Chap 52: Cái giá của sự ác độc.
-Đưa Sin đến bệnh viện đi,tôi có chuyện phải làm_Ron nói.
Đình Quân gật đầu,Ron đặt Sin nhẹ nhàng xuống ghế (nãy giờ được cậu nhóc để cô bé ngồi trên đùi :”>)
Chiếc Lexus chạy lên kế bên xe của ba người,là Long lái chiếc xe ấy và giờ giao lại cho Ron để cậu nhóc lái đi,Long thì qua bên xe kia.
Đình Quân nhìn theo thở dài,cậu biết rất rõ thủ lĩnh của mình đến gặp ai.Đúng là cần phải giải quyết một lần cho xong chuyện,chứ cứ dây dưa thế này người khổ chỉ có Sin!
...
-[Đang đâu đó?]
-[Mới thấy lần đầu tiên anh điện cho em đó.Em đang ở nhà]
.....................
Thùy Như đang trong phòng một mình,chẳng hiểu lí do gì mà hôm nay Ron lại tìm cô đột xuấtnhư vậy.
“Không lẽ anh ấy muốn quay lại với mình?”
Cô mỉm cười với dòng suy nghĩ ấy.
...
Tiếng bấm chuông inh ỏi,Thùy Như nghe được tiếng ba mẹ mình hớt hải chạy ra và mời người đó vào,họ hạ mình để nói chuyện với người ấy hết sức có thể.
Cánh cửa phòng bị đẩy vào với một lực khá mạnh làm Như giật mình quay người lại.
-Tìm em có chuyện gì?
-Còn giả vờ,không phải cô là người biết rõ nhất hay sao_Ron nạt lớn.
-Anh nói gì em không hiểu,biết gì mới được??_Như nhíu mày.
-Chính cô là người sai Uyên Nhi đánh Sin,vậy mà bây giờ còn giả vờ như mình vô tội.Trò đó xưa rồi!
-Cô ta đã kêu người đánh Sin thì mắc mớ gì tớiem mà anh lại đỗ thừa chứ_Thùy Như cũng hét lên bực tức.
-Chuyện của tôi và cô bây giờ kết thúc rồi,người tôi yêu bây giờ là Sin,cô đừng có lúc nào cũng bày hết trò này đến trò kia để hại người khác nữa,tởm lắm!_Ron gằn giọng,đôi mắt sắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
-Tôi đã nói tôi không có làm,bằng chứng đâu mà anh nói tôi bày hết trò này trò kia để hại Sin?anh có bằng chứng không??_Thùy Như gân cổ cãi lại.
-Nội trong ba ngày nữa cả cái gia đình cô lo thuxếp biến khỏi cái thành phố này là vừa,nếu ba ngày sau tôi cho người tìm đến tận công ti và nhà cô mà còn bóng ai ở đó nữa thì lúc đó cứ chờ xem tôi sẽ làm gì.Ông già nhà cô mắc bệnh tim chứ gì?nếu ông ta mà biết con gái mình gây ra sự tình này chưa chắc ổng sẽ không lên cơn đau tim mà chết đâu.Lúc đó đi mà lo hậu sự cho ông ta!
Ron nhếch mép rồi đóng rầm cửa phòng lại.Ba mẹ Thùy Như khi đã tiễn cậu nhóc ra tới cổng thì giận dữ xông vào phòng cô.
Vừa bước vào cửa ba Như đã tát thẳng vào mặt cô một cái đau điếng.Ông quát lên:
-Mày đã đụng gì tới thiếu gia nhà ấy đấy hả?
-Con chẳng làm gì cả!
-Mày không làm vậy tại sao cậu ta lại c h ữ i xối xả mày như vậy.Nói thật cho ba mẹ biết đi,mày đã làm gì!?
-...
Thùy Như cuối gầm mặt xuống không dám nhìn ba mẹ mình,cô sợ khi kể ra họ sẽ nổi trận lôi đình giết cô mất.
-Nói nhanh,không tao đánh mày nhừ tử_mẹ Thùy Như nói.
-...Con đã hại người yêu của anh ta và giờ thì anh ta đuổi cả gia đình mình đi chỗ khác không thì cả công ti và căn nhà này sẽ tiêu tan.
Mẹ Như khi nghe xong đã ngất xỉu,còn ba cô thìlại lên cơn đau tim đột ngột,ông ôm ngực rồi cũng té xuống nền nhà.Bao công sức gầy dựng được cái công ti vậy mà bây giờ lại bị chính cô con gái của mình hủy hoại nó thử hỏi ai có thể chịu được huống hồ một người bị suy tim nặng như ông.
-Ba,mẹ!!_Thùy Như hét lên
Cô hốt hoảng đi tìm lọ thuốc cho ba mình nhưngkhông thấy đâu,cô tìm hết mọi ngăn tủ,hộc bàn,...nói chung là mọi ngõ ngách trong nhà nhưng bất lực,không tìm thấy cái lọ thuốc ấy đâu hết.
Ba Thùy Như thở không ra hơi,hai mắt trợn trừng.Cô lập tức vớ cái điện thoại trên giường và điện cho cấp cứu.
Một lúc sau thì xe cấp cứu dừng lại trước cổng nhà,họ nhanh chóng đi vào và đưa ba cùng mẹ Thùy Như vào bệnh viện.
..........................
May mắn là Sin không nằm ở đây vì đây là bệnhviện lớn nhưng chắc là không bằng bệnh viện cô bé nằm,Ron đã đưa thì chỉ có nước vào bệnhviện cao cấp chứ đối với cậu nhóc đây chỉ là một bệnh viện “hạng xoàng” thì đừng mong cậunhóc để mắt tới và tin tưởng giao người của mình.
...
Mẹ Thùy Như đã tỉnh và đang ngồi cùng cô ở hàng ghế chờ..
Không lâu sau một người bác sĩ bước ra với vẻmặt buồn bã.Thùy Như cùng mẹ chạy đến hỏi dồn.
-Sao rồi bác sĩ,ông nhà tôi thế nào rồi??ông ấy đã đỡ chưa?
Vị bác sĩ khẽ thở dài,ông gỡ cái khẩu trang y tếcủa mình xuống.
-Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Thùy Như lặng người đi nhìn chiếc xe đẩy ba mình từ từ,ông đang nằm đó và được phủ kín từ đầu tới chân bằng một tấm chăn mỏng trắng toát nhưng hơi thở đã tắt,người lạnh đi,đôi mắt đã mãi mãi không mở ra được nữa.Bất giác cô chạy đến ôm ghì lấy ba mình không cho họ đẩy đi thêm.
-Ba ơi ba,con xin lỗi tất cả là tại con,ba ơi ba tỉnh lại đi.Mẹ ơi,mẹ kêu ba tỉnh lại đi mẹ,ông ấy ngủ chỗ như vậy sao được_Thùy Như vừa lay người ba mình vừa lay lay tay mẹ.
Khi đã không níu được chiếc xe nữa,mẹ cô quaysang và tát thẳng cho cô một bạt tay.
-Mày...tất cả là tại mày,nếu không vì cái thứ tình yêu đốn mạt ấy mà mày đi hại con người ta thì gia đình mình sẽ không như thế này,cả công ty,gia đình đều tan vỡ bởi chính con khốn như mày.BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TAO!_bà gào lên đau khổ rồi đẩy Thùy Như đi.
Mẹ cô cố gắng lấy bức tường làm chỗ dựa để đivững không bị té,bà ngồi phịch xuống ghế,đôi mắt thẫn thờ vô vọng.
.......................
