dài Hai Bà Trưng từ giao lộ Trần Cao Vân, ngang qua mấy ngã tư, vượt quá nhà thờ Tân Định anh cũng không thể nào lọt vào ánh mắt cô. Sự lơ đễnh ấy vốn có sẵn trước cả khi anh quen biết cô. Thảo nào, hình ảnh của cô trong tâm trí anh luôn lửng lơ như một con cá cảnh kiêu kỳ khó nắm bắt. Mười ngày... Nửa tháng... Rồi một tháng... Chưa một lần màn hình di động của anh hiển thị số điện thoại cô trong những cuộc gọi đến, vài dòng tin nhắn ngắn ngủi vô cảm cũng không. Chẳng lẽ anh chưa bao giờ cần thiết với cô? Đến với nhau yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao? Một đêm khuya, anh lặng lẽ xóa tên cô khỏi Group Family của mình, trong cả danh bạ điện thoại, trên cả YM chat. Ngủ xong tỉnh dậy, sẽ không bao giờ anh chờ đợi bất cứ điều gì ở cô nữa. Cô chính thức bị delete ra khỏi cuộc đời anh. 8. - Tự nhiên không thấy anh ấy liên lạc với em nữa chị à! Chắc anh ấy chán em rồi... - Sao em không chủ động gọi? - Phiền lắm! Khi người ta đã tránh mặt mình, cố bám đuổi chỉ khiến người ta khó chịu. Em sợ nhất cái cảm giác gọi điện cho người khác chỉ nghe thấy những tiếng tút dài hoặc "Thuê bao quý khách vừa gọi...", lúc đó mình như bị cả thế giới từ chối, trơ trọi và đơn phải chủ động nắm bắt chứ. Lúc nào cũng không có ý giữ như em thì người ta đi mất là đúng rồi! - Ba năm trở lại đây em sợ cảnh được ngỏ lời yêu rồi chia tay lắm. Thà chẳng nói yêu, vui thì ở bên nhau, chán thì mỗi người 1 hướng. Không hứa hẹn, không hy vọng, không đau thương phải không chị? - Nhưng em cũng đứng tuổi rồi, nên xác định cho mình một tương lai. Đừng như thế mãi, không tốt đâu. Em không nghĩ mình cần phải lấy chồng sao? - Xác định? Nhưng nếu họ không phải là số phận của mình thì khi đó chỉ càng đau đớn thêm mà thôi. Thà rằng khi đến với ai đó, em mang sẵn ý niệm "Yêu cũng được, không yêu cũng chẳng sao" sẽ cảm giác nhẹ nhàng, dễ sống hơn... Vậy là anh thực sự biến mất khỏi nhịp sống của cô. Không một lời tạm biệt. Một chút trống trải len vào hồn trong những chiều chủ nhật nắng vàng như mật. Ngang qua những nơi 2 người từng đến lại thoáng chạnh lòng. Tuần có vài lần cô đi trên con đường đến nhà anh, một chút thân quen, một chút tiếc nuối, ngậm ngùi. Nhưng anh chỉ là một phần chữ Duyên mà cô chờ đợi trong cuộc đời này. 4. Gia đình - Người tình & Áo khoác. Sài Gòn không có mùa đông. Khi quyết định chuyển đến sống ở thành phố hoa lệ nhất nước Việt, em nghĩ mình sẽ chẳng cần động đến chiếc áo khoác nữa. Tháng 6, nắng vàng nhức mắt. Em ra đường, sợ bị ung thư da, mặc chiếc áo sơ-mi dài tay bên ngoài, hòa vào những con đường lúc nào cũng nườm nượp xe 2 bánh, hối hả xe 3 bánh, nối đuôi xe 4 bánh. Nhìn người ta bị bùng khẩu trang, găng tay, kính mát, mũ rộng vành và khoác cái áo dày sụ, em cười. Mùa này mà ăn mặc như thế đi ngoài đường phố Hà Nội chắc bị chửi dở người, khùng điên mất. Em lại cười vì mình khó hợp được với không khí của nơi này. Đôi lần lên Đà Lạt - thành phố sương mù vương phủ bao bọc tình yêu - nỗi nhớ, em cũng đã phải mua cho mình vài chiếc áo khoác. Mặc một hai lần rồi trở về thành phố lại gấp cất nơi đáy vali. Em vẫn không thích mặc áo khoác dưới cái nắng Sài Gòn. Da có đen cũng mặc kệ. Hơn 1 năm sau, bạn bè nói em khác xưa, thay đổi. Mất đi làn da trắng của con gái xứ Bắc, dễ thích nghi với lối sống, cách nghĩ miền Nam. Nhưng em vẫn thấy mình lạc lõng, chẳng là Bắc, chẳng là Nam, bơ vơ, cô độc trong tư