảng đã lái xe bỏ trốn mang theo con tin.
Ông bà chủ tịch Jung lại nhờ appa tớ thêm lần nữa, họ hứa rằng, nếu cứu được con gái, thì họ sẽ đồng ý cho Jessica kết hôn với một trong hai người anh trai của tớ.
Appa và umma tớ lại rất thích Sica, nhưng họ lại không muốn ép buộc, chỉ nghĩ rằng cứu Jessica là điều hiển nhiên nên làm vì thực sự họ xem Sica như con gái.
Nhưng thái độ cương quyết của ông bà Jung đã thuyết phục được cha mẹ tớ. Appa tớ đã ra lệnh cho tất cả hạ cấp dưới quyền tìm kiếm quanh các khu vực biển đó. Mười ngày sau thì Sica được tìm thấy ở một làng chài ven biển.
Hai tên đầu sỏ và 50 triệu đã trôi ra biển. Và thêm vài ngày sau, người ta tìm thấy xác bọn chúng ở quần đảo gần Đại Tây Dương, nhưng 50 triệu thì vĩnh viễn không thu hồi lại được.
Jung gia càng thêm cảm kích gia đình tớ khi đã không nhắc đến món nợ và lời hứa kia. Họ quyết định ép Jessica phải lấy Huyn Joong anh trai tớ.
Sau vụ thoát chết may mắn đến khó tin đó, Sica luôn nghĩ rằng appa và umma cậu ấy cố tình không muốn bỏ 50 triệu ra cứu mạng con gái, lại thêm chuyện ép kết hôn. Cậu ấy đâm ra thích ăn chơi, sau khi tốt nghiệp trường thiết kế loại ưu, Sica quyết không về tiếp quản công ty mà chỉ đến bar/ club suốt, có những mối quan hệ lăng nhăng, nhưng điều tớ ngạc nhiên nhất là cậu ấy chưa bao giờ mất kiểm soát bản thân cả.
Tớ hiểu, tất cả là vì cậu ấy muốn được quan tâm hơn nhưng ông bà Jung lại nghĩ cậu ấy thích ăn chơi sa đọa. Mỗi lần gặp mặt lại quở trách, Sica chán nản cuộc sống hiện tại nên thường đến những nơi đông người nhằm tìm kiếm sự yêu thương ,tìm lại cảm giác yêu và được yêu vốn đã mất từ lâu...
------Kết thúc hồi tưởng------
Tae hớp lấy hớp để nguồn không khí bị mất do phải nói quá nhiều, còn Miss Kwon thì vẫn im lặng suy nghĩ về câu chuyện vừa nghe kể.
"Cô nhóc này .. thật sự đáng thương, cũng giống như mình, không được sự bảo bọc che chở của ba mẹ. Nhưng mình may mắn hơn vì có thân phận đặc biệt, không phải trải qua số phận bị xem là món hàng như thế...
Nhưng... mình lại không có tình yêu... Yêu là một thứ xa xỉ với mình.. "
- Thôi cậu lên lớp đi. Tiết sau cậu có giờ ở S1 đúng không? Đi mau đi, chậm chân là chút nữa cái lớp thành cái chợ luôn đấy. -Miss Kwon ngẩn đầu nhìn Tae dịu dàng
-Ưhm.. vậy tớ đi nha..
*****
-Tae Tae có yêu Fany không?
Trên cánh đồng đầy hoa ngát hương, ẻm dựa vào lòng Tae Yeon thổn thức.
-Có. Tae yêu Nấm nhất trên đời, yêu Fany hơn cả mạng sống của Tae, yêu như gió yêu mây, cây yêu đất, như tất yêu giày, như chày yêu cối, như ...
-Thôi Fany tin rồi mà! -Ẻm dùng tay chặn môi Tae, khúc khích cười nhìn cái mặt baby đó hùng hổ, huơ huơ tay loạn xạ thuyết minh cho tình yêu của mình.
-Tae hứa là dù có bị gai đình Fany ngăn cản, cấm đoán đến mức nào đi nữa thì tae vẫn mãi bên Fany chứ?
-Uhm. Dù cho gió giật sóng thần, mưa giông lũ lụt, hạn hán tuyết rơi, chim "bơi" mỏi cánh , cá lội mỏi vây, cây nghiêng núi lở, biển cạn đá mòn Tae vẫn mãi bên Fany. Dù cho phải trèo đèo lội suối, chân lấm tay bùn, khố rách áo ôm (eo!), ăn xin ăn "cớp" (zữ zội hen!!!) thì Tae vẫn nguyện cùng Fany vượt qua tất cả. Sống cùng sống, chết cùng chết, Tae sẽ là Tae-me-o của Fany-et, luôn bảo vệ và yêu thương Fany- et suốt đời.
Sau một tràng ăn nói dông dài văn vẻ hoa lá hẹ, Tae Yeon cũng kết thúc với câu làm ẻm mãn nguyện nhất.
