mình dành cho cậu ta càng ngày càng lớn. Lớn hơn cái cụm từ "người yêu online" rất nhiều. Một người giấu mặt tự xưng là Cốp (nghe đâu là em họ của Tuấn nữa) nói với tôi rằng: "Rõ ràng là Keng thích Tuấn. Đừng giữ trong lòng sẽ nặng nề lắm. Mối tình đau khổ là mối tình lặng câm...". Tôi chat rằng: "Keng lăng nhăng lắm, nên việc yêu thích một ai đó là điều dễ dàng, vì vậy nếu có yêu Tuấn cũng chẳng có gì lạ". Cốp gõ trên màn hình: "Vậy thì hãy nói cho Tuấn biết điều đó!" Tôi nhanh nhảu: "Vậy thì Cốp hãy nói với Tuấn rằng: Keng rất thích Tuấn đi. Tuấn vừa biết được tình cảm của Keng, còn Keng sẽ không phải xé bỏ cái quy luật con gái không được nói lời tỏ tình với con trai trước!" Cốp khăng khăng rằng sẽ không nói, vì Cốp không phải là kẻ buôn chuyện. Cốp là đàn ông. Đàn ông phải ra dáng đàn ông. Tôi xỏ xiên: "Chẳng phải khi Cốp chat với Keng cũng chỉ toàn là tám chuyện về một người thứ ba sao? Như thế là đang buôn chuyện đó!". Tất nhiên Cốp không có một lời giải trình hợp lý, chỉ nói rằng đó là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi nói chẳng rõ thật lòng hay còn đùa giỡn: "Được rồi, lúc nào đó Keng sẽ ngỏ lời với Tuấn rằng: "Keng thích Tuấn" theo mong ước của Cốp nhé!". Nếu móc trái tim tôi ra tra khảo, chắc rằng nó cũng sẽ khai rằng có thích Tuấn. Chỉ chưa rõ ở mức độ nào thôi. Đã nói tôi là một cô nàng thích những hào nhoáng như loài thiêu thân lao về phía ánh sáng rồi mà. *** Một cô bé comment trong blog của tôi viết về Tuấn: "Thật tình cờ khi người yêu online của chị cũng đã là người yêu cũ của em...". Tò mò, chúng tôi chat với nhau, cô bé kém tôi với Tuấn vài tuổi. Khi những câu chuyện về quá khứ, về hiện tại được kể hết ra, theo cách nhìn nhận của mỗi người trong cuộc, cô bé và tôi hẹn uống café. Theo thói quen cũ của mình, tôi chờ ở Vòng Xoay, bởi dễ tìm cho cô bé, còn tôi có thể rảo bước từ căn phòng của mình qua mà không cần bất cứ phương tiện giao thông nào ngoài đôi chân mang dép. Tôi ngồi từ trên lầu, ngắm xuống nút thắt giao thông rộng rãi. Người chạy xe máy đông như một đồng ốc bươu dồn đẩy. Thấy mình đang cố tạo một tình huống buồn cười. Gần 1 tiếng sau cô bé đến. Bắt đầu câu chuyện bằng ngoại hình bên ngoài khác hay giống những avatar trên mạng, rồi rất tự nhiên Tuấn trở thành chủ đề chính của việc gặp gỡ. Tôi táy máy nháy vào số Tuấn, chờ vài khoảnh khắc Tuấn gọi lại. Tôi than thở, buồn quá đang ngồi café và muốn Tuấn ra cùng cho vui. Tuấn la rầm trời lên rằng mình đang cài lại máy vi tính nên sẽ rất lâu. Tôi nhõng nhẽo, nằng nặc bắt Tuấn hứa phải ra dù có thể sẽ đến tận 10h khuya. Cô bé cũng tự nhiên hiếu kỳ muốn gặp Tuấn xem dạo này thế nào. Vậy là cả hai cùng chờ. 10PM, tôi thấy Tuấn tấp xe lên lề của quán. Cô bé canh được giờ Tuấn đến nên đã vào restroom. Tuấn ngồi đối diện tôi, nhìn và hỏi: "Keng lạ lắm, có chuyện gì thì nói cho mình nghe đi!". Tôi ấp úng chưa kịp tìm cách nào cho việc bắt đầu tóm lấy giọng nói của mình để nhả chữ ra thì mắt Tuấn đã hướng về phía góc quán, hai tay khẽ vỗ vào nhau, nở một nụ cười. Cô bé quay trở lại. Và tôi biết cả 3 người đều bối rối khó xử. chàng nữa. Nàng đã là một hồn ma, đã cách biệt với chàng cả một thế giới, nàng sẽ xóa sạch ký ức về chàng, về những đắng cay lầm lạc để có thể bình an qua những kiếp luân hồi. Nếu trở lại làm người, nàng mong một cuộc sống tốt hơn. Nàng đã lạc lối trong kiếp này, nàng đã cố gắng thay đổi, vậy