Ngày đám tang ba Thùy Như.Cô khụy xuống,nước mắt giàn giụa chảy ra ướt đẫm cả nền gạch.Cô hối hận,hối hận lắm vì tại cô mà tất cả ra nông nỗi này,tại cô...mà gia đình phảichịu cảnh tang tóc đau thương,tại cô mà bây giờ đến mặt đứa con gái mình mẹ cô cũng chẳng thèm ngó tới,người thân họ hàng nhìn côbằng ánh mắt khinh miệt và kì thị vì đứa con gáibất hiếu đã phá tanh bành cơ ngơi và gia đình.
Thùy Như co ro trong một góc phòng,đèn tắt tối thui.
-Hahaha,Thùy Như à mày đã làm cái gì thế này.Ừ đúng rồi,tại mình tất cả,tại mình hại nó nhưng...mình đâu có rạch mặt nó mà Ron phải làm như vậy?? _cô cười đau khổ,chợt đôi mắt ánh lên sắc lẻm.
-Đâu phải tại mình,tại nhỏ Sin,chắc chắn nó đãthêm mắm thêm muối nói gì đó với Ron nên anh ấy mới vô tình với mình như vậy.Ừ,tại nó tất cả chứ đâu phải tại mình,tại nó hại ba phải chết,tại nó hại cả gia đình và cơ ngơi nhà mình mà,cũng tại nó làm cho người thân và mẹ phải xa lánh mình.Hahaha,phải rồi đúng rồi,Thùy Như nói đâu có sai.
Thùy Như cứ lẩm bẩm như vậy một mình,cô ta lúc tỉnh lúc mê vì không chịu nổi cú sốc quá lớnnày.
...................
Mấy ai biết rằng khi Uyên Nhi bị biết bao nhiêu sẹo trên mặt và biết những vết sẹo ấy sẽ khôngbao giờ lành lại thì cô ta đã tự tử nhưng không thành và được gia đình đưa ra nước ngoài sinh sống.Nhưng không phải vì vậy mà kết thúc,khi qua bên ấy nhờ những lời động viên từ gia đình những tưởng cô sẽ làm lại cuộc đời mới nhưng khi qua ấy cô bị mọi người xa lánh và kì thị vì khuôn mặt xấu xí dị dạng kinh tởm.Uyên Nhi rơi vào trầm cảm nặng không tiếp xúc với bất kì ai kể cả người thân trong gia đình.
Đó là cái giá phải trả cho sự độc ác của họ,nhưng còn Sin.Liệu cô bé có chịu nổi những cú sốc bất ngờ ập đến không?
Chap 53: Cuộc chia tay và bí mật của Hải Phong.
Một tháng sau...
Sin vẫn còn nằm trong bệnh viện vì những vết thương chưa lành hẳn,mặc dù mấy vết thương đó chẳng thấm gì so với vết thương lần trước của Ron nhưng vì cô bé là con gái,sức khỏe chắc chắn yếu hơn con trai nên đến giờ vẫn còn nằm trong viện.
Dì Trâm biết tin nhưng lại trì hoãn thêm vài tuần nữa vì công việc bên đó lại “đổ ập” lên đầu,dì làm việc với tần suất không ngừng nghỉ nên rất là mệt mỏi nên lâu lâu mới điện cho cô bé một lần,dù vậy dì Trâm vẫn rất lo lắng đành “chăm sóc bằng miệng”,lần nào điện cũng dặn dò kĩ lưỡng từng li từng tí.Nhờ có sự chăm sóc chu đáo của các “đấng nam nhi” bên cạnh mà Sin đã khỏe hơn trước rất nhiều.
Nhưng có một điều Sin ao ước vậy mà họ vẫn không chịu đáp ứng làm cô bé càng khó hiểu và thắc mắc.
-Sao lại không cho em nhìn kiếng?_Sin tròn mắt hỏi.
Ron khẽ giật mình suýt làm đổ ly nước cam định đưa cho cô bé uống trên tay.Cậu cố giấu đivẻ lúng túng và đáp lại Sin bằng giọng...dọa nạt:
-Vì đang trong bệnh viện mà nếu em nhìn kiếng chắc chắn khi nhìn vào em sẽ thấy...tự hiểu đi hé,có khi nó còn ra bóp cổ em nữa đó!
-Nhưng em muốn nhìn,không biết vết thương trên mặt có sao không nữa..._Sin xịu mặt.
-Có sao đâu,mặt em vẫn dễ thương như thường_Ron nhún vai.
-Thật không?
-Em không tin lời anh hả?Không tin cứ hỏi mọi người ở đây xem,mọi người sẽ trả lời giống anh mà thôi.
-Vậy em ra hỏi Đình Quân và nguyên cả Dark luôn,họ mà trả lời khác anh em sẽ xử anh đầu tiên đó_Sin nói rồi tíu tít chạy ra ngoài.
...
1’ sau cô bé chạy lại vào trong,miệng toe toét cười.
-Đình Quân cũng nói giống anh,em vẫn dễ thương như thường,hehe.
-Đồ ngốc,tất nhiên là vậy rồi_Ron phì cười,xoađầu cô bé -Ngủ đi,chiều tối anh dắt đi ăn kem.
-Hứa đó,mà em cũng buồn ngủ rồi_Sin ngáp dài rồi nằm xuống giường,Ron đưa tay kéo chăn lên cho cô bé rồi cũng đi ra.
...
Thấy Ron thất thiểu bước ra Đình Quân cũng hiểu có chuyện gì đã xảy ra.
-Chị hai mới chạy ra hỏi mặt có dễ thương như lời anh nói không.Chị ấy lại thắc mắc vụ không cho xem kiếng hả anh?
Ron thở nhẹ,đôi mắt đượm buồn.
-Ừ.
-Không thể giấu mãi được,cũng phải có lúc chị ấy thấy gương mặt của mình.
-Tới lúc đó hẳn tính,giờ giấu bao nhiêu được thìcứ giấu_Ron ngả người ra sau,đôi mắt mệt mỏi nhắm lại.
Đình Quân nhìn Ron,nhìn vào căn phòng Sin đang nằm trong đó.Chưa bao giờ cậu thấy Ron lo lắng và mệt mỏi vì phải giấu diếm không cho Sin thấy khuôn mặt như lúc này.Thỉnh thoảng cô bé lại hỏi như vậy và mọi chuyện cứ lặp lại.Cậu trả lời đều y nhau và cậu nhóc kêu Sin đi ngủ sau đó lại ra ngoài.
Quân thở dài,các bác sĩ đều nói vết thương ấy sâu và dài,lại nhiễm trùng không đưa đi ngay nên cơ hội để khuôn mặt trở lại như trước là rất mong manh.Con trai thường sĩ diện rất cao mà thiếu gia như Ron lại càng cao hơn nữa nên cậu nhóc đã phải nhờ tới quản gia của nhà cậu nhóc đến để nhờ bác sĩ,y tá và những người trong bệnh viện đừng nói ra vụ này,nếu Sin có hứng lên “túm áo” một ai đó trong bệnh viện thìcứ cười tươi và nói không có gì cả.May mắn là Sin chỉ nằm ở trong phòng xem tivi hoặc lấy Ipad của Ron chơi game hoặc xem các video canhạc,tin tức,...Đôi khi cô bé chán mấy trò tiêu khiển ở trên thì Ron dắt đi chơi.
Nói chung không chỉ riêng Ron mà Đình Quân và mọi người trong Dark đều tìm cách để cho Sin lúc nào cũng vui cười,không nhớ đến và không muốn nhìn kiếng là được!
4h chiều...
Sin choàng tỉnh dậy,cô bé nhíu mày vì đột nhiênthấy quên cái gì đó quan trọng mà không tài nào nhớ được.Đang vò đầu bức tóc xem mình quên cái gì thì điện thoại vang lên.
-[Bạn ác tới nổi không tiễn mình lần cuối luôn hả Sin?]_tiếng Hải Phong vang lên đầy trách móc.
-Hở?Tiễn lần cuối??
