THIÊN TÌNH TRUỆN HAY VÀ ĐẦY Ý NGHĨA TRÁI TIM CHÀNG THỎ ĐẾ_HOT 2011. By: Hoàng Quách Tỉnh Yahoo: Situ_votinh2003 Email: Situvotinh.1989@Gmail.com 1. Tôi là LES 2. Những sợi len đan rối vào nhau. 3. Yêu cũng được, mà không yêu cũng không sao. 4. Gia đình - Người tình & Áo khoác. 5. Những cuộc tình chia lìa chầm chậm. 6. Vàng (Tráo đổi Sinh mệnh) 7. Khúc tình không tên. 8. Mong manh Ảo 9. Tình Ảo như Cánh Diều đang bay... 10. Chấm hết !?! 1 1. Rao bán trái tim 12. Ký họa tình yêu ************************************************ Tôi là một kẻ Vô Tâm, nhưng chính vì Vô Tâm nên không-thể-quên-được những gì đã Để Tâm. Truyện của KENG ... là cuộc sống ... là tình yêu, ... là những điều tôi tìm thấy! Yêu thương mong manh Mỗi chúng ta tồn tại đều có vô số cuộc đời liên hệ, song sợi dây nối giữa con người với nhau vốn dĩ rất lỏng lẽo. Ngày qua, còn yêu thương nồng đượm, có thể hôm nay đã ngoảnh mặt lạnh lùng bước về phía không nhau. Vàsự khỏa lấp lại càng khiến người ta cô đơn kiệt cùng. Giá như quá vãng được phủ lên bởi tấm màn trắng, để ta thanh thản với một hành trang nhẹ nhõm bước đi. Song đáng tiếc tất cả lại hỗn độn trong một trái tim cô độc đã nghiêng ngả sau bao cay đắng. Khổ đau, chua xót, thù hận của tình yêu thật khó có thể dễ dàng quên đi và ở đó không một ai thanh thản hơn ai. Ta thay màu mắt nhìn về cuộc đời, rời xa nguyên nghĩa thủa nào để trở thành một dị bản, như cái cách ta đã đổi thay suy nghĩ của mình về cuộc đời, về tình yêu, về hạnhphúc... Trong sự đối lập, tôi đã nấc lên từ âm điệu xót xa cho riêng mình: "Vì em là một dị bản nên anh chỉ có thể... yêu em bằng một cuộc tình... không hạnh phúc!". Nhưng tôi hiểu, ở đó cũng đã hiện diện bao yêu thương khờ dại và điên cuồng, để tôi kiểm chứng rằng trái tim mình đã thực sự đau. Vì yêu! Có những cuộc đời dần trở thành dị bản. Có những cuộc đời gạn lọc mình về vẻ nguyên sơ. Bởi những cuộc đời đó đang trôi, bằng trái tim đằng đẵng cô đơn... ___Hoàng Quách Tỉnh__ 1. Tôi là LES (Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình.) *** Chúng tôi khai sinh với cái tên thông dụng như tất cả mọi người. Nhưng trong câu chuyện này, hãy cứ coi Lyn, Ken, Yi là những tên gọi rất đỗi bình thường. Tôi là Les! Bạn trai tôi nói thế. Ít nhất là 3 lần. Nhưng tôi vẫn không tự cho mình là Les. Đơn thuần trong suy nghĩ của tôi, có lẽ nhịp sinh học đang chùng quá giới hạn, khiến cơ thể trở nên vô cảm. Con người cũng chỉ là một cỗ máy tự nhiên, đôi lúc phải trục trặc chứ! Nếu không thì "trường sinh bất lão" sẽ là chuyện bình thường như hàng ngày cứ phải ăn uống cả mớ động thực vật một cách tội nghiệp. động thực vật một cách tội nghiệp. Ken theo làm đuôi từ hồi tôi mới là sinh viên năm nhất. Ken hơn tôi 2 tuổi, học trước tôi 2 khoá, và dĩ nhiên ra trường trước tôi 2 năm. Nhưng ngày đấy tôi có nhiều vệ tinh quay mòng mòng quanh mình nên kiêu kỳ lắm.Cuối cùng hầu hết ly tâm khỏi tôi và rỉ tai nhau: "Nhở Lyn chảnh pà kố!". Còn mỗi Ken, kiên trì bên cạnh, lặng lẽ làm cái bóng của tôi. Đúng như giới sinh viên truyền tai: "Năm nhất kiêu, năm hai xiêu, năm ba yêu, năm cuối liều", tôi nhận lời yêu Ken vào giáng sinh năm đại học thứ 3. Khi đó Ken đã ra trường và đi làm được vài tháng, anh chững chạc hơn nhiều so với những cậu nhóc cố tỏ vẻ người lớn trong cùng trường tôi. Nói chung, tôi bị cưa đổ vì sự kiên trì và nhiệt tâm không hề nguội lạnh của Ken. Con