i ôm tôi. Tiếng nấc của Yi cũng làm tôi chan hoà lệ chia ly. Yi nghẹn ngào: - Em yêu Lyn lắm!... Em muốn Lyn được hạnh phúc... Mà em đi rồi thì nhất định Lyn sẽ hạnh phúc... Anh Ken của em tốt lắm... và yêu Lyn rất nhiều đó!... Ai cũng khóc, từ Canada sang Việt Nam đâu dễ dàng, chẳng biết Yi có điều kiện để về thăm nhà thường xuyên, hay lại đi biền biệt vài năm trời, thậm chí cả chục năm mới trở lại. Cho đến khi em chồng Yi kéo tay đưa vào phòng cách ly thì chúng tôi vẫn ngậm ngùi đứng lặng lẽ rất lâu, bên cạnh nhau để hoài niệm bao ký ức về Yi. Yi của chúng tôi đã đi mất rồi, bay về một phương trời xa với những giá trị mình theo đuổi. Mong Yi đã lựa chọn được hạnh phúc đích thực. *** Yi rời Việt Nam được gần tháng, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ của cô. Câu nhiếp ảnh gia ngày nào vẫn để tóc dài, nhưng thêm râu ria khiến phong trần hơn rất nhiều. Cậu nhắc đến Yi đầy luyến tiếc, tình yêu còn vương trong từng hơi thở - Tôi cứ nghĩ tình cảm chân thành của mình có thể đưa Yi trở về là một người phụ nữ bình thường nhưng đành bất lực... - Cậu nói vậy là sao? Cô ấy quá cá tính à? - Tôi yêu Yi, đến giờ vẫn yêu và vẫn cảm thấy nhức nhối. Nhưng tạo hoá đã sinh ra cô ấy để không thể yêu một người đàn ông như tôi, nên toi chỉ có thể nhìn cô ấy ra đi... - Thực tình tôi vẫn chưa hiểu... - Ban đầu tôi cũng không hiểu, cứ nghĩ là Yi yêu một gã đàn ông nào đó, nên ghen tuông, dằn vặt cô ấy, nhưng cuối cùng hoàn toàn không phải, cô ấy chẳng yêu ai cả, chỉ là cô ấy không thể yêu đàn ông... Cô ấy ra đi, có thể là lựa chọn tốt cho chính bản thân cô ấy... Tôi băn khoăn mãi về những câu nói mập mờ của cậu nhiếp ảnh gia. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu hai người chia tay vì lý do gì. Cậu ta giao chiếc ổ cứng 40Gb toàn lưu trữ hình ảnh của Yi lại nhờ tôi giữ. Bởi cho rằng sẽ tốt hơn với trái tim còn đau của cậu ta. Nhớ Yi, tôi mở những bức hình của cô em gái thân thương ra xem. Nhìn kỹ cô ấy giống Ken lạ lung, như thể hai anh em sinh đôi, cùng trứng. Yi lại thấp nhỏ hơn Ken vì là nữ. Và trí tuệ của tôi bị níu lại ở một bức hình chụp ngược sáng, chỉ thấy bóng của Yi với cánh tay mảnh dẻ, thon nhỏ, mềm mại... Dường như tôi đã gặp ở đâu đó hình ảnh này, dường như... Tôi bắt đầu thấy khó thở, lời nói của cậu nhiếp ảnh gia bắt đầu thực hư ý nghĩa. Trong đầu tôi lung bùng hiện về những câu nói của Yi, về những sự kiện đã xảy đến trong nửa năm qua. Từ khi Ken vắng mặt, từ cái đêm tôi chếnh choáng men cay, từ giấc mơ day dứt khoái cảm, từ mạch nước ngầm được khơi thông, từ lời yêu thương của Yi nơi sân bay,... tất cả đều là thật. Ngay cả những câu Ken đùa tôi là Les cũng không hề mờ ảo chút nào. Yi không thể yêu đàn ông, vì Yi yêu tôi. Yi ra đi vì hạnh phúc của tôi và Ken,... như thế nghĩa là sẽ chẳng có anh chồng Canada hơn 8 tuổi nào cả, Yi chỉ ra đi cùng một cô gái,... và đó là cách Yi giấu diếm về những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi. *** Từ ngày qua Canada Yi gọi điện về đúng một lần. Cô khoe rằng cuộc sống rất tốt, vui quá nên có thể quên mất mọi người ở Việt Nam. Vì thế đừng mong ngóng cô nhiều, khi nào buồn nhớ mọi người cô sẽ tự động gọi về. Nhưng hàng tuần Yi đều gửi vào email của vợ chồng tôi những bức hình mới chụp. Cô thoải mái tự do đi du lịch khắp nơi, tuy nhiên reply hỏi về cuộc sống thì không bao giờ thấy trả lời. Email chỉ là hai hướng một chiều. Tôi