-[Chứ gì,đừng nói bạn quên rồi nha]
Sin giật mình.Đúng rồi,hôm nay là ngày Đình Quân lên máy bay sang Ý.
-Bạn đợi chút,mình đến ngay đây!
Cô bé hốt hoảng lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài(vì đồ trong bệnh viện khá là dễ thương nên chẳng cần thay làm gì ^^).
-Gì mà vội thế?_Ron ngạc nhiên.
-Anh chở em ra sân bay tiễn Hải Phong nha,sáng giờ em quên mất việc này.
-Ừm.
.......................
Hải Phong ngó nghiêng nhìn xung quanh đợi Sin,một hồi thấy cô bé đang níu tay Ron hớt hải chạy đến thì cậu vẫy vẫy tay gọi to.
-Mình ở đây này.
-Không nhờ bạn điện là mình quên mất,xin lỗi nha_Sin cười.
-Không sao,cậu cũng có hứng đến tiễn tôi nữa ư,Ron?
-Tôi chở Sin đến đây thôi,đừng hiều lầm_Ron nhún vai nói.
-Ron ơi là Ron,cậu vẫn như ngày nào chẳng thay đổi tí gì cả_Hải Phong trêu chọc.
-Không thèm chấp loại người như cậu_Ron khoanh tay,nhướng mày nói.
Hải Phong chợt ôm Sin,thật chặt,cậu thật chẳng muốn rời xa cô bé đáng yêu này chút nào nhưng cậu vẫn quyết định sẽ bảo lưu kết quả học tập của mình và đi du lịch ở một vài nước chừng vài tháng và sau đó là tiếp tục chương trình học của mình ở nước ngoài.Có thểlà một hai năm,hai ba năm hoặc lâu hơn thế,chừng nào Hải Phong cảm thấy quên được Sin thì cậu mới về,có khi phải đến lúc cả hai người họ tổ chức đám cưới với nhau rồi Phong về luôn ấy chứ!
-Sin hứa với tớ một điều nhé!
-Nói đi.
-Bạn hãy hứa với mình rằng dù có gặp bất kể chuyện gì trắc trở bạn vẫn phải vượt qua được tất cả và sống thật tốt.Và bạn hãy biết rằng bạn rất rất xinh đẹp dễ thương dù ở bất kì hoàn cảnh nào.Hứa với mình,nhé!_Hải Phong buông Sin ra.
-Mình hứa,móc ngoéo nhé_Sin đưa ngón tay út của mình ra.
Phong cười tươi rồi cũng đưa ngón út ra.
-Nói giữ lời nhé!
Tiếng một người phát trên loa thông báo đã đếngiờ khởi hành chuyến bay từ Việt Nam sang Ý.
Trước khi đi Phong còn thơm vào má Sin một cái rồi chạy thật nhanh mắc công Ron lại rượt cậu đánh cho...khỏi đi du lịch.
-Tạm biệt Ron và Sin yêu dấu nhé,lúc tớ về nhất định phải có một đứa bé cho tớ ẩm đấy.Nhớ là hai người và đứa con tương lai phải sống tốt thật tốt nha.Ta về mà thấy hai ngươi mỗi người một nẻo là chết với ta nghe chưa_Phong quay ra sau vừa cười vừa nói không để ý đường nên đã đâm sầm vào một cô gái đang vội lên máy bay.
Sin đỏ mặt,còn Ron thì thoáng cười vì anh bạn nhí nhố của mình.
Vậy là Phong đã đi,đi thật xa mà chẳng biết ngày nào sẽ trở về.Sin sẽ nhớ cậu rất nhiều,cólẽ Ron cũng vậy...
Ít người biết đến Hải Phong ở vị trí một thiếu gia danh giá với số tài sản kếch xù như Ron,Phong sống kín đáo và luôn luôn xây dựng hình tượng một cậu nhóc 16 tuổi bình thường như mọi cậu nhóc khác.Cậu thích như vậy!
Một điều nữa là Hải Phong và Ron trước đây đãtừng có khoản thời gian làm bạn rất thân với nhau nhưng vì một xung đột nhỏ nên tình bạn ấyđã rạn nứt.
Và một điều bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng nữa là...
.
.
.
.
Phong trước đây là lĩnh vương,thủ lĩnh JC khét tiếng!
Chap 54: Trong cái rủi có cái hên.
-Em muốn đi ăn kem_Sin ngước nhìn Ron.
-Trở lại bệnh viện cái đã.
-Làm gì chứ?
-Em không nhớ hôm nay là ngày thay băng hả?
-Lần nào thay băng cũng vừa đau vừa nhức,chán lắm.Đau vậy còn tinh thần đâu mà chơi_Sin phụng phịu.
-Chịu đau chút đi,còn hai lần nữa là xong rồi,lúc em xuất viện muốn đi khắp cả trái đất anh cũng dắt_Ron mỉm cười xoa đầu Sin-Còn giờ thì quay về thay băng đi cô nương.
...................
Trước khi vào phòng bác sĩ để thay băng thì các y tá đã che rèm kín hết,mấy tấm kiếng cũng được gỡ xuống tránh trường hợp Sin nhìn thấy.
Ron và Đình Quân phải cố thuyết phục mãi cô bé mới chịu đi,lần nào đi thay băng vừa mới bước vào phòng đã thấy không khí u ám không lúc nào bác sĩ mở rèm ra cả.Tuy bà ấy và các y tá không làm gì Sin cả thậm chí còn làm rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ hơn những bệnh nhân khác nhưng Sin vẫn không thích vào đó.
...
Đứng ngập ngừng trước cửa phòng bác sĩ mà Sin vẫn không dám bước thêm bước vào đó nữa.Lần nào đi thay băng cũng vậy,Đình Quân và Ron phải năn nỉ,thuyết phục rồi dọa nạt cô bé mới chịu vào.Lần này cũng không ngoại lệ.
-Vào đi,chờ gì nữa_Ron giục.
-...Ờ...thì từ từ..._giọng Sin run run,cô bé nhắm mắt rồi đẩy cửa bước từng bước một vào.
Bác sĩ thấy Sin thì cười hiền hậu chào cô bé,rồibà đẩy gọng kính của mình lên nhìn các vết thương của cô bé.
-Xem ra cháu đỡ hơn nhiều rồi,gần xuất viện được rồi đây!
-Dạ,nhớ làm nhẹ thôi nha bác sĩ.
...
Đang ngồi thay miếng băng cuối cùng,trong lúcngồi không đâm ra chán thì Sin mới ngước đầu nhìn qua lại căn phòng.Chợt Sin nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong tấm kính cửa sổ tuy không rõ lắm nhưng là một khuôn mặt với vết sẹo dài bên má.
-Á Á Á Á_cô bé tái mặt,hét thật to.
Tiếng hét làm kinh động bác sĩ và mấy cô y tá.Ron cũng hoảng hốt đẩy cửa vào.
-Khuôn mặt...mặt...._Sin run run chỉ tay về phía tấm kính.
Vị bác sĩ như biết chuyện,nhìn cô y tá đầy tức giận vì đã sơ xuất kéo không kĩ tấm rèm để hở ra một khoảng.
Cô y tá luống cuống chạy đến kéo tấm rèm cửalại.
Sin sợ hãi tim đập thình thịch và khóc thét lên vì trông cô bé trong tấm kính cửa sổ không khác gì...Triệu Vy trong Họa Bì 2!
Ron ôm chầm lấy cô bé,vỗ vỗ vai an ủi và cố tìm lý do để cho cô bé tin là mặt mình không bị gì cả.
-Mặt em có bị làm sao đâu,chẳng qua đó là vếtố trên cửa kính nên mới nhìn ra vậy thôi.Đừng khóc nữa nha.
-Dạ đúng rồi,tại phòng này lâu quá không rửa kính cửa sổ nên mới bị cả một vết ố như thế này,đôi khi mấy cô y tá nhìn vào cũng giật mìnhnữa đấy_bác sĩ cười trừ “chữa cháy”.
