y luôn có tài xế đưa rước, đã từng lẽo đẽo đi theo khi em dạo nhà sách, đã từng chui vào quán thịt chó xô bồ với em trong 1 ngày mưa, đã từng quỳ xuống sàn chỉ để gài lại quai guốc bị tuột cho em, đã từng hôn em ngay trước quán cafe Zenta tấp nập người ra vào... nồng nàn... Vì thế em giữ hình ảnh người ấy trong tim. Và lúc nào cũng dịu ngọt như con gái trong phim Hàn tha thiết gọi "Upa!". Thoảng có lúc thước phim quay chậm về 1 vụ đánh ghen hiện lên trong não, em là nạn nhân cũng là thủ phạm khiến hạnh phúc gia đình của người ấy rạn nứt. Không ghen kiểu chợ búa, giang hồ, không gây tổn hại đến thể xác của nhau mà là sự dằn vặt về trí tuệ, tâm hồn, về đạo đức làm người, nghiến nát lòng tự trọng. Vợ người ấy, em đã thoáng lướt qua nhiều lần, luôn chỉn chu đoan chính đi bên chồng. Dân trí thức, nên viễn cảnh hành hung tạt axit chắc chắn không xảy đến với em. Nhưng lỡ có ghen tuông em sẽ vĩnh viễn rời xa người tình của mình. Em không muốn phá vỡ bất kỳ tổ ấm nào cả. Em biết luật nhân quả và em sợ báo ứng mà. Huống chi người ấy yêu vợ yêu con của mình. Em chỉ là 1 chiếc áo khoác không cần thiết cho 1 người dân Bắc di cư sống giữa thành phố nhiệt đới này, họ chạm đến em khi bất giác cảm thấy lạnh, lẽ thường cuộc sống ở đây nóng bức bốn mùa. Người tình của em, ngỏ ý muốn thuê 1 phòng trọ tử tế, tiện nghi ngay trung tâm thành phố để em ở. Em e ngại và thấy chẳng cần thiết, thuê nhà giờ mắc mỏ chết đi được, và em không chỉ ở 1 mình, còn cả em gái em nữa, nên ậm ờ cho qua chuyện. Đã nói là người ấy bận kinh khủng, thời gian đâu mà lo chuyện ăn ở của em? Lợi dụng vào một người mình dành cho tình cảm yêu thương, không phải là tính cách của em. Dẫu rằng nếu ai đó nói em chấp nhận làm nhân tình để kiếm chác thì có lẽ em cũng chỉ phớt lờ. Người ta đang phản ánh đúng về đa phần hiện tượng. Em bị đánh đồng là tất lẽ. Ôi, dư luận làm em quan tâm song chẳng ảnh hưởng nhiều đến suy nghĩ. Em sống theo những xúc cảm của trái tim mình là được rồi. Ở thành phố này, mùa đông không mưa phùn gió bấc, không rét cắt da cắt thịt, em không cần phải giữ ấm thân thể mình. Vậy mà trái tim em thường xuyên lạnh, bởi nó trôi lênh đênh giữa một không gian hoang hoải giá băng. Em không cần 1 đám cháy thật to - nóng rát, em chỉ mong 1 đốm lửa nhỏ quẩn quanh bên mình, thỉnh thoảng chạm tay vào cảm nhận bên cạnh mình có nguồn hơi ấm. Mỗi khi em lạnh, những khoảnh khắc bên cạnh người ấy ào về, giống như cái việc em lôi chiếc áo khoác từ đáy vali ra mặc giữa khí hậu nhiệt đới của thành phố này. Nó ấm áp và thân thương lắm, dù không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em, nhưng nó thuộc về em... cho đến khi nào em vứt bỏ. Em cầm tinh con heo. Đầu xuân ai cũng nhắc nhở năm tuổi phải cẩn thận. Xem tử vi phán rằng sao xấu của em được hóa giải do mạng tốt. Bây giờ là hạ tuần tháng 10 âm lịch, thời gian kéo con heo nhanh như trượt patin, chỉ còn lại cái đuôi. Ngần ấy tháng ngày trôi, lúc nào em cũng không hài lòng về bản thân mình, chán nản với cuộc sống cầu bơ cầu bất của kẻ xa gia đình. Bởi vì em bơ vơ, bởi vì ngoài bản thân, em không có bất cứ một điều gì khác. Trong sự mưu sinh chật vật, em đánh mất bao điều quan trọng của đời người. Em không biết ước mơ của mình nằm ở đâu? Em bất lực nhìn sự tự tin trôi tuột khỏi suy nghĩ mình. Sự sôi sục của tuổi trẻ lụi tàn trên thể xác kiệt quệ của em, và cái lăng kính