ám ảnh về khái niệm Les. Có thể tôi là Les ngay từ lúc mới sinh mà không hề nhận ra sự lệch lạc của mình, có thể tôi chỉ là Les theo trào lưu một cách nông nổi, hoặc có thể Les là một sự may mắn giúp tôi tháo gỡ bế tắc sợi dây sinh học của đời mình. Tôi đã từng nhớ, lưu luyến mãi về giấc mơ ngộ nhận của mình. Giấc mơ ấy có thật, đã in đậm vào tiềm thức của tôi. Nếu không có Yi, chắc giờ đây tôi đã không thể tiếp tục yêu Ken, trở thành một người vợ hạnh phúc. Nếu không có Yi, khi tôi nhận ra mình là Les với sự có mặt của một cô gái khác, chắc chắn tôi chẳng thể nào trở lại thành một người phụ nữ bình thường. Nếu không có Yi, thì có lẽ giờ đây rất nhiều người biết rằng tôi là Les... Từng nghe ở đâu đó: "Đàn bà với nhau, lúc nào cũng như đầm nước...", quả nhiên là thế. Cứ như ông trời sắp đặt sẵn, em gái của Ken là Les để cứu rỗi và uốn nắn đời sống của tôi trở về một người phụ nữ bình thường. Tôi đã được số mệnh ưu đãi quá đáng, những hạnh phúc tôi có được nảy mầm trên nỗi bất hạnh của Yi. Yi ơi! Yi... Tình yêu của Ken và sự hy sinh của Yi đã giữ cho trái tim tôi đập những nhịp bình thường. Tôi giữ trong lòng mình lòng biết ơn sâu sắc với Ken, với Yi, với tạo hoá. Yi đã im lặng cho tôi hạnh phúc, thì chỉ có duy nhất cách tôi đáp trả cô ấy là nâng niu hạnh phúc của chính mình. Ken đã quên về cái thời chọc ghẹo tôi là Les, Yi thì lặng lẽ và sẽ luôn tin rằng tôi không hề biết gì. Còn tôi cũng đã mơ hồ về cái cảm xúc Les. Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống gia đình êm ấm của mình, sẽ sinh cho Ken những đứa con pha trộn vẻ đẹp của cả cha lẫn mẹ. Rồi khi Yi trở về, dì ấy sẽ cùng vui đùa với các cháu trong không gian ngập tiếng cười. Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình. Tôi nghĩ như thế! Nên tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc... Đó cũng là điều Ken, Yi và tôi luôn mong muốn. 2. Những sợi len đan rối vào nhau. Đã có lúc hồn lìa khỏi xác Để bước vào một cuộc phiêu linh... Sẩm tối, nàng ngồi trong góc khuất của quán café cặm cụi đan một đôi tất chân kiểu Hirajuku, một đôi tất sẽ dài quá đầu gối, ôm lấy đùi với sọc hồng - đen xen ngang vào nhau. Nàng cũng đã đứng tuổi chẳng còn teen để mang thứ trang phục có phần quái dị và trào lưu như thế. Nhưng nàng thích, nàng cứ đan thôi, đan xong rồi có thể nàng cũng chẳng bao giờ xỏ chúng vào đôi chân của mình để đi ra đường cho thiên hạ ngắm nhìn. Trời không lạnh, trời chỉ thỉnh thoảng man mát, se se một chút. Cái xứ nhiệt đới này lấy đâu ra mùa đông, vậy mà nàng vẫn cứ đan. Cần mẫn. Nàng đan hầu hết những lúc ngồi 1 mình, đan đủ thứ linh tinh vụn vặt, dây cột tóc, thắt lưng, khăn, mũ, găng tay, tất (vớ)... chỉ mỗi áo, quần là nàng chưa thể đan vì nó quá to và nàng thì thiếu lòng kiên trì. Trước đây nàng chỉ đan ở trong nhà. Nàng e ngại người ở cái xứ này nhìn thấy nàng đan đồ len thì sẽ cười ngặt nghẽo tưởng nàng dở hơi, mát dây gì đó... Nhưng lâu lâu sự mẫn cảm bị mòn, nàng chẳng quan tâm người ta ì xèo gì khi lạ lẫm nhìn nàng đan nữa. Có hề gì, nàng đã học được cách gạt phăng dư luận sang một bên để sống theo ý thích. Mỗi khi buồn nản, nàng lại xách túi len chui vào góc của quán café nào đó, rồi ngồi đan cho tan phiền muộn mới trở về nhà. Đôi lúc nàng mơ mộng sẽ có 1 chàng trai hiếu kỳ về hành vi của mình mà đến làm quen. Nếu đó là một người tốt, nàng sẽ yêu. Yêu theo đúng kiểu số phận an bài hạnh phúc cho nàng. