chen giữa thành phố xô bồ, ngành quảng cáo thì dễ thay đổi, không biết bao giờ cô mới có một cuộc sống ổn định. Lần đó tôi chat với cô trong niềm xúc cảm dâng trào... - Anh cần 1 sự ổn định, vì hiện tại anh rất hoang mang, không biết mục đích của mình là gì nữa? Hiện tại làm anh chán nản, anh muốn bỏ học trở về Việt Nam... - Anh cố gắng học tiếp đi, nghề của anh bằng cấp càng cao thì càng dễ thăng tiến... - Thực ra anh cần... mà thôi không nói nữa. - Anh cần gì? Một điểm tựa, một chỗ dựa tinh thần? Cứ chia sẻ với em! - Cuộc sống của em lông bông, mà anh cần sự ổn định. Anh thực sự rất cần... em hiểu không? - Hôm nay anh bị sao vậy? Chúng ta chỉ yêu nhau qua mạng thôi mà! - Tại sao em lại coi đó như một trò chơi? Tại sao em không nghĩ rằng chúng ta sẽ có 1 kết thúc hạnh phúc? - Anh nghĩ rằng em trông chờ điều gì? Rằng em ảo tưởng sau này anh trở về Việt Nam chúng ta yêu nhau thật và kết hôn sao? - Đúng! Sao em không hy vọng? - Okie! Tết anh về cầu hôn em đi, em sẽ là chỗ dựa tinh thần ổn định cho anh. Anh cứ việc học thạc sỹ, tiến sỹ,... em sẽ chờ... Tôi choáng. Tôi lung lay. Cô ấy đùa hay thật? Cô ấy biết gì về tôi mà nói đơn giản như thế? Phút bốc đồng của tôi thoáng chốc biến thành sự bỡn cợt? Khi nhận lời yêu trên mạng, tôi tìm hiểu về cô, rất nhiều, rất kỹ. Cô chỉ trả lời những thắc mắc của tôi mà tuyệt nhiên không hỏi bất cứ câu nào. Dường như cô không muốn biết bất cứ điều gì về tôi. Tôi send cho cô những trăn trở trong lòng, nhận được 1 câu huề vốn: "Chưa đến lúc cần tìm hiểu". - Em biết gì về anh mà coi mọi chuyện đơn giản thế? Tại sao em lại chấp nhận anh? Đừng nói em thấy hay hay nữa nhé... - Thứ nhất: coi hình của anh trên blog, anh không xấu trai, chấm được điểm ngoại hình. Thứ hai: anh cố gắng hiểu em, nên anh quan tâm đến em, chấm được điểm tình cảm. Thứ ba: Anh có thể đi du học, nghĩa là gia đình anh không nghèo và anh có chí cầu tiến, chấm được điểm gia thế và năng lực. Thứ tư: vì chính bản thân em cũng thấy chuyện này hay hay... chấm được điểm khách quan. - Bó tay! - Cô ấy trả lời tôi bằng những luận cứ như thế đấy, rạch ròi, chẳng chút e dè. Tôi nói cô hãy suy nghĩ thật kỹ. Bởi tôi không hề đùa. Nhưng thực chất tôi thấy câu chuyện quá lố theo hướng hài hước mất rồi. Một cô gái chuyện gì cũng coi là "nhỏ" và "đơn giản" thì chắc cũng chẳng buồn, chẳng giận nếu tôi có lỡ đùa. Huống hồ tôi muốn kết bạn với cô ấy chỉ vì câu tự bạch "Tôi là một kẻ Vô Tâm, nhưng chính vì Vô Tâm nên không - thể - quên được những gì đã Để Tâm !!!". Cô sẽ không "Để Tâm" với câu chuyện của tôi. Song tôi bắt đầu nung nấu ý định khi nào về Việt Nam nhất định sẽ gặp cô gái "Vô Tâm" ấy. *** Tôi là 1 giảng viên đại học, mặc dù mới 24 tuổi. Hiện tôi đang du học 2 năm bên Thái, và có thể học xong ở Thái Lan, Trung Quốc là đất nước tôi tiếp tục sự nghiệp học tập của mình. Tôi thấy mình được nhiều người ngưỡng mộ, lời nói của tôi có trọng lượng trong bất cứ đám đông nào. Song cũng vì thế mọi người hành xử với tôi rất khách sáo. Tuổi trẻ của tôi cứ như bị đánh mất, bởi không lúc nào tôi được sống hồn nhiên với đồng loại được. Đạo mạo, mực thước đóng khung vào con người tôi... Tôi muốn thoải mái như mọi người vậy mà quá khó. Nên tôi tìm đến những người bạn ảo, để phần nào sống đúng với bản chất mình. Cô chỉ là một trong một số những người bạn ảo tôi cảm thấy thân thiết được trên mạng. Xa quê hương, tôi