2 tháng trời, Anh gọi điện kể đã chuyển ra Hà Nội sống, thỉnh thoảng có công việc mới quay lại Sài Gòn. Anh muốn Nhi hãy tìm cho mình 1 người yêu khác, đừng chờ anh nữa. Giọng Nhi mơ hồ như từ 1 cõi rất xa "Anh chán em rồi phải không? Vậy thì anh cứ đi đi, quan tâm đến em làm gì nữa..." Sau những ngọt ngào là đắng cay. Vị đắng đó không làm Nhi bị sốc mà cứ ngấm dần ngấm mòn vào tim.... Nhi không khóc và cố sống thật vui vẻ, hồn nhiên như trẻ nhỏ, nhiều khi bất giác sững người lại vì những ký ức đẹp. Nhi nghĩ rằng Anh là người mình đã từng yêu nhất, yêu thật sự. Sự ra đi lẳng lặng của Anh, khiến Nhi coi mình là 1 đứa con gái tự do không cần tình yêu. Chưa là duyên phận thì đâu thể khiên cưỡng được. Hội ngộ ở đời như bèo nước gặp nhau rồi mỗi người một hướng. Nhi chưa bao giờ tự tìm kiếm tình yêu cho mình, Nhi chỉ biết đón nhận từ những người đàn ông ngang qua cuộc đời mình. Nên Nhi sẽ không đi tìm, Nhi cũng chẳng chờ đợi, tình sẽ đến ngẫu nhiên thôi, nếu là số mệnh nó sẽ không ra đi mà ở lại bên Nhi vĩnh viễn. Mỗi lần ai đó hỏi về tình cảm, Nhi có thể kể về tất cả những "người yêu cũ" một cách thản nhiên như chuyện của người khác. Ngoại trừ Anh, Nhi không dám nhắc đến. Chỉ nghĩ thôi ngực Nhi cũng nhoi nhói đau. Nhi vẫn luôn nghĩ Anh bỏ mình vì đã chán! Khi người đàn ông đã chán, họ có hàng ngàn cách bao biện. 6. Quân Đời sống của Nhi chênh vênh không điểm tựa. Công việc dính liền với cái máy vi tính khiến Nhi trải lòng mình vào mạng ảo. Chat, mail, forum, blog,... ồn ào trong những ảo ảnh của 1 con tim cô độc. Rồi Nhi gặp Quân trong 1 buổi offline cuối tháng 7. Dường như Quân luôn đi cạnh Nhi trong suốt hành trình chuyến tham quan. Cuối ngày Quân nhận Nhi là đệ tử như sự thiết lập một mối quan hệ thời thượng theo kiểu nhí nhố trên Net. Quân hỏi "Đệ tử sinh ngày nào?", " Ngày xx tháng 10", "Sinh nhật đệ tử trước sư phụ mấy ngày, mai mốt làm chung nhé!"... Vài Sinh nhật gần đây Nhi chỉ có một mình, chẳng ai nhớ, ngoài gia đình ở xa gọi điện chúc mừng. Liệu rằng ngày Nhi bước qua tuổi 25 Quân sẽ nhớ? Vài ngày sau buổi offline, Quân nhắn: "Đệ tử muốn đi ăn kem không? Sư phụ mời". Nhi ok, Quân qua đón. Nhi không thích ăn kem nên gọi 1 ly nước ép và ngồi nghe Quân kể về sở thích ăn kem của mình, rồi vu vơ chuyện quá khứ, hiện tại và nhắc đến những dự tính của tương lai. Hai người có những điểm khác nhau: Quân ấp ủ những hoài bão lớn lao - Nhi thì không biết ước mơ của mình đã rơi rớt nơi nào. Đơn giản như việc Quân ghiền ăn kem còn Nhi thì không. Quân thường chạy qua nhà chở Nhi đi ăn tối, tuần 2 - 3 lần. Trời lạnh sẵn sàng cởi áo khoác mặc cho Nhi như người cha chăm sóc con gái. Quân nói coi Nhi như người trong gia đình nên sẽ lo lắng cho Nhi. Nhi biết Quân thích mình. Nhi cũng muốn có 1 người như Quân ở bên cạnh. Trái tim Nhi cô quạnh khá lâu rồi, kéo dài nữa e rằng nó bị nhiễm lạnh mà chết mất. Nhưng cứ như có 1 bức rào chắn từ việc họ quen nhau ở buổi offline của mạng nên tình cảm dở ương không chín nổi. Nhi cố giữ vẻ hồn nhiên, gọi Quân là "sư fụ" xưng "kon" và trong tất cả các lần họp mặt (hầu như hàng tuần) của câu lạc bộ, Nhi luôn ngồi bên cạnh Quân và không hề mở lòng ra giao tiếp được với các thành viên khác. Lễ Quốc Khánh, cả nhóm tổ chức đi Vũng Tàu 2 ngày. Hậu kỳ không tốt nên gần 30 chục người nhét vào 2 căn phòng tập thể chật cứng. Quân, Nhi và 4 người nữa tách ra thuê riêng 