tưởng. Một năm rưỡi, em chuyển chỗ làm 3 lần. Hài lòng với công việc hiện tại của mình, công việc dễ thương, đồng nghiệp dễ thương, sếp dễ thương,... song cuộc sống của em vẫn nhàn nhạt. Em không có 1 chỗ dựa khi mệt mỏi, dù chẳng lúc nào em ở 1 mình. Người ta lướt qua cuộc đời em, cũng giống như em lướt qua cuộc đời nhiều người khác để rồi cuốn xoáy theo những vòng quay rã rời. Vòng quay đó, đẩy em ly tâm khỏi xúc cảm đích thực khi sống. tháng, với người khác là ngắn ngủi, nhưng với em đó là sự ổn định. Vốn dĩ từ khi ra trường em đã nhảy lóc cóc cả gần chục công việc. Hồi mới đầu em được xếp ngồi ở giữa phòng, vị trí ấy mát nhất, cái máy lạnh cứ xối thẳng những luồng khí vào mặt em. Lúc nào em cũng để nhiệt độ ở con số 26 - 27, nhưng em vẫn lạnh cóng vì nó. Lôi cái áo khoác dưới đáy vali lên trưng dụng. Nó giữ ấm cho em để những người khác trong phòng khỏi cảm thấy nóng. Em như sống giữa những ngày đông. Hàng ngày, bước vào văn phòng, em khoác nó lên mình, tan làm cởi ra phủ lên chiếc ghế... Vài tháng sau nhân sự thay đổi, trống 1 chỗ ngồi nơi góc phòng, em nhanh nhảu chuyển chỗ. Không phải hứng luồng gió của máy điều hòa nữa. Cái áo khoác em lại mang về cất nơi đáy vali. Nghĩ rằng, cuối đông trở ra Bắc thăm mẹ, thăm quê sẽ lại nâng niu, yêu quý nó. Em sống trong 1 căn phòng trọ khá rộng, ban đầu chỉ có 4 người, nhưng rồi em người nọ, cháu người kia đi học, đi làm đến ở nhờ, rồi không tìm được nhà trọ mới nên ở lại luôn, cả em gái em nữa. Bây giờ căn phòng chen chúc 7 người, y như hộp cá mòi khi đông đủ. Ngày trước nuôi bé mèo mướp xanh, chẳng thấy thằng chuột nào lảng vảng. Từ khi em mèo mất tích, tiếng meo meo được thay thế bằng âm thanh chút chít trong góc tối căn phòng. Mấy người cùng phòng không thích chung chạ 1 cái bếp nên vác đồ vào nấu nướng luôn trong phòng, chuột càng nhiều. Em chẳng sợ chuột, nhưng ghét nỗi 1 cơ số quần áo của em đã đã bị bọn chúng nhấm rách lỗ chỗ. Bực mình chỉ muốn rải thuốc chuột khắp nhà, cho bọn chúng ăn vào chết dúi chết dụi ở ngóc ngách nào đó cho rồi. Cơ mà lại sợ ảnh hưởng những bé mèo hàng xóm, nhỡ đâu tóm được lũ chuột bả lại phải đi nấu cháo đậu xanh. Và còn nữa, nhỡ đâu 10 con ăn phải bả thì chỉ có 1 con chết, 9 con còn lại thi nhau đẻ ầm ĩ như gà ấy. Ngày còn ở quê, bà hàng xóm nhà em làm bả mang ra đồng nhử chuột, con gà mái óc bé hơn trái nho khô vào ăn vụng, mổ được cả vốc, thế mà nó chả chết lăn quay ra gì cả, cứ hồn nhiên sống và đẻ sòn sòn cả trăm trứng không made in China, nên người dân cứ đồn thổi bọn Tàu nó thâm hiểm lắm, pha trong bả chuột thuốc kích thích đẻ để dân mình diệt mà sinh, sinh rồi không cách gì diệt được. Giá như bọn chuột không có cái tật ngứa răng, gặm nhấm linh tinh thì em sẽ chấp nhận chung sống hòa bình với chúng ngay,... nhưng quần áo của em cứ tiếp tục bị thủng, rách, nên em ngán lắm rồi, chán lắm rồi. Nói nuôi mèo thì 1 đống cái mồm nhao nhao lên phản đối, rằng mèo hôi, rằng mèo bẩn... Ghét ghê! Em cứ nung nấu trong đầu ý định chuyển chỗ trọ, ngặt nỗi... Lương và sự khéo thu vén của em vừa đủ cho 1 cuộc sống độc thân đầy đủ. Em có thể thuê 1 căn phòng sạch sẽ, giống như trong các mục rao vặt: đẹp, đủ tiện nghi, WCR, GTD, THC, ADSL,... nhưng sẽ không còn dư 1 khoản tiền để gửi cho mẹ. Mỗi tháng em gửi cho mẹ gần $100 (em lĩnh lương tiền Việt, tiêu tiền Việt, nhưng em quy đổi qua đô nói cho nhỏ nhẹ, chứ cứ trăm, nghìn, triệu