gái bây giờ dễ tán mà, cứ nhẫn nại sẽ không bao giờ phải nhắc đến khái niệm "Công cốc". Vậy là tôi có người yêu. Người yêu đầu tiên là Ken. Ai cũng nói chúng tôi đẹp đôi, trai tài gái sắc. Ken không những giỏi giang mà còn rất đẹp trai, nhiều cô ngưỡng mộ lắm, song chẳng hiểu sao lại chỉ dành trọn tình cảm cho tôi. Hãnh diện! Tôi nghĩ mối tình đầu của mình long lanh như một giấc mơ. Và tôi nhủ sẽ cưới Ken làm chồng trong tương lai - Khi tôi ra trường và có việc làm ổn định. Cha mẹ tôi làm kinh doanh nên bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Nhà lại cách trường gần 15km, đi học phát mệt vì kẹt xe và nắng bụi. Năm cuối, tôi xin phép rời khỏi nhà, ở trọ gần trường để tiện việc thi cử. Thuê căn hộ chung cư nhỏ gọn ngay giữa thành phố và Ken tự nguyện hùn một nửa tiền. Anh thường xuyên có mặt trong căn hộ đi thuê của tôi. Có thể Ken và tôi đều là những người nghiêm túc nên đến gần lcú tôi ra trường mới bắt đầu làm chuyện người lớn lần đầu tiên. Ken rạng ngời, mãn nguyện ôm tôi trong long và dự trù về một đám cưới không xa. Vì trinh tiết của tôi đã hoàn toàn thuộc về anh. Nhà Ken cách căn hộ tôi thuê khoảng 10 phút chạy xe, nên anh thường xuyên đưa tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình. Mẹ Ken đã mất gần chục năm, chỉ còn lại cha là phó giám đốc một xí nghiệp nhà nước và một cô em gái tên Yi (giống y chang anh trai mình) kém tôi 1 tuổi. Nhà có 3 người, một người yêu tôi tha thiết, hai người còn lại đều rất quý mến tôi. Tôi nhìn thấy hạnh phúc dường như vô bờ bến. Tôi ra trường, làm quản lý nhân sự cho một công ty Hàn Quốc. Cuộc sống ổn định và bình an. Không trở về sống với cha *** tôi đã là một người trưởng thành. Tuy nhiên tôi vẫn ở căn hộ giữa trung tâm thành phố. Ken vẫn hùn một nửa tiền. Chúng tôi lên kế hoạch 1năm sau tổ chưc đám cưới. Quản lý con người là một việc cực khó, tôi gặp áp lực nặng nề từ những vị sếp khó tính người Hàn Quốc và gần 200 công nhân cứng đầu dưới xưởng sản xuất. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đuối kinh khủng. Tình yêu của tôi và Ken cứ bình thản trôi đi, không sóng gió và cũng không quá thăng hoa. Cho đến một hôm, sau hàng giờ vuốt ve, trò chuyện với nhau, Ken chạm tay xuống phía dưới và hỏi tôi một câu rất chi là lãng xẹt: - Thành phố cắt nước rồi phải không em? - Đâu có, nếu cắt phải có thong báo chứ! Tôi ban đầu chưa hiểu ý của Ken nên thản nhiên lạc chủ đề. Ken cười, dí tay lên trán tôi kêu: "Ngốc quá cơ!", thì mới chợt nhận ra tình trạng của mình, hoàn toàn khô cong, như con mực đã phơi qua cả mùa nắng đẹp. Ken là lữ khách trên sa mạc, anh khát. Tôi thì lại chẳng hề phả ra một chút hơi ẩm. Đùa nghịch rõ lâucũng chẳng có cách gì chữa khỏi cơn khát, chỉ khiến nó mệt mỏi và xìu xuống. Cuối cùng Ken nhìn tôi đầy yêu thương và giễu cợt một câu không ác ý: - Hay là em mắc bệnh Les rồi nhỉ? - Anh này! - tôi dài giọng nhõng nhẽo - Có lẽ Les thì em vẫn bám theo anh như âm hồn bắt cưới cho coi, - rồi tôi kéo tay anh chạm lên bầu ngực con gái của mình, nó rung theo nhịp tim những nhịp đập bình yên. Ken cười mỉm và ôm chặt tôi trong vòng tay của anh. Tôi yêu Ken nhưng không có quá nhiều khát khao nhục cảm. Giữa chúng tôi là một tình yêu thanh cao. Chúng tôi dịu dàng, mềm mại khi ở bên nhau, không hề có sự điên khùng, đau đớn nào cả. Có lẽ thế nên cảm giác thăng hoa cũng rất nhẹ nhàng. ***- Em ghét cái