Ẻm chồm tới cướp lấy đôi môi đỏ hồng mời gọi kia, nụ hôn sâu hơn, Tae Yeon đẩy nhẹ ẻm ngã ra sau rồi trường lên người ẻm. Lúc này đây, Fany cảm giác như tất cả giác quan đều được đánh thức
Ẻm nếm được vị ngọt ngào trên đôi môi bằng vị giác, tai nghe tiếng chim hót, mắt thấy một cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, mũi ngửi được hương thơm đồng nội, đầu ngón tay run rẩy cảm nhận được làn da trần mát lạnh đang nằm phía trên.
Cứ thế, ẻm cứ bay bổng, bay bổng lên không trung rồi rớt cái "oạch" xuống đất vì một giọng nói quá xá quen thuộc vang vọng bên tai.
-Tiffany, em có nghe tôi hỏi gì không? Sao cứ ngồi chống cằm mơ mộng rồi còn chu miệng ra làm gì thế? - Tae Yeon nheo cặp mắt khó hiểu nhìn ẻm
Ẻm ngượng ngịu đỏ bừng mặt trong tràng cười không dứt của đám bạn học. Quê độ vì nãy giờ ẻm chỉ đang mơ, thực sự Tae Yeon chưa hề nói yêu ẻm.
Trút mọi bực tức vào cậu nhóc kế bên, ẻm cố ý dẫm mạnh vào chân ông nhóc khiến cậu nhỏ kia chỉ biết cắn chặt môi mà thương cho cái chân tội nghiệp.
-E hèm! Em trả lời câu hỏi của tôi đi -Tae nhíu mày khó chịu.
-Hỏi...hỏi... gì cơ? -Ẻm ngơ ngác
-Haizz... cậu chuyện nào có liên quan đến đêm Noel, que diêm, Hans Christian Andersen?
Ẻm đứng như trời trồng, không hiểu những gì vị giáo viên kia muốn hỏi. Mà có hiểu thì ẻm cũng chắc gì đã biết trả lời, nếu hỏi những tụ điểm đua xe quậy phá ở Los Angeles thì họa may, chứ văn học thì ẻm xin thua.
-------
.... 5 phút trôi qua... Ẻm vẫn phát huy khả năng chịu đựng rất tốt
PVG thở dài than thầm nhìn ẻm, Jessica ngồi ngay phía trước biết không thể nào trông chờ một từ nào phát ra từ miệng ẻm khi ẻm đã bắt đầu trổ tài "ngơ"
-Cô bé bán diêm -Sica thì thầm.
-Gì cơ? -Ẻm cúi đầu sát về phía trước.
-Cô bé bán diêm
Sica tựa người ra sau ghế, đầu hơi quay ra sau thì thầm cho cây Nấm ngơ đang đứng bơ vơ như cục lơ ở sau lưng.
-Gì...cái gì? -Ẻm vẫn chưa nghe.
-CÔ _ BÉ _ BÁN_ DIÊM
Công chúa kiên nhẫn gằng từng chữ một, máu nóng dâng trào.
Lúc này, ẻm mới vỡ lẽ, nở một nụ cười kiêu hãnh, ẻm hếch mặt nhìn cô giáo quốc văn đang nhíu mày chờ đợi kia mà tỉnh bơ phán
-Cô bé bán chim.
....RẦM...
Chiếc ghế của Sica đổ sang một bên kéo theo cả khổ chủ yên vị dưới đất với tư thế không mấy gì đẹp mắt.
Bạn đầu vàng lồm cồm bò dậy trong tràng cười như muốn nổ tung phòng học của cả lớp, vừa quê, vừa tức giận quát vào cái bản mặt ngu ngơ - ngơ ngơ ngáo ngáo đến phát tội của ẻm.
-Đồ ngơ! Tớ nói là "cô bé bán diêm"
Đám nhóc càng cười to hơn, còn vị quản sinh đáng kính thì đã tạc tượng ngay từ lúc cái từ "..." phát ra...
Cô shoch vì cái kiến thức cạn hẹp của ẻm thì ít mà shock vì cái tai đễnh đãng thì nhiều.
Rõ ràng không chỉ cô mà cả lớp đều nghe thấy rõ tiếng thì thầm nhắc bài của Jessica là "bán diêm" mà không hiểu sao ẻm nghe ngóng thế nào mà lại sửa thành "..." thế kia
Cô buông ra tiếng thở dài, tựa người vào bàn giáo viên, cau mày nhìn ẻm.
-Andersen chắc sẽ đội mồ sống lại khi biết câu chuyện nổi tiếng của ông bị em cover một cách xuyên tạc như thế...
______
Jessica ngồi xuống sofa trong phòng chờ của khu mua sắm WANGUI.
Không phải tự nhiên cô nàng lại chọn chỗ này, vì ngồi kế bên ẻm hiện giờ là đối tượng ẻm đã ngắm ngía, tăm tia, săm soi từ lâu.
Miss Kwon vẫn bình thản đọc báo như không hề quan tâm đến sự có mặt của người ngồi cạnh, càng làm ẻm tức cành hông.
