Mẹ nổi máu nóng, mẹ làm ầm lên. Mẹ mới mất con, giờ mất tiền và mất luôn cả chút niềm tin cỏn con vào người đàn ông của cuộc đời mình. Khi một con thú bị cắn, nó nhe nanh vuốt ra phản kháng hoặc bỏ chạy. Người đàn ông hết ngọt nhạt, cũng chẳng nhẫn nhịn gì nữa. Ông ta phủi tất, ông mặc kệ người đàn bà đang lồng lộn lên với những mất mát đớn đau do mình gây ra, ông trốn đến một nơi để không phải nghe những lời đay nghiến. Yên thân mình. Đàn ông vừa bạc vừa nhược. Mẹ thấy mình đã già rồi còn dại. Vác bụng chửa, dắt đứa con nhỏ dại đi tìm người đàn ông đốn mạt, kiện tụng ầm ĩ, rốt cuộc chỉ nhận được tờ giấy nợ có xác nhận của tòa án. Ngày đó vàng chỉ khoảng một trăm, cả thảy ông ta nợ mẹ hơn bốn triệu. Nhưng ông ta lấy đâu ra tiền trả ngay cho mẹ? Ông ta quay lưng với máu mủ của mình, hét vào mặt mẹ với vẻ khốn nạn: "Tiền, tiền, tiền,... Bà chỉ biết có tiền thôi à?". *** - Lúc con đi học gặp ông ta đứng bắt xe ở dốc đèo, thấy con ổng quay mặt đi, con cũng tỉnh bơ đi ngang qua ổng - Đứa con gái giờ đã lên lớp năm, vừa nhai cơm vừa kể. Mẹ buông đũa, lòng quặn lại: "Thằng đàn ông nhìn thấy con mình mà lại quay mặt đi thì có ra gì...". Mẹ tán gia bại sản bao lần vì lão đốn mạt ấy rồi. Con em ngày xưa bây giờ thành chị, nó có thêm một em gái đã 3 tuổi. Mẹ vẫn chưa nhận được bất cứ đồng nào từ lão cả. Từ ngày cầm tờ giấy nợ, mẹ tìm lão theo hạn đòi tiền nhưng cấm khi nào gặp được, lão trốn như trốn thần chết. Rồi ý nghĩ "Quên món nợ ấy đi sống cho thanh thản" giúp mẹ bám víu vào những điều khác tạo dựng cuộc sống tốt hơn. Mẹ chuyển về quê sống, dứt đứt những manh mối với lão đàn ông tệ bạc. Lão có chết mẹ cũng chẳng cho hai đứa nhỏ để tang. Con chị chưa bao giờ gọi lão một tiếng "Ba!". Con em sẽ chẳng cần biết mặt cha nó là ai. Chúng không cần. Lão không xứng đáng. *** - Ui sời! mẹ toàn hứa không à! Bao nhiêu lần nói mua vàng cho bọn con đeo mà có thấy đâu! - Con em xị mặt ra, cầm chổi phẩy phẩy chiếu lệ cái nền nhà. - Thế nên mày đừng để mẹ dụ khị chứ! - Con chị ngồi bên cửa sổ mặt lạnh như băng. - Khổ quá! Tao cũng muốn lắm nhưng nuôi bọn mày rồi lấy đâu ra tiền nữa. - Mẹ nhăn nhó giải thích. - Thì mẹ đừng có hứa này nọ nữa... Mẹ chạnh lòng nhớ đến bọc vàng hồi trẻ, nhớ đến những cơ cực, tráo trở, nhớ đến sự mất mát suy sụp. Con chị giờ đã vào đại học, thỉnh thoảng mới về nhà như một vị khách lạ. Con em được cưng quá nên lười biếng và hay cãi, muốn nó làm cái gì cũng phải dụ dỗ. - Mày chịu khó học và nghe lời mẹ đi, chị ra trường có việc làm ổn định sẽ mua vàng cho mày đeo - Mỗi lần đi khỏi nhà con chị lại dặn dò con em như thế - Chị không hứa lèo như mẹ đâu! Nghe nói thế mẹ cũng chỉ cố ngồi cười hềnh hệch. Mẹ già rồi, 2 đứa con cũng đã lớn tướng. Khổ những đứa con - cứ phải trưởng thành trước tuổi. Khổ thân mẹ nữa - cũng phải già trước tuổi. một anh chàng không đẹp trai nhưng khá trẻ. Hàng xóm xì xào: Yêu thằng xấu xấu nhưng nhà nó giầu là được rồi. Vài tháng sau con chị lại về trên 1 chiếc bốn bánh đẹp hơn, nhưng người đàn ông đi cùng tuổi đã trung niên. Con chị lôi con em vào buồng đưa cho 1 chiếc nhẫn kèm tờ hóa đơn, dặn: "Nhớ phải ngoan đấy nhé!". Trước khi đi con chị dúi cho mẹ một cục tiền: "Mẹ tự đi mua một sợi dây chuyền đi", rồi nó kiêu sa ngồi lên chiếc xế hộp đi mất. Đã lâu lắm mẹ mới được chạm đến vàng, ánh vàng lấp lánh ma thuật. Vàng lạnh tanh nhưng làm những