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có chàng nào đến làm quen với một cô gái kỳ cục và nhan sắc không nghiêng nước nghiêng thành như nàng. Khách đến uống café thường đi theo đôi, theo nhóm. Lác đác có người ngồi 1 mình thì lại cắm mặt vào những chiếc laptop gõ gõ, bấm bấm... Vậy là chả ai đến làm quen như trong mơ mộng của nàng cả. Có lẽ hoàng tử của đời nàng chưa xuất hiện. Nàng cứ ngồi đan. Đan như người ta tụng kinh để tìm sự thanh thản trong tâm hồn vậy. Lòng nàng nặng trĩu nhưng cũng chẳng rõ buồn phiền xuất phát từ đâu, phải chăng mỗi đoạn quá khứ trôi qua lại khẽ lắng đọng xuống một chút cặn sầu. Quá khứ dài đằng đẵng, cặn sầu lớp lớp đóng thành một tảng dầy đeo bám cõi lòng nàng. Nàng cứ ngồi đan. Đan trong dòng chảy của thời gian và mong rằng dòng chảy đó mài mòn phần nào tảng đá nặng trịch trong lòng... Nàng cứ ngồi đan. Bất giác thấy một đôi chân đứng cạnh nàng, không phải là phục vụ quán. Nàng ngẩng đầy nhìn lên... Sững sờ! Tim nàng co bóp mạnh, mặt nàng tái đi, đôi mắt nàng bỗng nhiên tối thẫm. Nàng cố giữ bình tĩnh, nàng giả tảng thản nhiên. Nàng cố ngồi đan với cõi lòng rối bời. Người đứng đó là chàng, là người nàng yêu tha thiết, là người đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của nàng không một lời từ biệt,... - Anh muốn nói chuyện với em một chút - chàng mở lời. - ... - nàng mấp máy môi nhưng không thoát được âm thanh ra khỏi cổ, cứ trân trân nhìn chàng với đôi mắt tối đầy ắp bối rối. - Em đi ra ngoài với anh được không? - chàng nghiêm túc đề nghị, nhũn nhặn mà như một mệnh lệnh. Nàng líu ríu thu dọn túi len rồi đi theo chàng. Nàng thấy lý trí của mình thực sự không muốn đi, nhưng dường như có một ma lực đang điều khiển bước chân của nàng, bắt ép nàng trèo lên chiếc xe của chàng. Chàng ngồi vào ghế, thắt dây an toàn rồi điều khiển chiếc xe lăn bánh vun vút qua những cột đèn cao áp. Nàng vẫn chưa nói bất cứ câu nào với chàng. Hoàng hôn tím thẫm, khuôn mặt cũng tím nhưng có phần tái dại của nàng đầy ắp bóng tối. Nàng khẽ liếc trộm chàng. Ba tháng không gặp chàng khác đi nhiều. Nước da của chàng xạm đen và đôi mắt ẩn giấu vô vàn trăn trở. Sao chàng ra đi, sao chàng thay đổi? Nàng không hiểu nổi sự thể, miễn cưỡng chấp nhận và vùi những ký ức về chàng xuống dưới đáy lớp cặn sầu trong tim. Cuộc sống của nàng đã lử khử cõng buồn thảm lê từng bước về tương lai. Nàng bất động như tấm bia đón những mũi tên dĩ vãng ồ ạt bắn tới... *** Chàng dừng xe, mở cửa bước ra. Xộc vào mũi nàng hương biển mằn mặn tanh tanh. Chàng đưa nàng về nơi hai người đã gặp nhau, yêu nhau, đã ngất ngây trong hạnh phúc, khoái lạc. Đôi chân nàng bị cuốn theo những hấp lực từ chàng. Nhẹ tênh. Như linh hồn mỏng manh của nàng đang bước đi mà không phải kéo theo cái xác phàm nặng nhọc. Nàng đi theo chàng trên bờ cát sát mép biển. Hai cái bóng lặng lẽ di chuyển trong tiếng sóng rì rào. Chênh chếch một mảnh trăng bạc phía xa xa. - Em còn nhớ nơi này không? - chàng dừng lại, hướng mặt về phía đại dương và hỏi nàng. - Dạ nhớ! - tiếng trả lời của nàng mỏng như hơi sương. - Đây là nơi anh bắt đầu yêu em - chàng cúi mặt nhìn con sóng nhỏ liếm vào chân mình, bất thần cao giọng - và cũng sẽ là nơi kết thúc! Nàng không phản kháng, câm lặng nhìn xoáy vào đêm. Chàng định làm gì? Chàng đang muốn gì? Đột nhiên chàng mất tích khỏi nhịp sống của nàng, không để lại bất kỳ một dấu vết tìm kiếm nào. Nàng khắc khoả