Sực nhớ đến một điều hay ho mà ẻm phải vất vả năn nỉ, dụ dỗ, lừa đảo Tae Yeon mới tiết lộ cho ẻm biết
"Tên của cô ấy là Kwon Yuri.. "
Lập tức, trong cái đầu óc đen tối thì nhiều mà ngây thơ trong sáng không có bao nhiu của ẻm nảy ra một ý tưởng ngộ nghĩnh
Thế là Jessica nhẹ nhàng chồm người lại gần Miss Kwon rồi thì thào nho nhỏ xong lập tức trở về chỗ cũ
- I Love Yuri ~
Đúng như dự đoán, Miss Kwon giật mình dứt mắt khỏi tờ tạp chí, cô vừa nghe tin ai đó gọi tên mình, nhưng toàn trường ngoài Hyori, Tae, Yoong và đám Hong Ki thì đâu còn ai biết.
Lúc lắc đầu đẩy mối bận tâm sang bên, cô lại chăm chú vào tờ tạp chí.
Giấu mặt sau tờ tạp chí, Sica bụm miệng cười rúch rích vì trò ngịch ngợm của mình.
-----
Vài phút sau, bạn đầu vàng bắt đầu thấy chán vái công việc chờ đợi tẻ nhạt này, vô tình lại nhìn sang người ngồi cạnh , dòng máu nghịch phá lại trỗi dậy.
Bò bò lại gần, thì thầm to hơn
-I love Yuri ~
*nhích nhích*
Miss Kwon ngay lập tức ngẩn đầu nhìn dáo dác xung quanh, cô không tin rằng thân phận mình bị bại lộ. Nhưng sau một hồi ngó quanh quất trong vô vọng, cô đành chăm chú vào tờ báo với tâm trạng bực bội vì trò đùa dai của ai đó.
Lại một lần nữa, đằng sau tờ báo, cô nhóc lém lỉnh kia cố ngăn bản thân không phá lên cười sằng sặc.
-I love Yuree~ Ta da~
Sica giật mạnh tờ báo xuống, show cái mặt khoái chí và nụ cười tinh ngịch trêu chọc Miss Kwon.
*đơ*
Ẻm quạt quạt tờ báo, trao cho vị quản sinh lạnh lùng kia ánh mắt thích thú .
-Em... cô.. cô dám.... -Miss Kwon tức không nói nên lời, còn ẻm thì khoái chí hơn nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo
-I LOVEEEEE YURI ~~~
Ẻm lì lợm lặp lại câu trêu chọc và kéo dài nó ra, giọng lên bổng xuống trầm kèm theo một trái tim bằng tay hướng về Miss Kwon càng làm cô gái kia tức cành hông.
Nhìn bộ mặt đỏ gay tức tối của người kia càng giúp ẻm "phởn" hơn. Lắc lắc đầu, lè lưỡi nhái Miss Kwon, trông cái vẻ mặt ẻm lúc này gian gian mà láu cá dễ sợ
Black Pearl tức tối vì không làm gì được con nhóc đầu vàng nghịch ngợm kia và cả cái thái độ lì lợm đùa dai như đĩa . Đành bực bội đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn không quên trao tặng ẻm cái lườm lạnh thấu xương.
Còn ẻm thì thích chí vì lần đầu "hạ" được "kẻ thù" nên đáp trả bằng cái nhướng nhướng mày kèm nụ cười nửa miệng mà theo ẻm là lừa tình nhất.
Nhưng lừa tình đâu thấy, chỉ thấy nó quá xá gian tà. Đã thế còn nháy mắt, liếm môi một cách gợi tình nhất show ra cái bản mặt háo sắc, đê tiện làm cô quản sinh "hiền lành , chong xáng, ngây thơ" giật thót vội quay gương mặt đỏ bừng sang chỗ khác.
Nhìn gương mặt ửng đỏ vì mắc cỡ của "tảng băng" ẻm phá ra cười ngặt ngẽo tự hào vì trò đùa có một không hai của mình, mà đâu biết rằng, cái vẻ mặt đầy tà tâm, gian xảo, đê tiện ta nói trắng ra là dê xồm của ẻm đã làm một ai đó bỏ đi với con tim nhảy loạn xạ
Bất giác ẻm cũng thấy vui vui trong lòng, lại cảm giác hạnh phúc xâm chiếm toàn thân. Sica mỉm cười tự nhủ.
"Cô ấy nhát thật, mới trêu tí đỉnh mà đã bỏ của chạy lấy người rồi.. Hahaha.. nhưng khi mắc cỡ nhìn đáng yêu thật.. phải cảm ơn Tae Yeon vì đã cugn cấp cho mình một thông tin béo bở như thế... Hehehe~ Từ nay có trò vui rồi đây... Jessica -cô đúng là thiên tài mà..."
Nhớ lại vẻ mặt ngượng ngịu và thái độ lúng túng của "sao chổi" khiến ẻm lại bùng nổ thêm tràng cười thích chí nữa.
5 mem PVG bước ra khỏi shop thì bất động nhìn cô bạn mình đang ôm bụng cười nghiêng ngả trên ghế mà nhìn nhau trân trối..