màu hồng em từng nhìn đời phai màu xám xịt. Người ta nhìn em ngưỡng mộ và ganh tỵ, vì em (hoặc vì cuộc sống?) đã phải ngụy trang 1 vẻ bề ngoài hào nhoáng. Bản thân em vốn có sẵn sự ưa nhìn trong mắt người khác, mặc dù em không xinh, và những gì em cố gắng tạo dựng, phô bày ra với thiên hạ khiến em có thể ngẩng cao đầu với bất kỳ ai. Song chỉ riêng em biết mình đã khó khăn biết bao nhiêu, giống như câu chuyện cổ "con hổ có lá gan chuột nhắt", em yếu đuối trong cái vỏ gai góc, bản lĩnh...Em gái em, đang sống cùng mẹ ở quê, chưa tròn 16 tuổi, nói với em đầy thách thức vào ngày quốc khánh: "Em không thích sống như hiện tại nữa, em đang trên đường vào Nam, chị ra đón em...". Nó bỏ gia đình lại sau lưng, bay vào thế giới rộng lớn, khi đôi cánh chỉ mới mọc những chiếc lông tơ. Bay với những giấc mơ bồng bột liệu có vút cao? Ban đầu em tức giận lắm, nhưng vốn không phải là người nói nhiều nên em giữ sự im lặng. Mẹ em buồn rười rượi gọi điện nói em khuyên nó trở về học tiếp, ngày tựu trường gần kề. Em nói với mẹ để nó tự quyết định cuộc đời nó, ngăn cản chỉ khiến nó chống đối mạnh hơn, cũng đến lúc nó cần biết Sống không phải dễ dàng, hống hồ Sống với thiên đường của mình. Em nhờ mấy người cùng chỗ trọ dẫn nó đi xin việc trong 1 công ty may. Buổi tối em ở lại văn phòng hoặc lang thang đâu đó tới khi khu nhà em mọi người rục rịch ngủ gần hết mới về. Lúc em tỉnh ngủ vào buổi sáng thì hầu hết cả nhà đã đi làm. Em thực sự không muốn đối mặt với nó. Khơi dậy nỗi khó chịu chỉ làm em thấy cuộc sống nặng nề, hống chi em đã phải sống rất khó khăn... Biết tính khí em khó chịu nên em gái tránh va chạm. Mỗi khi đưa nó đi mua sắm, ăn uống,... chỉ biết lặng lẽ theo sau. Quần áo em thay ra vứt trong góc, nó đi làm về tắm xong nhặt hết đi giặt - em dường như có được 1 cái máy giặt. Tháng lương đầu tiên, nó đưa cho em 1 triệu, nhờ gửi vào ATM. Cả tháng trời sáng dậy từ 6h đi bộ qua công ty, thường xuyên tăng ca 8-9h tối mới về, lương được khoảng 1,3triệu song nó có vẻ rất mãn nguyện. Em thấy xót xa, chẳng lẽ nó định vùi cả những năm tháng còn lại của mình vào cái thời khóa biểu của đời công nhân sao? Không học hành đến nơi đến chốn, trong những cuộc giao tế thiệt thòi nó nhận sẽ rất lớn. Em đây học trong 1 trường ĐH danh giá, vậy mà vẫn ngập đầy tự ti vì kiến thức mình biết không đủ để tự hào... Vèo cái, đã sống cùng em gái 3 tháng. Em không còn khó chịu và giữ khoảng cách như trước nữa. Em gái có những suy nghĩ gây shock: "Em kiếm được tiền sẽ mua bằng", "2 năm nữa đủ tuổi em sẽ đi xuất khẩu lao động",... Em cười chua chát, trải đời thêm 2 năm nữa nó sẽ mệt mỏi để chùng xuống những vọng tưởng đó. Phàm ước mơ bay càng cao càng dễ bị nhiễm lạnh... giống như em hiện tại lúc nào cũng chỉ mong 1 chiếc áo khoác vô hình ủ ấm trái tim mình. Bởi vì giấc mơ của em đã từng bị cảm mạo. Hàng tuần em đều chở em gái đi siêu thị mua rất nhiều loại mỳ gói. Hồi em gái mới vào em tuyên bố "Chị không ăn tối đâu", thế là nó nhịn theo. Thấy tội, em mua mỳ gói về để ở nhà - nó ăn, hết mỳ, bảo tự ra ngoài ăn - nó nhất định nhịn. Nên nhà lúc nào cũng treo 1 bọc đủ các loại mỳ, bún, phở, miến, cháo ăn liền. Nó than (hay là khoe cũng chả rõ) bị sụt 3-4ký. Đúng là trông nó gầy hơn, mẹ em nhìn thấy chắc đau xót lắm. Nhưng trong suy nghĩ của em đó là điều bình thường, chẳng phải em cũng gầy tong gầy teo, chân tay toàn xương với