-Vậy bác sĩ thay băng rồi phải không,tôi có thểdắt đi được rồi chứ?_Ron đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn bác sĩ và mấy y tá rồi cùng Sin đi ra khỏi phòng.
...
Bước ra khỏi cửa Sin đã chạy ào đến phòng bệnh.Cô bé vẫn còn khóc tuy đã nghe những lờitrấn an từ bác sĩ.
Ron ngồi xuống bên cạnh,nhẹ nhàng nói:
-Hay đi ăn kem đi,em muốn ăn bao nhiêu cũng được.
-Mặt em xấu lắm hả?mặt em có thẹo thật ư?_Sin nói trong tiếng nấc.
-Làm gì có,chẳng lẽ em không tin lời của mọi người sao?chẳng phải hôm nay anh đã hứa sẽ dắt em đi ăn kem vậy mà bây giờ em ngồi khócsướt mướt ở đây thì sao mà anh thực hiện lời hứa được_Ron đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt đang rơi lã chã trên khuôn mặt cô bé.
...
Hồi lâu im lặng,Sin mới khẽ nắm lấy cánh tay Ron.Nói:
-Em muốn ăn kem chocolate,vani.Muốn đi công viên trò chơi và muốn xem phim,nói chung là muốn đi tất!Nhưng em muốn đi cùng mọi người.
-Ok,anh sẽ dắt em đi bất cứ chỗ nào em muốn,miễn sao Sin của anh vui là được_Ron cười.
.................
Đình Quân và Long cũng đi theo,trong suốt những ngày đầu tiên gặp nhau Quân là người đãgiúp đỡ cho Sin nhiều nhất,Long cũng không kém cạnh.Họ đều dành một tình cảm đặc biệt cho chị hai và thủ lĩnh của mình.
Điểm đến đầu tiên là một tiệm kem nổi tiếng cực kì ngon.
Sin ngồi trong quán này mà nhớ đến Hải Phong,lúc đó cậu và Sin cũng đến chỗ này ăn cùng nhau sau đó thì bắt gặp Ron báo hại phải chạy thấy mồ vì sợ Ron đuổi theo.Cô bé mỉm cười,vậy mà mới đó cậu ấy đã sang nước ngoài.
-Nghĩ gì mà vui vậy chị_Long tròn mắt hỏi.
-100% là nghĩ đến cái bữa “luồng gió mát” hôm bữa.Đình Quân,cậu có nhớ không?_Ron xen vào,châm chọc.
-A,”luồng gió mát mang tên Sin”.Em còn nhớ y hôm đó thằng Kiên đã nghệch mặt ra không hiểu gió thiên nhiên từ đâu luồng vào nữa_Đình Quân cũng “xía” vào chọc cô bé cùng cậu nhóc.
Rồi ba người cười phá lên,riêng cô bé thì ngượng nghịu gãi gãi đầu thắc mắc.
-Sao mọi người biết vậy??
-Sin mà,gì chứ em thì mấy đứa nó quá rành!
.............
Cả 4 người cùng đi với nhau đến tối mới về.Hên là tính cách Sin vốn mau quên và khôngchấp (hoặc không nhớ) đến chuyện cũ nên vụ “vết ố” hồi sáng cô bé đã quên bén đi nhờ buổi đi chơi hôm nay,chỉ cần làm cho Sin vui và không nghĩ ngợi là được. Chap 55: kẻ xuất hiện trong bóng đêm.
Xe Ron đang tiến vào cổng bệnh viện thì bị cả nhóm người bao vậy,tay lăm lăm mấy cây gậy bự chảng.Một tên đầu đàn lấy cái cây gõ gõ vào cửa kiếng.
-Thằng thủ lĩnh Dark bước ra đây!
-Đi chơi còn không yên với đám cu hồn này_Long bực mình,lẩm bẩm trong miệng.
Sin hoảng sợ,ngước nhìn Ron.
-Long dắt Sin vào trước đi,một mình tôi với Đình Quân đủ rồi.Còn Sin nhớ vào rồi ngủ liền đi,anh vô mà còn thức là biết tay.
-Không được đâu anh,mình bị bao vây rồi,giờ mà ra khó mà dắt chị hai theo được.Tụi nó biết.
-Lúc tôi và anh Ron ra thì cứ tông thẳng vào tụinó,đứa nào không tránh thì chết.
Long gật đầu.
Ron và Đình Quân vừa mở cửa xe và bước ra thì cùng lúc Long đạp ga làm cả bọn ấy giật mình né sang một bên.
-Còn ai trong đó?_tên đầu đàn hất hàm hỏi.
-Tài xế,tới ông già mày còn kiếm chuyện nữa sao?người mày cần đang ở đây mày quan tâm tên tài xế ấy làm gì_Ron nhếch mép -Xông vào từng tên hay một lượt,nhanh rồi biến khỏi chỗ này!
..........................
Long đỗ xe ở ga ra rồi dắt nhanh Sin vào thang máy bệnh viện và lên phòng.
-Hay kêu người ra giúp họ đi,cả đám vậy..._Sin lo lắng.
-Không sao,cả đám đó là bọn tép riu thôi chị.Một mình anh Ron đủ tiếp rồi_Long cười.
-Ừm...vậy tôi đi ngủ nha,chừng nào Ron vào nhớ kêu nhé!
-Dạ,em ra ngoài.Chị ngủ ngon_Long bước ra rồi nhẹ đóng cửa lại.
Giờ cũng đã gần muộn,cơn buồn ngủ mau chóng ập đến Sin.
...................
1h khuya...
Sin choàng thức dậy,đột nhiên tim cô bé đập thình thịch mồ hôi vã ra như tắm.Nhìn xung,chợt cô bé cảm thấy hôm nay không khí uám lạ thường và có cái gì đó lạnh lạnh sống lưng,mở điện ra xem giờ thì thấy có 1 tin nhắn từ Ron.Ron nói hôm nay phải về nhà không ở bệnh viện được.
Sin vớ tay mở cái công tắc điện nhưng bị ai đó nắm lại.Cô bé hoảng hốt la toáng lên và tay chưa chạm tới công tắc điện thì nó đã tự mở,nhưng là công tắc đèn ngủ.Màu đèn phát rađỏ đỏ càng tăng thêm tính quái đản.
Sin quay mặt qua thì bắt gặp...Thùy Như ngồi kế bên.
Cô bé giật mình.Thùy Như ngước nhìn,khẽ nói bằng giọng nhẹ nhàng.
-Như đây,bạn làm gì mà sợ thế?
-Hả?bạn làm gì ở đây?làm mình cứ tưởng..._Sin thở phào nhẹ nhõm rồi vớ tay định mở cái công tắc đèn nhưng một lần nữa Thùy Như đã nắm lại.
-Đừng mở,mình thích thế này!
-Bạn vào đây hồi nào mình không biết luôn đó.
-Mình vào lâu rồi,lâu lắm rồi...
Sin cảm thấy hôm nay cô bạn có vẻ rùng rợn,ma quái.Đầu tóc để lòa xòa che cả khuôn mặt,giọng nói thì lạnh lẽo như người...cõi trên,hành động lại khó hiểu và nhẹ nhàng y chan...
-Hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi.
-Trò gì?hôm nay bạn bị sao vậy?bạn làm mình sợ rồi đó_Sin trợn mắt.
Cô bé bắt đầu hoảng lên,mồ hôi vã ra vì Thùy Như đang từ từ tiến lại gần cô bé.
-Đã lâu rồi bạn không soi kiếng đúng không,hôm nay mình có đem đến này.Chúng ta cùng thi xem ai đẹp nhất nhé!