" Không lẽ tụi mình bắt chờ lâu quá .. cậu ấy.. phát bệnh rồi sao..?"
"Thôi mau kéo cậu ấy về lại trái đất rồi đi ăn tối đi, tớ đói rã ruột rồi này.. "
_____ Chap 20
Part 2
..Khu vực ăn uống trung trung tâm mua sắm...
-Fany! Cậu đang nói gì vậy hả? Cậu mất trí rồi sao?
Sica tròn mắt, gần đây cô cũng bắt đầu có những hoài nghi khi nhận ra thái độ khác lạ của nàng Nấm.
Tiffany không còn chọc phá, nghịch ngợm khi có mặt Tae như trước mà cúi gằm mặt hoặc lại có những hành động lúng túng như gà mắc tóc làm dân chúng phải phì cười
Nhưng đó chỉ là nghi ngờ, công chúa luôn nghĩ rằng Fany chỉ giả vờ ngoan hiền như thế để chuẩn bị cho một "âm mưu" lớn hơn đằng sau. Thế nhưng...
-Không, tớ nói thật. Tớ thích Tae Yeon và tớ yêu cô ấy
-Hahaha!! Unnie thật biết đùa mà. Hai unnie là con gái thì làm sao .. có thể .. -Seo gượng cười, xua tay nhưng kín đáo lia cái nhìn ẩn ý cho Hyo và Fany.
-Con gái thì sao? Chẳng liên hệ gì hết.. -Nấm ú bướng bỉnh
-Cậu nói hay nhỉ? Bỏ qua những chuyện đó đi, nói về hai gia đình của chúng ta. Cậu nói yêu Tae Yeon vậy còn anh trai tớ thì sao? Hai người đã hứa hôn rồi! -Soo đanh giọng
-Thì hủy. Hứa hôn là do hai gia đình tự làm, chứ tớ có chấp nhận đâu. Tớ chỉ xem SiWon oppa như anh trai, còn cậu là bạn thân nhất nhất của tớ. -Fany tỉnh rụi
-Cậu... -SooYoung tức tối không thèm nói nữa
-Yah! Nhưng cậu nghĩ gia đình cậu sẽ chấp nhận sao? Cậu và SiWon oppa đều là dòng dõi Chaebol đó -Sunny nghiêm mặt cảnh báo
-Tất cả chúng ta đều là chaebol mà -Fany vẫn kiên trì
-Tớ biết chứ.. nhưng Kim Tae Yeon đó thì không phải, cậu nghĩ hai bác sẽ chấp nhận không? Hay là cậu định sẽ yêu nhau trong thầm lặng rồi âm thầm cùng nhau bỏ trốn . Hwang tiểu thư đây định viết một kịch bản Drama à? -Sunny cao giọng.
-Sao lại phải im lặng? Tớ sẽ công bố cho nhiều người biết luôn. Nếu gia đình phản đối thì tớ sẽ làm theo những gì cậu nói. Cám ơn nhiều nhé, Sunny -Bunny, cậu vừa khai sáng cho tớ con đường chạy theo tiếng gọi tình yêu đấy .. -Fany cười tít mắt, trong khi những người còn lại vô cùng tức tối
-Unnie thật là.... Sica unnie sao không nói gì vậy ạ? -Sèo nhìn Sica dò hỏi
-Cậu... không được làm thế. Cả hai đều là con gái, tớ không chấp nhận chuyện đó. Thân thế cả hai... ừhm... không ... không giống nhau... Không được. Nếu cậu hẹn hò với Tae Yeon thì xem như tình bạn chúng ta chấm dứt !
Tiff ngạc nhiên vô cùng vì thái độ gay gắt của Jessica, Nấm cứ đinh ninh rằng Sica im lặng là ủng hộ mình... ngờ đâu...
Nhưng thực ra, công chúa chỉ bực bội vấn đề TaeNy một ít.. phần chính là cô không chấp nhận cái ý nghĩ rằng mình đang thích một cô gái.. kẻ thù lớn nhất... người cả gan dám bơ nàng.. người khiến nàng luôn phải mỉm cười khi nhớ đến thái độ cuống quít và vẻ ngượng ngập khi nãy...
Do đó, khi nghe câu chuyện của Fany làm nàng liên tưởng đến bản thân và phản ứng gay gắt này là dành để răn đe chính mình
Ngoài Fany, bốn bạn còn lại cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Sica cương quyết như thế
-Sica... bình tĩnh .. người bị hại là anh trai tớ ... Tớ không nóng giận thì thôi, sao cậu lại nóng nảy hơn tớ nữa.. -Soo dè dặt kéo Sica ngồi xuống
-SooYoung unnie nói phải... Sica unnie hạ hỏa đi mà -Seo vuốt ve cái đầu bừng lửa kia
-Vậy cậu nghĩ sao? Cậu chọn tớ hay Tae Yeon? -Sica cố nén giọng, gầm gừ từng tiếng
-Tớ.. không thể chọn được .cậu là bạn tớ... Tớ mong cậu sẽ ủng hộ tớ trong mọi việc, nhất là những việc liên quan đến hạnh phúc của đứa bạn thân này. Nhưng không ngờ... Được.. nếu vậy... cậu cứ suy nghĩ cho kĩ đi..