xẩu sao? Em nhớ mẹ em, nghĩ mẹ bây giờ lủi thủi 1 mình ra vào trong căn nhà lạnh vắng. Ăn cơm 1 mình buồn chán lắm, dễ bỏ bữa nữa. Nhà em sao ấy, chỉ có 3 mẹ con mà cả năm dịp lễ tết mới ăn cơm cùng nhau... Gần chục năm nay, cuộc sống của em gắn liền với quán xá, với cơm bụi. Em gái giờ cũng giống em, mẹ cũng cô độc bên mâm cơm đạm bạc. Mùa đông phương Bắc rét cắt da cắt thịt. Mẹ sẽ bị lạnh cả thể xác lẫn tâm hồn. Không gian của mẹ chắc xám xịt từ trong nhà ra ngoài đường. Bọn em là chiếc áo khoác ủ ấm tuổi già của mẹ, nhưng 2 đứa nào lại đang lang thang mưu sinh ở 1 vùng đất xa ngái. Có nhiều đêm em không ngủ, em nghĩ ngợi linh tinh: hay em trở ra Hà Nội, bắt đầu lại cuộc sống? Nhưng em không muốn từ bỏ những gì mình đang thân thuộc, để rồi bắt đầu thích nghi một cách khó khăn... Cuối cùng em quyết định "dụ dỗ" mẹ vào Sài Gòn. Em nói với em gái kế hoạch của mình: sẽ thuê nguyên 1 căn nhà thật lớn để ở, ở không hết... thì chia nhỏ các phòng ra cho thuê lại. Mẹ em rảnh ở nhà trông nom, nếu buồn chân buồn thay thì nhận thêm trẻ về trông cho vui cửa vui nhà. Cả 3 người nhà em đều có lương (lương hưu của mẹ em cao phết đấy), cộng thêm việc kinh doanh phòng trọ thì trở ngại cuộc sống chẳng đáng gì. Quan trọng gia đình em sẽ được sống bên nhau, chị em em không còn phải ăn cơm bụi, mỳ gói... nghĩ thế em mong Tết đến thật nhanh để về đón mẹ vào. Tháng 12, nôn nao những âm vị của Tết, mặc dù mới hạ tuần tháng 10 âm lịch. Em gọi điện dặn mẹ thu sếp mọi việc ở nhà, để có thể sau Tết vào sống cùng em. Mẹ em hồ hởi lắm, nhưng trong giấc ngủ của em vẫn ào về cơn mơ, người làng khuyên can mẹ em đừng đi, họ nói: "Bác già rồi, ở lại quê hương cho có anh em họ hàng, sao lại còn bỏ làng mà đi?", mẹ em băn khoăn tiếc nuối, trẻ đã từng bay nhảy bao năm, dọc ngang khắp các miền đất, quay về làng tuổi đã xế chiều, thấm thoát cũng mười mấy năm... giờ lại ra đi thì cũng buồn cũng tiếc lắm. Nhưng mẹ em cần con cái của mình hơn, bởi trái tim già nua không chịu được những cơn lạnh kéo dài quá lâu. Mẹ cần phải đi theo những chiếc áo khoác của mình. Ước mơ đoàn tụ sẽ sưởi ấm 3 người nhà em trong những ngày tháng cuối cùng của năm heo vàng. Bé chuột bạch đã chút chít vọng âm xa xa... Sài Gòn không có mùa đông, nhưng ở trong thành phố 7 triệu dân này hẳn có rất nhiều người đang đi kiếm tìm một làn hơi ấm như em. Ngồi bên 1 bếp lửa hồng đâu có nghĩa xua tan mọi giá lạnh, nếu thiếu một bờ vai... Sống trên đời, ai cũng cần một chiếc áo khoác cho tâm hồn, bởi có nhiều lúc ta cảm thấy lạnh. Nếu bạn biết rằng mình là một chiếc áo cho ai đó, hãy cố gắng giữ ấm cho trái tim của người ấy nhé. Những trái tim ấm nóng sẽ làm cuộc sống có ý nghĩa hơn rất nhiều... Sau câu chuyện kể, đó là lời nhắn nhủ của em. Mong rằng sẽ không còn ai lạnh lẽo, cô độc trên đời. 5. Những cuộc tình chia lìa chầm chậm. Lời tựa xin mượn câu văn của Trang Hạ. "Đều yêu tôi. Đều bỏ tôi. Đều quên tôi. Nhưng tôi mãi mãi không sao quên được" *** 1. Bảo Khi chưa từng thân mật với bất cứ thằng con trai nào, Nhi mắng 1 ả "giang hồ có học" trước mặt cả trăm người: "Bà về cởi truồng soi gương và tự hỏi xem tại sao có 1 cái lỗ dột mà bao nhiêu thằng càng lấp càng nát...". Ả ta quay ra đay nghiến Bảo người yêu cũ - kẻ đã từng tán tỉnh Nhi, rồi bưng mặt khóc. Gã tím mặt nhìn Nhi và khổ sở an ủi ả bồ cũ đỏng đảnh. Nhi đắc thắng vì sự đanh đá cay độc của mình.