-Kiếng ư?soi vào giờ này?_Sin sờ sợ nhưng thật sự cũng lâu rồi cô bé không nhìn kiếng,không biết sau vết dao của Uyên Nhi khuôn mặt cô bé có bị gì không.Ron và các bác sĩ đều nói không sao nhưng cô bé chưa từng nhìn lại khuôn mặt mình hơn một tháng nay rồi.Sin rất tò mò và hồi hộp.
-Vậy mình đưa cái kiếng cho bạn nhé,chắc Ronkhông cho bạn soi chứ gì.Anh ấy ác thật đó_cô ta đưa tay lấy cái gương kế bên mình và đưa cho Sin.
CHAP 56: Cú sốc.
Sin đưa tay cầm tấm kiếng lên nhưng cô bé rút tay lại,Thùy Như nhíu mày.
-Không dám cầm thì để mình cầm dùm cho nhé!
Rồi cô ta đưa tấm kiếng ra trước mặt Sin.
-Á_cô bé thét lên.
Trong tấm kiếng là khuôn mặt Sin với nguyên một vết thẹo dài ngoằn lồi lõm.Sin không dám tin vào mắt mình nữa,khuôn mặt cô bé đây sao?sao nó lại trở nên thế này!!?
-Thấy gì chưa,mặt mày bây giờ nhìn chẳng khác nào một con quỉ đội lớp người.Thật kinh tởm_Thùy Như nhếch môi.
-Không,người trong kiếng không phải là mình,không...KHÔNG PHẢI!!
Và Thùy Như tiếp tục chế giễu Sin,cô ta hất cằm cô bé lên rồi dùng tay sờ vào vết sẹo ấy.
-Mày bây giờ trông thật là xấu xí.
Sin giận dữ hất tay Thùy Như ra rồi đẩy cô ta téxuống giường.Nhưng với việc đẩy nhẹ nhàng đóchẳng ăn thua gì,cô ta từ từ đứng lên rồi quơ lấytấm kiếng.
-Nhìn đi,nhìn cho kĩ khuôn mặt mày đi.Đây là cái giá của mày đó con khốn,tại mày,tại mày và con ngu ngốc Uyên Nhi ấy đã hại nhà tao,tạimày đã làm cho những người thân của tao phải xa lánh tao.Tao không có hại mày đêm hôm đó,là con kia mày biết không,vậy mà mày đã nói gì với Ron để anh ta đến tận nhà tao đòi đuổi cả nhà tao.Chính vì vậy mà ba tao đã lên cơn đau tim mà chết,ông ấy đã chết rồi.CHẾT RỒI MÀY CÓ BIẾT KHÔNG?_Thùy Như gào lên.
-Ba...ba bạn đã...
-Ừ,ông ấy chết rồi.Trong khi tao đau khổ vì mất người thân thì mày lại ở đây hưởng thụ cái thứ tình yêu chết tiệt ấy của mày.Mày là đồ độcác!
Sin như á khẩu không nói được tiếng nào,cô bé chỉ hướng đôi mắt sợ sệt run rẩy về phía Như làm cho cô ta càng thêm phẫn nộ.
-Mày biết cái tên Sin của mày có ý nghĩa gì không?Hahaha,Sin là tội lỗi đấy,từ lúc sinh ra và lớn lên mày đều không mang đến cho người ta bất cứ thứ gì tốt đẹp cả.Cũng tại mày mà ba****** phải chết,làm cho bé Yum không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ.Và giờ thì tới ba tao,sao bất cứ ai gần mày cũng đều phảichết vậy?ông ấy thậm chí còn ít khi nói chuyện với mày mà cũng bị mày gián tiếp hại,người kếtiếp không lẽ là tao ư?Mà ông trời cũng thương tao,vì những lỗi lầm của mày nên bây giờ mày phải hứng một vết sẹo xấu xí đến vậy,mày nghĩvới vết sẹo này Ron sẽ yêu mày như trước sao?rồi một ngày nào đó anh ta sẽ hắt hủi,chê bai mày thôi.Vấn đề chỉ là thời gian thôi Sin ạ!
Và Thùy Như bước ra khỏi phòng.Nhưng khi nắm tay vào chốt cửa,cô ta lại nói câu cuối cùng:
-À mà quên,mọi chuyện trước đây đều do tao sắp đặt cả,tao đã hại mày đó.Vậy mà đứa ngu ngốc như mày vẫn tin và còn xem tao là bạn cơđấy,đúng là ngờ nghệch!!_và cô ta ghé sát vào tai cô bé -Mày là một con bé xấu xí và tội lỗi.
Rồi cô ta cất lên tiếng cười man rợ.
Thùy Như bây giờ chẳng khác gì một người điên cả,do cú sốc từ người thân mà cô ta đã trở nên như vậy.Cô ta cứ cho rằng Sin là người đã kêu Ron đến tính sổ chuyện Sin bị đánh và làm cho cả gia đình cô ta phải tan nát,bị người thân xa lánh,chê cười.
...
Sin ngồi co ro ở góc giường sợ hãi,run rẩy.Cô bé không thể tin được nữa,tiếng cười và những lời nói đáng sợ ấy cứ hiện ra văng vẳng trong đầu cô bé.
Bấy lâu nay Sin không dám nhìn kiếng vì sợ khi phải nhìn vào khuôn mặt mình chứ không sợ manhư lời dọa nạt của Ron.Sin không dám đối mặt với nó,thà cứ sống mà không thấy mình trong kiếng còn hơn phải sống trong đau khổ,Sin đã chối bỏ nó và chẳng thèm nhìn mình trong kiếng vì sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt có sẹo,Sin không muốn biết khuôn mặt mình ra sao sau cái lần Uyên Nhi rạch mặt cô bé.Vậy mà Thùy Như đã xuất hiện ngay tối hôm nay và bắt buộc Sin phải nhìn thấy,dù có xấu đẹp gì.Cũng phải chấp nhận..
Cô bé đưa tay lấy tấm kiếng và một lần nữa,lại nhìn vào khuôn mặt mình.
-Đây là mình sao?Ừ đúng rồi,đây là mình mà.Mình cũng hại ba mẹ phải chết vì tính cố chấp bướng bỉnh.
Sin đưa tay sờ lấy khuôn mặt mình trong kiếng.
-Sin à mày đã hại họ đấy,nhớ cho kĩ nhé,mày đã hại họ phải chết.Và giờ mày sẽ trả giá bằngkhuôn mặt này,mày thật là xấu nha Sin.Rồi Ron cũng sẽ bỏ mày thôi,hahaha_Sin lầm bầm rồi cười một mình.
Cô bé cứ ngồi đó nhìn vào cái kiếng lầm bầm vàcười như vậy..
CHAP 57
Ánh sáng hắt vào khe nức của cánh cửa gỗ trong một căn nhà hoang chiếu thẳng vào khuôn mặt làm Ron và Đình Quân nheo mắt lại vì chói.
Quân đưa mắt nhìn xung quanh,họ đang ở đâu thế này.Một căn nhà hoang ư?Sao lại ở đây chứ?
Đêm hôm qua...đúng rồi đêm hôm qua Ron và Đình Quân bị đám người đó đánh lén sau đầu bằng cây gỗ và hai người bất tỉnh nhân sự vì cú đánh quá mạnh,ngoài ra thì bọn ấy không động chạm gì thêm đến hai người cả.
-Chết tiệt,mắc bẫy rồi_Ron gầm lên.
Cậu nhóc đút tay vào túi định lấy điện thoại ra nhưng...nó đã biến mất!
-Ơ...cái điện thoại_Đình Quân trợn mắt.
-Còn ơ ớ gì nữa,điện cho tụi nó đến đây nhanh lên.
Đình Quân gật gật đầu rồi cũng lấy điện thoại mình ra.Cậu điện cho Long nhưng mãi mà Long vẫn không bắt máy vậy là Quân chuyển sang điện cho người khác.