cô đơn, buồn chán, nhiều lúc chỉ muốn vứt bỏ tất cả trở về nước. Có thời gian tôi thường xuyên gọi điện cho cô, nghe cái giọng con gái xứ Bắc nằng nặng thấy hay hay, tôi nhại lại để chọc cô. Song có vẻ cô không thích nghe điện thoại nhiều hoặc do sóng kém nên cô hay lầm bẩm "Chẳng nghe rõ gì cả, thôi lúc khác anh gọi đi...". Tôi hạn chế không gọi cho cô nữa. Thực tế, vì nỗi buồn với 1 người con gái khác mà tôi tìm cô trút bầu tâm sự. Đó là người tôi đã từng đính hôn nhưng bây giờ lại đang rời xa tôi. Người con gái của tôi đã phải khóc mà tôi thì lại không thể lau những giọt nước mắt rơi mặn đắng của người mình yêu... Tôi đi du học cũng là để chạy trốn cái thực tại phũ phàng của mình. Và rồi tôi mông lung không viết lựa chọn của mình đúng hay sai? Tôi không biết lối nào mình nên đi nữa... Tôi muốn thoát khỏi đau khổ ái tình thì lại chui đầu vào một mớ bòng bong khác, khiến tôi rối mù. Giá như tôi vô tâm được... Quá khứ và hiện tại nhập nhằng, tôi bị kẹp chân nên chẳng thể nhảy đến một tương lai tươi sáng như mong muốn. Ngày cuối tuần, tôi nhắn cho cô gái vô tâm "Mình đang rất bế tắc, mình thấy mình chỉ là một kẻ hèn hạ đốn mạt, mình không xứng đáng là người yêu của K dù chỉ trên mạng. Mình xin lỗi K, chúng ta bắt đầu lại tình bạn nhé, và xin đừng hỏi mình tại vì sao?...". Cô không nhắn lại cho đến khi tôi click chuột vào chat với cô. Chúng tôi không xưng hô "anh - em" nữa, cô chỉ hỏi "có chuyện gì không ổn à?" rồi sau đó chúng tôi nói vu vơ những chuyện trên trời dưới bể... như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng là cô không hề "để tâm" thật! Là bạn thì những đùa cợt, hài hước đã tiêu biến nhanh chóng. *** Tôi về nước, lúc thảnh thơi gọi điện hẹn gặp cô gái vô tâm ở quán café. Cô ít nói và không sôi nổi như trên mạng. Lặng lẽ uống nước và nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mắt cô nhìn mông lung xa xa. Khi chẳng biết nói gì, kể gì cho cô nghe nữa, chúng tôi đều im lặng, cô gợi ý về. Trong lúc đợi tính tiền cô nói đã qua thời tuổi trẻ, nên giờ chỉ chiêm nghiệm cuộc sống với thái độ điềm tĩnh thôi, vì vậy một người bị đóng khung mô phạm và khao khát được thoải mái vô tư như tôi chắc không thích kiểu tính cách của cô. Tôi cười một cách xã giao: người sống nội tâm như cô sẽ dễ chia sẻ với tôi hơn, tôi mong sẽ giữ được tình bạn online với cô lâu nhất có thể. Cô cũng cười, khuôn mặt man mác tỏa sương, hình ảnh cô trước mặt tôi tự nhiên mờ dần, mờ như ảo ảnh và tan biến... tôi ngỡ ngàng, tôi bâng khuâng, thoáng chút lưu luyến... tôi rời khỏi quán café và trở về nhà. Trời không có nắng, hắt hiu những âm điệu buồn, tất cả thế giới chòng chành trong đồng tử của tôi. Màn đêm buông xuống tôi ngủ một giấc thật dài. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn còn ở Thái Lan. Tôi vẫn chưa trở về nước lần nào từ khi bắt đầu đi du học. Hóa ra là giấc mơ, mở YM, thấy nick cô online, tôi click vào, rồi ngần ngừ: Chắc cô ấy đang bận, thôi mình không làm phiền cô nữa. Tôi đóng cửa sổ chat và lôi sách vở ra học. Tôi băn khoăn không biết sắp tới về Việt Nam có nên gặp cô. Mà nên gác chuyện đó lại, bây giờ tôi cần phải học đã! 9. Tình Ảo như Cánh Diều đang bay... Chat 1 Người lạ: Hi, làm quen nhé! Keng: Hi, bạn là ai? Sao biết nick tui? Người lạ: Mình nhìn của 1 người bạn. Keng: Ai vậy? Người lạ: Nói bạn cũng không biết đâu. Đồng ý làm quen không? Keng: Okie