đồng nghe to tát quá). Nếu em sống đầy đủ, mẹ sẽ không còn cái niềm vui chạy loăng quăng xóm giềng khoe khoang về sự hiếu thảo của em, niềm tự tôn con cái cũng sẽ vơi cạn mỗi lần họ tộc họp mặt. Bằng tuổi em có ai được như em? Con trai thì chỉ biết ăn tiêu bạt mạng, thân mình lo còn chưa nổi, con gái nhóng đi lấy chồng, ấp iu cái gia đình cỏn của mình, rồi quên luôn nhà đẻ. Em thì luôn nghĩ, khi chưa chồng con, tranh thủ trả nợ cho mẹ, chứ đến lúc lập gia đình lo cho nhà chồng đủ bở hơi tai, nợ chất chồng qua kiếp sau thì cực lắm. Em ghét nợ nần, em sợ nợ nần, sợ cả cái quy luật nhân quả - luân hồi. Em có 1 người tình, cũng là dân xứ Bắc. Đúng ra theo cách nhìn của thiên hạ, phải gọi em là "nhân tình bé nhỏ" của người ấy. Vì người ấy đeo nhẫn ở ngón áp út, mối quan hệ giữa em và người ấy xã hội và pháp luật gọi là bất chính. Nhưng em thích người ấy, nghĩ về người ấy bất cứ lúc nào đầu óc rảnh rỗi. Chất xám trong đầu em coi người ấy như một thứ gia vị cho cuộc sống nhàn nhạt của mình. Người ấy bận rộn lắm, một tháng gặp em đôi lần, có những chuyến công tác dài, xa ngái, bặt tin, lòng em tan ngập tiếc nuối, người ta chán mình, người ta đã quên mình... Có thể người ta đã chán em, sự khao khát, nồng nàn thủa ban đầu đã phai nhạt, nhưng người ta chưa quên em. Vẫn gọi điện nghe em nũng nịu giận hờn và một tháng gặp em đôi lần. Em quy ước với lòng: không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho người ấy cả. Vị thế của em trong cuộc tình đó không được phép chủ động. Em lo âu một lúc nào đó người ấy thấy em phiền toái thì quãng thời gian còn lại trong cuộc đời em sẽ không được gặp người ấy nữa. Mà bây giờ thì em vẫn muốn được nhìn thấy người ấy. Bạn bè của người ấy ai cũng cặp bồ, họ đều quan niệm "cặp bồ là mốt". Dĩ nhiên em là vợ hai, là người yêu, là bồ nhí,... của người ấy. Có lần người ấy hỏi em thích được gọi bằng gì? Em lơ đễnh: "Vợ bé, nhân tình, bồ nhí, phở,... gì cũng được", rồi bất chợt chùng xuống: "...hoặc là gái gọi cũng được". Người ấy nghiêm mặt, em giải thích: "thì chẳng phải lúc nào anh gọi em mới đến sao?". Em hiểu tim mình nhói đau. Người ấy trẻ, phong độ, thành đạt. Lựa chọn em làm nhân tình khiến em chê rằng mắt thẩm mỹ của người ấy kém, vì em là một chân dài không đẹp. Sếp cũ của em, thuộc lớp doanh nhân trẻ thành đạt, giống như người ấy, cũng sàn tuổi, nhưng chẳng chung tình với bất cứ người đẹp nào cả. Mỗi khi có những cuộc thi hoa hậu, người mẫu danh tiếng, là lại cùng vài chiến hữu đi săn các em mỹ nhân non tơ. Lúc nào cũng thấy các kiều nữ nổi tiếng trong làng giải trí vây quanh sếp cũ, nhưng chẳng ai em gặp được quá 2 lần cả. Hỏi sếp cũ rằng "cô nàng đi cùng cách đó một tuần đâu?" lập tức nhận được cái cười mỉa "xưa lắm rồi!". Nên em thích người tình của mình. Với em người ấy có quá nhiều ưu điểm để thích. Trước tiên là không hút thuốc. Muốn được em thích thì điều này là quan trọng nhất. Rồi không bia rượu nhiều, trừ một số trường hợp bất khả kháng khi tiếp khách, không thì toàn uống nước trái cây như em thôi. Người ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng, ấm áp, kiên nhẫn và nâng niu em như một viên ngọc quý. Đã từng chờ em mọc rễ ở 1 nhà hàng khẩu vị Bắc, đã từng để bạn bè đợi cả tiếng đồng hồ trong buổi tiệc mình đứng ra chiêu đãi vì phải cùng em xem nốt một bộ phim ở Galaxy, đã từng tự lái xe đưa em đi chơi trong khi bình thường người ấ