mà ... Quá khứ, nàng đã trượt dài trong sự suy đồi đạo đức. Đàn ông muốn ngủ với nàng phải mất tiền. Nàng nghĩ làm đĩ giống như việc đi "bán lẻ" cho hết thằng nọ thằng kia chà đạp thân xác, mà mỗi lần ngủ với 1 gã đàn ông mới thì cảm giác phẩm hạnh bị bào mòn đi một lớp. Nàng sợ đến lúc nào đó phẩm hạnh của nàng kiệt quệ, nàng sẽ trơ ra như gỗ đá. Nên nàng đủ khôn để kín đáo biến mình thành một loại gái bao trá hình dưới chữ "tình", nàng bán thể xác mình nhưng không hề cùng hệ với những con đĩ rẻ mạt chất đầy trong các bar, vũ trường, lố nhố ở các tụ điểm ăn chơi. Gần 10 năm nàng cũng chỉ mới "bán buôn" cho chưa tới 10 người đàn ông. Họ có tiền nhưng ngặt nỗi đều có gia đình. Dĩ nhiên nàng chẳng yêu ai. Tình đổi tiền, yêu sao nổi. Cặp với người đàn ông có vợ, những ngày lễ nàng luôn một mình, họ phải trở về với nghĩa vụ của mình. Trong một dịp lễ lớn nàng lang thang ra biển đổi gió, gặp chàng, trò chuyện, trao nhau số điện thoại, thỉnh thoảng café ở thành phố. Qua một dịp lễ nữa, chàng rủ nàng ra biển, về nơi 2 người gặp nhau lần đầu tiên. Chàng ngỏ lời yêu. Nàng hiểu là mình cần chàng trong cuộc đời. Cần thực sự. Nàng giấu nhẹm quá khứ của mình, đoạn tuyệt với những người đàn ông cũ và yêu chàng một cách vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Chàng tuyệt nhiên cũng chẳng bao giờ hỏi về cuộc sống trước đây của nàng. Chàng thấy nàng nhu mỳ đúng điệu gái ngoan, ngoài việc theo một vài khóa học, hầu hết thời gian còn lại nàng ở nhà thêu đan, cắm hoa, luyện thư pháp và cả vẽ tranh nữa. Nàng muốn vẽ một bức tranh "Hoa hướng dương" thật lớn, thật đẹp tặng chàng. Hoa hướng dương tượng trưng cho lòng ngưỡng mộ. Nàng yêu chàng. Trao trọn con tim cho chàng được gần năm, một buổi tối nàng đứng trước căn hộ nhỏ của mình, tiễn chàng về. Chàng đi khỏi, nàng đảo gót định quay vào nhà thì chiếc ô-tô dừng gần đó nháy đèn, rọi luống sáng vào nàng. Nàng nheo mắt nhìn và hoảng hốt với biển số rất quen. Chủ nhân chiếc xe đó là một người đã từng bao nàng. Bước đến gần chiếc xe, người đàn ông ra dấu nàng mở cửa ngồi vào. Ông ta kể đã li di vợ và tự nhiên giờ đây ông thấy rất cần nàng. Nàng từ chối ông, nàng nói đã có người yêu, nàng muốn một cuộc sống yên ổn,... nàng bỏ mặc ông ngồi đấy và bò vào nhà. Thời gian sau đó ông tìm mọi cách tiếp cận nàng, ngọt nhạt rồi cuối cùng đe dọa sẽ kể cho chàng nghe về quá khứ của nàng. Nàng cầu xin ông buông tha, ông nhất quyết phải được ở bên nàng một lần cuối. Nàng miễn cưỡng chấp nhận để bảo vệ sự bình yên của mình. Nàng là một con điếm đã hoàn lương, song đời luôn thích khuấy động trớ trêu. Sau cái thỏa thuận với người đàn ông cũ, đột nhiên chàng biến mất. Điện thoại khóa, nhà đổi chủ, cứ như chàng bốc hơi khỏi trái đất. Sau cuối nàng tự an ủi lấy lòng, chắc chàng đã chán nên mới bỏ trốn khỏi cuộc đời nàng, dẫu sao nàng cũng đâu có xứng đáng với chàng... 3 tháng sau, chàng lại ngưng đọng thành một thực thể trước mặt nàng, ném cho nàng mớ tiền để sỉ nhục, nghiền nát trái tim nàng. Nàng không chịu được nỗi đau đó, nên nàng chết. Đơn giản như bao câu chuyện trên đời. Chết cũng nhanh chóng như biết bao cuộc tự sát khác. Nàng chết. Nàng đã chết! *** 11. Rao bán trái tim Chàng nói với nàng: con gái chẳng ảnh hưởng đến ý chí của chàng trong cuộc sống, tất cả đã được lập trình sẵn, như một cỗ máy tự động hóa, nhưng chàng lại có số sát gái, nên chính điều đó sẽ giết chết