mạch máu của mẹ như ấm nóng lên. Hàng xóm lại xì xào: Chắc con bé đấy cặp kè với đại gia để kiếm chác... Mẹ tức, mẹ khó chịu, người ta ghen tỵ với đứa con gái xinh đẹp tài giỏi của mẹ đấy mà. Sống ở quê ai cũng muốn cào bằng tất cả. *** Mẹ nhận được tin con chị nằm viện. Tất tả lên thành phố thăm con. Khuôn mặt nó băng trắng toát. Bác sỹ nói nó bị phỏng nặng vì nồng độ axit quá đậm đặc, giương mặt chắc chắn bị biến dị thê thảm. Mẹ lờ mờ hiểu ra cơ sự, song hỏi gì nó cũng không nói. Tối con chị đưa cho mẹ chiếc túi xách, nói mẹ giữ gìn kỹ lưỡng, để lo cho nó, cho tuổi già của mẹ và cho con em nữa. Mẹ mở chiếc túi ra trong có một bọc vải rút dây nằng nặng, vài chục chiếc khoen tròn vàng ánh ken nhau trong đó. Mẹ khóc dấm dứt: - Con ơi, con à, sao con dại dột vậy, sao con phải làm như thế. Mẹ bằng này tuổi đầu rồi sống được mấy nỗi... - Con muốn được như ngày xưa, cùng mẹ, cùng anh ngồi đếm những vòng tròn dưới ánh đèn dầu. - Con chị khó nhọc nói từng từ - Mẹ, con nhớ ngày xưa, con nhớ anh... Mẹ chỉ còn biết khóc hu hu như trẻ nhỏ. *** Hỏa táng con xong mẹ câm lặng ôm bình tro trở về quê. Con chị đã dùng kim chọc nát cổ tay vào lúc đêm khuya. Nó không muốn sống với một khuôn mặt dị dạng. Nó đã luôn kiêu hãnh về vẻ đẹp của mình. Sinh mệnh của nó đã dùng để đánh đổi một góc ký ức mờ xa. Đứa con thứ hai rời xa mẹ chỉ vì 1 sự tương hợp sai lầm. Mẹ nói dối họ hàng, xóm giềng rằng con chị chẳng may gặp tai nạn giao thông. Nó ra đi vì ông trời không cho hưởng phúc. Nó mãi mãi là đứa con ngoan của mẹ. Và mẹ sợ sẽ lại có những vết hằn thật sâu trong ký ức của đứa con gái út vừa tuổi thiếu nữ non nớt. Mẹ chỉ còn duy nhất một đứa con. *** 7. Khúc tình không tên. Cho một ngày Cho một người Chỉ riêng em biết... "Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi..." *** Ngày em còn ở bên tôi, em ríu rít như chú chim sẻ mùa xuân: - Anh làm blog đi mà, khi nào em nhớ hay giận anh em vào đấy kể tội anh. Đi mà... - Anh làm gì có thời gian, nhiều lúc muốn chat với em còn không thể nữa mà... - Nên em mới muốn anh lập blog. Lúc nào không nói chuyện được với nhau em vào sống trong ngôi nhà ảo của anh. Năn nỉ anh mà... - Thì em cứ viết trên blog của em, anh vào đọc là được rồi. - Ứ chịu đâu! Em không muốn blog của mình cô đơn, em muốn blog cũng phải có đôi... - Uhm... thì để lúc nào rảnh anh làm được chưa nè? - Anh hứa rồi nhé! Phải làm đấy không là em sẽ trị tội thật nặng... - ... Em dụi đầu vào ngực tôi, giọng nhẹ tênh dự định sẽ làm gì với cái blog chưa lập của tôi. Tôi biết mình hứa để chiều lòng em. Tôi không thích đưa những chuyện riêng tư của mình lên mạng. Em thì khác, thể hiện tình cảm với tôi mọi lúc mọi nơi. Mỗi lần trở tôi trở về sau những chuyến đi xa, vẻ mặt em giận hờn tha thẩn nói: - Tội của anh là to lắm nhé! - Em đọc cáo trạng đi để anh biết đường bào chữa nào! - Lại còn định làm luật sư sao? Tội không chăm sóc em một thời gian dài, tội để em một mình và blog cũng lẻ loi... - Em có tin là lúc nào dứt được công việc ra là anh đọc blog của em không? Biết là em rất yêu anh, rất nhớ anh, nhiều lúc đọc mà anh suýt khóc đấy! - Chỉ toàn là em nhớ anh, còn anh chẳng có phản ứng gì cả. Ghét anh ghê! - "Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi..." - Anh này... Mỗi câu hát đó mà lôi ra bào chữa mãi. Hông chịu đâu! Hát bài khác cho em nghe đi... - Được rồi, em thích nghe