Một điều tớ chắc rằng, tớ không muốn mất Tae Yeon.. còn các cậu thì lại càng không.. -Tiffany xô ghế đứng dậy, lướt nhanh ra khỏi nhà hàng
-Nhìn cái gì? Muốn chết không? -Hyo trợn mắt nhìn khắp lượt nhà hàng làm những vị khách - nhóc con nhiều chuyện sợ sệt quay chỗ khác.
-Giờ tính sao đây unnie? -SeoHuyn lo lắng nhìn Hyo với câu hỏi đầy ẩn ý
-Tớ nghĩ chúng ra không nên quá gay gắt với cậu ấy. Tình cảm là thứ không thể áp đặt, nó là thứ chỉ tự sinh ra và mất đi. Có lẽ Fany chỉ nhất thời như vậy... Cứ để cậy ấy làm theo ý mình.. Một thời gian rồi cũng chán thôi.. Còn nếu cậu ấy thật lòng thì chúng ta nên ủng hộ.. -Hyo nhẹ nhàng phân tích bằng những lời lẽ khéo léo, ít "động chạm" vào ba "ổ kiến lửa" kia nhất.
-Nhưng còn chuyện hai dòng họ thì sao?-Soo thắc mắc
-Chuyện cậu ấy cứ để cậu ấy lo. Nếu đó là tình yêu đích thực thì tự khắc cả hai người sẽ vượt qua tất cả . Đừng lo lắng quá! -Hyo mỉm cười xoa vai trấn an trưởng nhóm.
-Em cũng tán thành ý kiến của Hyo unnie .. Cứ để mọi việc diễn ra theo lẽ mà nó nên làm, thời gian sẽ chứng minh tất cả -Seo cười nhẹ, gật đầu
-Đành vậy chứ biết sao giờ ... -SooSun đồng thanh
-Không được. Tớ không bao giờ chấp nhận sự thật này. Hai cô gái không thể yêu nhau. Không bao giờ! -Sica bật dậy, kéo ghế bước nhanh ra cửa bỏ lại bốn cô bạn nhìn nhau thở dài
-Sica cứng đầu thật -Sunny chép miệng
-Nhưng cậu ấy nói "sự thật" là có ý gì? chẳng lẽ nãy giờ Tiff nói toàn là nói dối sao? - Soo khó hiểu
IM LẶNG
-Không phải Sica thích Fany đấy chứ? -Hyo buột miệng
-CÁI GÌ? CẬU ĐIÊN SAO? HAI ĐỨA NHÓC ẤY LÀ BFF ĐÓ -Cả ba đồng thanh
-Biết rồi!biết rồi! Đùa thôi mà... Vui không? -Hyo cười nhăn răng
-Har har har... mắc cười quá.. chọt lét cười nàk.. -Sunny vờ phá ra cười rồi ngiêm mặt nhìn Hyo "đắm đuối"
Thôi thôi... hai unnie dừng lại đi.. Hết Fany unnie, Sica unnie giờ tới hai người nữa.. Em đói rồi.. SooYoung unnie, chúng ta đi lấy thức ăn đi -Sèo rũ rê
-Uhm..Ok
Vậy là hai người cao nhất đã đi gọi món, chừa lại hai nhóc lùn gườm gườm nhau như hai con hổ đói. Àh mà đang đói thiệt mà!!!
Haizzz.. không biết tình bạn cứng như đá, vững như đồng của hai nàng công chúa kia sẽ ra sao đây Chap 21: (né cái con số này mà hổng được >_ >
Mang theo tâm trạng bực bội do cuộc tranh cãi nảy lửa khi nãy gây ra, nó kéo nhẹ chiếc áo Cardigan ôm sát mình hơn rồi dạo từng bước quanh khuôn viên Kí túc xá.
"Rốt cuộc thì mình nổi giận vì cái gì đây? Miss Kwon và mình.. đâu có gì đâu nhỉ? .. chắc là rãnh rỗi quá nên suy nghĩ lung tung thôi... đúng vậy rồi.. Haizz... làm hết hồn..
Nhưng sao lúc Nấm ú đề cập đến chuyện giữa cậu ấy và Taengoo mình lại liên tưởng đến mình và cô ta nhỉ? "
Bàn chân thơ thẩn bước dọc theo lối đi trải sỏi, không biết tự lúc nào đã đi đến cổng phụ của trường
Như một quán tính, nó liếc nhanh qua cánh cổng to lớn, nặng nề phía trước để rồi nhận ra một khe hở của cánh cổng chưa đóng kín.
"Gì vậy ta? Bình thường tất cả cổng chính, phụ của trường đều đóng kín kia mà. Chẳng lẽ.. có học sinh trốn sao? .. Ơh.. nhưng cổng sử dụng hệ thống điều khiển làm sao học sinh mở được?"