-[Alo,chuyện gì thế anh?]
-Có biết cái nhà gỗ bỏ hoang ngoài ngoại ô thành phố không?
-[Ưm...à,cái nhà gỗ gần đồng cỏ lau đúng không ạ?]
Đình Quân mở cánh cửa ra và nhìn ra ngoài để xác định xem có phải không.
-Ừ,đến đây nhanh!
...
Một lúc sau thì một vài người đàn em cùng hai ba chiếc mô tô đến,họ thắc mắc không hiểu Ron và Đình Quân làm quái gì mà phải nằm ở đây,lại không có xe nhưng không dám hỏi vì thấy Ron đang “đằng đằng sát khí”.
.................
Hai người chạy nhanh vào bệnh viện đến phòngSin,vừa mới bước đến đã thấy Long nằm sóng soài dưới đất.Như hiểu ra chuyện gì Ron đẩy nhanh cửa phòng bước vào còn Đình Quân đứngở ngoài để kêu Long tỉnh và hỏi chuyện.
...
Cậu nhóc thở phào vì Sin vẫn bình an vô sự vẫn còn ở đây,nhưng trên tay cô bé...là TẤM KIẾNG.
Ron giật mình.Hỏi:
-Em...ai đã đưa cho em vậy?
Sin ngước lên đưa đôi mắt vô hồn nhìn Ron.Mộtgiây sau cô bé lại trở về hình dáng cũ,ngồi co ro trong một góc giường và ngước xuống nhìn chằm chằm vào tấm kiếng.
Cậu nhóc bước đến và giật tấm kiếng từ trên tay cô bé.
-Anh hỏi ai đã đưa cho em cái này,sao không nói!!?_Ron quát.
-...
Sin vẫn im lặng và lại ngước lên nhìn Ron.
-Sao lại giấu?_Sin hét lên rồi quăng thẳng tấm kiếng đang cầm trên tay vào đầu cậu nhóc phátra một tiếng “xoảng” chói tai.Tấm kiếng vỡ nát ra từng mảnh..
Và...
Một giọt,rồi hai giọt.Máu cứ thi nhau chảy dài xuống má,Ron không né..Vì cậu nhóc nghĩ mìnhxứng đáng như vậy vì đã giấu Sin không cho cô bé biết khuôn mặt mình.
Mặc kệ cái đầu đang chảy máu,Ron bước đến giường và ôm chặt lấy cô bé.
-Anh xin lỗi.
Nghe tiếng động phát ra từ trong phòng Đình Quân và Long (đã tỉnh) lập tức chạy vào.Cả haiđều ngỡ ngàng khi thấy máu trên đầu Ron không ngừng chảy,chảy ướt đẫm cả một bờ vai của Sin.Và tấm kiếng đã vỡ tan tành thành từng mảnh nằm trên sàn.
-Anh Ron,đầu anh..._Long sửng sốt kêu lên.
Sin nhíu mày rồi đột nhiên đẩy mạnh Ron ra và hét lên:
-Biến đi,biến hết đi!!
-Sin...
Rồi cô bé quơ lấy cái bình hoa để trên bàn gần giường và ném thẳng vào Ron,may mà Đình Quân kịp đưa tay kéo Ron né sang một bên,không thôi cậu nhóc lại hứng thêm một bình hoa nữa.Rồi tiếp tục Sin lại cầm lấy bất cứthứ gì gần mình mà ném vào hướng cả ba ngườivà lại hét lên:
-Đã bảo biến hết đi mà,phiền phức quá!!
Ron định lại bước đến bất chấp Sin đang trong tình trạng không làm chủ được mình.
-Anh để chị hai yên tĩnh đi,đừng làm phiền nữa.Chắc chị ấy đang sốc lắm.
-Phải rồi ạ,ra ngoài đi anh.Có gì mình sẽ nói chuyện sau mà_Long đồng tình.
Hàng mi dày rậm của Ron run run lên nhìn cô bé.Long và Quân nói phải,đây là lúc để Sin được yên tĩnh..
............................
Cậu nhóc đã đến chỗ bác sĩ để băng bó vết thương ở đầu,trong khi chờ đợi Đình Quân đã hỏi chuyện xảy ra hôm qua.
-Sao sáng ra cậu đã nằm chỏng chơ trên sàn vậy?_Đình Quân hỏi.
-Hôm qua khoảng chừng 12h mấy tự nhiên em bị ai đó dùng khăn có tẩm thuốc mê bịt chặt vào miệng,chắc có lẽ là con gái vì hành động rất nhẹ nhàng,lực cũng không mạnh nhưng có lẽ thuốc mê ấy là loại mạnh nên em đã bất tỉnhngay sau đó_Long kể.
Quân nhíu mày,chắc chắn đây là một cái bẫy do ai đó sắp đặt ra nhằm hại Sin.Ron và Đình Quân cũng bị bọn đó làm cho bất tỉnh và được đưa đến ngôi nhà hoang trong khi đó Long chỉ ở có bệnh viện một mình,thừa cơ hội một kẻ khác(hoặc chủ mưu) cũng làm cho Long bất tỉnh.Sáng hôm sau thì thấy Sin đang cầm khư khư tấm kiếng,hành động và tính cách khác hẳnmọi ngày chắc chắn kẻ muốn hại cô bé không phải là một tay vừa,chắc chắn người đó phải rất hiểu mọi đường đi nước bước của tất cả những người xung quanh Sin.Nhưng kẻ đó là ai thì Đình Quân và Long thể nghĩ ra!
CHAP 58: Nhà mới.
Ron biết chắc người hại là ai nhưng khi Ron cho người đến nhà Thùy Như cửa lại đóng im ỉm,hỏi mấy người hàng xóm xung quanh thì họ nói nhà cô đã dọn đi cũng hơn một tháng rồi.Từ ngày ba Như chết đến giờ mẹ Thùy Như đã bỏ ra nước ngoài còn cô ta trở nên rất lạ lùng,hành động lại kì quặc lắm lúc những hàng xóm bên cạnh lại nghe thấy tiếng la hét cùng những tiếng cười man rợ phát ra từ trong căn nhà ấy.Một người hàng xóm kế bên nhà Thùy Như kể lại với vẻ mặt hoang mang tột cùng.Họ còn cho rằng cô đã hóa điên kể từ ngày gia đìnhphá sản,ba mất,mẹ cũng bỏ cô ở lại và phải chịu sự xa lánh của người thân.Không trở nên điên mới là lạ.
.....................
Mấy người đàn em kể lại cho Ron nghe,với những “tội danh” cô ta đã gây cho Sin đáng lí raRon quyết tìm ra cô ta và truy cứu đến cùng nhưng cậu nhóc nghĩ cô ta đang phải chịu sự trừng phạt của ông trời,như vậy đã là quá đủ rồi.
...
Sin hôm nay được xuất viện.Tình trạng của cô bé chẳng khá khẩm gì,vẫn không nói câu nào nhưng Sin đã không “quá khích” như ngày hôm kia nữa.
Ông Nhân (ba Ron) đã biết chuyện cậu nhóc cóbạn gái,ông không cấm cản mà lại vui mừng ramặt vì cuối cùng cũng có người “trị” được thằng con “ác quỉ” của mình.Thậm chí ông còn kêu Ron dắt Sin về nhà để tiện lo cho cô bé khi ông biết tình trạng của cô bé hiện giờ.Cậu nhócban đầu cũng nhăn mày nhăn mặt không đồng ý,nhưng người quản gia trong nhà đã tư vấn cho Ron và nói nếu không ở bên Sin 24/24 có khi cô bé sẽ làm chuyện dại dột không chừng.Ông Nhân và quản gia là “một phe” nên tất nhiên ông ấy sẽ thuyết phục hộ ông Nhân,nói trúng vào nỗi lo lắng của Ron tất nhiên hiệu quả đến 99,9% và cuối cùng Ron cũng đồng ý với điều kiện là phải cho bé Yum ởcùng.Và chắc mẩm phải có sự đồng ý của Sin mới có thể dắt về được (cậu nhóc tiếp nhận cậu trả lời theo cách “im lặng là đồng ý”!)