nhạc gì nào? ... Em thích nghe tôi hát, nhưng luôn nhắc đừng hát cả bài, chỉ hát những câu nào tôi cảm thấy hay. Và em cứ lặng lẽ nối 2 cánh tay mảnh dẻ quanh người tôi, bồng bềnh theo giai điệu. Em thường online và thỉnh thoảng dòng status: "Nhớ anh nhiều nhưng chẳng nói, nói ra nhiều cũng vậy mà thôi..." chạy dài sau nick của em. Tôi nhìn thấy, chùng lòng xuống nhưng không thể bấm vào nick của em, chỉ cần Buzzz một cái là màn hình của tôi hiện lên hàng dài những câu nhớ thương, trách móc, hờn dỗi đầy tính trẻ nít đáng yêu của em. Tôi sẽ xao nhãng công việc để chat với em. Tôi không tập trung được nên thỉnh thoảng nhìn nick em vàng sáng trên YM, lòng lại chùng xuống - tôi đã gieo sầu ưu vào đôi mắt trong veo của em. *** Tôi muốn phát triển sự nghiệp riêng của mình nên mở rộng thị trường ra Bắc bằng cách thành lập 1 hệ thống chi nhánh. Tôi nói muốn đưa em đi cùng. Em chun mũi rằng lúc nào cũng muốn ở bên tôi, nhưng có quá nhiều điều ràng buộc tại thành phố này, em sẽ quyết định khi tôi đã ổn định sự nghiệp của mình. Tôi tạm xa em. Em bắt buộc phải xa tình yêu của mình. Trở về nơi ông bà nội ngoại từng sống cả đời và còn rất nhiều họ hàng nên công việc của tôi khá trôi chảy, nhưng cũng vì thế mà bận bịu điên người. Ban đầu khuya nào tôi cũng gọi điện cho em. Lâu dần trượt dài theo những cuộc ăn nhậu quần quật với khách hàng, bạn bè, bất chợt lại nhớ nhiều khi cả tuần chưa nghe giọng nói của em. Có lẽ em đã quen chịu đựng sự vắng mặt của tôi. *** Cô gái ấy chính thức xuất hiện trong tâm trí của tôi qua 1 lần đàn đúm cùng hội bạn. Đứa nào cũng kè kè theo một em chân dài bốc lửa, mỗi tôi lẻ đôi. Chiến hữu bấm di động, sau vài phút nói chuyện quay sang tôi: - Tao giới thiệu cho mày 1 em chân dài, sắp tới rồi. Trước cặp với đối tác của tao. Không nét lắm nhưng đảm bảo ngon. - Lạy bố! Làm trò quá! - Nếu mày thích phải hậu tạ tao đấy! - Chiến hữu cười ha hả, sảng khoái. Tôi nghĩ người giúp mình che giấu sự lẻ đơn chắc là 1 cô nàng chỉ biết ăn chơi hoặc lăn lộn trong chốn giang hồ. Tôi chán ngấy loại con gái đấy, nhạt nhẽo, vô vị. Cô ta đến đứng cách bàn cả thước, cúi người 45độ làm một phát tổng chào rồi nhẹ nhàng lách vào cái ghế trống cạnh tôi. Tôi làm quen theo nghi thức và thể hiện tính ga lăng coi sóc việc ăn uống của cô ta. Cô đeo khư khư trên vai một chiếc túi chéo kiểu sinh viên, áo thun rộng dài ngang đùi, quần xanh đen che gót đôi giày búp bê màu nâu đất. Cô khoanh tay trước ly nước, tuyệt nhiên không ăn uống gì. Sự tưởng tượng của tôi về cô hoàn toàn sai. Không phải gái đú cũng chẳng là gái giang hồ. Dường như là một cô gái quê. Nhìn kỹ cô không xinh, gương mặt hơi vuông là tổng thể của những điểm thiếu hoàn hảo. Trán thấp, lông mày ngang không tỉa, sống mũi gẫy gập, đôi mắt không đều mí bên to bên nhỏ, được mỗi cặp môi thì cô cứ mím chặt lấy. Cô không xinh và cũng không hề trang điểm một chút son phấn nào. Khuôn mặt mộc ấy thực sự tạo nên sự khác biệt với những cô gái màu mè, tô vẽ mặt mình theo những công thức ở các trung tâm thẩm mỹ nhan nhản khắp chốn ăn chơi. Cô ngồi im nghe những cuộc trò chuyện, đường chỉ thẳng giữa đôi môi thỉnh thoảng uốn thành đường cong theo những tràng cười đùa ầm ĩ. Chiến hữu nhắc cô chăm sóc tôi, cô cũng chỉ mím môi cười và gật đầu khe khẽ. Cô không phải gái đú, không phải gái giang hồ, nhưng tôi thấy cô thật sự thiếu muối, nhàn nhạt