Đầu óc miên man suy nghĩ trong khi chân vẫn cứ bước tới gần khe hở lúc nào không hay
Khi đã đặt chân ra bờ cát biển bên ngoài cánh cổng, nó vẫn còn chưa tin rằng nó đã "đào thoát" thành công một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng sao nó lại không cảm thấy vui khi đã bước ra khỏi cánh cổng này, bảy tháng ở đây đủ để làm nó phải quyến luyến mọi thứ. Để rồi, khi đặt chân ra khỏi sự bảo bọc trong khoảng thời gian qua, nó lại cảm thấy sợ sệt với cái thế giới rộng lớn trước mắt.
Toan bước trở vào thì bàn chân nó bi kéo lại vì một dáng người quen thuộc phía trước, cả mái tóc mềm mượt xõa bay bay trong gió biển mang theo hương nước hoa lạ mà nó biết trong WANGUI này, trừ một người ra thì không ai có.
"Là Miss Kwon, sao cô ta lại ở đây? Vào giờ này?.."
Nhìn dáng đứng hiên ngang, cô độc và tĩnh lặng như một bức tượng kia khiến bên trong nó nhói lên một cảm xúc gì đó mà nó không biết gọi tên...
"Miss Kwon lúc này thật sự rất khác, bầu trời đêm với hàng triệu ngôi sao; mặt biển đen với hàng ngàn con sóng. Trong cái thiên nhiên bao la này, một con người trông thực sự rất nhỏ nhoi nhưng tâm trạng thì lại to lớn biết nhường nào.."
Nó chợt thấy xót xa cho dáng vẻ cô độc, nỗi cô đơn trống trải hiện ra từ con người đang xoay lưng về phía nó.
/ 48
Trong vô thức, nó nhè nhẹ nhích tới trước
Từng bước... từng bước...
Chậm rãi ... E dè ...
Nó cứ nhè nhẹ nhích cho đến khi nhận ra nó đã đứng song song với cô gái kia
Miss Kwon không phản ứng..
Đơn giản vì cô không nhìn thấy nó và tiếng sóng biển liếm lên mặt cát đã át đi tiếng bước chân rất khẽ của nó
Nắm chặt vật gì đó trong tay phải áp sát vào ngực, đôi mắt nhắm hờ ngẩn nhìn trời đêm lấp lánh ánh sao trong khi tay trái buông thõng
Nó cố điều khiển nhịp thở thật chậm trách làm phiền đến cô. Ngắm nhìn thật kĩ gương mặt mà nó chưa bao giờ dám nhìn thẳng
".. Mũi cao, thẳng, hàng mi cong cong, đôi môi căng mọng. Thực sự cô rất đẹp đấy Miss Kwon! Nhưng tại sao sâu trong ánh mắt luôn thấp thoáng nét buồn, lúc chứa đầy băng giá, lúc lại trống trải vô hồn.. Tôi thật không thể hiểu được ..."
Một thứ lóng lánh như pha lê khẽ thoát ra từ khóe mắt Miss Kwon khiến nó chú ý . Trong vô thức, nó đưa tay ra hứng giọt nước mắt trong suốt, nóng ấm kia khi vật đó vừa rơi khỏi cằm..
Mở bừng đôi mắt đang nhắm hờ, cô giật mình vì có người khác đang đứng cạnh từ bao giờ. Vội nhét thứ gì đó vào túi quần Jean, cô quay người bước đi trong sự sững sờ của nó
-Cô.. vừa.. khóc.. sao ...Miss Kwon?
Mặc cho những cơn gió biển nghịch ngợm trêu đùa những lọn tóc, nó đứng sững nhìn vào khoảng trống mà vài phút trước đã có người đứng đó, bất giác buộc miệng hỏi thầm, tay nắm chặt giọt nước mắt mà nó vừa may mắn có được..
..Ánh kim loại lóe sáng kéo nó ra khỏi cơn mộng mị..
Cúi người nhặt vật kim loại đó...
Là một sợi dây chuyền với mặt là hai chiếc nhẫn lồng vào nhau..
Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi như chợt sáng lên
-Đây là sợi dây chuyền lần trước mình đã nhìn thấy Miss Kwon đeo ..
Nó thốt lên kinh ngạc, điện thoại trong túi rung bần bật báo có tin nhắn
From: Mushroom
" Jessi, cậu ở đâu? Tae Yeon nói rằng cậu không có trong phòng và tớ đã nói dối rằng cậu đang ở phòng Sunny. Quay về trước khi bị phát hiện.."
Tin nhắn lo lắng của Fany khiến nó sực nhớ rằng mình đã ra ngoài phạm vi được quy định.
Nhét điện thoại vào lại trong túi, nó quay người bước vội về phòng.
~***~
Mân mê sợi dây chuyền trên tay, nó thiếp đi trong khi tìm lời giải cho câu hỏi luôn khiến nó bận tâm từ quãng đường trở về.