...
Xe đỗ xịch trước cổng của căn biệt thự to lớn màu xám có kiến trúc cổ điển theo phong cách phương tây.
Ông Hoàng đã ngồi ở ghế sô pha chờ sẵn.Khi thấy hai người bước vào thì ông ấy định nhảy bổ vào ôm Sin,may là Ron đã kịp chặn lại.
-Ba,cư xử chừng mực dùm con cái,đây không phải như bên châu âu đâu nha_Ron nhăn mặt.
-Just kidding,just kidding_ông Nhân phẩy tay -Đây là Sin,con dâu tương lai của ta phải khôngnhỉ?Nào lại đây,lại đây uống tách trà với ta nhé!_ông kéo tay cô bé đến ngồi xuống ghế sô pha.
-Sin cần nghỉ ngơi,ba đừng “dụ dỗ” cô ấy nữa được không!_Ron la lên.
-Thôi thôi,không thích thì không đùa nữa.Quản gia dắt con dâu của ta lên phòng mới đi,trên đócó bé Yum nữa đấy.
-Dạ.
.......................
-Con làm gì mà để con bé có cái sẹo bự tổ chảng vậy?_ông Nhân nhíu mày.
-Sự cố ngoài ý muốn,tại lúc đó con đến trễ nếukhông cô ấy sẽ không bị vậy_giọng Ron chùn xuống.
-Ở Anh có một bác sĩ thẩm mĩ nổi tiếng về việc xóa sẹo,để mai ba liên lạc với ông ấy.
-Khoan,ba gấp vậy.Đợi một thời gian cái đã.
-Trời,không lẽ việc này cũng đợi ngày tốt mới làm hả con trai?_ông Nhân trợn mắt.
-Không,ý con muốn là đợi cô ấy tạm chấp nhậncú sốc này để còn nói chuyện về vụ phẫu thuật.Chứ làm gấp thế này mà ngay lúc suy nghĩ không thông Sin sẽ nghĩ con chê nên mới muốn đi phẫu thuật liền thế này thì tiêu.
-Ờ,cũng đúng.Vậy chừng nào con thấy ổn rồi điện cho ba,giờ ba phải đi kí hợp đồng cùng mấy đối tác làm ăn.
......................
Bé Yum thấy chị mình bị cái sẹo lớn trên mặt như vậy ban đầu Yum đã khóc nấc lên vì thươngchị.Sin ngước nhìn hồi lâu rồi đưa tay xoa đầu bé Yum.
Ron cùng lúc đẩy cửa bước vào thì thấy,những tưởng Sin sẽ thốt ra câu nào đó nhưng không.Cô bé đã rụt tay lại.Nhưng ít ra cô bé đã có chút phản ứng khi gặp em mình.
Sin ngồi trên cái ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo,vẫn ngồi co ro không nói gì như vậy.Tim Ron đau lắm,như vỡ nát ra thành từng mảnh.Sin hồn nhiên yêu đời ngày nào nay trở thành một người ít nói,một người mang một nỗibuồn bất tận...
CHAP 59: Quyết định.
Dì đã trở về gần ba tháng nay vì đã hết việc,khi biết cháu gái của mình bị như thế này,dì đã rất buồn và yêu cầu chuyển Sin cùng bé Yum về nhà để tiện chăm sóc,dù sao con gái với con gái cũng dễ dàng nói chuyện và tâm sự với nhau hơn.
Lúc này tình trạng của cô bé đã khá khẩm hơn hẳn nhờ những tình cảm của mọi người dành cho cô bé và những nổ lực “vì một ngày mai tươi sáng” để đưa Sin trở về như trước đây.
Mặc dù vẫn còn mặc cảm đôi chút về vết sẹo của mình nhưng Sin đã chịu nói chuyện với mọi người,ít thôi nhưng cô bé đôi khi cũng mỉm cười nhẹ vì một chuyện vui nào đó.
Coi như đã thành công được phân nửa rồi.
...
Sin ngồi đu đưa trên ghế xích đu sau vườn cùngbé Yum,bé Yum ngồi huyên thuyên mãi về một cô bạn mới chuyển đến lớp mẫu giáo chung với mình.Nào là bạn ấy dễ thương lắm,hay cho kẹo Yum ăn và chơi đùa cùng Yum,...blah blah blah.Hẳn là Yum đã có...cảm tình với cô bạn dễ thương này rồi,đây gọi là...tình yêu của trẻ con hay còn gọi bằng nít quỉ đây mà! =]]
Câu chuyện “tình yêu” ấy của Yum khiến Sin phải bật cười.
-Xem ra Sin đã khá hơn hồi trước rồi nhỉ?_dì Trâm tay cầm hai ly cacao mỉm cười bước ra -Cacao nóng hổi cho hai chị em đây.
Sin và bé Yum đón lấy ly cacao cùng đồng thanh,nhưng tiếng Yum hớn hở và lớn hơn tiếng cô bé.
-Cảm ơn dì.
Thế là Yum có được thêm một “khán giả” ngồi nghe mình kể chuyện,vậy là nhóc ấy lại nhảy bổ lên người dì Trâm và lại tiếp tục nói về cô bạn ấy.
-Quỉ quá,học cái tính yêu sớm này từ cô chị chứ không ai hết!_dì Trâm cốc nhẹ đầu bé Yum một cái.
-A,đau dì_nhóc xịu mặt.
Ron từ đâu lù lù xuất hiện sau lưng Sin,cậu nhóc ra ám hiệu im lặng đừng “thông báo”.
-GIẬT MÌNH NÈ!!_Ron hét lên.
Sin hết hồn làm đổ cả ly cacao trên tay xuống,cô bé nhăn nhăn mặt quay qua lườm kẻ đã hại mình rồi nói:
-Đổ hết ly cacao ngon lành rồi.
-Xin lỗi,hay anh dắt em đi mua ly mới hé_Ron cười.
-Kh...
-Đi,chị ấy đi đó anh,anh dắt đi nhanh đi_bé Yum nhảy vào chặn họng Sin lại.
-Ơ...chị nói là khô...
-Đi,nó đi đó.Để dì vào lấy áo khoác rồi hai đứa muốn đi đâu thì đi_kế tiếp là dì Trâm,dường như hai người ấy chẳng cho cô bé có một cơ hộinào để mà từ chối!
Bé Yum kéo cô bé vào trong nhà để thay đồ chuẩn bị đi chơi.Còn dì Trâm ở lại.
-Cậu quyết định hôm nay sẽ nói ư?
Ron gật đầu.
-Vậy thì ráng lựa lời để mà nói,hay để dì nói cho.Dù sao vẫn dễ nói chuyện hơn mà.
-Không đâu ạ,cháu muốn tự nói.(vì Sin xưng Trâm bằng dì nên Ron cũng xưng theo luôn)
-Ừ,vậy cũng được.
..................
Ron dắt cô bé đi mua ly cacao và cả hai ra bờ sông Sonus hóng gió.
-Anh có chuyện muốn nói...
Sin xoay qua,tròn mắt đáp:
-Ừm.
Chuyện này đúng là khó nói thật,Ron phải ngần ngừ một lúc sau mới thốt ra được bằng giọng ấp úng.
-Ba anh có quen một bác sĩ nổi tiếng...về phẫu thuật...có thể ông ấy sẽ giúp em chữa lành... vết sẹo của mình.