thôi! Người lạ: Bạn tên gì? Keng: Keng Người lạ: Không chơi trò biệt danh nhé! Keng: Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp,...ai cũng gọi Keng, quên mất tên thật rồi! Người lạ: Ờ! Vậy thì mình tên là Cốp Keng: Keng, Cốp, toàn âm thanh không zị chùi! Vui tai đáo để! Người lạ: Ở nhà mình còn có tên Lốp nữa. Lốp Cốp. Có phải bạn cũng có thêm tên Leng nữa không? Keng: Leng là một mối tình của tui thôi... Hai đứa Leng và Keng tình cờ gặp nhau iu nhau, rùi chia tay... Người lạ: ... Chat 2 Tuấn: Này người yêu! Sao người yêu dễ làm quen thế? Keng: Nói zị là sao nè? Tuấn: Lốp Cốp, Leng Keng. Sao mà Keng dễ tính thế? Vậy là lại có thêm một người yêu nữa rồi phải không? Keng: Chùi ui! Sao người yêu biết? Keng mới chat với Cốp có 1 lần thui mừ! Yêu đương gì? Tuấn: Hỏi thật nhé! Hiện tại Keng có bao nhiêu người yêu tất cả? Keng: Tuấn biết thừa là Keng thích yêu nhiều mà! Người yêu ngoài đời thì nhiều lắm (mình yêu hay họ yêu chả biết được), nhưng người yêu online thì chỉ có mỗi mình Tuấn mà thôi! Tuấn: Sặc!... Té ghế! Chat 3 Keng: Cốp kia! Nói gì với người yêu online của Keng? Để Keng bị giận rùi nè... Huhuhu Cốp: Ơ! Có nói gì đâu! Keng: Hai người hè nhau ăn hiếp tui... Huhuhu Cốp: Cốp không nói gì thật mà! Keng: Vậy tại sao lúc Keng hỏi sao biết nick Keng, Cốp không nói là thông qua Tuấn? Cốp: Keng hỏi ai thôi chứ đâu có hỏi người đó tên gì đâu mà Cốp nói. Keng: Bắt nọn ngôn ngữ à! Giận Cốp luôn! Huhu... Cốp: Thui xin mà! Đừng khóc như thế nữa! Mà hỏi thiệt bộ Keng sợ Tuấn giận lắm à? Keng: Chứ sao nữa. Tuấn là người yêu online của tui mà. Chat 4 Tuấn: Người yêu bận gì à? Hay lại đang Lốp Cốp nữa? Keng: Đâu có đâu! Chỉ thỉnh thoảng mới chat với bạn Cốp thui mừ Tuấn: Trời! Bạn Cốp rồi cơ đấy! Thân thiết nhỉ? Keng: Ai Keng cũng coi là bạn, mỗi Tuấn được làm người yêu thôi đấy! Tuấn: Thật á? Keng: Thật mừ! Chắc người yêu thích Keng thật òy, nên mới ghen tuông như thế phải không? Tuấn: Àh... Uhm... Ờ... Keng: Người yêu hết chuyện để nói với Keng rồi à? Tuấn: Keng này! Sao càng ngày khoảng cách giữa chúng mình càng xa thế nhỉ? Keng: Tự nhiên Keng nhớ ra 1 bài thơ, người yêu đọc nhé! Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau Câu chuyện như ấm trà nước thứ 3 nhạt thếch Em vặn vẹo bàn tay - Anh so bờ vai lệch Trái tim chúng mình hai nhịp cứ chênh vênh. Tuấn: Sặc! Nghe ghê quá, không đọc nữa đâu Keng: Không chịu đâu! Cứ muốn bắt người yêu đọc hết cơ! Có phải thời gian làm hằn những vết nứt không anh? Những vết nứt sau bao ngày mưa nắng Hạnh phúc bào mòn nụ cười thưa thớt Chỉ những nỗi buồn còn ghim lại trong nhau Tuấn: Thôi, Keng đừng gửi nữa! Sến quá! Keng: Em chẳng bao giờ tin mình sẽ mất nhau đâu Tình yêu đầu tiên em có được Tình yêu đã một lần làm tim em bị xước Những giọt máu hồng cứ đỏ mãi nhường kia. Tuấn: Thôi không đọc nữa đâu! Tối người yêu có rảnh không? Đâu rùi nè? Biết ngay mà, cứ lúc cần lại lặn mất tăm. Buzzz Bó tay luôn! Bibi (10 phút sau) Keng: Sozi người yêu! Keng phải họp brief đột xuất! Người yêu đâu rùi? Quay lại chat với Keng đi! Huhu... Vẫn thấy online cơ mà! Giận Keng nữa rồi sao? Chúng mình dần trở thành khó hiểu trong nhau Cái khó hiểu gợi bao điều mới mẻ Nên anh yêu ơi! Xin đừng lo lắng thế Phiền muộn nào rồi cũng sẽ qua đi Em chỉ sợ một ngày mình cũ kỹ trong nhau Cái cũ kỹ gợi bao điều nhàm chán... Khổ cuối cùng của bài thơ đó! Hix... Tuấn không