chàng. Hai điểm mạnh vượt trội đối nghịch nhau trong một con người liệu có làm nên một vụ nổ? Sự công phá thường đeo theo thiệt hại nhiều hơn là lợi ích. - Em tạo cho anh một cảm giác bất an... ngần ngại khi đến gần... có lẽ chúng ta không nên gặp nhau! - Tại sao? Chính anh đã tìm đến với em... vậy thì anh chỉ cần lặng lẽ ra đi. Nói làm gì cho em đau lòng? - Anh không muốn sẽ hoài nghi và chờ đợi. Anh muốn em quên anh thật nhanh. - Anh có quên được em sau 2 giây không? - Nếu anh hỏi em: "Có quên được anh sau 2 giây không?", liệu em có trả lời được chính xác và không hề lừa dối bản thân mình? - Em chỉ muốn biết: Anh có quên được em sau 2 giây không? - Có thể... - Vậy thì hãy quên đi! Còn em thì vẫn nhớ... Nàng buông sõng hai tay, mặc cho thứ tình yêu đã cố công níu giữ, phút chốc vút bay theo mây gió. Giờ nàng bất mãn, nhỏ bé đứng trơ giữa chợ đời. Nàng bày tình yêu của mình ở một góc thưa bước chân người, kiêu kỳ không chịu bán với bao lượt khách hàng qua. Cho đến khi chàng dừng chân, nàng tình nguyện trao tặng, tất cả, trong một lần duy nhất, miễn phí. Lạ thay, vị khách hàng này quá đặc biệt, hoặc thừa mứa đến mức không muốn nhận thêm bất cứ món đồ nào vào giỏ hàng của mình. Vậy tại sao chàng lại dừng chân nơi nàng? *** Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ làm thay đổi bất kỳ điều gì nơi chàng. Nhưng nàng thích chàng, rất thích. Một đêm khuya khó ngủ, nàng đứng nơi lan can tĩnh lặng trong con hẻm nhỏ, nhìn xuống mảng đường thuỗn dài đơn côi, vài khoảng sáng hăn hắt loang lổ. Nàng xoay xoay chiếc di động trong tay, bấm bấm, đưa lên, bỏ xuống và ngần ngại, nàng không dám chắc về quyết định của mình. Cuối cùng, nàng cũng bạo gan chờ đầu máy bên kia cất tiếng "alo" trả lời, từ ngữ trôi ra thật nhanh trong thái độ ngập ngừng của nàng: - Anh, chúng ta yêu nhau một thời gian đi! Em sẽ chẳng phiền lòng nếu có bất cứ điều gì xảy đến sau này, đơn giản là chỉ yêu một thời gian thôi, khi nào anh thấy không muốn tiếp tục thì sẽ ngừng lại... - Em suy nghĩ kiểu gì thế? Anh không muốn vội vàng trong chuyện tình cảm. Em biết gì về anh nào? Và anh cũng đâu có biết gì về em. - Nhưng chúng ta quen nhau cũng đã nửa năm rồi. Chẳng lẽ anh không thích em? - Nếu không thích, thì anh đã chẳng chơi với em lâu như thế! Anh có những kế hoạch riêng cho tương lai, và hiện tại anh không muốn có ai xen vào kế hoạch đó. - Em đâu có cản trở gì anh. Em chỉ cần chúng ta yêu nhau một thời gian thôi mà! - Anh không thích sống vội vã theo kiểu Tây. Việc đó anh đã từng trải rất nhiều rồi và anh thực sự không muốn mình bị cuốn vào những cuộc tình không có kết quả nữa. - Phải chăng anh không có cảm giác gì với em? - Không phải! Dù em chẳng có gì nổi trội hơi bất cứ cô gái nào anh quen. Nhưng anh vẫn rất tôn trọng em, thì em phải hiểu tình cảm anh dành cho em như thế nào chứ? - Vậy tại sao anh không chấp nhận yêu em, chỉ một thời gian thôi! - Anh không muốn mình đi theo những con đường cũ. Nó làm anh tha hóa, vốn dĩ anh là một kẻ rất xấu. Chẳng lẽ em cũng muốn những điều tồi tệ sẽ xảy đến với mình? - Em mặc kệ, em chấp nhận được hết. Dù có chuyện tệ hại đến mức nào em cũng sẽ không trách móc gì anh cả. Để em yêu anh đi... Tình cảm của nàng lớn nhanh như chiếc bóng của chàng lúc mặt trời xuống núi, dài mãi và phủ ngập cả không gian. "Tình yêu là cướp giật, hạnh phúc dành cho kẻ nhanh tay", ai đó đã từng nói với nàng như t