Sin trợn mắt.Cô bé từ khi bị vết sẹo này đã chưa từng dám mơ rằng nó sẽ được chữa khỏi vì vết sẹo ấy dài và lồi lõm.Sẹo nhỏ thì còn có cơ hội.Còn lớn như thế này...cơ hội rất mong manh khi có thể xóa được nó.
Cô bé không nói tiếng nào,suy nghĩ một hồi cô bé mới cất tiếng:
-Ngày mai,mai em trả lời cho anh biết.Còn giờ em muốn về.
Ron gật đầu.Cậu nhóc thở phào vì đã nói ra được.
.....................
Sau bữa cơm tối,Sin định lên phòng thì dì Trâm níu lại,dì kéo Sin đến ghế sô pha.
-Ron đã nói với con chưa?
-Ý dì nói là chuyện đó?...Cậu ấy đã nói rồi.
-Vậy...con có đồng ý?
-Con rất lo và hoang mang,con sợ...sẽ không thành công.
-Không thử sao biết,đây là cơ hội duy nhất cho con đó.
-Nhưng...
-Đừng nhưng nhị gì hết,con phải tin vào chính bản thân mình chứ!
-...
-Dì không bắt buộc con phải làm hay không,đó là quyền của con.Dì nghĩ là mai con sẽ cho Ronmột câu trả lời tốt nhất có thể!Thôi con lên phòng đi_dì Trâm mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
...
Vậy là Sin sẽ phải quyết định có hay không,thậtsự cô bé không mấy tin tưởng lắm về ca phẫu thuật này.
..............................
Ron đang ngồi ăn sáng thì điện thoại reo lên.
-[Em quyết định rồi]
-Vậy...em có đồng ý không?
-[...Thử một lần xem sao!]
-Ngay chiều nay anh sẽ mua vé máy bay,còn em chuẩn bị đồ đi nhé.Mai sáng anh đến đón em.
.................
Máy bay đã hạ cánh đến sân bay tại Anh,một chiếc ô tô chạy đến đưa hai người đến gặp ông bác sĩ ấy ngay lập tức vì ông ấy có rất nhiều việc bận,nhờ ông Nhân là chỗ quen biết với ông nên ông bác sĩ đã sắp xếp thời gian và dời lịch các bệnh nhân của mình để phẫu thuật cho cô bé.
Ron nắm tay Sin thật chặt trước khi vào phòng mổ.
-Cố lên,dù lần phẫu thuật này có thành công hay không thì em vẫn là Sin,cô bé luôn vui cườinhư ngày nào.Anh tin nhất định sẽ được_Ron mỉm cười,đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô bé.
Sin gật đầu rồi cũng cười thật tươi.
Tất cả niềm tin và hy vọng của mọi người đều đặt vào ca phẫu thuật lần này.Họ đều cầu nguyện và mong rằng sẽ thành công,Sin sẽ trở lại như trước.Dù có thế nào đi chăng nữa,thànhcông hay thất bại.Sin vẫn là Sin và mãi mãi như vậy! Tình Yêu Bất Diệt.
5 năm sau...
-Ok,chỉnh sửa đầu tóc và trang phục lần cuối làđược rồi nhé!
-Giờ mình mới nhận ra một điều..._Sin soi mình trong gương rồi gật gù.
-Điều gì hả??_Hoa Vân tròn mắt.
-Công nhận mặc đồ cô dâu thế này ngứa kinh khủng nhưng bù lại...nó rất là thoáng mát.Hehe_Sin cười nham nhở.
-Trời ạ,chưa thấy cô dâu nào mà như bạn_HoaVân lắc đầu.
“Cốc...cốc”
-Hai cô dâu đã chuẩn bị xong chưa?tới giờ rồi này_Hải Phong đứng ngoài nói vọng vào.
-Rồi anh,anh với Ron ra trước đi.
-Ừ,nhanh nhé!
Đồng hồ điểm 4h chiều,đã đến giờ cử hành hôn lễ mà hai nàng dâu trong đây mới cuống quýt lên mang giày cao gót,đeo trang sức vào cuối cùng là chỉnh trang lại tất cả và ngắm mình trong gương một lần nữa.
À,quên không nói với mọi người ca phẫu thuật của Sin đã thành công tốt đẹp.Thêm tin đặc biệt nữa:Hoa Vân là cô dâu của Hải Phong,cô bạn xinh đẹp mà cậu đã va phải 6 năm trước tại sân bay.Tình cờ Hoa Vân cũng đi cùng một chuyến bay và...ngồi kế bên Hải Phong đáng nói nhất nữa hai người lại học cùng một trường,cùng một lớp.Ban đầu họ rất ngạc nhiên vì không ngờ là có duyên đến vậy,dần dà Hải Phong và Hoa Vân bắt đầu nói chuyện với nhau và phát hiện rằng hai người rất hợp gu,vậy là họ đã trở thành bạn của nhau.Một thời gian dài sau Hoa Vân đã có tình cảm với Hải Phong,đêm sinh nhật cậu cô nàng đã quyếtđịnh “cọc đi tìm trâu”.Tỏ tình với Phong!
Phong rất bất ngờ,cậu tính rằng đêm nay cũng sẽ thổ lộ tình cảm với Hoa Vân vì không biết từ lúc nào Vân đã chiếm được trái tim của mình.Giờ đây,Hải Phong chỉ xem Sin là một cô bạn đáng yêu,thân thiết của mình.
...................
Bữa tiệc cưới hôm nay của hai cặp vợ chồng đáng yêu được tổ chức tại bãi biển xanh biếc ở Phú Quốc với sự tham dự của người thân và bạn bè.Không như những lời đồn thổi rầm rộ của báo chí về việc hai thiếu gia giàu có bật nhất Việt Nam sẽ tổ chức tiệc cưới sang trọng,huy hoàng ở một nơi cao cấp năm sao nào đó.Họ chỉ muốn một không gian đơn giản,không rườm rà nhưng cũng không kém phần lãng mạn.
Hai cô dâu xinh đẹp cầm bó hoa cưới từ từ bước đến hai chú rể khôi ngô,tuấn tú.Họ hân hoan trong niềm hạnh phúc,nắm chặt tay nhau cùng nói câu “con đồng ý” sau tiếng hỏi của Cha.
Hai cô dâu xinh đẹp cầm bó hoa cưới từ từ bước đến hai chú rể khôi ngô,tuấn tú.Họ mỉm cười hạnh phúc nắm chặt tay nhau cùng nói câu “con đồng ý” sau tiếng hỏi của cha.
...
Sin đã bật khóc vì giây phút hạnh phúc,đây sẽ là giây phút không thế nào quên của không chỉ riêng cô bé,Ron,Hải Phong và Hoa Vân mà cònlà của tất cả mọi người nơi đây.
Trải qua bao nhiêu thăng trầm,thử thách cuối cùng hai người đã có thể ở bên nhau.Sức mạnhcủa tình yêu quả thật rất lớn,nó đã giúp cho họ có thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua.Để sưởi ấm trái tim cho nhau,cùng thắp lên ngọn lửa tình yêu bất diệt.
...
-Sin_Ron gọi lớn khi cô bé đang cười nói vui vẻ cùng bạn bè.
Sin quay qua.Đôi mắt tròn xoe nhìn cậu nhóc.
-Anh yêu em.
-Em cũng yêu anh_Sin nở nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai.
Họ trau cho nhau một nụ hôn nồng cháy,nụ hônda diết ngọt ngào của tình yêu.
♥Hạnh phúc không tự đến với mọi người,mà hãy biết nắm bắt lấy nó.Cực điểm của hạnh phúc chính là một tình yêu bất diệt,bền vững để nắm tay nhau cùng bước đi trên đoạn đường tương lai còn dài phía trước♥
♫Đoạn kết chưa thực sự đã hết,đó chỉ mới là bắt đầu một kết thúc hoàn hảo mà thôi!♫
...End...