"Yuri! Chuyện gì đã xảy ra? Mà nó lại khiến cô đau khổ như vậy chứ? Món trang sức này.. liên quan đến chuyện đó sao? "
Và như thế, nó mang hình ảnh một cô gái lạnh lùng đứng cô độc trước biển cả - đất trời bao la vào giấc mơ.. trong cơn mộng mị, nó lại bắt gặp thêm hình ảnh sợi dây chuyền mà nó đang nắm chặt trong tay..
Ngày mai, nó sẽ mang sợi dây trả lại cho chủ nhân thực sự của nó...
__~o~__
Sáng hôm sau, công chúa dậy thật nhanh mà không cần đến đồng hồ báo thức . Sửa soạn tập vở, nàng hăm hở xốc cặp đến trường, không quên vơ lấy sợi dây chuyền đặt trên gối.
.... Sân trường....
Suốt từ tối qua, những hình ảnh vô tình bắt gặp luôn xuất hiện trong cơn mộng mị của Sica; hình ảnh về một Miss Kwon cô độc như chìm đắm trong thiên nhiên bao la, về gương mặt lạnh lùng in hằn nỗi đau mất mát; về mùi hương khó quên toát ra từ cô ấy và về giọt nước mắt trong suốt như viên ngọc quý mà nàng vô tình "thó" được
Jessica thừa nhận rằng, sau những việc đã xảy ra, cô không còn căm ghét Miss Kwon nữa.
Thay vào đó là sự thương cảm, xót xa và một chút gì đó... khó nói giành cho con người hờ hững đó
Mà thật ra, cô cũng chưa từng ghét Miss Kwon- chỉ đơn giản cô ghen tị vì không được chú ý bằng cô ấy . Hay vì một lẽ khác: Jessica muốn Miss Kwon chú ý đến mình
Nhưng nói gì thì nói, lúc này Sica đang tung tăng bước vào trường, trong đầu luôn mường tượng đến vẻ mặt vui mừng khi Miss Kwon nhận lại sợi dây chuyền từ tay nàng, rồi rối rít cảm ơn.
Sau đó là đền ơn nàng bằng một chầu no nê với đám nhóc "tiểu yêu" kia.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Sica hớn hở nhìn cái dáng người hấp tấp, vội vã lướt khắp sân trường với bộ mặt lo lắng kia mà thấy vui vui.
Không thể bất nhẫn đứng nhìn người ta đau khổ như thế, nàng sấn sổ bước tới chặn ngang đường
-Hey girl!!! Khỏe không?
Miss Kwon cau mày, quên mất, hôm nay cô không đeo kính, nhưng Sica lại trông thấy tròng mắt cô màu đen bình thường.
-Cô lại muốn gì? Tôi đang không rảnh để cô bày trò. Tránh sang chỗ khác
Miss Kwon gầm gừ trong miệng, nét mặt thoáng sự lo lắng và mệt mỏi, cát bám lưa thưa trên tóc, chứng tỏ cô đã gần như xáo tung bãi biển vào cả buổi tối qua để tìm kiếm vật quan trọng
-Sao lại gấp gáp như thế chứ?
Jess nheo mắt trêu chọc, Miss Kwon dùng tay che ánh mặt trời sáng sớm rọi thẳng vào mặt với vẻ uể oải
-Tránh ra, tôi mệt
-Không đùa nữa, tôi định...
Công chúa chưa kịp nói hết câu thì con người trước mặt đã đổ gục ra sau, Sica hốt hoảng chụp lấy cánh tay Miss Kwon, bụng trách mình không ngớt vì đã đùa dai.
"Không lẽ cô ấy thức suốt đêm tìm vật này thật sao? "
Một chút xót xa dâng trào, công chúa nhăn mặt trách con người khờ khạo đó trong khi quàng tay quanh eo Miss Kwon định đỡ vào phòng y tế thì từ xa, Min Ho lao đến với tốc độ tên lửa, vội vàng bế xốc người ngất xỉu kia chạy hộc tốc về hướng phòng y tế
ỏ lại nàng công chúa đứng trơ ra vì không kịp hiểu gì, một lúc lâu sau nàng mới sực tỉnh, tức tối chạy theo
" Gì chứ? Mình tới trước mà... Cái thằng nhóc đáng chết.. dám hớt tay trên Jung tiểu thư đây sao?"
----o0o----
....Phòng y tế...
Miss Kwon sực tỉnh, mắt lờ mờ nhận dạng nơi đang nằm.
" Màu trắng... Là phòng y tế..
Màu xanh... Của chai nước biển...
Màu vàng... Màu tóc của cô nhóc học trò nghịch ngợm...
Màu ...
Ớh.. Sao lại có màu vàng? Sao cô nhóc này lại ở đây? Chẳng lẽ mình bị "giặc bắt" thêm lần nữa sao trời? "
Miss Kwon hoảng hốt bật dậy nhìn cho rõ cái vật thể mà cô gọi là "nỗi ám ảnh" đang hiện diện bằng xương bằng thịt trước mắt.