1 phòng 3 giường khác. Sắp đặt thế nào cuối cùng 2 thầy trò phải ngủ chung 1 giường. Nhi có vài đứa bạn thân là con trai hồi cấp 3, thỉnh thoảng đến thăm, ở lại và phải ngủ chung giường, Nhi có thể đùa nghịch gác chân lên mặt thằng bạn nhưng không hề xảy ra chuyện gì, chúng nó coi Nhi Như 1 thằng bạn còn Nhi xem chúng nó như những đứa con gái, việc ngủ chung giường với 1 người khác phái mà không để chuyện gì xảy ra với Nhi là chuyện bình thường, nên nghĩ chắc với Quân cũng thế. Cả đêm đó Nhi nằm quay lưng lại phía Quân, không ngủ nổi vì tiếng ngáy khá to. Trời gần sáng, những người bạn cùng phòng lục đục dậy đi ngắm mặt trời mọc trên biển, Nhi mệt mỏi nhìn Quân đang ngủ ngon lành bên cạnh. Bất giác Nhi vòng tay đặt ngang qua người Quân. Quân trở mình quay sang ôm chặt Nhi vào lòng. Ấm áp... Mơ màng... Chẳng rõ Quân tỉnh táo hay vẫn chìm trong giấc ngủ. Chuyến du lịch giúp Quân và Nhi trở nên thân mật hơn. Khi chỉ có 2 người, Nhi có thể vòng tay ôm không 1 chút e dè khi ngồi sau xe Quân. Họ đến những chốn riêng tư hơn để luôn ngồi cạnh nhau mà không lạc lõng. Song chẳng bao giờ Quân hôn Nhi cả. Nhi trước đây vốn ghét trò hôn hít, nhưng từ ngày Anh bỏ đi đã để lại những ngọt đắng vương vất nơi khóe môi, khiến đôi lúc Nhi thèm muốn chút xúc cảm nồng nàn qua đầu lưỡi. Một lần Nhi cố tình hôn Quân. Quân mím môi tránh nụ hôm của Nhi rồi bù vào đó bằng cách thơm vào má vào trán Nhi. Nhi tỏ thái độ luôn: "Tại sao sư phụ không thích hôn?" Quân lảng tránh câu trả lời. Nhi tự biết vì sao, đơn giản Nhi cũng đã từng lảng tránh rất nhiều những nụ hôn... Kinh nghiệm nói rằng : Quân Không Hề Yêu Nhi. Bước sang hạ tuần tháng 10. Nhi lo lắng vì sắp qua 1 tuổi và hồi hộp đợi xem Quân có nhớ. Tuyệt nhiên không. Trước ngày sinh nhật Quân vẫn đến chở Nhi đi ăn uống, bát phố,... Ngày hôm sau vẫn tụ tập cùng cả nhóm. Nhi cười nói ầm ĩ nhưng trong lòng đã mòn 1 niềm tin. Liền một tuần sau đêm nào Nhi cũng bất chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm. Nghĩ nát nước về mối quan hệ với Quân. Không thể giữ 1 người đã đem trái tim cất dấu, thà buông tay để còn nắm giữ được cơ hội khác. Nhi cần tìm thuốc để chữa cho trái tim nhiễm lạnh của mình, không phải là 1 ly nước đá giải khát. Nhi bật di động, bấm tin nhắn: "Good bye!" không gửi cho ai mà lưu lại. Sẽ không còn cảnh thức giấc lúc nửa đêm, sẽ không còn phải nghĩ ngợi nhiều, đơn thuần Quân chỉ như sư phụ của Nhi trong 1 mối quan hệ nhí nhố, thời thượng. *** 7. Nhi "Người lớn chỉ là những đứa trẻ con hết date" - thời hạn làm trẻ con của Nhi đã qua từ rất lâu rồi. Từng trải, gai góc, sành sỏi, nhưng Nhi không muốn trưởng thành. Nhi muốn vô tâm mãi mãi, song người lớn thì không thể có được vẻ phớt đời trơn láng, hoàn hảo. Đôi khi họ vẫn yếu đuối ngã quỵ trong một góc tối kín đáo. Bảo đã làm 1 giảng viên chính trị được vài năm. Đứng trên bục giảng đạo mạo mực thước ra dáng lắm. Nhưng mỗi khi tụ tập hội họp bạn bè lại không quên gọi điện cho Nhi. Lần nào cũng mở đầu 1 câu: "Em quên anh thật à?" rồi lại chuyển máy cho 1 vài người nào đó hỏi "Em còn nhớ anh này không?". Cái không khí ngà ngà của bữa tiệc rượu lan theo tần sóng GSM khiến Nhi cứ phải ríu rít trả lời những câu hỏi về quá khứ vài năm trước. Nhi là người Bảo yêu lâu nhất, bởi vì ngày đó choáng ngợp trước những cam chịu, hy sinh, tha thứ của tình yêu, Nhi đã lo cho Bảo hơn cả tình cảm 1 