không khí ồn ào của Bar lắm! Nhưng quả thực thấy con gái ở đó rất xinh. - tôi nói với Ken sau khi rời một cái Pub, chia tay những người bạn của anh trở về căn hộ của mình. - Anh không thích những cô gái đó, họ đẹp theo công nghệ. Nếu đứng dưới ánh mặt trời và bỏ lớp son phấn, đảm bảo sẽ như những con vịt xấu xí so với em thôi. - Ken ôm eo tôi, thì thầm bên vành tai, từ từ nhích về phía giường. Làn tay tinh tế đẩy đưa, xiêm y trút bỏ hoàn toàn. Chúng tôi liêng biên trong dư men ban tối, chếnh choáng muốn nhập vào nhau. Song dường như có rào cản, cuối cùng Ken khẽ nằm xuống cạnh tôi, nhẹ như một chiếc lá rơi, nhấm nháp nơi vành tai, giọng Ken pha chút hờn dỗi: - Định để người ta chết... khát sao? - Có lẽ tại em bị căng thẳng và mệt. Híc... Nghỉ nha anh! Đợi em khoẻ lại đã! Cái lưỡi mềm của Ken lướt quanh vòng cung nơi tai tôi, gai ốc rợn loang da thịt, song tôi thực sự thấy mệt mỏi dường như lử khử chường mặt ra từ một góc nào đó của thể xác. - Hình như em bị Les thật ấy! Hồi nãy em chẳng nói là thích con gái xinh sao? - Ken cố tình trêu chọc tôi, giọng đầy hài hước. - Giận anh bây giờ! Mai không là chủ nhật thì em sẽ đuổi anh về cho biết mặt! - tôi bắt đầu phụng phịu, rồi lại kéo cánh tay Ken vòng ngang lên ngực mình. - Hihi... Sợ bị chê là Les nên bắt anh ôm thế này phải không? Ngủ đi nè! Trời sắp sang rồi kìa! Não bộ tôi bắt đầu nhăn một rãnh nhỏ, ghi nhớ lại ý niệm rằng mình bị rối loạn quan hệ tình dục. Đó là một sự cố, một trục trặc nhỏ và rất dễ dẫn đến một bất trắc lớn. Liệu rằng Ken có bỏ tôi? ***Chúng tôi ở bên nhau rất nhiều, song giao hoan thật sự khó khăn. Có lúc vô tư lự, Ken phả một làn hơi thở ấm nóng rất mạnh sau gáy tôi, khiến những lỗ chân lông nơi cánh tay trồi lên, đẩy cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng, rờn rợn, mơn man,... vậy mà cổng thiên thai vẫn rào kín, im ỉm như thể thần tiên đi vắng. Kenlại đùa không ác ý: - Lyn của anh chắc chắn bị Les rồi nè! Vậy mà mình vẫn yêu mới chết chứ! - Thôi nha! Anh làm em tưởng mình Les thật bây giờ! Nhưng rồi nhiều lúc không thể phá nổi rào cản, Ken lo lắng nhìn tôi, khuyên rằng nên thử đi bác sỹ khám xem là triệu chứng gì. Tôi hứa sẽ dò hỏi xem có vị bác sỹ nào uy tín sẽ tìm đến khám. Tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của Ken, không vì chuyện mền gối khúc mắc mà sứt mẻ chút nào. ***Yi cũng hay theo anh trai mình qua căn hộ của tôi chơi. Gương mặt hai anh em họ giống nhau như khuôn đúc, nên rất dễ xâm chiếm cảm giác thân thuộc trong tôi. Đã thế Yi còn có một mái tóc ngắn như con trai và luôn phục trang theo kiểu Tomboy. Bé Yi, quả thật là cô gái rất cá tính. Yi có giọng hát ủ lửa. Hình như mơ ước của cô sẽtrở thành một ngôi sao ca nhạc, nên rất chăm ngâm mình ở những phòng trà, tụ điểm ca nhạc. Tại vài sàn diễn nhỏ, Yi cũng được chọn làm ca sĩ hát lót. Bước đầu tiên của ngôi sao nào cũng thế, nên Yi rất lạc quan. Thỉnh thoảng Ken đưa tôi đến phòng trà, nơi Yi sẽ biểu diễn, từ rất sớm, ngồi đồng ở đó để cổ vũ cho em gái mình. Vì vậy Yi quấn quýt, thân thiết như một phần cuộc sống của tôi. Khi nào chính thức trở thành vợ Ken, Yi cũng nghiễm nhiên trở thành em gái tôi. Càng yêu mến nhau, gia đình tương lai của tôi sẽ càng hạnh phúc. Một chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, tóc dài đầy vẻ lãng tử chết ngập bởi đôi mắt trong veo hơn nước hồ thu của Yi. Cậu ta săn đón bất