"Cô nhóc này ở đây làm gì thế? Không lẽ định "chơi" mình thêm vố nữa sao?"
Cô lo lắng nghĩ bụng, trong khi bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh táo thì người chăm sóc lại đang say sưa trong "giấc mộng điệp" ..
-Này!Sao cô không vào lớp học? Định lấy tôi làm cái cớ để trốn tiết sao?
Cô lay lay vai bạn đầu vàng.
-Để im cho tôi ngủ coi! Muốn đuổi việc không?
Bạn đầu vàng vẫn còn mơ màng, cất giọng ngái ngủ
-Jessica Jung~ Dậy ngay cho tôi!!!
-Dưa Leo tới hả? Đâu Dưa Leo đâu?
Công chúa tóc vàng hốt hoảng bật dậy, mặt mày ngơ ngác nhìn dáo dác khắp phòng.
-Cô nói dối, đâu có thứ quỷ đó trong đây -Sica nhăn mặt.
-Tôi hỏi cô sao không vào lớp? -Miss Kwon nghiêm giọng
-Chăm sóc cô nè. Bộ cô không thấy người xuất hiện trước mặt cô đầu tiên là em sao?
Sica cười toe khoe hàm răng trắng bóc như xài Colgate.
-Ai mượn? Tôi cần em giúp sao?
Miss Kwon lạnh lùng gạt phăng cái "thiện chí" đáng bị đóng trong ngoặc của bạn đầu vàng một cách không thương tiếc làm cái nụ cười PR cho hãng kem đánh răng tắt ngóm
-Cô với ai cũng lạnh lùng như thế sao? Em định trả lại cho cô vật này mà...
-Vật gì? -Miss Kwon mừng rỡ hỏi ngay
-Nè...
Sica chìa sợi dây chuyền ra, cô quản sinh nhận lấy một cách khấp khởi nhưng gương mặt vẫn không lộ cảm xúc gì.
-Cô không vui sao? -bạn đầu vàng nhà ta lại trỗi máu tò mò
-Làm sao em có được?
-Em nhặt được nó tối qua, cô bị ngất do kiệt sức , chẳng lẽ cả tối qua cô đi tìm nó suốt đêm à?
-...
-Thật á? Nhưng giờ tìm lại được rồi, cô phải trả công cho em chứ..
-Muốn gì?
-Làm nô lệ cho em một ngày... -cô nhóc lém lỉnh ra điều kiện
-Không được.
-Ba việc thôi cũng được... - biết không thể nào bắt nạt được "sao chổi" kia, nàng đành "hạ giá"
-...
-Nếu không em sẽ loan báo cho toàn trường biết Miss Kwon là người không giữ lời hứa
-Thôi được, ba việc thôi! Là việc gì? -Miss Kwon đành nhân nhượng con nhóc cứng đầu kia
Khỏi nói thì bạn đầu vàng nhà ta hí hửng thế nào khi mình được ra điều kiện với "Hắc thần"
-Điều đầu tiên, em muốn cô phải cho em nghỉ học ngày hôm nay.
-Được.
-Thứ hai: Từ nay về sau, khi không trong giờ học em sẽ xưng hô bình thường với cô.
-Là sao?
-Tức là giống như em và Sunny, cậu - tớ. Em nghĩ cô cũng bằng tuổi em mà.
-Cũng được. -Sau một hồi lưỡng lự, Miss Kwon gật nhẹ đầu
-Và điều cuối cùng, cuối tuần này, theo thông lệ trường chúng ta được ra biển chơi cả ngày. Em .. à không... TỚ muốn CẬU phải mặc trang phục biển trong ngày hôm đó.. -Sica cười nham nhở
-Tại sao? Sao tôi phải làm theo yêu cầu vô lý này của cô ?
-Tớ thích thế. Lúc nào cậu cũng kín như mấy bà cô già, dù có sẹo đầy người hay "bông hoa nhỏ" tùm lum thì tớ cũng bắt cậu phải mặc đồ tắm vào ngày hôm đó!!! -Jess nhướng nhướng mày
-Thôi được... Cô đúng là sao quả tạ -Miss Kwon thở hắt đồng ý.
-Hahahaha~~~ Còn cô là "sao chổi" của đời tôi, một sao chổi xinh đẹp, quyến rũ và ... hot...
Miss Kwon lại đỏ mặt bỏ ra khỏi phòng khi nhìn thấy cái và mặt háo sắc kia một lần nữa.
Bạn đầu vàng tặng lại cho người kia tràng cười sảng khoái, hí hững chạy về phòng.... ngủ tiếp..
Để xem... chuyện gì sẽ xảy ra nhé....
Một tuyến nhân vật mới xuất hiện... Min Ho sẽ có "tình địch"...
Một mưu đồ mới cũng sắp hoàn thành...
Thân phận Miss Kwon sẽ bại lộ?
Mọi người sẽ nghĩ sao nếu như Miss Kwon là người của thế kỉ trước?
Một con ma cà rồng quý tộc... mang trong người một lời nguyền...
Lời nguyền.... về ... CÁI CHẾT...