người mẹ. Giống như mối nợ tiền kiếp, đến khi trả xong thì không còn vương vấn gì, Nhi phũ phàng vạch ra kế hoạch mỗi người một hướng và không hề ngoái đầu nhìn lại khi bước chân đi. Chẳng ai tốt với Bảo bằng Nhi và cũng chẳng ai nghiệt ngã với Bảo như Nhi, nên mỗi lần gọi điện hỏi thăm, Bảo lại nửa đùa nửa thật: "Em ra Bắc sống đi, chúng mình sẽ cưới nhau, anh vẫn chờ em...", Nhi cười ngất: "Em mà ra Hà Nội là có 1 đàn xếp hàng rồi không đến lượt anh đâu, hihi". Bảo cũng cười. Nhi lại băn khoăn tự hỏi: Có thật Bảo không quên được Nhi? Phương vẫn giống ngày xưa, mưu sinh trong cùng 1 thành phố với Nhi nhưng chẳng ai thèm gặp ai. Thỉnh thoảng Phương gọi điện hỏi tình hình của Nhi, giọng đầy giễu cợt khoe "Anh sắp cưới vợ rồi, em có đến dự không?", "Ai cho phép anh lấy vợ trước em, phải đợi em đi lấy chồng đã chứ?", "Em ế rồi, đợi em có mà anh ế theo à? Em không quan tâm đến anh thì để cho anh đi lấy người khác...", "Xí, không thèm đến dự đâu", "Vậy thì em gửi phong bì nhé! Đỡ tốn một chỗ ngồi",... Gia đình Nhi rất quý Phương, mẹ cứ tiếc mãi vì thằng con rể hụt đó có vẻ ngoan ngoãn, biết lo việc lại không hề rượu chè cờ bạc gì cả. Nhưng chẳng ai hiểu khi quay lưng thì Phương bạc bẽo vô cùng và ra vẻ đàn bà kinh khủng. Nhi giấu những chuyện đó giữ cho hình ảnh Phương đẹp trong mắt người thân của mình. Nhi muốn mọi người nghĩ rằng mình đã chọn được 1 người yêu rất tốt. Vài lúc máy tính hỏng, đợi Phương gọi điện, Nhi nhờ sửa. Phương không ngần ngại chạy qua, khi về lại thả lại câu nói: "Cuối năm anh cưới vợ thật đấy!". Việc cấm Phương làm đám cưới trước Nhi chỉ là đùa. Nhi đâu thể quản được cuộc sống của Phương, huống chi Nhi cũng không muốn dự phần nữa. Hải gọi điện quấy quả Nhi nhiều lần. Một thời gian sau bặt tăm, nghe nói là mất điện thoại. Nửa năm trở lại đây, Nhi được vài người quen cũ kể rằng Hải tái nghiện đã vào trại cai. Hóa ra trước đây Hải đã từng là 1 gã nghiện ngập, bất mãn với đời, thảo nào hồi đi chơi với Nhi, chốc chốc gia đình lại gọi điện hỏi như quản em bé. Thật may là Nhi đã không có chuyện gì với Hải. Nhi thấy rằng bản lĩnh của mình thật lớn. Nhi không gặp Tuấn đã 2 mùa trung thu. Nhưng lần nào ngồi chờ ngoài sân bay Tuấn cũng gọi điện cho Nhi. Tuấn ra Hà Nội thăm nhà, Tuấn đi HongKong công tác, Tuấn qua Sing tìm nguồn hàng, Tuấn qua Thái du lịch đều khoe với Nhi. Tuấn hỏi: "Em thích gì không anh sẽ mua cho?", "Em chưa bao giờ đặt chân ra khỏi biên giới Việt Nam để biết bên đó có gì mình thích cả, nên không cần đâu...". Nếu Nhi nói thích gì đó, Tuấn có mua về làm quà cho Nhi không nhỉ? Đã lâu rồi không gặp nhau. Thời gian dủ dài để Nhi biết mình không còn quan trọng với Tuấn nữa, hơn nữa ngày xưa Nhi chỉ quen Tuấn khoảng vài tháng. Đủ biết nông - sâu, đủ để nhớ - quên. "Sông dài cá lặn biệt tăm", Anh không trở lại Sài Gòn thăm Nhi cũng như gọi điện 1 thời gian dài đằng đẵng. Ngày lễ Halloween, cận trưa điện thoại của Nhi rung lên 1 số máy quen - rất đẹp. Là Anh! "Đi ăn trưa với anh nhé!", "Sao anh bỏ em đi lâu như vậy? Huhuuu...", "Heo còi lại nhõng nhẽo rồi...". Nhi hẹn Anh ở 1 quán ăn Pháp. Anh đi taxi đến, phong thái lịch lãm cuốn hút. Nhi nép sát bên Anh như tìm được sự che chở. Dùng xong bữa trưa, 2 người loanh quanh uống café trên chiếc xe của Nhi. Ngồi sau xe Nhi vòng tay ôm chặt lấy Anh, sợ rằng anh sẽ lại bỏ Nhi ra đi ngay trong khoảnh khắc đó. Nhi muốn ở